Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ở Lại Bên Anh

Tên truyện: Ở lại bên anh (Tại ngã thân biên). Tác giả: Khổ Tư. Tình trạng bản gốc: Hoàn thành 31 chương. Tình trạng bản edit: Hoàn thành toàn bộ, đã beta sơ lược lần 1. Raw: Tấn Giang. Dịch: Dichngay + Google Translate. Edit và beta: meomeoemlameo. Bìa: Canva. Thể loại: Orginal, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Chủ công, Slice of life, Office workers, Nhẹ nhàng, Ấm áp, Tình đầu, Cuộc sống thường ngày, Lâu ngày gặp lại. =============== Giới thiệu: Từ xưa đến nay, Trần Bách Kiêu luôn giống một chiếc đồng hồ đã lên dây cót, vận hành chuẩn xác. Chỉ là có đôi khi, trong khoảnh khắc giây nối tiếp giây, Trần Bách Kiêu lại nhớ tới người bạn Dương Trĩ từng học chung cấp 3 với mình. Anh còn nhớ như in hình ảnh Dương Trĩ đeo máy trợ thính, ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ làm bài thi. Ánh mắt anh xuyên qua đám đông giữa họ, lặng yên đậu lên bóng dáng mảnh khảnh của Dương Trĩ. Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Trần Bách Kiêu vẫn luôn coi Dương Trĩ như giấc mộng đẹp của mình, chỉ khi say ngủ mới có thể gặp lại. Cho nên Trần Bách Kiêu cực kỳ ghét việc mất ngủ, anh phải mua loại gối thoải mái nhất, chiếc giường êm ái nhất. Dù sau khi mở mắt ra, tất cả đều tan biến, nhưng Dương Trĩ mãi mãi là áng văn sinh động nhất giữa cuộc đời nhạt nhẽo đơn điệu của Trần Bách Kiêu. – Anh yêu em. Nếu nói một lần em chưa nghe thấy, anh sẽ lặp lại dẫu phải muôn lần. Công là luật sư X Thụ là nhà thiết kế thời trang (bị khiếm thính). Đôi bên yêu thầm, HE. =============== Editor có lời: Alexa, bật tôi bài “Stay close to me” trong Yaoi On Fire nghe cho nó feels huhuhu ;;;A;;; Ngày mới lập blog là em có hứa với bản thân rằng edit 1 truyện ngôn rồi 1 truyện đam, mà rồi đào lắm hố ngôn quá quên bà cái hẹn với đam. Sau khi trui rèn qua 1000 bộ webtoon BL Hàn Quắc, em xin được debut đambiz bằng bộ truyện nhẹ nhàng wholesome ấm áp này. Kỳ thị đồng tính hả, we don’t know her, can’t relate, mời ra ngoài rẽ trái. Editor phổi bò, văn chương phổi bò, không chèn cảm nghĩ, không có nhu cầu nghe chửi nói chung, không có đam mê tìm hiểu về lý do bạn drop truyện lun nên nếu ai drop truyện thì cứ out ra, không cần thông báo đâu nha. À nhưng có nhận góp ý chính tả ngữ pháp sai lệch raw vân vân. Chúc các bác zui zẻ ấm lòng với năng lượng cầu zồng nha~ *** Review: “Stammi vicino/Ở lại bên anh Non te ne andare/Và đừng bao giờ rời xa Ho paura di perderti/Anh sợ phải mất đi em.” Trong buổi họp lớp cấp 3, luật sư Trần Bách Kiêu 27 tuổi gặp lại người bạn cùng lớp Dương Trĩ, nay đã trở thành nhà thiết kế thời trang. Anh nhớ lại mình từng yêu thầm cậu. Dương Trĩ là giấc mộng đẹp trong đời Trần Bách Kiêu, những tưởng không thể trở thành hiện thực. Duyên số run rủi, họ gặp lại nhau nhiều lần, và Dương Trĩ tới sống trong căn hộ của Trần Bách Kiêu. Hợp đồng sống chung 1 tháng, cũng là kế hoạch theo đuổi 1 tháng của Trần Bách Kiêu. Trong góc nhìn của anh, anh không biết Dương Trĩ có thích mình không, bởi vậy anh lo lắng, thấp thỏm, và vụng về bước từng bước để tới gần bên cậu. Dương Trĩ cũng thích Trần Bách Kiêu, ai nhìn cũng biết, chỉ trừ anh ngố Trần Bách Kiêu là không. 1 tháng Trần Bách Kiêu theo đuổi cậu, cũng là 1 tháng Dương Trĩ theo đuổi Trần Bách Kiêu, và băn khoăn về ý nghĩa trong từng hành động của anh. “Le tue mani, le tue gambe/Bàn tay em, đôi chân em, Le mie mani, le mie gambe/Bàn tay anh, đôi chân anh, I battiti del cuore/Con tim ta, Si fondono tra loro/Hòa chung nhịp đập.” Một câu chuyện đơn giản, không gập ghềnh, không có kẻ xấu chen chân, chướng ngại vật duy nhất là sự chậm tiêu của Trần Bách Kiêu. Khổ Tư là tác giả hay viết những câu chuyện đời thường, về người trưởng thành. Đây có lẽ là một trong những tác phẩm ngọt ngào và bình lặng nhất của chị. Không thấm đẫm nước mắt như “Anh biết mình sắp mất em” hay “Mối tình 10 năm”, nhưng “Ở lại bên anh” vẫn thấp thoáng nét buồn man mác của chị. Từ những cái nắm tay vụng trộm, những cái ôm đè nén, đến lời yêu mà người kia không thể nghe thấu. Tuy vậy, “Ở lại bên anh” đượm vị ngọt ngào hơn, vì hai nhân vật chính luôn hướng về nhau, và không bao giờ chùn bước. “Good things come to those who wait” – Ai chờ đợi sẽ được hưởng trái ngọt. Tình yêu của họ cuối cùng cũng bừng nở, như những bông hoa mà Trần Bách Kiêu mua tặng Dương Trĩ mỗi ngày. “Partiamo insieme/Hãy cùng chung bước Ora sono pronto/Giờ anh đã sẵn sàng.” “Ở lại bên anh” là một câu chuyện không có tình huống quá mới, cũng không sở hữu những “khúc cua gắt”, hay các phân đoạn ngược nhau quằn quại, nhưng nó tựa như tách trà ấm nóng, an ủi bạn trong ngày mưa lạnh giá. Hi vọng câu chuyện này sẽ sưởi ấm trái tim bạn, như cách nó sưởi ấm trái tim mình. I hope this world could be kinder to you. 6:59 PM, 30/03/2023. AlanFoxBT4C. Chú thích: Lời bài hát trong bài review là từ ca khúc “Stammi vicino/Stay close to me” thuộc anime Yuri on Ice. *** Tần Vân Tiêu năm nay 27 tuổi, vừa có công việc ổn định trong một doanh nghiệp nhà nước. Là lớp trưởng của lớp cấp 3, anh chàng chịu trách nhiệm tổ chức buổi họp lớp lần này. Anh ta vốn tưởng số người có thể liên lạc được trong lần này sẽ rất ít, nào ngờ mày bảo tao tao kêu mày, tối hôm đấy vẫn có khá đông bạn bè góp mặt. Họ chọn một nhà hàng trong trung tâm thương mại ở gần trung tâm thành phố, thuê phòng riêng xịn nhất, ốp kính trong suốt bốn mặt. Ánh hoàng hôn tắm đẫm căn phòng, mạ lớp hào quang mờ ảo lên những món ăn tinh xảo. 6 giờ rưỡi, đám bạn cùng lớp về cơ bản đã tới đủ, vẫn còn hai ghế trống trên bàn cơm, đều ở bên cạnh Tần Vân Tiêu. Là người tổ chức, anh chàng cầm chén rượu đứng lên trước, phát biểu mấy câu rất bình thường và khuôn sáo, mọi người hùa theo đứng dậy uống rượu với anh ta. Sau khi ngồi xuống, họ bắt đầu chuyện trò tán dóc. Có người hỏi để lại chỗ cho ai thế, Tần Vân Tiêu quét mắt một vòng, ngón tay gõ nhịp lên bàn ăn, nói: “Còn hai đứa chưa tới, một thằng là Trần Bách Kiêu.” Nhắc tới cái tên này, mọi người đồng loạt gật đầu, bắt đầu bàn tán về Trần Bách Kiêu. Nhưng chưa nói được mấy câu, cửa phòng đã bị đẩy ra, một người mặc comple chỉn chu đi vào. Những âm thanh ầm ĩ tựa như bị ấn nút tạm dừng, Tần Vân Tiêu đứng lên, vẫy tay với người nọ, nói: “Anh Kiêu đến rồi đấy à.” Trần Bách Kiêu gật đầu nhẹ, cởi áo khoác comple đưa cho nhân viên phục vụ, đi qua ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tần Vân Tiêu. Ly rượu phát ra tiếng giòn tan khi chạm lên mặt bàn, có người rót rượu cho Trần Bách Kiêu. Anh nâng ly, bình thản nói: “Hôm nay bận việc quá, tao tới muộn, xin tự phạt.” Nửa ly rượu vang đỏ vào bụng, những tiếng nói chuyện ồn ã lại nổi lên xung quanh. Trần Bách Kiêu vẫn kiệm lời như trước. Có rất nhiều người tới mời rượu anh, Trần Bách Kiêu đều lịch sự uống ngay, cũng hoàn toàn không chối từ, nhưng rất ít nói mấy câu thừa thãi. Rượu quá nửa tuần, Tần Vân Tiêu mới dám quan sát người bạn cũ bên cạnh mình. Trần Bách Kiêu rất cao, dù anh đã ngồi xuống khá lâu, nhưng chiếc sơ mi trắng gần như không một nếp nhăn. Anh xắn cổ tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay cuồn cuộn cơ bắp. Những đường nét trên gương mặt anh sắc bén và sâu thẳm, khí chất lạnh lẽo, khuôn mặt điển trai. Thời cấp 3 Trần Bách Kiêu học rất khá, gần như lần nào cũng chiếm vị trí đầu của lớp họ. Lên đại học anh theo học tại một trường Luật danh giá, sau khi đi cao học ở nước ngoài, anh về nước đầu quân cho một công ty quốc nội rất nổi tiếng, làm việc chủ yếu về mảng thị trường tư bản. Lý lịch của Trần Bách Kiêu nhận được nhiều chú ý từ đám bạn bè cùng trang lứa, nhưng bản thân anh lại rất kín tiếng, cũng chẳng ai nghe ngóng được anh có liên hệ với đứa nào chung lớp không. Bao nhiêu người bảo anh là đứa phông bạt, nhưng Tần Vân Tiêu lại không cho là thế. Lũ thiên tài đều có thói cô độc, Trần Bách Kiêu tính cách quái gở, vụ này Tần Vân Tiêu đã biết thừa từ thời còn làm lớp trưởng lớp cấp 3. Xỉn rồi, tư duy và động tác của Tần Vân Tiêu bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của anh chàng. Anh ta còn dám vươn tay đè bả vai Trần Bách Kiêu, trò chuyện với anh, chủ yếu là về những năm tháng xưa cũ. Trần Bách Kiêu khẽ nghiêng mặt nghe anh ta nói, nghe vô cùng nghiêm túc, khiến Tần Vân Tiêu lấy làm cảm động lắm, phải thở than: “Hồi đấy tao nói trước lớp chẳng đứa nào nghe, lần nào cũng chỉ có mày… mày với cái thằng…” Cái tên kia tựa như một khoảng trống mơ hồ trong đầu Tần Vân Tiêu. Anh chàng giơ ngón tay lên, lắc lư mấy vòng trong không trung, cuối cùng mới bật ra: “À, Dương Trĩ, hai đứa mày, là nghe nghiêm túc nhất.” Không biết tại sao, khi Tần Vân Tiêu nhắc tới Dương Trĩ, dường như Trần Bách Kiêu chợt ngẩn ngơ. Anh khựng lại một lát, rồi mới ừ một tiếng. “Nhưng sao hôm nay nó lại không tới nhỉ.” Tần Vân Tiêu khoác một tay lên vai Trần Bách Kiêu, quét mắt hết một vòng chiếc bàn tròn, rồi lại hỏi đứa khác bên cạnh mình: “Dương Trĩ đâu? Không phải nó bảo nó có đi à?” “Hả?” Xung quanh ồn quá, cậu bạn kia phải dí lại gần mới nghe được Tần Vân Tiêu nói gì, “À, Dương Trĩ hả, chắc nó sắp tới rồi đấy.” Tần Vân Tiêu vỗ đánh đét lên tay cậu kia, “Nó sắp tới sao mày không bảo, sao không gọi điện hỏi nó đi?” “Ây dầy…” Cậu bạn kia phẩy tay, đang định nói gì đó, thì lại có người bước vào. Người đi vào mặc một chiếc áo len đan rộng thùng thình, phối với quần shorts ngắn đến đầu gối, đeo một đôi tất dài đến bắp chân. Tóc cậu xoăn xoăn, nhuộm màu hơi sáng, trông cực kỳ mềm mại. Thứ khiến người ta chú ý nhất, chính là hai chiếc máy trợ thính trên tai cậu. “Ơ ừm… Chào mọi người, mình đến muộn.” Dương Trĩ đi vào, cả bàn chỉ còn một chỗ trống, cậu bèn kéo ghế ra. Lúc thấy bên cạnh mình là Trần Bách Kiêu, cậu hơi khựng lại, rồi mới ngồi xuống. “Sao đến muộn thế?” Tần Vân Tiêu bảo nhân viên phục vụ rót rượu cho cậu, “Bọn tao uống được mấy cữ rồi đấy, mày phải bù đi.” “Được thôi.” Dương Trĩ cười. Cuộc trò chuyện của mọi người bị ngắt quãng bởi việc nhỏ này, rồi lại nhanh chóng rôm rả như thường. Trần Bách Kiêu đang ăn một món hải sản bị nấu chín quá, nghe những người chung quanh nói chuyện với Dương Trĩ. Lúc trò chuyện với nhau, ai cũng tỏ vẻ đến là nhiệt tình, nhưng thực ra chỉ đang dụ Dương Trĩ uống rượu mà thôi. Trần Bách Kiêu chưa hề ngẩng đầu lên lần nào, mãi đến khi một món điểm tâm được đưa lên bàn kính, anh mới liếc qua, vươn tay ấn lại, hỏi Dương Trĩ: “Cậu có muốn ăn không?” Khi Trần Bách Kiêu lên tiếng, Dương Trĩ chưa phản ứng được ngay, phải đến lúc món ăn kia sắp bị xoay qua chỗ khác, cậu mới muộn màng gắp một miếng, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu.” Món bánh ngàn lớp này rất ngon, miếng nào miếng nấy giòn tan, tỏa hương bánh thơm nức. Vị của loại mứt trái cây bên trong cũng hoàn toàn không phải hương liệu hóa học, mà là vị quả tươi thật. Lúc Dương Trĩ cúi đầu ăn, Trần Bách Kiêu mới quay sang nhìn cậu. Những đường nét trên gương mặt Dương Trĩ rất hiền hòa, diện mạo của cậu cũng như con người cậu, luôn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng mềm mỏng. Dương Trĩ có một đôi mắt cún con, mắt vừa to vừa tròn, đuôi mắt hơi cụp. Mỗi lần cậu nhìn Trần Bách Kiêu thật nghiêm túc, trái tim Trần Bách Kiêu lại như một viên kẹo mềm, dòng chất lỏng ngọt ngào chảy ra từ trong nhân. “Mình cũng đến muộn,” Trần Bách Kiêu hơi vụng về bắt chuyện với cậu, “Hôm nay tự dưng có khách tới.” Dương Trĩ đã ăn xong miếng bánh ngàn lớp kia, cậu rút một tờ giấy lau vụn bánh bên môi, nói: “Mình nhớ lầm thời gian, mình tưởng 7 rưỡi mới bắt đầu, lúc xuống tàu điện thì đường lại tắc…” Nói đến đấy, mặt Dương Trĩ hơi có vẻ ấm ức tủi thân, “Vả lại hôm nay trời lạnh ghê, cậu có thấy thế không?” Trần Bách Kiêu chớp chớp mắt, cúi đầu, hình như muốn nhìn lại xem hôm nay Dương Trĩ mặc gì, nhưng anh không thấy được, nên bèn đáp: “Mình có, lạnh thật.” Dương Trĩ chưa nói được mấy câu với Trần Bách Kiêu là lại bị kéo đi uống rượu. Trần Bách Kiêu cứ im lặng ăn mãi, đợi tới bao giờ cậu được thả ra. Hiển nhiên tửu lượng của Dương Trĩ không tốt lắm, chẳng bao lâu sau mặt cậu đã ửng hồng, hai rặng mây đỏ lửng lơ trên gò má, đến cả vành tai và cổ cũng đổi màu theo. Khi người tiếp theo nâng ly, Trần Bách Kiêu đặt một bàn tay lên lưng ghế của Dương Trĩ, tay kia che kín miệng ly rượu của Dương Trĩ lại. “Cậu ấy hơi quá chén rồi,” Trần Bách Kiêu nói, “Ly này tao uống với mày nhé.” Người nọ sửng sốt, nhưng cũng không từ chối. Trần Bách Kiêu uống rượu thay Dương Trĩ xong, bỏ ly xuống. Dương Trĩ bèn xích lại gần, quan tâm hỏi anh: “Cậu không sao chứ?” Trần Bách Kiêu lắc đầu, thật ra chút rượu này chẳng nhằm nhò gì so với những buổi xã giao trước kia của anh, nhưng anh không nói vậy với Dương Trĩ. “Vậy cậu ăn chút gì đi.” Dương Trĩ gắp đồ ăn bỏ vào bát cho anh. Làm xong cậu mới cảm thấy có lẽ mình hơi sỗ sàng, nhưng khi cậu tính nói gì đó, thì đã thấy Trần Bách Kiêu cầm đũa từ tốn ăn. “Món này được đấy.” Trần Bách Kiêu cụp mắt bảo. Tới cuối bữa tiệc, một đĩa hoa quả được bày lên, nhiều người đã bắt đầu trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Trần Bách Kiêu hơi váng đầu vì khí nóng trong phòng, anh muốn ra ngoài một lát, bèn đứng dậy. Đi được nửa hành lang, anh chợt nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, và tiếng Dương Trĩ gọi tên mình. Trần Bách Kiêu dừng bước, xoay người chờ Dương Trĩ chạy tới. Cậu thở hổn hển nho nhỏ trước mặt anh. “Mình sợ cậu uống say…” Dương Trĩ giải thích với anh. “Ừ,” Trần Bách Kiêu cúi đầu nhìn cậu, “Mình tính ra ban công.” Gió đêm rất lạnh, quả nhiên đúng như lời Dương Trĩ, nhiệt độ hôm nay rất thấp, trời rét căm căm. Vừa uống rượu xong nên cả hai đều rất nóng, lúc đứng cùng với nhau, họ như hai ngọn lửa, ấm áp lạ thường. “Nghe bọn nó bảo, cậu làm luật sư à?” Dương Trĩ hỏi. “Ừ,” Trần Bách Kiêu nhìn về phương xa, “Cậu thì sao?” “Mình ư? Hồi đại học mình theo ngành thiết kế, sau khi ra trường mình làm thiết kế thời trang một thời gian. Giờ mình với mấy đứa bạn học đang chung tay mở một studio riêng.” “Cậu giỏi thật.” Trần Bách Kiêu nghiêng mặt nhìn cậu. “Mình nào có,” Dương Trĩ lắc đầu, ngón tay bấu chặt vào lan can, “Mình chỉ là một tay thiết kế quèn, miễn cưỡng kiếm được miếng ăn qua ngày thôi.” Giọng điệu của cậu chỉ chùng xuống một thoáng, rồi Dương Trĩ lại ngước lên nhìn Trần Bách Kiêu, hỏi anh với vẻ vô cùng hứng thú: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu làm gì thế? Kể cho mình nghe một chút được không?” Trần Bách Kiêu đương nhiên rất vui lòng. Anh nói bằng chất giọng đều đều, ngữ điệu bình thản, không lên không xuống, nhưng Dương Trĩ lại nghe vô cùng nghiêm túc. “Công ty mình nằm ở tầng 24, số nhà 422, đại lộ XX. Sau khi tốt nghiệp cử nhân chính quy thì mình ra nước ngoài học LLM một năm, về nước rồi mình vào công ty Luật bây giờ, chủ yếu làm nghiệp vụ liên quan đến thị trường tư bản, nhưng giữa đấy cũng từng làm tố tụng. Giờ dưới trướng mình có một trợ lý, đội ngũ rất ổn định.” (LLM: LLM là viết tắt của Latin Legum Magister, có nghĩa là Thạc sĩ Luật.) Chỉ trong mấy câu, Trần Bách Kiêu đã xuất sắc khái quát xong cuộc đời không có Dương Trĩ của mình. Dương Trĩ tựa vào lan can, Trần Bách Kiêu ngắm cậu từ đằng sau. Vì anh cao hơn cậu rất nhiều, nên cũng không lo Dương Trĩ sẽ phát hiện ra. Bởi vậy anh từ từ thả suy nghĩ trôi xa. Trần Bách Kiêu và Dương Trĩ là bạn cấp 3. Nói thật, thời cấp 3 họ rất ít giao du với nhau, đến nỗi gần như chẳng có quan hệ gì. Từ ngày đầu tiên ở trường trung học, Dương Trĩ đã đeo máy trợ thính. Cậu luôn ngồi một mình một góc, khi thì học bài, đôi lúc chỉ ngẩn ngơ. Vì hồi đó Trần Bách Kiêu học giỏi, lại đẹp trai, nên tuy anh kiệm lời, nhưng vẫn có khá nhiều người thích chơi với anh. Trần Bách Kiêu luôn được đám đông vây quanh, nhưng cứ thi thoảng, cũng như hôm nay vậy, anh lại thất thần liếc nhìn Dương Trĩ. Khi năm tháng phổ thông kết thúc, cuối cùng Trần Bách Kiêu không còn cơ hội kiếm tìm góc nhỏ có Dương Trĩ nữa. Họ không bàn luận gì thêm, Trần Bách Kiêu không dám chạm vào Dương Trĩ, nhưng lại sợ cậu lạnh, nên anh nói mình muốn đi vào. Dương Trĩ xoay người trước, cậu cũng uống nhiều rồi, bước chân hơi hẫng, thong thả đi đằng trước. Khi cậu gần ngã, Trần Bách Kiêu mới lại gần, cánh tay căng lên đỡ eo cậu. Toàn thân Dương Trĩ nóng rẫy, cậu tựa vào lòng Trần Bách Kiêu như một quả đào mềm, làn hơi ấm áp phả từng chút một vào ngực anh, kèm theo tiếng thở khe khẽ trầm trầm. Trần Bách Kiêu túm cánh tay cậu để cậu đứng vững, trái cổ hơi di động, do dự hỏi: “Dương Trĩ, mình có thể xin WeChat của cậu được không? “Thêm nữa, chắc là cậu không lái xe đúng không, mình muốn đưa cậu về nhà, được chứ?” (WeChat: mạng xã hội chat của bên Tàu, thủy tổ Zalo bên mình.). Mời các bạn mượn đọc sách Ở Lại Bên Anh của tác giả Khổ Tư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng
Tên gốc: Bạch Nguyệt Quang Nuông Chiều Hàng Ngày Số chương: 58 chương chính văn + 6 phiên ngoại Ngày khai hố: 10/1/2020 Lịch đăng: 3 chương/tuần Thể loại: Trọng sinh, thanh xuân vườn trường, sủng, HE. Văn án Lục gia có Lục Dĩ Hoài, cậu bị sự cố ngoài ý muốn, thế nên bị tật ở chân, phải ngồi xe lăn, vì vậy tính cách trở nên ác liệt, tàn nhẫn.  Cậu ta cứ như ác ma trong mắt mọi người! Ngu Trà bị đưa tới Lục gia, ở chung với Lục Dĩ Hoài... ..... Mở mắt lần nữa, Ngu Trà trở về tuổi mười bảy. Đêm đầu tiên đi đưa thuốc, Ngu Trà mặc váy ngủ, nhan sắc khuynh thành nhu nhược động lòng người, vươn bàn tay tinh tế ra, giọng nói mềm mại: "Nếu anh thấy đau thì cắn vào chỗ này đi." Xong việc, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn bóp chặt cằm cô, ngữ khí hung ác: "Lần sau còn dám tới đưa thuốc hay không?" - Ngày nọ, có bạn học nhìn thấy trên bàn Lục Dĩ Hoài có ai đặt sách tâm lý. Lục Dĩ Hoài ngữ khí nặng nề: "Ghét bỏ tôi có bệnh?" Ngu Trà: "Em bồi anh cùng nhau hết bệnh." Lục Dĩ Hoài dùng sức cắn môi cô: "Vậy em phải làm thuốc của tôi." - "Lục Dĩ Hoài, chân cậu đã tốt lên rồi, đừng ngồi trên xe lăn cả ngày như thế." "Không thể, nếu không như vậy cô ấy sẽ không đau lòng." - Thiếu niên tàn tật x mỹ nhân mềm mại. Chữa bệnh cứu rỗi, thanh xuân vườn trường, ngọt sủng, nam chính ban đầu bị tàn tật, lúc sau sẽ chữa khỏi. ***Tất cả những hình ảnh trong truyện đều lấy từ Google và Pinterest. *** Phần trong dấu () là của editor. *** Nếu có sai lỗi chính tả, lỗi edit, cách dòng... thì mọi người cho mình biết trong phần bình luận *** Reviewer: [L.A]_Lạc Hậu Designer: [L.A]_Tịch Phi Thể loại: HE, Hiện đại, Nam/nữ khiếm khuyết, Ngọt, Sạch, Song xử, Sủng, Thanh xuân vườn trường, Song trọng sinh, Độ dài: 64 chương Tình trạng: Đã hoàn thành Review: 14/04/2020 Văn án: Đời trước, Ngu Trà bị đưa đi Lục gia. Trong mắt người ngoài, Lục Dĩ Hoài ngoài ý muốn bị tàn tật, hung tàn ác độc, khi tàn nhẫn liền cắn người, là một ác ma trong mắt mọi người. Vừa mở mắt, Ngu Trà trở về tuổi mười bảy. Đêm đầu tiên đi đưa thuốc, Ngu Trà mặc váy ngủ, nhan sắc khuynh thành nhu nhược động lòng người, vươn bàn tay tinh tế ra, giọng nói mềm mại: "Nếu anh thấy đau thì cắn vào chỗ này đi." Xong việc, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn bóp chặt cằm cô, ngữ khí hung ác: "Lần sau còn dám tới đưa thuốc hay không?" - Ngày nọ, có bạn học nhìn thấy trên bàn Lục Dĩ Hoài có ai đặt sách tâm lý. Lục Dĩ Hoài ngữ khí nặng nề: "Ghét bỏ tôi có bệnh ?" Ngu Trà: "Em bồi anh cùng nhau hết bệnh." Lục Dĩ Hoài dùng sức cắn môi cô: "Vậy em phải làm thuốc của tôi." - "Lục Dĩ Hoài, chân cậu đã tốt lên rồi, đừng ngồi trên xe lăn cả ngày như thế." "Không thể, nếu không như vậy cô ấy sẽ không đau lòng." ____ Ngay từ tiêu đề của bộ truyện đã nói lên đây là một câu chuyện SIÊU SIÊU SỦNG, nữ chính là ánh trăng sáng trong lòng nam chính, được nam chính đặt lên đầu quả tim mà yêu thương, chiều chuộng. Đại thiếu gia Lục Dĩ Hoài ngoài ý muốn mà xảy ra tai nạn xe cộ mà bị liệt hai chân, từ thiên chi kiêu tử Lục gia rơi xuống thành người tàn phế vô dụng, từ đó tính cách trở nên âm trầm, quái gở.  Lục gia không biết làm sao, quyết định tìm một cô gái bồi Lục Dĩ Hoài, gia thế không quá cao cũng không quá thấp, cuối cùng lựa chọn con gái Ngu gia. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Ngu gia muốn nịnh bợ Lục gia, nhưng lại không nỡ đưa con gái cưng được tỉ mỉ bồi dưỡng cho một kẻ tàn phế, bèn nâng người hầu nhỏ Ngu Trà lên thành con gái nuôi rồi đưa đến Lục gia.  Từ đó mở ra đoạn duyên phận giữa Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài. Kiếp trước, sau khi đến Lục gia, Ngu Trà tính cách nhút nhát chỉ biết sống trong nỗi sợ hãi, mỗi ngày chỉ muốn tìm cách thoát khỏi nơi này, thoát khỏi Lục Dĩ Hoài. Cô gái nhỏ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh thế nên không phát hiện ra sự quan tâm đặc biệt của Lục Dĩ Hoài dành cho mình. Tình cảm của anh luôn được giấu dưới vẻ mặt âm trầm, lạnh nhạt ấy.  Cứ thế, Ngu Trà tìm đủ mọi cách để rời đi, cho nên bị toàn bộ Lục gia chán ghét. Cuối cùng, sau khi mất đi Lục gia che chở thì cô bị người ta hại chết, rất bi thương.  Kiếp trước mãi đến lúc chết đi ấy, nhìn thấy Lục Dĩ Hoài bất chấp hai chân tàn phế mà ôm thân thể mình vào lòng, Ngu Trà mới nhận ra một một đời này của mình đã bỏ lỡ những gì, sống uổng phí ra sao. “Không ai thích người ghét mình, trừ bỏ hắn.”  Thế nhưng, Ngu Trà may mắn trùng sinh về lúc 17 tuổi, lần này cô quyết tâm thay đổi thái độ, không đi theo vết xe đổ của kiếp trước, trân trọng cơ hội này, sống một cuộc sống tốt đẹp.  Mặc dù vẫn có chút kiêng dè Lục Dĩ Hoài nhưng Ngu Trà không còn sợ anh như kiếp trước nữa, cũng không suốt ngày tìm cách trốn đi mà quan tâm anh nhiều hơn, thúc giục anh uống thuốc, động viên anh cố gắng chữa chân, để một lần nữa có thể đứng lên. Ngoài ra cô phải thoát ly mọi quan hệ với Ngu gia.  Nhờ có những thay đổi ấy, mà kiếp này Lục  Dĩ Hoài cũng có sự khác biệt lớn với kiếp trước. Anh bớt âm trầm hơn, sống tích cực hơn. Ngu Trà còn nhận ra Lục Dĩ Hoài thật sự thật sự rất thích mình. Thực ra thì mình có thể hiểu được đôi chút sự tăm tối lạnh lùng của Lục Dĩ Hoài ở kiếp trước. Bởi vì, lúc xảy ra tai nạn kinh hoàng ấy, anh vốn chỉ là một cậu nhóc mà thôi. Người bình thường tự dưng bị liệt ai cũng sẽ thấy khó chấp nhận, chứ chưa nói anh là thiên chi kiêu tử được người người ngưỡng mộ, nay trở thành kẻ tàn phế, bị chỉ trỏ khắp nơi. Có lẽ, anh cần phải có thời gian đủ dài để chấp nhận sự thật. Nhưng ngay tại thời điểm anh chưa kịp thích nghi lại gặp được người trong lòng, mà người ấy cũng ghét bỏ, sợ hãi mình thì hỏi thử có bao nhiêu đau đớn, chua xót kia chứ? Thế nên kiếp này, Ngu Trà thay đổi thái độ không chỉ kéo cô ra khỏi bất hạnh kiếp trước mà còn kéo Lục Dĩ Hoài đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng trở lại, mở ra tương lai tươi đẹp cho cả hai người.  Mọi chuyện sẽ khác nếu chúng ta biết thay đổi góc nhìn. Lục Dĩ Hoài bị bệnh. Và Ngu Trà chính là thuốc của anh. Bởi vì “Hàng ngày nuông chiều ánh trăng sáng” là bộ truyện đậm chất sủng ngọt nên quá trình đến với nhau của nam nữ chính có chút dễ dàng, nhanh gọn. Trong truyện cũng không có tiểu tam nam phụ gì cả, nhưng bởi vì gia thế lẫn nhan sắc của nam nữ chính quá xuất sắc nên cũng có vài rắc rối, dây dưa, chỉ là chưa kịp nảy mầm đã bị nam chính chặt cho đứt đoạn rồi.  Mặc dù tình tiết truyện đơn giản, mô típ không mới, nhưng mạch truyện nhẹ nhàng rất dễ đọc. Tác giả khai thác tâm lí nhân vật hơi ít, không đủ chiều sâu nhưng bù lại sự ngọt ngào của cặp chính sẽ che khuất tất cả. Truyện có 6 phiên ngoại, đa phần nói về cuộc sống đại học, sau khi kết hôn có con của nhân vật chính khá dễ thương. Hiện tại, thì truyện đã được edit hoàn chính văn và gần hoàn hết các Phiên ngoại rồi đó ạ. Mn có thể đọc và động viên bạn edit nhé. Truyện thích hợp thư giãn, giải trí lắm đó ạ ^^ _____ " ": Trích từ truyện. RV: Diệp Tú Nữ - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng của tác giả Khương Chi Ngư.
Nam Thần Nhà Tôi
Một câu chuyện ngôn tình ngọt ngào nhưng vẫn không thiếu những khổ đau... Cũng giống như tình yêu, có lúc vui cũng có lúc buồn, có lúc hờn giận, cũng có lúc thứ tha. Có điều trước khi hai người đến với nhau, có lẽ cần có thời gian để va chạm, tìm hiểu và trở nên thích hợp với đối phương, chính vì thế nên Dương Yến phải chịu nhiều đau khổ hơn, đặc biệt là khi cô còn gánh chịu một ám ảnh, tổn thương cực lớn trong quá khứ. Dù vậy nhưng cũng có rất nhiều hạnh phúc trong câu chuyện, khi mà Dương Yến đã tìm được định mệnh của mình, TÓM TẮT (có SPOIL) Dương Yến là nhân vật chính, cô đã kết hôn với con trai nhà họ Phương được một năm nhưng giữa hai người vẫn chưa phát sinh chuyện gì. Nguyên nhân là bởi thời đại học cô quyết định trao lần đầu tiên của mình cho một tên bạn trai cầm thú có sở thích cưỡng bức người khác khi quan hệ. Điều này khiến cô gặp phải ám ảnh tâm lý cực kỳ nặng, mỗi khi chồng động vào người và có ý định tiến xa hơn thì lại cảm thấy vô cùng buồn nôn và khó chịu. Người chồng luôn thấu hiểu hoàn cảnh của vợ thấy khi thấy chuyện này thì không hề bài xích mà luôn dỗ dành an ủi cô và tự động ngủ riêng. Nhưng hoá ra đây chỉ là vỏ bọc bên ngoài của một gã đểu cáng. Truyện Nam Thần Nhà Tôi chương 1 chồng ngoại tình đã tiết lộ phần nào diễn biến câu chuyện. Vào đúng ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, Dương Yến tìm được một loại thuốc giúp cô không còn cảm thấy chán ghét chuyện ấy và quyết định tạo một bất ngờ lớn cho chồng. Chẳng thể ngờ được khi vừa bước vào nhà cô lại phải chứng kiến cảnh chồng mình đang ân ái mặn nồng với một người phụ nữ khác Tức giận đến cùng cực nhưng cô không hề vạch mắt hai người kia ngay lập tức mà bỏ ra ngoài tìm đến câu lạc bộ “Thiên Nhạc Cung” với ý định hắn ta đã phản bội thì mình cũng sẽ đi tìm người đàn ông khác bên ngoài. Chỉ sau vài chén rượu đầu óc cô dường như đã không còn minh mẫn, cô đến chỗ này để tìm một người đàn ông khôi ngô tuấn tú và sinh ra một đứa con xinh đẹp. Cách không xa bàn rượu của Dương Yến là một người đàn ông cao ráo, mặc trên người trang phục đắt tiền bị rất nhiều người phụ nữ bao quanh. Xác định được mục tiêu, cô không hề ngần ngại mà tiến đến và giở trò để ngã vào lồng ngực người đàn ông kia. Thế giới này thật nhỏ bé, người đàn ông tuấn tú kia lại chính là Phương Tinh Nghị - chú họ của người chồng hiện tại. Đây là người chú mà ông nội nhận nuôi, sau khi ông qua đời thì toàn bộ quyền lực của tập đoàn nhà họ Phương nằm trong tay anh. Tuy là chú họ nhưng cơ hội gặp giữa hai người là không nhiều, nếu được lên giường với người đàn ông ưu tú như vậy thì không biến phản ứng của tên chồng bội bạc như thế nào. Không thể bỏ lỡ cơ hội này cô ngỏ ý muốn được Phương Tinh Nghị đưa về. Trong mắt người đàn ông kia cô gái này tuy ý đồ thì đen tối nhưng cũng thú vị, thử trêu đùa một chút xem sao. Cuối cùng hai người đã trải qua một đêm cùng với nhau, trái với dự đoán của mình Dương Yến không hề bài xích chuyện đã xảy ra. Nửa tháng sau ngày hôm ấy, cô có cơ hội gặp lại giám đốc Phương với cương vị phiên dịch viên cho đối tác nước ngoài. Hai người gặp lại nhau nhưng không hề nhắc lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Đến cuối ngày, Phương Tinh Nghị lại vô tình bắt gặp Dương Yến đang nôn mửa trong phòng vệ sinh, đây là dấu hiệu của phụ nữ đang mang thai. Anh đặt ra nghi vấn rằng cô một sinh mệnh bé nhỏ đang nằm trong bụng cô nhưng Dương Yến lại gạt đi ngay. Đây chính là nút thắt lớn mà tác giả Thất Thất đặt ra để khiến cho hai nhân vật chính có cơ hội hiểu nhau hơn. Đọc truyện Nam Thần Nhà Tôi của Thất Thất ban đầu sẽ cảm thấy nữ chính có một cuộc sống không hề vui vẻ, hạnh phúc. Ngày ngày phải đối mặt với rất nhiều áp lực từ gia đình chồng chỉ vì cô là một người có xuất thân kém cỏi, không giàu có như nhà họ Phương. Tác giả cũng không để nữ chính phải chịu khổ quá lâu, chuỗi ngày được quen biết với Phương Tinh Nghị khiến cuộc sống của cô tràn ngập niềm vui. Rất nhiều tình tiết thú vị và hài hước được tác giả truyền tải một cách khéo léo trong truyện Nam Thần Nhà Tôi full. Nếu đang phải trải qua những ngày nhàm chán thì chuyện tình thú vị giữa nam và nữ chính sẽ khiến bạn phải bật cười vì quá thú vị. Nếu được chuyển thể truyện Nam Thần Nhà Tôi Đường Yên chắc chắn sẽ là một cái tên được fan nguyên tác ủng hộ nhiều nhất. Trong Nam Thần Nhà Tôi Đường Yên sẽ đóng vai một cô gái cực kỳ tài giỏi, mạnh mẽ, luôn vượt qua được khó khăn trong cuộc sống nhờ sự giúp đỡ từ người “chú họ” đặc biệt kia. Vì đang trong quá trình sáng tác nên độc giả vẫn chưa thể đọc truyện nam thần nhà tôi full. Nam Thần Nhà Tôi sstruyen sẽ liên tục cập nhật những chương mới nhất để không phụ sự mong đợi và đón nhận nhiệt tình của độc giả. Nếu không muốn chờ đợi quá lâu và quên đi mất diễn biến câu chuyện thì bạn đọc chắc chắn sẽ rất hứng thú với tin tức truyện tranh Nam Thần Nhà Tôi sắp được ra mắt trong thời gian tới. Bạn sẽ được gặp Dương Yến và Cố Phương Nghị thông qua những trang truyện màu hấp dẫn. Được tận mắt chứng kiến cuộc sống tình yêu tràn ngập hạnh phúc giữa hai người bằng hình ảnh sống động thì còn gì tuyệt vời hơn. Tác giả Thất Thất sẽ mang đến một cái kết trọn vẹn hạnh phúc để không làm cho độc giả phải thất vọng. *** Dương Yến chưa từng nghĩ đến, vào hôm nay, ngày kỉ niệm kết hôn một năm, chồng cô ngoại tình! Không, có lẽ anh ta đã sớm ngoại tình, chẳng qua cô mới phát hiện thôi. Dù sao dựa theo kế hoạch ban đầu, lúc này hẳn cô đang là hành khách ngồi trên máy bay tới Munich. Phân vân lúc lâu, trước khi đi cô vẫn quyết định hủy bỏ chuyến công tác này, đặt trước hoa tươi, bánh ngọt và rượu đỏ, chuẩn bị một bất ngờ cho chồng cô. Dương Yến cách cánh cửa, nhìn thấy hai người yêu đương trên giường, cơ thể lạnh lẽo. Hiện giờ, đúng là một bất ngờ lớn rồi…… Trong phòng ngủ tình cảm mãnh liệt như lửa, vô cùng nóng bỏng, không biết qua bao lâu mới yên lại. Dương Yến nghe thấy tiếng người phụ nữ, thêm cả tiếng mặc quần áo sột soạt. “Dịch Chung, em sắp ly hôn rồi, chừng nào anh với vị kia nhà anh mới ly hôn? Dù gì cô ta cũng không thỏa mãn anh được, đau dài không bằng đau ngắn.” “Sớm muộn gì cũng ly hôn, không phải gấp gáp.” Phương Dịch Chung đáp. Anh ta từng nghĩ rằng chỉ cần tình yêu là có thể duy trì hôn nhân, nhưng từ lâu, Dương Yến đã không để anh ta chạm vào cô nữa. Anh cũng là người đàn ông bình thường có nhu cầu, cũng cần phát tiết, thường xuyên vụng trộm bên ngoài giúp anh ta đạt khoái cảm. Nhưng hai chữ “ly hôn” quá đỗi bất ngờ, anh ta còn chưa biết mở miệng với Dương Yến thế nào, cũng có thể để cô “nhịn chuyện đó”. Dương Yến nắm chặt di động, kiềm chế cơn đau dạ dày. Khó trách trong khoảng thời gian này số lần về nhà của Phương Dịch Chung ít lại càng ít, hóa ra hoa dại ven đường đã sắp bị anh ta giẫm nát rồi! Người phụ nữ kia cô nhớ mang máng, làm cùng công ty với Phương Dịch Chung, là Thủ trưởng của Phương Dịch Chung. Phương Dịch Chung còn từng nhắc tới, nếu muốn thăng chức, phải nịnh bợ người phụ nữ này. Đây là cách anh ta gọi là nịnh bợ ư?! Dương Yến hận nghiến răng ken két, cố kiềm nén xúc động mở cửa. Lý trí khiến cô không vứt bánh ngọt và hoa tươi trong tay, mà lấy điện thoại di động mở camera, quay lại cảnh nóng trong phòng ngủ. …... Bước nhanh ra ngoài cửa chung cư, Dương Yến cầm thứ trong ngực ném vào thùng rác, vẫy xe taxi, điện thoại trong túi cô đổ chuông. Dương Yến không nhận, xoay người ngồi ra ghế sau, màn hình di động không ngừng lóe sáng, rất có thế sống chết không buông bỏ. Cô không kiên nhẫn, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi… Trong nháy mắt tiếng mẹ chồng cực to truyền tới: “Dương Yến! Cô có ý gì? Tôi có ý tốt hẹn chuyên gia tốt nhất khoa sản, chưa tính vụ cô không đến, bây giờ ngay cả điện thoại của tôi cũng không nhận! Nếu cô không muốn cho nhà họ Phương một đứa bé, cô nói từ sớm đi! Mau ly hôn với Dịch Chung nhà tôi, rất nhiều cô gái muốn gả vào nhà họ Phương chúng tôi!” Bên tai vang lên tiếng mẹ chổng chửi mắng, câu nào cũng có mấy chữ “nhà họ Phương ”, Dương Yến siết chặt tay. Đúng vậy, bắt đầu từ khi cô vào nhà họ Phương, ba mẹ chồng cô chưa từng coi cô là người nhà. Ở trong mắt họ, hoàn cảnh nhà cô bần hàn, không có bối cảnh, hẳn nên lấy làm vinh hạnh làm người đẻ trứng cho nhà họ Phương. Ha, lúc trước sao cô tin vào chuyện của Phương Dịch Chung chứ. Tin anh ta nói cả đời đối xử tốt với cô, sẽ khiến ba mẹ bỏ hết khúc mắc nhận cô, ngay cả khi cô bị tổn thương, không chịu chung giường với anh ta, anh ta cũng không để ý, anh ta sẽ cố làm cô mở rộng cửa lòng. Cô chuẩn bị mở rộng cửa lòng đối mặt với anh ta, còn anh ta thì sao? Nghe mẹ chồng mắng, trong đầu nhớ lại cảnh mới nãy trong chung cư, Dương Yến tức tới nỗi ngón tay tái nhợt. Cô gằn từng chữ một với chiếc di động: “Mẹ yên tâm, cuộc hôn nhân này, con chắc chắn bỏ, không cần mẹ phải thúc giục, mẹ không phải muốn cháu trai à? Được thôi, con sinh.” Nhưng chắc chắn không phải con của Phương Dịch Chung! Nếu an ta ngoài tình, cô cũng không để ý trước khi ly hôn, tặng anh ta cái nón xanh đâu. “Cô! Cô cái thứ đàn bà đê tiện, cô nói gì vậy!” Trước khi cúp điện thoại, bên tai vẫn văng vẳng tiếng mẹ chồng chửi bậy. Dương Yến thẳng thừng cúp máy, nói với tài xế taxi: “Bác lái xe, đi tới câu lạc bộ “Thiên Nhạc ung “ đi.”   Mời các bạn đón đọc Nam Thần Nhà Tôi của tác giả Thất Thất.
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Lục Trần vốn là công tử "phú nhị đại" siêu giàu, nhưng vì hiềm khích với bố mà bỏ nhà ra đi, sống cuộc sống cơ cực phải đi làm bảo vệ. Không may con gái anh lại mắc bệnh hiểm nghèo, để có tiền chữa bệnh cho con, anh đành phải quay về chấp nhận thừa kế gia sản bố anh để lại. Anh đâu biết, đằng sau khối tài sản kếch xù đó là đầy rẫy nhưng nguy cơ rình rập, điều gì sẽ xảy đến với anh, liệu đó có phải là quyết định đúng đắn ? *** "Người nhà bệnh nhân, anh chị đã nợ 10 vạn tiền viện phí rồi, trong ngày hôm nay nếu không nộp bổ sung và nộp trước thêm 20 vạn tiền viện phí, bệnh viện sẽ cho bệnh nhân ngừng thuốc. Phòng bệnh phổ thông bệnh viện số 1 thành phố, y tá bước vào, nhìn Lục Trần đang ngồi bên giường bệnh, trong ánh mắt có ý khinh thường. Ánh mắt Lục Trần rời khỏi đứa con gái nằm trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn y tá, gật đầu: "Trong ngày hôm nay chúng tôi sẽ nộp tiền." "Anh vẫn nên gọi điện cho vợ anh đi, sau 5 giờ chiều mà vẫn chưa nộp tiền thì sẽ ngừng thuốc." Y tá cười khẩy nói. Một người đàn ông bỏ đi bị ngay cả vợ của mình coi thường, y tá không tin là anh sẽ gom đủ số tiền viện phí mười mấy vạn. Tiền viện nửa năm nay hầu như đều do một mình người vợ chi trả, cái loại đàn ông vô dụng này, ai gả cho hắn sẽ đen đủi cả đời. Đây là loại đàn ông rác rưởi điển hình. Nhìn y tá đi ra, ánh mắt Lục Trần lại nhìn vào khuôn mặt con gái Kỳ Kỳ, tay vô thức đưa lên xoa xoa thái dương. 30 vạn, biết đi đâu vay? Con gái nằm viện nửa năm nay, sớm đã tiêu hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của anh và Lâm Di Quân rồi. Hơn nữa những người có thể vay tiền cũng đã vay hết rồi. Anh ngồi xuống, vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của con gái Kỳ Kỳ, trong lòng ngoài đau xót, anh còn cảm thấy khó chịu hơn. Con gái mới 3 tuổi, vốn dĩ là 1 đứa bé hoạt bát đáng yêu, nửa năm bị bệnh tật đau đớn dày vò, đã trở nên gầy gò xanh xao hết mức. Nếu có thể, anh thật sự hi vọng người bị bệnh là mình, mà không phải là đứa con gái đáng yêu của mình. "Có phải bệnh viện đến đòi viện phí rồi không?" Ngay lúc đó, Lâm Di Quân ,vợ của Lục Trần bước vào. Lâm Di Quân 25 tuổi, ngũ quan thanh tú, cực kì xinh đẹp, cao 1m7, nhìn thân hình rất đẹp. Nhìn Lục Trần với ánh mắt có vài phần lãnh đạm. "Ừ, bây giờ anh sẽ ra ngoài tìm bạn vay tiền." Lục Trần gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về người đàn ông đứng sau Lâm Di Quân. Người đàn ông này là Phạm Minh, hơn 30 tuổi, ăn mặc chỉn chu kiểu người đàn ông thành đạt. Lục Trần biết hắn, hắn là CEO bộ phận kinh doanh của tập đoàn Đông Giai. Lâm Di Quân là chủ quản kinh doanh, cấp dưới của Phạm Minh, còn Lục Trần chỉ là bảo vệ nhỏ của công ty đó. Nhìn thấy Lâm Di Quân đưa Phạm Minh đến bệnh viện, Lục Trần tự nhiên cau mày. Phạm Minh biết Lâm Di Quân là vợ của anh, nhưng vẫn có mưu đồ bất chính với Lâm Di Quân, nếu không phải là Phạm Minh không làm gì quá đáng quá, thì trước đây ở công ty anh đã đánh hắn rồi. "30 vạn tệ, anh tìm ai vay?" Lâm Di Quân liếc nhìn con gái đang ngủ, ngồi xuống cạnh giường, nói một cách mỉa mai. Trước khi con gái bị bệnh, Lâm Di Quân vẫn tin rằng sức mạnh của tình yêu là rất vĩ đại. Nhưng mà hơn nửa năm nay, vì chữa bệnh cho con gái, cô và Lục Trần rơi vào cảnh nợ nần chồng chất, thái độ của cô với Lục Trần thay đổi rất lớn. Mỗi lần nghĩ đến khoản nợ viện phí khổng lồ, cô lại cảm thấy khó chịu với Lục Trần hơn. Đứng trước thực tại, cho dù tình yêu có mạnh mẽ đến đâu cũng bị đánh bại. Lục Trần trầm mặc, trong thành phố này anh cũng không có mấy người bạn, vả lại họ cũng không giàu có gì, thật sự là không tìm được ai để vay nữa. "Di Quân, anh cho em vay trước, 30 vạn đối với anh chỉ là chuyện nhỏ." Phạm Minh nhìn Lâm Di Quân nói. Hắn nhìn Lục Trần , người cũng đang nhìn hắn, lông mày hắn nhướn lên và thoáng qua 1 nét khiêu khích. "Sao lại như vậy được?" Lâm Di Quân lắc đầu, mặc dù cô có động lòng, nhưng cô biết Phạm Minh chắc chắn có ý định khác. "Anh là chú của Kỳ Kỳ, cũng không muốn nhìn thấy con bé bị ngừng thuốc." Phạm Minh mỉm cười nói. "Tiền điều trị của con gái tôi không cần anh lo, sau này anh cũng không cần đến bệnh viện nữa", Lục Trần lạnh lùng nhìn Phạm Minh, 1 tia giận giữ lóe lên trong mắt anh. Phạm Minh có ý gì trong lòng anh biết rất rõ. "Không cần tôi quan tâm vậy anh có thể lấy ra 30 vạn sao?" Phạm Minh đùa cợt nhìn Lục Trần. Trong mắt hắn, Lục Trần chẳng qua chỉ là 1 bảo vệ nhỏ của công ty, có tư cách gì mà tranh giành phụ nữ với hắn. Lâm Di Quân là mỹ nữ hạng nhất hạng nhì ở công ty, hắn sớm đã có ý đồ với Lâm Di Quân rồi. Mặc dù Lâm Trần và Lâm Di Quân đã có 1 đứa con gái, nhưng có quan hệ gì chứ? Chỉ cần 2 người li hôn là được rồi. Vả lại hắn cũng là người đã li hôn, bản thân hắn cũng có 1 đứa con gái, thế nên hắn đã sớm có ý định lập gia đình với Lâm Di Quân rồi. Chỉ là Lâm Di Quân chưa bao giờ có tình cảm với hắn. Nhưng bây giờ đã có cơ hội để Lâm Di Quân li hôn với Lục Trần, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. "Đó là chuyện của tôi, còn nữa, anh có thể đi rồi." Lục Trần nắm chặt bàn tay, trong lòng hơi bực tức. Tiền! Anh cần rất nhiều tiền, không chỉ chữa khỏi bệnh của con gái, mà còn muốn làm cho Phạm Minh ngoan ngoãn câm miệng lại và cút xéo. Nhưng ngay lúc này đây, đừng nói là 30 vạn, 300 đồng anh còn không có. Một cảm giác bất lực xuất hiện trong lòng, Lục Trần cảm thấy cuộc đời của mình thật bi thảm. Phạm Minh cười trêu trọc, sau đó quay đầu nói với Lâm Di Quân: "Di Quân, xem ra mọi người thật sự không cần anh giúp, vậy anh đi trước nhé." Hắn đã biết chắc chắn rằng Lục Trần và Lâm Di Quân không kiếm đâu ra 30 vạn, vì vậy rất tự tin, điệu bộ giống như chắc chắn áp đảo Lục Trần.   Mời các bạn đón đọc Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp của tác giả Lâu Nghị.
Lâu Rồi Không Gặp
Phân loại: Đô thị tình duyên, hoa quý vũ quý, gương vỡ lại lành, nghiệp giới tinh anh. Cường thế cao phú soái lạnh lùng thâm tình ngầu lòi trong nóng ngoài lạnh biệt nữu hay não bổ công × phóng khoáng mặt trời nhỏ ngây thơ mỹ thiếu niên sau cứng cỏi mỹ thanh niên thụ Vai chính: Cố Chuyết Ngôn (công) x Trang Phàm Tâm (thụ) Xem mắt xem phải bạch nguyệt quang, không ngờ bạch nguyệt quang thay đổi tính tình. Gương vỡ lại lành, quay đầu ăn cỏ cũ. Ba năm trước, hai người đụng phải nhau,nhưng cũng chẳng có tia lửa nào xẹt ra cả. Ba năm sau, hai người lại trở thành hàng xóm của nhau. Không chỉ vậy còn trở thành bạn học. Tiện đà trở thành mối tình đầu của nhau. Thế nhưng cuối cùng vẫn là chia tay... Mười năm trôi qua, lần thứ hai gặp lại, lại phát hiện sau khi mất đi mới biết quý trọng, người này sao đã thay đổi tính cách rồi… Sẽ chia làm thời niên thiếu và thời trưởng thành, cũng chính là mười năm trước mười năm sau, chứ nếu viết xen kẽ thì sẽ bị tâm thần phân liệt mất. Chủ yếu là cuộc sống và yêu đương, việc làm và học tập nói bừa, HE *** Mùa hè ở Dung Thành cực kỳ nóng, Trang Phàm Tâm buộc tạp dề ngâm mình trong phòng vẽ vời, đã bốn tiếng không rời ổ, bỗng nhiên, cậu nghe thấy một tràng tiếng chó sủa rất có sức sống, vang dội như vậy, hình như ở ngay trước cửa nhà cậu. Trang Phàm Tâm đặt bảng pha màu xuống, ra ban công nhìn ra phía ngoài, ngoài cửa lớn, một ông cụ dắt một con berger đi qua. Ông cụ họ Tiết, sống một mình ở căn nhà bên cạnh nhà cậu, Trang Phàm Tâm chủ động chào hỏi, hô lên: “Ông Tiết!”. Tiết Mậu Sâm dừng lại, vẫy vẫy tay với Trang Phàm Tâm: “Tiểu Trang, xuống dưới đây chơi!” Trang Phàm Tâm chạy xuống lầu như một làn khói, đi qua vườn hoa nhỏ, ở cửa lớn miễn cưỡng dừng lại, còn chưa đứng vững đã bị con berger nhào tới. Từ nhỏ cậu đã thích chó mèo, nhưng đáng tiếc mẹ cậu không cho nuôi. Tiết Mậu Sâm đánh giá cậu: “Trên tạp dề toàn là màu, đang vẽ à?” Trang Phàm Tâm “Dạ” một tiếng, vui sướng trên mặt còn chưa hết, hỏi: “Ông Tiết, ông muốn nuôi chó ạ?” Cảm thấy con chó này tuổi còn nhỏ quá, “Nó bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Tiết Mậu Sâm nói: “Mới một tuổi, còn nghịch phá lắm.” Trang Phàm Tâm cúi đầu nhìn mông chó, chó đực, đã triệt sản, đời này sẽ phải độc thân. Cậu tiếc nuối xoa xoa đầu nó, lại hỏi: “Ông ơi, nó tên gì vậy?” Tiết Mậu Sâm nói: “Còn chưa đặt tên, mới vừa dắt về thôi.” Trên mặt ông không che giấu được sắc mặt vui mừng, ngồi xổm người xuống, cứ như đang nói cơ mật quốc gia, “Con chó này, là chuẩn bị cho thằng cháu ngoại ông, tên ông để cho nó đặt.” Trang Phàm Tâm hơi giật mình, ngửa mặt nhìn Tiết Mậu Sâm, tỏ vẻ không hề hay biết. Không trách cậu được, làm hàng xóm rất nhiều năm, dường như cậu chưa từng thấy thân thích của Tiết Mậu Sâm, ông sống một mình, có lái xe có bảo mẫu, mỗi khi ra ngoài du lịch là đi hai tháng, mọi người còn tưởng rằng Tiết Mậu Sâm khi còn trẻ không đẻ con, sau khi về già sống cô độc. Tiết Mậu Sâm liếc mắt nhìn Trang Phàm Tâm, mắng cậu là đồ ngốc, sau đó từ đâu đó móc ra một túi bánh quy, nói: “Tiểu Trang, cho con, cầm đi.” Trang Phàm Tâm cái gì cũng tốt, chỉ là hơi kén ăn, sau khi nhận lấy nhìn chữ trên túi bánh, tốt nhất đừng là sô cô la, cậu không thích ăn sô cô la.   Mời các bạn đón đọc Lâu Rồi Không Gặp của tác giả Bắc Nam.