Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Trước khi lĩnh chứng, Lạc Kỳ vô tình biết được vị hôn phu tương lai của mình đã ngoại tình, cô quyết định chia tay và hủy bỏ đám cưới. Vị hôn phu đó là tên nhà giàu mới nổi trong giới tài chính, đẹp trai lại nhiều tiền. Trong mắt họ hàng, ở độ tuổi này của cô, khó mà tìm được người đàn ông có điều kiện tốt hơn vị hôn phu ấy. Kể cả tên đó cũng cảm thấy như vậy. – Bởi tự ý hủy bỏ hôn ước, Lạc Kỳ đã xích mích với gia đình. Cô chỉ có thể đón sinh nhật lần thứ 29 của một mình. Đêm đó, giám đốc tập đoàn – Tưởng Thịnh Hòa, sau khi kết thúc tiệc xã giao, đột nhiên hỏi cô: “Lạc Kỳ, em có muốn thử hẹn hò với tôi không?” Lạc Kỳ kinh ngạc không thôi nhìn Tưởng Thịnh Hòa, hoàn toàn cứng họng. Cô là trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, mỗi ngày làm việc với vị cấp trên chưa từng thể hiện cảm xúc ra ngoài, vẻ mặt lại nghiêm nghị, lạnh lùng như băng này, cô đều sợ chẳng may sẽ xảy ra sai sót gì. Cô có nghĩ không thông đến nhường nào, cũng sẽ không dây dưa với anh trong chuyện tình cảm. Vị Tam công tử của Tưởng gia đứng trên đỉnh giới thượng lưu, anh và cô như mây với bùn, cái anh gọi là ‘thử hẹn hò’, chắc chắn chỉ là nông nổi nhất thời, muốn có một mối quan hệ tình nhân trong bóng tối. Cô không chơi nổi. Lạc Kỳ đang nghĩ nên dùng lý do gì để từ chối anh, Tưởng Thịnh Hòa đã nhìn về phía cô, mở miệng nói: “Không phải nông nổi nhất thời, anh đã yêu thầm em bảy năm rồi”. Năm nay, năm thứ bảy cô chiếm trọn lấy trái tim anh. – Tóm tắt một câu: Nữ chính là bạch nguyệt quang của nam chính. Couple: Trợ lý và Tổng giám đốc. Nam chính họ Tưởng, tiếp tục mở rộng bản đồ nhân vật Tưởng gia. Tags: Hào môn thế gia, tình yêu công sở ngọt ngào. Lập ý: Trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. *** [ Vợ ơi, buổi sáng anh tạm thời có họp, buổi chiều mới có thể quay về Thành phố Tô, chừng ba giờ rưỡi mới đến nơi. ] [ Kỳ, ngủ rồi à? ] [ Sắp họp rồi, không thể kịp thời trả lời em. ] Điện thoại Lạc Kỳ để ở trong túi xách đang rung, Bùi Thời Tiêu gửi liên tiếp ba tin nhắn đến, cô tựa vào chỗ ngồi mà ngủ nên không nghe thấy. Tối hôm qua tham gia một bữa tiệc xã giao, rạng sáng mới kết thúc, trời chưa sáng thì đã phải thức dậy rồi vội vã ngồi chuyến đầu tiên của tàu điện ngầm để đến Thành phố Tô. Lên tàu rồi, cô nghe nhạc êm dịu thì bất giác ngủ mất. Lạc Kỳ tỉnh dậy đã là nửa giờ sau, nhìn thấy tin nhắn thứ nhất thì suýt không thích ứng được tiếng xưng hô "vợ" này, hẹn hò mấy năm với Bùi Thời Tiêu, anh ta đã có thói quen kêu tên cô, số lần kêu cô là vợ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô ngẩng đầu nhìn màn hình nhắc nhở đang chuyển động, trả lời: [ Còn ba trạm thì đến Thành phố Tô. Vừa rồi em ngủ quên. ] Có lẽ Bùi Thời Tiêu vẫn còn đang họp, mười phút sau cũng không trả lời cô. Lạc Kỳ tắt màn hình điện thoại di động, xoay mặt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô và Bùi Thời Tiêu là người Thành phố Tô, cuối tuần này đã hẹn nhau quay về Thành phố Tô để đặt khách sạn làm tiệc cưới, hôn lễ được định vào trung tuần (*) tháng mười hai. (*) Trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng). Đặt khách sạn chẳng qua là chuyện nhân tiện thôi, đúng lúc mượn chuyện này để gặp mặt một lần, đầu năm nay cô và Bùi Thời Tiêu đã bắt đầu ở khác nơi, cô ở Bắc Kinh, Bùi Thời Tiêu ở Thượng Hải, vào lúc đó hai người đều bận bịu, đã sắp hai tháng không gặp nhau. Gần tới trưa, Lạc Kỳ đến trạm. Mẹ gọi đến hỏi cô đến trạm hay chưa. "Mẹ, con vừa xuống xe, còn chưa ra trạm." "Thời Tiêu đến trạm xe đón con hả?" "Anh ấy tạm thời có họp, buổi chiều mới đến Thành phố Tô." "Sao con không nói sớm, để mẹ bảo cậu nhỏ của con đến trạm xe đón." "Không cần đâu, dễ bắt xe lắm ạ." Lần trở về này không khéo, ba mẹ đều đi đến vùng khác để công tác nên không ở trong Thành phố Tô. Lạc Kỳ bắt xe, không quay về nhà mình mà nhập địa chỉ phòng cưới. Cô mang theo hai vali lớn, tài xế xuống xe hỗ trợ để vào cốp sau. Phòng cưới là căn hộ Hồ Cảnh đầy đủ tiện ích, một trong những tòa nhà đắt tiền tại Thành phố Tô. Bất luận là cô hay là Bùi Thời Tiêu, thì cơ hội ở trong Thành phố Tô cũng không nhiều, một năm không gặp nhau được mười ngày nửa tháng, nhưng Bùi Thời Tiêu nói ba thành phố đều phải có phòng cưới của bọn họ, còn phải là loại tốt nhất. Lạc Kỳ biết hết tất cả mật mã của Bùi Thời Tiêu, cô đã sớm thuộc lòng rồi. Đến phòng cưới Hồ Cảnh, Lạc Kỳ trực tiếp nhập mật mã vào phòng, đây là lần đầu tiên cô đến đây sau khi nhà đã bố trí xong, trước kia Bùi Thời Tiêu quay video cho cô xem, tất cả đồ xài trong nhà đều thêm vào theo sở thích của cô. Lạc Kỳ tìm giày dép từ tủ giày mới để thay, cầm lấy điện thoại báo bình an cho Bùi Thời Tiêu. Nửa giờ sau, cuộc gọi của Bùi Thời Tiêu xuất hiện. Lạc Kỳ đang sửa sang mấy chiếc hộp, lần này về còn đem theo một vài đồ dùng thường ngày và quần áo của mình cất ở trong phòng tân hôn, thuận tiện sau này quay về dùng ở Thành phố Tô. Buông quần áo trong tay xuống, cầm điện thoại di động rồi đi ra ban công ngắm cảnh để nghe điện thoại. "Vừa tan họp. Em ăn trưa chưa?" Giọng nói trầm thấp của Bùi Thời Tiêu truyền đến. "Chưa, chờ thu dọn xong mới gọi đồ ăn ngoài." Lạc Kỳ nằm bò ở trên lan can, nhìn mặt hồ xao động, đột nhiên đổi chủ ý: "Chờ anh đến thì chúng ta đi ra bên ngoài ăn. Hiện tại em không đói." Trong điện thoại thoáng chốc yên lặng. Bùi Thời Tiêu không có cách nào đi ra bên ngoài ăn với cô được, áy náy nói: "Kỳ à, tuần này anh không trở về được, có một hạng mục xảy ra vấn đề. Một lát nữa anh sẽ gọi đồ ăn ngoài cho em." Lạc Kỳ quan tâm nói: "Vấn đề nghiêm trọng không?" "Ừ, hơi khó một chút." Anh ta không về được, Lạc Kỳ không thể nào không hụt hẫng, nhưng bổ túc hạng mục quan trọng, bây giờ Bùi Thời Tiêu là thành viên hợp danh của Tư bản Hoàn Hằng, ngay cả anh ta cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, thì chắc hẳn hạng mục đã có lỗ hổng lớn. Lạc Kỳ hiểu cho anh ta: "Anh cứ làm việc đi, một mình em đặt khách sạn." Bùi Thời Tiêu muốn nói lại thôi, đã nói là quay về Thành phố Tô đặt khách sạn, rồi đi thử áo cưới với cô, nhưng phút cuối cùng thì lỗi hẹn. Mấy năm qua, anh ta chưa để cho cô hụt hẫng bao giờ cả. "Xin lỗi, Kỳ." "Không sao." Dừng lại mấy giây, Bùi Thời Tiêu quyết định: "Mấy ngày qua anh phải thức đêm, nếu không thì em đến Thượng Hải đi? Đến phòng làm việc để tăng ca với anh." Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi: "Không đến đâu, đặt khách sạn xong thì em về Bắc Kinh. Chờ làm xong hạng mục thì anh đi thăm em đi." Cô không đến mức chạy đến công ty anh ta để anh ta bị ảnh hưởng lúc đang sứt đầu mẻ trán. Nếu như là hạng mục cô phụ trách xảy ra vấn đề, cô nào có tâm trạng hẹn hò chứ. Suy bụng ta ra bụng người. Bùi Thời Tiêu lại trò chuyện với cô mười mấy phút, cúp điện thoại rồi đặt đồ ăn bên ngoài cho cô. Trước kia chuyện đặt đồ ăn bên ngoài đều là chuyện của thư ký, nhưng hôm nay anh ta tự mình đặt đồ ăn. Đặt mấy món ăn cô thích xong, Bùi Thời Tiêu tựa vào lưng ghế ngưng thần chốc lát, kêu thư ký đến, dặn dò thư ký đặt một bộ đồ trang sức kim cương cho Lạc Kỳ. Một tiếng sau Lạc Kỳ ăn món Bùi Thời Tiêu đặt cho, bên ngoài có thêm một đĩa trái cây. Cô vừa ăn vừa chụp hình gửi cho Bùi Thời Tiêu: [ Mùi vị của thức ăn quán ăn này không tồi. ] Bùi Thời Tiêu trả lời: [ Vừa mở không lâu, lần sau quay về Thành phố Tô thì sang đó ăn với em. ] Lại hỏi: [ Khi nào em đi xem sảnh tiệc cưới? ] Lạc Kỳ: [ Xế chiều hôm nay. ] Bùi Thời Tiêu đưa danh thiếp của mấy người phụ trách khách sạn năm sao cho Lạc Kỳ, [ Em thích phong cách nhà nào thì đặt nhà đó. ] Lạc Kỳ thêm bạn từng người phụ trách một, hẹn buổi chiều gặp mặt. Ông chủ lớn ở phía sau của mấy khách sạn này là cùng một người họ Triệu, là bạn tốt nhiều năm với ba Bùi Thời Tiêu, Chủ tịch Triệu còn nói nếu phong cách của phòng yến hội không hợp ý của cô thì có thể vì cô mà đặc biệt trang trí lại một lần nữa. Nếu đổi thành cô của bảy năm trước, còn là một công chúa bé bỏng, dựa vào tính cách theo đuổi mọi chuyện hoàn mỹ, thì thật có khả năng trang phòng tiệc cưới một lần nữa theo như thẩm mỹ của bản thân, khi đó có tiền có sức. Nhưng hiện tại sẽ không như vậy. Ba giờ, Lạc Kỳ đúng hẹn đến khách sạn đầu tiên, tiếp đãi cô là thư ký của Tổng giám đốc. Trước khi gặp mặt, thư ký Dương đã đoán được Lạc Kỳ nhất định là một người đẹp, cô ấy cũng đã gặp nhiều các dạng người đẹp rồi, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Kỳ thì vẫn bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, cao gầy gợi cảm, nhưng mặt mũi dửng dưng, làn da trắng mà lạnh lẽo, tạo cho người ta một loại cảm giác xa cách một cách khó hiểu. Đến gần rồi, thư ký Dương tự giới thiệu mình, lúc hướng dẫn Lạc Kỳ đi thang máy. Lạc Kỳ mỉm cười: "Làm phiền rồi." Thư ký Dương mỉm cười đáp lại: "Khách sáo." Không khỏi lại nhìn Lạc Kỳ thêm một ánh mắt, người trông thật dễ nhìn, giọng nói tự mang theo sự từ tính và nhu mỹ, cô ấy cũng không nhịn được trò chuyện thêm vài câu với Lạc Kỳ. Nếu cô mà làm nũng, thì ai chịu nổi cơ chứ. Cô có nghe đồn về chuyện của cặp tình nhân nhỏ Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu, nghe nói ban đầu nhà họ Bùi cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối cho Bùi Thời Tiêu, nhưng Bùi Thời Tiêu luôn giữ vững ý muốn kết hôn với Lạc Kỳ, cuối cùng ba Bùi mẹ Bùi đã thỏa hiệp. Tài sản gia tộc nhà họ Bùi xếp hàng top ba ở trong Thành phố Tô, năng lực cá nhân Bùi Thời Tiêu cũng xuất sắc, là đối tượng đông đảo danh viện ái mộ. Trước kia điều kiện trong nhà Lạc Kỳ còn chưa tệ, ba mẹ kinh doanh, có hai công ty, nhưng bảy năm trước đầu tư thất bại, công ty tuyên cáo phá sản, ba Lạc thiếu nợ nước ngoài mấy ngàn vạn, không biết bây giờ đã trả hết nợ chưa. Thang máy đến lầu sáu, Lạc Kỳ và thư ký Dương một trước một sau đi ra khỏi đó. Khách sạn này là khách sạn mới xây vào năm ngoái, Lạc Kỳ chưa từng tới đây. Phòng khách yến hội chưa được thiết kế, chủ đạo là loạt màu sắc của biển cả, như mộng như ảo, có thể đồng thời chứa sáu mươi sáu bàn khách. Lạc Kỳ tham quan xong, thì ngay tại chỗ quyết định tiệc cưới được định ở chỗ này. Đi ra khỏi khách sạn, cô gửi tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu để nói tiệc cưới được định ở trong khách sạn nào. Bùi Thời Tiêu sau đó nhanh chóng nhắn lại: [ Anh đã nói với ba mẹ là đặt khách sạn này, những chuyện khác không cần em bận tâm nữa. Em muốn đi thử áo cưới không? Hay là chờ tháng sau anh đi thử với em? ] Lạc Kỳ không chút do dự: [ Tháng sau. ] Bùi Thời Tiêu bảo đảm: [ Đến lúc đó có bận rộn đi nữa thì cũng thử áo cưới với em. ] Anh ta xin lỗi lần nữa vì hôm nay lỡ hẹn: [ Đợi làm xong hạng mục này, anh ở với em thêm mấy ngày nữa. ] Lạc Kỳ: [ Anh không cần để tâm, công việc quan trọng. ] Ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng không khỏi tiếc nuối, tiếc nuối trông đợi lâu như vậy lại không gặp được nhau. Lạc Kỳ không quay về phòng cưới nữa, mà ngồi tàu điện ngầm quay về nhà mình. Khác với tiểu khu đắt tiền của Bùi Thời Tiêu, nhà cô ở trong con hẻm của khu vực thành phố cũ. Ngôi nhà trong con hẻm là nhà cũ ông bà để lại, đã bỏ trống mấy năm. Bảy năm trước, biệt thự bị tra xét rồi niêm phong, ba mẹ dời đến chỗ này rồi sinh sống đến hiện tại. Đi qua cây cầu đá, Lạc Kỳ đi vào trong con hẻm chật hẹp, nhà cũ cũng không phải là nhà đơn lẻ, trong khuôn viên có tổng cộng ba gia đình. Bà Tiền là bà cụ hàng xóm đang ngồi ở trong sân nhà hóng mát, nhìn thấy cô quay về, bà đi vào nhà bưng hai miếng dưa hấu đã cắt ra cho cô. "Mẹ con nói tuần này con muốn về, đáng tiếc bận việc nên không gặp được." Bà Tiền nhìn Lạc Kỳ lớn lên nên Lạc Kỳ không khách sáo, cô nhận lấy dưa hấu, ngồi xuống băng ghế lùn ở bên cạnh bà Tiền, ăn dưa hấu rồi trò chuyện với bà Tiền vài câu. "Mẹ con nói con về đặt tiệc đính hôn, đặt xong chưa?" "Dạ." Lạc Kỳ gật đầu, lại nói với bà Tiền là khách sạn nào. Lớn tuổi rồi thì luôn không nhịn được lải nhải, bà Tiền nói lời thấm thía: "Bà con không còn nữa, có vài lời bà phải nói thay bà ấy. Chờ kết hôn rồi thì vẫn đi làm cho tốt, vợ chồng son cũng không thể luôn ở hai chỗ mãi, dễ xảy ra vấn đề." Lạc Kỳ nghiêm túc đáp: "Sang năm con đi Thượng Hải ạ." "Nghe mẹ con nói chủ của con là người tốt, cũng trọng dụng con." Từ chức thì đáng tiếc lắm, không từ chức thì vợ chồng son gặp mặt nhau cũng không dễ dàng, bà Tiền xoắn xuýt than thở một hơi. "Không tính từ chức ạ, điều con đi công ty chi nhánh thôi." Cô là trợ lý của Chủ tịch Tưởng Nguyệt Như, trước kia từng đề cập với Chủ tịch Tưởng là sau khi cưới, dự định kết thúc việc sống tha hương. Ở bên người Chủ tịch Tưởng lịch luyện năm năm, cô đã có thể gánh vác một phương diện. Chủ tịch Tưởng đã hứa với cô, đến lúc đó sẽ điều cô đi Thượng Hải để phụ trách chi nhánh của Tập đoàn Viễn Duy. Chủ tịch Tưởng là cô của ông chủ lớn Tưởng Thịnh Hòa của bọn cô, Tưởng Thịnh Hòa được Chủ tịch Tưởng một tay nuôi lớn, không phải mẹ con nhưng tình cảm lại thắng cả tình mẹ con, chuyện mà Chủ tịch Tưởng cam kết với cô, trên cơ bản là ván đã đóng thuyền. Ăn xong hai miếng dưa hấu, Lạc Kỳ về phòng dọn dẹp. Nhà cũ có hai gian phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ của cô đã lâu không ai ở, trong phòng ngột ngạt, Lạc Kỳ mở cửa sổ thông gió. Điện thoại di động trên bàn reo vang, Lạc Kỳ tưởng Bùi Thời Tiêu gọi đến, đi nhanh qua cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn dãy số, là một trong số người phụ trách của nhóm người hợp tác với Tập đoàn Viễn Duy. Cô nghe máy, hai người khách sáo một phen, đối phương hỏi cô: "Trợ lý Lạc, cuộc giải phẫu của Chủ tịch Tưởng sao rồi? Ổn định rồi chưa? Ngày mai muốn đi bệnh viện thăm Chủ tịch Tưởng, làm phiền cô sắp xếp một chút." Lạc Kỳ: "..." Bị hỏi cho ngơ ngác. Chủ tịch Tưởng nằm viện rồi sao? Làm trợ lý của Tưởng Nguyệt Như, thế mà không biết cô bà chủ mình giải phẫu, không làm tròn bổn phận một chút nào cả. Cho dù không biết tình huống của Tưởng Nguyệt Như ra sao, nhưng cô cũng sẽ không lộ ra một tia bất ngờ ở trước mặt người ngoài, Lạc Kỳ bình tĩnh nói: "Anh khách sáo rồi, không phiền, tôi sắp xếp xong thì gọi lại cho anh nhé." Cúp điện thoại xong, Lạc Kỳ tìm số tài xế của Tưởng Nguyệt Như rồi gọi đi, hỏi một chút mới biết Tưởng Nguyệt Như nằm viện vào thứ sáu, làm giải phẫu cắt bỏ túi mật, tình huống bây giờ ổn định, tất cả chỉ tiêu đều bình thường. Còn về việc vì sao giấu giếm cô, tài xế giải thích: "Không phải cố ý không nói với con, ý của Chủ tịch Tưởng là không thể ảnh hưởng con về Thành phố Tô đặt tiệc kết hôn và thử áo cưới." Lạc Kỳ không nói ra được cảm nhận trong lòng, "Sáng mai con về." Cắt đứt cuộc gọi, cô lập tức đổi sang đặt vé xe đường về. Buổi trưa ngày kế, Lạc Kỳ quay lại Bắc Kinh. Tưởng Nguyệt Như ở trong phòng bệnh VIP trên lầu cuối, chỗ cửa có vệ sĩ, Lạc Kỳ nhận ra là vệ sĩ của ông chủ lớn Tưởng Thịnh Hòa của bọn họ. Vừa nghĩ tới giờ phút này Tưởng Thịnh Hòa cũng ở trong phòng bệnh, trong lòng Lạc Kỳ thấp thỏm. Toàn bộ Tập đoàn Viễn Duy, trừ Tưởng Nguyệt Như ra thì không người nào không căng thẳng lúc ở chung với Tưởng Thịnh Hòa cả, đặc biệt là lúc anh không nói một lời mà nhìn chằm chằm người ta. Đoàn đội làm việc của Tưởng Thịnh Hòa, ai nấy đều tự cảm thấy có nguy cơ, lúc đi làm thì trước đến giờ tất cả mọi người trong Bộ phận Giám đốc đều không dám phân tâm, chứ đừng nói là lười biếng. Chỗ tốt của hiệu suất cao chính là không cần tăng ca, người của Bộ phận Giám đốc một tháng mới có thể có ngày nghỉ kép là hai ba tuần, bình thường cơ bản cũng có thể tan làm theo thời gian thường lệ, không người trong nghề nào không hâm mộ, ngay cả cô cũng hâm mộ có thể có hai ngày nghỉ. Thậm chí cô đã từng có suy nghĩ có nên làm việc trong Bộ phận Giám đốc của Tưởng Thịnh Hòa hay không. Vệ sĩ biết Lạc Kỳ nên cho vào thẳng. Lạc Kỳ bưng hoa tươi, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Không biết Tưởng Nguyệt Như có ngủ không, cô vô thức thả nhẹ bước chân. Cánh cửa phòng bệnh khép hờ, bên trong truyền đến tiếng mắng yếu ớt, "Bị bệnh cũng khá hay, bên tai được thanh tịnh. Ba mẹ con đấy, nhất là ba con, mấy ngày qua cũng không dám lải nhải cô nữa. Con cũng không biết đâu, một ngày trước khi cô giải phẫu mà ba con còn gọi điện thoại cho cô bảo cô thúc giục con một chút đấy, con nên quyết định đi. Làm cho người ta phiền lòng quá." "Lần sau ông ấy còn thúc giục nữa, cô cứ nói con còn chưa chơi đủ, còn muốn chơi thêm hai năm nữa." Trong giọng nói mát lạnh lộ ra mấy phần ý cười bất cần đời. "Con muốn chọc cho ông ấy tức chết à." Tưởng Nguyệt Như trêu ghẹo xong, thâm thúy nói: "Con đấy, còn chìm đắm như vậy nữa thì làm thế nào đây." Lạc Kỳ nghe mà hồ đồ, chuyện riêng tư của ông chủ không phải là chuyện cô có thể nghe. Xoay người đi ngược về một đoạn đường, sau đó lấy tiếng bước chân bình thường rồi một lần nữa đi về phía cửa phòng bệnh. Trò chuyện trong phòng đúng lúc chấm dứt tại đây, Tưởng Thịnh Hòa nghe thấy âm thanh ngoài cửa. Lạc Kỳ nhẹ nhàng gõ cửa. Tưởng Thịnh Hòa nhìn từ khe cửa thì thấy dáng vẻ của Lạc Kỳ, "Vào đi." Lạc Kỳ đẩy cửa vào, thứ đầu tiên xông vào mi mắt là hai chân của Tưởng Thịnh Hòa bắt chéo mà ngồi trên ghế sa lon. Tưởng Nguyệt Như chậm rãi xoay đầu, "Cô chỉ làm tiểu phẫu, không có gì đáng ngại cả. Cháu nói cô xem, vất vả lắm mới về nhà được một chuyến, vội vội vàng vàng chạy về thế này, cháu có thời gian chọn áo cưới à?" Lạc Kỳ cười cười, nói dối: "Áo cưới đã chọn xong rồi, khách sạn cũng đặt rồi ạ." Đáp lại Tưởng Nguyệt Như, lúc này mới có rảnh chào hỏi với Tưởng Thịnh Hòa, "Tổng giám đốc Tưởng." Tầm mắt thoáng lướt qua gương mặt anh, khí chất của anh bức người, cô không dám đối mặt với anh. Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, ánh mắt dừng lại ở mi mắt cô hai ba giây, rồi dời đi với vẻ vô cùng bình tĩnh. Mời các bạn mượn đọc sách Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Cẩn Thận Cùng Giấm Chua Tinh Kết Hôn Rồi
CẢNH BÁO: + Công thụ đều sạch, có H, nhưng vụn. + Thím nào ế thâm niên, ế thiếu điều muốn quỳ từ dưới quỳ lên thì nên cân nhắc thật kĩ trước khi xem bởi coi chừng nguyên máng cẩu lương ụp thẳng vô mặt. Thím nào theo chủ nghĩa độc thân cũng nên cân nhắc thật kĩ trước khi xem tại vì sợ xem xong lại thay đổi suy nghĩ muốn lấy chồng. =]] + Không nên đọc trước khi đi ngủ vì sợ truyện cuốn quá thức trắng đêm để đọc. ĐÁNH GIÁ: 10/10 cho toàn bộ tác phẩm. + Tác giả hành văn dí dỏm đem lại một bầu không khí ấm áp xuyên suốt bộ truyện. Tính cách công, thụ được tác giả xây dựng như là hai mảnh ghép đối lập nhưng lại bổ khuyết cho nhau. Công khó tính, thẳng thắn bao nhiêu, thụ lại rộng rãi, biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Khi hai người ở cạnh nhau cho cảm giác tựa như một chú mèo lười nhác đang nằm phơi nắng trước sân, bình yên đến lạ, thích hợp đọc giải trí cuối tuần. + Công ban đầu muốn kết hôn với thụ chỉ đơn giản chỉ là vì hắn đã hoạch định tương lai của mình từ rất lâu, 30 tuổi phải kết hôn, vừa khéo đối tượng phù hợp nhất chính là thụ. Vốn dĩ Tần Dĩ Hằng luôn cho rằng sau khi kết hôn nhân sinh của hắn sẽ chẳng có gì thay đổi nhưng cuộc sống mà, vả hắn không trượt phát nào. Tiên sinh nhà hắn khả ái như vậy, nói một câu cả mặt liền đỏ, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng không dám nói với hắn đây, chọc người yêu thương đó mấy người hiểu không? Quan trọng hơn chính là tại sao tiên sinh nhà hắn chỉ với vài ba câu liền có thể kết bạn rồi, lại còn cười nói vui vẻ như thế, khác hẳn khi trò chuyện với hắn. Không được, phải đem Sở Nghĩa về, làm cho đến khi trong mắt chỉ có hắn mới thôi! + Thụ ban đầu đồng ý kết hôn với công chỉ đơn giản là vì chọt trúng chỗ ngứa của hắn, đẹp trai lại còn lắm tiền, không ưng chính là đồ ngu. Vốn dĩ Sở Nghĩa cho rằng cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài trong sự tẻ nhạt và nhàm chán, nhưng không, Tần Dĩ Hằng vả hắn không trượt phát nào. Trượng phu của hắn tuy rằng khó gần, lại chẳng biết nói lời tâm tình, chỉ cần nói một câu liền khiến đối phương đách muốn mở miệng nữa nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại thấy Tần Dĩ Hằng ngược lại, rất đáng yêu? Càng ở chung hắn lại càng phát hiện, trong lòng Tần Dĩ Hằng có hắn, người đàn ông này còn lén lút lên mạng tra cách làm thế nào theo đuổi hắn đây. Ầy, cuộc hôn nhân này, đáng giá! + Dàn nhân vật phụ là cả một biển muối cần được khai quật, hai bạn trẻ thành công tới với nhau công lao nhất định thuộc về bọn họ. Thành phần tấu hài nhất cả bộ truyện chính là cộng đồng quần chúng này, mị thề đấy! TÓM TẮT: + Level thực tế: Ban đêm quả nhiên là thời điểm thích hợp để làm một số chuyện trẻ nhỏ không nên nhìn, Sở Nghĩa mệt bở hơi tai vùi vào lòng người đàn ông nào đó, thăm dò hỏi: - Anh vì sao lại muốn kết hôn với em? - Bởi vì em trông ưa nhìn. - Thế giới nhiều người ưa nhìn như vậy, tại sao cứ phải là em? - Bọn họ không có cùng anh lăn giường. Trước sự thẳng thắn quá mức của chồng mình, Sở Nghĩa tiên sinh triệt để bại trận. ╮(╯_╰)╭ Tóm váy lại chính là: Thụ bởi vì áp lực quá lớn nên tìm đến quán bar giải sầu, giải đâu không thấy lại thấy sầu càng thêm sầu, cuối cùng đụng phải một anh đẹp trai, cao to hợp gout thẩm mĩ, thế là bằng kí ức của kẻ say rượu và nhan sắc trời cho, Sở Nghĩa thành công thoát kiếp xử nam đồng thời một tháng sau bị chính đối tượng 419 là Tần Dĩ Hằng tìm tới tận cửa công ty đòi chịu trách nhiệm, tôi cho cậu bốn tiếng đồng hồ để suy nghĩ, kết hay không kết nói một lời thôi. Suy đi tính lại Sở Nghĩa cảm thấy cuộc hôn nhân này hắn lời chắc rồi, kết thì kết, dù sao đối tượng đẹp mắt như vậy, ha ha, lão tử sợ gì! Kết quả chính là Sở Nghĩa sợ Tần Dĩ Hằng một cây, Tần Dĩ Hằng sắc mặt không tốt, Sở Nghĩa sợ run chân, Tần Dĩ Hằng gọi hắn một tiếng bảo bối, hắn cả người toát cả mồ hôi hột, Tần Dĩ Hằng mỉm cười nhìn hắn, hắn liền cảm thấy mặt trời mọc đằng tây rồi! (゜ロ゜) + Level hoa mĩ: Nhân sinh nếu như là một hồi lương duyên tình cờ gặp gỡ, vậy thì ắt hẳn kiếp trước Sở Nghĩa đã phải ngoái đầu năm trăm lần mới đổi được kiếp này cùng Tần Dĩ Hằng đồng sàn cộng chẩm. Rất nhiều năm sau mỗi khi nhớ tới lần đầu tiên cùng Tần Dĩ Hằng phát sinh quan hệ, Sở Nghĩa đều có chút cảm thán tại sao khi ấy lại uống rượu đến hỏng đầu rồi, một chút ấn tượng đều không nhớ, điều còn đọng lại trong kí ức của hắn khi ấy chính là, đối tượng tình một đêm thật sự là một cái suất ca đây! Nhân sinh nếu như là một hồi lương duyên tình cờ gặp gỡ, vậy thì ắt hẳn kiếp trước Tần Dĩ Hằng đã phải quỳ gối ngàn lần nơi cửa Phật mới đổi được kiếp này cùng Sở Nghĩa chung chăn, chung gối. Rất nhiều năm sau mỗi khi nhớ tới lần đầu tiên cùng Sở Nghĩa gặp gỡ, hắn không khỏi mỉm cười cảm thán cũng may khi ấy không có đem người đuổi đi, nếu không e rằng cả quãng đời về sau chính bản thân hắn phải sống trong cô độc cho tới khi trút hơi thở cuối cùng. _LAM_ - fb/ReviewQuốcDân “๖ۣۜTa nguyện ý dùng tánh mạng của mình để đi đổi lấy yêu. Mặc cho tình yêu này, đã tựa như đóa hoa tan tác theo bụi trần.” *** Nhân viên công tác đem giấy hôn thú đưa cho Sở Nghĩa khi, Sở Nghĩa còn thất thần. Hắn căn bản không có biện pháp tiêu hóa vừa rồi phát sinh hết thảy. Cũng không có biện pháp tiêu hóa hắn đã là Tần Dĩ Hằng hợp pháp trượng phu sự thật. “Sở tiên sinh.” Bên người người ở nhắc nhở hắn. Rất thấp trầm, rất có từ tính tiếng nói, đập vào Sở Nghĩa tâm khảm thượng, hắn đầu óc giống như ong vang lên một tiếng. Sở Nghĩa là lập tức liền phục hồi tinh thần lại, tiếp nhận giấy hôn thú. Sở Nghĩa đối công tác nhân viên nói cảm ơn, sau đó quay đầu, đem ánh mắt đầu hướng về phía Tần Dĩ Hằng. Cà vạt. “Ách ách, cái kia.” Sở Nghĩa không dám nhìn Tần Dĩ Hằng, thậm chí bởi vì đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lại đột nhiên cảm nhận được Tần Dĩ Hằng khí tràng, hoảng đến đã quên vừa mới muốn nói cái gì. Hắn đành phải căng da đầu nói chuyện: “Chúng ta kế tiếp, nên làm gì?” Xác thực nói, hôm nay là bọn họ nhân sinh lần thứ hai gặp mặt. Thượng một lần là một tháng trước, ở thành phố A lớn nhất quán bar. Sở Nghĩa bởi vì tâm tình không tốt, ở quán bar uống xong rượu. Đại khái là bởi vì thật sự là uống quá nhiều, hắn mặt sau ký ức có điểm mơ hồ. Dù sao là gặp một cái rất đẹp nam nhân. Sau đó như thế nào hai người liền đến khách sạn. Sau đó như thế nào hai người liền lăn đến trên giường. Ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại, nam nhân kia đã không thấy, chỉ chừa Sở Nghĩa một thân dấu vết, còn có đầy đất lung tung rối loạn đồ vật. Sở Nghĩa lúc ấy là hoảng. Tuy rằng hắn đi quán bar xác thật là có tưởng tìm điểm diễm ngộ tâm tư, nhưng ai sẽ nghĩ đến a nguyện vọng này thế nhưng còn liền thật sự thực hiện. Hắn lần đầu tiên liền như vậy mơ hồ mà cho. Đối phương vẫn là cái hắn nhớ không nổi mặt nam nhân. Hắn ngày hôm qua rốt cuộc đang làm gì? Liền như vậy, hắn ở khách sạn trên giường lớn ngồi suốt một giờ. Hung hăng mà ở trong lòng tự quyết định một giờ, mới đem chính mình an ủi hảo. Bao lớn điểm sự. Hắn đều 26 tuổi, lần đầu tiên không có liền không có. Có cái gì quan hệ. Tuy rằng nhớ không nổi đối phương mặt, nhưng là ở hắn trong ấn tượng, cái kia nam chính là cái siêu cấp đại soái ca. Hơn nữa…… Hắn ngày hôm qua, tựa hồ, giống như, phi thường, thoải mái. Việc nhỏ tiểu! Việc nhỏ. Hắn vốn dĩ chính là tới quán bar mua say mua nam nhân, này không tâm tưởng sự thành. okok. Sở Nghĩa còn muốn đi làm, tưởng xong này đó hoả tốc thu thập một chút chính mình, cũng rời đi khách sạn. Nam nhân kia đem tiền thuê nhà thanh toán, cũng đem trong phòng yêu cầu trả phí một ít vật nhỏ đều thanh toán. Ở phía trước đài đứng trong chốc lát, trước đài tiểu thư thông tri a di kiểm tra phòng, vài phút sau nói cho Sở Nghĩa có thể rời đi. Sở Nghĩa nói: “Cảm ơn.”   Mời các bạn đón đọc Không Cẩn Thận Cùng Giấm Chua Tinh Kết Hôn Rồi của tác giả Nhất Mai Nữu Khấu.
Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Văn án: Có một con yêu thú xuống núi sau 2000 năm. Thế nhưng mọi thứ lại thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mang trong mình chí lớn thi đậu công chức, con yêu thú không bằng cấp mở ra một câu chuyện vừa hấp dẫn vừa kịch tính. *** "Phù chính là dấu hiệu của may mắn, Ly là muốn nhắc nhở con, nếu như gặp điềm lành, nhất định không thể để điềm lành rời đi con.” Yêu thú Phù Ly tỉnh lại sau giấc ngủ say. Vì giữ lời hứa năm xưa mà nhìn ngắm lại trần gian nơi con người sống. Nếu ngày xưa yêu thú đứng trên mọi giống loài, con người chỉ là vật ti tiện thì bây giờ con người đã trở thành con cưng của trời đất. Cách duy nhất để sống hài hòa với con người là hòa nhập. Nếu phản kháng thì chết không toàn thân. Mang trong mình sự thiện lương và sự cưng chiều vô tận của trưởng bối, Phù Ly ngây thơ học cách thích nghi với con người. Thân thế của Phù Ly là một bí ẩn với một thân những pháp bảo tưởng như đã mất tích, một thân giá trị vũ lực cao. Những con yêu thú thượng cổ cũng từ từ xuất thế. Là điềm lành hay điềm dữ, tương truyền khi yêu hoàng sinh ra sẽ dẫn dắt chúng yêu thú, thảo phạt lại loài người đáng khinh kia. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con người với sự chúc lành của thiên đạo mà tàn phá thiên nhiên một cách tuyệt tình, hại nhau không từ thủ đoạn. Thứ con người nhát gan ngày xưa ấy, bây giờ lại vươn lên mạnh mẽ nhất. Dõi theo bước chân của Phù Ly, chúng ta sẽ thấy mặt sáng cũng như cả mặt tối của con người và chúng yêu. Những con yêu thú xưa ấy nay lại chẳng bằng xưa, cũng chưa chắc con người cứ ngang tàn được như vậy hoài. Dòm xem tộc long vương thì thấy, báo ứng tới rồi. Thế nhưng luôn luôn có kẻ không cam lòng, ban quản lí tu chân giới ra đời như vậy đấy. Mà kẻ đứng đầu đáng cười nhất lại là một con rồng máu lai, kẻ phải chịu mệnh khổ từ nhỏ do dòng máu của mình. Một con rồng mệnh khổ lại mang cả vận mệnh của quốc gia, công đức vô hạn lại gặp phải một con yêu thú Phù Ly ngây thơ, chuyện gì sẽ xảy ra? Một câu chuyện thú vị nhưng không quá phức tạp, đan xen đó là cả những thói xấu hiện tại của xã hội chúng ta hiện giờ. Ngọt ngào và tình tiết có phần hơi nhanh, nếu tác giả trau chuốt hơn, mình nghĩ đây sẽ là một câu chuyện tuyệt phẩm. Dù sao thì các bạn hãy trải nghiệm thử nhé. #Hồ_Nhi Vẫn là motip quen thuộc "thụ bàn tay vàng" trong các tác phẩm của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh, nhưng ít nhất trong tác phẩm này không đẩy tinh thần tự tôn dân tộc Hoa Hạ lên quá cao như nhiều tác phẩm khác nữa, khiến Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đọc dễ chịu hơn rất nhiều. Ngoài ra nếu các bạn để ý thì xưa giờ truyện của Nguyệt tỷ đều làm nhân vật công khá lu mờ so với nhân vật thụ, nhưng trong tác phẩm này thì đất diễn của anh công Trang Khanh thật sự rất nhiều, và ảnh cũng xịn xò, nổi bần bật không kém gì bạn thụ Phù Ly đâu. Và không chỉ khác biệt rất nhiều so với các nhân vật công trong các tác phẩm của mình, anh công Trang Khanh trong này có lẽ còn "đặc biệt" hơn hẳn so với rất nhiều anh công "hoàn mỹ" của các bộ truyện đam mỹ khác nữa. Bởi vì ảnh là một con rồng lai tuy giỏi mà chảnh, tuy giàu mà keo, tuy cao cao tại thượng nhưng cũng lắm lúc che chow cực kỳ nè. ---- Tộc Thanh Long không biết, bọn họ vừa mới đi, Trang Khanh đã đổ hết châu báu của mình ra, châu báu đủ mọi màu sắc bày dưới đất, anh nhìn xung quanh, cẩn thận bày kết giới, đột nhiên hóa thành một con Kim Long không tính là to, chui vào trong núi châu báu, lăn lộn trong đó vài vòng. ---- Trang Khanh quay đầu nhìn những người khác đang nhìn quả cây trong tay anh với ánh mắt trông mong, anh chọn quả nhỏ nhất đưa cho Sở Dư, "Cầm lấy chia nhau." Nói xong, cũng không quan tâm tới phản ứng của những người khác, bỏ quả vào trong túi Càn Khôn của mình, quay người đi mất. "Chỉ một quả, mọi người chúng ta chia nhau?" Sở Dư ngơ ngác cầm quả Châu Ngọc trong tay, hơn nửa ngày vẫn khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần. Kẹt xỉ tới mức này, còn không biết xấu hổ làm lão đại của ban quản lý sao? ---- Thế nhưng người cao lãnh, kẹo kéo lại còn hay act cool như Trang Khanh, ấy vậy mà lúc yêu rồi lại dịu dàng và hành xử "soái ca" với Phù Ly hết cỡ. Sắp tới Valentine thì những đứa vừa FA vừa đỗ nghèo khỉ như chúng ta thì nên làm gì? Nên ở nhà cầu mưa và ăn cẩu lương do hai lão đại của giới thần tiên này ban phát thôi cả nhà oyyyyy. Lấy bối cảnh yêu quái và con người cùng chung sống hòa bình ở thời hiện đại, nơi mà bên cạnh chính phủ quản lý con người thì còn có một "Ban quản lý tu chân" chuyên quản lý yêu quái tứ phương; Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đã vẽ nên một bức tranh khá mới mẻ về những hiện tượng thiên nhiên (ví dụ như mưa to là Rồng đang tức giận, sấm chớp ào ào là vì Cùng Kỳ, Thao Thiết tái xuất...) cho trí tưởng tượng của chúng ta thêm màu thú vị. Nếu các bạn yêu thích truyện hài sủng thì nhất định không nên bỏ qua tác phẩm này của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhé! TN - fb/reviewdammyngontinh Mời các bạn đón đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh!
Nếu một ngày nọ nam thần của trường tới trước mặt đề nghị bạn làm bạn gái, lấy lí do để người trong lòng cậu ta ghen, hơn nữa còn hậu tạ bằng thứ bạn hằng ao ước. Nói thử xem, bạn có tin không? Tôi không tin, có thể bạn cũng không tin, nhưng Kỷ Nhiên lại tin. Thật ra là do sức cuốn hút từ giá trị của món quà cảm ơn quá lớn, nên Kỷ Nhiên dù có 99% ngờ vực thì cũng phải nuốt vào lòng mà bán mình theo 1% còn lại. Tống Nhược Cốc làm quen với Kỷ Nhiên chính là tình huống như trên, Kỷ Nhiên hồn nhiên tin tưởng cậu. Với khuôn mặt và IQ của Tống Nhược Cốc, cô không còn nghĩ ra được lí do nào khác mà cậu phải tiếp cận mình. Với một nữ sinh như Kỷ Nhiên, để tóc ngắn, thường xuyên bá vai bá cổ xưng anh em với nam sinh, tới giờ có một người “bạn trai trên trời rơi xuống”, mới tự ý thức được mình là giống cái.   Cô có một người bạn nam, hay nói đúng hơn là một chị em tốt, tên là Sử Lộ. Hai người cực thân thiết, Kỷ Nhiên không hề đề phòng cậu ta vì luôn cho rằng họ có một điểm chung: chỉ hứng thú với đàn ông. Thế nhưng, một ngày nọ, Sử Lộ bỗng biến hoá từ cong thành thẳng như chưa bao giờ thẳng hơn, thổ lộ với Kỷ Nhiên.  Vốn dĩ nhan sắc Sử Lộ rất trêu hoa ghẹo bướm, nhưng so với gương mặt hồ ly xảo trá của Tống Nhược Cốc, cô càng có dục vọng muốn phạm tội với người sau hơn. Đến lúc này Kỷ Nhiên mới biết, hoá ra “ý dâm” của mình đã nung nấu thật sâu trong lòng, chỉ cần một chất xúc tác để bùng phát mà thôi… So với sự giác ngộ muộn màng của Kỷ Nhiên, Tống Nhược Cốc đã sớm tu thành chính quả từ rất lâu về trước. Làm ai ghen chứ, chỉ là một cái cớ cậu bịa bừa. Ai thích ai chứ, từ đầu trong mắt cậu chỉ có hình bóng Kỷ Nhiên mà thôi. Kịch giả tình thật, đối phương đang trong tầm lung lay, chỉ cần xô nhẹ là đổ. Mọi thứ đều đang diễn ra trong tầm tay, bỗng có hai gã kỳ đà cản mũi ngoài tầm kiểm soát của Tống Nhược Cốc. Một kẻ xu hướng giới tính bất thường, nói thẳng là thẳng, nói nghiêng là nghiêng, một tên vợ của bạn cũng dám mơ tưởng. Cậu quyết định chém đinh chặt sắt, không phúc hậu cũng được, chỉ cần lừa được người vợ tay, người đó mới là trùm cuối. --------------- Mình lại đào được một bộ thanh xuân vườn trường hài bựa nữa của Tửu Tiểu Thất và phải nói là rất hài lòng vì độ thú dzị của nó =)) Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là kết truyện hơi nhanh nên có phần hụt hẫng, cảm giác như đồng hành cùng Kỷ Nhiên ngốc nghếch và Tống Nhược Cốc biến thái không bao giờ là đủ. Mỗi khi ở bên Kỷ Nhiên, cậu có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì nhất quyết không ngồi, chỉ muốn dính luôn lên người cô càng tốt :v Tuy nói Tống Nhược Cốc phúc hắc hết phần nhưng cậu cũng cưng chiều Kỷ Nhiên hết mực. Một cặp đôi ngơ ngác và lưu manh, một cây bút hài nổi danh, bạn còn nghi ngờ gì mà chưa nhảy hố nhỉ? ❤ “Tống Nhược Cốc.” “Ừ.” “Tớ muốn ở cạnh cậu mãi mãi.” “Nói thừa.” ---------------------------- Review by #Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 ***   Tôi ngồi trong quán cafe yên tĩnh, lưỡi khô miệng khát. Tôi muốn bưng cốc cafe trước mặt uống một ngụm, nhưng tay của tôi không ngừng run rẩy, cốc cafe trên đĩa phát ra tiếng kêu lạch cạch, cafe trong cốc đã sánh cả ra ngoài. Tôi chỉ có thể đặt cốc cafe xuống, rút khăn giấy lau lung tung, trên trán đẫm mồ hôi. Tôi không hề chơi thuốc kích thích. Chẳng qua tôi có chút kích động. Tôi là Kỷ Nhiên, đang học đại học năm hai. Niềm đam mê lớn nhất của tôi là tennis, thần tượng nhất là Roger Federer. Chính vì thế, mà trước mặt tôi là cây vợt có giá trị xa xỉ, trên đó có chữ ký tay của anh ấy, thì sao tôi có thể không kích động. Đây là cây vợt BLX sword số lượng hạn chế của hãng Wilson, toàn thân màu đen, đường vân màu vàng, logo bằng vàng thật, mười phần khí phách. Diện tích mặt vợt lên tới 105 inch, nặng 264 gram, rất thích hợp cho phụ nữ, thật là muốn mạng con nhà người ta mà! Điên cuồng hơn chính là ở chỗ ký tên, ký tên bên trái, bên phải còn vẽ thêm cái mặt cười, thấy nó xong, máu trong người tôi lần thứ hai ngừng chảy. Nam sinh ngồi đối diện, hài lòng khi thấy phản ứng của tôi, cậu ta thản nhiên dựa lên trên ghế, nói: “Muốn không?” Nói lời vô ích mà! Nam sinh anh tuấn bắt mắt trước mặt tôi này, tên là Tống Nhược Cốc, cùng trường cùng khóa với tôi, nhưng hai bọn tôi không quen. Tôi chỉ gặp cậu ta vài lần, bởi vì cậu ta là bạn trai của Tần Tuyết Vi lớp tôi. Tống Nhược Cốc và Tần Tuyết Vi, là đôi tình nhân nổi tiếng trong trường đại học A, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, nam là giáo thảo (nam khôi), nữ là hoa hậu giảng đường. Hơn nữa cả hai đều là người học tập điên cuồng, mỗi người đều đứng vững trong top đầu các cuộc thi ở cấp ba. Có thể nói, hai người này đi đến đâu, cũng đều có thể khiến một đám người phàm ao ước đố kỵ, ganh ghét. Tôi không hứng thú lắm với tin đồn của hai người này, tuy tôi và Tần Tuyết Vi học cùng lớp, nhưng tính cách hai đứa tôi không hợp nhau, cho nên cũng không tính là quen thân gì. Bây giờ, bạn trai của Tần Tuyết Vi đột nhiên đến tìm tôi, đặt trước mặt tôi bảo bối đáng mơ ước như vậy, không khỏi khiến người ta hoài nghi động cơ của người này. Tôi dè dặt vuốt chiếc vợt tennis kia, ánh mắt có thể nói là lưu luyến, thực sự giống như đang nhìn tình nhân. Tôi nói: “Rốt cục là cậu muốn gì?” Thật ra tôi muốn nói, cậu ra giá đi, ngoại trừ bán mình chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý. Kết quả Tống Nhược Cốc lại giải đáp nghi vấn, “Tôi và Tần Tuyết Vi đã chia tay.” “Ừ, thế thì sao”. Tôi rất khó hiểu, chuyện đó và tôi thì có quan hệ gì chứ? “Cho nên, cậu làm bạn gái tôi đi.” “!!!” Tôi khiếp sợ nhìn cậu ta, “Soái ca à, hai ta biết nhau sao?” Tống Nhược Cốc cũng có chút xấu hổ, cậu ta ho khan một tiếng, nói: “Đừng hiểu nhầm. Ý của tôi là ... nhờ cậu giúp tôi tái hợp với Tần Tuyết Vi.” Thì ra là thế. Tuy rằng tôi không xem phim thần tượng, nhưng lại có một người bạn thân si mê phim thần tượng, cho nên đối với tình huống cẩu huyết như phim này thì tôi vô cùng quen thuộc. Tống Nhược Cốc chính là muốn khiến Tần Tuyết Vi ghen, không cam lòng cho nên quay lại đá văng tôi đi, để hai người họ tiếp tục tình chàng ý thiếp hay sao, đạo lý này tôi hiểu, chỉ là cái phương pháp này không giống như cách người có chỉ số thông minh như cậu ta nghĩ ra. Vì thế tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, “ Là ai bày cho cậu ý tưởng tồi tệ này?” Tống Nhược Cốc nhíu mày, “Ý tưởng này không tốt sao?” Mời các bạn đón đọc Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh! của tác giả  Tửu Tiểu Thất.
Phù Quang
Cô đơn một mình bôn ba khắp chốn, mỗi ngày trôi qua thật bình thản, cô độc ngày lại qua ngày thì có gì không tốt. Nhưng Trần Hi chưa từng ngờ tới hắn còn có thể gặp lại Viên Kiệt! Khi còn trẻ tình yêu điên cuồng nồng cháy, hứa hẹn đủ thứ, lại bị ép buộc lựa chọn từ bỏ, cố gắng phủ lên hết thảy mọi thứ một lớp bụi thật dày. Nhưng nhiều năm sau lại chìm ngập trong những cái ôm bá đạo của y, bị y đối đãi tàn nhẫn, mỗi một câu y nói làm hắn không thể trốn tránh, làm cho tâm hắn tràn đầy chua xót và đau đớn – Rõ ràng sau nhiều năm như vậy, thế giới bao la rộng lớn lại có mối ràng buộc nào đó kéo bọn họ một lần nữa lại gần bên nhau, khi đối mặt với ánh mắt kia, hắn nên làm cái gì bây giờ? “Viên Kiệt, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha tôi……” *** Nhiều lúc Trần Hi nghĩ một đời này chắc sẽ cứ như thế mà trôi qua. Mở một công ty hậu cần* (zet: là hoạt động chuyên chở, lưu giữ và cung cấp hàng hóa) không lớn không nhỏ, mỗi ngày bận rộn chạy ngược chạy xuôi kiếm chút chi phí sống qua ngày. Sau khi về nhà tắm một trận thống khoái rửa trôi hết mệt mỏi, hắn ngồi phịch xuống sô pha, tay cầm lon bia vừa xem TV vừa thưởng thức. Kỳ thật như vậy cũng chẳng có gì là không tốt, bình thường, im lặng, cô độc. Công ty Trần Hi gần đây nhất có hai tài xế xin nghỉ, trong khoảng thời gian chưa kịp bổ sung người mới, tất nhiên nhân lực không đủ, vì vậy hắn đành đứng ra làm đỡ một thời gian. Trong công ty nữ nhân làm việc có thể nói là sánh ngang với nam nhân, nam nhân thì càng giống như trâu bò, thường xuyên bận đến mức tối trời tối đất, nóng trong người, lở mồm nhiệt miệng, cảm giác như trên đầu có mấy đốm lửa đang cháy bập bùng bập bùng. Sáng sớm hôm nay khi Trần Hi mở cửa bước lên xe, vẫn như mọi ngày đảm nhiệm nhiệm vụ của tài xế, lái xe đến công ty. Trên xe, thông qua điện thoại hắn liên tục nhận được đơn hàng, không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bằng hữu đứng kế bên một chiếc xe tải hò hét. Quản lý kiêm điều hành kiêm tài vụ – Mã Tiểu Nhạc đứng cạnh xe rống to: “Trên xe toàn là hàng dễ vỡ đó, mấy người cẩn thận một chút, nếu làm hỏng khách bên kia mắng chết! Khoan, cái này và cái này chẳng phải viết hàng dễ vỡ sao? Không thể để dưới! Đem món khác lên trước sau đó đặt món này lên!” Thật vất vả mới sắp xếp xong xuôi, tài xế kiêm nhân viên giao hàng kiêm lão bản Trần Hi rút khăn mặt đang vắt ngang cổ ra lau mặt, ngửa đầu uống một ngụm nước, thở dài một hơi. Mã Tiểu Nhạc đi tới, đưa hóa đơn qua, hắn vừa nhìn vừa hỏi: “Xe này tổng cộng chứa ba mươi mốt kiện hàng, cậu kiểm tra có thiếu gì không?” Mã Tiểu Nhạc trải qua một hồi hô rống miệng khô lưỡi khô, vô thức nuốt nước miếng: “Không sai, em đã kiểm qua. Trần ca, xe này cần chở đi gấp, mới qua một giờ thôi mà khách hàng đã gọi điện thúc giục không biết bao nhiêu lần, anh mau đi đi, trở về còn vài chuyến nữa, hôm nay chuyến nào cũng gấp.” “Ừ, biết rồi.”   Mời các bạn đón Phù Quang của tác giả Mạt Hồi.