Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngạo Mạn

Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Ngạo Mạn của tác giả Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác: Cố chấp bình tĩnh điên cuồng nhưng yêu chiều thụ vô điều kiện công X tính tình kém mà kiêu ngạo thụ Phương Bạch Cảnh đụng phải một gã điên, y đẹp trai hơn một chút, có tiền hơn một chút, quyền thế hơn một chút so với những kẻ điên khác. Cậu lần đầu chạm mặt Phó Phong là ở bữa tiệc mừng công, bị xúi bẩy kính rượu với y. Phương Bạch Cảnh cong môi, nâng chén rượu tự ý mà cụng vào ly rượu của Phó Phong. Dưới tiếng vang giòn giã, cậu chứng kiến Phó Phong nâng mắt lên nhìn mình. Lần thứ hai gặp phải Phó Phong, y cầm một phần hợp đồng cùng chi phiếu, thả xuống trước mặt Phương Bạch Cảnh. Phó Phong nhìn cậu nói: “Ở bên tôi.” Y nói chính là ở bên, không phải bao nuôi. Phương Bạch Cảnh thì cười lạnh hất tách cafe trước mặt vào mặt y, thần sắc Phó Phong không thay đổi, lặp lại lần nữa: “Ở bên tôi.” Sau đó, Phương Bạch Cảnh mới biết được, Phó Phong chỉ là thông báo, chứ không phải thương lượng với cậu. Cậu từng thử trốn, thử phát điên mất kiểm soát*, dưới tình huống cực đoan còn thử giả tự sát. Song Phương Bạch Cảnh phát hiện, Phó Phong chính là đồ thần kinh chính gốc. *Nguyên văn 歇斯里底 (Hysteria): một rối loạn tâm thần phát sinh từ sự lo âu dữ dội. Bệnh nhân mất kiểm soát đối với hành vi và cảm xúc của mình và nó thường đi kèm với cơn co giật đột ngột bất tỉnh với những cơn kích động cảm xúc. Nhưng nếu cậu ngoan ngoãn ở bên cạnh Phó Phong, thì y sẽ chiều cậu vô điều kiện. Cậu đưa ra bao nhiêu yêu cầu vô lý, Phó Phong cũng đều thỏa mãn. Phương Bạch Cảnh: Vậy sao mình không thoải mái mà tận thú yêu đương nhỉ? *** Tóm tắt: Phương Bạch Cảnh là một nhà thiết kế trẻ tài năng, nhưng tính tình lại kém cỏi và kiêu ngạo. Trong một lần đi dự tiệc, cậu gặp gỡ Phó Phong, một doanh nhân thành đạt và quyền lực. Phó Phong đã ngay lập tức bị Phương Bạch Cảnh thu hút, và quyết tâm chiếm lấy cậu bằng mọi giá. Phương Bạch Cảnh ban đầu phản đối Phó Phong, nhưng dần dần bị sự kiên trì và chiều chuộng của y cảm hóa. Cậu bắt đầu mở lòng mình với Phó Phong, và họ dần dần nảy sinh tình cảm. Review: Ngạo Mạn là một câu chuyện ngôn tình hiện đại sủng ngọt với những tình tiết hài hước và lãng mạn. Truyện kể về hành trình từ ghét bỏ đến yêu của Phương Bạch Cảnh và Phó Phong. Phương Bạch Cảnh là một nhân vật thú vị và đáng yêu. Cậu có tính cách hài hước, nhưng cũng rất ương bướng và kiêu ngạo. Phó Phong là một nhân vật thâm tình và ấm áp. Y yêu Phương Bạch Cảnh vô điều kiện, và luôn sẵn sàng làm mọi thứ để khiến cậu vui vẻ. Cốt truyện của truyện khá hấp dẫn với những tình huống bất ngờ và kịch tính. Truyện có nhiều tình huống hài hước, giúp người đọc giải trí. Đánh giá: Ngạo Mạn là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Truyện rất hay, nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Phương Bạch Cảnh dần dần mở lòng mình với Phó Phong. Họ là một cặp đôi rất xứng đôi." Ý kiến 2: "Truyện khá sến nhưng cũng rất ngọt ngào. Mình thích nhất là những màn sủng ngọt của Phó Phong dành cho Phương Bạch Cảnh." Ý kiến 3: "Truyện có một số tình tiết hơi phi logic nhưng nhìn chung vẫn rất đáng đọc. Mình sẽ recommend truyện này cho những bạn thích truyện ngôn tình sủng ngọt." Điểm cộng: Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật đáng yêu, dễ thương Cốt truyện hài hước, lãng mạn Điểm trừ: Một số tình tiết hơi phi logic *** Cậu chính là muốn làm cho Phó Phong không thoải mái! Trường quay dưới mặt trời gay gắt như thể lò hấp, mấy chiếc camera to lớn được quay phim khiêng trên vai, ống kính đồng loạt nhắm thẳng vào nam nữ chính tại trung tâm. Trời đã nóng bức như vậy, lại còn quay phim cổ trang, trên thân hai người đều mặc đồ diễn vừa dày lại nặng, rõ ràng nóng muốn chết, trên mặt vẫn phải tỏ ra vẻ bình thản ung dung. Đạo diễn cầm một tờ báo, che trên trán mình, nâng loa hô: “Nào nào! Tiến lên mấy bước đi...... Ngay lúc này, rút đao!” “Chậc!” Nam chính phản ứng chậm nhịp, đạo diễn lấy tờ báo quạt quạt, vô tác dụng, gió thổi ra rất oi bức. Gã nâng tay lên hô, “Cắt cắt! Lại một lần nữa!” Dứt lời, gã cẩn thận nâng mí mắt nhìn nhìn đám người Phương Bạch Cảnh đang chờ, thương lượng với cậu: “Bạch Cảnh cậu chờ thêm một lát nhé, không sao chứ?” Trên người Phương Bạch Cảnh cũng mặc trang phục diễn, vây quanh cậu có rất nhiều trợ lý mà đạo diễn cung cấp cho. Cậu lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ.” Đạo diễn nghe cậu nói như vậy, khẽ thở phào. Hôm nay gã lỡ gọi tiểu tổ tông này đến chờ diễn sớm, thời tiết nóng đến thế, nam nữ chính còn chưa quay qua nổi cảnh này, gã rất sợ Phương Bạch Cảnh chờ khó chịu, lại về thủ thỉ bên gối, thì đoàn phim này trực tiếp thành Vương thị phá sản khi trời lạnh mất*. *Nguyên văn 天凉王破 ( thiên lương vương phá) : Câu này là giản lược của cụm “Trời lạnh rồi, khiến Vương thị phá sản thôi” nhé. “Bạch Cảnh.” Trợ lý Kỷ Vĩ Nhạc của Phương Bạch Cảnh bưng chậu nước đá từ ban hậu c ần sang, kê bên chân Phương Bạch Cảnh, hỏi, “Có dễ chịu hơn không?” “Cũng được.” Bởi trời nóng, ngữ khí của Phương Bạch Cảnh bất giác lộ ra vài phần bực dọc, song cậu không có thói quen nổi cáu vì công việc với người khác, chỉ tự bực bội cầm quạt điện loại nhỏ thổi. Trang phục quá nặng nề, Phương Bạch Cảnh không kiên nhẫn kéo kéo cổ áo, làn da trắng đến chói mắt chợt hiện ra. Nhưng Phương Bạch Cảnh như chợt nhận ra điều gì, luống cuống tay chân mà kéo trang phục lên, vết đỏ dưới xương quai xanh còn chưa kịp lộ ra, đã bị cậu kịp thời che khuất. Đồ thần kinh! Phương Bạch Cảnh lại nhịn không được mắng Phó Phong một câu trong lòng. Cậu lần này diễn một tiểu thiếu gia trời sinh yếu ớt nhiều bệnh, quần áo trên thân còn dày hơn mấy lớp so với người khác. Phương Bạch Cảnh không nỡ để cô bé bên cạnh quạt gió giúp mình mãi, đưa tay lấy cái quạt trong tay cô, rầu rĩ không vui nói: “Để tôi tự làm.” Cậu che đến mức có chút ngộp khí, ấn đường vì bực bội mà hơi hơi nhíu lại. Cô gái nhìn đến ngây người, đỏ mặt đưa cây quạt đến tay Phương Bạch Cảnh. Cô không nhịn được, lại trộm quan sát  Phương Bạch Cảnh một cái. Bộ dáng nhíu mày Phương Bạch Cảnh không khiến người ta cảm thấy rằng cậu đang nổi giận, sau đó né tránh thật xa, thoạt nhìn chỉ như đang hơi giận dỗi. Vì còn phải quay, trên mặt Phương Bạch Cảnh có trang điểm. Làn da của cậu vốn rất đẹp, phấn nền chỉ đánh một lớp mỏng, nhìn tựa như mặt mộc. Để càng khớp với vai diễn, MUA* che bớt đôi môi nguyên bản đỏ thắm của cậu đi, lại kẻ thêm hàng mày đơn giản tinh tế. *MUA: Make up artist – Nghệ sỹ trang điểm. Phối hợp với phim trường gạch đỏ, thoạt nhìn liền thấy Phương Bạch Cảnh thật giống như thiếu gia thế gia xinh đẹp ngọc ngà sang quý bước ra từ tiểu thuyết. Phương Bạch Cảnh phát giác tầm mắt của cô, mặt giãn ra cười cười, khuôn mặt cô gái lại càng đỏ hơn. Cậu còn chưa cười xong, bả vai đã bị Kỷ Vĩ Nhạc đẩy đẩy mang ý cảnh báo. Phương Bạch Cảnh chẳng nề hà liếc xéo một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng: “Sao anh chẳng có tý tiền đồ nào thế! Sợ cái gì!” Dù rằng đồ thần kinh Phó Phong này khẳng định có nhét gián điệp vào đoàn phim, nhưng Phương Bạch Cảnh cảm thấy, cười một cái thôi mà, không đến mức có một chuyện cỏn con cũng báo cáo với Phó Phong. Thời gian chờ dài, ánh sáng mặt trời có chút chuyển lệch, bóng râm Phương Bạch Cảnh nguyên bản đang ngồi vô cớ bị chiếu đến phát nóng. Dưới mông cậu chính là đạo cụ xe lăn của đoàn phim. Điểm duy nhất Phương Bạch Cảnh vừa lòng với vai diễn này chính là có chiếc ghế dựa, cũng không biết là dùng gỗ loại cây nào để làm ra, hiệu quả không khác biệt mấy với xe lăn bình thường, có thể tự điều khiển đi tới đi lui. Phương Bạch Cảnh xoay ghế dựa dịch lên phía trước, một lần nữa trốn được vào trong bóng mát. Cậu mượn cớ đuổi mớ trợ lý đạo diễn giao cho mình, chỉ để Kỷ Vĩ Nhạc lại bên người. Kỷ Vĩ Nhạc là theo cậu từ khi mới debut, Phương Bạch Cảnh là dạng chuyên bắt nạt người nhà, lúc sai phái hắn tuyệt đối không khách sáo. Cậu lười biếng ngồi trên xe lăn, hối thúc Kỷ Vĩ Nhạc nói: “Mau đem chậu đá tới đây đi, tôi sắp bị hun đến cảm nắng rồi đây!” Kỷ Vĩ Nhạc hết lòng hết dạ mà lôi chậu đá đã tan không ít lại, còn đi lấy chai nước đá cho Phương Bạch Cảnh. Lưng áo hắn ướt đẫm, bất đắc dĩ thở dài nói: “Tổ tông ơi, trời nắng thế này, cậu khăng khăng đòi nhận kịch bản này để làm gì thế?” Phương Bạch Cảnh uống ngụm nước đá lạnh thấu tâm can, kéo kéo tóc giả của mình, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Bởi nam hai với nữ chính có rất nhiều cảnh thân mật á!” Cậu lại xiết cái chai, căm phẫn bất bình nói: “Thế mà Phó Phong lại bắt người ta sửa lại kịch bản của tôi.” Phương Bạch Cảnh gõ gõ chai nước trên xe lăn, quang minh chính đại mắng: “Anh ta không cho tôi diễn cảnh thân mật, tôi lại càng muốn đấy!” Đầu Kỷ Vĩ Nhạc càng thêm đau, hắn đoạt lại chai nước từ  trong tay Phương Bạch Cảnh, khuyên nhủ: “Cậu mà cứ khăng khăng bướng bỉnh như vậy, người bị tổn thất chẳng phải là chính cậu sao?” “Không thì thế nào!” Mắt Phương Bạch Cảnh trừng lớn, cậu nổi nóng lên thì liền nói không biết lựa lời, “Chẳng lẽ tôi phải ngoan ngoãn để anh ta...... Để anh ta.....” Mặt cậu từng chút đỏ bừng, cuối cùng một chữ cũng chẳng thể thốt nổi. Phương Bạch Cảnh chỉ có thể dùng sức lắc đầu, ngữ điệu có chút tủi thân: “Dù sao anh ta khiến tôi khó chịu, thì tôi cũng sẽ khiến anh ta không thoải mái.” Ở bên Phó Phong không phải là do Phương Bạch Cảnh tự nguyện.   Mời các bạn mượn đọc sách Ngạo Mạn của tác giả Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác (Giác Giác Hôm Nay Cũng Muốn Ngủ).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất - Ưu Nha
Thời điểm cô thích anh, anh vẫn lạnh lùng, thờ ơ; Thời điểm cô yêu anh, anh bắt đầu thích cô; Thời điểm cô không còn thương anh nữa, anh mới vừa yêu cô. Rốt cuộc, Chung quy là do cô yêu quá nhanh hay là anh không theo kịp tiết tấu? Nếu như, Trời cao thương anh, cho anh thêm một cơ hội, Vậy anh có thể lại được nhìn thấy, cô vì anh mà tự nguyện uống ly rượu độc kia không? Nếu như,... *** Lại nói về Lương Thu, sau khi Quý Tiểu Đông rời khỏi tập đoàn Thái Tử, không lâu sau anh cũng xin từ chức. Dù sao, anh cũng không thể sống cả đời ở đó, anh còn có chuyện làm ăn của chính mình, hơn nữa người quan trọng nhất đã bỏ đi thì anh còn ở lại đó cũng không có ý nghĩa gì. Điều khiến anh cảm thấy bất ngờ và vui mừng chính là sự kiện to lớn của công ty được tổ chức sau đó mấy ngày ở Thâm thủy cảng. Hoàng Phủ Chính đã tổ chức đại hội lớn để thông báo đến toàn công ty, công bố mọi chuyện cho toàn thể nhân viên biết sự thật thậm chí anh còn bổ sung nói rõ Quý Tiểu Đông đã từng tham gia điều tra trong vụ mất trộm và vụ án lấy cắp tác phẩm. Hành động lần này của anh đã gây nên đợt sóng lớn mênh mông trong tập đoàn Thái Tử. ... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất của tác giả Ưu Nha.
Hành Trình Đến Viễn Cổ - Mèo Mặt To Thích Ăn Cá
Xuyên về thời viễn cổ, bắt đầu trải qua cuộc sống ở nguyên thủy. Cùng với cao to uy mãnh “Trung khuyển” yêu đương, sinh con dưỡng cái. Tìm từ quan trọng: nhân vật chính: Trình Y| phối hợp diễn: A Man| khác: viễn cổ, dã nhân, sủng văn, trung khuyển. *** Quá trình chạy nạn rất vất vả, hơn nữa còn mang theo hài tử, Noãn đã năm tuổi, đệ đệ Dương Dương ba tuổi, trên đường đi đều được A Man và Trình Y cõng trên lưng. Các tộc nhân đều mang theo chút ít dụng cụ đơn giản, buổi tối tùy tiện chọn một nơi miễn cưỡng tập hợp nghỉ ngơi cùng một đêm, sau đó hừng đông lại tiếp tục chạy đi. ... Mời các bạn đón đọc Hành Trình Đến Viễn Cổ của tác giả Mèo Mặt To Thích Ăn Cá.
Con Đường Vấy Máu - Kim Bính
Anh một thân một mình, lựa chọn con đường này, không sợ đầu rơi máu chảy, không sợ bị cô lập Về sau gặp cô Anh đã có chuyện để sợ hãi Trong tình yêu, có người đã tìm được tín ngưỡng *** Tác phẩm “Con Đường Vấy Máu (Mặt trời không lặn về tây)” của Kim Bính được lấy ý tưởng từ những kí ức đã xảy ra khi còn nhỏ của tác giả. Không chỉ đơn thuần là chuyện tình giữa cô gái Tử Tốn xinh đẹp và chàng trai Hạ Xuyên, tác phẩm còn đan xen trong đó là một câu chuyện điều tra ly kỳ gay cấn về một vụ án liên quan đến môi trường Quê hương của Hạ Xuyên đang bị ảnh hưởng bởi môi trường bị ô nhiễm, ban đêm các xí nghiệp lén lút xả khí thải dẫn đến việc nước không thể uống, tình hình ô nhiễm trầm trọng đã bao trùm lên cả một vùng. Những vụ việc được bưng bít không để lộ bất cứ thông tin nào ra ngoài và rồi Hạ Xuyên, Tử Tốn cùng biết bao nhiêu người khác đã làm những gì để đẩy lùi vấn nạn này? Cuốn sách “Con Đường Vấy Máu (Mặt trời không lặn về tây)” là một câu chuyện chứa đầy cảm xúc về những con người trẻ luôn sống nhiệt huyết và hết lòng với cuộc sống. *** Bữa sáng Tưởng Tốn làm trứng sốt dưa hấu, Hạ Xuyên nhìn không nhúc nhích. Tưởng Tốn: “Dưa hấu bà Bạch tặng nhiều quá.” Hạ Xuyên im lặng ăn xong, chạy đi nhà vệ sinh ba lần. ... Mời các bạn đón đọc Con Đường Vấy Máu (Mặt trời không lặn về tây) của tác giả Kim Bính.
Quái Phi Thiên Hạ - Cẩm Hoàng
Dạ Dao Quang là truyền nhân phong thủy thế gia, vừa nhìn người là biết ngay giàu sang hay nghèo hèn, chỉ cần một quẻ biết ngay họa phúc, chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sinh tử của ai đó. Dù xuyên không trở thành con dâu nuôi từ bé của một gia đình nông dân thời cổ đại, cô vẫn có thể tiền tài như nước, ăn nên làm ra nhờ tài hoa và năng lực của chính mình! Đến khi bàn luận chuyện cưới hỏi, Dạ Dao Quang hỏi: “Tiền do muội kiếm, chàng do ta nuôi lớn, tiểu nhân ác nhân đều do muội đánh, yêu ma quỷ quái đều do muội đuổi, quyền quý phú hào đều nợ ân tình của muội, muội cần chàng làm gì?” Chàng trai nào đó sở hữu khuôn mặt càng lớn càng trở nên đẹp một cách quỷ dị lạ thường đến gần: “Phu nhân phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, càn quét thiên hạ, để không thất sủng, vi phu tất nhiên sẽ đảm bảo mãi mãi xinh đẹp như hoa.” Vì vậy, cô gái nào đó đầu óc mụ mị vì ham mê sắc đẹp đã đồng ý cưới! Quyền khuynh thiên hạ, không bằng có nàng. Thế gian vĩnh hằng, chỉ có quyến lữ thần tiên...  *** Trong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước. Trời ạ, mình đang bị mưu sát! Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy? Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ? ... Mời các bạn đón đọc Quái Phi Thiên Hạ của tác giả Cẩm Hoàng.