Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trên Mảnh Đất Người Đời

Trên Mảnh Đất Người Đời là tác phẩm văn học kinh điền nổi tiếng của Nga. Câu chuyện như được gói trong một không khí phũ phàng của cái ác và bất hạnh lồng trong một điều gì đó giống như là tình yêu tam giác. Hai người đàn ông rất khác nhau về tính cách cùng quan hệ với một phụ nữ. Và một người đàn ông bị kẻ kia hãm hại tán độc phải vào tù, mất đi người yêu và mọi thứ trên đời, gần như mất cả niềm tin đối với con người. Anh ta phải làm gì trong quãng đời hiu quạnh và ngang trái còn lại khi mà đã tắt hết mọi niềm hy vọng? Tác giả Anatoli Stepanovich Ivanov nổi tiếng với những tác phẩm Những bài hàt của Anka, Những bóng đen biến mất giữa ban ngày, Tiếng gọi vĩnh cửu, Thù địch, Trên mảnh đất người đời, Truyện một mối tình tan vỡ. *** Anatoli Stepanovich Ivanov (Anatôli Xtêpanôvits Ivanôp) sinh năm 1928 tại làng Sêmônaikha, miền đông Kazaxtan. Sau khi học hết phổ thông ở làng quê, ông vào học khoa Báo chí trường Đại học Tổng hợp mang tên Kirôp ở Alma - Ata. Tốt nghiệp đại học, ông vào làm cho tờ báo Sự thật Irtưs và nhập ngũ tại đây. Sau khi giải ngũ, Anatôli Ivanôp làm biên tập cho báo Nôvôxibir, sau đó cho nhà xuất bản ở Nôvôxibir. Từ 1958 đến 1964 là phó tổng biên tập tạp chí Những ngọn lửa Xibir. Năm 1956 Anatôli Ivanôp cho ra mắt tập truyện ngắn đầu tiên lấy tên là Những bài hát của Anka, năm 1963 bắt đầu nổi tiếng với tiểu thuyết Những bóng đen biến mất giữa ban ngày. Bộ tiểu thuyết hai tập Tiếng gọi vĩnh cửu (1970 - 1976) được tặng giải thưởng quốc gia Liên Xô năm 1979, đã đem lại tiếng tăm và vinh dự to lớn cho nhà văn. A. Ivanôp còn cho ra mắt một loạt truyện nổi tiếng như Thù địch, Trên mảnh đất người đời, Truyện một mối tình tan vỡ và các tác phẩm khác. Chủ đề quán xuyến hầu như toàn bộ sáng tác của A. Ivanôp là sự ngợi ca giá trị tinh thần, khẳng định cái thiện, lên án và đấu tranh không khoan nhượng với mọi biểu hiện của cái ác trong xã hội loài người. Truyện của ông phần lớn đề cập đến những tình huống hết sức gay cấn, đôi khi đến mức bi kịch tàn nhẫn, song bao giờ cũng thấm đượm tinh thần lạc quan, tin tưởng vào bản chất tốt đẹp của con người. Truyện Trên mảnh đất người đời, là một trong những truyện hay nhất, đồng thời cũng có ý nghĩa xã hội nhất trong văn học Xô Viết. Câu chuyện xoay quanh số phận của một con người, tuy phải trải qua những cảnh ngộ hết sức éo le nhưng vẫn giữ được bản chất nhân hậu và độ lượng, giữ được lòng tin vào tình yêu, vào cuộc sống, tin vào một xã hội công bằng. Giới thiệu truyện này của Anatôli Ivanôp, chúng tôi muốn bạn đọc làm quen với một tác giả tài năng của văn học Nga và hy vọng bạn đọc sẽ còn có dịp biết thêm về ông qua một số tác phẩm khác đang và sẽ được dịch sang tiếng Việt. *** Buổi ngày, khi mặt trời lạnh vừa sà xuống thấp thì sương mù bắt đầu lan trên bãi cỏ bên kia sông trên những cánh đồng đã gặt ở phía xa, dâng lên trên những khu đất trũng ngập nước. Đến chiều, những cụm sương thấm lạnh, trở nên dầy đặc và mỗi lúc một nở to hơn. Cuối cùng, chúng lặng lẽ kết lại với nhau. Màn hơi nước mờ đục ngày càng nặng hơn, trườn dần về phía đông, thoạt tiên nó phủ kín bờ bên kia, sau đó che khuất nửa dòng sông Ôbi rộng lớn nhưng đã yếu hẳn đi sau một mùa hè oi ả, rồi cứ thế lan dần sang ngôi làng bên này, đe dọa phủ kín và đè lên ngôi làng bằng cái sức nặng không trọng lượng của nó. - Cậu nói phét, Samian ạ, - Paven Đêmiđôp thốt lên. Cũng như mọi hôm, ông đang ngồi bên vách túp lều đất của mình, nhìn sang phía những cánh đồng sẫm tối bên kia sông. - Bố vừa nói gì đấy? - cậu bé Grinka, lên tám, con nuôi của Đêmiđôp, bước vào sân hỏi. Hai bàn tay dính đầy mực của cậu ôm chiếc cặp học trò đã sờn da. - Bố bảo ai nói phét cơ? - À, bố nói gã sương mù! - Đêmiđôp hất hàm về phía sông Ôbi. - Hắn đúng là thằng bịp. Grinka khịt một cái, đưa ngón tay lên quệt mũi ngẫm nghĩ. - Nó bịp thế nào ạ? - Thì nó đang dọa chúng ta đấy, con không thấy sao? Cả hai lại im lặng một lúc. Grinka - nhỏ bé, đội mũ lưỡi trai rộng thùng thình của bố, mặc chiếc áo vét dạ vừa mua ở cửa hàng bách hóa xã trước hôm khai trường. Đêmiđôp - người khô gầy, thô kệch, hai đầu gối khẳng khiu nhô hẳn ra phía trước, dưới tấm áo bông dầy cũng thấy rõ đôi vai nhọn. Tuy đã ngoài sáu mươi tuổi, đã về hưu nhưng vẫn không thể gọi ông là ông già được. Mặt ông vẫn cạo, tuy rất họa hoằn, hôm nay ông cũng vừa cạo xong, và đôi má vẫn còn đầy đặn, chưa hề bị nhăn nheo của ông bóng lên dưới ánh nắng nhạt lúc trời chiều. - Có, con có thấy, - Grinka nói, - Buổi chiều sương càng dầy bao nhiêu, thì sáng hôm sau trời càng trong bấy nhiêu. Bố vẫn bảo thế. - Đúng. Nhưng con còn thấy gì nữa không? - Không, không thấy gì nữa. - Lắng tai nghe thật kỹ xem. Thế nào, có thấy gì không? Grinka nhíu hẳn trán lại, đứng im không nhúc nhích. - Không thấy gì cả. Chỉ thấy tiếng chó đực sủa thôi. - Đồ ngốc, đấy là tiếng chó cái. Của anh đội trưởng MitrôFan. Còn gì nữa không? - Hình như có tiếng xe tải ở sân sau. Cả tiếng gì như tiếng con gái la hét. - Đấy là tiếng cô con gái bác Artamôn chăn ngựa cho nông trang, tiếng cô Klapka. - Cả tiếng những cô khác, vì có nhiều tiếng cười khúc khích. - Grinka cãi lại. - Nhưng có cả tiếng cô Klapka. Trong số đó có cả tiếng cô Klapka. Giờ là tiếng đàn phong cầm của anh lái máy kéo Lenka. Cái anh chàng Lenka khốn khổ. Có cái đàn đắt tiền, bóng như gương, thế mà không biết chơi. Nghe cứ như tiếng cưa gỗ ấy… Nhưng anh chàng cũng là tay khá, có mớ tóc trông cũng bảnh. Quả nhiên, chỉ một lát sau bắt đầu vẳng đến những âm thanh rời rạc, sai điệu, nghe rất nhỏ vì khoảng cách quá xa của chiếc phong cầm. - Đấy, thấy chưa? Thế mà hắn ta lại đe dọa, - Đêmiđôp lại hất đầu về phía bên kia sông, nơi sương mù đang lan đến. - Hắn dọa cái gì ạ? - Grinka vẫn chưa hiểu. - Hắn dọa ai? Mà làm sao hắn dọa được hả bố? - Đồ ngốc! - Mắt Đêmiđôp ánh lên giận dữ. - Thôi đi vào nhà. Có khoai tây luộc để phần con đấy. Cả hũ sữa trên bậu cửa sổ nữa… Bố còn ngồi đây lúc nữa đã… - Bố ơi, nhưng bố đừng đến cửa hàng cô Marka nhé, - Grinka van nài bố giống như Nađegiơđa, người chị nuôi đã hai năm nay vào làm ở trại quy hoạch rừng của cậu, vẫn thường van nài. Rồi cũng bắt chước chị, cậu nói thêm: - Bố đừng uống cái thứ vốtka chết tiệt ấy nữa, bố nhé! - Thôi, bước đi cho khuất mắt! - Đêmiđôp quát lên. - Đã bảo là bố sẽ ngồi đây, không đi đâu cả. Grinka bỏ vào trong nhà, và trong lúc ngồi ăn một mình, cậu thầm nghĩ, như đã thành lệ, hễ khi nào cái “mắt sói” sáng lên (“mắt sói” là tên lúc đầu bố cậu đặt ra, sau cả làng bắt chước dùng theo để gọi cái cửa sổ thấp của nhà Maria Maksêeva, cứ tối tối lại sáng ánh đèn và mụ chủ nhà dùng ô cửa ấy làm chỗ bán rượu vốtka “chẵn tiền” cho khách, nghĩa là bốn rúp một chai!), là thế nào bố cậu cũng mò đến đó; những lúc say, bố cậu thường tỏ ra hiền lành, có khi hiền hơn cả lúc tỉnh, ông thường mang về cho cậu có lúc thì những cái kẹo hay bánh đa rẻ tiền, lúc thì một chai nước chanh cũng mua ở ô cửa đó. Và trong lúc chất men chưa giã hẳn, bố cậu cứ đi vòng quanh căn buồng hẹp bảo rằng ông uống thế là đủ rồi, và hứa với cậu, với Grinka, rằng ông sẽ thôi không uống nữa, ông hay xoa đầu cậu, và có lần hình như còn khóc. Nhưng sợ Grinka nhìn thấy nước mắt, nên ông cứ phải lắc đầu thật mạnh, rồi vừa lảo đảo đi hết góc này sang góc kia, vừa lầu bầu trong cổ họng một câu hát kỳ lạ, khó hiểu: Ta là ai? Ta chẳng là ai, ta chỉ là kẻ ấy… Kẻ lạ lùng, kỳ quặc chính là ta. Ông lầu bầu một lúc mấy câu như thế rồi thôi, lăn ra ngủ. Nhưng dù sao Grinka cũng không muốn tối nào bố cậu cũng say. Cậu vẫn thích bố cậu tỉnh táo hơn là say. Vừa dọn bàn, Grinka vừa nghĩ: cậu có ông bố quả là kỳ lạ. Và mấy câu hát kia đúng là ông tự hát về ông. Cách đây ba năm ông nhận cậu từ nhà trẻ mồ côi ở Marsanikha về nuôi với một điều kiện kỳ quặc: - Tên con là Vôpka à? Từ nay ta sẽ gọi con là Grinka! - Cháu không muốn thế! - Grinka, mà lúc đó hãy còn là Vôpka nói. - Phải thế thôi. Nếu không thì không xong đâu, ta sẽ nhận đứa khác, mặc dù con có vẻ là đứa bé kháu khỉnh và cũng ngang ngạnh ra trò đấy. Rồi ông im lặng rít hết một điếu thuốc lá cuốn rõ dài, sau đó dụi mẩu thuốc lá xuống đất, họ nói chuyện với nhau trong vườn của nhà trẻ, rồi bắt đầu nói một tràng dài mà có đến một nửa những điều ông nói cậu chẳng hiểu gì cả. - Ta là người coi rừng, con ạ, nghĩa là ta canh giữ cây cối ấy mà, ta trông không cho bất cứ loại thú nào được phá rừng. Cái chòi canh của ta ở ngay trong rừng. Cây cối lúc nào cũng rì rào, rì rào… Con tưởng chúng rì rào vì gió phải không? Ồ, không đâu, con ạ. Đó là chúng chuyện trò với ta đấy. Chúng kể cho ta nghe chúng có chuyện gì vui, hay chuyện gì buồn… Hoặc giả chúng báo cho ta biết có kẻ nào vừa đi qua, kẻ đó là người tốt hay xấu. Dĩ nhiên, nếu đó là người tốt thì xin mời, cứ việc đi tự nhiên. Nhưng nếu là người xấu thì, anh bạn ạ, đừng có đùa, phải coi chừng! Rừng báo cáo lại với ta tất cả. Cây cối ấy mà. Con biết không, chúng không chỉ là cây cối đâu, mà là người sống thật sự đấy. Chỉ khi nào bị đẵn đi rồi, chúng mới là cây, là khúc gỗ chết, tóm lại là… Ta sống trong túp lều ấy cùng với con gái ta tên là Nađegiơđa. Nó cũng là con nuôi ta. Vì suốt đời ta sống một mình, chưa bao giờ có vợ cả. Tại sao ấy à? Câu hỏi ấy có khi gần hết đời mới giải đáp được con ạ. Có thể là vì ngu ngốc… Ừ, thế cũng được. Ta cứ suy nghĩ mãi, rồi cuối cùng cũng nghĩ ra chuyện đến trại trẻ mồ côi nhận đứa con gái về nuôi. Sau chiến tranh có nhiều trẻ mồ côi lắm… Nhiều hơn bây giờ. Thế là ta đến xem. Ta thích một cô bé, một cô bé thò lò mũi. Mặt cũng đầy tàn nhang như con ấy. Không hiểu sao ta thích những đứa bé mặt tàn nhang. Mỗi tội tên cô bé đó là Anna. Anka - Anka, ăn nhanh cho lớn mà đi lấy chồng. Khi nói chuyện với cô bé lúc ấy như ta đang nói với con bây giờ đây này, không hiểu sao ta bỗng nhớ đến những câu hát ngu ngốc ấy. Ta nghĩ, mình nuôi cho nó lớn rồi nó đi lấy chồng, thế là mình lại ở một mình… Ta bảo cô bé: bây giờ con sẽ là Nađegiơđa. Đối với con đó chỉ là cái tên, nhưng đối với ta nó là cả ý nghĩa cuộc đời. Ta bảo với cô bé như thế. Cứ làm như khi mang cái tên mới thì cô bé sẽ không lo đi kiếm chồng nữa không bằng mà sẽ ở lại mãi mãi với ta. Hồi đó ta ngốc quá, phải không? Con nghĩ thế nào? - Sao lại ngốc ạ? Không, bác nghĩ thế đúng lắm. Vì một khi bác đã lấy cô ấy về làm con, thì cô ấy phải là con của bác! - Đấy, ta biết ngay con là cậu bé ghê gớm lắm mà! Nhưng có điều, người anh em ạ, trách nhiệm thì đã đành là trách nhiệm, nhưng là con người thì vẫn phải sống theo tình người, cho ra con người. Mùa xuân thì nở hoa sung sướng, cả mùa hè thì sinh sôi, rồi sau đó lại đến mùa đông gặt hái. Nghĩa là sau đó phải để lại hạt giống của mình. Chỉ có ta là một mình cô độc - một con người kỳ lạ. Phải, cô bé của ta là đứa con gái tốt, Nađegiơđa lớn lên là một đứa con nết na hiền thảo. Có điều bây giờ nó hay bỏ đi Marsanikha quá - lúc thì đến đó xem phim, lúc thì đi nhảy. Ở đó có một anh chàng, con trai của một người kỹ sư trồng rừng, tên là Valentin. Chàng trai ấy, con biết không, cũng là một tay tài ba, nhưng thế mới phải coi chừng… Tóm lại là con biết chuyện đó sẽ đi đến kết thúc thế nào rồi chứ? - Con gái họ bao giờ chả thế! - Grinka, lúc ấy hãy còn là Vôpka, lại thốt ra một câu. - Nhưng cháu thì không bao giờ cháu bỏ bác đâu. - A ha, vậy là con bằng lòng rồi phải không? - Thì ở nhà trẻ mồ côi này có gì thích đâu. Nhưng cháu là Vôpka, thì bác cứ để cháu mang tên ấy. - Ồ không, không được. Dứt khoát là không thể như thế được, con ạ. - Sao lại không được ạ? Người bố tương lai của cậu lúc đó lại im lặng và rít thêm một điếu thuốc lá cuốn nữa. - Con Nađegiơđa của ta sẽ đi lấy chồng, đó là dĩ nhiên rồi. Nó sẽ lấy Valentin, hay một chàng nào đó… Ta đã nói với con là con bé lớn lên trông khá lắm - xinh xẻo, khoẻ mạnh, đùi phốp pháp. Còn mắt của nó, con biết không, Grinka - ôi cái tên Grinka mới hay làm sao - mắt của nó cứ sáng rực lên, trông thấy phải nheo mắt lại, không thì chói. Nhưng biết làm sao - ông thở dài - ta đã làm tròn bổn phận, ta đã nuôi cho nó khôn lớn. bây giờ hãy để cho nó làm bổn phận của nó. Phải làm sao trên trái đất này có nhiều người có đôi mắt trong sáng như của nó. Nó ra đi, và ta sẽ lại có một mình. Một mình ư? Không được. Nửa đêm tỉnh giấc ta bỗng nghe thấy tiếng gì kêu grin-grin-grin… Tiếng gì vậy? Tiếng cửa kính bị gió đập chăng? Không, đó là tên của con trai ta. Ta đi trong rừng và xung quay chỗ nào cũng nghe thấy grin-grin-grin. Ai thế nhỉ? Hay là tiếng chim hót? Có lẽ đúng là chim hót thật. Nhưng chúng hót về ai? Chúng hót về con trai ta…Vì thế, không thể nào giữ cái tên Vôpka được, con ạ. …Grinka dọn bàn xong, lấy cái đĩa con úp lên miệng vò sữa mà cậu vừa rót ra uống. Ngoài cửa sổ màn tối đã dầy đặc từ lâu, tựa như có người nào lấy giấy đen bịt cửa kính lại. Bố cậu vẫn chưa thấy về. Thở dài một tiếng, Grinka thu dọn chỗ ngủ, ra tắt đèn rồi chui vào trong chăn, tiếp tục nhớ lại cái quá khứ chưa xa của cậu. khi ấy, mặc dù rất tiếc rẻ phải bỏ cái tên của mình, nhưng không hiểu sao cậu thấy mến người đàn ông đứng tuổi này, và mấy lần nghe ông ta nói hai tiếng “con ơi” dịu dàng, cậu thấy ngỡ ngàng và cảm động ứa nước mắt. - Thế những con thỏ con… bác có che chở chúng không? - Lúc ấy, cậu cúi mái đầu cắt ngắn xuống để giấu ánh mắt và hỏi. - Thỏ con ấy à? Tất nhiên ta phải che chở chứ. Vì chúng là những con vật hiền lành và yếu đuối nhất mà. Chúng chơi đùa nhảy nhót xung quanh lều của ta, như bầy chim sẻ nhảy nhót xung quanh đồng cỏ xuân ấy. - Vậy thì được, cháu đồng ý. Mặc dù cậu bé đã đồng ý. Nhưng sau đó còn đẻ ra nhiều chuyện phiền phức, người ta chùng chình mãi không giao cậu cho người này nuôi. - Nhưng tuổi đồng chí hơi quá nhiều, đồng chí Đêmiđôp ạ. - ông giám đốc trại nói. - Tuổi tôi thì sao? Tôi còn khỏe lắm, tôi còn chạy trong rừng nhanh như thỏ hai chục năm nữa ấy chứ? - Người bố nuôi của cậu lúc ấy chứng minh với ông ta như thế - Mà giả dụ có chuyện gì, thì đứa con gái Nađegiơđa của tôi sẽ nuôi dạy thằng bé. Tôi sẽ dẫn nó đến đây để ông xem nó là đứa con gái như thế nào? Rồi ông dẫn con gái đến. Đó là cô gái cao lớn, khỏe mạnh, cương quyết và quả thực có đôi mắt hiền hậu và trong sáng một cách kỳ lạ, cô ta cũng chứng minh điều gì đó với ông giám đốc, sau đó cô còn phải nhiều lần chạy đến mấy cơ quan trong tỉnh để xin quyết định. Và cuối cùng xin được. Grinka sống trong túp lều coi rừng với bố và chị Nađegiơđa được vẻn vẹn có hai năm. Sống ở đó thì tuyệt nhất rồi, chả phải bàn. Có điều những con thỏ không còn đùa nghịch xung quanh lều, và nói chung chúng không dám đến gần ngôi nhà của cậu - có lẽ chúng sợ bầy chó, nhưng được cái ngay cạnh nhà có dòng suối nhỏ nước rất trong, nơi cậu cùng người chị thường câu được những con cá bống rất to, còn hai bên bờ sông thì tha hồ hái quả mâm xôi và phúc bồn tử. Nađegiơđa là cô gái hoạt bát nhanh nhẹn, lúc nào cũng cười, cả túp nhà nhỏ và cánh rừng lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười ròn tan trong trẻo của cô. Lúc nào cô cười mắt cô lại càng rực rỡ hơn. Nhưng thường cứ tối đến thì ánh mắt cô lại thôi cười. Lúc đầu Grinka không hiểu vì sao, nhưng sau cậu đoán ra - Nađegiơđa lo lắng cho bố. Và cũng phải vì, cứ tối đến là bố cậu lại đi rất lâu không thấy về, mà lúc về thường là say. Nhưng không bao giờ ông quát tháo hay chửi rủa om sòm, còn hôm nào say quá thì ông đi nằm ngay. Cũng có hôm ông cứ đi đi lại lại trong gian nhà bếp rộng rãi và i ỉ hát trong họng cái bài quen thuộc cho đến tận sáng. Một hôm Grinka nghe thấy Nađegiơđa vừa mếu máo vừa nói với bố: - Bố đừng uống cái rượu vốtka chết tiệt ấy nữa. Bố thôi uống đi. Con trai của bố bây giờ hãy còn nhỏ, bố còn phải gây dựng cho nó khôn lớn thành người. - Chúng ta sẽ nuôi nó khôn lớn, Nađegiơđa, nhất định rồi… Bố uống, nhưng bố không để mất trí khôn đâu. - Bố nói thế. Mùa đông năm ngoái bố chả suýt chết cóng là gì. Giá con không tìm thấy bố ở đống tuyết thì bố đã chết cóng rồi. - Ừ, quả có thế, con gái của bố ạ. Bố dại dột quá. Hôm ấy thằng Maksêep làm bố điên tiết, thằng chồng của Maria ấy, cầu trời cho nó chết quách đi cho rồi. Nhưng chỉ có mỗi lần ấy thôi. Còn bố bao giờ cũng uống có chừng mực. - Nhưng sao bố cứ phải uống cái thứ nước chết tiệt ấy. - Tại bố quen mất rồi… Đời bố khổ quá, đáng ra không nên sống nữa, nhưng bố vẫn phải sống. - Bố nói đến tay Maksêep ấy không biết đến lần thứ mấy rồi. Giữa bố với tay ấy có chuyện gì vậy? Sao bố không giải quyết cho xong đi? Và lập tức Grinka cảm thấy bố cậu bỗng nhiên hầm hầm nổi giận, điều chưa bao giờ thấy ở ông cả. - Thôi câm ngay! Sao mi dám tra khảo ta? Trí óc non choẹt biết gì mà nói vào… Nađegiơđa oà lên khóc nức nở làm bố cậu phải dịu ngay và bắt đầu xin lỗi: - Con gái của bố… Bố biết là bố dại dột… Bố sẽ ghìm mình, sẽ bỏ rượu. Hơn nữa bố cũng sắp về hưu, thằng Grinka cũng sắp đến tuổi đi học rồi. Phải, chúng ta sẽ chuyển về ở Đubrôvinô, sẽ mua một túp nhà ở đó. Và bố sẽ thôi không uống nữa. Đúng là uống rượu có gì vui thú đâu! Và thế là họ đã chuyển về làng sống được hơn một năm. Nađegiơđa đã đi lấy chồng, lấy anh chàng Valentin của mình, bố bây giờ thôi không làm việc nữa mà sống bằng tiền hưu. Nhưng rượu rút cuộc ông vẫn không bỏ. Mắt Grinka díp lại, giấc ngủ bắt đầu làm nhoà ý nghĩ của cậu. Trong lúc mơ màng cậu lại nghĩ rằng bố cậu là con người kỳ quặc khó hiểu. Sương mù thì ông gọi là Samian, mưa thì gọi là Mumianchê, bão tuyết là Akulia, còn ngày ảm đạm thì gọi là MitroFan. “Sương mù - Saminan thì dễ hiểu thôi, vì nghe cũng hơi giống nhau. Mưa - Mumianchê, cũng bắt đầu cùng một chữ cái. Nhưng tại sao bão tuyết lại là Akulina? Hay trời giá buốt là Filaret? A ha, hình như ông đang về…” Grinka không sao tỉnh dậy được. Dường như từ nơi nào trong thế giới xa xôi và huyền bí, vẳng đến tai Grinka câu hát quen thuộc mà riêng cậu mới phân biệt được: Ta là ai? Ta chẳng là ai. Ta chỉ là… kẻ ấy. Mời các bạn đón đọc Trên Mảnh Đất Người Đời của tác giả Anatoli Stepanovich Ivanov.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khẩu Vị Nặng
Cốc Vũ là một ví dụ điển hình cho thanh thiếu niên biến thái trong thời đại hiện nay. Gương mặt xinh đẹp nhưng khí chất bỉ ổi, vóc dáng gầy gò nhưng vòng một ma quỷ, bạn bè cô thường nói, chỉ những ai "khẩu vị nặng" mới dám nói chuyện yêu đương với Cốc Vũ. Thế nhưng, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, người có khẩu vị nặng nhất lại là thanh mai trúc mã của cô - Tiền Đường. Trước giờ Cốc Vũ chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình yêu, nên ngay khi nhận ra bản thân có ý đồ khác thường với Tiền Đường, cô đã có được một cuộc đối thoại tư vấn tình cảm khiến mình muốn khóc không được mà cười cũng chẳng xong. "Lão Thất, cậu nói xem, nếu một nữ muốn hôn một nam, vậy là có ý gì?" Lão Thất: "..."   Đầu dây bên kia, lão Thất thật lâu vẫn chưa hồi âm, tôi sốt ruột nói: "Lão Thất, cậu làm sao vậy, di động lại hỏng rồi sao?" Vừa nói xong, lão Thất liền như núi lửa bùng nổ: "Khốn kiếp, cậu đang khảo nghiệm trí thông minh của tôi hay sao, tại sao cậu không hỏi tôi xem một nam một nữ cởi hết quần áo nằm cùng nhau, vậy có phải bọn họ đang bàn luận lý tưởng cuộc đời không?” Tôi nghiêm túc nói: “Lão Thất, trả lời tôi!” Khí thế Lão Thất bỗng suy yếu, uể oải đáp: “Đương nhiên là cậu thích cậu ta rồi, vấn đề đơn giản như vậy, cậu không biết lãng phí trí thông minh của tôi là một việc rất đáng xấu hổ hay sao?” Tôi nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương hỏi: “Không có khả năng khác sao?” Lão Thất: “Còn có một khả năng.” “Là gì?” Lão Thất: “Nữ là mẹ của nam.” Tôi: “…” ---- Xác định được người mình thích là Tiền Đường, Cốc Vũ đã theo đuổi bằng được cậu em nhà bên, dù quá trình tốn khá nhiều máu và nước mắt, nhưng kết quả thì vẫn mĩ mãn và hoàn toàn thành công (nghe nói là do Tiền Đường đã chờ quá lâu nên không chịu nổi nữa :v). “Tiền Đường! Em yêu anh!” “Tiểu Vũ! Anh cũng yêu em!” “Tiền Đường! Anh là không khí của em! Em không thể mất anh được!” “Tiểu Vũ! Em là sinh mạng của anh! Anh không thể không có em!” “Tiền Đường! Anh thật con mẹ nó thích làm bộ làm tịch!” “. . . . . .” ---- Nói về Tiền Đường là phải nói ngay đến một cậu chàng “dậy thì khá sớm”, tưởng chừng là đối tượng bị theo đuổi, hóa ra cậu mới chính là người đã có ý đồ với thanh mai trúc mã của mình từ khi mới lên cấp 2. Đẹp trai không bằng chai mặt, Tiền Đường lại là người hai trong một, hội tụ đầy đủ cả hai yếu tố trên, gương mặt yêu nghiệt tựa thiên tiên, thế nhưng đầu óc lúc nào cũng nghĩ tới Cốc Vũ và những giấc mộng xuân không đứng đắn… Cậu gần như là một nam chính hoàn hảo, gương mặt đẹp, đầu óc tốt, nhưng khi dính vào chuyện yêu đương lại khá ngốc nghếch. Cho dù vậy tôi vẫn rất thích cậu, khi yêu ai mà không bị hạ thấp trí thông minh cơ chứ? Tiền Đường thể hiện tình yêu của mình rất thẳng thắn, dù vẫn còn đôi chút ngây ngô (cậu còn bắt mọi người viết cả “khẩu cung” có đầy đủ chữ ký và dấu vân tay để nộp cho Cốc Vũ khi có kẻ thứ ba cố tình gây hiểu lầm giữa họ :v) nhưng có lẽ đó lại tạo nên một nét riêng của chính cậu: “Tiểu Vũ, nếu như mà anh nói anh thích con gái dã man bạo lực thô lỗ, vậy thì đích thị là nói dối, anh không muốn lừa dối em. Nhưng em phải hiểu được một vấn đề, loại hình anh thích và người trong lòng anh, là hai chuyện rất khác nhau. Anh sẽ không thích tất cả các khuyết điểm của em, nhưng bất kể em có bao nhiêu khuyết điểm, anh cũng sẽ không bớt đi nửa phần tình cảm dành cho em. Bởi vì anh yêu em, anh yêu tất cả những gì thuộc về em, không phải là con người hoàn mỹ của em, mà là em một cách trọn vẹn.” ---- Đối với những bạn hay đọc truyện thể loại hài hước, chắc Tửu Tiểu Thất không còn là một cái tên xa lạ, cũng chính vì thấy tên tác giả mà tôi đã quyết định đọc bộ truyện này. Quả nhiên Tửu Tiểu Thất không làm tôi thất vọng, khi đọc truyện này tôi đã cười cực kỳ nhiều, đúng chất cười như một con điên luôn :v Tuy nhiên có vẻ motip và tình huống truyện không được đầu tư nhiều, không có điểm nhấn và điểm sáng trong truyện, kết truyện hơi đột ngột, không nói rõ cuộc sống của nhân vật chính sau này, thế nhưng giọng văn vui vẻ hài hước của tác giả vẫn dẫn dắt tôi tới tận cuối truyện mà không hề gây chút nhàm chán nào. Nếu bạn là fan của Tửu Tiểu Thất hay những bộ truyện hài hước biến thái, bạn còn chần chờ gì mà không nhảy hố luôn và ngay nhỉ! ---- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mang tiếng là truyện tỷ đệ luyến, nhưng mà quên đi, nam nữ chính bộ này giống thanh mai trúc mã hơn. Lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhà ở cách vách, nữ chính chỉ hơn nam có 1 tuổi nên anh này chẳng có thái độ tôn trọng gì cả, trực tiếp đùa giỡn luôn… Là một kẻ háo sắc hung hăng, mục tiêu của tôi là, cưa đổ Tiền Đường! Tôi ngày nghĩ đêm nghĩ, từng giây từng phút đều nghĩ, muốn cưa đổ cậu ta, nhưng mà còn chưa đạt được ý nguyện. Sau này, tôi bị cậu ta cưa đổ… Nghe nói là vì cậu ta không chờ nổi nữa… Nữ chính: Cốc Vũ. (Ngoại hiệu: Cốc Ca) Tính cách: Thoát tuyến, lưu manh, bày đủ trò để cưa đổ em giai nhà bên Tiền Đường, lại không biết kẻ kia sớm đã giăng lưới cho mình nhảy vào冏 Nam chính: Tiền Đường. Tính cách: Phúc hắc, nguy hiểm giả vờ ngu, thích lừa tình nữ chủ. Nguồn gốc của cái tên “Khẩu vị nặng” kia chính là nữ chủ sang gia sư tiếng Anh cho nam chủ, không cẩn thận ngủ quên mất, làm thành một tư thế vô cùng JQ với nam chủ… tự đỏ mặt cho là mình khẩu vị nặng…  Tất nhiên, toàn bộ đều là âm mưu của nam chủ冏 Khẩu vị nặng cùng tác giả với Bà xã theo anh về nhà đi, nên đảm bảo cười muốn nội thương, không hài không lấy tiền =)). Nửa đầu truyện là song phương yêu thầm, JQ mù trời… đến nửa sau khi hai người biết được tâm ý của đối phương rồi thì có ngọt nhưng không sến, cũng không có gút mắc gì quá ghê gớm. Chỉ có vài hiểu lầm nhỏ, mẹ nam chủ không thích nữ chủ lắm, tiểu tam mặt dày tấn công vân vân… Nhưng ai bảo tác giả Tửu Tiểu Thất bả là mẹ đẻ, thế nên: hiểu lầm xóa trong 5s, mẹ nam chủ cuối cùng cũng thỏa hiệp, tiểu tam bị phũ lập tức quay người bỏ chạy o(╯□╰)o Kì thực kết thúc như vậy có hơi gấp quá nên thành ra… điêu! Những nhân vật phụ cũng chưa được xử lý hết. Chính tác giả cuối truyện cũng nói rằng: “Thật ngại quá các vị, tôi biết kết cục thế này hơi vội vàng, nhưng câu chuyện này kỳ thực vẫn luôn hành hạ tôi, hình mẫu sáng tác của tôi đang trở nên cứng nhắc, tiếp tục viết những thể loại tương tự như vậy, tôi sẽ cảm thấy đó như một loại dày vò. Vì thế tôi đành làm người xấu mà kết thúc câu chuyện này, đối với Cốc Ca và Tiền Đường mà nói, đó cũng là sớm một chút đi tới lâu đài hạnh phúc.” Thực ra cũng hơi tiếc thật, vì Tửu Tiểu Thất viết truyện hài rất tự nhiên, không gượng không lố, trong giới ngôn hiếm có tác giả viết hài khéo tay như vậy. Truyện hài thực sự là thế mạnh của bả, có điều, nếu bả đã muốn chuyển hướng sang chính kịch nghiêm túc mới mẻ hơn thì tớ vẫn sẽ ủng hộ thôi =)) Đọc vài bộ của bả đều có cảm tình hết mà ^^ Tổng thể mà nói thì Khẩu vị nặng vẫn tính là hay. Lâu lâu đọc truyện hài cho nhẹ nhàng, chứ đọc truyện bi quài mất hết niềm tin vào cuộc đời mất =)) Bộ này mình cho 3.5, đáng lẽ có thể lên 4.0 đấy, nếu cái kết hoàn chỉnh hơn :v Các bạn có thể xem đầy đủ list truyện ngôn tình mình review ở dưới đây Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang (Ức Cẩm) Hai nhà cách vách, nam nữ chính học cùng nhau từ mẫu giáo, chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết =)) Truyện sủng, kết có hậu. Trúc mã là sói (Mèo lười ngủ ngày) Bộ này cũng là thanh mai trúc mã, song phương yêu thầm, bạn nam chính từ nước ngoài trở về phá hết các cuộc xem mắt của nữ chính, sau đó mặt dày theo đuổi ~~~ Ấm áp lắm, không sến đâu =)) Bà xã theo anh về nhà đi (Tửu Tiểu Thất) Cùng tác giả với Khẩu vị nặng, nữ chính thoát tuyến không đỡ được, cười mém xỉu mỗi lần bạn nữ chính độc thoại nội tâm =)) Hai bạn nhân vật chính là đi xem mắt => cưới luôn chứ không có thanh mai trúc mã gì đâu =)) Nhưng nếu bạn ưng giọng văn Tửu Tiểu Thất thì đọc tiếp bộ này đi, bộ này nhà chị Linh Maroon edit hay lắm, đọc bản edit ấy đừng đọc bản xuất bản, hỏng cả bộ truyện ._. Mời các bạn đón đọc Khẩu Vị Nặng của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Heo Con Say Giấc
Bảo Bảo là một cái tên được bố mẹ cô đặt trong phút ngẫu hứng, kết hợp với họ Chu của bố nên cô nàng hay còn được gọi là Heo Bảo Bảo. Bảo Bảo khi học cao trung mới chuyển nhà lên thành phố, làm quen với môi trường sống và học tập lạ lẫm. Bảo Bảo là bạn cùng bàn của An Tịnh, cô nghĩ, nếu mặt than, nếu khó ở được coi là bệnh, vậy An Tịnh sẽ là trường hợp mắc bệnh nan y. Rõ ràng là Bảo Bảo có lòng tốt cứu anh ta khỏi vòng vây của hội đầu gấu, nhưng tại sao cô lại trở thành người hầu của anh ta cơ chứ? So sánh An Tịnh với cầm thú thì đúng là sỉ nhục cầm thú. Bảo Bảo à, đó chính là cái giá của việc bao đồng đó.   An Tịnh sống một mình, nhà của anh ở cùng khu nhà Bảo Bảo. Nghe nói con gái mình qua lại cùng một cậu con trai, cha mẹ Bảo Bảo như hổ rình mồi. Phải biết mẹ Bảo Bảo ngoài làm bà chủ gia đình thì còn viết tiểu thuyết dạo trên mạng, ưa thích thể loại thanh mai trúc mã, con dâu nuôi từ nhỏ nhất. Chính vì vậy nên một thời gian về sau, giáo viên chủ nhiệm gọi điện cho phụ huynh thông báo Bảo Bảo và An Tịnh yêu sớm, mẹ Bảo ủng hộ cả hai tay, thiếu điều mở tiệc chiêu đãi. Mẹ Bảo nói: “Cho dù con có chắn trước mặt An Tịnh, cho dù có cao lớn gấp mười người thường thì người ta cũng có thể giẫm lên người con mà chạy tới An Tịnh. Con với An Tịnh, nếu so sánh, nhất định con là vượn cổ chưa tiến hoá.” Ba năm cùng chung sống, Bảo Bảo vì An Tịnh mà lên voi xuống chó không biết bao nhiêu lần, mọi việc nặng đều do cô làm, thậm chí phải “huỷ hoại thanh danh” của chính mình, bất đắc dĩ gắn mác bạn gái An Tịnh để giúp anh đuổi những cô gái phiền phức đi. Ba năm sau, An Tịnh đi du học vẫn có không quên để lại một lời thánh “Tìm bạn trai nhất định không được thua kém mình” mà hại cô dành cả thanh xuân để nhìn ai cũng không vừa mắt. … Chính An Tịnh cũng không biết anh nhìn trúng điểm gì ở Bảo Bảo. Con nhóc với bộ não ít nếp nhăn này dù vô tình hay cố ý cũng có thể làm anh phát điên dễ dàng. Thế nhưng tại sao, An Tịnh từ nhìn Bảo Bảo chỉ muốn cô lăn ra xa, đã biến chuyển thành nhìn Bảo Bảo chỉ muốn cô lăn lên giường mình tự lúc nào? Vậy nên An công tử phúc hắc, mưu đồ đã lâu, làm chuyện gì cũng suy tính trước sau, an tâm đi du học ba năm. Tuy nhiên chẳng ngờ trên trời lại rơi xuống muốn Trình Giảo Kim, muốn tiếp cận Bảo Bảo, càng khiến anh bực tức vì Bảo Bảo thậm chí còn là người chủ động cầu thân. Ba năm nơi đất khách, An Tịnh không liên lạc với Bảo Bảo dù chỉ một lần, anh sợ nghe thấy giọng nói của cô, mình sẽ không thể kiềm lòng mà quay về bên cô. An Tịnh không muốn vì vậy mà mối quan hệ của họ trở nên lạnh nhạt, nên Bảo Bảo càng phản kháng, anh càng áp bức tới cùng. Dán nhãn bạn gái của An công tử cũng dán rồi, đồ đôi cũng ép mặc rồi, ngủ chung cũng lừa gạt tới bước cuối cùng rồi. Bảo Bảo à, có chạy trời không thoát khỏi tay An Tịnh anh đây. -------------- Đây là một câu chuyện với motif chung dễ nhớ nhưng ấn tượng riêng lại dễ quên. Đoạn đầu của truyện mình còn tưởng là truyện teen, phải vội vàng lội lại tìm hiểu =)) Mình thấy giọng văn có phần thái quá, cứ như là phấn khích 101%, nhưng tóm lại đọc vẫn rất hài hước. Cả hai nhân vật chính đều không khiến mình có ác cảm, mình gợi ý các bạn đọc để giết thời gian nhé ^^ --------------- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Khi Chu Bảo Bảo vẫn còn ở trong bụng mẹ, ba mẹ cô thường xuyên cùng nhau thảo luận về chuyện đặt tên cho cô. Vì vậy hai người thường tranh luận đến nỗi mặt mày đỏ bừng. Người không biết còn tưởng rằng ba cô khi phụ cô mẹ, luôn có một nhóm người đến khuyên can, vì vậy ba cô thường xuyên phải làm khách ở hội ủy. Một ngày nọ, khi ba cô còn đang làm khách ở hội ủy, mẹ cô ở nhà bắt đầu chuyển dạ, vì vậy, đồng học Chu Bảo Bảo của chúng ta cứ như vậy ra đời… Chu Bảo Bảo lúc sinh rất nặng, ít nhất trong số những đứa bé sinh cùng thời điểm đó, cô là nặng nhất. Mới vừa sinh ra Bảo Bảo rất xấu, nhăn nhúm, nhưng làn da lại trắng nõn vô cùng, hơn nữa cũng rất ngoan, nên tất cả mọi người đều thích ôm cô. Nhưng sau khi sinh, ba mẹ cô không thể không đối mặt với một vấn đề rất thực tế, tên Bảo Bảo vẫn còn chưa quyết định. “Ba nó à, anh nói xem nên đặt tên gì thật hay cho con bé đây? Trước kia anh đều nghĩ ra mấy cái tên rất tục, sao anh có thể đặt cái tên đó cho con gái mình được chứ? Viện Bảo Viện Bảo, người không biết còn tưởng rằng anh đang nói Nguyên Bảo (*đĩnh vàng) đấy, còn tưởng nhà mình hám tiền đến điên rồi!” Mẹ cô cau mày nói. Lúc này hiển nhiên không thích hợp tranh luận với phụ nữ mới sinh, vì vậy ba cô liền im miệng. “Anh đi luôn đi!” Mẹ cô không bình tĩnh nổi nữa, “Đừng hi hi ha ha nữa, cái tên chính là mặt mũi, quan trọng lắm. Anh đừng hại con gái mình bị người ta cười nhạo!” “Vậy em nói làm thế nào, cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Em nói đi, cuối cùng em muốn đặt tên gì? Dù sao anh nói gì cũng là sai, em còn hỏi anh làm cái gì?” Ba cô tức giận thật rồi. Mẹ cô đột nhiên lóe lên ý tưởng: “Em quyết định gọi là Bảo Bảo! Như vậy người khác cũng gọi nó là Bảo Bảo, tên này dễ nghe biết bao, không biết còn tưởng rằng con gái nhà mình vạn người mê!” Khoan đã, chẳng lẽ em không biết anh họ Chu sao, Chu Bảo Bảo, heo Bảo Bảo… Khác gì tự nhận mình là heo, đến lúc đó chẳng phải người ta sẽ gọi ông là heo ba? Chỉ là lời này ba Chu chỉ dám nói trong lòng, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ba cô rất rộng lượng đồng ý. Vì vậy, cái tên Chu Bảo Bảo được định ra, cũng là nguyên do cho việc cô bị cười nhạo sau này… (┬_┬) Trong nháy mắt, Bảo Bảo đã trưởng thành, đã là một học sinh trung học rồi. Lúc này, cả nhà quyết định chính thức chuyển nhà vào nội thành. Lúc còn ở quê, nhà Bảo Bảo có sân rất rộng, nhiều người cùng ở trong một đại viện, Bảo Bảo thường chạy nhảy khắp nơi cùng một đám con nít, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu bọn họ chuyển nhà. Bảo Bảo mặc dù là con gái, nhưng lại là nữ vương, một đám con nít ở chung một chỗ chuyện xấu nào cũng dám làm. Cố tình Bảo Bảo sinh ra đã có bộ dáng đáng yêu, chỉ cần làm sai chuyện gì, chỉ cần mở to cặp mắt đầy nước kia nhìn người đối diện, ngược lại chính người đó lại cảm thấy mình mới là người làm sai, thật xấu hổ khi so đo với cô. Thôi, chỉ là một đứa trẻ con. Mời các bạn đón đọc Heo Con Say Giấc của tác giả Đại Huỷ.
Một Tỉ Sáu
Khi cả nhân loại đang đứng trước nguy cơ nòi giống bị diệt vong... Khi người đàn ông hoàn hảo với kho "hạt giống" khổng lồ xuất hiện... Liệu anh ta sẽ là báu vật quốc gia?... Hay sẽ là nạn nhân?... Cuốn tiểu thuyết về xã hội đương đại Trung Quốc với những tình tiết giả tưởng đầy kịch tính và giọng văn hài hước, châm biếm một lần nữa khẳng định Trương Hiền Lượng xứng đáng là một trong số 100 nhà văn có ảnh hưởng lớn đến thế kỉ XX do tạp chí Time bầu chọn. *** Review Phương Thảo: Sáu Tỉ Đường Đến Hạnh Phúc là một cuốn sách viết vềnhững khía cạnh của hạnh phúc dưới góc nhìn của một nhà khoa học. Hạnh phúc không chỉ là cảm xúc trong mỗi chúng ta mà nó còn được nghiên cứu bởi khoa học. Đây là một quyển sách rất hay được viết một cách rất kỹ lưỡng, logic và bài bản bởi một nhà khoa học. Người ta thường nghĩ hạnh phúc là một điều gì đó lớn lao, khó có được nhưng sau khi đọc xong sách ta sẽ hiểu khác. 6 tỷ đường tới hạnh phúc, giống như tên của cuốn sách, với 6 tỷ người, mỗi người sẽ có một hạnh phúc riêng, không ai giống ai. Con đường hạnh phúc ta đang đi, nó có nhiều ngã rẽ lắm, và thế nào là hạnh phúc thì chỉ có mỗi ng mới cảm nhận được. Nhiều lúc chúng ta cứ mãi đi tìm hạnh phúc, cứ quẩn quanh, ước nguyện hạnh phúc của người khác, mà lại quên đi mất đi những điều hạnh phúc nhỏ ngay bên cạnh mình. Hạnh phúc hay không chính là ở mình mà thôi. Tác giả đã dành rất nhiều thời gian, tâm huyết phân tích não bộ, hành vi, giải thích các thí nghiệm, nghiên cứu khoa học, cho đến dẫn chứng cụ thể rõ ràng các quan điểm của triết học và các tôn giáo khác nhau để đưa ra những niềm tin và quan niệm về hạnh phúc, cách để con người cảm thấy hạnh phúc. Đọc xong cuốn sách mình càng trân trong những điều nhỏ bé xung quanh mình vì sẽ một ngày bạn nhận ra nó chính là những điều hạnh phúc mà bạn khó có thể có lại được khi đã mất đi. *** Nếu bạn là một người đánh giá cao hạnh phúc và đang vật vã đi tìm nó, cuốn sách này là dành cho bạn. Nếu bạn đang rất hạnh phúc rồi, hãy vẫn cứ đọc nó – vì cuốn sách này sẽ khẳng định lại rất nhiều lựa chọn trong cuộc đời bạn. Stenfan Klein là một trong những nhà báo khoa học có ảnh hưởng nhất ở châu Âu. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là “The Science of Happiness” (Sáu tỉ đường đến hạnh phúc) được dịch ra hàng chục ngôn ngữ trên thế giới.   “Sáu tỉ đường đến hạnh phúc” là một cuốn thuộc dạng khoa học thường thức – loại sách khá phổ biến ở phương Tây. Trong những cuốn sách này, các vấn đề khoa học được diễn đạt lại một cách gần gũi và dễ hiểu để ai cũng có thể tiếp cận. Điểm khác biệt rõ rệt giữa cuốn sách này và các cuốn self-help hay súp gà cho tâm hồn khác là tất cả các kết luận ở đây đều dựa trên các bằng chứng, các nghiên cứu… nói chung là rất khách quan, khoa học nhưng vẫn không mất đi sự lãng mạn và nhạy cảm. Cuốn sách sẽ mang tới cho độc giả rất nhiều hiểu biết về cách bộ não chúng ta hoạt động, vì sao những cảm xúc tích cực lại quan trọng đến thế trong đời sống của mỗi người. Không chỉ thế, Stephan Klein còn đề cập và “giải phẫu” mọi vấn đề cơ bản nhất của đời sống con người: ham muốn, khoái cảm, tình yêu, tình bạn, đam mê, bất hạnh, thăng hoa… đồng thời giới thiệu một chiến lược khoa học để đi tới hạnh phúc. Nếu bạn là một người đánh giá cao hạnh phúc và đang vật vã đi tìm nó, cuốn sách này là dành cho bạn. Nếu bạn đang rất hạnh phúc rồi, hãy vẫn cứ đọc nó – vì cuốn sách này sẽ khẳng định lại rất nhiều lựa chọn trong cuộc đời bạn, xoá đi các băn khoăn về việc tại sao chúng ta phản ứng với mọi sự như vậy, và làm thế nào để đời sống của mình tích cực, hạnh phúc và khoẻ mạnh hơn nữa. Và điều quan trọng nhất, dựa trên những gợi ý dày đặc trong cuốn sách, mỗi độc giả sẽ có thể tìm được cách xây dựng một con đường mới để đến hạnh phúc của chính mình. Sáu tỉ đường đến hạnh phúc được xuất bản vào năm 2002, lúc đó, dân số thế giới chỉ có khoảng 6 tỉ người, và đây là một số khám phá và một số lời khuyên có thể khiến những độc giả tương lai của cuốn sách chú ý: – “Chúng ta cố tình lờ đi sự thật rằng, mặc dù có rất nhiều khác biệt giữa người với người, con người ta vẫn có nhiều điểm chung với nhau hơn là những khác biệt, ở cả khía cạnh sinh học lẫn trong tâm tính. Chúng ta thường có xu hướng coi hạnh phúc như là một niềm thích thú mà không cần có lịch sử, không phải trả giá, không phải một quá trình. Và điều này là phi thực tế”.   – “Chúng ta có thể kiểm soát cảm xúc một cách gián tiếp bằng cách đối xử tốt với chính mình – thông qua việc thay đổi môi trường sống hoặc suy nghĩ, hay bằng cách nhớ lại những hoàn cảnh dễ chịu”. – “Con vật phải hành động theo mệnh lệnh của cảm xúc, còn chúng ta thì không. Chúng ta có thể quyết định không tuân theo cảm giác, điều này cho phép ta có nhiều lựa chọn hơn để phản ứng hợp lý” – “Chỉ khi ý thức được cảm xúc của mình thì ta mới có thể tự do quyết định xem có theo nó hay không: hiểu được cái cảm giác của mình cho chúng ta sự linh hoạt. – “Chỉ khi ý thức được cơn thịnh nộ của mình thì ta mới có thể triệt được cơn rung trong cổ họng và quyết định nói năng một cách bình tĩnh – việc này thường đem lại hiệu quả hơn là để cho cơn thịnh nộ bùng nổ. Không muốn để cho hai đầu gối run lẩy bẩy tước đoạt mất của ta một trải nghiệm mới, ta có thể kiềm chế những cảm giác rụt rè và sợ hãi. Lũ chó sẽ không dám nhảy bungee ngay cả nếu chúng có thể nhảy; cảm xúc sợ hãi vô thức đã ngăn chúng lại – chúng là nô lệ của cảm xúc đó”. – “Khi tập luyện việc tự kiểm soát, ta sẽ có một tác động kép lên não bộ. Thứ nhất, chúng ta ít có khả năng phản ứng tiêu cực lúc ban đầu, bởi vì kết nối giữa kích thích và phản ứng cảm xúc tương ứng bị yếu đi. Thứ hai, chúng ta tăng cường được khả năng (đặc biệt là của thuỳ trước trán) kiềm chế những cảm xúc đó, nếu sau cùng chúng vẫn bùng lên. Cũng giống như những thành tựu khác, việc kiểm soát cảm xúc một cách có ý thức cần được luyện tập. Và luyện tập, đến lượt nó, lại làm thay đổi cấu trúc não bộ – với kết quả rằng, theo thời gian, chúng ta học được cách xử lý những cảm giác của mình dễ dàng hơn”. – “Hạnh phúc có được là do hành động đúng. Aristotle viết: ‘Hạnh phúc là kết quả của một hành động’. Hạnh phúc không phải là một món quà ngẫu nhiên hay thần thánh; nó được trao cho người biết cách sử dụng tối ưu các khả năng sẵn có để đạt được”. – “Bí quyết thực sự của đường đến hạnh phúc là quyết tâm, nỗ lực và thời gian, Đạt Lai Lạt Ma đã giảng giải như vậy.” Mời các bạn đón đọc Một Tỉ Sáu của tác giả Trương Hiền Lượng.
Tiểu Nam, Tiểu Nam
Nếu bạn trai đã quen 6 năm trời, còn tính tới chuyện kết hôn, gặp gỡ cha mẹ đôi bên đột nhiên nói chia tay thì bạn sẽ làm gì? Khóc lóc, đau khổ, níu kéo hay bình tĩnh chấp nhận? Người khác thì Tiểu Nam không biết, nhưng việc cô làm đầu tiên chính là mỉm cười và nhẹ nhàng hỏi lại: “Chia tay à, được thôi. Có thể cho em biết vì sao không?”. Đời người đôi khi rất nực cười, trong hôm họp lớp đại học, người bạn trai của cô gặp lại “em gái mưa” Tiểu Vy ngày nào, thì ra bấy lâu nay cô ấy vẫn luôn yêu, luôn chờ đợi anh ta. Thế rồi, anh ta đột nhiên phát hiện ra mình cũng rất yêu cô ấy và hai người họ bên nhau rồi. Nghe được câu chuyện tình yêu vĩ đại đó, việc tiếp theo mà Tiểu Nam làm là vô cùng lặng lẽ chuyển tên căn nhà mà hai người đang đứng tên sang tên của mình rồi bình tĩnh gọi điện cho mẹ già:   “Tôi gọi điện cho mẹ: Mẹ già, con gái mẹ chia tay với bạn trai rồi. Mẹ già: Tại sao? Tôi: Anh ta có bệnh về giới tính, hơn nữa nhiều khả năng đã mắc bệnh bại huyết, lại còn già trước tuổi nữa, thần kinh hỗn loạn, quan trọng nhất là, bệnh đó không cách nào chữa khỏi, mặc dù bây giờ nhìn chẳng khác gì người bình thường, thế nhưng bên trong hỏng hết rồi. Mẹ già: Chết tiệt, thế có truyền nhiễm không? Tôi: Không đâu, chỉ là không chữa được. Mẹ già: Mau về đây, tốt nhất là mẹ con ta cho nó ít tiền, điên thật, mắc bệnh rồi mà còn lợi hại hơn người bình thường, trước giờ mẹ không thích cậu ta lắm, giờ thì thật đúng ý mẹ” Cứ như vậy cuộc tình 6 năm của Tiểu Nam chấm dứt, không khóc lóc, níu kéo hay gục ngã, cuộc sống thường nhật lại trở về với quy luật hằng ngày, cho đến khi cô gặp Tiểu Phiên - Bạn trai cũ của Tiểu Vy. Khi “cô gái đáng thương bị một tên tiện nhân, rác rưởi phụ bạc” gặp phải “anh chàng tội nghiệp bị bạn gái bỏ rơi để đi tìm chân ái” thì chuyện gì sẽ xảy ra? Cùng đọc truyện để tìm hiểu nhé^^.  ---------------------- “Tiểu Nam, Tiểu Nam” là một bộ truyện rất ngắn gọn, hài hước, lời văn không hoa mỹ, nhẹ nhàng mà thiên về lối viết đơn giản dễ hiểu và không kém phần thẳng thắn. Nhân vật nữ chính Tiểu Nam được khắc họa là một cô gái lạc quan, mạnh mẽ và vô cùng đanh đá.  Cô ấy chính là kiểu người khi buông tay sẽ dứt khoát buông tay, khi cần bảo vệ tình yêu thì sẽ dũng cảm bảo vệ, hoàn toàn không chần chờ chùn bước. Còn anh chàng Tiểu Phiên lại là người có chút ngây thơ, có chút thật thà nhưng lại rất chuyên tình, một khi yêu ai rồi thì nguyện cả đời để người đó bắt nạt, nguyện cả đời chỉ thua trong tay mỗi người đó.  Nội dung bộ truyện dễ hiểu, nổi bật với những phân đoạn “giáp lá cà” đầy đanh đá và hài hước của Tiểu Nam với “em gái mưa” Tiểu Vy hay đám thân thích cực phẩm của Tiểu Phiên. Nói chung, đây là bộ truyện thích hợp để đọc giải trí sau những ngày căng thẳng và cũng thích hợp cho những người đang bị thất tình, đọc để thấy được những quan niệm tình yêu lạc quan, đọc để cảm nhận được đôi khi kết thúc một mối tình lại là sự khởi đầu của hạnh phúc.  Đoạn trích:  “ “Tiểu Phiên nói; “Tôi mời cô ăn cơm nhé, phiền cô rồi, ngại quá”. “Có gì đâu, ăn cơm là chuyện nhỏ, có trai đẹp bên cạnh cơ mà”. Tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn tôi ăn. Tiểu Phiên ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô không sợ béo à?”. Tôi phụng miệng nói: “Sợ béo thì không phải là tôi”. Khà khà khà khà khà. Hóm hỉnh là ưu điểm lớn nhất của tôi. Cuối cùng tôi đã tìm được người hâm mộ mình rồi. Ăn uống no say, tự tin bước ra khỏi quán cơm. Khi tôi đang đứng cạnh BMW chuẩn bị lên xe thì Tiểu Vy và Tiểu Tản ăn mặc thoải mái đang dong xe đạp đi qua. Một bên là ăn mặc nhẹ nhàng, xe đạp. Một bên là ăn mặc nghiêm túc, BMW. Lại thêm vừa cơm no rượu say xong, nên trên mặt tự nhiên phảng phát nét hồng hào. Rõ ràng là hai bên nam nữ vụng trộm đụng độ nhau, tia lửa bắn tứ phía. Bốn người, mỗi người một ý. Ngây thơ nhất vẫn là Tiểu Phiên, có lẽ là do những lời ban nãy của tôi đã kích thích anh ta nên anh ta quyết định buông tay để mang lại hạnh phúc cho Tiểu Vy. Để cô ta hạnh phúc đi, nỗi khổ của cô ấy để tôi gánh chịu. Bao gồm, việc tôi chịu oan ức ngồi BMW vậy. Tôi thừa nhận, tôi không khắt khe. Tôi, ha ha ha ha ha. Chuyện này, sao lên tiếng chào hỏi được, thật là khó khăn. Mọi người đều im lặng, không nhìn thấy không nhìn thấy. Tiểu Phiên đưa tôi về nhà. Đến đầu khu tôi xuống xe, Tiểu Phiên nói: “Tôi có thể đến tìm cô nữa được không?”. Tôi: “Làm gì?”. Tiểu Phiên: “Tôi cảm thấy ở bên cô rất vui”. Tôi: “Được, có điều phải bao ăn”. ... Trong công ty, trước kia Tiểu Tản còn cảm thấy có lỗi với tôi, giờ không biết thế nào lại nhìn tôi như thù địch. Không giữ đạo làm vợ, dâm đãng, phong lưu. Tôi thèm vào, anh cũng tìm người đàn bà khác làm sao tôi phải giữ. Tôi giữ đạo cái con mẹ anh, dâm đãng con mẹ anh, phong lưu con mẹ anh! Lại còn Tiểu Vy nữa, không hiểu sao cũng coi tôi là tình địch. Chết tiệt, đã cướp người đàn ông của tôi, tôi ăn cơm với bạn trai cũ của cô có một bữa mà đã không chịu được rồi? Con người này, tiêu chuẩn kép cũng nghiêm trọng quá nhỉ? Mẹ đây là ai chứ, không phải người bình thường đâu, đi mưa về gió cả, sợ cái gì? Diễn trò ân ái trước mặt tôi à, tôi không thèm nhìn. Hú hí, tôi nghe mp3. Trời đất ơi, đây là cái gì chứ? Người phụ nữ bị ruồng bỏ ngày ngày bị đôi gian phu dâm phụ nó trêu tức, hỏi có đạo trời không hả? Cũng may là có người hiểu, đồng nghiệp ở công ty cũng ngứa mắt rồi. Tuy họ không nói gì với hai người kia nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt là biết ngay. Mọi người đều giúp tôi vô ý có hữu ý có. Cứ thế này đi, ha ha, ngày tháng của tôi thật sung sướng. Chỉ cần khẽ chau mày là có người an ủi tôi, có người đồng tình với tôi. Ăn cũng có phần, uống cũng có cốc. Biết sớm hậu quả thế này thì năm ngoái đã bảo tên tiện nhân đó đi ngoại tình rồi.” __________ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Câu chuyện bắt đầu từ một hôm chủ nhật. Tôi và bạn trai, đã sống cùng từ hồi đại học. Khi mới bắt đầu cũng lãng mạn lắm, đã nếm trải hết tất cả mùi vị cuộc sống của nam và nữ, tốt nghiệp đại học rồi bước vào xã hội, công việc bắt đầu bận rộn, cuộc sống cũng dần dần trở nên vô cùng nhạt nhẽo. Dường như chúng tôi sắp trải qua giai đoạn nói chuyện kết hôn, bàn chuyện gia đình thì phải, mẹ cho tôi một khoản tiền, tu sửa nhà cửa cũng một tay tôi làm, về cơ bản, chỉ đợi chọn ngày đẹp là gả đi. Ngày tháng thật tuyệt vời. Bạn trai tôi, Tiểu Tản, sau buổi tụ họp ở đại học trở về, không được bình thường cho lắm, ngày ngày cứ ngây người ra, coi điện thoại như bảo bối, chuyện riêng trở nên nhiều hơn, lên mạng không cho người khác nhìn, những biểu hiện này chắc chắn là tiêu chuẩn điển hình cho việc có bồ. Đương nhiên là tôi phát hiện ra chuyện này. Nhưng mà, chuyện tình cảm nói thế nào được nhỉ? Ở bên nhau 6 năm, nói đến tình cảm có thì cũng có, chỉ có điều, cũng không thể tránh được mệt mỏi. Tôi rất muốn tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy, cả hai cùng giãi bày, đây mới là cách hay. Nhưng không thể tin được là chuyện đã xảy ra rồi. Tối, Tiểu Tản lấy hết dũng cảm nói với tôi: "Tiểu Nam, chúng ta chia tay đi". Tôi sững lại, đầu óc trống rỗng, trân trân nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh nói cái gì?". "Chúng ta chia tay đi, anh nói chúng ta chia tay đi". Tim đau quặn thắt,, thế nhưng tôi biết, khóc trước mặt người đàn ông không yêu mình là một sự nhục nhã! Tôi cười, tôi mỉm cười, cố gắng nói với anh ta bằng giọng bình tĩnh: "Chia tay à, được thôi. Có thể cho em biết vì sao không?". Có lẽ là nụ cười của tôi đã cổ vũ cho anh ta, anh ta lắp bắp kể với tôi chuyện hôm họp mặt đại học. Hôm đó anh ta đã gặp Tiểu Vy, trước đây là em gái anh ta, cô ấy luôn yêu,chờ đợi anh ta. Anh ta nói anh đột nhiên phát hiện ra, mình cũng rất yêu cô ấy, và hai người họ bên nhau rồi. Ồ, hóa ra là thế. Tôi cười: "Không sao, không sao, em tác thành cho hai người, tình yêu vĩ đại ghê, em bị cảm động rồi này". Thực sự, tim tôi thực sự rất đau. Nhưng tôi biết, vào lúc này, khóc lóc kêu gào thảm thiết cũng không thể giành lại trái tim của người đàn ông đã bị kẻ thứ ba đánh cắp. Chỉ là, mẹ tôi mua nhà cho tôi rồi, khi đó vì chúng tôi nên mẹ đã cho cả tên anh ta vào. Tôi nhất định không được đánh mất lý trí vào lúc này, không có tình yêu là mất hết. Trong lòng ấm ức nói với anh ta: "Tiền tiết kiệm cho anh hết, với lại mẹ em đã mua nhà cho anh, ngày mai chúng ta sẽ chuyển hết sang tên anh". Mời các bạn đón đọc Tiểu Nam, Tiểu Nam của tác giả Vô Danh.