Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Thể loại: Hồng hoang, huyền huyễn, hiện đại, thần tiên yêu quái, làm giàu, sảng văn, chậm nhiệt, HE Chuyển ngữ:Muối. Cuộc đời của Đoàn Giai Trạch có thể được xem không có gì trong tay nghèo rớt mùng tơi, mọi chuyện thay đổi từ sau khi tốt nghiệp anh  được thừa kế một vườn bách thú tư nhân, không chỉ vậy mà còn bị ép ký một hợp đồng, chào đón các loại ‘động vật’ quái dị như Lục Áp, Đát Kỷ, Bạch Tố Trinh, Hắc Hùng Tinh.. về nuôi. Từ đó, có nằm mơ anh cũng bị ám ảnh bởi lưu lượng khách tham quan.. Từ đó, nội quy đầu tiên của vườn bách thú xuất hiện, dưới 21 tuổi không được tham quan Lục Áp Từ đó, thời đại mạt pháp mà yêu ma quỷ quái, hòa thượng đạo sĩ tưng bừng sục sôi~ … Nhiều năm sau, Đoàn Giai Trạch và Lục Áp bắt chước một đoạn nói chuyện trong buổi chầu ‘gặp nhau cuối năm’. Đoàn Giai Trạch: Lục Áp chưa từng học tiểu học, lại thêm đã mấy vạn năm rồi chưa làm việc, sau này tìm được công việc, ấy là ở lại vườn bách thú Linh Hữu làm động vật. Lục Áp: ………… - *- Tác giả: Logic phục vụ nội dung, có tô có sảng có bàn tay vàng, còn có cảnh tình cảm mà tác giả vùng vẫy đấu tranh trong cốt truyện dài dằng dặc. Đi ở tùy người, gạch hoa tùy ý. *** Sáng tinh mơ, đỉnh núi Hải Giác mờ hơi sương, giống như đang chìm trong mây mù. Giữa những lùm cây lộ ra một nửa khoảng đất bằng phẳng, đây cũng là nơi tọa lạc của công viên giải trí Hải Giác, công viên này đã có hai mươi năm tuổi, là tuổi thơ của không ít dân chúng vùng Đông Hải, nhưng bây giờ khách tới thăm quan ngày một vãn đi. Đoàn Giai Trạch kéo vali đứng trước công viên, đưa mắt nhìn lên đu quay khổng lồ, lại dời đường nhìn từ chú bảo vệ đang ngáp ngắn ngáp dài qua vườn bách thú Hải Giác vừa nhỏ lại vừa xập xệ cách đó chưa tới một trăm mét, gương mặt tuấn tú trở nên siêu thốn. Tuy cùng tên “Hải Giác”, nhưng vườn bách thú này không có chút liên quan gì tới công viên giải trí Hải Giác cả. Đoàn Giai Trạch nhớ mang máng, vườn bách thú này mới được xây dựng chưa đầy năm năm, là công viên tư nhân, ăn hôi khách tới thăm quan từ công viên giải trí Hải Giác bên cạnh, chứ không có bất cứ liên quan gì với nhau, giống như Bắc Đại và Bắc Đại Thanh Điểu vậy. Thực ra truyền thông trong và ngoài khu vực cũng từng PR về công viên này mấy lần, nhưng hình như kinh doanh không được tốt, cho nên sau đó, không có sau đó nữa, những người chưa từng đặt chân vào giống như Đoàn Giai Trạch chiếm đại đa số. Giờ tận mắt chứng kiến, chẳng thấy bóng dáng nhân viên đâu, bụi đóng kín biển hiệu, cổng lớn, mà không, phải gọi là cánh cổng ‘không lớn cho lắm’ mới phải, thì cũng đã rỉ sắt, lá khô phủ kín mặt đất, thậm chí góc tường còn đóng mạng nhện, càng tô đậm thêm bốn chữ “kinh doanh không tốt”. Đoàn Giai Trạch đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên ốc vít bung ra, “rầm” một cái rơi bụp xuống đất, bụi bốc lên mù mịt, cảnh tượng càng thêm thê lương. Đoàn Giai Trạch: “……………” … Thật ra Đoàn Giai Trạch cũng mới biết gần đây thôi, rằng anh có quan hệ to lớn với cái vườn bách thú xập xệ trước mặt này. Mà chuyện này, phải kể từ nửa tháng trước —— Mùa tốt nghiệp, Đoàn Giai Trạch tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật môi trường ở một trường đại học hạng hai, thi lên nghiên cứu sinh bị trượt vỏ chuối, lại không có kinh nghiệm làm việc, cho nên vẫn đang loay hoay xoay xở kiếm việc làm. Từ sau khi lên đại học, Đoàn Giai Trạch đã phải đi làm thêm kiếm tiền, lúc nào cũng trong tình trạng túng thiếu, nếu không tìm được việc làm nữa, chắc chỉ có nước dọn đi. Thế nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một vị luật sư liên hệ với Đoàn Giai Trạch, nói rằng một người bà con xa của anh qua đời, người ấy có một vườn bách thú, quyết định để lại cho Đoàn Giai Trạch không biết đã gặp mặt từ bao nhiêu năm trước. Với Đoàn Giai Trạch mà nói, đây đúng là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, sau khi xác định không phải lừa gạt, bản thân không phải giao một khoản tiền nào, anh hân hoan tràn đầy mong đợi mà hẹn ngày ký hợp đồng với luật sư, để rồi sẽ mang đi bán cho người khác. —— Dù sao thì anh không có kinh nghiệm và hứng thú kinh doanh vườn bách thú, nhưng nếu bán vườn bách thú đi, có thể nhận được một khoản tiền giúp giảm bớt áp lực trong cuộc sống. Hôm ấy tới văn phòng luật sư, Đoàn Giai Trạch đọc hết hợp đồng xong, liền ký tên mình xuống. Thế nhưng vừa ký tên xong, đột nhiên anh phát hiện bên trong có một tờ hợp đồng kỳ lạ chưa từng nhìn thấy, trên đó có viết một số điều khoản, cái gì mà bên B tự nguyện chấp nhận “Công trình hy vọng Lăng Tiêu”, phụ trách giúp đỡ những nhân viên mà bên A phái tới, giúp bên A mở rộng quy mô,..vv… “Luật sư Vương, cái gì đây?” Đoàn Giai Trạch rút tờ hợp đồng ra, vắt óc mãi mà không hiểu tại sao lúc nãy kiểm tra hợp đồng mình lại bỏ sót tờ này. Luật sư Vương không hiểu mô tê gì, cầm tờ hợp đồng qua nhìn, cũng ngẩn người ra, “Tôi cũng không biết nữa, vốn trong đó không có tờ này.. cái này.. không trình bày đúng quy tắc, cũng không được đóng dấu, nên không có hiệu lực pháp lý.” Luật sư Vương nhận xét theo bản năng nghề nghiệp. “Lạ thật đấy, cái này ở đâu ra vậy nhỉ?” Luật sư Vương mờ mịt, cầm qua hỏi trợ lý in hợp đồng. Vẻ mặt cậu trợ lý cũng vô cùng mơ màng, đoạn nói: “Hay là có người dùng máy in của chúng ta in cái này, sau đó in tờ này ra, lúc em in lại không cẩn thận, kẹp vào bên trong?” Cậu ta cũng vắt nát óc ra mới có thể nghĩ ra một câu trả lời tạm coi như hợp lý như vậy, nhưng chính cậu nghe mà cũng thấy khó tin, mà luật sư Vương và Đoàn Giai Trạch chưa từng biết tới sự tồn tại của nó, chỉ có thể tạm thừa nhận lời lý giải này. “Chắc là.. vậy rồi.” Đoàn Giai Trạch chỉ có thể nói như vậy. .. Đoàn Giai Trạch ra khỏi văn phòng luật sư, trong tay còn cầm theo một danh thiếp, là một người môi giới mà luật sư Vương có lòng tốt đề cử với anh, có thể giúp anh xử lý chuyện bán lại vườn bách thú, anh định sau khi quay về sẽ liên hệ với họ. Ngoài đường ầm ĩ tiếng người và xe, thế nhưng đột nhiên Đoàn Giai Trạch lại có thể nghe thấy một giọng nói hết sức rõ ràng mạch lạc, cứ như phát từ trong đầu mình ra vậy. [Chào bạn, bạn có đồng ý tải app “Công trình hy vọng Lăng Tiêu” xuống không?] Đoàn Giai Trạch đứng hình, suýt chút nữa ngã dập mặt xuống đất. Công trình hy vọng Lăng Tiêu? Đó không phải cái tên xuất hiện trên tờ hợp đồng kì quái ban nãy hay sao? Thế nhưng tờ hợp đồng kia đã bị luật sư Vương cho vào máy nghiền giấy nghiền thành vụn mất rồi. Đoàn Giai Trạch nhìn ngó xung quanh, dường như những người khác không nghe thấy giọng nói này. Giữa ban ngày ban mặt mà anh bị dọa toát cả mồ hôi hột. Đùa à, gì mà khủng bố thế?! Đang buổi trưa, phố xá sầm uất, người tới người lui, ngựa xe như nước áo quần như nêm. Đoàn Giai Trạch đứng ngơ ngác giữa dòng người tấp nập, cất bước mà không tiến được lên, cảm thấy lạnh sống lưng. Áng chừng một phút trôi qua, nhịp tim Đoàn Giai Trạch dần khôi phục lại bình thường, nhưng giọng nói lạ lùng kia lại một lần nữa vang lên, khiến Đoàn Giai Trạch sợ hết hồn.   Mời các bạn đón đọc Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú của tác giả Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hạ Tuyền Sống Lại - Hiển Thị Tiểu Thất
Hạ Tuyền sống lại về năm năm trước, thầm nghĩ thoải mái mà sống, cho đến trước mắt, mọi chuyện đều tốt. Còn có vị cấp trên khắp nơi chăm sóc mình, Hạ Tuyền tỏ ý hết thảy đều rất hài lòng, Ngẫu nhiên gian phát hiện, cấp trên nhà mình đối với mình hình như có cái bí mật gì đó người nhìn không ra, Mở gian phòng cấp trên ra, nhìn thấy hình của mình gần như chiếm toàn bộ không gian… Hạ Tuyền bày tỏ, hắn hình như có chút đơ. *** Hạ Tuyền là bị người lôi từ trên giường xuống mặt đất —— ngã tỉnh. “Ba!” Một tiếng, đừng nói đau đớn tới mức nào, tưởng tượng một chút, không phải là cảm giác bị người hung hăng đánh một gậy vào gáy sao? Mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ vênh váo tự đắc đứng ở trước chân, trong lòng Hạ Tuyền nghi ngờ, lại cũng cảm giác được đầu mình ngày càng đau hơn, là loại đau đến tận thần kinh não, từng cơn, không gián đoạn… Hắn ấn ấn huyệt thái dương, phảng phất như sờ thấy cả gân xanh nổi lên. “A Tuyền, anh đừng nóng giận mà, là gã đàn ông kia tự mình quấn lấy em, không hề có một chút quan hệ nào với em hết.” Mạc Nhã Lệ thờ ơ nói có lệ, giống như nhận định chỉ cần mình giải thích một chút, dùng dáng vẻ mềm mại, là có thể được tha thứ. Nếu là bình thường, như vậy, cô ta nhất định sẽ thành công, chỉ là hiện tại, thì không chắc. Hạ Tuyền híp mắt một cái, nhìn người phụ nữ cực kỳ quen thuộc này, làn da trắng lại nhẵn nhụi, ngũ quan xinh xắn, trang điểm thành bộ dáng khiến người thoải mái, vóc người lồi lõm đủ cả, trùm lên một chiếc váy lam giá cả không thấp, hắn nhớ tới —— cái váy này khiến hắn bỏ ra hơn nửa tháng lương, cái miệng nhỏ đỏ bừng đỏ bừng lại phun ra ngữ khí không sao cả. Hết thảy đều có vẻ đương nhiên như vậy. Chỉ là cô ta có đẹp, có chịu thua thế nào, cũng không thể khiến Hạ Tuyền bây giờ động tâm cùng nhẹ dạ. Tại sao cô ta lại ở chỗ này? Nghi vấn này chỉ tồn tại trong đầu Hạ Tuyền một giây, liền tan thành mây khói. Này liên quan gì tới hắn? Hắn hiện tại, không còn muốn gặp người phụ nữ này chút nào. “Đi ra ngoài.” “Cái gì?” Mạc Nhã Lệ trừng lớn hai mắt mỹ lệ, kinh ngạc nhìn Hạ Tuyền, giống như không hề ngờ tới chút nào người luôn luôn chỉ nghe theo lời mình, coi mình là trân bảo, bình thường nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, lại không nể mặt mũi nói như vậy với mình. “Tôi nói, cút ra ngoài!” Không muốn thấy đối phương mè nheo phiền nhiễu, Hạ Tuyền trực tiếp nắm một tay đối phương kéo về hướng cửa chính. Mạc Nhã Lệ mới phản ứng lại, một bên vừa phản kháng vừa rít gào với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh biết anh đang làm gì không?” Làm gì? Có rõ ràng thì sao. Hạ Tuyền không hề bị lay động mà tiếp tục lôi kéo Mạc Nhã Lệ. Dù sao cũng là phụ nữ, còn là một phụ nữ chỉ biết ăn uống vui đùa chỉ hiểu được hưởng thụ, sức lực đến cùng không bằng sức lực lớn của Hạ Tuyền là đàn ông, không bao lâu sau, liền bị Hạ Tuyền vứt ra ngoài cửa. Mạc Nhã Lệ có chút chật vật ngồi sập xuống đất, ngay cả như vậy, cũng không quà mức tổn hại tới bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô ta, đoán chừng nếu không phải vì duy trì hình tượng cuối cùng, đã sớm quyền đấm cước đá tới, nhưng mà bây giờ, chỉ là rống to với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh dám đối xử với em như vậy, em cho anh biết, kể cả anh có tới cầu xin em, em cũng sẽ không trở lại.” “À… Cầu còn không được.” ... Mời các bạn đón đọc Hạ Tuyền Sống Lại của tác giả Hiển Thị Tiểu Thất.
Quỷ Thê - Mạt Hồi
Anh là một phóng viên chuyên tìm những tin tức nóng hổi mới ra lò, viết về những sự kiện nổi nhất hiện nay chưa từng xảy ra, với ngòi bút của anh từ một câu chuyện bình thường cũng có thể biến thành rất lớn và nóng hổi hất. Trong một lần nghe ngóng, anh đã nghe thấy được một tin tức vô cùng hot đó chính là trên núi có một quỷ vương rất bí hiểm. Anh vô tình trở thành mục tiêu của quỷ vương và biến thành vị hôn phu bất đắc dĩ của quỷ vương. Nhưng chỉ là tin đồn thật chất quỷ vương chính là một cô gái xinh đẹp nhưng lại cô đơn trong chính căn nhà của mình muốn tìm một người bầu bạn và người đó chính là anh một người mà cô chờ đợi bấy lâu nay. *** Thân là chuyên lan ký giả của tạp chí “Tham tầm cổ đại thần bí sự kiện” Tần Tiêu đi theo đám người để thu hoạch một chút tin tức, trong một thôn trang ngụ tại một nơi nào đó ngoài ngoại ô tiềm ẩn một chuyện tuyệt đối sẽ làm hắn kinh kỳ. Tin tức này, làm cho Tần Tiêu gần đây vốn không tìm ra được đề tài gì mới lạ mà sinh ra lo lắng có chút chờ mong. Thế là, vào sáng sớm một ngày trời đầy gió, Tần Tiêu cùng với Giang Nham – nhiếp ảnh ký giả hai người chạy xe trên con đường dẫn đến tiểu thôn trang nằm sâu trong rừng ít người biết tới. Ngoại ô cách thị khu chỉ một đoạn đường, một đoạn đường phái trước bọn hắn đi vô cùng thuận lợi không gặp bất kỳ phiền phức nào. Tuy nhiên, khi đi tới gần cuối đoạn đường, cũng chính là đã đến được ngoại ô thành phố xa xôi, lúc người dẫn đường từ quốc lộ quay đầu tiến nhập một con đường nhỏ ẩn sâu trong rừng cây, phiền phức liền bắt đầu nối gót mà tới. Tần Tiêu bọn hắn lái xe tiến vào con đường nhỏ như ẩn như hiện không có điểm dừng bên trong rừng cây, con đường nhỏ đầy những hố cùng bùn loãng trên mặt. Lúc bắt đầu thì bọn hắn còn có thể miễn cưỡng tiến vào, nhưng đường đi dần dần hẹp lại không khác gì một tiểu đạo. Tần Tiêu cùng Giang Nham không đường chọn lựa đành phải xuống xe đi bộ. “Ha ha, một nơi bí ẩn, xem ra thật sự sẽ tìm được một chuyện kỳ bí nào đó không hề tầm thường nha!” Nhìn lên dương quan phía trên hoàn toàn đã bị những cây đại thụ vươn tới tận mây che khuất, hình thành nên một nơi âm u lại có chút âm lãnh nhượng Tần Tiêu không thể không hưng phấn cười nói trong lúc bước đi. “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta không bị lạc đường.” Giang Nham trên vai khoát máy chụp ảnh không có lạc quan được như Tần Tiêu mà cười khổ nói. “Chắc sẽ không lạc đường đâu.” Nhìn thì thấy trong khu rừng rậm rạp này chỉ có độc một con đường, Tần Tiêu không phải thực khẳng định nói, “Đường chỉ có một, sao có thể lạc đường chứ.” “Chính là chúng ta đã qua nơi này hơn ba lần rồi .” Giang Nham không khỏi lại nâng lên cổ tay xem thời gian trên chiếc đồng hồ, “Hiện tại, đã là bốn giờ năm mươi phút chiều rồi .” “Di, đã trễ như thế?” Tần Tiêu vẫn tập trung tiến bước nghe hắn nói như thế, sửng sốt một chút. “Tần Tiêu, chúng ta không biết phải đi bao lâu nữa mới tới được đích, tiếp tục đi nữa thì trời sẽ tối. Bằng không, chúng ta về trước đi, lần sau lại tới?” “Này. . . . . .” Đề nghị củaGiang Nham nhượng Tần Tiêu cúi đầu suy tư. Giang Nham nói cũng không phải không có đạo lý, ở khu rừng đi từ nãy đến giờ không thấy có dã thú hung mãnh xuất hiện, nhưng buối tối sẽ xuất hiện cái gì thì mọi người không thể dự liệu được , vì an toàn, trở về là phải. Nhưng mà, đã đi lâu như thế rồi, lại bỏ cuộc như vầy, hắn thật tại có chút không cam lòng. . . . . . Ngay lúc này, sâu trong khu rừng đột nhiên thổi tới một trận đại phong, đại phong cứ dồn dập thổi tới, sau đó một tiếng thanh nhạc ẩn ẩn ước ước không biết từ nơi nào truyền tới. “Ngươi nghe, có nhạc thanh. Nhất định là sắp đến mục tiêu rồi !” Tần Tiêu trong lòng rung động, bỏ mặc Giang Nham đang hô to phía sau, liền cúi đầu tiếp tục bước nhanh vào rừng. “Tần Tiêu!” Nhìn Tần Tiêu bước nhanh rời đi, thân ảnh sắp biến mất giữa thụ lâm, Giang Nham không đường chọn lựa, đành phải chạy nhanh theo hắn. Bọn hắn bước nhanh xuyên qua một mảnh lại một mảnh tùng lâm, đi hơn mười phút thì, con đường nhỏ vẫn kéo dài đột nhiên rẽ làm hai ngã. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Thê của tác giả Mạt Hồi.
Long Đồ Án Quyển Tập - Nhĩ Nhã
Những ân oán hận thù, những oan gia khó giải, những thứ xoay vần theo thời gian. Long Đồ các, Bắc Tống thời kỳ kiến tạo, bên trong giấu các loại thi họa, điển tịch, hồ sơ, có chút giống như thư viện ngày nay, vị “quán trường” nổi danh nhất Long Đồ các, chính là Long Đồ các trực học sĩ thời kỳ vua Nhân Tông, phủ doãn Bao Chửng của Khai Phong phủ. Long Đồ Án là một truyện hư cấu, nói về Thử Miêu và những nhân vật liên quan, phá giải những vụ án bí ẩn chưa giải quyết trong Long Đồ các, và các vụ án chưa phá tại châu thành phủ huyện các nơi. Thử Miêu cổ đại tham án cố sự, bảo lưu lại đại bộ phận nhân vật trong Quỷ Hành Thiên Hạ, nhưng câu chuyện Long Đồ Án này hoàn toàn không liên quan gì đến Quỷ Hành hay Du Long hệ liệt, tình tiết không hề có gì kéo dài lê thê, là những câu chuyện hoàn toàn mới. Một thanh Đoạn Đầu Đao lại có liên quan đến án diệt môn một phái. Một Đao Hành Phong lại dính dáng đến Võ lâm Thánh giả Thiên Tôn. Kẻ hiềm nghi kéo từ Đại Tống chạy sang đến Tây Hạ. Vụ án vốn thuộc về giang hồ lại có liên quan đến quân binh Đại Tống. Rốt cuộc thì hung thủ thực sự là ai? Chân tướng thực sự là gì? Hãy cùng chờ xem “Tổ hợp” thú vị kia làm thế nào để phá giải. Mời các bạn đón đọc Long Đồ Án của tác giả Nhĩ Nhã.