Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Thành Em Gái Vai Ác

Văn án:   Khi đại BOSS hắc hoá có em gái là người xuyên thư. Thẩm Du vô tình xuyên qua một quyển ngôn tình máu chó, trùng tên với một nhân vật nữ phụ, oanh liệt làm em gái của vai ác đó.   Theo tình tiết của truyện, vai ác sau khi tranh đấu quyết liệt với nam chính, kết cục là thân bại danh liệt. Mà kẻ đẩy vai ác đi lên con đường hắc hoá kia chính là một nữ phụ "bạch liên hoa".   Phù... Thẩm Du vuốt mồ hôi lạnh, may thay cô xuất hiện tương đối đúng lúc, đại vai ác lúc này chưa cùng bạch liên hoa dây dưa quá sâu, cũng không hoàn toàn hắc hóa, vẫn còn có thể cứu vớt.   Vì thế, cô bắt đầu từng chút từng chút đi phá hư cảm tình của bọn họ.   Ai ngờ, cái tên anh trai tiện nghi này thật sự quá biến thái, đút trái cây, đập phá nhà trọ...   Huhu, đáng sợ!   - -   Đại vai ác: "Bảo bảo, nói cho anh nghe, em yêu thầm anh có phải hay không?"   Tiểu bạch thỏ: "Không có, không có, chúng ta là anh em nha!"   Đại vai ác: "Đừng lộn xộn, cưng chỉ là đứa nhỏ được mẹ nhặt từ bãi rác về."   Tiểu bạch thỏ:......   Một câu tóm tắt: Tôi xem anh như anh trai, liều mạng đến đây cứu vớt đời anh, còn anh chỉ muốn X tôi???   - --   *Nữ chủ đúng là được nhặt về, không có quan hệ huyết thống   Nam chủ bệnh xà tinh, tâm cơ boy chính hiệu.   Kiếp trước, Thẩm Du là một nữ diễn viên tuyến 18, từng bước khó khăn đi lên trong giới showbiz đầy khắc nghiệt. Cô khi ấy, luôn nỗ lực để có thể tìm được vị trí và hào quang cho cuộc đời mình. Nào ngờ, trong một lần ra ngoài quay ngoại cảnh, xe oto của cô gặp tai nạn, rơi xuống vực sâu… Tất cả đều chỉ còn là màn đêm thăm thẳm tăm tối, phủ màu chết chóc.   Tưởng chừng như Thẩm Du đã đánh mất hết tất cả, nhưng cô lại được xuyên vào nhân vật nữ phụ trùng tên trong một cuốn tiểu thuyết mình từng đọc trước kia. Nữ phụ này còn có anh trai tên là Thẩm Tiêu, một nam phụ vai ác đầy quyền lực và đáng sợ ở đây. Thế nhưng, nam phụ phản diện này vì một nữ phụ bạch liên hoa mà ngày đêm tranh đấu cùng nam chính, cuối cùng đi đến kết cục vô cùng bi thảm.   Biết trước được tương lai, Thẩm Du rất hoảng sợ. Bởi vì, cô là em gái của đại boss vai ác này, nếu anh ta có làm sao thì cô nhất định cũng không có những ngày tốt đẹp. Cô phải cứu vớt anh trai phản diện, đem anh quay về chính đạo, đồng thời tránh nam nữ chính càng xa càng tốt.   Kế hoạch thì rất dễ dàng để phác họa, nhưng thực tế lại nghiệt ngã đánh cho Thẩm Du một cái tát để tỉnh ngộ. Bởi vì, anh trai của cô không những là nam phụ phản diện siêu độc ác mà còn là một kẻ có tính cách biến thái, biến thái đến tột đỉnh. Thẩm Du đành bên ngoài mỉm cười mà sâu bên trong là một đại dương nước mắt…   Nhưng, Thẩm Du dù gì vẫn là một cô gái ở kiếp trước từng đi lên bằng hai bàn tay trắng, từng chịu rất nhiều khuất nhục, khổ sở để có được một chỗ đứng trong giới showbiz thị phi kia. Và cuộc sống này đã dạy cho Thẩm Du biết về sự kiên trì cùng nhẫn nại. Vì thế, cô quyết định sẽ từ từ từng chút một thay đổi vận mệnh anh trai Thẩm Tiêu, đảm bảo được mạng sống của anh và sự an toàn sau này cho cô.   Cứ thế, Thẩm Du biến thành một cô em gái nhỏ, có thể nũng nịu, dùng tiếng nói ngọt ngào, cử chỉ nhẹ nhàng của mình khiến anh trai Thẩm Tiêu vui lòng, lại có thể đôi khi tỏ ra chút bướng bỉnh, ngang ngược để anh chú ý và quan tâm đến. Vì cô nghĩ muốn thay đổi một người thì cần phải hiểu và biết về những suy nghĩ cùng hành động của người ấy.   Chỉ là, Thẩm Du tự cho mình đủ thông minh lại không biết, sóng não của người được mệnh danh đại vai ác nào phải là sóng não bình thường mà ai cũng có thể đọc hiểu được. Thẩm Tiêu, chính là điển hình của câu nói, “sinh ra có đầy đủ tố chất của một thiên tài nhưng cũng mang trong mình tố chất của một kẻ thần kinh.”   Thẩm Du, lần này em gái nhỏ tiêu đời rồi :v   ***   Thẩm Tiêu sinh ra ở gia tộc hào môn, tuổi thơ chịu rất nhiều bất hạnh. Anh đứng lên gánh vác công ty khi tuổi còn trẻ, một thân một mình chống lại với thế giới khắc nghiệt tàn nhẫn này. Những người bên cạnh anh, ai cũng mưu toan cho quyền lực và tiền bạc mà nhiều lần đẩy anh vào hiểm nguy bất trắc. Trái tim Thẩm Tiêu khi ấy dần lạnh lẽo, chỉ còn sự vô cảm và độc ác phủ đầy.   Từ trước đến nay, thế giới mà Thẩm Tiêu nhìn thấy chỉ có những mảng màu đen trắng rất tẻ nhạt và buồn chán. Thế nhưng, trong quãng thời gian này, cô em gái Thẩm Du đã dần nhuộm lên nó những gam màu rực rỡ và tươi sáng. Thẩm Tiêu đắm chìm trong sự ấm áp và ngọt ngào ấy, khiến bản thân anh cũng dần đánh mất lý trí của bản thân mình.   Ban đầu, Thẩm Tiêu không hề xem Thẩm Du như em gái, anh chỉ xem cô như là một con thú cưng nho nhỏ nuôi trong nhà. Mỗi sáng anh đi làm, dịu ngoan ở bên cạnh, mỗi tối anh đi về, có cô luôn ở đó. Nhưng chẳng biết từ khi nào, thú cưng của anh đột nhiên thay đổi, không còn như trước nữa.   Có lẽ là khi Thẩm Du dùng giọng nói rất nhỏ rất nhẹ của cô kể về những câu chuyện thú vị cô gặp được cho anh nghe. Khi ấy, cô cười rộ lên như có hàng ngàn vì sao lấp lánh, khi cô khóc lại như những bông tuyết đêm đông, lặng lẽ mềm mại rơi vào lòng anh. Thẩm Du sẽ nũng nịu muốn được anh yêu thương, vỗ về. Hóa ra, cô gái nhỏ thầm mến anh, mà anh, cũng đúng lúc cảm thấy không hề tệ chút nào.   Thế nên, Thẩm Tiêu nghĩ rằng mình nên bật đèn xanh cho cô gái nhỏ, để cô ấy có thể dũng cảm thích anh, theo đuổi anh. Biết đâu, một ngày nào đó, anh sẽ vì sự chân thành của cô mà động lòng thì sao.   Đáng tiếc, tất cả những gì Thẩm Tiêu tự cho là đúng mà làm kia, đều là những điều tào lao mà Thẩm Du chưa bao giờ ngờ đến :v   ***   Thẩm Tiêu từ nhan sắc đến quyền lực địa vị và tiền tài, cái gì anh cũng có, chỉ là không có liêm sỉ. Lại được khuyến mãi thêm tính cách bá đạo độc ác, chảnh chọe, biến thái không ai bằng.   Cho nên, cách Thẩm Tiêu nói chuyện cùng Thẩm Du, quả thật, nghe rất muốn đánh, “Em đừng tức giận, cùng lắm thì anh đáp ứng em, cùng em nói chuyện yêu đương, em cũng không cần phải tiếp tục yêu thầm anh nữa, thế nào?”   Thẩm Du nhịn, nhịn rồi lại nhịn anh trai nam phụ ác ma này. Nhưng nhịn đến nghẹn mà anh vẫn cứ cố chấp cho rằng cô bám anh, yêu anh điên cuồng thì không thể chấp nhận được nữa. Vì thế, Thẩm Du bùng nổ… nói ra những suy nghĩ trong lòng.    Thế nhưng, Thẩm Tiêu vốn dĩ đâu phải là người bình thường, anh luôn đặc biệt theo cách rất riêng của mình. Thẩm Du không yêu anh cũng không sao, anh có tình cảm với cô là được. Thẩm Du chỉ có thể ở bên cạnh anh, nhận hết tình yêu của anh là đủ rồi :v   Và những tháng ngày Thẩm Tiêu thay đổi trở thành một người đàn ông có chút ngốc nghếch hay ghen trong ván bài tình yêu chính thức được bắt đầu.   Trợ lý khen móc khóa anh trộm được của Thẩm Du đáng yêu, anh liền không ngại nói “Lời này ta thích nghe, nói nhiều chút.” Trợ lý muốn anh đi đón khách quý khi anh đang ở cùng Thẩm Du, anh chỉ cần thả ra nhãn hiệu xe sẽ thưởng cuối năm, anh ta liền giải quyết nhanh gọn không làm phiền nữa. Chú chó Husky trong nhà liếm liếm cô chủ nhỏ Thẩm Du, anh liền thẳng tay phóng cho nó mấy chiếc dép trong muôn vàn sự tức giận cùng cảnh cáo “Nữ nhân của ta mà mày cũng dám liếm hử, muốn chết liền nói thẳng?”...   Phải nói là, Thẩm Tiêu khi để trái tim mình ở bên ngoài thế giới này thì thôi chứ một khi anh đã trao nó cho ai rồi thì người đó rất khó để từ chối. Bởi vì, tất cả những gì mà Thẩm Tiêu làm, mọi người có thể không hiểu nhưng Thẩm Du thì lại rất rõ ràng. Anh đã đặt cô vào tận sâu trong trái tim mình rồi.   Có thể, cách thể hiện tình cảm của anh sẽ không giống người bình thường nhưng con người anh chính là như vậy. Để người anh yêu vào mắt, vào tim, cả thế giới này cũng chỉ nhìn thấy cô ấy mà thôi. Vậy nên, Thẩm Du đồng ý bước vào tình yêu của anh, dùng trái tim mình cảm nhận nhịp đập yêu thương ấy.   Giữa biển người tấp nập, gặp được em, yêu em, cùng em đổi thay vận mệnh kiếp này. Tháng ngày về sau, nguyện tình đôi ta, thắm thiết bền lâu, bình an vui vẻ.   ***   “Xuyên thành em gái vai ác” là bộ truyện thật sự nổi bật của tác giả Tuyết Mặc. Nội dung truyện có phần mới lạ, độc đáo và vô cùng thu hút bởi độ sủng, ngọt ngào, hài hước của nó. Văn phong tác giả lưu loát, nhịp điệu nhanh không gây nhàm chán chút nào.   Đặc biệt, nhân vật nam chính Thẩm Tiêu được tác giả xây dựng tốt. Từ bé đến lớn, thế giới của anh chỉ có hai màu đen trắng nhưng nhờ có Thẩm Du mà nó đã rực rỡ hơn rất nhiều. Khi anh nhận ra mình yêu cô, biết được những thiếu sót của bản thân, anh đã cố gắng thay đổi. Đáng tiếc, có thay đổi gì thì anh vẫn là một Thẩm Tiêu biến thái, hay ghen, đáng yêu không thể tả mà thôi.   Cho nên, nữ chính Thẩm Du mới có thể từng bước chấp nhận con người thật sự của anh. Vì anh mà dung hòa tất cả những khuyết điểm ấy, cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc ấm áp.   Truyện vô cùng vô cùng sủng ngọt và siêu vui nhộn với những câu nói đậm chất tấu hài của cặp đôi nhân vật chính hay phụ. Thế nên, mn hãy nhảy hố để thư giãn sau những ngày làm việc mệt nhọc nhé.   À, bản mình đọc là bản convert nhưng mà mình thấy có bạn edit 2/3 truyện rồi nên mình dẫn link cho mn đọc và ủng hộ nha. _____   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trời vào cuối hạ, thời tiết có chút oi bức. Thẩm Du ngồi học cả một ngày, lúc ra khỏi trường đầu óc đã choáng váng. Sau lại còn leo lên xe bus lắc lư một đường, thiếu chút liền ngất đi. Lúc đến trạm vẫn là nhờ tài xế nhắc nhở hai lần mới bừng tỉnh, cũng do trạm này xuống rất ít người, nên bác tài đã sớm đem cô nhớ kĩ. Thẩm Du vội vàng nói lời cảm ơn rồi từ từ đi xuống, vừa rời khỏi điều hoà mát lạnh trong xe, không khí nóng bức đã tạp ngay vào mặt. Làn da vốn dĩ khô mát của Thẩm Du thoáng chốc rịn ra một tầng mồ hôi. May mắn vùng này là khu biệt thự, hai bên đường đều có bóng râm, cô trốn dưới tàng cây mà đi mới không đến nỗi đem mình một giây thiêu trụi. Vừa lúc ngang một bụi hoa, Thẩm Du dừng bước, từng cụm nhỏ li ti màu tím nhạt đón gió phấp phới, đẹp đến mức làm lòng người ngứa ngáy. Kỳ thực Thẩm Du ngấp nghé chúng nó đã lâu, lần này thừa dịp xung quanh vắng người, rốt cuộc quyết định hướng tới bụi hoa vươn ma trảo. Một trận gió thổi tới, mấy khóm hoa càng cuồng hoan nhảy nhót, Thẩm Du lén lút ngó nghiêng trái phải, xác định không có ai, bèn cẩn thận ngắt thêm một đoá... Không chờ cô chậm rãi thưởng thức, một thanh âm vang dội liền từ xa truyền đến "Uây! Em gái, không được hái hoa!" Thẩm Du bị dọa đến nhảy dựng, quay đầu lại xem một cái, nhân viên bảo vệ ở trạm gác đằng xa đang hướng bên này xua xua tay. Cô xấu hổ thè lưỡi, nhanh tay véo thêm một bông hoa, sau đó tốc tốc bỏ chạy. Đi khỏi đó một đoạn xa, Thẩm Du mới thả chậm tốc độ, đem hoa trong tay lên chóp mũi ngửi ngửi, chậm rì rì mà quay về nhà. Dưới ánh chiều tà, bóng người kéo dài vô tận. Cô vốn dĩ cũng gọi là Thẩm Du, nhưng tuyệt đối không phải là Thẩm Du hiện tại. Trước kia cô là một diễn viên có chút danh tiếng, hai mươi bảy tuổi, ban đầu học múa cổ điển, về sau bởi vì ngoại hình xuất sắc nên được tuyển vào đóng một bộ phim cổ trang. Vai diễn ấy tạo hình quá đẹp, nhân khí ngút trời, Thẩm Du sau đó nhận được thêm vài tác phẩm lớn, vì thế dần dần tạo nên danh tiếng, tiền đồ vô lượng. Thế nhưng chưa chờ được huy hoàng, đoàn làm phim của cô trên đường bất ngờ gặp tai nạn, lao ra khỏi rào chắn rơi xuống vách núi. Tuy Thẩm Du không cảm nhận được một khắc đau đớn cuối cùng, nhưng ngẫm lại với độ cao như vậy, kết cục khẳng định là bẹp thành thịt nát không lệch đi đâu. Lúc cô tỉnh lại thì linh hồn đã xuyên vào một cô gái khác, cũng tên Thẩm Du, hiện chỉ mới 20 tuổi, Học Viện Điện Ảnh năm thứ hai. Nhưng tất thảy cũng không phải vấn đề gì lớn, mà quan trọng nhất, nơi này cư nhiên lại là thế giới trong một quyển tiểu thuyết! Tuy chưa chết hẳn, nhưng Thẩm Du chẳng hiểu sao lại biến thành vai phụ trong một cuốn sách. Bất quá cũng có điều an ủi, dẫu sao cô vẫn còn sống được lành lặn. Thẩm Du sở dĩ biết được chuyện này là do trước khi xuyên qua, cô vừa vặn có xem bộ tiểu thuyết trên, lại còn là xem đến nghiền ngẫm. Lúc tiếp nhận được kịch bản phim cải biên, cô sắm vai nữ chính, bởi vì là lần đầu tiên diễn phim hiện đại, Thẩm Du sợ rằng mình đối với nhân vật lý giải không đủ thấu triệt, nên mới dặn dò trợ lý Hàn Hiểu Băng đi tìm mua nguyên tác về xem. Đầu sách tên "Khi nào anh yêu em", cũng chính là thế giới mà cô đã tiến vào, hết thảy nhân vật cùng tình tiết đều giống y như đúc. Thẩm Du đối với quyển tiểu thuyết này không có ý kiến, đối với việc mình xuyên thành nữ phụ yếu đuối nhát gan đến phát bực cũng không có ý kiến, điều duy nhất làm cô để tâm chính là, nhân vật này có một người anh trai quyền lực, tâm thần đại vai ác trong tác phẩm — Thẩm Tiêu! Chính xác là một tên đại BOSS cùng bạch liên hoa nữ phụ dây dưa không rõ, lại đối với nam chính Tư Đồ Dật tranh đấu đá không ngừng, cuối cùng rơi vào thảm kịch. Thẩm Du rất muốn vì mình thắp một nén nhang. Cô gái này kỳ thật không phải em gái ruột của Thẩm Tiêu, mà là Thẩm phu nhân năm đó từ bãi rác nhặt về. Nhà họ Thẩm tính tình trời sinh lạnh nhạt, sau khi bà Thẩm nhận nuôi cô cũng không mấy để tâm, chủ yếu là do Lý quản gia chăm sóc. Thẩm Du cũng sớm biết thân thế của mình, tuy rằng người nhà đối với cô rất khoan dung, tiền tiêu vặt cũng cấp đủ, nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh sống trong mặc cảm. Luôn cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, rõ ràng có tiền trong tay mà cứ sống kiểu bình dân, đến nỗi, đi học cũng chỉ toàn đi xe bus. Một đứa trẻ đáng thương như vậy, lại có tên anh trai ương ngạnh kiêu ngạo, cả ngày bị khi dễ cũng thôi, cớ gì cuối cùng còn bị liên luỵ rơi vào một cái kết cục thê thảm. Thật sự là quá bi thương. Thẩm Du vừa nghĩ chuyện, vừa lấy chân khều khều hòn đá nhỏ ven đường, khi về đến sân nhà mới trông thấy một chiếc Toyota màu đen, chất lượng thường thường, vừa nhìn đã biết không thuộc về Thẩm gia. Một người đàn ông trung niên đứng cạnh sườn xe, đầu trọc, mặt bóng dầu, bụng còn to hơn bụng bầu, thoạt nhìn vô cùng ngấy mỡ. Thẩm Du vòng qua gã, hướng phía sân trong mà đi, ông chú đầy mỡ kia vội vàng gọi giật lại "Cháu gái nhỏ, đây là nhà cháu sao?" Thẩm Du đề phòng mà nhìn nhìn "Có việc gì vậy?" Gã toét miệng cười, lộ ra một ngụm răng vàng khè "Kia xin hỏi, Thẩm Tiêu có ở nhà không?" Thẩm Du nhíu mày, lại đi thêm vài bước mới trả lời "Vậy chú có thể đi rồi, anh tôi đi công tác còn chưa có trở về!" Nói xong cũng không thèm để ý đến gã, một đường không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong. Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Em Gái Vai Ác của tác giả Tuyết Mặc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Văn án: Thú nhân trung khuyển công, bộ đội đặc chủng thụ. Một bộ đội đặc chủng nhảy dù xuyên tới dị thế gặp được thú nhân dực hổ tộc, từ đó về sau bắt đầu hành trình làm ruộng. Tình tiết chầm chậm không gấp gáp, không có cái gọi là vừa thấy đã yêu. Bộ đội đặc chủng là một thẳng nam. Tựa như một tác giả đã nói, đem thẳng nam bẻ cong là một quá trình tuyệt vời. Xin hãy đi theo tôi, chậm rãi cảm nhận tình yêu đặc biệt ở dị thế này. Đương nhiên, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi có bánh bao nhỏ ra đời. *** Địch Nãi - xuất thân bộ đội đặc chủng thiết huyết mạnh mẽ. Trong một lần huấn luyện sinh tồn không ngờ lại nhảy dù rơi xuống một khu rừng rậm thần bí. Nơi này có cây cối dây leo quái dị biết ăn thịt người, có những con quái vật to lớn và vô số sinh vật thần kì cậu chưa từng thấy qua. Trong rừng rậm, Địch Nãi gặp một sinh vật đáng yêu hay kêu càu nhàu, đặt tên là Tiểu Nhị. Một người một thú ăn gió nằm sương, cố gắng sinh tồn trong khu rừng đầy nguy hiểm. Một ngày nọ, họ gặp phải một đám quái vật đầu người thân thú. Lúc Địch Nãi không thể chống chọi nổi, lúc lâm vào thời khắc nguy hiểm thì một con dực hổ hoàng kim từ trên trời giáng xuống giải cứu đồng thời mang cậu về bộ lạc. Lúc này cậu mới biết mình thế nhưng lại xuyên qua, lại còn là một xã hội nguyên thủy. Càng làm Địch Nãi hoảng hơn chính là nơi này thế mà không có nữ giới!!! Chỉ có thú nhân biết biến thân aka giống đực cùng phi thú nhân không biến thân aka giống cái. Mà Địch Nãi thân là con người, đương nhiên cậu không biết biến thân, liền bị quy vào hàng ngũ phi thú nhân - giống cái yếu hơn cành liễu. Hơn nữa vì đã uống nước thánh của bộ lạc mà còn có thể sinh con...Ôi cái thế giới hoang đường này!!! Cậu muốn về nhà!!!!!!!! Đây là câu chuyện xưa của một bộ đội đặc chủng dẫn dắt bộ lạc thú nhân nguyên thủy thay đổi cuộc sống. Bộ này chuẩn cường công cường thụ. Anh công là thú nhân, dực hổ to lớn, biết là cường sẵn rồi. Sau này ảnh còn lên làm tộc trưởng. Thụ thân là bộ đội đặc chủng, đương nhiên rất mạnh mẽ, không cần thú nhân bảo hộ, bởi vì cậu tự có năng lực bảo hộ bản thân. Nhưng cũng vì một mặt mạnh mẽ bất đồng với giống cái bình thường nên càng được nhiều người đặc biệt chú ý ở bộ lạc thú nhân, trong đó có anh công. Vì thế với phương châm "Thích cái gì là phải nhào lên đoạt cho bằng được", anh công bắt đầu vô sỉ mặt dày theo đuổi thụ, quan tâm bon chen làm nũng bán manh giả đáng thương...chiêu gì cũng xài tất. Cuối cùng cũng rước được vợ về nhà (〜 ̄▽ ̄)〜 Cho nên ta nói, đẹp trai không bằng chai mặt nha! o(>﹏
Khi Anh Gặp Em
Cuộc sông bạn có màu gì..màu hồng hay màu đen, đó còn tùy thuộc vào cảm nhận của bạn. Mỗi người có một cảm nhận khác nhau, nhưng nó sẽ trở nên tươi đẹp khi Anh gặp được em! Không có em cuộc sông này chẳng còn có ý nghĩa gì hết.  Truyện Khi Anh Gặp Em của tác giả Vô Xứ Khả Đào kể về câu chuyện tình yêu của Tiêu Trí Viễn và Tang Tử Quan. Bốn năm qua chỉ vì một sự hiểu lầm không đáng mà hai người phải bước vào cuộc hôn nhân danh nghĩa. Anh yêu cô nhưng không thể làm gì, chỉ biết nhìn cô từ xa mà thôi. Còn cô vì hiểu lầm anh nên đã rất hận anh. Sau một thời gian hiểu lầm được hóa giải, nhưng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào mời các bạn cùng đón đọc! *** Đây là câu chuyện tình yêu, là vòng xoay của nhân duyên định mệnh khi đưa đẩy cô và anh đến với nhau. Tình yêu của hai nhân vật nam nữ chính trong truyện là sự kéo dài và chinh phục thời gian, tất cả rồi sẽ qua đi nhưng tình cảm của anh và cô vẫn còn đó không nguội lạnh. Tưởng chừng như thời gian là thứ thuốc độc cho tình yêu nhưng không, nó chính là liều thuốc bổ làm cho tình cảm của cả hai thêm mặn nồng. Bốn năm trước, một cuộc hiểu lầm chết người đã khiến Tiêu Trí Viễn và Tang Tử Quan cùng có một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa. Họ cùng sống dưới một mái nhà, nuôi dưỡng đứa con chung của cả hai. Gần trong gang tấc nhưng trái tim của cả hai lại như xa tận chân trời. Anh rõ ràng rất yêu, nhưng chỉ có thể đứng ở một nơi không xa không gần mà chờ đợi như vậy, cô rõ ràng nói hận nhưng lại không thể lựa chọn thực sự làm tổn thương anh. Rồi cuối cùng cũng có một ngày chân tướng được giãi bày, bọn họ cuối cùng rồi sẽ biết vị trí của mình trong lòng đối phương. Thì ra, tất cả những điều tốt đẹp đều được bắt đầu từ khi anh gặp em… Vốn dĩ là như vậy, trong chuyện tình này, ngay từ lúc bắt đầu, anh và cô đã vô tình bước vào một vòng tròn định mệnh để dù có xoay vần thì vẫn ở bên nhau. Dưới ngòi bút của tác giả những câu truyện tình yêu trở nên thực sự sống động, cuốn hút, chạm đến góc khuất trong trái tim mỗi người và trở thành món ăn tinh thần quý giá. *** “Tổng giám đốc mới nhậm chức cuối tuần sẽ qua đây đấy.” “Biết rồi.” Tang Tử Quan không thèm ngẩng mặt, vẫn tiếp tục hăng say gắp cá viên cho vào miệng. Elle gọi một suất cơm cà ri gà, mới ăn có hai ba miếng đã bỏ đũa xuống, trông thấy dáng vẻ chẳng có gì gọi là thích thú của đối phương, không khỏi có chút thất vọng: “Tất cả các nhân viên nữ còn độc thân của công ty này đều sôi sục vì thông tin ấy, sao cậu lại thờ ơ như vậy?” “Thực sự đẹp trai như trong truyền thuyết ư? Nói không chừng người xuất hiện cuối tuần lại là một ông già bỉ ổi ấy chứ!” Tử Quan vô cùng nghi hoặc. “…” Elle bất lực đánh sang phía cô một ánh mắt khinh bỉ: “Lời mời của HR đầu tuần cậu suy nghĩ đến đâu rồi?” (HR: giám đốc nhân sự) “Cậu giảm béo đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi à? Con gà ngon như này mà không ăn ư?” Tử Quan không hề khách sáo gắp một miếng thịt gà trong suất cơm của cô bạn, miệng đầy thức ăn ậm ừ nói: “Đã cho họ câu trả lời hợp lý rồi, tạm thời vị trí công tác của tớ không có gì thay đổi!” “Sặc…” Elle lắc đầu, “Cậu cũng chảnh quá đi! Ngay cả trưởng phòng cũng không thèm làm?” “Tớ làm gì có tài đức ấy? Hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao đã là tốt lắm rồi.” Tử Quan cười rồi nhai nốt miếng cơm cuối cùng, “Đi trước nhé, công ty vừa mới thay đổi nội thất, tớ phải đi xem tầng trệt làm vệ sinh đến đâu rồi” Là một cái đinh ốc bé tí tẹo trong tập đoàn công nghiệp nặng Quang Khoa, thân phận chỉ là một office assistant (trợ lý văn phòng), Tang Tử Quan thường được bạn bè đồng nghiệp thân mật gọi là Đô-rê-mon. “Tử Quan, phòng chúng ta bị mất một bưu phẩm chuyển phát nhanh…” “Tử Quan, bảng kê lần trước cậu có lưu lại không?” “Tử Quan, tên người nhận của hóa đơn này có đúng không? Có thể báo nợ được không?” Trong phòng hành chính Tang Tử Quan là một người làm việc không biết ngừng tay, có lẽ tất cả mọi người đều thích tìm cô nhờ giúp đỡ, bởi vì thái độ của cô đối với mọi người luôn luôn ân cần và thân thiện như thế. Cũng chính vì lẽ đó mà phòng ban trong tập đoàn công nghiệp nặng Quang Khoa nhiều như vậy, đồng nghiệp nhiều như vậy nhưng cô cũng quen biết không ít, quan hệ với mọi người cũng không tệ. “Tử Quan, công việc vặt vãnh như vậy mà cậu không chê phiền sao?” Mấy hôm trước, một đồng nghiệp chuyển đến công ty khác đã hỏi cô như vậy. Làm việc trong phòng hành chính là nhàm chán nhất mà lại vất vả và không có kết quả tốt nhất, nhưng Tang Tử Quan cô lại không dẻo miệng như những cô nàng tinh anh trong bộ phận PR, cũng không có bản lĩnh ngàn chén không say, cũng không giống với những anh chàng kỹ sư tài ba trong bộ phận nghiên cứu phát triển, ai ai cũng là tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Người tầm thường như cô cũng chỉ có thể cần mẫn mà làm tốt nhiệm vụ của mình mà thôi. Mời các bạn đón đọc Khi Anh Gặp Em của tác giả Vô Xứ Khả Đào.
Quý Phi Dậy Đi Học
Mọi người đều biết trong cung có một vị Tô Đường là Tô Quý Phi, xinh đẹp đáng yêu, gia thế hiển hách, vốn có thể muốn gì được nấy trong hậu cung. Thế nhưng, nói đến vị Tô Quý Phi này, mọi người đều biết, ai muốn tranh thì tranh, ai muốn ghen thì ghen, Hoàng Thượng muốn đến đâu thì đến, chỉ cần không ai cản trở nàng ăn điểm tâm đều được.   Tô Đường gả vào cung ba năm, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều thật đơn giản. Nàng không cầu sủng ái, cũng chẳng nghĩ sẽ sinh một đứa con để mẫu bằng tử quý, càng không muốn sau này được chôn cùng một chỗ với đế vương.    Thứ nàng muốn, đơn giản là an ổn làm một “con tin”, bảo vệ người nhà, vượt qua năm tháng, làm một Thái Phi lúc về già.   Thế nhưng, bỗng một hôm Tô Đường nằm mộng, trong giấc mộng ấy nàng xuyên đến một thế giới khác, trở thành học sinh trung học, thành tích lúc nào cũng đứng thứ hai… từ dưới lên. Mà đứng thứ nhất từ dưới lên chính là một tên đại ngốc có gương mặt giống hệt Hoàng Thượng.   Sau đó còn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái. Ví dụ như, thế giới đó tên đại ngốc bị đánh, thế giới này ngày hôm sau Hoàng Thượng cũng bị đánh. Lại một ngày khác, đại ngốc “đội mũ xanh”, ngày hôm sau Tô Đường tỉnh lại, phát hiện ra Hoàng Thượng cũng bị phi tần trong cung cắm sừng. Lại nghe nói, đại ngốc bị “cong”, y rằng trong cung cũng lan truyền tin “cái đó” của Hoàng thượng… không được.   Quá nhiều sự kiện trùng hợp, khiến Tô Quý Phi có chút đăm chiêu. Những việc này nàng cũng chẳng muốn quan tâm, nếu không phải hết lần này đến lần khác, chuyện xảy ra đều dính líu đến nàng. Càng đáng sợ hơn là, những “chuyện kỳ lạ” này còn khiến cho Hoàng Thượng, người vốn dĩ đã quên mất sự tồn tại của Tô Đường, bắt đầu chú ý đến nàng hơn, còn tìm đủ mọi cách “bắt nạt” nàng.    Cho đến một ngày, dường như Hoàng Thượng cũng đã lờ mờ nhận ra mối liên kết giữa những “chuyện xui xẻo” của mình gần đây đều liên quan đến cô nàng Tô Quý Phi kia. Vì thế, chàng tìm Ma đạo sĩ xem một quẻ, không ngờ còn bị lừa uống một thứ thuốc, khiến cho chàng sau khi nằm mộng cũng xuyên đến thế giới kỳ lạ ấy, còn bị Tô Quý Phi ở thế giới này chào hỏi bằng một “nắm đấm nhỏ.”   Tống Hoành ở trong cung hô mưa gọi gió, là đế vương văn võ song toàn, yêu mị vô song. Thế nhưng ở thế giới này, chàng phát hiện bản thân là một “thằng ngốc”, còn phải dựa sự giúp đỡ của Tô Đường.   Rồi chẳng biết từ lúc nào, những lần qua lại giữa ảo mộng và thực tại, khiến cho trái tim Tống Hoành đối với Tô Đường ngày càng rung động. Hóa ra, những năm qua, chàng vì sự nghi ngờ của bản thân mà khiến cho bọn họ bỏ qua nhau. Bây giờ chàng chỉ muốn, dùng những điều tốt đẹp nhất, sủng ái Tô Quý Phi của chàng.    Thế nhưng, chàng vừa mới “sủng” nàng, đã khiến bản thân suýt mất mạng, khiến Thái Hậu tức giận biếm nàng thành thứ dân. Lúc Tống Hoành tỉnh lại, Tô Đường đã chẳng còn là Tô Quý Phi, nàng giờ là Tô tiểu thư của phủ Thừa Tướng, đã chẳng còn liên quan gì ngoài cái danh phận “vợ cũ” của chàng.   Lúc trước chàng muốn sủng, nàng đã chẳng muốn nhận, nay lại thêm thân phận cách biệt, làm thế nào để Hoàng Thượng có thể theo đuổi lại “vợ cũ” về tay?    Từ kinh thành đến Giang Nam, từ cổ đại đến hiện đại, giữa mộng và thực, chỉ mình ta biết trái tim này yêu nàng là thật.    Nếu thời gian đã chẳng thể quay về, vậy để ta dùng hai kiếp, che chở nàng, nắm tay nàng đi đến bạc đầu.   ****   Tô Đường là hòn ngọc quý của phủ Thừa Tướng, mặc dù vừa sinh ra đã mất đi phụ mẫu, nhưng lại được lớn lên trong sự yêu thương của gia gia, cùng vòng tay che chở của hai vị đại ca.    Vốn dĩ, gia gia nàng chỉ muốn tìm một nam nhân tốt để có thể yên tâm giao phó nàng cho người ấy. Vậy mà, giữa đường lại bị Tiên đế phá đám, hạ chỉ ban hôn nàng thành Trắc Phi của Thái Tử.    Ba người nam nhân nhà họ Tô đã bàn bạc tốt lắm, dù có thân bại danh liệt cũng không muốn để bảo bối của họn họ gả vào thâm cung vốn sâu như bể kia. Thế nhưng, bọn họ lại không ngờ rằng, bảo bối mà bọn họ luôn bảo vệ lại cũng muốn bảo vệ cho bọn họ. Vì thế, đêm ấy, Tô Đường quỳ trước gia gia và hai vị đại ca, xin được gả cho Thái Tử.   Nàng vốn chỉ là Trắc Phi, không có đại hôn, cũng không được mặc giá y, từ cửa nhỏ đi vào Đông Cung trở thành Tô Trắc Phi sau lại thành Tô Quý Phi không được sủng ái.    Tống Hoành kiêng kị Tô gia, thành hôn đã ba năm nhưng số lần gặp nàng dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết. Mà Tô Đường, từ ngày gả nhập Đông Cung, phu quân lạnh lùng, hết lần này đến lần khác đều lựa chọn không tin nàng đã khiến nàng hoàn toàn hết hy vọng.    Nàng không tranh không giành, chỉ muốn yên phận ngoan ngoãn. Bởi vì chỉ cần nàng không gây chuyện, không tranh sủng, không làm loạn thì chắc chắn gia gia cùng hai đại ca của nàng sẽ bình an.   Tô Đường từ nhỏ được nuôi dưỡng như một bảo bối, tính cách mềm mại, đơn thuần. Nàng biết phu quân không yêu mình, vì thế nàng cũng không cố gắng cưỡng cầu. Nàng thương gia gia, thương hai vị đại ca, nhưng nàng không có khả năng lớn lao gì. Vì thế, nàng dùng hạnh phúc của mình đổi lại bình yên cho họ.   Tô Đường đã từng mong muốn được yêu, cũng muốn giống như những cô nương khác được mặc giá y đỏ thẫm, gả cho một trượng phu thương nàng, đau nàng. Thế nhưng, thâm cung thăm thẳm, đế vương lại càng là kẻ bạc tình. Nàng đã sớm hiểu rõ, nên chẳng còn khát cầu.    Vì thế, khi Tống Hoành nói yêu nàng, muốn sủng nàng, Tô Đường sợ hãi, sợ chàng đối với nàng chỉ là hứng thú nhất thời, sợ cái nắm tay này nửa đường lại buông lơi.    Tô Đường là cô nương dũng cảm nhất, cũng là cô nương đáng thương nhất. Nàng xứng đáng được bảo vệ, được yêu thương, xứng đáng với một trái tim vì nàng toàn tâm toàn ý.   Tống Hoành là một kẻ thông minh cũng là một quân vương bạc tình. Chàng cho rằng, đối với kẻ làm vua, tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường. Vì thế tay phải chàng có một Đổng Quý Phi “thanh mai trúc mã” thay chàng chưởng quản lục cung, tay trái lại ôm một Nhu Phi ôn nhu hiền tuệ để sủng ái.    Nếu gần đây không có nhiều chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra, có lẽ, Tống Hoành đã quên trong cung còn có một vị Tô Quý Phi, vốn là “quân cờ” được dùng để kiềm chế Tô gia.   Chàng sinh ra trong hoàng cung, đi lên ngôi vị bằng cái giá của tình thân. Thế nên, đối với chàng, cảm tình vốn là một thứ đạm bạc lại xa xỉ. Thế nhưng không biết từ lúc nào, chàng bắt đầu thích cảm giác yên bình thoải mái khi ở cạnh Tô Đường, thích được trêu chọc nàng đến khóc, rồi lại tự mình buồn bực vì khiến nàng buồn.   Dù sao, ở thế giới xa lạ kia nàng đã giúp đỡ chàng nhiều lắm. Vậy nên, Tống Hoành quyết định, khi quay về cổ đại sẽ “sủng ái” nàng một chút, để nàng không còn là Tô Quý Phi ngốc ngốc vô hình trong cung nữa.    Thế rồi, chàng còn chưa kịp biến nàng thành sủng phi, thì nàng đã trở thành “vợ cũ” của chàng mất rồi. Nhìn đám con cháu thế gia đang xếp hàng nhăm nhe muốn hỏi cưới Tô Đường, Tống Hoành mới chợt nhận ra, chàng muốn sủng nàng không đơn thuần vì một chút hứng thú nhất thời.    Vượt qua thời gian cùng không gian, từ lúc nào, nàng đã trở thành bảo bối duy nhất trong tim chàng.   ***   Có thể nói “Quý phi dậy đi học” là một trong những bộ truyện khiến tớ có nhiều cảm xúc nhất trong thời gian gần đây. Thứ nhất là bởi vì tính tiết khá độc đáo, đan xen giữa cổ đại và hiện đại, để bồi dưỡng tình cảm cho cặp đôi chính. Thứ hai là bởi vì cách tác giả sắp đặt từng chi tiết để bồi đắp tình cảm cho các nhân vật.   Nữ chính Tô Đường là một tiểu bạch thỏ hay khóc nhưng không hề đáng ghét. Mỗi một tình tiết tác giả viết ra đều khiến tớ thương nữ chính vô cùng. Không có những cảnh ngược tâm, ngược thân quằn quại, bi kịch, nhưng mỗi một mảnh ghép, mỗi một hồi ức đều có thể khiến trái tim bạn thắt lại, thương cảm với Tô Đường. Nam chính Tống Hoành đoạn đầu mang đúng tư tưởng và suy nghĩ của một vị đế vương. Xuất phát từ vị trí, hoàn cảnh thì suy nghĩ của chàng không sai. Nhưng chính “tư tưởng” này lại vô hình chung đã tạo ra áp bức và chèn ép đối với nữ chính.   Sau này khi Tống Hoành yêu Tô Đường rồi, muốn theo đuổi lại Tô Đường cũng rất đáng thương. Bởi vì mỗi một sợi ký ức đã qua là nỗi buồn trong quá khứ của nàng nhưng lại là vết dao cắt lên trái tim chàng của hiện tại. Khi chàng bị nàng chê bẩn, khi chàng không có được sự tin tưởng của nàng cũng rất tội nghiệp.    Mặc dù có vài chi tiết trong truyện chưa được xử lý “hoàn hảo”, nhưng đánh giá chung thì đây là một bộ truyện đáng đọc bởi tác giả có thể khiến bạn vừa khóc vừa cười bằng những tình huống siêu đáng yêu và dàn nhân vật cute vô đối.    Vậy nên, đang mùa dịch bệnh, để hạn chế lây nhiễm, bạn hãy tránh những nơi đông người bằng cách ở nhà đọc một câu chuyện siêu đáng yêu, cảm động và có nội hàm như này nhé.  ______   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nói hệ Quý Phi bốn liền: Ai ái tranh sủng ai tranh, ai thích ăn dấm ai ăn, hoàng đế ái đi chỗ nào đi chỗ nào, đừng làm trở ngại bổn cung ăn điểm tâm. Quý Phi có một bí mật, chính mình buổi tối ngủ sau, sẽ xuyên qua đến một thế giới khác đi, nàng ở nơi đó đọc cao trung, thành tích trong ban đếm ngược đệ nhị. Đếm ngược đệ nhất là cái cùng hoàng đế lớn lên giống nhau như đúc ngốc tử. Sau đó sự tình liền kỳ quái. Trong ban ngốc tử bị đánh. Ngày hôm sau hoàng đế cũng bị đánh. Trong ban ngốc tử trên đầu đeo đỉnh nón xanh Ngày hôm sau hoàng đế đã bị phi tần tái rồi, Trong ban ngốc tử nghe nói là cái đoạn tụ Ngày hôm sau hoàng đế đã bị truyền cái kia không được; Quý Phi như suy tư gì —— Hoàng đế ở liên tiếp đã trải qua bị đánh, bị lục, bị không được thảm thống tao ngộ, rốt cuộc ở mỗ vị thế ngoại cao nhân dưới sự trợ giúp Đi tới một cái thế giới xa lạ Hắn thấy cái kia đều mau bị chính mình quên trông như thế nào Quý Phi cũng ở chỗ này Hoàng đế tưởng đi lên cùng nàng cái tiếp đón, làm nàng không cần đối hắn hành quỳ lạy đại lễ Lại không nghĩ rằng trong cung này tính tình nhất nhút nhát nhát gan không sinh sự Quý Phi, trước bước tiểu toái bộ lại đây Cho hắn một quyền. Tag: Cổ xuyên kim trọng sinh ngọt văn sảng văn Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tô Đường ┃ vai phụ: Tống Hành ┃ cái khác: Chương 1 đệ nhất tiết khóa Kỳ trung khảo thí qua đi, nhất lệnh người khẩn trương kích thích không gì hơn phát bài thi. Đương các ban khóa đại biểu ôm một chồng trắng bóng trang giấy về phòng học thời điểm, trừ bỏ rất ít một bộ phận học bá cùng học thần còn có học tra, đại đa số người nội tâm hoạt động chỉ có một: Xong rồi, ngày lành lại đến cùng. Bất quá tựa hồ chỉ có chín ban ngoại lệ, cái này hội tụ toàn giáo “Tinh anh” trứ danh rác rưởi ban, đang xem đến lớp trưởng ôm hồi bài thi sau trong ban đại đa số người vẫn cứ không dao động, nam sinh tụ ở bên nhau ngươi điệp ta ta cưỡi ngươi, nữ sinh ba lượng cái ríu rít mà nói chuyện phiếm chiếu gương. Lớp trưởng đem bài thi quăng ngã ở bục giảng, Triệu Tiểu Phi liền rống lên hai tiếng “An tĩnh” không có hiệu quả, chỉ có thể một người cố sức mà xuyên qua ở trong đám người phát ra bài thi. Hắn một bên phát bài thi một bên đem điểm kêu ra tới, “Cố đông đông, 43 phân!” Thu được bài thi cố đông đông nhìn thoáng qua liền đem bài thi đoàn ba đoàn ba nhét vào hộc bàn: “Bình thường phát huy sao.” “Lý sảng, 56 phân!” Lý sảng từ di động trung ngẩng đầu, mừng rỡ như điên: “Ngọa tào lão tử thế nhưng còn kém bốn phần liền có thể đạt tiêu chuẩn ha ha ha ha ha ha ha.” …… “Tô Đường, 8 phân!” Triệu Tiểu Phi đang xem đến bài thi thượng con số sau do dự một chút, sau đó làm theo lớn tiếng đọc diễn cảm ra tới. Trong ban đang nghe đến điểm khi tựa hồ nháy mắt an tĩnh một giây, sau đó lại cảm thấy thấy nhiều không trách, tiếp theo ầm ĩ lên. Chỉ thấy phòng học nhất góc, cuối cùng một loạt tới gần rác rưởi sọt vị trí, một vị tên là Tô Đường nữ đồng học yên lặng mà từ trên chỗ ngồi đứng lên, nàng cúi đầu, không nói một lời mà đi Triệu Tiểu Phi trong tay lãnh trở về chính mình bài thi. Nàng một lần nữa ngồi trở lại trên chỗ ngồi, ninh lông mày, đem bài thi ở mặt bàn mở ra xem kỹ một phen. Nàng chỉ mông đúng rồi một đạo lựa chọn đề, năm phần, còn có hơn nửa tuyển đề, ba phần, hai đề thêm lên cộng tám phần. Ân, rất cát lợi con số, Tô Đường tự mình an ủi mà nghĩ. Trước tòa Hướng Manh Manh chuyển qua tới, cằm để ở Tô Đường trên mặt bàn, nhìn bài thi thượng cái kia chói mắt màu đỏ con số “8”, trịnh trọng chuyện lạ nói: “Ngốc tử, ta cảm thấy ngươi gần nhất lui bước.” “Trước kia ít nhất còn có thể khảo hai vị số, hiện tại chỉ có thể khảo một vị đếm.” Tô Đường: “……” Mời các bạn đón đọc Quý Phi Dậy Đi Học của tác giả Ma An.
Yêu Hận Vô Tận
"Vì yêu nên hận, còn hận là còn yêu…" Cuộc đời của nam nữ chính trong câu chuyện này thực sự có thể gói gọn trong 9 chữ trên. Nam chính Bộ Nguyên Ngạo - tam thiếu gia nhà họ Bộ, thương gia giàu có nhất nhì cả nước được định hôn với nữ chính Uất Lam - tứ tiểu thư nhà họ Uất, cũng là một gia đình thương nhân nhưng ở cấp bậc trung lưu. Hai người cứ như vậy mà lớn lên trong sự sắp đặt của vận mệnh ấy bắt đầu từ khi nàng 6 tuổi. Tình cảm này thực sự rất tốt đẹp, đôi bên cùng nguyện ý, cứ theo năm tháng mà tích dần tích dần, cho đến một ngày…   Nhà họ Bộ bị chèn ép đến lụn bại, Bộ Nguyên Ngạo không còn cách nào khác đành phải chạy đến nhà họ Uất khẩn cầu giúp đỡ, mặc dù biết rằng không có hy vọng. Quả nhiên, cha của Uất Lam cự tuyệt, nhưng mà hắn đã đoán trước nên cũng không có gì bất ngờ, chỉ là… hắn không nỡ rời xa Uất Lam, mà nàng… cũng chấp nhận chịu khổ để đi theo hắn, vậy là đủ. Hai người hẹn nhau cùng trốn đi, năm ấy nàng 14 tuổi. Cũng như bao câu chuyện khác, đương nhiên hai người không thể thực hiện được nguyện vọng. Nàng đến chỗ hẹn nhưng không gặp được hắn, cuối cùng được đón về nhà bằng một lời nói dối của cha mẹ nàng rằng hắn không nỡ để nàng vất vả nên đã tự mình đi lập nghiệp. Nàng tin, vì hắn yêu nàng nên sẽ không để nàng cực khổ. Nàng tin, nên nàng đợi. Một chữ “đợi”, mất 5 năm, cuối cùng nàng đã đợi được. Nàng biết rõ mình chờ đợi cái gì, nhưng lại không biết cái gì đang đợi mình. Nàng gặp lại Bộ Nguyên Ngạo, nhưng không còn người đã từng yêu thương nàng nữa. Từ trong đôi mắt thù hận mà hắn dành cho nàng, nàng đã hiểu, người mà nàng dùng cả thanh xuân để chờ đợi không còn, cũng không còn tương lai đẹp đẽ mà nàng từng biết bao lần bấu víu vào để vượt qua sự hành hạ của căn bệnh quái ác. Nhưng nàng vẫn muốn được biết, vẫn muốn nghe từ chính miệng hắn nói. Nghe được rồi, nàng chỉ có thể mỉm cười tự giễu. Thì ra, hắn hận gia đình nàng như vậy, hận nàng như vậy. Cũng đúng thôi, vì ai mà hắn bị trọng thương không thể đến giải cứu gia đình, phải chịu cảnh nhà tan, cô độc sống sót. Vì ai đã chà đạp lên tình cảm của hắn, lừa dối hắn sẽ cùng đi nhưng lại không đến? Cho nên, dù nàng biết hắn hiểu lầm nàng, nhưng nàng vẫn không giải thích, bởi vì nếu nàng nói thì hắn có tin không? Hắn có thể tha cho gia đình nàng không? Cho dù hắn tin nàng, hắn cũng sẽ mang trong mình nỗi đau đớn phản bội gia tộc vì yêu con gái của kẻ thù. Nàng sẽ không để hắn phải tổn thương hơn nữa, vì thế, nàng cam tâm tình nguyện để hắn hận nàng. Mỗi một lần hắn chà đạp thân xác nàng là một lần chà đạp lên tự tôn của nàng. Nhưng mà, đến trái tim nàng cũng không còn nữa, thì nói gì đến tự tôn? Nàng mỉm cười chịu đựng tất cả, nhận lấy tất cả, vì nàng nợ hắn. Có điều, mỗi một lần hắn thương tổn nàng, hắn lại đau đớn hơn cả nàng, là tại sao? Sự giằng xé giữa yêu và hận khiến cho hai trái tim hết lần này đến lần khác đập vào nhau, vỡ vụn. Đã rất nhiều lần nàng nghĩ đến cái chết, nhưng cuối cùng lại không thể. Đệ đệ nàng cần nàng, cần sự nhẫn nhịn của nàng để có thể nhận được thuốc giải từ hắn. Gia đình nàng cần nàng, cho dù đối với bọn họ, nàng không khác gì một công cụ để thay họ đạt được mục đích. Là họ gây ra tổn thương cho hắn, nhưng bắt nàng đi nhận tội, là họ đã đưa nàng đến với hắn, dù rằng biết rõ đó là địa ngục. Nhưng cũng là họ đã cho nàng sinh mệnh này, nên nàng phải dùng nó để trả. Sống, luôn khó hơn chết.... Cũng có những lúc, ở nơi nào đó sâu thẳm trong lòng nàng và hắn, khi hận thù không thể kiềm chế yêu thương, họ cũng dành cho nhau những tình cảm chân thật đơn thuần của một Bộ Nguyên Ngạo đôi mươi và một Uất Lam chưa trải sự đời. Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, bởi vì: “Nàng hiểu rõ…mỗi một phân dịu dàng ân cần mà hắn đối với nàng, sẽ làm cho hắn nhận lại đau thương gấp bội, chỉ cần nàng còn tồn tại, thì tình yêu và sự thù hận của hắn đối với nàng sẽ thiêu chết hắn trong biển lửa” (*) Thế nên, nàng không muốn nhận sự dịu dàng này, vì nàng yêu hắn. Thế nên, cho dù nàng biết được sự thật hắn cần máu từ tim nàng để sống, nàng đã quyết định đánh cược. Đối với nàng, dù kết quả như thế nào cũng không có gì thay đổi. Nếu hắn giữ nàng vì sinh mệnh của hắn, nàng đương nhiên sẽ chết. Nếu hắn vì yêu nàng mà trả tự do cho nàng, thì hắn sẽ chết. Mà hắn chết, thì nàng sống cũng không còn ý nghĩa. Nhưng cuối cùng, câu trả lời của hắn lại khiến nàng thỏa mãn, thỏa mãn thực sự. Hắn dùng sinh mệnh của hắn, đổi lấy tự do cho nàng. Nên nàng biết, hắn yêu nàng hơn là hận nàng, như vậy là đủ. Vào sinh nhật thứ 25 của mình, Bộ Nguyên Ngạo nhìn thấy hình ảnh Uất Lam trong bộ hỉ phục mà nàng đã may cho hôn sự của hai người 5 năm trước, mỉm cười hạnh phúc giao sinh mệnh của nàng cho hắn. Nàng đã cho hắn cả trái tim của mình, thì một chén máu đó có là gì? Nàng không phụ hắn, hắn cũng không phụ nàng, là vận mệnh đã phụ bạc cả hai người. Uất Lam của Bộ Nguyên Ngạo… đã chết. Câu chuyện đã có thể kết thúc được chưa? Những đau khổ dằn vặt này đã có thể kết thúc được chưa? Rất tiếc…là chưa. 5 năm trước của Uất Lam là dành cho Bộ Nguyên Ngạo, còn 5 năm sau thì sao? Trong lúc mải mê vần vũ cuộc đời của Bộ Nguyên Ngạo và Uất Lam, định mệnh trớ trêu đã cuốn vào câu chuyện của họ thêm một người nữa, là Mẫn Lan Thao. Người đã cứu Bộ Nguyên Ngạo khỏi cái chết mà cha nàng ban tặng năm đó, cũng là người đã mang nàng ra khỏi cuộc đời của Bộ Nguyên Ngạo. Sẽ có người nói y ích kỷ, cũng sẽ có người cảm thông, vì liệu có được bao nhiêu người yêu mà không nghĩ cho bản thân. Y đem nàng giấu đi, khi nàng tỉnh lại với ký ức trống rỗng về những năm trước đó, y cũng chẳng chữa cho nàng, mặc dù y là đại phu. Cứ như vậy, y giữ nàng ở bên cạnh, áy náy hưởng thụ một hạnh phúc ngọt ngào trong giả dối. Áy náy... Bởi vì, y hiểu rõ mình không chỉ giấu thân xác nàng, còn giấu luôn cả tình yêu của nàng với Bộ Nguyên Ngạo. Áy náy... Bởi vì, chính y đã cướp mất tình yêu của một người bằng hữu. Giả dối... Bởi vì, sau mỗi lần hoan ái cùng nàng, dù lúc nàng tỉnh táo gọi tên y không biết bao nhiêu lần, thì khi nàng chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn sẽ gọi một cái tên, mà người đó không phải y. Và y biết rõ, cho dù nàng mất trí nhớ, thì tận sâu trong tim nàng, sâu trong tiềm thức của nàng, cũng chỉ chứa đựng duy nhất tình yêu dành cho Bộ Nguyên Ngạo mà thôi. Suốt 5 năm lừa mình dối người, y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với sự tức giận của Bộ Nguyên Ngạo, nhưng so với việc có thể mất đi Uất Lam y còn cảm thấy đáng sợ hơn. Nhưng y không ngờ, Bộ Nguyên Ngạo cường hãn bức người lại có thể vì hạnh phúc hiện tại của Uất Lam mà giúp y che giấu sự thật. Y không ngờ, hắn lại có thể yêu nàng một cách bao dung và rộng lượng như vậy. Nên y xấu hổ, y cảm thấy thì ra tình yêu của chính mình lại nhỏ bé và ích kỷ đến cùng cực như vậy. Cuối cùng, y quyết định ra đi, đẩy Uất Lam về bên Bộ Nguyên Ngạo. Tuy rằng, Bộ Nguyên Ngạo biết rằng nàng về bên hắn chỉ với mục đích nhờ hắn tìm Mẫn Lan Thao giúp nàng. Nhưng vậy thì đã sao kia chứ? Đúng thế, vậy thì đã sao? Cuộc đời có được bao nhiêu lần 5 năm? 5 năm dành cho hắn nàng đã tuyệt vọng đến mức nào? 5 năm bên cạnh Mẫn Lan Thao nàng đã trải qua như thế nào? Không còn quan trọng nữa. Có thể, nàng sẽ từ từ nhớ lại những ký ức năm xưa khi ở cùng hắn, một lần nữa đớn đau và thương tổn nhưng hắn sẽ ở cạnh nàng, cùng nàng xoa dịu nỗi đau ấy. Có thể, nàng sẽ không nhớ lại được những chuyện trước kia, hắn sẽ cùng nàng đi tìm Mẫn Lan Thao, suốt đời tìm không được, thì hắn cũng sẽ ở bên cạnh nàng suốt đời. Chỉ cần còn có nàng, hắn sẽ để nàng lựa chọn. Chỉ cần còn có nàng, hắn sẽ vẫn tiếp tục yêu nàng, không cần lối thoát. . . . . Tất cả hận thù trên thế gian, đều bắt nguồn từ tình yêu. Và cũng chỉ có tình yêu, mới có thể xóa bỏ hận thù đó. _______________ (*): Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm_Lâm Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Yêu hận vô tận là một trong những truyện ngược mình rất thích, thích từ cách xây dựng cốt truyện, nhân vật và cả cái tên Tuyết Linh Chi của tác giả nữa ^^! Gọi là nhận xét cho oai thôi, mình chỉ nói lên cảm nghĩ của mình về các nhân vật trong truyện.   * Bộ Nguyên Ngạo Những hành động của Bộ Nguyên Ngạo là có thể giải thích được, anh ta có thể tha thứ cho những người khác, nhưng anh ta không thể chấp nhận được khi người yêu mình lại có thể phản bội, nhất là do đó đẫn đến cái chết của cả nhà anh ta. Mình nhớ là trong truyện “Tiểu Thất, chậm đã” bà mẹ chồng có nói một câu đại loại là vì yêu nên không thể tha thứ cho những hành động sai trái của người kia.   Bộ Nguyên Ngạo lúc đầu hành hạ Uất Lam vì anh ta không biết chân tướng sự việc, nhưng về sau là ghen tuông và không biết nên đối xử với cô như thế nào. Và cuối cùng, vẫn muốn để cho cô được sống, dù mình phải chết, với lý do tự thuyết phục bản thân là để Uất lam sống trong đau khổ sau cái chết của anh. Bộ Nguyên Ngạo yêu Uất Lam, dù anh dùng bất cứ lý do gì để chối bỏ, cái chết của gia đình, sự phản bội đó đã không thắng được khi anh vẫn dành tình cảm cho cô, vẫn muốn cô được sống.   * Về Uất Lam, đúng như những gì văn án đã nói “Nàng dùng năm năm để chờ đợi hắn, dùng năm năm để từng chút, từng chút tích cóp tình cảm dành cho hắn. Hắn dùng năm năm để hận nàng, dùng năm năm để từng bước, từng bước xóa bỏ tình yêu đối với nàng. Thời gian đã làm thay đổi hai người vốn yêu nhau. Đến tận khi tan nát cả cõi lòng nàng mới nhận ra : Hóa ra nàng và hắn vốn không duyên chẳng phận.”   5 năm đau thương, 5 năm chờ đợi, 5 năm để dệt nên một bộ giá y, chờ đợi sẽ có một ngày nàng cũng Bộ Nguyên Ngạo bái đường, đau xót thay những gì nàng đợi được lại là một Bộ Nguyên Ngạo lạnh lùng tàn nhẫn, người đã dùng 5 năm đó để hận nàng. Đời người con gái được mấy lần 5 năm tuổi trẻ chứ, nàng thậm chí còn không hiểu tại sao mọi truyện lại thành ra như thế.   Mình không biết tình yêu của Uất Lam với Bộ Nguyên Ngạo phải lớn đến mức nào để sau mọi tổn thương anh ta gây ra với cô mà cô vẫn có thể dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự sống cho anh ta. Hận ư, chắc cô hận chứ, nhưng có lẽ nỗi hận đó chưa đủ lớn, không đủ để áp đảo tình yêu cô dành cho Bộ Nguyên Ngạo được tích lũy dần trong 5 năm kia, 5 năm đó theo mình là sự đau khổ, nhưng có lẽ với Uất Lam thì đó là 5 năm chờ đợi hạnh phúc. Với mình Uất Lam thực sự là một cô gái dũng cảm đã quên mình hi sinh cho một tình yêu đầy tuyệt vọng.   Nếu sự chờ đợi của Uất Lam là chờ tình yêu đã mất của cô thì cái mà Mẫn Lan Thao chờ còn chưa từng tồn tại, tình yêu của Mẫn Lan Thao là một tình yêu đơn phương chưa hề được đáp lại, Có lẽ những năm chữa bệnh trong căn nhà tranh đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong đời hắn, những năm tháng được sống bên người mình yêu thương. Nhưng những cái gì không phải của mình thì dù có cướp được từ tay kẻ khác cũng luôn mang tới một nỗi sợ hãi mơ hồ. Mẫn Lan Thao luôn sợ hãi một ngày Uất Lam nhớ lại tất cả, nên anh không dám thử, không dám có con, anh không bao giờ dám mơ về một ngày Uất Lam yêu mình, nên đời anh chỉ có thể làm nam phụ =)))). Nếu Mẫn Lan Thao dũng cảm thêm một chút, thì có lẽ cái kết đã khác chăng?   Cái kết của câu truyện chỉ nói lên được một điều là Tuyết Linh Chi đúng là mẹ kế =))))). Một cái kết dằn vặt với cả 3 người :   “Tuy rằng ở trong mộng nàng luôn gọi tên hắn … nhưng mà hắn, vẫn bị nơi sâu thẳm nhất của nàng lãng quên. Mẫn Lan Thao và hắn, chẳng ai có được nàng một cách vẹn toàn. Bộ Nguyện Ngạo nhẹ nhàng nở nụ cười, không vẹn toàn … thì đã sao? Chỉ cần hắn còn có thể nhìn thấy nàng, làm bạn bên nàng … Cho dù lòng nàng cách hắn bao xa, chỉ cần … Nàng vẫn bên cạnh hắn, thế là đủ.”   Hehe, mình phởn lên nên viết, đầu mình bã đậu nên chỉ hợp nhận xét những truyện mới đọc, còn Yêu hận vô tận đã đọc lâu lâu rùi nên hi vọng là không tia nhầm sang truyện khác ^^ *** Nàng dùng năm năm để chờ đợi hắn, dùng năm năm để từng chút, từng chút tích cóp tình cảm dành cho hắn. Hắn dùng năm năm để hận nàng, dùng năm năm để từng bước, từng bước xóa bỏ tình yêu đối với nàng. Thời gian đã làm thay đổi hai người vốn yêu nhau. Đến tận khi tan nát cả cõi lòng nàng mới nhận ra : Hóa ra nàng và hắn vốn không duyên chẳng phận. Quả thực, lúc đầu, tôi không định đọc tác phẩm này, đơn giản vì tôi kiêng kỵ văn phong của Tuyết Linh Chi. Cách cô viết đơn giản, song những dòng chữ của cô như có ma lực khiến tâm người đọc đau tê tái tựa chết đi sống lại, tới mức nước mắt trào ra. Nói về tác giả viết truyện buồn và ngược, Tuyết Linh Chi là một trong những tác giả tôi hãnh diện, sẵn sàng liệt cô vào danh sách "những tác giả biết cách điều khiển tâm hồn người đọc". Đọc xong "Thương Ly", tưởng chừng tôi đã không có dũng khí để đọc tiếp, nhưng nay, lại quyết định chọn đọc tác phẩm này, và khi đọc xong, tôi đã có chút hối hận. Mở đầu tác phẩm là viên kẹo ngọt, nói về tình yêu trong sáng giữa Nguyên Ngạo và Uất Lam. Chỉ là ánh nhìn giao nhau, bàn tay ủ ấm nhau mà thôi. Ấm áp lắm. Hai nhân vật chính được định hôn nhưng đến khi gia đình Nguyên Ngạo rơi vào thảm cảnh bị hại, gia đình của Uất Lam đã từ chối cứu giúp hắn. Mà Uất Lam, người con gái ngây thơ, hồn nhiên nào có biết được số mệnh của nàng từ đó bắt đầu thay đổi. Năm năm chờ đợi, nàng chờ hắn trở về, chờ hắn thực hiện lời hứa sẽ cưới nàng. Thực không may, trong khoảng thời gian ấy, nàng và đệ đệ đã mắc hàn độc, và bỗng nhiên một người xuất hiện, ngỏ ý dùng máu của hắn đã cứu nàng và đệ đệ nàng. Kẻ đó, không ai khác, chính là Nguyên Ngạo. Hắn đồng ý dùng máu của mình để cứu hai người với điều kiện nàng phải gả cho hắn. Song, Uất Lam chưa hạnh phúc được bao lâu thì nàng đã bị hắn đẩy xuống địa ngục. Đón nhận ánh mắt lạnh lùng không chút hơi ấm của hắn, đối mặt với sự ghét bỏ, chà đạp của hắn, Uất Lam đã vô cùng hốt hoảng và sợ hãi. Tình yêu của hắn đâu rồi? Người thiếu niên luôn sẵn sàng che chở nàng đâu rồi? Chẳng còn nữa. Sau năm năm, hắn mất đi gia đình, và hắn đổ hết sự uất hận lên đầu Uất gia. Mà nàng, là thành viên của Uất gia, nên hắn cũng chẳng thể bỏ qua cho nàng. Hắn làm nhục nàng, mỉa mai nàng, chà đạp nàng. Hắn muốn khiến nàng sống không bằng chết, mà nàng, trải qua bao lần bị tổn thương, trái tim cũng đã dần dần mất đi hơi ấm, mất đi tình yêu. Hắn muốn nàng hận hắn, bởi hắn hận nàng. Nhưng, nàng không hận. Nàng cho rằng hắn làm vậy là đúng, nàng cam tâm, vì trong lúc hắn tuyệt vọng nhất, phụ thân nàng đã không giúp đỡ hắn mà ngược lại, sai người ám sát hắn. Trải qua nỗi đau bị phản bội, mất đi người thân, hắn sao có lý do để không hận được cơ chứ? Hắn khinh bỉ nàng, hắn chê nàng "bẩn", hắn đã khiến cho con tim nàng nguội lạnh. Có thể thấy rằng, Uất Lam cam tâm bị tổn thương, vì nàng còn cần máu của Nguyên Ngạo để trị hàn độc cho đệ đệ. Nàng chịu bị các nha hoàn khác khi dễ, nàng tình nguyện bị thiếp thất của hắn sỉ nhục. Nhưng, dù có cam tâm đến đâu, nàng vẫn là con người, nàng cần một ai đó ở bên quan tâm nàng, coi nàng là con người, chứ không phải là một công cụ ! Mà hắn, đã không thể thực hiện lời hứa năm xưa nữa. Thật lạ, đến khi nàng quyết định buông tay, đến khi quyết định dâng máu trong trái tim của mình lên để cứu vớt hắn, ấy mới là lúc hắn hối hận. Hối hận vì đã không biến nàng trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, hận vì đã bị mong muốn báo thù che mất con tim, lý trí, hận vì đến cuối cùng, đã để cho nàng buông tay. Đau, đau lắm. Đau đến thấu xương, đau tới mức mất đi tri giác. Đến cuối cùng, hắn đã thực hiện mong muốn của nàng, nàng nhắm mắt nằm giữa những bông hoa đẹp nhất, rực rỡ nhất, trên môi là nụ cười mãn nguyện. Hắn rất muốn tự sát để đi theo nàng, nhưng mạng hắn là do nàng cứu sống, do nàng dùng tim để ban cho, nên hắn chẳng thể làm gì ngoài việc chờ cái chết đến để được nằm bên cạnh nàng, bao phủ bởi cả bầy hoa cỏ. Tuy nhiên, số mệnh trớ trêu, bánh xe số phận đã không buông tha cho chàng. Dù vậy, đến cuối cùng, hắn quyết định giữ nàng bên mình, cho dù trong lòng nàng đã không còn trọn vẹn nữa. Cái kết của tác phẩm này là một cái kết mở - đây là loại kết tôi ghét nhất. Nhưng nếu suy xét kỹ, thì có lẽ, đây là cái kết đẹp nhất mà Tuyết Linh Chi có thể ban cho cặp đôi Nguyên Ngạo - Uất Lam. Vốn, tình yêu của hai người không sai, nhưng sai chính là số mệnh, sai là sự ích kỷ và tàn nhẫn của phụ thân, mẫu thân Uất Lam, sai chính là Nguyên Ngạo không buông bỏ được chấp niệm trả thù, sai chính là Uất Lam quá nhu nhược, chỉ biết chịu tổn thương một mình, sai chính là Mẫn Lan Thao khát vọng tình yêu của Uất Lam mà cuối cùng bị sự áy náy và bất lực chiếm lấy...Phải chăng, nếu Uất Lam không yêu Nguyên Ngạo, hoặc nếu Nguyên Ngạo biết trân trọng nàng hơn, có lẽ cái kết sẽ khác? Có lẽ hai người sẽ hạnh phúc bên nhau? Nhưng, cũng chỉ là hai chữ "phải chăng" mà thôi...Viên kẹo Tuyết Linh Chi gửi gắm tới độc giả đầu truyện, hóa ra chính là viên kẹo độc, khi ngậm vào miệng mới thấy nố đắng thế nào, đắng tới mức nước mắt cứ như vậy trào ra...Để rồi cuối cùng, khi nuốt viên kẹo ấy, mới cảm nhận sự đau đớn tới tê tái, bất lực, là nỗi đau cơ hồ tróc thịt, không bao giờ có thể quên được. Nội dung: 8/10 Mức độ yêu thích: 8.75/10   Mời các bạn đón đọc Yêu Hận Vô Tận của tác giả Tuyết Linh Chi.