Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiến Hồn Thần Tôn

Diệp Tinh Vũ – Một tên lưu manh xuyên việt đến Đấu Hồn đại lục, một thế giới của Võ Giả và Hồn Sư. Hắn nhập vào thể xác con của một địa chủ, thầm nghĩ rằng cả đời sẽ được ăn chơi trác táng, nhưng không ngờ lại bị cha hắn đưa lên Bạch Vân sơn, gia nhập vào Bạch Vân sơn trang để học võ công. Kể từ đó cuộc đời hắn liền bị kéo vào vũng bùn tranh đấu…..  Không biết võ công, lại chẳng có khái niệm gì về Hồn thuật, vì tính cách lưu manh nên gây thù chuốc oán không ít, sau này nhận được Võ Hồn song tu tâm pháp của ông tổ, từ đó về sau cuộc đời của hắn càng thêm đặc sắc, dựa vào sự nỗ lực của bản thân không ngừng leo lên đỉnh cao.  Đến lúc hắn từng bước trở thành cường giả thì mới ngạc nhiên phát hiện ra thế giới này thực tế lại là hàng nghìn năm sau của tương lai. Truyền thuyết mở ra lúc này mới chỉ vừa bắt đầu……  Nhân vật chính có chút tự luyến, thích sống một cuộc sống ăn chơi hưởng thụ, có mỹ nữ quây quần. Nhưng từ khi học được tâm pháp và bị cuốn vào những cuộc tranh đấu thì bắt đầu thay đổi suy nghĩ, muốn bản thân biến cường để trả thù và bảo vệ những người thân xung quanh.  Cùng với cuộc phiêu lưu của hắn, bức màn lịch sử không ngừng vén lên, đồng hành cùng hắn là một vài đệ tử tinh anh của các đại môn phái, Man tộc, tiễn thủ, trí giả, dược sư, độc sư,…..  Xoay quanh nhân vật chính là các sự tích điển cố, tại đây bạn sẽ bắt gặp những mẩu chuyện về các loại kỳ thú, hoang thú được ghi chép trong Sơn Hải kinh và thần thoại cổ Trung Quốc, đồng thời cũng được tiếp xúc với Cơ Quan thuật của Lỗ Ban mà điển hình chính là Cơ Quan thú,……  Văn phong truyện hài hước dí dỏm, có chút sắc, tình tiết rõ ràng rành mạch, không câu kéo chữ, không quá nhanh cũng không quá chậm, các tình huống thắt nút mở nút hợp lý và những câu chuyện xưa hấp dẫn không ngừng hé mở chắc chắn sẽ khiến độc giả cảm thấy hứng thú. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Chiến Hồn Thần Tôn! *** "Đẹp trai, đẹp trai thật là đẹp trai, sao ta chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy?" Diệp Tĩnh Vũ mặc một bộ trường bào màu tuyết trắng bó sát người, đứng trước một tấm gương đồng to lớn, hai tay đặt trước ngực, ra vẻ uy hiếp nói. Gương mặt thiếu niên nhanh nhẹn trong gương như đao gọt, bờ môi mỏng, cái mũi thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh sáng ngời có thần, lông mày rậm rạp, lại phối hợp với nụ cười tự tin trên mặt, quả thật là một người đàn ông đẹp trai. Nhưng nói như vậy người đẹp trai của mình, lại có vẻ như vậy... Cái từ kia nói thế nào nhỉ? A, đúng rồi, tự luyến... "Ai, ngươi nói tướng mạo đẹp trai thì thôi đi, còn giàu có như vậy, còn được gọi là nam nhân khác sống thế nào? Ài... Thôi được rồi, ta tốt xấu gì cũng là một người tốt, cứ tùy tiện cưới một mỹ nữ xinh đẹp như tiểu thư quốc tế là được rồi, những thứ khác để lại cho nam nhân khác đi, người có thể quá tham lam mà không phải sao?" Diệp Tĩnh Vũ tiếp tục tự luyến, cợt nhả mái tóc dài của mình, xoay người đi ra ngoài... Diệp Tĩnh Vũ, nam, 16 tuổi, nhân sĩ Long Nha thôn ở huyện Long Vân của Thục Vân quốc, phụ thân Diệp Phú Quý là địa chủ lớn nhất Long Nha thôn, thậm chí trong nhà có ruộng tốt mấy ngàn mẫu, sản lượng hơn vạn, lại nuôi một nhóm tử sĩ trung thành, ngay cả tri huyện Ninh Dạ cũng phải nể mặt... Làm con trai duy nhất của Diệp Phú Quý, Diệp Tĩnh Vũ tự nhiên trở thành trân bảo gấp đôi Diệp gia bảo vệ. Cũng chính vì thế, dưỡng thành tính cách ngang ngược của Diệp Tĩnh Vũ, ngày thường mang theo một đám cẩu nô tài trên phố đùa giỡn phụ nữ Lương gia, bắt nạt người nhỏ yếu, lên núi săn thú, chính là sở thích lớn nhất của Diệp Tĩnh Vũ... Đương nhiên, hiện giờ bạn học của chúng ta không đùa giỡn chuyện của phụ nữ nhà họ Lương nữa, nguyên nhân rất đơn giản, chiếc lá nhỏ này không phải lá nhỏ kia... Nói cách khác, con trai ruột Diệp Phú Quý Diệp Tĩnh Vũ đã sớm dẫn theo một đám cẩu nô tài lên núi săn thú... Mà chủ nhân hiện tại của chúng ta, Công Diệp Vũ, vốn chỉ là học sinh trường trường cao nhất thế kỷ 21 giờ... Chắc hẳn ngươi đã đoán được, xuyên qua... Không sai, chính là bắt kịp trào lưu thịnh hành ngày hôm nay, xuyên qua... Thuận lợi phụ thân, thuận lợi tiếp nhận toàn bộ ký ức của Diệp gia đại thiếu gia, thuận lợi trở thành con trai duy nhất của Diệp địa chủ... Cho nên... Mọi người hiểu rồi chứ... Hả? Vẫn chưa rõ à? Vậy tiếp tục xem nữa đi... "Thiếu gia." Vừa đi ra khỏi phòng, là một vườn hoa lớn chừng sân bóng, hòn non bộ, hành lang, đình đình, thủy tạ, cái gì cần có đều có, trừ cái đó ra, còn có mười mấy hạ nhân mặc quần áo tốt nhất đang quét dọn từng cọng cây từng cọng cây trong vườn... Vừa nhìn thấy Diệp Tĩnh Vũ đi ra, lập tức đứng dậy đến vấn an hắn... Xa xỉ a, mẹ nó, xa xỉ quá a. Đây chẳng qua chỉ là biệt viện một mình ở, mà còn có một hoa viên lớn như vậy, còn phải quản lý nhiều người như vậy. Nếu đổi lại là hiện đại, ít nhất cũng đãi ngộ ức vạn phú phú bà rồi, không nghĩ tới lão tử mới mười tám tuổi đã được hưởng thụ loại đãi ngộ này. Xem ra ta quả nhiên là người tốt a, bằng không sao vừa xuyên qua đã có thể hưởng thụ những thứ này... Ngẫm lại gian phòng cỡ tám mét vuông lúc trước mình ở, trong lòng Diệp Tĩnh Vũ cảm thán... Thế sự vô thường... "Chào mọi người..." Diệp Tĩnh Vũ đi nhanh tới cửa lớn của vườn hoa... Ánh nắng tươi sáng, thời tiết tốt như vậy, nếu không đi ra ngoài đùa giỡn phụ nữ nhà lành... À không... Là đùa giỡn trêu ghẹo tiểu muội nhà bên, làm sao xứng đáng một người anh tuấn như mình chứ? Nói thật, đối với loại người cả ngày không có việc gì như hiện tại, cơm đến há mồm, áo tới giơ tay, Diệp Tĩnh Vũ rất là hưởng thụ... "Thiếu gia không tốt..." Ngay lúc học viên Tiểu Diệp vừa bước ra khỏi cửa hoa viên, một bóng người vội vàng vọt tới... "Tiểu Lâm Tử, ngươi chán sống rồi phải không? Bổn thiếu gia hiện tại sống rất tốt, sao lại không được?" Nhìn thấy người tới, dĩ nhiên là người hầu của Diệp Tĩnh Vũ, Lâm Hiểu Nghị, gọi ngắn gọn là Tiểu Lâm Tử... "Không phải... Không phải, là lão gia xảy ra chuyện rồi..." Tiểu Lâm Tử hiển nhiên nói năng lộn xộn, vọt tới trước mặt Diệp Tĩnh Vũ, vẻ mặt sốt ruột... "Cái gì? Lão gia tử xảy ra chuyện? Là nhận được ung thư hay là bệnh lây? Có phải đã chết rồi không?" Vừa nghe nói lão đầu tử không ổn, Diệp Tĩnh Vũ lập tức tỉnh táo tinh thần, mọi người đều biết, Diệp Phú Quý chỉ có một mình lão là " nhi tử", nếu lão chết, tiền bạc này không phải hoàn toàn không phải của lão, nhiều tiền như vậy, lão chẳng phải muốn tiêu thế nào cũng tiêu... "Dược thi? mưới bệnh?" Tiểu Lâm Tử hiển nhiên không biết hai thuật ngữ chuyên nghiệp này... "Cái này ngươi đừng quản, ngươi chỉ cần nói cho ta biết hắn đã chết hay chưa..." Diệp Tĩnh Vũ vỗ đầu mình một cái, người thời đại này không biết ngộ bệnh của mình là gì... "A..." Tiểu Lâm Tử sững sờ, nghe thế nào mà thiếu gia của mình lại rất muốn lão gia chết vậy... Diệp Tĩnh Vũ lúc này mới chú ý tới mình chính là con trai của Diệp Phú Quý, nghe cha mình chết còn vui vẻ như vậy, tựa hồ có chút không ổn, vội vàng đổi lại vẻ mặt bi thống, nói với Tiểu Lâm Tử: "Cha ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Ngươi mau nói đi..." Vừa nói, vừa lau nước miếng đến khóe mắt giả mạo nước mắt đây... "Lão gia đã trở về từ bên ngoài rồi..." "Là người trở về, hay là hồn trở về..." "..." Tiểu Lâm Tử không nói gì, lẽ nào hắn thật sự hi vọng cha mình chết như vậy sao? "Con mẹ nó, rốt cuộc ngươi nói mau đi... cái gì mà trở về không trở về?" Diệp Tĩnh Vũ nhìn thấy bộ dáng sững sờ của Tiểu Lâm Tử, rất là tức giận nói... "Lão gia từ tỉnh thành trở về rồi, hiện tại đang đợi ngài ở đại sảnh, muốn ngài đi qua đó..." "..." Lần này đổi lấy Diệp Tĩnh Vũ cũng không còn gì để nói, nói nửa ngày thì hóa ra là vậy... "Không phải là muốn ta đi qua sao, có gì kinh ngạc... Đi thôi..." Diệp Tĩnh Vũ chẳng hề để ý nói, nhấc chân đi về phía đại sảnh... Từ nhỏ đến lớn, hắn không phải là một đứa con ngoan, được lão sư gia chủ trách mắng không hơn một ngàn cũng có mấy trăm, sớm đã luyện thành một bộ vô địch dùng vũ khí che dấu nước, hoặc có thể nói là vô sỉ... Không thể không nói, đại viện Diệp gia đủ lớn, Diệp Tĩnh Vũ đi được chừng một khắc đồng hồ, lúc này mới từ chỗ mình đến đại sảnh Diệp gia. Vừa mới bước vào cửa, đã nhìn thấy Diệp Phú Quý mập mạp hơn heo đang ưỡn bụng ngồi trên chiếc ghế lớn do hắn thiết kế. Bên cạnh hắn, còn ngồi một nam tử trung niên mặc trường bào màu đen, râu ria đầy mặt, đang mỉm cười nói chuyện với cha mình... Đứng sau lưng nam tử là một thiếu nữ mặc váy lụa mỏng màu xanh nhạt. Thiếu nữ này có gương mặt trái xoan, đôi mắt màu đen như bảo thạch, miệng anh đào đỏ tươi, phối hợp với cái mũi xinh xắn, nhìn thế nào cũng thấy là một tiểu mỹ nữ... Chẳng lẽ là đến xem mắt? Hai mắt Diệp Tĩnh Vũ lập tức sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, cất bước chạy tới phía trước... "Cha, đây có phải là lại đến xem mắt hay không, cô nàng này lớn lên không tệ, tuy rằng làm vợ còn kém một chút, bất quá làm tiểu thiếp thì hoàn toàn có thể., Ngài đã đồng ý nhận mối hôn sự này, trước nạp thiếp cho hài nhi đi..." Diệp Tĩnh Vũ vừa nói, vừa đi thẳng tới ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện nam tử kia, còn dựng hai chân lên, không ngừng đánh giá thiếu nữ áo xanh, nhưng không phát hiện tiểu Lâm Tử phía sau hắn không ngừng lau mồ hôi trên trán... Mời các bạn mượn đọc sách Chiến Hồn Thần Tôn của tác giả Vẫn Lạc Tinh Thần.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mi Ngôn
Bách Dận có gia cảnh tốt, ngoại hình ưa nhìn, từ trước đến nay chỉ làm việc khiến mình vui vẻ. Từ góc nhìn của hắn, trên thế gian này không có việc gì quan trọng hơn chính mình, cũng không có gì cần phải lấy lòng hơn chính mình. Cho đến khi hắn gặp Ma Xuyên, ngôn quan tiếp theo của tộc Tằng Lộc. Bách Dận: “Cái tên Ma Xuyên này có ý nghĩa sâu xa gì tại tộc Tằng Lộc của các anh không?” Ma Xuyên: “Ma Xuyên, âm Phạn là mamaka^ra, nghĩa là “thuộc về tôi’, nghĩa là tất cả mọi thứ ngoài thân thể tôi ra. Tôi và những gì thuộc về tôi là cả thế giới.” Ban đầu, Bách Dận cảm thấy cái tên này khá ngầu, sau đó mới biết đó chẳng qua là một cái gông xiềng mà người Tằng Lộc dành cho vị thánh tử núi tuyết này. Tôi và những gì thuộc về tôi, nếu đã có được rồi thì không nên tham nhiều hơn, tận tâm tận lực phụng dưỡng thần linh, truyền đạt thỉnh cầu của tộc nhân, vô dục vô cầu. Họ gọi anh là “Tần Già”, kính anh yêu anh, tôn anh làm bề trên, nhưng họ cũng buộc lên chân con chim truyền âm này những xiềng xích nặng nề, làm anh có cánh nhưng khó mà bay liệng. Ngôn quan cấm dục trên núi tuyết x nhà thiết kế trang sức trong thành phố Ma Xuyên (Tần Già) x Bách Dận [Dân tộc giả tưởng, bối cảnh giả tưởng] *** Chiếc xe lắc lư, tôi ngủ mơ màng. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, suy nghĩ của tôi lại nhảy múa trong các loại cảnh tượng kỳ lạ, một giây trước tôi đang đi tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí, giây tiếp theo tôi đã ở trên bề mặt của mặt trăng.   Lại một giây nữa, nóng lạnh giao nhau, tôi đứng trước cửa núi, nhìn "Chùa Kích Trúc" xinh đẹp cổ kính trên tấm bảng trên đầu, bên tai nghe thấy giọng nói đan xen của các nữ tu trong chùa.   Những âm thanh đó già trẻ đều có, âm điệu chậm rãi nhưng tất cả đều lặp lại cùng một câu một cách cứng nhắc và thờ ơ: "Sư phụ Huyền Đàm không tiếp khách, mời thí chủ trở về."   Hương nghiêm kích trúc (1), cắt đứt mọi tà kiến (2), do đó có tên là Chùa Kích Trúc.   (1) 香严击竹: Hương nghiêm kích trúc: Một điển cố Phật giáo kể về câu chuyện của thiền sư Zhixian của chùa Xiangyan, người đột nhiên giác ngộ Đạo giáo thông qua âm thanh gạch vụn va vào tre.   http://thuongchieu.net/index.php/chuyende/thiensutrunghoa/1635-hng-nghiem-tri-nhan   (2) Một thuật ngữ Phật giáo, chỉ những cách nhìn nhận thiếu hiểu biết hoặc sai trái.   https://baike.baidu.com/item/%E9%82%AA%E8%A7%81/18484595   Khi tôi tám tuổi, Giang Tuyết Hàn phá vỡ hồng trần, xuất gia trở thành một ni cô, không còn là một người mẹ, một người con gái mà chỉ là một người xuất gia bình thường trong Chùa Kích Trúc.   Trong lòng tôi đã hết hi vọng từ lâu, ngơ ngác quay đầu lại, trong nháy mắt trở lại kỳ nghỉ đông năm tôi mười một tuổi.   Trong kỳ nghỉ đông năm đó, tôi và bố con Nghiêm Sơ Văn đi một quãng đường dài, mất trọn hai ngày để đến một nơi gọi là Thố Nham Tung dưới chân núi tuyết Thương Lan.   Ở đó ánh nắng lóa mắt, bầu trời trong xanh, tường nhà trắng như sữa, mọi người đều mặc những chiếc áo choàng kỳ lạ hoàn toàn khác với người Hạ, nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ mà tôi không thể hiểu được.   Cha của Nghiêm Sơ Văn là giáo sư Đại học Dân tộc, hết lòng nghiên cứu văn hóa dân gian, năm đó ông đưa sinh viên của mình đến Thố Nham Tung để khảo sát, được châu trưởng tiếp đón nồng nhiệt, không chỉ đích thân chào đón chúng tôi mà còn sắp xếp chuyên gia đưa chúng tọi đi đến làng trại của tộc người Tằng Lộc ở Thố Nham Tung để tham quan du lãm.   Đối với nhóm khảo sát, đây là một cơ hội hiếm có để tìm hiểu về dân tộc thiểu số Tằng Lộc nên đương nhiên họ rất trân trọng. Một nhóm người tụ tập lại với nhau, tranh dán tường người ta dán trên cửa thôi cũng có thể thảo luận nửa ngày.   Từ nhỏ Nghiêm Sơ Văn đã được nghe và tiếp xúc nên cũng thích những thứ này, nghe đến say sưa. Tuy nhiên, tôi thì lại không biết gì về phong tục dân gian, nghe mà nhức đầu. Thấy không có ai để ý đến mình, tôi dứt khoát rời khỏi đoàn, đi lung tung trong thôn.   Người hướng dẫn đưa chúng tôi đi tham quan đang sống ở ngôi làng đó sử dụng tiếng Hạ sứt sẹo nói cho chúng tôi biết rằng ngôi làng đó được gọi là "Bằng Cát", có nghĩa là "nơi gần bầu trời nhất", là ngôi làng lớn nhất trong tộc Tằng Lộc. Mà điểm cao nhất của ngôi làng, tòa nhà với những bức tường trắng ngói vàng, là "miếu Lộc Vương" của họ, nơi nhiều thế hệ "Ngôn quan" chuyên phụng sự các vị thần đã từng sinh sống.   Giáo sư Nghiêm rất quan tâm đến Ngôn quan, hy vọng được gặp người đó để thực hiện một cuộc phỏng vấn ngắn. Nhưng người dẫn đường lại là một người Tằng Lộc sùng đạo, dẫn bọn tôi đi tham quan làng trại thì không sao nhưng lại không dám tùy ý mang người ngoài vào quấy rầy sự thanh tịnh của Ngôn quan. Giáo sư Nghiêm thăm dò mấy lần cũng chỉ được câu trả lời như nhau, cuối cùng đành phải tiếc nuối bỏ cuộc.   Khi còn bé, tôi rất nghịch, càng không cho đi tôi càng muốn đi, lắc qua lắc lại trèo lên trên cầu thang thật dài kia.   Cả thôn làng đều được xây trên núi, từng lớp từng lớp dốc lên, trên đỉnh núi chỉ có một tòa nhà, chính là nơi của thần miếu.   Cổng chính mở, trong viện vắng lặng, không thấy bóng người, tôi chần chừ một chút rồi mới bước vào trong miếu.   Tò mò nhìn xung quanh, tôi đi vòng quanh tòa nhà cao tầng, trong lòng phân biệt sự khác biệt giữa nó và chùa Kích Trúc, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng gõ cửa trầm đục bên tai.   "Cộc! Cộc!"   Âm thanh rất kỳ lạ, tôi lặng lẽ tìm kiếm sân sau nơi phát ra âm thanh. Rẽ qua một góc, tôi liền thấy hai bóng người một đứng một quỳ ở dưới gốc cây bách cao ở hậu viện.   Người đàn ông đang đứng mặc áo choàng trắng, trông khoảng bốn mươi tuổi, gò má gầy, vẻ mặt giận dữ, trên tay cầm một cây gậy to và dài, giáng vào lưng cậu bé đang quỳ.   Cậu bé trạc tuổi tôi, nước da trắng trẻo, nét mặt rắn rỏi không giống người Hạ, chỉ mặc độc một chiếc áo trong mùa đông lạnh giá. Mắt nhắm nghiền, nghiến răng chịu đựng những trận đòn roi liên tục, dù thái dương chóp mũi đều đã rịn mồ hôi mà hắn cũng không thốt ra tiếng nào.   Mà hắn càng bướng bỉnh thì khuôn mặt của người đàn ông trung niên càng trở nên lạnh lùng, hung dữ chửi mắng câu gì đó rồi lại quất roi liên tục.   Thắt lưng thiếu niên sụp xuống, hai tay chống trên mặt đất, suýt nữa thì bị đánh ngã xuống đất.   Tôi là một đứa trẻ thành phố được giáo dục trong thời đại mới, luôn thực hành khái niệm bình đẳng và tự do, có khi nào gặp phải những chuyện này đâu? Tôi không nhịn được hít vào một hơi, lùi một bước trên con đường quay trở lại.   Cũng vào lúc này, dường như cậu bé đã cảm nhận được điều gì đó, bất chợt ngước mắt lên nhìn về phía tôi.   Ánh mắt đó toát lên vẻ đau đớn không chịu nổi nhưng cũng vô cùng hung dữ, giống như một con sói con vô tình sa vào cạm bẫy, cho dù rơi vào thế bất lợi, bị trọng thương vẫn phải tự trang bị cho mình móng vuốt, răng nanh sắc nhọn, không bao giờ cho phép người khác đánh giá thấp mình.   Tôi bắt gặp đôi mắt đen láy ấy rồi trong nháy mắt, từ từ tỉnh lại.   Chung quanh đâu còn là thần miếu thần bí trang nghiêm của tộc người Tằng Lộc nữa, rõ ràng là chiếc xe bán tải cũ nát của Nghiêm Sơ Văn.   Tôi còn đang mơ màng, thì ra là Nghiêm Sơ Văn vô tình lái xe qua một ổ gà lớn, dưới thân cái xe bán tải bị vấp, dù đã thắt dây an toàn nhưng mông và ghế cũng tách rời nhau được tròn hai giây.   Không có gì ngạc nhiên khi tôi lại mơ về tàu lượn siêu tốc...   Lần này tôi hoàn toàn tỉnh táo, lặng lẽ nắm lấy tay vịn phía trên.   "Không đùa chứ... Bây giờ tớ mở một bài DJ thần khúc là hai đứa mình có thể nhảy được cả bài mà không cần đứng lên luôn đấy, cậu tin không?" Tôi nhìn đồng hồ. Nghiêm Sơ Văn nói rằng từ sân bay Sơn Nam đến Bằng Cát sẽ mất hai tiếng, giờ mới chỉ được nửa lộ trình, tôi không nhịn được hỏi: "Tiếp theo đây chỉ toàn đi con đường này à?"   Nghiêm Sơ Văn dành thời gian liếc nhìn tôi: "Bị lắc tỉnh rồi à? Địa phương nhỏ là vậy đấy, chắc chắn không thể so sánh với Hải Thành, nhưng cũng đã rất tốt rồi. Cậu có nhớ lúc còn nhỏ chúng ta đến đây không? Đường xá còn kém hơn nữa, ở trong xe lắc hơn một ngày, nửa số người trong xe đều nôn ra."   Tôi liếc nhìn những tảng đá xám vàng hai bên đường ngoài cửa sổ, giọng ngái ngủ nói: "Quên rồi."   Nghiêm Sơ Văn mỉm cười nói tiếp: "Trước đó kêu cậu tới mà cậu lúc thì đau đầu lúc thì phải ra nước ngoài, tớ còn nghĩ lúc nhỏ cậu bị lắc đến mức sinh ra bóng ma tâm lý rồi, không thích nơi này nữa, không ngờ cậu nói đến là đến, đột nhiên như thế."   Tôi im lặng hồi lâu, xấu hổ không dám nói cho cậu ta biết lý do thực sự, chỉ nói là lâu quá rồi không nghỉ ngơi, muốn có một kỳ nghỉ dài cho bản thân.   Nghiêm Sơ Văn là một người thậm chí còn không có cả weibo chứ đừng nói là lướt TikTok, vì vậy cậu ta dễ dàng tin tôi, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.   Có rất ít chuyến bay từ Hải Thành đến Sơn Nam nên tôi đặt vé rất gấp, 9 giờ sáng mới đặt được máy bay, 6 giờ đồng hồ báo thức reo, tôi giãy dụa đến 6 giờ rưỡi mới dậy, đổ cho mình một ly Americano không đường rồi kéo hành lý đi ra sân bay. Sau đó ở trên máy bay, tôi bị cơn buồn ngủ nặng nề và cafein trong máu cùng nhau tấn công, ngủ rồi lại tỉnh, không được an bình.   Thật vất vả mới đi đến được Bằng Cát, Nghiêm Sơ Văn đậu chiếc xe bán tải của mình bên ngoài Viện Phong tục Dân gian. Tôi xách vali của mình, tất cả những gì tôi muốn là vào phòng rồi nằm xuống ngủ. Nhưng Nghiêm Sơ Văn lại vô cùng nhiệt tình, bắt đầu từ bảng hiệu của "Viện nghiên cứu phong tục dân gian", đi đến đâu là giải thích đến đó, nghe mà mặt tôi xanh như tàu lá, đầu óc càng ngày càng choáng váng.   "Tạm thời ở đây chỉ có tớ và đàn em, thuê thím trong thôn nấu cơm ngày ba bữa, nhưng địa phương nhỏ mà, vật dụng thiếu thốn, món ăn cũng đơn giản, cậu chịu khó nha..."   Tường sân làm bằng đá xám nhưng chỉ cao một mét, trong góc có một cái hiên, bên trên có một dây tử đằng rất to, đáng tiếc lúc này đang là mùa đông, thực vật đã ngủ đông từ lâu, chỉ có cành khô chứ không có lá.   Con chó nhỏ màu vàng nằm trong sân là do đàn em của Nghiêm Sơ Văn – Quách Thù mang về. Khi cô đến thăm nhà dân làng thì đúng lúc con chó trong gia đình nọ sinh được một lứa chó con tròn trịa dễ thương, dân làng nhìn thấy cô thích bèn cho cô một con.   "Nó tên là Nhị Tiền." Nghiêm Sơ Văn chỉ vào con chó con lười biếng dưới ánh mặt trời: "Lúc đầu nó không được gọi như vậy đâu, sau đó khi nó được ba tháng tuổi, có hôm thừa dịp bọn tớ không để ý đã nhảy lên bàn nuốt hai mao tiền xu do Quách Thù để bên trên. Hai ngày sau đó hai bọn tớ đều phải kiểm tra phân của nó để xem nó có thải dị vật hay không, sau đó đành đổi tên nó thành Nhị Tiền, coi như là một bài học."   Nghiêm Sơ Văn giới thiệu với tôi mọi thứ và dẫn tôi lên tầng hai, mở cửa một căn phòng gần nhất ra cho tôi vào.   "Nghỉ ngơi trước đi." Nghiêm Chu Văn giơ tay liếc nhìn đồng hồ, nói: "Lát nữa có muốn ra ngoài tản bộ không?"   Tôi vừa định từ chối lại nghe đầu dây bên kia tiếp tục nói: "Thần miếu cách đây không xa, nếu muốn đi thì chúng tôi có thể đi bộ đến đó."   Tôi mím môi nuốt lại những lời vừa nghĩ ra.   "Được, đợi tớ năm phút."   Tôi nhanh chóng rửa mặt bằng nước lạnh, hất tóc trước gương, sau khi thu dọn xong, tôi gặp Nghiêm Sơ Văn ở tầng dưới rồi cùng nhau đi đến thần miếu trên đỉnh núi.   Bằng Cát nằm trong núi sâu, lại cao hơn mực nước biển nên lạnh hơn nhiều so với Hải Thành, ngay cả khi tôi quấn khăn quanh cổ và mặc áo khoác dày thì vùng da hở ra ngoài vẫn bị lạnh.   "Cậu đến đây đúng lúc thật. Vài ngày nữa sẽ là lễ hội thu hoạch mùa đông, là lễ hội lớn thứ hai ở đây sau sinh nhật Lộc Vương. Cầu mong năm sau mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. Trước thần miếu sẽ phát cháo, cậu có thể đi đến tham gia náo nhiệt một chút."   "Ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ hay là tiêu trừ bách bệnh?" Từ kẽ răng tràn ra sương trắng, tôi lạnh đến không nói nên lời.   "Cũng không được đâu, lấy điềm tốt thôi." Nghiêm Sơ Văn cười nhẹ.   Trong những năm đầu, giao thông ở Thố Nham Tung không thuận tiện, nghèo nàn khép kín, trong châu có ít người Hạ, trong những năm gần đây chính phủ đang thực hiện mạnh mẽ công tác xóa đói giảm nghèo, xây dựng đường sá, kết nối Internet và phát triển du lịch, mặc dù số lượng người Hạ đến đây vào mùa đông vẫn chỉ là số ít nhưng đã không còn thu hút ánh mắt kinh ngạc của người Tằng Lộc nữa.   Hai cô gái trẻ đeo đủ loại trang sức cườm trên ngực, mặc trang phục nhiều lớp màu đen đi ngang qua chúng tôi, dường như họ có quen Nghiêm Sơ Văn, khi đi ngang qua thì mỉm cười gật nhẹ đầu với cậu ta.   Vào mùa đông rất lạnh, họ đội một chiếc khăn choàng dày màu đen trên đầu, hai bên trai phải có thêm hai đầu khăn quàng thật dài vòng quanh cổ rồi rũ xuống sau lưng, khi họ bước đi, những chiếc chuông bạc buộc trên chóp khăn* phát ra âm thanh nhỏ bé. Mời các bạn mượn đọc sách Mi Ngôn của tác giả Hồi Nam Tước.
Hôn Nhân Gán Nợ
Trong lễ đường, cô dâu đẹp đẽ, diện lên mình chiếc váy trắng tinh khôi cùng chiếc khăn voan mỏng che mặt, nhìn cô càng thêm yêu kiều, sang trọng. Bên cạnh cô, người đàn ông lịch lãm, kiêu ngạo trong bộ vest cùng màu. Cả hai cùng khoác tay nhau từng bước đi vào. Xung quanh tiếng chúc mừng, tiếng vỗ tay giòn giã. Đâu đó có vài lời bàn tán, nhưng họ cũng liền im bặt khi có ánh mắt ai đó cố tình nhìn họ. Vị chủ hôn nhìn cặp đôi trước mặt, ông vui vẻ cất lời : "Hôm nay, chúng ta có mặt tại đây để chứng kiến, chúc phúc cho cặp đôi này" Xung quanh lại vang lên một tràng vỗ tay đồng tình. Ông lại nhìn hai người trước mặt : "Quốc Thịnh, con có đồng ý cưới Thanh Đan làm vợ. Cả đời này dù gặp chuyện gì cũng không buông tay cô ấy không?" Chú rể tên Quốc Thịnh không suy nghĩ, liền đáp lời rằng anh đồng ý. Cô dâu Thanh Đan sau khi nghe vị chủ hôn đặt câu hỏi, cô im lặng rồi nhẹ nhàng lên tiếng đồng ý. Vị chủ hôn gật đầu mỉm cười với họ, ông tuyên bố Quốc Thịnh và Thanh Đan là vợ chồng. Mọi người trong lễ đường cũng đồng loạt đứng lên vỗ tay chúc mừng đôi tình trẻ. Sau bữa tiệc với bạn bè quan khách, Quốc Thịnh say khướt, lảo đảo lên xe, Thanh Đan cũng im lặng ngồi bên cạnh. Về đến khách sạn đã đặt trước, cô khó khăn dìu Quốc Thịnh vào phòng. Bịch... Quốc Thịnh ngã lăn ra giường, trên giường rải đầy cánh hoa hồng lãng mạn. Thanh Đan uể oải nhìn người chồng mới cưới, đến bây giờ cô mới có thể nhìn anh rõ ràng. Nhìn thấy Quốc Thịnh khó chịu gỡ cà vạt, Thanh Đan đưa tay ra tính giúp anh. Lập tức bị Quốc Thịnh gạt đi, anh quay mặt hướng khác, nặng nề thở dài. Thanh Đan vừa rụt tay lại, cô lại thẩn thờ nhìn ra bên ngoài. ...................... Quốc Thịnh là Tổng Giám đốc công ty Thịnh Vượng, nổi tiếng là người đàn ông lạnh lùng, khó đoán. Trước kia anh từng có yêu một cô gái nhưng đã sớm chia tay, kể từ đó anh chẳng phát sinh thêm mối quan hệ với ai khác. Anh có một người anh song sinh, tên là Quốc Hải, người này lại không muốn dựa vào công ty của cha mình, đã tự ra lập công ty riêng, tuy nhỏ hơn nhưng anh khá hài lòng. Mọi việc của Thịnh Vượng đều giao cho Quốc Thịnh, dù vậy thì Quốc Hải vẫn chẳng có chút ganh tị. Về Thanh Đan, cô là sinh viên năm cuối tại trường đại học Z. Sau 5 năm mẹ của cô mất đi, cha cô cưới người phụ nữ khác. Khi bà ấy dọn về nhà, cô mới biết bà ấy có một người con trai, nhỏ hơn Thanh Đan 3 tuổi, tên là Tần Hào. Tần Hào tính cách rất chơi bời lêu lổng, ngoài ra còn nhiều lần khi nhà không có ai, anh ta buông lời chọc ghẹo, thậm chí đe dọa Thanh Đan. Vì không muốn gặp mặt, một phần cũng lo sợ mà Thanh Đan xin cha cho ra ở ký túc xá của trường. Hôm ấy, Thanh Đan về thăm nhà thì thấy cha mình đang ủ rũ trước phòng khách. Cô lo lắng đến hỏi thì biết rằng Tần Hào nghe theo lời bạn bè, đem tiền đi chơi tiền ảo, kết quả bị thua sạch. Số nợ hiện tại đã vượt mức chi trả của cha Thanh Đan. Bà Hoa, mẹ Tần Hào nước mắt ngắn dài nói với chồng : "Cứu con nó với, ông phải cứu nó." "Nhưng số nợ quá lớn, tôi có bán cả cái nhà này và công ty cũng chẳng thể lo nổi!" "Vậy ông định trơ mắt nhìn Tần Hào bị bọn họ đòi nợ à? Dù sao nó là con tôi mà!" Thanh Đan chẳng biết nói gì, cứ ngồi nhìn người mẹ kế khóc la với cha mình. ..................... Ngày hôm sau, bọn đòi nợ kéo đến nhà Thanh Đan, bọn họ lôi Tần Hào ra giữa nhà, thay nhau đánh đập. Mẹ Tần Hào đứng gào thét van xin bọn họ, bà quay lại tức tưởi nhìn chồng. Tần Hào vừa ôm mình chịu trận, vừa gọi "Mẹ cứu con!" Đến khi chịu không nổi, mẹ Tần Hào lao vào ôm lấy con mình, bà van xin : " Một tuần, cho tôi thêm một tuần! Tôi sẽ trả hết nợ cho các người!" Người cầm đầu ra hiệu cả nhóm dừng tay, nở nụ cười khẩy rồi bỏ đi. Tần Hào lảo đảo đứng dậy, tiện miệng phun ra một ngụm nước đỏ. Mẹ Tần Hào xót xa nhìn con mình, bà chột dạ suy nghĩ vừa rồi buột miệng nói xin thêm thời gian. Bây giờ làm cách nào trong một tuần kiếm được số tiền đó đây. Mời các bạn mượn đọc sách Hôn Nhân Gán Nợ của tác giả Khói Ảo.
Hoàng Thượng Có Ý Với Ta
Trời ạ sao số cô lại đen đủi thế này, vào cung giết người, người không giết được còn bị bắt thị tẩm nữa chứ. Cô chẳng có tài cán gì chỉ được cái gan to và tham tiền. Trốn sự truy đuổi của bọn cẩm y vệ thì lại bị phong làm đáp ứng, có ai có thể nói cho cô biết tại sao cô lại thành đáp ứng không. *** "Mạnh Hạ Hạ là sát thủ cấp một hành nghề từ năm tám tuổi, đến nay đã có mười năm kinh nghiệm trong làng sát thủ, tiếng tăm cũng khá tốt. Làm việc cẩn trọng, chưa vụ nào là thất bại". Ẩn sâu trong cánh rừng trúc, thanh âm thiếu niên theo cơn gió vang vọng khắp chốn. Đi dần đi dần xuyên qua những cây trúc mọc xen kẽ nhau, ngôi nhà đơn sơ được khu rừng bao bọc hiện ra. Nơi chòi nghỉ mát trong sân nhà, người nam nhân kê cây bút trên tay lên nghiên mực nghiêng đầu hỏi nữ nhân bên cạnh: "Mạnh sư tỷ ta ghi như thế đã được chưa?" Mạnh Hạ Hạ nhìn tờ giấy tiểu Hồ ghi xem qua, cảm thấy rất hài lòng gật đầu. A Hồ lớn tuổi hơn nàng, nhưng lại là người đến sau hắn chính là sư đệ của nàng, nhưng hắn cảm thấy vị sư tỷ của mình không bằng hắn, võ nghệ và cả trí tuệ đều thua hắn, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của nàng mà thầm cảm thán. Sư tỷ này của hắn chả ra sao cả chỉ được cái tài bốc phét thôi, cái gì sát thủ số một chứ? Số mười còn không bằng đấy, đã thế còn bắt hắn viết khống tuổi, may là con gái sư phụ, chứ với cái tài cán của nàng ai dám nhận vào làm sát thủ chứ. Thật là mang tiếng cho tổ chức sát thủ Đông Cát bọn họ mà. Tổ chức Đông Cát là tổ chức sát thủ có tiếng ở nước Đại Hán này, giá thuê cũng rất cao chủ yếu được thuê để hành thích các quan chức triều đình. A Hồ là trẻ mồ côi được sư phụ nhặt về nuôi lớn, cậu từ bé đã bị vị sư tỷ nhỏ tuổi hơn mình này chèn ép bắt nạt rồi. Nhưng thì sao chứ cả tổ chức này có mỗi sư tỷ của hắn là phụ nữ mà thôi, các sư huynh sư đệ đều rất cưng chiều nàng, hắn cũng vậy luôn nhường nhịn nàng ta. "Sư tỷ người định làm truyền đơn sao?" A Hồ tò mò hỏi. Mạnh Hạ Hạ cười gian xảo nói: "Không! ta phải đi kiếm ngân lượng nên làm cái này để đi phát vài chỗ kiếm mối làm ăn". A Hồ trừng mắt nhìn nàng. "Đi phát?" "Đúng là đi phát đấy. " Mạnh Hạ Hạ gật đầu khẳng định. A Hồ cảm thán: "Trời ơi sư tỷ, sư phụ mà biết sẽ lại nhốt tỷ vào nhà kho thôi". Mạnh Hạ Hạ đặt tay lên vai A Hồ dụ dỗ: "Thế nên ta đang định nhờ đệ giữ bí mật này đây, ta đi kiếm ngân lượng sẽ cho đệ ăn những món thật ngon". Nói đoạn nàng bỗng dưng ngừng lại đôi chút, ánh mắt dịu dàng thay đổi, chuyển sang hằn học đe dọa: "Các sư huynh ra ngoài hết rồi ngoài đệ ra thì còn ai biết nữa chứ? Cha ta mà biết ta sẽ đánh đòn đệ". "Hừ… ta sợ sư tỷ làm bẽ mặt danh môn này thôi, tiếng tăm này xây dựng bao năm đến tay tỷ đúng là thân bại danh liệt mà. " A Hồ khinh bỉ nghiêng người tránh né bàn tay đang đặt trên vai. Mạnh Hạ Hạ ghét nhất là bị người khác coi thường khả năng của mình, nghe xong sắc mặt đen xì lườm A Hồ: "Đệ nói gì? Nói lại ta xem. " A Hồ nói xong nhanh nhẹn chuồn đi mất. Mạnh Hạ Hạ ôm một bụng tức hét lớn: "Hừ… dám khinh thường ta, ta đi kiếm tiền mang về cho các người xem". Dứt câu nàng trèo tường ra khỏi nhà, đi xuyên qua rừng trúc thẳng về phía quán trà Tương Tư trong kinh thành, nàng nghe nói ở đó những người trong giới giang hồ thường tụ tập nằm vùng rất đông, là chỗ trao đổi giữa sát thủ và bên thuê. Bên thuê chỉ cần để lại tên người cần giết đám sát thủ sẽ thi nhau lên đường. Ai giết được người trước cầm vật tùy thân hoặc thủ cấp đến điểm hẹn là sẽ có ngân lượng thôi. Nàng chưa từng giết người nên lần đầu khai đao, nàng muốn chọn đối tượng thật có tầm để ra tay, thế mới làm nên tên tuổi được chứ, giết chục tên tầm thường thật là mệt mỏi. Nghĩ vậy Mạnh Hạ Hạ bước vào quán trà ngồi xuống, cái gì chứ thật không may cho nàng phía bàn bên kia nàng thấy đại sư huynh A Nhất và tứ sư huynh A Tứ của mình, cha nàng chắc lười nghĩ nên cả tổ chức ai cũng chỉ đặt tên theo số đếm mà thôi, thật may mắn cho nàng có mẹ đặt tên chứ không nàng tên là A Lục thì thật buồn cười. Không biết Đại ca và tứ ca có nhìn thấy nàng không biết mà mắt cứ liếc sang bên này, sao lại đen vậy chứ lần đầu vào đời đã gặp người nhà rồi. Nàng cúi người ngồi xuống để khuất tầm mắt đại ca sau đó đang định bò ra ngoài thì váy bị ai đó dẫm lên, nàng lấy tay giật giật váy. "Huynh đài à huynh chú ý một chút đặt chân nhầm chỗ rồi". Người kia vẫn không nhúc nhích nàng lại nói tiếp "Khi ta còn chưa đổi tính mời huynh đài bỏ chân ra. " "Sư muội… muội cũng có bản lãnh nhỉ Tứ sư huynh đây thật mở rộng tầm mắt". Tứ sư huynh nói xong thì nàng thất đại sư huynh nghiêm nghị nhìn mình rồi xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn thả một chữ. "Về. " Làm nàng lạnh buốt sống lưng. Trong tổ chức này nàng sợ nhất là đại sư huynh A Nhất này của mình, luôn nghiêm khắc với nàng, còn bắt nàng cả trưa luyện võ, thật là làm nàng sợ hãi. Nàng biết mình thế nào về cũng bị sư huynh trách phạt mà, nên nàng rất yên phận đi phía sau, cả đoạn đường kể cả Tứ sư huynh có trêu nàng cũng đều im lặng, cúi đầu mà bước đi. Vừa bước vào võ quán Đại sự huynh đã bảo tam sư huynh trông chừng nàng đứng tấn rồi. Lần đầu tiên ra ngoài làm ăn đã gặp vận xui rồi. Sáng ra nàng bước chân nào xuống giường không biết chứ? Nay trời còn nắng to nữa, ông trời thật ác với nàng mà. Mạnh Hạ Hạ thầm than trách số phận nàng sao đạm bạc quá vậy?.   Mời các bạn mượn đọc sách Hoàng Thượng Có Ý Với Ta của tác giả Lalam.
Hẹn Yêu Em Lần Nữa
Tác giả Hạ Tường Lam giới thiệu truyện Hẹn Yêu Em Lần Nữa, kể về câu chuyện tình giữa Phương Hạ Vũ và người đàn ông mà cô đuổi theo suốt 11 năm. Những đồi chè xanh mơn mởn trong sương trắng, tia nắng ban mai tràn ngập sự sống và ấm Phương Hạ Vũ hít thật sâu hơi thở trong lành, rồi đi bộ tới trường. Hai năm trước, cô đến vùng núi cao tránh những nỗi buồn quá khứ, nhưng nụ cười của các đứa trẻ đã đem lại hy vọng cho cô. *** Những đồi chè xanh mơn mởn đang dần hiện ra sau làn sương trắng mờ ảo khi mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu tiên lan tỏa trong không trung đem lại sự sống và sự ấm áp cho vạn vật trên thế gian. Phương Hạ Vũ hít một hơi thật sâu cảm nhận sự trong lành thanh khiết của khí trời rồi lại tiếp tục đi bộ tới trường học. Hai năm trước, Phương Hạ Vũ đến vùng núi cao này để trốn tránh quá khứ, lúc đó tâm trạng của cô lúc nào cũng buồn, cô không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì với nỗi truyệt vọng trong lòng và rồi nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của những đứa trẻ ở đây như đã cứu rỗi cuộc đời cô. Phương Hạ Vũ đã đến trường làm giáo viên giảng dạy cho các em ở lứa tuổi tiểu học, cô ngày càng yêu nghề hơn và dạy dỗ các em nhỏ nên người là mục đích sống của cô, là động lực giúp cô tiếp tục bước đi trên chuyến hành trình của mình. Sáng nay, Phương Hạ Vũ bước vào lớp của mình và vui vẻ nói với các chồi non tương lai của đất nước: “Cô chào các con, cô chúc các con có một ngày mới thật vui vẻ và góp nhặt thêm những kiến thức mới trong bài học hôm nay nhé”. Những đứa trẻ ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ chúng con cảm ơn cô ạ”. Phương Hạ Vũ vui vẻ mỉm cười nói: “Được rồi các con mau lấy tập sách ra chúng ta bắt đầu học nào”. Các bạn nhỏ lại ngoan ngoãn đồng thanh nói: “Dạ thưa cô”. Phương Hạ Vũ viết tựa bài lên bảng và bắt đầu buổi giảng dạy của mình, mỗi ngày được đến trường dạy học các em nhỏ khiến cho cô vui vẻ hơn cảm thấy cuộc sống của mình có nhiều ý nghĩa hơn. Giờ tan học, Phương Hạ Vũ vừa bước chân ra khỏi lớp thì gặp thầy hiệu phó đi tới thầy tươi cười gọi: “Cô Hạ Vũ”. Phương Hạ Vũ liền mỉm cười đáp: “Dạ em chào thầy, thầy tìm em có chuyện gì sao ạ?”. Thầy hiệu phó nhìn qua chàng trai đứng bên cạnh mình rồi nói với Phương Hạ Vũ: “À trường mình có giáo viên mới tới, tôi đang dắt cậu ấy đi tham quan trường nên sẵn tiện giới thiệu cậu ấy với mọi người luôn đó mà”. Thầy hiệu phó nói với chàng trai đang cúi gằm mặt nhìn xuống đất đứng sau lưng mình: “Đây là cô Phương Hạ Vũ đang giảng dạy bậc tiểu học, cậu mau chào hỏi làm quen với cô ấy đi”. Chàng trai kia liền lên tiếng trả lời thầy hiệu phó: “Dạ thưa thầy”. Sau đó chàng trai kia tiến lên phía trước bước tới gần Phương Hạ Vũ rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phương Hạ Vũ bằng ánh mắt thâm tình tựa như đã quen biêt từ thuở nào. Khi nhìn thấy trọn vẹn gương mặt của người mà thầy hiệu phó nói là giáo viên mới Phương Hạ Vũ có chút run sợ, sắc mặt tối sầm lại, cô vô thức lùi lại phía sau vài bước. Giọng chàng trai đó vang lên: “Xin chào tên tôi là Mạc Hạo Ngôn rất vui khi được làm quen với cô, mong cô chỉ bảo nhiều hơn”. Phương Hạ Vũ thấy bối rối không biết phải đối diện như thế nào với tình huống quá bất ngờ đang diễn ra nên cô không biết phải nói gì mới đúng thế là cứ đứng đơ ra một lúc thật lâu. Tiếng thầy hiệu phó vang lên: “Cô Hạ Vũ cô không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cô tệ lắm đó”. Phương Hạ Vũ cố gượng cười rồi nói với thầy hiệu phó: “Dạ thưa thầy em không sao chỉ là hơi nhức đầu thôi”. “Vậy cô nên về nghỉ sớm mấy hôm nay thời tiết thay đổi nên dễ bị bệnh lắm đấy, nhớ giữ ấm cơ thể”. “Dạ em sẽ lưu ý những nhắc nhở của thầy ạ”. Tiếng Mạc Hạo Ngôn vang lên: ”Cô thật sự ổn chứ? Hay là để tôi đưa cô về, cô bị bệnh mà đi một mình thì nguy hiểm lắm”. Phương Hạ Vũ nghe vậy tay khẽ run lên rồi liền từ chối khéo: “À thôi, không cần đâu nhà tôi cũng ở gần trường mà, tôi xin phép đi trước”, nói rồi cô vội đi lướt qua Mạc Hạo Ngôn thật nhanh như đang chạy trốn điều gì đó. Thầy hiệu phó nói với Mạc Hạo Ngôn: “Chúng ta đi tiếp thôi”. Mạc Hạo Ngôn cố gắng nở một nụ cười nhạt rồi lên tiếng: “Dạ thưa thầy”. Mặc dù, chân bước đi về phía trước nhưng Mạc Hạo Ngôn vẫn cứ quay đầu nhìn lại cho đến khi bóng dáng Phương Hạ Vũ khuất khỏi tầm mắt của anh. Mạc Hạo Ngôn thầm nghĩ trong đầu “Phương Hạ Vũ em tính làm người lạ với anh thật luôn đó hả?! Ngay lúc này tim anh cảm thấy đau nhói, khoảng cách xa nhất giữa hai con người đó là đứng đối diện nhau mà chẳng thể nắm lấy đôi tay nhau như thuở ban đầu được nữa”. Trái lại với vẻ mặt nối tiếc của Mạc Hạo Ngôn, Phương Hạ Vũ chỉ thấy bầu trời hôm nay thật u ám những thứ mà cô cố gắng sắp xếp vào một góc tối trong tim đột nhiên rời khỏi vị trí của nó làm cho tim cô thấy đau nhói lên. Những chuyện mà cô muốn quên đột nhiên lại hiện lên trong đầu rõ mồn một từng chi tiết, những giọt nước mắt theo khóe mi lăn dài trên má của Phương Hạ Vũ, cô cảm thấy khối thịt cơ trong lòng ngực trái của mình bỗng nhói đau, những ký ức không vui mà cô cố gắng quên đi bất chợt ùa về làm cho cổ họng cô nghẹn đắng nấc không thành tiếng. Phương Hạ Vũ về phòng ngồi thơ thẫn một mình, cô lại bị những ký ức đau thương của quá khứ vây hãm khiến cho nước mắt cô lại vô thức rơi xuống.   Mời các bạn mượn đọc sách Hẹn Yêu Em Lần Nữa của tác giả Hạ Tường Lam.