Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Pegasus Tập 5: Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn

Khi Saturn, thống lĩnh của xứ Titus, tìm ra một vũ khí bí mật, xứ Olympus bị đẩy vào tình thế vô cùng nguy hiểm. Mắc kẹt trong cuộc chiến của những sức mạnh cổ xưa giữa các chiến binh Olympus và Titan, Emily và Pegasus phải bay về Thế giới Con người để tìm ra vật duy nhất có thể giúp giải cứu xứ Olympus… Ở đó, Ngọn lửa Olympus sẽ phải đối mặt với Ngọn lửa Titus.Trong cuộc đối đầu của những sức mạnh tối thượng, ai sẽ là người chiến thắng?.... Một cuốn truyện kỳ thú và phi thường! *** Lửa thần xứ Olympus dựng lên cuộc phiêu lưu kết hợp hai yếu tố hiện đại và cổ điển. Tác phẩm có cốt truyện gần gũi, nhân vật ở độ tuổi thiếu nhi đầy ắp trí tưởng tượng.  Tác giả Kate O'Hearn (người Canada) tự nhận mình là người "sinh ra dưới một ngôi sao lang thang". Những chuyến đi trong tuổi thơ đã bồi đắp cho bà trí tưởng tượng, kiến thức phong phú làm chất liệu cho tiểu thuyết. Ngoài bộ sách về chú ngựa Pegasus và cô bé Emily, bà viết một số tác phẩm khác như Shadow Dragon, Valkyrie, Herm's secret... Pegasus gồm có: Pegasus Tập 1: Lửa Thần Xứ Olympus  Pegasus Tập 2: Cuộc Chiến Bảo Vệ Xứ Olympus Pegasus Tập 3: Những Người Olympia Mới  Pegasus Tập 4: Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus Tập 5: Sự Trỗi Dậy Của Các Titan *** TỪ QUÁ KHỨ XA XƯA Cuộc chiến giữa những người xứ Olympus và những người xứ Titus đã diễn ra và đã phân thắng định. Thần Jupiter, người đứng đầu của xứ Olympus và hai người anh em của mình là thần Neptune và thần Pluto, cùng nhân mã Chiron và ba Người Khồng lồ Trăm tay đã tập hợp tại đống tàn tro của cung điện, cùng đối mặt với những chiến binh Titan dữ tợn nhất. Cuộc chiến cuối cùng diễn ra tại Olympus. Cảnh vật quanh họ đã bị thiêu hủy và tàn phá. Vẻ đẹp của thế giới này đã bị xâm phạm. Nhưng từ giữa đống tro tàn của cuộc chiến, xứ Olympus sẽ lại hồi sinh. Nó sẽ vĩ đại và lộng lẫy hơn bất kỳ điều gì người ta có thể tưởng tượng được. Đứng trước mặt ba vị thần Jupiter, Neptune và Pluto - được biết đến với danh hiệu Bộ ba Quyền lực - là thần Saturn, cha đẻ của họ và là người lãnh đạo của xứ Titus. Hai cánh tay đã bị xiềng chặt của ông ta run lên vì giận dữ khi ông nhìn về phía những đứa con trai của mình. Cùng cảnh bị xiềng xích bên cạnh ông là những người anh em thân thiết, cũng là những kẻ thân tín nhất cũng đã bị đánh bại, nhưng vẫn còn vô cùng ngoan cố không chịu khuất phục. “Các ngươi mong ta quỳ xuống trước mặt các ngươi”, thần Saturn khinh bỉ nói, “để cầu xin những đứa con của ta tha thứ sau khi chúng đã dám thách thức sức mạnh của ta ư?” Thần Jupiter nhìn hai người anh em của mình và buồn bã lắc đầu. “Không, thưa Cha. Chúng tôi không cần người phải nói lời xin lỗi. Và ngay cả nếu người có nói lời xin lỗi thì tôi cũng không nghĩ nó có chút thành ý nào. Lời nói của người là hoàn toàn vô nghĩa.” “Vậy thì các ngươi muốn gì?” Thần Saturn hỏi. “Các ngươi có thể làm gì được ta? Các ngươi không thể tiêu diệt được ta hay bất kỳ Titan nào; chúng ta quá hùng mạnh.” “Người nói đúng. Chúng tôi không thể tiêu diệt người. Người nói như vậy làm tôi rất buồn. Chúng tôi vẫn là con đẻ của người.” “Con ta à?” Thần Saturn nhổ nước bọt xuống đất. “Các ngươi không bao giờ nên trốn khỏi Tartarus. Các người chỉ là những đứa con hoang vô ơn. Các ngươi không phải con của ta.” Thần Neptune thở dài. “Mọi lời nói và hành động của ông đều biểu lộ nỗi căm ghét đối với chúng tôi. Tất cả những gì ông khao khát chỉ là quyền lực. Ông là một khối u cần phải được cắt khỏi cuộc đời của chúng tôi, trước khi khối u đó lan ra rộng hơn.” Thần Saturn cười khinh bỉ. “Ta hỏi lại lần nữa: Các ngươi có thể làm gì ta chứ? Các ngươi chỉ là những cái bóng của sự vĩ đại của ta, không hơn.” “Không Cha à, chúng tôi không phải những cái bóng,” thần Neptune nói. “Chính ông mới là kẻ chiến đấu với những cái bóng.” “Ông tra tấn những sinh mạng vô tội để tạo ra đội quân Titan Ảo ảnh,” thần Pluto đồng ý. “Nhưng ngay cả bọn chúng cũng không đánh thắng nổi chúng tôi. Chúng đã biến mất và chúng tôi vẫn còn đây.” “Chính vũ khí bí mật của các ngươi mới tiêu diệt được những Titan Ảo ảnh của ta chứ không phải các ngươi. Ngươi đã cất giấu đứa con gái đó không cho ta tìm thấy. Nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi. Ta sẽ tìm được nó và khi đó, những Titan Ảo ảnh của ta sẽ trỗi dậy một lần nữa, và cuối cùng ta sẽ trở thành người thống trị những thế giới này, đó là định mệnh của ta.” “Ông sẽ không chạm được một ngón tay vào Emily!” Thần Jupiter hét lên. “Cuộc chiến đã kết thúc. Ông đã bị đánh bại!” “Jupe, bình tĩnh nào,” thần Neptune nói. “Ông ta đang cố gài bẫy anh mà thôi.” Thần Jupiter hít một hơi dài để giữ bình tĩnh. “Hòa bình đã trở lại với các thế giới, và đến một lúc nào đó, Olympus, Titus và Trái đất sẽ hồi sinh. Những dấu vết đen tối của người sẽ bị xóa sạch, người sẽ bị chìm vào quên lãng.” Thần Jupiter đứng thẳng người để đưa ra phán quyết: “Saturn xứ Titus, người đã bị kết án vì tội ác chống lại xứ Olympus. Người sẽ phải chịu chính hình phạt người đã chuẩn bị cho chúng tôi. Người sẽ bị mang khỏi đây và bị tống giam vào ngục sâu Tartarus, không bao giờ được hưởng tự do nữa.” “Tartarus không bao giờ có thể giam hãm ta!” Thần Saturn hét lên. “Đầu hàng ngay và ta sẽ tha cho các ngươi.” Thần Jupiter lắc đầu. “Người không bao giờ hiểu được ý nghĩa của từ tha thứ. Không, thưa Cha, cuộc chiến chấm dứt tại đây. Người và đám thuộc hạ sẽ bị tống giam vào ngục Tartarus và bị giam cầm trong đáy ngục tù. Người sẽ không bao giờ được thấy lại ánh sáng ban ngày.” “Ông sẽ cầu mong được chết, Cha à,” thần Pluto lạnh lùng nói. “Nhưng tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra. Ông sẽ tồn tại và sẽ phải chịu đựng, như chúng tôi đã phải chịu đựng suốt ngần ấy thời gian.” Thần Saturn đưa hai tay lên. Dây xích kim loại nặng nề bắt đầu va vào nhau kêu lách cách. Khi cơn giận dữ của ông ta bùng nổ, lửa và chớp từ hai tay bắn ra, nhắm về phía những người con trai của ông ta. Ngay lập tức, thần Jupiter, Neptune và Pluto cùng giơ tay tạo chung một tấm khiên cản phá đòn tấn công của người cha. Những tia lửa bắn loạn xạ trong điện, làm gạch tan chảy và nung đá thành kính. Những cư dân Olympus chạy toán loạn tìm chỗ trú ẩn và núp sau những cây cột, nhưng may thay tấm khiên bảo vệ của Bộ ba Quyền lực đã bảo vệ họ an toàn. “Cha, hãy dừng lại!” Thần Jupiter nói lớn. “Người không thể chiến thắng!” “Vậy ta sẽ hủy diệt tất cả chúng ta!” Những Ngọn lửa thần và ánh chớp của thần Saturn nổi lên dữ dội hơn cho đến khi ông ta kiệt sức và những làn lửa yếu dần rồi tắt ngúm hoàn toàn. Thần Saturn đứng trước những người con trai của mình, người đẫm mồ hôi và cố gắng lấy hơi nói. “Điều này chẳng thay đổi được điều gì.” Thần Jupiter lắc đầu ghê tởm. “Nó thay đổi mọi thứ.” Ông gật đầu với những Người Khồng lồ Trăm tay. “Mang họ khỏi đây.” Ba thần quỷ trung thành, mỗi người có năm mươi cái đầu, gật đầu và vụng về cúi chào. Một trăm cánh tay của họ tóm tất cả các tù nhân chống đối và kéo họ đi. Mời các bạn đón đọc Pegasus Tập 5: Sự Trỗi Dậy Của Các Titan của tác giả Kate O’Hearn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Những Câu Chuyện Tâm Linh - Gary Zukav
Đây là một quyển sách tập hợp những câu chuyện có thật về hành trình khám phá nội tâm của tôi. Trong đó, đôi khi tôi dùng tên thật của những nhân vật, đôi khi tôi thay bằng những tên gọi khác. Có lúc tôi kể chuyện theo đúng như những gì đã xảy ra trong thực tế, và đôi khi tôi kết hợp nhiều câu chuyện lại làm một. Thi thoảng các câu chuyện không kể lại những sự việc đúng y như chúng xảy ra, nhưng các câu chuyện đó cũng là có thật. Người Lakota, một tộc người thổ dân châu Mỹ, truyền lưu câu chuyện về một phụ nữ cưỡi con nghé màu trắng. Bà là người đã cho bộ tộc của họ cái tẩu thiêng. Một ngày kia, có phóng viên hỏi một cụ già Lakota rằng cụ có tin câu chuyện về người phụ nữ kỳ lạ này là thật hay không. Cụ trả lời: - Tôi không biết nó có thật sự xảy ra đúng theo cách mọi người truyền tụng hay không, nhưng tự bản thân anh có thể hiểu là chuyện đó có thật. Và bạn cũng có thể nhận thấy tất cả những câu chuyện trong quyển sách này đều là thật. Bạn cần nhìn sâu vào bên trong tâm hồn mình để chứng thực điều đó. Mọi câu chuyện về linh hồn, từ quyển sách này hay bạn nghe được ở đâu đó, đều đòi hỏi bạn phải nhìn vào nội tâm mình để biết xem nó có thật hay không. Điều này có thể thật với người này, nhưng lại không thật đối với người khác. Đó là cách tiếp cận của quyển sách về Những câu chuyện tâm linh. Chẳng hạn, có người cho rằng Vũ Trụ ở trạng thái chết, “trơ ỳ” và mọi sự việc trong cuộc sống đều xảy ra tình cờ, ngẫu nhiên. Nhưng người khác, trong đó có tôi, lại nghĩ Vũ Trụ rất sống động, thông thái và đầy lòng trắc ẩn. Nhìn nhận Vũ Trụ chết là một câu chuyện. Nhìn nhận Vũ Trụ sống động lại là một câu chuyện khác. Vậy thì theo bạn, câu chuyện nào là có thật? Chính bạn phải quyết định điều đó. Mỗi câu chuyện trong quyển sách này đều mang đến cho bạn cơ hội để quyết định xem nó có là thật đối với bạn hay không. Cụ già người Lakota nói rằng chính bản thân bạn có thể tự suy xét xem khi nào một câu chuyện là thật, nhưng trước khi suy xét, bạn phải biết về câu chuyện đó trước đã. Có nghĩa là bạn phải suy nghĩ về nó và, thậm chí quan trọng hơn, khám phá xem bạn cảm nhận gì về nó. Bạn có thể đọc tất cả những câu chuyện này trong vài ngày, theo thứ tự, hoặc chọn đọc từng câu chuyện riêng rẽ tùy thích. Vì có tới năm mươi hai câu chuyện, cho nên bạn có thể đọc mỗi tuần một câu chuyện và dành ra thời gian để ngẫm nghĩ về nó. Ngay cả nếu bạn đọc hết tất cả chỉ trong một ngày, bạn vẫn có thể đọc lại chúng, mỗi tuần một câu chuyện chẳng hạn, để có thêm thời gian suy ngẫm về từng câu chuyện. Tôi yêu thích Những câu chuyện tâm linh. Đối với tôi, bất kỳ câu chuyện nào khiến tôi hiểu rõ giá trị bản thân và giá trị của bạn, cũng như khiến tôi hạnh phúc khi biết rằng tất cả chúng ta cùng tồn tại bên nhau kể cả khi mọi việc trở nên khó khăn, thì tất thảy đều là Những câu chuyện tâm linh. Bất kỳ câu chuyện nào giúp tôi quý trọng Trái Đất và nhìn nhận Trái Đất như một Người Bạn Lớn, cũng là Những câu chuyện tâm linh. Tôi hạnh phúc khi chia sẻ Những câu chuyện tâm linh này với các bạn. Mời các bạn đón đọc Những Câu Chuyện Tâm Linh của tác giả Gary Zukav.
Dám Hạnh Phúc
Triết gia Ai cũng có thể hạnh phúc ngay từ giây phút này. Chỉ có điều, chúng ta không thể hưởng thụ hạnh phúc nếu chỉ đứng yên tại chỗ. Cần phải tiếp tục tiến bước trên con đường mình đã đặt chân lên. Cậu đã tiến một bước đầu tiên. Đã tiến một bước dài. Tuy nhiên, cậu đang nhụt chí, định thoái lui chứ không chỉ dừng lại. Cậu có biết tại sao không?  Chàng thanh niên Thầy bảo tôi không có khả năng chịu đựng?  Triết gia Không hề. Cậu chỉ chưa đưa ra được “lựa chọn lớn nhất của cuộc đời” thôi.  Chàng thanh niên Lựa chọn lớn nhất của cuộc đời? Thầy bảo tôi lựa chọn gì cơ?  Triết gia Tôi nói vừa nãy rồi đấy. Là “tình yêu”.  Chàng thanh niên Trời, một từ đó thì làm sao mà tôi hiểu được! Đừng nói một cách trừu tượng để tránh né nữa!!  Triết gia Tôi nghiêm túc mà. Những vướng mắc trong lòng cậu bây giờ đều được gói gọn trong một từ “tình yêu”. *** Vậy là bản dịch tiếng Việt cuối cùng cũng được xuất bản! “Dám Hạnh Phúc”. Đây là phần tiếp theo của cuốn sách bán chạy mà có thể mọi người đã từng nghe đến: “Dám Bị Ghét”. Đợt ở bên Nhật mình đã có cơ hội được cầm trên tay cả 2 cuốn bằng tiếng Nhật nhưng chỉ đọc kĩ cuốn phần 1. Được cầm trên tay bản dịch tiếng Việt phần 2, mình đã dành 2 ngày để đọc nó, và công nhận là cuốn sách rất hay nhưng vẫn có nhiều chỗ khó hiểu, hoặc do não mình chậm. Cuốn sách Dám Bị Ghét    Nói một chút về cuốn sách này. Cuốn sách này giới thiệu với người đọc về tâm lý học Adler thông qua cuộc trò chuyện giữa một chàng thanh niên và triết gia. Các bạn có thể search google “review sách Dám bị ghét” và có rất rất nhiều trang web cũng như blog đánh giá và tóm tắt cuốn sách này.    Cá nhân mình thấy cuốn này rất hay bởi mình không hề biết một tí gì về tâm lý học cũng như tư tưởng Adler. Có những quan điểm mà lần đầu đọc khiến mình chỉ muốn thốt lên “WTF?!”, ví dụ như “sang chấn tâm lý không hề tồn tại”. Bên cạnh đó, cũng có những quan điểm mà mình đồng tình ngay khi đọc được nó, ví dụ như “hạnh phúc chính là cảm giác cống hiến”, hay “sống hết mình ngay tại đây, vào lúc này”. Nhìn chung, cuốn sách dẫn tới một kết luận là: nếu muốn sống hạnh phúc thì phải biết chấp nhận việc bị ghét. Nếu ai chưa đọc cuốn này thì mình super recommend. Hay cơ mà hơi hack não, đến mình bây giờ vẫn chưa thể hiểu được hết nữa là. Review sách Dám Hạnh Phúc    “Dám Hạnh Phúc” là phần tiếp theo của cuốn “Dám Bị Ghét”. Chàng thang niên đã được thầy triết gia “thông não” tư tưởng Adler, nhưng 3 năm sau anh chàng quay lại gặp ông thầy và than phiền rằng những quan điểm này không hề thực tế và gần như không thể áp dụng được. Và thế là 2 người lại có một đêm không ngủ để ngồi tranh luận với nhau về tư tưởng Adler.    Chàng thanh niên than phiền về việc anh đã áp dụng tư tưởng Adler khi dạy học ở trường, ví dụ như “không được khen ngợi cũng không được mắng mỏ”, và kết quả là lớp học trở nên náo loạn hơn. Và anh cho rằng, tư tưởng của Adler chỉ là lý thuyết suông trên giấy, không giúp ích gì trong xã hội hiện đại.    Triết gia lắng nghe chàng thanh niên, đồng thời giải thích cụ thể hơn về những hiểu nhầm về tư tưởng Adler. Mời các bạn đón đọc Dám Hạnh Phúc của tác giả Koga Fumitake & Kishimi Ichiro.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato
"Người thổi thủy tinh xứ Murano" là tiểu thuyết mang đầy không khí thần bí về lịch sử và truyền thống thổi thủy tinh của người dân ở đảo Murano, thành Venice, một trong 3 thành phố nổi tiếng của Italy. Nghề thổi thủy tinh là nghề sống còn thành phố này và những tấm gương được làm từ đây đắt hơn vàng. Được những kẻ giết người từ Hội đồng thành phố canh cẩn mật, nhiều người thợ thủy tinh xứ Murano gần như bị cầm tù trên đảo của họ. Nhưng một bậc thầy của nghề là Corradino Manin đã bán các phương thức và linh hồn mình cho vua Louis XIV (Pháp), nhằm bảo vệ cô con gái bí mật của ông. Nhiều thế kỷ sau, hậu duệ của ông, Nora Manin - một phụ nữ Anh trẻ tuổi - vì muốn thoát khỏi cuộc sống không hạnh phúc của mình ở London, đã quyết định đến Venice và theo học nghề thổi thủy tinh ở thành phố của tổ tiên mình. Sôi nổi và tài năng, tên họ nổi tiếng của cô đã đặt cô vào nguy hiểm bên trong các xưởng thủy tinh cổ xưa khi các kình địch của cô xuất hiện. Tìm thấy được cuộc sống mới và tình yêu ở Venice, số phận của Nora trở nên gắn bó chặt chẽ với ông tổ Corradino; và lúc này, những bí mật về sự phản bội của ông lộ ra. *** Marina Fiorato là nhà văn nữ gốc Venice. Cô tốt nghiệp ngành lịch sử tại Đại học Oxford, từng theo học chuyên ngành về kịch Shakespeare tại Đại học Venice. Sau khi tốt nghiệp đại học, nhà văn theo đuổi hội họa và trải qua nhiều nghề: diễn viên, nhà phê bình phim và họa sĩ minh họa. Cô từng thiết kế chuyến du lịch bằng hình (visual tour) cho ban nhạc U2 và Rolling Stones. Cô kết hôn tại Venice và hiện sống ở North London với chồng, con trai và con gái. Nữ nhà văn được xem là một "Rowling thứ hai" khi vừa viết sách vừa trông con trong một quán cà phê. Fiorato đang thương thảo việc chuyển nhượng bản quyền để chuyển thể tác phẩm này thành phim. *** Khi Corradino Manin nhìn những ngọn đèn của San Marco lần cuối cùng. Venice bên kia phá với chàng dường như là một chòm sao vàng óng trong màn đêm nhung xanh thẫm. Bao nhiêu ô cửa trong số những ô cửa sổ đó, điểm trang kinh thành của chàng như những viên đá quý, mà chàng đã làm ra bằng chính đôi tay mình? Giờ đây chúng là ánh sao lấp lánh soi đường chàng cuối cuộc hành trình của đời chàng. Dẫn lối cho chàng cuối cùng cũng trở về quê nhà. Khi con thuyền chạy vào San Zaccaria, chàng không nghĩ – một lần này thôi – là mình có thể diễn tả cảnh này trong thủy tinh bằng một pulegoso 1 với vàng lá và đá da trời nóng ra sao, mà là chàng sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy khung cảnh dấu yêu này nữa. Chàng đứng trước mũi thuyền, hình chạm đầu mũi thuyền lấm tấm nước biển, nhìn sang trái về Santa Maria della Salute, đôi mắt nhìn cái khối mái vòm trắng lờ mờ hiện ra trong màn đêm vẻ tinh khôi của nó. Người ta đã đặt móng cho ngôi nhà thờ lớn vào năm 1631, năm Corradino chào đời, để cảm tạ Đức Mẹ Đồng Trinh đã cứu thành khỏi Trận dịch. Tuổi thơ và thời trai trẻ của chàng đã sánh bước với công trình đang dần hình thành. Giờ nó đã hoàn thành, năm 1681, năm chàng chết. Chàng chưa từng được thấy sự rỡ ràng trọn vẹn của nó dưới ánh sáng ban ngày, và giờ thì sẽ không bao giờ nữa. Chàng nghe thấy một người trèo traghetto 2 thê lương mời khách khi băng qua Kênh lớn. Chiếc thuyền đen của ông gợi nhớ một chiếc gondola 3 đưa tang. Corradino rùng mình. Chàng cân nhắc xem có nên gỡ cái mặt nạ bauta trắng ra không ngay khi chân chàng đặt lên bờ; một khoảng khắc nên thơ – một cử chỉ cao cả khi chàng trở về Serenissima 4. Không, mỉnh còn một việc nữa phải làm trước khi họ tìm thấy mình. Chàng cài kín chiếc áo choàng đen trên vai chống lại sương mù tăm tối và đi qua Piazzetta dưới lớp che của chiếc mũ ba sừng và bauta. Bộ trang phục tabarro 5 truyền thống, đen từ đầu đến chân trừ chiếc mặt nạ trắng, phải giúp chàng đủ vô danh để kéo dài thời gian chàng cần. Bản thân cái bauta, một phiến mặt nạ ma quái hình thù như cái xuổng của phu đào huyệt, có cái mũi ngắn và cằm dài có thể biến đổi giọng một cách kỳ quái nếu chàng phải nói. Chẳng mấy lạ là, chàng nghĩ, cái mặt nạ vay mượn tên nó từ ngữ "baubau", "ác quỷ" mà các ông bố bà mẹ cầu khẩn để làm mấy đứa con lang thang của họ khiếp sợ. Theo thói quen do mê tín, Corradino đi nhanh vào màn đêm qua giữa hai cây cột San Marco và San Teodoro vươn lên, trắng và đối xứng. Vị Thánh và con quái vật đứng trên đỉnh trán tường của hai cây cột chìm trong bóng tối. Nấn ná lại đây là xui xẻo, vì các tội nhân bị hành quyết giữa hai cây cột này – bị treo bên trên hoặc chôn sống ở dưới. Corradino làm dấu thánh giá, tự nhận ra mình và mỉm cười. Còn vận rủi nào nữa có thể xảy đến cho chàng? Ấy thế mà chàng vẫn rảo bước. Vẫn còn một tai họa có thể làm hỏng mình: bị ngăn cản không hoàn thành được việc cuối cùng. ... Mời các bạn đón đọc Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano của tác giả Marina Fiorato.
Sững Sờ và Run Rẩy - Amélie Nothomb
Một cô gái trẻ phương Tây làm việc cho một công ty của Nhật, do sự khác biệt văn hóa, nên đã chu du một vòng công sở với những công việc ít ai ngờ tới nhất. Điểm hấp dẫn đầu tiên trong cuốn sách nhỏ nhắn này: đây là một câu chuyện có thật, từng xảy ra với Amélie Nothomb. Với điểm xuất phát chân thực đó, một câu chuyện phiêu lưu hài hước đã mở ra với cả tá tình huống dở cười dở mếu. Thay vì có một vị trí ổn định trong công ty, đổi chỗ cho cái nhìn trân trọng đối với một đồng nghiệp nước ngoài, Amélie loay hoay hết chỗ nọ tới chỗ kia, thậm chí, có lúc cô thấy mình thậm chí chưa phải là con số không. Cuốn sách được trải ra giữa hai thế giới đối lập. Ước muốn trở thành một phiên dịch, song Amélie giống một kẻ vô công rồi nghề ở công ty; đổi lại cho bao công sức thi đầu vào, Amélie lượn lờ khắp các ngóc ngách như một hình ảnh lố bịch khi đi bóc lịch hoặc tranh việc phân phát thư của người đưa thư; lẽ ra phải đau khổ, vật vã lắm, nhưng Amélie lại cảm thấy nhẹ nhõm và rất đỗi bằng lòng trước những công việc vớ vẩn nhất mà cô tự xin hoặc bị giao phải làm. Sự khôi hài của hoàn cảnh và lối kể chuyện bình dị, chân thực, tao nhã đã tạo nên sự quyến rũ thú vị cho Sững sờ và run rẩy, lôi kéo độc giả trong một khám phá mới mẻ: hiện đại hóa mâu thuẫn lâu đời giữa phương Đông và phương Tây. Nó khiến người ta đón nhận những điều vô lý nhất đang dồn ép Amélie theo chiều hướng tích cực: lo lắng nhưng không sợ hãi, thất vọng nhưng không sụp đổ. Không mô tả nhiều song thế giới nhân vật trong Sững sờ và run rẩy hiển hiện thật đậm nét với phát hiện tinh tế của Amélie Nothomb, từ nét tính cách của mỗi cá nhân tới hình ảnh chung về những người trong hệ thống công sở ở Nhật. Tất tật chỉ có bốn người: ông Haneda là chủ tịch hội đồng quản trị, ông Omochi là cấp phó, sau đó là ông Saito và cô Mori. Mọi va chạm, mâu thuẫn, xung đột đều liên quan tới chừng ấy người. Nhưng họ là sức mạnh không gì phá vỡ nổi khi xếp đặt cạnh nhau và được kết nối bằng thứ keo dính đặc biệt có tên là “nguyên tắc”. Amélie bị đẩy thành bà “Nước Tiểu” trong cơ quan cũng chỉ vì cô không sao hiểu nổi hệ thống ấy, và điều này như một thứ gia vị hài hước, tạo cho cuốn tiểu thuyết góc nhìn sắc sảo mà đậm chất hài hước. *** Amélie Nothomb sinh ngày 13/8/1967 tại Kobe, Nhật Bản và chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa đất nước mặt trời mọc. Năm 1992, cô xuất bản tiểu thuyết đầu tay, Hygiène de l’assassin (Hồi ức kẻ sát nhân), cuốn sách đánh dấu thành công đầu tiên của cô. Đến nay, Amélie đã xuất bản 17 tiểu thuyết và trở thành một hiện tượng văn học không chỉ của nước Pháp. Các tác phẩm của cô được dịch ra gần 40 thứ tiếng khác nhau, trong đó Sững sờ và run rẩy ra mắt năm 1999, đánh dấu một bước ngoặt trong sự nghiệp của nữ nhà văn trẻ. Đây chính là cuốn sách thành công nhất của Amélie Nothomb, giành Giải thưởng Lớn của Viện hàn lâm Pháp cho thể loại tiểu thuyết. Tờ Le Soir nhận xét: “Amélie Nothomb là một trong những nhà văn nổi bật nhất trong thời đại cô. Với sự đều đặn của máy đếm nhịp, cây bút này cho ra đời những tiểu thuyết thường được ca ngợi bởi sự độc đáo, tính nhân văn và chất dữ dội của chúng”. *** Ông Haneda là cấp trên của ông Omochi. Ông Omochi là cấp trên của ông Saito. Ông Saito là cấp trên của cô Mori. Và cô Mori là cấp trên của tôi. Còn tôi không là cấp trên của ai hết. Hoặc có thể nói theo cách khác. Tôi làm theo lệnh của cô Mori, cô Mori làm theo lệnh của ông Saito, và cứ tiếp tục như thế, các mệnh lệnh được truyền từ trên xuống dưới qua các cấp thứ bậc với sự chính xác này. Vậy là, trong công ty Yumimoto, tôi y theo lệnh của tất cả mọi người. Ngày mùng 8 tháng Giêng năm 1990, chiếc thang máy nhả tôi lên tầng cuối cùng trong tòa nhà của công ty Yumimoto. Ô cửa sổ cuối sảnh thu hút tôi, giống như người ta bị hút về phía cửa sổ máy bay bị vỡ. Ở phía xa, rất xa là thành phố xa tới mức tôi cứ ngỡ như chưa bao giờ đặt chân tới đó. Thậm chí tôi không nghĩ tới việc phải trình diện ở lễ tân. Thực ra, lúc đó trong đầu tôi chẳng có ý nghĩ gì khác ngoài cái khoảng không hấp dẫn kia, ngoài cái khuông cửa mênh mông toàn kính kia. Cuối cùng, một giọng khàn khàn gọi tên tôi từ đằng sau. Tôi quay lại. Một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, dáng người nhỏ thó, gầy và xấu xí, nhìn tôi vẻ khó chịu. - Sao cô đến mà không báo cho lễ tân? - ông ta hỏi tôi. Tôi chẳng biết trả lời sao nên im lặng. Tôi cúi gập người và nhận thấy là trong vòng mười phút, dù chưa nói lời nào, tôi đã gây ấn tượng không hay vào ngày đầu tiên đến nhận việc ở công ty Yumimoto. Người đàn ông nói ông ta là Saito. Ông dẫn tôi qua vô số những căn phòng rộng thênh thang và giới thiệu tôi với nhiều nhóm người có mặt trong đó, nhưng ông ta nêu tên họ tới đâu thì tôi cũng quên dần tới đó. Sau đó, ông dẫn tôi vào phòng làm việc của cấp trên của ông ta, đó là ông Omochi, dáng người đồ sộ và đáng sợ, chứng tỏ ông ta chính là phó chủ tịch. ... Mời các bạn đón đọc Sững Sờ và Run Rẩy của tác giả Amélie Nothomb.