Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Muôn Hoa Trên Gấm

Tiểu thuyết Muôn Hoa Trên Gấm kể về câu chuyện của Phó Minh Cẩm, một cô gái hiện đại xuyên không vào thân xác của Phó Minh Cẩm, con gái đầu lòng của một gia đình dòng dõi thư hương xuống dốc bị truất biếm về quê. Trong thân xác mới, Phó Minh Cẩm phải đối mặt với nhiều khó khăn và thử thách. Cô phải cố gắng thích nghi với cuộc sống ở thời cổ đại, đồng thời tìm cách vực dậy gia đình đang suy tàn. Cuối cùng, Phó Minh Cẩm đã thành công trong việc vực dậy gia đình và trở thành một nữ doanh nhân thành đạt. Cô cũng tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Đánh giá nội dung Tiểu thuyết Muôn Hoa Trên Gấm có nhiều điểm đáng chú ý, bao gồm: Cốt truyện hấp dẫn, nhiều tình tiết bất ngờ. Cốt truyện của truyện xoay quanh cuộc sống của Phó Minh Cẩm ở thời cổ đại, từ việc cô phải thích nghi với cuộc sống mới cho đến việc cô tìm cách vực dậy gia đình. Cốt truyện được xây dựng chặt chẽ, nhiều tình tiết bất ngờ, khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Nhân vật được xây dựng chân thực, có chiều sâu. Các nhân vật trong truyện được xây dựng chân thực, có chiều sâu, từ nhân vật chính Phó Minh Cẩm đến các nhân vật phụ. Mỗi nhân vật đều có những nét tính cách riêng, khiến người đọc cảm nhận được sự sống động của họ. Giọng văn hài hước, dí dỏm. Tác giả Bỉnh Chúc Du Tất Viên có giọng văn hài hước, dí dỏm, giúp truyện trở nên nhẹ nhàng và dễ đọc hơn. Tiểu thuyết Muôn Hoa Trên Gấm là một tác phẩm ngôn tình đáng đọc, với cốt truyện hấp dẫn, nhân vật được xây dựng chân thực và giọng văn hài hước, dí dỏm. Truyện sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và giải trí tuyệt vời. Dưới đây là một số điểm cộng và điểm trừ của truyện: Điểm cộng: Cốt truyện hấp dẫn, nhiều tình tiết bất ngờ Nhân vật được xây dựng chân thực, có chiều sâu Giọng văn hài hước, dí dỏm Điểm trừ: Đôi khi có những tình tiết hơi phi logic Kết thúc truyện hơi nhanh và chưa được trọn vẹn *** Trời còn chưa sáng, bên ngoài một mảnh đen kịt, đúng là thời điểm u ám nhất trước bình minh. Minh Cẩm mở bừng mắt, Minh Lan bên cạnh ngủ thành hình chữ đại (大), đùi trắng nõn thò ra khỏi chăn, đè thật mạnh lên người nàng. "Đẹp mắt nhỉ!" Minh Cẩm chậc chậc vài tiếng tiếc nuối: "Đáng tiếc chị đây không thích nữ sắc." Giơ tay đẩy chân Minh Lan ra khỏi người, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng nhíu mày, kéo chăn đắp cho Minh Lan. "Ưm." Minh Lan tựa hồ bị đánh thức, ậm ừ một tiếng phản đối, trở mình, tung chăn đè dưới người ngủ tiếp. Minh Cẩm bất đắc dĩ, nhiễm lạnh bị cảm không phải chuyện đùa, nhẹ nhàng vỗ vỗ em gái rồi lại kéo chăn ra đắp lên người Minh Lan, nhận được tiếng lầu bầu khó chịu còn lớn hơn nữa. Giằng co một hồi, trên người vốn hơi lạnh lại mướt mồ hôi, Minh Cẩm rón rén chui ra khỏi ổ chăn. Không khí ẩm ướt làm cánh tay nàng nổi da gà, nàng nhanh chóng cầm áo ngoài mặc vào. Dù là cuối xuân nhưng sáng sớm vẫn lạnh thấu xương, Minh Cẩm sửa soạn bản thân chỉnh tề rồi ra cửa. Chung quanh là một mảnh đen nhánh, chỉ có trong phòng nha hoàn truyền đến một chút động tĩnh khiến sân viện Phó gia có vẻ không quá vắng lặng. Ngoài sân hoa cỏ khẽ co lại, đọng sương mai giống như thiếu nữ cúi đầu, trông vừa tao nhã lại khiêm tốn. Đó là nơi mặt trời sắp mọc, Minh Cẩm ngắm nhìn từ xa như mọi ngày. Trước khi mặt trời mọc, thời gian luôn trôi qua thật chậm như đã chờ đợi rất lâu, bóng tối đối lập với ánh sáng, ngột ngạt và u ám, nhưng Minh Cẩm lại cảm thấy con tim an bình một cách kỳ lạ, dường như khoảnh khắc này của mỗi ngày đều là lúc nàng thoải mái nhất, dường như sau khi màn đêm qua đi là có thể trở lại lúc xưa. Khi đó... Minh Cẩm nhếch khóe môi, ánh mắt hơi ảm đạm. Đợi trong chốc lát chân trời mới miễn cưỡng lóe ra chút ánh sáng, từ đen nhánh biến thành xám đậm, bóng tối từ từ rút đi, xám nhạt, xám tro, trắng... Mặt trời không biết nhô lên từ lúc nào, không hề tạm dừng, không hề chần chờ, trong nháy mắt thắp sáng bầu trời bao la. "Một ngày mới." Minh Cẩm lẩm bẩm, cảm thụ thân thể được ánh mặt trời tắm gội, dường như sức sống khôi phục từng chút một trong vầng sáng ấm áp, nháy mắt lại tràn đầy năng lượng, đầu óc trở nên minh mẫn. Thiết nghĩ Phó Minh Cẩm nàng đây đúng là đang tuổi thanh xuân bừng bừng, sức sống dâng tràn bắn ra tứ phía, được coi là một thanh niên tốt, có đạo đức, biết kính trọng, biết liêm sỉ. Hiện tại đâu cần nàng cởi trần quấn khố lá lên núi bắt lợn rừng, cũng không cần nàng chui vào sơn động chơi trốn tìm với khủng long, cùng lắm là xuyên vào xã hội phong kiến, có cha có mẹ, không đói không rét, còn làm ra vẻ gì nữa, có gì mà không sống nổi? "Lại là một ngày lành." Minh Cẩm nheo mắt, cười vui vẻ. "Sao con biết là một ngày lành?" Tề thị từ phía sau nàng đi tới, giọng nói mang theo một tia ý cười. "Mẹ." Minh Cẩm quay đầu nhìn Tề thị, khóe môi càng nhếch cao hơn. "Minh Cẩm khỏe khoắng quá nhỉ, trước nay đều ngủ sớm thức sớm." Phó Duy An cũng đi ra thăm mấy chậu thược dược ông mới trồng. Ngoại trừ ở thư phòng đọc sách, ông dành phần lớn thời gian hầu hạ hoa cỏ. Minh Cẩm nghe cha khen bèn nghĩ thầm, đó chính vì nàng luôn là một cô gái tràn đầy năng lượng và không bao giờ mệt mỏi, lên mạng thâu đêm suốt sáng là chuyện bình thường. Đến nơi này mỗi khi mặt trời lặn thì chẳng còn gì làm khiến nàng nghẹn hỏng luôn rồi, trời tối mà cứ lục đục là muốn ăn đòn, vậy khi trời sáng còn không nhanh chóng chạy ra vui vẻ lăn lộn? "Đây là giống mẹ." Tề thị có chút đắc ý hơi hất cằm, kéo tay Minh Cẩm dặn dò: "Mới ấm hơn một chút, đừng vội đổi sang áo mỏng, xuân che thu lạnh." Minh Cẩm cười tủm tỉm nhìn Tề thị lo lắng cho mình, nắm tay bà trấn an: "Mẹ sờ tay con nè, ấm lắm mà!" Tề thị cũng cười, gật đầu dắt tay con gái đi về hướng phòng bếp. Minh Cẩm bưng bữa sáng, đi theo Tề thị tới phòng bà cụ Phó. Xuân Hương đang quét tước bên ngoài, thấy hai người tới bèn mỉm cười cúi chào: "Tối hôm qua lão thái thái đi tiểu đêm, lúc này vẫn còn ngủ ạ." Đang nói thì nghe trong phòng có động tĩnh, Xuân Hương vội vào hầu hạ bà cụ rời giường. Tề thị đưa Minh Cẩm vào hành lễ với bà cụ, hầu hạ rửa mặt chải đầu. Tuy rằng Phó gia đã thua xa lúc xưa, hiện tại dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết số người làm trong nhà, nhưng bà cụ Phó vẫn cảm thấy có một đống lễ nghi cần phải giữ, hơn nữa nghiêm khắc tuân thủ -- Phó gia cho dù bần cùng, cho dù xuống dốc thì cũng là dòng dõi thư hương. Tề thị xuất thân thương hộ không cho là đúng, nhưng trứng chọi đá, thân là con dâu sao có thể thách thức mẹ chồng? Bà chỉ hy vọng tương lai tìm cho con trai Minh Thụy một cô vợ biết nghe lời, có thể trút hết nỗi nghẹn khuất và mệt nhọc bao nhiêu năm, đến lúc đó... "E hèm." Minh Cẩm thấp giọng đằng hắng, nhắc nhở mẫu thân hiển nhiên đang thất thần. Tề thị nhanh chóng hoàn hồn, vừa vặn chạm phải ánh mắt dò xét của mẹ chồng, vội vàng cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn. Trong mắt bà cụ hiện lên một tia bất mãn, chậm rãi hỏi: "Nghĩ cái gì vậy?" "À." Tề thị xấu hổ không thôi, thật không biết trả lời ra sao. "Bao lớn rồi, nói năng còn vụng về như vậy." Giọng nói của bà cụ hòa hoãn, nhưng mỗi chữ đều mang chỉ trích: "Trưởng nữ Minh Cẩm đã lớn thế rồi, cô cũng coi như là trưởng bối, ở trước mặt tiểu bối nên chú ý một chút, không thể tùy hứng như trước." Tề thị miễn cưỡng nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng, cố nặn ra nụ cười: "Ngài nói đúng rồi ạ." Bà cụ thấy con dâu không cãi lại, tựa hồ có chút hài lòng, lại nói: "Phó gia chúng ta không giống Tề gia, bốn chữ Dòng dõi thư hương đâu phải nói suông. Tuy đang ở trong phòng nhà mình, nhưng chính là chỗ không ai giám sát mới càng phải giữ gìn thật ổn thỏa." "Là con dâu sơ sót, xin ngài trách phạt." Tề thị bị răn dạy đến phát nghẹn, cười càng mất tự nhiên. "Trách phạt thì không cần, cô cũng lớn vậy rồi, dù sao cũng phải chừa cho cô chút thể diện trước mặt con cái." Bà cụ liếc một cái về phía Minh Cẩm. Trong lòng Tề thị thầm mắng, đã làm trò nói đến nước này trước mặt Minh Cẩm, còn chừa thể diện cái đinh gì nữa? Sắc mặt càng thêm khó coi. Minh Cẩm cung kính đứng cứng ngắt bên cạnh, mặc cho đôi mắt hình viên đạn của bà nội quét tới vẫn không nhúc nhích một tẹo nào. Bà cụ Phó coi như hài lòng với phản ứng của Minh Cẩm, quay đầu nhàn nhạt bảo: "Cô hãy phân phó phòng bếp, năm nay không cần làm bánh hoa hồng." Tề thị ngẩn ngơ, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ làm không tốt ạ?" "Không phải." Vẻ mặt bà cụ càng lãnh đạm: "Hôm qua Minh Lan nói với tôi muốn ăn bánh hoa hồng." Tề thị nghiến răng, thay con gái cầu tình, "Tuổi con bé còn nhỏ..." "Đã bắt đầu học hành biết chữ, không còn nhỏ." Giọng bà cụ càng nghiêm hơn, ý cảnh cáo thật đậm: "Xem kiểu cô dạy con gái thế nào kìa!" Tề thị trầm mặc, bà biết nếu nói gì thêm, sợ là mẹ chồng càng muốn làm trầm trọng, hai năm không thể ăn bánh hoa hồng. "Con gái thì phải ra dáng con gái," bà cụ dường như bị khơi mào hứng thú, bắt đầu nhai đi nhai lại luận điệu cũ rích: "Người Phó gia dù có lạnh chết cũng đón gió mà đứng, đói chết cũng không khom lưng! Là cô nương mà có thể tùy tiện đòi ăn hay sao? Tương lai phải gả đi, nếu cứ như vậy làm Phó gia mất mặt, chi bằng đừng xuất giá!" Thấy Tề thị còn muốn nói gì đó, bà cụ cao giọng quát: "Nếu có ai lại tham ăn thì vả miệng cho ta!" Mắt Tề thị bắn ra hoả tinh, sắp phải cãi lại thì bị Minh Cẩm nhẹ nhàng kéo một cái mới ngồi xuống lại, cúi đầu hít thở sâu vài cái, dùng hết sức làm cho giọng nói thản nhiên: "Con dâu có một chuyện muốn bàn bạc với ngài." "Chuyện gì?" Bà cụ khôi phục bình tĩnh, thanh âm cũng hòa hoãn hơn. "Tuổi Minh Cẩm cũng lớn rồi," Tề thị ngăn chặn lửa giận, thật cẩn thận trình bày: "Con nghĩ đã đến lúc tìm một bà mối hỗ trợ chọn nhà chồng." Minh Cẩm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, quả nhiên, mẫu thân nhà mình lại muốn đề cập tới vụ này, nhìn sang thấy bà nội bắt đầu đen mặt. "Minh Cẩm đã sớm định xong hôn sự." Bà cụ Phó xanh mặt gắt: "Cô không cần xen vào." "Con là mẹ ruột của Minh Cẩm." Tề thị rốt cuộc không nhịn nổi, nỗ lực ép mình không cần lớn giọng quá mức, "Việc hôn nhân này vẫn chưa ai nhắc tới, chẳng lẽ để Minh Cẩm chờ đợi mỏi mòn từng ngày?" "Cô đang cãi với tôi hay sao?" Bà cụ liếc xéo Tề thị, thanh âm trầm thấp, ánh mắt sắc bén, "Cô là mẹ ruột, chẳng lẽ tôi không phải tổ mẫu ruột?" "Con dâu không dám, là con nhất thời hồ đồ nói sai lời, ngài đừng chấp." Tề thị vội cúi đầu, lại mềm giọng cười làm lành: "Chỉ là Phó gia chúng ta cũng là nhà có uy tín có danh dự, nếu cứ nuôi khuê nữ trong nhà, mặt mũi cũng khó coi." "Cô không cần xen vào." Bà cụ nói một cách chém đinh chặt sắt: "Đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ thu xếp." Tề thị lại thử mở miệng nhưng luôn bị bà cụ Phó đoán trước át giọng, uất nghẹn đến mức mắt đỏ hoe. Hai người khó khăn lắm mới thoát thân, Tề thị vội vàng đi về hướng thư phòng, Minh Cẩm thấy sắc mặt bà không ổn, cuống quít đuổi theo: "Mẹ." "Con đừng đi theo." Tề thị nổi giận đùng đùng, càng đi càng nhanh, giọng nói cất cao vài độ: "Về phòng chờ mẹ." Minh Cẩm hơi hé miệng, bất đắc dĩ dừng bước, nhưng lại lén lút rẽ vào một góc, đi vòng ra cửa sổ sau thư phòng cẩn thận lắng nghe..   Mời các bạn mượn đọc sách Muôn Hoa Trên Gấm của tác giả Bỉnh Chúc Du Tất Viên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tần Cảnh Ký - Cửu Nguyệt Hi.
Bạn sẽ làm gì nếu một ngày tỉnh dậy, phát hiện mình đã bước vào trong một cuốn tiểu thuyết? Tệ hại hơn, nếu nhân vật chính cùng tên với bạn ấy có một cuộc sống bê bết và đầy rẫy kẻ thù? Tần Cảnh đã có được trải nghiệm đó. Bằng chính sự mạnh mẽ, cá tính, đanh thép và khéo léo của mình, cô đã gỡ dần những chiếc gai nhọn trong cuộc đời của nhân vật Tần Cảnh để bước vào vườn hoa hồng tình yêu. Nhưng, một sáng thức giấc, cô bỗng phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.. *** Lúc Tần Cảnh chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ, QQ chợt nhấp nháy báo có tin nhắn của Viên Tử, cô bèn kích động mở ra xem. Vì nghỉ đông rảnh rỗi nên Viên Tử đã viết một bộ truyện lấy tên nữ chính là Tần Cảnh - cũng chính là tên cô! Cô gái nào chẳng ôm mộng làm nữ chính, mà nữ chính Viên Tử viết còn dựa theo cuộc sống thật của chính Tần Cảnh nữa. Trắng trẻo, sang chảnh, xinh đẹp, ôm mộng làm đạo diễn… cô có thể không kích động hay sao? Hộp thoại xuất hiện, quả nhiên là cô ấy gửi tới một tệp tin tên là “Minh tinh tránh ra, nữ phụ muốn báo thù”. Tần Cảnh vừa nhìn tiêu đề máu nóng đã sục sôi: Minh tinh cơ đấy, nữ phụ muốn báo thù nữa kìa, nhất định là tranh đấu rất khốc liệt, không bên nào chịu nhường bên nào rồi! Sau khi cô nhận tập tin, hộp thoại còn hiện thêm một câu: Viên Tử 22:33:33 17/03/2013: Tần Cảnh, gần đây thịnh hành văn nữ phụ, tôi viết thử một truyện xem thế nào. Thật ra bà là nữ chính, có điều, ừm, là nguyên nữ chính (*) thôi. Bà đừng choảng tôi đấy nhé! Tôi phắn đây! Vèo~~~ (*) Từ dùng để chỉ nữ chính ban đầu của một bộ văn nữ phụ. (Tất cả các chú thích trong truyện đều là của người dịch.) Thế rồi, ảnh đại diện cười ngốc nghếch của Viên Tử lập tức tối thui. Tần Cảnh không hay đọc truyện, ngu ngơ không hiểu, câu này nghĩa là thế nào. Văn nữ phụ là gì vậy? Còn cả nữ chính rồi nguyên nữ chính nữa? Con nhỏ này viết văn đến ngu người rồi à? Nữ phụ là nữ phụ, nữ chính là nữ chính, sao lại loạn xì ngầu lên thế này? Nhưng Tần Cảnh không thèm quan tâm nhiều, cô lưu file vào di động rồi cuộn mình trong chăn, hăm hở nghiên cứu bộ truyện mà mình làm nữ chính. Vài tiếng sau, cuối cùng Tần Cảnh cũng phát hiện ra mình đã bị lừa! Cuộc đời cô là một chuỗi bi kịch đây mà! Không thể tin được đây còn là một bộ truyện “xôi thịt” nữa chứ! Không những phô bày mọi tư thế, thậm chí còn đủ mọi chiêu trò gợi tình các kiểu. Đã vậy văn phong còn tinh tế và sống động, cô đọc quên hết trời trăng, không nỡ bỏ xuống, thế nên cứ vừa đọc vừa tức muốn ói máu. Câu chuyện chia thành phần nguyên gốc và phần truyện kể về quá trình sau khi một độc giả vô tình xuyên vào nhân vật nữ phụ Tập Vi Lam và được đặt tên là Minh tinh tránh ra. Phần truyện gốc kể về nguyên nữ chính Tần Cảnh và nữ phụ Tập Vi Lam là hai chị em trong gia đình “rổ rá cạp lại” - tình tiết kiểu mẫu của hàng loạt phim thần tượng. Tần Cảnh là người chị kiên cường và lương thiện, có ông bố giàu sụ, anh nào anh nấy mê như điếu đổ, có giáo dục, có tài hoa, từng bước trở thành đạo diễn nổi tiếng. Còn Tập Vi Lam là cô em gái nham hiểm và độc ác, có bà mẹ hồ ly tinh lúc nào cũng ghen tỵ và muốn tranh đoạt hết thảy từ cô chị. Cuối cùng cô ta bán mình, trải qua đủ loại quy tắc ngầm để trở thành đại minh tinh. Nam chính Doãn Thiên Dã có thân phận thần bí, hình như là con ông cháu cha, gia tộc nắm chức vị quan trọng. Cũng nhờ anh khích lệ và âm thầm giúp đỡ mọi lúc nên Tần Cảnh mới có thể chiến thắng được mưu kế thâm hiểm do Tập Vi Lam bày ra, trở thành đạo diễn. Đến cuối truyện, Tập Vi Lam mơ được trở thành con dâu nhà giàu, không ngờ phim “nóng” của cô ta cùng hàng loạt ông chủ tai to mặt lớn bị phơi bày ngay tại đám cưới. Vừa không thể cưới chồng giàu lại không được làm minh tinh, cô ta trút giận vào Tần Cảnh, muốn đẩy Tần Cảnh xuống lầu, kết quả lại bất cẩn tự ngã chết. Phần truyện gốc được tác giả Viên Tử khái quát trong chương đầu tiên, về sau không nhắc đến nữa. Còn phần nữ phụ Minh tinh tránh ra lại dài vô kể. Độc giả không tên hy sinh oan uổng nào đó xuyên vào truyện trở thành Tập Vi Lam, thề phải trả thù Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã vì đã hủy hoại cuộc đời cô ta. (Tần Cảnh cảm thấy điều này phải bàn lại, không phải chính cô ta gieo gió gặt bão sao?) Đầu tiên, cô ta cứu vớt hình tượng của mình trong suy nghĩ của cha dượng, còn cùng bà mẹ nham hiểm bày mưu tính kế, thành công thuyết phục cha dượng chia phân nửa số cổ phần công ty cho mình. Thế là cô ta tự đầu tư cho bộ phim mình đóng, không phải chịu quy tắc ngầm nữa. ... Mời các bạn đón đọc Tần Cảnh Ký của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Đừng Kiêu Ngạo Như Thế - Tùy Hầu Châu
Thế nào gọi là xui xẻo… Xui xẻo là khi một thanh niên đầy triển vọng bỗng một ngày thức dậy trong cơ thể con gái, mối quan tâm hàng ngày chỉ xoay quanh: ngăn cản cơ thể cũ đang bị chủ nhân mới “phá hoại”, cộng thêm việc bao giờ thì… “đến tháng”. Thế nào gọi là may mắn… May mắn là khi bạn hoán đổi thân xác với một soái ca đích thực, đàng hoàng sống chung ký túc xá nam sinh với người mình thầm mến, lại được tha hồ ăn uống no say mà không sợ béo… cuộc sống còn gì vui vẻ hơn!? "Hà Chi Châu tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của anh là rất rất rất bất an. Cái quái gì thế này, một người đàn ông cao lớn như mình lại bị một gã đàn ông khác ôm ấp trong lòng, xoa trán, vuốt tóc, gọi mình bằng cái tên quá đỗi xa lạ, là sao, là sao, là sao!!!!! Thẩm Hi trở mình tỉnh dậy, cảm giác thật đặc biệt, cơ thể như được tiếp thêm luồng sức lực xài mãi không hết. Ế! Chuyện gì thế này? Sao chân mình dài ra nhiều thế, còn to ra nữa? Các ngón tay thon dài rõ khớp, rất đẹp, nhưng đây là tay đàn ông mà! Sao mình lại nói giọng nam trung tiêu chuẩn thế này? Cô hít sâu một hơi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn mặt mình trong gương, lập tức kinh hãi hét lên: “Đây… đây là mặt đàn… đàn ông mà!!!!!!!!”. *** Buổi chiều đầu hạ vang tiếng sấm rền, sau đó một trận mưa rào đột ngột trút xuống. Lúc Thẩm Hi bước ra từ phòng tập múa cả người đã ướt đẫm mồ hôi, trong phòng tập múa không có nhà tắm, cô mặc bộ đồ thể thao gọn gàng từ cầu thang đi xuống. Bầu trời sau mưa xanh cao vời vợi, bậc thang bên ngoài ở ngay sát một hoa viên nhỏ, hoa bướm trong vườn tươi tắn và nhỏ xinh, cánh hoa sau mưa còn đọng nước, những mầm non mới nhú dường như khẽ ngắt là gãy ngay, không khí ẩm ướt và tươi mới. Buổi chiều Thẩm Hi không phải đi học, nhưng lại đột ngột bị cô Ôn gọi đi tập múa, mục đích của đợt luyện tập này là để biểu diễn trong buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường. Đây là việc lớn, khoa Múa lại là khoa biểu diễn chính vì thế cả khoa đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước. Thẩm Hi về kí túc xá, cô bạn Hạ Duy Diệp cùng phòng đang vừa trang điểm vừa lẩm nhẩm hát. Bàn học của Thẩm Hi ở vị trí cạnh ban công, bên kia chính là bàn của Hạ Duy Diệp. Lúc cô ngồi vào chỗ, Hạ Duy Diệp hỏi bâng quơ: “Hôm nay ở chỗ cô Ôn lại tập luyện vất vả lắm nhỉ?”. Thẩm Hi dọn đồ, mỉm cười đáp: “Cũng bình thường”. Hạ Duy Diệp tỏ vẻ không tin nhưng cũng không hỏi nữa. Thẩm Hi vứt điện thoại lên bàn học, thu dọn ít quần áo rồi lao tới nhà tắm công cộng. Thực ra phòng tắm trong kí túc xá cũng có nước nóng, kì trước nhà trường vừa lắp bình nước nóng đồng loạt. Lúc vừa lắp xong mọi người đều rất vui, kết quả là dùng được vài tháng đã phát sinh vấn đề về tiền nước. Cuối cùng trưởng phòng Trần Hàn đã mở một cuộc họp nhỏ, sau đó đưa ra quy chế mới: Không ai được tắm nước nóng trong phòng, muốn tắm nước nóng thì tới nhà tắm công cộng của trường mà tắm. Có lúc Thẩm Hi khá chậm hiểu, mãi mấy tháng sau cô mới biết quy chế mới này lập ra vì mình. Trong nhà tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tỉ lệ nam nữ ở Học viện Sư phạm là 2:8, phía bên phòng tắm nam lèo tèo vài mống, phía bên phòng tắm nữ thì lại phải xếp hàng. Thẩm Hi đang đứng dựa tường đợi tới lượt mình thì gặp bạn Đậu Đậu cùng phòng. Đậu Đậu xách một cái thùng to, gương mặt tròn xoe tươi cười, cô len qua đám nữ sinh xinh xắn bước về phía Thẩm Hi: “A Hi, hôm nay là sinh nhật Hạ Duy Diệp, mời mọi người đi đập phá một trận đấy”. Sinh nhật Hạ Duy Diệp? Nhưng mình có được cậu ấy mời đâu. Thẩm Hi tựa lưng vào bức tường trơn lạnh, khóe miệng cong lên, không nói gì. Đậu Đậu tươi cười, nói không ít chuyện với Thẩm Hi, Đậu Đậu rất hưng phấn vì đến lúc đó Hà Chi Châu của Đại học S cũng sẽ tới tham dự tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp. Hà Chi Châu? Thẩm Hi ngước mắt lên, cô biết người này, có điều chưa tiếp xúc bao giờ. Lâm Dục Đường ở cùng phòng với anh ta, anh ta vừa trở về sau kì trao đổi sinh viên, một soái ca đích thực. Đậu Đậu đột nhiên ghé sát đầu lại: “Hạ Duy Diệp thích anh ấy lâu lắm rồi, lần này hình như đã mời anh ấy rất lâu đấy”. Thẩm Hi có chút ngạc nhiên, nhướn mày. Đậu Đậu lại bắt đầu huyên thuyên về Hà Chi Châu, trong lúc nói còn cười khúc khích, Thẩm Hi thờ ơ lắng nghe. Đợi chán chê cuối cùng cũng được hai chỗ. Thẩm Hi vào tắm nước nóng thoải mái rồi bước ra, lúc cô tắm xong Đậu Đậu vẫn chưa ra, một giọng nói vang lên từ phòng phía bên trái gần nhất: “A Hi, cậu xong rồi à, cho tớ mượn dầu xả của cậu tí”. ... Mời các bạn đón đọc Đừng Kiêu Ngạo Như Thế của tác giả Tùy Hầu Châu.
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới - Khương Tiểu Nha
Tác giả Khương Tiểu Nha cho ra mắt siêu phẩm Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới, một câu chuyện ngôn tình ngược nói rằng "Đã mang thai con của tôi mà vẫn muốn bỏ đi à?" Anh giữ cô lại, ép cô giao đứa con cô sinh ba năm trước ra. Chưa từng sinh con? Vậy thì mang thai lần nữa. Vị tổng tài với gia khẩu vị quá nặng, cố chấp điên cuồng đoạt lấy tình yêu, cô vô lực phản kháng, từng bước đắm chìm. Ok, đứa con sau khi sinh cô sẽ giao cho anh ta rồi sau mọi truyện anh ta rời đi. Nhưng anh ta đem cô trói lại rồi ném lên giường, điên cuồng tức giận nói "Người phụ nữ này, ai bảo rằng chỉ sinh một đứa?" *** Tòa nhà sừng sững nằm ngay trong lòng khu rừng um tùm xum xuê, sát bên cạnh là thành phố, nơi này nguy nga tráng lệ không gì sánh được, càng làm cho người ta có cảm giác vô cùng thần bí. Đỉnh cao nhất của tòa nhà vươn lên gần kề chân trời, dưới sự phác họa của đêm đen, càng toát lên vẻ khiến người khác không dám đến gần mà chỉ có thể nhìn ngắm từ xa. Nóng. Nóng đến mức không thể nào thở nổi. Trên chiếc giường lớn kiểu Anh, một cô gái trẻ đang ngủ say, khoác trên cơ thể mềm mại duyên dáng ấy là chiếc váy màu trắng lộng lẫy mà tinh tế, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô xuống dưới khóe môi mỏng manh. Mồ hôi đã thấm ướt ra chiếc váy, tạo nên khung cảnh vô cùng quyến rũ. "Ưm, nóng quá..." Thời Tiểu Niệm ưm một tiếng, từ trong cơn mê mơ màng tỉnh dậy. Lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa hoa nhưng lại xa lạ, cô đưa mắt lên bức tranh sơn dầu Phương Tây ở thế kỷ 14 mà cô nhìn không rõ lắm đang được treo trên tường. Đây là nơi nào? Cô mơ hồ đảo mắt nhìn chung quanh. Chỉ thấy đang ngồi ở một góc trên sô pha là một người đàn ông, dáng người cao lớn, ngón tay trắng ngần đang đung đưa ly rượu vang. "Anh là ai? Nơi này sao lại nóng như vậy? Có thể tắt máy điều hòa đi được không?" Vừa nói dứt lời, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện giọng nói của mình đã yếu đi rất nhiều, giống như vừa bị bệnh rất nặng vậy. Nóng quá. "Nếu như cô còn không tỉnh, tôi sẽ chỉnh nhiệt độ nơi này lên 88 độ, hấp sống cô luôn đấy." Một giọng nam từ trong phòng vang lên, ngữ khí vô cùng hung hăng khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Hấp sống? Hấp sống gì chứ? Tinh thần của Thời Tiểu Niệm có chút rã rời, mồ hôi rơi xuống, làm mờ đi tầm mắt của cô. Bên tai truyền đến tiếng bước chân vững vàng. Cô đưa tay gỡ nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt cô đầy mồ hôi, ngước nhìn lên liền trông thấy một ánh mắt sắc bén như chim ưng. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới của tác giả Khương Tiểu Nha.
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy - Diệp Phi Dạ
Tác giả Diệp Phi Dạ cho ra mắt tác phẩm Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy, câu chuyện ngôn tình ngược mở đầu dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều là thứ đồ dùng miễn phí cho đàn ông, có điều chỉ cần anh đồng ý với tôi năm việc, tôi sẽ đáp ứng.  "Dĩ nhiên, bởi vì tôi cũng có năm việc phải làm... trong đó có kiếp nạn tình nhân" Ánh mắt Dịch Giản hơi mông lung, hơi thở nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: " Truyện hay nhất chính là, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô... và ngủ với cô!" ***  "Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, vuốt ve da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp, nhưng, đây là Dịch tiểu thiếu gia, ai dám chọc vào đây? Chung Tình sợ, dưới tình thế cấp bách, cô lui về phía sau, liều chết phản kháng. Y thấy phiền, xoay người, nâng cô lên. Cô giãy giụa, cúi đầu, cắn một phát lên tay y. Y bị đau, vất cô xuống đất, không hề suy nghĩ mà tặng cô một cái tát. "Dám cắn tôi sao?!" Tính tình của tiểu thiếu gia thô bạo, bị Chung Tình cắn một cái thì khó tránh khỏi việc mất hứng, thứ còn sót lại chỉ là cơn tức giận hừng hực thiêu đốt, ngay sau đó y đứng thẳng người lên, mang theo vài phần chán ghét mà nói với người phía sau một câu: "Dìm chết cô ta đi." Một tiếng vâng nhẹ, một mạng, đối với y mà nói, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến. ...................... Đột nhiên, có một chiếc xe con từ từ đi vào trong nhà chính. Người ngồi kế bên chỗ tài xế là thiếu tướng của nhà họ Dịch, mặc một thân âu phục màu trắng, nhìn một màn đang xảy ra trong sân. Một cô gái vùng vẫy, lại bị người khác kéo đầu, nhấn vào trong thùng nước. Cảnh tượng tàn nhẫn như thế, rơi vào trong đáy mắt của thiếu tướng nhà họ Dịch, lại không gợi lên bất cứ gợn sóng nào. Tròng mắt của anh ta vẫn vô cùng hào hoa phong nhã, ẩn chứa phong tình vạn chủng. Dường như chuyện đó cũng không có quan hệ gì tới mình. Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy của tác giả Diệp Phi Dạ.