Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quỷ Mộ

Nghĩa, nhân vật chính của truyện, lên đường về Trà Vinh tìm con gái, trên đường gặp những điều kì lạ và ma quái.     Khi tìm được con rồi, Nghĩa lại bị cuốn vào vòng xoáy đi tìm một vật kì bí nhất ở Việt Nam, đó chính là đồng đen. Liệu bí ẩn Ngọc Đông Dương khi nào sẽ hé mở ? Liệu Nghĩa có sống sót trở về sau chuyến đi tìm đồng đen để đoàn tụ với con gái?     Tất cả vẫn còn là bí ẩn. *** Sắp đến 1/4, là hôm tôi sẽ update 2 chương truyện cuối của Quỷ Mộ, nhưng Quỷ Mộ vẫn còn 3 chương cuối. Theo dự định tôi sẽ viết 2 Quyển, 1 quyển tầm 30 chương. 3 chương cuối tôi để dành, để gửi cho nhà xuất bản. Trước hết, gửi lời xin lỗi đến toàn thể độc giả vì đã bắt các vị chờ đợi quá lâu chỉ để đọc hai chương truyện này. Vì điều đó, hôm nay tôi xin cung cấp những điểm thú vị trong bộ truyện mà tôi đã cố ý/vô tình thêm vào trong bộ truyện. - Hạ nguồn con sông Mekong quả thật rất nhiều cá lớn, có những con dài gần bốn mét. Tôi từng đọc được đâu đó, ở Mekong, người ta từng bắt được một con Ngân Long dài hai mét. - Hầm Quỷ, chi tiết này cũng hơi ko hợp lý một chút, vì địa thể ở vùng đó không thích hợp để xây dựng hầm căn cứ, nhưng xin các vị hãy bỏ qua, truyện mà, cứ để cho trí tưởng tượng của mình bay xa nhé. - Chi tiết con Út bị biến thành “Zombie” không phải là ngẫu nhiên, mà theo cách suy nghĩ của cá nhân tôi. Khi mở cửa hầm xác ở địa đạo, những oan hồn được giải phóng, nhập vào Út Mỹ, còn Bảy bại và Nghĩa… có lẽ là do “vong” nặng, không bị. - Con chó lửa, nhiều người cho rằng tôi dựa theo hình tượng con Xích Hống trong Ma thổi đèn, nhưng thật sự không hề có. Tôi xây dựng nó dựa trên giống chó hoang của miền Nam, lũ này đi theo bầy, ăn xác thối, tru tựa như sói. Dân Nam bộ còn gọi nó là chó rừng. Mà quả thật, khi tôi đọc lại, đúng là nó khá giống con Xích Hống, đây chỉ là 1 sự vô tình thôi. - Ở hầm mộ này, có xuất hiện 1 thứ rất quan trọng mà sau này, nếu bạn để ý, nó sẽ là chi tiết cực kì quan trọng để cho Quỷ Mộ- Quyển 2 có thể viết tiếp tục. Thử để ý đi nhé, tôi sẽ gợi ý bạn 1 chút, đó là 1 mục tiêu của cả đám. - 1 chi tiết hơi vô lý một chút, đó chính là nhà Tư Huyền, ở thời điểm này trong lịch sử, chẳng ai dám trưng cả đống châu báu ra như thế. Điểm này có lẽ là 1 cái sạn lớn trong truyện, tôi vô cùng tiếc vì đã không tìm hiểu kỹ càng trước viết. Xin lỗi các vị. - Về xác khí, cái này theo tôi được biết là có thật, nó vừa hợp tính khoa học vừa hợp tính huyền học. Hơi người chết có mang nhiều vi khuẩn, nấm mốc, hít vào thì đúng là hại sức khỏe vô cùng. Huyền học thì, con người sống mang 2 thứ khí âm dương, 2 thứ khí này cân bằng thì con người khỏe mạnh, nếu lệch đi sẽ bị bệnh tật hoặc tử vong, mà xác khí là âm khí, con người hít vào… thì phần khí âm sẽ trấn áp phần dương khí, đâm ra bị bệnh. - Đờm đen, thật ra ban đầu tôi định cho là máu đen, nhưng nghĩ lại như vậy thì ác quá… máu nào cho đủ. Và hôm đó tôi bị bệnh, tôi khạc ra 1 cục đờm xanh, thế rồi tôi tự dưng nghĩ đến… sao lại là máu mà không phải đờm. Hehe, thế đấy, đây là 1 sự vô tình. - Sẽ có người thắc mắc, vì sao tôi cho nhân vật của mình toàn cầm rựa, có nhiều người nghĩ nó gây nhàm chán và thiếu sự phong phú. Nhưng cá nhân tôi lại nghĩ, 1 đám những anh cao to đen hôi cầm rựa, quả thật rất ngầu. - Một chi tiết thú vị nữa, đó là Bảy bại, nhân vật này khá quan trọng trong câu truyện, Bảy bại trong truyện là một thằng mạng lớn, trời đánh không chết. Có biến cố thì hình như đều do nó gánh cả, và hình như là nhân vật bất tỉnh/ngủ nhiều nhất trong truyện. - Về thân thế của em Mai, nếu các bạn muốn biết, hãy search google tìm từ khóa “biệt đội Thiên Nga” - Ông Xường, đây là 1 nhân vật có thật trong lịch sử Sài Gòn, ông là người nắm trọn kinh tế của khu Chợ Lớn ngày xưa, tôi đã tìm hiểu về những đại gia Sài Gòn thời đó, nhưng quả thật, tôi chỉ thấy ông Xường là hợp… có lẽ vì ông là người Minh Hương. - Việc ăn thịt người của Trung Tài, có lẽ đây là chi tiết ớn óc nhất, nhưng lý giải trong truyện lại khiến mọi người thất vọng, để tôi bật mí nhé, chi tiết đó là ảo, sự thật tôi sẽ nói rõ trong ba phần cuối trong sách (nếu đc xuất bản) =.=” - Về phần súng ống, thật ra thời đó, việc buôn lậu súng khá là nhiều, thế nhưng tôi lại không thích cho nhân vật mình cầm súng ống cho lắm, tôi thích giáp lá cà hơn. Thời đó, Việt Nam còn buôn luôn cả súng phóng lựu. - Nanh hổ, cá nhân tôi thì khá là tin về việc nanh hổ, móng hổ có thể tránh tà ma. Nếu ai đọc Quỷ Mộ mà chưa đọc “Lên núi cấm săn rắn hổ mây” thì hãy tìm đọc, đó là nguồn gốc của cái nanh hổ của Nhân Vật chính. - Trở lại con Sơn Quỷ, nói thế nào nhỉ, đây là 1 đoạn gây hài là chính, tôi không muốn truyện của mình quá u ám và đậm màu chết chóc, nhưng đây cũng là chi tiết chấp nối để cứu sống nhân vật chính trong cái hang Khiển Thây Ngãi. Các bạn không thắc mắc vì sao tự dưng trong đêm tối lại có ánh đuốc lập lè dẫn đường thoát cho 2 nhân vật sao ? - Còn những kiến thức hạn hẹp mà tôi cố gắng lòng ghép vào truyện như lăng mộ và lăng tẩm, có 1 phần là thật 1 phần là do tôi tự tưởng tượng ra. Nếu ai có kiến thức, xin chỉ bảo, tôi vô cùng cảm ơn. Cuối cùng, chân thành cảm ơn anh em voz, gmb, mòe và những đọc giả đã theo dõi truyện suốt thời gian qua. Mọi người là động lực để tôi có thể cầm viết. Tôi còn nhỏ, kinh nghiệm không nhiều, dám liều mạng ở nhà mà viết truyện ngoài đường, nên truyện sẽ có nhiều điều không hợp tình hợp lý, mong các chỉ bảo để có thể hoàn thiện bộ truyện. Nói khách sáo là vậy, vì tôi biết có nhiều người lớn hơn tôi rất nhiều, nên viết những dòng này, tôi suy nghĩ kỹ càng, không dám trịch thượng. Chân thành cám ơn. William kính bút *** Nhớ lại hồi sau chiến tranh Việt Nam, độ năm 75 76. Tôi từ mặt trận về quê đoàn tụ với gia đình, nào ngờ về tới đất Cao Lãnh, Đồng Tháp, thì thấy ở đây nhà cửa tang hoang, không còn sinh khí. Tôi chạy đi tìm nhà mình, thấy bà con ở đó còn lác đác vài người, tôi hỏi thăm thì mới biết được rằng. Lúc tôi đi lính, vợ tôi bệnh nặng mà qua đời, đứa con gái thì được ông Tư Huyền, chủ bến ghe thương lòng nhận nuôi, chuyện cũng hơn mấy tháng rồi. Tôi Nghe xong muốn đứng không vững, trời đất tối sầm lại, Tôi liền hỏi: "Vậy bây giờ, chú có biết ông Tư Huyền ở đâu không?" Người đó nói: "Nghe đâu ổng đi theo sông Hậu, nghe đâu xuôi xuống Trà Vinh, Sóc Trăng để mần ăn gì đó, tôi cũng không rõ" Tôi nghe xong cũng mừng, tạm biết là con mình đang trong tay người quen, Thế là tôi mướn xe, đi đến Sông Tiền. Kím ghe xuồng gì đó để qua sông. Đến bờ sông Tiền, thấy nước chảy cuồn cuộn, tôi nhìn mà nghĩ cho cuộc đời tự như con sông, chảy hoài chảy hoài, chảy qua là không lưu luyến gì lại được. Đời đi lính, tử biệt với đồng đội anh em, nay lại phải gặp cái cảnh sinh ly với gia đình con cái. Bất giác tôi thở dài. Trời lúc này chập chen tối, cũng không tìm thấy ghe xuồng nào để qua sông được, tôi đành gối đầu trên balo, nằm ngủ một chút. Nữa đêm chợt nghe có tiếng xuồng máy chạy, tôi tỉnh ngay. Ngửa đầu thì thấy trăng treo lơ lửng. Tôi đứng bên bờ sông, thấy xa xa có cái xuồng máy chạy xuôi dòng, tôi mừng húm, đưa tay lên miệng rồi hét to: "Xuồng ơi" Giữa bốn bề nghe tiếng tôi vang vọng, người trên xuồng hình như cũng đã thấy tôi, cái xuồng liền ghé vào bờ. Tôi thấy ngồi trên xuồng là một thằng thanh niên, cũng bự con lắm, tầm khoảng 25, với một con bé gái tầm mười tám mười chín, nom cũng xinh. Tôi hỏi: "Anh trai, cho tôi đi nhờ qua kia bờ được không ?" Thằng thanh niên nhìn tôi chăm chú nói: "Anh là bộ đội về quê hả ?" Tôi gật đầu, đoạn tôi cũng không dấu diếm gì thằng thanh niên, tôi kể lại chuyện nhà, nói là muốn về Trà Vinh tìm con gái. Thằng thanh niên gật gù, nó nói: "Em tên Bảy bại, còn nhỏ này là Út Mỹ. Mà em nói thật, ban đêm đừng băng sông, nguy hiểm lắm" Tôi hiếu kỳ hỏi: "Dạo gần đây, nghe nói có cá lớn, thuyền ghe nào nhỏ nhỏ cỡ này mà ban đêm ban hôm đi sang sông là nó húc lủng thuyền hết" Tôi thấy kì kì, chuyện thủy quái này thì tôi nghe nhiều chứ cũng chưa có ai chứng thực, tôi cười nói: "Xã hội bây giờ phát triển, anh cứ nghĩ mấy thứ ma quái đó làm gì" Thằng Bảy gãi đầu, nó cũng khù khờ nói lại: "Em cũng không tin, nhưng thấy người ta kể lại, em cũng thấy sợ lắm Mời các bạn đón đọc Quỷ Mộ của tác giả William Windless.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhà số 1205 - Thu Đường Miêu
Bạn tỉnh dậy sau cơn ác mộng, rồi bạn nhận ra, bạn đã mất ký ức của một tháng trước. Bạn muốn tìm rõ ngọn nguồn. Nào ngờ tới, bạn đã tự mình nhảy xuống vực sâu. *** “Chào cô Tô, tôi tên Dương Duệ, rất vui được biết cô.” “Cô Tô có hứng thú với chụp ảnh không? Chẳng hay cô thích nhà nhiếp ảnh nào nhất?” “Tôi thì thích nhiếp ảnh gia người Ba Lan, tác phẩm Aclove. Tác phẩm mới nhất của ông ta được chụp ở một thị trấn nhỏ, bầu không khí lúc đó khá ẩm ướt, tối tăm. Tuy rằng nhìn ảnh gợi cho người ta cảm giác cô độc, u buồn, nhưng dường như thị trấn đó cất giấu rất nhiều chuyện cũ xưa, khiến tôi không ngừng bị lôi cuốn. Nếu có dịp, tôi và cô Tô cùng thưởng thức ảnh thì tốt rồi.” ... Mời các bạn đón đọc Nhà số 1205 của tác giả Thu Đường Miêu.
Người Điều Khiển Tâm Lý I - Dực Tô Thức Quỷ
Tôi phân tích tâm lý của họ, tôi cũng giống như họ? Đội trưởng đội Điều Tra Đặc Biệt và đội viên làm bảo mẫu cho cô gái mặt lạnh? *** Đây là câu chuyện kể về Đội Điều tra đặc biệt chuyên xử lí các vụ án khó. Đội trưởng tên Tần Uyên, tính cách hơi nóng nảy, là người cuồng công việc. Một ngày, cục trưởng đưa một cô gái trẻ tên Mộc Cửu, là tiến sĩ tâm lí tội phạm, gia nhập vào đội. Đội trưởng Tần Uyên dù khó chịu nhưng cũng đành chấp nhận, còn phải cho cô ta ở cùng nhà. Mộc Cửu còn rất ít tuổi mà đã là thiên tài, tuy nhiên tính cách lại có phần kì dị. Cô nàng đến máy tính cũng không dùng mà khi phân tích tâm lý tội phạm lại không lệch một li. Cô làm việc rất năng suất, nhưng ăn uống cũng năng suất không kém, đặc biệt còn ham ngủ. Không ít lần tính cách này làm Tần Uyên và cả đội “ngã ngửa”. *** Tần Uyên và Mộc Cửu về đến nhà thì đã là 6 giờ rưỡi tối Mộc Cửu vuốt bụng, "Đói quá đi." "Không phải một tiếng trước em vừa mới ăn sao." Đối với việc ăn uống của Mộc Cửu, Tần Uyên không còn gì để nói, "Được rồi, trong nhà hết đồ ăn rồi, lát nữa anh sẽ nấu mì và làm trứng chần cho em." Mộc Cửu bĩu môi, có chút bất mãn. Đến cửa nhà, Tần Uyên bỏ hành lý xuống, lấy chìa khóa, vừa mở cửa thì phát hiện căn nhà vốn phải tối đen thì lại có ánh đèn. Mộc Cửu tiến lên phía trước dùng mũi ngửi được một hương vị, "Là mùi thịt." "Ai ở bên trong?" Tần Uyên đi lên trước, kéo Mộc Cửu ra phía sau, vừa đi vào trong vừa gọi. Người ở trong phòng bếp nghe được âm thanh bên ngoài, đi đến cửa, trong tay cầm xẻng xào thức ăn, vừa nhìn thấy Tần Uyên liền chạy đến ôm anh, "A, con trai, cuối cùng con cũng về rồi." ... Mời các bạn đón đọc Người Điều Khiển Tâm Lý I của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.
Mật Mã Phù Thủy tập 3
Một buổi chiều muộn tháng 9, Diana Bishop, nữ sử gia đồng thời là một học giả hóa học trẻ tuổi và tài năng đang miệt mài nghiên cứu giữa đống cổ thư trong thư viện Bodleian, trường Oxford. Diana vô tình cầm một bản thảo cổ xưa về thuật giả kim, cuốn sách Ashmole 782, lên xem. Ngay lập tức, cô nhận ra nó có một sức mạnh bí ẩn vô cùng lôi cuốn và huyền bí. Thực tế, Diana còn là hậu duệ của một dòng dõi phù thủy lâu đời và xuất chúng, song cô không muốn thừa nhận và sử dụng năng lực siêu nhiên của mình – và bao nhiêu năm qua, cô đã cố gắng sống như bao cô gái bình thường khác. Chính vì thế, sau một thoáng lướt qua cuốn Ashmole 782, Diana đã trả nó lại cho thư viện và lờ đi những linh tính phù thủy của mình Tuy nhiên, Diana không phải nhân vật duy nhất nhận ra sự trở lại của cuốn sách huyền bí, và những khám phá của cô sau đó ngay lập tức đã khuấy đảo cả thế giới ngầm. Ashmole 782 là một kho báu vô giá đã thất lạc hàng thế kỷ và Diana là sinh vật đầu tiên cũng như duy nhất biết được thần chú mở ấn. Ngay lập tức, cô nhận ra mình cùng lúc bị ba loài sinh vật thần bí trên trái đất bao vây – yêu tinh, phù thủy, và ma cà rồng – những kẻ đang ùn ùn kéo về Oxford hòng tìm kiếm cuốn cổ thư. Trong số đó, cô cảm nhận được mối liên hệ mạnh mẽ với Mathew Clairmont, một nhà di truyền học điển trai, mạnh mẽ và cũng là một ma cà rồng. Mathew là nhân vật có những thành tựu học thuật xuất chúng sau hàng trăm năm miệt mài nghiên cứu. Hai nhân vật thuộc về hai giống loài vốn cố mối thâm thù, nhưng sau những bữa tối bên ánh nến lung linh, những lớp học yoga với các bài tập siêu nhiên thần bí, và sau chuyến đi về ngôi nhà cổ kính của Matthew (mà thực ra là một lâu đài) ở miền Nam nước Pháp, họ đã dần xích lại gần nhau… Khi những thử thách hai người phải đối đầu ngày một nghiêm trọng, năng lực của Diana cũng ngày càng mạnh lên, cô cùng với Matthew đã phải sát cánh bên nhau để chiến đấu chống lại những thế lực đang thèm khát giải mã cuốn cổ thư với những trang sách hứa hẹn sẽ hé mở những bí mật động trời trong quá khứ cũng như tiết lộ những tiên đoán về tương lai đầy bí ẩn. *** Deborah Harkness là Giáo sư khoa Lịch sử tại trường Đại học Nam California. Bà từng nhận học bổng của Fulbright, Guggenheim và Trung tâm Nhân loại Quốc gia. Công trình nghiên cứu gần đây nhất của bà là Ngôi nhà đá quý: London thời Elizabeth và cuộc Cách mạng khoa học. “Harkness viết với một sự thích thú đến nghẹt thở về thế giới phép thuật. Dù bà miêu tả những lớp tập yoga cho phù thủy, yêu tinh và ma cà rồng, hay những đoạn Dianna đến thăm lâu đài của Matthew, tất cả đều hồi hộp và tinh tế đến khó tin... Khi những điều huyền bí bắt đầu được hé lộ, tôi bắt đầu lật trang sách nhanh hơn, như thể chúng tự động lật giở vậy. Đến lúc thiên truyện kết thúc hoàn toàn gây thỏa mãn, Harkness đã biến tôi thành một tín đồ...” “Mật mã phù thủy là cuốn tiểu thuyết đầu tay của Deborah nhưng đã gây tiếng vang rộng rãi và gây kinh ngạc cho các nhà phê bình. Đây là một trong những cuốn sách được bàn tán và chờ đợi nhiều nhất tại Hội chợ sách Frankfurt 2009, bản quyền của nó đã được bán đi cho 36 quốc gia, và trong tuần phát hành đầu tiên đã đạt số lượng bán kỉ lục: hơn 300.000 bản...”    Mật mã phù thủy là cuốn tiểu thuyết đầu tay của Deborah và là cuốn đầu tiên trong bộ ba All Souls. Đây là một trong các cuốn sách được bàn tán và chờ đợi nhiều nhất tại Hội chợ sách Frankfurt 2009, bản quyền đã được bán cho 32 quốc gia ngay từ khi sách chưa được xuất bản. Một thiên tiểu thuyết vô cùng mê hoặc, Mật mã phù thủy là sự cân bằng hài hòa giữa lịch sử và phép màu huyền bí, giữa lãng mạn và ly kỳ… Mật mã phù thủy được bình chọn là một trong những cuốn sách hay nhất của tháng 2 năm 2011 trên trang www.amazon.com 11/ 2/ 2011, số bản in của cuốn sách đã lên tới 210.000 bản, và còn 100.000 bản đã được đặt hàng. Cuốn sách xếp thứ 6 trong danh mục best seller của tờ Sunday Times ở Anh. 18/2/2011, cuốn sách vươn lên xếp thứ 2 trong danh mục bestseller của New York Times. *** Các hồn ma không có nhiều vật chất. Tất cả đều được tạo thành trong những ký ức và tư tưởng. Trên đỉnh một trong những tháp tròn của Sept-Tours , Emily Mather ép một bàn tay mờ mờ trên vị trí ở trung tâm lồng ngực mà ngay cả bây giờ cũng vẫn đang bị đè nặng với nỗi sợ hãi. Liệu nó có bao giờ được dễ dàng hơn? Giọng nói, giống như phần còn lại của bà, hầu như không thể nhận thấy. Quan sát? Chờ đợi? Nhận biết? Không phải là tôi không lưu ý, Philippe de Clermont trả lời vắn tắt. Ông đang ngồi gần đó, nghiên cứu những ngón tay trong suốt của mình. Trong số tất cả những điều Philippe không thích về việc đã chết : không có khả năng chạm vào người vợ của mình, Ysabeau, thiếu nhận biết về mùi hoặc hương vị, thực tế là ông không có chút cơ bắp nào cho một đấu sĩ vô hình truyệt hảo đứng đầu danh sách. Đó là một lời nhắc nhở liên tục rằng ông đã trở nên tầm thường như thế nào. Mặt Emily cúi gằm, và Philippe thầm nguyền rủa bản thân mình. Kể từ khi qua đời, bà phù thủy đã là kẻ bầu bạn vĩnh hằng của ông, đã chia nỗi cô đơn của ông làm hai. Ông nghĩ gì thế, quát tháo bà như thể bà là một người đầy tớ sao? Có lẽ sẽ dễ dàng hơn khi họ không cần chúng ta nữa, Philippe nói bằng một giọng nhẹ nhàng. Ông có thể là hồn ma nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng Emily mới là người hiểu rõ tính siêu hình trong tình huống của họ. Những gì bà phù thủy nói với ông đi ngược lại tất cả mọi thứ Philippe đã tin về kiếp sau. Ông đã nghĩ rằng người sống nhìn thấy những kẻ chết vì họ cần một cái gì đó từ họ: sự hỗ trợ, sự tha thứ, sự trừng phạt. Emily khăng khăng những điều này không có gì khác hơn là những chuyện hoang đường của con người, chỉ khi sự sống đi tiếp và buông bỏ để thì cái chết mới có thể xuất hiện với họ. Thông tin này đã khiến những thất bại trong việc gây chú ý cho Ysabeau phần nào dễ chịu hơn, nhưng không nhiều. "Em không thể chờ để xem phản ứng của dì Em. Dì ấy sẽ rất ngạc nhiên. " Giọng nữ trầm ấm áp của Diana trôi nổi lên những bờ thành châu mai. Diana và Matthew, Emily và Philippe đồng thanh nói, nhìn xuống khoảnh sân rải sỏi bao quanh lâu đài. Nhìn này, Philippe nói, chỉ vào lối đi. Ngay cả khi đã chết, ông vẫn có tầm nhìn ma cà rồng sắc bén hơn so với bất kỳ con người nào. Ông cũng vẫn còn đẹp trai hơn bất kỳ người đàn ông nào, với đôi vai rộng và nụ cười quỷ quái. Ông quay nhìn Emily, người không thể không mỉm cười đáp lại. Chúng là một cặp đẹp đẽ, đúng không? Nhìn xem con trai tôi đã thay đổi nhiều như thế nào kìa. Ma cà rồng không bị thay đổi bởi tác động của thời gian, và do đó Emily mong đợi sẽ thấy cùng mái tóc đen, thẫm đến nỗi lấp lánh màu xanh; cùng đôi mắt xanh xám có thể biến đổi, lãnh lẽo và xa xăm như một vùng biển mùa đông; cùng màu da nhợt nhạt và khuôn miệng rộng. Dù vậy, có một vài sự khác biệt tinh tế như Philippe đã nêu. Tóc Matthew ngắn hơn, và mang bộ râu đó khiến anh trông thậm chí nguy hiểm hơn, giống như một tên cướp biển. Bà thở hổn hển. Liệu nó có bao giờ được dễ dàng hơn? Giọng nói, giống như phần còn lại của bà, hầu như không thể nhận thấy. ... Mời các bạn đón đọc Mật Mã Phù Thủy tập 3: Cuốn Sách của Sự Sống của tác giả Deborah Harkness.
Xin Đừng Ốm - R. L. Stine
Đây là lần thứ hai Corey cùng chị Meg và bố mẹ rời xa khu phố Fear thân quen, vì chị Meg của nó cần tham gia buổi diễn thử múa ba lê ở xa nhà. Theo kế hoạch, chị Meg và bố mẹ tạm trú ở khách sạn, còn nó bị "ra rìa", về nông thôn sống với bà ngoại Marsha. Trước khi bỏ nó lại, bố mẹ không quên dặn dò "Đừng ốm ở nhà bà", nhưng thật không may, nó đổ bệnh... *** R.L.STINE là bút hiệu của Robert Lawrence Stine. Ông sinh ngày 8 tháng 10 năm 1943 tại Columbus (Ohio), là một nhà văn Mỹ, tác giả của hơn 12 truyện khoa học giả tưởng kinh dị dành cho độc giả thuộc lứa tuổi thanh thiếu niên. Những tác phẩm ấy được biết đến nhiều nhất là Goosebumps, Rotten School, Mostly Ghostly, The Nightmare Room và Fear Street . Tất cả các cuốn sách của ông đều có một series các đoạn truyện tạo nên một “cảm giác sợ hãi an toàn”, vì cho dù tạo cho các đọc giả một cảm giác sợ hãi đến đâu nhưng các nhân vật trong truyện “chẳng có ai chết cả”. Sách của ông được dịch ra thành 32 sinh ngữ và đã được bán hơn 300 triệu bản trên toàn thế giới … Liên tiếp trong 3 năm từ 1990, nhật báo USA Today đã mệnh danh ông là tác giả có sách bán chạy nhất của Hoa Kỳ . Những câu chuyện kỳ bí được dịch và xuất bản tại Việt nam gồm có: Miếng Bọt Biển Ma Quái Ai Đã Nằm Trong Mộ Trò Chơi Trốn Tìm Ác mộng trong không gian ba chiều Cái nhìn ma quỷ Căn phòng cấm Chuyện trại Fear Con vượn bơi trong bể kính Đảo giấu vàng Đêm của ma mèo Hiệp sĩ sắt Những bức ảnh tiên tri Trở thành Ma cà rồng Nào Chúng Mình Hãy Biến Cái Đầu Khô Của Tôi Máu Quỷ Căn Hầm Bí Ẩn Chào Mừng Đến Với Ngôi Nhà Chết Lời Nguyền Trại Lãnh Hồ Chiếc Đồng Hồ Cúc Cu Vật Tìm Thấy Dưới Chậu Rửa Bát Ma Sói Trong Đầm Sốt Rét Ngôi Nhà Cây Xin Đừng Ốm Cái Máy Ăn ... *** — Corey! Đừng có đá vào lưng ghế! – Bố lên tiếng từ ghế ngồi đằng trước ô tô. — Và hãy rụt cái cùi trỏ của em khỏi mạng sườn chị. – Chị Meg của tôi rên lên. — Và hãy quay cánh cửa xe lên. – Mẹ đề nghị. – Nó làm tóc mẹ bay lung tung hết cả. — Tại sao tất cả mọi người lại cứ chỉ nhằm vào mình mà kêu ca nhỉ? – Tôi than vãn. – Mình chẳng làm gì cả. Tôi cuộn tròn người lại và gườm gườm nhìn ra cửa sổ. Tôi không muốn tham dự chuyến đi này. Tôi chỉ muốn ở lại nhà tại Shadyside với bạn bè của mình, với cô mèo mắt xám đen bên hàng xóm. Nhưng không được! Chị Meg phải đi diễn thử ở một trường ba lê vớ vẩn nào đó. Vì thế mà chúng tôi phải tự lèn mình vào chiếc xe ngốc nghếch này và đang trên đường tới bang Pennsylvania trong cái nắng nóng như thiêu mà không có điều hoà nhiệt độ. Đây là lần thứ hai chúng tôi phải rời khu phố Fear. — Nóng quá! – Tôi càu nhàu khi chúng tôi đã đi được hoảng hơn năm dặm. – Khi nào chúng ta mới tới nơi ạ? — Tự con cũng biết tới nhà bà Marsha thì mất bao lâu mà. – Từ ghế trước mẹ xoay người lại nhìn tôi. – Chính xác là mất bốn tiếng tính từ cửa chính nhà mình đến cửa nhà bà. Tôi tròn mắt nhìn mẹ. — Bà Marsha? – Tôi đáp lại. Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ mấy lần. Bà Marsha ư? Tôi không hề biết người mà mẹ nhắc đến. Đầu óc tôi hoàn toàn không có bóng dáng cái tên đó. — Bà Marsha sẽ rất vui khi gặp con. – Mẹ lùa tay vào mái tóc vàng hoe của tôi trìu mến nói. Tôi lại rất ghét mẹ làm vậy. Tôi đã mười hai tuổi rồi vậy mà mẹ cư xử như thể tôi mới lên bốn. Tôi né đầu khỏi bàn tay mẹ và hỏi: — Con gặp bà lần gần đây nhất là hồi nào mẹ nhỉ? Mẹ ngờ vực nhìn tôi đăm đăm: — Đừng có nói với mẹ là con đã quên đấy! — Vâng con sẽ không quên đâu ạ. Tôi nói khoác. Thực sự thì tôi chẳng nhớ ra. Chị Meg đưa mắt nói: — Corey…, chúng ta đã tới thăm bà Marsha tháng bảy năm ngoái nhân dịp sinh nhật em. Bà đã tặng em một đống quà còn gì. Tôi cười ngượng nghịu và gật đầu: — À, đúng rồi… Thật là kỳ lạ. Làm sao mình có thể quên chính bà mình nhỉ? Meg mở nắp một hộp sữa chua không béo và cắm thìa vào: — Bà thường gửi cho em những món quà giá trị như ván trượt tuyết, những quả bóng rổ, cả tấm bia phi tiêu kia nữa. Còn chị bà chỉ gửi séc thôi. — Bà đã gửi cho em tấm ván trượt ấy à? – Tôi giật mình. Tại sao mình vẫn không nhớ ra nhỉ? Mình đã dùng cái ván trượt đó suốt cả năm trời. — “Bà Marsha” hẳn là một “vấn đề” đó, Corey nhỉ? – Bố cười thích thú. — Hê hê… Đúng rồi, đúng như vậy. – Bà là một “ vấn đề”, đúng thế. Một người hoàn toàn xa lạ. Cổ họng tôi khô khốc. Tôi không thể tin được điều này! Tôi hoàn toàn không có một ý tưởng nào trong đầu rằng bà Marsha là ai. Mẹ vỗ vào đầu gối tôi: — Thôi nào, Corey. Con đừng đùa cợt nữa. — À vâng. – Tôi ngồi ngay ngắn lại. – Con chỉ đùa thôi mà. Làm sao tôi có thể nói với gia đình mình rằng tôi không thể nhớ ra chính bà ngoại mình nhỉ? Mọi người sẽ nghĩ mình gàn dở. Tôi liếc sang phía chị Meg. Chị ấy đang nhìn tôi đầy vẻ ngờ vực. — Đó là em đùa đấy mà! – Tôi khẳng định với một giọng hơi to. – Được chứ? Đùa thôi mà! ... Mời các bạn đón đọc ​Xin Đừng Ốm của tác giả R. L. Stine.