Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Điêu Cốt Sư

Thể loại: Dị Năng - Đô thị - Huyền huyễn Nhóm dịch: Phượng Hoàng Lửa Design: Diệp Kl Là môt Điêu Cốt sư nhưng nàng lại gọi cho mình là Luyện Cốt sư. Nàng có thể biến xương cốt trở thành nhiều thứ như dụng cụ, công cụ, trang sức... thậm chí là vũ khí có cốt linh mạnh mẽ. Nàng là một bộ xương có thể giả chết, dọa được quỷ, giết được yêu quái, tạo ra được người, làm chủ được cục diện.​ *** Dịch: Hàn Gia Băng _ Nhóm dịch PHL Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, chợt phát hiện bản thân biến thành một bộ xương khô, An Diệc cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Cô cử động thân thể mình một cách khó nhọc, run rẩy đứng lên, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh. Đây là một khu rừng xa lạ, cây cối xa lạ, khung cảnh lạ lẫm, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, rõ ràng mới trước đó một khắc đang còn ở thành phố, vậy mà tại sao chỉ trong nháy mắt không gian lại có thể hoàn toàn thay đổi như vậy? An Diệc cúi đầu nhìn từng khớp xương trên cánh tay của mình, cô không thể nào tin nổi vì sao mình lại biến thành một bộ xương khô, và vì sao lại xuất hiện tại chỗ này? Cô nhớ rõ… Đúng rồi, một vụ nổ mạnh ở trên đường. Khi cô bước lên chiếc xe buýt thì đằng sau vang lên một tiếng nổ thật to, kế đến cô chẳng còn biết gì nữa. Sau khi tỉnh lại cô thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, biến thành một bộ xương khô. Trên người vẫn còn mặc y nguyên bộ quần áo cũ, áo khoác và quần jean, thân thể này chính xác là của cô. Chẳng lẽ cô xuyên không? Nhưng vì lý do gì cô lại biến thành một bộ xương khô? Hơn nữa lại còn là một bộ xương khô cử động được, chuyện này thật quá kỳ lạ! Cô thực sự không biết bản thân bây giờ sợ hãi nhiều hơn hay khiếp sợ nhiều hơn. Nói tóm lại, mọi thứ thật rối rắm. An Diệc thử cử động đôi chân, kết quả là vang lên mấy tiếng lạch cạch, quần jean và dây lưng cùng nhau rơi xuống mặt đất, chỉ còn sót lại chiếc quần lót được giữ lại nhờ khung xương hông. Cô im lặng nhìn eo của chính mình, cô tưởng tượng trên đời chẳng còn người nào có vòng eo nhỏ hơn cô nữa. Eo ở đây chỉ là một khúc xương sống, khẳng định có thể nói “Một tay ôm gọn”. An Diệc cố gắng để bản thân bình tĩnh trong ba giây, sau đó lột sạch quần áo trên người xuống bao gồm cả quần lót. Dù sao hiện tại bản thân cũng chỉ là một bộ xương khô. Cho dù có uốn éo tạo dáng cũng chả ma nào hứng thú. Cô cảm thấy mình vẫn nên lạc quan, ít nhất thì cô vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là còn cơ hội tìm được đường ra khỏi đây. An Diệc gom hết quần áo của bản thân lại, đào một cái hố rồi chôn xuống, đặt dấu hiệu ở đó, chờ sau này vào thời điểm thích hợp sẽ quay lại lấy. Sau đó, cô run rẩy bước từng bước, bắt đầu tìm hiểu và thăm dò thế giới mới này. Đầu tiên, có thể khẳng định nơi này không phải là trái đất. Tuy rằng cô không am hiểu nhiều về thực vật, nhưng vẫn có thể thấy được sự khác biệt của thực vật nơi đây. Tất cả mọi thứ đều rất xa lạ. Đằng kia là một cây đại thụ cao ngất tận mây, ở kia là từng bụi cây ngang dọc đan xen lẫn nhau, còn những đám cỏ xanh có hình thù quái đản…. An Diệc chẳng biết tên loài nào. Quan trọng hơn, lá của những loài thực vật này phát ra ánh sáng lập lòe yếu ớt. Không giống với bất kỳ một thực vật nào ở địa cầu. Ngẩng đầu lên trời, có thể nhìn thấy những tia sáng màu vàng nhạt xuyên qua từng khe lá rậm rạp chiếu rọi xuống mặt đất. Tạm thời có thể xem đó như là ánh mặt trời. Hiện tại cô không có xúc giác, không có khứu giác, không có vị giác, không có tiếng nói, chỉ có thể nghe và nhìn, không thể phán đoán chính xác được. Hơn nữa, hiện tại thính giác và thị giác của cô cũng không hẳn là bình thường, chỉ có xương cốt mà thiếu ống thở, cơ bắp không được sắp xếp theo đúng trình tự, thiếu luôn hệ thần kinh. Chẳng hiểu nổi dựa vào cái gì để duy trì sự sống. Cô ngồi bên hồ nhìn xuống soi gương. Hai hốc mắt của bộ xương khô hoàn toàn trống trơn chỉ có hai ngọn lửa màu xanh đen đang bùng cháy. Dường như toàn bộ năng lượng của cô đều xuất phát từ đây. U minh hoàng tuyền? Chẳng lẽ đây là lửa linh hồn trong truyền thuyết? Cô có phải đã biến thành một con quái vật rồi chăng? Nơi này có sinh vật nào giống cô chăng? Đang suy nghĩ, cô chợt cảm giác ở bụi cỏ bên cạnh có thứ gì đó đang cử động. An Diệc quay đầu nhìn lại thì thấy một con vật rất lớn trông giống lợn rừng từ từ đi ra, lướt qua người An Diệc rồi cúi đầu xuống hồ uống nước. Nó cũng chẳng có hứng thú với An Diệc, chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua. Tuy rằng An Diệc cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua loài động vật này, nhưng vẫn có thể khẳng định, nó có thịt có máu, là một sinh vật còn sống bình thường, hoàn toàn khác với mình. Đương nhiên, một con vật sống không thể nói lên được điều gì cả, cô cần thu thập thêm nhiều thông tin hơn. Lợn rừng - tạm thời cứ gọi là “Lợn rừng”. Uống xong nước nó liền thẳng hướng rừng sâu chạy vào, An Diệc cũng vội vàng đuổi theo. Lợn rừng cũng không phát hiện việc có người theo sau mình, lúc dừng lại lúc đi, giống như đang đi dạo, lại giống như đang tìm kiếm thức ăn. Đi theo sau nó, An Diệc cũng phát hiện ra một số loài động vật, tất cả cô đều chưa từng nhìn thấy qua. Tuy nhiên có thể dựa vào hình dáng bên ngoài phân loại tương tự, thủy sinh lục sinh (động vật dưới nước, sống trong rừng), điểu thú trùng ngư (chim chóc, thú, côn trùng, cá), cộng thêm khu rừng rậm rạp này tạo thành một hệ sinh vật hoàn chỉnh. Tuy nhiên cho tới tận bây giờ, cô cũng chưa phát hiện ra dấu hiệu nào cho thấy có con người sinh sống tại đây, cũng không có phát hiện ra bất kỳ bộ xương khô nào giống mình, chỉ thấy ven đường có không ít xương động vật nằm rải rác khắp nơi. Không biết trôi qua bao lâu, An Diệc cảm thấy sắc trời đã tối dần nên quyết định đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Tuy rằng hiện tại bản thân cô thấy không mệt, nhưng khẳng định buổi tối trong rừng rậm sẽ rất nguy hiểm. Cô không muốn mang bộ xương khô của mình đi mạo hiểm. Có lẽ dã thú nơi đây sẽ hông có hứng thú với cô, bởi vì ngoài bộ xương khô ra cô cũng chẳng còn gì, có thể nói rằng đối với chúng, cô cũng chẳng khác gì cành lá khô. Cho nên cô cũng không vội tìm chỗ nghỉ ngơi, chỉ tìm đại một hang động, sau đó đi vào. Vừa mới hạ mông ngồi xuống, bỗng một việc kinh khủng xảy ra. Thân thể của cô bỗng nhiên rời ra! Biến thành một đống xương cốt phân tán trong hang động. Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ ngay cả một bộ xương khô cô cũng không làm được? An Diệc có chút hoảng loạn, đốm lửa xanh đen trong hốc mắt lập lòe, một dòng năng lượng kỳ ra tản ra khắp thân thể. Kế tiếp, đống xương cốt rụng rời nằm trên mặt đất như bị một ma lực nào đó điều khiển, từ từ hàn gắn lại, cuối cùng khôi phục hoàn chỉnh thành một bộ xương khô như cũ. An Diệc tự đánh giá thân thể của mình. Ý nghĩ trong đầu cô xoay chuyển thật nhanh, xương cốt lại lần nữa rời ra, xếp thành một đống, kế đó lại lần lượt theo nhau hợp lại thành một thể thống nhất, An Diệc cũng lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng có thể xác định bản thân có thể tự điều khiển khối xương của mình, cho dù có phân rã ra cũng không sao. Cô thậm chí có thể biến cánh tay của mình thành vũ khí, cũng có thể lấy đầu của mình làm banh để đá. Cô như biến thành một sinh vật sống không theo lẽ thường của khoa học. Lúc đầu khi cô phát hiện bản thân biến thành một bộ xương khô, An Diệc cũng không cảm thấy sợ hãi dù chỉ một chút. Bởi vì cô là một Điêu Cốt sư, chuyên lấy xương cốt động vật làm đồ dụng cụ để điêu khắc. Xương cốt với cô cũng giống như cơm và áo, là đồ vật không thể thiếu trong sinh hoạt. Nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không dám tin bản thân có ngày lại biến thành một bộ xương khô, lại còn là một bộ xương khô có thể chạy nhảy, có thể tự tháo gỡ từng khớp xương. Chẳng lẽ tài nghệ điêu khắc xương cốt tuyệt đỉnh sẽ phải áp dụng trên thân thể của chính mình, biến nó thành một kiệt tác nghệ thuật hay sao? An Diệc chán nản nằm ở ven động, nhìn không gian tối mờ, từ từ chìm vào suy nghĩ. Không biết ba mẹ cùng mấy đứa em gái sẽ ra sao, cô đột nhiên biến mất, họ nhất định sẽ rất lo lắng…. Suy nghĩ rất nhiều rất lâu, An Diệc cũng vẫn như vậy không hề có cảm giác buồn ngủ. Ngoại trừ tứ chi cần vận động, lúc này cô vốn dĩ không có bất kỳ nhu cầu sinh lý nào khác. Cô nghĩ, cho dù sau này có cơ hội trở về, nhưng với hình dáng như vậy chỉ sợ cũng không thể trở về. Biến thành như vậy, cô rất sợ hãi, khổ sở, không biết làm gì mới phải. Và kỳ lạ hơn chính là cô có cảm giác thân thể mình trống rỗng đến nỗi chẳng có thói quen nào để cô làm. Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có một luồng sáng xanh biếc xẹt qua đám cây cối bên trái. An Diệc đứng lên, do dự một lúc, rốt cuộc vẫn quyết định bước qua đó xem thử.. Đẩy tán lá qua một bên thì ánh sáng màu xanhh chớp lóa trước mắt giống như hàng trăm con đom đóm đangg tụ tập, lấp lánh nhấp nháy, vô cùng xinh đẹp. Nhưng chỉ vài giây sau đó, cô liền cảm thấy nó không còn xinh đẹp nữa. Chỉ thấy đám ánh sáng xanh kia chợt bay đi nhưng một cơn gió mạnh, lướt qua người một con vật nhỏ đang leo lên thân cây, sau đó nuốt chửng nó. Vài giây sau đám ánh sáng xanhh biến mất, con vật kia biến thành một bộ xương khô kêu lách cách rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan ra thành từng mảnh. Qủa thực An Diệc không thể nào tin nổi những gì mắt mình nhìn thấy. Rốt cuộc cái thứ ánh sáng xanh đó là gì? Sao có thể biến một con vật đangg sống sờ sờ chỉ sau vài giây thành một bộ xương khô? Cô nhìn kỹ xung quanh. Sau khi xác định luồng ánh sáng xanh đã biến mất thì mới cẩn thận bước đến gần bộ xương của con thú xấu số. Sạch sẽ, không hề lưu lại dù chỉ một giọt máu, giống như, giống như cô vậy… An Diệc đột nhiên nghĩ tới chuyện, bộ dạng hiện giờ của mình có thể là do cái khối sáng xanh đó gây ra, chắc chắn là nó. Xem ra, có thể khi cô đến nơi này vẫn còn là một con người hoàn chỉnh. Chỉ là hôn mê nên bị cái khối sáng xanh đó làm hại, biến thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng vì sao cô lại không chết? Chẳng lẽ bị khối sáng xanh ăn thịt biến thành bộ xương khô đều sẽ không chết? An Diệc đưa mắt nhìn bộ xương con thú một lần nữa, phát hiện bộ xương của nó lập lòe ánh sáng màu trắng, tràn đầy hơi thở của sự sống, khiến người cảm thấy rất thoải mái. An Diệc nhịn không được liền lấy tay sờ soạng lên thân nó một chút. Trong nháy mắt, một cảm ứng kỳ diệu giữa hai bên được hình thành. Cô thu tay lại thì cảm ứng ngay lập tức biến mất. Sao lại thế này? Khi chạm vào cô bỗng có cảm giác rất lạ. An Diệc tiếp tục đưa tay tới bộ xương con thú, lần này cô có chuẩn bị tâm lý. Ngoại trừ cảm ứng kỳ diệu ở bàn tay, xương ngón tay cô còn hiện ra những tia sáng bay vòng vòng. Cùng lúc, đôi mắt cô mường tượng còn có thể nhìn thấu toàn bộ kết cấu của bộ xương. Không những thế, cô còn cảm thấy mình có thể thay đổi chất lượng của nó. Đây… Đây thực sự là khả năng mà mọi Điêu Cốt Sư đều mong muốn! Tuy nhiên, An Diệc cũng cố kiềm chế khát vọng muốn tiến hành điêu khắc ngay lập tức mà lựa chọn đứng ở một bên xem xét, chờ xem kết quả có giống với suy đoán của bản thân không, xem thử bộ xương cốt này có thể sống lại hay không. Việc chờ đợi đúng là nhẹ nhàng, chẳng có việc gì làm nên tiện thể An Diệc đếm luôn số khớp khúc xương của con thú. 1, 2, 5… 7… tổng cộng 112 khúc. Nơi thích hợp để điêu khắc cũng chỉ có xương đùi và đầu lâu. Thể hình nó không lớn, giai đoạn gia công khá phiền toái, lúc điêu khắc cũng sẽ khá khó khăn. Sau khi An Diệc cân nhắc các loại hình điêu khắc và tự sáng tạo ra các mô hình kết cấu xong. Lúc này trời đã sáng, tuy nhiên bộ xương thú vẫn không có dấu hiệu sống lại. Không biết có phải ảo giác hay không, An Diệc cảm thấy ánh sáng phát ra trên mình con thú đã mờ nhạt đi rất nhiều. Cô cảm nhận một chút. Đó phải áo giác. Không chỉ ánh sáng dần mờ đi, mà ngay cả hơi thở sự sống cũng yếu dần. Chẳng lẽ cô đoán sai? Con thú nhỏ bị đám ánh sáng xanh kia biến thành bộ xương sẽ không sống lại? An Diệc chờ đến lúc mặt trời đã đứng bóng, cho đến lúc ánh sáng trên bộ xương biến mất hoàn toàn cũng chẳng có gì giống cô đã tính toán xảy ra. Lúc này đưa tay về phía bộ xương, cảm ứng kỳ diệu trước kia cũng không còn nữa. Mời các bạn đón đọc Điêu Cốt Sư của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quyền Khuynh Nhất Thế - Thần Quan Lộ Tây Pháp
Câu chuyện về một trạch nam trọng sinh ngang dọc quan trường. Quật khởi từ cọng cỏ nhỏ bé, từng bước đi lên đỉnh cao quyền lực. Làm quan chú ý khôn khéo linh hoạt, đừng làm cho cấp trên của mình sượng mặt, nhưng Lục Duệ thẳng thắn khiến cho cấp trên không còn mặt mũi. Người khác lo lắng không tìm được bạn gái, thế nhưng Lục Duệ đang rầu rì vì nên chọn loli hay ngự tỷ? Hoặc là, hoa hậu giảng đường thanh thuần kia thích hợp với mình hơn? Danh ngôn của Lục đại thiếu gia : Nhân viên chính phủ hẳn là lưu manh am hiểu pháp luật nhất, dùng góc độ của pháp luật để quản lý xã hội, dùng phương pháp của lưu manh để quản lý người! Ý nghĩa của cuộc sống cũng là ở chổ, lựa chọn sinh tồn hay là lựa chọn tôn nghiêm? Không liên quan đến địa vị cao hay thấp. Say nằm đùi mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ! *** Lúc Âu Văn Hải nhìn thấy Lục Duệ đến, là lúc hắn lái xe đến trước cửa nhà. "Tên nhóc cậu, lấy chiếc xe này ở đâu ra thế?" Âu Văn Hải cười hỏi. Lục Duệ sờ sờ đầu nói : " Là của ba Lý Chí Cường, dù sao cũng không cần tốn tiền, mượn dùng thôi" "Tôi hỏi một chút, quan hệ của cậu và Lý Chí Cường rốt cục là vì sao lại tốt như vậy?" Âu Văn Hải im lặng nửa ngày, rốt cục hỏi ra những lời này, dù sao thì Lý Chí Cường cũng có quan hệ với Điền Mẫn Chính, nếu như mình không hỏi rõ ràng, một ngày nào đó sẽ trở thành đề tài cho người khác nói, hơn nữa biểu hiện của Lục Duệ làm cho ông có chút bất ngờ, không một chút nào giống sinh viên vừa tốt nghiệp cả, ngược lại giống như một lão bánh quẩy đã mài dũa tại cơ sở rất nhiều năm, làm cho người khác kỳ quái là có phải có cao nhân ở phía sau chỉ điểm cho hắn hay không. Đương nhiên, giọng điệu của Âu Văn Hải rất bình tĩnh, cũng không phải loại hỏi han gây sự gì. "Lúc sơ trung, tôi đã từng cứu mạng Lý Chí Cường, đỡ một đao cho hắn. Hai chúng tôi coi như là giao tình quá mệnh vậy" Lục Duệ không chút giấu diếm, nói đáp án cho Âu Văn Hải biết. Âu Văn Hải gật đầu, mở cửa ngồi lên xe. ... Mời các bạn đón đọc Quyền Khuynh Nhất Thế của tác giả Thần Quan Lộ Tây Pháp.
Cao Thủ Kiếm Tiền - Nguyệt Quan
Có lẽ đa phần độc giả bây giờ không xa lạ gì cái tên Nguyệt Quan, một vị đại thần của thể loại Lịch sử - quân sự, nhưng có lẽ ít ai biết rằng Nguyệt Quan từng viết cả truyện đô thị, đó là giai đoạn Nguyệt Quan chưa nổi tiếng, chưa định hình phong cách, đang tìm kiếm lối đi cho bản thân, truyện được viết giai đoạn đó, tuy xét các phương diện, đều thua kém so với bây giờ, nhưng ít nhất nó có điểm hơn, không đi vào lối mòn, không bị ảnh hưởng của trào lưu, chính điều đó biến một cuốn truyện cũ lại trở nên mới mẻ. Nhân vật chính của chúng ta là Trương Thắng, vốn là người trè tuổi vị làn sóng thời đại vứt bỏ, bị mắc cạn trong sinh hoạt, trong lúc vô tình y nắm được kỳ ngộ, từ đó trở mình thay đổi vận mệnh, vốn cho rằng bản thân đã bước trên con đường bằng phẳng tươi đẹp, nhưng không ngờ đó là lối vào "bãi săn danh lợi", bắt đầu cuộc sống có đầy đủ ngọt bùi chua cay, đầy sóng gió hiểm nguy, cũng không thiếu vinh quang kích tình ... *** Quách Y Tinh nghe thế mới nguôi giận, chưa nói người khác, nói bản thân hắn đi, từ lúc giảm biên chế tới giờ, vợ hắn cũng có chút lãnh đạm, khi đó ít nhất còn có cái quán ăn mà trông vào. Hôm kia quán ăn cũng đóng cửa rồi, cuộc sống tốt đẹp của hắn cũng kết thúc, trừ cùng vợ đi bán hàng, bao việc to việc nhỏ trong nhà hắn cũng giành hết mà chẳng đổi lấy được một nụ cười của vợ. Vợ hắn không hai lòng ba ý, chỉ bị gánh nặng cuộc sống làm tiêu tan tình cảm thôi, mỗi ngày mở mắt ra là tính toán cơm áo gạo tiền, lo tiền điện tiền nước, lo tận dụng chút vốn liếng ít ỏi nhập hàng, tính bán sao cho lãi, tính kiếm bao nhiêu mới đủ miệng ăn, còn tinh lực rảnh rang đâu mà nghĩ tới tình cảm. Đi khuyên người ta, rốt cuộc bị người ta khơi lên tâm sự, mấy hôm rồi mới có tí hứng ba hoa bị đả kích tan tành, đầu cúi xuống như cà gặp sương. Trương Thắng biết hắn đa sầu đa cảm, bóp vai xin lỗi: - Anh Quách, em thừa nhận em thích Tiểu Lộ, nhưng nếu em không đủ năng lực và tự tin đứng trước mặt cô ấy dõng dạc tuyên bố điều đó, em thà đứng thật xa chúc phúc cho cô ấy. ... Mời các bạn đón đọc Cao Thủ Kiếm Tiền của tác giả Nguyệt Quan.
Siêu Việt Tài Chính
Hoàng Thiếu Kiệt, cuộc đời của hắn là một chuỗi xui xẻo gian nan. Mười sáu tuổi, hắn bị đuổi học do ẩu đả với bạn. Mười tám tuổi, gia đình xảy ra chuyện, hắn cùng mẹ rời khỏi nơi mình chôn nhau cắt rốn. Từ đó hắn làm mọi việc để mưu sinh, từ phụ hồ, công nhân, phục vụ cho đến quản lý nhà hàng. Thế nhưng, ông trời như trêu ngươi hắn khi mà mỗi công việc hắn làm đều gặp trở ngại.  Công Nhân thì bị quản đốc ghen ghét hãm hại. Phụ hồ thì một thời gian chủ thầu xây dựng bỏ trốn đem theo tất cả tiền công của nhân viên. Làm nhân viên phục vụ nhà hàng hắn cũng bước lên tới cấp bậc quản lý rồi cũng bị chủ nhà hàng sa thải vì hắn đánh một kẻ có quyền thế ức hiếp một nhân viên thực tập. Không chấp nhận đầu hàng số phận, hắn tiếp tục học và theo đuổi nghề sửa chữa máy tính. Mọi việc tưởng chừng như lắng xuống thì bất ngờ có một vị khách đến nhờ hắn sửa chữa một ổ cứng. Thế nhưng không ngờ trong ổ cứng lại có thứ mà chủ nhân của nó không muốn hắn biết, thế là hắn chịu sự truy sát và qua đời. Trước lúc nhắm mắt, hắn hận ông trời bất công, một cỗ oán khí kinh thiên tiết ra đã đưa hắn trở lại năm mình mười sáu tuổi, từ lúc mà mọi chuyện bắt đầu đổ vỡ, hắn quyết tâm phải thay đổi tất cả.. *** Căn Phòng Im lặng một cách lạ thường sau câu nói của Thiếu Kiệt, mọi thứ ồn ào náo nhiệt thay bằng không khí im lặng chỉ có tiếng của gió của cánh quạt tạo ra phía bên kia head phone. Thiếu Kiệt cũng không biết kia Cao Thịnh và mọi người như thế nào chỉ biết được dường như có việc gì đó mà mọi người đồng loạt im lặng. cho đến thật lâu sau đó Tước Phàm mới mở miệng nói. - Lão Đại em nghĩ dù sao cũng nên nói ra cho Thiếu Kiệt biết. tuy chuyện này anh em chúng ta giữ mãi trong lòng như thế này cũng không phải cách biết đâu khi nói ra Thiếu Kiệt lại có biện pháp thì sao. Cao Thịnh lấy một điếu thuốc lá, nằm trên bàn ở trước mặt mình, đưa lên đốt một ánh lửa. rít vào một hơi rồi thả ra không trung một làn khói dày đặc. Thế Long nhìn hắn như thế cũng nói vào, - Em thấy Tước Phàm nói đúng đó anh. Cứ nói ra hết đi dù sao ở đây cũng là người của anh em mình còn về việc này, lão Đào chắc từ hồ sơ anh em mình cũng biết rồi. Điếu thuốc trên tay của Cao Thịnh mới đó mà chỉ còn phân nữa. Ở đầu điếu thuốc còn một đoạn dài ánh lửa chưa kịp tàn. - Thôi được rồi mọi người đã nói thế thì anh cũng nói luôn vậy chuyện này trước sau, sớm hay muộn Thiếu Kiệt hắn biết thôi. Thiếu Kiệt nghe được như thế cũng băn khoăn không kém dù sao hắn cũng chưa từng biết. ... Mời các bạn đón đọc Siêu Việt Tài Chính của tác giả Diệt Thiên.
Thiên Tài Đạo Sĩ - Yểm Nhĩ Đạo Linh
Truyện thuộc thể loại Đô Thị nhưng tác giả cũng tập trung viết về tu luyện, đạo thuật. Tình tiết trong truyện hơi chậm nhưng đọc thoải mái, yy nhẹ nhàng, không não tàn, main thông minh, thích tinh tướng, vô sỉ (thấy đa số main bây giờ toàn vậy, có lẽ kiểu này được chuộng nhiều). Nếu bạn thích đọc về Huyền học các thể loại như xem tướng, bói quẻ, trừ tà, phù chú, v…v…. thì đừng bỏ qua tác phẩm này. Đã từng có em gái hỏi hắn , “Tại sao không đi học cho giỏi , nhưng phải tu đạo ?” Hắn nói, “Tu đạo có thể thành tiên, đứng ở chỗ cao, mắt lạnh lãnh đạm nhìn hồng trần phàm tục, ta thích loại cảm giác này.” Truyện kể về quá trình tu hành của Trương Hạo giữa thế giới hiện đại, từng là “văn khoa Trạng Nguyên” thiên tài, sau lại bỏ học xuất gia tu tiên (chỉ vì thiếu tiền a :v). Nhưng do không có thiên phú, chỉ có thể trở thành  giang hồ thuật sĩ, lừa dối xem tướng đoán mệnh để kiếm sống. Về sau một lần tình cờ, Trương Hạo được khai nhãn khiếu, tu luyện có thành quả, hắn quyết định về quê mở đạo quán hành nghề. Truyện có âm mưu, có mỹ nữ, có tu luyện, có trang bức, có cảm ngộ. Tác giả viết về quá trình cảm ngộ tu hành từng bước từng bước một, có cách nhìn đan xen giữ Khoa học và Huyền học rất hay, thực tế, không phủ nhận một bên nào, : “Bất quá khi hắn phát hiện mình tu thành đạo thuật lúc , lại bừng tỉnh sững sờ, khoa học dĩ nhiên là một môn chân lý , nhưng thiên địa vũ trụ bí ẩn , thiên cùng người bí ẩn , người tự thân bí ẩn , biết bao vĩ đại vậy, khoa học cũng vẻn vẹn chỉ dòm ngó rồi một góc băng sơn , còn có vô cùng vô tận không biết , huyền học chính là cổ nhân đối với không biết tổng kết.” … Cổ nhân quả thật có chút mê tín , bởi vì cổ đại không có tân tiến như vậy khoa học , mà cổ nhân trung bình văn hóa tiêu chuẩn hơi thấp , ít đọc sách , mê tín cũng bình thường , thế nhưng , xác thực nói đến , mê tín là một loại tâm tính , cũng không phải là văn hóa tiêu chuẩn cao sẽ không mê tín , người hiện đại có văn hóa đi, gì đó đều tin khoa học , những thứ kia chó má chuyên gia nói cái gì tin cái đó , cái này cùng mê tín có phân biệt sao? Đọc truyện này, khơi gợi lên nhiều cảm xúc, ngươi không muốn một đời bình thường nhưng rốt cuộc chỉ là người bình thường, nhiều lúc cũng tự hỏi giống như nhân vật chính: “Thế gian thật sự có thần tiên sao?” Ta cũng muốn thành đạo sĩ a… Một câu nói mà mình rất thích trong truyện: “Năm xưa như gió, một đời người, đã định trước sẽ có rất nhiều nhớ lại.” *** “Ha ha, muốn qua năm, ta tới trong thành mua chút giấy, về nhà viết đôi liễn họa môn thần.” Trương Hạo một mặt đòi cười, tương đối có thành tựu nói. “Viết đôi liễn họa môn thần, dùng rồi nhiều như vậy giấy?” Tống Tĩnh Di có vài phần hồ nghi, cảm thấy Trương Hạo người này qua loa lấy lệ nàng, khiêng như vậy một đại bó giấy, ít nhất phải viết mấy trăm bức đôi liễn. “Ta là cầm đi nông thôn bán, trong nhà là đạo sĩ, làm chút truyền thống tiết làm ăn.” Bằng tay nghề của mình kiếm tiền sống qua ngày, không phải là cái gì mất thể diện chuyện, đương nhiên, mặt mũi cũng phải ôm, lại nói, “Ta trở lại cũng nhàn rỗi không chuyện gì, cảm thấy này truyền thống đồ vật, đều là lão tổ tông văn hóa, không thể đứt truyền thừa.” Tống Tĩnh Di nghe lời này, trong lòng không hiểu đau nhói, biết rõ Trương Hạo là cô nhi, từ bên ngoài chán nản trở lại, một người lẻ loi, còn phải kiếm tiền nuôi mình. Vốn là Tống Tĩnh Di muốn cho Trương Hạo tìm một công tác chính thức, nhưng năm nay liền muốn xong rồi, suy nghĩ để cho Trương Hạo ở nhà nghỉ ngơi một đoạn thời gian, mở ra năm lại đi tìm Trương Hạo, có thể Trương Hạo tình trạng, hẳn là trải qua rất kém cỏi. “Sắp đến trưa rồi, còn chưa ăn cơm chứ, lão sư mời ngươi ăn cơm.” Tống Tĩnh Di đi tới Trương Hạo bên người, ôn uyển ngữ khí, giống như Đại tỷ tỷ quan tâm đệ đệ giống nhau. Trương Hạo theo bản năng hít một hơi thật sâu trên người Tống Tĩnh Di đạm nhã mùi thơm của nữ nhân, trong lòng không nhịn được lắc lư, mà có người mời ăn cơm, vẫn là như vậy tịnh lệ có phạm Tống lão sư, Trương Hạo đương nhiên không khách khí, vội vàng gật đầu đáp ứng. Tống Tĩnh Di nhoẻn miệng cười, thật sở thích Trương Hạo tính cách, một điểm không làm bộ. Người cùng người lui tới, nên khách khí thời điểm mới khách khí, không nên khách khí thời điểm liền không nên khách khí, nếu không thì sinh ra. Ra thị trường, Tống Tĩnh Di xe nhỏ ngừng ở bên cạnh, là một chiếc màu trắng Santana, lại nói Trương Hạo vẫn là lần đầu tiên ngồi sa hoa như vậy xe, trong lòng có chút nhỏ tiểu kích động. “Trong thành có gia mới mở nồi lẩu, thật tốt, chúng ta đi nơi đó.” ... Mời các bạn đón đọc Thiên Tài Đạo Sĩ của tác giả Yểm Nhĩ Đạo Linh.