Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hẹn Ước Nhân Gian

Văn án:   Công chúa nhỏ thẹn thùng thủ lễ, khóc sướt mướt gả thấp cho tướng quân biên cương. Vốn tưởng rằng phải lấy một gã lưng hùm vai gấu, đầu báo mắt chó sói, ai ngờ khi khăn trùm được vén lên, thiếu niên mặc y phục đỏ, mắt như sao sáng, mặt như quan ngọc, đang cười hì hì nhìn mình.   Công chúa: “Hức… Ai?”   Không phải là yêu quái ăn thịt người chứ?   Đời này, hắn hào hoa phong nhã, giương cung cầm kiếm, là một tướng quân trẻ tuổi mang quân đi mở mang bờ cõi, vì muốn gia đình bình an, liền xin cưới công chúa, vốn muốn cùng nàng tương kính như tân. Nhưng không ngờ sau khi mở khăn trùm ra, bỗng chốc động tâm, vì nàng nguyện yêu trọn đời. Phu thê thiếu niên, nắm tay đến bạc đầu.   “Tình Lan, ta nằm mơ.” Bộ Khê Khách nói, “Trong mơ ta chết, nàng khóc rất thương tâm. Ta nói muốn nàng sống khỏe mạnh, không nên nhớ nhung ta. Trong mơ thấy nàng đau thương rơi lệ, ta rất không cam lòng.”   Tình Lan nói: “Mơ ngược với thực, chàng sẽ sống rất lâu.”   Bộ Khê Khách cười nói: “Được, đời này, ta và nàng sẽ thật dài thật lâu, vĩnh viễn ở cùng nhau.”   Tiêu Tình Lan vốn là một vị công chúa ở kinh đô được mẫu hậu và huynh trưởng Hoàng đế thương yêu, là viên ngọc trên tay của tiên đế bỗng chốc bị một tên tướng quân biên thùy gửi thư xin thú về làm thê. Từ cành vàng lá ngọc, sống trong nhung lụa vàng son nàng bỗng chốc phải gả về biên quan, nơi mà chỉ đi đường cũng mất hàng tháng ròng mới đến nơi.   Vốn dĩ Tình Lan nghĩ vị tướng quân con lai Hạ tộc kia là một tên lưng hùm vai gấu, thô bỉ kệch cỡm như những vị tướng khác nàng đã thấy, cái dạng cánh tay sẽ to bằng cái eo của nàng ấy. Nhưng sự thật thì không phải như vậy, khi được diện kiến phò mã của mình, Tình Lan đã dẹp hết những suy nghĩ vẩn vơ kia.   Bộ Khê Khách không hề như nàng tưởng tượng.   Bộ Khê Khách xuất thân nhà binh, phụ thân là Đại tướng quân cai quản binh lính tại vùng biên thùy Yến Xuyên, mẫu thân là Tộc trưởng Hạ tộc, mang trong người dòng máu lai Lương - Hạ.   Bộ Khê Khách tuy là một dũng tướng thiện chiến trên sa trường nhưng lại có dáng vẻ thư sinh, “công tử như ngọc”, môi hồng răng trắng, không hề có dáng vẻ “hổ báo cáo chồn”, “một cái miệng ăn cơm, một cái miệng để ăn thịt người” như Tình Lan suy nghĩ, trái lại còn phù hợp với hình tượng phu quân trong mộng của nàng nữa.   Từ lần đầu tiên vén khăn trùm đầu của công chúa, Bộ Khê Khách đã biết nàng chính là tình yêu của đời mình, không phải vì nhan sắc, không phải vì quyền thế, chỉ vì Tình Lan mang đến cho hắn một cảm giác: kiếp này mình phải yêu thương bảo vệ nàng chu toàn - như kiếp trước đã từng.   Truyện có đan xen vài yếu tố “tiền kiếp” khi đó hai người vẫn yêu nhau, vẫn hạnh phúc bên nhau nhưng chung quy vẫn còn nhiều tiết nuối thì ở kiếp này, dù họ không nhớ được kiếp trước ra sao nhưng những tiếc nuối đó đã được bù đắp.   Với thiết lập tính cách nhân vật là một vị công chúa thẹn thùng tuân theo quy củ với tướng quân mặt dày không màng quy tắc miệng lưỡi thế gian, truyện chắc chắc sẽ mang lại cho người đọc nhiều cảm xúc mới lạ, mà hơn hết là ngọt ngào đến không có lối ra.   Với cốt truyện nhất kiến chung tình thì xuyên truyện là quá trình Bộ Khê Khách yêu thương nâng niu Tình Lan, dùng tình yêu của mình bù đắp cho việc nàng phải gả tha hương, xa rời vòng tay của Hoàng đế ca ca cùng mẫu hậu, xa rời sự phồn vinh thịnh vượng của Hoàng đô, để Tình Lan không cảm thấy lạc lõng hay u buồn.   Nói thì nghe rất có thẩm mỹ và nội hàm, tuy nhiên đối với mình truyện chỉ gói gọn trong hai từ “NGƯỢC ĐÃI”- Đúng vậy, chính là ngược đãi cẩu FA.   Với hành động quan tâm ân cần tinh tế và trình độ lời ngon tiếng ngọt của Bộ Khê Khách xuyên suốt cả truyện, đọc vừa thích vừa buồn. Thích vì vốn là team mê truyện sủng ngọt, truyện đúng gu và đúng loại mình luôn tìm kiếm. Còn buồn là buồn cho thân phận bèo dạt mây trôi vườn hồng mở cửa 24/7 nhưng không ai thèm vào, xem người ta ân ân ái ái mà trong lòng nước mắt chảy thành sông.   Bên cạnh câu chuyện của hai nhân vật chính ân ân ái ái đó, mình vô cùng ấn tượng với tiểu muội của Bộ Khê Khách, thường gọi là Kiểu Kiểu. Kiểu Kiểu có một biệt tài xuất hiện vô cùng đúng lúc, làm cho mình mỗi khi đọc đến đoạn ngọt ngào lại nơm nớp lo sợ Kiểu Kiểu sẽ xông ra, dùng khả năng ngây thơ vô số tội của mình mà phá đám.   Kiểu Kiểu là một nhân vật không thể bỏ qua của truyện, một tiểu cô nương có thể đem còi thổi ù tai phụ thân mình, dẫn công chúa tỷ tỷ leo tường ngắm tướng công, cũng có thể trù ẻo ca ca mình động phòng bất thành.    Và thật sự Kiểu Kiểu trù ẻo linh nghiệm, Bộ Khê Khách phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mới viên mãn được với kiều thê nhà mình. Tuy nhí nhảnh hoạt bát nhưng Kiểu Kiểu dù sao vẫn là một cô nương nhỏ tuổi, dễ lừa và dễ bị dọa, nghịch ngợm nhưng lại sợ bị ca ca đánh, rồi gãy răng cũng khóc bắt đền - đều tại ca ca nguyền rủa nhổ răng mình. Nói chung là đáng yêu cực kì.   Kết cục của truyện là một cái kết vô cùng viên mãn cho các nhân vật của truyện, phu thê Bộ Khê Khách - Tình Lan sau những thăng trầm chiến loạn lại hạnh phúc với nhau, hai nhi tử của họ cũng không phụ sự kì vọng của mọi người, hứa hẹn một tương lai quân lâm thiên hạ. Còn cô nương Kiểu Kiểu ngáo ngơ nghịch ngợm ngày nào cũng tìm được một lang quân có thể bao dung yêu thương nàng, cùng nàng rong ruổi khắp nơi . Ban đầu mình đọc “Hẹn ước nhân gian” là do tên truyện hay, nhưng khi đọc xong ấn tượng của mình là truyện cũng rất hay, chất lượng edit tốt và các nhân vật cực kỳ dễ thương. Truyện là một lựa chọn tốt cho các bạn yêu sủng thích sắc, muốn tìm một hố ít thăng trầm để đọc giải trí đó ạ.   ______________   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Cỏ Chiêu Nghi *** Mồng ba tháng Chín năm Đinh Dậu, tướng quân trấn thủ Yến Xuyên Bắc Cảnh - Bộ Cố và con trai Bộ Khê Khách dẫn 10 vạn binh mã, cùng với Nhã Minh thành đánh lui 30 vạn đại quân Nguyệt Ngạn tộc, mối nguy Bắc Cảnh của Đại Lương được hóa giải.   Mười chín tháng Chạp năm Đinh Dậu, Bộ Cố đưa theo hạ lễ tới hoàng đô chúc mừng tân đế đăng cơ, được tân đế phong làm Đại tướng quân, phong con trai Bộ Khê Khách làm Phiêu Kỵ tướng quân.   Hai mươi mốt tháng Chạp, tân đế phong tam công chúa Tiêu Tình Lan làm Hòa Uyển công chúa, gả cho Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách.   Mồng bảy tháng Sáu năm Mậu Tuất, Bộ Khê Khách lấy được thủ cấp đại hãn Cam Đạt của Nguyệt Ngạn tộc, thu hồi đất ba thành Bắc Cảnh bị mất, rồi thừa thắng truy kích khiến Nguyệt Ngạn tộc phải bỏ vương thành Da Đô, lui về Tiểu Lâu Lan ở Nhung Châu, không dám xâm phạm biên giới Đại Lương nữa.   Hai mươi mốt tháng Bảy, phủ công chúa ở Nhã Minh thành được xây xong.   Hai mươi hai tháng Tám năm Mậu Tuất, Hòa Uyển công chúa được Lễ bộ thượng thư Phó Tề tháp tùng, rời khỏi hoàng đô.   Mồng ba tháng Chín, đội ngũ đưa dâu đến biên giới Yến Xuyên.   Sau khi đội đưa dâu qua thành quan thứ nhất của Bắc Cảnh, Vu ma ma bước chậm tới, nhắc nhở Tình Lan che lại khăn voan trên đầu.   Gần một tháng ròng đường sá xa xôi, ăn không ngon, ngủ không yên, cộng thêm sự bất an trong lòng, sắc mặt Tiêu Tình Lan tái nhợt như tờ giấy.   Vu ma ma liếc vào xe rồi vội vàng gọi người hầu tới dặm thêm son phấn.   Tiêu Tình Lan thừa dịp nghỉ ngơi, lén nhìn ra bên ngoài. Đập vào mắt nàng là một mảnh vắng lặng, cát vàng nối tiếp cát vàng, sắc trời ảm đạm, hoàn toàn không có chút sức sống nào.   Càng về phía Bắc càng hoang vắng.   Vùng đất hoang dã này chính là nơi về sau nàng phải sinh sống lâu dài.   Người hầu dặm son phấn xong xuôi rồi chỉnh lại khăn voan cho nàng, chiếc khăn màu đỏ đội xuống sao mà nặng trĩu.   Tiêu Tình Lan khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy chua xót, lại thấp thỏm.   Vu ma ma nghe thấy, lòng thắt lại, rồi cũng thở dài hai tiếng, an ủi nàng: "Điện hạ đừng sợ, thân phận người tôn quý, nếu phò mã vô lễ, có lão nô ở đây, tuyệt không để hắn phạm thượng tới công chúa."   Tiêu Tình Lan rũ mắt, khóe miệng hơi giật giật, muốn than thở nhưng sợ Vu ma ma nghĩ nhiều, chỉ đành nhịn xuống.   Môi nàng khẽ mở, giọng nhỏ nhẹ, "Ma ma, lời này đừng nên nói nữa."   Nếu nàng đã phải gả cho vị tướng quân thô tục vô lễ kia, ma ma cứ khăng khăng muốn lôi uy nghi hoàng gia ra thì có ích lợi gì chứ?   Xa giá bỗng nhiên dừng lại.   Một lát sau, Lễ bộ thượng thư Phó Tề đến trước xe nàng, nói: "Điện hạ, phía trước là sứ giả tiếp thân mà Bộ tướng quân phái đến trước, phải dựa theo phong tục phương Bắc, làm chút nghi thức kính thần cầu phúc đã."   Vừa dứt lời, Tiêu Tình Lan liền nghe được ba tiếng roi ngựa giòn giã cách đó không xa, tiếp đó là tiếng la hét thô lỗ.   "Ô —— Hung thần cút đi, phúc thần hạ xuống! Hồ tiên hồ tiên, mở đường cho tân nương!"   Ngay sau đó là một trận gào khóc loạn xạ và rống to.   Phó Tề sợ nàng không hiểu, giải thích: "Mẫu thân của Phiêu Kỵ tướng quân là người Hạ tộc, đây là lễ Hạ tộc đuổi quỷ mời hồ thần, có ý tốt, công chúa đừng sợ."   Tiêu Tình Lan im lặng, sửng sốt một hồi rồi mới đáp: "Ta biết rồi."   Đúng rồi, vị Phiêu Kỵ tướng quân nàng phải gả mang nửa dòng máu dị tộc.   Nghe nói Hạ tộc kia cũng giống Nguyệt Ngạn tộc, là vu tộc ở phương Bắc, sống hoang dã.   Đám sứ giả tiếp thân phía trước gào nháo một lúc lâu, nghi thức mời thần mới kết thúc.   Mấy vị sứ giả đeo mặt nạ hồ ly đập vỏ rùa, nhảy cẫng lên hoan hô một hồi. Sau khi được thông báo có thể đi, xe mới lại chuyển bánh.   Tình Lan vừa mới thở phào, cung nữ Oanh Ca đi theo bên cạnh nàng bỗng run rẩy nói: "Điện hạ, thật đáng sợ!"   Tình Lan nghe vậy, lòng chợt trầm xuống, hỏi nàng ta: "Đáng sợ chỗ nào?"   Oanh Ca nói: "Tướng người mấy sứ giả kia to lớn, giống như gấu mặc áo giáp vậy, tay cũng to bằng eo nô tỳ rồi!"   Tiêu Tình Lan sợ hãi bấm tay, rõ là sắp khóc, nhưng vẫn cố làm như không có chuyện gì, gặng hỏi Oanh Ca: "Họ đều là... dáng vẻ kia sao?"   Oanh Ca gật đầu: "Đều là dáng vẻ đó, aiz."   Tiêu Tình Lan im lặng.   Nàng chưa từng gặp Bộ Cố, cũng chưa từng gặp Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách mình phải gả. Nàng mới chỉ thấy thủ cấp đại hãn Nguyệt Ngạn tộc bị Bộ Khê Khách chém xuống. Đó là một khuôn mặt lớn, râu ria mọc xồm xoàm, mắt to gồ lên như chuông đồng, hàm răng đen sì trông giống lão yêu quái hắc phong ăn thịt người, vô cùng xấu xí.   Khi đó, nàng nghe những tiểu thái giám kia nói, ở phương Bắc, gió tựa như đao, nước cứng đến nỗi có thể rèn sắt, còn có rất nhiều chó sói hoang. Cho nên người nơi đó đều có bộ dạng còn dọa người hơn cả sói, nếu không thì không thể sinh tồn được.   Tiểu thái giám nói: "Bộ Đại tướng quân tuy là người Đại Lương chúng ta, nhưng lớn lên ở Bắc Cảnh, lại cưới nữ nhân Hạ tộc của Bắc Cảnh, nô tài nghĩ, sợ là Bộ tiểu tướng quân sẽ mang dáng vẻ hung ác dọa đến cả sói như vậy..."   Ý nói rằng công chúa đừng ôm ảo tưởng nữa.   Lúc ấy, nàng còn không cam lòng, cố giữ một chút hi vọng nhỏ nhoi: "Nghe hoàng huynh nói... Phiêu Kỵ tướng quân còn trẻ, mới hai mươi tuổi, cũng chưa lập gia đình... Có lẽ Phiêu Kỵ tướng quân sẽ... bình thường hơn yêu quái Nguyệt Ngạn tộc kia một chút?"   "Sao có thể thế được!" Tiểu thái giám phất tay một cái, "Chủ tử, người đừng trách nô tài nói thẳng, thân mẫu Bộ tiểu tướng quân là người Hạ tộc đấy. Tuy Hạ tộc và Nguyệt Ngạn tộc là kẻ thù truyền kiếp, nhưng ngược lại mấy đời trước, bọn họ xuất thân là vu tộc ở cùng một nơi, cùng tông cùng giống, đều là man nhân Bắc Cảnh. Chủ tử thấy thủ cấp đại hãn Nguyệt Ngạn tộc rồi chứ? Tưởng tượng xem tướng mạo người Hạ tộc kia, chỉ sợ cũng không kém Nguyệt Ngạn tộc là mấy. Nô tài nghe nói nữ nhân Hạ tộc ấy à, người nào cũng như núi, tay to chân to, cánh tay như sắt, có thể siết chết một con sói lớn bằng người! Hơn nữa, nô tài may mắn được thấy sườn mặt của Bộ Đại tướng quân, Đại tướng quân cũng hùng dũng như núi vậy... Chủ tử, thân phụ mẫu đều như vậy thì ít nhất Bộ tiểu tướng quân cũng cường tráng thế này!"   Tiểu thái giám khua chân múa tay, vẽ ra một tòa núi lớn gấp hai, ba lần Tiêu Tình Lan nàng.   Tiêu Tình Lan kinh sợ tròn mắt, nấc lên một cái.   Tiểu thái giám hứng thú bừng bừng, tiếp tục nói: "Chủ tử à, các tướng sĩ trấn thủ biên cương nếu không có dáng vẻ kinh người như thế, sao có thể đánh lui được đám man nhân Nguyệt Ngạn tộc ăn thịt uống máu người kia?"   Tiêu Tình Lan lấy quạt che miệng, lần này, nàng dè dặt nấc một cái.   Lúc nàng còn thiếu nữ hoài xuân, từng mơ thấy một nam nhân thần bí, dù không rõ mặt nhưng cũng biết là vô cùng tuấn tú. Sau mấy lần mộng đứt quãng, nàng cảm thấy phu quân sau này của mình chắc cũng cao như người trong mộng vậy, mặt mũi thanh tú, tuấn mỹ vô cùng.   Đáng tiếc, năm mười bảy tuổi, hoàng huynh lại nói người nàng phải gả là Phiêu Kỵ tướng quân ở Yến Xuyên, Bắc Cảnh. Chó sói của thảo nguyên... chặt đầu đại hãn Nguyệt Ngạn tộc làm sính lễ cưới nàng,   Mặc dù tám phần biết phò mã của mình sẽ như yêu quái mang tướng mạo hung ác, lưng hùm vai gấu, nhưng Tiêu Tình Lan vẫn ôm hai phần hi vọng hắn không... "chó sói" như vậy.   Thế mà hôm nay, miêu tả của Oanh Ca đã khiến cho hai phần hi vọng của Tiêu Tình Lan vỡ vụn.   Đến cả sứ giả tới tiếp thân cũng to lớn như gấu vậy thì nàng còn trông cậy gì nữa.   Tình Lan thầm thở dài, đánh nát hình tượng người trong mộng mơ hồ ở đáy lòng, nhắm mắt cam chịu số phận.   Mời các bạn mượn đọc sách Hẹn Ước Nhân Gian của tác giả Phượng Cửu An.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chuyện nàng O
REVIEWS CỦA ĐỘC GIẢ Chuyện nàng O hay chuyện chàng K? Gần nửa cuộc đời mình, Hầu tước Sade trải qua trong tù hoặc trại tâm thần. Người ta hoặc là mê đắm Sade, hoặc là ghê tởm Sade, không có chung chung. Napoleon Bonaparte ném Sade vào tù không qua xét xử. Guillaume Apollinaire gọi ông là “linh hồn tự do nhất từng tồn tại trên đời”. Trong khi năm thế hệ gia đình ông áp dụng omertà (luật im lặng) đối với ông và danh xưng “hầu tước” trở nên ô uế đến nỗi nó trở thành một điều cấm kỵ thì những nghệ sĩ trường phái siêu thực ca tụng ông là “Hầu tước Thần thánh”. Nhưng dù yêu hay ghét Sade, họ cũng phải thừa nhận rằng: Sade nguy hiểm, và tiểu thuyết 120 ngày ở Sodom, theo lời Sade, là “câu chuyện dơ bẩn nhất từng được viết ra kể từ thời khởi thủy”. Sade đã đúng, và có lẽ, luôn đúng, cho đến khi xuất hiện Pauline Réage cùng Chuyện nàng O vào năm 1954. “Một cây bút còn nguy hiểm hơn cả Hầu tước Sade”, một nhận định về Pauline Réage khi O được phát hành ở Mỹ. Và ấy là đơn vị xuất bản Grove Press đã toan tính để đưa ra thị trường những cuốn sách trần trụi của Miller, của Burroughs, và tất nhiên, của Sade, trước, những mong mở đường cho O ra mắt. Khi Hầu tước Sade, khi Gustave Flaubert, Henry Miller hay D.H. Lawrence viết về tình dục, những gì họ viết đã đủ để làm những người đứng đắn phải nhăn nhó, những người đoan chính phải hoảng hốt, những người đạo đức phải chướng tai. Nhưng họ vẫn là đàn ông, ở đàn ông, sự suy đồi là không thể chấp nhận nhưng được phép. Còn Pauline Réage là một người đàn bà, một người đàn bà không có đồng minh. Với những người đàn bà truyền thống, Chuyện nàng O là một tác phẩm bẩn thỉu. Với những người đàn bà cấp tiến, Chuyện nàng O là một tiểu thuyết nhục nhã. Từ đầu đến cuối, Chuyện nàng O là một tường thuật chi tiết về đời sống tình dục một người đàn bà. Trang đầu tiên, sau một buổi hẹn hò, O và người tình bước lên chiếc xe taxi, rồi bất thình lình, người tình yêu cầu O cởi lần lượt từng món đồ, giao nàng đến một lâu đài nơi nàng được học cách quy phục. Và ở trang cuối cùng, O được gợi ý ở lại lâu đài để làm gái điếm. Một câu chuyện khiêu dâm hoàn toàn về tình dục, vì tình dục, tôn thờ tình dục, một câu chuyện nơi toàn bộ các nhân vật từ chính đến thoáng qua dường như đều bị quy giản về những phấn hứng, khoái cảm và dục vọng, và chúng là trọng tâm trong sự tồn tại của họ, không gì khác. O là một cuộc cách mạng so với nàng Justine của Sade. Justine được miêu tả như một nạn nhân, là đối tượng huyễn mộng để Sade mượn tay những thầy tu và những quý ông vần vò, còn O là một nạn nhân chủ động, một con mồi luôn tự lảng vảng quanh cái bẫy, một nô lệ cầu cạnh được tẩy não, và nếu có giấc mơ tình dục nào ở đây, thì đó đều là giấc mơ của O, dù có vẻ chúng giống hơn những cơn ác mộng. Justine đi theo tiếng gọi của đức hạnh nhưng bị đức hạnh phản bội, còn O tin rằng sự phục tùng của nàng đã là biểu hiện tối cao của đức hạnh. Tôi bạo gan cho rằng không nên so sánh O với Justine, mà nếu có một hình tượng đối trọng để đối thoại với nàng O, ấy phải là chàng Josef K. trong Vụ án của Franz Kafka. “Hẳn ai đó đã vu khống Josef K. nên một buổi sáng nọ anh bị bắt, dù chẳng làm điều gì sai quấy.” – câu mở đầu của Vụ án. Cả hai tiểu thuyết đều khởi sự bằng một sự cố bất thình lình, giữa một ngày như mọi ngày, và rồi O và K. cứ thế bước vào một thế giới với những quy tắc mà họ chưa từng biết, ban đầu nghe như một trò đùa, song hóa ra trò đùa đó chính là hiện thực, hoặc hiện thực chính là trò đùa. Cả O và K. đều bị nuốt chửng bởi hệ thống, một hệ thống mù lòa nhưng biết mọi thứ, một hệ thống lơ lửng, vô hình, không ai áp đặt, không ai ép buộc, không ai tìm được cách lách ra – như hệ thống trong Vụ án, hoặc không ai tìm cách lách ra – như hệ thống trong Chuyện nàng O. Josef K. bị rình rập bởi tất cả mọi người, mọi thứ đều thuộc về tòa án, tất cả mọi người đều biết về vụ án của anh trong khi chính anh lại mù mờ về nó. O bị cưỡng đoạt và ngược đãi bởi tất cả những người đàn ông, đến lượt mình, cô cưỡng đoạt và ngược đãi những người đàn bà khác, cô là tù nhân và cô là kẻ cai ngục, những xiềng xích nối từ người này sang người khác, và tất cả đều canh gác lẫn nhau. Thế giới của O tưởng như phóng đãng và buông thả, nhưng lại là phiên bản thế giới nơi không ai nhúc nhích được khỏi vị trí của mình, đàn bà quy phục đàn ông và đàn ông quy phục đàn ông ở địa vị cao hơn. Rất tương đồng với thế giới của K., nơi K. luôn ảo tưởng rằng có một thứ tự do sau khi vụ án khép lại, tôi thì đồ rằng ngay cả sau khi K. chết “như một con chó!”, nếu Kafka có viết tiếp phần hai khi linh hồn Josef K. bước lên thiên đường thì vụ án của anh vẫn chưa kết thúc và anh sẽ phải chầu trực trong một hàng dài trước cánh cổng của thánh Peter để chờ luận tội. Ngay cả cách đặt tên của O và K. cũng gặp nhau ở một sự mơ hồ bất định. K., một chữ cái mà với Kafka, thật xấu xí, thật buồn nôn, nhưng vì thế, ông nghĩ nó giống mình. Còn O, không ai biết O nghĩa là gì. Đó là một cái tên không có tính cá nhân, cũng như hàng triệu những người đàn bà nội trợ không tên, bị giải thể tư cách một con người, bị vật hóa, bị đóng dấu, bị sở hữu, và hạnh phúc với điều đó. Réage nguy hiểm hơn cả Sade, có lẽ là bởi thế. Justine chỉ là cô nàng “đổ lỗi”, nói như Simone de Beauvoir. O không đổ lỗi cho ai, cô lựa chọn điều đó. Nhưng sự phó mặc và niềm vui thích trong sự tự hạ thấp mình nơi O chẳng phải chính là bản chất tự nhiên của con người? Như ta vẫn quỳ trước Chúa và giao ban đời mình cho sự định đoạt của Chúa. Sự tự do không có gì đáng để thèm muốn, vì sự tự do là sự bơ vơ, không ai muốn là kẻ chịu trách nhiệm cuối cùng của cuộc đời mình và Chúa được tạo ra để gánh trên vai gánh nặng ấy. Cũng thú vị khi nghĩ về Kafka như một người ghê tởm tình dục và trong nhật ký của ông ngập tràn những cơn sợ hãi vô căn cứ về bệnh giang mai hay mang thai ngoài ý muốn. Trong khi Pauline Réage có một sức tưởng tượng vô tận về tình dục và những trò tra tấn tình dục. Những sự biến thái đi theo hai thái cực hoàn toàn đối lập, thế mà đến cuối cùng đi một vòng cung lại gặp nhau tại một điểm: con người trong sự hiện hữu hoàn toàn bế tắc. Sade từng viết, “dù Kinh thánh tuyên bố Sodom sẽ cháy mãi mãi, nhưng ngay cả ngọn lửa ấy cũng đã tắt từ lâu.” Cho nên, khi Simone de Beauvoir đặt ra câu hỏi “Chúng ta có buộc phải hỏa thiêu Sade không?”, chúng ta có lẽ cũng đã có câu trả lời. Ngay cả có hỏa thiêu Sade, thì ngọn lửa ấy cũng sớm muộn sẽ tắt. Nếu có gì đó còn dai dẳng hơn cả sự trừng phạt của Chúa, đó là tội lỗi của con người. Biết đâu đây lại là một tin vui đối với Josef K. Hiền Trang *** Chuyện nàng O: bản tuyên ngôn tính dục hay cuộc cách mạng văn chương huê tình nữ lưu nước Pháp Được xuất bản năm 1954, Chuyện nàng O đã tạo nên một bản tuyên ngôn tính dục, kéo theo đó là một scandal lớn trong giới văn chương Pháp với vô số ý kiến trái chiều trước một thể loại mới, mà về sau Pauline Réage đã được xem là người đặt nền móng đầu tiên: văn chương huê tình nữ lưu. Ra đời vào những năm 50 của thế kỷ trước, tính đến nay đây là một trong những tiểu thuyết Pháp được dịch nhiều nhất. Mặc những tranh cãi trái chiều trên văn đàn Pháp kể từ khi mới xuất bản, Chuyện nàng O vẫn giành về giải thưởng Les Deux Magots chỉ một năm sau đó. Chuyện nàng O là câu chuyện về tình yêu, về đam mê cùng những ham muốn đầy táo bạo với nhân vật chính là nàng O, một nhiếp ảnh gia thời trang xinh đẹp ở Paris. Không ít người coi đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết khiêu dâm, nhưng Chuyện nàng O còn là một tiếng kêu, tiếng kêu của một con người muốn bản thân mình thuộc về một người khác. Liệu, một người phụ nữ có thể đi bao xa để thể hiện tình yêu của mình? Cho dù sự quy chiếu vào thói bạo dâm – khổ dâm được thể hiện rõ nét nhưng những điều tác phẩm này muốn bày ra trước mắt độc giả không chỉ là những hành vi thực hành tính dục; nó muốn người đọc chứng kiến nhân vật bước vào một cuộc tìm kiếm cái tuyệt đối: sự dâng hiến bản thân, để rồi thấy mình hạnh phúc khi được giải thoát khỏi những ham muốn, lợi ích và mặc cảm cá nhân. Đặc biệt, dưới ngòi bút tỉ mỉ, sắc lạnh của Pauline Réage, câu chuyện càng mang nặng sức thôi miên và ám ảnh hơn bao giờ hết. Được xuất bản năm 1954, tiểu thuyết đặc biệt này, cùng phần tiếp theo ra mắt bạn đọc vào năm 1969, đã tạo nên một bản tuyên ngôn tính dục, như một lời hồi đáp cho những ảo tượng bạo dâm của đàn ông, kéo theo đó là một scandal lớn trong giới văn chương Pháp với vô số ý kiến trái chiều trước một thể loại mới, mà về sau Pauline Réage đã được xem là người đặt nền móng đầu tiên: văn chương huê tình nữ lưu.  “Chắc hẳn Chuyện nàng O là bức thư tình dữ dội nhất mà một người đàn ông từng được nhận.” – Jean Paulhan Pauline Réage là bút danh của nhà văn, nhà báo, dịch giả Anne Cécile Desclos (1907 – 1998). Bà là tác giả của nhiều tiểu luận, lời tựa, tác phẩm dịch và một số bài thơ. Năm 1994, sau bốn mươi năm Chuyện nàng O được xuất bản, bà mới tiết lộ mình chính là người đã viết nên một trong những tiểu thuyết Pháp được dịch nhiều nhất, tác phẩm đoạt giải thưởng văn chương Les Deux Magots nhưng cũng gánh chịu rất nhiều điều tiếng này. Review LA (T/H) Mời các bạn mượn đọc sách Chuyện nàng O của tác giả Anne Cécile Desclos.
Ông Xã Thượng Vị Vợ Yêu Đừng Chạy!
Vu Quân - đại thiếu gia nhà họ Vu. Năm nay vừa tròn 30 tuổi, vừa được Vu Cảnh giao lại toàn quyền hành. Vu gia bọn họ là đệ nhất gia tộc không chỉ ở thành phố T nơi bọn họ hiện tọa trấn về hàng loạt chuỗi kinh doanh, bất động sản, thời trang, giải trí, vân vân và mây mây. Mà còn nhúng tay cả vào hắc đạo, buôn bán cùng chế tạo vũ khí. Đó là không kể đến, Vu Quân còn có một thân phận đặc biệt khác nữa... Dưới Vu Quân còn có một người em nữa nhưng lại là con gái lại còn ham chơi - Vu Ngọc nên mọi quyền hành của Vu gia, Vu Cảnh chỉ có thể giao lại toàn bộ cho Vu Quân. Anh dù đã 30 tuổi, nhưng lại chưa vợ cũng không người yêu khiến cho Lý Lam Anh - mẹ anh sốt hết cả ruột. *** Tại bar Larger, Người đàn ông ngũ quan hoàn hảo, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt chim ưng sắc bén cùng với hơi thở tàn bạo lạnh lùng toát lên khiến cho những người có mặt ở đây chỉ biết đứng từ xa chiêm ngưỡng cái đẹp chứ lại không có lá gan đến gần. Người đàn ông đó là Vu Quân, anh hôm nay tâm trạng rất kém nên mới đến Larger uống rượu giải sầu. "Quân chủ, vừa nhận được tin tức từ Trác Long. Đ...!đã tìm thấy cô Ninh Hinh rồi ạ". Mồ hôi Trác Bình đổ đầy đầu, lắp bắp nói. "Ừm, em ấy đang ở đâu mau dẫn tôi đến đó". Vu Quân khi nghe đến cái tên Ninh Hinh - người con gái hắn yêu, nhớ thương trong 3 năm qua. Hắn lúc sáng đã nghe Trác Long thông báo đã tìm được Ninh Hinh, hắn vui mừng khôn siết nhưng chỉ vài tiếng sau Trác Long lại dội cho hắn một gáo nước lạnh - đã mất dấu. Nên đã đến đây mượn rượu giải sầu. Nhưng khi vừa đứng lên, đầu óc hắn lại say sẩm, thân thể đổ vật về phía sau. "Chết tiệt". Hắn giận dữ, chửi thề một tiếng, lại ngang nhiên có kẻ dám hạ dược anh. "Quân chủ". Trác Bình nhanh chóng đỡ lấy hắn. Đầu óc Vu Quân xoay mòng mòng, anh muốn cố gắng đứng dậy để đi tim Ninh Hinh ngay tức khắc nhưng thứ dược kia lại là xuân dược được cho với sô lượng lớn. Anh không thể gắng gượng được, liền túm lấy cánh tay Trác Bình. "Mau đưa tôi lên phòng". Anh thở hổn hển. "Quân chủ, anh...". Lúc này Trác Bình mới nhận ra sự khác thường của anh liền không nói nữa mà dựng anh dậy đỡ đến phòng V.I.P, căn phòng chỉ dành riêng cho anh. "Trác Bình, cậu cùng Trác Hiên đi đón Tiểu Hinh về đây đi". Anh thở hổn hển nằm trên giường lên tiếng. "Nhưng...". Trác Bình định nói lại thôi, liền đi ra ngoài quyết định chuyện đó vẫn là ngày mai hẵng nói với Quân chủ thì hơn. Anh ta đi ra ngoài khẽ đóng cửa lại. Căn phòng liền tối om, lạnh lẽo. Nhưng Trác Bình vừa đi không lâu, lại có hai người đàn ông bịt kín mặt không biết là ai lại vác một người phụ nữ say sỉn trên vai lén la lén lúc trên hành lang. Khi đã xác định chắc chắn camera an ninh đã bị ngắt, cùng không có ai xuất hiện nữa liền đẩy cánh cửa của một căn phòng, có một cái bảng chữ Q đã bị họ quên mất. Thấy trong phòng đèn tắt tối om, trên giường lại có người nằm, hai người đàn ông kia lại nở nụ cười nham hiểm, rồi quẳng người phụ nữ đang vác lên trên giường, sau đó mau chóng chuồn mất. Vu Quân đang nằm trên giường khó khăn kiềm chế tác động của thuốc kích thích, lại chợt nhăn mày vì anh cảm nhận được có thứ gì đó rất mềm mại, rất ấm áp đè lên người anh. "Cô là ai? Đừng thử sức nhẫn nại của tôi". Giọng nam tính, trầm khàn của Vu Quân vang lên. "A, thì ra là đàn ông à.   Mời các bạn mượn đọc sách Ông Xã Thượng Vị Vợ Yêu Đừng Chạy! Của tác giả Huyền Vi Ảnh.
Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Bạn đang đọc truyện Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên. Là anh đưa Du Ánh Tuyết về nhà nuôi, chăm sóc, quan tâm cô trong thầm lặng. Còn cô vì thấy người chú Kiều Phong này lúc nào cũng mang vẻ mặt "thần chết" nên rất sợ anh. Vốn dĩ là quan hệ chú và cháu dâu, nhưng thật ra anh muốn nhiều hơn thế. Rốt cuộc cô gái này có nhận ra tình cảm của anh và chấp nhận nó hay không? *** "Chú Ba, chú...!Chú say rồi." Du Ánh Tuyết nhìn người đàn ông đang chặn trước người, ánh mắt hơi hốt hoảng. Vừa rồi cô đang xem TV thì Kiều Phong Khang bỗng nhiên trở về, cô chưa kịp lên lầu đã bị anh chặn trên ghế salon. Kiều Phong Khang thường xuyên đi công tác, hiếm khi về nhà, nhưng mỗi khi anh xuất hiện liền khiến cô cảm thấy lúng túng. Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm cô chẳng nói chẳng rằng, gương mặt không rõ vui buồn. Điều này càng khiến Du Ánh Tuyết thấp thỏm hơn. Bỗng nhiên, Kiều Phong Khang cất lời. "Cháu sợ tôi à?" Du Ánh Tuyết lắc đầu nguầy nguậy: “Đâu có, sao cháu lại sợ chú Ba chứ." Thật ra cô sợ lắm, nhưng không phải sợ Kiều Phong Khang sẽ đánh cô mà do khí thế của Kiều Phong Khang quá mức mạnh mẽ mới khiến cô lo sợ vẩn vơ. "Bé thảo mai." Kiều Phong Khang nhéo nhẹ mũi cô, cười mắng một câu. Truyện Khoa Huyễn Du Ánh Tuyết bị hành động của anh khiến trái tim đập rộn."Chú...!Chú Ba, chú say rồi, mau chóng lên lầu nghỉ ngơi đi." "Ừ, dìu tôi về phòng." "Vâng." Du Ánh Tuyết cắn môi, vịn cánh tay của Kiều Phong Khang rồi chệnh choạng nhấc từng bước lên lầu. Kiều Phong Khang nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì mệt của cô, chợt hỏi: “Tôi nặng lắm à?" Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu, nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Không nặng, là sức cháu quá yếu." Kiều Phong Khang lẳng lặng nhếch môi, hơi đứng thẳng người lên, không tiếp tục cố ý đổ trọng lượng lên người cô nữa. Du Ánh Tuyết vừa tắm gội xong, tóc còn ướt, mùi sữa tắm thoang thoảng len vào khoang mũi khiến mắt anh ngày càng thâm trầm. Sau khi vào phòng, Du Ánh Tuyết đặt Kiều Phong Khang lên giường rồi chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ, lúc đi đến cửa chợt bị gọi lại. "Nếu như tôi nhớ không lầm thì bây giờ cháu bắt đầu đăng ký nguyện vọng vào đại học." Du Ánh Tuyết dừng bước, gật đầu trả lời: “Vâng, cháu đã chọn xong rồi." "Cháu định vào trường nào?" "Đại học B." Du Ánh Tuyết không chú ý tới ánh mắt không vui của Kiều Phong Khang, tiếp tục nói: “Cha của Minh Đức nói muốn chúng cháu vào cùng một trường đại học để thúc đẩy tình cảm. Sau khi tốt nghiệp đại học xong thì chúng cháu sẽ kết hôn." Sáu năm trước, cha mẹ của cô đều mất, từ khi Kiều Phong Khang đưa cô vào nhà họ Kiều, Kiều Phong Khang lấy thân phận phụ huynh mà chu cấp cái ăn cái ở cho cô, còn nuôi cô học hành. Sau đó, như duyên trời dệt, cô trở thành con dâu nuôi từ bé của cháu ruột của Kiều Phong Khang là Kiều Minh Đức, vậy nên cô mới gọi Kiều Phong Khang là chú Ba. Bây giờ, vị hôn phu của cô là Kiều Minh Đức đang học đại học B. Kiều Phong Khang cau mày: “Tốt nghiệp đại học xong cháu chỉ mới 22 tuổi, không cảm thấy kết hôn quá sớm sao?" Sớm à! 22 tuổi cô chưa được trải nghiệm gì hết, đương nhiên là kết hôn quá sớm rồi. Nhưng... Hiện tại cô không có lòng dạ nào thảo luận chuyện này với anh, thuận miệng trả lời: “Cháu nghe theo sự sắp xếp của cha Minh Đức." Kiều Phong Khang giương mắt nhìn Du Ánh Tuyết một lát, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy. Bởi vì ánh mắt lướt ngang của anh khiến cô hoảng sợ như nai con, lòng lo lắng băn khoăn cúi đầu thật thấp. "Cháu không có chủ kiến hay sao?" "Cháu…" Cảm nhận được sự tức giận của Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết hơi mờ mịt, không hiểu tại sao anh đột nhiên tức giận. Cô đương nhiên có chủ kiến! Trên thực tế, ý muốn vào đại học B cũng không hoàn toàn vì suy nghĩ của cha Minh Đức, mà bởi vì vào đại học B luôn là ước mơ lớn nhất của cô, cũng là nguyện vọng của cha ruột gửi gắm vào cô mấy năm trước. Ba năm nay, những khi học hành vất vả, chỉ cần nghĩ đến vào đại học B là cô sẽ luôn vui vẻ chịu đựng... Kiều Phong Khang lạnh lùng nhìn cô, vừa tắm gội xong, gương mặt mộc mạc càng sạch sẽ và sáng long lanh. Con ngươi trong trẻo thuần khiết đặc trưng của tuổi 18. Nhưng nghĩ tới mấy năm sau cô sẽ kết hôn với Minh Đức thì ánh mắt càng ngày càng đục, khắp người tản mác lệ khí. Ngay lúc Du Ánh Tuyết cảm thấy bản thân vì thế mà sắp chết ngạt thì anh nói: "Tới đây!". Mời các bạn mượn đọc sách Bé Con, Chú Không Thể Chờ của tác giả Nhiên Nhiên.
Thỏ Tuyết
Tưởng Vũ – học sinh hư bị bạn bè trong trường tránh còn không kịp được tiểu bạch thỏ Diệp Hiểu Thanh cứu. Cô gái nhỏ quan tâm vết thương của cậu, nấu cơm cho cậu, cho cậu chỗ ngủ… Đây là một câu chuyện kể về tiểu bạch thỏ thuần dưỡng sói xám, còn sói xám ‘ăn’ sạch tiểu bạch thỏ. *** Mùa mưa ở miền Nam kéo dài, cũng kéo theo không khí ẩm ướt bao trùm. Trời đổ mưa rất nhanh, từng hạt mưa rơi vội rồi vỡ tan xuống nền đất. Một đôi giày trắng kem giẫm lên vũng nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn, nó như tấm gương phản chiếu hình ảnh một cô gái trong bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh. Dáng cô nhỏ nhắn, cầm chiếc ô màu xanh nhạt trên tay, trên vai đeo cặp sách, mái tóc đen dài đến eo khẽ lắc lư theo nhịp bước của cô. Đi bộ về nhà sau khi tan học đã trở thành một phần tất yếu trong cuộc sống hàng ngày của Diệp Hiểu Thanh. Nhưng hôm nay không giống mọi ngày, khi đi ngang qua con hẻm nhỏ ở ngã ba, ánh mắt cô vô tình chạm phải một bóng người nằm trong con hẻm. Vóc dáng chàng trai cao lớn, nước mưa xối xả làm ướt đẫm bộ đồng phục học sinh. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, dường như đã lâm vào hôn mê, hơn nữa cả khóe mắt cùng phần cằm đều có vết bầm tím. “Này cậu ơi?” Người con gái vội vàng che ô cho người đó, cố gắng lay tỉnh đối phương, “Cậu ơi, cậu bị sao thế? Có nghe thấy tiếng của tớ không?” Ấy là khoảnh khắc đầu tiên Tưởng Vũ nhìn thấy Diệp Hiểu Thanh. Trong cuộc đời dài đằng đẵng sau này, Tưởng Vũ rất hay nhớ tới cảnh tượng ấy – khi đó, cậu bị người ta đánh đập, ngất đi trong một con hẻm tối, nước mưa không ngừng xối xuống như muốn nhấn chìm cậu trong màn mưa ẩm ướt. Nhưng bất chợt, trong lúc mơ màng, cậu nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ, khẽ khàng nhưng cũng không giấu được sự dồn dập, lo lắng của một cô gái. Ngày mưa hôm ấy bỗng chốc hóa thành dịu dàng. Cậu dần mở mắt. Diệp Hiểu Thanh khẽ thở ra, “May quá, cậu tỉnh lại rồi.” Tưởng Vũ đứng dậy, động tác động đến miệng vết thương, cậu khẽ mắng một tiếng, đau đến nhíu mày. Cô gái nhỏ cũng cảm thấy như chính mình bị thương, lập tức vội hỏi, “Đau lắm sao? Có cần đi bệnh viện không?” Lúc này, Tưởng Vũ mới chuyển dịch ánh mắt về phía đối phương, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, có lẽ cậu không cảm thấy có gì quá lớn nên xua tay, “Cảm ơn.” Người con gái không biết đến từ đâu, cô có mái tóc dài, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo như bầu trời sau cơn mưa, vừa nhìn cũng biết không phải người cùng thế giới với cậu. Ngược lại, cậu có đôi lông mày rậm và đôi mắt như chim ưng, chỉ cần cau mày thôi cũng toát lên vẻ hung hãn như dã thú. Diệp Hiểu Thanh giống như một con thỏ nhỏ, chớp mắt đầy sợ hãi. Tưởng Vũ cũng không để ý đến bên kia nữa, chống người lảo đảo đứng lên, cậu cắn chặt răng di chuyển phần thân dưới của mình, đánh giá vị trí của vết thương, cơn đau nhói từ bắp chân lan dần ra lưng và bụng. Cậu khịt mũi rồi suy nghĩ xem nên gọi ai đến giúp, chắc không phải mấy tên đàn em hay gây chuyện rồi. Vừa nghĩ cậu vừa vô thức tiến về phía trước, đi được một đoạn mới đột ngột phản ứng lại và nhìn sang bên cạnh. Người con gái đang cố gắng duỗi thẳng tay, hơi kiễng chân lên để che ô cho cậu. “Mẹ nó, cậu làm gì vậy?” “À thì… tớ che ô cho cậu. Cậu bị thương, không nên dầm mưa.” Diệp Hiểu Thanh bị chàng trai cao lớn bên cạnh dọa giật mình, cô vốn đã nhát gan, vành mắt dần đỏ lên. Từ khi còn nhỏ, cô có một ‘ưu điểm’ chính là mọi cảm xúc đều thể hiện hết lên mặt, khi thẹn thùng mặt sẽ ửng hồng, khi lo lắng cả người sẽ run run, khi sợ hãi thì nước mắt tuôn rơi. Bởi vậy, cô không dám tiếp xúc với người khác, cũng sợ người khác nhìn thấy sẽ sinh ra chán ghét với mình. “Mọe, cậu khóc cái gì?!” Tưởng Vũ không hiểu nổi. “Xin… xin lỗi…” Diệp Hiểu Thanh cúi đầu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, kìm lại dòng nước mắt. Tưởng Vũ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô cao chừng một mét rưỡi, lúc cô cúi đầu còn chưa chạm tới vai cậu, thân thể cô đang run rẩy, tay cầm ô cũng run run, nhưng vẫn kiên trì cố gắng giữ chặt nó. Đám con gái đều là kiểu này sao? Nhỏ nhắn, mỏng manh, mít ướt. “Hừ, phiền chết mất.” Tưởng Vũ vươn tay cầm lấy ô, “Không cầm được thì đừng cầm. Tôi không cần loại yếu đuối như cậu chăm sóc.” “Tớ, tớ…” Diệp Hiểu Thanh nói mãi không nên câu, chỉ dùng đôi mắt ướt át ngập nước của mình nhìn về phía cậu, lúc sau, mới nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cậu.” Tưởng Vũ nhìn tay mình đang cầm ô, tự nhiên cổ họng như bị nghẹn lại. “Tôi với cậu không quen biết gì, cậu cầm ô rồi nhanh về nhà đi.” “Vậy… còn cậu thì sao?” “Liên quan gì đến cậu.” “Tớ, tớ…” Ai đó lại sắp khóc, “Thế thì… ô này cậu cầm dùng đi.” Cậu cảm thấy bất lực với cô nàng này, rõ ràng thoạt nhìn giống như một chú thỏ con, mới động vào một chút đã co mình sợ sệt, nhưng vẫn rất cứng đầu không cho cậu dính nước mưa, không cho cậu đi một mình, cả đoạn đường lải nhải bảo cậu đi bệnh viện. Từ đâu rơi xuống một vật nhỏ bám người phiền phức như vậy. “Bố khỉ, phiền vãi. Tôi nói cậu này, ba tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, giờ tôi không nhà không tiền, hiện tại đang đói điên người đây, có khả năng ăn cướp cũng nên. Mẹ nó, cậu còn muốn bám lấy tôi làm gì?” Hai mắt người bên cạnh trợn to hệt như bị làm cho sửng sốt. Lúc sau, cô hỏi: “Cậu, cậu đừng khó chịu… Cậu, cậu muốn đến nhà tôi không?” Đây hẳn là cô gái ngốc nhất mà cậu từng gặp, một đứa trẻ khờ khạo bị lừa hết tiền còn hào phóng giúp kẻ xấu đó đếm tiền. Rất lâu sau, Tưởng Vũ mới hiểu ra, có lẽ từ khoảnh khắc đầu tiên, cậu đã muốn bảo vệ che chở cô nàng ngốc nghếch dù khóc bù lu bù loa, sợ sệt vẫn hỏi cậu có đau hay không. Cho dù là bị lừa, cũng chỉ có thể bị cậu lừa. Mời các bạn đón đọc Thỏ Tuyết của tác giả Bách Toái Diệp.