Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ba Đường Luân Hồi

Tựa gốc: Tam tuyến luân hồi / 三线轮回 Tác giả: Vĩ Ngư / 尾鱼 Người dịch: Nguyễn Hạ Lan, Cụt Thiết kế bìa: Nhi Cá Truyện được dịch theo sở thích cá nhân, phi lợi nhuận. Đề nghị không phát tán lung tung. Cảm ơn. Giới thiệu Họ đi tới tuyệt lộ, trước mặt không còn đường nữa, muốn quay đầu. Vậy họ có thành công không? Không biết, câu chuyện chưa kết thúc. *** #REVIEW: BA ĐƯỜNG LUÂN HỒI Tác giả: Vĩ Ngư Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, linh dị thần quái, trinh thám, HE CP: Em bé cao to ngốc nghếch x Bà chị thô lỗ cọc cằn Tình trạng: Edit hoàn Độ dài: 133 chương (4 quyển + 10 ngoại truyện) Link đọc: https://le4fevrier.wordpress.com/ba-duong-luan-hoi-vi-ngu/ Review: Bao Yin | Chỉnh ảnh: Tâm ------ Giới thiệu: Họ đi tới tuyệt lộ, trước mặt không còn đường nữa, muốn quay đầu. Vậy họ có thành công không? Không biết, câu chuyện chưa kết thúc. ------ Review: Phải nói mình thực sự quá u mê Vĩ Ngư, dù phân đoạn tình cảm của nam nữ chính đều rất ít ỏi, ít tới đáng thương. Nhưng bù lại, nội dung truyện của cô lại có sức hấp dẫn chí mạng đối với mình. Nên khi mình biết "Ba Đường Luân Hồi" hoàn thì không do dự một phút nào mà phi thẳng xuống cái hố sâu này. Mở đầu câu chuyện là năm 1996 ở Tam Giang Nguyên, nơi khởi nguồn của ba con sông lớn: Hoàng Hà, Trường Giang và Lan Thương - Mê Kông. Người ba họ Đinh - Khương - Dịch trong một lần mở khóa canh vàng mà đã xảy ra biến cố lớn ảnh hưởng tới tính mạng nhiều người trong dòng tộc. Dịch Táp lúc này là một cô bé 3 tuổi khá láu cá, cô may mắn thoát nạn nhưng những trưởng bối khác dần hoài nghi rằng liệu cô có còn "bình thường" nữa không? Ở thời điểm hiện tại, Tông Hàng phải sang Campuchia "thực tập" theo sự sắp xếp của ba. Không những không buồn chán mà anh còn tỏ ra vui mừng. Vì cuối cùng sau hơn 20 năm trời sống trong sự sung sướng đồng thời có nhiều gò bó, nay anh đã được tự do. Tông Hàng ở đầu câu chuyện có thể thấy được là một chàng trai trắng trẻo đẹp trai, có phần công tử bột. Sợ dính phải rắc rối, khá ngoan, ít phản nghịch, nghịch lắm của anh cũng chỉ là lén ba mẹ phóng moto ở ngoại thành. Mong muốn của anh là có một cuộc sống có nhiều sự va chạm, mới mẻ và nhiều điều thú vị hơn, vì sống mãi một cuộc sống nhàn nhã cũng chán lắm chứ không vui vẻ gì. Và có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của Tông Hàng, bằng một sự hiểu lầm mà anh bị truy bắt và gặp Dịch Táp ở đây, tuy chỉ mới thấy cổ chân cùng với dòng chữ "đi chết" khá rừng rợn của cô. Tưởng chừng chỉ là một cô gái xấu xa đã hãm hại anh vậy thôi, nhưng khi chính thức thấy khuôn mặt Dịch Táp và sau đó được cô cứu lên bờ ở xóm bè nổi, anh biết rằng cuộc sống bình thường của mình đã chệch khỏi quỹ đạo mà nó vốn có. Tông Hàng có tính cách thuần khiết, ấm áp, và cũng rất tin người, sau khi chia tay Dịch Táp chuẩn bị về nhà vì tin nhầm người nên lại gặp xui xẻo mà mất mạng, để rồi sau khi sống lại, anh lại là anh, nhưng dường như không phải. Dịch Táp bất chợt nghĩ rằng có lẽ gia đình Tông Hàng nuôi dạy anh rất tốt, vì anh rất tôn trọng ý kiến của người khác. Trong giây phút anh đang kề cận cái chết, cần sự giúp đỡ của cô nhưng khi hỏi thì lại hỏi rằng không biết cô có phiền không. Anh sợ trở thành gánh nặng, gây rối loạn cuộc sống của Dịch Táp. Nhưng cái gì tới cũng phải tới, số mệnh của họ vốn đã dính liền bên nhau. Một tháng sau gặp lại trên con thuyền mà ba họ chuẩn bị để đi mở canh vàng, khi Dịch Táp biết rằng Tông Hàng vẫn ổn, và còn biết rằng Tông Hàng giờ cũng giống mình rồi, thì trong cô xuất hiện sự đồng cảm và muốn chia sẻ với Tông Hàng nhiều hơn. Và hai người đã trở thành cộng sự vững chắc của nhau, Dịch Táp đi đâu là Tông Hàng sẽ theo sát đó, nhiều lúc không nói chuyện, chỉ liếc mắt một cái cũng biết đối phương đang nghĩ gì. Từ đây là quá trình bắt đầu mở ra tầng tầng lớp lớp bí mật của ba họ, cái chết bí ẩn của rất nhiều người ở Tam Giang Nguyên cũng như nguyên nhân tại sao Tông Hàng và Dịch Táp có thể cải tử hoàn sinh. Cả chặng đường hai người cùng đồng hành với nhau chất chứa rất nhiều dư vị. Là niềm vui nhỏ bé khi khám phá ra một chi tiết mới, từ đó lồng thành một câu chuyện từ ngày xưa. Hay sự ấm áp bất chợt mà Dịch Táp nhận được từ sự săn sóc của Tông Hàng. Quãng thời gian này đã làm Tông Hàng trưởng thành lên rất nhiều, lột bỏ đi sự lông bông bất cần đời của mình mà khoác lên vẻ chín chắn. Suy nghĩ cũng ngày càng thấu đáo hơn mà không đơn thuần làm theo những gì mà bản thân thích như trước nữa. Gần như anh đặt an nguy của Dịch Táp lên hàng đầu, cứu người xong nhưng thấy cô vẫn bình ổn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hay như biết Dịch Táp thích trò câu cá ngày bé nên vẫn mua để đó cho cô chơi. Rất đáng yêu luôn! Tình cảm của hai người rất chậm, nhưng mình hoàn toàn có thể cảm nhận sự ngọt ngào bé nhỏ ấy giữa Hàng Hàng và Táp Táp. So với Dịch Táp thì Tông Hàng yếu thế hơn rất nhiều, nhưng không vì vậy mà anh không cố gắng để bảo vệ cô, khiến cho lòng Dịch Táp như có một vết mèo cào vậy, vừa ngứa nhưng cũng rất ấm áp. Hai người là một nửa tuyệt nhất của nhau, một Dịch Táp cộc tính là thế nhưng lại có thể cười hihi mà bắt nạt, nhéo má, vò đầu Tông Hàng lớn xác nhưng tính tình thì có phần ngây thơ và trẻ con. Để hình dung thì giống như bé Samoyed và một bé mèo vậy, tưởng sẽ cắn nhau nhưng khi thân thiết rồi thì lại hợp nhau không tả, bé mèo thì cứ hay vờn vờn bé chó, nhưng bé chó ngoài sủa tượng trưng thì lại âm thầm hưởng thụ cảm giác chọc ghẹo ấy. Sau khi bí mật phanh phui thì Tông Hàng nên trở về với gia đình mình rồi. Nhưng anh vẫn mong chờ sự hồi đáp của Dịch Táp đối với tình cảm của chính mình. Nhưng Dịch Táp vì lo sợ mình sẽ không thể sống lâu được, cô cũng đã có một số triệu chứng nên biết thời gian có lẽ không còn nhiều nữa, nên muốn đường ai nấy đi, không thể vì cô mà làm Tông Hàng chậm trễ cả một đời được. Nhưng định nghĩa về hạnh phúc của Tông Hàng lại không giống thế. Đối với anh, được ở bên cạnh người mình thích dù ít nhưng cũng có kỷ niệm bên nhau, còn hơn là chia tay để rồi hối hận mãi mãi. Anh lại quay về Campuchia tìm Dịch Táp, lần này có cả sự ủng hộ của ba mẹ rồi nên anh lại càng hăng hái hơn. Cuối cùng cũng ôm được người đẹp về nhà. “Tôi chỉ muốn chúng ta có thể ở bên nhau, được bao lâu hay bấy lâu.” “Không phải con người nên đi về phía trước sao? Một năm nay, em nói muốn được yên lặng, tôi không tới quấy rầy em, nhưng em thử rồi, sống cũng đâu có tốt, chỉ tàm tạm mà thôi, vậy đổi sang một kiểu tốt hơn đi. Em theo tôi đi, cho tôi một cơ hội thử sức, dù cũng chỉ trong một năm thôi cũng được. Nếu hết hạn một năm mà em vẫn chẳng thấy có gì khá hơn thì cũng đâu ảnh hưởng em tiếp tục trở về với cuộc sống yên tĩnh của em, đúng không?” Dịch Táp cúi đầu, hỏi hắn: “Sao anh lại thích em chứ?” Cô cảm thấy mình trúng số thật rồi: Không dịu dàng đáng yêu gì, cũng không làm được việc gì tốt, cứng đầu cứng cổ, từ nhỏ đến lớn đã gây phiền nhiễu cho biết bao người, đột nhiên lại có một ngày, sau lưng cứ có một tên ngốc lẽo đẽo theo đuôi, cứ như sinh ra là để ứng đối với tính tình thối hoắc của cô, đuổi thế nào cũng không đi. Về nhân vật phụ, nổi bật nhất là thanh niên hoa lá hòe rất mê bươm bướm - Đinh Ngọc Điệp. Anh này ngang lứa với Dịch Táp - là ma nước trẻ tuổi nhất của nhà họ Đinh. Quan hệ với Dịch Táp giống như anh em bình thường trong nhà vậy, gặp nhau là chí chóe. Nhưng điểm mạnh của Đinh Ngọc Điệp là tự luyến, mặc dù sau lưng anh thì Dịch Táp đã gọi anh là óc thiêu thân rất nhiều lần rồi, ngốc hơn cả Tông Hàng. Đinh Ngọc Điệp là cây hài của truyện, 90% phân đoạn của ông này đều buồn cười hết ấy. Nhân vật phản diện nhưng không ai thấu được tâm tư - Đinh Thích. Ông này từ đầu mình đã không thích rồi vì ông ác lắm luôn. Nhưng về cuối truyện thì không phải như vậy, Đinh Thích cũng muốn có cuộc sống bình ổn nhưng vốn đã bị hướng đi theo con đường tội lỗi rồi, nên mình thấy thương ổng hơn tí. Truyện Vĩ Ngư về phần nội dung quả thật rất chặt chẽ, lúc mới đọc còn thấy hơi nhạt nhạt chứ càng về sau càng cuốn. Vừa đọc vừa há hốc mồm không hiểu sao cái nội dung kiểu này mà bả cũng nghĩ ra được. Sợ thì không đáng sợ đâu nhưng biết chân tướng thì mình nổi cả da gà... Nhân vật chính của Vĩ Ngư không rập khuôn một chút nào, nhưng có điểm chung là bạn nữ chính đều là nữ cường cả. Còn nam chính thì Tông Hàng là nam chính đáng yêu nhất mà mình thấy, thực sự luôn, ngốc ngốc nhưng đó lại là điểm cộng khiến Dịch Táp ngày càng muốn hiểu thêm về Tông Hàng nhiều hơn. Một điểm nhỏ xíu mình không thích là bạn dịch giả để cách xưng của Tông Hàng là "hắn" thay vì "anh", có cảm giác nghe vậy nó không được dễ gần lắm. Truyện hay, đề cử!!! ------ #LeoSing - fb/hoinhieuchu *** Mùa đông năm 1996, khu Zadoi**, Thanh Hải. **Quận Zadoi, trong khu tự trị Yushu của người Tây Tạng ở Thanh Hải Gió thổi như dao cắt. Dưới ánh trăng, vô số vết bánh xe xiêu vẹo đan xen trên sườn dốc thoai thoải, hơn mười chiếc xe cồng kềnh rải rác dừng lại kéo dài đến tận cuối vết bánh xe, trong xe đều có người, đèn xe có sáng có tối, từ trên cao nhìn xuống, mấy chiếc xe sáng đèn giống như đèn đom đóm rải rác khắp nơi, lại giống như con diều giấy đang đà rơi xuống, phía đuôi đuôi diều là vệt bánh xe kéo dài thật dài. Chính giữa là một chiếc Jeep BJ212 màu xanh quân đội, cửa sổ bên ghế lái hạ xuống một khe hở, từ bên trong vang lên bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình HongKong ‘Bến Thượng Hải’ bằng tiếng Quảng. “Chuyển thiên loan chuyển thiên than, diệc vị bình phục thử trung tranh đấu…”** **Qua ngàn sóng ngoặt chuyển ngàn bến bãi, cũng chưa thoát khỏi sự tranh đấu này… Trong xe có ba người đang ngồi. Trên ghế lái là một ông già ngoài năm mươi tuổi, hai bên tóc mai cũng đã lưa thưa sợi bạc, khoác một chiếc áo khoác kiểu quân đội, cho tay vào túi lấy ra một gói đậu phộng rang. Ông già bóc từng hột từng hột, dùng tay chà xát tách lớp vỏ lụa bên ngoài, đất Tạng lạnh giá, khí hậu hanh khô, mảnh vỏ lụa nhỏ vỡ ra, vì tác dụng tĩnh điện mà dính khắp nơi mùi thơm im lìm tản ra trong không khí. Trên ghế phụ là một cô gái cỡ hai mươi, đầu gối kê một chiếc cassette cầm tay hiệu Sanyo của Nhật Bản, bài ‘Bến Thượng Hải’ đang phát ra từ chiếc máy này. Nhưng cô ta cũng không mấy tập trung nghe nhạc, mà đang nhìn vào một phấn vuông nho nhỏ, dặm phấn lên mặt, lớp bột phấn màu trắng đã dày cộm, ông già bị mùi hương nồng nặc hắc lên mũi, mới trợn mắt nhìn cô ta vẻ không vui, thốt lên một câu: “Mày đi làm việc chứ có phải đi thi sắc đẹp đâu?” Không giống ai! Tóc uốn dợn sóng, mặt mày bôi bôi trét trét trắng như cái bong bóng cá, chút nữa chắc lại tô son đỏ choét như máu gà, làm gì có con gái nhà đàng hoàng nào lại ăn mặc như vậy? Đều là học mấy minh tinh Hương Cảng mà ra. Cô gái trẻ đáp trả một cách bất cần: “Trang điểm cũng không ảnh hưởng tới việc con làm.” Trong lúc nói chuyện, bài ‘Bến Thượng Hải’ đã tới đoạn cuối, trước khi vào bài khác sẽ có mấy giây ngắt quãng, tiếng hát ngưng một chút, lúc này tiếng ồn từ chiếc máy bắt cá đồ chơi phía sau nghe có vẻ chướng tai. Mua cái băng cassette này chỉ vì cô ta muốn nghe bài ‘bến Thượng Hải’, cô ta quay lại, đồng thời tức giận liếc mắt nhìn người phía sau: “Ồn quá…Con đang định hỏi, ra ngoài làm việc đưa con nhỏ này theo làm cái gì vậy!” Mỗi câu mỗi chữ đều tỏ ra vẻ ghét bỏ. Phía sau là một bé gái ba bốn tuổi, đầu đội một chiếc mũ đỏ to bằng len, mặc một chiếc áo bông nền xanh chấm trắng rất dày, chân mang một đôi giày bông mũi tròn màu đen, chất liệu rất tốt, giữa hai lớp vải dồn đầy bông, bàn chân tựa bị sưng trông quá khổ. Cô nhóc đang cúi đầu chơi, đây là món đồ chơi rất thịnh hành lúc bấy giờ, là loại đồ chơi vặn dây cót, thân máy chỉ lớn cỡ bàn tay, mô phỏng hình dạng của cái hồ cá, trong hồ có năm con cá nhỏ, tùy lúc vặn dây cót nó sẽ trồi lên sụt xuống, mỗi khi nhô lên, con cá sẽ tự há miệng, lộ ra miếng nam châm được gắn trong đó. Trên đầu sợi dây câu cũng có gắn một miếng nam châm nhỏ, khi thả đúng vị trí trên miệng cá thì có thể câu được nó lên. Nghe chị gái nói về mình, cô bé thận trọng đưa tay ra, vặn dây cót, sau đó sụt sịt mũi rồi ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn lem luốc, khuôn mặt cũng giống như hầu hết những đứa trẻ khác, hai bên má cũng ửng hồng do không được giữ ấm thích hợp, lại bị gió thổi lạnh cóng quá mà ra. Đôi mắt tròn xoe mở to, nhìn ông già, lại nhìn cô gái trẻ. Ông già sập mặt: “Ở nhà không có ai, lại ra ngoài lâu như vậy, giao em mày cho hàng xóm mà yên tâm được sao? Cô có ra dáng một người chị chút nào không vậy!” Cô gái trẻ bị chửi, ngoảnh lại đem cơn tức đổ lên đầu cô em: “Nhìn cái gì? Có tin tao móc mắt mày ra không?” Cô bé lập tức cúi gằm đầu. Mời các bạn đón đọc Ba Đường Luân Hồi của tác giả Vĩ Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bách Quỷ Tịch
Bách quỷ, trăm oán, trăm tình, dùng mắt người nhìn quỷ, dùng quỷ nhãn nhìn người... Người, có lúc rất kỳ quái! Càng là sợ hãi đồ vật liền càng nghĩ biết, thật là tướng thường thường khiến người không lạnh mà dậy, rùng mình... Ngươi, tin tưởng có quỷ sao?  *** Lý Cường cảnh sát xuất hiện tại hiện trường vụ án đã là rạng sáng 4 điểm nhiều, tối hôm qua say rượu còn hoặc nhiều hoặc ít có chút tàn lưu. Nhưng đương hắn vừa tiến vào công tác trạng thái khi, lập tức liền tan thành mây khói. Hiện trường vụ án phân biệt phát hiện 6 danh người bị hại, kinh pháp y bước đầu giám định toàn bộ bởi vì cổ động mạch tan vỡ mất máu quá nhiều mà chết. "Diệt môn thảm án, tấm tắc, này đến bao lớn thù a?" Cảnh sát Tiểu Trương biên thăm dò hiện trường, biên lẩm bẩm. Lý Cường nhìn Tiểu Trương liếc mắt một cái, lắc đầu nói: "Cùng ngươi đã nói bao nhiêu lần, không cần vào trước là chủ, hết thảy đều phải lấy chứng cứ nói chuyện, như vậy mới có thể phát hiện mặt ngoài dưới chân tướng!" Tiểu Trương thè lưỡi nói: "Đã biết, sư phụ." Trong phòng hết thảy đều thực chỉnh tề, Lý Cường không có ở trong phòng phát hiện bác đấu quá dấu vết. Nhưng là hiện trường lại dị thường huyết tinh, quả thực chính là cái lò sát sinh. Lúc này, trên tường một bức họa hấp dẫn Lý cảnh sát chú ý. Hiện trường có đại lượng vết máu phun tung toé, làm cho trên tường, gia cụ thượng, thậm chí là đèn treo thượng đều tràn đầy vết máu...... Nhưng này bức họa lại dị thường sạch sẽ! Lý Cường nhìn chằm chằm này phúc tranh sơn dầu nhìn một hồi hỏi Tiểu Trương: "Ngươi cảm thấy này bức họa có cái gì khả nghi chỗ sao?" "Khả nghi chỗ? Còn không phải là một bức tranh sơn dầu sao, nhìn có chút năm đầu, có thể là danh họa đi! Cái khác tạm thời còn nhìn không ra tới" Tiểu Trương nhìn Lý Cường nói. "Ngươi không cảm thấy nó quá sạch sẽ sao?" Lý Cường hỏi lại Tiểu Trương. "A, đúng vậy, này đó vết máu giống như không có một giọt bắn tung tóe tại mặt trên a, có thể là quải cao duyên cớ đi?" Tiểu Trương nói. "Có lẽ đi" Lý Cường như suy tư gì trả lời. Nhưng nhất hấp dẫn Lý Cường nguyên nhân lại không phải cái này, là hắn phát hiện này bức họa có điểm quen mắt. Giống như ở nơi nào gặp qua, chỉ là nhất thời nghĩ không ra. Lý cảnh sát là cái thô nhân, tự hỏi đối nghệ thuật không có cái gì tu vi, càng không hiểu tranh sơn dầu. Hắn lớn nhất cường hạng chính là trí nhớ siêu quần, cho nên năm đó cảnh giáo tốt nghiệp sau đã bị phân tới rồi thị hình cảnh đại đội. Này một làm chính là 10 cái năm đầu, từ năm đó mao đầu tiểu hỏa đến bây giờ sớm đã trưởng thành vì một cái vững vàng, bình tĩnh, giỏi giang cảnh sát nhân dân. Lý Cường cẩn thận quan sát đến này bức họa, đây là một bức nhiều năm đầu tranh sơn dầu, họa chính là một cái nhị, ba mươi năm đại giai cấp tư sản dân tộc ảnh gia đình. Già trẻ lớn bé tám khẩu người. Họa góc phải bên dưới có một hàng chữ nhỏ, 1934 năm 4 nguyệt văn hiên gallery. Buổi chiều trở lại trong đội sau, Lý cảnh sát lật xem một ít trước kia trầm tuổi già án. Lúc này mới phát hiện, 10 năm trước hắn mới vừa tiến trong đội khi, qua tay cùng nhau đặc đại mưu sát án trung, trong đó một cái hiện trường chứng vật đúng là này phúc tranh sơn dầu! Án trung có bốn gã người bị hại ngộ hại. Đến nay đều không có phá án. Này bức họa xuất hiện, tựa hồ ở nhắc nhở chính hắn còn có hay không hoàn thành án tử đang chờ hắn tới chung kết giống nhau...... Khai quá vụ án phân tích sẽ sau, đến ra kết quả là: Án này 6 danh người bị hại là người một nhà, phân biệt là ba ba, mụ mụ, nữ nhi, gia gia, bà nội vẫn là tiểu cô. Chủ hộ là danh thương nhân, gia cảnh giàu có. Nhưng là làm người hiền lành, vô luận ở sinh ý tràng vẫn là bằng hữu vòng đều không có gây thù chuốc oán. Chính là này người một nhà sẽ là bị ai giết hại đâu? Thủ pháp còn như thế tàn nhẫn, thi kiểm báo cáo thượng nói: 6 danh người bị hại đều vì vũ khí sắc bén cắt đứt cổ động mạch cùng yết hầu, mất máu quá nhiều mà chết. Trên người không có đánh nhau dấu vết. "Thật đau đầu! Không có vân tay, cửa sổ khóa trái, chẳng lẽ hung thủ hư không tiêu thất?" Tiểu Trương vừa nói vừa lặp lại nhìn hiện trường chụp trở về ảnh chụp. Lý Cường nghe được Tiểu Trương nói cảm giác như thế quen thuộc, bởi vì mười năm trước hắn nói qua đồng dạng lời nói. Suy nghĩ của hắn bị Tiểu Trương những lời này một chút lôi trở lại mười năm trước. Đó là một cái mưa sa gió giật ban đêm, hình cảnh đại đội nhận được quần chúng báo án: Ở vào đông phong lộ 75 hào một đống biệt thự phát sinh cùng nhau bốn người án mạng, người bị hại là địa phương rất có danh xí nghiệp gia đoạn mỗ một nhà. Trong đó còn bao gồm đoạn mỗ cùng hắn thê tử Vương mỗ, còn có nhi tử cùng con dâu cộng bốn người. Phụ trách ra cảnh đúng là vừa mới tiến cảnh đội không lâu Lý cảnh sát! Tiến hiện trường Lý cảnh sát đã bị này huyết tinh trường hợp cấp trấn trụ! Đầy đất huyết sớm lấy đọng lại thành cháo giống nhau hình thái, bốn gã người chết phân biệt ngã vào phòng ngủ cùng phòng khách trên mặt đất. Bọn họ toàn bộ đều là bị sắc bén vũ khí sắc bén cắt đứt cổ động mạch mất máu quá nhiều mà chết, hơn nữa không có chút nào phản kháng dấu vết. Đại môn trói chặt, trong nhà môn khóa trái, là hắn giết vẫn là tự sát? Vấn đề này vẫn luôn ở Lý Cường trong đầu xoay quanh. Án này là Lý Cường lần đầu tiên độc lập điều tra và giải quyết án kiện, đi lên liền gặp được như thế cái cấp quan trọng, hắn cảm giác áp lực rất lớn. Hắn đem ở trường học học cùng sư phụ giao bản lĩnh tất cả đều lấy ra tới dùng tới, chính là án kiện vẫn như cũ không có bất luận cái gì manh mối cùng đột phá. Một cái hoàn mỹ mật thất giết người án, cuối cùng án tử chỉ có thể bị túc chi gác cao. Nhưng là án này cũng liền thành Lý Cường trong lòng một cái không giải được khúc mắc! Ở điều tra và giải quyết cái này án kiện khi mỗi một cái chi tiết hắn đều ký ức hãy còn mới mẻ, bao gồm hiện trường vụ án sở hữu bài trí. Cho nên hắn đối kia khổ xuất hiện rất là ngoài ý muốn! Ở năm đó bốn thi án mạng hiện trường vụ án, này bức họa bị phun tung toé thượng đại lượng vết máu, ở giám chứng khoa lấy ra dna sau đã bị làm quan trọng chứng vật đặt ở vật chứng phòng. Nhưng sau tới Lý Cường rõ ràng nhớ rõ 07 năm 2 nguyệt vật chứng phòng cháy, làm cho 03-06 năm chi gian chứng vật toàn bộ thiêu hủy. Này bức họa nên ở trong đó a? Chính là vì cái gì nó sẽ hiện tại ở chỗ này đâu? Mời các bạn đón đọc Bách Quỷ Tịch của tác giả Lạc Lâm Lang.
Âm Phủ Thần Thám
Trên thế giới này, mỗi ngày đều sẽ có những vụ án quỷ dị phát sinh. Quán bánh bao làm ăn khấm khá nhưng nhân của nó lại làm bằng thịt người. Rất nhiều biệt thự hào nhoáng đều xuất hiện hiện tượng kỳ bí Bức tường đổ máu. Hoa khôi trường đại học chết đi, mỗi khi đến ngày giỗ chắc chắn sẽ quay lại lấy đi một mạng người.. Truyền thuyết về những đứa trẻ cương thi trong Tòa nhà 7 của bệnh viện liệu có phải sử thật? Kẻ truyền thừa Ngỗ tác cuối cùng của Trung Hoa, sử dụng phương pháp khám nghiệm tử thi đã được lưu truyền trong ba nghìn năm, sẽ dẫn dắt bạn đến với những vụ án ghê rợn,truy lùng kẻ sát nhân: Thế gian vốn không quỷ, diệu thủ rửa oan khuất. Những kẻ giết người hàng loạt, những kẻ tà dâm, hút máu người, bệnh hoại tử, đám đông ma quỷ, những vụ án kỳ lạ của sở công an đều được giải mã đầy đủ! *** **Quyển 1: Tàn Kiếm Giang Bắc Chương 1: Thiên thần phán xét** Ngươi đã bao giờ gặp một lão bản kỳ quái, đem khách hàng băm thành thịt vụn để làm nhân bánh bao chưa? Ngươi đã bao giờ gặp một bác sĩ kỳ quái, đem tình địch của mình biến thành một con lợn, rồi đem nuôi như gia súc ở trại chăn nuôi chưa? Ngươi đã bao giờ gặp một đứa trẻ mồ côi kỳ quái, được dơi nuôi dưỡng, hút máu người mà sống chưa? Ta đã nhìn thấy tất cả. Ta gọi là Tống Dương, hiện đang là tham mưu trưởng cho một Sở Công an ở tỉnh H, nhưng thân phận thực sự của Ta là một gã làm Ngỗ tác. Nếu như có ai thắc mắc, Ngỗ tác là làm cái gì? Ngỗ tác chính là một nghề có từ thời Trung Quốc cổ đại gọi là nghiệm thi quan, một Ngỗ tác giỏi chẳng những có thể khám nghiệm tử thi, mà còn tinh thông một bộ tuyệt kỹ mà không ai biết. Bọn hắn thường có thể sử dụng rượu gạo, ngân châm (kim châm bạc), dù đỏ, nhựa thông và các loại vật phẩm sinh hoạt trong dân gian để cạy miệng người chết và bắt kẻ giết người. Trong suốt ba mươi năm làm việc trong Sở Công an, Ta đã sử dụng những kỹ năng gia truyền của mình để phá vô số vụ án lớn gây chấn động cả nước. Có biến thái, có đáng sợ, có tàn nhẫn, còn có những vụ chỉ nhắc qua thôi đã khiến người nghe lạnh cả sống lưng. Để mọi người biết đến sự kỳ diệu của nghề này, Ta quyết định đem những trải nghiệm mà Ta đã trải qua kể cho mọi người nghe. Tuy nhiên, đối với nguyên tắc bảo mật của Sở Công an, cho nên tên các thành phố và nhân vật Ta đều sử dụng tên giả, mong mọi người thông cảm, được rồi, quay trở lại với câu chuyện thôi! Ta sinh ra ở một huyện thành nhỏ phía Nam, từ bé Ta đã không được gặp cha mẹ của mình, Ta sống với Gia gia trong một ngôi nhà cổ được truyền từ đời xưa để lại. Tuy rằng không có cha mẹ, nhưng tình yêu của Gia gia dành cho Ta vượt lên trên tất cả. Cả đời Ta, Gia gia chỉ nghiêm khắc dạy Ta một lần: "Thiếu Dương, con phải nhớ rằng khi con lớn lên, Ta sẽ không cản con làm bất cứ việc gì con muốn. Duy chỉ có ba loại nghề nghiệp là con không được chạm vào: Một là quan chức, thứ hai là cảnh sát, và thứ ba ... là pháp y! " Lúc đó, Ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết pháp y là gì, Ta chỉ biết gật đầu. Nhưng khi lớn lên, Ta dần nảy sinh một cảm giác kỳ lạ rằng thân phận của Gia gia chắc chắn không đơn giản! Sở dĩ Ta cảm thấy như vậy là bởi vì gia gia mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi chẳng bao giờ thấy làm việc, nhưng lúc nào ông cũng có tiền mua cho Ta những món ngon và chẳng bao giờ thiếu gì trong việc học hành. Hơn nữa, cách một đoạn thời gian lại có các vị lãnh đạo lớn cùng một đám cảnh sát nhỏ đến thăm, thái độ thập phần cung kính, còn thường xuyên mang theo một số quà tặng như rượu Mao Đài, thuốc lá gấu trúc gì gì đó.... Bọn họ thường cùng gia gia ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngắn thì một giờ, dài thì mấy giờ, có đôi khi thậm chí có thể từ sáng sớm cho tới khi chạng vạng. Mà cứ mỗi khi mấy vị lãnh đạo rời đi chưa được mấy ngày, sẽ lại có tin một vụ án lớn trong tỉnh vừa được phá, chẳng hạn như vụ tiền âm phủ ở nhà hàng món cay ở Tứ Xuyên, và vụ xác chết trường đại học Tây Nam. Những vụ án này đều gây oanh động cho cả nước, cho nên ở tại tiểu huyện thành ta cũng có thể nghe thấy. Ta lờ mờ cảm thấy rằng việc những vụ án này được triệt phá chắc chắn có mối liên hệ chặt chẽ với gia gia, nhưng ông ấy không bao giờ tiết lộ với Ta dù nửa lời! Dựa vào mối quan hệ của gia gia, toàn bộ gia tộc đều thơm lây, công việc kinh doanh bên ngoài của cô cô (dì) Ta rất suôn sẻ, có một lần cô cô bị mất xe tải trên đường cao tốc, cảnh sát đã phải mất một ngày để tìm sau đó còn cung cung kính kính đưa xe đến. Thậm chí, khi thi vào cấp 3, Ta còn thiếu cả chục điểm, nhưng cuối cùng Ta vẫn trúng tuyển vào một trường trung cấp trọng điểm như nguyện vọng. (COCC có khác) Năm Ta mười hai tuổi, huyện thành chuẩn bị xây đường cái, tình cờ con đường đó phải đi ngang qua ngôi nhà cũ của nhà họ Tống, hàng xóm xung quanh không chịu nổi sự quấy rầy của văn phòng giải tỏa mà lần lượt dọn đi. Chỉ có gia gia là không chịu từ bỏ ngôi nhà cổ do tổ tiên để lại, và hắn quyết tâm làm ' hộ bị cưỡng chế '. Chủ thầu đảm nhận xây dựng con đường này cũng không phải đèn cạn dầu, thấy mềm không được, trực tiếp lái hai máy xúc đất chạy đến trước cửa nhà Thúc thúcng Ta, ầm ầm húc đổ một bức tường, rõ ràng là muốn lập uy! Cảnh tượng lúc đó làm Ta sợ đến phát khóc. Gia gia khẽ thở dài, cầm điện thoại bấm một dãy số, bâng quơ nói vài câu, ai ngờ vài phút sau, chiếc máy xúc vội vã rời đi. Hơn nữa đến sáng sớm hôm sau, nhiều lãnh đạo và vị chủ thầu kìa đã đích thân đến xin lỗi, vị chủ thầu cũng đích thân móc ra mười vạn tệ để bồi tội. Đây là một số tiền lớn đối với một thị trấn nhỏ, nhưng gia gia chỉ nhẹ nhàng xua tay mà từ chối. Tất nhiên, con đường chính vẫn tiếp tục được sửa chữa, nhưng trước cửa nhà Thúc thúcng Ta lại có một ngã rẽ lớn, sự việc này đã chôn vùi một trí tò mò mạnh mẽ trong tâm trí non nớt của Ta. Gia gia cuối cùng là làm gì mà lại có mặt mũi to lớn đến thế? Khi Ta mười lăm tuổi, Ta vô tình tìm thấy hai cuốn sách không còn nguyên vẹn trong một cái rương ở ngôi nhà cũ, một cuốn có tên là "Rửa oan tập lục", được viết vào năm thứ bảy của triều đại Nam Tống, tác giả là Tống Từ. Tác phẩm còn lại được gọi là "Thiên thần phán xét", và không có tên tác giả trên đó. Với trình độ Hán ngữ cổ của Ta lúc đó, hiểu được hai cuốn sách cổ còn khó hơn lên trời, Ta chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được những con người nhỏ bé được vẽ trong hai cuốn sách, đó là về sơ đồ cấu tạo con người, xác chết, v.v. Không hiểu sao hai cuốn sách này lại có ma lực phi thường đối với Ta, sau khi mở ra thì Ta không thể nào dứt ra được nữa. Ta liền quyết định giấu gia gia, phát huy tinh thần kiến tha lâu cũng đầy tổ quyết tâm “gặm” hết 2 quyển sách tối nghĩa này. Với Ta, hai cuốn sách này dường như là một cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, mặc dù cuốn sách có đề cập đến chức nghiệp Ngỗ tác, loại nghề nghiệp được sử dụng trong thời cổ đại để khám nghiệm tử thi để tìm manh mối. Nhưng Ta không cảm thấy đáng sợ Thúc thúct nào, ngược lại, Ta cảm thấy nó mới mẻ, thú vị, tràn ngập tính khiêu chiến. Khi Ta mười sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời, Ta có cơ hội áp dụng những gì đã học. Lúc ấy đúng là ngày nóng bức, gia gia từ lúc sáng sớm có việc đã ra ngoài, rảnh rỗi không có việc gì, dùng một cây cây gậy trúc để dán keo lên cây, lúc này một chiếc ô tô Volkswagen Jetta màu đen đột ngột phanh gấp. Và dừng lại trước cửa ngôi nhà cổ của nhà họ Tống với một tiếng 'bá'. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông to cao vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền, mày rậm, mắt to, nước da ngả màu đồng, đi vào sân một cách thô bạo. Ta đã nhận ra anh ấy là một cảnh sát đã đến thăm ông Ta vài lần trước đây, ta nhớ hình như hắn họ Tôn. Tôn cảnh sát hôm nay không có mặc cảnh phục, mà là một chiếc áo sơ mi ngắn tay, trong tay kẹp một bao công văn, mồ hôi nhễ nhại, trên đầu toát ra từng sợi nhiệt khí, vừa nhìn thấy Ta hắn liền hỏi: “Tiểu quỷ, gia gia người có nhà không?” “ Không, ông ấy đi ra ngoài. ” Tôn Cảnh Quan nhíu mày, nhấc cổ áo liên tục quạt lên, lẩm bẩm:“ Thời tiết này quả thực nóng chết người.” Ta vội nói:“ Thúc thúc vào nhà ngồi đi. Để ta rót cho Thúc thúc một ly nước lạnh. " “Hảo, thật hiểu chuyện!” Tôn Cảnh Quan có phong cách rất táo bạo. Hắn ta sau khi đi vào phòng khách liền tùy tiện với đại một chiếc ghế để ngồi xuống, và tiếp lấy ly nước Ta rót cho hắn. Sau khi làm một hơi hết ly Coca, hắn vui vẻ lau miệng, rồi châm thuốc và hỏi Ta: “Tiểu quỷ, học cấp 3 à?” “Mới học cấp ba thôi.” Ta đáp. “Thành tích thế nào?” “Cũng ổn.” “Có bạn nào trong lớp bắt nạt ngươi không?” “Không.” “Nếu có thằng nhóc nào đui mù dám chọc ngươi, hãy nói với Thúc thúc, Thúc thúc sẽ giúp con tác động vật lý thằng đó!” Nói rồi Tôn Cảnh Quan bật cười thành tiếng. “Thúc thúc, mối quan hệ của Thúc thúc với gia gia là gì?” Ta nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu về bí mật của gia gia. "Gia gia ngươi, hắn thật sự là một cao nhân trăm năm khó gặp. Đáng tiếc hắn trời sinh tính tình cũng là kiểu khó gặp trăm năm, không biết mấy năm nay có bao nhiêu lãnh đạo tới mời hắn ra khỏi núi. Hắn sống chết đều không chịu. Năm ngoái một bộ trưởng đã gặp hắn và ra điều kiện. Chỉ cần hắn làm việc cho cảnh sát một năm, hắn sẽ được nghỉ hưu và nhận lương hưu năm vạn tệ một tháng. Điều kiện tới mức này mà vẫn không động tâm, ta cũng coi như là phục! Cho nên không có biện pháp, bọn ta đành phải lấy một loại khác phương thức gọi là hợp tác.” Tôn cảnh sát thở dài nói. “Hợp tác? hợp tác gì?” Ta hỏi. Tôn Cảnh Quan vừa muốn trả lời, chợt nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng che bụng nói: "Ôi, sao đột nhiên đau bụng thế? Chắc là do uống nhiều đồ lạnh rồi, nhà vệ sinh ở đâu?" “Ở sân sau.” Ta chỉ tay. Tôn Cảnh Quan ôm bụng, tựa như một trận gió chạy về phía sau, ngay sau đó truyền đến một trận âm thanh rối tinh rối mù. Nút của chiếc cặp mà Tôn Cảnh Quan ném trên bàn bị bung ra, và một bức ảnh trượt ra khỏi nó, với một số thứ màu đỏ, xanh lá cây và xanh lục trên đó, điều này đã khơi dậy sự tò mò mạnh mẽ của ta! Thừa dịp bốn bề vắng lặng, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại lấy tay đưa tới, trong lòng lại bồn chồn như thế có hàng vạn con ngựa đang chạy trong lồng ngực. Theo suy nghĩ của ta, việc xem trộm tài liệu mật của cảnh sát là phạm pháp, thậm chí có thể bị đi tù, nhưng ta thực sự muốn xem nó. Thế là ta thuyết phục chính mình, chỉ liếc mắt, liền chỉ liếc mắt một chút thôi, sau đó sẽ trả ngay về chỗ cũ. Ta lấy tấm ảnh từ trong cặp ra, quả nhiên là một xác chết, mặc dù ta đã thấy rất nhiều người chết trong phim nhưng suy cho cùng tất cả đều là giả, khác xa so với những xác chết thật. . Trong hình là xác của một nam giới trưởng thành, mặc một bộ âu phục, áo trắng phía trong đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, gục đầu và ngồi trước một chiếc két sắt mở với một cặp kính trên tai phải. . Có một vết thương dài và sâu trên cổ họng, máu từ đó mà chảy ra. Mà xung quanh thi thể tiền mặt rơi vãi khắp nơi, trên đó cũng dính vào không ít vết máu. Ánh mắt của ta bị thu hút bởi những chi tiết trong hình, ta gần như không cảm thấy đáng sợ, thậm chí ẩn ẩn có một sự phấn khích không thể nào kiểm soát được, thật giống như kẻ đói nhìn thấy mỹ thực, sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, mặc dù loại ví von này có chút không thỏa đáng, người chết nên được tôn trọng. Nhưng ta chỉ cảm thấy phấn khích không cách nào mà giải thích được! Chính lúc ta đang xem đến nhập thần, đột nhiên phía sau duỗi ra một bàn tay lớn, bỗng nhiên cướp đi bức ảnh trong tay ta. Ta quay đầu nhìn lại, Tôn Cảnh Quan đang đứng sau lưng ta, dùng một loại ánh mắt nghiêm túc trừng lên ta. "Tiểu quỷ, ai cho phép ngươi nhìn lén tài liệu của ta? Nhìn lén tài liệu của cảnh sát, là phạm pháp biết không?" Tôn Cảnh Quan cả giận nói. "Ta chỉ là ... Ta chỉ nhìn thoáng qua ... Thật sự ..." Ta sợ tới mức nói năng lộn xộn. Tôn Cảnh Quan híp mắt, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói ra: "Không bằng như vậy, ta khảo sát ngươi, ngươi nếu như đáp đúng, chuyện này coi như xong; nếu như ngươi không trả lời được, thì đừng trách ta không khách khí, mời ngươi đi đồn công an tỉnh ngủ lại mấy ngày." Hắn vừa nói như vậy, ta trái lại an tâm, bởi vì ta đại khái đoán được hắn muốn khảo thí ta cái gì! Quả nhiên không ngoài sở liệu, ta gật đầu đồng ý sau đó Tôn Cảnh Quan liền hỏi ta: "Ngươi nói xem, người đàn ông này là bị hung khí gì giết chết?" "Đưa bức ảnh cho ta." Ta tiếp nhận bức ảnh, lại nhìn lướt qua, thập phần khẳng định nói: "Vết thương ở cổ họng là vết thương chí mạng. Xét về hình dáng vết thương, đó là vết thương do vật sắc nhọn, có góc cạnh. Nhưng nếu là hung khí giết người như dao găm, ta nghĩ ngươi đại khái cũng sẽ không cố ý hỏi ta vấn đề thế này, cho nên hung khí nhất định rất đặc biệt!" Tôn Cảnh Quan bắt đầu hứng thú: "Có thể ah, tiểu tử ngươi nói rất thuận miệng, nhưng ngươi có thể nói ta nghe, Hung khí giết người là cái gì? " Ta đưa bức ảnh qua: "Hung khí liền ở trong tấm hình này." Tôn Cảnh Quan nhìn chằm chằm bức ảnh, trừng mắt nhìn nói: "Hung khí liền ở trong hình? Ngươi không phải là nói bậy nói bạ đi, vụ án này là ta tự mình tham dự điều tra, hiện trường trong ngoài đều tìm khắp một lượt, cũng không tìm được hung khí, kỳ thực hung thủ cũng đã bắt được, nếu không phải là bởi vì hung khí ..." Hắn đột nhiên ngừng lại câu chuyện, khặc một tiếng: "Đừng nói nhảm, nói mau hung khí là cái gì!" "Chính là tiền mặt trên đất!" Ta trả lời thẳng thắn: "Nói đúng ra, là những tờ tiền mặt này." Tôn Cảnh Quan kinh ngạc chớp mắt: "Tiền mặt? Không đúng, điều này sao có thể?" "Tại sao không thể, dùng một xấp tiền mặt mới tinh bó thật chặt cùng nhau, trình độ sắc bén các cạnh đủ để cắt ra vết thương sâu và dài như vậy, sau đó lại đem thanh tiền đó tản ra, rơi vãi tại án mạng hiện trường, như vậy 'Hung khí' liền biến mất không dấu vết." Ta đáp. Tôn Cảnh Quan hít vào một ngụm khí lạnh, hướng ta giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, không hổ là cháu trai của Tống Triệu Lân." Kỳ thực đây cũng không phải là ta nghĩ ra được, trong số những vụ án ly kỳ được ghi lại trong "Thiên thần phán xét", từng có vụ án đao giấy giết người, khi nhìn thấy những tờ tiền dính máu vương vãi khắp bức ảnh, ta bất giác nghĩ đến câu chuyện trên. Từ những gì Tôn Cảnh Quan vừa nói có thể phán đoán, vụ án này hẳn là bắt được hung thủ, lại không tìm được hung khí nên không có cách nào định tội, cho nên mới đặc biệt hướng gia gia cầu cứu. "Được rồi, đa tạ ngươi, chuyến này cuối cùng cũng coi như là không phí công chạy, khi nào đến tỉnh thành chơi, thúc thúc mời ngươi ăn KFC. Đúng rồi, ta còn có một nữ nhi, cũng lên cấp ba, hai ngươi nhất định chơi hợp nhau đấy." Tôn Cảnh Quan cười đem bức ảnh thu hồi vào trong bao, tự nhủ: "Tống Triệu Lân lão tặc này, một mực nói với ta Tống gia từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện Ngỗ tác, nguyên lai vẫn luôn đang âm thầm tài bồi ngươi, xem ra Tống gia có người kế nghiệp, thật sự là quá tốt.” "Tôn Lão Hổ, ngươi đang nói cái gì có người kế nghiệp?" Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền tới, ta quay đầu lại nhìn thấy gia gia đứng ở nơi đó, nhất thời sợ đến rùng mình một cái. Bởi vì gia gia chưa bao giờ cho phép ta tiếp xúc những thứ đồ này, càng không biết ta nhìn lén hai bản sách cấm kia. Gia gia đem ánh mắt âm trầm từ trên người Tôn Cảnh Quan chậm rãi chuyển hướng ta, tựa hồ đã minh bạch cái gì, một khắc đó ta thực sự là sợ hãi tới cực điểm! Mời các bạn đón đọc Âm Phủ Thần Thám của tác giả Đạo Môn Lão Cửu.
Trừng Phạt (Punishment)
Thể loại: Tâm lý, giết người, giáo dục trẻ em, tình cảm... Số chương: 10 chương + extra full "Đối với trẻ em, người lớn rất quan trọng." Cái chết của ba nhân mạng khiến dư luận phẫn nộ, gọi tên sát thủ là một kẻ bệnh hoạn biến thái, hung thủ là một kẻ tri pháp lại phạm pháp - một nam sinh khoa Luật năm nhất. Một vụ mất tích bí ẩn xảy ra, nạn nhân là cô giáo cấp II Một viên cảnh sát trẻ tìm kiếm sự thật về cái chết của em trai. Ba nạn nhân là những nam sinh mười ba tuổi, ngoan ngoãn lẫn hiền lành. Và cuối cùng, một bí mật chấn động đằng sau tất cả mọi chuyện... Cùng một tình yêu bao dung ấm áp của 2 con người. "Luật dành cho trẻ vị thành niên" đã "bảo vệ" những kẻ thủ ác nhỏ tuổi. Vậy, công lý sẽ được thực thi như thế nào? *** Võ Anh Thơ sinh năm 1991, hiện sinh sống và viết văn tại TP.HCM. Anh Thơ bắt đầu sáng tác từ năm học cấp 2, tới nay là tác giả của nhiều tiểu thuyết như: Hạ tuyết, Mang thai tuổi 17, Nữ hoàng tạo mẫu tóc, Gái xấu công sở, Người mẹ được gửi từ thiên đường, Lời hứa thủy chung... cùng một số tập truyện vừa, truyện ngắn in chung khác. Tác phẩm: Hạ Tuyết Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17 Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc Lời Hứa Thủy Chung Gái Xấu Công Sở Người Mẹ Được Gửi Từ Thiên Đường Làm Dâu Nhà Ma Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) Chú Hãy Ngủ Với Tôi Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003 Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) Tâm Ý Thành Từ Bi Khúc Trừng Phạt (Punishment) Bướm Báo Thù (Điệp Tử) Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love Đời Bình An (1972) ... ***   Đó là câu chuyện của mười lăm năm trước, khi tôi còn làm trong ngành cảnh sát. Cuộc gặp gỡ với người tội phạm Vũ Thanh đã để lại trong tôi rất nhiều suy nghĩ cũng như nhận ra vài điều thú vị mới mẻ về cuộc sống. Sau vụ án của Vũ Thanh, tôi xin rút ra khỏi ngành cảnh sát. Không vì cái gì cả chỉ đơn giản tôi muốn mình có một hướng đi mới. Có thể bạn nghĩ tôi nặng lòng về việc làm sai trái của Lưu Vinh, hoặc cũng là do câu hỏi sau cùng từ chàng thanh niên trẻ năm ấy: “Luật pháp có thật sự công bằng?”. Dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì tôi vẫn rời ngành. Bạn hỏi tôi chuyển qua làm gì ư? Tôi xin làm tài xế taxi. Không ngờ nhỉ? Đôi khi một công việc đơn giản bình thường lại giúp tôi tìm thấy niềm vui sống. Chí ít, lòng được nhẹ nhõm hơn khi không phải ngày nào cũng đối mặt với hàng tá vụ án lắm “bi ai”. Hai năm sau cái chết của Lưu Vinh, ba mẹ tôi bất ngờ gặp tai nạn giao thông và qua đời. Vụ án của cô giáo Dương Đan cũng như tội lỗi Lưu Vinh gây ra đã dằn vặt họ suốt thời gian dài. Tôi đã trải qua thời kỳ tồi tệ khi người thân lần lượt rời xa... Nhưng, chỉ sau đó một năm tôi tình cờ gặp điều tuyệt diệu nhất đời mình. Phụ nữ của đời tôi! Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng và luôn quan tâm lo lắng cho người khác. Tính cách đó phù hợp với nghề mà cô ấy đang làm - giáo viên cấp I. Định mệnh sắp đặt cho chúng tôi gặp, yêu rồi kết hôn. Tôi rất yêu cô ấy và tôi biết, cô ấy cũng thế. Hai năm sau, món quà kỳ diệu khác Thượng Đế ban tặng cho tôi - đứa con trai đáng yêu như thiên thần. Tôi đã vô cùng hạnh phúc khi lần đầu tiên ôm con vào lòng rồi đặt cái tên Lưu Thiện. Tôi mong nó sẽ là một con người lương thiện. Lưu Thiện rất hiểu chuyện dù còn nhỏ tuổi. Thằng bé thích đọc sách và nghe những câu chuyện tôi kể hệt như người lớn quan tâm đến những thứ họ say mê. Tôi và vợ cố gắng dành nhiều thời gian để bên cạnh chăm sóc nó. Tôi muốn mình trở thành người ba tốt để có thể dạy con vô số điều mới mẻ thú vị lẫn tốt đẹp trong cuộc sống. Và vì câu nói năm nào từ Vũ Thanh vẫn mãi tồn tại trong ký ức tôi. “Đối với trẻ em, người lớn rất quan trọng...” Tôi hiểu điều quan trọng nhất đối với Lưu Thiện bây giờ chính là ba - mẹ của nó. Mỗi buổi chiều chủ nhật, tôi thường đưa vợ cùng con trai đi dạo chơi. Khoảng thời gian yên ả thanh bình mà cả gia đình có được khi bên nhau là điều không gì thay thế được. Tôi tin rằng đấy sẽ là những khoảnh khắc nhiệm màu nhất khi tôi hồi tưởng lại lúc bản thân đã về già. Tôi mong mình sống không nuối tiếc... Thỉnh thoảng tôi vẫn thường kể chuyện về Vũ Thanh cho Lưu Thiện nghe. Và nhớ nhất lần nọ, khi kết thúc xong lời kể tôi liền nhẹ nhàng hỏi con trai: “Con nghĩ gì về câu nói của người tội phạm họ Vũ: Luật pháp có công bằng không?” Đối diện Lưu Thiện mới mười ba tuổi, chống cằm bằng hai tay, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại liên tục hệt như suy nghĩ điều gì rất sâu xa. Thằng bé luôn có dáng vẻ đáng yêu ấy mỗi lần nghĩ ngợi về một câu hỏi khó khăn... Hít sâu một hơi, Lưu Thiện nhìn tôi rồi đáp lời bằng nụ cười tươi đầy nghịch ngợm: “Trong sách có câu: Công bằng ở tại lòng người! Luật pháp cũng đã trừng trị những kẻ đáng bị trừng trị. Ba à, không có gì là công bằng tuyệt đối và có những thứ con người không thể dễ dàng quyết định. Thế nhưng quan trọng hơn hết - theo con - chúng ta phải sống như thế nào để về sau không hối hận.” Thoáng bất động trong vài giây, tôi chợt nhận ra mình muốn khóc. Gật đầu, tôi nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng với nỗi xúc động dâng trào... Cuộc sống là một quá trình học hỏi không ngừng nghỉ. Và nó còn là quá trình rèn luyện - trưởng thành - đối mặt - lựa chọn. Mỗi ngày qua đi, bạn vẫn khoẻ mạnh, vẫn hạnh phúc và không nuối tiếc thì đó đã là điều tuyệt vời nhất. Nếu bạn sống tốt - nghĩa là bạn thật sự dũng cảm. Hãy sống can đảm. Đừng trốn chạy. Đừng làm tổn thương người khác. Bởi, tâm hồn họ cũng có sự yếu đuối - như bạn. - ------------------------------------------------------------- ☘Đôi lời của tác giả: Khi viết tác phẩm này tôi chỉ ngoài hai mươi, cái tuổi rất trẻ và khờ lắm nên truyện sẽ còn những thiếu sót, chẳng hạn quá trình điều tra vụ án có vài điều chưa được phù hợp, và có thể Lưu Quang sẽ không được phép tham gia vào cuộc điều tra khi có người thân là nạn nhân... nhưng nếu sửa chữa thì sẽ đứt gãy mạch truyện nên đành để vậy, dù sao cũng không quá sai lệch. Truyện này viết khá lâu, khác với "Án tử một tình yêu" hoàn thành gần đây được tôi tìm hiểu kỹ lưỡng hơn. Nên mong các cô chú, các anh chị em khi đọc truyện thì thông cảm châm chước cho tác giả. Câu chuyện "gai góc" này tôi lấy cảm hứng từ Điều 12 Bộ Luật Hình sự 2015 - Luật dành cho trẻ vị thành niên, là khi trẻ em phạm tội thì sẽ thế nào. Tôi không báng bổ hay lên án bất kỳ ai, đơn giản chỉ là vẽ lại một góc tối nào đó về xã hội. "Luật pháp có thật sự công bằng?", chẳng phải tôi phê phán luật pháp mà đó chính là câu hỏi trăn trở trong tôi khi nghĩ về thứ được gọi là công bằng - nhân quả ở đời.:)Nhưng tôi chắc rằng ai rồi cũng sẽ nhận lấy sự "trừng phạt" thích đáng dành cho mình nếu làm chuyện sai trái. Cảm ơn những ai đã đọc đến tận dòng cuối này, hi vọng câu chuyện về Vũ Thanh sẽ mang đến những điều đáng để bạn suy ngẫm. Võ Anh Thơ   Mời các bạn đón đọc Trừng Phạt (Punishment) của tác giả Võ Anh Thơ.