Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Phong Hỏa Hí Chư Hầu)

Có một cái khuôn mặt như bạch hồ, mang song bội đao tên Tú Đông Xuân Lôi, muốn làm đệ nhất thiên hạ. Đáy hồ có lão khôi tóc bạc thích ăn mặn. Có một lão bộc gẫy răng cõng hộp kiếm. Trên núi có cái cưỡi Thanh Ngưu tuổi trẻ tiểu sư thúc tổ, không dám hạ sơn. Có cái cưỡi gấu mèo mang hoa hướng dương không quá lạnh thiếu nữ sát thủ.

Cái giang hồ này, cao nhân xuất hành phải chú trọng hoá trang xuất trần, nữ hiệp hành tẩu giang hồ phải chú ý bồi dưỡng nhân khí, tông phái muốn cùng triều đình tạo mối quan hệ.

Mà nhân vật chính, thì lại tiêu sái mang đao, đem giang hồ chọc cho một cái thông thấu.***

Bắc Lương Vương phủ long bàn hổ cứ (rồng nằm hổ ngồi) tại Thanh Lương sơn, thiên môn vạn hộ, nhà cửa công trình chen chúc.

Bắc Lương Vương Tử Kiêu là một công huân võ thần, không cùng họ vua, được xem như Vương thất sau khi trải qua sang lọc, tại triều đường cũng như giang hồ vừa khen vừa chê, có thể nói ngoài ngai vàng của Hoàng đế thì có tất cả mọi thứ, tại Tây Bắc ba châu, hắn chính là chúa tể, một tay che trời, phiên vân phúc vũ. Tìm mua: Tuyết Trung Hãn Đao Hành TiKi Lazada Shopee

Khó trách trong triều đình cùng các vị vương gia khác chính kiến không hợp, nhiều quan lại khi có thể liền tỏ vẻ nho nhã mắng một tiếng mọi rợ, mà một chút bụng dạ khó dò, càng tru tâm địa chụp mũ "Nhị Hoàng đế".

Ngày hôm nay vương phủ rất náo nhiệt, Bắc Lương Vương quyền cao chức trọng tự mình mở trung môn, bày ra nghi thức trịnh trọng, nghênh đón một vị tiên phong đạo cốt lão giả, hạ nhân trong phủ chỉ nghe nói là Thần tiên đến từ Thánh địa Đạo giáo Long Hổ sơn, chọn Tiểu vương gia trúng si ngốc ngốc ngốc, muốn thu làm bế quan đệ tử, đây chính là thiên đại phúc duyên, Bắc Lương Vương phủ đều giải thích rằng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Mà đúng vậy, Tiểu vương gia từ lúc sinh thành thì không có khóc, học chữ dốt đặc cán mai, sáu tuổi mới có thể nói được, ngược lại tên lại uy vũ khí phái, Từ Long Tượng, nghe đồn chính lão thần tiên Long Hổ sơn năm đó cho lấy, nói mười hai năm lại đến thu đồ, đây chẳng phải đúng hẹn mà tới.

Tại sân của vương phủ, Long Hổ sơn sư tổ Cấp một đạo môn lão tổ tông vân vê một sợi râu bạc phơ như tuyết, chau mày, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, kết hợp tướng mạo của lão, quả thực xứng với hai chữ xuất trần, ai nhìn đều muốn từ đáy lòng tán dương một tiếng thế ngoại cao nhân.

Nhưng lần này thu đồ hiển nhiên gặp không ít trở ngại, cũng không phải là vương phủ phương diện có dị nghị, mà là tương lai của đồ đệ hắn tính tình cứng đầu mà thôi, hắn ngồi xổm ở một gốc dưới cây lê, dùng cái mông đối phó sư phụ, người mà thiên hạ đạo thống bên trong luận địa vị có thể xếp trước 3 hạng đứng đầu, về phần võ công, khụ khụ, trước ba mươi luôn có tên.

Ngay cả đường đường Đại trụ quốc Bắc Lương Vương cũng phải ngồi chổm hổm tại đây nịnh hót khuyên bảo, dần dần từng bước dụ dỗ, "Nhi tử, đi Long Hổ sơn học thành một thân bản lĩnh, về sau ai còn dám nói ngươi ngốc, ngươi liền đánh hắn, văn quan võ tướng tam phẩm trở xuống, đánh chết còn không sợ, cha cho ngươi chỗ dựa."

"Con a, ngươi khí lực lớn, không học võ vớt cái thiên hạ thập đại cao thủ cũng quá đáng tiếc. Học thành trở về, cha liền cho ngươi một chức như Thượng kỵ Đô úy, cưỡi ngũ hoa mã, khoác trọng giáp, khí phái biết chừng nào."

Tiểu vương gia hoàn toàn không để ý, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn đến say sưa ngon lành.

"Hoàng Man nhi, ngươi không phải thích ăn mứt quả sao, Long Hổ sơn khắp nơi trên đất núi hoang, ngươi tùy tiện hái tùy tiện gặm. Triệu Thiên sư, đúng hay không?"

Lão thần tiên cứng rắn nặn ra một nét tươi cười, liên tục gật đầu xưng đúng. Thu đồ đệ thu được mức này, cũng quá khó coi, nói ra còn không bị khắp thiên hạ làm trò cười.

Nhưng dù là ở vào đường đường siêu nhất phẩm chức quan, nhất ngôn cửu đỉnh Đại trụ quốc miệng đắng lưỡi khô, thiếu niên vẫn là không có gì phản ứng, đoán chừng là không nhịn được lão cha nói đến ồn ào, chổng mông lên, phốc vừa đưa ra cái rắm vang trời, còn không quên quay đầu đối lão cha nhếch miệng cười một tiếng.

Khiến Bắc Lương Vương tức giận đến mức đưa tay làm bộ muốn đánh, nhưng nhấc lên tay giằng co một hồi, liền coi như thôi. Thứ nhất là không nỡ đánh, thứ hai là đánh không có ý nghĩa.

Thằng con trai này thật không làm thất vọng, Từ Long Tượng, lấy từ "Thủy hành bên trong long lực lớn nhất, lục hành bên trong tượng lực thứ nhất, uy mãnh như kim cương, là long tượng", đừng xem tên hiệu Hoàng Man nhi nhi tử ngốc ngu ngơ ngây ngốc, đến nay lớn chừng cái đấu chữ thì không biết, làn da bệnh trạng ố vàng, thân hình tương so với người đồng lứa thì lại quá gầy yếu, nhưng cái này khí lực, lại là nhất đẳng doạ người.

Từ Kiêu mười tuổi tòng quân giết người, từ Đông Bắc Cẩm Châu giết Hung Nô đến Nam bộ diệt lớn nhỏ sáu nước, hơn bảy mươi thành, lại đến Tây Nam trấn áp man di mười sáu tộc, thể lực kinh người nào chưa từng gặp qua, nhưng tiểu nhi tử như vậy nhưng trời sinh xương đồng da sắt lực bạt sơn hà, thật không có.

Từ Kiêu trong lòng nhẹ nhàng thở dài, Hoàng Man nhi nếu có thể thoáng thông minh một chút, tâm hồn khai mở một chút, tương lai nhất định có thể trở thành hãm trận đệ nhất vô song mãnh tướng a.

Hắn chậm rãi đứng dậy quay đầu nhìn về Đạo sĩ Long Hổ sơn xấu hổ cười một tiếng, sau ánh mắt ra hiệu không quan trọng, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi bi thương, thu cái đồ đệ đến mức này, cũng quá không phải vấn đề, một khi truyền đi còn không phải bị người trong thiên hạ trò cười. Tấm mặt mo này liền khỏi phải nghĩ đến bảy ra trước mặt đại đám đồ tử đồ tôn.

Thúc thủ vô sách, Bắc Lương Vương nảy sinh một kế, hắc hắc nói: "Hoàng Man nhi, ca ca ngươi sắp du hành trở về, xem giờ cũng ước chừng vào thành, ngươi không đi ra nhìn xem?"

Tiểu vương gia bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu lộ ngàn năm không đổi khô khan cứng ngắc, nhưng bình thường vô thần đôi mắt vô thần lại bạo ra hiếm thấy hào quang, rất bức người, kéo tay của cha liền xông ra ngoài.

Đáng tiếc, Bắc Lương Vương phủ có tiếng trăm hành lang quanh khúc, bằng không cũng không dung được một tòa chịu đủ triều đình thanh quan sĩ phu, tay bị nhi tử nắm, Từ Kiêu đau nhức không thể không mấy lần nhắc nhở đi nhầm đường, đã đi thời gian một nén nhang, lúc này mới đi vào bên ngoài phủ. Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Phong Hỏa Hí Chư Hầu":Kiếm LaiTuyết Trung Hãn Đao HànhKiếm Lai - Phần 2Kiếm Lai - Phần 3

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tuyết Trung Hãn Đao Hành PDF của tác giả Phong Hỏa Hí Chư Hầu nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Tân Phong Nữ Sĩ (Hồ Biểu Chánh)
Cô Hai Tân ngồi suy nghĩ một hồi rồi nói rằng: “Con muốn hoặc rủ chị em bạn của con hiệp nhau lập một trường nữ nhi học hiệu đặng đào tạo ra một đám con gái mới, có đủ tư cách cứng cỏi, cao thượng, như con gái bên Âu bên Mỹ, để giải thoát cái ách tôi mọi của đờn ông, họ hầm hầm quyết mang vào cổ chúng con hoài, hoặc lập một tờ nhựt báo mà vận động khuyến khích chị em gái phải đổi lòng sửa trí, phải kết đoàn, phải tranh đấu đặng lướt cho khỏi cái địa vị hèn hạ mà phong tục cứ buộc chúng con phải loi nhoi ở trong đó hoài, đặng chung đứng ngang hàng với đờn ông con trai trong xã hội”. Bà Đạo chắt lưỡi nói rằng: “ Trời ơi! Phận riêng của con còn chèm nhem đây, biết con lo cho thân được yên hay không mà, hơi nào mà lo cho thiên hạ nữa không biết” Cô Hai Tân nói: “Thưa má, phận con yên lắm có chèm nhem chỗ nào đâu, con đã nhứt định ở độc thân không thèm lấy chồng, thì thân con khỏe khoắn thong thả lắm. Mà ở đời phải có một cái mục đích gì để làm đường mà đuổi theo, thì sự sống mới có ý nghĩa, mới được vui vẻ. Con quyết lấy sự giải phóng phụ nữ mà làm mục đích cho sự sống của con. Nếu thầy với má thương con, thì cho phép con tự do mà làm việc ấy, là một việc không vô ích cho đời của con, mà cũng không vô ích cho xã hội đâu”.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Hồ Biểu Chánh":Chúa Tàu Kim QuyTại TôiĐỗ Nương Nương Báo OánHai Thà Cưới VợHai Khối TìnhKẻ Làm Người ChịuChị Đào, Chị LýNợ ĐờiHạnh Phúc Lối NàoAi Làm ĐượcÝ Và TìnhCười GượngVợ Già Chồng TrẻTỉnh MộngĐóa Hoa TànLời Thề Trước MiễuLòng Dạ Ðàn BàMẹ Ghẻ Con GhẻVì Nghĩa Vì TìnhCon Nhà GiàuCon Nhà NghèoTơ Hồng Vương VấnSống Thác Với TìnhĐoạn TìnhĂn Theo Thuở, Ở Theo ThờiTiền Bạc Bạc TiềnÔng CửTừ HônThiệt Giả Giả ThiệtNgười Thất ChíÁi Tình MiếuCay Đắng Mùi ĐờiCha Con Nghĩa NặngNam Cực Tinh HuyNặng Gánh Cang ThườngChút Phận Linh ĐinhBức Thư Hối HậnCư KỉnhLạc Đường - Hồ Biểu ChánhNgọn Cỏ Gió ĐùaNợ Tình - Hồ Biểu ChánhTân Phong Nữ SĩThầy Chung Trúng SốThầy Thông NgônĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tân Phong Nữ Sĩ PDF của tác giả Hồ Biểu Chánh nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tân Phong Nữ Sĩ (Hồ Biểu Chánh)
Cô Hai Tân ngồi suy nghĩ một hồi rồi nói rằng: “Con muốn hoặc rủ chị em bạn của con hiệp nhau lập một trường nữ nhi học hiệu đặng đào tạo ra một đám con gái mới, có đủ tư cách cứng cỏi, cao thượng, như con gái bên Âu bên Mỹ, để giải thoát cái ách tôi mọi của đờn ông, họ hầm hầm quyết mang vào cổ chúng con hoài, hoặc lập một tờ nhựt báo mà vận động khuyến khích chị em gái phải đổi lòng sửa trí, phải kết đoàn, phải tranh đấu đặng lướt cho khỏi cái địa vị hèn hạ mà phong tục cứ buộc chúng con phải loi nhoi ở trong đó hoài, đặng chung đứng ngang hàng với đờn ông con trai trong xã hội”. Bà Đạo chắt lưỡi nói rằng: “ Trời ơi! Phận riêng của con còn chèm nhem đây, biết con lo cho thân được yên hay không mà, hơi nào mà lo cho thiên hạ nữa không biết” Cô Hai Tân nói: “Thưa má, phận con yên lắm có chèm nhem chỗ nào đâu, con đã nhứt định ở độc thân không thèm lấy chồng, thì thân con khỏe khoắn thong thả lắm. Mà ở đời phải có một cái mục đích gì để làm đường mà đuổi theo, thì sự sống mới có ý nghĩa, mới được vui vẻ. Con quyết lấy sự giải phóng phụ nữ mà làm mục đích cho sự sống của con. Nếu thầy với má thương con, thì cho phép con tự do mà làm việc ấy, là một việc không vô ích cho đời của con, mà cũng không vô ích cho xã hội đâu”.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Hồ Biểu Chánh":Chúa Tàu Kim QuyTại TôiĐỗ Nương Nương Báo OánHai Thà Cưới VợHai Khối TìnhKẻ Làm Người ChịuChị Đào, Chị LýNợ ĐờiHạnh Phúc Lối NàoAi Làm ĐượcÝ Và TìnhCười GượngVợ Già Chồng TrẻTỉnh MộngĐóa Hoa TànLời Thề Trước MiễuLòng Dạ Ðàn BàMẹ Ghẻ Con GhẻVì Nghĩa Vì TìnhCon Nhà GiàuCon Nhà NghèoTơ Hồng Vương VấnSống Thác Với TìnhĐoạn TìnhĂn Theo Thuở, Ở Theo ThờiTiền Bạc Bạc TiềnÔng CửTừ HônThiệt Giả Giả ThiệtNgười Thất ChíÁi Tình MiếuCay Đắng Mùi ĐờiCha Con Nghĩa NặngNam Cực Tinh HuyNặng Gánh Cang ThườngChút Phận Linh ĐinhBức Thư Hối HậnCư KỉnhLạc Đường - Hồ Biểu ChánhNgọn Cỏ Gió ĐùaNợ Tình - Hồ Biểu ChánhTân Phong Nữ SĩThầy Chung Trúng SốThầy Thông NgônĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tân Phong Nữ Sĩ PDF của tác giả Hồ Biểu Chánh nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tấm Lòng Vàng (Nguyễn Công Hoan)
Này! Các anh! Thế nào nhỉ? Ở đám tế, muốn bảo đứng dậy, họ xướng thế nào nhỉ? Hơơơng. À phải... Nói xong, anh Tam khuỳnh hai tay ra đằng trước, dài giọng ra mà: - Hơơơng! Tiếng cười rầm rầm: - Kìa vua Zéro! Ngài có nghe tiếng không? Tìm mua: Tấm Lòng Vàng TiKi Lazada Shopee - Ngài lờ mãi! Ngài quỳ gan thế! Tiếng vỗ tay đôm đốp: - A hay! Hơơơng! Đức ơi! Hơơơng! Ơ nó cứ quỳ bạt mạng đi thôi! Anh em cười nôn ruột. Nhưng thầy giáo hất tay, bắt mọi người đi chơi xa. Từ lúc ấy, sân trường mới được vui vẻ. Chỗ này, vài anh đuổi nhau. Chỗ kia, vài anh rủ nhau đánh bi. Cạnh hàng rào anh Thơm nhồm nhoàm chiếc bánh tây. Ở góc trường, anh Lục hút thuốc lá vụng. Anh Đa, anh Banh khoác tay nhau, đi bách bộ, lầm bầm đọc bài chốc nữa. Anh Tý vạch xuống đất để hỏi anh Học bài tính vừa rồi. Chẳng còn ai để ý đến Đức đang quỳ ở góc lớp ba như ban nãy nữa. Ông giáo Chính ngồi ở bàn giấy, gấp quyển vở lại, gọi: - Đức! Anh lại gần đây. Rồi thầy nghiêm nét mặt, nhìn Đức. Đức, khoanh tay, cúi gầm, e lệ đến cạnh bàn thầy đứng im. Ông giáo trỏ quyển vở, trang nghiêm nói: - Anh không đáng tên là Đức! Anh ngẩng lên nhìn tôi đây. Đức sợ hãi, thưa: - Dạ! - Vở anh giữ rất sạch sẽ, sao không bài nào anh thuộc! Đức im lặng, không đáp. - Tôi nhận thấy độ ba tháng nay, anh đổi khác hẳn. Trước anh chăm chỉ bao nhiêu, nay anh lười biếng bấy nhiêu. Tại làm sao thế? Đức vẫn không đáp. - Tôi rất không bằng lòng. Các bạn anh đặt tên anh là vua Zẻro! Anh hay phải phạt! Anh có xấu hổ không? Thẹn thùng, Đức khẽ đáp: - Bẩm thầy, có. - À, có! Vậy sao anh không chịu học? Sao anh còn lười? Lười đến nỗi cả quần áo cũng để bẩn thỉu quá! Tôi tiếc cho anh rất sáng dạ. Anh phải biết, người sáng dạ đến đâu mà lười, cũng không bằng người tối dạ mà chăm. Tôi phạt anh là để anh sửa lỗi. Nhưng nếu anh không sửa lỗi, thì từ nay tôi không phạt nữa. Đức cảm động, hai mắt mọng những nước. Ông giáo nói tiếo: - Trước anh là một người học trò rất ngoan ngoãn. Tôi tưởng lên lớp này, anh vẫn ngồi đầu như năm ngoái ở lớp tư. Thế mà chỉ được một tháng, rồi anh đổi khác hẳn. Tuy trong lớp, anh không nghịch ngợm, anh chịu khó nghe, anh trả lời được những câu hỏi khó, nhưng đến bài học là anh không thuộc bao giờ, có khi bài làm, anh cũng bỏ dở. Giá anh chịu khó một tí đã đủ hơn anh em rồi. Vậy mà đến bây giờ, trong năm mươi người, anh ngồi thứ bốn mươi sáu! Anh có thấy rằng anh học lùi lại không? - Bẩm thầy, có. - Tại làm sao anh về nhà không chịu học? Có phải anh đã làm phiền cho cha mẹ tốn kém vì anh không? Nói xong, thầy im, nhìn Đức một lúc để cho lời nói ấy thấm thía đến tận đáy lòng Đức- Thì quả nhiên, ở mắt Đức, hai giọt nước ứa ra, to dần, rồi chảy dài xuống má. Nhưng thầy vờ mắng: - Anh còn cho là oan, phải không? Đức lấy vạt áo chùi nước mắt, đáp: - Bẩm thầy, không phải thế ạ. - Được, thầy me anh có nhà không? Rồi tôi đến chơi để mách rằng anh lười biếng. Đức nức nở, khóc to ra tiếng. Ông giáo lấy làm lạ, hỏi to: - Sao anh khóc? - Bẩm thầy, con có dám lười đâu. Thấy câu nói vô lý, thầy cau mặt lại. Nhưng rồi thầy cười gằn và hỏi vặn: - Hừ! Anh không dám lười! Thế tại làm sao không bài nào anh thuộc? Anh ở nhà làm gì? Đức run run đáp: - Bẩm thầy, tại ở nhà, con không được học. Rồi Đức òa lên khóc.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Nguyễn Công Hoan":Bước Đường CùngKép Tư BềnLá Ngọc Cành VàngLệ DungMột Đứa Con Đã Khôn NgoanNgười Ngựa, Ngựa NgườiNợ NầnOẳn Tà RroằnTấm Lòng Vàng Và Ông ChủTắt Lửa LòngTiểu Thuyết Nguyễn Công HoanTuyển Tập Truyện Ngắn Nguyễn Công HoanBơ VơDanh TiếtÔng ChủTấm Lòng VàngTruyện Ngắn - Nguyễn Công HoanĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tấm Lòng Vàng PDF của tác giả Nguyễn Công Hoan nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tấm Lòng Vàng (Nguyễn Công Hoan)
Này! Các anh! Thế nào nhỉ? Ở đám tế, muốn bảo đứng dậy, họ xướng thế nào nhỉ? Hơơơng. À phải... Nói xong, anh Tam khuỳnh hai tay ra đằng trước, dài giọng ra mà: - Hơơơng! Tiếng cười rầm rầm: - Kìa vua Zéro! Ngài có nghe tiếng không? Tìm mua: Tấm Lòng Vàng TiKi Lazada Shopee - Ngài lờ mãi! Ngài quỳ gan thế! Tiếng vỗ tay đôm đốp: - A hay! Hơơơng! Đức ơi! Hơơơng! Ơ nó cứ quỳ bạt mạng đi thôi! Anh em cười nôn ruột. Nhưng thầy giáo hất tay, bắt mọi người đi chơi xa. Từ lúc ấy, sân trường mới được vui vẻ. Chỗ này, vài anh đuổi nhau. Chỗ kia, vài anh rủ nhau đánh bi. Cạnh hàng rào anh Thơm nhồm nhoàm chiếc bánh tây. Ở góc trường, anh Lục hút thuốc lá vụng. Anh Đa, anh Banh khoác tay nhau, đi bách bộ, lầm bầm đọc bài chốc nữa. Anh Tý vạch xuống đất để hỏi anh Học bài tính vừa rồi. Chẳng còn ai để ý đến Đức đang quỳ ở góc lớp ba như ban nãy nữa. Ông giáo Chính ngồi ở bàn giấy, gấp quyển vở lại, gọi: - Đức! Anh lại gần đây. Rồi thầy nghiêm nét mặt, nhìn Đức. Đức, khoanh tay, cúi gầm, e lệ đến cạnh bàn thầy đứng im. Ông giáo trỏ quyển vở, trang nghiêm nói: - Anh không đáng tên là Đức! Anh ngẩng lên nhìn tôi đây. Đức sợ hãi, thưa: - Dạ! - Vở anh giữ rất sạch sẽ, sao không bài nào anh thuộc! Đức im lặng, không đáp. - Tôi nhận thấy độ ba tháng nay, anh đổi khác hẳn. Trước anh chăm chỉ bao nhiêu, nay anh lười biếng bấy nhiêu. Tại làm sao thế? Đức vẫn không đáp. - Tôi rất không bằng lòng. Các bạn anh đặt tên anh là vua Zẻro! Anh hay phải phạt! Anh có xấu hổ không? Thẹn thùng, Đức khẽ đáp: - Bẩm thầy, có. - À, có! Vậy sao anh không chịu học? Sao anh còn lười? Lười đến nỗi cả quần áo cũng để bẩn thỉu quá! Tôi tiếc cho anh rất sáng dạ. Anh phải biết, người sáng dạ đến đâu mà lười, cũng không bằng người tối dạ mà chăm. Tôi phạt anh là để anh sửa lỗi. Nhưng nếu anh không sửa lỗi, thì từ nay tôi không phạt nữa. Đức cảm động, hai mắt mọng những nước. Ông giáo nói tiếo: - Trước anh là một người học trò rất ngoan ngoãn. Tôi tưởng lên lớp này, anh vẫn ngồi đầu như năm ngoái ở lớp tư. Thế mà chỉ được một tháng, rồi anh đổi khác hẳn. Tuy trong lớp, anh không nghịch ngợm, anh chịu khó nghe, anh trả lời được những câu hỏi khó, nhưng đến bài học là anh không thuộc bao giờ, có khi bài làm, anh cũng bỏ dở. Giá anh chịu khó một tí đã đủ hơn anh em rồi. Vậy mà đến bây giờ, trong năm mươi người, anh ngồi thứ bốn mươi sáu! Anh có thấy rằng anh học lùi lại không? - Bẩm thầy, có. - Tại làm sao anh về nhà không chịu học? Có phải anh đã làm phiền cho cha mẹ tốn kém vì anh không? Nói xong, thầy im, nhìn Đức một lúc để cho lời nói ấy thấm thía đến tận đáy lòng Đức- Thì quả nhiên, ở mắt Đức, hai giọt nước ứa ra, to dần, rồi chảy dài xuống má. Nhưng thầy vờ mắng: - Anh còn cho là oan, phải không? Đức lấy vạt áo chùi nước mắt, đáp: - Bẩm thầy, không phải thế ạ. - Được, thầy me anh có nhà không? Rồi tôi đến chơi để mách rằng anh lười biếng. Đức nức nở, khóc to ra tiếng. Ông giáo lấy làm lạ, hỏi to: - Sao anh khóc? - Bẩm thầy, con có dám lười đâu. Thấy câu nói vô lý, thầy cau mặt lại. Nhưng rồi thầy cười gằn và hỏi vặn: - Hừ! Anh không dám lười! Thế tại làm sao không bài nào anh thuộc? Anh ở nhà làm gì? Đức run run đáp: - Bẩm thầy, tại ở nhà, con không được học. Rồi Đức òa lên khóc.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Nguyễn Công Hoan":Bước Đường CùngKép Tư BềnLá Ngọc Cành VàngLệ DungMột Đứa Con Đã Khôn NgoanNgười Ngựa, Ngựa NgườiNợ NầnOẳn Tà RroằnTấm Lòng Vàng Và Ông ChủTắt Lửa LòngTiểu Thuyết Nguyễn Công HoanTuyển Tập Truyện Ngắn Nguyễn Công HoanBơ VơDanh TiếtÔng ChủTấm Lòng VàngTruyện Ngắn - Nguyễn Công HoanĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tấm Lòng Vàng PDF của tác giả Nguyễn Công Hoan nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.