Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Cửu

Cổ trang, ngắn, nhẹ nhàng, ấm áp, thụ truy công, thanh lãnh tướng quân công x nhân thê vương gia thụ Cửu vương gia Liễm Hoằng từ bé đã ngưỡng mộ Yến đại nhân- thị vệ kiêm bạn thân của thái tử ca ca nhà mình, trăm phương ngàn kế muốn “thân cận” người ta. Thế nhưng, tim Yến Hằng đã có người, khi người kia thành thân bèn xin ra chiến trường giết giặc. Tiểu Cửu đợi năm năm trời chờ “chồng” trở về, lại ngoan ngoãn theo đuôi. Lúc này, Yến đại nhân bắt đầu xiêu lòng. Thế nhưng, biến cố xảy ra khiến cả hai chia lìa nhau… vài tháng =)) Người thương “bỏ chạy”, Yến Hằng phải bôn ba ngàn dặm về phương Bắc để tìm. Nói nghe tưởng khúc sau ngược công chứ thật ra chỉ mất mấy trang word là theo đuổi lại được rồi. Chả ngược gì cả. Thụ rất ngoan ngoãn, nghe lời, đúng kiểu dâu nhỏ. Công trầm tĩnh, ôn nhu, cầm được bỏ được. Truyện tuy ngắn nhưng đáng đọc. *** Thụy vương là đứa nhỏ nhất trong chín người con trai của Tiên hoàng. Lúc Hoàng đế đăng cơ, y vẫn chưa trưởng thành, các Vương gia khác đều đã nhận được đất phong đường ai nấy đi, y thì vẫn ở lại trong cung. Đợi tới lễ trưởng thành hôm đó, Hoàng đế ca ca hỏi y sau này muốn đi đâu. Tiểu Vương gia ấp úng: “Vẫn, vẫn muốn ở lại kinh thành.” Hoàng đế nở nụ cười, xoa xoa sau gáy y: “Vậy thì ở lại.” Tiểu Vương gia mang theo niềm vui nho nhỏ ở trong lòng không che giấu, cười đến mặt mày cong cong. Nụ cười kia rất có sức hút, đến cả thị vệ đeo đao Yến đại nhân lạnh như băng đứng cạnh Hoàng đế nhìn thấy, cũng nhịn không được mà nở một nụ cười. 2. Tiểu Vương gia là do Hoàng đế nhìn mà lớn lên, lúc y sinh ra Hoàng đế vừa mới mười tuổi, vẫn còn là Thái tử, vậy tạm gọi là tiểu Hoàng đế đi. Trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Vương gia, Tiên hoàng yêu cầu tám vị ca ca đặt tên cho y. Tiểu hoàng đế đứng thứ sáu trong chúng hoàng tử, đọc sách chưa được mấy năm, trong bụng không có mực nước gì, nhìn các ca ca từng người một đều tài hoa nổi bật, đặt cái tên thôi cũng có thể nhảy ra bông hoa, trong lòng không khỏi có chút bối rối. Cùi chỏ hắn đụng vào người tiểu thị vệ: “Chữ ‘Hoằng’ thế nào, tên ta có một chữ ‘Thanh’, rất xứng phải không?” Tiểu thị vệ kia chính là Yến đại nhân lúc còn bé. Tiểu Yến đại nhân bằng tuổi tiểu Hoàng đế, huống hồ từ lúc sinh ra đã bắt đầu tập võ, nào hiểu được những thứ văn vẻ này. Vì vậy rụt rè gật đầu một cái: “Điện hạ thấy tốt là được.” Tiểu Hoàng đế đi tới trước mặt đứa trẻ mặc tã lót đang ngủ say, nhìn tiên hoàng nói: “Nhi thần cho rằng, chữ “Hoằng” rất được…” Lời còn chưa dứt, tiểu Vương gia mặc tã lót đang nhắm mắt bỗng nhiên há mồm gào khóc. Tiên hoàng vui vẻ: “Được, xem ra Tiểu Cửu thích tên này lắm, vậy cứ gọi là ‘Liễm Hoằng’ đi.” 3. Tiểu Vương gia người cũng như tên, quả nhiên vô cùng dễ xấu hổ. Nhất là khi tiểu Hoàng đế tới thăm y. Tiểu Hoàng đế mang theo tiểu Yến đại nhân đứng trước cái nôi, em bé ngậm ngón tay, mắt to ướt át nhìn chằm chằm hai người họ, khiến cho tiểu Hoàng đế vô cùng phấn khởi. Tiểu hoàng đế đưa tới cho tiểu Yến đại nhân ôm thử. Tiểu Yến đại nhân mang bộ dáng ông cụ non, trên mặt không hề gợn sóng, thành thật đưa tay ra ôm vào. Khoảnh khắc lọt vào trong ngực, em bé thế mà cũng đỏ mặt. Tiểu Hoàng đế mừng rỡ: “Cửu đệ thật sự quá đáng yêu!” Tiểu Yến đại nhân thì mặt lạnh: “Cửu đệ của ngài tiểu lên người ta.” 4. Chớp mắt tiểu Vương gia đã đến tuổi đi học cùng các ca ca, nhưng mà vóc người y phát triển rất chậm, mới cao có đến bàn đọc sách. Thầy giáo dạy dọc sợ tiểu Vương gia không với tới bàn nên đã sớm lót thêm ba cái đệm hương bồ trên ghế ngồi. Tiểu Vương gia ngây ngốc đứng đấy, không biết làm sao. Tiểu Yến đại nhân đi phía sau cùng tiểu Hoàng đế thấy được, liền bước tới. Tiểu Yến đại nhân bây giờ đã trổ mã thành một thiếu niên thân dài thườn thượt, thiếu niên không tốn chút sức nào nâng y lên, đặt trên đệm hương bồ cao chồng chất. Tiểu Vương gia buông lỏng chân lắc la lắc lư, mặt lại đỏ lên rồi. 5. Tiểu Hoàng đế là con trưởng do hoàng hậu sinh ra, là người đứng đầu Đông cung. Tiểu Yến đại nhân với tư cách thiếp thân thị vệ, từ nhỏ đã lớn lên cùng tiểu Hoàng đế, coi như là người tâm phúc cạnh tiểu Hoàng đế. Yến đại nhân nói năng thận trọng, người ngoài khó có thể thân cận, đây là sự thật mọi người đều công nhận. Ngược là tiểu Hoàng đế, thân là Thái tử mà lại bình dị gần gũi. Tiểu Vương gia vẫn như thường ngày muốn chạy tới Đông cung, trong cung đều bảo y dính vị ca ca lớn hơn mình mười tuổi. Chỉ có mấy nha hoàn bên cạnh tiểu Vương gia hiểu: “À, lại đi tìm Yến đại nhân ấy mà.”   Mời các bạn đón đọc Tiểu Cửu của tác giả Hứa Bán Tiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
Tống Tiêu tuổi trẻ muốn làm nhất đại hiền thần, không may lại bị cái tên hoàng đế khư khư cố chấp thú vào cung. Sự nghiệp nhất đại hiền thần đành ngậm nguồi chuyển sang sự nghiệp hiền hậu thịnh sủng. Nhưng truyện dần bế tắc khi sự nghiệp hiền hậu vừa mới bắt đầu, hoàng đế băng hà... Lần nữa mở mắt ra đã đến thế kỷ thứ hai mươi mốt. Đường đường là Trạng Nguyên tài trí hơn người cũng phải cõng túi xách lên, đối mặt với kỳ thi trung học. Cơ mà... cái bạn ngồi cùng bàn này nhìn sao quen mắt quá vậy cà... Hoàng đế bệ hạ ▼_▼: "Cho mượn bài tập chép cái coi." Tống Tiêu: "..." *** Đám người bát quái cho Ngu Đường đủ loại chủ ý, có vài tên còn chạy qua bên weibo của Tống Tử Thành làm thuyết khách, đủ điều khuyên bảo. Mọi người vẫn không thường xuyên chú ý, lúc này mới thấy, weibo của Tống Tử Thành cũng thật phấn khích, có rất nhiều tin nói về Tống Tiêu, cái gì mà... con ta bây giờ đã lên đại học, hôm nay con trai đã mua quà cho ta, con trai giờ đây đã có thể tiếp quản công ty được rồi... Mọi người bên kia vẫn cứ tự mình tưởng tượng rồi tự mình sướng, vẫn đang chờ thêm các tin khác, nhưng đã mấy ngày trôi qua, trên weibo của Ngu Đường vẫn im lìm, nhưng bên Tống Tiêu lại có tin mới. "Nhà người kia có một con chó, ấy thế mà lại tên là 'Trương Hiếu Nhân'...", trong ảnh là bản mặt ngu ngốc của một con Husky lông xù, trong mồm vẫn còn ngậm một cái bánh quy hình khúc xương. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Thượng Đừng Nghịch - Lục Dã Thiên Hạc
Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan San
Do trên núi có thổ phỉ chuyên ăn cướp không chỉ của dân lành mà còn có của bọn quan phủ mấy đời quan phủ đến đây nhận chức được mấy ngày lại từ chức đi nơi khác khiến dân trong thành nghèo đói khổ sở.Ôn Liễu Niên là tân Tri phủ đại nhân, mới nhận chức  tại thành Thương Mang.Bách tính khua chiêng gõ trống, cứ tưởng rằng vị quan này cùng vị lúc trước như nhau đều là tráng hán ngũ đại tam thô rắn chắc, ai ngờ rằng từ trong xe ngựa đi ra lại là một con mọt sách gầy gò ốm yếu.Ôn đại nhân nhìn chung quanh, cau mày cảm khái, “Quả nhiên rất nghèo.”Bách tính nghe vậy cùng tan nát cõi lòng, chúng ta cũng không muốn, nhưng mà trên núi ngoài thành có thổ phỉ a. . . *** Giữa trưa trời nắng chang chang, khiến cây cối trong viện cũng héo rũ. Mộc Thanh Sơn bước từ trong phòng thu chi ra, dùng sức lười biếng duỗi eo, cảm thấy hơi nhức đầu. "Công tử." Hạ nhân đúng lúc bưng đến một chén nước thuốc, "Có thể khai vị thanh lọc, bảo chủ cố ý dặn dò phải uống hết." Nhìn chén nước thuốc màu nâu kia, Mộc Thanh Sơn nhíu mày, hít sâu mấy lần, rốt cuộc quyết tâm nuốt xuống hết. Vừa chua vừa đắng. "Bảo chủ đang ở tiền thính bàn chuyện với Lưu tiêu đầu." Hạ nhân lại nói, "Công tử vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay bên ngoài rất oi bức, hẳn là qua trận sẽ đổ mưa." Mộc Thanh Sơn cả người đều buồn ngủ, muốn trở về phòng lại nhớ đến lúc nãy Thượng Vân Trạch nói qua có chuyện muốn thương nghị với mình, cũng liền đến tiền thính, muốn xem thử rốt cuộc đang trò chuyện gì với Lưu tiêu đầu, cư nhiên có thể trò chuyện lâu như vậy -- Lúc trước cũng chưa từng nghe qua người này a. ... Mời các bạn đón đọc Thổ Phỉ Công Lược của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Cửu Môn Ký Sự - Sát Na Thất Công Tử
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Hoắc Tiên Cô ( hay còn gọi là nữ đương gia của nhà họ Hoắc) đã bắt đầu cho mối quan hệ giữa Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu. Mọi chuyện thì việc nhà họ Hoắc sau khi lão nhân gia mất thế lưc trong gia tộc đều ra rẻ cần có người đứng ra làm đương gia. Nhưng còn phải thông qua sự cho phép của Lão Cữu Môn mới có thể đứng vững được. Liệu sao lại là câu nối cho hai người bọn họ thì mời bạn đón xem. *** Không hiểu sao Trương Tiểu Ngũ lại có hảo cảm với một nhà ba người này. Từ khi đứa nhỏ tên Trương Tiểu Tà này bắt đầu gọi y là ông cố nội, y liền cảm thấy vô cùng thân cận, cho nên mới không hề khúc mắc mà nhường cho nó nửa cái giường của mình. Hơn nửa đêm nhìn thấy người xa lạ, rồi tự nhiên cậu ta lại bắt mình dẫn đi gặp người thân cận với mình nhất bây giờ. Rồi lại biết cha của Tiểu Tà bây giờ không biết đang ở đâu, liền theo bản năng năn nỉ đại ca ca tìm người. Y bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, chưa hiểu nhân tình, tất cả đều làm theo thiên tính và bản năng cảm nhận ấm áp. Chỉ là, có lẽ vì vừa rồi Trương gia đại ca ca đề cập đến chữ ‘đi’, trong lòng y lại cảm thấy rất khó chịu, tựa hồ là hôm nay từ biệt rồi sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa. Y cũng không biết vì sao lại đa cảm, lúc bị ôm đến trước mặt Ngô Tà, nước mắt đã rơi ướt má. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Môn Ký Sự của tác giả Sát Na Thất Công Tử.
Mạt Thế Trọng Sinh Lộ - Mộc Diêu
Trọng sinh trở về thời kì mạt thế, mặc dù có trí nhớ của kiếp trước, nhưng lại không dự đoán được mạt thế cuối cùng lại đến sớm hơn. Có dị năng không gian khác thường, có người thân lẫn tình người, có bạn bè có đồng đội, phải sống sót mới là đạo lý. *** Đêm khuya yên tĩnh, thời gian chậm rãi trôi qua, sau ba canh giờ, căn cứ vẫn không có lộ ra tin tức gì của tang thi vây thành, nhưng mà lòng hai người Từ Hạ hết sức rõ ràng, đây cũng không phải là không có một chút tin tức, mà là quân đội căn cứ đã khống chế tin tức này. Đoàn đội mỗi ngày ra ngoài chấp hành nhiệm vụ căn cứ ít nhất cũng có trên trăm, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có vài đội ngũ đụng phải tang tri triều loại nhỏ, có lẽ vừa mới bắt đầu phần lớn mọi người cho rằng đây chẳng qua là trùng hợp, sau khi trở về nghe người khác vừa nói nữa, tin tưởng ít nhiều cũng có thể đoán được sơ sơ. ... Mời các bạn đón đọc Mạt Thế Trọng Sinh Lộ của tác giả Mộc Diêu.