Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Editor: Sapphire Không nghĩ rằng Lục Xuyến vốn đường đường là một nam nhân chính cống lại có ngày được xuyên không, “Ngươi giống cái này, so với giống cái yếu nhất trong bộ lạc chúng ta còn nhỏ gầy hơn! Ế? Ngươi tại sao còn lùn nữa?” Hùng nhân đổi bên móng vuốt vỗ vai của hắn, đập hắn chúi người xuống đất. “Ta lần đầu tiên thấy giống cái cũng sẽ có vật này.” Sư nhân nhìn chằm chằm JJ của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Không sao, cho dù có cái này cũng sẽ không ảnh hưởng hứng thú của chúng ta đối với ngươi! Ngươi là giống cái giỏi nhất.” Một đám dã thú lưỡi chảy nước miếng vẻ mặt thèm thuồng nói. Lục Sướng không thể nhịn được nữa, nhìn trời điên cuồng hét lên:“Lão tử là giống đực…… Không đúng, lão tử là nam nhân!” Lúc này một Báo nhân giống cái xoa đầu của hắn:“Ta lần đầu tiên gặp giống cái mảnh mai như ngươi đó.” Lục Sướng ngửa đầu nhìn “Giống cái” cao gần hai mét, triệt để câm nín. Đờ heo, còn ai tin hắn thật sự là nam nhân a? Nội dung: Dị giới đại lục xuyên qua thời không ảo tưởng không gian Diễn viên: Lục Sướng ┃ phối hợp diễn: Leo, Rick, Mộ Liên, vv… ┃ khác: Dị giới đại lục, xuyên qua, 1×1 *** Vốn để ăn mừng lần thất tình thứ mười ba mà đi du lịch bộ lên núi, đang ở giữa sườn núi gặp mưa to tầm tã, muốn cũng không còn chỗ trốn, còn bi kịch thất lạc với đoàn lữ hành. Lục Sướng toàn thân ướt đẫm giơ lên ngón giữa với ông trời, rồi bị một đạo sấm sét đánh cho hôn mê. Khi hắn mở mắt ra, bắt đầu không ngừng phàn nàn ông trời quá xá nhỏ mọn, không phải chỉ là làm một cái thủ thế khá hùng hồn thôi sao? Có cần quăng hắn tới một vùng núi khắp nơi đều là đại thụ che trời không vậy? Tuy cảnh vật bốn phía không tệ, nhưng bây giờ Lục Sướng không có tâm tình ngắm cảnh, bởi vì hắn phát hiện mình có thể là gặp phải xuyên qua đâu đâu cũng có mất rồi. Cây cối xung quanh vô cùng cao lớn, cây trăm năm già nhất xưa nhất trước đây hắn gặp ở trong này cũng chỉ là độ cao trung bình, gốc đại thụ nào cũng thẳng tắp duỗi lên bầu trời, chặn hết ánh mặt trời chói mắt. Lục Sướng lấy điện thoại ra quơ quơ, không có gì bất ngờ, hoàn toàn không có tín hiệu, đừng nói nơi này có thể là thế giới khác, coi như là ở địa cầu, phỏng chừng cũng không có sóng của nhà đài nào có thể dạo chơi đến rừng rậm có phong cách nguyên thủy như vậy. Bất kể là rừng rậm thất lạc của thế giới khác hay là địa cầu, đầu tiên cần làm, nhất định là phân biệt rõ phương hướng, xem xét hoàn cảnh, nhìn xem nơi này an toàn không, có thức ăn không, có đường ra không. Hắn theo trong balo lấy ra la bàn cùng mã tấu Thụy Sĩ, khắc “SOS” trên trên cành một gốc cây thoạt nhìn trông thấp nhất, kỳ vọng các nhà khảo cổ học đến có thể thấy thông điệp hắn cầu cứu. Khắc xong dấu hiệu, Lục Sướng mở ra la bàn, lại phát hiện một chuyện làm hắn bi ai — kim la bàn đang không ngừng chuyển động, chính là không chịu dừng lại, chứng tỏ nơi này từ trường hỗn loạn, không thể dựa vào công cụ phân biệt rõ phương hướng. Hiện tượng này một lần nữa chứng minh nơi đây có thể không phải địa cầu, thậm chí không phải cái vũ trụ hắn biết rõ kia, hết thảy thường thức sống của hắn ở trong này có lẽ đều là vô dụng. Hắn không cách nào phân biệt rõ thực vật xung quanh có độc hay không, không biết ở đây mặt trơi có mọc phía đông lặn phía tây không, không biết hoàn cảnh nơi này. Lục Sướng có chút vô lực co quắp ngồi trên cỏ, trong nội tâm hối hận hành vi bất kính với ông trời của mình lúc trước. Tuy luồng sét kia có thể chỉ là bất ngờ, không liên quan đến ông trời, nhưng dù sao cũng là sau khi mình bi phẫn khoa tay múa chân ra ngón giữa mới xảy ra, có lẽ thật sự chọc giận vị thần nào đó tương đối nhỏ mọn, rồi một cước đá hắn đến cái thế giới không biết tên này. Có lẽ cầu nguyện một chút sẽ được trở về, Lục Sướng lạc quan nghĩ, có lẽ vị thần kia chỉ là muốn giáo huấn hắn, thấy hắn thành tâm thành ý xin lỗi, có lẽ sẽ tha thứ hắn, lại phát một luồng sét đến đánh cho hắn trở về. Tuy hắn không có tín ngưỡng, nhưng tạm thời ôm chân phật còn hơn. Lục Sướng hai tay tạo thành chữ thập, trong miệng lẩm bẩm, cầu xin kim cổ nội ngoại từ Lão Tử đến Thích Ca Mâu Ni tới chúa Jesus chúa Cơ-Đốc cả mấy lần. Hắn không tin mình lại xui xẻo như vậy, thất tình gặp mưa lớn bất ngờ, rồi gặp sấm sét, sấm sét đánh cho xuyên qua. Lục Sướng cảm thấy, chỉ cần mình thành tâm, nhất định sẽ cứu vãn được. Một giờ… hai giờ… ba giờ trôi qua — Trong bụng đói meo làm phẫn nộ theo trong lòng hắn dâng theo, chó cùng rứt giậu. Lục Sướng phẫn nộ một lần nữa giơ lên ngón giữa với trời, vì vậy, chuyện càng bi thương đã xảy ra — Trong bụi cỏ rất cao cách hai mét sau lưng phát ra tiếng xột xoạt, như là có thứ gì đó đạp lên. Lục Sướng đang giơ ngón giữa cứng ngắc quay đầu, đối mặt với một đôi mắt màu vàng. Một con sư tử lớn màu vàng cao tới hai mét đang nhìn chằm chằm hắn, đầu lưỡi dài màu máu duỗi ra, liếm mép một vòng rồi thu trở về. Lục Sướng cảm thấy chân mềm nhũn, lưng rét run. Hắn đam mê du lịch đã từng làm nghiên cứu về các loại động vật, theo hắn biết, sư tử lớn nhất được phát hiện trên thế giới, cũng không quá 1.3 mét, nhưng con sư tử trước mắt này, rõ ràng tương đương khi hắn đứng thẳng lên. Bây giờ nên làm gì? Đánh nó? Lục Sướng nhìn hàm răng bén nhọn của sư tử, âm thầm chối bỏ ý nghĩ này, sẽ chỉ làm hắn chết nhanh hơn. Chạy sao? Ánh mắt phóng về phía vóc dáng to lớn của sư tử, tứ chi kiện tráng, Lục Sướng cảm thấy cho dù mình có mọc cánh bay cũng không thoát được con sư tử với tốc độ 100 m/s này nổi năm giây. Như vậy, cũng chỉ còn lại có một con đường — giả chết. Lục Sướng ngốc ngốc nằm trên mặt đất, hai tay mở rộng, ngừng thở. Sư tử nghiêng đầu, chậm rãi đi đến trước người hắn, cúi đầu xuống, hít hà mặt cùng tóc của hắn. Lục Sướng căng thẳng trong nội tâm, chỉ cảm thấy hơi thở nóng hầm hập xẹt qua mặt mình, cổ, trước ngực, bụng — sau đó, dừng ở cái nơi nào đó không nên ngừng kia. Dù cho làm người chết cũng không so được với bị sư tử biến thành thuốc bổ tráng dương nhá! Lục Sướng lập tức ngồi dậy, một quyền nện ở trên thân sư tử đang cúi đầu không ngừng ngửi. “Grào –” Sư tử ngẩng đầu rống lớn một tiếng, chân trước nâng lên, nhào tới hắn Lục Sướng cầm thật chặt mã tấu Thụy Sĩ trong tay, chỉ đợi sư tử cắn cổ hắn thì đâm nó cùng liều mạng. Nhưng sư tử không cắn cổ họng hắn, mà là dùng hai cái chân trước, ghim hai tay Lục Sướng trên mặt đất, đôi mắt to màu vàng nhìn vào hai mắt đầy sợ hãi của Lục Sướng. Nó cúi đầu xuống, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm trên mặt Lục Sướng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp. Lục Sướng trừng mắt nhìn con sư tử, phát hiện khóe miệng nó cong lên, như là nhoẻn ra một nụ cười, trong mắt chảy ra nét thỏa mãn. Hắn nhất định là điên rồi, sư tử biết cười, lại còn có biểu cảm nhân tính hóa như vậy? Lục Sướng cảm giác mình đang nằm mơ, dứt khoát nhắm mắt lại, chờ tỉnh dậy có lẽ sẽ phát hiện, mình căn bản cũng không xuyên, không ở trong núi, càng không bị bạn gái đá. Nhưng sư tử không cho hắn cơ hội hôn mê, nó há cái miệng rộng, cắn xé áo thun của hắn, da thịt Lục Sướng trắng noãn liền bạo lộ trong không khí. Sư tử bị màu da hiếm thấy này khiến cho ngây ngốc một chút, sau đó cúi đầu xuống, lại ngửi ngửi ngực hắn. Hơi thở cực nóng phun trên lồng ngực xích lõa của Lục Sướng, kích khởi làm hắn run rẩy một trận, hai điểm trước ngực không tự chủ được đứng thẳng dậy, trên da thịt trắng noãn hết sức mê người. Sư tử cười, duỗi đầu lưỡi ra, khẽ liếm trên hai điểm đỏ thẫm. Trên đầu lưỡi của nó có một điểm gồ, làm Lục Sướng cảm thấy tê tê, còn có chút đau đớn, hắn không khỏi “A” kêu đau một tiếng. Âm thanh không cao này kích thích sư tử, đồng tử nó hơi co lại, càng thêm chuyên chú liếm Lục Sướng, khiến hai điểm vốn đã đứng lên trở nên càng cứng rắn, tới mức có thể dùng đầu lưỡi liếm qua lại cảm nhận. Lục Sướng trợn mắt há hốc mồm, đây là sao? Hắn chẳng lẽ đang tại bị một con sư tử khổng lồ đùa giỡn? Hơn nữa con sư tử này thủ đoạn ve vãn cực kỳ cao minh, làm phía dưới hắn không khỏi có chút đứng lên. “Mẹ kiếp! Mày cái đồ hỗn đản này! Cái con sư tử háo sắc chết tiệt này, nhanh cút xuống cho tao!” Hắn vừa mắng, vừa liều mạng giãy dụa. Cơ mà hình thể cùng lực đạo lại không cùng một trục Ox, sư tử hoàn toàn không thèm để ý hắn giãy dụa, tiếp tục chuyên chú tiến hành sự nghiệp của mình. Lục Sướng rống lên một lát, cảm thấy toàn thân vô lực, nằm trên mặt đất há miệng thở dốc. Sư tử động chân trước, kéo hai tay hắn duỗi trên mặt đất xuống phía dưới, đồng thời cái đầu bự cũng trượt xuống, cuối cùng dừng ở bên hông Lục Sướng, mở ra miệng rộng cắn nát toàn bộ cái quần hắn, khiến cho hắn vô lực bày ra ở đáy mắt sư tử. Sư tử có chút nghiêng đầu, như là có chút bất ngờ, chần chừ cúi cái đầu lớn xuống. Xúc cảm tê dại làm cho Lục Sướng thật sự chịu đựng không nổi, liều mạng ngẩng đầu lên lớn tiếng chửi bậy, nhưng giọng của hắn giống như làm cho sư tử càng thêm hưng phấn, động tác lưỡi cũng nhanh hơn, chỉ chốc lát sau, liền khiến hắn hoàn toàn hưng phấn. Nếu như có thể huy động mã tấu trong tay, Lục Sướng tuyệt đối sẽ một phát cắt rơi đầu lưỡi của sư tử, sau đó trực tiếp cắt cổ tự sát, quả thực chính là xấu hổ muốn chết! Sư tử ngẩng đầu rống lên một tiếng, chân trước nâng lên, buông lỏng kiềm chế với Lục Sướng. Lục Sướng vừa được tự do, lập tức cầm lấy đao đâm về phía sư tử. Sự thật đã chứng minh, con thỏ cho dù có cầm khẩu AK47 cũng không cách nào làm tổn thương đến một sợi lông của diều hâu, theo tính chất bắc cầu, công kích của Lục Sướng không có nổi chút tác dụng nào với sư tử. Nó chỉ đảo đuôi qua, cột hai tay Lục Sướng vào cùng một chỗ, mã tấu không tiếng động rơi trên mặt đất. Sư tử đảo thân về phía sau, ngồi xổm trước ngực Lục Sướng, cái đuôi chăm chú trói lại hai tay của hắn, đầu đuôi còn đang nhẹ nhàng quét động trước ngực của hắn, như đang khiêu khích. (tư thế “^(“-không-nhấn-shift) Lục Sướng liều mạng giãy dụa, hai chân đá lung tung, bị sư tử đè lại, lần thứ hai bày ra không sót gì, sư tử gầm lên, lần nữa cúi đầu xuống. Trong tê dại mang một tia đau nhức làm cho Lục Sướng không cách nào thích ứng, chỉ có thể trầm thấp nức nở nghẹn ngào, tùy ý sư tử không ngừng phát động thế công với hắn. Dần dần, hắn cảm thấy có một chút không đúng, trước ngực giống như có thứ gì đó đang nóng lên biến cứng, đè trước ngực hắn. Sẽ không phải là…… Ngay lúc hắn liều mạng chối bỏ ý nghĩ này của mình thì, sư tử đứng dậy, cái đuôi khẽ nhúc nhích, nâng hai tay Lục Sướng lên, lướt qua đỉnh đầu, hai chân sau tách ra, vượt qua đứng ở chỗ trên đầu Lục Sướng, làm hắn tinh tường trông thấy thứ đang dần dần biến cứng kia. Lục Sướng nuốt nước miếng một cái, cái này…… không phải nó muốn — Rất không cho phép hắn nghĩ nhiều, sư tử thế công nhanh hơn, từng đợt khoái cảm truyền đến, làm hắn dần dần đạt tới đỉnh, cuối cùng rốt cục duy trì không được, một đạo nhiệt lưu từ trong cơ thể bắn ra. Lục Sướng chết lặng nằm trên mặt đất, chằm chằm nhìn vào sư tử hùng vĩ, nghĩ, để hắn chết nhanh chút đi mà. Chất lỏng mang theo một tia khí vị kích thích chảy ra, còn có một chút không cẩn thận tung tóe đến trong miệng sư tử, cái đầu to của sư tử không ngừng lay động, toàn thân kịch liệt run run, như là đang chịu đựng cái gì. Ngay sau đó, chuyện làm cho Lục Sướng càng giật mình đã xảy ra — thân thể sư tử dần dần thu nhỏ lại, cái đuôi biến mất, lông dài không ngừng co rút lại, cuối cùng hóa thành một nam tử cao lớn tóc vàng, vô lực ghé vào trên người Lục Sướng. Lục Sướng được tự do, lập tức bò lên, hung hăng cắn ngón giữa của mình một cái — cho dù không phải đang nằm mơ, cũng phải trừng phạt cái thứ thích gây họa này mới được! Mời các bạn đón đọc Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân của tác giả Thanh Sắc Vũ Dực.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phấn Đấu Cho Khoa Học
Có người qua đường hỏi Thẩm Trường An: Cậu có sợ chuyện thần bí không? Thẩm Trường An: Không sợ. Người qua đường ngạc nhiên: Tại sao? Thẩm Trường An: Vì đã gặp bao giờ đâu. Người qua đường im lặng hồi lâu mở miệng lần nữa: Thế cậu có sợ ma không? Thẩm Trường An: Không sợ, là thanh niên của thế kỷ mới, chúng ta phải tin tưởng khoa học, khoa học mới là lực lượng sản xuất quan trọng nhất để phát triển, ma quỷ có thể phát minh sáng tạo hay làm cho mọi người có cuộc sống tốt không? Người qua đường: … Đây là câu chuyện tâm linh huyền bí ấm áp mà nhân vật chính cho rằng thế giới là khoa học, tình tiết hoàn toàn hư cấu, các địa danh xuất hiện trong truyện đều không tồn tại. Văn phong nhẹ nhàng thoải mái, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. o Cảnh báo nho nhỏ của Editor: 1. Truyện nhẹ nhàng không có nhiều cao trào, không dành cho những bạn thích kịch tính. 2. Chậm chậm chậm nhiệt (n), hơn 80 chương vẫn chưa xác định mối quan hệ, bạn nào thích yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu ngay và luôn, yêu trong chục chương đầu nên xem xét trước khi nhảy hố. *** Thể loại: linh dị thần quái, chủ thụ, nhẹ nhàng ấm áp văn, kiệm lời Thiên Đạo công x tin tưởng khoa học, thích giúp đỡ "người" khác 10 kiếp công đức thụ. Như tui nói ở trên, thụ có 10 kiếp công đức, ba mẹ nuôi hy sinh vì nhiệm vụ mất nên sống trong quân đội từ nhỏ nên vũ lực khá mạnh. Đáng lẽ 10 kiếp công đức của thụ rất thu hút quỷ quái, thụ tương đương với thuốc bổ cho tụi nó nhưng vì ở trong quân đội nên thành tụi nó sợ thụ như sợ cọp. Lúc đầu thụ không tin yêu quái, làm việc trong bộ Dân Phục, là cái bộ tuyên truyền không mê tín dị đoan, ai dè gặp quỷ, giúp quỷ còn nhiều hơn giúp người.  Thụ gặp công, thấy công bị bắt nạt nên giúp đỡ, từ đó hai người thành bạn bè, công cưng thụ như cưng trứng, quan tâm các kiểu, ổng là Thiên Đạo mà phụ thụ đi tuyên truyền không có thần tiên ( =)) ), lâu quá không biết yêu ai nên cứ ngu ngơ vcl ra, đọc cười xỉu. Có một con quỷ, nó cướp số mạng của 99 người tốt số, để họ sinh oán hận rồi làm cho nhân loại gặp thiên tai, ai dè, thụ phá giải hết.  Nói chung bộ nhẹ nhàng, chưa tới 1 dòng là gϊếŧ được con quỷ tội nghiệp không có tên này, vì thụ có 10 kiếp công đức, lời thụ nói như kiểu thánh chỉ í, có linh hồn người mẹ "lợi dụng" thụ, để thụ phá cái chỗ quỷ ở vì bọn quỷ chỗ này bắt cóc linh hồn con gái bà, khi thả ra thì cô con gái về âm phủ, bà quay lại xin lỗi với tạ ơn thụ, rồi chuẩn bị đi chuộc lỗi vì lợi dụng thụ, ai dè thụ chúc phúc một câu thôi mà cửa minh giới mở ra, bả được miễn 5 năm xám hối, rồi được gặp lại con gái mình nữa. Hay như con quỷ đi, thụ nói nó là mày không yêu thế giới thì không nên tồn tại nữa, cái con quỷ đó biến mất. Nói chung truyện siêu dễ thương luôn, vừa cưng vừa cute, đáng đọc, mà đọc QT ó, tại vì có nhà edit mà mới mấy chương à. Mời các bạn mượn đọc sách Phấn Đấu Cho Khoa Học của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Vật Phát Sáng
Ai cũng nói Lục Phỉ thích Thư Nguyên, thích đến mức nhỏ bé như hạt bụi [*]. Ỷ vào tình yêu này, Thư Nguyên làm mình làm mẩy, hành hạ Lục Phỉ đến chết đi sống lại. Điều Thư Nguyên không ngờ là... Có một ngày, Lục Phỉ không cần cậu nữa. Gỡ mìn thêm: Giai đoạn đầu Thụ vô cùng ra vẻ, Công rất nhẫn nhịn, tôi tự có sắp xếp, sẽ không đổi nữa. Không thích phát triển của tình tiết hoặc không thích nhân vật xin nhấn "X", đừng mắng người cũng đừng đánh giá tiêu cực. Giới thiệu vắn tắt bằng một câu: Lục Phỉ không cần cậu nữa. Dàn ý: Những cách khác nhau để yêu. [*] Được trích từ câu văn viết phía sau bức ảnh chụp mà Trần Ái Linh gửi cho Hồ Lan Thành. Nguyên văn của câu này là: "Gặp được anh, cô ấy trở nên nhỏ bé vô cùng, nhỏ như hạt bụi. Nhưng lòng cô ấy thích điều này, từ trong hạt bụi nở một đóa hoa." *** "Lục Phỉ nói muốn chia tay với cậu hả?" Khi Ôn Nghi nghe đến đó thì khựng lại, cảm thấy hơi khó tin. Mấy giây sau, Ôn Nghi thử xác nhận: "Không phải cậu, mà là Lục Phỉ à?" Thư Nguyên ngồi trên chiếc sô pha màu trắng sữa mà cậu thích nhất ở nhà Ôn Nghi, bưng một tách cà phê nóng, đôi mắt ửng đỏ, nhìn thì biết là đã khóc. Nhưng con người cậu rất khó kiềm chế cảm xúc của mình, khóc, cười, nổi giận đều là chuyện có thể xảy ra trong một giây. Cậu khóc rồi mới chạy đến nhà Ôn Nghi, điều này không có nghĩa là cậu buồn đến cùng cực, chỉ có thể cho thấy là cậu rất tức giận, cảm xúc gần như là đang ở ranh giới của sự bùng nổ, mà Ôn Nghi là người duy nhất có thể dễ dàng bao dung cậu. Nghe câu hỏi của Ôn Nghi, Thư Nguyên chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó cầm điện thoại di động lên nhìn một lát, sau khi xác nhận không hề có tin nhắn nào thì gật đầu lần nữa: "Ừ." Sáng sớm, cậu và Lục Phỉ cãi nhau. Chỉ vì Lục Phỉ làm vỡ một cái chén. Thư Nguyên ngủ rất muộn, Lục Phỉ thì phải dậy sớm đi làm, bởi vậy mỗi lần Lục Phỉ dậy sớm làm bữa sáng đều sẽ chú ý không đánh thức cậu dậy. "Xoảng" một tiếng, âm thanh vỡ vụn vang lên khiến Thư Nguyên giật mình thức dậy, cậu nén giận đi tới phòng bếp, Lục Phỉ nói xin lỗi cậu: "Xin lỗi cục cưng, anh bị trượt tay, làm ồn em à?" "Em đã nói bao nhiêu lần rồi!" Thư Nguyên oán giận nói: "Tối em phải làm việc đến khuya, anh có thể yên tĩnh -" Giọng nói chợt im bặt. Những mảnh vỡ trên đật khiến Thư Nguyên trợn tròn mắt: "Lục Phỉ, anh làm vỡ cái chén tráng men của em hả?!" Lục Phỉ còn chưa kịp thay quần áo, trên người chỉ mặt một chiếc áo thun trắng, đang không biết bị dính nước chấm gì mà ướt một mảng. Anh như không phát hiện ra, điềm đạm bắt đầu thu dọn: "Nguyên Nguyên, cẩn thận đừng đạp trúng. Mấy bữa trước anh dọn kho tìm được nên muốn lấy ra dùng thử, không phải em thích nó lắm à?" Thư Nguyên nổi giận đùng đùng: "Anh còn biết em thích nó lắm à?! Lục Phỉ, có phải anh có bệnh không, đây là hàng thủ công mỹ nghệ, bao nhiêu chén anh không dùng lại dùng cái này?" Biết cậu có tính cáu kỉnh khi rời giường, Lục Phỉ đổ mảnh vỡ đi rồi sờ đầu cậu, dỗ dành: "Anh đền cho em được không?" Thư Nguyên đánh "chát" gạt tay anh ra, nói không suy nghĩ: "Anh đền? Anh lấy cái gì mà đền? Đền có thể giống được sao? Cái chén tráng men này là lần trước người nhà hai chúng ta cùng du lịch Istanbul mua, có ý nghĩa rất quan trọng, anh biết gì chứ?!" Cái gọi là người hai nhà cũng không phải là nhà họ Lục, Lục Phỉ không có nhà. Người hai nhà mà Thư Nguyên nói là nhà họ Thư và nhà chú Lâm, bạn thân của ba Thư. "Lần sau chúng ta đi chung rồi mua một bộ nữa." Lục Phỉ cúi đầu nhìn cậu. "Ai thèm!" Mắt Thư Nguyên đỏ lên: "Ai muốn đi với anh! Anh thế nào chứ? Anh biết thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hay là từng học lịch sử mỹ thuật? Đồ anh mua về đều thô kệch cả!" Thư Nguyên vọt về phòng, leo lên giường trùm chăn kín lại. Trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, có lẽ là Lục Phỉ đang rửa tay hay gì đó. Một lát sau, Thư Nguyên nghe tiếng bước chân của Lục Phỉ từ xa đến gần, đến phòng cất quần áo, có tiếng mở tủ, có thể là đang thay đồ. Khi đi làm Lục Phỉ luôn mặc đồng phục, anh có dáng chân dài vai rộng, mặc Âu phục vào như là biến thành người khác, Thư Nguyên thường để anh dùng dáng dấp cấm dục này để lên giường với mình. Nhưng hiện tại, trong đầu Thư Nguyên chỉ toàn là hình ảnh cái chén tráng men vỡ đầy đất kia. Cậu càng nghĩ càng giận, thậm chí cảm thấy Lục Phỉ cố ý, Lục Phỉ không muốn thấy bất kì thứ gì liên quan đến người kia cho nên mới dùng mánh khóe ấu trĩ này để đạt được mục đích. Lục Phỉ đi tới trước giường. Trong chiếc chăn mềm xõa tung trên giường, Thư Nguyên cuộn thành một khối, vì cách lớp chăn nên giọng nói có hơi buồn cười: "Anh biến đi, em không cần anh xin lỗi! Tối nay em muốn về nhà, họ sẽ không làm ồn em, em không quay lại nữa! Anh thích làm gì thì làm đó -" "Thư Nguyên." Giọng nói lạnh lùng của Lục Phỉ truyền đến. Thư Nguyên ngây người. Đã rất lâu rồi cậu chưa nghe Lục Phỉ gọi tên đầy đủ của mình. Sáu năm, hay là bảy năm? Giọng điệu này cũng khiến cậu cảm thấy bất an, giống như ngày trước khi đi học lén ăn vụng, hay là lén sửa điểm bài kiểm tra, mỗi lần Lục Phi phát hiện được đều nói hết sự thật cho ba Thư, sau đó Thư Nguyên sẽ bị đánh, bị trừ tiền tiêu vặt. Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Phỉ nói: "Chia tay đi." Thư Nguyên xốc chăn ngồi dậy, tựa như là nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, rõ ràng vẫn còn tức nhưng lại hơi mơ màng: "Anh nói gì?" Lục Phỉ đã thay xong đồ đi làm, bộ vest màu xám đậm được cắt may vừa vặn kèm cà vạt màu nâu đen, không giống nhân viên văn phòng mà lại giống như một người mẫu trong quảng cáo của Anh. Mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ nhìn người trên giường như trước. Có lẽ Lục Phi sợ Thư Nguyên không nghe rõ. Vậy nên Lục Phỉ nói lại lần nữa: "Chúng ta chia tay đi." Cuối cùng Thư Nguyên cũng có phản ứng lại, trong giây lát cậu khó mà tin được, lại cảm thấy mặt mình nóng rát: "Chia tay? Anh muốn chia tay với em?" Loại nhục nhã này khiến cậu không chịu nổi. Cậu nện chiếc gối vào khuôn mặt đáng ghét của Lục Phỉ: "Chia thì chia! Anh nói đó! Đến lúc đó đừng có hối hận chạy tới khóc lóc cầu xin tôi!" Lục Phỉ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng nói: "Được." Lục Phỉ đi rồi, Thư Nguyên nằm trên giường 20 phút. Sau đó cậu khóc một tiếng đồng hồ. Những lúc thế này Thư Nguyên không thể nào tiếp tục làm việc tại nhà, cũng không thể nào ở một mình được, cậu cứ mặc đồ ngủ như vậy mà chạy tới nhà Ôn Nghi. Khi đến nơi cậu mới nhận ra mình vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi của Lục Phỉ trên người, chiếc áo sơ mi quá khổ khiến cả người cậu trông nhỏ nhắn, tối hôm qua sau khi làm ở sô pha thì mặc vào, lúc ấy Lục Phỉ có hơi dữ dội, chân cậu mềm nhũn. Con mèo Ôn Nghi nuôi nhảy lên người Thư Nguyên muốn được vuốt ve, đây là một con mèo Anh lông ngắn, bình thường rõ ràng không thèm nhìn cậu, chỉ có Lục Phỉ mới không kiêng nể gì mà vuốt ve nó. Là vì mùi trên áo sơ mi của Lục Phỉ sao? Thư Nguyên không biết. Thư Nguyên tố cáo với Ôn Nghi: "Cậu tin không? Vậy mà Lục Phỉ chỉ vì một cái chén mà muốn chia tay với mình! Chẳng lẽ anh ấy không biết mình cáu khi mới dậy sao? Rõ ràng là lỗi của anh ấy, anh ấy làm sai mình nổi giận cũng không được à? Từ đó tới giờ không phải chỉ một lát là mình đã quên rồi sao? Có phải dạo này mình tốt với anh ấy quá rồi không?!" Ôn Nghi nói: "Nguyên Nguyên, không phải mình nói chứ, lần này cậu thật sự quá đáng." Thư Nguyên: "Cậu có phải bạn mình không vậy?" Ôn Nghi im lặng một lát, chậm rãi nói: "Mình hỏi cậu, Lục Phỉ ăn sáng chưa?" Thư Nguyên: "..." Lục Phỉ không có thói quen ăn sáng, chuyện này hình thành khi ở nước ngoài. Nghe nói khi ấy một ngày Lục Phỉ làm ba bốn việc, 5 giờ sáng phải đến làm ở nhà hàng trên phố người Hoa, căn bản không có thời gian ăn sáng. Sau khi hai người ở bên nhau, Lục Phỉ lại tập được thói quen làm bữa sáng cho cậu. "Gần đây công ty của Lục Phỉ sắp đưa ra thị trường, mình nghe nói bận đến mức chân không chạm đất, vậy mà tối nào cũng vội về với cậu, sáng còn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn để cậu không bị chết đói." Ôn Nghi bình tĩnh nói: "Chỉ là đánh thức cậu dậy thôi. Vì một cái chén, cậu nói đúng, chỉ một cái chén thôi, cậu đã nổi nóng như vậy còn bảo người ta biến." Bị nói xong Thư Nguyên sửng sốt, hình như cậu... Có hơi quá đáng. Ôn Nghi nói: "Năm nay cậu 24 tuổi rồi, không phải 18 đâu, chẳng lẽ Lục Phỉ dỗ cậu suốt đời à? Thỉnh thoảng cậu cũng nên thông cảm cho người ta chút chứ." Thư Nguyên lầm bầm: "Tự anh ấy cam tâm tình nguyện..." Bây giờ Thư Nguyên đã hơi hối hận, nhưng mà vẫn tức. Dù thế nào đi nữa, Lục Phỉ cũng không nên có phản ứng lớn như vậy, cậu cảm nhận lần này vẫn là Lục Phỉ sai nhiều hơn. Đã mấy tiếng rồi, ngay cả một tin nhắn xin lỗi Lục Phỉ cũng chẳng thèm nhắn. Giao diện tin nhắn im ắng, dừng lại ở một lần hai người nói chuyện phiếm, Thư Nguyên nói bụng mình khó chịu, Lục Phủ bèn trả lời "Nửa tiếng". Nửa tiếng sau, Lục Phỉ còn đang họp đã cầm thuốc về. Ôn Nghi khuyên Thư Nguyên: "Vừa phải thôi, tối nay lúc anh ấy về cậu thể hiện ngoan ngoãn một chút, chưa tới một phút là anh ấy sẽ tha thứ cho cậu." Thư Nguyên cảm thấy không được tự nhiên lắm. Muốn cậu dỗ Lục Phỉ sao? Trừ phi hôm nay Lục Phỉ nhắn tin cho cậu trước, xem như cho cậu bậc thang đi xuống. ... Thư Nguyên ngây ngẩn ở nhà Ôn Nghi cả buổi sáng, ăn cơm xong mới quay về căn nhà cậu và Lục Phỉ mua. Những mảnh vỡ trong phòng bếp được Lục Phỉ dọn rất sạch, trên mặt bếp vẫn còn đặt một đĩa bánh quế chưa kịp bày ra, là Lục Phỉ làm hồi sáng. Thư Nguyên dùng ngón tay chọc chọc, nó đã mềm xèo rồi, sợ là không ngon nữa. Cậu không biết nên xử lý thế nào bèn thuận tay cho vào tủ lạnh, muốn chờ Lục Phỉ về làm. Thư Nguyên gõ chữ cả buổi chiều. Cậu đang là một blogger chuyên viết đánh giá cho các điểm du lịch lớn và những người nổi tiếng trên mạng, vì điều kiện gia đình tốt, vào thời internet chưa được phát triển như bây giờ cậu đã thường đăng các trải nghiệm du lịch ở các nước khác nhau, khi đó rất nổi. Hiện giờ cậu cũng không dựa vào chuyện này để kiếm sống, nhưng một năm qua, tiền quảng cáo, bán sản phẩm và khen thưởng trong lần hợp tác tùy tiện nào đó, cậu nghĩ nó còn nhiều hơn tiền Lục Phỉ vất vả kiếm được trong một năm. Thật ra Thư Nguyên không có khái niệm gì về tiền tài, nhưng mỗi khi có bạn bè cười nhạo Lục Phỉ ăn bám, cậu cũng sẽ nổi giận. Sau đó cậu không chơi với đám bạn kia nữa, cho nên mỗi khi muốn buông thả, lúc cảm thấy cô đơn, cậu sẽ cảm thấy Lục Phỉ khiến cho vòng giao thiệp của cậu trở nên hạn hẹp. Thư Nguyên làm xong ngẩng đầu lên, không ngờ trời đã tối rồi. Cổ cậu nhức mỏi, vô thức gọi một tiếng Lục Phỉ rồi mới nhớ chuyện bọn họ cãi nhau. Phòng khách và phòng bếp đều tối như mực, căn nhà to như vậy trở nên trống rỗng. Lục Phỉ không về. Thư Nguyên nhìn lại điện thoại lần nữa, Lục Phỉ không gửi tin nhắn, cũng không gọi điện thoại đến. Vốn dĩ đã quyết định nghe theo lời Ôn Nghi, tối nay thể hiện thật ngoan, quyết định phải hiểu chuyện một chút, trong phút chốc đều tan biến, Thư Nguyên còn tức hơn cả sáng nay. Cậu gọi điện nói chuyện này với Ôn Nghi. Ôn Nghi nói: "Lục Phỉ không về thì có thể đi đâu? Chắc là có chuyện gì đó làm chậm trễ?" Thư Nguyên không tiếp thu lời khuyên của bạn mình: "Chẳng có chuyện gì đâu, mình thấy anh ta chờ mình nhận lỗi trước, anh ta lên mặt với mình!" Ôn Nghi không ngờ hai người lại thật sự ầm ĩ thành như vậy, đau đâu fnois: "Vậy cậu gọi điện cho anh ấy?" Thư Nguyên nổi nóng: "Mình không thèm!" Cúp điện thoại, Thư Nguyên về phòng dọn máy tính và mấy thứ khác, một mạch lao xuống lầu, lái xe về nhà ba mẹ. Chờ Lục Phỉ về, anh sẽ biết ai mới là người nên nhận sai trước! Mời các bạn mượn đọc sách Vật Phát Sáng của tác giả Vi Phong Kỉ Hứa.
Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Hào môn thế gia , Chủ thụ , Đô thị tình duyên , Trâu già gặm cỏ non , 1v1 Sở Huyền thức đêm xem hết xong một quyển ngọt vai chính ngược vai ác văn, toàn bộ hành trình cậu đối với vai ác hận đến ngứa răng. Bởi vì thời thơ ấu bi thảm, dẫn tới vai ác nhân cách khuyết tật, trở nên hỗn loạn lại cố chấp, liên lụy rất nhiều người vô tội. Trước khi ngủ cậu còn phun tào, nếu có thể nhìn thấy, chuyện thứ nhất chính là làm vai ác cảm thụ một chút phẫn nộ của cậu! Thẳng đến khi cậu lại mở mắt, Sở Huyền mới biết được chính mình xuyên thư. Mà lúc này một hắc y thiếu niên đang ngồi trước mắt, cười như không cười mà nhìn hắn. Cẩu thâm niên Sở Huyền: Thao! Thiếu niên này dùng ngũ quan của hắn chinh phục tam quan của ta. Nhan Mộng Sinh nhìn nam hài trên ghế, biểu tình biến hóa lặp lại. Hắn cười cười, đứng lên, đang định tới gần đứa nhỏ này…… Đứa nhỏ này hốc mắt hồng hồng, mắt to long lanh chứa đầy nước mắt, thanh âm mềm mại, tràn ngập ủy khuất: Ca ca, ta lạnh, muốn ngươi ôm một cái! *** Tại sao lại lạnh như vậy? Cái lạnh như xuyên thấu qua da thịt cậu. Sở Huyền từ từ mở mắt ra, kèm theo một cơn đau đầu như búa bổ, Sở Huyền nhíu mày cắn răng nhịn trong chốc lát loại đau đớn này mới thong thả thối lui. Đến khi đầu hết đau, cậu mới ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong phòng tràn ngập mùi ẩm ướt và bụi bặm, trong phòng hơi tối nên Sở Huyền chỉ có thể thấy rõ cậu đang ở trong một căn phòng lớn, trước mặt cậu có một cánh cửa màu đỏ sậm. Thời điểm cậu muốn dụi dụi mắt mới phát hiện cậu cư nhiên bị trói ở ghế trên. Cậu nhớ rõ trước khi ngủ cậu vẫn là ở trên giường, như thế nào đột nhiên đã bị trói tới mật thất rồi? Trước khi ngủ cậu đều mở di động ra, xem《 Nhật ký nuôi dưỡng tiểu tổng tài bá đạo, tiểu thuyết cậu đã theo dõi hơn nửa tháng, tối hôm qua là chương kết của tiểu thuyết, Sở Huyền xem xong đã thức đến sáng sớm viết một sáng tác nho nhỏ cho nhân vật phản diện trong sách để trút giận. Đồng nhân văn viết một nửa, Sở Huyền cảm thấy rất đau đầu, lúc sau liền hôn mê qua đi. Như thế nào tỉnh lại chính là cảnh tượng như vậy? Sở Huyền thử giật giật đôi tay bị trói, hoàn toàn không thể giãy giụa nửa phần, Sở Huyền bất đắc dĩ mà phun ra một hơi, buông xuống con mắt nhìn về phía thân thể của mình, càng xem càng cảm thấy kỳ quái. Thân thể cậu như thế nào giống như thu nhỏ rồi? Trên người đang mặc quần áo trẻ em......... "Sao lại thế này?" Lời nói mới ra khỏi miệng, Sở Huyền không khỏi mở to hai mắt nhìn, này căn bản không phải thanh âm của cậu, mà là giọng nói như sữa của một đứa trẻ. Sở Huyền cảm thấy cậu rất có khả năng là đang nằm mơ, bằng không sao cậu có thể một đêm liền biến thành con nít chứ, nhắm hai mắt nghĩ quá một lát lại mở hẳn là là có thể tỉnh lại. Vài giây trôi qua... Lại mở mắt, vẫn là căn phòng như cũ với khung cảnh tối tăm và ngột ngạt. Sở Huyền chưa từ bỏ ý định, trên chân mượn lực chậm rãi đứng lên nghĩ đâm một chút bên cạnh ngăn tủ, là mộng vẫn là hiện thực va chạm xem có đau hay không sẽ biết. Cắn chặt răng, môi nhấp chặt muốn chết, trên người dùng sức hung hăng mà hướng bên cạnh ngăn tủ đánh tới. Ngăn tủ truyền đến loảng xoảng một tiếng, Sở Huyền phát ra thống khổ kê.u rên thanh. Va chạm này Sở Huyền cảm giác nước mắt của mình đều phải ra tới, quá con mẹ nó đau, cậu thậm chí hoài nghi đâm căn bản không phải tủ gỗ mà là đại thạch đầu. Nhưng hành động này cũng cho cậu câu trả lời cho câu hỏi của mình. Cậu không có nằm mơ, hết thảy điều này đều là thật sự. Do vừa rồi động tác quá mức, một người máy nhỏ từ trong túi ngực rơi ra, người máy ngã nhào xuống đất đến bên chân cậu, Sở Huyền nhìn chằm chằm cái người robot đồ chơi màu trắng nhìn một hồi lâu, mạc danh cảm thấy cái này cảnh tượng rất là quen thuộc. Trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đọc tối qua có một đoạn ngắn như vậy, Tưởng Huyền 6 tuổi cầm một cái người máy đồ chơi màu trắng đi ra ngoài chơi, lúc sau đã bị đại vai ác Nhan Mộng Sinh trong truyện bắt cóc giết, cũng là từ lúc này Nhan Mộng Sinh bắt đầu trong xương cốt tàn ngược càng ngày càng nặng, liên lụy không ít người vô tội. Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác của tác giả Nhạn Minh Nguyệt.
Tính Sư
Văn án Tính sư, là một nghề nghiệp cổ xưa ở nước ta mà trong dân gian cực ít được đề cập tới. Tương truyền rằng mỗi dòng họ đều che giấu một loại thiên phú thuộc về thị tộc cổ xưa, mà chỉ cần mang dòng họ nào cũng có nghĩa là sở hữu năng lực của dòng họ đó. Theo tổng điều tra số lượng dòng họ trên toàn quốc lần thứ 28 cho thấy, ở Trung Quốc hiện nay có hơn 13060 dòng họ. Vậy bạn có biết…… Dòng họ của mình trong quá khứ từng đại biểu cho cái gì không? Chú ý: Tính sư là một nghề nghiệp. (Tính nghĩa là họ á mn) Truyện phổ cập văn hóa truyền thống về dòng họ của vạn gia. Couple: Tấn Hành (Tấn Tỏa Dương) × Tần Giao, cao quý lãnh diễm què chân công × tà mị quyến cuồng thần kinh thụ, song chủ tuyến (cả chủ công lẫn chủ thụ) chớ chèo ngược couple, một câu chuyện về một kẻ tàn tật cứu vớt một kẻ thần kinh, cám ơn đã ủng hộ. Editor: Theo tui thì thuộc tính công thụ là: Công: chân thành, dịu dàng, dễ ngại, nghiêm túc, bảo thủ, thâm tình cưng vợ X Thụ: đảm đang, điên rồ, tâm cơ, quyến rũ, trái tim thiếu nữ, thâm tình cưng chồng. Thụ là nhân vật t thương nhất trong các bộ truyện nhà t làm, hic hic. *** Review:  Oà, đây là một bộ truyện khiến mình cảm giác kiến thức khá là đồ sộ luôn đấy. Đến giờ sau khi mình đọc thì cảm giác còn kiểu: Trầm ngâm về câu chuyện này ấy m.n Theo mình thì bộ này 3 quyển đều có phong thái và bối cảnh khác nhau. Quyển 1: Bối cảnh hiện đai Quyển 2: Bối cảnh cổ đạo Quyển 3: Bối cảnh rừng núi Tần Giao thường mang một miếng mặt nạ giả tạo ứng phó với những con người xung quanh mình. Anh tư tạo thành 1 con người chính trực, ân cần, dịu dàng nhưng nội tâm lại đầy sự máu lạnh sắt đá. Tần Giao chẳng có tuổi thơ hạnh phúc. Vì sự ích kỷ của người mẹ mà khi sinh ra anh đã bị vứt ở ven đường. Với khuôn mặt xấu xí đầy cái váy xanh trên mặt, mọi người chẳng yêu thương anh mà xem anh là một con quái vật xấu xí. Tần Giao có những hành động và ý nghĩ phản diện. Chính là một kẻ đại xấu xa rắp tâm hại người. Anh không vui chính là ngáng đường khiến cho chúng chết. Tần Giao là giao, từ giao hoá thành rắn rồi thành rồng. Vậy nên anh có bản lĩnh, có sự kiêu ngạo của loài hùng vĩ trên bầu trời. Trái ngược với trái tim đen tối của Tần Giao thì Tấn Hành lại là người chính trực. Muốn cứu vớt những người đang hoạn nạn và luôn mang đến sự bình yên cho nhân gian. Tấn Hành luôn mang bộ mặt lạnh tanh, nội tâm chôn sâu ở trong lòng nhưng trái lại khi yêu anh lại là người cực kỳ mạnh mẽ, bao dung nhưng khuyết điểm của đối phương và cực kù chiều chuộng người đó. Một người thực sự ấm áp về hành động và lời nói.  Thực ra mọi thứ từ đầu đến cuối là chúng ta tìm hiểu về cội nguồn của tính sư - Tần Hành. Đương nhiên cái này rât quan trọng nên mình không spoil đâu nhưng mọi người nhớ đội chục cái nón. Để mà nói về lượng kiếm thức mà bộ này truyền tải thì đa số là những mẩu truyện dân gian của TQ, mình đọc cũng hoang mang lắm m.n ạ. Đôi lúc hiểu lúc không, tác giả và editor có giải thích về sau và trong cmt 1 số bạn hỏi á. Bộ này có pass nha m.n, đa số là gần mấy chương H ấy. Mình ko đọc H nên mình ko giải. Ở quyển 1 chúng ta sẽ tìm hiểu được cội nguồn của Tần Giao. Anh có một người mẹ ích kỷ, sẵn sàng vứt bỏ đứa con mình ở lề đường để có thể bình yên với gia đình bình thường nhưng hạnh phúc. Tần Giao thiếu thốn tình yêu thương, sự quan tâm của người khác nên tâm lý lớn lên sẽ vặn vẹo. Tần Giao không làm ít chuyện bẩn tay khiến nhiều người ghê tởm. Thậm chí anh còn có chứng OCD, còn là một người vô cùng đảm đang. Trong thoi gian anh ở tù thì anh có tập đan len nè, nấu cơm các kỉu nè =))))) Tần Giao cực kỳ đảm đang luôn ý. Mặc dù mọi người khen Tần Giao nấu ăn giỏi nhưng Tần Giao lại không ăn được vì anh là Túy. Túy thì chỉ có ăn được thịt người thôi. Còn về sau trở đi thì sẽ tìm cội nguồn của Tần Hành. Tần Hành ở quyển 1 thì dằn vặt nỗi buồn mất chị. Cuốn 3 thì sinh ra ở 1 gia đình giàu có nhưng xung quanh toàn là những con người có cái nết như qq. Đọc tức anh ách ụ é.  Nhưng mà cuối cùng thì 2 người bất hạnh đó về với nhau và sống hạnh phúc ngàn năm sau m.n ạ. Dù 200c nhưng mà ổn lắm. Nhân vật phụ ở đây đa số rất tấu hề =)) Vừa tấu hề còn vừa phải có nhiệm vụ mai mối cho cậu và mợ cơ. Cười xỉu. *** Triệu 《Tính thư》viết, Bách Gia Xuyến, là túy. Bách Gia Xuyến, là túy. Tiếng kêu như ổ, hình dạng như chuột, thích ăn ráy tai, dịch não và nước dãi của đồng tử. Ở nước Ngô Việt có người đàn bà họ Triệu có duy nhất một mụn con trai. Một ngày nọ đêm hôm khuya khoắt, đứa bé đột nhiên gào khóc, người mẹ vội khoác áo bật dậy kiểm tra nhưng chẳng phát hiện có gì khác thường. Ba ngày sau, đứa bé chết bất đắc kỳ tử, người bên cạnh lấy dầu đèn bịt kín hai lỗ tai đứa bé, dùng khói xông thi thể, thấy có một con chuột lông đỏ lớn hốt hoảng bò ra từ trong cổ họng, mới biết nhà họ Triệu có túy lẻn vào. ——《Túy thư • Thiên về Triệu thị》 (Túy nghĩa là tà ma, tai họa quấy phá, tác oai tác quái. Tiếng kêu như ổ, ổ ở đây ý là cái ụ, cái lô cốt ý.) * Bên ngoài trại giam nam số 2 trên núi Thúy Vi ở thành phố Dương Xuyên, ven con đường xi măng heo hút có một chiếc xe hơi sang trọng có thể xem là khá bắt mắt ở một nơi nhỏ bé như thế này. Nhìn biển số xe thì có vẻ là ở thành phố này, tài xế ngồi trong xe cứ thi thoảng lại căng thẳng nhìn ngó chung quanh, rõ ràng là đang chờ ai đó từ trong kia đi ra. Trại giam đằng xa có hàng rào sắt cao ngất, một bác bảo vệ luống tuổi cầm cái ấm trà sứt đi tới đi lui bên bờ tường, mười mấy phút sau, chiếc loa lớn trong sân xi măng vang lên, kèm theo đó là tiếng ồn như bẻ gỗ mục, một người đàn ông cao gầy tay xách chiếc túi đen cũ, mặc áo khoác quần dài quê mùa bước ra. “Tần…… Tần tiên sinh! Bên này bên này!” Thấy người mình cần đợi cuối cùng cũng đi ra, tài xế lập tức ló đầu ra vẫy tay lia lịa với y, Tần Giao vốn còn lưỡng lự không biết đi đằng nào, thấy thế thì trực tiếp cất bước đi về phía chiếc xe. Y mở cửa ngồi xuống, đặt chiếc túi đen xuống đầu gối, sau một hồi im hơi lặng tiếng, Tần Giao mới ngước mắt nhìn tài xe, cất lời nói: “Xưng hô thế nào nhỉ?” “À, tôi….. tôi họ Đổng, cậu cứ gọi tôi là Lão Đổng là được.” Tự dưng nghe Tần Giao chủ động nói chuyện với mình, tài xế Lão Đổng cũng ngạc nhiên quay sang nhìn y một chốc,trông bộ dáng người này lạnh nhạt nhìn đời bằng nửa con mắt nên ông vốn còn hơi thấp thỏm sợ hãi, lát sau Lão Đổng mới hoàn hồn mà nở một nụ cười gượng gạo. “Hôm nay lão gia bảo tôi đi đón cậu, dặn cậu tự mua lấy ít đồ dùng, đáng lẽ mấy thứ ấy phải thay cậu chuẩn bị toàn bộ rồi, nhưng không chắc cậu thích gì nên liền sai tôi tới đây. Buổi tối về nhà cũ ăn bữa cơm trước, bây giờ đang rất dư dả thời gian, cậu muốn đi đâu làm gì cũng được, à mà, bây giờ Tần tiên sinh có chỗ nào đặc biệt muốn đi không?” Lão Đổng vừa nói như thế, Tần Giao mới chú ý thấy ghế sau có một cái túi giấy màu trắng, bên trong đựng một cái ví da dành cho nam, một chiếc khăn quàng cổ bằng lông dê và một đôi găng tay đen, phía dưới cùng còn có một tờ giấy. 【Tự đi mua lấy mấy bộ quần áo, chỉn chu lịch sự chút, đừng quê mùa quá.】 Thoáng khựng lại vì câu nói kia, Tần Giao gấp kỹ tờ giấy rồi cất về chỗ cũ, lấy đôi găng tay da trong túi ra chậm rãi đeo vào hai bàn tay đầy chai sạn của mình, y nghiêm túc ngẫm nghĩ thế nào mới là đừng quá quê mùa rồi mới lên tiếng trả lời câu hỏi trước đó của Lão Đổng. “Tôi không có nơi nào đặc biệt muốn đi cả, hay là về thành phố trước đi, đợi lát nữa tôi muốn một mình đi loanh quanh một chút, buổi chiều đến giờ chú cứ tới trung tâm thương mại bên thành Bắc đón tôi là được, mặt khác… Tôi hỏi chú chuyện này được chứ?” ……. Mời các bạn mượn đọc sách Tính Sư của tác giả Thạch Đầu Dương.