Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lịch Sử Tiến Hóa Của Chu Tiểu Trư

Đôi lời của editor: + Tùy thuộc vào ngữ cảnh, không gian và thời gian sẽ cho ra các ngôi các nhau, nếu mạch truyện là quá khứ sẽ là ta - cô, còn ở hiện đại sẽ là cậu – tôi - tớ, anh - em. Nếu có khó chịu thì hãy tự sửa trong đầu cho dễ chịu. + Thật ra đây chỉ là một đoản văn bao gồm 6c nhỏ, cốt truyện rất hay, nhiều lúc nghĩ nếu đây là truyện dài sẽ có nhiều chuyện để nói, nhưng rất tiếc tác giả chỉ viết nhiêu đây, nếu ai có văn chương thì có thể dựa vào đây để khắc họa tiếp cuộc sống trên giảng đường của nam nữ chính, một câu chuyện tràn ngập tuổi thanh xuân. Đôi lời của beta: Một câu truyện nhẹ nhàng ấm áp, đọc để thấy đời bình yên hơn… Đôi lời của Các chủ: Đây là một món quà siêu nhỏ dành tặng cho các độc giả vì đã ủng hộ Liệt Hỏa Các suốt thời gian qua, thêm nữa cũng như một phong bao lì xì siêu nhỏ chào mừng năm mới 2017 =))) Tất nhiên sẽ còn có vô vàn những phong bao lì xì to nữa, vì vậy chúc tất cả các bạn năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng ♥ Văn án: (Văn án không phải do tác giả viết mà là do Bún - Một editor của nhà mình viết) Một câu chuyện hiện đại xen lẫn chút thần tiên khá đáng yêu và ngọt ngào. Chỉ vì đã từng được người con gái ấy cưu mang mà hắn quyết định dùng số mệnh của mình để trả nợ. Giây phút nhìn thấy cô nói chuyện với mình, từ khi còn là một ma vật nhỏ bé - hắn đã nguyện đời này kiếp này sẽ trở thành đôi mắt, thành trái tim của cô. Để rồi một ngày, cô chấp nhận chối bỏ thân phận Bách Hoa Tiên tử của Bách Hoa cung để ở lại trần thế chỉ vì ở đó có hắn. Khoảnh khắc ấy hắn đã chấp nhận luân hồi chuyển trăm năm chỉ để tìm cô, để được bên cạnh cô… mãi mãi. Dù chỉ là một kiếp hồng trần, cũng sẽ không rời xa. *** Chu Tiểu Trư tên thật là Chu Tiểu Châu, có điều chỉ vì thân hình tròn tròn và sở thích ăn nhiều của cô mà mọi người khi gặp cô đều gọi cô là Chu Tiểu Trư. Chu Tiểu Trư năm nay mười tám tuổi, độ tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất, khuyết điểm duy nhất chính là “hơi” tham ăn, thịt trên người cũng thừa ra “một chút”, chỉ có điều ở thời đại toàn dân giảm béo này thì khuyết điểm như vậy thật sự là có “hơi” lớn rồi. Đời này của Chu Tiểu Trư, việc nhặt được món đồ nào đó luôn luôn ít hơn việc ném đồ vật của chính mình đi, cho dù là nhặt được rồi cũng muốn giao nộp hoặc trả lại cho người mất. Vì vậy, cho tới bây giờ cô cũng không tin chuyện có bánh ngon từ trên trời rớt xuống, nhưng không ngờ rằng miếng bánh cực to đó thật sự nện xuống người cô. Mái tóc trắng bồng bềnh, chòm râu bạc bồng bềnh, ngay cả mấy cọng lông mi trắng cũng bồng bềnh của ông cụ trước mặt làm cho việc đầu tiên mà mọi người muốn làm là la to hai chữ: “Quỷ à!” Chu Tiểu Trư cũng la to. Nhưng mà dường như giọng nói của cô không thể phát ra, trong đầu nhớ lại căn phòng này, Chu Tiểu Trư hoàn toàn không tin là có quỷ, sẽ không có quỷ thật chứ? “Tiên Tử đừng sợ, ta chính là Thái Bạch Kim Tinh.” Ông cụ toàn thân áo trắng chỉ chỉ một ngôi sao trên trán mình. Cho dù bộ dạng này của ông rất giống Thái Bạch Kim Tinh dụ dỗ Tôn Ngộ Không trong Tây Du Kí, nhưng mà bộ dáng này của tôi, dù thế nào cũng không phù hợp với xưng hô Tiên Tử, Chu Tiểu Trư rất nghi ngờ nhìn nhìn lại thân hình của mình. “Tiên Tử không cần nghi ngờ, cô thật sự là Bách Hoa tiên tử chuyển thế.” Thái Bạch Kim Tinh vuốt vuốt râu mép của mình rồi rung đùi đắc ý nói. “Điều này làm sao có thể! Có Tiên Tử chuyển thế nào mà mập như tôi sao? Hơn nữa, tôi cũng không có một chút ấn tượng nào!” Thần Tiên chuyển thế, mặc dù không có thực lực kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, thì cũng nên có chút trí nhớ kiếp trước gì gì đó sao? Nhưng mà cô là Chu Tiểu Trư, lúc đi học không khi nào được hạng nhất, cho dù bị ném vào trong một đám người...thì cũng có thể tìm ra được, bởi vì cô quá mập. Hơn nữa, Bách Hoa tiên tử là ai à! Không phải là nên xinh đẹp tuyệt trần sau đó nhẹ nhàng nhảy múa trong mấy bụi hoa tươi sao? “Trên cơ bản, tất cả Thần Tiên đều trở nên béo sau khi chuyển thế,” Vẻ mặt Thái Bạch Kim Tim vô cùng thê thảm, “Cô nói xem dưới trần gian này ăn ít một chút để làm cái quái gì chứ!” “Tại sao ông không nói cổ văn nữa rồi?” Thật ra Chu Tiểu Trư học cổ văn rất tốt, chỉ có điều Thái Bạch Kim Tinh cũng thông thạo tiếng địa phương quá đi? “Nho nhã quá không được tự nhiên!” Vẻ mặt Thái Bạch Kim Tinh tràn đầy khinh thường, lại nói: “Bách Hoa tiên tử, tuy rằng cô ở Tiên giới nuôi dưỡng ma vật là tội không thể tha thứ, nhưng mà cuối cùng cũng sẽ tu thành chính quả, lần này ta đến đây là để cởi bỏ phong ấn trên người cô, trả lại Thần lực cho cô.” Thái Bạch Kim Tinh vừa nói xong, Chu Tiểu Trư liền cảm thấy tinh thần mình chấn động, trên người giống như nhiều hơn một cái gì đó, chẳng qua là... “Thần lực này dùng như thế nào?” “Thần lực của mỗi người đều có chỗ không giống nhau, đến cùng là dùng như thế nào thì cũng chỉ có bản thân tự biết.” Thái Bạch Kim Tinh bồng bềnh như tiên. “Vậy cũng nên đem trí nhớ trả lại cho tôi đi chứ?” Chu Tiểu Trư chần chờ nói. “Bách Hoa tiên tử, cô có biết ban đầu khi hạ giới cô đã bị trừng phạt cái gì không?” Vẻ mặt Thái Bạch Kim Tinh tràn đầy bi thương. “Là cái gì?” “Ba nồi canh lớn của Mạnh Bà!” Thái Bạch Kim Tinh khoa tay múa chân miêu tả ba cái nồi canh Mạnh Bà lớn cỡ nào, Bách Hoa tiên tử còn không bị biến thành ngu đần là ông trời đã mở mắt rồi, đương nhiên ông trời cũng thực sự mở mắt mới có thể ném Bách Hoa tiên tử và cái ma vật kia xuống hạ giới. “Tôi uống nhiều như vậy?” Chu Tiểu Trư kinh hãi. “Có lẽ vậy, nhất định là ba nồi canh kia làm hỏng cô rồi,” Giọng nói của Thái Bạch Kim Tinh trầm trọng, “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, bây giờ ta sẽ đem vật cuối cùng giao cho cô, cô nhất định phải tìm hiểu nó cặn kẽ, như vậy mới có thể sớm ngày trở về Thiên Đình.” “Bí tịch?” Chu Tiểu Trư kích động. “Không phải, là luật trời.” Thái Bạch Kim Tinh lấy ra một quyển sách điện tử. “Sao lại dùng cái này để lưu luật trời?” “Tốc độ sao chép và dán nhanh, cho dù là là sao chép và dán thì ta cũng mất một canh giờ đó!” “Có thể cho tôi biết dung lượng của luật trời này bao nhiêu không?” “Toàn bộ là 100GB! Cuốn sách điện tử này nếu không phải là sản phẩm của Thiên Đình cũng sẽ không chứa nổi!” Mời các bạn đón đọc Lịch Sử Tiến Hóa Của Chu Tiểu Trư của tác giả Quyết Tuyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Châm Phong Đối Quyết
Văn án Câu chuyện về một phúc hắc thúc thụ cùng một gã kiêu binh công. Từ khóa: nhân vật chính: Cố Thanh Bùi, Nguyên Dương —————— Tấn giang biên tập đánh giá Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa*, chuyện khó thứ nhất của tổng tài mới nhậm chức Cố Thanh Bùi chính là dạy đứa con phản nghịch bạo gan của ông chủ – Nguyên Dương! *Lấy từ điển tích Gia Cát Lượng sau khi trở thành quân sư cho Lưu Bị, trong một thời gian rất ngắn đã ba lần hỏa công quân Tào: mang nghĩa quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thủ hạ tâm phục khẩu phục Cố tổng tháo vát trăm từ ngàn chối mà không được, đành phải vừa đấm vừa xoa bắt đầu thu phục vị thái tử gia tính tình nóng nảy này. Nguyên Dương là một gã lính vô lại không muốn kinh doanh làm giàu, cực kỳ không vừa mắt bộ dạng tinh anh của Cố Thanh Bùi, Lại càng không cam chịu bị hắn kiềm chế, khắp chốn đều đối nghịch, cuối cùng lại rơi vào thế hạ phong. Ngẫu nhiên, Nguyên Dương biết được bí mật của Cố Thanh Bùi, vì thế liền lập kế trong đầu. . . . . . Chính là không ai nhường ai, đối chọi đến gay gắt. Thương giới tinh anh Cố tổng gặp phải Nguyên Dương côn đồ kiêu ngạo không khoan nhượng, là một hồi đấu chinh phục cùng đối kháng. Cố Thanh Bùi, chín chắn nho nhã, chính trị sự nghiệp bao năm dựng xây thành công, cùng Nguyên Dương tuổi trẻ khí thịnh có tư tưởng khác biệt không thể vượt qua. Xung đột tình cảm bùng nổ kịch liệt, tình tiết chặt chẽ cao trào liên tiếp xuất hiện. Mà tâm lý nhân vật chính lại được miêu tả biến chuyển chầm chậm, đẹp đẽ tinh tế, không hề dây dưa kéo dài. Câu chuyện cũng có những khoảng nghỉ tạo nên sự cân bằng. ————— Review (almostbl.wordpress.com) Thể loại: đô thị tình duyên, thương trường, niên hạ, lưu manh nít ranh công x trầm ổn tổng tài thụ. Nội dung: (theo cách lý giải của Sút, sẽ spoil sạch nội dung, ai ko muốn bị spoil hãy pass) Công vì quá lêu lổng sau khi xuất ngũ không có việc làm, được bố mình gửi đến công ty thụ để thụ uốn nắn. Hai người chiến tranh ngầm xem ai hơn ai, ai chịu thua trước. Rồi qua hơn hai chục chương, công bỏ thuốc thụ, cường thủ hào đoạt một đêm tình. Sau đó công cảm thấy nghiện thụ nên quyết định cùng thụ làm friends with benefit. Lại qua tầm hai chục chương nữa, sau một thời gian làm bạn tình sống chung, cả hai đều thích nhau nhưng cứ nghĩ đối phương không thích mình. Công vì quá nít ranh nên vẫn cho là mình đang thi lì với thụ thôi, mình ghét ổng mà. Thụ lòng tự tôn cao, thích nhưng vẫn giả đò bất cần, bạn tình có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế là hai người (tự) ngược tâm một hồi quằn cmn quại. Thêm hai chục chương nữa, bố công phát hiện ra chuyện tình hai người, bắt đầu màn cha mẹ cấm đoán kinh điển trong mọi bộ phim truyền hình cho các thím nội trợ. Bố công bắt thụ nghỉ việc, còn phát tán ảnh giường chiếu của hai đứa (đã làm mờ mặt công) để hạ gục thụ. Thụ quyết định cùng anh công pháo hôi ra nước ngoài 2 năm. Hai năm sau, nít ranh công đã bớt nít ranh hơn, trưởng thành để có thể bảo vệ thụ. Công còn có cô người yêu danh nghĩa bạch phú mỹ (aka gái vừa giàu vừa đẹp) cũng chả hiểu là để làm cảnh hay để làm mắm mà công vẫn đè thụ ra làm rất nhiệt tình. Thụ sau cả trăm chương đột nhiên nhận ra toàn là công làm vì mình chứ mình chưa làm gì được cho công nên tình nguyện đánh cược tiền bạc & sự nghiệp một phen lao theo dự án của công. Sau đó bố công cũng đồng ý hai thằng quen nhau, ổng không quản nữa. Hai nam chính cũng thừa nhận tình cảm, cô người yêu chỉ có 1 câu giải thích là quan hệ lợi dụng trong thương nghiệp mà thôi. Anh công pháo hôi có vẻ tự động bị tác giả lược bỏ =))))) Thực ra tui đã vừa đọc vừa chửi tác giả lẫn công thụ, vì nếu tụi nó sau khi có tình cảm với nhau, đừng cái kiểu ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’ để tự ngược nhau thì truyện đã kết thúc với khoảng bảy chục chương chứ chẳng phải gần một trăm hai chục chương. Và tui cũng không thích cái màn gia đình cấm đoán vì quá mức mô-típ, ngôn tình đã xài chán chê rồi. Cảm giác tác giả muốn bôi ra cho truyện thêm phần kịch tính và cẩu huyết vậy. Tuy mấy cái tình tiết chả có gì mới mẻ, nhưng giọng văn của tác giả lại rất được, ngược tâm cũng khá day dứt. Nếu được cải thiện về nội dung thì có lẽ truyện sẽ rất hay. ————— Spoil (by Long Trần) phúc hắc ngạo kiều Thụ x ngạo kiều lưu manh Công, giới kinh doanh Công ban đầu là trai thẳng còn Thụ ban đầu là Công: v Công là người không thích làm kinh doanh suốt thích ở trong quân đội hoặc sống tự do tự tại thôi. Đến lúc bà của Công mất thì muốn Công về cty của ba y mà làm kinh doanh (ba Công là chủ), Công vì bà mình nên về cty làm, tính tính Công vốn cứng đầu nên ba Công mới giao Công cho tổng giám đốc cty quản lý, dạy dỗ. Và Thụ chính là ông tổng giám đốc ấy, hai người luôn đối nghịch,đấu võ mồm với nhau, Thụ luôn chọc tức Công này nọ các thứ để Công từ bỏ việc và Thụ không cần quản lý Công. Làm mọi thứ vẫn không được cuối cùng Thụ mới xúi ba Công ngưng chi tiền cho Công, Công hết tiền phải ăn bám với Thụ này nọ. Rồi Công biết chuyện nên lập kế trả thù, Công cùng với thằng bạn thân thuê MB lên giường với Thụ để quay phim lại làm mất mặt Thụ, nhưng thằng MB kia nhát quá mới làm cho Thụ trúng xuân dược xong thì bỏ chạy, Công thấy lo lắng gì đấy nên mới chạy qua bên Thụ xem tình hình thấy Thụ đang trúng xuân dược nên đè ra xxx luôn, lúc đó máy quay chuẩn bị trước đó đang ghi hình luôn, Công lấy đoạn phim đó là kỷ niệm, từ lúc đó Thụ mới hận Công, càng ngày càng đối nghịch, Công thì mặt dày đòi ở chung nhà với Thụ để xxx Rồi có hôm nhà bị trộm, trộm đúng máy tính xách tay của Công, thằng ăn trộm biết Công nhà giàu nên chụp hình đoạn phim gửi cho ba Công, xong ba Công muốn hai người chia cách. Mãi mà hai người không cách nhau được, Thụ càng muốn xa thì Công càng dính. Ba Công hết cách nên đăng ảnh đó lên web của cty cho toàn bộ nhân viên thấy, sau đó Thụ từ chức rồi qua làm cho cty của người khác, Công ghen nên ép Thụ từ chức ở đó. Sau đó Thụ sang Singapore công tác hai năm, khi trở về Công trở thành ông chủ của một tập đoàn lớn… Rồi Thụ cũng tự mở cty nhưng bị thiếu hụt vốn, Công đứng ra cho Thụ mượn một nửa tiền, hai người hợp tác với nhau kiếm thêm nửa còn lại thì bị ba Công phá. Thụ lúc đó mới đứng trước mặt ba Công mà đảm bảo sẽ toàn tâm toàn ý lấy hết tiền bạc, của cải, dự án. Vvv mà y tích góp suốt hơn mười năm ra giúp Công. Hai người giành được cồ phần và có tiền. Sau đó ba Công mới tin Thụ toàn tâm toàn ý thật lòng với Công nên chấp nhận hai người… Mấy chương cuối là những tháng ngày hạnh phúc cùng xôi thịt và HE Hết!!! *** Tiểu thuyết đam mỹ – CHÂM PHONG ĐỐI QUYẾT Tác giả: Thủy Thiên Thừa Thể loại: đô thị tình duyên, thương trường, niên hạ, lưu manh nít ranh công x trầm ổn tổng tài thụ. Nội dung: (theo cách lý giải của Sút, sẽ spoil sạch nội dung, ai ko muốn bị spoil hãy pass) Công vì quá lêu lổng sau khi xuất ngũ không có việc làm, được bố mình gửi đến công ty thụ để thụ uốn nắn. Hai người chiến tranh ngầm xem ai hơn ai, ai chịu thua trước. Rồi qua hơn hai chục chương, công bỏ thuốc thụ, cường thủ hào đoạt một đêm tình. Sau đó công cảm thấy nghiện thụ nên quyết định cùng thụ làm friends with benefit. Lại qua tầm hai chục chương nữa, sau một thời gian làm bạn tình sống chung, cả hai đều thích nhau nhưng cứ nghĩ đối phương không thích mình. Công vì quá nít ranh nên vẫn cho là mình đang thi lì với thụ thôi, mình ghét ổng mà. Thụ lòng tự tôn cao, thích nhưng vẫn giả đò bất cần, bạn tình có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thế là hai người (tự) ngược tâm một hồi quằn cmn quại. Thêm hai chục chương nữa, bố công phát hiện ra chuyện tình hai người, bắt đầu màn cha mẹ cấm đoán kinh điển trong mọi bộ phim truyền hình cho các thím nội trợ. Bố công bắt thụ nghỉ việc, còn phát tán ảnh giường chiếu của hai đứa (đã làm mờ mặt công) để hạ gục thụ. Thụ quyết định cùng anh công pháo hôi ra nước ngoài 2 năm.  Hai năm sau, nít ranh công đã bớt nít ranh hơn, trưởng thành để có thể bảo vệ thụ. Công còn có cô người yêu danh nghĩa bạch phú mỹ (aka gái vừa giàu vừa đẹp) cũng chả hiểu là để làm cảnh hay để làm mắm mà công vẫn đè thụ ra làm rất nhiệt tình. Thụ sau cả trăm chương đột nhiên nhận ra toàn là công làm vì mình chứ mình chưa làm gì được cho công nên tình nguyện đánh cược tiền bạc & sự nghiệp một phen lao theo dự án của công. Sau đó bố công cũng đồng ý hai thằng quen nhau, ổng không quản nữa. Hai nam chính cũng thừa nhận tình cảm, cô người yêu chỉ có 1 câu giải thích là quan hệ lợi dụng trong thương nghiệp mà thôi. Anh công pháo hôi có vẻ tự động bị tác giả lược bỏ =))))) Thực ra tui đã vừa đọc vừa chửi tác giả lẫn công thụ, vì nếu tụi nó sau khi có tình cảm với nhau, đừng cái kiểu ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’ để tự ngược nhau thì truyện đã kết thúc với khoảng bảy chục chương chứ chẳng phải gần một trăm hai chục chương. Và tui cũng không thích cái màn gia đình cấm đoán vì quá mức mô-típ, ngôn tình đã xài chán chê rồi. Cảm giác tác giả muốn bôi ra cho truyện thêm phần kịch tính và cẩu huyết vậy. Tuy mấy cái tình tiết chả có gì mới mẻ, nhưng giọng văn của tác giả lại rất được, ngược tâm cũng khá day dứt. Nếu được cải thiện về nội dung thì có lẽ truyện sẽ rất hay. *** [Review 9 điểm] Châm Phong Đối Quyết - Thuỷ thiên thừa Thể loại : Đô thị tình duyên , cường công cường thụ , niên hạ công , ngược luyến tình thâm , tương ái tương sát , thương chiến , 1 vs 1, HE . Cp : Cố Thanh Bùi - Nguyên Dương Cố Thanh Bùi thành thục nho nhã , chính trực sự nghiệp thành công ba mươi . Mới vừa lên chức tổng giám đốc , được phó thác dạy dỗ thằng con trai phản nghịch coi trời bằng vung , coi thúng bằng nia của ông chủ- Nguyên Dương ! Khôn khéo như Cố tổng mọi cách thoái thác mà không được , đành phải vừa đấm vừa xoa mà bắt đầu thu phục thằng thái tử gia này . Nguyên Dương tuổi trẻ khí thịnh , từ quân đội ra thô tháo càn quấy , ghét nhất bộ dạng tinh anh dày da của Cố tổng ! Càng không phục bị hắn kiềm chế , nơi chốn cùng Cố Thanh Bùi đối nghịch , nhưng đều rơi xuống hạ phong ! Ngẫu nhiên biết được Cố Thanh Bùi là gay , nguyên dương vô cùng khinh bỉ , chờ chộp tới thằng MB lừa Cố Thanh Bùi lên giường , quay mấy chục GB video . Hắc hắc ... đến lúc ý Nguyên Dương ta chỉ đằng tây , Cố Thanh Bùi kia nhất định không dám đi hướng đông . Nào ngờ gan của thằng MB bé quá , chuốc thuốc Cố Thanh Bùi xong chạy mất dép . Thằng cha Cố Thanh Bùi kia nơi chốn làm khó dễ hắn , một cái miệng nhả lời vàng vài câu có thể tức trước Nguyên Dương hắn mà thằng MB kia cũng có thể thượng thì mịa nó ... cảm giác này khác nào đối thủ đánh ngang hàng vs ta lại bị thằng vô danh tiểu tốt nào dễ dàng giết chết . Tức giận biết nhường nào . ... Thế là bách lý đào hoa một thằng trai thẳng k thể thẳng hơn -Nguyên Dương xông pha , quyết định thượng luôn thằng cha Cố Thanh Bùi kia ! Mà k thượng thì thôi, lên là nghiện . Bỏ k đc tư vị soảng này ! Tổ nghiệp quật không trượt phát nào ... Nguyên Dương xa vào lưới tình r !!! Cố Thanh Bùi cũng đau đầu , bị thằng nhãi con kém 11 tuổi thượng . Ném cũng ném không ra , bị độ thô bỉ của tiểu chó săn - Nguyên Dương dần dần thành quen . Cuối cùng niết chuẩn bài thuận tay sai sử được tiểu chó săn kia . Phải nói bộ này quy tụ hết tinh hoa của Thuỷ Thiên Thừa , tuyến nhân vật có muối , cảm tình xung đột bùng nổ kịch liệt , tình tiết chặt chẽ cao trào thay nhau nổi lên . Không đọc phí cả sự nghiệp tu đam . Nói chung là đề cử !! Mời các bạn đón đọc Châm Phong Đối Quyết của tác giả Thủy Thiên Thừa.
Chiếc Nhẫn Đi Lạc
Tự nhận mình là người biết thân biết phận, không dám ước mơ xa vời lại càng không da trèo cao. Nhưng khổ con tim không phải lúc nào cũng làm theo cái đầu. Thôi thì thuận theo con tim nhưng không cho ai biết là được. Khốn nỗi muốn yên phận ‘trời’ cũng không cho yên, ma đưa lối quỷ đưa đường mọi việc cứ làm cho cậu khốn đốn lao đao, Mấy bận cứ tưởng đã lên tới thiên đường ai ngờ cửa địa ngục vẫn chưa có đóng. ***   Mời các bạn đón đọc Chiếc Nhẫn Đi Lạc của tác giả Meme.
Xin Đừng Quên
Mỗi câu chuyện đều có một tiền truyện mở đầu. Ai ai cũng đều có quãng thời gian tuổi trẻ ngông cuồng, kể cả Thái tử tràn đầy nhiệt huyết. Điều đó không sai nhưng vinh quang của chàng tổn thương đến người khác. Mấy vị Hoàng thúc đều bị Tô Du lạnh lùng ra lệnh sát hại. Minh tranh ám đấu không thể tránh khỏi. Ngay lúc Tô Du chán nản nhất, chính Khinh Ninh đã cứu chàng. Đến đây thì tôi đã hiểu. Tô Du, đôi ta đều không sai, chỉ do gặp gỡ quá muộn. *** Tôi nhìn lướt qua Tiểu Bao đến truyền tin, sau đó ngoảnh lại gọi Hương nhi: “Hương nhi, em tìm cho ta một bộ quần áo nam rồi chuẩn bị ra ngoài phủ.” “Thái tử phi, nương nương muốn đi đâu ạ?” Tiểu Bao cất cao cái giọng vịt đực của mình: “Nương nương ơi, người nên nghe lời Thái tử đi ạ!” Tôi ngoáy lỗ tai: “Tiểu Bao này, hôm qua Cầm nhi còn định để ta nói cho ngươi biết…” “Nương nương đi ngay đi ạ, nô tài không biết gì cả.” “Thật không?’ “Dạ, nô tài sẽ báo lại cho Thái tử rằng nương nương đang ở trong phòng thành tâm hối lỗi. À… thế Cầm nhi nói gì vậy ạ?” “…” . Tô Du ghét tôi, cho nên dẫu tôi đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, chàng cũng chẳng muốn lãng phí thời gian tranh cãi với tôi. Tôi hiểu rõ điều này nên không sợ phạm vào địa vị của chàng. Rõ ràng không chỉ có mình tôi hiểu điều này nên khi tôi đường hoàng chạy ra khỏi phủ Thái tử lần nữa, một loạt thị vệ gác cửa đều ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy tôi. Làm mặt xấu với bọn họ mà bọn họ chẳng có phản ứng nào khiến tôi cảm thấy quá mất mặt, thà chạy đến lầu Hương Mãn xem ông già đầu tóc bạc phơ huơ chân múa tay kể chuyện ma quỷ còn vui hơn. Lầu Hương Mãn cực kì đông đúc, không giống những quán rượu khác nay đây mai đó, điều này phải kể công của ông già kể chuyện đầu tóc bạc phơ. Hôm nay tôi đến hơi muộn, bởi ông già đã khai màn. Tôi tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi một đĩa lạc. Có điều bầu không khí trong quán hôm nay hơi lạ, tôi mỉm cười với chàng trai bên trái, tên đó đỏ lựng mặt né tránh; tôi lại mỉm cười với ông già bên phải, ông ta toát mồ hôi ngoảnh ngay sang chỗ khác; tôi đứng lên nhìn quanh một vòng, đám người nhìn lén xung quanh tôi đồng loạt nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác. Tôi sờ mặt mình, tin chắc rằng nó sẽ không còn hi sinh trong cuộc chiến ác liệt với Tô Du lần trước đâu. Tại sao hôm nay không có người nào tiếp đãi nhỉ? Ôi, chỉ cần về sớm hơn chút là được. Tôi lưu luyến nhìn người kể chuyện râu tóc bạc phơ khi phải rời khỏi lầu Hương Mãn, sau đó rẽ vào một con ngõ nhỏ và vào quán rượu. Vừa trông thấy khách quen tôi đây, bà chủ quán bèn đon đả bưng thịt bò và hai bầu rượu lên. Tôi cầm một cái rồi dốc vào miệng uống. Rượu ở đây vẫn ngon như thế, nồng nàn hương thơm làm người ta càng tỉnh táo. Rượu chỉ còn non nửa, một ông lão râu tóc bạc phơ đã ngồi đối diện với tôi tự lúc nào. Tôi cười hỏi: “Sao ông đến nhanh vậy, hôm nay không kể chuyện ư?” “Còn không phải để xem nhóc đến à… Sao còn chưa cho ta bầu rượu này!” Ông ấy nói được nửa câu đã bị tôi đập cái tay đang muốn rớ vào bầu rượu. Tôi đẩy đĩa thịt bò đến trước mặt ông ấy: “Rượu không cho được, còn thịt thì ông cứ thoải mái. Chỉ cần ông không sợ bị người khác chỉ trỏ vì tranh giành đồ ăn với cháu và không ai đến nghe ông kể chuyện nữa là được.” Ông ấy đáp: “Không sợ, có nhóc kể cho ta là được rồi.” Tôi cười, day day cái đầu đang chếnh choáng: “Ông già, ông bảo cháu nên làm thế nào đây? Cháu chỉ thích Tô Du, còn chàng lại thích người khác. Tại sao có nhiều người ghét cháu vậy chứ?” Ông ấy không đáp vì đang bận ăn thịt, mãn nguyện gật đầu: “Ừm, hôm nay thịt nấu vừa tới.” Tôi hỏi tiếp: “Chẳng lẽ là do cháu chia rẽ Tô Du và Khinh Ninh… Ha ha, nếu không chia rẽ bọn họ thì sao Tô Du mới nhìn cháu.” Ông già vẫn cứ ăn thịt, chả thèm nhìn tôi lấy một cái. Tôi không nói nữa, quán rượu im ắng hẳn. Tôi cảm thấy thật vô vị, trời đã tối bèn sửa sang lại quần áo trên người: “Ông già, trong lòng cháu luôn có nỗi nhớ nhung da diết, và có cảm giác điều gì đó đang xảy ra. Cháu vừa muốn thôi nhớ nhung lại vừa không muốn.” “Nhóc con.” Ông già gọi tôi lại: “Thôi cũng tốt. Mấy đứa đều không sai, đều do duyên phận trêu ngươi.” Tôi ngoảnh lại nhìn ông ấy: “Có một số thứ cháu không muốn nói, cũng không muốn làm, thế nhưng chuyện đã cần cũng cũng đã làm, điều cần nói cũng đã nói, vậy cháu nên làm gì tiếp theo đây?” Ông lắc đầu: “Nhóc con, cháu là con gái. Đừng tự hạ thấp chính mình.” “Cháu đâu có!” Tôi phản bác. Tôi không hề tự hạ thấp bản thân, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm một phương thuốc để huyễn hoặc mình thôi. Ông già thở dài, không nói nữa. Tôi vẫy tay chào ông, dọc theo con ngõ nhỏ một mình đi về phủ Thái tử. Trời tối đen như mực. Trong phủ rất im ắng, tôi chợt nhớ hôm qua Hương nhi hỏi mình có muốn tham gia bữa tiệc của Cảnh phi không, khi đó tôi đang hoang mang nên trả lời không muốn. Cảnh phi là dì của Tô Du, có lẽ đêm nay Tô Du dẫn Khinh Ninh đi dự tiệc, thảo nào trong phủ không có ai. Tôi không đi, thể nào Cảnh phi cũng sẽ nhắc nhở mấy ngày. Chẳng sao, xưa nay tôi đã không hợp với bà ấy lắm. Tôi không đi, bà ấy càng đỡ phải phiền lòng. Vào cửa, lính gác không hề nhìn tôi, vẫn nhớ để một khe cửa nhỏ cho tôi vào. Ngược lại tôi đưa cho bọn họ chút đồ ăn hồi sáng. Hôm nay không có Tô Du và Khinh Ninh ở đây, trong cái phòng ăn Thái tử phi là tôi đây chưa từng thất lễ bao giờ, mấy chục đĩa thức ăn được đặt đầy ắp trên bàn, tôi ăn cái nào cũng không ngon miệng nên chỉ động đũa vài món rồi giơ tay bảo người hầu thu dọn. Tắm rửa xong, tôi chuẩn bị đi ngủ. Khi dọn dẹp quần áo cho tôi, Hương nhi ngửi thấy mùi rượu, lông mày lập tức chau lại đến mức có thể vắt được ra nước. Tôi sợ em ấy cằn nhằn chuyện mình đi uống rượu bèn nhảy xuống giường, thổi tắt nến rồi đẩy em ấy ra ngoài. Kết quả là, tuy tôi tránh được lời cằn nhằn của Hương nhi nhưng lại quên dặn Hương nhi đóng cửa sổ cho mình. Trời khuya, gió lạnh thổi vù vù vào phòng, tôi che kín người vẫn lạnh. Tôi sợ ma nên không dám ra đóng cửa sổ, đành nằm trên giường chịu cơn run. Lạnh nên không ngủ được, tôi bắt đầu nhớ đến Tô Du. Có lẽ khắp đất nước này cũng chỉ có duy mình tôi dám gọi thẳng tên của Thái tử điện hạ. Tô Du cười đẹp lắm, không ngờ ở trong gia đình hoàng tộc đầy cạm bẫy này lại có người có nụ cười và ánh mắt sáng tựa bầu trời vậy. Tôi đã bị nụ cười ấy cuốn hút ngay từ lần gặp đầu tiên. Khi ấy, chúng tôi còn chưa quen nhau. Với tôi, chàng chỉ là một Thái tử nước lạ, người chồng tương lai của tôi sẽ do chính phụ vương tự tay tuyển chọn và cũng chính là người quan trọng đưa tôi ra khỏi cái lãnh cung, nơi lạnh lẽo mẹ tôi đã bầu bạn hơn mười năm trời ấy. Còn với chàng, tôi chỉ là một công chúa hòa thân, một con cờ nhất định sẽ bị vứt bỏ, đồng thời cũng là một cái đinh trong mắt chàng và Khinh Ninh. Mỗi người chúng tôi đều có toan tính của riêng mình, đây là một cuộc chiến, ai đánh tan rã hết thảy vũ trang của đối phương trước là người thắng. Và cuối cùng tôi là kẻ thua, thua bởi người trao nụ cười đầu tiên khiến tôi đắm chìm ấy. Cũng ở một nơi lạnh lẽo như vậy, tôi ghì chặt lấy người mẹ phát điên của mình để cố ngăn bà lại. Bà cắn tôi đến chảy máu, vậy mà cung nhân chỉ hững hờ nhìn, không mảy may quan tâm. Có lẽ ai cũng đoán được, thân phận Công chúa này của tôi cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Lúc ấy đôi mắt tôi đỏ ngầu, còn Tô Du bình tĩnh mỉm cười, ôm chầm lấy mẹ từ trong lòng tôi, chàng vỗ về, bà dần dần yêu tĩnh lại. Thật sự đến nước bước này tôi chẳng còn gì nữa… Tôi cứ ngỡ mình đã gặp được một người chồng tốt song đã quên mất nó chỉ là một ván cờ, chỉ cần là kẻ thắng thì dẫu có dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng đều quang minh chính đại. Mà giờ đây chúng tôi đã quen biết nhau nhưng chẳng thể ở gần bên. Tôi biết mình chỉ là quân cờ chính trị không hơn không kém, còn chàng đã có tình yêu đích thực trong lòng. Bề ngoài tôi làm tròn bổn phận vai Thái tử phi này nhưng trong sâu thẳm cõi lòng luôn khát khao những điều tầm thường nhất, mỉm cười với chàng. Có lẽ chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tìm một cơ hội rời xa và từ đó chúng tôi sẽ không còn gặp nữa. Tôi choáng váng nghĩ đến điều này. Ai đó bước vào đóng cửa sổ cho tôi và còn đắp chăn nữa. Gió lạnh không còn thổi vào, tôi co người vào trong chăn, khẽ lẩm bẩm cảm ơn với người ấy. Có thể là Hương nhi, chỉ em ấy mới hay lo lắng cho tôi khi đêm xuống. Mà không biết Tô Du đã trở về chưa. Có lẽ ngày mai tôi nên đi xin lỗi hắn, suy cho cùng việc đập vỡ bình hoa của người ấy vẫn là lỗi của tôi. Mời các bạn đón đọc .
Tình Trong Như Đã
Ngày 19 tháng Sáu năm Đại Tuyên ba mươi chín là đại hôn của con gái rượu họ Tô và Thái tử, toàn thể thành Trường An ca múa tưng bừng, tiếng chúc mừng vang lên bốn phía. Ngày 7 tháng Chín năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, tiên hoàng băng hà, truyền ngôi cho Thái tử Tần Úc. Sau khi Tần Úc đăng cơ, Thái tử phi Tô Huỳnh cũng được phong làm Hoàng hậu. Hiện nay Tô Huỳnh đã gả cho Tần Úc được hơn một năm. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ nàng là Hoàng hậu ở trên cao, dưới một người trên vạn người, là chủ hậu cung, quản lý đám phi tần, thế nhưng chỉ có mình nàng biết những thứ này đều là giả. Tần Úc không yêu nàng, y cưới nàng cũng chỉ vì quyền thế của dòng họ Tô nhà nàng mà thôi. Y muốn đăng cơ thì nhất định phải tìm chỗ dựa, mà dòng họ Tô chính là chỗ dựa lý tưởng nhất của y. Tô Huỳnh biết Tần Úc mười một năm, yêu y cũng mười một năm. Y chỉ thích áo bào màu đen, thích ăn bánh hoa quế do đầu bếp họ Tô nhất và y cũng thích Nhữ quý nhân khéo léo uyển chuyển như hoa mẫu đơn. Nhưng y. Chỉ không thích nàng. Cũng chẳng sao, đời người vốn vậy. Mọi người đều biết xưa nay Hoàng hậu và Nhữ quý nhân bằng mặt nhưng không bằng lòng, Nhữ quý nhân thường xuyên ức hiếp cung nữ của Hoàng hậu. Hoàng thượng sủng ái Nhữ quý nhân nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Không muốn phải chứng kiến cung nữ của mình chịu oan ức, mà bản thân nàng lại là chủ nhân không được sủng ái, nào có khả năng bảo vệ cung nữ của mình đây? “Nương nương, Thất vương gia và tướng quân đã trở về, thế nhưng tướng quân…” Khi Lai công công bên người Hoàng thượng đến cung Phượng Tê, Tô Huỳnh đang tưới nước cho cây phong lan cha mình yêu quý nhất. Lần đầu tiên nàng biết cảm giác trời sập là như thế nào. “Nương nương, kính xin người nén bi thương.” Công công đồng cảm nhìn Tô Huỳnh. Cung nữ dìu nàng đi song lại bị nàng đẩy ra, nàng chạy thục mạng về phía cửa cung. Giày quá vướng, nàng bèn quẳng đi. Đến khi ra đến cửa cung, hai chân nàng đã rướm đầy máu. Bên ngoài cửa cung, các binh sĩ đều canh giữ bên quan tài gỗ ấy, Tần Hoán biết nàng đã đến, trong lòng không ngừng tự trách lại không giấu nổi. Tô Huỳnh bước từng bước một, gian nan lại gần bên quan tài gỗ. Chẳng biết nàng lấy sức từ đâu mà có thể mở được nắp quan tài gỗ cồng kềnh ấy ra, Tần Hoán muốn bước lên giúp đỡ nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra. Mọi người nhìn người con gái khiến người ta vừa đau lòng vừa đồng cảm dùng hết sức lực để mở nắp quan tài ra. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy mặt Tô tướng quân, nước mắt vẫn luôn kìm nén bất chợt tuôn trào trên gương mặt, nàng quỳ xuống đất. Cha ơi, con gái chỉ còn người, tại sao người nỡ bỏ con lại một mình? Tô Huỳnh khóc cạn nước mặt, cõi lòng tan nát nhưng vẫn không nói một chữ nào. Đám cung nữ đứng đằng sau thấy chủ nhân mình khóc như vậy cũng không nén nổi, bật khóc nức nở. Tần Úc đứng trước cửa cung, nhìn người con gái váy đỏ vừa cười vừa khóc ấy, thấy nàng quỳ dập đầu ba cái trước quan tài, thấy nàng như mất hồn được cung nữ đỡ dậy. Ngày 2 tháng Mười một năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, Tô tướng quân có công diệt địch, Hoàng đế hạ chỉ phong làm Đại tướng quân nhất phẩm, ngày kia chôn cất trong hoàng lăng. Tô Huỳnh mặc đồ tang đi sát theo quan tài, đường đến hoàng lăng đã xa lại càng xa nhưng nàng nhất quyết không đi theo đội ngũ. Không còn cha thân yêu, nàng còn gì nữa đây? Nàng một thân một mình giữ đạo hiếu ở trong hoàng lăng bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi ra ngoài nàng như biến thành người khác, không khóc không ầm ĩ nhưng lại không nói với ai quá nửa câu. Có người nói, Hoàng hậu không được sủng ái, lại chẳng còn phụ thân quyền thế, tất nhiên những ngày tháng sau này sẽ khó vượt qua. Tô Huỳnh chẳng thèm giải thích, có thể nàng biết những gì họ nói đều chính xác. Ngày nào Nhữ quý nhân cũng làm phiền nàng, ỷ được sủng ái nên hoàn toàn không coi nàng ra gì. Nàng vẫn cố gắng chịu đựng, cha không còn nên không muốn lại để người con trai mình yêu thương ghét mình. Nàng vẫn như ngày thường, hằng ngày làm bánh hoa quế rồi giao cho Tô ma ma của Ngự thiện phòng. Mà bánh hoa quế ấy sẽ được đưa đến Tần Úc làm việc ở Ngự thư phòng. Trong lòng như được an ủi, ít ra nàng vẫn có thể làm chuyện này cho y. Nàng không hề biết luôn có một người xuất hiện ngoài cửa cùng khi nàng đã say giấc. Nàng cũng không biết người luôn miệng nói không thích nàng lại yêu nàng nhất. Bởi vì áy náy, bởi vì tự trách bản thân, Tần Hoán tự nguyện xin đi giết địch, muộn nhất cũng phải một năm sau mới có thể quay về. Bây giờ đã là cuối năm, ngoài cửa sổ tuyết bay phấp phới trắng xóa cả một vùng. Nàng còn nhớ khi tuyết cuối mùa nàng vẫn là Thái tử phi. Tô Huỳnh khoác áo lên mình rồi ra khỏi phòng, nàng đứng trong tuyết bắt lấy từng hạt tuyết bay bay trong không trung. Người đàn ông mặc áo đen đứng trước cửa ấy là người chồng của nàng, Tần Úc. Tần Úc bước từng bước lại gần, nắm tay nàng và lau nước do tuyết tan đọng lại trên tay nàng. Lắm tin tức Hoàng hậu bỗng dưng được Hoàng thượng sủng ái lan truyền khắp mọi ngóc ngách Hoàng cung. Bởi vì hàng đêm Hoàng thượng ngủ ở cung Phượng Tê khiến Nhữ quý nhân tức đến điên. Tô Huỳnh nhẹ nhàng áp má Tần Úc, thỉnh thoảng mỉm cười. Tần Úc đành buông bút xuống rồi ôm chầm lấy nàng, áp hai má. “Nàng đang nghĩ gì thế?” Y gạt những sợi tóc trên trán, vốn chỉ là một động tác đơn giản nhưng nhìn lại thấy vết thương trên trán nàng. Đó là vết thương từ ba cái dập đầu tiễn cha. Y nhẹ nhàng mơn trớn, hỏi nàng đau không? Tô Huỳnh lắc đầu, ôm cổ y mà không nỡ buông tay. Nàng rất hi vọng khoảnh khắc này có thể dừng lại. * Việc Tả tướng không ủng hộ Tần Úc làm Hoàng đế được nhiều người ủng hộ, ắt có kẻ muốn tạo phản. Mà trong tay Tô Huỳnh nắm giữ binh quyền của cha mình, chỉ cần Tần Úc lấy được binh quyền thì dẫu tiên hoàng có sống lại cũng chẳng thể ảnh hưởng đến ngôi vị của y. Y không tỏ lòng, nàng cũng chẳng bóc trần. Nàng đã hèn mọn đến mức cần tình yêu xây dựng trên lợi ích. Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Tư, thái y rời khỏi, Tô Huỳnh cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, vẻ mặt nặng nề. Nàng đã mang thai được gần hai tháng, Nhữ quý nhân căm ghét nàng như thế chắc hẳn sẽ không để cho nàng sống yên ổn. Liệu nàng có thể kỳ vọng vào Tần Úc không? Có lẽ không? Vì Nhữ quý nhân cũng đã mang thai ba tháng, ngày ngày Tần Úc đều đến thăm Thẩm Nhữ. Họ Thẩm là một danh gia vọng tộc chỉ có lợi chứ không có hại với Tần Úc. Người có thể bảo vệ ngai vàng cho y, y nỡ từ bỏ sao? Một nỗi bất an khó hiểu dâng lên trong lòng, Tô Huỳnh nắm chặt chăn. Ngày 26 tháng Năm là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tô Huỳnh. Ngày sinh nhật năm ngoái, Tần Úc bận rộn công việc trong phủ Thái tử nên đến tối mới tới thăm nàng, còn năm nay Tần Úc nói sẽ tổ chức một bữa tiệc cho nàng. Tô Huỳn không có trang phục lộng lẫy song nàng cũng không mặc bộ váy lụa đỏ mình yêu thích mà đổi sang một bộ màu trắng. Nàng biết Nhữ quý nhân sẽ gây chuyện trong bữa tiệc hôm nay. Có lẽ nàng không biết buổi tiệc này hủy hoại cả cuộc đời nàng. Tuy trước đây nàng không được sủng ái nhưng vẫn là Hoàng hậu, tiệc mừng là tiệc mừng , đại thần trong triều đều phải đến dự. Tô Huỳnh ngồi bên cạnh Tần Úc, nhận lời chúc phúc của từng người một. Một buổi sinh nhật vui tươi vậy mà bị tiếng hét của Nhữ quý nhân phá tan. Tiếp đó là tiếng hét chói tai của cung nữ bên cạnh Nhữ quý nhân. Và sau cùng là tiếng xì xầm bàn tán của mọi người. Nhữ quý nhân sảy thai. Tô Huỳnh chợt hiểu ra mình phải làm gì, nỗi bất an trong lòng đột nhiên lắng xuống. Có lẽ đây là kết cục. Tần Úc lập tức bế Thẩm Nhữ lên, cô ta bật khóc chỉ một cung nữ buộc tội đầu độc mình. Bị ánh mắt của Tần Úc dọa sợ, cung nữ nọ sợ hãi run rẩy. “Hoàng thượng tha mạng, xin người tha mạng.” Cung nữ kia ấp úng, ánh mắt nhìn về phía Tô Huỳnh. Tần Úc giận dữ liếc mắt qua song không nói gì, mà cha của Thẩm quý nhân đứng bên cạnh lên tiếng trước “Ai sai khiến ngươi hạ độc Nhữ quý nhân? Ngươi nói ra, Hoàng thượng sẽ không giết người vô tội.” Dường như câu nói này của Thẩm quốc công khiến cung nữ kia có can đảm hơn. Ả liên tục dập đầu xuống nền đất, nhìn Tô Huỳnh. “Hoàng hậu nương nương sai khiến nô tì nghiền thuốc bỏ vào chén rượu của Nhữ quý nhân.” “Hoàng hậu nương nương, nô tì không hoàn thành nhiệm vụ người gia, nô tì xin lấy cái chết để được tha tội ạ.” Ả ta dập đầu thêm cái nữa rồi đâm sầm vào cây cột tự sát. Lấy cái chết xin tha tội. Ả sợ bị tìm ra nhược điểm ư? Mọi người đồng loạt nhìn sang Tô Huỳnh, thương hại có, khinh bỉ có, nhưng nàng nàng ngoảnh mặt làm lơ. Điều nàng quan tâm bây giờ là cảm nhận của Tần Úc. “Tô Huỳnh, có phải là nàng không?” Tần Úc đứng nhìn nàng, lần đầu tiên y nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng. Tô Huỳnh cười lạnh. Tần Úc, ta cứ ngỡ chàng yêu ta, cứ ngỡ chàng tin ta. Nhưng ta sai rồi, chàng không tin ta. Mọi người đều mong đợi cô gái váy trắng ấy mở lời, thế nhưng nàng bỗng dưng bật cười. “Hoàng thượng, người tin thiếp không? Nếu tin thì ta không làm, còn không tin thì có phải thiếp hay không cũng chẳng có ích gì, không phải ư?” Không phải ư? Nàng hỏi ngược lại y, ánh mắt trong veo như thế khiến y không giữ được trái tim mình. Nhận ra sự do dự của Tần Úc, Nhữ quý nhân ngả người vào lòng y, khóc lóc xin y làm chủ. Dù sao cũng là cốt nhục của y, y nhắm mắt lại. “Hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi, mưu hại hoàng tự, đưa Hoàng hậu về cung Phượng Tê. Không có ý chỉ của trẫm, không được bước ra nửa bước.” Điều này chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung? Suy cho cùng nàng vẫn thua. Hãm hại đầy lỗ hổng như thế mà Tần Úc vẫn chọn tin tưởng Nhữ quý nhân. Không sao. Lấy binh phù khỏi tay áo, nàng càng phải cẩn thận hơn. “Binh phù này đã theo cha thiếp hơn hai mươi năm, kính xin Hoàng thượng hãy giữ cẩn thận.” Dứt lời nàng đi ra khỏi cửa điện. Tần Úc, nếu chàng biết sự thật, liệu chàng có hối hận không? Về cung, toàn bộ cung nhân đều bị điều đi, cả cung điện lớn như thế chỉ có mình nàng với hai cung nữ thân cận. Đây chính là đãi ngộ của phế hậu. Đứa trẻ trong bụng đã được hơn ba tháng tuổi, nàng nghĩ đây là điều vui mừng nhất. Nàng có thể bình yên dưỡng thai không? Nàng coi hai cung nữ như chị em ruột thịt, có chết cũng không ngờ bị chính chúng bán đứng. Tin tức nàng mang thai bị một cung nữ nói cho Nhữ quý nhân biết. Ả điên tiết, sai thả xạ hương vào lư hương trong phòng nàng. Tối hôm ấy, Tô Huỳnh đau bụng quằn quại, quần thấm máu. Kết quả chỉ có một. Đứa con chưa đủ bốn tháng của nàng mất đi. Đứa con nàng coi như báu vật, đứa con duy nhất của nàng, đứa con nàng chưa kịp gặp mặt không còn nữa. Cam tâm không? Cam tâm sao được đây! . Nỗi đau mất con gần như tước đi mạng sống của nàng, chỉ còn cái cơ thể tàn tạ này, nàng còn sống làm gì nữa? Đuổi cô bé Tiểu Ngọc thật lòng thật dạ với nàng, bây giờ chỉ còn mình nàng ở lại trong cung điện rộng lớn này. Sau bao chuyện lại thêm nỗi đau mất con, nàng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể kìm nén tiếng khóc, bật khóc thảm thiết. Tiếng khóc ấy vang lên bên tai Tần Úc khiến y đau đớn đến mức không thở nổi. Y rất muốn lao vào ôm chặt nàng vào lòng nhưng y không thể. Hôm nay Thẩm Nhữ cố tình đưa y đến đây là muốn xem thái độ của y. Y tự khinh bỉ chính mình, bản thân là Hoàng đế, Hoàng đế đứng trên đỉnh ấy thế mà không bảo vệ nổi người con gái của mình, để nàng phải đau đớn gào khóc trong cung cấm lạnh lẽo. Y không ngờ Tô Huỳnh đang mang trong người giọt máu của mình, cũng chẳng thể ngờ sự nhẫn nhịn của mình khiến nàng mất đi đứa con của cả hai. Mời các bạn đón đọc Tình Trong Như Đã của tác giả Lưới Hạt Cát Mịn.