Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi

Văn án: Bạn đang đọc truyện Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi của tác giả Bần Tăng Ái Hát Tửu. Sau một giấc ngủ dài, Mạnh Sơ tỉnh lại, cô vẫn còn chìm trong kí ức kinh hoàng kia, cho đến khi mọi người quanh cô đều thầm thì nói cô yêu Thù Quan điên cuồng đến cỡ nào. Không! Không phải! Họ không hiểu! Họ làm sao biết cô sợ con người kia đến nhường nào, chính hắn ta là kẻ khiến cô liệt nửa người...trong tương lai. Đúng vậy! Cô sống lại! Nhưng tại sao cô vẫn là nằm trong tay người kia? Cô không thể thoát được ư??? Trần Thù Quan chỉnh lại áo blouse trắng thí nghiệm, cầm thuốc tiêm vi khuẩn trong tay: "Mạnh Sơ Sơ, em đến đây. Nghe bảo em nói với những người xung quanh rằng em không yêu tôi." Mạnh Sơ ôm lấy nhũ hoa bị chà đạp đến rách da trước ngực, co người run lẩy bẩy ở góc giường: "Không có, không có, em yêu anh muốn chết!" Ánh mắt dưới cặp kính của Trần Thù Quan lóe lên: "Em nói em muốn chết ư?" Mạnh Sơ: "..." Lần đầu tiên Trần Thù Quan nhìn thấy cô thì đã muốn giết cô, đặt vào thùng chứa Formol trong phòng thí nghiệm cũng được, sau khi diệt khuẩn chế thành tiêu bản cũng được. Nhưng sau này lại phát hiện anh muốn "chơi" chết cô nhất. *** Review của Neon Moon: Đầu tiên mình muốn gửi lời cảm ơn đến editor của Ngôn Tình Động đã dành thời gian và công sức để edit bộ truyền này cho mình và mọi người có cơ hội đọc. Cũng như là cơ hội khám phá câu chuyện tình yêu thăng trầm của Sơ Sơ và Thù Quan. Khi đọc qua phần giới thiệu và theo dõi hành trình yêu lại từ đầu của họ, mình lại có chút hụt hẫng khi đến đoạn kết, vì suốt quá trình đó Sơ Sơ đã luôn là một cô gái bản lĩnh, tự tin, biết yêu bản thân và nghĩ cho bản thân; nhưng khi cô ấy yêu ai thì yêu cả đường đi lối về – dành trọn cả con tim mình cho người ấy và dĩ nhiên là sẵn sàng hi sinh cả những khía cạnh khác trong cuộc sống để vun vén cho tình yêu của mình. Thế nên mình đã mong mỏi một kết thúc logic hơn và công bằng hơn cho cô ấy, cũng như Thù Quan phải nhận những gì đáng ra anh ta phải nhận theo luật hoa (nhân) quả. Ở cuộc đời trước, sau khi kết thúc với mối tình đầu, Mạnh Sơ dành toàn bộ thời gian cho việc học diễn xuất và cuối cùng cô ấy được đền đáp bằng vị trí khó ai sánh bằng trong làng giải trí; đó có thể là một happy ending với mối tình tiếp theo vô cùng lí tưởng đang chờ cô ấy, nhưng Thù Quan là người đã cướp đi tất cả những thứ đó theo một cách tàn nhẫn nhất. Sơ Sơ chỉ vừa bước qua độ tuổi 30 vẫn còn những ngọt ngào cô ấy chưa được nếm thử, vậy mà anh ta hạ độc cổ đến mức bị què, đam mê diễn xuất đều tan thành bọt biển, cũng bởi vì khiếm khuyết đó mà cô ấy chẳng còn tự tin sánh bước bên Tần Tắc – người cô ấy tin tưởng và ngưỡng mộ lúc bấy giờ. Đổi ngược là mình trong nghịch cảnh đó, khả năng cao mình sẽ chọn cách tiêu cực nhất – tặng cho hắn một nhát dao chí mạng kết thúc tất cả hận thù, trước khi gieo mình xuống ban công. Mạnh Sơ là một cô gái độc lập biết tôn trọng bản thân và người khác, thế nên ngay khi biết mình sẽ trở thành gánh nặng cho bạn đời, cô ấy thà rằng từ bỏ cơ hội hạnh phúc này chứ không muốn liên lụy đến ai khác. Cô ấy không sợ cô đơn sao? Không! Sự thật chứng mình Sơ Sơ thèm khát tình yêu thế nào chúng ta đều rõ; bởi vì muốn yêu nên dám ở bên một người mà người đó còn chưa có tình cảm với mình ngày ngày quấn quýt như Trần Thù Quan; dũng cảm yêu nên cô ấy cũng dũng cảm từ bỏ tình yêu khi sự cho đi và nhận lại của hai bên trở nên khập khiễng. Trần Thù Quan không hiểu được tình yêu không biết lí thuyết yêu đương, không chăm sóc tốt cho Mạnh Sơ nên cô ấy quyết định ra đi, đó là anh ta tự chuốc lấy; nhưng đến cuối cùng mọi hậu quả đều rơi trên đầu Sơ Sơ. Sau cùng vẫn là lí do tình yêu ích kỉ, anh ta không có được Sơ Sơ thì không ai có được cô ấy, nếu muốn sở hữu trước tiên phải biết giữ gìn. Trần Thù Quan, quá trình theo đuổi cô ấy lại từ đầu của anh thấy mình đã bỏ ra nhiều sao? Không hề, ở kiếp trước Sơ Sơ cũng cho anh tất cả những gì cô ấy có đấy thôi. Những cảm xúc hận thù, sợ hãi, tức giận của Mạnh Sơ với Trần Thù Quan kiếp này là hệ quả của một người lĩnh ngộ được câu nói : “Trong tình yêu, không phải đầu tư nhiều tình cảm sẽ nhận về được kết cục tốt đẹp.” thậm chí có thể bị người ta hãm hại và lợi dụng ngược lại. Sơ Sơ sợ hãi nên chạy trốn Thù Quan, nhưng Thù Quan nghiêm nhiên xem điều đó hết sức nhẹ nhàng, chỉ cần anh ta muốn thì cô phải ở bên anh ta, quấn quýt với anh ta; hóa ra từ kiếp trước đến kiếp này thứ bắt đầu và níu giữ tình yêu của họ chỉ là những cái chạm vật lí và sự điều khiển của hormone sinh học. Người có tâm lí vặn vẹo như anh ta nên sống một mình và sử dụng các dịch vụ như “ăn bánh trả tiền” để không làm khổ thêm cuộc đời của ai nữa. Mạnh Sơ chắc cũng đã nghĩ như thế nên không chỉ một mà là nhiều lần khóc lóc cầu xin anh tha cho cô ở cuộc đời này. Và có lẽ câu chuyện kiếp này của họ cũng chẳng khác mấy so với kiếp trước, nếu như… Trần Thù Quan không biết được việc Mạnh Sơ chuyển sinh. Từ những lời nói trong lúc say sưa của cô, Thù Quan có thể nhảy số được chuyện hoang đường như trọng sinh và thật sự tin vào điều đó, đối với nhà khoa học như anh ta thì đúng là tỉ lệ 0,001/10000 rồi. Nhưng lại may mắn khi có được tỉ lệ đó nên Thù Quan đã làm được những điều mà anh ta ở cuộc đời khác không thể hoàn thành được. Trần Thù Quan bắt đầu tự đặt câu hỏi cho những việc mình làm với Mạnh Sơ ở kiếp trước, tại sao anh ta phải làm đến mức đó => anh ta không có được cô thì phải hủy hoại cô; anh ta có dục vọng chiếm hữu lớn như vậy sao => anh ta yêu Mạnh Sơ hơn những gì anh ta nghĩ. Từ những luận điểm đó Trần Thù Quan đi đến kết luận, có lẽ có Mạnh Sơ ở bên là một niềm vui chứ không phải sự phiền phức => bắt đầu quan tâm đến cô ấy hơn, công nhận vị trí của cô ấy trong cuộc sống của mình. Trần Thù Quan kiếp này may mắn nhận ra sự chiếm hữu vặn vẹo của mình với Mạnh Sơ từ sớm, nên anh ta cố gắng thay đổi để có được tình yêu của Sơ Sơ lần nữa. Nếu so sánh với những bộ ngôn tình có yếu tố chuyển sinh khác dưới góc nhìn nữ chính, tuy người trọng sinh vẫn là nữ nhưng người thay đổi khuyết điểm và sai lầm của bản thân để có kết cục tốt hơn lại là nam chính. Tuy không thể hài lòng với sự thay đổi của Thù Quan, vì anh ta thừa nhận là lòng đố kị của mình vẫn còn lớn lắm (vẫn còn muốn giết Mạnh Sơ nếu cô dám yêu người khác) nhưng vì hứa sẽ không làm hại đến cô nữa nên anh ta sẽ cố gắng kiềm chế suy nghĩ đó. Nghĩ mà xem, ai lại thấy được hạnh phúc khi bên cạnh mình là người có tâm lí sát nhân mãnh liệt như vậy; nhưng may mắn người Trần Thù Quan yêu là Mạnh Sơ và cũng chỉ có cô ấy mới đủ bao dung cho tất cả những khiếm khuyết của anh ta, chấp nhân tin anh ta lần nữa. Nếu không phải có sự xuất hiện của Mạnh Chỉ, chắc cô ấy cũng không dễ dàng gì buông đi những đề phòng đó. Kết thúc quá hụt hẫng, vì theo mình Trần Thù Quan cần phải dùng nhiều thời gian hơn để bù đắp cho những gì anh đã lấy đi từ cô ở kiếp trước, từ công việc mơ ước đến địa vị đến trong giới và nhiều thứ khác nữa. Nhưng quá trình đọc truyện thì rất tuyệt vời, nói chung trừ phần kết thì cách triển khai rất mượt và khá logic, thêm vào đó là trình edit tài tình của Ngôn Tình Động khiến cho văn chương không bị cô đặc, lời văn êm ái đọc rất thuận miệng. Đây là bộ truyện đầu tiên đưa mình đến với Miêu và Ngôn Trình Động, mình cố gắng thả like đều hết toàn bộ câu chuyện để thay lời động viên đến bạn và thật sự mình thấy xứng đáng vô cùng, mong tương lai lại gặp bạn ở bộ truyện đặc sắc khác. Tóm lại, Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi, có nội dung chuẩn xác như tên của nó, từ kiếp trước đến kiếp này Trần Thù Quan luôn lẩn quẩn trong suy nghĩ gi.ế.t Mạnh Sơ rồi đem cô làm tiêu bản để mỗi ngày chỉ anh ta được nhìn ngắm cô; nhưng anh ta lại khao khát tình yêu ấm áp và sự nồng nhiệt của cô hơn cả, muốn cô gái nhỏ mãi mãi là bé ngoan dưới cánh chim to lớn của mình – không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đặc biệt là Tần Tắc (nên phần ngoại truyện một lần nữa cho anh ta được như ý nguyện). Mọi người hãy đọc đi vì khum làm mọi người thất vọng đâu, mình từng đọc qua nhiều bộ ngôn tình mà cụ thể là độc chiếm văn, có thể nói Trần Thù Quan không khác biệt so với nam chính nào, nhưng Mạnh Sơ thì ngoan cường không thua kém cô gái nào; và tình yêu của họ thì vặn vẹo, khác lạ không kém mối tình thăng trầm của bất kì ai. Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc review của mình.   Mời các bạn mượn đọc sách Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi của tác giả Bần Tăng Ái Hát Tửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt
Nếu bạn đã chán ngán với những nam chính cổ đại lạnh lùng bá đạo luôn mang theo sát khí áp bức người đối diện thì có thể bạn sẽ thích nam chính Long Trác Việt của “Nương tử, vi phu bị người bắt nạt”-Chàng ấy ngốc, nhưng thực ra cũng chỉ là quá mức đơn thuần so với thế giới đầy những mưu mô ngoài kia. Nữ chính Nhan Noãn Noãn xuyên không về Thương Nam quốc - một thời đại không có trong lịch sử, vừa mở mắt nàng đã thấy mình đang ngồi trên kiệu hoa đi xuất giá, nàng bị gả cho ngốc vương gia Long Trác Việt. Nhan Noãn Noãn là một cô gái xinh đẹp lại thông minh nhưng bên trong ẩn chứa nội tâm cuồng vọng và mạnh mẽ vô cùng. Tuy ban đầu khi biết mình phải gả cho một ngốc tử xấu xí thì đã ấp ủ kế hoạch bỏ trốn nhưng dần dà nàng bị sự ngây thơ đơn thuần và tình cảm của Long Trác Việt làm cảm động, từ đó bảo vệ phu quân là nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng từ khi xuyên không về đây. Cuộc sống vất vả ở hiện đại giúp Nhan Noãn Noãn dễ dàng thích nghi với mọi hoàn cảnh, nàng ấy xuyên không nhưng vẫn tôn trọng lễ giáo ở cổ đại, khiêm tốn và tôn kính với người cần khiêm tốn tôn kính. Nàng không như nữ chính vài truyện khác cứ đem cách sống thoải mái và không tôn ti của mình ở hiện đại mang về cổ đại. Nhưng truyện vẫn có một điểm làm mình thấy cực kì khó chịu khi ở vài chương đầu tác giả cứ cho Nhan Noãn Noãn treo câu “thân là một điệp viên nằm vùng xuất sắc nên…” trên cửa miệng, may mắn là chỉ vài chương đầu tiên lúc mới xuyên qua và là trong suy nghĩ của nàng ấy thôi, nên có thể bỏ qua lỗi nhỏ này ạ.   Lại nhắc đến Long Trác Việt, chàng ấy nổi danh khắp kinh thành nhưng không phải nổi danh vì tài hoa phong nhã hay vì nhan sắc khuynh thành mà chàng nổi danh vì là một vương gia ngốc lại xấu xí như ma quỷ, sống trong sự cười nhạo âm thầm của dân chúng Thương Nam. Nhưng ai biết được phía sau vẻ ngốc nghếch đơn thuần và tấm mặt nạ kinh sợ đó là gì phải không? ☺ Long Trác Việt với khả năng khóc thần sầu, nước mắt như thác trong chớp mắt, nín và thu hồi nước mắt nhanh như phanh xe, bao phen đã khiến Nhan Noãn Noãn thương xót đến mức dấy lên cảm giác phải làm "gà mẹ bảo vệ gà con" ?. Sự phúc hắc của Long Trác Việt thể hiện quá tự nhiên trong các câu nói tưởng vô tư ham học hỏi nhưng thâm độc vô cùng. Chàng là một nam nhân lại thích thêu thùa lại còn thêu cực đẹp khiến người đọc càng theo dõi truyện càng cảm thấy hoang mang bởi sự quái dị của Long Trác Việt. Tình cảm cuả hai nhân vật chính phát triển bình thản tự nhiên và không đắn đo nhiều, khi Nhan Noãn Noãn biết mình thích Long Trác Việt thì nàng không còn ý định rời xa nữa, còn tình cảm của Long Trác Việt thì đã rõ như ban ngày rồi. Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, dù Nhan Noãn Noãn đã biết vẻ ngoài thật sự của Long Trác Việt từ lâu nhưng chuyện giả ngốc mà chàng ấy giấu nàng làm cho nàng nổi trận lôi đình. Nàng cứ như con ngốc mà chăm lo bảo vệ chàng mà chàng lại cứ vô tư giả ngốc nghếch. Nhưng mà yên tâm nha, Nhan Noãn Noãn giận dỗi bỏ mặc thì có, nhưng không có ngược nhau đâu, chỉ là phạt Long Trác Việt ôm bàn tính vào phòng tối quỳ hối lỗi và cấm không cho vào phòng thật lâu thôi :v :v Bên cạnh đó còn nhiều nhân vật phụ nhưng không phải để tạo nút thắt cho truyện mà chỉ được tác giả mời đến để tạo tiếng cười cho truyện thôi. Hoàng đế Long Cẩm Thịnh - huynh trưởng của Long Trác Việt, một nhân vật phụ quan trọng đã làm mai cho đôi trẻ, người hay bị Long Trác Việt bôi nhọ sau lưng vì ghen. Và Long Trác Việt đã bôi nhọ thành công hình tượng hoàng đế trong mắt Nhan Noãn Noãn, đó là xấu đến cực điểm: "dẫn Việt Việt đến thanh lâu, ăn không trả tiền bỏ Việt Việt lại tửu lâu…" ? Hay tên thị vệ Thiên Minh luôn bị Long Trác Việt phạt oan ức vì ghen, Long Trác Việt giả ngốc nhưng vẫn ghen ngầm kinh khủng lắm đấy. Truyện không phải là dạng hoành tráng hay đấu trí nên đọc rất thoải mái, không cẩu huyết lại không ngược nhau vớ vẩn và đặc biệt nam chính cực đáng yêu. Mà cái gì đáng yêu là mình thích hết. À mà đọc truyện này xong mình bị nhiễm luôn cụm từ “người ta”, sức ảnh hưởng hết sức sâu sắc :v. Mọi người đọc đoạn trích phía dưới để dễ hình dung vì sao mình lại thích như vậy nhé :) ------------------- Trích đoạn từ truyện: Chỉ thấy Long Trác Việt ngồi xổm xuống rồi nằm lăn ra đất, tứ chi duỗi thẳng, lăn qua lộn lại, miệng không ngừng la hét: “Oa, người ta muốn ở cùng một chỗ với Noãn Noãn, Noãn Noãn dẫn người ta đi với a, dẫn người ta đi với…” Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt khóc lóc ỉ ôi trên đất, huyệt thái dương mãnh liệt giật giật, nàng đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, khóe miệng không nhịn được giật giật theo. “Việt Việt, đứng lên đi!” Nhan Noãn Noãn nghiến răng nói. “Noãn Noãn, người ta một ngày không thấy nàng sẽ chết mất a!” Nhan Noãn Noãn chống nạnh không nói gì, từ trên cao nhìn xuống Long Trác Việt ngoan cố nằm đó nói: “Nhất định không chịu đứng dậy?” Long Trác Việt chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ ngây thơ trong sáng khiến người ta không tài nào chống cự được. Bộ dáng ủy khuất của hắn thập phần giống nàng dâu mới bị khi dễ khiến cho Nhan Noãn Noãn không kìm được cảm giác tội lỗi. “Nàng đáp ứng người ta thì người ta mới đứng dậy!” Long Trác Việt cuối cùng cũng thôi lăn lộn, hắn không có hoa mắt nha, hắn rõ ràng nhìn thấy đáy mắt Noãn Noãn có chút ý tứ thỏa hiệp mà. Hì hì, chỉ cần hắn kiên trì thêm chút nữa, Noãn Noãn khẳng định sẽ đáp ứng dẫn hắn đến Tụ Hiền lâu mỗi ngày a! Long Trác Việt nghĩ vậy không khỏi vui sướng, nào ngờ Nhan Noãn Noãn sau một lúc nhìn hắn chằm chú bỗng dưng xoay người rời đi. “Vậy ngươi cứ nằm đó đi, ta không để ý tới ngươi nữa.” Nhan Noãn Noãn nói rồi xoay người rời đi, để lại cho Long Trác Việt bóng lưng diễm lệ của mình. Ý cười trong đáy mắt Long Trác Việt phút chốc ngưng trệ, biểu tình trên mặt dại ra, đầu óc cũng vì câu nói của Nhan Noãn Noãn mà trở nên trống rỗng. Nàng vừa mới cái gì a? Không để ý tới hắn nữa? “Oa----“ Long Trác Việt òa lên, từ trên đất mạnh mẽ nhảy dựng dậy, trước khi Nhan Noãn Noãn kịp bước chân ra khỏi cửa đã thấy hắn từ phía sau ôm chặt lấy nàng: “Ta sai rồi, Noãn Noãn không cần tức giận, Noãn Noãn không được không để ý đến người ta, ô ô ô, người ta biết sai rồi mà, ô ô ô, người ta sẽ nghe lời Noãn Noãn mà, oa oa oa…” --- Long Trác Việt mở to mắt, đôi mắt đẹp tràn đầy ngạc nhiên: “Di, Noãn Noãn, ngực của nàng vì sao lại phình to như vậy? Thật mềm, thật thoải mái a, như thế nào của người ta lại bằng phẳng như vậy?” Bàn tay to lớn của Long Trác Việt đặt trên ngực Nhan Noãn Noãn vừa sờ nắn vừa tò mò hỏi. Đôi mắt to tròn như tiểu bạch thỏ lóe lên tia sáng thuần khiết. Sắc mặt Nhan Noãn Noãn nhất thời đen lại, gân xanh cuồn cuộn nổi lên, vươn tay nắm chặt bả vai Long Trác Việt, nghiêng mình một cái quật ngã Long Trác Việt, cả thân hình to lớn của Long Trác Việt rơi trên mặt đất phát ra một tiếng ‘rầm’ vang dội, bụi đất theo đó bay lên mù mịt. Nhan Noãn Noãn trừng mắt, giận dữ hét lên: “Long Trác Việt, tên biến thái nhà ngươi!”, mắng rồi giận dữ đóng mạnh cửa phòng lại. Long Trác Việt xoa xoa mông bị đau, vội vàng đứng thẳng dậy, đập đập cửa phòng nói: “Noãn Noãn, người ta bất quá chỉ sờ ngực nàng chút thôi mà, không cần tức giận như vậy đâu. Cùng lắm người ta cho nàng sờ lại nha, muốn sờ như thế nào thì sờ a, sờ bao lâu cũng có thể nha!”, nói rồi nhanh tay cởi áo trong áo ngoài, để lộ vồng ngực rắn chắc. “Noãn Noãn, nàng mở cửa, người ta cho nàng sờ ngực nha, hắt xì…” ---- Long Trác Việt thấy nàng nhìn qua liền quăng cho nàng một cái nhìn đầy ai oán: “Ô ô ô… Noãn Noãn, nàng thật đáng giận, tối hôm qua lại khi dễ người ta… ô ô ô…” Long Trác Việt lui sâu vào góc giường, cắn cắn góc chăn, gương mặt tuấn mĩ ngập nước mắt, sở sở động lòng người. “Việt Việt, về sau ngươi chân chính là người của ta, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt!” Nhan Noãn Noãn cuốn chăn bao bọc cơ thể mình, nhích từng chút một tới chỗ Long Trác Việt, vỗ vỗ bả vai đang không ngừng run lên của hắn, trấn an. Nhan Noãn Noãn khóc không ra nước mắt, lẽ ra nàng mới phải là người khóc a, sự trong sạch cả đời nàng đều đã cho hắn hết rồi! Long Trác Việt ngẩng đầu, ngước đôi mắt trong suốt nhìn Nhan Noãn Noãn: “Thật… thật vậy sao? Nàng cam đoan sau này sẽ chỉ tốt với một mình người ta? Chỉ thích mỗi người ta thôi?” “Ta cam đoan về sau chỉ yêu thích Việt Việt, chỉ đối tốt với một mình Việt Việt!” Nhan Noãn Noãn thề thốt, trong lòng có cảm giác nhân cách của mình tụt dốc thê thảm. Nàng thủy chung không hề phát hiện nam tử có bộ dáng ủy khuất như tiểu nàng dâu trốn trong góc giường, đôi mắt mờ sương xẹt qua tia giảo hoạt. Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thương Nam quốc, mùa xuân năm một trăm mười sáu! Pháo hoa nổ vang trời, không trung vang vọng tiếng nhạc hỉ, náo nhiệt vô cùng, một chiếc kiệu hoa lộng lẫy cùng một đội ngũ rước dâu hoa lệ chậm rãi tiến tới ngã tư, tám nam tử nâng kiệu một thân hồng y chói lóa vô cùng, đoàn rước dâu vô cùng phô trương thu hút tất cả ánh nhìn của dân chúng trong kinh thành. “Này, nhà ai đón dâu vậy? Đoàn rước thật lớn, thật phô trương nha!” “Ngươi không phải người Thương Nam hay sao mà cả chuyện đại sự quốc gia như vậy cũng không biết? Hôm nay chính là ngày Hiền vương gia thú Vương phi nha!” “Thật hay giả vậy? Ngươi nói chính là ngốc tử Vương gia nửa người nửa yêu đó sao?” “Tìm khắp Thương Nam quốc này còn có thể tìm thấy Hiền vương thứ hai sao?” “Là nữ nhi nhà ai kém may mắn quá vậy?” “Nghe nói là Nhan gia đại tiểu thư của Nhan gia.” “Không có khả năng đi, Vũ Dương hầu sao có thể đồng ý gả đại tiểu thư cho gã nửa người nửa yêu lại còn ngốc không ai bằng như Hiền vương chứ? Ta nghe nói bộ dáng hắn thật sự rất kinh khủng a, tin tức của ngươi có đáng tin không vậy?” “Tin hay không là chuyện của ngươi, Nhan đại tiểu thư kia cũng chẳng khác gì phế nhân, vừa xứng với Vương gia ngốc!” “Hư, ngươi nói nhỏ chút, ở trên đường cái bàn luận chuyện của Hiền vương cùng Nhan đại tiểu thư mà không sợ rơi đầu sao?” Trong kiệu hoa, nữ tử một thân giá y đỏ thẫm, khăn hỉ trùm lên mũ phượng, tựa vào thành kiệu không nhúc nhích, giống như là đang ngủ vậy. Dưới khăn hỉ, một đôi mắt trong như nước hồ thu, lay động lòng người, hàng mi dài cong vút chớp nhẹ, đáy mắt hiện lên tia mê ly thất hồn đoạt phách. Nhan Noãn Noãn đưa tay ôm đầu. Tại sao đầu nàng lại đau thế này? Nàng vẫn còn sống sao? Làm sao có thể chứ, nàng không phải đã bị chính đồng đội của mình thương hại sao? Ký ức đau đớn lúc đó vẫn còn hiện rõ trong tâm trí nàng, nếu hắn chỉ bắn một phát súng thì nàng còn có thể tin được là mình còn sống, nhưng là nàng trúng tới mười phát lận, còn sống thì cũng thật sự quá kỳ tích đi. Nhớ lại chuyện đó nàng không khỏi cảm thấy đau lòng, quả thực là sỉ nhục cảnh đội quốc gia mà. Nàng dĩ nhiên là điệp viên nằm vùng xuất sắc nhất, rõ ràng đã sắp tiếp cận thành công thì ở thời điểm mấu chốt lại bị chính đồng đội ám hại, thất bại trong gang tấc, thật hoàn hảo là nàng chưa có chết, thù này không trả thì nàng không còn là Nhan Noãn Noãn nữa. Mời các bạn đón đọc Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt của tác giả Dạ Cát Tường.