Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thanh Âm Này Dành Riêng Em

Chân Tích là một cô gái độc thân sống tự lập tại thành phố Trương Thành.   Cô yêu thích công việc làm bánh ngọt, vô cùng có tài năng trong lĩnh vực này. Trước đây khi học đại học, cô làm thêm tại tiệm bánh, nhưng gần đây cô đang chuẩn bị khai trương một tiệm bánh ngọt của riêng mình.   Chân Tích khá nổi tiếng trên mạng xã hội, bánh ngọt cô làm rất được yêu thích, fan lên tới hàng nghìn.   Chân Tích là một người thanh khống, nhưng không phải giọng ai cũng thích. Từ trung học đến giờ, cô chỉ chung thủy với một thanh âm duy nhất.   Thanh âm của Mộ Dật.   Mộ Dật là một người lồng tiếng cho kịch truyền thanh khá có tiếng tăm. Nhưng người này hành tung bí ẩn, không phải là một người cởi mở trên mạng xã hội, ngay cả mặt thật thế nào cũng chẳng ai biết. Nhưng giọng nói của anh đặc biệt hay, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, mang theo khí chất ít ai so được.   Mà Chân Tích chết mê chết mệt thanh âm trong trẻo lạnh lùng ấy. Cô là fan của anh đã lâu, trên tường nhà Weibo của cô ngoại trừ đăng bài về công việc làm bánh ngọt của mình, thì còn lại toàn bộ đều là bài viết về Mộ Dật.   Xét về một khía cạnh nào đó, Chân Tích điển hình là một fan cuồng của đại thần Mộ Dật.   Chân Tích khai trương tiệm bánh ngọt, công việc suôn sẻ thuận lợi.   Một ngày, có một em gái nhỏ đến tìm Chân Tích, tự xưng là fan của cô đã lâu. Em gái nhỏ này đi cùng anh trai của cô bé, cả hai đến để mua bánh ngọt. Chân Tích nhìn người anh trai kia, cảm thấy ngoại hình rất đẹp mắt. Hơn nữa, khi nghe giọng người này, cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.   Người anh trai này tên là Phó Dật Hạo.   Nghe giọng nói của Phó Dật Hạo, Chân Tích hoài nghi, liệu có phải anh là Mộ Dật?   Nhưng không có bằng chứng chứng minh, cô chỉ có thể nghi vấn trong lòng.   Nhưng rồi Chân Tích lại phát hiện ra, Phó Dật Hạo lại là hàng xóm đối diện căn hộ của mình.   Thế là quá trình thả thính nhau của hai anh chị Chân Tích và Phó Dật Hạo bắt đầu. Trở thành hàng xóm, sớm chiều chung đụng, tình cảm của cả hai thầm lặng phát sinh, âm thầm nảy nở.   Phó Dật Hạo đúng là Mộ Dật - thần tượng của Chân Tích. Anh là một luật sư ba mươi tuổi, nhưng đam mê của anh không nằm ở công việc này, chủ yếu kiếm tiền từ thương mại âm thanh. Từ lần đầu tiên đi cùng em gái lấy bánh ngọt và gặp Chân Tích, anh đã cảm thấy những cảm xúc bất thường trong lòng mình. Và rồi anh phát hiện Chân Tích là hàng xóm mới của mình, đồng thời là fan cuồng Mộ Dật. Vì vậy anh đã từng bước từng bước đến gần cô, tìm cách để cả hai chạm mặt, muốn được cùng cô nói chuyện yêu đương.   Quá trình này của Phó Dật Hạo không khó khăn cho lắm, bởi vì Chân Tích cũng dần có tình cảm với anh. Đây không phải là quá trình theo đuổi, mà là quá trình hai nhân vật chính thả thính nhau, thả thính từ ngoài đời cho đến trên mạng xã hội, công khai ngược chết cẩu FA _(:з」∠)_   Sau khi cả hai đều nhận ra tình cảm của bản thân đối với đối phương, hai người liền thuận nước đẩy thuyền mà xác định mối quan hệ và ở bên nhau, cùng trải qua quá trình yêu đương ngọt ngào. Thật ra ở đây tác giả hơi khiến tớ hơi hụt hẫng một chút. Bởi vì, ở phần đầu tác giả viết rất tốt, Chân Tích và Phó Dật Hạo phát triển tình cảm rất tự nhiên. Nhưng sau khi cả hai xác định quan hệ thì lại có phần vội vàng, kết thúc hơi nhanh.   "Thanh âm này dành riêng em" là một câu chuyện rất hài hòa, rất ngọt ngào, cũng rất đáng yêu. Truyện có độ dài khá ngắn, tình cảm của hai nhân vật chính nhẹ nhàng không hề có biến cố gì. Vì thể loại của truyện là mỹ thực văn, nên bạn nào thích ăn đồ ngọt thì tớ khuyến cáo không nên lọt hố vào ban đêm đâu :3 Theo tớ thì truyện thích hợp dùng để giải trí, nếu các bạn yêu thích thể loại hiện đại ngọt sủng thì không nên bỏ qua đâu nha!   ...   Trích đoạn:   Âm thanh trầm thấp lại vang lên bên tai, Chân Tích cảm giác như anh đã chôn mìn bên tai mình, vừa nói là nổ: “Em thích anh đúng không?”   Đây là đang trêu ghẹo cô sao?   Tim đập thật nhanh, trong lồng ngực đã tràn ngập đủ loại cảm xúc.   Hỗn loạn.   Chân Tích không biết tâm trạng ngay lúc đó của mình là gì, đầu óc trống rỗng, sau đó không biết như thế nào, cô nghe được âm thanh vô cùng bình tĩnh của chính mình chậm rãi vang lên: “Thích.”   Phó Dật Hạo sửng sốt.   “Cho nên hiện tại anh hỏi cái này là muốn đùa giỡn với em sao?”   Chân Tích không cảm thấy anh vì thích mình nên mới hỏi như vậy, nhưng mà ngay sau đó…   “Anh thích em, nên mới hỏi như vậy.”   Thích em, nên mới muốn chủ động đến gần em, nhưng lại không biết chủ động như thế nào, cho nên mới lôi kéo em gái đang chuẩn bị thi cử đi khai trương tiệm bánh của em, cho nên mới xem trực tiếp của em, muốn cho em biết anh có xem.   Mặc kệ em tin hay không tin, đôi khi thích chính là như vậy, tình yêu không biết bắt đầu từ đâu.   Nhất kiến chung tình. ____   Chú thích: Nội dung đoạn trích được chỉnh sửa để phù hợp với độ dài review   Review by #Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sau khi Chân Tích hoàn thành công việc, tháo găng tay, đồng hồ đã điểm 12 giờ khuya. Cô làm lạnh hộp bánh đậu nành vừa làm, rồi thở ra một hơi. Trên điện thoại di động hiện lên thông báo mới nhất của Wechat, vào một tiếng trước, khi đó cô vội vàng bắt tay vào làm đơn đặt hàng ngày hôm qua, không có thời gian để trả lời. Là thư thoại của bạn thân Lý, Chân Tích lấy khăn lông lau tay, sau đó bấm nghe. Bên kia truyền đến âm thanh vui sướng của Lý Như, tin tức mang đến chắc hẳn rất tốt: “Tích Tích, tớ đã giúp cậu tìm được phòng trọ thích hợp, tiền thuê cũng ổn, điều kiện không khác lắm so với yêu cầu của cậu, tớ đã giúp cậu xem qua. Chờ cậu xong việc mấy ngày này, mình qua đó xem thử nhé?” Chân Tích mím môi, khóe miệng nhếch lên cười thản nhiên, sau đó lại mở tin nhắn thoại tiếp theo: “Cậu nhận được nhớ trả lời tớ, đúng rồi, cậu phải nhớ kỹ tháng này có trực tiếp, cuối tháng mau đến.” Chân Tích thở dài, vuốt vuốt mi mắt. Cô nhìn xung quanh, phòng rất nhỏ, nằm trong cửa hàng cô thuê, tuy rằng ấm áp, nhưng chỗ ở cũng có hạn, nhiều khi rất bất tiện. Thương Thành là thành phố lớn nhất cả nước, giá phòng cao đến đáng sợ. Bắt đầu từ khi học đại học, Chân Tích đã làm cho một tiệm bánh gần trường học, đến bây giờ rốt cục cô cũng có thể mở một tiệm bánh của riêng mình, sẽ khai trương trong thời gian tới. Tuy rằng tiệm bánh còn chưa khai trương chính thức, nhưng cô vẫn liên tục có đơn đặt hàng trên mạng. Muốn sống yên ổn trong thành thị thế này, cô không thể nào lười biếng được. Mặc dù gia đình không muốn cô làm việc ở bên ngoài, nhưng trường đại học của cô ở quê nhà, cô thật sự muốn tự mình lập nghiệp. Hơn nữa, trong nhà còn có người cô không muốn nhìn mặt. Tại sao lại nhớ đến việc này chứ… Cô đóng khung chat với Lý Như và mở nhóm trò chuyện của cha và mẹ. Ngoại trừ việc chia sẻ bí quyết nấu canh gà, không ăn đồ ăn có hại cho sức khỏe và bí quyết an toàn khi gặp sự cố, có rất nhiều thứ trong nhóm trò chuyện hôm nay. Chân Tích nhấn mở ảnh chụp nhìn thoáng qua, thấy ảnh chụp đàn ông, cộng thêm một đoạn giới thiệu vắn tắt. Trong lòng cô thầm cảm thán. Lại nữa rồi… Từ khi cô muốn đến Thương Thành mãi cho đến hiện tại, đã có một số lần như vậy. Giống như sợ không gả cô đi được. Chân Tích như nghĩ tới điều gì, ánh mắt bỗng buồn bã, thuận tay để điện thoại di động xuống, đi rửa mặt. Tình yêu gì chứ, cứ xem duyên phận đi. Mời các bạn đón đọc Thanh Âm Này Dành Riêng Em của tác giả Khương Thiên Trọng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
Hai trái tim vô tình gặp nhau, lại vô tình rung động. Truyện Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! của tác giả Bát Trà Hương kể về tình yêu của những con người xa lạ nhưng tình cảm sâu đậm, như là đã quen thân từ lâu. Rồi chuyện tình của họ sẽ đi đến đâu? Có khi nào dừng lại với những nỗi đau ở quá khứ ? Với nội dung mạnh mẽ và ngôn từ cảm thán, đây là một một tuyệt tác tuyệt vời trong thể loại ngôn tình. *** Cố Trạch Vũ từng nghe người ta nói, trí nhớ của con người không có hạn, bản thân cho rằng mình đã quên nhưng thực ra chúng chỉ đang ẩn núp trong đại não, đợi đến một ngày nào đó, khi khóa được mở, tất cả sẽ như nước lũ tuôn tràn ra ngoài. Về chuyện em gái do mình sơ ý mà đi lạc, lúc đầu Cố Trạch Vũ cũng không có nhiều ấn tượng. Điều này Cố Trạch Vũ cũng không sao giải thích được tại sao trí nhớ của mình lại như vậy. Chỉ có hình ảnh cô bé mặc váy trắng, miệng gọi “tiểu ca ca” lại luôn cho hắn cảm giác ấm áp và quen thuộc. Giống như một ngày nào đó, lúc đến bồn hoa trong trường học hắn đột nhiên cảm giác cảnh này đã từng xuất hiện một lần trong mơ. Về sau hắn vẫn rất thích cái cảm giác mơ hồ này. Cho đến năm mười sáu tuổi, lúc em gái thất lạc nhiều năm xuất hiện trước mặt hắn, hắn mới hiểu rõ ràng, cô bé năm đó chiếc chìa khóa để mở trí nhớ chính là người kia. Một ngày, sau khi chuyên gia hội chẩn, lúc vị bác sĩ rất già nhìn về phía người Cố gia buông tay bất lực, Cố Trạch Vũ đột nhiên nhớ ra ngày hè hôm đó, cô bé mặc váy trắng trốn phía sau hắn run lẩy bẩy. Lúc này hắn mới hiểu, thì ra có thể bảo vệ một người là một chuyện rất hạnh phúc. Buổi sáng hôm em gái ra đi, hắn đã trốn đến bệnh viện. Cô bé bị bệnh tật hành hạ, hấp hối kéo kéo ống tay áo, không ngừng khóc, nói không biết bao nhiêu lần: “Vì sao mọi người không quan tâm em? Tại sao lại để lạc? Tại sao, tại sao….” Hắn há miệng, nhưng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể để mặc cô bé nằm trên giường, ánh mắt gần như tuyệt vọng xuyên qua những giọt nước mắt mông lung nhìn mình. Sau đó cô ngừng khóc, nhắm mắt, ở trên giường khổ sở vặn người nói: “Ca ca, em thật sự rất đau, thật sự rất đau…” Tiếng gọi “ca ca” kia khiến Cố Trạch Vũ luôn cương quyết luống cuống tay chân, không còn sức lực tựa vào cửa phòng bệnh, nhìn ba mẹ chạy tới, nhìn bác sĩ y tá vây quanh bận rộn. Lúc nghe bác sĩ nói “không được”, hắn điên cuồng chạy ra ngoài. Đến khi đi đến trạm xe mới phát hiện căn bản mình không biết đi đâu để tìm cô bé kia. Hắn sợ, thật sự rất sợ. Hắn phải tìm được một người nói cho hắn biết hắn không được yếu đuối, hắn có đủ khả năng để bảo vệ được những người bên cạnh. Mới vừa rồi ở phòng bệnh…. Lúc này cảm giác tuyệt vọng, bất lực đã thực sự đánh gục hắn. Sau tang lễ, không có bất kỳ một người nào đề cập đến chuyện của em gái, bởi vì đó là kiêng kị lớn nhất của Cố gia. Tất cả mọi người bắt đầu than vãn chuyện cậu thiếu niên Cố gia trong một đêm đã hoàn toàn thay đổi. Trước kia cậu là một người trầm lặng, bây giờ bắt đầu biết trốn học, đua xe, kết bè kéo phái đánh nhau, mỗi ngày đều đi cùng đám con cái cán bộ uống rượu đến lúc say mèm mới về nhà, thay bạn gái còn nhanh hơn lật sách. Cố Trạch Vũ biết mọi người nói gì về hắn, nhưng hắn không muốn quản. Hắn hận mình vô dụng, hắn phải tìm được một cái gì đó giúp hắn gây tê nỗi đau chính mình, đương nhiên rượu là thứ tốt nhất, sau đó chính là đàn bà. Ngày thường cái xác* Cố Trạch Vũ luôn luôn rất tốt, mặc kệ đám công chúa kiêu căng ngạo mạn trong đại viện hay những cô gái bình thường, chỉ cần là Cố Trạch Vũ đều hết lòng theo đuổi. Bởi vì Cố gia đã bắt đầu kiểm soát tiền tiêu vặt của hắn, hắn đành đưa các cô đến khách sạn nghỉ ngơi. Buổi tối đầu tiên dừng chân ở Lục Hợp (thuộc tỉnh Giang Tô), trừ một cái giường lớn, một ga trải giường màu trắng cùng gối, một tivi, một bình rót nước trên tủ gần tivi, một cái ghế cũ nát thì không có gì cả. Trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy, hắn chỉ ôm đàn bà lăn lộn trên giường. *cái xác: ở đây nói thân thể, nhưng theo ý mỉa mai Mỗi lần như vậy, hắn luôn dỗ dành họ nói “Ca ca, em sợ”. Sau khi cô gái làm theo, trước mắt hắn hiện ra hình ảnh em gái bé nhỏ sợ hãi nhiều năm trước. Nó giống như một loại thuốc phiện, mỗi khi hắn lên cơn ghiền, chỉ có như thế mới có thể giúp hắn giải quyết nỗi khổ trong lòng. Lúc Trương Hinh Mông nói cho hắn biết cô có thai, phản ứng đầu tiên của hắn chính là tuyệt đối không thể nào. Mặc dù hắn chơi rất phóng túng, nhưng mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn, cho nên mặc dù quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy cũng chưa từng có ai có thai. Cô ta nói cho hắn biết, có lần hắn uống say, cô không cho hắn dùng bảo hộ, cũng nói là đang trong thời kỳ an toàn. Có ai biết chỉ một lần sơ suất đã dính chưởng như vậy. Năm ấy, hắn mới mười chín tuổi, tuyệt đối không thể để đứa bé ra đời. Mà hắn cũng phải nghĩ đến thể diện Cố gia. Sau khi im lặng hút hết một điếu thuốc, hắn hỏi: “Không cần được không?” Trương Hinh Mộng lúc ấy đang học lớp mười hai, dĩ nhiên cũng không dám để đứa bé lại, cho nên đã gật đầu đồng ý. Hắn đi theo cô đi làm phẫu thuật, nhìn cô đi vào phòng phẫu thuật, hắn liền nghĩ tới cô bé kia… Trương Hinh Mộng cũng quá sơ suất đã quên vứt hồ sơ bệnh lý đi. Khi Trương gia dẫn Trương Hinh Mộng cầm đơn đi tìm Cố Trạch Vũ, Cố thiếu tướng lúc ấy mới biết, đứa con trai này làm chuyện vô sỉ còn vượt xa hơn những lời đồn mà ông nghe được. Hắn sống chết không đồng ý việc kết hôn, Cố thiếu tàn nhẫn đánh hắn một trận tơi bời. Mấy năm huấn luyện trong quân đội, Cố Trạch Vũ vô cùng nhớ nhung cô bé kia, càng ngày càng cảm thấy nặng nề, đè ép đến nỗi hắn cảm thấy mình như không thể thở được. Không còn cách nào khác, hắn cầu cứu chính trị viên. Khi đó, chính trị viên trong quân đội bình thường đều là bác sĩ tâm lý. Sau khi nghe hắn miêu tả, chính trị viên nói: “Tại sao không tìm được cô bé kia, chứng minh cho những người đang nhìn cậu, cho họ xem Cố trạch Vũ cậu có khả năng bảo vệ được người khác?” Hắn biết ba mình từng làm binh sĩ ở thành phố G, cho nên, hắn trở về xin Cố Thiếu tướng. Sau khi máy bay hạ cánh, giây phút bước chân lên mảnh đất của thành phố G, hắn mỉm cười, nói: “Cuộc sống mới tuyệt vời…” Mời các bạn đón đọc Cấp Trên, Xin Bao Nuôi! của tác giả Bát Trà Hương.
Oan Gia Hàng Xóm
Tối hôm sau, giữ đúng lời hẹn, Nguyệt Như và Vỹ Phàm đúng giờ xuất hiện tại nhà hàng Shall. Khi vào trong thì họ đã thấy vợ chồng Hàn Phong đang ngồi chờ. Lần đầu nhìn thấy Hàn Phong và Lăng Tư Giai, Nguyệt Như ngạc nhiên đến há mồm. Cái gọi là trai tài gái sắc chính là họ đúng không? Người đàn ông kia có phải quá tuấn tú không? So với Phan An thời xưa thật không biết ai hơn ai kém nữa. Còn cô gái bên cạnh anh ta… Chúa ơi, phải nói là tiên nữ hạ phàm. Đàn ông nhìn thấy cô ấy chắc chắn chảy nước miếng thèm muốn, còn phụ nữ sẽ ganh tỵ chết mất thôi. “Tới rồi.” Hàn Phong lễ độ đưa tay ra mời. “Tư Giai, lâu rồi mới gặp. Em khỏe chứ.” Kéo ghế cho Nguyệt Như xong, Vỹ Phàm cũng ngồi xuống sau đó lịch sự hỏi thăm Tư Giai. “Em tốt lắm. Nghe nói anh bị thương, bây giờ khá hơn rồi chứ?” Kết thúc kỳ nghỉ, Tư Giai phải lập tức quay lại xử lí công việc ở thành phố P nên không có thời gian thăm hỏi. “Nhờ phúc của chồng em, anh đỡ nhiều rồi.” Vỹ Phàm cười như không cười, hướng ánh mắt về phía Hàn Phong. Hàn Phong bất mãn nhìn Vỹ Phàm một cái còn Tư Giai lại cười “Mấy tháng nay thật làm phiền anh. Bây giờ anh cứ đẩy hết công việc cho anh ấy, còn anh hãy nghỉ ngơi cho tốt.” “Anh cũng đang có ý như vậy.” Vỹ Phàm cực kì đồng tình. “Bà xã, sao em lại nối giáo cho giặc như vậy. Anh làm việc vất vả em không đau lòng sao.” Hàn Phong không vui kháng nghị. “Anh thôi làm trò đi.” Tư Giai liếc anh một cái nhưng trong mắt toàn là nhu tình. Hàn Phong làm ra vẻ uất ức, cúi đầu ăn ngấu nghiến miếng bánh ngọt. Tư Giai cũng mặc kệ anh, cô dời sự chú ý sang Nguyệt Như. “Anh Vỹ Phàm, không giới thiệu một chút sao.” “À… cô ấy là Nguyệt Như, bạn gái của anh. Nguyệt Như, đây là tổng tài của bọn anh Hàn Phong, vợ anh ấy Lăng Tư Giai.” Vỹ Phàm giới thiệu. “Xin chào…” Tư Giai nhoẻn miệng cười. Nụ cười của tuyệt sắc giai nhân thật làm rung động lòng người khiến Nguyệt Như mê mẩn. Trong lúc thất thần cô thốt lên một câu làm tất cả mọi người sững sờ. “Chị có phải minh tinh điện ảnh không. Thật xinh đẹp quá đi.” “Phốc…” Hàn Phong là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần đầu tiên, không khách khí cười to. “Cảm ơn…” Tư Giai ngại ngùng đón nhận lời khen. Vỹ Phàm cưng chiều nhìn Nguyệt Như, cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy khiến anh yêu càng sâu đậm. Có thể cô không biết nhưng sắc đẹp của cô chẳng hề kém cạnh Tư Giai. “Bái tiểu thư, vợ tôi không phải minh tinh gì đâu. Cô ấy cũng giống tôi và Vỹ Phàm, đang điều hành một công ty.” Cô gái này thật thú vị, khiến Hàn Phong muốn tiếp xúc với cô nhiều hơn một chút. “Oa, chị thật giỏi. Trẻ như vậy mà có thể điều hành cả công ty.” Nhìn vẻ mặt như muốn đem Tư Giai biến thành thần tượng, Vỹ Phàm dở khóc dở cười. “Chỉ là tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Cũng không có gì đáng nói. Ngược lại nghe nói Bái tiểu thư có nhiều sở trường, đối với công việc vô cùng nghiêm túc. Thái độ làm việc tốt như vậy mới làm tôi khâm phục.” Tư Giai hào phóng ca ngợi. “Chị đừng gọi em là tiểu thư, em nghe không có quen. Nếu chị không chê có thể gọi em là Nguyệt Như.” “Vậy em cũng gọi chị là Tư Giai đi. Đừng khách sáo.” “Dạ được.” Nguyệt Như cười tít mắt. Hàn Phong và Vỹ Phàm đưa mắt nhìn nhau không khỏi cười khổ. Hai cô gái này đem họ trở thành người vô hình sao, hoàn toàn ngó lơ họ rồi. Nhưng thấy vợ và bạn gái mình vui vẻ như vậy, họ cũng không đành lòng xen vào. Chỉ cùng nhau uống rượu, thỉnh thoảng nói chuyện công việc một chút. Cứ như thế bữa ăn tối kéo dài gần hai tiếng diễn ra khá vui vẻ. Ngay cả khi ra về, Nguyệt Như và Tư Giai cũng còn cảm thấy luyến tiếc. Kết thúc buổi hẹn, Vỹ Phàm cùng Nguyệt Như tay trong tay đi dạo bên bờ sông. Tối hôm nay trăng đặc biệt sáng, ngoài trời còn lất phất mấy hạt mưa. Bầu không khí có hơi lạnh nhưng bàn tay ấm áp của Vỹ Phàm lại có thể xua đi cái lạnh không đáng kể này. Cả hai dừng chân trên cây cầu ánh sáng, nơi mà các đôi tình nhân luôn chọn để hẹn hò. “Vợ chồng chị Tư Giai thật xứng đôi, em nhìn mà ghen tị chết đi được.” Nguyệt Như đứng trên cầu, ra vẻ ngưỡng mộ. “Có gì đáng ngưỡng mộ. Anh và em còn xứng đôi hơn.” Đương nhiên anh không đồng ý với nhận định của Nguyệt Như. “Anh đúng là mèo khen mèo dài đuôi.” Nguyệt Như bĩu môi. Vỹ Phàm khẽ cười sau đó tiến đến ôm cô từ phía sau “Hai người đó không dễ dàng gì mới đến được với nhau. Bây giờ có thể sống hạnh phúc như vậy cũng thật đáng mừng.” “Anh nói chúng ta có thể sống hạnh phúc như thế không? Nói thật, em không tự tin với chuyện hôn nhân tí nào.” Cuộc sống của anh và cô quá khác nhau, cô lo sợ bản thân không làm tốt sẽ khiến anh mất mặt. Ý nghĩ đó khiến cô không thoải mái. Nhất là sau khi nhìn thấy Lăng Tư Giai, nghe thấy anh Hàn Phong tự hào về vợ như thế nào lại càng làm cô tự ti. “Cô gái ngốc, hạnh phúc hay không là do chúng ta. Sao em lại không tự tin chứ? Em hãy nhớ còn có anh ở đây, em chắc chắn hạnh phúc. Thậm chí hạnh phúc hơn cả hai người họ.” Vùi đầu trên vai cô, Vỹ Phàm chân thành hứa hẹn. Nguyệt Như cười vui vẻ, cô xoay lại ôm lấy thắt lưng Vỹ Phàm rồi nhỏ giọng thì thầm “Anh biết em thích nhất câu nói nào của anh không? Không phải anh yêu em hay anh nhớ em mà là có anh ở đây. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, em không sợ gì cả.” “Anh cũng vậy, chỉ cần có em bên cạnh… anh không sợ gì cả.” Nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, cả Vỹ Phàm và Nguyệt Như đều cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà đối phương dành cho mình. Thì ra sống trên đời không phải đơn giản chỉ vì sinh tồn. Mà còn vì chờ một nửa của mình xuất hiện. Khi anh hay cô xuất hiện thì hạnh phúc đã bay đến bên cạnh mình rồi. Còn có bắt được nó hay không phải xem thái độ đối với tình yêu của họ có bao nhiêu chân thành. Mời các bạn đón đọc Oan Gia Hàng Xóm của tác giả Lạc Băng.
Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem
Truyện Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem, hoàng tử yêu lọ lem chỉ có thể là trong truyền thuyết đối vơi bây giờ hoàn toàn không có thật. Đối với xã hội hiện nay thì điều đó lại càng không thể xảy ra, tại sao phải nhất thiết là hoàng tử phải đi đôi với lọ lem mà không phải là người bình thường. Lúc nhỏ anh mồ côi may mắn được gia đình tỷ phú nuôi dưỡng nên bây giờ mới có cái danh giá được gọi là công tử mà thôi, nhưng hắn không biết thân biết phận thì thôi đi hắn lại còn cao ngạo không coi ai ra gì hết. Hắn đối với cô chỉ là kiểu tán gái bình thường tỏ vẻ ta đây, nhưng cô không quan tâm chú ý tới hắn. Hắn thấy cô lên mặt liền vạch ra âm mưu chiếm đoạt cô nhưng chưa bắt đầu thì hắn đã rơi vào lưới tình của cô không thoát ra được. Một kế hoạch thảm bại và hàng loạt câu hỏi tại sao đặt ra liên tục trong đầu hắn, một người với diện mạo ưu tu như hắn lại chịu thua một người con gái như cô sao. Mời bạn đọc theo dõi truyện tiểu thuyết ngôn tình để tìm hiểu. *** Nhật Thiên bước theo dọc hành lang dài. Bệnh viện thật yên tĩnh dễ vang cái giọng sụt sùi của nàng. Hắn nhìn nàng ngồi run lên ở gốc cầu thang. Nhật Thiên mỉm cười bước đến và nhẹ nhàng ôm lấy từ sau. Nàng ngước lên, nước mắt nước mũi đầm đìa… - Anh lừa em thôi phải không?… hic nói là lừa em đi. Em nằm mơ còn chưa bao giờ mơ sẽ có cha cả. Em sợ lắm… – Nàng vùi mặt vào vai hắn, thật không thích những chuyện bất ngờ như vậy. Hắn chun mũi trả lời đáng ghét ngay. - Lừa em để em chiếm hết tài sản của anh sao? Anh đâu có điên như vậy? – Giờ thì “cô em gái” hắn tìm đang ở đây. Người thừa kế “gia sản của hắn” chính là nàng chứ còn ai nữa. Nhưng Thục Uyên không thèm nghe hắn trêu chọc. Nàng thật rất bấn loạn vì sự thật đột ngột này… - Em sợ… bình thường đã không có thì thôi… lỡ như có rồi sẽ đánh mất thì… Em không dám nhận cha đâu! - Em thật là chẳng giống ai khiến người ta không yêu em cũng lạ! Hắn cười ôm lấy âu yếm dỗ dành. Thục Uyên dễ chịu dựa vào ngực hắn cảm thấy vô cùng bình yên. Nàng thôi sụt sùi, mắt ngước nhìn Nhật Thiên rồi rụt rè nói… - Vậy là… em có xứng với anh không? Em giờ có cha rồi… có thể cùng với anh không? Nhật Thiên nuốt khan nhìn đôi mắt ướt lệ của nàng tròn xoe hỏi mình. Hắn thật muốn ăn thịt nàng ngay nếu không phải đang ở một nơi không đúng chổ. Thục Uyên loáng thoáng chỉ nghe hắn mắng mình ngốc thì phải rồi lại hạnh phúc trong nụ hôn ngọt ngào. Những thứ nàng chưa từng dám mơ đều thuộc về nàng. Xem ra nàng là người ít tham lam nhất lại gặt hái được rất là nhiều thứ trong đời này, còn gì hơn được nữa. Nhật Thiên cuối cùng dẫn nàng trở về phòng như một đứa trẻ lạc. Nàng rụt rè không dám bước toàn chờ người thúc từ sau. Nhưng nàng đã khóc òa trong chính vòng tay của cha mình. Hai cha con mất bao nhiêu vất vả mới có thể tìm thấy được nhau, giờ đây chỉ còn là giây phút đoàn tụ thiên liêng hạnh phúc nhất. Tất cả đều rất vui mừng. … Thục Uyên đứng khoanh tay trước ngực nhìn Ngọc Hân đứng trước mặt. Hôm nay chính cô ta là kẻ bại trận không phải nàng… - Tui biết chị không phải ham tài sản mà chỉ vì anh ấy. Thế nên thay mặt cha giải quyết chuyện này tui tha thứ cho chị. Sẽ không ai truy cứu chuyện xấu chị làm! - Giờ cô nói gì mà không được… – Ngọc Hân tuy đã thất bại nhưng vẫn không phục nàng có tất cả. Thục Uyên chỉ cười bằng mũi đáp. - Tất nhiên rồi… cha là của tui, Nhật Thiên cũng của tui. Giờ tui là con nhà giàu rồi cái gì cũng hơn chị. Phải nói là chị thua tui rất là thê thảm… giây phút này thật là rất vui sướng! J.K và Nhật Thiên đứng ở xa chờ cũng không biết nàng giải quyết ra sao mà vui đến muốn nhảy tưng tưng thế kia. Ngọc Hân tức nghẹn bị nàng trêu nhưng không thể nói gì đáp lại được. Sau khi hả hể chiến thắng, Thục Uyên mới nói chuyện nghiêm túc. - Tôi và bạn tôi đã thống nhất không nói ra chuyện của chị với cậu mợ. Chị xinh đẹp có học vấn chắc chắn sẽ tìm được công việc tốt thôi… dù sao tui nghĩ chắc chị cũng đủ cảm thấy thế nào là sĩ nhục ê chề như tôi từng bị chị đối xử rồi. Sống tốt nhé chị! Ngọc Hân đứng đó nhìn Thục Uyên xoay đi. Chỉ còn cô ta đứng không được gì cả lại mất hết từ cha mẹ gia đình, công việc cho đến tình cảm si ngốc về một người đàn ông. Cảm giác nhục nhã ê chề kia cũng tự do cô ta mang đến cho mình. Đối với những gì Thục Uyên đã nhận thì nàng tha cho Ngọc Hân như vậy quá nhẹ tuy nhiên chắc do bản tính nàng là nhu nhược không thể giải quyết được chuyện lớn nên đành vậy. Nàng ngước nhìn phía trước Nhật Thiên đứng đó chờ đợi mình. Bỗng dưng nàng thấy những khổ sở đã trải qua chẳng là gì. Giờ nàng đã được đáp lại còn hơn những giấc mơ đẹp nhất rồi đó chính là… Thế là Thục Uyên chạy đến. Nhật Thiên cũng giang tay mỉm cười rồi ngớ ra trông nàng nhào ngay vào lòng J.K. J.K cũng cười toe toét nựng má nàng đang hớn hở như con cún nhỏ… - Anh Khang quay sắp xong chưa? - Bác khỏe rồi anh mới quay tiếp. Giờ em mới là em họ ruột của anh, hèn gì thấy cưng em quá đi! - Hi… anh ơi! - NÈ!!! Gì mà “anh ơi” nữa? Hai người coi tui là cục đất chắc? Có người ghen tuôn làm nàng và J.K vẫn dững dưng bên nhau nói… - Anh ganh tị vô ích thôi! Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem của tác giả Pé Chồn Present.
Chồng Ngốc Của Tôi
Truyện Chồng Ngốc Của Tôi ở đây không phải nói anh chồng ngốc mà bởi vì cô vợ quá thông minh mà thôi. Cô thông minh đến mức chỉ muốn tìm cho mình một người chồng có khiếu hài hước, có thể đem lại cho cô hạnh phúc suốt đời mà thôi! Cũng đã đến tuổi lấy chống nên cha cô thoi thúc cô mau yên bề gia thất cho cha cô còn yên tâm.  Chỉ có điều, người đàn ông cô chọn trúng thật sự quá đáng yêu khiến lần đầu tiên cô nhìn thấy anh liền yêu thích không muốn buông tay... Với ngôn từ của tác giả Tàng Tĩnh Nhi diễn tả nhân vật cũng như lời thoại rất dễ thương dí dỏm sẽ mang lại những giây phút thư giãn cực kỳ thú vị khi đọc truyện! *** Kiều Nhung Ngọc nằm đúng ba tháng trong bệnh viện, cuối cùng vẫn là sinh trước ngày dự tính một tuần. Cục cưng này chắc là không muốn rời khỏi cơ thể ấm áp của mẹ, nên để cô chịu khổ suốt mười hai tiếng, mới bằng lòng chui ra. May mà mấy tháng qua được chăm sóc cẩn thận, nên mới giúp cô sinh đứa bé an toàn. Lúc đứa bé ra đời, cũng là lúc phát sinh vấn đề mới. Phong Vũ Vọng vì cục cưng để cho Kiều Nhung Ngọc chịu đau quá lâu, mà chán ghét bé. Không cho anh bế còn đỡ, anh cùng lắm là chỉ dùng ánh mắt trừng bé mà thôi. Còn để cho anh bế, thì là chuyện xui rồi. Anh hết bấm lại nhéo, hoàn toàn không nương tay. Chỉ một lúc thôi mà trên người cục cưng đã bầm tím hết lên rồi. Hành động ngây thơ của anh làm cho người lớn hai nhà vô cùng đau đầu. Đau lòng đứa cháu bảo bối, nhưng lại chẳng nỡ mắng người bố trẻ con này. "Vũ Vọng à, con đừng bắt nạt con trai mình nữa." Phong Long Sinh vội vàng ôm lấy cục cưng khỏi tay anh. Ai, thằng bé này thật là hư mà, véo cho mặt cục cưng đỏ hết cả rồi. Vì cục cưng bị ôm đi, nên anh tức giận đến chu môi lên, hung dữ trừng đứa bé. Nếu không cho anh véo thì anh cứ trừng mắt đó. "Vũ Vọng à, vì sao con lại không thích con mình vậy?" Lâm Tuyết khó hiểu hỏi. Sao nó lại không thích đứa bé này chứ. Nghe vậy, anh liền hợp tình hợp lý nói: "Nó để Nhung nhung đau, con liền chán ghét nó. Hừ!" ... ........ "Vũ Vũ, anh lại bắt nạt con hả?" Nghe thấy tiếng con khóc, Kiều Nhung Ngọc vội vàng chạy ra. Nói cũng kỳ lạ, bình thường con trai đều rất ngoan, chỉ có những lúc bị cha bắt nạt, bé mới khóc đến long trời lở đất như vậy. "Không có, anh tuyệt đối không có." Vội vàng giấu hai tay ra phía sau, anh cật lực lắc đầu. Nhung nhung đã cảnh cáo anh, không cho phép anh bắt nạt con trai nữa, nhưng mỗi khi anh nhìn thấy nó, anh liền tức giận, chỉ muốn bắt nạt nó thôi. "Anh sao cứ véo con hoài vậy." Nhìn cục cưng trong lòng Phong Long Sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cô liền biết, anh lại véo mặt con rồi. "Anh hai bảo thế." Anh gật gật đầu, tỏ ý mình không muốn bắt nạt con trai, là do người khác dạy đó. Nghe vậy, Đỗ Vũ vội vàng kêu oan: "Em trai à, em đừng nói linh tinh, anh đâu có dạy em như thế." Đây chẳng phải là muốn hại chết anh sao? Nhìn đi, nhìn đi, tất cả mọi người đang dùng ánh mắt giết người nhìn anh đó. "Anh nói là, chờ nó ra đời là em có thể quang minh chính đại bắt nạt nó rồi." Chỉ vào bé, Phong Vũ Vọng nói rất rõ ràng. "Anh hai, sao anh có thể dạy nó như thế?" Bạch Dật Phong mở miệng trách cứ. "Đúng vậy, biết rõ anh ấy không hiểu, anh còn dạy linh tinh như thế nữa." Naria cũng mắng anh. Vì muốn ở cạnh Kiều Nhung Ngọc, Naria đã xin từ chức ở bên mỹ, cô đang tính tìm một công việc ở Đài Bắc, rồi định cư tại Đài Loan luôn. "Tôi đâu có!" Đỗ Vũ cảm thấy mình vô cùng oan uổng, anh hoàn toàn không nhớ mình đã nói như vậy. "Có mà, lúc Nhung nhung sinh cục cưng, anh đã bảo em như thế." Phong Vũ Vọng dùng sức gật đầu. Bây giờ còn lôi cả thời gian ra luôn, Đỗ Vũ muốn chối cũng chẳng được. "Anh..." Ông trời à, anh nhớ ra, hình như mình có nói như thế. Lúc ấy, Vũ Vọng gấp đến nỗi cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng sinh, anh thấy hoa mắt nên mới cố ý nói như vậy. Không ngờ, nó lại làm theo thật. "Đúng là con dạy Vũ Vọng như thế sao?" Phong Long Sinh đem đứa cháu bảo bối đưa cho Lâm Tuyết, để bà ôm. Ông muốn 'vì nghĩa diệt thân', ông nhất định phải dạy cho đứa con này một bài học. "Con đâu phải cố ý, lúc ấy, con chỉ muốn an ủi nó thôi." Nhìn thấy cha nuôi tràn ngập sát khí tiến về phía mình, anh vội vã đứng lên, rồi chạy biến lên lầu, về phòng lánh nạn. "Thằng nhãi này." Phong Long Sinh nhìn dáng vẻ chạy trốn của anh, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ biết lắc đầu. "Mẹ, đưa cục cưng cho con bế một chút." Kiều Nhung Ngọc vươn tay, muốn nhận lấy cục cưng từ trong tay Lâm Tuyết. Nói thật, từ lúc sinh bé ra đến giờ, cô rất hiếm được bế con. Không phải cô không thích bé, mà thật sự có một nguyên nhân bất đắc dĩ. "Ừ..." Lâm Tuyết đang định đưa đứa bé cho cô, nhưng nửa chừng lại xuất hiện một người, trực tiếp ôm Kiều Nhung Ngọc đi. "Không được, không được. Không cho phép Nhung nhung ôm nó, Nhung nhung chỉ có thể ôm một mình anh thôi." Phong Vũ Vọng ôm eo Kiều Nhung Ngọc, rồi lập tức chạy vào căn phòng bên ngoài vườn hoa. Nhung nhung là của một mình anh, tuyệt đối không cho đứa bé hư kia ôm. "Nó sao vậy?" Đây là lần đầu tiên, Lâm Tuyết nhìn thấy cảnh này, bà có chút sững sờ hỏi. "Chúng cháu đã quen rồi." Mạnh Triết thản nhiên nói. Mỗi lần, chỉ cần Kiều Nhung Ngọc muốn ôm con trai, là Vũ Vọng sẽ nhanh chóng ôm vợ chạy đi. Kiều Nhung Ngọc bị ôm đi, đành phải ngậm ngùi nhìn con trai yêu trong lòng mẹ mình. Con trai à, không phải là mẹ không muốn ôm con đâu.... Mời các bạn đón đọc Chồng Ngốc Của Tôi của tác giả Tàng Tĩnh Nhi.