Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cân Cả Thiên Hạ

Xuân Đức là một chàng trai bình thường như bao người khác, có nhà,không tiền,không gấu và đến công việc hiện tại cũng sắp mất, thời buổi suy thoái mà, với cái bằng đại học mà ai cũng có thì xin được một công việc tốt cũng rất khó, ước mơ của hắn cũng bình thường thôi ngày nắng thì ở nhà còn trời mưa thì đắp chăn nằm ngủ, tỉnh dậy thì có người nấu ăn cho rồi sẵn dậy ăn rồi chờ chết, ấy chỉ có ước mơ nhỏ bé thế thôi mà không được. Cuộc sống hắn bây giờ chỉ toàn màu đen như cái thời tiết ngày hôm nay. Một cuộc sống bế tắc, không có dự định gì cho sau này, còn phải trả nợ cho mẹ hắn,ngồi trong đêm tối hắn nghĩ tới bà mẹ già của hắn lại thấy xót xa. Mẹ hắn suốt đời lam lũ lo cho con cho cái,vậy mà vớ phải ông chồng nát rượu chỉ biết đánh đập vợ con,bây giờ cũng đã gần theo ông bà rồi mà vẫn phải thường xuyên đi uống rượu như trước.... Ngồi lặng yên một lát hắn cảm thấy bất lực, hắn mong có thể ra đi sớm ngày nào cho thanh thản ngày đó, không còn áp lực tiền bạc, cuộc sống hàng ngày, nhưng rồi hắn lại nghĩ bà mẹ già của mình, một người đã vất vả nuôi mình mãi tới khi trưởng thành,mà bây giờ còn chưa giúp gì được cho mẹ lại đã chán nản nghĩ tới tự sát, hắn một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong tâm trí hắn, ngay lập tức hắn lấy ý chí, hắn nhắm mắt lại khi hắn mở mắt ra lần nữa trong hai con ngươi đen kịt kia chỉ còn lại sự kiên cường. Hắn đứng dậy định đi ra cái nhà máy bỏ hoang này, nhưng khi nhìn đến cái bầu trời đầy quỷ dị với những tia chớp đen đỏ đan xen thì hắn lại ngồi trở lại và nhìn vào cái bầu trời đó một cách thất thần y người mất hồn. Một lúc lâu sau hắn đánh thót một phát tỉnh táo lại thì thấy một con rắn nhỏ, toàn thân ánh lên màu bích lục đang cắn vào cổ tay hắn, hắn từ từ mất đi ý thức rồi ngã xuống sàn nhà xưởng với những dòng nước chảy lênh láng nhắm mắt lại ra đi một cách lặng lẽ. Ý nghĩ cuối cùng của hắn là chết cũng tốt sống không có gì vui mà chết cũng chẳng có gì buồn, hắn chỉ tiếc là chưa trả hết nợ cho mẹ của hắn. Thật tiếc, thật đau rồi một khoảng đen tối bao trùm lấy cả thân xác và tâm chí hắn. *** Giữa lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì âm thanh mở cửa phía ngoài vang lên. “Két két” Tiếp đó một thanh âm kinh ngạc của nữ tử vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. “ Đại ca, Vô Tà hai người đều ở đây sao?” Đại ca ngươi làm sao…?” Vốn còn đang định nói cái gì nhưng Ngưng Sát vừa nhìn thấy Tiêu Bối đang đứng nói chuyện cùng với Xuân Đức thì nàng liền im bặt, hai mắt chân chân nhìn Tiêu Bối phía dưới. Xuân Đức cùng với Tiêu Bối lúc này nhìn ra phía bên ngoài cửa, nhìn thấy Tiêu Sát đang đứng ở trước cửa, lúc này đây ánh mắt của nàng mở thật lớn, cái miệng há hốc có thể nhét vào cả quả trứng vịt, nàng dại ra nhìn Tiêu Bối. Nhìn thấy Ngưng Sát biểu tình như vậy thì Xuân Đức liếc mắt nhìn Tiêu Bối một cái, Tiêu Bối là hạng người gì thông minh, vừa nhìn thấy Xuân Đức nháy mắt thì hắn liền hiểu, tiếp đó hắn tiến lên đi tới trước mắt muội muội của mình nói: “ Tiểu Tâm, muội nhanh vào đây, ca có chuyện vui muốn nói cho người muội biết.” Vừa nói hắn vừa kéo Ngưng Sát đi vào bên trong phòng, tiếp đó hắn lại cẩn thận đóng cửa lại, vì nơi này cũng không có người ngoài tới nên hắn lúc trước có chút đại ý. Hắn vừa đóng cửa xong xoay người lại thì liền bị Ngưng Sát hai tay nắm lấy vai hỏi: “ Đại ca, đây là có chuyện gì nhanh nói cho muội nghe, ca từ khi nào có thể đứng dậy rồi. Vì sao muội trước kia không biết?” Nhìn thái độ quan tâm của tiểu muội dành cho bản thân, Tiêu Bối thoáng cái muốn khóc , có điều thân là nam nhân hắn không thể khóc, trước kia khi hắn còn là thiên tài còn là người thừa kế của Tiêu gia, hắn cũng không có quan tâm qua cô em gái này. Hơn thế nữa khắp nơi chèn ép, gây khó dễ, bởi thì hắn sợ. Sợ cho thiên phú của tiểu muội hắn, sợ cho tiểu muội hắn sẽ tranh đoạt quyền thừa kế cùng hắn. Vì thế hắn mới làm ra hành động ngu ngốc như thế. Nghĩ lại những gì trước kia bản thân làm, rồi lại nghĩ tới bao năm nay tiểu muội vì hắn mà hy sinh, hắn lúc này chỉ muốn quật vào mặt mấy cái, hắn lúc này không hiểu vì sao trước kia bản thân lại ngu như vậy, tin người ngoài mà đi chèn ép người thân duy nhất của mình. Nói người thân duy nhất là vì phụ mẫu của hắn đã sớm qua đời. Nguyên nhân song thân hắn chết chính là đi vào bí cảnh, sau đó thì không thấy quay trở về, mệnh bài vỡ nát hiển nhiên là táng thân bên trong bí cảnh. Hàng vạn suy nghĩ chạy qua đầu hắn, nhìn như rất dài nhưng thực tế cũng chỉ là một cái chớp mắt thời gian, hắn lúc này nhìn tiểu muội mà một thời hắn xem là địch nhân mỉm cười, trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu. “ Không sao rồi, muội đừng kích động, từ từ nghe huynh nói,bệnh của huynh đã được vị bằng hữu này trị khỏi. Về sau huynh lại cũng có thể một lần nữa tu luyện, sẽ không còn là phế vật nữa. Huynh nhất định sẽ cho đám kia biết không ai có thể khinh thường Tiêu Bối này.” Xuân Đức ở bên cạnh nghe vậy thì nói: “ Điệu thấp làm người, tốt nhất vẫn cứ giả vờ tàn phế sắp chết đi, đợi lúc nào hoàn toàn thích ứng với cái thân thể này rồi lại nói. Không nói thì hai ngươi cũng rõ trong gia tộc các ngươi cũng không ít người muốn mệnh của hai người đâu. Vì thế tốt nhất nên vẫn giả phế nhân đi như vậy sẽ an toàn hơn.” Lúc này Ngưng Sát quay qua bên này, hướng Xuân Đức nói lời cảm tạ: “ Cảm ơn đã giúp đại ca của ta trị thương, sau này đại ca ta lên làm tộc trưởng nhất định sẽ không quên ân tình ngày hôm nay.” Xuân Đức nghe vậy thì híp mắt cười nói: “ Như vậy thì phải để cho đại ca của ngươi nhanh chóng lên làm tộc trưởng đi, nói thật ta cũng rất mong đợi ngày đó à. Hắc hắc. Thôi hai huynh muội các ngươi tâm sự đi, ta một ngoại nhân cũng không tham gia vào, ta về trước khi nào có thời gian lại tới.” Nói xong thì Xuân Đức liền vỗ vỗ vai hai người một cái, tiếp đó hắn liền mở cửa đi ra bên ngoài, lúc ra bên ngoài hắn còn không quên đóng cửa lại. Xuân Đức đi rồi, nơi đây chỉ còn hai huynh muội nhà Tiêu gia. Nhìn qua Ngưng Sát, Tiêu Bối hỏi; “ Tiểu Tâm, muội làm sao lại quen được với người kia vậy?” Ngưng Sát nói: “ Hai người bọn muội là học cùng một lớp, người kia rất thú vị nên muội muốn cùng hắn kết bạn. Làm sao vậy đại ca?” Tiêu Bối lúc này cẩn trọng truyền âm nói: “ Người này cực kỳ nguy hiểm cùng đáng sợ, vì một vài nguyên do ca không thể nói cụ thể cho muội biết được nhưng sau này muội tốt nhất không nên ở gần người này.” Ngưng Sát nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, nàng lúc này hỏi: “ Không phải Vô Tà vừa chữa khỏi thương bệnh cho đại ca sao? Làm sao đại ca lại đối với Vô Tà nghi ngờ?” Lắc lắc đầu, Tiêu Bối nói: “ Người này không có đơn giản như hắn nhìn về ngoài, ở gần hắn ca luôn có cảm giác bản thân sắp bị ăn thịt đến nơi. Hơn nữa ca đã từng chứng kiến thủ đoạn của người kia, thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc cực kỳ. Nói chung muội nên tránh xa tên này ra.” Ngưng Sát nghe vậy thì hỏi: “ Nếu như không thể tránh thì sao?” Tiêu Bối nghe vậy thì có điều suy tư,sau một lúc hắn mới nói: “ Nếu không thể tránh thì chỉ có thể đối mặt, có điều đối với người này chúng ta sẽ giữ thái độ là bạn mà không phải là địch. Có điều cũng không nên cùng hắn đi quá gần, ca luôn cảm giác ngươi này cực kỳ không đơn giản. ” Ngưng Sát cảm thấy đại ca có chút không qua bình thường nhưng vẫn là gật đầu đồng ý nói: “ Muội biết rồi, sau này sẽ chú ý.” ---o0o--- Đi ra khỏi nơi ở của Tiêu Bối, Xuân Đức lúc này đang chậm rãi bước đi, trong đôi mắt hắn hiện lên những ánh sáng khác thường. Hắn lúc này đây cũng không phải đang suy nghĩ cái gì mà là cùng hai người Vô Địch cùng Lão Hắc nói chuyện. “ Củ Cải lần này ngươi làm việc có chút quá mạo hiểm rồi, để lại một phần ma niệm bên trong cổ thân thể kia, cái này nếu để người biết sẽ rất phiền phức.”--- Thanh âm của Vô Địch vang lên trong đầu hắn. Xuân Đức nghe vậy thì trầm ngâm, sau một lúc hắn mới nói: “ Quả thực hơi chút mạo hiểm, có điều không phải cường giả am hiểu hồn đạo thì không thể nhìn ra dấu vết gì, hơn nữa tên kia cũng ở nơi đây cũng không tiếp xúc đến cao thủ gì, đợi cho hắn hoàn toàn thích ứng với thân thể kia thì hắn cũng chính thức biến thành con cờ cho chúng ta sử dụng, lúc đó cũng không người nào nhìn ra cái gì. Cũng là bước đầu tiên để ta tiến hành ăn mòn con quái vật khổng lồ Tiêu gia.” Lão Hắc lúc này cũng lên tiếng: “ Tùy tiện liền có thể phái ra mấy tên Tinh Đế Cảnh thì Tiêu gia này thế lực cũng không phải dạng tầm thường, Củ Cải ngươi muốn trong âm thầm ăn mòn , từ từ nắm trong tay cả con quái vật kia là việc rất khó khăn.” Xuân Đức nheo mắt cười nói: “ Chỉ là khó khăn mà không phải là không thể làm được, trước khác này khác, ta không chỉ nhắm tới Tiêu gia mà còn nhắm tới các đại gia tộc khác,hiện tại chúng ta cũng đã có mấy con cờ trong tay. Ngưng Sát, Diệp Yến, hai tên thiếu chủ của Thần Thánh thế gia. Hắc. Bây giờ lại thêm một người. Có thời gian chúng ta sẽ lần lượt tìm người thừa kế của mấy gia tộc kia xuống tay.” Vô Địch nghe hắn nói vậy thì nghĩ tới điều gì đó hỏi: “ Củ Cải mi luyện xong Tam Thức Tinh Thần-Hư Tình Giả Ý có đúng vậy không. Việc này làm sao ta không biết?” Xuân Đức cười nói: “Hắc. Lão nói đâu này, nếu không luyện xong làm sao ta lại có suy nghĩ lớn gan như thế. Luyện xong tam thức tinh thần ta hiện tại có thể âm thầm thao túng kẻ khác mà không để lại dấu vết, đến ngay cả mấy tên khống chế cũng không biết là bản thân bị làm sao, có điều loại khống hồn thuật kia quả thực tiêu hao quá kinh người, hôm trước liên tục vận dụng bốn lần tới hôm nay linh hồn vẫn chưa khôi phục, nên lúc đối phó với tên kia mới phải dùng ma niệm để lại bên trong cổ thân thể kia.” Lão Hắc nghe nói vậy thì lại dặn dò: “ Hư Tinh Giả Ý quả thực là chiêu thức rất mạnh có điều nó là tiêu hao sinh mệnh chiêu thức, Củ Cải ngươi cũng đừng quá lạm dụng bằng không, việc còn chưa thành thì ngươi đã chết.” Nghe lão Hắc quan tâm thì Xuân Đức lại cười nói: “Không có gì ghê gớm, cùng lắm ta trực tiếp cải tạo thân thể ta thành con rối, đến lúc đó sinh mệnh liền tăng lên một mảng lớn. Nhưng mà yên tâm, ta có chừng mực, cũng không ngu đến nỗi tự hủy đi tiền đồ của bản thân sau này.” Vô Địch cười mắng: “ Thôi được rồi, việc mi muốn làm thì hai chúng ta đều ủng hộ hết mình, có điều phải chú ý đến an toàn của bản thân, với trước khi làm mấy việc điên cuồng thế này thì nói cho hai người chúng ta biết một tiếng. Việc quan trọng như vậy mà không nói với hai người chúng ta một câu, Củ Cải ngươi đây là không coi hai người bọn là người thân à.” Nghe Vô Địch nói thế thì Xuân Đức lập tức truyền âm lại chửi lớn: “ Lão Huyễn, lão nói vậy có cảm thấy ngượng miệng không, lần trước lúc ta muốn nói việc này thì chính lão bảo ta tự mình quyết định đi không cần hỏi ý kiến, bây giờ lại quay qua trách ta. Liêm sỉ lão để đi đâu?” Lão Hắc nghe được hai người chửi nhau thì cười nói: “ Thôi được rồi, Củ Cải mi cũng biết Lão Huyễn làm gì có liêm sỉ nên cũng đừng chấp, lần này là hai người bọn ta không đúng, lần sau nhất định sẽ nghe ngươi nói. Ha ha.” Vô Địch cũng là phụ họa nói: “ Đùa một chút thôi, làm gì mà nóng, ha ha. Có điều lúc tìm đám người thừa kế mấy đại gia tộc kia phải cẩn thận, bên cạnh bọn chúng luôn có cao thủ bảo vệ, muốn xuống tay trước hết phải giải quyết được đám kia.” Xuân Đức hai mắt phát xạ ra ánh sáng lạnh, hắn cười nói: “ Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, với việc này cũng không thể vội được, muốn từ từ thâu tóm mấy gia tộc này không có vài trăm thậm chí vài ngàn năm là không thể.”

Mời các bạn đón đọc Cân Cả Thiên Hạ của tác giả TruongHongSinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phiến Tội
Phiến Tội - Buôn bán tội ác Thưa các bạn! Khác với những bộ truyện khác, Phiến Tội là một bộ truyện có bối cảnh là một thế giới không hề có ngăn cách về quốc gia hay dân tộc, thay vào đó chỉ có một đế quốc nắm giữ và điều hành tất cả. Nhân vật chính của Phiến Tội là Thiên Nhất, một thanh niên lười nhác, xấu tính và bán sách trong hoàn cảnh sách vở bằng giấy đã lui về quá khứ. Nếu ai đã được biết đến và yêu thích ngòi bút của Ba Ngày Ngủ Hai qua Quỷ hô bắt quỷ thì giờ đây các bạn nên đến với Phiến Tội để tiếp tục theo dõi những bối cảnh tuyệt vời hay những hành động cùng lời văn thiên mã hành không nhưng không kém phần hài hước của tác giả.  Mình biết một số bạn ghét cách viết truyện ở ngôi thứ nhất (Xưng ta, tôi) nhưng mình cũng xin nói thêm, chỉ ở tự chương năm quyển đầu tiên tác giả mới dùng ngôi thứ nhất với ý đồ để nhân vật kể lại câu chuyện của mình. Ví dụ ở quyển 1, đó là dưới góc nhìn của Thiên Nhất, một kẻ vô cùng thần bí. Vì để thực hiện một nhiệm vụ, Thiên Nhất tập hợp một số cá nhân mang siêu năng lực lại và lấy tên là "Nghịch Thập Tự". Những hành vi kỳ quái của Thiên Nhất làm người khác có cảm tưởng Thiên Nhất là kẻ trừng phạt song đó không phải là nhiệm vụ của hắn, cũng chẳng phải vì muốn tiêu diệt một đế quốc đã thối nát đến tận xương tủy để làm hoàng đế... Thế tại sao hắn lại phải làm vậy?  Hãy cùng chờ đợi câu trả lời tại Phiến Tội... Chào thân ái và quyết thắng! P/s 1: Phiến Tội rất hay nếu bạn chịu khó đọc nó. Đọc Phiến Tội, bạn không cần phải vừa đọc, vừa ngẫm, thỉnh thoảng phải quay lại nhiều chương như đọc nhiều truyện khác, bởi tuy tác giả viết rất lạ nhưng người đọc vẫn dễ hiểu được. Trong lúc đọc, bạn cũng có thể vừa đọc vừa phân tích các thông tin có được về nhân vật được miêu tả trong Phiến Tội. Nếu như thế, mình đảm bảo bạn sẽ có một cuộc du hành thú vị vào hành trình của Thiên Nhất. P/s 2: Vì truyện có một số chi tiết ghê rợn nên mình xin xếp vào dòng 18 !!! *** Nếu trí nhớ không được tốt thì bạn cần phải nuôi dưỡng thói quen diệt cỏ tận gốc. Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục Thanh thiếu niên là quần thể chủ yếu của trò chơi, mỗi ngày ta đều phải giao tiếp với họ. Khi ta bằng tuổi những thanh thiếu thiên đó, thế giới vẫn còn là thiên hạ của thể loại game trên ti vi. Nào ai tưởng tượng được bọn nhỏ ngày nay lại có thể sử dụng công nghệ điều khiển não để chơi Game Online... Ta đã làm việc cho công ty game trong nhiều năm qua. Công việc đầu tiên của ta ở đây là chia bài cho một sòng bạc ảo. Tất nhiên trong môi trường làm việc như thế cũng có cái hay, đó là dù người chơi có nổi điên vì thua bạc cũng chẳng thể rút súng bắn bạn. Còn nhớ ta đã lên chức sau khi gia nhập công ty chừng hai tháng. Ta nghĩ người quản lý hẳn đã phát hiện ra tài năng trong phương diện đánh bạc của ta. Thật ra, ta thấy đánh bạc cũng như những kỹ năng khác, chỉ cần chăm chú và nỗ lực thì sẽ thành công. Nhiều trường hợp có những người chỉ hơn nhau ở thời gian tích lũy kinh nghiệm dài hay ngắn, còn loại chỉ thuần túy nhờ vào thiên phú để giỏi hơn mọi người không thể tồn tại. Ít ra ta vẫn chưa nhìn thấy bao giờ. ... Mời các bạn đón đọc Phiến Tội của tác giả Ba Ngày Ngủ Hai.
Toàn Năng Khí Thiếu - Mai Can Thái Thiếu Bính
Vốn chỉ là một tên làm công với đồng lương còi cõm, đi xe cùi, ăn cơm bụi sống qua ngày. Thế mà ông trời lại cho hắn đổi đời khi bộc lộ đủ thứ năng lực trên người, khiến nhà nhà săn đón, biến thành mỹ vị trong mắt các người đẹp. - Haiz, đáng lẽ chỉ cần gương mặt là đủ ăn cơm, hết lần này đến lần khác phải trổ tài rồi, thật không thể yên tịnh mà.. Tần Xuyên nhức đầu thốt lên. *** Phản ứng của hắn rất nhanh, thân thể đột ngột rời ghế, ôm cổ Diệp Tiểu Nhu, từ chỗ ngồi tránh sang một bên, vừa vặn tránh được cú nện đó của Vương Đại Hải. Biểu tình của Tần Xuyên nhanh chóng trở nên lạnh lùng, không ôn hòa như lúc vừa rồi nữa, ánh mắt sắc bén nhìn Vương Đại Hải. May mà Diệp Tiểu Nhu không bị thương, nếu không cho dù gặp phải phiền toái thì hắn cũng sẽ ra tay dạy dỗ đối phương. Vương Đại Hải cảm thấy hoa mắt, người bỏ chạy sang một bên khiến gã vồ ếch hụt. Khi gã quay lại, nhìn thấy Tần Xuyên ôm Diệp Tiểu Nhu, ánh mắt rơi vào tay Tần Xuyên, thở hổn hển mà rống lớn: - Mau bỏ tay của mày ra! Hai lúa! Tay? Tần Xuyên sửng sốt, đột nhiên ý thức được tay của mình đang để ở một vị trí mềm mại co dãn, giống như đậu hũ non vậy. Lại cúi đầu, chứng kiến vẻ ướt át kiều diễm cảu Diệp Tiểu Nhu, hai mắt trong veo như nước, xấu hổ mà cúi đầu. Tuy rằng Tần Xuyên rất không nỡ vứt bỏ cảm xúc lúc này, nhưng trong tiếng cười xấu xa của đám người xung quanh, vẫn đành bỏ tay ở mông Diệp Tiểu Nhu ra. - Tiểu Nhu Nhu, em biết là anh rất thuần khiết, đây chỉ là một chuyện hiểu lầm. Tần Xuyên biết rõ kỳ thực Diệp Tiểu Nhu rất bảo thủ, hơi ăn chút đậu hũ thì được, nhưng sờ mông thì đã vượt qua điểm giới hạn. - Ừm, em biết. ... Mời các bạn đón đọc Toàn Năng Khí Thiếu của tác giả Mai Can Thái Thiếu Bính.
Cực Phẩm Thiên Kiêu - Mộ Anh Lạc
Bên cạnh tựa truyện đậm chất ngôn tình lại mang đến cho độc giả những tình khúc thùy mị, ngọt ngào thì huyền huyễn lại là truyện có yếu tố phép thuật, kỳ ảo được đặt trong bối cảnh siêu tưởng. Bên cạnh đó, Cực Phầm Thiên Kiêu là truyện hay có nội dung vừa mang nét dịu dàng, ngọt ngào của ngôn tình lẫn nét mộng mị đầy huyền ảo của huyền huyễn, cho bạn đọc một tác phẩm mới lạ, đáng thưởng thức. ***  Dương Hiểu Đồng, một nữ sinh viên bình thường đến không thể nào bình thường hơn. Một lần vô tình, phát hiện người mình yêu sâu đậm cùng bạn thân mình phải bội! Nguyên lai tất cả mọi thứ cô tưởng là tình yêu sâu đậm cũng chỉ là lừa dối, sự khinh bỉ chán ghét mới chính là sự thật về cảm xúc họ dành cho cô. Khi cô đau khổ đến muốn chết đi sống lại, thì một Thiên Thượng Bảo Điển không biết từ đâu trên trời rơi xuống. Từ đây, tất cả các loại kỳ ngộ cùng nhau kéo đến. Trở nên xinh đẹp, thông thạo các kỹ năng: ngoại ngữ, khiêu vũ, luyện đan, nhạc khí, lễ nghi,…tất cả mọi thứ cô từ từ học thông thạo một cách dễ dàng Sau tất cả, sự kiên cường, ngạo khí…sáng rọi tỏa ra sức quyến rũ bốn phương, càng đưa tới vô số thiên tài tuấn nam cùng nhau tranh đoạt. Hắn, lãnh khốc tà mị Hắn, tuấn dật ôn nhu Hắn, bá đạo si tình Vô số hắn, hắn…. Đối mặt với tình yêu, cô cười nhạo không thôi, cuối cùng ai có thể dùng tình cảm chân thành ấm áp làm tan chảy trái tim băng giá này… ***  Chính cuộc đời đầy thử thách của Dương Hiểu Đồng đã thu hút không ít độc giả chiêm nghiệm. Mặt khác Tiên Ma Biến, Thế Giới Hoàn Mỹ sẽ là những tác phẩm đáng trải nghiệm mà bạn đọc có thể thưởng thức. *** Trong phòng ngủ 4 người, 4 chiếc giường đều ngăn nắp, sạch sẽ, vừa nhìn là có thể biết đây là phòng ngủ của nữ sinh, nắng tháng tư xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng ngủ, ánh nắng vàng ươm chiếu lên người Hiểu Đồng, không khỏi làm cô nheo mắt lại. Lấy tay che thái dương che chắn tia nắng chói mắt, nâng tay nhìn đống hồ chỉ thời gian 11:30am, trên mặt mang theo tia cười ngọt ngào, đã sắp đến giờ cơm trưa a. Động tác nhanh chóng như cái máy, thay quần áo ngủ, sửa sang một phen, mang theo cặp mắt kính dày cộm, vẻ mặt tươi cười tiêu sái ra khỏi phòng ngủ. Bọn chị em trong phòng đã sớm đi ăn cơm, chỉ có mình cô bây giờ mới ra khỏi cửa, bởi vì cô phải đợi bạn trai mình, Trình Thiên Lỗi! Một năm nay, mỗi ngày cô đều cùng y ăn cơm, hiện tại cô rất muốn mau chóng được nhìn thấy hắn. Không giống như những đôi tình nhân bình thường, qua thời gian dài liền mệt mỏi, chán nhau, nhưng Dương Hiểu Đồng lại phát hiện, theo thời gian càng tăng, cô càng thích Trình Thiên Lỗi nhiều hơn, đem hết toàn bộ tâm tư của cô đặt trên người hắn. Nữ nhân, luôn như vậy, một khi chân chính yêu thương một người, sẽ một mực yêu hắn. Cô, Dương Hiểu Đồng, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm hai trường Đại Thụy. Cô là một sinh viên bình thường, diện mạo bình thường, cô học tập cũng tương đối, cho nên sau khi vào năm hai không chút do dự chuyển vào nơi này, vào môi trường mới, đối với cô mà nói cũng chưa có thay đổi gì quá lớn. Trong nhà khó khăn, khiến cuộc sống của cô túng quẫn, vì không muốn để cho ba mạ có thêm áp lực, nên cô vừa làm vừa học, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đi làm thêm tại một quán ăn, tuy không có thời gian rãnh rỗi, nhưng cô thấy cuộc sống thật phong phú. Một năm trước, vô tình cô phát hiện mình không phải con ruột của ba mẹ mình, về phần ba mẹ ruột của mình là ai cô cũng không biết, cũng không có thắc mắc hay tìm hiểu. Nhiều năm qua, cô đã sớm coi họ như ba mẹ ruột của mình, họ đối xử với cô không khác gì so với em trai mình, sau khi biết được sự thật này, cô đối với ba mẹ càng thêm cảm kích, đồng thời cũng biết rõ họ vì cô mà đã đánh đổi rất nhiều, cô cần tự lực của mình mà báo đáp họ. Cuộc sống vốn khó khăn, nếu không có cô cuộc sống của họ sẽ không giống như bậy giờ, cho nên quyết định tương lai cô nhất định phải hiếu thuận với bọn họ.Thời gian học đại học, niềm vui lớn nhất của cô chính là quen biết Trình Thiên Lỗi (Sally: chị đã vui mứng quá sớm). ... Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Thiên Kiêu của tác giả Mộ Anh Lạc.
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi
Truyện Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi sẽ đưa chúng ta đến những năng lực trong trò chơi mà có thể sẽ áp dụng năng lực đó ra ngoài đời thực. Khi áp dụng những kỹ năng ra đời thực cũng là điều không hề dễ dàng... Người bạn của Tô Bằng chết ẩn mà khiến hắn đến với một trò chơi kỳ lạ. Công ty thần bí kỳ lạ, đồng nghiệp che giấu bí mật, cái chết kỳ lạ của đồng nghiệp...Tất cả đều khiến cho Tô Bằng cuốn vào trong vòng xoáy. Gia tộc xua đuổi Tô Bằng bởi những âm mưu trùng trùng điệp điệp. Liệu Tô Bằng sẽ áp dụng kỹ năng trong trò chơi ấy ra sao? Sức mạnh đạt đến cỡ nào? Với tác phẩm Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi sẽ đem lại những tình tiết bất ngờ và thú vị cho bạn đọc. Một trò chơi nguy hiểm xoay vòng dẫn dắt bạn đọc đến với một thế giới với sức mạnh cực đại. *** Trên đường đi từ Thanh Sơn trại đến núi Lạc Hà, Tô Bằng nhìn thấy hai làn sóng nhân vật võ lâm, cũng không cưỡi ngựa, dùng khinh công gấp rút lên đường, có điều không biết trong lòng ngầm hiểu ý nhau không, hai làn sóng người này sau khi nhìn thấy Tô Bằng, mỗi người đều đổi hướng đi của riêng mình, hoặc giảm tốc độ, không áp sáp lại gần nhau. Tô Bằng cũng hoàn toàn trải nghiệm cảm giác đã ghiền của khinh công, mặc dù bây giờ tốc độ Phi Hành Lục Địa gia tăng gấp mấy lần, chỉ có điều đem tốc độ của Tô Bằng tăng lên tới một trăm bảy mươi phần trăm, nhưng tốc độ trăm mét bản thân Tô Bằng đã có tốc độ khoảng chừng mười hai mười ba giây. Sau khi sử dụng thuật Phi Hành Lục Địa, gần như không cảm thấy mệt mỏi, một luồng năng lượng kỳ lạ chống đỡ quá trình lao như bay của Tô Bằng, ngay cả trọng lượng cơ thể dường như cũng nhẹ đi vài phần, Tô Bằng hưởng thụ cảm giác sảng khoái lao như bay, cảm giác không khác gì cưỡi ngựa vụt đi. Sau khi trải qua tăng tốc, trăm mét của Tô Bằng đại khái chỉ cần bảy tám giây, đã là quán quân chạy trăm mét nhanh nhất trên trái đất, đoạn đường hơn hai mươi dặm, chưa tới bốn mươi phút, Tô Bằng đã đến nơi. Khi đi đến núi Lạc Hà, phát hiện ngọn núi này trái lại có phần dốc đứng, hơn nữa gần như không có đường, chỉ có con đường mòn tiều phu khai mở đi thông lên núi, hơn nữa, nhân vật võ lâm xuất hiện ở khu vực xung quanh, cũng đã nhiều hơn rất nhiều. ... Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi của tác giả Hoàng Kim Hải Ngạn