Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ở Lại Bên Anh

Tên truyện: Ở lại bên anh (Tại ngã thân biên). Tác giả: Khổ Tư. Tình trạng bản gốc: Hoàn thành 31 chương. Tình trạng bản edit: Hoàn thành toàn bộ, đã beta sơ lược lần 1. Raw: Tấn Giang. Dịch: Dichngay + Google Translate. Edit và beta: meomeoemlameo. Bìa: Canva. Thể loại: Orginal, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Chủ công, Slice of life, Office workers, Nhẹ nhàng, Ấm áp, Tình đầu, Cuộc sống thường ngày, Lâu ngày gặp lại. =============== Giới thiệu: Từ xưa đến nay, Trần Bách Kiêu luôn giống một chiếc đồng hồ đã lên dây cót, vận hành chuẩn xác. Chỉ là có đôi khi, trong khoảnh khắc giây nối tiếp giây, Trần Bách Kiêu lại nhớ tới người bạn Dương Trĩ từng học chung cấp 3 với mình. Anh còn nhớ như in hình ảnh Dương Trĩ đeo máy trợ thính, ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ làm bài thi. Ánh mắt anh xuyên qua đám đông giữa họ, lặng yên đậu lên bóng dáng mảnh khảnh của Dương Trĩ. Rất nhiều rất nhiều năm về sau, Trần Bách Kiêu vẫn luôn coi Dương Trĩ như giấc mộng đẹp của mình, chỉ khi say ngủ mới có thể gặp lại. Cho nên Trần Bách Kiêu cực kỳ ghét việc mất ngủ, anh phải mua loại gối thoải mái nhất, chiếc giường êm ái nhất. Dù sau khi mở mắt ra, tất cả đều tan biến, nhưng Dương Trĩ mãi mãi là áng văn sinh động nhất giữa cuộc đời nhạt nhẽo đơn điệu của Trần Bách Kiêu. – Anh yêu em. Nếu nói một lần em chưa nghe thấy, anh sẽ lặp lại dẫu phải muôn lần. Công là luật sư X Thụ là nhà thiết kế thời trang (bị khiếm thính). Đôi bên yêu thầm, HE. =============== Editor có lời: Alexa, bật tôi bài “Stay close to me” trong Yaoi On Fire nghe cho nó feels huhuhu ;;;A;;; Ngày mới lập blog là em có hứa với bản thân rằng edit 1 truyện ngôn rồi 1 truyện đam, mà rồi đào lắm hố ngôn quá quên bà cái hẹn với đam. Sau khi trui rèn qua 1000 bộ webtoon BL Hàn Quắc, em xin được debut đambiz bằng bộ truyện nhẹ nhàng wholesome ấm áp này. Kỳ thị đồng tính hả, we don’t know her, can’t relate, mời ra ngoài rẽ trái. Editor phổi bò, văn chương phổi bò, không chèn cảm nghĩ, không có nhu cầu nghe chửi nói chung, không có đam mê tìm hiểu về lý do bạn drop truyện lun nên nếu ai drop truyện thì cứ out ra, không cần thông báo đâu nha. À nhưng có nhận góp ý chính tả ngữ pháp sai lệch raw vân vân. Chúc các bác zui zẻ ấm lòng với năng lượng cầu zồng nha~ *** Review: “Stammi vicino/Ở lại bên anh Non te ne andare/Và đừng bao giờ rời xa Ho paura di perderti/Anh sợ phải mất đi em.” Trong buổi họp lớp cấp 3, luật sư Trần Bách Kiêu 27 tuổi gặp lại người bạn cùng lớp Dương Trĩ, nay đã trở thành nhà thiết kế thời trang. Anh nhớ lại mình từng yêu thầm cậu. Dương Trĩ là giấc mộng đẹp trong đời Trần Bách Kiêu, những tưởng không thể trở thành hiện thực. Duyên số run rủi, họ gặp lại nhau nhiều lần, và Dương Trĩ tới sống trong căn hộ của Trần Bách Kiêu. Hợp đồng sống chung 1 tháng, cũng là kế hoạch theo đuổi 1 tháng của Trần Bách Kiêu. Trong góc nhìn của anh, anh không biết Dương Trĩ có thích mình không, bởi vậy anh lo lắng, thấp thỏm, và vụng về bước từng bước để tới gần bên cậu. Dương Trĩ cũng thích Trần Bách Kiêu, ai nhìn cũng biết, chỉ trừ anh ngố Trần Bách Kiêu là không. 1 tháng Trần Bách Kiêu theo đuổi cậu, cũng là 1 tháng Dương Trĩ theo đuổi Trần Bách Kiêu, và băn khoăn về ý nghĩa trong từng hành động của anh. “Le tue mani, le tue gambe/Bàn tay em, đôi chân em, Le mie mani, le mie gambe/Bàn tay anh, đôi chân anh, I battiti del cuore/Con tim ta, Si fondono tra loro/Hòa chung nhịp đập.” Một câu chuyện đơn giản, không gập ghềnh, không có kẻ xấu chen chân, chướng ngại vật duy nhất là sự chậm tiêu của Trần Bách Kiêu. Khổ Tư là tác giả hay viết những câu chuyện đời thường, về người trưởng thành. Đây có lẽ là một trong những tác phẩm ngọt ngào và bình lặng nhất của chị. Không thấm đẫm nước mắt như “Anh biết mình sắp mất em” hay “Mối tình 10 năm”, nhưng “Ở lại bên anh” vẫn thấp thoáng nét buồn man mác của chị. Từ những cái nắm tay vụng trộm, những cái ôm đè nén, đến lời yêu mà người kia không thể nghe thấu. Tuy vậy, “Ở lại bên anh” đượm vị ngọt ngào hơn, vì hai nhân vật chính luôn hướng về nhau, và không bao giờ chùn bước. “Good things come to those who wait” – Ai chờ đợi sẽ được hưởng trái ngọt. Tình yêu của họ cuối cùng cũng bừng nở, như những bông hoa mà Trần Bách Kiêu mua tặng Dương Trĩ mỗi ngày. “Partiamo insieme/Hãy cùng chung bước Ora sono pronto/Giờ anh đã sẵn sàng.” “Ở lại bên anh” là một câu chuyện không có tình huống quá mới, cũng không sở hữu những “khúc cua gắt”, hay các phân đoạn ngược nhau quằn quại, nhưng nó tựa như tách trà ấm nóng, an ủi bạn trong ngày mưa lạnh giá. Hi vọng câu chuyện này sẽ sưởi ấm trái tim bạn, như cách nó sưởi ấm trái tim mình. I hope this world could be kinder to you. 6:59 PM, 30/03/2023. AlanFoxBT4C. Chú thích: Lời bài hát trong bài review là từ ca khúc “Stammi vicino/Stay close to me” thuộc anime Yuri on Ice. *** Tần Vân Tiêu năm nay 27 tuổi, vừa có công việc ổn định trong một doanh nghiệp nhà nước. Là lớp trưởng của lớp cấp 3, anh chàng chịu trách nhiệm tổ chức buổi họp lớp lần này. Anh ta vốn tưởng số người có thể liên lạc được trong lần này sẽ rất ít, nào ngờ mày bảo tao tao kêu mày, tối hôm đấy vẫn có khá đông bạn bè góp mặt. Họ chọn một nhà hàng trong trung tâm thương mại ở gần trung tâm thành phố, thuê phòng riêng xịn nhất, ốp kính trong suốt bốn mặt. Ánh hoàng hôn tắm đẫm căn phòng, mạ lớp hào quang mờ ảo lên những món ăn tinh xảo. 6 giờ rưỡi, đám bạn cùng lớp về cơ bản đã tới đủ, vẫn còn hai ghế trống trên bàn cơm, đều ở bên cạnh Tần Vân Tiêu. Là người tổ chức, anh chàng cầm chén rượu đứng lên trước, phát biểu mấy câu rất bình thường và khuôn sáo, mọi người hùa theo đứng dậy uống rượu với anh ta. Sau khi ngồi xuống, họ bắt đầu chuyện trò tán dóc. Có người hỏi để lại chỗ cho ai thế, Tần Vân Tiêu quét mắt một vòng, ngón tay gõ nhịp lên bàn ăn, nói: “Còn hai đứa chưa tới, một thằng là Trần Bách Kiêu.” Nhắc tới cái tên này, mọi người đồng loạt gật đầu, bắt đầu bàn tán về Trần Bách Kiêu. Nhưng chưa nói được mấy câu, cửa phòng đã bị đẩy ra, một người mặc comple chỉn chu đi vào. Những âm thanh ầm ĩ tựa như bị ấn nút tạm dừng, Tần Vân Tiêu đứng lên, vẫy tay với người nọ, nói: “Anh Kiêu đến rồi đấy à.” Trần Bách Kiêu gật đầu nhẹ, cởi áo khoác comple đưa cho nhân viên phục vụ, đi qua ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tần Vân Tiêu. Ly rượu phát ra tiếng giòn tan khi chạm lên mặt bàn, có người rót rượu cho Trần Bách Kiêu. Anh nâng ly, bình thản nói: “Hôm nay bận việc quá, tao tới muộn, xin tự phạt.” Nửa ly rượu vang đỏ vào bụng, những tiếng nói chuyện ồn ã lại nổi lên xung quanh. Trần Bách Kiêu vẫn kiệm lời như trước. Có rất nhiều người tới mời rượu anh, Trần Bách Kiêu đều lịch sự uống ngay, cũng hoàn toàn không chối từ, nhưng rất ít nói mấy câu thừa thãi. Rượu quá nửa tuần, Tần Vân Tiêu mới dám quan sát người bạn cũ bên cạnh mình. Trần Bách Kiêu rất cao, dù anh đã ngồi xuống khá lâu, nhưng chiếc sơ mi trắng gần như không một nếp nhăn. Anh xắn cổ tay áo lên, để lộ một đoạn cánh tay cuồn cuộn cơ bắp. Những đường nét trên gương mặt anh sắc bén và sâu thẳm, khí chất lạnh lẽo, khuôn mặt điển trai. Thời cấp 3 Trần Bách Kiêu học rất khá, gần như lần nào cũng chiếm vị trí đầu của lớp họ. Lên đại học anh theo học tại một trường Luật danh giá, sau khi đi cao học ở nước ngoài, anh về nước đầu quân cho một công ty quốc nội rất nổi tiếng, làm việc chủ yếu về mảng thị trường tư bản. Lý lịch của Trần Bách Kiêu nhận được nhiều chú ý từ đám bạn bè cùng trang lứa, nhưng bản thân anh lại rất kín tiếng, cũng chẳng ai nghe ngóng được anh có liên hệ với đứa nào chung lớp không. Bao nhiêu người bảo anh là đứa phông bạt, nhưng Tần Vân Tiêu lại không cho là thế. Lũ thiên tài đều có thói cô độc, Trần Bách Kiêu tính cách quái gở, vụ này Tần Vân Tiêu đã biết thừa từ thời còn làm lớp trưởng lớp cấp 3. Xỉn rồi, tư duy và động tác của Tần Vân Tiêu bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của anh chàng. Anh ta còn dám vươn tay đè bả vai Trần Bách Kiêu, trò chuyện với anh, chủ yếu là về những năm tháng xưa cũ. Trần Bách Kiêu khẽ nghiêng mặt nghe anh ta nói, nghe vô cùng nghiêm túc, khiến Tần Vân Tiêu lấy làm cảm động lắm, phải thở than: “Hồi đấy tao nói trước lớp chẳng đứa nào nghe, lần nào cũng chỉ có mày… mày với cái thằng…” Cái tên kia tựa như một khoảng trống mơ hồ trong đầu Tần Vân Tiêu. Anh chàng giơ ngón tay lên, lắc lư mấy vòng trong không trung, cuối cùng mới bật ra: “À, Dương Trĩ, hai đứa mày, là nghe nghiêm túc nhất.” Không biết tại sao, khi Tần Vân Tiêu nhắc tới Dương Trĩ, dường như Trần Bách Kiêu chợt ngẩn ngơ. Anh khựng lại một lát, rồi mới ừ một tiếng. “Nhưng sao hôm nay nó lại không tới nhỉ.” Tần Vân Tiêu khoác một tay lên vai Trần Bách Kiêu, quét mắt hết một vòng chiếc bàn tròn, rồi lại hỏi đứa khác bên cạnh mình: “Dương Trĩ đâu? Không phải nó bảo nó có đi à?” “Hả?” Xung quanh ồn quá, cậu bạn kia phải dí lại gần mới nghe được Tần Vân Tiêu nói gì, “À, Dương Trĩ hả, chắc nó sắp tới rồi đấy.” Tần Vân Tiêu vỗ đánh đét lên tay cậu kia, “Nó sắp tới sao mày không bảo, sao không gọi điện hỏi nó đi?” “Ây dầy…” Cậu bạn kia phẩy tay, đang định nói gì đó, thì lại có người bước vào. Người đi vào mặc một chiếc áo len đan rộng thùng thình, phối với quần shorts ngắn đến đầu gối, đeo một đôi tất dài đến bắp chân. Tóc cậu xoăn xoăn, nhuộm màu hơi sáng, trông cực kỳ mềm mại. Thứ khiến người ta chú ý nhất, chính là hai chiếc máy trợ thính trên tai cậu. “Ơ ừm… Chào mọi người, mình đến muộn.” Dương Trĩ đi vào, cả bàn chỉ còn một chỗ trống, cậu bèn kéo ghế ra. Lúc thấy bên cạnh mình là Trần Bách Kiêu, cậu hơi khựng lại, rồi mới ngồi xuống. “Sao đến muộn thế?” Tần Vân Tiêu bảo nhân viên phục vụ rót rượu cho cậu, “Bọn tao uống được mấy cữ rồi đấy, mày phải bù đi.” “Được thôi.” Dương Trĩ cười. Cuộc trò chuyện của mọi người bị ngắt quãng bởi việc nhỏ này, rồi lại nhanh chóng rôm rả như thường. Trần Bách Kiêu đang ăn một món hải sản bị nấu chín quá, nghe những người chung quanh nói chuyện với Dương Trĩ. Lúc trò chuyện với nhau, ai cũng tỏ vẻ đến là nhiệt tình, nhưng thực ra chỉ đang dụ Dương Trĩ uống rượu mà thôi. Trần Bách Kiêu chưa hề ngẩng đầu lên lần nào, mãi đến khi một món điểm tâm được đưa lên bàn kính, anh mới liếc qua, vươn tay ấn lại, hỏi Dương Trĩ: “Cậu có muốn ăn không?” Khi Trần Bách Kiêu lên tiếng, Dương Trĩ chưa phản ứng được ngay, phải đến lúc món ăn kia sắp bị xoay qua chỗ khác, cậu mới muộn màng gắp một miếng, lí nhí nói: “Cảm ơn cậu.” Món bánh ngàn lớp này rất ngon, miếng nào miếng nấy giòn tan, tỏa hương bánh thơm nức. Vị của loại mứt trái cây bên trong cũng hoàn toàn không phải hương liệu hóa học, mà là vị quả tươi thật. Lúc Dương Trĩ cúi đầu ăn, Trần Bách Kiêu mới quay sang nhìn cậu. Những đường nét trên gương mặt Dương Trĩ rất hiền hòa, diện mạo của cậu cũng như con người cậu, luôn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng mềm mỏng. Dương Trĩ có một đôi mắt cún con, mắt vừa to vừa tròn, đuôi mắt hơi cụp. Mỗi lần cậu nhìn Trần Bách Kiêu thật nghiêm túc, trái tim Trần Bách Kiêu lại như một viên kẹo mềm, dòng chất lỏng ngọt ngào chảy ra từ trong nhân. “Mình cũng đến muộn,” Trần Bách Kiêu hơi vụng về bắt chuyện với cậu, “Hôm nay tự dưng có khách tới.” Dương Trĩ đã ăn xong miếng bánh ngàn lớp kia, cậu rút một tờ giấy lau vụn bánh bên môi, nói: “Mình nhớ lầm thời gian, mình tưởng 7 rưỡi mới bắt đầu, lúc xuống tàu điện thì đường lại tắc…” Nói đến đấy, mặt Dương Trĩ hơi có vẻ ấm ức tủi thân, “Vả lại hôm nay trời lạnh ghê, cậu có thấy thế không?” Trần Bách Kiêu chớp chớp mắt, cúi đầu, hình như muốn nhìn lại xem hôm nay Dương Trĩ mặc gì, nhưng anh không thấy được, nên bèn đáp: “Mình có, lạnh thật.” Dương Trĩ chưa nói được mấy câu với Trần Bách Kiêu là lại bị kéo đi uống rượu. Trần Bách Kiêu cứ im lặng ăn mãi, đợi tới bao giờ cậu được thả ra. Hiển nhiên tửu lượng của Dương Trĩ không tốt lắm, chẳng bao lâu sau mặt cậu đã ửng hồng, hai rặng mây đỏ lửng lơ trên gò má, đến cả vành tai và cổ cũng đổi màu theo. Khi người tiếp theo nâng ly, Trần Bách Kiêu đặt một bàn tay lên lưng ghế của Dương Trĩ, tay kia che kín miệng ly rượu của Dương Trĩ lại. “Cậu ấy hơi quá chén rồi,” Trần Bách Kiêu nói, “Ly này tao uống với mày nhé.” Người nọ sửng sốt, nhưng cũng không từ chối. Trần Bách Kiêu uống rượu thay Dương Trĩ xong, bỏ ly xuống. Dương Trĩ bèn xích lại gần, quan tâm hỏi anh: “Cậu không sao chứ?” Trần Bách Kiêu lắc đầu, thật ra chút rượu này chẳng nhằm nhò gì so với những buổi xã giao trước kia của anh, nhưng anh không nói vậy với Dương Trĩ. “Vậy cậu ăn chút gì đi.” Dương Trĩ gắp đồ ăn bỏ vào bát cho anh. Làm xong cậu mới cảm thấy có lẽ mình hơi sỗ sàng, nhưng khi cậu tính nói gì đó, thì đã thấy Trần Bách Kiêu cầm đũa từ tốn ăn. “Món này được đấy.” Trần Bách Kiêu cụp mắt bảo. Tới cuối bữa tiệc, một đĩa hoa quả được bày lên, nhiều người đã bắt đầu trao đổi phương thức liên lạc với nhau. Trần Bách Kiêu hơi váng đầu vì khí nóng trong phòng, anh muốn ra ngoài một lát, bèn đứng dậy. Đi được nửa hành lang, anh chợt nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, và tiếng Dương Trĩ gọi tên mình. Trần Bách Kiêu dừng bước, xoay người chờ Dương Trĩ chạy tới. Cậu thở hổn hển nho nhỏ trước mặt anh. “Mình sợ cậu uống say…” Dương Trĩ giải thích với anh. “Ừ,” Trần Bách Kiêu cúi đầu nhìn cậu, “Mình tính ra ban công.” Gió đêm rất lạnh, quả nhiên đúng như lời Dương Trĩ, nhiệt độ hôm nay rất thấp, trời rét căm căm. Vừa uống rượu xong nên cả hai đều rất nóng, lúc đứng cùng với nhau, họ như hai ngọn lửa, ấm áp lạ thường. “Nghe bọn nó bảo, cậu làm luật sư à?” Dương Trĩ hỏi. “Ừ,” Trần Bách Kiêu nhìn về phương xa, “Cậu thì sao?” “Mình ư? Hồi đại học mình theo ngành thiết kế, sau khi ra trường mình làm thiết kế thời trang một thời gian. Giờ mình với mấy đứa bạn học đang chung tay mở một studio riêng.” “Cậu giỏi thật.” Trần Bách Kiêu nghiêng mặt nhìn cậu. “Mình nào có,” Dương Trĩ lắc đầu, ngón tay bấu chặt vào lan can, “Mình chỉ là một tay thiết kế quèn, miễn cưỡng kiếm được miếng ăn qua ngày thôi.” Giọng điệu của cậu chỉ chùng xuống một thoáng, rồi Dương Trĩ lại ngước lên nhìn Trần Bách Kiêu, hỏi anh với vẻ vô cùng hứng thú: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu làm gì thế? Kể cho mình nghe một chút được không?” Trần Bách Kiêu đương nhiên rất vui lòng. Anh nói bằng chất giọng đều đều, ngữ điệu bình thản, không lên không xuống, nhưng Dương Trĩ lại nghe vô cùng nghiêm túc. “Công ty mình nằm ở tầng 24, số nhà 422, đại lộ XX. Sau khi tốt nghiệp cử nhân chính quy thì mình ra nước ngoài học LLM một năm, về nước rồi mình vào công ty Luật bây giờ, chủ yếu làm nghiệp vụ liên quan đến thị trường tư bản, nhưng giữa đấy cũng từng làm tố tụng. Giờ dưới trướng mình có một trợ lý, đội ngũ rất ổn định.” (LLM: LLM là viết tắt của Latin Legum Magister, có nghĩa là Thạc sĩ Luật.) Chỉ trong mấy câu, Trần Bách Kiêu đã xuất sắc khái quát xong cuộc đời không có Dương Trĩ của mình. Dương Trĩ tựa vào lan can, Trần Bách Kiêu ngắm cậu từ đằng sau. Vì anh cao hơn cậu rất nhiều, nên cũng không lo Dương Trĩ sẽ phát hiện ra. Bởi vậy anh từ từ thả suy nghĩ trôi xa. Trần Bách Kiêu và Dương Trĩ là bạn cấp 3. Nói thật, thời cấp 3 họ rất ít giao du với nhau, đến nỗi gần như chẳng có quan hệ gì. Từ ngày đầu tiên ở trường trung học, Dương Trĩ đã đeo máy trợ thính. Cậu luôn ngồi một mình một góc, khi thì học bài, đôi lúc chỉ ngẩn ngơ. Vì hồi đó Trần Bách Kiêu học giỏi, lại đẹp trai, nên tuy anh kiệm lời, nhưng vẫn có khá nhiều người thích chơi với anh. Trần Bách Kiêu luôn được đám đông vây quanh, nhưng cứ thi thoảng, cũng như hôm nay vậy, anh lại thất thần liếc nhìn Dương Trĩ. Khi năm tháng phổ thông kết thúc, cuối cùng Trần Bách Kiêu không còn cơ hội kiếm tìm góc nhỏ có Dương Trĩ nữa. Họ không bàn luận gì thêm, Trần Bách Kiêu không dám chạm vào Dương Trĩ, nhưng lại sợ cậu lạnh, nên anh nói mình muốn đi vào. Dương Trĩ xoay người trước, cậu cũng uống nhiều rồi, bước chân hơi hẫng, thong thả đi đằng trước. Khi cậu gần ngã, Trần Bách Kiêu mới lại gần, cánh tay căng lên đỡ eo cậu. Toàn thân Dương Trĩ nóng rẫy, cậu tựa vào lòng Trần Bách Kiêu như một quả đào mềm, làn hơi ấm áp phả từng chút một vào ngực anh, kèm theo tiếng thở khe khẽ trầm trầm. Trần Bách Kiêu túm cánh tay cậu để cậu đứng vững, trái cổ hơi di động, do dự hỏi: “Dương Trĩ, mình có thể xin WeChat của cậu được không? “Thêm nữa, chắc là cậu không lái xe đúng không, mình muốn đưa cậu về nhà, được chứ?” (WeChat: mạng xã hội chat của bên Tàu, thủy tổ Zalo bên mình.). Mời các bạn mượn đọc sách Ở Lại Bên Anh của tác giả Khổ Tư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Điều Đẹp Nhất Cho Em
Ben De Backer, 17 tuổi và là một nonbinary. Sau khi come out với bố mẹ, Ben bị đuổi ra khỏi nhà giữa đêm tối với thời tiết -1 độ C mà không kịp đi nổi đôi giày. Đau đớn, tuyệt vọng và suy sụp, Ben chỉ còn cách cầu cứu người chị gái đã hơn 10 năm chưa nói chuyện. Khi chuyển sang sống với người chị và bắt đầu ở ngôi trường mới, Ben phải học cách kết nối lại một mối quan hệ đã bị đứt gãy từ lâu. Kèm với đó là chứng rối loạn lo âu khiến Ben càng ngày càng khổ sở, khép kín và cô độc hơn. Mong ước nhỏ bé duy nhất của Ben là sống sót và tốt nghiệp ra khỏi trường, bỗng chốc bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Nathan Allan – chàng trai cao gầy, với làn da nâu sẫm. Bằng lòng nhiệt tình, tốt bụng và sự thuần khiết của mình, liệu Nathan có thể giúp Ben mở lòng lại với thế giới xung quanh sau những tổn thương và nỗi đau mà Ben đã phải trải qua? Một câu chuyện tình nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy cảm động giúp hàn gắn những nỗi đau, thắp sáng hy vọng về tình yêu, tình bạn và mối quan hệ gia đình. "Chân thành, lãng mạn và lặng lẽ đột phá. Cuốn sách này sẽ cứu sống mọi người." - Becky Albertalli, tác giả của cuốn sách Simon vs. the Homo Sapiens Agenda *** Mason Deaver là một nonbinary, là tác giả và là thủ thư đến từ một thị trấn nhỏ ở Bắc Carolina, Hoa Kỳ. Ngoài những lúc làm việc hoặc viết lách, Mason thích vào bếp làm bánh hoặc ra ngoài làm vườn. Bạn có thể tìm hiểu thông tin của Mason tại website masondeaverwrites.com ĐIỀU ĐẸP NHẤT CHO EM là tiểu thuyết đầu tay của Mason, xuất bản năm 2019. Đây là cuốn tiểu thuyết đặc biệt, viết về tình cảm gia đình, tình bạn, tình yêu và vấn đề trầm cảm ở tuổi vị thành niên. Một cuốn sách đặc biệt về LGBT+ *** “Ben, con yêu, con sao thế?” Mẹ thu cái đĩa trước mặt tôi với bữa tối trên đó gần như vẫn còn nguyên. Có lẽ tôi đã kịp nhai một hoặc hai miếng trước khi thức ăn rơi vào bụng như hòn đá khiến cơn thèm ăn ít ỏi đầu bữa biến mất. “Vâng, con ổn!” - Tôi nói với mẹ. Trả lời như vậy luôn dễ dàng và tốt hơn là khiến mẹ tôi vì lo lắng mà lôi ra nào là nhiệt kế rồi từng lọ thuốc có sẵn trong tủ - “Chỉ là con đang mải suy nghĩ về nhiều thứ thôi.” Vậy đấy. Đó không hẳn là một lời hoàn toàn nói dối. “Chuyện ở trường hả?” Bố hỏi. Tôi gật đầu. “Con đang tụt hạng sao?” “Không ạ, chỉ là đang có rất nhiều chuyện xảy ra...” Lại nữa, đây cũng không phải là một lời hoàn toàn nói dối. Liệu có đúng là nói dối không nếu tôi chỉ đang cố giấu giếm một số thông tin nhất định? “Ừm!” - Mẹ bắt đầu - “Miễn là con duy trì thành tích. Khi nào thì học bạ của con được gửi về nhà?” “Tuần tới ạ.” Tất cả sẽ là điểm A, ngoại trừ môn tiếng Anh, khả năng cao là tôi sẽ nhận được câu nói bố mẹ không giận, chỉ thấy thất vọng. “Con có chắc là con cảm thấy ổn không đấy? Con biết những thay đổi nhiệt độ kiểu này luôn khiến cơ thể con mệt mỏi mà.” - Mẹ tiến về phía tôi, khẽ vuốt chỗ tóc ra khỏi trán - “Người con hơi nóng đấy.” “Con ổn mà!” - Tôi gạt tay mẹ - “Con thề là chỉ hơi mệt thôi!” Và tôi nghĩ với mẹ như vậy là đủ bởi mẹ đã thoáng mỉm cười. “Thôi được rồi!” - Mẹ vẫn liên tục nhìn theo tôi trong khi rời đi -“Chúng ta nên thu xếp một buổi sửa sang lại tóc tai cho con, đằng sau gáy bắt đầu mọc quá dài rồi đấy.” “Vâng!” - Tôi nhấm nháp chút nước chỉ để bắt bản thân làm một việc gì đó - “Con đã nói với bố mẹ rằng Gabby Daniels phải rời khỏi vị trí chủ tịch Câu lạc bộ Nghệ thuật chưa nhỉ?” “Chưa đâu con, đã xảy ra chuyện gì à?” Mẹ hỏi. “Con nghĩ vị trí đó quá sức với bạn ấy, vì bạn ấy tham gia gần như tất cả các câu lạc bộ ở trường. Nhưng điều đó có nghĩa là con sẽ được tiếp quản vị trí của Gabby!” “Ồ, con yêu, quả là tuyệt vời!” - Từ bồn rửa, mẹ nói vọng ra, tay đang rửa qua đĩa một lượt trước khi xếp chúng vào máy rửa bát - “Con có dự định gì mới cho câu lạc bộ không?” “Chủ yếu là tổ chức các sự kiện và các chuyến dã ngoại mẹ ạ. Vốn dĩ con vẫn thay Gabby chuẩn bị cho hầu hết các sự kiện, nên công việc sắp tới sẽ không khác là mấy.” “Con chắc việc đó sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành chứ?” - Bố lên tiếng, khẽ nhăn mặt.“ - Hãy nhớ đến thỏa thuận của chúng ta: Nếu điểm của con tụt dốc, con phải rời cái câu lạc bộ đó.” Ông ngồi thẳng người. “Vâng, thưa bố.” - Một chút lo lắng vụt qua tâm trí, tôi cảm giác như đang có một cái gì đó dần thít chặt vào hộp sọ của mình, tôi nhìn mẹ, hy vọng bà sẽ nói một điều gì đó, nhưng không. Bà chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn như cái cách bà thường hay làm mỗi khi bố xử sự tương tự - “Con hiểu.” Bố thở dài rồi bước vào phòng làm việc khi tôi đang vơ lấy những chiếc đĩa cuối cùng trên bàn và đem về phía quầy, trước khi lôi các hộp nhựa Tupperware* ra để cất đồ ăn thừa. Tupperware là thương hiệu sản xuất hộp nhựa nguyên sinh của Mỹ, nổi tiếng nhờ tính năng an toàn với sức khỏe, thân thiện với môi trường - ND. “Cảm ơn con, con yêu!” Mẹ không ngẩng đầu lên khỏi đống bát đĩa. “Không có gì ạ!” - Tôi nói với mẹ - “Công việc của mẹ dạo này thế nào?” “Ồ, con biết đấy...” - Mẹ nhún vai - “Bác sĩ Jameson vẫn tiếp tục đưa giấy tờ của ông ta cho mẹ thay vì tự xử lý.” “Ông ta mà tự xử lý giấy tờ của mình ư?” - Tôi trêu - “Quả là một chuyện hài hước.” “Thật mà!” - Mẹ cười thầm rồi mở to mắt nhìn tôi, bảo: “Một ngày nào đó, mẹ thề mẹ sẽ nói chuyện với ông ta cho ra nhẽ.” “Chẳng phải mẹ từng bảo con rằng đừng bao giờ làm liều cơ mà?” “Thì đúng là vậy! Nhưng ở đây mẹ là người lớn và mẹ có thể làm mọi điều mẹ muốn.” - Mẹ cười vang rồi đặt đống bát đĩa qua một bên - “Thế hôm nay con đã làm gì?” “Chẳng gì cả, thực sự là vậy. Con vẽ một chút, làm vài bài tập phải nộp sau kỳ nghỉ, không có gì quá đặc sắc.” Lại nữa, chỉ giấu giếm thông tin. Một ngày của tôi chủ yếu gồm các việc: hoảng loạn đến phát điên về những điều tôi sắp làm, xem lại các video trên YouTube về cách người ta thực hiện điều đó, đọc lại các tin nhắn cũ từ Mariam và gần như phải bỏ đi hết chỗ sandwich bơ đậu phộng tôi đã chuẩn bị cho bữa trưa. Bạn biết đấy, những việc điển hình hằng ngày. Mẹ xếp chiếc đĩa cuối cùng lên giá phơi trong lúc tôi cất các hộp Tupperware vào tủ lạnh. “Con thật sự ổn chứ? Con không ăn phải thứ gì lạ đúng không?” Mẹ cố với tay tới hòng sờ vào trán tôi lần nữa, nhưng tôi đã tránh kịp. “Con hứa với mẹ, con hoàn toàn ổn mà.” Nói dối. “Nếu con đã nói vậy...” - Mẹ cẩn thận gấp những chiếc khăn lau bát đĩa đặt cạnh bồn rửa - “Con vẫn sẽ xem phim chứ?” “Vâng, chắc chắn rồi, lát nữa con sẽ ra ngoài đó.” “Có lẽ ông ấy sẽ không bắt chúng ta xem ở nhà một mình đến lần thứ hai mươi đâu.” Mẹ lẩm nhẩm, tôi nghĩ chủ yếu là bà đang tự nói với chính mình. “Nó thuộc hàng kinh điển mà!” - Tôi nói đùa và bà cười với tôi, rồi bà lấy chiếc túi con đựng chỗ kẹo bạc hà* mới làm cách đây mấy hôm trước khi mất hút vào phòng khách. Nguyên văn: peppermint bark, là một loại bánh kẹo sô-cô-la bạc hà dành cho dịp Giáng sinh - ND. Mẹ vừa rời đi, tôi lập tức ôm lấy bồn rửa và cố gồng mình trụ vững phòng khi bữa tối của tôi cuộn trào lên. Tôi có thể làm được điều này, sẽ ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đây chắc chắn là điều đúng đắn nên làm. Tôi hiểu bố mẹ mình, họ hiểu tôi và họ xứng đáng được biết điều này về tôi. Và tôi muốn nói với họ, tôi thực sự, thực sự muốn lắm. Cho nên, đó chính xác là những gì tôi sắp làm. “Ben, đem cho bố bỏng ngô.” - Bố gọi ra từ phòng và tôi lại thấy lòng như thắt lại. Tôi với lấy một hộp bỏng cỡ lớn trên giá, loại có bốn vị khác nhau mà bố thường mua vào Giáng sinh rồi tôi di chuyển đến căn phòng, mặc cho hai chân tê cứng như bị phủ mấy lớp xi măng. Không khí Giáng sinh như vẫn còn hiện hữu. Thực ra cả mẹ và tôi đều nhất trí rằng mọi người chưa đủ coi trọng dịp lễ này, nên bà thường lùi việc trang trí cây và nhà cửa tới tận ngày đầu năm mới. Tôi không biết các gia đình khác có làm như vậy hay không, nhưng đó là điểm tôi thích nhất ở mẹ. Bà vừa quyết định Elf sẽ là bộ phim cho tối nay, ngoại trừ việc chúng tôi không có bản sao của nó nên bà phải tìm phim trên truyền hình cáp. Dĩ nhiên khó hon so với tưởng tượng vì đa số các kênh đã dừng chiếu lần hai các phim chủ đề Giáng sinh khi kỳ nghỉ kết thúc. Tôi gợi ý tìm phiên bản có thể thuê trực tuyến, nhưng cả hai người họ đều không hứng thứ cho lắm. “Thôi chuẩn bị chiếu Lampoon rồi.” Nói xong, bố cắn miếng bỏng ngô cái rộp. Phim đang đến phân cảnh nhân vật do Will Ferrell thủ vai song ca cùng Zooey Deschanel trong lúc cô đang tắm. Tôi hiểu hình tượng nhân vật của anh ta là kiểu ngây thơ hoặc tương tự thế, nhưng chẳng hiểu sao khi xem tôi vẫn thấy hơi rùng mình. “Phụ nữ phải như thế này chứ! ” - Bố cười khoái chí rồi cắn thêm một miếng bỏng ngô vị sô-cô-la - “Phải không, Ben?” “Đúng ạ.” Tôi cố gắng tỏ ra hứng thứ với câu đùa của ông, mặc dù nó hoàn toàn xa vời với sự thật. Tôi tự hỏi liệu họ đã bao giờ nhìn xuyên qua lớp hóa trang kia, liệu họ đã từng vui thứ với ý nghĩ tôi còn là một thứ gì đó ngoài thằng con trai hoàn hảo trong mắt họ. Tôi không thích nói dối ông ấy. Và mẹ nữa... Về cơ bản, tôi luôn sống như một kẻ dối trá. Bởi họ đâu hay biết tất tần tật mọi thứ về tôi. Tôi đã cất công chuẩn bị cho nó đến tận tối nay, hay đúng hơn là trong suốt vài tuần qua. Nó là nguyên nhân khiến tôi không thiết tha ăn uống, là lý do tôi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì trong mấy tuần vừa rồi. Kỳ nghỉ Giáng sinh bỗng trôi chậm như sên bò bởi tôi đã hứa với bản thân rằng nó phải diễn ra ngay lúc này, nhất định phải là một khoảnh khắc nào đó trong kỳ nghỉ. Tôi linh cảm tối nay là thời điểm thích hợp dù chẳng thể lý giải vì sao. Có lẽ phép màu Giáng sinh đang tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Tis the season* mà! Câu văn đầy đủ là 'Tis the season to be jolly (tạm dịch: Đến lúc để vui chơi rồi!) trích từ lời bài hát mừng Giáng sinh "Deck the Halls" sáng tác năm 1862. Cụm từ này thường được dùng ở Mỹ để đề cập đến những điều xảy ra trong thời gian nghỉ lễ kéo dài khoáng từ lễ Tạ ơn đến Giáng sinh - ND. Trên tivi bắt đầu chiếu một vài mẩu quảng cáo, một hãng xe hơi đang chạy chương trình giảm giá cho kỳ nghỉ với cách nhấn nhá tên chương trình theo kiểu “Kỳ-Kỳ-Kỳ nghỉ”. Trộm liếc nhìn sang, tôi thấy bố đang lắc đầu. “Không được rồi!” Tôi nghe ông lẩm nhẩm. Mariam đã cùng tôi trải qua khoảnh khắc như thế này sáu lần; tôi chỉ cần chờ tới thời khắc tốt, một giấc ngủ trong đêm, khi tất cả chúng tôi đều cảm thấy thoải mái. Sẽ ổn thôi! Mariam liên tục trấn an tôi. Tất cả rồi sẽ ổn thôi và cuối cùng tôi sẽ thấy nhẹ nhõm sau khi nói hết ra những trăn trở, hẳn sẽ tuyệt lắm và họ sẽ tôn trọng điều tôi đã thổ lộ. Rồi tất cả mọi thứ đều sẽ ổn thôi. Tôi không ngừng tự nhủ bây giờ chính là lúc. Liên tiếp rồi lại liên tiếp mỗi khi bộ phim chạy và quảng cáo giữa giờ lại xuất hiện. Nhưng mỗi lần tôi mở miệng, ngôn từ như phản bội tôi, tôi không thể cất lời. Tôi không nên hoảng sợ nữa. Nhưng vì lý do nào đó, tôi vẫn thấy sợ hãi cho dù ý chí mạnh mẽ tới đâu. Tôi không thể vượt qua thứ cảm xúc này. Là điềm báo hay cái gì đó chăng. Một dấu hiệu nhắc tôi không nên làm việc này. Nhưng dẫu có ra sao, tôi vẫn phải làm. Tôi không giải thích được vì sao, chỉ là tôi cảm nhận được điều đó từ sâu thẳm bên trong. Và tận đáy lòng mình, tôi tin tưởng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Thật sến sẩm, nhưng tôi sẽ chờ tới lúc bộ phim kết thúc, khi tất cả mọi người ở cạnh nhau đều vui vẻ và tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của mẹ. Trông bố khá thờ ơ, nhưng lúc nào ông chẳng vậy. Phải là bây giờ. Tôi thực sự cảm nhận được điều đó. “Này, con đã muốn nói với hai người điều này...” - Tôi lên tiếng, giọng khô không khốc. “Được chứ.” - Mẹ dựa lưng vào chiếc đi-văng, bắt chéo chân rồi đưa tay đỡ lấy đầu - “Có chuyện gì vậy?” Bố với chiếc điều khiển và vặn nhỏ tiếng tivi. “Con... ” Tôi có thể làm được. Thở đều nào! Bụng tôi quặn thắt lại như có cái gì đó đang xoắn vào nhau và nhất quyết không chịu dừng cho đến khi thời khắc này qua đi. Rồi mọi thứ sẽ sáng tỏ và tôi sẽ cảm thấy tự do. “Con đã muốn nói với bố mẹ một chuyện.” Lúc này, bố nhìn tôi. Chính là lúc này. Thực ra khá là hài hước, cái kịch bản tôi đã tự viết trước rồi gõ vào Word để tôi có thể nói ra đủ hết những gì muốn nói đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ. Giống như có ai đó đã gạt hết đi vậy. Có lẽ như vậy lại tốt hơn; có lẽ nhờ thế mà tôi sẽ thành thực nhất với họ. Nếu câu thoại đến từ tôi chứ không phải phiên bản tôi đã qua tập luyện, chắc sẽ giúp được, chắc sẽ tốt hơn nhỉ? Tôi nói ra. Thật chậm rãi. Ban đầu, sự thanh thản ôm trọn lấy tôi. Tôi đoán mình đã thực sự cảm thấy thư thái. Tôi chỉ ước rằng câm giác đó kéo dài lâu hơn. Mời các bạn đón đọc Điều Đẹp Nhất Cho Em của tác giả Mason Deaver & Diệu Linh (dịch).
Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui - Từ Từ Đồ Chi
Công: Trịnh tiên sinh cao 1m86, thích các cô nàng da trắng ngực to đã hơn 30 năm, không cẩn thận yêu phải Viên tiên sinh da nâu ngực phẳng, đã vậy còn cao tới 1m89, từ đó về sau không thể không cùng giày độn đế làm bạn, ngày ngày sống chung hòa thuận. Thụ: Viên tiên sinh FA đã 27 năm, đơn phương N lần đều không có kết quả, cuối cùng cũng gặp được tình yêu đích thực là Trịnh tiên sinh, nhưng Trịnh tiên sinh lại là một tên cuồng bóp vếu, vì vậy cậu không thể không mua… miếng dán ngực hết hộp này đến hộp khác. … Viên Thụy rất phiền não. Bởi vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nghiện bóp ngực, cho nên mỗi lần XXX xong, ngực của Viên Thụy đều bị sưng thê thảm. Viên Thụy rất phiền não. Vì Trịnh Thu Dương thích ngực lớn, nên cậu không biết rằng ảnh có thật sự “cong” hay chưa. Vì dù sao trước khi yêu Viên Thụy, Trịnh Thu Dương cũng đã từng có bạn gái. Trịnh Thu Dương cũng rất phiền não. Viên Tiểu Thụy nhà anh quá mê giai, cứ thấy giai đẹp mắt sẽ sáng lên, tuy biết rằng giai đẹp cũng chỉ để ngắm, còn anh mới là để yêu; thế nhưng Trịnh Thu Dương vẫn không nhịn được mà uống hết hũ dấm này đến hũ dấm khác. Trịnh Thu Dương vô cùng phiền não. Tình cũ của Viên Tiểu Thụy tới rồi, còn cái gì mà mẹ nuôi, anh trai nuôi xuất hiện. Trịnh Thu Dương sâu sắc cảm thấy bị đe dọa. Trước kia anh phải mất rất lâu mới quen được với việc dùng miếng lót giày (vì Viên Thụy cao hơn anh), thì giờ khi đứng trước sắc đẹp và chiều cao của “anh trai nuôi” Viên Tiểu Thụy, Trịnh Thu Dương lại một lần nghiến răng ken két. Đây tóm lại là một câu chuyện tình yêu của hai người yêu nhau say đắm, tính phúc sinh hoạt hài hòa, XXX thường xuyên và khoa học, câu chuyện của một trung khuyển công và ngốc nghếch thụ. ᏊꈍꈊꈍᏊ Mời các bạn đón đọc Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui của tác giả Từ Từ Đồ Chi.
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi - Long Thất
Thẩm Thanh Huyền là Liên Hoa Tôn Chủ, trâu bò tới mức chút nữa là phi thăng. Cố Kiến Thâm là Ma tôn Cửu Uyên, cũng bá tới mức chút nữa là hủy diệt tam giới. Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm gặp nhau nhất định sẽ đại chiến tam giới, hai người họ đấu tới ta chết ngươi sống mới thôi. Mãi đến khi Thẩm Thanh Huyền bế quan trăm năm, chạm tới thiên cơ. Thiên cơ nói rằng: Vạn năm ở giới tu chân không một ai phi thăng, nguyên do thang trời sụp đổ, phương pháp duy nhất để xoay chuyển chính là hành sự theo ngọc giản này. Ngọc giản thượng thư: Thứ nhất, gặp mặt Cố Kiến Thâm. Thứ hai, cùng uống cùng say với Cố Kiến Thâm. … Thứ mười ba, xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai. … Thứ hai mươi mốt, cùng hưởng đêm xuân với Cố Kiến Thâm … Thẩm Thanh Huyền: “……” Tóm tắt sơ: Thẩm Thanh Huyền sắp phi thăng, nhưng thang trời đã sập, muốn phi thăng phải tu bổ thang trời. Mà muốn tu bổ thang trời phải làm theo lời ngọc giản: Yêu Cố Kiến Thâm (trải qua tình kiếp) Thế là Tôn chủ đại nhân bắt đầu con đường yêu nghiệt tra thụ, nhưng chưa được bao lâu đã bị cái mặt dày và sự chung tình của Cố Kiến Thâm đánh về nguyên hình. Bắt đầu cùng Cố Kiến Thâm thật sự yêu nhau. Đánh giá chung Đầu tiên, tình tiết của truyện này thật sự rất dài rất dài, tuy không khó hiểu nhưng khiến người thiếu kiên nhẫn như tôi khó đọc đến cuối cùng. Nhưng cũng vì tình tiết dài như vậy, nên quá khứ và hiện tại của hai nhân vật chính đều được miêu tả đầy đủ dễ hiểu. Cùng nhờ vào đó mà khiến cho tình yêu của hai người, vốn tưởng là thứ tình cảm “nhất kiến chung tình” ngớ ngẩn, hóa ra lại là “tương tư thực cốt” (Do lúc đọc tôi không chú ý đến tag Thanh mai trúc mã haha :v ) Càng đọc ta càng thấy được, tình yêu của hai nhân vật chính sâu đậm, và chân thật hơn cả kim cương hay thời gian. Ngòi bút không sắc xảo khiến văn phong truyện bình thường, và cốt truyện cũng khá dài, không súc tích. Nhưng bù lại ý văn lại hay, mới lạ. Tính cách nhân vật không theo lối cũ, có điểm đặc sắc, sinh động riêng. Thẩm Thanh Huyền tuy là tôn chủ của chính đạo nhưng tính cách khá tùy hứng và linh hoạt. Cố Kiến Thâm tuy là Ma đế nhưng hóa ra lại là một người tốt hiếm thấy (ngạc nhiên dễ sợ luôn), nhưng tất nhiên không hề thiếu âm mưu, quỷ kế và cái mặt dày hơn bê tông. Ban đầu tưởng sẽ có ngược, ai dè sau khi quá khứ được mở ra thì chỉ có ngọt ngọt và ngọt. (Truyện thành công trong việc nhét cho tôi một đống thức ăn cẩu FA) Cái yếu tố bí ẩn trong truyện, như thân thế hai nhân vật chính, ý nghĩ của ngọc giản và của nhiệm vụ, lý do thang trời bị hỏng,… đều được giải thích rõ ràng và chi tiết. Điều duy nhất tôi không thích trong truyện có lẽ vì nó khá dài, và thế giới tu chân trong truyện này quá yên bình. Cố Kiến Thâm là Ma đế, nhưng lại giống tà đế hơn, ma tu trong truyện cũng giống tà tu hơn là ma tu trong phần lớn tiên hiệp. Không có sự xuất hiện của các thể lực yêu tộc, linh tộc,… Đánh giá: 8.5/10 Hơi đề cử. Đi sâu vào hai nhân vật chính chút đỉnh. Tôi thích hai nhân vật này vô cùng. Cả hai đều có điểm mạnh điểm yếu rõ ràng, dù có chút buff nhưng không đến thái quá. Chưa kể, cả hai nhân vật này đều rất mạnh mẽ, thông minh, không ai nhường ai. Không hề mang đến cảm giác thụ phải rụt rè thế này, yếu đuối thế này… Đầu tiên phải nói, Tôn chủ đại nhân là yêu nghiệt tái sinh, công khí ngời ngời nhưng không kém phần quyến rũ, dịu dàng. (Quỳ bái Tôn chủ một trăm lần) Tôn chủ đại nhân là người tu theo Đạo trời, vì công pháp tu luyện mà tính tình lạnh lùng. Có nhớ mấy tên đạo sĩ thúi trong phim tiên ma như Đạo sĩ trong phim Thanh xà bạch sà, đạo sĩ trong phim Thiện nữ u hồn không. Tôn chủ đại đại tính cách xấu y chang như vậy, còn theo dung mạo yêu nghiệt và tính tình phúc hắc nữa. Ban đầu khi được Ngọc giản trời ban yêu cầu trải qua tình kiếp với Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền tu theo Thiên Đạo, xem ngọc giản này như mệnh trời, bất kể yêu cầu gì, y đều nghiêm túc làm và tuân theo đạo ý. Thẩm đại nhân còn vô cùng thoải mái dụ dỗ Cố đế. Tình kiếp mà … không phải chuyện của một người, phải tác động vào tình cảm của đối thủ trước đã. Khi ngọc giản ban nhiệm vụ: “Thứ chín, trời lạnh lắm, đất cũng cứng, xin hãy ngủ cùng Cố Kiến Thâm!” Thẩm tôn chủ liền ra tay: Thẩm Thanh Huyền rúc mình trong túi ngủ, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe: “Ngươi lạnh không?” Cố Kiến Thâm không nghe ra thâm ý trong lời này. Thẩm Thanh Huyền mềm giọng bảo: “Ta thấy hơi lạnh.” Cố Kiến Thâm: “……” _____ Tác giả nói: Không sai, Tôn chủ chính là người ngay thẳng như thế đó! Mà dụ dỗ còn theo kiểu cho một cà rốt liền đánh một gậy Tình kiếp chứ không phải dục kiếp, làm tình không tính là gì, quan trọng là … động tình. Ma tu Tâm Vực như Cố Kiến Thâm, dục lớn hơn tình, nếu để hắn dễ dàng đắc thủ, sẽ tạo ra phản ứng trái ngược. Từ từ mà đến, vừa mới bắt đầu thôi mà. Nhưng tình kiếp hoàn toàn không khiến cho Tôn chủ có chút xíu cảm xúc nào với Cố đế Y rất nghiêm túc muốn giết hắn. Hiện giờ nhiệm vụ đều có liên quan tới Cố Kiến Thâm nên không thể động vào hắn, nhưng chờ nhiệm vụ thay đổi hướng đi là có thể thuận lý thành chương diệt trừ hắn. Chỉ có một chần chừ khi ánh mắt màu đỏ ấy nếu mất đi sức sống sẽ không còn đẹp như thế nữa. Điểm ấn tượng nhất của nhân vật Thẩm Thanh Huyền chính là công khí ngời ngời của Thẩm tôn chủ: Cố Kiến Thâm nói: “Không thể là ta thật lòng thích ngươi sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Thật lòng? Ngươi có thứ này sao?” Cố Kiến Thâm buồn bã nói: “Người không có mới là sư thúc.” Thẩm Thanh Huyền nhếch môi, lời nói đường hoàng tùy hứng: “Không bằng ngươi mổ ngực ta ra nhìn cho kỹ?” Cố Kiến Thâm hiếm khi nhíu mày: “Không làm được.” Thẩm Thanh Huyền: “Vậy thì để ta xem chân tâm của ngươi đi.” Sau đó Thẩm tôn chủ, đánh với Cố đế một trận. Thật ra trận đánh này chỉ là cái cớ để xác định thực lực của Cố đế thôi, theo đó xác định Cố đế cũng có ngọc giản xây thang trời. Bàn về Cố Kiến Thâm, Cố đế đại nhân. Ấn tượng ban đầu của Minh là cao thâm khó lường, giả vờ quân tử. Khi Thẩm tôn chủ tiếp cận Cố đế, Cố đế vô cùng dịu dàng mà quấn lấy Thẩm tôn chủ, cưng chìu, trêu ghẹo Thẩm tôn chủ. Minh lẫn nhân vật chính Thẩm tôn chủ đều rất ngạc nhiên và nghi ngờ mục đích của Cố đế. Sau này nhờ Thẩm tôn chủ đoán ra, Cố đế cũng đã gần phi thăng, nhìn thấy thang trời, cũng nhận được một ngọc giản, nhiệm vụ trên ngọc giản của Cố đế cũng gần tương tự của Thẩm tôn chủ. E rằng nhiệm vụ bọn họ có liên quan nhau, ví dụ như y hướng về Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm thì lại hướng về y. Cho nên cái tên này mới luôn quấn lấy y. Hết lần này lần khác lại thích bày ra vẻ tình sâu nghĩa nặng, còn không phải vì dời gạch sao? Thành thật chút không tốt à! *Thẩm đại nhân, ngày phóng khoáng quá à. Con nhân như em không theo nổi.* May mắn là, Cố đế tiếp cận Thẩm tôn chủ không phải do ngoc giản: Nhưng Cố Kiến Thâm tu theo Duy Tâm Đạo, ở chỗ hắn, nhiệm vụ trên ngọc giản chính là trở ngại, hắn muốn thả tâm, vậy rốt cục nên nghe theo hay không nên? Nếu làm theo, chẳng phải sẽ chứng minh hắn vì thích Thẩm Thanh Huyền mà làm những chuyện này? Chẳng phải đồng nghĩa rằng hắn muốn gặp Thẩm Thanh Huyền, muốn ngủ cùng y, muốn làm việc thân mật với y? Vì sao lại muốn? Bởi vì thích. Bày ra trước mắt chính là, Cố Kiến Thâm làm theo. Nhưng cũng nhờ đó mà Thẩm tôn chủ bắt đầu tò mò về Cố đế Đây mới là Cố Kiến Thâm nhỉ, bỏ đi xác ngoài tao nhã giả mù sa mưa, bên trong là một tu sĩ Tâm Vực thuần túy. Cuồng vọng hơn người khác, ngạo mạn hơn người khác và cũng khinh thường lẽ trời hơn người khác. Thật thú vị. Y càng ngày càng muốn nhìn thấy Cố Kiến Thâm “chân chính”. Nói về tính cách của Cố đế ấy, tôi chưa từng thấy vị Ma đế nào trong lịch sử lại dịu dàng, ôn nhu và TỐT BỤNG như Cố đế. Mời đọc truyện để biết rõ sự “Tốt bụng” kỳ lạ của Cố Ma đế. Trước mắt, thì Cố ma đế không hề có máu S như các vị Ma đế thường thấy, không có vẻ khát máu, trẻ trâu, nghĩ trên đời này mình là nhất, nghĩ rằng ai phạm vào ta tất sẽ chết (vỗ tay cho Cố đế) Chưa kể còn không làm những việc như cưỡng ép người dân lành (thiệt ra là cưỡng không được vì Thẩm tôn chủ mạnh quá mà) Mỗi lần Thẩm tôn chủ chọc Cố đế cứng lên, Thẩm đại lại biến thành vẻ ngoài thiếu niên. cơ thể nhỏ như vậy … Hắn xuống tay không đành. *Vỗ tay cho Thẩm tôn chủ* *Em xin tặng Cố đế danh hiệu: Ma đế có đạo đức nhất năm 2017* Thành ra cuối cùng, mục đích của Cố đế chỉ là Ngọc giản vung tay hô to: Làm ngươi đó! (`0´)/ Hahhaha Tuy ban đầu bệ hạ hơi bị ngược tý. Thẩm Thanh Huyền nói: “Đêm tân hôn, đương nhiên nên động phòng hoa chúc.” Cố Kiến Thâm nhìn y: “Với người mình không thích, ngươi cũng có thể làm chuyện này sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta không ghét ngươi.” Cố Kiến Thâm chắc chắn nói: “Nhưng cũng không thích.” Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Có cần tính toán vậy không?” Cố Kiến Thâm nhìn bờ vai lộ ra ngoài cùng cẳng chân trơn bóng của y, bằng vào nghị lực kinh người mà nhịn xuống. Không thể bị y dụ dỗ, nếu theo mong muốn của y, thì phía sau mới là vực sâu vạn trượng. Nhưng lại không cam lòng, hắn trả giá bằng tình cảm, đâu phải chỉ cầu một lần quan hệ xác thịt ngắn ngủi? Có thể nếm được chút ngon ngọt nào thì cứ nếm, lỡ như ngọc giản kia không bao giờ tuyên bố nhiệm vụ tương tự nữa, chẳng nhẽ hắn phải đơn phương tương tư tới chết? Thiệt ra đa phần ngược công cũng là do bệ hạ thông minh quá mà, thông minh quá bị thông minh hại, lòng nghi ngờ nặng, tự suy diễn nhiều thành ra tự ngược bản thân. Ngược bản thân đã rồi gián tiếp ngược người khác, ngược cả người mình yêu (cái này chỉ xảy ra khi bệ hạ cùng tôn chủ hạ phàm lịch kiếp thôi á, đừng lo, truyện chính thì hai người không ngược đâu, vì tôn chủ đại đại quá xuất sắc mà) May mắn, tôn chủ anh minh thần võ, sảng khoái ngời ngời của chúng ta *Em yêu tôn chủ* *Tôn chủ yêu nghiệt* Nếu không lần hạ phạm lịch kiếp để làm nhiệm vụ trên ngọc giản đã thất bại thảm hại rồi. Thực ra Cố Kiến Thâm căn bản không hiểu thế nào là thích. Thích và tin tưởng không liên quan tới nhau, không tin vẫn có thể thích. Thế nhưng Cố Kiến Thâm không dám thích. Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa từng có được tình yêu thuần túy, cho nên không dám chạm vào thứ tình cảm này. Nếu trả giá sẽ đổi lấy tổn thương, vậy cứ chặt đứt từ đầu là được. Không thích sẽ không phải chịu thương tổn, nhưng hắn vẫn quyến luyến đâu đó một sự ấm áp và yêu thương chân chính. Vậy nên hắn ôm chặt Thẩm Thanh Huyền không buông, một bên tin chắc đây là giả dối và không bền vững, một bên lại liều mạng nắm chặt, hy vọng có thể thật sự giành được. Hắn luôn giằng co trong cảm xúc mâu thuẫn và … bệnh hoạn đó. Thẩm Thanh Huyền ôm hắn nói: “Bệ hạ, không ai sẽ vĩnh viễn không rời xa ai, nhưng chỉ cần còn thương, dù rời khỏi vẫn như chưa hề bỏ đi.” Cố Kiến Thâm ngẩn người, như thể không hiểu lời y nói. Thẩm Thanh Huyền không còn cuống lên nữa, y sẽ làm hắn tin y, khiến hắn thích y, sau đó … đập cho hắn một trận nhừ tử! *Tôn chủ công khí ngời ngời, em yêu tôn chủ* Con ngươi Chu Tử Lâm đảo một vòng: “Yêu mà không được, hắc hóa giam cầm?” Hắn não bổ rằng Vệ Thâm không yêu y, Triêu Yên hận hắn không yêu y, cho nên muốn thế này rồi thế nọ … (Vệ Thâm là tên của Cố Thâm Uyên khi hạ phàm lịch kiếp, còn Triêu Yên là Tôn chủ đại nhân) Thẩm Thanh Huyền khịt mũi coi thường: “Ấu trĩ.” *Đại đại bản lĩnh (*≧▽≦)* Chu Tử Lâm cực kỳ tò mò: “Vậy ngươi định làm gì?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Không phải hắn không tin ta ư, cho rằng ta mơ ước ngôi vị hoàng đế của hắn, ngấp nghé quyền lực của hắn? Vậy ta giành giang sơn cho hắn, xem hắn còn đoán bậy được gì nữa.” Chu Tử Lâm ngẩn người, sau đó điên cuồng khen ngợi: “Ngầu quá! Sư đệ, ngươi đẹp trai banh nóc luôn!” HÌnh như quên nói Thẩm tôn chủ đại nhân là thụ. Sau này, khi Thẩm tôn chủ bắt đầu thích Cố đế, phải nói là Thẩm tôn chủ chiều Cố đế đến độ không ai bì nổi luôn. Đúng lúc thấy Cố Kiến Thâm đi từ xa tới, Thẩm Thanh Huyền lập tức tạm biệt thất sư huynh: “Thịt viên của ta tới rồi.” Thất sư huynh cười y: “Ta không tin ngươi không ngán.” Thẩm Thanh Huyền không ngán, chỉ cần Cố Kiến Thâm đưa, e rằng y khó mà ngán lắm. “Đường đường Tâm Vực đế tôn, thậm chí ngay cả vài con điểu dấm chua đều ăn.” Cố Kiến Thâm hôn hắn một chút, buồn bực nói: “Năm đó ngươi hoàn không phải là bởi vì ta đôi mắt này…” Thẩm Thanh Huyền vui vẻ: “Ngươi cảm thấy được ta chỉ thích ngươi này bề ngoài?” Hắn vừa mới dứt lời, Cố Kiến Thâm biến thành tóc đen lam đồng, là trước Thanh Thâm dáng dấp. Thẩm Thanh Huyền dừng lại, chầm chập nói: “Ây… Thật khó xem.” Đế tôn đại nhân: Khí đến không muốn nói chuyện! Có thể rất khoái Thẩm Thanh Huyền lại nói tiếp: “Thế nhưng rất yêu thích.” . Đối với một Thẩm Thanh Huyền đã bị che đậy kí ức mà nói, chuyện đã xảy ra chính là một đời. Y coi bản thân chỉ là thế thân, hạnh phúc đang có là hư ảo, nhưng cả một đời đều không nói đến. Vì sao? Bởi vì y yêu hắn Dùng cả đời yêu hắn, bỏ đi danh dự và tự trọng mà yêu hắn. Mấy chục năm trên thế gian đó, Cố Kiến Thâm tưởng rằng mình đã dùng một đời để bảo vệ Thẩm Thanh Huyền, nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Là Thẩm Thanh Huyền đã dùng tình yêu bảo vệ hắn một đời. Đây là Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền chân chính. Một người có thể vì tình yêu mà hi sinh tất cả mọi thứ. :((((( Mong đừng vì thế mà nghĩ bệ hạ không ngầu nhé, bệ hạ rất ngầu, chỉ là… hơi bị máu cún một tẹo… Viết đến đây đã quá dài, Minh xin gác bút. Truyện rất hay, mong mọi người tìm đọc. Mời các bạn đón đọc Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi của tác giả Long Thất.
Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ? - Mộng Trung Đại Chuỳ
Nội dung câu chuyện vô cùng đơn giản xoay quanh về một con bồ nông dính trúng đầu của một con người. *** “Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” có nội dung khá lạ và rất đáng yêu. Tiểu Đề Hồ ngoan vô cùng luôn, đọc mà trái tim tan chảy vì độ moe của Tiểu Đề Hồ. T_T  Vì Đề Hồ là bồ nông út trong nhà, được anh chị bao bọc, lại chưa từng ở chung với con người bao giờ, nên Cảnh Minh nói gì em đều nghe theo hết. :vThậm chí lúc tới kì phát dục của mình em còn hổng biết mình bị làm sao, phải gọi điện cho anh trai cầu cứu. Anh trai của Đề Hồ là Đề Bảo, cũng là bồ nông tinh, đã sớm có “mùa xuân” của riêng mình; vô cùng thương em vì thấu hiểu “nỗi đau” kẻ nằm dưới, vậy là Đề Bảo cực kì hi vọng rằng, Đề Hồ sẽ nằm trên Cảnh Minh. Nhưng đáng buồn là điều đó không xảy ra. :v Đề Bảo là một người anh vô cùng trách nhiệm, khi Đề Hồ phát dục, ảnh tìm mọi cách để Cảnh Minh và Đề Hồ “gạo nấu thành cơm”, còn xách cả va - li sang nhà Cảnh Minh để tiện chăm sóc Đề Hồ, truyền tải kinh nghiệm trải qua kì phát dục cho Đề Hồ… Tuy quan tâm là vậy, nhưng Đề Bảo vẫn vô cùng khinh bỉ cái sự lãng mạn dở hơi của Cảnh Minh và Đề Hồ. Khi thấy hai người hạnh phúc cùng nhau chạy dưới cơn mưa để rồi về nhà phát sốt cả lượt, Đề Bảo nghĩ: “Đúng là một ngày muôn màu muôn vẻ của bọn ocschos.” Mình cảm thấy các nhân vật trong “Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” cứ ngây thơ sao sao ấy (ngoại trừ tiểu công của Đề Bảo). Đề Hồ ngốc kiểu ngoan ngoãn lễ phép, Cảnh Minh lại ngốc kiểu thiếu niên mới bước vào trường đời chưa biết tình là gì :v Đọc truyện hài hước mà thoải mái lắm, còn được chia thành từng phân đoạn nhỏ nữa, nên khi đọc không có cảm giác bị mệt.  Cảnh Minh lúc đầu coi Đề Hồ là thú cưng mà cưng nựng (vì dẫu sao ẻm cũng xuất hiện trước mặt ảnh với bộ dạng bồ nông mà), nhưng sau đó “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”, tình cảm kì lạ nảy sinh, khiến chàng tác gia truyện sếc am hiểu 666 tư thế Cảnh Minh liên tục tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ trần truồng, tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ ở trên giường… Mọi chuyện bắt đầu bằng một câu “Xin chào ngài, Mr. Con Người tôn kính, tui có thể nuốt đầu ngài vào miệng không ạ?” của Đề Hồ, mà mở ra một mùa xuân vô hạn cho cả Đề Hồ và Cảnh Minh. Tóm lại, nếu bạn là người ưa truyện ngọt sủng và hài hước, hãy nhảy hố “Tôi có thê nuốt đầu của ngài không ạ?” đi thôi. ^^ Mời các bạn đón đọc Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ? của tác giả Mộng Trung Đại Chuỳ.