Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song

Văn án: Cao Nhiên chết đuối, tỉnh lại trong dòng nước ở thế giới song song. Nhận được cơ hội sống lại, Cao Nhiên cảm thấy vui mừng, quyết định học thật giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước, lại bỗng một ngày phát hiện mình có một năng lực, có thể nhìn được một cái bớt đen trên một số người. Cao Nhiên chăm chú nhìn cái bớt đen, thấy được cảnh giết chóc, máu me, cái chết, xấu xa, tham lam, tội ác… Tất cả những thứ bốc mùi không muốn để cho người khác biết, lặng yên thối rữa. —— Ta biết bí mật của mi. Hello cả nhà, Chang quay lại rồi nè. Hôm nay muốn giới thiệu tới các bạn một bộ truyện cực kỳ chất lượng mà chang mất ăn mất ngủ cày suốt ba ngày qua: Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song của Tây Tây Đặc! Nhìn cái tag là thấy ưng rồi đúng không, nhưng yên tâm, nội dung truyện còn hấp dẫn hơn cả cái tag đó nữa cơ. Cao Nhiên vốn là một thiếu niên 17 tuổi bình thường. Một ngày, cậu ra sông bắt tép thì bỗng gặp phải một cơn đau đầu dữ dội, khiến cậu rơi xuống nước, không may chết đuối. Nhưng ít lâu sau, Cao Nhiên bỗng mở choàng mắt dậy, từ đây, cậu bạn nhỏ bỗng có thêm một kỹ năng thần bí, ấy là cậu có thể nhìn thấy một ‘vết bớt tội ác’ nào đó trên người của hung thủ. Tương truyền, phàm rằng người nào đã từng gây ra tội ác không thể tha thứ, trên người đều sẽ lưu lại một vết bớt, tùy vào bàn tay dính máu nhiều tới cỡ nào mà vết bớt có thể nhạt hoặc đậm màu hơn. Và khi Cao Nhiên nhìn vào vết bớt đó, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy một ít âm thanh ở hiện trường cuối cùng, chẳng hạn như tiếng khóc lóc cầu cứu của nạn nhân, giọng điệu lạnh lùng mà tàn nhẫn của kẻ giết người… Dĩ nhiên, không phải vết bớt lúc nào cũng lồ lộ ra ngoài cho Cao Nhiên dễ thấy, vết bớt có thể ở bất kỳ nơi nào mà quần áo dễ dàng che khuất, chính vì vậy, công cuộc phá án điều tra hoàn toàn không dễ như hack game gì, các bạn cứ yên tâm ở mảng này ha. Có thể nói, nếu bạn nào đã từng yêu thích những màn phá án gay cấn, đặc biệt là những vụ án lồng vụ án đầy hồi hộp trong Đọc Thầm hay Hoại Đạo, vậy thì chắc chắn bạn cũng sẽ vô cùng hứng thú khi đọc tác phẩm này, một bộ truyện tương đối chỉn chu với rất nhiều vụ án đan xen đầy kích thích. Nếu có điểm trừ, hẳn là bộ này hơi đầu voi đuôi chuột một tẹo trong quá trình bắt hung thủ và kết án. Nghĩa là mở màn vụ án hoàn hảo. ---- “Nhìn thấy tao không?” Đột ngột vang lên một giọng nói trầm thấp, truyền đến từ khúc quanh đằng trước. Giọng nói kia lại vang lên trong con đường vắng lần nữa, cảm giác vừa gần vừa xa. Hứa Vệ Quốc bị chủ nhân của âm thanh đó hỏi mà không hiểu gì, cũng không biết người kia ở đâu, sao mình có thể nhìn thấy người ta được, vừa định hỏi, lại nghe thấy giọng nói đó. “Vẫn chưa.” Tiếng nói vẫn trầm thấp như trước, vẫn giọng đó, không nhanh không chậm, tự hỏi tự trả lời, vừa như hỏi Hứa Vệ Quốc, vừa như hỏi hắn. “Nhìn thấy tao chưa… Chưa à… Nhìn thấy tao chưa… Vẫn chưa…” Khiến Hứa Vệ Quốc bất ngờ là, tiếng hỏi ấy không hề dừng lại, mà bắt đầu lặp đi lặp lại không ngừng, vẫn là tự hỏi tự trả lời. ... Hứa Vệ Quốc nhìn bóng người trước mắt, không hiểu sao mà tê hết cả da đầu, ông nuốt nước bọt đánh ực, do dự một lát mới mở miệng, “Xin hỏi anh đang nói…” Người kia bỗng xoay người lại, hai mắt bình tĩnh nhìn, miệng thốt ra giọng nói vui vẻ. “Ồ, mày thấy tao rồi.” Sáng hôm sau, công nhân bảo vệ môi trường phát hiện một thi thể ở ven đường. Hứa Vệ Quốc chết. --------- Như đã nói phía trên, mở đầu của vụ án này luôn luôn hoàn hảo, nửa đêm đọc đều thấy kích thích tới không ngờ. Quá trình diễn biến cũng cực kỳ gay cấn, thường thì trong một vụ án sẽ có ít nhất 2 3 người chết, nghĩa là ngay khi bạn đang đoán mò anh A là thủ phạm thì quay qua quay lại đã thấy anh A ‘lên đường’, lại chuyển sang hẳn lần này đích thị là anh B, sau đó cũng thấy anh B nối gót anh A. Chỉ có đáng tiếc một tẹo là quá trình thẩm vấn tội phạm sau khi đã bắt đúng hung thủ rồi hơi nhạt, không hoành tráng như mình trông mong lắm. Nhưng tổng thể các vụ án trong truyện đều khá logic, xứng đáng với tag “tham án” cực kỳ. Ngoài ra thì cũng phải nhắc tới tag “hiện thực hướng”, bộ này thật sự đã truyền tải đúng tinh thần của hiện thực. Tuy cực kỳ ủng hộ LGBT, nhưng đó giờ mình lại tương đối dị ứng những bộ xây dựng bối cảnh đồng tính trở nên cực kỳ bình thường, thậm chí là tự nhiên giữa xã hội này (trừ các thể loại đặc thù như ABO…), khiến cho tình cảm giữa hai người đàn ông trở nên dễ tụ dễ tán, hơn là những mối tình phải trải qua trăm ngàn đắng cay, từ sự đấu tranh với chính bản thân mình, cho tới vì nhau mà đối mặt với áp lực từ người nhà, bạn bè, người thân, hay cao hơn là dư luận… Mình thích nhìn thấy sự khó khăn trong việc nhận ra tình cảm của bản thân, cả sự khó khăn trong việc “quyết tâm mưu cầu hạnh phúc” của hai nhân vật chính khi xung quanh có quá nhiều trắc trở. Thật may mà Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song ít nhiều đã làm được vấn đề này. Từ năm 17 tuổi đến năm 23 tuổi, hơn 5 năm, Cao Nhiên và Phong Bắc đã làm rất nhiều thứ, hy sinh cũng không ít để có thể quang minh chính đại thổ lộ tình cảm cùng nhau, cũng như thuyết phục được gia đình chấp nhận mối tình của họ. Ngoài ra, mình còn đặc biệt ấn tượng đối với câu chuyện về một đôi đồng tính trong tác phẩm này. Đây cũng là bước ngoặt lớn giúp Cao Nhiên nhận ra tình cảm với Phong Bắc. Vụ án ấy nói đơn giản chỉ có mấy chữ: tình yêu đồng tính, phá hủy cả 5 mạng người! Lý do mình ấn tượng ư? Ấy là vì Tây Tây Đặc đã làm rõ được cái hiện thực, đồng tính dẫu sao vẫn là một thứ tình yêu cấm kỵ. Nếu bạn không đủ dũng cảm, nếu bạn không đủ quyết tâm, và quan trọng nhất, nếu bạn không đủ tin tưởng vào tình cảm của người bạn đồng hành với mình. Thứ tình cảm ấy sẽ trở thành nỗi bi kịch. May mắn mà Cao Nhiên và Phong Bắc đã tận mắt chứng kiến nỗi bi kịch đó, nhưng lại có thể nắm tay nhau vượt qua được… ------ Anh cùng em trưởng thành để đợi em nhìn thấy anh, em lựa chọn không thấy, anh lùi vào trong góc làm lão già cô độc, em lại phi tới, nói với anh em đã lớn rồi, cũng đã biết thế nào là yêu, có thể theo anh cùng đi dưới bão táp mưa sa. Tất thảy đều thoát ly quỹ tích, hướng về một con đường chết, Phong Bắc ngỡ là Cao Nhiên sẽ không bao giờ có ngày nhận ra, nhưng cậu lại cố tình nhận ra được, hơn nữa còn không trốn tránh, mà dũng cảm đối mặt, kiên trì đi đến trước mắt mình. Năm năm rồi. Năm năm nay Cao Nhiên liều mạng phấn đấu, nhẫn tâm thiêu rụi mình, năm năm này Phong Bắc cũng chịu đựng nỗi đau đớn cắt thịt róc xương. Chung quy chỉ là yêu một người, muốn ở bên người nọ mà thôi, sao lại cứ khó khăn đến nhường này đây? --- Phong Bắc ôm người vào lòng ngực, ôm như ôm báu vật, “Phong Bắc yêu Cao Nhiên, sống bao lâu, yêu bấy lâu.” ---- Ngoài yếu tố hấp dẫn là phá án và hiện thực hướng đã nói tới trên, thì thứ ghi điểm tuyệt đối cho tác phẩm này chính là tình tiết “chuyển đổi linh hồn”. Thế nhưng đây lại là át chủ bài của Tây Tây Đặc, vì vậy mình mạn phép không review tới, chỉ sợ lỡ spoil mất đoạn nào sẽ làm mất đi cái hay của truyện. Chỉ muốn nói với các bạn điều này: Nếu 90 chương đầu, bạn chỉ thấy tiếc cho anh nam thứ Tào Thế Nguyên, vậy thì 10 chương cuối, có thể bạn sẽ dời hộ khẩu sang nhà anh ấy mất, hoặc là… rơi nước mắt vì anh chàng nam thứ quá đỗi đặc biệt này đó. Thật đấy, yếu tố “chuyển đổi linh hồn” trong tác phẩm này rất đặc biệt, thật mong rằng sẽ có hệ liệt hay một vài ngoại truyện nào đó dài hơn để nói về những nhân vật phụ mà mình rất yêu thích, chẳng hạn như Tống Mẫn, chẳng hạn như Tào Thế Nguyên. Điểm cộng cuối cùng khi nhắc về Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song phải kể đến nhà edit, thật sự mượt và chỉn chu vô cùng. Mình cũng lười dò lại raw nên không rõ đây là văn phong của tác giả hay của bạn ấy, nhưng phải công nhận một điều là, chính bạn ấy đã khiến mình thêm yêu tác phẩm này rất nhiều. Mình từng biết tới nhà bản khi đọc bộ Hoại Đạo của Priest, và thật tuyệt là bạn ấy vẫn giữ phong độ như ngày nào, nếu không muốn nói là ngày một tiến bộ trong việc edit truyện. Thật mong chờ các tác phẩm sau của cả tác giả Tây Tây Đặc và nhà bạn í  #TN - fb/reviewdammyngontinh *** Cuối tháng 7, huyện Pha. Bờ sông không có một bóng người, ánh mặt trời chói chang xõa tung trên mặt nước, ánh sáng chiết xạ làm người ta lóa mắt Dưới gốc cây có một đôi dép lê cũ, một cái áo phông xanh in hoa văn đơn giản, cộng thêm một chiếc khăn mặt đỏ sẫm, trên đó thêu một đôi uyên ương. Tiếng nước ào ào vang lên, Cao Nhiên ló đầu khỏi mặt nước, ném hai cái bao tép sông lên trên bờ, lại lặn xuống nước. Cậu lặn xuống xong, thấy một con bọ đen chẳng biết tên đang trôi từ bên cạnh sang, đằng sau là một con rắn nước, xem chừng đang muốn xơi tý thịt cho đỡ thèm. Ngay khoảnh khắc Cao Nhiên đang chuẩn bị bơi đi, đầu bỗng bị cái gì đó đánh vào, hơi thở cậu hỗn loạn, sặc mấy ngụm nước. Cao Nhiên không hề hoảng hốt, cậu bình tĩnh điều chỉnh hô hấp, cố gắng nổi lên mặt nước nghỉ ngơi một chốc, ngờ đâu đầu càng lúc càng đau. Trước mắt cậu bỗng biến thành màu đen, tay chân nhũn ra, cảm giác không thể hô hấp đem đến sự thống khổ và sợ hãi bao trùm. Thân thể không ngừng chìm xuống. Con bọ đen không biết tên kia may mắn thoát được màn truy đuổi của rắn nước đang nằm nhoài ở một chỗ tắm nắng, nó đang hưởng thụ cảm giác sống sót qua tai nạn, cảm thán rằng còn sống thật là tốt, không biết rằng thiếu niên mình vừa gặp thoáng qua đang chìm trong nước. Cao Nhiên lẳng lặng nằm ở đáy nước nhìn lên trên, ánh sáng chiếu vào nước ngày càng yếu đi. Vào thời khắc tử vong, Cao Nhiên cảm thấy mình trở nên càng lúc càng nhẹ. Các cảm xúc tiếc nuối, không cam lòng, sợ hãi đều bị nước cuốn đi, không còn sót lại một chút gì hết. Không biết qua bao lâu sau, Cao Nhiên đột nhiên mở choàng mắt. Cậu làm động tác bản năng, hai chân đạp mạnh một cái, thân thể thuận lợi nổi lên mặt nước. Nằm trên bờ, Cao Nhiên thở gấp, lồng ngực nhỏ gầy nhô lên hạ xuống liên tục, cậu dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn trời xanh mây trắng, nhìn mặt trời rực rỡ. Không chết, ông đây không chết… May mà không chết… Cao Nhiên lau mặt, hất một tay đầy nước xuống đất, cậu hít sâu mấy lần mới bình tĩnh lại, tiếp tục nằm bất động ở chỗ cũ. Vừa nãy ở dưới nước bị sao vậy nhỉ? Đầu tự nhiên đau như búa bổ, giờ lại chẳng cảm thấy gì nữa. Nghĩ một lúc lâu cũng chẳng ra, Cao Nhiên bèn không nghĩ nữa. Cậu nhắm mắt lại, tràn đầy sợ hãi, kĩ năng bơi của mình từ trước đến nay đều rất tốt, chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lần này thật là kì quái. Cao Nhiên chống tay ngồi dậy, lười phủi đất cát trên người, vừa đi vừa nhỏ nước đến chỗ gốc cây, cậu ngồi xuống, với lấy khăn mặt lau trên mặt trên cổ, dựa lưng vào cây thở dốc, nghĩ tối nay nên đọc thêm một quyển truyện tranh để an ủi bản thân. Không đúng! Cao Nhiên ngồi thẳng dậy, như bị dội một thùng nước đá, tay chân lạnh ngắt. Cậu nhớ đối diện con sông chỉ có ba cái cây to, còn lại đều lại những mầm cây khẳng khiu không đủ dinh dưỡng. Nhưng bây giờ lại có đến bốn cây, sao lại nhiều hơn một cái? Ở đâu ra vậy? Con sông này ở đằng sau ngõ, Cao Nhiên thường xuyên lượn lờ quanh đây, không thể nhớ nhầm được, cậu dụi mắt, cái cây mới mọc ra vẫn ở đó, gió thổi qua, lá cây đung đưa, ba, năm chiếc lá rơi xuống đất, lại bị cuốn vào trong nước. Cao Nhiên không nghĩ nhiều, để chân trần chạy nhanh đến dưới cái cây kia, cậu vươn tay sờ cái cây to, cảm xúc thô ráp, thật sự tồn tại. Trong thời gian đi một vòng quỷ môn quan về, thế giới còn có thể lặng lẽ phát sinh thay đổi ư? Cao Nhiên vuốt ngược mái tóc về phía sau, cậu ngẩng đầu nhìn lại, bóng cây loang lổ, chiếu cậu lóa mắt, theo bản năng nheo mắt lại, lại ngước lên, bầu trời vẫn là bầu trời ấy. Mặt trời vẫn cứ soi sáng, bờ sông tĩnh mịch. Cao Nhiên tựa như một thằng ngốc hết lần này đến lần khác xác nhận xung quanh ngoại trừ mọc thêm một cái cây, cũng không có gì khác nữa, cậu thất thần cầm lại áo và khăn, tha đôi dép lê về, rẽ ngang rẽ dọc vào lại ngõ hẻm nhà mình. Sau khi thấy cái gì đó, Cao Nhiên khựng lại, đồng tử co rụt, vẻ như gặp phải quỷ, “Bà nội?” Bà Cao còng lưng đứng ở cửa, cái miệng khô khốc đang lẩm bẩm gì đó. Hai mắt Cao Nhiên trợn to, sợ đến không thốt ra lời. Mời các bạn đón đọc Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song của tác giả Tây Tây Đặc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Thê Không Dễ Làm
A Bảo cho rằng mình là văn thải có thừa, lại còn là nữ nhi con nhà tướng, tất nhiên là tinh thông võ nghệ. Thế mà lại bị đồn thành "hãn nữ". Nàng rõ ràng cực kì dịu dàng hiền huệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp nha. Với cái tiếng "hãn nữ" này, nàng đã chấp nhận kiếp này không thể có được hôn sự đàng hoàng rồi. Nhưng đột nhiên một đạo thánh chỉ tứ hôn từ trên trời rơi xuống, nàng thành Tấn vương phi. Nghe đồn Tấn vương gian trá, đặc biệt hung ác, lại có tuổi nữa, nhưng chưa thành thân, cũng vì khôngai chịu để con gái mình làm thê tử của người hung ác như vậy. Tấn vương âm hiểm hung ác cưới con gái Trấn Bắc tướng quân làm thê tử, trong kinh mọi người cảm khái: Nam độc, nữ hãn thật là xứng đôi! A Bảo: >__
Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ)
Tên khác: Trưởng tẩu làm vợ Tác giả: Mặc Thư Bạch Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, trong ngọt có đắng, cảm động, sạch, tỷ đệ luyến, mưu quyền tranh đấu, HE. Độ dài: 164 chương + 6 PN Tình trạng: Hoàn Kiếp trước, Sở Du vì Cố Sở Sinh mà hy sinh mọi thứ. Nàng vì một tình yêu đơn phương mà đánh đổi cả danh dự, thân phận và tương lai. Khi Cố gia gặp nạn, Cố Sở Sinh bị lưu đày ngoài biên quan, nàng bất hiếu từ bỏ mối hôn sự mà phụ mẫu đã an bài, một mình vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng ở bên hắn 6 năm, cùng hắn trải qua đoạn đường gian khổ nhất, vì hắn chăm lo gia đình, vì hắn hạ sinh hài tử… Đến khi Cố Sở Sinh công thành doanh toại, từng bước thăng quan, người hắn muốn chia sẻ lại không phải là nàng, mà là Sở Cẩm - muội muội của nàng, vị hôn thê cũ của hắn.  Phút cuối cùng của cuộc đời, Sở Du đã từng tự hỏi bản thân, vì một tình yêu mà chấp mê bất ngộ cả đời, có đáng không?    Năm ấy, Cố Sở Sinh không cần nàng, là nàng cưỡng cầu, nhất quyết muốn đi theo. Năm ấy, người Cố Sở Sinh chờ là Sở Cẩm, là nàng đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình có thể dùng hành động và thời gian để làm hắn yêu nàng.   Nàng hận bọn họ, nhưng lại càng hận bản thân hơn, vì ngàn sai vạn sai là do nàng quá chấp niệm mù quáng, chỉ biết không cam lòng tranh giành một tình yêu không thuộc về mình, chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ, vốn đã định sẵn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu có kiếp sau, nếu còn cơ hội, nàng sẽ không bao giờ yêu hắn, sẽ không bao giờ hy sinh tất cả để đuổi theo người nam nhân vô tâm này. Nàng chỉ sống vì bản thân, vì những lý tưởng còn đang dang dở… “Nếu được tái sinh, xin nguyện cùng quân, không còn vướng mắc...” Lại một lần nữa mở mắt ra, Sở Du được quay lại 12 năm về trước, khi nàng vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, là vị đại tiểu thư con nhà võ hiên ngang oai hùng, tay cầm trường thương, thần thái ngạo nghễ.  Giờ đây, Sở Du không yêu Cố Sở Sinh, có lẽ cũng chẳng còn hận. Bởi không yêu lấy đâu ra hận, cứ coi như kiếp trước là một giấc mộng Trang Chu, người tỉnh mộng tàn. Nàng sẽ trân trọng cơ hội mà ông trời đã ban cho nàng. Bởi kiếp này, mọi thứ chỉ mới bắt đầu… Mối hôn sự kiếp trước mà phụ mẫu đã an bài, Sở Du cũng muốn sửa sai. Năm ấy, người có hôn ước với nàng là thế tử Vệ Quân của Trấn Quốc Hầu - một nam nhân quang minh lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong. Từ thời khai quốc đến nay, nhiều thế hệ của Vệ gia trung liệt, yêu nước. Con cháu trong nhà sinh ra đều là người tài đức, có thể nói Vệ Quân và toàn bộ Vệ gia đều là đấng nam nhi kiên cường bảo vệ quốc gia, là những người anh hùng mà Sở Du luôn kính phục. Nhưng vận mệnh Vệ gia chỉ có thể dùng hai chữ “tiếc hận” để miêu tả. Kiếp trước, nam nhân của Vệ gia đều tử chiến nơi sa trường, bảy người hăng hái ra chiến trận, trở về chỉ là bảy bộ quan tài cùng bài vị tang thương, để lại thê tử, hài nhi cùng với tiểu công tử nhỏ tuổi nhất Vệ Uẩn lạc lõng đối mặt với một Vệ gia đang suy sụp.  Những con người trung quân ấy xứng đáng có kết cục hạnh phúc, mà không phải phơi thây nơi sa trường, chết cũng không được lành lặn. Sở Du muốn thay đổi kết cục của Vệ gia, thay đổi số mệnh của Vệ Quân. Bởi ngày nàng lên kiệu hoa trở thành thế tử phi của Trấn Quốc Hầu chính là ngày Vệ gia xuất binh ra chiến trường… Nhưng có những ván bài sinh tử, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục, có những mất mát đã được an bài liền không thể né tránh... Sở Du cũng vậy, nàng trọng sinh biết trước tương lai, nhưng cũng chẳng phải thần tiên mà cứu vớt tất cả. Bảy nam nhân của Vệ gia rốt cuộc cũng không thoát khỏi số mệnh. Giờ đây, Vệ Quân mất rồi. Người phu quân từng ngượng ngùng hứa sẽ trở về vén khăn voan cho nàng đã đi rồi… Vệ gia cũng giống như kiếp trước, chỉ còn mỗi người thiếu niên Vệ Uẩn trở về. Nhưng lần này, nàng muốn sát cánh cùng Vệ Uẩn vực dậy Vệ gia, vì lòng kính phục nàng dành cho họ, vì nàng là thê tử của Vệ Quân, cũng bởi vì nàng không đành lòng để một thiếu niên đơn độc chống chọi tương lai gió tanh mưa máu phía trước... Con đường này tuy khó khăn, nhưng Vệ Uẩn, đệ không cần sợ, có ta đi cùng đệ, cứ bước về phía trước rồi ánh sáng cũng sẽ đến. *** Lần đầu gặp Sở Du, Vệ Uẩn đã nghịch ngợm nói nhỏ với đại ca nhà mình rằng “tẩu tử thật xinh đẹp”. Ngày hôm ấy, nàng mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, nghiêng người tựa vào cạnh cửa, khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười tùy ý tiêu sái. Hôm ấy, trống nhạc linh đình, người người vui mừng chúc phúc mối lương duyên. Nhưng niềm vui lại chóng tàn, khăn voan chưa vén, giao bôi chưa cạn, Vệ gia đã phải xuất binh ra chiến trường, vị tân nương mới cũng chẳng có một hôn lễ trọn vẹn...  Lần thứ hai gặp Sở Du, là khi nàng cưỡi ngựa đuổi theo quân Vệ gia, tay cầm dây cương lao đi trong gió, bộ hỉ phục đỏ thẫm nhiễm đầy mưa và bụi đường. Là khi nàng ngẩng cao đầu, đề cao thanh âm, bình tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện theo phu quân xuất chinh.” Nhưng bởi quân lệnh như núi, bởi vì Vệ gia chưa bao giờ để nữ tử ra chiến trận, nàng cũng chỉ có thể quay về. “Quân Vệ gia lại tiếp tục lên đường, trong một khoảnh khắc Vệ Uẩn ngẫu nhiên quay đầu, trên bình nguyên trải dài thẳng tắp đến chân trời, phía sau nữ tử là tường thành sừng sững. Trời đã dần chuyển sang màu vàng úa của mùa thu, nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa, tách biệt ra khỏi sắc vàng khô héo của miền hoang dã.  Nàng vừa giống như đưa tiễn, lại giống như đợi chờ. Khuôn mặt gầy, đường nét rõ ràng, mắt nhỏ dài, ẩn chứa sự điềm tĩnh. Cuộc đời này của chàng đã từng gặp vô số nữ tử nhưng chưa bao giờ gặp một người đẹp đến chấn động lòng người, như đập thẳng vào mắt, đâm thẳng vào tim như vậy.” Lần thứ ba gặp Sở Du, chàng trở lại với tấm bài vị trên tay, theo phía sau là bảy bộ quan tài, tiền giấy bay đầy trời, không gian yên tĩnh phảng phất như một tòa thành quỷ… Ngày ấy, chàng đi đến trước mặt nàng, quỳ một gối, cao giọng mở miệng: “Vệ gia Vệ Uẩn, cùng phụ thân, các huynh trưởng trở về!”.  Ngày ấy, là chàng thất tín, không thể mang đại ca trở về... Ngày ấy, chàng nghe được âm thanh ôn hòa ấm áp của nàng: “Không sao, tiểu thất có thể bình an trở về, ta cũng rất vui mừng.” Ánh mắt của nàng còn hàm chứa nước mắt, nhưng lại mang theo sự cứng cỏi và ôn nhu, vực chàng đứng dậy sau bao tang thương, mất mát. Sở Du cùng Vệ gia trải qua những năm tháng gian khổ nhất, Sở Du cùng Vệ Uẩn xây lại một Trấn Quốc hầu phủ đã suy tàn. Rồi tự bao giờ, chàng sợ hãi một Vệ gia không có Sở Du, sợ hãi nàng sẽ rời khỏi nơi này đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng nàng là tẩu tử, đại ca đã mất, chàng có tư cách gì giữ nàng lại? Nàng nói, sinh tử của ta, không liên quan đến đệ. A Uẩn, không có ai sẽ làm bạn với đệ cả đời. Nếu đệ muốn hứa với ai cùng sinh cùng tử, trừ bỏ thê tử của đệ, ai cũng không có tư cách... Chỉ có thê tử mới có tư cách này. Nhưng chàng chỉ nghĩ làm bạn với nàng cả đời. Rốt cuộc thì tình cảm này bắt đầu nảy mầm từ bao giờ? Là khi nào thì chàng bắt đầu động tâm? Phải chăng, là lúc nàng mềm nhẹ xoa đầu an ủi hay là khoảnh khắc nàng say rượu hiên ngang múa động trường thương?  Vệ Uẩn phân không rõ cũng chẳng muốn biết bởi một phần ỷ lại cùng kính trọng giờ đây đã hóa thành tình cảm nùng liệt bật ra thành tiếng “Ta yêu nàng... A Du” Liệu Vệ Uẩn và Sở Du có thể cùng nhau viết nên một kết thúc có hậu sau tất cả những biến cố đau thương mà cả hai đã dùng nước mắt và máu đỏ để vượt qua hay không? Mời các bạn dõi theo câu chuyện đến những dòng cuối cùng để tìm đáp án nhé. * * * “Sơn Hà Chẩm” là một bức tranh đầy màu sắc về thịnh thế khói lửa, về tình yêu và sự hy sinh.  Ở đó, ta thấy một Sở Du mạnh mẽ kiên cường, một Vệ Uẩn lạnh lùng mang trên mình mối thù gia tộc, một Cố Sở Sinh dùng cả đời để hối lỗi bù đắp cho những sai lầm của kiếp trước và cả một Sở Cẩm, người vừa đáng thương vừa đáng ghét, liệu có cơ hội nào cho nàng ấy quay đầu... Tất cả các nét bút cùng tạo nên một câu chuyện tuyệt đẹp. Nội dung hay được kết hợp với lối hành văn chặt chẽ, bộ truyện giống như cuốn phim dài đưa người đọc vào từng khung cảnh hào hùng hay lãng mạn, vào từng cung bậc cảm xúc ngọt ngào hay bi thương của các nhân vật.  Vì vậy, nếu bạn đang tìm một bộ truyện hay và giàu cảm xúc về mặt nội dung lẫn văn phong thì đây là lựa chọn thích hợp dành cho bạn đấy ạ. Đừng vì những ngày giáp Tết bận rộn mà bỏ qua câu chuyện đáng đọc này nhé ^^ _______ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chín tháng mưa thu hơi hàn, đình viện nội truyền đến tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hỗn tạp tụng Phật tiếng động rơi vào trong tai, làm Sở Du thần trí có chút hoảng hốt, mơ màng sắp ngủ. Trên người nàng mang theo lạnh lẽo, dưới trướng có như châm thứ giống nhau đau, tựa hồ là quỳ hồi lâu. Bên ngoài là quen thuộc lại xa xôi tiếng ồn ào. “Nàng lập tức muốn xuất giá, như vậy quỳ, quỳ hỏng rồi làm sao bây giờ?!” “Ta nghe không được ngươi nói này đó đạo lý không đạo lý, ta liền thả hỏi nàng hiện giờ nửa bước bán ra tướng quân phủ chưa từng?! Nếu không có, có cái gì hảo phạt?!” “Hiện giờ đánh cũng đánh quá, mắng cũng mắng quá, các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Nữ nhân trong thanh âm mang theo khóc nức nở: “Một hai phải bức tử A Du, lúc này mới chịu từ bỏ sao?!” Là ai? Sở Du suy nghĩ có chút tan rã, nàng ngẩng đầu lên, trước mặt là thần sắc từ bi Quan Âm Bồ Tát, hương khói lượn lờ mà thượng, làm Bồ Tát bộ mặt có như vậy vài phần mơ hồ. Này tôn chạm ngọc Bồ Tát giống làm Sở Du trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì này tôn Bồ Tát giống ở nàng tổ mẫu qua đời là lúc, liền theo làm chôn cùng táng hạ. Mà nàng tổ mẫu qua đời đến nay, đã gần đến mười năm. Nếu nói chạm ngọc Bồ Tát giống làm nàng giật mình, kia thần trí dần dần trở về sau, nghe thấy bên ngoài thanh âm kia, Sở Du liền càng cảm thấy đến kinh ngạc. Thanh âm kia, rõ ràng là nàng kia bốn năm trước mất mẫu thân! Đây là nơi nào? Nàng trong lòng kinh ngạc, dần dần nhớ tới kia thần chí không rõ trước cuối cùng một khắc. Kia hẳn là mùa đông, nàng nằm ở dày nặng trong chăn, quanh thân là thấp kém than lò thiêu đốt sau sinh ra khói đen. Có người cuốn mành tiến vào, mang theo một cái không đến tám tuổi hài tử. Nàng người mặc màu thủy lam gấm Tứ Xuyên tài chế váy dài, ngoại lung vũ hạc áo khoác, mượt mà trân châu khuyên tai rũ ở nàng nhĩ sườn, theo nàng động tác nhẹ nhàng phập phồng. Nàng đã năm gần 30, lại như cũ mang theo thiếu nữ độc hữu kia phân thiên chân tươi đẹp, cùng nằm ở trên giường bệnh nàng hoàn toàn bất đồng. Nàng cùng trước mặt nữ tử là một trước một sau đồng thời sinh ra, nhưng mà trước mặt người thượng còn dung mạo như lúc ban đầu, nàng lại đã tựa tuổi già tang thương. Nàng đôi tay thô ráp tràn đầy vết thương, trên mặt nhân trường kỳ ưu sầu tế văn mọc lan tràn, một đôi mắt tất cả đều là tĩnh mịch tuyệt vọng, mảy may không thấy năm đó tướng quân phủ đại tiểu thư kia phân hiên ngang tư thế oai hùng. Mời các bạn đón đọc Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ) của tác giả Mặc Thư Bạch.