Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ

Văn án: Cuộc sống sau khi Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai sinh được Khúc Dục Điền. Những tháng ngày sau này khi tình yêu của họ đơm hoa kết trái được một con nhóc vô lại. Khúc Dục Điền: “Con gái là áo bông nhỏ của ba mẹ.” Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai: “Không, con là áo khoác quân đội, cái loại chắn gió phòng lạnh, lại còn to xù ấy!” Khúc Dục Điền: “…” 1. Nhân vật chính là Khúc Dục Điền, nữ, thuộc tính sói con phá phách 2. Cuộc sống tràn ngập thăng trầm và vui vẻ. →→ Mọi thứ đều chạy theo thời đại, có bạn trên mạng kể nuôi mèo, có bạn kể nuôi chó. Vậy bạn có muốn nuôi trẻ con cùng tôi không =w=   Bạn Review mình chuyên theo bên Trung cuối cùng đã lấy lại phong độ khi bạn giới thiệu cho mình một bộ phải gọi là xuất sắc. Không quá lời khi dành hai từ “xuất sắc” cho “Một đống cẩu lương những năm 82”, câu chuyện là về cuộc đời của Khúc Dục Điền từ khi sinh ra đến lúc thành gia lập nghiệp và bên cạnh đó là biết bao bài học đáng nhớ. Nữ chính Khúc Điền Điền là một cô gái siêu đặc biệt từ nhỏ khi bé tí đã có trí nhớ siêu phàm, vậy nên cô ỷ vào nó là tranh thủ quyền lợi cũng như sự lười biếng. Truyện kể từ lúc Điền Điền bé tí nên ối câu chuyện cười ra nước mắt. Ví dụ như khi đi học tiểu học vì để không phải trực nhật cô bạn đã biết dùng bài tập về nhà làm trao đổi và còn tính toán xem từng người thích hợp mình làm thay công việc nào cơ. Khi bị phụ huynh hỏi nếu không có bài tập thì sao hồn nhiên đáp dĩ nhiên là sẽ nhắc thầy cô vì là Uỷ viên học tập. Thời thời bé của Điền Điền là cuộc sống nghịch ngợm vô âu vô lo, thế nhưng đến khi trong gia đình có biến cố, cô dần trưởng thành làm chỗ dựa cho mẹ và em trai. Quy tắc của Điền Điền mình có thể bắt nạt em trai còn người ngoài thì không, vậy nên mới có chuyện bé Điền Điền tức giận khi người khác mắng em trai yếu đuối. Bên cạnh đó Điền Điền còn là một cô bé đầy tài năng khi thơ cổ thuộc làu làu, thấy bố làm đồ dùng cũng học theo bố. Sau này khi bố qua đời nhớ đến bố từng làm tường hoa đầy lãng mạn cho mẹ, nên khi dọn về nhà mới cũng làm một cái nho nhỏ. Điền Điền vì mất bố nên trưởng thành sớm, mẹ đi làm trong bệnh viện xa nhà, cô ngày ngày đưa đón em đi học. Đã thế khi bố vừa qua đời họ hàng trở mặt, cô bé cũng là người nhanh trí tìm người giúp đỡ gia đình. Điền Điền luôn quan tâm đến mọi người, vậy nên dù không du nhập đoàn thể cũng có khối người cảm kích cô. Ví dụ như cô bạn học kém được cô đưa khăn giấy đã tặng táo cho cô mà cô cũng chả nhớ. Điền Điền lẻm lỉnh không để cho ai bắt nạt mình khi mà đi học bố mẹ luôn sợ thì cô đã có khái niệm bạo lực học đường từ lâu vì đọc trong sách. Trong vấn đề tình cảm, Điền Điền cũng là một người rạch ròi. Với mối tình đầu còn chưa kịp đơm hoa, cô đã mạnh mẽ đẩy người ấy theo đuổi ước mơ của mình. Với mối tình thứ hai, cô nhận ra không hợp lập tức chia tay không dây dưa. Với mối tình cuối cùng tự nhận mình bị vả mặt nhưng nhanh chóng xác định thích là nhích và có một cái kết viên mãn. Điểm đặc sắc trong tác phẩm không thể không kể đến những nhân vật bên cạnh Điền Điền, người có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời cô chính là bố Khúc Hạc Thanh. Bố cô là con thứ ba trong gia đình sáu người con, ông cũng là người duy nhất được học Đại học nên tư tưởng của ông cũng khoáng đạt không như những người khác trong thôn ở Bắc Cương. Ông cho con cái tự do phát triển nhưng cũng luôn uốn nắn khi con làm sai. Đặc biệt là trong cách đánh giá người khác, khi con cái nhận định một người là sai trái ông sẽ cùng con phân tích mọi mặt và rút ra mỗi người đều là người tốt trước mặt người này, nhưng cũng có thể là người xấu đối với người khác. Ông luôn đối xử công bằng với cả hai con, khi con trai đòi đồ từ chị, ông đã dạy “Hiện tại chị chăm sóc con là bởi vì chị thích con, bởi vì hiện tại con còn quá nhỏ, chị sẵn sàng đem đồ của mình chia cho con một ít. Con phải biết rằng trước khi con sinh ra, mọi thứ đều là của chị, là chị sẵn lòng chia cho con.” Sống nơi vùng quê nhưng ông chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ, khi thấy mình và vợ quá chăm bẵm con út, ông lập tức thảo luận với vợ và để bà nhận ra rằng mình đã quá bỏ bê con gái. Ông là một người tự chủ có chính kiến, yêu thương vợ con vô hạn. Lần vợ đi phẫu thuật gan cần truyền máu mà vợ không nằm trong danh sách ưu tiên, ông hiến đủ lượng máu để cho vợ có đủ máu truyền khi phẫu thuật. Khi chuyển sang nhà mới, nếu như vợ có tường hoa thì ông cũng làm nhà cây, đu dây cho con gái. Khi con tức vì không mắng lại người ông đã dạy rằng vì con mình được giáo dục tốt nên không biết dùng những dơ bẩn làm tổn thương người khác. Vậy nên khi người bố ấy ra đi đúng là cả bầu trời sụp đổ trong gia đình Điền Điền. Tiền Tân Mai - mẹ Điền Điền là một người phụ nữ được cả gia đình cưng chiều, gả đi xa nhưng vẫn được chồng hết lòng yêu thương. Cũng như bao người mẹ khác với bà con cái đặt lên hàng đầu. Bà giáo dục Điền Điền như với một người bạn, âm thầm theo dõi sự trưởng thành và rồi sửa chữa cho con. Khi những trẻ con nhà khác trong thôn còn ăn mặc nhếch nhác thì Điền Điền luôn được bà thu gọn là một công chúa xinh xắn. Bởi vì nuôi Điền Điền quá dễ dàng nên khi đứa con thứ hai khá yếu ớt khiến bà bị áp lực khá lớn, nhưng bà vẫn luôn nhẫn nhịn. Tiền Tân Mai chỉ quan tâm chuyện gia đình mình cũng chả có thói quen ngồi lê đôi mách như bao phụ nữ nông thôn, vậy nên vòng quan hệ khá hẹp nhưng được cái những người bà quen biết đều thật lòng với gia đình bà. Khi chồng qua đời, với tầm tuổi bà vẫn còn có thể tái giá, nhưng bà nhất quyết ở vậy nuôi con, quyết đoán để đất cho chị chồng thuê hộ, bán đi chuồng hươu, tiếp tục công việc kế toán song song học thêm và may mắn cũng mỉm cười với bà. Điều làm bà hạnh phúc nhất đó là con cái vì thấu hiểu nỗi vất vả của bà nên đều ngoan ngoãn, giúp mẹ bớt lo. Ông Tôn - người thầy đầu đời của Điền Điền, không ai biết về gia thế của ông, chỉ biết ông cụ sống một mình, không có người thân. Nhờ bố Điền Điền quan tâm ông cụ nên những con chữ đầu đời tư tưởng của Điền Điền được ông Tôn dạy bảo. Ông đã trải qua quá nhiều sóng gió nên luôn coi Điền Điền vừa là cháu vừa là bạn, kể cho cô bé nghe về vợ A Tới, chia sẻ kho đồ ăn vặt bí mật, hướng bố mẹ Điền Điền cho con gái phát huy hết tài năng. Vậy nên khi ông ra đi cũng vô cùng an yên vì chí ít ông đã dạy được gì đó cho Điền Điền. Em trai Khúc Thế Thần của nữ chính sinh ra đã là cái đuôi nhỏ của cô. Vì ốm yếu nên được cả nhà chiều hết lòng, luôn bị chị gái sỉ nhục vì học kém, có mức độ phản ứng khá chậm, ngây thơ nên không ý thức được bố đã mất. Nói chung Thế Thần thua chị gái về mọi mặt, nhưng cậu luôn yêu thương gia đình mình, yêu quý động vật nhỏ. Hơn thế nữa trước đó thì hố chị gái với anh rể, sau này thì làm tình báo cho anh rể. Nam chính Dịch Mộc Nam cũng phải siêu lâu mới lên sàn, nhưng cũng khá ấn tượng là chó săn nhỏ của nữ chính, kém người ta 2,5 tuổi nhưng vì bồ kết nàng nên chưa bao giờ gọi người ta là chị. Cậu sinh ra trong gia đình thiếu tình yêu thương nên càng khao khát nó, đúng lúc gặp gỡ được nữ chính vừa vặn là một nửa hoàn chỉnh. Nói chung vì là truyện nữ chủ nên mọi góc độ hầu hết đều xoay quanh nữ chính, các nhân vật phụ ít đất diễn những đều đặc sắc. Thêm nữa giọng văn hóm hỉnh sẽ khiến bạn ôm bụng cười bò, cũng như nhiều lúc khiến người đọc rưng rức và thổn thức trước tình cảm của gia đình nữ chính Rate: 4/5 *** Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Trưởng Thành Của Dưa Hấu Nhỏ của tác giả Vũ Tiểu Thụ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mị Cốt Thiên Thành - Du Gia Tiểu Kiều
Tô Hồng Tụ là con gái của Thừa tướng, suốt mười năm chỉ yêu Chiến thần Lâm Hạo Hiên của Đại Chu, thế nhưng trớ trêu thay khi trong ngày đại hôn nàng lại nhận được một bức hưu thư, trước mặt nàng hôn lại đang vui vẻ bên người khác. Vừa đau khổ vừa tức giận, Tô Hồng Tụ tự đi tìm cái chết. Mắt phượng lạ mở, Tô Hồng Tụ đã không còn là người chỉ biết cúi đầu khi gặp người khác suốt ngày tự kỉ nữa. Thân dược nhập bởi mị hồ ngàn năm, một cái nhíu mày, một cái hờn dỗi của nàng cũng đủ phong hoa hoa vô tận. Trước khi nhập vào thân. Nam nhân lông mi dài khép hờ, vẻ mặt lười biếng, gò má tuấn mỹ lạnh lẽo quyến rũ: “Ý ta đã quyết, hôn ước không còn giá trị, nhưng khuyên ngươi, giết không tha.” Tô Hồng Tụ đã lệ rơi đầy mặt, đau đến không muốn sống: “Lâm tướng quân, van cầu ngài, đừng bỏ ta, Lâm tướng quân!” Một tháng sau khi nhập vào thân. Tin đồn trưởng nữ Thừa tướng nước Chu Tô Hồng Tụ mị hoặc thiên hạ, thân mang mùi thơm lạ lùng, pháp lực vô biên, có thể ngăn chặn mười vạn hùng binh. Tân đế Đại Lương yêu thích, truyền lệnh sáu nước, sắc phong nàng làm hậu. Chúng mưu sĩ cùng nhau quỳ xuống đất, khấu đầu không ngừng, lệ rơi đầy mặt: “Tướng quân, không thể xuất binh, vạn lần không được! Chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi, chỉ là một món đồ chơi mà thôi!” Sắc mặt nam nhân chợt tái nhợt, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Tình đã nhập chướng, không phải ta có thể làm chủ, gia quốc lão phụ, tất nhiên khó bỏ, lòng này sao như lửa đốt, huyết khí trong lồng ngực kích động, thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ *.” (*) Thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ: việc không thể theo ý mình. Dứt lời, máu tươi trong miệng phun lênh láng, bất tỉnh trên đất. *** Trăng sáng sao thưa, trăng tròn dần lên cao. Hồ tiểu yêu hơi cuộn tròn thân mình, vẻ mặt lười biếng nhìn Tô phủ. Chín cái đuôi nhung trắng như tuyết lần lượt đảo qua quầng trăng mờ nhạt, tạo ra ngàn vạn tao nhã, bóng dáng mê hoặc đung đưa. Nàng đang nhìn - Trong Tô phủ, một nam nhân dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng đang ngồi cạnh bàn gỗ tử đàn, mà bên cạnh nam nhân, theo sát là một thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú. Không biết hai người đang thương nghị cái gì, toàn thân nữ tử phát run, lệ rơi đầy mặt, một bộ trang phục bằng lụa mỏng trắng như tuyết giống như hoa quỳnh tàn lụi trong bầu trời đêm, run run rẩy rẩy, lảo đảo muốn ngã. Nhìn lại người nam nhân bên cạnh nàng, ngũ quan lạnh nhạt hoàn mỹ như dao khắc, gò má u ám không có chút biểu cảm gì, mày kiếm cứng nhắc bởi vì không vui mà nhíu lại, mặt mũi lạnh lùng không chút kẽ hở nào. Nam nhân là Chiến thần của Đại Chu, Trấn Quốc Tướng quân Lâm Hạo Hiên, nữ nhân còn lại là vị hôn thê đã xác định từ nhỏ của hắn, trưởng nữ Tô Thừa tướng. Lâm Hạo Hiên đến phủ Thừa tướng là vì từ hôn, nguyên nhân không có gì, trong lúc hắn ra ngoài chinh chiến làm quen với trưởng Công chúa nước Lương – Lương Hồng Xu, hai người vừa gặp đã yêu, vừa thấy đã chung tình, chung đụng ba tháng lập tức tự định cả đời. Lâm Hạo Hiên cho Hoàng thất Đại Lương lời thề son sắt, không phải trưởng Công chúa Lương Hồng Xu không cưới. Chính vì thế, hắn mới vừa thu quân về triều, đã lập tức tới phủ Thừa tướng từ hôn. Hồ tiểu yêu lắc lắc chín cái đuôi nhung hồ ly, lười biếng treo trên nhánh cây ngáp một cái. Nàng đang đợi Tô Hồng Tụ mất mạng. Hồ tiểu yêu có thể nhập vào thân thể con người, nhưng không phải thân thể nào cũng có thể bị nàng chiếm lấy, nàng tìm kiếm mấy chục năm trong nhân thế, tìm được thân thể thích hợp duy nhất là Tô Hồng Tụ này. Chỉ cần Tô Hồng Tụ vừa chết, hồ tiểu yêu có thể nhân cơ hội chiếm cứ thân thể của nàng ấy, hồ tiểu yêu tu luyện năm trăm năm, đã vượt qua bảy mươi hai lần thiên kiếp. Chỉ cần lấy hình người lần nữa chịu đựng xong chín lần thiên kiếp nữa, là có thể thoát khỏi thân thể, thoát xác thành tiên. “Lâm ca ca, đừng, đừng như vậy, van cầu huynh... Đừng từ hôn với muội... Đừng...” Tô Hồng Tụ nước mắt ràn rụa, buồn bã đau xót. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lớn cỡ lòng bàn tay đau xót gần chết. Lâm Hạo Hiên không hề cử động, vẻ mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt âm trầm, “Phạch” một tiếng ném thư từ hôn trong tay lên bàn. “Ý ta đã quyết, vì vậy cáo từ!” Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thân thể đã đứng dậy, sát khí lạnh thấu xương cả người đúng là chấn động đến tôi tớ xung quanh cùng nhau lui lại. Tô Thừa tướng sao có thể cam tâm? Hành động lần này của Lâm Hạo Hiên tương đương với tát một bạt tai mạnh mẽ lên mặt hắn trước cả đám người làm. “Từ đã! Đường đường là phủ Thừa tướng, há để cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!” Tô Thừa tướng lớn tiếng gầm thét, mặt già nua xanh mét bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng. Vậy mà Lâm Hạo Hiên chỉ khẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao nhọn đảo qua, chắc trong lòng Tô Thừa tướng giật mình, liên tiếp lui lại phía sau ba bước. Chính ở trong phủ Thừa tướng, lại cũng có người dám cản hắn. Khóe môi của Lâm Hạo Hiên nhếch lên một đường cong duyên dáng lộ ra nụ cười tàn nhẫn. “Tô lão muốn lưu ta?” Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thương bạc sau lưng đã phát ra tiếng gào thét sắc nhọn rào rào. Hổ khiếu long ngâm, khí phách ngất trời. “Ngươi...” Tức lấp đầy ngực Tô Thừa tướng, thở không ngừng, cuối cùng lui đến góc tường, không lên tiếng. Lâm Hạo Hiên rốt cuộc rời đi, không hề lưu luyến, lưu lại Tô Hồng Tụ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, giống như búp bê vải rách nát hoàn toàn mất trái tim, bước chân lảo đảo, xụi lơ trên mặt đất. ... Mời các bạn đón đọc Mị Cốt Thiên Thành của tác giả Du Gia Tiểu Kiều.
Lương Điền Mỹ Thương - Tiêu Diêu Dương Dương
Ra cửa đi dạo phố, Lý Noãn - bậc thầy một đời về dưỡng sinh lại gặp phải tai họa bất giờ từ trên trời rơi xuống, bị bà bác nhảy lầu đè chết, tỉnh lại lần nữa, không ngờ sống lại ở trên người một tiểu cô nương mười lăm tuổi, tuy trong nhà nghèo nhưng được nhiều người yêu thương, cũng coi như cha yêu thương, mẹ bảo vệ, lại có huynh đệ tỷ muội bà con yêu thương, nhưng vì cái gì. . . . . . Cô gần như nhảy qua tất cả các bước, thành mẹ đứa bé? Vuốt cái bụng bằng phẳng mang vẻ mặt âu lo: "Thôi thôi, con à, mẹ nhất định sẽ đối xử với con như con ruột của mình . . . . . ." *** "Có nghe nói không, nha đầu Lý gia kia chết rồi!" Vẻ mặt thôn nhân Giáp mang vẻ thần bí, hợp với phong cách một bà tám. "Mệt nó chết sớm, đồ tiểu tiện chân (đồ đĩ) kia quả thật bại hoại nếp sống của thôn Lý gia chúng ta, nếu nó không chết, cũng nhất định phải kéo đi dìm lồng heo!" Vẻ mặt thôn nhân Ất mang theo vẻ khinh bỉ khinh thường, khẽ ngước cái cằm béo ba bốn ngấn, lúc đó đôi môi đỏ như quả mận, giống như là dính máu heo. Thôn nhân Bính lắc đầu, giống như tiếc nuối không dứt, thở dài nói: "Còn nhỏ tuổi không lo học, thế nhưng tằng tịu với nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, chết cũng sạch sẽ." "Đáng tiếc gương mặt đó, dáng dấp cũng xinh đẹp, sao tính tình phóng đãng như vậy? Hai phu thê nhà Lý Tứ kia cũng không biết nuôi khuê nữ thế nào, nuôi một người có đức hạnh thế này, cũng thật là mất thể diện ném ra nơi xa xôi mà đi cho rồi, chậc chậc!" Thôn nhân Giáp nói xong, còn ý vị sâu xa chép miệng. Sáng sớm trên đầu thôn, ba nông phụ vác lấy rổ rau bước đi, ngươi một câu ta một lời, nói đại sự xảy ra trong thôn tối hôm qua. Vừa đúng lúc này, lại có hai người từ trong đường mòn đi ra ngoài, đang nói gì đó, thôn nhân Giáp bên này lập chen miệng nói: "Mẹ Trương Sinh, La đại tỷ, các ngươi biết không, nha đầu Lý gia mang thai con hoang kia đã treo ngược tự sát vào ban đêm rồi!" "Nghe nói lúc khiêng xuống, còn trừng mắt, lè lưỡi, tình trạng chết tương đối dọa người!" Thôn nhân Ất nhớ lại hình ảnh kia, miệng to như chậu máu nói chuyện, một bụng mỡ béo run rẩy. "Á! Đó thật sự là quá đáng sợ!" Mẹ Trương Sinh cũng run lên, lập tức bị đề tài này hấp dẫn. La đại tỷ với dáng người khỏe mạnh to lớn đứng bên cạnh lại khẽ cau mày, không nói tiếng nào, xưa nay nàng tin Phật, không có thói quen nói ngắn nói dài ở sau lưng người khác, hơn nữa người cũng đã chết rồi, nên nhập thổ vi an, cho dù là khi còn sống làm sai, vậy cũng không nên bị lấy ra nói chuyện. Mấy người khác ngươi một lời ta một câu, càng nói càng hăng say, chỉ có La đại tỷ không nói lời nào, bị hỏi cái gì, cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Một nhóm năm người, cứ như vậy dần dần đi về phía trấn trên, ai cũng không chú ý tới, trên một cây đại thụ bên cạnh đường mòn mà hai người La đại tỷ vừa mới đi ra, có một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt đang ngồi ở phía trên, trên cần cổ nàng có một vết dây sâu, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ đi xa.di.e.n.d,a,n/le/quy.don Từ trên cây bước xuống, Lý Noãn bình thản vuốt sinh mạng mới trong bụng mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Bảo bối à bảo bối, người cha đáng chết khốn kiếp không chịu trách nhiệm, bỏ chạy mất tăm, làm hại đứa bé dịu dàng động lòng người như con cũng mất mạng theo mẹ, cũng làm cho ta đây một người từ bên ngoài đến chiếm tiện nghi. Chỉ là con hãy yên tâm đi, coi như chỉ vì mẹ con đưa ta cơ thể, ta cũng sẽ xem con như ruột thịt." Nói xong dừng một chút, lại cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, lập tức bổ sung một câu: "Xem ta nói gì vậy kìa, con từ trong bụng ta chui ra, đương nhiên là ruột thịt của ta rồi. Haizz, ta một hoàng hoa đại khuê nữ, vừa mới chết đi, lại không giải thích được tiết kiệm tất cả các bước trực tiếp làm mẹ, ta thật sự quá mức kích thích và kinh hãi, có chút tìm từ không thích hợp, con đừng để ý nhé." ... Mời các bạn đón đọc Lương Điền Mỹ Thương của tác giả Tiêu Diêu Dương Dương.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Không Thịt Không Vui - Tát Không Không
Đây là một truyện thấp kém, một truyện phức tạp, một truyện không có đạo đức, một truyện thú vị tách biệt khỏi hàng ngũ văn chương cao cấp, một truyện vô ích cho nhân dân. Hãy cẩn thận nếu nhảy vào. NP, máu chó, sét đánh, nhảy hố nhớ cẩn thận. *** Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, 14 giờ 23 phút 56 giây chiều nào đó, trong một căn phòng khách sạn rộng tổng cộng 11 mét vuông, trên đầu giường có 2 cái tủ, bên trái hai cái tủ đầu giường có 3 đóa tường vi, số lượng mỗi đóa hoa lần lượt là 32, 35, 38. Bên phải tủ đầu giường có 4 cái áo mưa, trong đó 3 cái chỉ còn vỏ, trên vỏ có tổng cộng 17 chữ cái tiếng Anh cùng 9 chữ cái tiếng Trung. Trên sàn nhà trải tấm thảm dệt trong 17 giờ 12 phút 8 giây, trên thảm lại có 8 thứ quần áo vất lung tung, theo thứ tự thì đầu tiên là nội y ren cỡ 36D màu đỏ thẫm của nữ, quần lót ren màu đen trong suốt 2.5 tệ, áo ngực màu tím nhạt 8 tệ, quần đùi vàng nhạt 10 tệ, quần sịp xẻ đôi của đàn ông, áo trong nhuộm 24 loại màu sắc Hawaii, cái quần đùi có 5 chấm đen đỏ thẫm. Bên cạnh đống quần áo là cái giường lớn có thể mua bằng 78 tệ theo giá thị trường cũ, dài 2 mét, rộng 1.8 mét, nệm lò xo có 6 cái đã mất đi sự co dãn. Trên giường có 1 đôi nam nữ. Bốn cánh tay, 4 cái chân, 2 đầu lưỡi, còn có 1 bộ phận không thuần khiết khác của bọn họ đang giao quấn lấy nhau. Bộ phận không thuần khiết kia có bọc 3 lớp áo mưa, nhưng mà trong quá trình điên cuồng, nòng nọc con của người đàn ông vẫn đào thoát khỏi nhà giam vững chắc nhất, trong đó có một con nhanh nhất, thành công chui vào một quả ~ trứng của người đàn bà, hạ cánh, bắt đầu trưởng thành. 7 tháng sau, tôi sinh ra. Một năm sau nữa, cha già của tôi chết. Ông ấy là thành viên của một bang phái xã hội đen – bang Thanh Nghĩa Tiểu Trường, công việc bình thường chính là thu phí bảo hộ trong địa bàn quản lý, kéo bè kéo lũ đánh nhau, bắt cóc con nít linh tinh. Vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của tôi, buổi tối hôm đó ông ấy tăng ca -- giúp đại ca thanh trừng bang phái khác. Truyền thuyết kể rằng, đêm đó gió mát trăng thanh, tại một góc phố âm u hạng nhất có một cái bóng tỏa ánh sáng lờ mờ ra xung quanh, hai bên người ngựa xông về phía đối phương, cầm đao chém giết. Ngay lúc mấu chốt, công nhận đoạn đường đang thi công phía trước không cẩn thận làm đứt dây điện, làm góc phố nhất thời lâm vào bóng đêm. Mọi động tác đều ngừng lại, bốn phía lặng ngắt như tờ. Lúc này, một ông chú của bang đối phương lôi đèn pin ra, màu vàng chiếu sáng bộ mặt thánh nhân của ông ta. Ông ta dùng giọng trìu mến nói với những con sơn dương đang cần cứu vớt phía đối diện: "Đừng sợ, chỗ tôi đây có ánh sáng!" Một giây đó, ông chú này cảm thấy trên đầu mình chính là cái vòng phát sáng, có thể giả mạo thành Jesus rồi. Đáng tiếc, cho dù có thật sự là chú Jesus thì cũng bị đóng đinh trên giá chữ thập, bị tội đồ giết chết. Lúc ông chú giả mạo Jesus nói xong, giây tiếp theo, vô số đao kiếm phi thẳng tới chỗ ông ta, thành công tiễn ổng đến chỗ Mạnh Bà Ngự Tỷ [1] nói chuyện yêu đương. Nói, bản thân muốn trở thành mục tiêu, không chém ông ta còn chém ai? Chém ông ta xong, hai bên cũng lao vào chém giết đến đỏ cả mắt, mặc kệ là địch hay đồng bọn, cứ đụng được là chém. Nửa giờ sau, bang Thanh Nghĩa kéo đến hỗ trợ, mở đèn xe lên nhìn một cái, cha già của tôi đã ngã xuống trong vũng máu. Mà máu, đều từ mông chảy ra -- có người dùng dao chọc trúng bộ phận kia của ông ấy. Nghe nói, câu di ngôn cuối cùng của ông ấy là: "Ai con mẹ nó động đến hoa cúc của ông đây! ! !" Sau khi cha già đi, mẹ già lại rất vui vẻ, bởi vì bang phái nể mặt tôi, cho bà ấy một khoản tiền không ít. Mẹ già lúc ấy mới 18, bộ dạng xinh đẹp, người theo đuổi rất đông. Điều không ngờ là, lại lọt vào mắt xanh của Lão Tam bang phái đó. Không ngờ nữa là, Lão Tam kia là người ăn trong bát, nhìn trong nồi, thì ra phía sau còn có một cô bạn gái rất dũng mãnh. Có ngày ở trong toilet một quán bar, mẹ tôi bị cô bạn gái dũng mãnh kia dẫn đám chị em chân tay vây quanh, cũng lôi dao ra nói muốn cắt khuôn mặt xinh đẹp của bà. Mẹ già xem như có vài đứa con, vài lá gan, liền đem dao đâm thẳng vào ngực bạn gái dũng mãnh, làm thủng túi nước muối của người ta. Vì thế, bộ ngực bạn gái dũng mãnh giống như bóng bay bị xì hơi, dần dần xẹp xuống. ... Mời các bạn đón đọc Không Thịt Không Vui của tác giả Tát Không Không.