Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hàm Đan

Giới thiệu sơ lược: Không có mệnh nhận vật chính, không có tâm nhân vật chính. Lập ý: Thắng không kiêu, thua không nản, thực dụng tận tâm. Văn án: “Ngươi hỏi ta những điều này có đáng hay không, ngươi rõ mà, một chữ Đạo, vốn chẳng cần phải hỏi.” “Vấn Trần” xem như là tiền truyện của quyển này, kể về câu chuyện chơi chết hệ thống. Hệ liệt Thanh Hàn quan (Vấn Trần – Hàm Đan) *** “Cố Thanh —!”  Một tiếng hét giận dữ, người tới đá văng đại môn. Vừa vào đã trượt chân ngã sấp mặt, chữ “Miên” mới bay ra.  “Ấy!” Người trong nhà giật mình chạy ra, vừa lôi vừa dìu hắn, “Đừng dẫm lên thuốc.”  Người trong nhà tùy ý xõa tung tóc, tay áo rộng thùng thình được buộc lại, nhét vào đai lưng, vạt áo dài trắng cũng tiện tay nhét qua loa, chẳng khác gì một kẻ ăn mày phàm trần.  “Cố Khiếu Hoa” vội vàng thu thập các loại thảo dược của mình, cẩn thận nhặt lấy. Thảo dược khá nhiều nên nhất thời chưa gom được hết, chồng chất từ đầu đến chân cao chắc phải cỡ một người.  Động phủ này trông rất “Tiên phong đạo cốt”, không phải kiểu tay áo bồng bềnh như “tiên”, cũng chẳng phải “tiên” trong quỳnh lâu điện ngọc, mà là thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sĩ tử nghèo túng tự xưng là “Tiên nhân không vướng hồng trần”, trước mắt chỉ là một khoảng trống rỗng tồi tàn, vô cùng khó coi.  Cố Thanh Hà lấy cọng cỏ trên tóc xuống: “Sao lại nhiều Huyễn diệp thảo vậy, ngươi muốn luyện Dịch dung đan à?”  Cố Thanh Miên vội vàng mang thảo dược đặt lên giường: “Không, hôm trước bọn họ vừa thu hoạch Huyễn diệp thảo, nhờ ta xem chất lượng thế nào.”  Y vừa nói vừa nhặt mấy lá cây: “Trước giờ đều là ta xem.”  “Cũng do ngươi phân phát thứ này.” Cố Thanh Hà ngồi xuống cầm một lá lên xem, “Màu sắc trông được lắm, sao lại không cần?”  Cố Thanh Miên liếc nhìn: “Gân lá không được, già rồi.”  Cố Thanh Hà dừng lại, đưa lá ra ánh sáng quan sát, chăm chú hồi lâu cũng không nhìn ra chút khác biệt. May mà Đan đạo không phải sở trường của hắn, Cố Thanh Hà cũng không xoắn xuýt nữa, chỉ ném lá đi rồi hỏi: “Mấy ngày nay ngươi lăn qua lê lại với thứ này?”  Cố Thanh Miên gật đầu.  Cố Thanh Hà đỡ trán thở dài: “Vị đạo hữu này, ngươi có biết mấy ngày nay trong quan chuẩn bị đổi chưởng môn mới không?”  Cố Thanh Miên gật đầu.  Cố Thanh Hà: “Vậy ngươi có biết theo lệ thường, trước khi đổi chưởng môn phải tra rõ con cháu Thanh tự* không?”  (*chữ Thanh)  Cố Thanh Miên lại đật đầu.  “Ngươi có phải con cháu Thanh tự không?”  Cố Thanh Miên lại gật đầu.  “Vậy sao ngươi còn không đi!”  Cố Thanh Miên quăng ra một lý do: “Ta quên mất.”  Cố Thanh Hà tức đến mức mắt giật đùng đùng. Thanh Hàn quan là tiên môn đỉnh cấp Cửu châu, trong quan có không ít quy củ cổ quái. Thứ nhất, đó là tính danh. Thanh Hàn quan cũng chẳng khác đạo quán bình thường là bao, sẽ xếp đạo hiệu theo bối phận đệ tử. Nhưng khi đã phát hiện ra đệ tử có thiên tư siêu quần hay ngộ tính cực cao, thì giữa tên hoặc sửa, hoặc thêm một chữ “Thanh”.  Xưa nay Thanh tự luôn được xem là chí bảo trong quan, dù muốn tra cũng chưa chắc tra được, nhiều nhất cũng chỉ nói đôi chút, đi lướt qua mà thôi. Nhưng dù là đi ngang qua thì cũng phải đi hết mấy lần. Nào có như Cố Thanh Miên, kéo kéo tha tha, treo treo buộc buộc, rề rà tới tận giờ sắp sửa cử hành đại điển kế nhiệm, y còn chưa chịu đi qua hình sơn.  “Hôm nay dù thế nào ta cũng phải kéo ngươi qua!”  Hắn túm Cố Thanh Miên, giựt mớ thảo dược trong tay y, xả áo bào, chỉnh vạt áo. Cố Thanh Hà thuận tay niết thủy quyết, vỗ nước lên má y, rồi thô bạo lau khô hai tay.  Hai tay Cố Thanh Miên lại không chịu nghỉ, ráng lấy thêm hai chiếc lá, bị Cố Thanh Hà đẩy ra khỏi cửa: “Đi đi đi!”  Ánh nắng chói chang lũ lượt mà đến, phủ lên thiên địa một mảnh sắc sương. Cố Thanh Miên híp mắt, được Cố Thanh Hà kéo lên bội kiếm.  Hàn phong như sóng, nâng kiếm bay lên.  Đan sơn là khu nội địa trong quan, đối diện là Thanh Hàn kiếm treo cao. Cửu tiêu xa xa, bầu trời mênh mông, tuyết sơn trùng điệp. Kiếm của Cố Thanh Hà như lá bay, xuyên mây mà qua.  Ra khỏi đan sơn, qua Thanh Hàn điện, tới hình Sơn.  Hình sơn là nơi thưởng phạt của Thanh Hàn quan, hai bên đều có đệ tử ngoại môn mặc tuyết bào đứng gác. Đi đầu là nội môn có điểm hồng mai, giờ phút này thấy hai người tới thì bước nhanh ra đón. Cố Thanh Hà kéo Cố Thanh Miên nói: “Nhanh lên, Cố gia chỉ có một tên Thanh tự này bị sót, các ngươi tra xong là được.”  Dẫn đầu cung kính hỏi: “Là Song Đồ sư tổ?”  Cố Thanh Hà nóng tính, đi lên nói: “Ừ, là Cố Song Đồ.” Hắn tùy tiện đã quen, vỗ đệ tử tuyết bào hồng mai kia: “Ngươi mau ghi lại y đã tới. Người này ngày thường một không ra cửa, hai mặc kệ sự đời, tuyệt không có vấn đề.”  Về phần Cố Thanh Miên – y kinh ngạc một chốc, mới nhớ ra đạo hào của mình là Song Đồ.  Núi Thanh Hàn quan thiết lập nhiều trận pháp, nhìn từ xa đều là sương tuyết, nhưng khi đến gần lại rất có phong tư. Trên đan sơn bốn mùa như xuân, hoa thơm chim hót. Hình sơn lại khác, quanh năm giá lạnh, hàn khí bức người. Hàn khí này cũng không giống nhân gian, từng chút, từng chút, thấm vào cốt tủy.  Ai ngờ đệ tử tuyết bào hồng mai nghe thế lại nói: “Thật không khéo, Song Đồ sư tổ, mời đi theo chúng ta một chuyến.”  Hai người đồng thời sửng sốt. Cố Thanh Hà quay đầu hỏi: “Sao vậy, ngươi thật sự đã làm gì sau lưng ta à?”  Cố Thanh Miên mờ mịt lắc đầu: “Không – không có mà.”  Trên thực tế, Cố Thanh Hà nói không sai, Cố Thanh Miên người này không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng chăm chăm vào lò luyện đan, nếu huyền môn có xếp hạng tiên tử rụt rè nhất, chỉ sợ Cố Thanh Miên sẽ đứng hàng top. Vậy nên không phải y làm cái gì sau lưng ai, mà là, y chưa làm cái gì.  Theo lệ cũ của Thanh Hàn quan, nếu không có lý do đặc biệt, phàm là đệ tử trúc cơ, đều phải do các trưởng lão dẫn dắt, hạ phàm rèn luyện mười năm, lấy thân cảm nhận hồng trần trăm kiểu, củng cố tâm tính. Kết quả lần đó Cố Thanh Miên chẳng muốn xuống núi, định một khoảng thời gian nữa mới đi, sau đó –  “Sau đó thì ta quên.”  Cố Thanh Hà nghẹn đến nỗi không nói nên lời, chưởng môn ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, đỡ trán im lặng.  Chỉ có đệ tử tuyết bào hồng mai kia còn tỉ mỉ nhớ, hỏi han.  “Lão tổ Trúc cơ khi nào?”  “Hai trăm năm trước.”  “Hai trăm năm cũng không nhớ tới?”  “Không.”  Đệ tử có chút do dự: “Vậy, tâm cảnh sẽ không –“  Chịu ảnh hưởng sao?  Cửu châu bây giờ hình thành thế chân vạc ba chân đã lâu, Thanh Hàn quan, Vân Tiêu tông, Hoán Hoa cảnh, ba tiên môn đại đỉnh cấp, bá chiếm tài nguyên tốt nhất huyền môn. Phàm là thế gia nổi danh đều dựa vào tam môn, cao cấp nhất là đan thuật, phù thuật, khí thuật đều do họ nắm giữ. Con cháu ở những thế gia này, muốn phù chú có phù chú, muốn đan dược có đan dược, theo lý là cả đời không lo. Điều đáng phải lo âu nhất, là cuộc đời này quá mức bằng phẳng, nên khi gặp sóng gió sẽ dễ sinh tâm ma. Vì vậy đệ tử Thanh Hàn quan lúc nào cũng chú ý, e sợ tâm cảnh của mình sẽ xảy ra chuyện gì.  Cho nên Thanh Hàn quan hiếm khi ra sức tra cái này, ai biết bây giờ vậy mà bắt được cá lọt lưới. Cái kiểu chưa xuống núi còn bị bắt được giống y, chỉ sợ là người đầu tiên trong thiên cổ.  Tống chưởng môn thở dài, nghĩ đến cũng dở khóc dở cười, chỉ biết xua tay: “Đây cũng không phải chuyện gì lớn.”  Ông hòa ái nói: “Nhưng quan có quan quy, nếu lúc trước không nhập thế, thì bây giờ nhập là được.”   “Song Đồ đạo nhân Cố Thanh Miên.”  Cố Thanh Miên nói: “Có đệ tử.”  “Bây giờ ngươi xuống núi, nhập hồng trần mười năm thôi.” Cố Thanh Hà vừa định nói chuyện, chưởng môn đã nhìn thấu tâm tư hắn, bất động thanh sắc: “Với bản lĩnh của ngươi hiện giờ, cũng không cần phái trưởng lão đi theo nhỉ.”  Cố Thanh Miên: “Phải.”  Đầu ngón tay chưởng môn chạm nhẹ, một khối ngọc bội lơ lửng trước mặt y: “Ta nhớ ngươi còn chưa làm khối lệnh bài này, vừa lúc chỗ ta có cái không dùng đến, trước đưa cho ngươi, đỡ mất công lại phải đi lo liệu.”  Cố Thanh Miên: “Đa tạ chưởng môn.”  Mấy năm trước Phần Cầm đạo nhân phản bội Thanh Hàn quan, bây giờ vẫn là thời buổi loạn lạc, Tống Thanh Hàn bộn bề nhiều việc, cũng không ở lại lâu, nói: “Vậy thì đi thôi.”  Nói xong, ông vung tay áo, hóa thành một làn gió tiêu tan, chỉ còn lại dư âm chưa tán: “Đi sớm về sớm.”  Ba người hành lễ: “Cung tiễn chưởng môn.”  Chờ đến khi linh khí của chưởng môn tan đi hoàn toàn. Mấy người ra cửa, Cố Thanh Hà túm lấy đệ tử kia: “Ngươi tra cái này làm gì!”  Đệ tử cũng là người thành thật, mê mang nói: “Sao vậy, chẳng lẽ không phải tra rõ toàn Thanh tự sao?”  Bên kia, một tay Cố Thanh Miên còn đang cầm hai lá Huyễn diệp thảo, một tay cầm ngọc bội: “Thanh Hà huynh, ngọc bội này – dùng như thế nào?”  Mỗi ngày Cố Thanh Hà bị y chọc điên bảy tám lần, sớm đã chẳng còn sức để tức giận: “Chuyển linh lực vào, tâm niệm xuất quan là được. Chưởng môn cũng thật là, ai dám để một mình ngươi  ra ngoài? Ngươi tạm chờ chút, ta đi thu dọn hành lễ rồi cùng ngươi ra ngoài – ngươi có muốn mang theo gì không?”  (hành lễ: quà tặng)  Cố Thanh Miên nhớ lại động phủ trống hoác của mình, lắc đầu: “Không.”  Y cầm ngọc bội, đưa linh lực vào nói: “Là thế này sao? Niệm trong lòng –“  Còn chưa dứt lời, cả người y chợt lóe hư ảnh, biến mất ngay tại chỗ.  Cố Thanh Hà trợn mắt há mồm.  Đệ tử kinh ngạc: “Không phải, không phải phải đăng ký bội kiếm trước mới xuất quan sao?”  Thanh Hàn quan là nơi tổng hợp kiếm thuật của Cửu châu, mỗi người đều luyện tập kiếm thuật, kết duyên cùng kiếm. Vì vậy rất nhiều người khi nói đến đệ tử Thanh Hàn quan, thường hay nhắc gộp cả bội kiếm. Có thể nói kiếm là thứ chứng minh thân phận đệ tử của Thanh Hàn quan, có đăng ký kiếm trong hồ sơ mới được Thanh Hàn quan che chở bên ngoài. Thế nên theo quy định, phải đăng ký trước mới có thể xuất quan, để truy tra hành tung đệ tử, tiện bề triệu tập.  Về phần tình huống bây giờ —  Cố Thanh Hà tức đến đau ngực: “Tên điên này, y không mang kiếm!” Mời các bạn đón đọc Hàm Đan của tác giả Hành Khách Bất Tri Danh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Có lẽ nếu ai đã từng đọc tác phẩm "Cung đấu không bằng nuôi cún" thì cái tên Phong Lưu Thư Ngốc sẽ không quá xa lạ đối với các bạn. Phong Lưu Thư Ngốc là một tác giả khá nổi tiếng trong giới ngôn tình và đam mỹ, hầu như các truyện của tác giả này đều là sủng văn, ngược tra, đọc rất sảng khoái và bộ truyện "Cao Thủ Đổi Trắng Thay Đen" này cũng mang phong cách như vậy. Nhân vật chính Chu Doãn Thịnh là một siêu hacker của thế giới công nghệ cao tương lai. Trong một lần giao dịch trên mạng vũ trụ, hắn đã bị "không gian chủ thần" khống chế và buộc phải xuyên qua các thế giới khác nhau hoàn thành nhiệm vụ của nhân vật phản diện. Trải qua ngàn năm, vạn vạn thế giới, chịu đựng bao lần phản bội, nhục nhã, chết không nhắm mắt, Chu Doãn Thịnh cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế được chủ thần và bắt đầu quá trình trả thù. Chu Doãn Thịnh bề ngoài là một con người ôn hoà nhưng thực chất lại rất xảo trá, giỏi nguỵ trang, thích kiểm soát mọi chuyện trong tay. Sống qua nghìn kiếp luân hồi, Chu Doãn Thịnh đã trở thành một con cáo già âm hiểm, xuyên qua bất kì thế giới nào hắn cũng dễ dàng nắm chắc chiến thắng. Chu Doãn Thịnh đã làm nhân vật phản diện đủ lắm rồi, cho nên từ nay về sau hắn lúc nào cũng đứng trên đỉnh cao nhất của đạo đức, cho tất cả mọi người thấy hắn là cỡ nào lương thiện, cỡ nào tốt đẹp. Chu Doãn Thịnh hắn chính là người tốt. Có một nhân vật chính như vậy đọc truyện rất sảng khoái, cái gì mà ngược thụ, tiện thụ tra công... chỉ là mây bay mà thôi. Còn về nhân vật chính công - Y không có tên gọi rõ ràng, mỗi thế giới là mỗi cái tên khác nhau, nhưng có một điều không bao giờ thay đổi chính là tình yêu của y dành cho Chu Doãn Thịnh. Y có đủ các yếu tố của một người chồng tốt: Thân phận cường đại, yêu thương Chu Doãn Thịnh hết mực, sủng vô đối, cho dù trải qua bao thế giới không có ký ức của kiếp trước vẫn chỉ yêu mỗi Chu Doãn Thịnh. Y chính là mảnh ghép hoàn hảo cho cuộc đời của Chu Doãn Thịnh. Truyện bao gồm 15 thế giới giả thuyết với đủ các loại bối cảnh: cổ đại, hiện đại, mạt thế, tu chân, ABO, tây huyễn…Mỗi thế giới đều được miêu tả và giải quyết một cách vừa phải, không dài dòng hay quá ngắn gọn gây hụt hẫng cho người đọc. Chu Doãn Thịnh xuyên qua nhiều nhân vật, mỗi nhân vật lại mang một hoàn cảnh khác nhau. Có những thế giới nguyên chủ vốn là người vô tội nhưng lại trở thành hòn đá kê chân cho nhân vật chính nên chỉ có thể bị oan uổng, bị hại chết hoặc là cả đời sống trong đau khổ. Nhưng đến khi Chu Doãn Thịnh xuyên qua mọi thứ liền thay đổi. Vận dụng sự xảo trá và tài hacker của bản thân, Chu Doãn Thịnh liền lật ngược thế cờ, bóc trần tất cả sự thật: Uất ức mà nguyên chủ phải chịu, bộ mặt giả dối của các "vận mệnh chi tử”, ví dụ như thế giới hiện đại của Vệ Tây Ngạn, giới giả trí Âu Tử Nam, mạt thế Bạch Mặc Hàn... Tất nhiên không phải thế giới nào cũng được xây dựng một cách hợp lý, có những thế giới tác giả sa đà vào việc nâng cao nhân vật chính, lạm dụng bàn tay vàng tạo hào quang cho Chu Doãn Thịnh. Nhưng đây chỉ là một câu truyện trên sách, không thể quá yêu cầu sự hợp lý như ngoài đời. Vì thế nếu bỏ qua những khuyết điểm nhỏ này thì đây vẫn là một bộ truyện hay và đáng để đọc thử một lần. Đoạn trích: *"Tiếng dương cầm ngưng bặt, Chu Doãn Thịnh (Âu Tử Nam) lấy tay che mặt, không để người khác trông thấy sự chật vật của mình. Cùng lúc đó, trên màn hình cực lớn hiện gương mặt già nua của Âu Nhất Bách. Ông đang cầm máy quay phim, chiếu ống kính vào ngay mặt mình, suy yếu nói – “Con trai nói muốn viết một bài hát dành riêng cho tôi, tôi rất mong đợi.” Màn hình rung động, chiếu vào thanh niên tuấn mỹ ngồi ngay trước dương cầm. Nhìn bài trí xung quanh, đây chắc hẳn là biệt thự nhà họ Âu. Thanh niên rất căng thẳng, cởi hai khuy áo trên cùng áo sơ mi ra, khụ một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói – “Bài hát này tên là “Vì người”. Ba, con cho rất nhiều lời từng muốn nói với ba vào bài hát này, ba nhất định phải nghe thật kỹ đấy.” Âu Nhất Bách ừ một tiếng, tuy rằng trong màn hình không xuất hiện gương mặt của ông, nhưng niềm vui và sự an ủi trong giọng nói của ông không thể nào nhận nhầm. Dưới đài, fan của Lâm Tư Khanh nhất tề ngây ngẩn, trong lòng liên tục ùa lên cảm xúc xấu hổ đến tột độ. Tất cả chứng cứ Lâm Tư Khanh đệ trình lên pháp viện đều được chụp ảnh công bố trên weibo. Tất cả bản nháp “Vì người” đều có đánh dấu ngày, thể hiện thời gian bắt đầu sáng tác là sau khi thầy anh ta qua đời. Nhưng lúc này đây, Âu Nhất Bách còn sống, Âu Tử Nam cũng đã viết ra bài hát này, hơn nữa còn hát trước mặt ông. Đến cùng ai đạo ai, không cần nói cũng biết đáp án. Những văn bản mà Lâm Tư Khanh đệ trình kia trở thành bằng chứng không thể biện hộ chứng minh anh ta đang nói dối. Cùng một tiết tấu, cùng một giọng ca, cùng là hát đến một nửa rồi không thể tiếp tục, Âu Tử Nam gục đầu xuống dương cầm, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống phím đàn đen trắng, thể hiện rõ nỗi đau và tuyệt vọng vì không cứu được cha của cậu. Âu Nhất Bách lật chăn ra, tập tễnh đi đến bên cạnh con trai, hạ thấp người xuống, nắm chặt lấy đôi tay cậu, nói – “Tử Nam, bài hát này rất tuyệt, là bài ca tuyệt nhất mà ba từng nghe trong cuộc đời này. Có một câu này ba vẫn quên chưa nói với con.” “Câu gì ạ?” – thanh niên quay mặt nhìn ông, hốc mắt và chóp mũi đỏ rực, trông vô cùng yếu ớt, cũng cực kỳ đáng yêu. Âu Nhất Bách nhẹ nhàng cười rộ lên, năm ngón tay xuyên qua mái tóc con trai, vừa thong thả vừa kiên định nói – “Tử Nam, con chưa bao giờ khiến ba thất vọng. Hoàn toàn ngược lại, con vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ba. Con là niềm kiêu ngạo của ba.” Vì lời khẳng định này, Âu Tử Nam đã chờ đợi mười mấy năm, cậu không dám tin mà trợn to mắt, còn đang ngẩn ngơ thì bị Âu Nhất Bách ôm vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ. Dần dần, nhịp vỗ trên lưng trở nên yếu ớt, cho đến khi dừng lại. Âu Tử Nam dè dặt quay đầu lại, nhìn về phía cha mình, lại thấy ông đã nhắm mắt, khoé miệng vẽ lên một nụ cười an bình. Ông vĩnh biệt cõi đời trong niềm thoả mãn tột độ. “Không! Ba, ba đừng bỏ con, con sợ…” Tiếng khóc kêu tan nát cõi lòng của thanh niên vang vọng toàn bộ Tinh Quán. Nỗi đau và tuyệt vọng khi mất đi người thân yêu nhất giống như một con dao sắc bén, chầm chậm đâm vào lồng ngực, cắt trái tim thành từng mảnh. Dưới đài, tất cả người xem đều đang đè nén trái tim đau đớn và thương cảm. Nhưng nơi ánh đèn chiếu đến, hốc mắt người nào cũng đỏ bừng, nước mắt đong đầy trên mặt, thậm chí có người còn bật khóc không thể ngừng lại.” ____________ *Trích dẫn từ trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Họa Gian Phi *** Mình thường ít viết review, bởi đa phần mình tự nhận thấy mình toàn nói nhảm. ~~ Mà thôi, vào luôn vấn đề chính. Bạn nào thích đọc đam mỹ khoái xuyên chắc chắn đã đọc hay ít nhất cũng nghe giới thiệu về bộ “Cao thủ đổi đen thay trắng” (Khoái xuyên chi đả kiếm cuồng ma) này. Mình là một đứa thích BL, cũng đọc qua khá nhiều bộ đam mỹ Trung rồi và phải nói đây là một trong những tác phẩm mình thích nhất (thật ra mình đọc không nhiều lắm đâu >
ABO - Vợ Chồng Gà - Tinh Phân Dữu Tử Trà
“Gà mái bất ngờ chết sạch, chỉ còn lại gà trống không thể giao phối, nhân loại sắp mất đi loài gà, không có trứng gà ăn. Nhưng rất may, đã có hoóc môn ABO, loài gà lại có thể tiếp tục giao phối sinh sản, đẻ trứng nở gà con. Nó là một con gà omega vừa nhỏ vừa gầy vừa vô dụng, chẳng hề được chào đón, thậm chí khó có thể đẻ trứng. Cho đến một ngày, nó nhặt được một con gà alpha "vừa béo vừa mù". Sau này, hai chúng nó trở thành cặp gà alpha đẹp nhất và gà omega đẻ nhiều nhất.” … Tiểu Kỷ là một con gà trống. Hơn nữa nó còn là một con gà trống rất xấu. Gầy teo như gà bệnh, nếu là người khác phỏng chừng đã sớm mang nó đi làm thịt hoặc bán quách đi cho đỡ chật chuồng.  Nhưng may mắn Tiểu Kỷ sống trên núi với cậu chủ vô cùng từ ái và yêu thương đám gà nhà mình nên thoát được kiếp này. Dịch bệnh kéo đến, gà mái bất ngờ chết sạch. Cậu chủ quyết định tiêm hoóc môn cho đám gà quê của mình với mong muốn có một con gà Alpha hoặc ít nhất cũng có Omega (hai chủng loại này rất được xã hội coi trọng). Tiểu Kỷ được sao sáng chiếu mệnh, oanh oanh liệt liệt từ gà bệnh xấu xí trở thành con gà Omega duy nhất trên núi, mặc dù nó (vẫn) xấu như trước.  Thế nhưng mặc dù đã trở thành gà Omega, bác sĩ vẫn nói thể chất của Tiểu Kỷ không thích hợp để đẻ trứng. Nghĩa là ngoài việc mang hoóc môn Omega quý hiếm ra, nó vẫn chỉ là một con gà trống gầy teo xấu xí mà thôi.  Những tưởng cuộc sống của Tiểu Kỷ sẽ yên ả trôi qua nơi núi non này thì bất thình lình một ngày nó nhặt được một con gà trống Alpha - gọi là Đại Kế. Khi được Tiểu Kỷ nhặt về, Đại Kế rất xấu. Theo lời Tiểu Kỷ thì nó bị phát phì - tức là tiểu công của chúng ta khi gặp tiểu thụ thì cân nặng rất là dư thừa nha . Mắt sưng húp vì vừa bị đánh, không mở ra được. Vì thế Tiểu Kỷ đã từng nhận định Đại Kế là một con gà trống Alpha đã béo lại còn mù.  Gà trống alpha vừa béo lại vừa mù này là con gà cưng của một ông trùm - vâng, nói cách khác, bối cánh của Đại Kế rất lớn đó ạ. Em nó là đại gia trong đám gà.  Và đại gia thì luôn có bóng hồng đi theo đúng không nào. Bóng hồng mà Đại Kế chọn… tất nhiên là Tiểu Kỷ rồi, còn ai vào đây nữa.  _________________________ “Gần đây tớ phát hiện ra Đại Kế thật là một con gà alpha kỳ lạ. Rõ ràng là cậu chủ đã thu dọn cho nó một một cái ổ cực kỳ ấm áp, vừa sạch sẽ vừa thoải mái, lại không để mấy gà khác quấy rầy. Vậy mà nó lại không thích, nói cảm giác không an toàn, cứ nằng nặc đòi chen chúc một chỗ với tớ mới chịu. Trong thời gian "Đại Kế dưỡng thương, buổi tối thì không ra khỏi ổ, ban ngày thì lại càng lười hơn, không hề chủ động đi kiếm ăn, ngoại trừ tớ ra thì không muốn tiếp xúc với bất cứ gà nào, một bộ gà sống chớ lại gần.” ... “Đại Kế thật là một con gà kỳ quái. Hồi trước thì không nói làm gì, còn bây giờ tớ thật không thể hiểu nổi. Cũng đều là bới đất kiếm trùn ăn, Đại Kế lại ngại bẩn ngại phiền, liếc mắt khinh thường mấy con gà khác, vậy mà nó lại thích ăn mấy con trùn mà tớ bắt được, lại còn đòi tớ phải dùng mỏ đút cho nó ăn mới được. Có lẽ Đại Kế rất thiếu tình thương của mẹ, mấy hạt thóc với mấy con trùn có dính nước miếng của tớ vậy mà nó cũng chịu ăn. Tớ còn tưởng rằng gà quý xờ tộc như Đại Kế đây sẽ mắc bệnh sạch sẽ quá mức, rồi là chê gà khác dơ bẩn nọ kia.” ____________________________ Tiểu Kỷ rất là đáng yêu luôn nhé. Vì truyện viết theo góc nhìn của Tiểu Kỷ nên thấy em suy nghĩ đơn giản và ngây thơ hết sức luôn ấy, cơ mà em không ngốc lắm đâu, vẫn rất chu đáo và biết lo cho người khác nhé. Nửa đêm bị ăn đậu hũ, ẻm còn tưởng mình nằm mộng xuân cơ mà. (♡´艸`) _______________ “Tụi tớ chiên tranh lạnh hai ngày, đến tối ngày thứ ba, trong khi tớ đang ngủ thì có ai đó lấy mỏ mổ mổ tớ, mấy cái vào miệng, mấy cái vào mông. Trong cơn mơ màng, tớ còn nghe thấy câu hỏi: “Em có bằng lòng sinh gà con cho anh không?” Khi đó tớ còn tưởng là mình đang nằm mơ. Ngủ dậy, nhớ lại hình ảnh trong mơ không khỏi mặt đỏ bừng tim đập thình thịch: ôi mình dậy thì rồi, cũng bắt đầu mộng xuân.” _________________ Lúc được giới thiệu cho truyện này mình cũng hơi đắn đo vì chưa đọc thú x thú bao giờ, nhưng mà khi bắt đầu đọc thì đọc từ đầu đến cuối không dứt ra được luôn . Trí tưởng tượng của tác giả thật phong phú, truyện được kể theo lời của tiểu thụ Tiểu Kê, rất là moe moe moe moe nha. Giọng edit cũng rất mượt, rất tự nhiên. Đây là một trong những bộ mình tâm đắc nhất cho đến thời điểm hiện tại. Lúc đọc vừa cười vừa khóc với hai em gà, đáng yêu chết mất. ♡^▽^♡ Thế nhưng (bao giờ cũng thế) sóng gió lại đến sau những ngày yên bình . Ông chủ của Đại Kế cuối cùng cũng tìm được nó, mang nó về nhà. Tiểu Kỷ bắt đầu hành trình đi tìm Đại Kế. Nhưng mà khi nó tới nơi, Đại Kế đã bị... mất trí nhớ. Vâng, cuộc đời thì luôn éo le như vậy đấy. Tiểu Kỷ đành phải ở lại, ngày ngày nói chuyện khơi ngợi kỉ niệm để Đại Kế nhớ ra. Và cuối cùng, sau một màn "anh hùng cứu mỹ nhân" - Đại Kế cứu Tiểu Kỷ khỏi kiếp bị làm thịt, thì đôi bên cũng thừa nhận tình cảm chính thức và về chung một chuồng  Nếu bạn muốn tìm một câu truyện có cốt hay và mới thì mình xin nhiệt liệt đề cử “ABO vợ chồng gà”. Mình khá chắc chắn là bạn sẽ không phải thất vọng đâu, một đứa kị thú thú, nhân thú… vân vân, như mình còn nuốt được ngon lành mà. (♡´艸`) Trước thấy có vài bạn comment nói chờ review đam sủng thì hôm nay có đam sủng đây. Hi vọng bộ truyện này hợp ý các bạn nhé.  Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc ABO - Vợ Chồng Gà của tác giả Tinh Phân Dữu Tử Trà.
Xuất Sao (Rút Kiếm) - Tô Du Bính
Trên đời này ai cũng có điểm yêu. Hắn không những không có mà còn để lộ rõ ràng cho người khác thấy. Điêu Đình Văn muốn lợi dụng những điểm yếu đó. *** Vừa đọc xong bộ XUẤT SAO của chị Bính :”>, chỉ hai chữ thôi “Tuyệt vời” o(≧∀≦)o *tung bông* Cảnh H của bộ này là cảnh H mà tớ thik nhất trong tất cả các bộ của chị ấy. Cuồng nhiệt nhưng có gì đó bi thương. Hình tượng của hai bạn trong này rất lạ, không hài – tửng – ngơ – bựa như các nhân vật trước đó. Thụ – Đại nội tổng quản Tịch Đình Vân (nói vậy ai cũng hiểu bạn ấy là thái giám rồi ha :-s), luôn che giấu nỗi đau trong lòng, và nỗi đau ấy chỉ có thể cảm nhận được qua tình yêu dành cho bạn công. Công – Nam Cương vương Hoắc Quyết – tài cao khí ngạo thiếu niên anh hùng, là một người quái đản, có chút tùy hứng, có chút trưởng thành… nhưng bản chất vẫn là thiếu niên (a.k.a con nít thôi :”>) Phần trích dưới đây từ cuối chương 51 đến khoảng giữa chương 53 – chính là cảnh tắt lửa tối đèn của hai bạn =)) Trans: QT – Edit: Rainy Mời các bạn đón đọc Xuất Sao (Rút Kiếm) của tác giả Tô Du Bính.
Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu - Tô Du Bính
Kiều Dĩ Hàng  vốn dĩ mọi chuyện đều thuận bườm xui gió vậy mà không biết bị gì mà mọi chuyện chuyển đổi. toàn gặp chuyện không may. Lần đầu tiên hắn đóng mà bị chê dỡ. Bỏ một đống tiền ngoạn trò chơi,  bị người cướp trang bị. Phát tiết chửi bởi, bị hacker vạch trần thân phận, hình tượng bị hủy. … Công ty hạ lệnh: yêu quý sinh mệnh thì rời xa trò chơi. Hắn hạ quyết tâm: trên có chính sách, dưới phải nghĩ đối sách. *** Bộ này được coi là một trong những tác phẩm võng du hay nhất của chị Bính. Nội dung thì không phải chê gì cả, tình cảm tốt, chi tiết tốt, phân tuyến nhân vật cũng ổn luôn. Kết cấu hài hòa và hợp lý, tính cách của cả công và thụ đều tuyệt, các nhân vật phụ cũng không bị lu mờ. Là diễn hay là thật, các bạn hãy tự đánh giá nhé, đừng để những kỹ xảo của bạn thụ đánh lừa. *** Quả nhiên nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai người. Nếu như có thể sống lại lần nữa, Suất Chinh nhất định sẽ không học ngành kỹ sư xây dựng, dù là làm thư ký ngày ngày ngồi trong phòng điều hóa đánh chữ cũng tốt hơn mặc gió mặc mưa làm bạn cùng bê-tông cốt thép. Hắn toàn thân vô lực ra khỏi xe, bò ba tầng lầu quay về phòng trọ. Xe và phòng trọ tạm thời đều do cha mẹ chu cấp, giờ hắn còn đang thực tập, tiền lương cầm tới đảm bảo ba bữa cơm hàng ngày còn khó khăn. Nhưng kể cả thế, hắn vẫn cắn răng dùng tiền tiết kiệm nâng cấp cạc màn hình cùng bộ nhớ máy tính. Biết sao được, ai bảo cái sắc hòa thượng kia luôn miệng ầm ĩ kêu máy tính hắn tồi tàn, tốc độ quá chậm. Về đến nhà, hắn trước bật máy tính rồi vào bếp đun nước xong quay lại trước bàn mở “Bát nháo giang hồ“. Sau khi vào game, hắn gửi một dãy chấm dài cho Thủy Tiên hòa thượng, không đợi trả lời, vào bếp chỉnh lửa. Mì trộn xì dầu hắn làm thuần thục, đến khi chín chỉ mất một phút đồng hồ. Chờ hắn bê mì về lại trước máy tính, Thủy Tiên hòa thượng đã gửi một đống tin trả lời. Mời các bạn đón đọc Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu của tác giả Tô Du Bính.