Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp

Trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân, Trình Dật Tu ở trong mắt của Giang Hạ chính là người đàn ông cực phẩm, không chỉ đẹp trai chững chạc mà còn có tài nấu nướng tinh xảo. Đối với đồng nghiệp thì hòa ái dễ gần, đối với bạn bè thì có tình có nghĩa, còn đối với cô thì dịu dàng che chở giống như là trân bảo. Nhưng sau khi kết hôn cô mới biết tất cả chỉ là giả. Anh hóa ra chính là sói đội lốt cừu. Sau khi kết hôn: Giang Hạ: Chồng à! em muốn ăn sườn xào chua ngọt. Trình Dật Tu: Cái đó hơi đắt một chút, lần đầu bán bằng 10 lần hôn sâu tiêu chuẩn nhưng vì em là vợ của anh nên giảm 10%. *** Nhân vật chính: Giang Hạ, Trình Dật Tu. Vai phụ: Những nhân vật khác Truyện này dài 63 chương+3 phiên ngoại nhưng không dài đâu ạ, 1 chương cũng ngắn lắm. Truyện này là truyện đầu tiên mà m đọc xong trong 1 ngày đấy ạ Mọi người thường nói Con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông/ phụ nữ là đi qua... dạ dày thì thật là đúng như vậy ạ. Nam chính là đầu bếp nên nữ chính lọt hố cũng nhờ vào tài nấu nướng của anh nam chính. Nam chính là đầu bếp, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng mà bám nữ chính lắm, ở bên nữ chính cứ như đứa con nít, sở trường là làm nũng với nữ chính. Rất là đáng yêu luôn Còn nữ chính cũng là một người đáng yêu, chưa yêu đương lần nào nên còn lơ ngơ trong chuyện tình cảm và hay bị đỏ mặt khi bị trêu. Nữ chính làm ở ngành dịch vụ khách sạn, nhà hàng. Luôn hết mình vì công việc Đọc truyện này hài hước lắm,nhất là những đoạn nam chính làm nũng với nữ chính ý, siêu siêu đáng yêu. Buồn cười nhất là đoạn nam chính giấu tên tặng 99 bông hoa tiền cho nữ chính, đúng là chưa có kinh nghiệm gì cả Nhưng cũng có vài phân đoạn buồn là thân phận nam chính, rất là thương nam chính Truyện này nhân vật mẹ ruột của nam chính thì k thể ưng nổi, đúng là cực phẩm trong cực phẩm. Chỉ vì tiền tài, danh vọng mà vứt bỏ con mình rồi lại nhận lại để làm phao cứu sinh cho bà Truyện rất dễ thương, ngọt sủng nhưng k ngấy. Và truyện edit rất mượt Mình nhiệt liệt đề cử cho các bạn đọc cùng *** Sáng sớm tháng tư, ánh nắng tươi sáng. Sáng sớm Giang Hạ đeo tai nghe chạy bộ dọc theo bờ hồ công viên, nhân tiện thưởng thức cảnh đẹp say lòng người. Không ngờ rằng, cô thưởng thức mùa xuân và cảnh vật, người khác cũng đang đang thưởng thức cô. Hôm nay Giang Hạ mặc bộ quần áo thể thao màu xám tro mỏng, tóc buộc tùy tiện sau gáy thành đuôi ngựa. Kiên trì rèn luyện chạy bộ lâu dài, làm cho dáng người cô trở nên thon thả, bên hông không có một chút thịt thừa, chỗ cần béo cũng không gầy một chút nào. Cho dù cô mua quần áo thể thao một trăm đồng, cũng làm cô mặc vào trước – lồi – sau – vểnh hiệu quả rất tốt. Chạy xong một vòng, Giang Hạ dừng lại nghỉ ngơi, theo thói quen lấy điện thoại di động ra tự sướng. Có rất nhiều người chạy bộ vào buổi sáng, lúc cô chụp tấm hình đã có mấy người chạy tới bên người cô, nhưng mà cô không biết, những người đó đã cùng chạy phía sau cô. Đã bảy giờ, nghĩ đến trong phòng vệ sinh còn một đống quần áo bẩn, Giang Hạ quyết định hôm nay chỉ chạy đến đây thôi. Trước khi chạy về, Giang Hạ cúi đầu để điện thoại di động vào túi xách ở cổ tay, không cẩn thận đụng vào người từ đối diện chạy tới, di động bốp một tiếng rơi xuống mặt đất. Vóc dáng đối phương rất cao, Giang Hạ cao 1m68 đầu đụng vào ngực anh, mũi bị đụng đau nhức. “Anh đi đường không nhìn…” Cô bịt mũi nhìn về phía người gây ra họa, không đề phòng đối mặt với đôi mắt sâu thẳm, nửa câu sau kịp thời nuốt trở vào. Người đàn ông trước mắt có thân hình rắn chắc, không mềm mại giống tiểu thịt tươi đang thịnh hành, mày rậm khẽ nhíu lại, mũi cao, đúng là loại hình con người rắn rỏi mà Giang Hạ thích. Đúng như người ta nói, khuôn mặt dễ nhìn có thể giành được rất nhiều ưu đãi. Lửa giận của Giang Hạ bởi vì người đàn ông trước mắt có khuôn mặt dễ nhìn, trong nháy mắt tiêu tán. “Không sao chứ?” Người đàn ông nhặt di động lên đưa trả lại cho Giang Hạ, ánh mắt khẽ lướt qua khuôn mặt cô, cũng không dừng lại. Ngón tay anh sạch sẽ thon dài, lúc Giang Hạ nhận lấy điện thoại không cẩn thận đụng phải, trên mặt khẽ nóng lên. Lắc đầu nói: “Không sao.” May mắn cô bịt mũi, mặt đỏ chắc là cũng nhìn không ra. “Vậy thì tạm biệt.” Nói xong tiếp tục chạy về phía trước, giống như không có chuyện gì xảy ra. Tâm tình Giang Hạ không tệ, cũng không tính toán về việc anh không nói xin lỗi. Trên đường trở về tiểu khu cô ghé vào cửa tiệm bánh bao mua hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, vừa đi vừa ăn. Cô làm việc ở khách sạn có ký túc xá cho nhân viên, dựa vào chức vị của cô có thể phân một phòng. Nhưng mà cô thích tiểu khu nhà mình chỉ cách công viên một bức tường, cho nên thà rằng mỗi ngày tốn thêm hai mươi phút ngồi xe, cũng muốn ở nhà. Hơn nữa kể từ khi cha mẹ đến nông thôn định cư, rất cao hứng với hoa quả rau củ mình trồng được ở vườn, căn bản không có dự định trở về. Trong nhà cần có người ở mới có sức sống. Nhà Giang Hạ ở tầng sáu, lúc vào cửa đồ ăn sáng trong tay đã gần ăn xong. Quần áo bẩn thay tối hôm qua đều ở trong phòng vệ sinh, áo khoác đều đã ném vào trong máy giặt, nội y, khăn mặt và bít tất chia ra để giặt. Lúc giặt nội y Giang Hạ mới nhớ tới, mấy ngày hôm trước cùng Hứa Lôi đi dạo phố mua nội y mới còn chưa có mở ra, thừa dịp hôm nay còn sớm lôi ra giặt sạch. Nói đến bộ nội y này, Giang Hạ thật sự rất đau. Nếu không phải ngày đó uống chút rượu, Hứa Lôi lại mạnh mẽ giáo huấn cô phụ nữ phải đối với mình tốt một chút, không được quan niệm tiết kiệm đối với ví tiền, Giang Hạ cũng sẽ không choáng váng đầu óc mua bộ nội y bằng nửa tháng tiền lương của cô. Đợi ngày hôm sau cô tỉnh táo lại muốn mang đi trả, mới phát hiện trên hóa đơn in “Hàng hóa đặc biệt, không thể trả lại”. Cẩn thận cắt mác treo trong nội y, cầm lên nhìn trước sau. Đường viền ren màu đen quấn quanh ngực, còn có quần lót ren màu đen mỏng gần như trong suốt. Vài miếng vải màu hồng phấn, làm hại cô tháng này ngay cả quả táo cũng ăn không nổi!   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp của tác giả Yên Bán Căn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nơi Nào Phong Cảnh Như Tranh - Lâm Địch Nhi
Nơi nào phong cảnh như tranh là những trang sách chứa đựng đầy những điều ngọt ngào, những vẻ đẹp giản dị được Lâm Địch Nhi chắt lọc từ cuộc sống để dệt nên một câu chuyện lãng mạn từng chút một thấm dần, thấm dần vào tâm hồn người đọc qua từng con chữ. Bảy năm trước Họa Trần mới mười sáu, còn Hà Dập Phong là "Phu tử" nghiêm khắc lại còn phải kiêm làm bảo mẫu, làm vệ sĩ và "chồng bất đắc dĩ" của cô. Bảy năm sau gặp lại, anh vẫn muốn là "Phu tử" để chăm sóc, che chở cho cô, thực hiện những mơ ước của cô dù lúc này ánh mắt cô đang dõi theo một người con trai khác… Nơi nào phong cảnh như tranh còn đặc biệt thú vị với những ai yêu thích du lịch khám phá và văn hóa đọc,nó truyền tải đến người đọc cả những triết lý sâu sắc tinh tế về cách cảm thụ vẻ đẹp của thiên nhiên, của cuộc sống và tận hưởng thú vui đọc sách giữa cuộc sống bộn bề ngày nay. *** Nội dung tác phẩm kể về câu chuyện tình thú vị của cặp đôi mê xê dịch. Trước khi 2 người tìm lại được nhau, họ đã đặt chân khắp muôn nơi, thấy muôn vàn cảnh cảnh đẹp trên thế giới... Để rồi cuối cùng sau mỗi chuyến đi cả 2 cùng nhận ra rằng mọi cảnh đẹp trên thế giới đều là vô nghĩa nếu chỉ có một mình ở đó. Quay ngược thời gian 7 năm trước Hà Dật Phong và Họa Trần từng xuất hiện trong cuộc sống của nhau. Khi đó cô chỉ mới 16 tuổi, còn anh đã là một sinh viên ngành y. Số phận đã sắp đặt  cho 2 người tới với nhau khi anh được một người bạn nhờ kèm cặp cô học sinh Họa Trần hay mơ mộng này. Và cứ thế tình cảm lớn dần lên giữa 2 con người ấy, anh trở thành thầy nghiêm khắc nhưng bên cạnh đó còn phải kiêm thêm rất nhiều chức vụ khác như làm bảo mẫu, làm vệ sĩ và đặc biệt là danh phận chồng bất đắc dĩ của cô. Mời các bạn đón đọc Nơi Nào Phong Cảnh Như Tranh của tác giả Lâm Địch Nhi.
Như Châu Như Ngọc - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Nhiều người cho rằng, Nhị cô nương của Cố gia xinh đẹp tươi tắn, chắc chắn là một cô nương dịu dàng như nước, nhu mì thiện lương. Nhưng mà, sự thật như thế nào thì có đôi khi chẳng mấy ai biết được. *** Trăng lạnh như sương, toàn thành bị bao phủ dưới màn đêm u tịch.   Lúc này cũng là giờ giới nghiêm, mọi con đường trong kinh đô lúc này ngoại trừ người cầm mõ gõ canh ra chỉ có bóng của những tuần vệ quân hoàng thành. Bởi vì thời tiết không tốt, trời đêm không một ánh sao, các con phố chìm trong một màu đen thăm thẳm, còn có đèn lồng lắc lư trong tay của tuần vệ quân cùng với đèn lồng treo trên cổng chính phủ đệ của nhà quý tộc thế gia tỏa ra ánh sáng le lói ảm đạm.   Đội trưởng đội tuần vệ hà hơi thổi ra một luồng khí lạnh, liếc nhìn các huynh đệ sắc mặt bị cóng đến trắng bệch bước đi ở phía sau, khẽ hô: “Các huynh đệ, hăng hái lên nào.”   Gần đây, sức khỏe của thánh thượng không tốt, vui buồn thất thường, do đó không ít cung nhân chịu tai bay vạ gió, hắn cũng không muốn gặp phải chuyện không hay trong ca gác của mình.   Vừa nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy ở phía thông với cánh cổng hoàng cung, đột nhiên một đội thị vệ mặc cẩm y cưỡi ngựa phóng vọt qua. Đội nhân mã này nhìn thấy bọn hắn cũng không ngừng lại, chỉ ném cho hắn một tấm thẻ bài, sau đó thúc ngựa biến mất trong màn đêm.   Hắn cầm thẻ bài lạnh lẽo kia lên, đặt ngay trước mặt quan sát, lập tức giật thót mình hít một hơi thật sâu.   Đây không phải là lệnh bài của đội thân vệ thánh thượng sao, hơn nửa đêm vội vội vàng vàng phóng ra ngoài cung. . .   Hắn biến sắc, không dám nghĩ nhiều nữa, nhưng tay bất giác nắm thật chặt bội đao đeo bên người   “Bong…bong….bong…” Nửa đêm canh ba, tiếng chuông ngân lên xé tan màn đêm tĩnh mịch.   Trong đông tiểu viện của nội viện phủ Ninh Bình Bá, mấy nha hoàn gác đêm đã bị tiếng chuông ngân đánh thức từ lâu, cũng không kịp búi tóc, phủ thêm ngoại sam đã vội vàng chạy về phía nội thất.   “Tiểu thư.” Bảo Lục chạy vào trong viện đầu tiên, nhìn thấy trong sa mạn có động tĩnh, liền chạy thẳng đến bên giường, gấp gáp nói: “Tiểu thư đã tỉnh chưa?”   Đi theo sau lưng Bảo Lục là mấy nha hoàn khác cũng bắt đầu châm lửa đốt đèn còn nhanh tay tháo gỡ những vật dụng trang trí gì đó hoa lệ bên trong phòng, động tác nhanh thoăn thoắt khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải chấn kinh.   “Bảo Lục, đã xảy ra chuyện gì?” Dưới áo ngủ hoa gấm là một tiểu tiểu thư chừng 10 tuổi, chậm rãi ngồi dậy, nghe thấy tiếng chuông vẫn âm vang như cũ, khuôn mặt ngây thơ trắng noãn ngơ ngác ngước mắt lên hỏi.   Bảo Lục thấy nàng ngẩn ngơ như vậy thầm nghĩ tiểu thư đã đoán được chuyện gì vừa xảy ra, xoay người mở rương gỗ lấy ra sam y thay cho tiểu thư, còn lo khí trời đêm nay trở lạnh bèn phủ thêm cho nàng một tấm áo choàng.   Ngay sau đó lại có một tốp nha hoàn đi đến, nhanh chóng thay vớ đã được ủ ấm vào cho nàng. Cũng bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, nha hoàn Thu La chỉ búi cho nàng một kiểu tóc đơn giản, dùng hai cây trâm cố định tóc lại chứ không dùng thêm bất cứ vật trang sức nào nữa.   Cố Như Cửu ngồi trên băng ghế được bọc gấm, mặc kệ mấy nha hoàn liên tay sửa soạn cho mình, tiếc tiếc rằng trong một năm tới lại không được dùng bộ trang sức trâm cài mấy hôm trước đây mẫu thân vừa chọn cho mình.   Lúc này tiếng chuông tang lại vang lên, đồng thời còn có thêm nhiều tiếng chuông như thế ngân lên, ngoại trừ đế vương băng hà ra, còn có ai được cử hành nghi lễ thế này?   Chờ đến khi nàng cầm ấm lò sưởi tay bước đến nhà chính gặp mẫu thân thì tất cả mọi vật trang trí hoa lệ trong tiểu viện của nàng đã được gỡ xuống nham nhở. Nàng có chút tiếc nuối ngẩng đầu nhìn nơi lúc trước được treo chiếc đèn lồng đỏ, tuy rằng không kịp thay bằng đèn lồng có màu sắc khác, nhưng đèn lồng đỏ đã được lấy xuống nên bây giờ nhìn lên trông có vẻ trống trải.   Nhìn thấy cảnh này, nàng liền nhớ tới vị tỷ tỷ đã xuất giá mấy ngày trước đây, khẽ mím chặt môi, trên má liền ẩn hiện đôi lúm đồng tiền xinh xinh.   Mấy nha hoàn đi bên cạnh thấy thế, biết tiểu thư đang tiếc nuối vị đại tiểu thư mới xuất giá, chẳng qua các nàng chỉ là nha hoàn, cũng không tiện khuyên can điều gì.   Phu nhân có được bốn người con, hai trai, hai gái, hai vị công tử cùng đại tiểu thư đều lớn tuổi hơn khá nhiều so với tiểu thư, cho nên đều rất thương yêu cô em gái bé nhỏ này. Sau khi Đại tiểu thư xuất giá, nhị tiểu thư luyến tiếc cũng là chuyện hiển nhiên.   Đông tiểu viện cũng khá gần chính viện, nhóm người của Cố Như Cửu đi vài bước đã đến chính viện.   Lúc này, Dương thị đang loay hoay căn dặn đám nô bộc thu xếp tất cả mọi thứ trong phủ, nhìn thấy con gái mình đến, vội vàng quay sang nói: “Cửu Cửu sao lại đến đây?” Tuy miệng nói thế, nhưng quay sang vội bảo hạ nhân ngâm ấm trà nóng cho nàng, sau đó cầm lấy tay của Cố Như Cửu xoa xoa sưởi ấm, cẩn thận kiểm tra xem nàng có bị lạnh hay không.   Năm đó, nàng đã qua tuổi 30 mới mang thai cô con gái nhỏ này. Lúc con gái chào đời, dung mạo tuy rằng xinh đẹp hơn hẳn ba đứa con trước của mình, nhưng thân hình gầy gò, tong teo, cho nên nàng luôn lo lắng đứa bé này không chống đỡ được bao lâu, liền bàn với phu quân đặt nhũ danh cho con là “Cửu Cửu”, duy nguyện con gái mình được sống thật lâu, thật bình an. ... Mời các bạn đón đọc Như Châu Như Ngọc của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh - Lã Diệc Hàm
Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh Một người hờ hững, một người đau khổ, Một người trung thành, một người lừa dối. Một người cho đi, một người cướp đoạt, Một người tin tưởng, một người giấu diếm. Chỉ tiếc rằng tình yêu không phải phép toán một cộng một bằng hai. Bạn đã bao giờ nghe nói tới một vụ án liên quan đến những mối tình cắt không đứt, càng gỡ càng rối như vậy không? Nhưng có lẽ, trong mối tình đó, chỉ cần một người bằng lòng quay đầu, nhìn về phía sau, có lẽ tất cả sẽ là bình minh tươi sáng và có lẽ ngày hôm nay… mọi chuyện đều đã khác… *** “Ra biển uống rượu có được không? Anh mời em ra bờ biển, em mời anh uống rượu?” “Được.” “Có cần đợi anh tắm rượu, thay quần áo không?” “Không cần, năm phút nữa anh sẽ ở dưới nhà đón em.” “Vâng.” Đúng năm phút sau, chiếc Lexus màu đen đỗ ngay dưới một tòa chung cư cao cấp nào đó. Một tiếng đồng hồ sau đó, Lexus đã lại xuất hiện trên bãi cát bên bờ biển. Những chai bia bị vứt ngổn ngang ở ghế sau. Ở phía trước, mỗi người kẹp một điếu thuốc trên tay, yên lặng ngồi đó. Làn khói thuốc vấn vít, hòa theo điệu nhạc nhẹ nhàng phát ra từ DVD, khẽ vang vọng trong không gian chật hẹp. Đó là bản nhạc Fur Elise nổi tiếng của nhạc sỹ Beethoven. “Sao vậy? Gọi anh ra đây mà lại chẳng nói câu gì?” Rất lâu sau, Phó Minh Tích rít một hơi thuốc, đột ngột quay mặt sang. Doãn Thần Tâm ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn suy trì trạng thái đờ đẫn như trước. Người đàn ông trước mắt có chiếc mũi diều hâu mà cô thân thuộc nhất, khiến cô cứ bất động ngồi nhìn mãi, dường như có thể thông qua hình dạng của chiếc mũi ấy, mon men tiến vào trái tim ở một nơi khác. Phó Minh Tích khẽ mỉm cười – Thật đấy, rất hiếm có người đàn ông nào ngay cả nụ cười cũng gợi cảm như vậy, nhưng Phó Minh Tích lại có thể làm được mà không tốn chút sức lực nào. “Còn nhìn nữa, anh sẽ cho rằng em đang quyến rũ anh đấy.” “…” Bờ môi mỏng nam tính căng ra, ghé sát tới trước mặt cô như có ý trêu chọc, chóp mũi hai người đã chạm vào nhau” “Thật sự định quyến rũ anh?”. Nhưng cô vẫn chẳng nói chẳng rằng. Thế là anh ấy chầm chậm di chuyển, mang theo chút trêu chọc như đùa bỡn, chút thăm dò chân thành nhất, dùng một tốc độ mà ngay cả cô cũng không nhận ra, định áp môi mình lên hai bờ môi đỏ hồng kia. Chậm rãi, từ từ, từng bước một, lặng lẽ, không một tiếng động… Chính vào khoảnh khắc đó, Doãn Thần Tâm đột nhiên khựng lại, khẽ gọi một tiếng “Phó Minh Tích”. Ngay sau đó, khi anh ấy còn chưa kịp phản ứng lại, cô bỗng nhiên òa lên khóc, nức nở rất to. Anh ấy sững người. “Phó Minh Tích! Phó Minh Tích…”, cô bỗng nhiên trở nên khác thường, giữ chặt lấy anh ấy như vớ được một cọc gỗ nổi trôi giữa đại dương mênh mông. Cô ôm chặt lấy cổ Phó Minh Tích, ra sức vùi mặt mình vào lòng anh ấy: “Phải làm sao đây? Người phụ nữ thần kinh ấy gọi điện đến nói những lời đó, em nên làm thế nào đây? Em thật sự không biết nữa…”. Tiếng khóc nghẹn ngào của cô gái khiến người đàn ông buông một tiếng thở dài khó xử, tiếng thở dài ấy khẽ khàng mà miên man. Giống như việc cô vô vọng ôm lấy anh ấy, chia sẻ với anh ấy mọi bối rối của bản thân, còn bản thân anh ấy thì vô vọng ngồi trong chiếc Lexus sang trọng nhưng vĩnh viễn không thể lái ra khỏi bãi cát mênh mông này vậy. Tay Phó Minh Tích, rất lâu sau, cuối cùng cũng nặng nề ôm chặt lấy cô, che chở cô trước vòm ngực mình, tay còn lại vỗ về bả vai đang không ngừng run rẩy của cô. Giây phút ấy, Phó Minh Tích đã nghĩ, nếu tất cả cho phép, anh ấy tình nguyện cứ ôm cô như vậy, cho tới khi biển cạn đá mòn – chỉ cần cô đồng ý… ... Mời các bạn đón đọc Em Là Vì Sao Trong Mắt Anh của tác giả Lã Diệc Hàm.
Câu Chuyện Mà Anh Không Biết - Lục Xu
Sách Nói Câu Chuyện Mà Anh Không Biết   Một cô gái si tình một chàng trai, luôn tự trách mình tại sao không thể gặp anh sớm hơn được anh yêu thương được anh che chở lo lắng. Hiện tại anh đang quen và yêu một cô gái, tình cảm anh dành cho cô ấy rất thiêng liêng nhưng đột nhiên một biến cố lớn xảy ra anh bị tai nạn mất trí nhờ, tuy anh không còn nhớ gì nhưng phần ký ức về người con gái anh yêu sẽ vẫn còn tồn tại trong đầu anh không bao giờ quên. Lúc này cô mới nhận ra, xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn, liệu hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau? Nhưng chuyện kì tích đó sẽ mãi mãi không bao giờ xảy ra với cô. *** "Anh nói, mắt nhìn của anh vẫn tốt. Trước khi mất trí nhớ, anh yêu cô ấy, liệu sau khi đã quên hết tất thảy, anh có còn tình cảm với cô ấy hay không? Tình yêu chính là người trong trái tim mình trước sau luôn là một, dù cho anh mất đi kí ức thì người mà anh yêu vẫn chỉ là cô ấy. … Lộ Chi Phán có phần thấp thỏm. Trong đầu cô chợt xuất hiện một ý nghĩ, nếu cô và anh gặp nhau sớm hơn, liệu hai người có thể sống hạnh phúc bên nhau? Cô rõ ràng hơn ai hết, chuyện đó không thể nào xảy ra." Mời các bạn đón đọc Câu Chuyện Mà Anh Không Biết của tác giả Lục Xu.