Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Bạn đang đọc truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! của tác giả Vương Tử Ao. Tử Kiêu không ngờ mình chỉ đọc một tiểu thuyết mà thôi, thế mà lại có thể xuyên vào thế giới trong đó. Tiểu thuyết thể loại chính thụ, thuộc tính vạn nhân mê, anh lại xui xẻo xuyên vào bạn trai cũ của ảnh đế, vai công phản diện ác độc, pháo hôi. Thân phận hiện tại không được tốt cho lắm, là một minh tinh trong giới nhưng đã qua thời kì nổi tiếng, mà ấn tượng để lại trong lòng mọi người cũng không mấy tốt đẹp. *** Edit + beta: Iris Nhà ăn được trang trí ưu nhã và thanh lịch, đặc biệt là ánh đèn trang nhã, nhẹ nhàng lại không rườm rà, không quá đơn điệu nhưng cũng không chói mắt, tiếng dương cầm trong như tiếng nước chảy réo rắt bên tai. Ở một ghế gần góc phòng, một người đàn ông mảnh khảnh, ăn mặc giản dị đang ngồi. Người đàn ông này đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, nhưng từ sườn mặt thanh tú và đường viền quai hàm đẹp đẽ vẫn có thể thấy được, người này rất đẹp trai. Người này chính là Từ Kiêu. Từ Kiêu nhìn di động, lẩm bẩm: "Đang chơi tôi đấy hả..." Từ Kiêu xuyên vào quyển Jack Sue cẩu huyết này đã hơn một tháng. Bây giờ anh chính là pháo hôi ác độc số một trong sách - - bạn trai cũ của ảnh đế công - Từ Tiêu. Mà người lần này cậu hẹn là nam hai trong sách - - Trang Dục. Từ Kiêu cất điện thoại, kéo mở cổ áo đã được cài chặt cúc áo, ngồi thẳng lưng, một tay chống cằm, ỉu xìu vẽ vời lên mâm đồ ăn. Đúng lúc này, Từ Kiêu liếc ra cửa thì nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang, bịt kín từ đầu đến chân - - vào những ngày nắng nóng như này mà còn đeo khẩu trang, đội mũ, còn đeo kính râm giống anh nữa chứ. Từ Kiêu dụi mắt rồi nhìn lại, người này thật sự đang đi về phía anh. Này coi như là đến rồi đúng không, Từ Kiêu lập tức lên tinh thần, nhanh chóng cài nút cổ áo, đứng lên, nở một nụ cười xán lạn chào đón người tới. "Tới tới tới, đói bụng rồi đúng không?" Từ Kiêu ấn hắn ngồi xuống: "Chúng ta ăn trước đã, ăn trước đã!" Người đàn ông xua tay. Từ Kiêu "ây da" một tiếng, một tay kéo hắn, tay khác chỉ vào thực đơn, cười tủm tỉm: "Trang tiên sinh đừng khách khí, đây đều là tâm ý của tôi." Người đàn ông lại lắc đầu. Tiết kiệm đến vậy?* *Nguyên văn là "拽成这样?", chữ "拽" là túm, nắm, lôi, kéo; "成" là làm xong, hoàn thành, nói thiệt là không hiểu ý bạn Kiêu =.= Nụ cười của Từ Kiêu cứng đơ, anh hít sâu một hơi: "Trang tiên sinh đừng cứ từ chối mãi thế, nếu ngài bận thì chúng ta có thể hẹn lần sau được không?" "Tôi không phải Trang Dục..." Người đàn ông kéo khẩu trang xuống, hai người nhìn nhau, người đàn ông xấu hổ nói: "Tôi là trợ lý của Trang Dục, tên Chu Văn." Từ Kiêu sững sờ: "A???" Từ Kiêu đầu óc mơ màng đi theo trợ lý Chu đã được trang bị vũ khí tối thượng, đi đến thang máy có chữ VIP chói lọi, lên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời CBD - - vẫn phải quẹt thẻ thang máy. Cửa thang máy mở, Từ Kiêu choáng váng trước sự trang hoàng lộng lẫy, thiếu điều như muốn khắc chữ "mày rờ không nổi" lên đó. Nhân viên phục vụ đều mặc tây trang trắng tinh, tựa như quản gia quý tộc Anh của vài thế kỷ trước. Bọn họ cung kính nói: "Xin chào trợ lý Chu." Từ Kiêu đi phía sau trợ lý Chu được dính ké hào quang, được bọn họ khom người chào: "Tiên sinh, mời." Người phục vụ dẫn Từ Kiêu đến một lối đi đặc biệt, hắn kéo tấm biển cấm vào chỗ kim trụ hồng lan*, làm ra tư thế mời. *Không biết dịch thuần Việt sao cho đúng nữa, search hình thì có, nhìn đỡ hình đi nha. Từ Kiêu đi theo sau hắn, đến một lối đi hẹp dài, nhân viên phục vụ dẫn anh đến trước một cánh cửa, lui ra sau cung kính nói: "Trang tiên sinh ở đây." Nói xong, hắn yên tĩnh rời đi. Để lại một Từ Kiêu chết lặng: "..." - - Đẩy cửa ra, đối diện là cửa sổ sát đất, có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm phồn hoa. Từ Kiêu thấy rất rõ tấm poster khổng lồ của Trang Dục, to khoảng ba tầng lầu đang được treo trên tòa nhà chọc trời kế bên. Từ Kiêu: "..." Cái này...!có phải khoa trương quá rồi không? Anh biết Trang Dục nổi tiếng, trong sách cũng nói hắn là "siêu sao Tử Vi Tinh* tuyến một", nhưng cái này cũng quá ư là...!Jack Sue rồi! *Tử Vi Tinh (sao Tử Vi): thuộc âm thổ, là Bắc Đẩu chủ tinh. Trong 14 chính diệu của Đẩu Số, nó là lãnh đạo của các sao, cho nên Cổ nhân gọi là "đế diệu", ví với hoàng đế. Có đặc tính: - Có khí quý phái, có tài lãnh đạo, có phong thái của người ra lệnh. - Có lực điều giải, tức là giỏi khống chế và làm thay đổi. - Có lực khắc chế, là nói đối với hai sao Thất sát và Phá quân. - Có lực cạnh tranh, đặc biệt đối thủ càng mạnh thì đấu trí của Tử vi càng mạnh. - Có lòng tự tôn, mà còn có tính cách mạnh mẽ, giống như hoàng đế nhất định phải giữ sự tôn nghiêm của bản thân. (Cre: tuvi.cohoc.net) Còn chưa nói đến mấy cái khác, trên tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố, anh đã thấy tận mười mấy hai chục tấm poster của Trang Dục đấy. Càng khoa trương hơn nữa là khu nhà ăn của CBD có cái màn hình khổng lồ 360 độ không góc chết, chuyên phát đi phát lại mấy cái quảng cáo thời trang cao cấp sang trọng của Trang Dục. Mọe nó rồi tránh đường nào, che trời lấp đất luôn rồi a! "Đứng đó làm gì?" Giọng của người đàn ông trầm thấp như tiếng Guitar Bass, có chút lạnh nhạt và lười biếng. Từ Kiêu sửng sốt, vội xoay người lại. Mặc dù đã thấy trên poster, quảng cáo và màn hình vô số lần, nhưng khi chủ nhân của tất cả những thứ đó thực sự xuất hiện trước mặt, Từ Kiêu vẫn không khỏi sững sờ. Đường nét khuôn mặt của Trang Dục rất hoàn hảo, sâu sắc, đôi mắt phượng mang theo khí chất phương đông giống như một nét vẽ của Chúa. Dưới ánh đèn mờ ảo, Trang Dục nửa dựa vào ghế, khẽ ngẩng đầu nhìn anh, đôi đồng tử màu nâu vàng ánh lên rực rỡ như hổ phách. Đẹp...!Đẹp quá đi. Trong poster đã đủ tuấn mỹ, gặp được người thật còn đẹp hơn gấp bội. Không hổ danh là siêu sao...!Tận mắt nhìn thấy Trang Dục, Từ Kiêu không còn cảm thấy mấy từ hình dung trong sách là Jack Sue nữa. Trưởng thành kiểu này, không đỏ thì cũng tím, nếu không thì chắc chắn là ánh mắt của quần chúng nhân dân có vấn đề. Trang Dục liếc anh một cái, nhàn nhạt hỏi: "Anh không ngồi sao?" Từ Kiêu hoàn hồn, vội gật đầu cười nói: "Ngồi ngồi ngồi." "Anh tìm tôi là có chuyện gì?" "Tôi..." Từ Kiêu sửng sốt, anh và Trang Dục đồng thời lên tiếng. "Xem ra chúng ta cũng tâm linh tương thông ha." Từ Kiêu cười ha ha. Trang Dục hiển nhiên không có hứng thú với sự nhiệt tình của Từ Kiêu, vì vậy y cắt ngang chủ đề: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Từ Kiêu vốn định hàn huyên thêm hai câu, nhưng thấy Trang Dục không hứng thú thì cũng thôi. Từ Kiêu ho khan: "Nếu đã vậy, cái này, cậu xem, hiện tại tôi sắp hết hạn hợp đồng, Lâm Ý của các cậu không phải cũng đến kỳ rồi sao, phong cách của hai chúng tôi cũng hơi giống nhau, nếu cậu ta rời..." Trang Dục nheo đôi mắt đẹp lại: "Làm sao anh biết được hợp đồng của Lâm Ý hết hạn?" Từ Kiêu đang uống nước, thiếu chút nữa bị sặc. Anh làm sao biết được, tất nhiên là do xuyên sách rồi. "...!Cái này, tôi có cách của tôi." Từ Kiêu bẻ đề tài trở lại: "Cậu cũng biết rồi đó, nếu đặt tôi vào công ty khác, tôi sẽ phải cạnh tranh cùng Lâm Ý, hơn nữa quan hệ công chúng sẽ luôn xào mấy cái đề tài so sánh giữa tôi và Lâm Ý." Từ Kiêu nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt "tôi đang nghiêm túc". "Cậu cũng biết rồi đó, nếu đặt tôi vào công ty khác, tôi sẽ phải cạnh tranh cùng Lâm Ý, hơn nữa quan hệ công chúng sẽ luôn xào mấy cái đề tài so sánh giữa tôi và Lâm Ý - - Đúng vậy, lần này tôi muốn tiến vào ngành điện ảnh, nhưng so với Lâm Ý, giá trị của tôi hơi rẻ mạt." "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chắc cậu cũng không muốn Lâm Ý bị tôi quấn mãi đúng không?" Con ngươi hổ phách đẹp đẽ của Trang Dục nheo lại: "Anh đang uy hiếp tôi?" "Tôi không có a." Từ Kiêu ngữ điệu vô tội: "Cậu ký hợp đồng với tôi đi, sau này chúng tôi đều do cậu quản lý, sao mà uy hiếp được?" "Với lại, ký với tôi thì mất đi một người cạnh tranh với Lâm Ý, không phải rất tốt sao?" Từ Kiêu chớp chớp mắt, thầm bổ sung thêm, tôi còn có thể trợ công nha. Trang Dục cười nhạo, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm lạnh lùng. "Đây là toàn bộ lý do anh tự đề cử mình sao?" Trang Dục nhàn nhạt nói: "Nếu đã vậy thì không cần nói thêm nữa." "Anh muốn tranh thì tranh đi, không liên quan đến tôi." Trang Dục đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Từ Kiêu, sắc mặt y sắc bén như hoa tai chữ thập màu đen: "Tôi mở studio, không phải chỗ nhận người vô gia cư." Quả nhiên tính toán với quỷ thì không nên tính toán hai lần, Trang Dục không muốn ký, Từ Kiêu đã đoán được trước. Nhưng...!Tiểu tử này, tuy rằng soái nhưng lại nói chuyện không khách khí chút nào. Kiêu ngạo. Từ Kiêu gật đầu, thuận miệng ừ một tiếng. Thái độ của Từ Kiêu làm Trang Dục không khỏi nhướng mày, ngay lúc này y nghĩ, coi như anh cũng có chút chí khí. Y cho rằng một người nhút nhát và xu nịnh như Từ Kiêu, nếu không đạt được mục đích sẽ lì lợm la liếm mới đúng. Nhưng Từ Kiêu chỉ ừ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh mà lười nhác. Đúng lúc này, người đối diện bỗng nói: "Cái đó, Trang Dục a..." Quả nhiên là vậy, Trang Dục khẽ nhếch mép, sau đó thờ ơ quay đầu lại. "Anh còn muốn nói gì." Người đối diện dường như đang ngại ngùng, xoa xoa cái mũi, cười ngượng ngùng: "Bữa cơm này...!Cho tôi nợ trước được không?" Trang Dục: "..." Người đối diện cười ngại ngùng, cái chí khí lúc nãy chắc chắn là ảo giác của y. Nhìn anh như vậy làm gì? Từ Kiêu bị tầm mắt lạnh băng của Trang Dục nhìn chằm chằm đến dưng cả lông tơ, chột dạ cười với Trang Dục. - - Trời đất chứng giám, anh thật sự sắp hết tiền a, chầu cơm này còn đắt hơn một tháng nằm viện của anh. Siêu sao Trang Dục mở đôi môi mỏng, lạnh lùng nói: "Anh không cần trả." Không cần anh trả thì quá tốt! Tảng đá lớn trong lòng Từ Kiêu rơi xuống, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ. Trang Dục nhíu mày nhìn cái người tự dưng trưng ra vẻ mặt xán lạn. Nhưng cố tình người này lại còn không biết, vui vẻ rạo rực đi theo y vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, Trang Dục thấy anh cực kỳ chân chó nói: "Thế này đi, lần sau gặp nhau, tôi mời cậu một bữa." Biết ngay mà, Trang Dục thầm chế nhạo - - quả nhiên là "lấy cớ" để lần sau gặp mặt. Trang Dục không nhìn Từ Kiêu, lạnh băng nói: "Không cần." "Sao có thể không biết xẩu hổ vậy được." Từ Kiêu giả bộ đưa đẩy một chút, chứ thực ra anh đang chờ ba chữ* đó đấy. *Không cần tiếng trung là 不需要, có ba chữ. Anh làm gì còn tiền mà mời cơm! Nhưng lễ tiết là phải có, Từ Kiêu ho khan: "Nói thế nào tôi cũng lớn hơn cậu, cứ coi như anh em mời cậu đi ăn cơm, chuyện bình thường thôi mà, đừng khách sáo!" Lại là anh em, Trang Dục càng thêm chán ghét cái tự coi là thân thiết của Từ Kiêu, thậm chí không thèm nhìn Từ Kiêu lấy một cái, càng không muốn nói nhiều với Từ Kiêu. Từ Kiêu định nói thêm, nhưng nhìn Trang Dục làm mặt lạnh thì anh lại ngại ngùng gãi gãi mặt, anh biết y không thích anh rồi, được chưa. Từ Kiêu lẩm bẩm trong lòng, tuổi còn nhỏ mà mặt đã thúi quắc như vậy rồi, cho dù có đẹp thì cũng...!cũng không lễ phép chút nào biết không! Y mà cứ đà này không nổi lâu đâu! Cố tình khi cửa thang máy mở ra, màn hình đối diện lại đang chiếu cảnh Trang Dục coi thường chúng sinh. Từ Kiêu: "..." Vô luận như thế nào, cho dù cái mông tên kia có lạnh cỡ nào thì công phu trên mặt vẫn phải làm cho đầy đủ. Từ Kiêu cúi đầu khom lưng đưa Trang Dục đến xe như tiểu thái giám cung tiễn hoàng thượng, còn giúp anh mở cửa xe, rồi chào hỏi Chu Văn. Trang Dục: "..." Chu Văn cách một cái cửa sổ nhìn Từ Kiêu nhiệt tình vẫy tay với Trang Dục. Thấy vậy Chu Văn tò mò hỏi: "Anh Trang, hai người ký rồi sao?" Trang Dục nói: "Không có." Không có, vậy sao tên kia trông vui thế? Trong xe, Chu Văn thấy não mình không đủ dùng, nhưng hắn chỉ là trợ lý, không nên hỏi nhiều, thế là vỗ vỗ tài xế: "Chúng ta đi nhanh thôi, lỡ bị fans phát hiện thì phiền lắm." Cuối cùng cũng chịu đi rồi, Từ Kiêu nhìn theo xe Trang Dục lăn bánh, nụ cười cứng ngắc cũng dịu lại. Anh quay người lại, sau lưng là một biển quảng cáo pano*, vẫn là tấm hình lạnh lùng thờ ơ của Trang Dục. *Nó nè: Không thể không nói, khuôn mặt lạnh lùng này thực sự rất phù hợp với địa vị cao quý, thiếu điều muốn viết bảy chữ to đùng lên mặt - - "Tôi rất cao quý, anh không xứng" Từ Kiêu càng nhìn càng ngứa mắt, ngó trái ngó phải, thấy không có ai, anh đứng dưới tấm biển quảng cáo pano tay đấm chân đá vào không khí hết nửa ngày mới hết tức. "Bỏ công sức làm việc sẽ được đền đáp, trời có mưa gió thất thường, người có...!người có thăng trầm khó lường!" Quên lời cũng không ảnh hưởng đến khí thế của Từ Kiêu, anh thừa dịp không có ai mà xả ra hết: "Người đấu người đá, sẽ có ngày anh bị lật thuyền cho xem!" Mà cách đó không xa, con ngươi hổ phách đã thu hết đường quyền của Từ Kiêu vào đáy mắt. Trang Dục cười nhạo: "Trong ngoài bất nhất." Giọng y trầm thấp, Chu Văn nghe không rõ, mặt mê mang ngó trái ngó phải: "Anh Trang vừa nói gì vậy?" "Không có gì." Trang Dục không nhìn kính chiếu hậu nữa, nhàn nhạt nói: "Đi thôi." * Từ lần bị từ chối ký hợp đồng, Từ Kiêu vốn nghĩ rằng anh và Trang Dục sẽ không gặp lại nhau nữa. Ai ngờ chưa được ba ngày, anh lại thấy Trang Dục. Từ Kiêu đang đi trên đường thì thấy một hàng dài xếp hàng từ trong trung tâm mua sắm đến bên ngoài trung tâm mua sắm, dài đến chỗ đèn giao thông. "Nhiều người dữ vậy?" Từ Kiêu nói thầm, tò mò nhìn xung quanh. Rốt cuộc là ai mà có nhiều fans đến vậy? Anh đến gần hơn để nhìn poster mà mấy fans đó giơ lên, hai chữ phóng đại trên tấm poster còn có thể là ai ngoài - - vị Tử Vi Tinh mới gặp mấy hôm trước. Từ Kiêu: "..." Sao đi đâu cũng gặp vậy nè? Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa! Của tác giả Vương Tử Ao.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.
Khoảng Cách Của Người
“Đố các bạn, trên thế gian này khoảng cách nào là xa nhất? Đó không phải là khoảng cách từ ngọn núi này đến ngọn núi kia Cũng không phải là khoảng cách từ đại dương này đến đại dương kia Cũng không phải là khoảng cách từ châu lục này đến châu lục kia Mà đó là.. khoảng cách của một vòng trái đất” Khi đọc những câu này bạn có thấy quen thuộc không? Ngày còn bé, cứ ngỡ đấy chỉ là một câu nói vui đùa cho một bài hát thôi, thế nhưng khi lớn lên mới càng hiểu sâu sắc hơn cái khái niệm “khoảng cách của người”? Đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, không phải là xa mặt cách lòng, mà đáng sợ chính là khoảng cách giữa tâm hồn người. Có một câu chuyện đã viết về đề tài này rất hay, để mình giới thiệu các bạn nhé! ----- Truyện xảy ra khi Đình Sương đang trải qua những ngày đầy đen tối của cuộc đời mình. ~ Loay hoay đi tìm mục tiêu và ước mơ của mình là gì. ~ Chọn một ngành học phù hợp mà chính bản thân cậu cũng chẳng mặn mà với nó lắm. ~ Người yêu 7 năm lăng nhăng bị cậu bắt gặp rồi chia tay. Vì hắn ta mà cậu come out rồi cãi cọ một trận lớn với gia đình, khắc khẩu với ba, không hòa hợp với mẹ kế cuối cùng thì cái tình yêu chém đinh chặt sắt mà cậu bảo vệ đó cũng tan vỡ theo cái cách cậu không muốn nhất. ~ Bỏ lỡ ngày học đầu tiên của một vị giáo sư khó tính, nguy cơ bị cấm học cao, mà cấm học là tốt nghiệp trễ. (Đình Sương đang du học ở Đức) Vậy đó, tình cảm, gia đình, sự nghiệp, tương lai của cậu lúc này rối như tơ vò, và cậu như kẻ khát nước giữa sa mạc, không tìm được ánh sáng cho mình. Tuổi 24, ai đã từng trãi qua mới thấm thía cái cảm giác bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời đó, cái cảm giác lơ lửng lúc nào cũng có thể rơi vào bế tắc vì không có gì níu lấy. Đình Sương chính là tấm gương phản chiếu tuổi trẻ của mỗi chúng ta. Và rồi nhờ một ứng dụng kết bạn, cậu làm quen được một người bạn. Một người xa lạ không quen, cách cậu 287km, nhưng lại có thể lắng nghe những tâm tư thầm kín nhất của cậu, mọi ấm ức của cậu về cuộc sống, và nhất là về vị giáo sư khó chịu môn Robotik kia! Cậu gần như kể hết mọi ấm ức và nói xấu vị - giáo – sư kia không chút ngần ngại với người bạn của mình mà không hề hay biết rằng, người đang bị cậu nói xấu và người đang nghe cậu nói xấu là cùng một người! Đó hẳn là một cảm giác hết sức Yomost, khi mà Bách Xương Ý một mặt trả lời email của một bạn học sinh hết sức đáng thương, hết sức chân thành nhưng ngay một giây sau thì anh liền phát hiện ra, cậu học sinh đó cực kì không hài lòng về mình. Nghe cùng một người vừa cầu xin vừa phàn nàn chính bản thân mình, trải nghiệm đó mới kì quái như thế nào chứ? Vậy là hai con người xa lạ, ở hai nơi cách xa nhau, nhưng rồi hóa ra lại gần nhau đến thế, đã gặp gỡ trong một tình huống lạ lùng hết sức như vậy đó! Nhưng nếu không có nhân duyên kì quái này, hẳn cả hai sẽ không hiểu nhau, sẽ không hấp dẫn nhau nhiều đến vậy, là những người trưởng thành, khi đã bị đối phương thu hút, họ liền nhanh chóng xác định quan hệ! Bách Xương Ý chính là một mẫu hình sugar daddy lý tưởng của chụy em chúng mình đó! Học hàm học vị đều cao, nhưng anh không đem lại cảm giác mọt sách của một thanh niên kỹ thuật mà toát lên vẻ chín chắn, thành thục của một người đàn ông 36 tuổi. Tất cả những bồng bột, những trải nghiệm điên cuồng nhất thời trẻ đều đã được Bạch Xương Ý đi qua. Ở bên cạnh anh, dường như không bao giờ là nhàm chán bởi anh sẽ luôn dẫn dắt bạn khám phá mọi điều thú vị của cuộc sống theo cái cách lịch lãm của một người đàn ông. Bách Xương Ý chẳng khác nào một chai rượu vang đã được ủ lâu năm, càng lâu thì càng quý, càng ở bên thì càng dễ say sưa. Và Đình Sương cũng mê đắm anh thật nhiều! Người đàn ông này có lý tưởng rất lớn về công việc dạy học của mình. Bạn nào đã và đang học đại học hãy trả lời. Bạn có thích một giảng viên đánh rớt bạn nếu bạn vắng học buổi đầu không? Bạn có thích một giảng viên điểm danh thường xuyên và khắt khe không? Bạn có thích một giảng viên dạy một đằng kiểm tra một nẻo không? Ngày xưa thời còn đi học, mình gọi đó là dũng – sĩ – diệt – sinh viên. Oái ăm thay, Bách Xương Ý chính là một giảng viên có nguyên tắc như vậy đấy! Nhưng giáo sư Bách không hề đáng ghét một tí nào đâu, mà bởi anh luôn coi đại học là một thánh đường rất quan trọng, và mỗi người sinh viên chính là yếu tố không thể thiếu, anh thật sự để tâm và mong mỏi sinh viên thật sự nghiêm túc mà thôi! Người thầy nghiêm khắc ấy thế mà lại có lúc bị cục cưng nhà mình dụ dỗ phá vỡ đi quy tắc, để rồi sau đó, anh lại phải tăng ca để sửa chữa lại sai lầm trong một phút u mê. Người đàn ông đầy ôn nhu đó, rất nhiều lần vì cục cưng của anh mà chịu nhún mình. Anh cho Đình Sương sự quan tâm, chăm sóc của một người yêu, sự chỉ dạy chia sẻ của một người anh, một người thầy, giúp cho Đình Sương – người đang lạc lối trong sa mạc – dần tìm thấy ánh sáng ở tương lai và niềm tin vào hiện tại. Xuyên suốt truyện, có rất nhiều đoạn đối thoại giữa hai người, dường như là Bách Xương Ý đang nói với Đình Sương, cũng dường như là lời tác giả nói với bạn đọc – câu chuyện về tình yêu, lí tưởng và tuổi trẻ. Quan trọng nhất, khi Đình Sương gặp khó khăn lớn nhất của cuộc đời mình, vừa oằn mình đối phó với âm mưu tranh giành chiếm đoạt gia sản, vừa mất mát buồn thương chuyện gia đình thì Bách Xương Ý đã luôn ở cùng cậu, cho cậu thêm sức mạnh, giúp cậu chống lại kẻ thù. Một người bạn trai đa – zi – năng như Prof. Bai đây, tui biết tìm kiếm ở đâu? Chuyện tình yêu của họ từ lúc xa lạ, rồi xung đột, rồi bên nhau và hiểu nhau hơn, lại cùng nhau đi qua sóng gió, khoảng cách từ 287km đã trở về 0km, thực sự là một câu chuyện rất đẹp mà bạn không nên bỏ lỡ Và cái tên truyện “Khoảng cách của người”, cũng như cách tác giả đặt tên chương bằng số km thật sự đầy ý nghĩa. Hai con người từ nơi xa xôi không biết, tưởng chừng như chẳng có phần trăm cơ hội nào gặp nhau lại trở thành những người thân thiết nhất, ấy mậy mà những người đã luôn ở cạnh ngay bên ta lại chưa từng hiểu ta, giống như người em cùng cha khác mẹ của Đình Sương, dù cậu yêu thương anh trai mình, nhưng giữa giây phút lựa chọn hay nghi ngờ, cậu đã không chọn tình thân. Thế nên đáng sợ không phải là khoảng cách địa lý, đáng sợ chính là khoảng các giữa lòng người. Chỉ có một trái tim dũng cảm, không sợ tổn thương, luôn luôn chân thành thì sẽ gặp được hạnh phúc! Nhắc nhở nho nhỏ, Prof Bai của chúng ta đã từng có một đời vợ. Nếu nói ưu điểm của anh là quá hoàn hảo, thì hoàn hảo cũng chính là khuyết điểm của anh. Vì luôn luôn thể hiện mình ở phong độ tốt nhất, luôn đối xử mọi người theo cách chuẩn mực nhất, mà hơn 30 năm cuộc đời, Bách Xương Ý giống như một cỗ máy, anh chưa từng để lộ cảm xúc cá nhân hay sự bồng bột của mình cho người khác thấy. Với vợ mình cũng là thái độ tương kính như tân đó khiến cho hôn nhân hai người đổ vỡ. Chỉ đến khi gặp Đình Sương, cậu chính là khuyết điểm của anh. Anh sẽ vì u mê cậu mà phá vỡ quy tắc nào đó, sẽ vì cậu mà nói những điều thầm kín trong lòng chưa từng nói với bất cứ ai, vì cậu mà đưa mình vào chỗ nguy hiểm, vì cậu, cũng là vì tình yêu! Một câu chuyện có sự hòa trộn nhịp nhàng giữa hơi thở đời sống và lãng mạn của tình yêu. Mỗi nhân vật đều có khuyết điểm, nhưng họ hoàn hảo khi ở bên nhau. Mời các bạn đón đọc Khoảng Cách Của Người của tác giả Công Tử Ưu.
Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm gặp nhau tại một cuộc thi ở trường. Bọn họ là "anh em tốt", ở cùng, học cùng, chơi cùng, thậm chí ngủ cùng, tắm cùng... Nhưng khi có ai hỏi quan hệ bọn họ là gì, thì họ lại trả lời là "bạn thân". Nhưng tất nhiên là mọi người đều ngầm hiểu đó là kiểu quan hệ gì. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có rất nhiều thứ trái ngược. Triệu Tử Thiêm là một người keo kiệt. Cậu ta có thể đi hết ba siêu thị chỉ để chọn một sợi dây cáp mạng. Nhưng Lương Đông: "Tiêu tiền cho em anh không đau lòng đâu!". ___ Siêu năng lực mà Lương Đông muốn có là "mắt nhìn xuyên thấu", còn Triệu Tử Thiêm là "tàng hình". Hai người vì chuyện "mắt nhìn xuyên thấu" của Lương Đông có thể nhìn thấy "tàng hình" của Triệu Tử Thiêm hay không, mà có thể cãi nhau một lúc. ___  Lương Đông đã từng nói với mọi người: "Chuyển lời cho nhau, mơ tưởng em ấy cũng vô dụng!" Triệu Tử Thiêm cũng nói: "Xuân phong mười dặm chẳng bằng anh!". ___  Triệu Tử Thiêm nói: "Lương Đông giống đại dương vì anh ấy có cảm giác rất tươi mát".  Có người hỏi tại sao Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông tươi mát. Cậu ấy liền nghiêm túc nói một câu: "Anh ấy rất tươi mát mà!". Lương Đông nói: "Triệu Tử Thiêm là cầu vồng" Phải chăng bởi vì cậu ấy thích mặc màu mè?. Lương Đông hình dung Triệu Tử Thiêm là "một cuốn chính kinh hàm hồ linh tinh". Còn Lương Đông trong mắt Triệu Tử Thiêm là "một nam tử hán cẩn thận ngũ đại tam thô". ___ Đối với Lương Đông mà nói "một nghìn câu anh yêu em, không bằng một câu anh nuôi em". Cho nên, yêu hay không yêu, không cần tùy tiện nói, mà chỉ cần biểu hiện. Triệu Tử Thiêm hỏi: "Anh nói, vào sinh nhật em sẽ tặng em một căn nhà Tam Hoàn phải không"?".  Lương Đông trả lời: "Đương nhiên rồi. Nếu muốn thì sinh nhật năm nay anh tặng em luôn đó!". ____  Lương Đông nói: "Đồng cam có thể, cộng khổ thì khó quá!" Triệu Tử Thiêm lại nói: "Không, cộng khổ thì có thể, đồng cam thì quá khó!" ___ Đối với hai người họ, thật ra kết hôn chỉ là một loại hình thức. Cho nên giữa bọn họ, mãi mãi không có gì ngăn cách. Chỉ cần đối phương vui là được rồi. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông. Mọi người có hiểu cái gì là vận mệnh an bài không?. *** Tại tập đoàn tài chính Lương thị, ở tầng thứ 64 có một người đàn ông ngồi ở trên ghế da lớn màu đen, bàn làm việc vô cùng rộng lớn, trên đó bày từng chồng văn kiện cao thấp khác nhau. Màn hình máy vi tính tinh thể lỏng hiện đại phát sáng ánh vào gương mặt người đàn ông có đường nét nam tính ngời ngời. Người nọ khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài di chuyển nhanh thoăn thoắt nhấn phím máy tính, phát ra những tiếng kêu lách cách đơn điệu. Gian phòng ngoài tiếng bàn phím máy tính chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của người kia. Cửa sổ sát đất làm bằng kính một chiều, một mặt kính lớn phía trước có thể nhìn ra được phong cảnh xung quanh. Bỗng có một tiếng gõ cửa đánh tan sự trầm mặc đó, người đàn ông đang ngồi trên ghế da hơi dừng lại động tác một lúc, sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Cánh cửa phòng làm việc chậm rãi mở ra, Triệu Tử Thiêm cầm theo một số giấy tờ đi vào. Triệu Tử Thiêm hôm nay mặc quần âu màu xám đơn giản, đường may tinh tế khéo léo làm tôn lên cặp mông vểnh tròn. Áo sơ mi trắng phía trên không đóng đến hang cúc cao nhất, để lộ ra yết hầu chậm rãi di chuyển. Ai đó một thân sơ vin vốn dĩ vô cùng lịch sự, nhưng trong mắt của người đang ngồi trên ghế da kia chính là vô cùng nóng bỏng hư hỏng, vừa vặn để cho cặp mông mê người được phô diễn toàn bộ. Triệu Tử Thiêm có điểm lo lắng rụt rè cầm văn kiện tiến về phía Lương Đông: "Lương tổng, chuyện hôm qua anh giao cho em..." Lương Đông đưa mắt nhìn về phía trước khoảng ba giây rồi lại cúi đầu tập trung làm công việc của mình không có ý định lên tiếng. Triệu Tử Thiêm một bộ dạng lo lắng bất an chầm chậm bước tới trước bàn làm việc của Lương Đông đặt văn kiện ngay ngắn lên đó: "Lương tổng anh xem, em đã xử lý số liệu rất chính xác" Lương Đông dừng tay đang gõ máy tính, lưng tựa vào thành ghế da lười biếng cầm lên văn kiện kia xem một lượt rồi nhíu mày đáp xuống bàn làm việc, trầm giọng nói: "Làm sai hết cả rồi, thư ký Triệu em rốt cuộc có tập trung chú tâm hay không thế?" Triệu Tử Thiêm hoảng sợ vội vã vòng sang bên phải đứng ở bên cạnh Lương Đông luống cuống mở ra mấy trang văn kiện: "Không thể nào, em ngày hôm qua đã tăng ca rất lâu, kiểm tra rất nhiều lần rồi. Lương tổng anh có nhầm hay không vậy?" Lương Đông hửm một tiếng, bàn tay lơ đãng chạm vào đùi của Triệu Tử Thiêm: "Ý thư ký Triệu đây là sao?" Triệu Tử Thiêm cảm giác được người bên cạnh cố tình làm vậy liền lùi lại phía sau hai bước luống cuống đáp: "Lương tổng, ý của em không phải như vậy, được rồi để em cầm về tính toán lại xem" Lương Đông đưa tay giữ lại văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm; "Còn phải đợi cầm về tính toán? Anh ngay bây giờ cần đến văn kiện này!" Triệu Tử Thiêm một bộ dạng khó xử lo lắng: "Như vậy... như vậy..." Lương Đông đưa tay vuốt đến phía đũng quần của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng vội vã né tránh: "Lương tổng thỉnh tự trọng!" Lương Đông gật đầu, tùy ý mở ra một trang văn kiện rồi chỉ vào đó: "Chỗ này xử lý số liệu sai, thư ký Triệu mau đến xem" Triệu Tử Thiêm đứng im bất động một lúc, sau đó không còn cách nào khác đành phải tiến đến cúi đầu chăm chú xem xét: "Lương tổng, phiền anh xem lại đi chỗ này em tính không có sai" Lương Đông từ trên ghế da đứng dậy bước về phía sau đứng áp sát Triệu Tử Thiêm, một tay giữ lấy eo cậu, một tay bắt đầu đưa xuống mông cậu khẽ xoa nắn. Triệu Tử Thiêm giật mình phản kháng: "Lương tổng, anh..."   Mời các bạn đón đọc Nắng Hạn Gặp Mưa Rào của tác giả Giai Nhân.
Âm Dương Nhãn
Mỗi ngày nhìn thấy muôn màu muôn sắc, chúng ta không còn cảm thấy có gì mới mẻ, hấp dẫn. Nhưng nếu một ngày nào đó, chúng ta chỉ nhìn thấy hai màu trắng đen, thế giới chỉ còn giới hạn trong hai sắc màu đó, không nhìn thấy màu sắc tươi đẹp của trang phục, của thức ăn, không còn phân biệt được sắc thái của tranh vẽ, của phim ảnh...  Một người mù màu như Tô Dập, không có khả năng phân biệt được màu sắc, thế nhưng có một ngày, lại bắt gặp được một ánh sáng khác, một ánh sáng chói mắt, không hè giống với những sắc màu bản thân từng nhìn thấy... Vì vậy, Tô Dập vô thức đi theo ánh sáng làm người cảm thấy ấm áp, đuổi theo người có sắc thái cực kì đặc biệt kia. Và phát hiện, mình đang đứng trước cửa một bộ môn đặc vụ.  Thân là đội trưởng đặc vụ bộ môn chuyên âm thầm xử lý những vụ án đặc biệt, gần nhất Nghệ Tu phát hiện hình như mình bị một người kỳ quái dây dưa?  Nghệ Tu: "Cút cút cút, ngành chúng ta không cần gà luộc!"  *** "Đôi mắt thông linh nhưng không có sức mạnh" Tô Dập, cùng "thân có sức lực mạnh mẽ nhưng mắt mù không nhìn thấy quỷ" Nghệ Tu chính là trời sinh một đôi.  Tô Dập nghiêm túc nói: "Anh là cứu rỗi đời em."  Nghệ Tu cười nhạo một tiếng: "Vớ vẩn." Rõ ràng em mới chính là cứu rỗi của anh.  Hoan nghênh mọi người tới ban ngành đặc biệt chuyên xử lý những vụ án không bình thường!! Mọi người nghĩ đây là ban ngành tập trung những kẻ bệnh thần kinh đi, a phi, mọi người trong ngành đều là nhân tài a, mau mau nhảy hố đê~ ~ *** Danh sách này xếp theo độ tuổi lớn đến nhỏ nha ^_^! Nó dựa theo cáo suy đoán, lúc edit có thông tin 9 xác t sẽ chỉnh lại. *ĐẶC VỤ BỘ MÔN*làm việc dưới quyền chính phủ Vưu Minh Thành 30 (nam) nam nhân ôm mối thù gia tộc Mao Thiên Tuyền 29 (nữ) chị gái tình cảm Vu Hãn Âm 27 (nam) chuyên gia giao tiếp Nghệ Tu 25 (nam) đội trưởng lạnh lùng Đỗ Phái Tuyết 22 (nữ) ngự tỷ dũng mãnh Khương Tu Hiền 22 (nam) tử sĩ mặt baby Kỷ Bạch Tình 22 (nữ) em gái vú em của đội Tô Dập 21 (nam) họa sĩ nội tâm Bình Hạo Diễm 17 (nam) nhóc phản nghịch, thiên tài vi tính Tống Nghị 28 (nam) đội trưởng đội hình sự kiêm chuột bạch *HẠO CA TÔNG*tam đại tông môn huyền môn Nghê Nguyên Tư thánh tử ma ốm sáo ngọc Nghê Nguyên Tư (thánh tử) ma ốm, sáo ngọc *THIÊN HUYỀN TÔNG*nhất đại tông môn huyền môn Nghệ tông chủ tông chủ cha Nghệ Tu phong lưu trường kim Nghệ tông chủ (tông chủ) cha Nghệ Tu, phong lưu, trường kiếm Từ Nhạc Trạm (hôn phu Đỗ Phái Lan) 25 Quách Phi Minh Tào Tuấn Đạt *TỬ VI TÔNG*nhị đại tông môn huyền môn Vi Tam tông chủ tính tình nóng như lửa trường côn xích kim Vi Tam (tông chủ) tính tình nóng như lửa, trường côn xích kim Mời các bạn đón đọc Âm Dương Nhãn của tác giả Thanh Loan Cửu Tiêu.