Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện nàng O

REVIEWS CỦA ĐỘC GIẢ Chuyện nàng O hay chuyện chàng K? Gần nửa cuộc đời mình, Hầu tước Sade trải qua trong tù hoặc trại tâm thần. Người ta hoặc là mê đắm Sade, hoặc là ghê tởm Sade, không có chung chung. Napoleon Bonaparte ném Sade vào tù không qua xét xử. Guillaume Apollinaire gọi ông là “linh hồn tự do nhất từng tồn tại trên đời”. Trong khi năm thế hệ gia đình ông áp dụng omertà (luật im lặng) đối với ông và danh xưng “hầu tước” trở nên ô uế đến nỗi nó trở thành một điều cấm kỵ thì những nghệ sĩ trường phái siêu thực ca tụng ông là “Hầu tước Thần thánh”. Nhưng dù yêu hay ghét Sade, họ cũng phải thừa nhận rằng: Sade nguy hiểm, và tiểu thuyết 120 ngày ở Sodom, theo lời Sade, là “câu chuyện dơ bẩn nhất từng được viết ra kể từ thời khởi thủy”. Sade đã đúng, và có lẽ, luôn đúng, cho đến khi xuất hiện Pauline Réage cùng Chuyện nàng O vào năm 1954. “Một cây bút còn nguy hiểm hơn cả Hầu tước Sade”, một nhận định về Pauline Réage khi O được phát hành ở Mỹ. Và ấy là đơn vị xuất bản Grove Press đã toan tính để đưa ra thị trường những cuốn sách trần trụi của Miller, của Burroughs, và tất nhiên, của Sade, trước, những mong mở đường cho O ra mắt. Khi Hầu tước Sade, khi Gustave Flaubert, Henry Miller hay D.H. Lawrence viết về tình dục, những gì họ viết đã đủ để làm những người đứng đắn phải nhăn nhó, những người đoan chính phải hoảng hốt, những người đạo đức phải chướng tai. Nhưng họ vẫn là đàn ông, ở đàn ông, sự suy đồi là không thể chấp nhận nhưng được phép. Còn Pauline Réage là một người đàn bà, một người đàn bà không có đồng minh. Với những người đàn bà truyền thống, Chuyện nàng O là một tác phẩm bẩn thỉu. Với những người đàn bà cấp tiến, Chuyện nàng O là một tiểu thuyết nhục nhã. Từ đầu đến cuối, Chuyện nàng O là một tường thuật chi tiết về đời sống tình dục một người đàn bà. Trang đầu tiên, sau một buổi hẹn hò, O và người tình bước lên chiếc xe taxi, rồi bất thình lình, người tình yêu cầu O cởi lần lượt từng món đồ, giao nàng đến một lâu đài nơi nàng được học cách quy phục. Và ở trang cuối cùng, O được gợi ý ở lại lâu đài để làm gái điếm. Một câu chuyện khiêu dâm hoàn toàn về tình dục, vì tình dục, tôn thờ tình dục, một câu chuyện nơi toàn bộ các nhân vật từ chính đến thoáng qua dường như đều bị quy giản về những phấn hứng, khoái cảm và dục vọng, và chúng là trọng tâm trong sự tồn tại của họ, không gì khác. O là một cuộc cách mạng so với nàng Justine của Sade. Justine được miêu tả như một nạn nhân, là đối tượng huyễn mộng để Sade mượn tay những thầy tu và những quý ông vần vò, còn O là một nạn nhân chủ động, một con mồi luôn tự lảng vảng quanh cái bẫy, một nô lệ cầu cạnh được tẩy não, và nếu có giấc mơ tình dục nào ở đây, thì đó đều là giấc mơ của O, dù có vẻ chúng giống hơn những cơn ác mộng. Justine đi theo tiếng gọi của đức hạnh nhưng bị đức hạnh phản bội, còn O tin rằng sự phục tùng của nàng đã là biểu hiện tối cao của đức hạnh. Tôi bạo gan cho rằng không nên so sánh O với Justine, mà nếu có một hình tượng đối trọng để đối thoại với nàng O, ấy phải là chàng Josef K. trong Vụ án của Franz Kafka. “Hẳn ai đó đã vu khống Josef K. nên một buổi sáng nọ anh bị bắt, dù chẳng làm điều gì sai quấy.” – câu mở đầu của Vụ án. Cả hai tiểu thuyết đều khởi sự bằng một sự cố bất thình lình, giữa một ngày như mọi ngày, và rồi O và K. cứ thế bước vào một thế giới với những quy tắc mà họ chưa từng biết, ban đầu nghe như một trò đùa, song hóa ra trò đùa đó chính là hiện thực, hoặc hiện thực chính là trò đùa. Cả O và K. đều bị nuốt chửng bởi hệ thống, một hệ thống mù lòa nhưng biết mọi thứ, một hệ thống lơ lửng, vô hình, không ai áp đặt, không ai ép buộc, không ai tìm được cách lách ra – như hệ thống trong Vụ án, hoặc không ai tìm cách lách ra – như hệ thống trong Chuyện nàng O. Josef K. bị rình rập bởi tất cả mọi người, mọi thứ đều thuộc về tòa án, tất cả mọi người đều biết về vụ án của anh trong khi chính anh lại mù mờ về nó. O bị cưỡng đoạt và ngược đãi bởi tất cả những người đàn ông, đến lượt mình, cô cưỡng đoạt và ngược đãi những người đàn bà khác, cô là tù nhân và cô là kẻ cai ngục, những xiềng xích nối từ người này sang người khác, và tất cả đều canh gác lẫn nhau. Thế giới của O tưởng như phóng đãng và buông thả, nhưng lại là phiên bản thế giới nơi không ai nhúc nhích được khỏi vị trí của mình, đàn bà quy phục đàn ông và đàn ông quy phục đàn ông ở địa vị cao hơn. Rất tương đồng với thế giới của K., nơi K. luôn ảo tưởng rằng có một thứ tự do sau khi vụ án khép lại, tôi thì đồ rằng ngay cả sau khi K. chết “như một con chó!”, nếu Kafka có viết tiếp phần hai khi linh hồn Josef K. bước lên thiên đường thì vụ án của anh vẫn chưa kết thúc và anh sẽ phải chầu trực trong một hàng dài trước cánh cổng của thánh Peter để chờ luận tội. Ngay cả cách đặt tên của O và K. cũng gặp nhau ở một sự mơ hồ bất định. K., một chữ cái mà với Kafka, thật xấu xí, thật buồn nôn, nhưng vì thế, ông nghĩ nó giống mình. Còn O, không ai biết O nghĩa là gì. Đó là một cái tên không có tính cá nhân, cũng như hàng triệu những người đàn bà nội trợ không tên, bị giải thể tư cách một con người, bị vật hóa, bị đóng dấu, bị sở hữu, và hạnh phúc với điều đó. Réage nguy hiểm hơn cả Sade, có lẽ là bởi thế. Justine chỉ là cô nàng “đổ lỗi”, nói như Simone de Beauvoir. O không đổ lỗi cho ai, cô lựa chọn điều đó. Nhưng sự phó mặc và niềm vui thích trong sự tự hạ thấp mình nơi O chẳng phải chính là bản chất tự nhiên của con người? Như ta vẫn quỳ trước Chúa và giao ban đời mình cho sự định đoạt của Chúa. Sự tự do không có gì đáng để thèm muốn, vì sự tự do là sự bơ vơ, không ai muốn là kẻ chịu trách nhiệm cuối cùng của cuộc đời mình và Chúa được tạo ra để gánh trên vai gánh nặng ấy. Cũng thú vị khi nghĩ về Kafka như một người ghê tởm tình dục và trong nhật ký của ông ngập tràn những cơn sợ hãi vô căn cứ về bệnh giang mai hay mang thai ngoài ý muốn. Trong khi Pauline Réage có một sức tưởng tượng vô tận về tình dục và những trò tra tấn tình dục. Những sự biến thái đi theo hai thái cực hoàn toàn đối lập, thế mà đến cuối cùng đi một vòng cung lại gặp nhau tại một điểm: con người trong sự hiện hữu hoàn toàn bế tắc. Sade từng viết, “dù Kinh thánh tuyên bố Sodom sẽ cháy mãi mãi, nhưng ngay cả ngọn lửa ấy cũng đã tắt từ lâu.” Cho nên, khi Simone de Beauvoir đặt ra câu hỏi “Chúng ta có buộc phải hỏa thiêu Sade không?”, chúng ta có lẽ cũng đã có câu trả lời. Ngay cả có hỏa thiêu Sade, thì ngọn lửa ấy cũng sớm muộn sẽ tắt. Nếu có gì đó còn dai dẳng hơn cả sự trừng phạt của Chúa, đó là tội lỗi của con người. Biết đâu đây lại là một tin vui đối với Josef K. Hiền Trang *** Chuyện nàng O: bản tuyên ngôn tính dục hay cuộc cách mạng văn chương huê tình nữ lưu nước Pháp Được xuất bản năm 1954, Chuyện nàng O đã tạo nên một bản tuyên ngôn tính dục, kéo theo đó là một scandal lớn trong giới văn chương Pháp với vô số ý kiến trái chiều trước một thể loại mới, mà về sau Pauline Réage đã được xem là người đặt nền móng đầu tiên: văn chương huê tình nữ lưu. Ra đời vào những năm 50 của thế kỷ trước, tính đến nay đây là một trong những tiểu thuyết Pháp được dịch nhiều nhất. Mặc những tranh cãi trái chiều trên văn đàn Pháp kể từ khi mới xuất bản, Chuyện nàng O vẫn giành về giải thưởng Les Deux Magots chỉ một năm sau đó. Chuyện nàng O là câu chuyện về tình yêu, về đam mê cùng những ham muốn đầy táo bạo với nhân vật chính là nàng O, một nhiếp ảnh gia thời trang xinh đẹp ở Paris. Không ít người coi đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết khiêu dâm, nhưng Chuyện nàng O còn là một tiếng kêu, tiếng kêu của một con người muốn bản thân mình thuộc về một người khác. Liệu, một người phụ nữ có thể đi bao xa để thể hiện tình yêu của mình? Cho dù sự quy chiếu vào thói bạo dâm – khổ dâm được thể hiện rõ nét nhưng những điều tác phẩm này muốn bày ra trước mắt độc giả không chỉ là những hành vi thực hành tính dục; nó muốn người đọc chứng kiến nhân vật bước vào một cuộc tìm kiếm cái tuyệt đối: sự dâng hiến bản thân, để rồi thấy mình hạnh phúc khi được giải thoát khỏi những ham muốn, lợi ích và mặc cảm cá nhân. Đặc biệt, dưới ngòi bút tỉ mỉ, sắc lạnh của Pauline Réage, câu chuyện càng mang nặng sức thôi miên và ám ảnh hơn bao giờ hết. Được xuất bản năm 1954, tiểu thuyết đặc biệt này, cùng phần tiếp theo ra mắt bạn đọc vào năm 1969, đã tạo nên một bản tuyên ngôn tính dục, như một lời hồi đáp cho những ảo tượng bạo dâm của đàn ông, kéo theo đó là một scandal lớn trong giới văn chương Pháp với vô số ý kiến trái chiều trước một thể loại mới, mà về sau Pauline Réage đã được xem là người đặt nền móng đầu tiên: văn chương huê tình nữ lưu.  “Chắc hẳn Chuyện nàng O là bức thư tình dữ dội nhất mà một người đàn ông từng được nhận.” – Jean Paulhan Pauline Réage là bút danh của nhà văn, nhà báo, dịch giả Anne Cécile Desclos (1907 – 1998). Bà là tác giả của nhiều tiểu luận, lời tựa, tác phẩm dịch và một số bài thơ. Năm 1994, sau bốn mươi năm Chuyện nàng O được xuất bản, bà mới tiết lộ mình chính là người đã viết nên một trong những tiểu thuyết Pháp được dịch nhiều nhất, tác phẩm đoạt giải thưởng văn chương Les Deux Magots nhưng cũng gánh chịu rất nhiều điều tiếng này. Review LA (T/H) Mời các bạn mượn đọc sách Chuyện nàng O của tác giả Anne Cécile Desclos.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ác Ma Chi Sủng
Ác Ma Chi Sủng   Thông Tin Tác giả: Nhược Thủy Lưu Ly Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Sủng, HE, Văn học phương đông. Converter: sazuchan - TTV Edit truyện: Phương Thiên Vũ Edit ebook: Kayako Saeki Nguồn: flora0712.com Đăng:  Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com   Giới Thiệu   Nàng không nhớ rõ mình là ai, chỉ biết là nàng tỉnh lại thấy người đầu tiên là hắn, nhưng là nàng biết hắn thực chán ghét nàng, bởi vì hắn trong mắt chán ghét như vậy rõ ràng, cho nên hắn ngoan ngoãn trốn tránh hắn, cho dù cùng tồn tại một cái dưới mái hiên, cũng tận lượng không cho hắn xem thấy mình. Một hồi tai nạn xe cộ, hắn nhặt về một cái tiểu bạch thỏ, hắn ghét nhất bị kẻ yếu, đối với tiểu bạch thỏ giống nhau nàng đương nhiên đồng dạng chán ghét, nhưng là sự tình tựa hồ có chút bất ngờ, này chỉ tiểu bạch thỏ lại có thể. . . Giống như. . . Không sợ hắn? Phấn khích đoạn ngắn nhất: "Dạ, cái kia tỷ tỷ không có ngươi bộ dạng đẹp!" "Tiểu ngoan. . ." Thâm thúy u lam con ngươi bất đắc dĩ nhìn thấy trong lòng bé, lại cường điệu, "Không thể dùng đẹp để hình dung nam nhân!" "Vì cái gì?" Hắn rõ ràng cũng rất đẹp a! "Bởi vì ta không thích!" "Nha. . . Ta đây sau khi không nói. . ." Những người khác sớm đã hoàn toàn cứng ngắc, giống như bị định dạng hoàn chỉnh thông thường, thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Lão Đại ghét nhất bị người ta nói hắn bộ dạng đẹp, nữ nhân này lại nói! Đây không phải điểm tựa, điểm tựa phải . . Nàng cư nhiên còn còn sống! Hơn nữa lão Đại còn đối với nàng ôn nhu như vậy, lão Đại khi nào thì hội học thuật ôn nhu? Bọn hắn như thế nào không biết? Phấn khích đoạn ngắn nhị: "Lão Đại, ngươi thật sự cần làm như vậy?" "Vì cái gì không?" "Ngươi không lo lắng dọa hỏng nàng?" "Đây là nàng nhất định thừa nhận, ta sẽ lôi kéo nàng cùng nhau xuống Địa ngục!" Đang nói có chút âm hàn, lại lộ ra chân thật đáng tin kiên định. Mà vốn nên sợ hãi người, lại vẻ mặt cười ngọt ngào vọt vào trong lòng ngực của hắn, không ngừng mà đốt đầu nhỏ, "Ta muốn cùng Dạ cùng nhau!" Ôm nàng nhỏ xinh thân mình, nguyên bản tuyệt mỹ mặt lạnh lùng thượng lộ ra mỉm cười, tản ra ác ma hơi thở hai mắt lại có thể nháy mắt trở nên ôn nhu như nước. Người xem sửng sốt sửng sốt quay về bất quá thần. Phấn khích đoạn ngắn tam: "Ngươi để cho ta không nên đi quấy rầy nàng? Cũng bởi vì tư Minh Dạ yêu nàng? Ngươi liền không có nghĩ qua ta cũng yêu nàng sao?" Huống chi nàng là thê tử của hắn không phải sao? "Không phải ta mạn phép giúp lão Đại, mà là lão Đại so với ngươi càng yêu nàng, không có nàng, ngươi bất quá là mất đi một nữ nhân, mà lão Đại mất đi chính là toàn bộ thế giới!" Sủng văn! Thích tích thân, hoan nghênh khiêu hố! ! ! *** Nhược Thủy Lưu Ly là tác giả nổi tiếng với hàng loạt tác phẩm như: Thê chủ tà mị, Gian nịnh quốc sư yêu Tà thê, Khí phi hồ sủng,…Chính vì thế không ngoài dự đoán khi tác phẩm ngôn tình sủng H – Ác ma chi sủng do tác giả này chắp bút, nhanh chóng nhận được hàng loạt phản hồi tích cực của độc giả ưa thích ngôn tình. Ác ma chi sủng là một trong những tác phẩm ngôn tình hiếm hoi được lòng độc giả từ đầu đến cuối truyện. Tác phẩm gồm 130 chương, điểm chung là chương nào cũng tràn ngập những chi tiết sủng cho con dân no nê con mắt. Không phải ngẫu nhiên mà tác giả xây dựng những chi tiết sủng H trong tác phẩm của mình. Nhược Thủy Lưu Ly tô vẽ vào tâm trí độc giả cuộc hội ngộ đẹp như mơ giữa hai nhân vật chính, vừa lãng mạn, ngọt ngào nóng bỏng đến đỏ mặt tía tai. Cô – Hạ Duy Y, sát thủ đứng đầu bảng trên thế giới, xinh đẹp, mê hoặc như một bông hoa anh túc, thân phận của cô đầy phức tạp. Anh – Tư Minh Dạ, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới. Cuộc gặp của hai nhân vật chính đầy bất ngờ và thú vị. Hạ Duy Y bị đối thủ chơi xấu gặp tai nạn xe mất hết trí nhớ, nhờ chiếc nhẫn kỳ dị trên tay đã thu hút được Tư Minh Dạ lãnh khốc “cứu vớt” cô. Hạ Duy Y mất hết trí nhớ, trở thành một tiểu bạch thỏ đúng nghĩa, cô sợ hãi mọi thứ và trở nên ngốc nghếch hệt như đứa trẻ. Tưởng chừng như điều đó sẽ khiến Tư Minh Dạ chán ghét, thế nhưng một Hạ Duy Y tiểu bạch, ngốc nghếch đơn thuần lại làm trái tim chồng chất vết thương của Tư Minh Dạ dần dần tan chảy. Anh cưng chiều gọi cô hai tiếng “bảo bối”. Ác ma chi sủng tập trung đi vào những tình tiết sủng H xoay quanh Hạ Duy Y và Tư Minh Dạ tại hai thời điểm: Lúc cô mất trí nhớ và lúc đã có lại ký ức. Điều đặc biệt khi tác giả xây dựng hình tượng nhân vật Hạ Duy Y là, mặc dù cô mất đi trí nhớ, nhưng bản năng của cô luôn tỏa ra một luồng sáng khiến người khác phải kinh sợ. Mình ấn tượng với rất nhiều chi tiết trong Ác ma chi sủng, ví dụ như: Tư Minh Dạ ghen với cả con gấu cho chính anh mua cho cô, chỉ vì cô mải chơi với gấu quên mất anh; Hạ Duy Y đơn thuần nhưng với phụ nữ ngấp nghé Tư Minh Dạ thì thẳng tay cho một bạt tai; tưởng Tư Minh Dạ bênh “người tình cũ” quát cô, Hạ Duy Y không nói hai lời phi từ lầu 2 xuống bỏ chạy, đánh nhau với anh đến nỗi anh nội thương; hay những chi tiết Tư Minh Dạ cố kìm nén dục vọng của bản thân chỉ vì sợ dọa cô sợ, sợ cô còn quá nhỏ,… Ác ma chi sủng không chỉ đơn thuần là một tác phẩm ngôn tình sủng H, nó còn là truyện hắc bang với nhiều cảnh vì thế giới ngầm,ở đó có chết chóc, có tranh giành, có phản bội. Thực chất Hạ Duy Y chính là Kiều Bối Nhi – một đứa con bị vứt bỏ của Kiều Gia, chị gái Kiều Tịch Nhan nhăm nhe hãm hại, không những vậy Kiều Bối Nhi cô còn có một người chồng trên danh nghĩa Vũ Văn Lạc. Sau khi lấy lại được trí nhớ, Hạ Duy Y dùng thân phận Kiều Bối Nhi tiếp cận Vũ Văn gia nhằm giải đáp hàng loạt bí ẩn xảy ra xung quanh cô. Nếu bạn sợ những tác phẩm nhàm chán mà ở đó, xuyên suốt quanh quẩn những cử chỉ ngọt ngào của cặp đôi nhân vật chính thì mình tin rằng Ác ma chi sủng sẽ hợp khẩu vị của bạn! Trong tác phẩm ngôn tình sủng H này còn có hàng loạt những tình tiết bất ngờ tạo nên ngã rẽ cho các nhân vật cả chính cả phụ. Đó là những lần họ cùng nhau vượt qua sự đuổi giết của kẻ thù, là sự hy sinh của những người tưởng chừng như xa lạ, là  nỗi đau đớn khi người mình yêu thương nhất phản bội mình. Có một điều mà cho dù ở phân đoạn nào trong tác phẩm cũng không thay đổi, đó là tình yêu mà Tư Minh Dạ dành cho Hạ Duy Y. Anh thậm chí còn buông xuôi muốn chết khi nghĩ rằng cô đã chết, nếu không có Hạ Duy Y xuất hiện bắn tử vong tình địch thì có lẽ cô đã phải thực sự đối mặt với các xac lạnh tanh của anh. Tư Minh Dạ luôn cưng chiều gọi cô hai từ “bảo bối”, những tình tiết ngọt đến đau lòng con dân cùng những hành động không thể nóng bỏng hơn giữa các nhân vật hứa hẹn khiến độc giả nghẹt thở. Mình thả nhẹ một chút cảm xúc khi đọc tác phẩm này, hy vọng khi đi sâu vào khám phá Ác ma chi sủng, bạn sẽ không phải thất vọng khi nhảy hộ tác phẩm sủng H tuyệt phẩm này!