Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thanh Hoa Đế Quân

“Thế nhân đều biết đến sự tồn tại của Thần – Ma – Nhân tam giới, song lại không biết, trên đời này thực tế có giới thứ tư mang tên Vô Phương. Tuy vậy, nhiều năm trước đây, Vô Phương Thần Tộc đóng cửa Vô Phương Giới và toàn bộ thông đạo đến tam giới. Vô Phương trở thành nơi thần bí nhất trong bốn giới. Vô Phương Giới lấy nữ tử làm đầu, nhưng có điều, nếu thân phận cao quý một chút, nam tử cũng có thể dựa vào nỗ lực để giành lấy địa vị tương đồng.” (*) Thần quân Quân Tử Thiều cai quản Vô Phương Giới đã độc thân sáu vạn năm, giờ là lúc muốn kén “rể”. Nàng nhìn khắp tam giới, cuối cùng cũng nhắm trúng Thanh Hoa Đại đế ở Đông Cực, bèn lấy sính lễ đưa lên thiên giới, xin được cưới Thanh Hoa làm thần hậu. Vâng, bạn không đọc nhầm đâu, nữ chính của chúng ta lấy lễ vật định rước thần hậu Thanh Hoa về Vô Phương Giới. Nhưng thần hậu này dường như hơi “khó nhai”, cứng mềm gì đều không ăn. Ngày đầu tiên, sờ tay chàng một cái, chàng lạnh lùng ném Quân Tử Thiều xuống vách núi. Sau này Quân Tử Thiều chạy luôn xuống địa phủ làm phán quan, hằng ngày lên thiên giới báo cáo công việc để được ngắm thần hậu tương lai. Nhưng mặc cho nàng sàm sỡ hay tán tỉnh chàng, kết quả chỉ có một - Quân Tử Thiều bị đánh roi rồi ném khỏi Thái Hoà cung của Thanh Hoa đế quân. Cứ tưởng câu chuyện cọc đi tìm trâu này cứ tiếp diễn mãi như vậy mà không có kết quả, thì sau một lần hai người giúp một người trần thoát khỏi thiên mệnh bi thảm, mọi thứ đã thay đổi. Thanh Hoa đối xử tốt với nàng hơn, còn nói muốn lấy nàng. Quân Tử Thiều vui sướng chuẩn bị một đám cưới thật hoành tráng. Nhưng đến lúc hai người cùng bước vào Vô Phương Giới, nàng lại buông tay. Đường thông giữa hai thế giới đóng lại, Quân Tử Thiều đã chuẩn bị cùng tất cả đám thần tiên trên thiên giới cùng táng thân. Đây là một câu chuyện xưa rất dài, cũng rất đau khổ. Ngàn năm vạn năm trước, có một cô gái nhỏ được hứa hôn cho Thanh Hoa đế quân. Nhưng chẳng kịp đợi đến lúc nàng trưởng thành, cha của nàng bị buộc tội phản bội thiên giới, chịu cực hình, hai mẹ con bị đày đến Vô Phương Giới. Cô gái nhỏ đến phút cuối vẫn cầu xin Thanh Hoa giúp đỡ, nhưng chàng chưa bao giờ quay đầu lại. Chuyện cũ như một thước phim đã mòn vẹt, chiếu đi chiếu lại đến mức tim đau nhỏ máu. Cô gái nhỏ năm xưa quay lại thiên giới, trở thành một thần quân xinh đẹp tài giỏi, nhưng lòng vẫn chất chứa hận thù. Cô gái đó chính là Quân Tử Thiều. Vậy thì, Thanh Hoa tình nguyện gánh chịu tất cả những hận thù ấy, chỉ mong nàng một đời bình yên. Cuối cùng, nàng ôm trái tim vỡ nát quay về Vô Phương, hắn ở lại thiên giới, chắp vá nốt những mảnh hồn của cha nàng đưa đi đầu thai. Sau tất cả, nàng vẫn yêu hắn như thế, vì hắn mà buông tha những chuyện năm xưa. Và hắn cũng yêu nàng đến thế, dù cho nàng từng kiếm chém hắn đến máu thịt tan nát, dù cho nàng bước đi vĩnh viễn không trở lại. Và cuối cùng, khi yêu thương đủ nhiều cảm động trời đất, họ sẽ có một cái kết hạnh phúc bên nhau. “Nếu đã yêu đến vậy, hà cớ gì để cho nàng đi?” “Nếu nàng thống khổ như thế, vì sao phải khiến nàng ở lại. Là ta có lỗi với nàng, nàng hận ta, lại yêu ta, thấy ta chỉ thêm đau lòng. Nếu ta đã yêu nàng như vậy, thì sao có thể đứng nhìn nàng đau lòng.” (*) Diệp Tiếu là một trong số tác giả huyền huyễn tôi khá yêu thích. Truyện của Diệp Tiếu vừa hài hước, lại có những tình tiết đau lòng đến tê tái. Và đặc biệt, tác giả này có sở thích ngược các nhân vật nữ. Quân Tử Thiều còn may mắn hơn chán các bạn đồng lứa của mình bởi nàng chỉ bị nam chính đánh vài cái, ném khỏi núi vài lần. Truyện này tổng quan thì thiên về ngược nam hơn một chút. Và vì là đoản văn nên có một số chi tiết không rõ ràng cũng hơi vội vàng (thật sự nếu viết thành truyện dài cũng được vì cái cốt khá là hay). Kết truyện thì… đừng để review lừa tình, hai người cuối cùng cũng sống hạnh phúc bên nhau. :v Quân Tử Thiều quay lại thiên giới, Thanh Hoa đế quân cũng “sống lại”, hai người buông bỏ hết chuyện cũ. Truyện ngắn và khá dễ đọc, nên hi vọng các bạn sẽ thích nó. (*) Trích đoạn từ bản edit _______________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thời điểm Tất Phương mang theo công văn chuyên vụ tiến vào Lăng Tiêu Điện, chúng tiên môn vừa thương nghị vấn đề lũ lụt xong. Sau một hồi hăng chí tranh luận, chúng tiên cảm thấy có chút mệt mỏi, thế là dưới sự ân chuẩn của Thiên Đế, sai tiên thị(1) bày biện bàn ghế, một đám thần tiên bầu bạn cùng Thiên Đế uống trà uống trà, dưỡng thần dưỡng thần, chuẩn bị lát nữa lại tiếp tục vì vấn đề ban nãy mà tái chiến một phen. Tất Phương đến quả thật đúng lúc, sau khi đi vào, khỏi phải chờ đợi chúng tiên nói dứt lời, Thiên Đế liền trực tiếp giơ tay bắt chuyện: “Có công văn gì sao?” Kỳ thực những công văn thông thường từ lâu đã không cần do Tất Phương đích thân trình lên, Tất Phương tự mình lên điện, nhất định là văn kiện quan trọng khẩn cấp. Nghe Thiên Đế hỏi, Tất Phương tiến về phía trước một bước, chậm rãi mở miệng nói: “Vừa rồi có công văn từ Vô Phương Giới chuyển đến.” Lời này vừa thốt ra, trà không ai uống, dưỡng thần cũng không ai dưỡng, chúng tiên trên Lăng Tiêu Điện đều sáng rực con mắt, chuyển tầm nhìn về phía cuộn giấy lớn duy nhất trong tay Tất Phương. Thế nhân đều biết đến sự tồn tại của Thần – Ma – Nhân tam giới, song lại không biết, trên đời này thực tế có giới thứ tư mang tên Vô Phương. Năm đó Phụ Thần sáng thế, Vô Phương chính là tác phẩm đầu tiên, chẳng qua kỹ thuật không thành thục, về sau bị Phụ Thần vứt bỏ, vốn tưởng rằng vùng đất này không còn khả năng tiếp tục sinh sôi nảy nở thêm bất kỳ sinh mệnh nào nữa, nhưng không nghĩ tới, Vô Phương Giới cuối cùng vẫn cho ra đời Vô Phương Thần Tộc. Bọn họ dùng một loại tinh thần kiên trì cứng cỏi, cải tạo Vô Phương thành chốn phồn hoa không hề thua kém ba giới khác. Tuy vậy, nhiều năm trước đây, Vô Phương Thần Tộc lại đóng cửa Vô Phương và toàn bộ thông đạo đến tam giới, từ đó cùng tam giới đoạn tuyệt, độc chiếm một phương. Vô Phương Tộc không ra, những giới khác cũng không tìm được lối vào, thế là Vô Phương Giới liền trở thành nơi thần bí nhất trong bốn giới. Vạn năm trước, một vị Tinh quân đi nhầm vào Vô Phương rồi quay về, viết nên “Vô Phương Du Ký” bán chạy nhất tam giới, góp phần đẩy cảm giác thần bí của Vô Phương lên đỉnh điểm. “Vô Phương Du Ký” kể rằng, Vô Phương Giới lấy nữ tử làm đầu, nhưng có điều, nếu thân phận cao quý một chút, nam tử cũng có thể dựa vào nỗ lực để giành lấy địa vị tương đồng. Chuyện này đối với tam giới luôn lấy nam tử làm đầu mà nói, là một sự kiện mới lạ, vả lại sự kiện này thuộc về Vô Phương Giới, nên càng dị thường hơn. Mời các bạn đón đọc Thanh Hoa Đế Quân của tác giả Diệp Tiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trường Hận (Vô Tâm) - Đạm Anh
 "Ta cùng sư phụ thành thân, sư phụ cái gì cũng tốt, duy nhất không tốt chính là không yêu ta. Ta thề, kiếp sau sẽ là người vô tâm."  Kiếp này, nữ chính - mang một chữ Uyển đi đầu thai, nhưng không phải là Tạ Uyển của kiếp trước, mà là Tiêu Uyển - 1 quận chúa của kiếp này. Nàng cái gì cũng có, cha mẹ, anh cả yêu thương, nhưng chỉ có một điều, họ nói nàng là người vô tâm. Sống 10 mấy năm mang theo căn bệnh kì lạ, điều duy nhất làm nàng có hứng thú đến Nam Thư Quán là nghe Dịch Phong đàn. Bỗng một hôm, từ đâu cha mẹ "ôm" về 1 cao nhân, bắt nàng nhận làm sư phụ, hắn hứa hắn sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng....  Thẩm Yến, kiếp trước nam chính có 1 thân tuyệt thế võ công, được mệnh danh là vô song công tử, cả đời chỉ thu nhận một đồ đệ của ân nhân, nhưng lại không rõ tình cảm là thứ gì. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, nàng lại thích hắn, tìm cách để hắn phải cưới nàng. Nhưng nàng đã lầm, hắn là một kẻ vô tâm, 2 năm, đổi lấy sự tương kính như tân của hắn. Nàng đã sai, sai trầm trọng, sai lầm ấy kéo theo cốt nhục của hắn phải theo nàng. Sau khi nàng chết, hắn nhận ra lòng mình, tự phế 1 thân tuyệt kĩ võ công, làm 9999 việc thiện để được mang kí ức kiếp này khi đầu thai. Và hắn - Thẩm Hoàng đã được như ý, cái ngày nàng kính trà nhận hắn làm sư phụ, hắn như lạc về thời gian khi nàng bái sư ở kiếp trước.  Tần Mộc Viễn, y là bạn thanh mai trúc mã của Tạ Uyển, hôn phu môn đăng hộ đối của nàng. Từ nhỏ y chỉ có 1 ý nguyện, đó là cưới nàng về làm vợ. Nhưng sao nàng lại phản bội y theo hắn, nàng không gọi y là Cẩn Du ca ca. Được, kiếp này y mang cái tên Cẩn Du (tên tự) của kiếp trước theo kiếp này, y sẽ đầu thai vào gia đình có gia thế hơn, để xem nàng còn không gọi y 2 tiếng Cẩn Du hay không?  Kiếp trước là 3 người, kiếp này là 4 người. Liệu Tần Mộc Viễn kiếp này là ai? Dịch Phong là mắc xích gì của câu chuyện? Con người muốn vô tâm thì được hay không? Kẻ cố ý làm sai ý trời sẽ bị trừng phạt....  Đây là 1 truyện ngược nam rất đáng đọc. Không như những truyện khác, nữ chính mang theo kí ức mà xa lánh nam chính, lần này chính nam chính là người nhớ hết thảy mọi chuyện, sờ cũng không sờ được, chỉ ráng đứng nhìn mong nàng được hạnh phúc.   Nam phụ truyện này khá biến thái, nữ chính chết được khá lâu, xác đã bị phân hủy nhưng vẫn đào lên bái đường cưới nàng về làm vợ. Cái cảnh diễn tả ổng hôn cái xác mà mình muốn ói cả cơm  Khi nam chính về nhà phát hiện ra cướp về hắn đành lập mộ cho thê tử, 1 người 2 mộ, 2 vi phu vì nàng mà lập.  Truyện đan xen 2 kiếp khá thú vị, nhưng chính vì thế mà nhiều chỗ tác giả viết còn tối ý, hơi mông lung và có phần khó hiểu. Dường như đã dồn hết công lực vào đầu truyện, đến cuối cùng thì lại không thỏa mãn được người đọc... Điển hình của rất nhiều tác giả ngôn... Nếu...nếu nó được xây dựng chặt chẽ hơn, đánh mạnh về ngôn từ cũng như một số quyết định của nữ chính, không cà lơ ất ơ như này thì nó thật sự rất tuyệt   Nói chung mình không thích nữ chính cho lắm, kiếp trước thì quá tiểu thư bị nuông chiều đến ương ngạnh, kiếp này thì vô tâm đến nỗi nhiều khi muốn chửi ngu  nam phụ tuy ác nhưng chỉ vì nữ chính, thật sự tuy nam phụ rất biến thái nhưng mình thấy đáng thương nhiều hơn. Nam chính thì bị ngược chưa đãaaaa. #team_cuồng_ngược_nam. Nhiều lúc tác giả xây dựng hình ảnh nam chính khá mờ nhạt. Ngoại trừ thâm tình ra thì thật mình chả nhớ gì ngoài nhớ anh nam phụ hơn  Tội nhất là kẻ thứ 4 vô duyên vô cớ bị dính vào, rồi chết 1 cách thảm thương huhu ( *** Lần đầu tiên Thẩm Yến gặp Tạ Uyển là khi Tạ Uyển còn là một tiểu cô nương mới đến tuổi dậy thì, hai búi tóc bánh bao tròn trịa, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn cực kỳ giống trái táo nặng trịch trên ngọn cây. Đương nhiên, những điều này đều là sau khi Thẩm Yến bị phế võ công mới nhớ lại. Còn lúc đó, khi Thẩm Yến gặp Tạ Uyển thì chỉ có một ấn tượng -- Con gái của ân nhân. Người giang hồ đều biết có ba nơi không thể chọc. Một, không chọc Thiên môn. Hai, không chọc Ma giáo. Ba, không chọc Tạ gia thành Thiệu Lăng. Thiên môn chính là môn phái thần bí nhất giang hồ, dùng từvõ công cái thếcũng không thể miêu tả được võ công cao cường của môn phái này, Vô Song công tử Thẩm Yến được người trong giang hồ xưng tụng cũng là người của Thiên môn. Ma giáo vẫn luôn coi Thiên môn là cái gai trong mắt, ba lần bốn lượt ám sát Đại đệ tử Thẩm Yến của Thiên môn, đáng tiếc là chưa thành công được lần nào, nhưng nghị lực của Ma giáo phi phàm, đến nay vẫn đang siêng năng nghĩ biện pháp mới để giết chết Thẩm Yến. Mà Tạ gia thành Thiệu Lăng sở dĩ không thể chọc, ngoại trừ nguyên nhân từng có hai vị Minh chủ võ lâm ra, thì chính là Tạ gia phú khả địch quốc[1]. [1] Phú khả địch quốc: giàu hơn quốc gia. Khi Thẩm Yến còn trẻ, Thẩm gia từng bị người hãm hại, sắp bị tai ương ngục tù, thì Tạ Nam Phong luyến tiếc kỳ tài liền thuận tay cứu một nhà Thẩm Yến. Sau đó Thẩm Yến bái nhập Thiên môn, đến khi cái tên Vô Song truyền khắp đại giang Nam Bắc, thì Thẩm Yến cũng chưa từng quên ân huệ năm đó. Thẩm Yến đến thăm hỏi Tạ phủ, cũng muốn đến trả ơn. Tạ Nam Phong sờ râu, trầm ngâm một lát, "Tiểu nữ năm nay mười hai, được nuông chiều thành tính, lão phu đang muốn tìm cho con bé một sư phụ có võ công cao cường." Kết quả là, Tạ Uyển trở thành đồ đệ đầu tiên của Thẩm Yến, cũng là người cuối cùng.   Mời các bạn đón đọc Trường Hận (Vô Tâm) của tác giả Đạm Anh.
Ngọc Bội Thái Tử Gia - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
Cô năm nhà Trường Hưng hầu lúc bé bị người đánh tráo, khiến cô con gái nhà nông một bước lên trời, trở thành tiểu thư hầu phủ, còn tiểu thư chân chính lưu lạc nhân gian, trải qua mười ba năm gian khổ. Sau mười ba năm, rốt cuộc Sở Cẩm Dao cũng quay về bên cha mẹ ruột, nhưng đáng xẩu hổ là, mẹ chê cô cử chỉ thô tục, một lòng yêu thương “cô con gái ban đầu”, đến bà nội cũng luyến tiếc không rời cô cháu gái đã nuôi mười ba năm, đứng ra làm chủ, để cô ả giả mạo tiếp tục làm thiên kim phủ hầu. Sở Cẩm Dao lớn lên trong nghèo khó, không hoà hợp với người trong phủ, sau lần thứ n bị em họ ngáng chân, Sở Cẩm Dao lén trốn trong phòng lau nước mắt, bất ngờ phát hiện ngọc bội của cô vậy mà biết nói. Tính tình của ngọc bội không tốt, nhưng sẽ nhẫn nại nghe cô than thở, dạy cô trạch đấu, hướng dẫn cô ngược tra. Cho đến một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được Thái tử điện hạ tiếng xấu đầy đường. “Nói ra chắc các người không tin, nhưng nhìn ngọc bội tinh của ta và Thái tử điện hạ giống nhau như đúc.” Lời tác giả: Vì có yếu tố hồn lìa khỏi xác nên mới gắn mác huyền huyễn, cả truyện không còn yếu tố ma quỷ tu chân tu tiên nào khác, cứ xem như đây là một bộ cổ đại bình thường là được. *** Ít có bộ nào mà chưa đọc hết mình đã phải nhảy lên review thế này. Truyện hay, cực lực đề cử!!!!  Truyện mở đầu với motip 'ly miêu hoán chúa' quen thuộc nhưng diễn biến về sau thì không theo lối cũ tí nào.  Nữ chính vốn là tiểu thư hầu phủ bị nhà nông hộ đánh tráo, sống 13 năm nơi thôn nghèo thì được cha ruột đón về hầu phủ. Tính cách của nữ chính khá là đặc biệt và mình cực kỳ thích cô nàng nữ chính này. Cô nàng thẳng thắn thừa nhận niềm vui lớn nhất khi được đón về là thoát khỏi cảnh đói nghèo, làm lụng vất vả đến nỗi sưng tay phù chân, thoát khỏi những trận đòn vô cớ của đôi cha mẹ nông dân, chứ không phải là niềm vui sum vầy bên cha mẹ ruột. Trở về hầu phủ, nữ chính phải đối mặt với người mẹ ruột thương con nuôi hơn con đẻ, người tổ mẫu lấy ích lợi gia tộc làm đầu, cha thì tất bật xã giao chẳng mấy khi nhìn mặt con cái, một loạt anh chị em họ thì càng khỏi phải nói, chỉ rình rập dẫm nhau xuống nước để bản thân được biến thành 'nhân thượng nhân'. Phong cách hầu phủ thanh kỳ thế nào mình xin phép không nói trước, tránh chị em mất hứng thú khi đọc. Nữ chính tuy là kiên cường, thông minh những giữa rừng yêu quái đã tẩm dâm nơi hậu trạch nửa đời người thì có thông minh đến đâu nữ chính cũng phải ăn bẹp. Và tèn tén ten, nữ chính không vấp ngã thì làm sao tác giả để nam chính lên sàn được.  Nam chính là đương triều Thái tử, do vết thương trí mạng khi hành quân đánh giặc mà hồn lìa khỏi xác, nhập vô mảnh ngọc bội của nữ chính. Không thể đứng ngoài nhìn nữ chính loạn đâm đầu bị người khác cười nhạo được nữa, anh quyết tâm đứng ra dạy cho nữ chính biết, thế nào mới là cao thủ cung... à nhầm trạch đấu. Dạy ở đây không có nghĩa là nữ chính bị phụ thuộc vào nam chính, gặp phải vấn đề anh sẽ để chị tự nghĩ, nghĩ hồi lâu không ra thì chỉ điểm đôi chút, đã chỉ điểm 1 lần thì sẽ không có lần 2 cho cùng một sự việc.  Trong cổ ngôn, có 3 điều kiện khiến cho mình quyết định có nên đọc tiếp bộ truyện này hay không: 1. Lễ giáo các loại. 2. Tính cách tuyến nhân vật phụ 3. Sự logic trong từng sự việc  Không phải nói ngoa chứ bộ truyện này khiến mình thực sự bất ngờ từ chương đầu tiên cũng như phải lập tức xếp nó vào danh sách yêu thích khi mới đọc tới chương 10. Lễ giáo thì khỏi nói, không quá rườm rà nhưng quy củ đầy đủ. Tuyến nhân vật phụ mỗi người một vẻ, chỉ có đại trí giả ngu chứ không một ai thiếu não. Cách các sự việc diễn ra hoàn toàn không gượng ép, loáng thoáng có thể thấy được phục bút của tác giả từ những chương trước. Mình xin trích 1 vài chi tiết nhỏ trong truyện: "Sở lão phu nhân muốn mượn Sở Cẩm Dao để mà trèo cao, Sở Cẩm Dao cũng có ý mượn danh lão phu nhân nuôi trồng thế lực của mình, hiện giờ bọn họ là quan hệ 'sống chết có nhau'. Vấn đề duy nhất là, Sở lão phu nhân tính toán gả nàng cho nhà nào? Nếu là gả làm vợ kế cho ông già 70 80 nào đó, vậy thì lại khác, Sở Cẩm Dao dù có bỏ mạng cũng phải làm ầm lên cho cái nhà này biết tay. Sở lão phu nhân nhìn Sở Cẩm Dao chuyển từ ngờ vực, đến bừng tỉnh, lại tới trấn định bình tĩnh. Sở lão phu nhân rất là vừa lòng, đây mới là nhân tài đáng giá gia tộc khuynh lực bồi dưỡng, với mình, với gia tộc, với nhà chồng tương lai, đều rất có ích. Chỉ có người như vậy, mới đáng để quý tộc liên hôn, kết hai họ chi hảo. Nếu không, nơi nào là kết thân, có mà kết thù thì có.” "Sở lão phu nhân mấy ngày nay cả nằm mơ cũng cười ra tiếng. Bà sảng khoái cực kỳ, Sở Cẩm Dao cướp vị trí Thái Tử Phi của huyện chủ, chảng khác nào hung hăng đánh mặt đối phương, Sở lão phu nhân quả thực là vui sướng nói không nên lời. Đến nỗi đoạt đồ vật của người khác là tốt hay xấu tính…… Sở lão phu nhân nghĩ thầm, trách không được trước kia đám tiểu thiếp thích đoạt đồ của bà như vậy, quả nhiên, đoạt được mới là thoải mái nhất.”  Mình sẽ không tiết lộ quá nhiều về tính tiết bộ truyện, viết review này chủ yếu là để bày tỏ quan điểm cá nhân, hội mình có ai ưng bộ cổ ngôn trạch đấu nào thấy ok thì giới thiệu mình với nhá! *** Sở Cẩm Dao vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở nàng. Sở Cẩm Dao hơi hoảng sợ, hôm nay có chuyện gì vậy, sao mọi người lại mặc như thế này. Lẽ nào có khách đến nhà sao? Hôm qua Sở Châu hồi phủ, Sở Cẩm Dao cũng mặc y phục mới may để gặp khách, nhưng là vì lúc ấy Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao đang ở cạnh Sở lão phu nhân ngồi ở noãn các mà thiêu thùa may vá, sau đó Thất tiểu thư đến. Khi rời khỏi đây, Thất tiểu thư vô ý làm đổ trà lên y phục của Sở Cẩm Dao. Thật đúng là đủ “cố ý” cùng “không cẩn thận” đây. Sở Cẩm Dao dù có rất nhiều lời cần nói cũng chỉ đành nhanh chóng trở về đổi xiêm y. Mà ngay lúc nàng quay trở về, trời đã muộn rồi. Cho nên hôm nay rất nhiều người chưa nhìn thấy y phục mới của Sở Cẩm Dao. Hôm nay thấy nàng đã giặt sạch sẽ váy áo, rồi mặc đến đây, những người trong nhà chính vừa thấy thì trong mắt chỉ hiện lên kinh diễm lại kinh ngạc không thôi. Sở Cẩm Dao từ nhỏ đã phải làm việc đồng áng, so với mấy vị tiểu thư ngày ngày tháng tháng không rời cửa thì phải hoạt động hơn rất nhiều. Sức khỏe tốt, dáng người cũng cao. Trên người nàng là áo giao lĩnh, tay áo dài rộng. Cổ tay có thiêu hoa phù dung màu hồng nhạt. Váy dài phía dưới là váy mã diện, thiêu hoa tím nhạt trên nền váy trắng Vân Cẩm. Ở trên sườn nếp gấp đều dùng tơ lụa để viền hoa, đè sát nếp gấp. Phía dưới quả thật phẳng phiu mà tự nhiên. Bên dưới còn một dải lụa, còn đánh tua cuối váy hoa. Dải lụa có màu tím đậm hơn so với hoa văn tím, một dải đè một dải, khi đi lại giống như khổng tước xòe đuôi. Mà Sở Cẩm Dao vốn cao mà thon thả, ăn mặc như vậy vừa áo ngắn lại váy mã diện, càng lộ rõ vòng eo thon gọn, duyên dáng mà yêu kiều. Sở lão phu nhân nhìn thấy Sở Cẩm Dao mặc trang phục này nên nhìn kỹ hơn nhưng không nói gì. Lão phu nhân trong lòng nghĩ thầm, Ngũ tiểu thư tuy rằng lớn lên là cực phẩm, nhưng quy củ chung quy không thể bằng cô nương lớn lên ở Hầu phủ được. Quả là đáng tiếc. Mà Sở Châu nhìn một lúc sau, nhịn không được mà rằng: “Y phục này… là thiêu phường nhà nào làm nên?” Sở Cẩm Dao trả lời: “Là nha hoàn cắt ạ” Sở Cẩm Dao cũng có chút suy nghĩ, không thể nói là chính mình làm. Nếu không, sau này có thể được người ta hỏi đến. Hơn nữa, nếu sau này có người đến cửa nhờ làm, vậy thì phải giải quyết ra sao? Sở Châu nghe thấy nha hoàn làm, chỉ gật đầu nói: “Tẩu tẩu an bài cho con mấy nha hoàn tốt lắm” Này váy hoa, quả thật rất đẹp. Sở Cẩm Diệu vừa rồi còn phong quang vô hạn, áp xuống chúng tỷ muội. Nhưng mà Sở Cẩm Dao vừa đến thì mọi người đều bị hấp dẫn đi rồi. Luận quý trọng, váy áo của Sở Cẩm Dao thật sự không thể bằng được Sở Cẩm Diệu. Nhưng làm người khác không thể chấp nhận được chính là, người ta quần áo cắt may rất đẹp, cũng có phần mới mẻ. Sở Cẩm Diệu thấy nếu bực có thể chết người thì nàng đã sớm ức chết rồi. Đặc biệt là Lâm Hi Ninh, Sở Cẩm Diệu vừa vào, quả thật Sở Cẩm Diệu nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Hi Ninh sáng lên một chút. Bây giờ Sở Cẩm Diệu nhìn sang, oán hận mà nắm chặt khăn tay của mình. Quả nhiên, nam nhân đều có đức hạnh này. Không cần biết bên ngoài miệng bọn họ nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy nhan sắc là trên hết. Sở Cẩm Diệu và Lâm Hi Ninh từ nhỏ đã là huynh muội, Sở Châu quả thật rất thích Sở Cẩm Diệu. Khi còn nhỏ, Sở Châu còn cười nói với Triệu phu nhân trêu ghẹo, không bằng về sau cho hai người làm một đôi hoan hỉ oan gia. Triệu phu nhân khi ấy chỉ cười mà qua, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ, trong lúc không có ai mới nhẹ nhàng hỏi dò Sở Cẩm Diệu. ... Mời các bạn đón đọc Ngọc Bội Thái Tử Gia của tác giả Cửu Nguyệt Lưu Hỏa.
Độc Sủng Thánh Tâm - Thịnh Thế Thanh Ca
Người nam nhân năm xưa bị Tần gia cô nương đội nón xanh hiện giờ đăng cơ vì Đế. Toàn bộ Đại Diệp triều đều chờ xem Tần gia gặp xui xẻo. Sau đó, Tần gia đền bù cho Hoàng thượng một cô nương khác.   Nghe đồn cô nương này lớn lên lả lướt xinh đẹp, ngoan ngoan đáng yêu, một lần đạt được thánh tâm.   Rồi sau đó, các nương nương khác trong hậu cung không còn 'đất dụng võ'.   Rồi lại sau đó nữa, Hoàng Thượng cảm thấy bản thân mình làm một vụ mua bán lỗ vốn - mất hết cả vốn gốc.   *** Lúc Tiêu Nháo Nháo ba tuổi thì Tiêu Nghiêu tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cho thằng bé, Thái tử bắt đầu học vỡ lòng là chuyện vô cùng quan trọng, cần phải tìm tiên sinh từ sớm. Lúc Tần Phiên Phiên rãnh rỗi cũng sẽ dạy nó đọc sách, 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 nàng đều dạy qua. "Nhân chi sơ, tính bản thiện; tính tương cận, tập tương viễn..." Giọng đọc non nớt của trẻ con vang lên từng câu. Tần Phiên Phiên ngồi đối diện với thằng bé, nhìn nó mở đôi mắt to tròn đen nháy nghiêm túc đọc sách thì mặt nàng lại nóng lên. Bởi vì chuyện xấu nàng đã làm trước đó, sai Hình ma ma viết mấy bài thơ Đường hay Tống từ rồi cả 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 ở sau lưng. Lấy lý do muốn giám sát Hoàng thượng đọc sách kết quả lại trở thành tình thú của nàng và Hoàng thượng. Bây giờ nàng bắt đầu dạy Tiêu Nháo Nháo đọc sách nên những tình thú trước đây bị quên mất thì bây giờ Hoàng thượng lại lôi ra. Buổi tối hôm trước trên lưng nàng viết cái gì thì sáng hôm sau nàng phải dạy Tiêu Nháo Nháo cái đó. Kết quả là ban ngày ban mặt nàng nghe nhóc con đọc 《 Tam Tự Kinh 》 đến buổi lại nghe ngôi cửu ngũ háo sắc đọc 《 Tam Tự Kinh 》 bên tai nàng. Nên bây giờ chỉ cần nghe mấy thứ này thì tai nàng đỏ bừng, cả người không được thoải mái. ... Mời các bạn đón đọc Độc Sủng Thánh Tâm của tác giả Thịnh Thế Thanh Ca.
Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang - Tô Tiếu
Văn án Tên truyện: Tiểu hồng mạo rơi vào tay đại sắc lang, cho nên mọi người có thể tự tưởng tượng diễn biến câu chuyện — Truyện này kể về một cô bé đầu trùm khăn đỏ không ngừng phản kháng phản kháng, còn một con sói háo sắc không ngừng áp bức áp bức. Lấy lời nhân vật chính tổng kết đối với văn này như sau: Tiểu hồng mạo (cô bé quàng khăn đỏ): Đây là chuyện xưa về một thiếu nữ vô tội không ngừng phấn đấu. Đại sắc lang (con sói háo sắc): Đây là chuyện xưa về một thanh niên si tình không ngừng theo đuổi. Về phần chân tướng — Chỉ có độc giả mới biết được . Nội dung chính: Oan gia vui mừng, ân oán giang hồ, kinh tủng huyền nghi, tình hữu độc chung. *** Xin chào, lại là mình. Mình vừa đọc xong truyện này trong 1 ngày, vì cười quá nhiều nên bụng co thắt, đang nằm viết review trong tình trạng chườm túi nóng ~  Giang hồ dạo gần đây đều buôn dưa lê một chủ đề hết sức nóng hổi: "Kiếm Thần vừa hạ đo ván chưởng môn phái Nga Mi, chính thức trở thành kẻ mạnh nhất trong thiên hạ". (Kiếm Thần có tên là Diệp Thần)  Ngay cả Đỗ Phi Phi, nữ hiệp Miêu Vũ đao cũng hâm mộ Diệp Thần cực kì.  Đỗ Phi Phi cái gì cũng tốt, đao tốt, võ công tốt, tính tình tốt, duy nhất có cái đầu không được tốt. Hậu quả của việc sở hữu cái đầu gỗ, là bị Diệp Thần vang danh thiên hạ dùng 1000 lượng bạc lừa nàng làm "bảo kê" cho hắn, đến cuối cùng nàng mới biết thì ra nàng phải "bảo kê" cho hắn cả 3 đời 3 kiếp nha~  Phi Phi ngốc vô cùng căm giận, vì cái gì mà nàng cầm ngân phiếu, ngân phiếu bay mất, nàng được bạn tốt mời đi ăn cơm, nhưng bạn tốt lại bảo không đem theo tiền, còn đòi gả nàng cho Vinh thịt heo gán nợ. Những tưởng thanh niên áo trắng kia tốt bụng thuê nàng làm "bảo kê" chỉ 3 tháng, ai ngờ là nàng từ đầu tới cuối bị lừa, bị lừa tới khi hắn ăn nàng sạch sành sanh nàng còn chưa tin được.  Truyện có 2 âm mưu lớn từ đầu tới cuối, nhưng đối với Kiếm Thần và Phi Phi nhà chúng ta, 2 chuyện đó chẳng quan hệ gì, cũng chẳng đáng để bọn họ để tâm. Diệp Thần khi được hỏi tại sao lại để ý đến chuyện đó, hắn bình thản trả lời: "Ta đang rất nhàm chán".   Người người, nhà nhà tiếp xúc với Diệp Thần chỉ mong mình đủ mạnh để 1 đao chém chết hắn, còn nếu kẻ nào chịu đựng tốt một chút thì âm thầm nội thương, tới mức suýt hộc máu.  Diệp Thần độc miệng, Diệp Thần vô lại, Diệp Thần mặt dày không biến sắc dù là đang làm việc ác. Cách Diệp Thần yêu Phi Phi cũng làm người ngoài đồng cảm. Diệp Thần hạ độc dược vào đồ ăn của Phi Phi, Diệp Thần nửa đêm dội nước lạnh bắt nàng đi dạo, Diệp Thần ..... Nói chung cách yêu của anh là cho chị nhà chịu khổ ải mới cho ăn đường. Còn kẻ anh không quan tâm, anh trực tiếp ném cho bóng lưng hoặc cho hắn trực tiếp nằm dưới mồ xanh cỏ dại.  Nữ chính không phải loại tiểu bạch ngu ngốc, bánh bèo, vô năng đâu. Chỉ ngô nghê trước nam chính thôi. Còn với kẻ khác thì hoàn toàn ngược lại. Nữ chính sống rất thực tế, tính đúng kiểu nữ hiệp giang hồ.  Chuyện tình yêu độc lạ nhưng đẹp. Nói chung trời sinh Diệp Thần là dành cho Phi Phi. Nhất kiến chung tình, không tiểu tam, không cẩu huyết, không ngược, chỉ có cười đến nội thương.  Truyện phù hợp đọc giải trí, đọc là cười đến tim gan cũng đau, nên ai đang ăn xin đừng lạc lối, cảm ơn đã đọc. *** Diệp Thần: Phi Phi à… PhiPhi: Không, ta chưaăn gì cả! Diệp Thần: Vậy bánh trung thu trên tay nànglà ai gặm? Phi Phi: Con chuột! Ta không muốn lãng phí nên mới định ăn. Diệp Thần: Nàng thừa nhận nàngđịnh ăn nó một mình? Phi Phi: Không! Đó chỉ là dự định ban nãy, bây giờ ta quyết định để cho chàngăn. Diệp Thần: Đưa bánh bị chuột gặm cho ta ăn? Phi Phi à… Phi Phi: [Khóc ròng] Đừng gọi nữa, nói thẳng ra chàngmuốn thế nào đây? Diệp Thần: Trung thu vui vẻ!Hẹn gặp trên giường! Phi Phi: …   Mời các bạn đón đọc Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang của tác giả Tô Tiếu.