Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hôm Nay Tôi Thất Tình - Hạ Vũ

Muốn vượt qua nỗi đau thất tình ư, dễ lắm... Đôi khi vẫn nghĩ, sao cứ phải ôm mãi một bó củi khô khi phía trước là rừng rậm, phải tiếc một gáo nước đã đổ đi khi suối nguồn đang ở phía trước? Thất tình, một điều có thể làm bất kì ai sợ hãi. Tình yêu bỏ rơi, buồn thật đấy! Duyên số đôi khi cũng buồn cười lắm, cho người ta gặp nhau rồi cuối cùng cũng chẳng thể cùng bước đến tận cuối con đường. Hai người hai hướng, chỉ còn con tim đang ngẩn ngơ vì tình. Là do người đánh mất hay vì người chưa từng có. Người tự yêu, tự an ủi trong mối tình vốn đã sớm nhận ra chẳng thể thành đôi. Người làm bộ như không sao cả, thời gian tự trôi rồi mọi thứ sẽ ổn. Nhưng hai chữ thất tình vẫn như giọt buồn tràn ly, ghim chặt thành sự ám ảnh. Người mượn tình cảm để chôn vùi tình cũ, mượn một tấm thân xa lạ để xoa dịu cơn đau, nuôi mộng bóng hình xưa sẽ tàn phai theo năm tháng. Rồi người nhận ra mình vừa vô trách nhiệm với mình,  lại đang gieo cả sự bất hạnh cho kẻ khác. Thất tình là thế đó, đủ câu chuyện với nhiều nỗi niềm mông lung. Nhẹ nhàng với những áng văn chương truyền cảm, Hôm nay tôi thất tình cùng Hạ Vũ nói hộ tấm chân tình da diết của biết bao kẻ đang cô đơn. Viết cho những ngày người uống thật say để không còn thương nữa. Người chỉ muốn ôm mặt mà bật khóc để vơi đi cái nhói đau đang quặn thắt trong lòng. Ngày qua ngày trôi đều như thế, kẻ đi rồi có biết được đâu. Hôm nay tôi thất tình, là cuốn nhật kí ghi lại những dấu ấn của tình yêu tuổi trẻ. Nơi cất lại những bức họa buồn được người tô vẽ trong vội vàng. Người muốn vượt qua nỗi buồn hãy cứ bình tĩnh, Xa người đó rồi, nhất định sẽ gặp được một kẻ tốt hơn. Ông trời sắp đặt cả rồi, không cần gấp. Người hãy như Hạ Vũ, cứ im lặng, đi xem phim, đi shopping, đi ăn, đi chơi với bạn bè, chăm chỉ lên lớp, chăm chỉ đi làm... Từng bị tổn thương một lần rồi, đừng dùng những hành vi ngây thơ trẻ con làm tổn thương chính mình để trả thù hay trút hết cảm xúc. Có thù hận nặng nề tới mấy kẻ đã bỏ buông cũng chẳng quay lại. Đó vượt qua thất tình không khó phải không? Hôm nay tôi thất tình, thở dài một cái, thả cảm xúc vào khoảng không, nhìn đời nhất có thể và người có thể thanh thản, dũng cảm đi tiếp đươc rồi. *** Có những cuộc trò chuyện, ta luôn phải khơi gợi, bắt đầu trước. Tìm đủ mọi chủ đề để nói, cho tới cả những lời độc thoại, những câu hỏi vụn vặt. Bởi bản thân biết, chỉ cần ta im lặng, bên kia cũng sẽ im lặng. Thậm chí im lặng ngay cả khi chưa đáp lại ta câu nào. Có những nơi rõ ràng rất buồn, rất nhiều những xót xa và tủi thân, nhưng ta vẫn cứ ở lại. Bởi vì ở nơi đó có một người. Bởi vì ta biết, nếu ta đi, chắc chắn người cũng sẽ không đưa tay níu lại đâu. Chuyện của tôi và người là như thế đấy! Chúng tôi đã từng trò chuyện với nhau rất nhiều. Đã từng kể nhau nghe những chuyện trên trời dưới đất, cho đến những gì rất gần gũi xung quanh cuộc sống mình, cho đến cả những chuyện chưa từng kể với ai. Chúng tôi từng biết rất rõ mỗi ngày của nhau, thậm chú ngày mai của nhau sẽ đi đâu, làm gì. Chỉ cần rảnh ra là tìm đến nhau. Ra ngoài nói nhau biết, về đến nhà rồi liền cho nhau hay. Chúng tôi đã từng xem việc nhắn nhau mỗi khi thức dậy và chúc nhau có giấc ngủ ngon mỗi khi đêm về là một thói quen. Hơn nữa nếu thiếu vắng sẽ thấy không quen, thấy rất thiếu. Có lần người ngủ quên mất, tôi thấy hụt hẫng vô cùng, thấy nao cả lòng, khó khắn lắm mới ru mình vào giấc ngủ. Thế rồi một ngày, chúng tôi lặng im. Nói đúng hơn là chính người lặng im, mà tôi cũng không bắt lời nữa. Cứ thế mà thành nỗi lặng im, dài thật dài. Lặng im với một người mình từng rất thân thiết, gần gũi sẽ thấy rất buồn. Khung trò chuyện trơ trọi dòng tin nhắn xưa cũ, chẳng ai nói thêm lời nào. Giờ đây người đi đâu, làm gì, hiện tại đang thế nào, không thể biết được nữa. Ví như lúc này bình thường người phải đang ở ngoài rồi, vậy mà chẳng hiểu sao nay lại thấy trên mạng, cũng chẳng biết tại sao. Ví như một hôm khác người thức khuya thật khuya, hay có những sáng thấy người dậy từ rất sớm, cũng không thể biết vì sao, vì sao nữa. Cảm giác thế nào khi phải đấu tranh với nỗi nhớ dành cho một người? Không được nói chuyện. Không được quan tâm. Không được liên lạc. Từng có những khoảnh khắc cảm thấy bản thân sắp thua cuộc đến nơi. Nhưng cuối cùng vì nỗi sợ hãi khiến cho mình chẳng dám. Chẳng dám làm mọi chuyện thêm tồi tệ thêm. Tổn thương, đau buồn đang gánh càng thêm lớn. Thế nên, chỉ có thể như thế thôi, chỉ biết cùng người im lặng. Có những ngày cảm thấy mọi thứ dường như đã đạt đến mức cực đại, thật lòng muốn gõ vào khung trò chuyện ấy ba chữ: "Rất nhớ người" nhưng cuối cùng cũng chỉ dám đưa chuột bấm vào rồi lại thôi, thoả chút nỗi nhớ. ... Mời các bạn đón đọc Hôm Nay Tôi Thất Tình của tác giả Hạ Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thương Một Người Đến Đau Lòng - Quỳnh Thy
"Thương một người đến đau lòng" là cuốn sách giúp bạn đọc nhận ra dù buồn khổ hay hạnh phúc, ta vẫn yêu thương, trân trọng những gì đã qua, an nhiên bước tiếp con đường phía trước. Tuổi trẻ trôi qua, ai cũng có những vết xước trong tim. Tuy nhiên, có người chọn cách mang những nỗi đau ấy theo năm tháng cuộc đời, cũng có người can đảm đối mặt, để trái tim được yên lành và những năm tháng về sau không còn xót thương người cũ, chuyện xưa. Những ngày thanh xuân, ta luôn tràn trề nhựa sống, yêu thương đến mãnh liệt và nồng cháy. Khi đó, ta không mảy may nghĩ ngợi về những ngày sau sẽ ra sao, không toan tính, âu lo, chỉ quan tâm đến hiện tại, dốc cạn tâm can để yêu một người. Là thời gian, chúng ta coi một người là cả thế giới. Thương một người đến đau lòng là những câu chuyện nhỏ của những người trẻ đã, đang và sẽ đi qua tuổi thanh xuân - quãng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của họ với muôn sắc màu, nỗi niềm nhưng có chung một khát khao yêu thương cháy bỏng. "Năm tháng ấy, là chúng mình thương nhau... đủ rồi! Có những thứ trong cuộc đời này là ước ao là khao khát, nhưng không thể nào đạt được. Cũng như có những người dù cả hai có cố gắng thế nào thì cũng chẳng đi hết được cùng nhau. Những năm tháng ấy, chúng ta cứ yêu với tất cả ngờ nghệch, để rồi nhận ra rằng: Thương một người khổ lắm, là đớn đau là nước mắt lăn dài!". Tình yêu để lại rất nhiều nỗi buồn, tiếc thương và muôn vàn đau đớn. Có những ký ức chúng ta muốn quên đi, chôn giấu để tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc. Nhưng cũng có những kỷ niệm luôn hiện hữu mỗi khi nhắc tới. Dù ngây ngô, ngốc nghếch thế nào, chúng ta cũng không bao giờ tiếc nuối, chối từ tuổi trẻ nhiệt thành, dám yêu, dám hận, dám hy sinh và từ bỏ một người đã từng là tất cả. Đọc Thương một người đến đau lòng, đôi khi chúng ta bắt gặp hình ảnh, nỗi niềm của bản thân. Đó là những lúc ta dành hết tình cảm cho một người và nghĩ rằng sẽ đi cùng người đó đến cuối con đường. Nhưng rồi một lý do tưởng chừng đơn giản nhất lại đẩy 2 người ra xa nhau. Đó là lúc ta vờ như chưa từng chia xa, chưa từng nói tạm biệt để thanh thản hơn và coi nhau là người bạn cũ. Cũng là lúc ta cố gắng quên đi những kỉ niệm chất chứa để bước tiếp trên con đường phía trước... "Khi mọi thứ trở về nguyên sơ như thuở chúng mình trẻ dại, như ngày đầu tiên chúng mình nhìn thấy nhau, màu áo anh mặc, mùi hương của anh, tiếng cười của anh, ánh nhìn anh khiến em rung động. Chúng mình nắm tay nhau, nhìn vào mắt nhau như chưa từng chia xa, như chưa từng nói lời tạm biệt. Em thanh thản rồi, anh cũng đừng buồn bã! Nghe không?". Tuổi thanh xuân của ai cũng vậy, vì một người mà rực rỡ, cũng vì một người mà úa tàn, tuổi thanh xuân dành trọn vẹn để thương một người đến đau lòng… Tuổi trẻ bạn có "quyền" được sai, bồng bột nhưng đừng để tuổi trẻ ấy phải trôi qua trong tiếc nuối! *** Chàng trai ấy là người lắng nghe mọi ước muốn của tôi. Chàng trai ấy là người khi tôi viết giấc mơ của mình ra giấy mà không cười nhạo. Chàng trai ấy là người chẳng ngần ngại cúi xuống buộc hộ dây giày cho tôi. Chàng trai ấy là người kiên nhẫn đợi tôi bất cứ khi nào tôi bảo: Chờ tớ nhé! Chàng trai ấy là người không xóa đi những tin nhắn của tôi kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Chàng trai ấy cứ lúc nào tôi chỉ cần nói: "Tớ không ổn chút nào đâu!" là dù ở xa đến mấy, cũng tất bật chạy đến trước mặt xem tôi ra sao. Chàng trai ấy rất biết cách an ủi người khác, lúc nào cũng sẵn sàng cho tôi một bờ vai nếu tôi cần tựa vào. Chàng trai ấy là người bảo nếu trái đất này tận thế nhất định sẽ... cưới tôi. Chàng trai ấy... Người tôi không thể nào có được vì ngày mai ngày kia vẫn đến, và trái đất chẳng có ngày nào là cuối cùng! Chàng trai ấy, đã thuộc về người khác... không phải tôi! ... Mời các bạn đón đọc Thương Một Người Đến Đau Lòng của tác giả Quỳnh Thy.
Không Còn Thời Gian Để Buồn - Thảo Xù
"Vậy thì cứ sống cho trọn vẹn hôm nay một cách vui vẻ, làm tất cả những điều cần làm, vì biết đâu ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội. Không còn thời gian để buồn đâu!". Không còn thời gian để buồn của tác giả Thảo Xù là cuốn sách dành cho những ai đang dần mất niềm tin vào tình yêu. Ở đó là tổng hợp những câu chuyện đầy màu sắc về cuộc sống, niềm vui, nỗi buồn mỗi ngày. Dù nắng mưa hay gió rét thì chúng ta luôn cảm thấy thật tuyệt vời vì được sống trên cõi đời này. Tình yêu cũng giống như một bức tranh và mỗi người là mảnh ghép cho bức tranh ấy. Khi yêu, hai người xem nhau như mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời, coi người kia là cả thế giới của mình. Và tin rằng, bản thân đã tìm được nửa còn lại, cùng nhau bước tiếp trong cuộc đời.  Cho đến khi, họ quay lưng bước đi mới nhận ra người đã từng như là mảnh ghép bức tranh của mình thì cũng có thể sẽ là mảnh ghép trong bức tranh của người khác. Trên đời này, không có tình yêu nào mãi mãi, những người bước qua đời nhau như là sự thay đổi, trải nghiệm trong cuộc sống. Vì thế, bạn đừng quá đau khổ hay nuối tiếc những gì đã qua. Sau mỗi cuộc tình tan vỡ, hôn nhân không hạnh phúc, trái tim mong manh lại thêm một vết thương. Một số người chọn cách thu mình, tạo vỏ bọc là lảng tránh tình yêu. Điều đó có phải là cách làm đúng? Không, cuộc sống này còn nhiều điều thú vị, tình yêu đẹp ngoài đời thực vẫn tồn tại.  Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã hết một khoảng đời người. Chưa bao giờ đủ thời gian để làm những gì chúng ta muốn, không có đủ thời gian để ở cạnh người ta yêu, vậy làm sao có đủ thời gian để ngẫm ngợi buồn chán? Bản thân hãy cố gắng làm đơn giản mọi chuyện để đỡ tốn thời gian, lãng phí đời người. Mỗi người tập tha thứ cho những lỗi lầm của nhau để giữ được mối quan hệ bền lâu và tâm hồn luôn được thanh thản. Không còn thời gian để buồn, cái tên thật nhẹ nhõm và giản dị, cuốn sách sẽ khiến bạn đọc nhận ra rằng cuộc sống ngắn ngủi, không có nhiều thời gian để bạn phải buồn về chuyện gì đó. Viết từ góc nhìn của một người từng trải, tác giả mang đến cuốn sách chạm đến tim ta bằng cảm xúc dịu dàng nhưng đầy trắc ẩn. Lật giở mỗi trang sách, bạn vô tình bắt gặp hình ảnh của mình, bởi qua những năm tháng của tuổi trẻ, ai cũng từng yêu cuồng nhiệt, khờ dại và đau khổ vì một người nào đó. Với phong cách viết tản văn gần gũi, dí dỏm, tác giả đưa đến cho độc giả những câu chuyện giàu cảm xúc, nhẹ nhàng... Đọc xong cuốn sách, bạn còn thấy được hành trình của một người con gái mạnh mẽ, dũng cảm bước qua mối tình đầy nước mắt để tìm đến một nơi thực sự thuộc về mình.  Không còn thời gian để buồn còn đem đến một góc nhìn mới mẻ về cuộc sống hôn nhân. Bởi khi nhắc đến hôn nhân, mỗi cô gái trẻ vẫn thường cảm thấy nhiều e ngại. Cuốn sách này sẽ giúp bạn nhìn nhận một cách chân thực nhất về hôn nhân. Đó là cuộc sống gia đình vẫn có những khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào như trong tiểu thuyết cũng có những tổn thương, rạn nứt.... Thay vì chọn cách trách móc, buông tay nhau, 2 người sẽ tha thứ, thông cảm cho nhau để cùng nhau bước tiếp trên con đường chông gai phía trước. Cuộc sống muôn màu, những lúc bất hoà sẽ là giúp chúng ta trân trọng khoảng khắc bình bị bên người thương, để thấy cuộc sống này dễ chịu, dễ yêu hơn. Bạn chỉ có một cuộc đời để sống nhưng có nhiều cách để nghĩ. Mỗi người đều biết ngày sinh nhật của mình, nhưng chẳng ai biết được ngày về với vĩnh hằng. Vậy thì cứ sống cho trọn vẹn hôm nay một cách vui vẻ, làm tất cả những điều cần làm, vì biết đâu ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội. Không còn thời gian để buồn đâu! *** ???? MỌI THỨ ĐỀU CÓ THỂ XẢY RA CÒN SỐNG NHƯ THẾ NÀO LÀ LỰA CHỌN CỦA MÌNH ???? Một hôm ngồi taxi, lúc gặp đoạn đông người mình có hỏi bác lái xe: - Bác ơi, tắc đường ạ? Bác tầm tuổi bố mình, bác bảo: - Không cháu, đèn đỏ mà. Mình hỏi tiếp: - Tầm này còn tắc không bác nhỉ? Lúc ấy khoảng 11 giờ trưa. Bác nói một hồi rằng: - Việt Nam không nói trước được điều gì cả cháu ạ. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lúc này đây người ta thông báo đường thông thoáng đấy nhưng ra kia tắc luôn cũng chả có gì lạ. Mình: - Vâng ạ. Rồi bác lại tiếp: - Cháu phải nghĩ trên đời này không gì là tuyệt đối hay chuẩn mực cả. Ngay cả quốc tế cũng vậy nói chi Việt Nam. Mọi thứ đều bị đảo lộn rồi. Từ đời sống đến con người. Chả biết đâu mà lần. Mình nghĩ ra câu chuyện "30 chưa phải là Tết" của cuộc thi hoa hậu hoàn vũ thế giới, liền góp vui với bác: - Đúng rồi bác ạ, ngay cả cuộc thi tầm cỡ quốc tế, chuyện không thể xảy ra vẫn còn xảy ra mà bác nhờ. Phút trước mình đội vương miện, phút sau đã của kẻ khác. Bác cười sảng khoái: - Đúng rồi cháu. Thế nên sống là phải luôn ở trong thế chủ động. Ngay cả khi trời sập cũng phải cảm thấy rất bình thường. Như bác đây này. Đi làm cả ngày ngoài đường bỗng một ngày về nhà vợ chìa cái đơn ly hôn ra bảo: "Chúng ta ly hôn". Bác cũng chẳng thấy có gì là sốc cả. Bởi cái gì xảy ra cũng có lý do của nó. Không cần phải xét nét là vì sao, thế nào cô lại làm thế. Tự mình phải hiểu: Có lẽ là đã đến lúc không ở với nhau được nữa thì người ta mới quyết định như vậy. Cho dù mới đêm qua thôi còn ngủ chung giường, nhưng đêm mai đã thành người xa lạ thì cũng chẳng có gì phải sụp đổ cả. Cuộc sống là thế. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Anh không thể bắt người ta thay đổi khi anh không đứng trên lập trường của người ta được. Lúc cần ra đi thì người ta sẽ chọn. Đấy cũng là Sống. Hay chuyện con cái cũng vậy. Ví như hôm nay con nó xin mình tiền với lý do gì đấy. Nhưng tối nó về nó bảo mình là bị rơi mất rồi. Mình cũng tin thôi. Mất là mất dù bất kỳ lí do gì, là dối hay thật thì cũng đã mất. Mình không thể thay đổi điều ấy được, thế nên khỏi phải mắng chửi làm gì. Và con nó cũng phải chịu trách nhiệm về điều ấy. Rằng: Bố mẹ đã cho thì con phải giữ. Không giữ được, mất là chuyện con phải chịu trách nhiệm với mình. Bất kỳ chuyện gì cũng không thể tự mình làm rồi để người khác phải bù đắp. Đấy là nguyên tắc sống đấy cháu. Ngay như các cháu cũng vậy, tuổi còn trẻ, mọi thứ cũng mới bắt đầu. Không gì là không thể xảy ra cả. Hôm nay sum vầy nhưng mai biết đâu mỗi người một ngả. Hôm nay mình rất xinh đẹp nhưng biết đâu ngày mai một chút trở trời thôi cũng thấy mình mệt mỏi rã rời. Sống là phải học những điều ấy. Để mọi thứ có đến hay đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Mình ngồi ngấm từng câu từng lời bác nói, cảm thấy lòng thanh thản. - Bác nói hay quá bác ạ. Tự dưng cháu thấy trời hôm nay đẹp thế. Dù là có mưa bay. Bác vỗ vào vô lăng cười: - Đúng rồi, trời hôm nay rất đẹp. Rất hợp để làm mọi thứ. Hợp để bọn trẻ yêu nhau. Thậm chí là chia tay cũng rất hợp phải không? Rồi bác cười hà hà. - Cháu thấy đấy, bác từng này tuổi rồi vẫn ngày ngày chở khác đi về. Tối về làm ván cờ với ông hàng xóm. Mệt quá thì mở ti vi để đấy rồi ngủ. Thế thôi. Đơn giản. Vui hay buồn thì ta cũng phải sống. Vậy sao không chọn vui nhỉ. Bác nói thấm quá. Cuộc sống là một hành trình. Mà hành trình không thể cứ có mình hoa bên đường. Sẽ còn có đá sỏi chênh vênh, có cả những chông gai rớm máu. Dù là gì ta vẫn cần phải ngẩng đầu bước tiếp cho trọn hành trình SỐNG. 26/2/2017.???? MỌI THỨ ĐỀU CÓ THỂ XẢY RA CÒN SỐNG NHƯ THẾ NÀO LÀ LỰA CHỌN CỦA MÌNH ???? Một hôm ngồi taxi, lúc gặp đoạn đông người mình có hỏi bác lái xe: - Bác ơi, tắc đường ạ? Bác tầm tuổi bố mình, bác bảo: - Không cháu, đèn đỏ mà. Mình hỏi tiếp: - Tầm này còn tắc không bác nhỉ? Lúc ấy khoảng 11 giờ trưa. Bác nói một hồi rằng: - Việt Nam không nói trước được điều gì cả cháu ạ. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lúc này đây người ta thông báo đường thông thoáng đấy nhưng ra kia tắc luôn cũng chả có gì lạ. Mình: - Vâng ạ. Rồi bác lại tiếp: - Cháu phải nghĩ trên đời này không gì là tuyệt đối hay chuẩn mực cả. Ngay cả quốc tế cũng vậy nói chi Việt Nam. Mọi thứ đều bị đảo lộn rồi. Từ đời sống đến con người. Chả biết đâu mà lần. Mình nghĩ ra câu chuyện "30 chưa phải là Tết" của cuộc thi hoa hậu hoàn vũ thế giới, liền góp vui với bác: - Đúng rồi bác ạ, ngay cả cuộc thi tầm cỡ quốc tế, chuyện không thể xảy ra vẫn còn xảy ra mà bác nhờ. Phút trước mình đội vương miện, phút sau đã của kẻ khác. Bác cười sảng khoái: - Đúng rồi cháu. Thế nên sống là phải luôn ở trong thế chủ động. Ngay cả khi trời sập cũng phải cảm thấy rất bình thường. Như bác đây này. Đi làm cả ngày ngoài đường bỗng một ngày về nhà vợ chìa cái đơn ly hôn ra bảo: "Chúng ta ly hôn". Bác cũng chẳng thấy có gì là sốc cả. Bởi cái gì xảy ra cũng có lý do của nó. Không cần phải xét nét là vì sao, thế nào cô lại làm thế. Tự mình phải hiểu: Có lẽ là đã đến lúc không ở với nhau được nữa thì người ta mới quyết định như vậy. Cho dù mới đêm qua thôi còn ngủ chung giường, nhưng đêm mai đã thành người xa lạ thì cũng chẳng có gì phải sụp đổ cả. Cuộc sống là thế. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Anh không thể bắt người ta thay đổi khi anh không đứng trên lập trường của người ta được. Lúc cần ra đi thì người ta sẽ chọn. Đấy cũng là Sống. Hay chuyện con cái cũng vậy. Ví như hôm nay con nó xin mình tiền với lý do gì đấy. Nhưng tối nó về nó bảo mình là bị rơi mất rồi. Mình cũng tin thôi. Mất là mất dù bất kỳ lí do gì, là dối hay thật thì cũng đã mất. Mình không thể thay đổi điều ấy được, thế nên khỏi phải mắng chửi làm gì. Và con nó cũng phải chịu trách nhiệm về điều ấy. Rằng: Bố mẹ đã cho thì con phải giữ. Không giữ được, mất là chuyện con phải chịu trách nhiệm với mình. Bất kỳ chuyện gì cũng không thể tự mình làm rồi để người khác phải bù đắp. Đấy là nguyên tắc sống đấy cháu. Ngay như các cháu cũng vậy, tuổi còn trẻ, mọi thứ cũng mới bắt đầu. Không gì là không thể xảy ra cả. Hôm nay sum vầy nhưng mai biết đâu mỗi người một ngả. Hôm nay mình rất xinh đẹp nhưng biết đâu ngày mai một chút trở trời thôi cũng thấy mình mệt mỏi rã rời. Sống là phải học những điều ấy. Để mọi thứ có đến hay đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Mình ngồi ngấm từng câu từng lời bác nói, cảm thấy lòng thanh thản. - Bác nói hay quá bác ạ. Tự dưng cháu thấy trời hôm nay đẹp thế. Dù là có mưa bay. Bác vỗ vào vô lăng cười: - Đúng rồi, trời hôm nay rất đẹp. Rất hợp để làm mọi thứ. Hợp để bọn trẻ yêu nhau. Thậm chí là chia tay cũng rất hợp phải không? Rồi bác cười hà hà. - Cháu thấy đấy, bác từng này tuổi rồi vẫn ngày ngày chở khác đi về. Tối về làm ván cờ với ông hàng xóm. Mệt quá thì mở ti vi để đấy rồi ngủ. Thế thôi. Đơn giản. Vui hay buồn thì ta cũng phải sống. Vậy sao không chọn vui nhỉ. Bác nói thấm quá. Cuộc sống là một hành trình. Mà hành trình không thể cứ có mình hoa bên đường. Sẽ còn có đá sỏi chênh vênh, có cả những chông gai rớm máu. Dù là gì ta vẫn cần phải ngẩng đầu bước tiếp cho trọn hành trình SỐNG. ... Mời các bạn đón đọc Không Còn Thời Gian Để Buồn của tác giả Thảo Xù.
Em Chưa Từng Chạy Trốn Cô Đơn - Mộc Diệp Tử
“Thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời không phải là nhận ra tình yêu sau nhiều năm chối bỏ mà là nhận ra nụ cười của chính mình sau nhiều năm đánh mất.” (Mộc Diệp Tử) Hãy cứ yêu, cứ tổn thương, cứ vấn vương nhưng đừng quá đau khổ. Hãy cứ cười những nụ cười thật rạng rỡ, giữa những đau thương vẫn thản nhiên đón nhận. Cuộc đời không dài rộng để dồn chính mình vào bế tắc. Dù món quà của tuổi trẻ mở ra toàn những cô đơn, bất hạnh, những nỗi đau không mong muốn, thì đó cũng chính là những gì bạn cần phải trải qua trong đời, để rồi thầm cảm ơn những phút giây bình yên, trân trọng hơn những hạnh phúc sắp đến. Em chưa từng chạy trốn cô đơn giống như một lời “tuyên bố” hùng hồn, mạnh mẽ của một người con gái đã trải qua nhiều thăng trầm tuổi trẻ, vẫn “hồn nhiên” đứng vững. “Có thể tuổi trẻ cô đơn, tuổi trẻ thất bại, tuổi trẻ chơi vơi nhưng hãy cứ bước qua tuổi trẻ thật chậm rãi, không sợ hãi, không ngại ngùng, bởi tuổi trẻ sinh ra là để đánh đổi bình yên sau này...” Bạn sẽ dễ dàng tìm thấy những chia sẻ đầy tiếc nuối về tuổi thanh xuân của đời người con gái, đến nhanh mà cũng khẽ qua thật nhanh. Dễ dàng thấu hiểu những cuộc tình không mấy tròn vẹn, giống với những gì bạn đã và đang trải qua. Cũng có lúc bạn mỉm cười thật vui vì tìm thấy chính mình trong những thổn thức. Con gái chẳng cần phải tỏ ra bất cần, gồng mình mạnh mẽ, những nỗi buồn hay sự cô đơn cũng sẽ đến lúc bị hạ gục để nhường chỗ cho hạnh phúc và bình yên. Cuốn sách giúp bạn tìm thấy bình yên - chính là những gì Mộc Diệp Tử muốn gửi gắm tới bạn đọc.  Ai cũng có một thời tuổi trẻ, trôi qua phẳng lặng thì không gọi là cuộc sống.  Nếu không thể thay đổi được những gì đã, đang và sẽ xảy ra, hãy học cách mỉm cười chấp nhận, quan trong hơn là, thay đổi từ chính bên trong bản thân mình, tự tạo cho mình những lối đi mới, ít bế tắc hơn, ít tổn thương hơn, nhiều nụ cười hơn, và hãy cứ tin rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn. Con gái à, hãy nhắc mình cô đơn, để nhớ mình đã từng hạnh phúc và... sẽ hạnh phúc. *** Bạn đang tìm kiếm điều gì trong cuộc đời này? Nếu là tình yêu, cuốn sách này không dạy bạn cách để yêu. Nếu là hạnh phúc, cuốn sách này cũng không dạy bạn cách để hạnh phúc. Nhưng nếu là bình yên, tôi tin rằng bạn sẽ tìm thấy những tháng ngày bình yên khi đã bước qua những chông chênh của tuổi trẻ và cuốn sách này chính là những bình-yên-của-một-thời-tuổi-trẻ-đã-bỏ-đi- xa mà tôi sẽ tâm sự với bạn như những tri kỷ trong đời. Hoài bão của tuổi xuân, mộng ước về tình yêu và khao khát được tự do vươn ra khỏi vỏ bọc của chính mình. Tuổi trẻ và tình yêu như một dòng chảy bất tận và cuộc đời đi qua hết thảy, đều chúng ta luyến lưu nhất vẫn chỉ là tuổi trẻ mà thôi. Cô đơn cũng được, buồn vui cũng được dẫu sao thì tuổi trẻ vẫn là món quà quý giá vô ngần và được sống để đi qua nó, dẫu thất bại nhiều hơn thành công, dẫu buồn hơn vui, chúng ta vẫn chỉ có một thời thanh xuân sôi nổi duy nhất trong đời - để hoài niệm, để sống mãi với nó - như một chiếc hộp ký ức, mỗi lần gió thổi, lại ngân vang không ngừng. Có thể tuổi trẻ cô đơn, tuổi trẻ thất bại, tuổi trẻ chơi vơi nhưng hãy cứ bước qua tuổi trẻ một cách chậm rãi, không sợ hãi, không ngại ngùng, bởi tuổi trẻ sinh ra để đánh đổi bình yên sau này, cứ tin vậy, bạn nhé ! Viết tặng một phần tuổi trẻ đã qua đi và chẳng thể nào qua trong đời. Viết tặng những cô gái đã, đang sống như tôi và không như tôi. Mời các bạn đón đọc Em Chưa Từng Chạy Trốn Cô Đơn của tác giả Mộc Diệp Tử.
Đừng Lãng Phí Những Ngày Đẹp Trời - Jinie Lynk
"Tôi từng có khoảng thời gian căm ghét thế giới ngoài kia đến cùng cực. Một ngày hầu như chỉ ở nhà, bó gối trong phòng ngủ, không đọc sách thì xem phim, chán chường lại ngủ; chẳng thiết tha với cuộc sống ngày kia đang thay đổi ra sao, tôi vẫn sống với nhịp sống tách biệt của riêng mình. Cho đến một ngày, những công việc hằng ngày đã nhàm chán, sách đọc đã hết, phim cũng chẳng còn gì để xem, tôi bắt đầu suy ngẫm lại cuộc sống của mình. Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi lúc ấy. Và ngày hôm sau tôi quyết định mở cánh cửa đã nhốt chính mình trong khoảng thời gian dài ấy, bước ra hòa nhập với thế giới. Tôi đi nhiều hơn, đi đây đi đó, nhìn cuộc sống quanh mình, nhìn cuộc đời chảy trôi, nhìn những ngày đẹp trời cứ thế đến rồi đi. Và bạn biết không, cuộc đời này luôn tồn tại những ngày đẹp trời, chỉ là lòng bạn có đẹp , có an yên để nhìn thấy nó hay không. Tại sao khi con người gặp biến cố, đau thương, họ luôn để nỗi buồn lấn át, để niềm đau ngự trị, để rồi mỗi ngày trôi qua đều mang một màu u ám, chán ghét lạ thường. Thật ra, mỗi ngày đều là một ngày đẹp trời, mỗi ngày đều là ngày đáng để sống. Cuộc đời ai mà không có lúc bế tắc, biến cố, vấp ngã, nhưng có người lại khống chế điều đó đến mức không nhìn thấy những điều tốt đẹp còn lại của cuộc sống. Nhưng có người, họ biết cách mỉm cười, biết cách chấp nhận và đôi diện, biết cách trân trọng cuộc sống, và họ luôn trân trọng mỗi ngày họ được sống. Đừng lãng phí những ngày đẹp trời của  chúng mình bạn nhé. Bởi chẳng biết khi nào chúng ta không còn được tận hưởng những ngày như vậy nữa; hãy trân trọng khi còn có thể. " " Tôi là kẻ thích buồn cùng nỗi buồn của người ta nhưng lại gửi gắm nỗi buồn của mình qua con chữ." - Jinie Lynk *** “Có những ngày dài thật buồn, bó gối trong căn phòng nhỏ, nhìn ra bầu trời cao rộng ngoài kia, tôi luôn mang trong mình suy nghĩ bầu trời ấy không có chỗ dành cho tôi. Tôi luôn tự hỏi “Mình muốn làm gì?”, “Mình phải làm gì?”, “Mình cố gắng vì điều gì?”,…” Chúng ta, ai cũng từng trải qua những ngày như thế. Đó là quãng thời gian ta cứ quẩn quanh đây đó tìm kiếm câu trả lời mình là ai, mình thực sự muốn gì. Giữa những chông chênh của tuổi trẻ, khi đứng giữa quá nhiều ngã rẽ, chúng ta  bắt buộc phải đưa ra một sự lựa chọn cho riêng mình. Con đường nào cũng hấp dẫn, cũng mời gọi, nhưng cũng đầy thử thách và chông gai. Đừng lãng phí những ngày đẹp trời là cuốn sách viết về những năm tháng thanh xuân đầy hoang mang, khi tâm trí ta lấp đầy bởi những câu hỏi cần lời giải đáp. Nhưng ngoài những ngày âm u, tuổi thanh xuân của chúng ta là “những ngày đẹp trời, những ngày cõi lòng an yên đến lạ; những ngày mà đến cả nỗi buồn, sự cô đơn, cũng trở nên thật đẹp.” Dù những ngày sau bạn thành công, viên mãn đến chừng nào, thì những năm tháng hai mươi cũng là quãng thời gian đẹp đẽ nhất, đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Có thể ngay lúc này đây, bạn muốn nhanh thật nhanh bước ra khỏi tuổi trẻ của mình, để trưởng thành hơn, để có trong tay nhiều thứ hơn. Nhưng đừng vội vã, đừng lãng phí những ngày đẹp trời đó, bởi tuổi trẻ trôi qua, ta sẽ trưởng thành. “Thanh xuân là một lần đi xa mãi không về. Thanh xuân là một lần gặp gỡ mãi chẳng quê”. Thanh xuân chính là cuộc hành trình dài, càng đi xa càng không thể quay trở lại điểm xuất phát, thế nhưng thanh xuân lại lưu giữ cho chúng ta những tình cảm trân quý nhất, những bài học đắt giá và những hồi ức theo ta mãi về sau.” Chỉ một câu thôi, đừng lãng phí những ngày đẹp trời, đừng lãng phí những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp này, nơi mà ngay cả nỗi buồn và sự cô đơn cũng trở nên thật tuyệt vời! Mời các bạn đón đọc Đừng Lãng Phí Những Ngày Đẹp Trời của tác giả Jinie Lynk.