Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Chồng Máu Lạnh

Truyện Người Chồng Máu Lạnh là một truyện khá hấp dẫn của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết, truyện dẫn dắt bạn đọc đến câu chuyện tình yêu có thể nói là không biết trước được đúng hay sai và không biết phải làm như thế nào. Dẫu biết tình yêu là thứ khó nằm trong tầm kiểm soát cũng không thể bảo đừng bảo ngưng là dễ dàng từ bỏ được, không biết anh và cô sẽ đi như thế nào chỉ biết rằng một vòng trái đất, họ vẫn mắc vào nhau. Mời bạn đọc truyện ngôn tình thấm đẫm hương vị tình yêu này. Cô gả cho một người đàn ông xa lạ, chính là vì, cô mất đi người đàn ông cô yêu. Bọn họ tương kính như băng, ở chung như nước, chỉ là không biết vì cái gì, của hắn để tâm chăm sóc cô, hắn để tâm dịu dàng với cô, để cho cô nghĩ muốn gần hắn hơn, muốn có được. Mãi đến cô chân chính đích muốn cổ túc dũng khí là lúc cô phát hiện, tình yêu của hắn, sự bảo vệ thủy chúng của hắn đều giành cho một cô gái khác. Ngón tay cô run rẩy, ánh mắt ảm đạm, “Nếu không thích, vì cái gì muốn tiếp cận?” Người đàn ông chỉ là nắm chặt cằm cô , ánh mắt không có nửa phần thương tiếc, “Nếu không có cô, cô ấy nhất định có hạnh phúc.” Trái tim cô co rút, trong mắt động một loại sắp nghiền nát tuyệt vọng. . “Anh có yêu tôi sao?” Thanh âm của cô hơi run rẩy. “Mau nói a?” Người đàn ông đứng lên, mà cô nhưng là thấy được khóe miệng hắn sự khinh thường còn có hèn mọn, cô đã biết đến đáp án. Khi hắn âu yếm cô giá hắn yêu xong trở về, hắn hướng cô đưa một giấy ly, rồi tuyệt tình mà đi. Cô chỉ có thể nhìn bọn họ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ , hóa ra từ đầu, bọn họ chỉ là dư thừa. Cô xoay người, vỗ về chiếc bụng của mình, thế giới xung quanh như tan nát. Cái kết cuối cùng cho truyện liệu có mỹ mãn không, lời hồi đáp là gì đây, mời bạn đón đọc truyện. *** Không biết có ai như mình k? Mình rất thích đọc truyện ngôn tình bị ngược. Càng ngược mình lại càng thích. Nhưng kết thúc đương nhiên là phải HE. Đó cũng là lý do làm mình biết đến ” Người chồng máu lạnh”. Truyện cũng vẫn là nội dung xưa xửa xừa xưa: Nam chính đẹp trai lạnh lùng, nữ chính xinh đẹp dịu dàng, vì những hiểu lầm trồng chất mà xa nhau, nhưng định mệnh an bài trải qua bao nhiêu khó khăn họ lại về bên nhau. Truyện ” người chồng máu lạnh” đương nhiên k dừng ở nội dung quá xưa đó, mà thay vào đó là tạo ra những tình cảnh khiến cảm xúc của người đọc phải dâng trào theo. Thậm chí có những đoạn khiến tôi khóc theo(máu chó quá mà). Nam9 lạnh lùng,bá đạo nhưng lại si tình, chỉ vì 1c nói của nữ phụ mà đã đá chết đứa con còn đang trong bụng của nữ9. Cũng là hiểu lầm mà đòi giết nữ9.Sau này vì hành động đó mà a đã đau khổ đến nỗi k màng tính mạng của mình.Nữ9 thì lúc đầu yếu mềm, nhu nhược, nhưng lại rất yêu nam9. Sau này vì hành động đòi tìm ngừoi đòi giết của nam9 mà cô ra nc ngoài. 2 năm sau cô trở lại mang theo 1 ” bánh bao nhỏ” và mang thân phận mới ” người thiết kế nổi tiếng nhất”. Và cuối cùng gặp lại nhau HE thôi. Nữ phụ thì khỏi nói luôn,độ ảo tưởng level max rồi, đo tiểu xảo thì k gì đo được Nói chung, nôi dung k có gì mới mẻ, nhưng bù lại Hạ Nhiễm Tuyết lại bộc lộ được sự khéo léo của mình khiến người đọc bị cuốn hút ngay từ những dòng đầu tiên. Ngôn từ thì giàu cảm xúc, nhiều tình cảnh bất ngờ,tên truyện thôi cũng khiến người đọc biết sự đau tim nó như thế nào. Khuyên là các b k thích thể loại bị ngược thì k nên đọc nhé. *** 1. Truyện này đúng là tập trung hết các thể loại a *gõ mõ tụng kinh* Nam9 ban đầu yêu 1 đứa ích kỉ, vì nhỏ này thích người yêu của nữ9, thế là nhỏ này nhờ nam9 tìm cách chia rẽ nữ9 cùng người yêu Nam9 uy hiếp người yêu nữ9 về mặt kinh tế, buộc anh này cưới nhỏ kia, còn bản thân anh này thì đi dụ nữ9 kết hôn rồi yêu mình Sau nhỏ kia thấy nam9 cưới nữ9 thì k cam lòng, nhỏ này hơi bị hoang tưởng, nó muốn nam9 hi sinh vì nó, dù nó có lấy chồng thì nam9 cũng k được lấy vợ, chỉ thủ mình nó :v Sau lại nó dụ nam chính, giả bộ có thai, lúc này nữ9 cũng có thai, nó giả bộ bị nữ9 làm hư thai, anh nam9 đá nữ9 làm chết mất 1 trong 2 em bé (chị nữ9 mang song thai) Sau chị này nhờ có 1 anh là cấp dưới của nam9 thả đi Sau khi ra đi thì gặp 1 anh khác ở Anh, anh này yêu nữ9, giúp đỡ nữ9, gia đình anh này cũng xem đứa bé như cháu của mình 2 năm sau nữ9 đã thành nhà thiết kế nổi tiếng và trở về (hồi đó nhỏ đáng ghét kia cũng hại nữ9, nói nữ9 ăn cắp bản thiết kế của nó, trong khi nó mới là kẻ ăn cắp, nam9 biết mà cũng k đứng ra bênh vực :v) Lúc này thì nam9 từ từ biết sự thực và đòi li hôn với nhỏ kia (2 người đã kết hôn, nhỏ kia bỏ chồng về bám nam9) Nam9 gặp lại nữ9, hi vọng nữ9 tha thứ Anh người yêu mới của nữ9 biết sự thật, đánh cuộc 1 hồi, chèn ép công ty nam chính xem nam9 có dám đánh đổi tất cả vì nữ9 k, sau đó thì buông tay (anh này quá ngốc ????) Nữ9 trở về bên nam9 Sau đó thì lại có 1 con tiểu tam, âm mưu bắt cóc con nữ9 rồi giá họa cho nhỏ đáng ghét kia, cuối cùng cũng bị phanh phui Qua vụ này thì nam9 lại phát hiện mình bị bệnh (tình huống muôn thuở *quỳ lạy khóc than*) Rồi nam9 cố tình kiu 1 con đáng ghét khác về nhà diễn xuân cung đồ cho nữ9 nghe, sáng hôm sau nhỏ này cho nữ9 1 hit -> bất tỉnh nhân sự vào bệnh viện, về nhà nữ9 gặn hỏi nam9 sự thực tại sao nam9 làm thế -> nam9 sau 1 hồi chối quanh co thì cũng khai thật là mình bị bệnh :v Nhưng mà cuối cùng thì nó cũng HE như bao nhiêu truyện khác Lâu rồi chưa đọc truyện nào thấy "nhũn não" thế này Xin lỗi các nàng nào thích truyện này Có lẽ vì mình k thích kiểu truyện kinh thiên liệt địa thế này, chịu k nổi nam9 kiểu này ???? 2. Tr này motip đầu của ngược, ngược tới ngược lui lại HE vs tra nam. Nữ ko có gì nổi bật trừ ngu hết chỗ nói. Sau 1 hồi vât vã, nữ trư come back vs nam trư. Hơn nửa cuốn tr là chỉ ra nữ trư nhu nhược ra sao, nữ phụ ti tiện khốn nạn cỡ nào và nam trư thì mắc mỗi 1 tội là tinh si thoy mà, a ý cũng nào có tội tình gì đâu, cha mẹ sinh ra a trót ngang tàng bá đạo ko nghe ai lại si tình chấp nhấp vì e nữ phụ làm gì cũng ko tiếc. A ý cũng chỉ "lỡ" đá nữ chủ mất 1 trong 2 đứa bé trong bụng, sai người đuổi tận giết tuyệt vì chị làm a mất đi đứa con "vốn chả có trên đời ". Ko vì cấp dưới của a mở cho chị 1 đường sống thì chị làm gì còn mạng mà gương vỡ lại lành. Dạo này Hạ Nhiễm Tuyết viết tr thế nào ý nhỉ, ta tưởng là sẽ HE vs a Bạch cơ, nhưng a Bạch tốt quá, thâm tình quá, quân tử quá, sao xứng vs nữ trư được. *** “Người chồng máu lạnh” là một truyện mà khiến mình rất mâu thuẫn. Truyện có thể nói là cực phẩm nếu bạn là “không ngược không vui”. Nhưng nếu là một người ghét cẩu huyết, ghét nữ não tàn thì truyện có thể xếp vào loại nhảm nhí, không thực tế hay hay còn gọi là “ngôn tình rác”. Đọc đến đây thôi các bạn cũng hiểu được xiu xíu rồi đúng không nào? Vì vậy ai không thích thể loại này có thể không đọc nha, vì dù sao truyện cũng là công sức của tác giả bỏ ra. “Người chồng máu lạnh”- cái tên thôi cũng khiến người đọc tưởng tượng được về mức độ cẩu huyết rồi. Truyện phải nói là không thiếu bất cứ tình tiết nào hết, ngược nam ngược nữ, ngược mà độc giả phải đau tim. Tô Tử Lạc vốn có người cô yêu, lại xui xẻo bị một bạn nữ phụ ảo tưởng nhìn tới. Khổ ở chỗ là Lê Duệ Húc lại cực kỳ yêu thương bạn nữ phụ không đáng nhắc tên này. Thế là một kế hoạch chả biết nên khóc hay nên cười đã ra đời. Lê Duệ Húc gây áp lực về kinh tế ép người yêu nữ chính lấy nữ phụ. Anh còn lo xa sợ nữ chính vẫn còn yêu anh kia sẽ là hiểm họa cho hôn nhân của nữ phụ. Thế là anh lấy nữ chính về nhà, còn ra sức nỗ lực khiến nữ chính yêu mình nữa. Truyện không có gì đáng nói nếu cái bạn nữ phụ ảo tưởng kia không đứng núi này trông núi nọ, đáng ghét đến nỗi dù mình đã là vợ người khác rồi thì cũng không muốn anh nam chính được lấy người khác. Vì là nữ phụ nên tác giả càng bôi càng đen á mà! Trình độ ảo tưởng của bạn này vẫn chưa đến đỉnh cao đâu, vẫn còn dài lắm! Tiếp sau thì một mớ, một tá các tình huống cẩu huyết xuất hiện. Bạn nữ phụ quay lại giành Lê Duệ Húc với Tô Tử Lạc và đương nhiên ăn thiệt cũng chỉ có bạn học Tô Tử Lạc thôi. Nữ phụ nói mình có thai và bị sảy thai bởi nữ chính, Lê Duệ Húc không hề do dự mà đạp rớt một đứa bé trong bụng Tô Tử Lạc >”< May là chị mang song thai nên còn có động lực sống tiếp đó. Tô Tử Lạc ra nước ngoài và thành một nhà thiết kế nổi tiếng. Lê Duệ Húc thì khỏi nói rồi, bắt đầu chán ghét nữ phụ, muốn quay lại với nữ chính. Truyện ngược bình thường sẽ không quá chú trọng ở phần này, nên nhiều bạn sẽ cảm thấy không đáng khi nữ chính vẫn quay lại với nam chính. Nhưng “Người chồng máu lạnh” thì khác, khúc này thì độc giả đã phải la ó mong Tô Tử Lạc tha thứ cho Lê Duệ Húc đi, đau tim quá rồi thì chị vẫn còn khá kiên định nhá. Bảo đảm ngược nữ bao nhiêu thì ngược nam cũng không thiếu đâu. Số phận đáng thương nhất là Bạch Thiếu Triết, nam phụ điển hình. Anh và chị quen nhau khi ở nước ngoài. Điều đáng nói là Bạch Thiếu Triết không hề thua kém Lê Duệ Húc, ngược lại còn xuất sắc hơn rất nhiều. Nhưng số làm nam phụ thì có tốt cỡ nào anh cũng quay về với vòng tay độc giả mà thôi. Truyện chỉ phù hợp cho những con người ưa cẩu huyết, thích ngược thôi nha. Chống chỉ định với những người không phù hợp, tránh việc đọc xong không thích lại gây war nha! Mời các bạn đón đọc Người Chồng Máu Lạnh của tác giả Hạ Nhiễm Tuyết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chàng Rể Đại Gia
Nhân vật chính là Chu Dương, phải làm kiếp ở rể, ăn nhờ ở đậu nhà vợ. Từ tiền tiêu vặt đến tiền chữa bệnh cho mẹ đẻ cũng phải ngửa tay xin vợ. Nhưng cũng chính từ hoàn cảnh ấy, Chu Dương đã vươn lên mạnh mẽ cùng biết được thân thế thực sự của mình, Chu Dương hoàn toàn lột xác thành một người có thực lực và tài năng thực sự. Tuy nhiên không có con đường nào trải toàn hoa hồng, Chu Dương sẽ trải qua những biến cố như nào để vươn tới thành công ? Cùng theo dõi tuyệt phẩm: Chàng rể đại gia của tác giả Linh Vân nhé !! Ở rể, ăn bám, ngay đến cả tiền chữa bệnh cho mẹ cũng phải ngửa tay xin vợ, bị cả gia đình vợ chửi bới ghẻ lạnh suốt mấy năm trời. Ai bảo ở rể thì không có tôn nghiêm, sau khi biết về thân thế thực sự của mình, Chu Dương đã hoàn toàn lột xác trở thành một người có thực lực và tài năng, hãy cùng theo dõi con đường trắc trở song cũng đầy bất ngờ hấp dẫn của Chu Dương… *** Vợ ơi, có thể cho anh vay mười ngàn không? Bệnh viện lại giục rồi…”  Chu Dương vừa nói, vừa xấu hổ nhìn Tạ Linh Ngọc.  Tạ Linh Ngọc nghe xong cũng sững sờ một chút, sau đó buông một tiếng thở dài mệt mỏi, cầm một xấp tiền từ trong túi xách đưa cho chồng.  Chu Dương cúi gằm mặt cầm tiền, lí nhí nói câu cảm ơn.  Tạ Linh Ngọc vóc người thanh mảnh, ngũ quan hài hòa cân đối nằm trêи gương mặt trái xoan thanh tú, nhan sắc xinh đẹp tuyệt đối tương xứng bốn chữ nghiêng nước nghiêng thành.  Chu Dương dù cũng gọi là phong độ tuấn tú, nhưng so với Tạ Linh Ngọc vẫn còn thua kém nhiều phần.  Ba năm trước, cử nhân đại học Chu Dương, cũng giống với những sinh viên trẻ vừa tốt nghiệp, tâm trí luôn hướng tới một tiền đồ xán lạn, tự cho rằng bản thân giờ đã có thể một mình chăm sóc người mẹ già đang mắc căn bệnh nhiễm trùng đường tiểu.  Đúng lúc Chu Dương đang rất lo lắng về vấn đề tiền viện phí, người con gái Chu Dương thầm ái mộ suốt ba năm cấp ba Tạ Linh Ngọc tìm đến anh. Cô đưa ra đề nghị rằng chỉ cần Chu Dương đồng ý làm cưới cô làm vợ, sẽ lập tức cùng anh kết hôn.  Không chỉ có vậy, Tạ Linh Ngọc còn hứa rằng, sẽ tặng cho anh một khoản hồi môn không hề nhỏ.  Chu Dương biết Tạ Linh Ngọc từ trước tới giờ không hề có tình cảm gì với mình, cũng biết cô là vì mối nhân duyên nhập nhằng với người đàn ông khác nên mới tìm đến mình.  Song bởi bệnh tình của mẹ, nên Chu Dương gật đầu đồng ý.  Quang thời gian ba năm này, Chu Dương làm trâu làm ngựa ở Tạ gia.  Chu Dương từ đầu đến cuối không hề được cha mẹ Tạ Linh Ngọc tử tế đón nhận, thậm chí còn thường xuyên bị khiêu khích châm chọc đủ đường.  Tuy Tạ Linh Ngọc không mỉa mai giễu cợt anh như cha mẹ cô, nhưng kết hôn 3 năm cũng không để anh chạm vào người cô lấy một lần.  Đúng lúc này, mẹ của Tạ Linh Ngọc mở cửa bước vào.  Nhìn thấy Tạ Linh Ngọc đang đưa tiền cho Chu Dương, nhất thời kϊƈɦ động như thể bị ai giẫm đạp vào người, liền lớn giọng: “Linh Ngọc, tại sao con lại đưa tiên cho tên vô dụng này cầm?”  “Chu Dương, mày tự nói xem, suốt mấy năm nay, mày cầm bao nhiêu tiền của cái nhà này rồi?” “Mày đã đem đến cho cái nhà này một đồng nào chưa?”  Thấy mẹ vợ dùng những lời nói ngoa ngoắt để chửi bới, Chu Dương đầu còn cúi thấp hơn nữa.  “Mẹ, sớm muộn con cũng sẽ cố gắng trả lại chỗ tiền đã vay từ Linh Ngọc, chỉ là hiện tại mẹ ruột con đang chuẩn bị làm xét nghiệm…”  Bà mẹ vợ vẫn lạnh lùng nói: “Mẹ mày có bệnh thì liên quan gì đến nhà tao? Mày định coi nhà tao là cái ngân hàng à? Mày có biết là bây giờ công ty của Linh Ngọc đang trong giai đoạn khó khăn nhất không?”  Dứt lời, bà liền quay sang Linh Ngọc: “Linh Ngọc, chỗ tiền này không thể đưa cho nó.”  Bà ta vừa nói, vừa dứt khoát đi về phía Chu Dương, muốn giật lại xấp tiền trong tay anh.  “Mẹ, dừng lại đi.”  Tạ Linh Ngọc mệt mỏi lên tiếng để ngăn mẹ mình lại. Cô nói: “Chuyện của công ty mười ngàn này cũng không giải quyết được gì, thôi bỏ đi mẹ.”  Nhìn thấy bộ dạng chán chường uể oải của Linh Ngọc, Chu Dương trong thâm tâm tự ý thức được rằng, anh thật sự là một kẻ thất bại.  Công ty mỹ phẩm của vợ mình đang đối mặt với khủng hoảng nghiêm trọng, thế nhưng, lại chẳng có cách nào để giúp đỡ cô, không thể làm trụ cột cho cô dựa vào…  Sự ghét bỏ mà mẹ vợ đối với Chu Dương cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, bà ta liền nổi giận đùng đùng quát: “Đúng là đồ vô tích sự, con rể nhà người khác thì kiếm được hàng đống tiền, còn mày thì mở mồm là đi xin tiền, đúng là đồ phế vật của phế vật!”  Lúc này, đồng hồ vừa điểm mười hai giờ, chợt có tiếng gõ cửa.  Chu Dương nhướn mày, cố kìm nén sự tức giận như thể đang trào chực lên tận họng.  Gương mặt thanh tú của Tạ Linh Ngọc biểu lộ chút bất đắc dĩ xen lẫn sự chán nản thất vọng, miễn cưỡng ra mở cửa.  “Tạ tiểu thư, đây là bó hoa tươi của ngày hôm nay, phiền tiểu thư kí vào đây.”    Mời các bạn đón đọc Chàng Rể Đại Gia của tác giả Linh Vân.
Tự Cẩm
Trong kinh thành mọi người đều đồn đại rằng ở trong Khương gia thì Tứ tiểu thư nổi tiếng là một đại tuyệt sắc mỹ nhân. Nhưng đáng tiếc là đáng tiếc lúc nàng xinh đẹp nhất lại bị phủ An quốc công chọn trúng. Không chỉ vậy mà đêm trước khi Khương Tự xuất giá, vị hôn phu cùng nữ nhân khác nhảy sông tự tử... *** Kiếp trước, Khương Tự nàng say mê việc kết hôn vinh hoa phú quý, lại còn làm rạng danh gia tộc, chỉ đơn thuần vui mừng kết bái cùng Quý Sùng Dịch của phủ An Quốc công.  Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, cũng không nghĩ đến kết cục thế nào. Mà có ngờ đâu, trước đó hắn đã có người trong lòng, một đêm còn cùng nhau nhảy hồ tự vẫn. Không may thay hắn được cứu nhưng cô gái kia thì hương tiêu ngọc vẫn khiến phu quân của nàng đau xót mãi không thôi, khiến cô gái nhỏ mười lăm tuổi là nàng đang bừng bừng khao khát thanh xuân lại phải chịu cảnh bị chồng ghẻ lạnh. Suốt một năm trời chung sống, dù nàng cũng là hàng tuyệt sắc giai nhân, nhưng hắn cũng nhất quyết không hề chạm qua nàng. Sau đó nhiều chuyện xảy ra, nàng gặp việc không may rồi chết thảm, tưởng chừng cuộc đời thiếu nữ kết thúc ở tuổi mười sáu trăng tròn. Thế nhưng, trời đất xót thương cho nàng làm lại, kiếp này tỉnh dậy đã thanh tĩnh khác thường, quyết lòng thay đổi vận mệnh, làm cho hôn sự này phải bỏ bằng được. Trước tiên, nàng vẫn còn nhớ ngày mà cả kinh thành đồn đại chuyện vị hôn phu của nàng nhảy sông tự vẫn là khi nào. Sau khi sống dậy liền cùng nha hoàn ra ngoài nơi đó đợi, vốn định khi nào cả hai nhảy xuống thì nhấn cho gã chết luôn, thành toàn cả hai. Nhưng rồi nàng vẫn chọn cứu họ. Rốt cuộc, kiếp này người tình nhân ấy của chồng nàng được chính nàng cứu sống, tên là Xảo Nương. Từ đó, vận mệnh đời nàng do chính nàng thay đổi. Tôi thích Khương Tự khi nàng trọng sinh lại, thông minh, có chút mưu toán nhưng sau cùng vẫn là một người tốt bụng, có lòng nhân từ. Vì hiểu rõ gia đình mình nên kiếp này nàng sắp xếp thuận lợi hơn để họ cùng nàng ngăn cản hôn sự này thật khéo léo. Điều thú vị nữa là sau khi trọng sinh, nàng mới nhận ra chân tình của những người thân xung quanh, người mà trước kia nàng tuổi trẻ bồng bột đã sinh lòng chán ghét. Tôi cũng không thấy trong truyện này có những chi tiết thù hận đẫm máu mà nữ chính phải gánh trước khi chết ở kiếp trước (hoặc tác giả không nói tới), khiến họ mê muội tìm cách trọng sinh kiếp này. Tôi không thấy Khương Tự có oán hận gì, cũng có vẻ hiểu rõ sự đời mình là do mình chọn, nên thực hiện mọi chuyện một cách chủ động với một tâm hồn thản nhiên và bản lĩnh. Chương tôi đọc tới vẫn chưa xuất hiện nam chính và mọi chuyện vẫn xoay quanh vấn đề từ hôn của nàng, có vẻ như sau khi trọng sinh nữ chính còn trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn rất nhiều chứ không phải trở nên quằn quại hay độc ác hơn xưa như các nữ chính khác, tôi thích điều đó. *** " Cô nương, đã đến giữa giờ Tuất rồi. " Tỳ nữ A Man đi vào trong phòng, nhấc màn lụa màu xanh mưa trời treo lên móc giá trên giường, nhẹ giọng gọi thiếu nữ nằm nghiêng trên giường. Lúc này đã là đầu hạ, bên ngoài trời vừa mới hoàn toàn tối xuống, bóng đêm mờ ảo bao phủ khuôn mặt của thiếu nữ, mượn ánh nến trên bàn, lờ mờ có thể thấy rõ diện mạo của thiếu nữ trong trướng. Thiếu nữ lông mày như núi xa, mũi ngọc tinh xảo môi anh đào, má đào da tuyết, đúng là một tiểu mỹ nhân đẹp xuất sắc. Thiếu nữ chính là cô nương đứng hàng thứ tư của Đông Bình Bá phủ Khương gia, tên chỉ một chữ Tự . A Man thấy dáng vẻ của Khương Tự, trong lòng liền dâng lên một cơn lửa giận, bất bình thay cho cô nương nhà mình. Vị Tam công tử của An quốc công phủ hẳn là mắt bị mù rồi, bằng vào diện mạo của cô nương tiến cung làm nương nương cũng được, ấy thế mà hắn lại không thấy thích thú cửa hôn sự này, chẳng lẽ cảm thấy cô nương không xứng với hắn ư? Lửa giận của A Man bắt nguồn từ một buổi hội thơ ngày xuân. Hội thơ đó là do một ít danh môn công tử trong kinh tổ chức, đơn giản chính là một ít người trẻ tuổi tụ tập với nhau uống rượu ngâm thơ tìm niềm vui, đến khi rượu đã hơi ngà say, liền có người bắt đầu trêu chọc Tam công tử Quý Sùng Dịch của An Quốc Công phủ, trong ngôn ngữ có phần ghen tị hắn sắp được thành hôn với tiểu mỹ nhân nổi danh trong kinh. Ai ngờ Quý Sùng Dịch mang theo men say tự giễu cười một tiếng, nói câu: " Đẹp thì thế nào , chẳng qua cũng chỉ là một bộ túi da thôi, nữ tử bây giờ lấy phẩm tính ôn nhu lương thiện làm trọng." Vốn là lời say của người trẻ tuổi, nghe một chút cũng liền qua đi, tỉnh rượu rồi tự nhiên như gió thoảng không dấu vết, ai ngờ lời này không biết làm sao lại truyền ra ngoài, Tứ cô nương của Khương gia lập tức trở thành trò cười của mọi người trong lúc uống trà ẩm rượu. Đông Bình Bá phủ vốn căn cơ nông cạn, tước vị chỉ có thể kế tục ba đời, đến thế hệ phụ thân của Khương Tự là Đông Bình Bá đã là ba đời, vì lẽ đó mà huynh trưởng của Khương Tự ngay cả thế tử cũng chưa được xin phong. Nói cách khác, sau trăm năm nữa, Đông Bình Bá phủ sẽ từ trong vòng luẩn quẩn huân quý lui ra ngoài, trở thành người bình thường. Chính là cô nương một nhà như vậy, lại đã đính hôn với An Quốc Công phủ, trước không nói đến cơ duyên trong đó, thì điều này cũng đủ để khiến rất nhiều người nhìn không vừa mắt với Khương Tự trèo cao lên An Quốc Công phủ. Tam công tử Quý Sùng Dịch của An Quốc Công phủ nói nữ tử mỹ mạo không quan trọng, hắn coi trọng tính tình hơn, cái này ngụ ý, còn không phải chính là ghét bỏ Khương Tứ cô nương tính tình không tốt sao? Vô luận Quý Sùng Dịch nói lời này là hữu tâm hay là vô tình, thì lời này vừa truyền ra lập tức khiến Khương Tự mất hết mặt mũi, lại ra ngoài tham gia tụ hội của nhóm quý nữ, liền nghe được một bụng lời đàm tiếu. Khương Tự là một người nóng tính, trở về liền đổ bệnh, vừa bệnh chính là nửa tháng. Khương Tự nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt ra. Đôi mắt của nàng đường cong cực đẹp, đến đuôi mắt hơi nhếch lên, phác hoạ ra nét phong lưu diễm lệ khó mà diễn tả bằng lời. Lúc này hai con ngươi cực đẹp đối diện với A Man, lộ ra ý cười mờ nhạt: " Bày ra dáng vẻ muốn ăn thịt người thế làm gì?" " Nghĩ đến người nào đó có mắt không tròng, nô tỳ liền thấy tức thay cô nương." Ý cười nơi đáy mắt của Khương Tự nhanh chóng mất đi, độ cong khóe miệng lại sâu hơn, thản nhiên nói: " Người đó còn chưa từng gặp ta, không thể nói là có mắt không tròng." " Cô nương, người còn nói đỡ cho hắn nữa! " Nhìn cô nương chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi đã gầy đi một vòng, A Man liền thấy đau lòng cùng không phục. Nửa tháng trước cô nương đi Phó Vĩnh Xương Bá phủ ngắm hoa yến trở về liền khóc lớn một trận, ngay cả vật trang trí Ngọc Tỳ Hưu yêu thích nhất cũng đập vỡ, nhắc đến Tam công tử của An Quốc Công phủ càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, sao bây giờ lại thay đổi rồi? " Không phải nói đỡ cho hắn, một câu nói say thôi mà". Khương Tự chuyển mắt, nhìn về phía một tỳ nữ khác đứng ở cạnh bình phong A Xảo, phân phó nói, " A Xảo, đi lấy hai bộ y phục mấy ngày trước kêu ngươi làm ra đây đi." Không bao lâu A Xảo nâng đến hai bộ y phục, trong đó một bộ cho A Man, một bộ khác thì hầu hạ Khương Tự mặc vào. A Man vừa mặc bộ y phục lên người vừa căm giận nói: " Một câu lời say mà làm hại cô nương bị người ta chê cười đấy." Đáy mắt Khương Tự ý lạnh sâu hơn, dứt khoát nhắm lại con ngươi, nói khẽ: " Đây được tính là gì?" Nàng bất hạnh cả đời, chính là bắt đầu từ cuộc hôn nhân môn không đăng hộ không đối này. Nhớ khi đó, tuổi trẻ vô tri, nàng là cỡ nào đắc ý vì có thể đính hôn với công tử của An Quốc Công phủ, ai ngờ vị Tam công tử Quý Sùng Dịch đó đã sớm có người trong lòng. Người trong lòng Quý Sùng Dịch là một vị dân nữ. Nàng gả qua rồi sau đó mới dần dần biết được, vị dân nữ đó cơ duyên xảo hợp cứu được Quý Sùng Dịch đi ra ngoài du ngoạn gặp nạn, Quý Sùng Dịch ở trong nhà nữ tử đó dưỡng thương mấy ngày mới được Quốc Công phủ tìm thấy, hai người đã nảy sinh tình cảm, sau đó vẫn luôn vụng trộm qua lại. Mà trong lúc nàng còn tràn ngập khát khao cùng đắc ý với đoạn hôn nhân này, thì Quý Sùng Dịch vì có thể cùng người trong lòng ở bên nhau mà đã rất nhiều lần phản kháng trưởng bối trong nhà. Hôn sự đã gần ngay trước mắt, An Quốc Công phủ đương nhiên không cho phép Quý Sùng Dịch nháo loạn, huống chi hắn muốn cưới chính là nữ tử bình dân ngay cả Khương gia cũng không bằng, Quý Sùng Dịch phản kháng cùng bất mãn tự nhiên không hề có chút tác dụng nào. Khương Tự nghĩ đến câu nói lúc say rượu của Quý Sùng Dịch, liền cảm thấy khi đó mình thật ngu xuẩn, tức giận qua đi lại nhịn không được thay hắn tìm lý do, cho là hắn không để ý thế tục, không phải như những nam tử dung tục chỉ để ý dung mạo của nữ tử, nói câu nói kia chỉ là việc nào ra việc đó thôi. Qua việc nào ra việc đó của hắn, ngay tại đêm nay, tối mười lăm tháng tư năm mười tám Cảnh Minh, vị quý công tử danh môn không để ý thế tục này lại cùng người trong lòng cùng nhau chạy đến ven hồ Mạc Ưu, nhảy hồ tự vẫn. Sau đó Quý Sùng Dịch được cứu lên, người trong lòng của hắn lại hương tiêu ngọc vẫn. Vì che lấp chuyện này, hôn sự mà bọn họ vốn định vào đầu mùa đông tự nhiên lại tổ chức trước thời hạn mấy tháng, mà từ sau khoảng thời gian nàng lòng tràn đầy vui vẻ gả qua cho đến khi Quý Sùng Dịch ngoài ý muốn bỏ mình, thì trong gần một năm thời gian đó, người nam nhân như ánh trăng sáng này đều chưa từng chạm vào nàng. Rồi sau đó, càng nhiều biến cố xảy ra hơn, cho đến khi nàng chết thảm rồi lại mở mắt ra, về lại năm mười lăm tuổi này. Có thể nói, tất cả mọi bất hạnh của nàng đều bắt đầu từ lúc gả cho Quý Sùng Dịch, mà bây giờ có thể làm lại lần nữa, việc cấp bách của nàng chính là giải quyết cọc hôn sự này, từ đây phân rõ giới hạn với quý Tam công tử không lưu thế tục, với An Quốc Công phủ cao không thể chạm, cả đời không bao giờ qua lại với nhau nữa! Trong khoảnh khắc Khương Tự đã mặc xong y phục rồi ra ngoài, gật đầu với A Man: " A Man, đi thôi." A Man đem tay nải đặt ở trên ghế xách lên. A Xảo do dự một chút, ngăn lại Khương Tự rồi chần chừ nói: " Cô nương, đã trễ thế này, cô nương thật sự muốn đi ra ngoài sao? Chỗ nhị môn đã khóa rồi--" " Không sao, những cái đó đều chuẩn bị xong cả rồi. A Xảo, ngươi trông coi sân viện cho tốt là được." Khương Tự nét mặt kiên quyết. Nếu như có thể, nàng đương nhiên không muốn đêm khuya đi ra ngoài mạo hiểm, nhưng mà hiện giờ trong phủ ngoại trừ hai thiếp thân nha hoàn, thì nàng cũng không tìm thấy người nào có thể tin được để hỗ trợ cả. A Xảo thấy vậy đành phải gật đầu thật mạnh, nói một tiếng " cô nương yên tâm", rồi tránh đường. Khương Tự mang theo A Man lặng lẽ ra khỏi Hải Đường Cư chỗ ở của nàng, mượn trăm hoa tươi tốt che lấp xuyên qua vườn hoa cùng trùng trùng cổng vòm, đi vào nhị môn. " Cô nương -- " A Man nhìn cánh cửa đóng chặt, thấp giọng gọi một tiếng. Mời các bạn đón đọc Tự Cẩm của tác giả Đông Thiên Liễu Diệp.
Chúng Ta Vốn Vô Duyên Nhưng May Anh Có Tiền
Khương Chỉ xuyên sách, trở thành thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng nam chính, da trắng, mặt đẹp lại chân dài, là Khương tiểu thư nhà giàu, tiền tiết kiệm nhiều đến mức tiêu không hết. Nghĩ thế nào cũng thấy, chỉ có đồ ngốc mới đi thích nam chính. Vì thế, trong một lần “gặp sắc nảy lòng tham”, cô quyết định bao dưỡng một anh đẹp trai làm tình nhân, cũng đã được hai năm.  Khương Chỉ vốn muốn lợi dụng việc bản thân biết cốt truyện giúp cha mẹ tránh đi nguy cơ bị phá sản, nào ngờ cuối cùng vẫn không thể nghịch thiên cải mệnh, kết cục vẫn định là Khương gia táng gia bại sản. Lúc ấy, điều khiến Khương tiểu thư tinh thần suy sụp, không phải là chuyện tiền tiết kiệm chẳng còn mấy số 0, cũng chẳng phải việc bị cười nhạo, châm chọc, mà chuyện khiến cô buồn nhất là phải chia tay với tiểu tình nhân của mình: “Em không có tiền, không nuôi nổi anh. Giày chơi bóng chỉ có thể mua hàng fake, xem concert cũng chỉ có thể mua vé đứng, ngay cả ăn lẩu cay cũng không thể gọi thêm thịt.” Khương tiểu thư nghĩ, chừng ấy lý do chắc cũng đủ để anh rời xa cô, tìm một người bao dưỡng tốt hơn rồi. Dù sao thì suốt hai năm bên nhau, cô cũng thực sự vui vẻ, hơn nữa còn có chút thích anh, buông tay để anh đi mới là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng, điều Khương tiểu thư nghĩ lại chẳng phải là điều tiểu tình nhân Trì Triệt của cô nghĩ. Anh cảm thấy hai năm qua bọn họ bên nhau rất tốt, nếu chỉ vì chừng ấy lý do mà chia tay thì cách giải quyết cũng rất đơn giản, chỉ cần anh quay về làm người thừa kế nhà họ Trì giàu nhất ở thành Bắc là được. Dù sao thì là cô bao nuôi anh hay anh bao nuôi cô cũng thế, miễn có thể duy trì quan hệ yêu đương giữa hai người đều như nhau. Vì vậy, trong lúc một đám nhân vật phụ ngu ngốc đang dẫm lên cô để làm nổi bật lên vẻ hoàn mỹ của bạch nguyệt quang, tên trai bao của Khương Chỉ trở lại, còn bỗng chốc xoay mình thành Trì đại thiếu gia có tiền có quyền lại có sắc.  Vốn cho rằng, giữa bọn họ là “Không có duyên? Không sao, em đập tiền là được” kết quả lại trở thành “Không có duyên? Không sao, anh có tiền.” :v *** Trước khi Khương Chỉ xuyên đến nơi này, cô cũng là Khương đại tiểu thư kiêu ngạo, xinh đẹp lại tài giỏi của Khương gia. Ở nơi ấy, cô có ba mẹ yêu thương, sổ tiết kiệm có rất nhiều số 0, có sự ghen ghét lại không thể không ngưỡng mộ của những người xung quanh. Ở nơi đó, cô là một con thiên nga trắng muốt xinh đẹp, cao quý. Thứ duy nhất cô không có ở nơi đó chỉ là tiểu tình nhân Trì Triệt của mình.  Rồi có một ngày, cô bạn gọi là “thân” của cô viết một cuốn tiểu thuyết, trong đó, tất cả mọi thứ đều giống như ở nơi này. Chỉ có duy nhất một điều không giống, là việc Khương Chỉ ngu ngốc yêu một tên đàn ông cặn bã, còn trở thành thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng hắn, đến cuối cùng kết cục không chỉ là bị vứt bỏ, còn bị hại đến mất mạng.  Có lẽ cô bạn “thân” Nguyễn Điềm Điềm kia của Khương Chỉ thật sự hận cô lắm. Cô ta mang theo tâm lý “điều gì xảy ra với tôi, mong rằng cũng xảy ra với cô”, thậm chí cô còn phải chịu nhiều đau khổ hơn ở thế giới này, nơi mà cô ta có thể tùy tiện hành hạ Khương Chỉ. Nhưng điều mà chính Khương Chỉ và cô bạn “thân” kia không ngờ là cả hai người bọn họ đều xuyên đến nơi đây. Cô ta vốn nghĩ có thể lợi dụng ưu thế là tác giả của cuốn tiểu thuyết này mà bóp nát Khương Chỉ. Nhưng cô ta lại đánh giá quá thấp Khương tiểu thư rồi.  Dù sao thì, một người từ nhỏ đến lớn sống trong hào môn như Khương Chỉ, không chỉ có mặt đẹp dáng ngon mà đầu óc cũng rất thông minh, sao có thể tùy tiện để cho cô ta cùng tiểu thuyết của mình nghiền nát trong tay cơ chứ.  Đối với người ngoài, cô là Khương đại tiểu thư cao cao tại thượng, cho dù trong tay không có tiền, vẫn có thể dùng khí thế áp đảo đối phương. Với người trong nhà, cô là Khương Chỉ yêu kiều, thích làm nũng, cũng hết lòng đối xử tốt với bạn bè và người thân.  Khương Chỉ không thể khống chế hay thay đổi tất cả các sự việc ở thế giới này. Nhưng cô không muốn khuất phục, vì thế cô từ bỏ nam chính, tự bao dưỡng một tiểu tình nhân mà cô vừa lòng.  Lúc mới gặp Trì Triệt, Khương Chỉ quả thực là bị sắc đẹp làm mê hồn, chỉ một ánh mắt của anh đã khiến cô muốn chiếm làm của riêng mình. Vì thế cô bám dính lấy anh, cho đến khi anh chịu để cô bao nuôi mới thôi.  Hai năm chung sống, dù cô vẫn mê đắm sắc đẹp của anh như thế, nhưng cùng với thời gian, từng cử chỉ, từng hành động, từng ánh mắt của anh dần biến đổi, lên men trở thành một thứ gọi là tình yêu trong trái tim cô. Bởi vì yêu anh mới không nỡ khiến anh đau khổ. Bởi vì yêu anh mới buông tay để anh đi tìm hạnh phúc khác. Bởi vì yêu anh mới nhịn đau nói lời chia tay, trả lại cho anh tự do mà anh nên có. Bởi vì yêu anh… Cô có thể làm rất nhiều việc vì anh. Cũng bởi vì là anh, Khương tiểu thư mới có thể dễ dàng chấp nhận thân phận mới của anh nhanh như thế, đồng thời dung túng cho anh vừa dụ dỗ, vừa cưỡng ép mình nhận lời cầu hôn. Bọn họ vốn vô duyên, may mắn là anh có tiền, lúc cô muốn buông tay, anh lại quay về, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.  Trì Triệt vốn là Trì đại thiếu gia của gia tộc giàu có thần bí nhất, diện mạo xuất sắc, tài năng xuất chúng, vốn dĩ nên được hưởng cuộc sống sung sướng, người người ngưỡng mộ. Đáng tiếc, mẹ anh bởi vì sinh anh mà chết. Vì thế, từ lúc chào đời anh không chỉ không có mẹ, còn trở thành nơi trút lỗi của cha ruột cùng ông bà ngoại.  Mẹ kế ác nghiệt, cha ruột buông xuôi, cộng thêm gia quy cổ quái của nhà họ Trì khiến anh từ nhỏ đã sinh hoạt như một “người nghèo”. Ngày mưa năm đó, anh cô đơn tới thăm mộ người mẹ đã mất, vốn muốn trút hết nỗi lòng, lại chẳng hiểu sao nỗi buồn càng thêm chồng chất.  Giữa lúc chán chường ấy, có một cô gái bỗng chốc nhất định đòi bao nuôi anh. Có lẽ, anh thực sự là bị sắc đẹp làm mờ mắt, cũng có thể là do tâm trạng không tốt sai khiến lý trí, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đồng ý. Hai năm, không dài không ngắn, vừa vặn để trái tim anh ấp ủ một thứ gọi là tình yêu. Anh muốn cưới cô, muốn che chở cô, muốn dùng vòng tay của mình bao bọc con thiên nga xinh đẹp nhất trong lòng. Nhưng lúc anh chưa kịp hành động, Khương gia đột nhiên phá sản, còn cô lại muốn chia tay. Lý do cô nói trong điện thoại thật xàm xí, anh cũng chưa từng nói chấp nhận. Đã bao nuôi anh, muốn bỏ đâu có dễ. Bởi vì hai năm trước, cô không chỉ bỏ tiền cho anh, còn mua đứt luôn trái tim anh mất rồi. Thế là, Trì đại thiếu dùng hai tháng thời gian “chia tay”, tỉ mỉ chuẩn bị từng chút, cốt chỉ để lừa được thiên nga trắng của anh vào tròng. Lần này, đến lượt anh dùng quyền thế cùng tiền bạc của bản thân, bao nuôi cô, chống lưng cho cô, cho dù cô muốn lật trời, cũng có anh ở phía sau thay cô chống đỡ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland) Cứ ngỡ, nam chủ đã hái được bạch nguyệt quang, nữ phụ cũng đã có hạnh phúc riêng, thế giới này cũng nên thoát khỏi cốt truyện bi thảm ban đầu. Thế nhưng, nơi này vốn được tạo ra bởi sự thù hằn của Nguyễn Điềm Điềm, bị khống chế bởi ý thức và ham muốn của cô ta.  Khi mọi thứ chệch khỏi đường ray ban đầu, thế giới giả tưởng này cũng sẽ lâm vào khủng hoảng, có nguy cơ sụp đổ. Liệu Khương đại tiểu thư có thể thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện? Liệu có thể có một kết cục khác cho Trì đại thiếu và Khương tiểu thư? Mời bạn đọc truyện để tìm hiểu thêm chi tiết nhé. *** “Chúng ta vốn vô duyên nhưng may anh có tiền” là một bộ truyện xuyên sách có nội dung không quá mới, cốt truyện vẫn là nữ chính nghịch thiên cải mệnh, tránh xa nam chính, đạp đổ bạch nguyệt quang, cao ngạo đuổi theo tình yêu đích thực.  Nhưng toàn bộ câu chuyện được dẫn dắt bằng giọng văn hài hước, vui vẻ, xen kẽ các tình tiết thú vị, đặc biệt là giả định về việc thế giới trong sách bị chi phối bởi ý chí của tác giả là một điểm sáng đáng chú ý. Tuy truyện còn nhiều chi tiết chưa được giải quyết ổn thỏa, tính cách của nam nữ chính cũng không thực sự gây ấn tượng mạnh, tâm lý của các tuyến nhân vật cũng chưa được duy trì ổn định. Nhưng nhìn chung đây vẫn là một bộ truyện có tính giải trí cao, sủng sủng, ngọt ngọt, với nhiều pha bo cua khá gắt và những phát ngôn không biết đỡ thế nào từ nam chính. Nếu bạn cần một nơi để giải trí, nếu bạn muốn xem Khương tiểu thư làm sao xử lý đám trà xanh và bạch nguyệt quang, nếu bạn muốn biết quá trình để một anh trai bao lật mình trở thành trùm cuối, thì hãy nhảy hố nhé. Chúc bạn có những phút giây giải trí vui vẻ!   *** Cuối thu năm 2018 trời nắng cực kỳ gắt, nếu không phải vì miếng ăn cơm áo, tuyệt đối sẽ không có ai tình nguyện đi ra khỏi cửa dưới ánh mặt trời chói chang này. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Khương Chỉ cũng vậy.   Sau khi nhà họ Khương phá sản, ngay cả tiền thuê nhà cô cũng không có, bất đắc dĩ phải quay về ở trong ký túc xá.   Biết rõ vào mùa này lại còn là cuối tuần, mọi người khẳng định đều rúc ở ký túc xá, cô vẫn chọn thời điểm sáng sớm nhiều người nhất mà đẩy cửa bước vào.   Dưới một rừng ánh mắt nóng rực như dự kiến, xung quanh là những giọng nói thì thầm to nhỏ, cô vẫn rất bình tĩnh bước vào thang máy đi thẳng đến cửa phòng 401.   Trong lúc xoay mở chìa khóa, cô không hề cảm thấy hối hận chút nào khi chọn quay trở lại trường.   Dù sao thì phơi đen cũng đáng sợ hơn nhiều so với bị bàn tán.   Cô hô lên một tiếng.   Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bánh xe của rương hành lý cọ qua cái khe trên mặt đất, phát ra một tiếng chói tai ngắn ngủi.   Ly Ly bị làm cho giật nảy mình, bực mình quay đầu lại nói to: “Ai lại vô duyên như vậy, không biết gõ cửa sao?”   Câu mắng mỏ mới nói được một nửa, một gương mặt xinh đẹp mang vẻ u sầu chán chường lọt vào tầm mắt, mùi nước hoa kết hợp với vẻ đẹp của người tới thanh lịch mà không hề đơn điệu, khiến Ly Ly nghẹn lại mấy câu còn lại ở trong cổ họng.   “Là tôi.”   Khương Chỉ kéo rương hành lý vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại.   “Ngại quá, tôi không thấy sàn nhà có cái khe.”   Sự xuất hiện của Khương Chỉ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, Ly Ly đắm chìm trong sự kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.   Hơn nữa khi người ta kinh ngạc, thường thường không thể tự khống chế biểu cảm, trong mắt Ly Ly vô thức lộ ra sự bài xích lộ liễu, ngay cả lông mày cũng giương lên cao.   Khương Chỉ nhướn mày.   Tin tức truyền rất nhanh, ngay cả người trong trường học đều đã biết chuyện nhà họ Khương rồi sao?   Thấy Khương Chỉ nhướn mày, Ly Ly mới lấy lại tinh thần. Cô ta vội vàng treo lên nụ cười mất tự nhiên: “Sao cậu lại tới đây?”   Nói xong mới thấy lạ, tại sao cô lại không thể tới?   Khương Chỉ lại nhướn mày: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ ở trong ký túc xá.”   Ly Ly càng thêm kinh ngạc: “Vì sao?”   Đây là trong lòng biết rõ còn giả bộ hồ đồ ư?   Thôi bỏ đi.   Lúc này mà cô còn gắng gượng che dấu, sẽ càng bị người chế giễu. Khương Chỉ biết rõ đạo lý này, cho nên mặc kệ đối phương tính toán gì cô đều thoải mái hào phóng mà thừa nhận nguyên nhân.   “Phá sản, biệt thự ngoài trường học bị thu hồi rồi, sau này tôi sẽ ở lại ký túc xá.”   Cô nói không nhanh không chậm, hào phóng thong dong, quá trình thừa nhận việc phá sản bình tĩnh giống như động tác bình thường cắt bò bít tết, không hề có cảm giác lúng túng.   Cẩn thận ngẫm lại, học sinh toàn trường từ trước đến nay chưa từng có ai nhìn thấy Khương tiểu thư thất thố.   “Cái gì?!” Phản ứng của Ly Ly còn khoa trương hơn cả người bị phá sản là Khương Chỉ.   Giọng cô ta cực kỳ chói tai, âm thanh giống như con vịt đang kêu lớn thì bỗng nhiên bị người ta bóp chặt cổ : “Cậu bị phá sản?!”   Lúc này Khương Chỉ mới tháo kính râm xuống, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Ly Ly.   Đôi mắt dưới cặp kính râm cực kỳ linh động, nhưng khi bị đôi mắt này nhìn chằm chằm lại không hề thoải mái chút nào.   Ly Ly có cảm giác như đang bị thẩm vấn, mới chỉ bị cô nhìn chằm chằm vài giây, sống lưng đã lạnh toát.   Dáng vẻ kinh hoảng thất thố này của cô ta, xác thật không giống như giả vờ.   Khương Chỉ nhăn mày, ánh mắt sâu kín như có điều suy tư.   Ly Ly vẫn chưa biết chuyện cô phá sản?   Vậy nếu không phải bởi vì gia đình cô phá sản, cô trở thành người không quyền không thế, thì rốt cuộc là tại sao tùy tùng nhỏ ngày thường vẫn luôn vâng lời, bây giờ lại sinh ra địch ý lớn như vậy với cô?   Khương Chỉ suy nghĩ mất hai giây mà vẫn không nghĩ ra kết quả. Nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một người không quan trọng, ghét cô hay thích cô đều như nhau.   Cô không tiếp tục chú ý đến Ly Ly nữa, đưa tay xoa lỗ tai bị tiếng thét chói tai làm đau nhức, xoay người nhìn quanh đánh giá nơi ở trong mấy tháng tới của mình ——   Giường cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng, đệm giường mềm mại co dãn, khăn trải giường sạch sẽ, điều hòa cũng rất mát mẻ dễ chịu.   Có thể ở. Mời các bạn đón đọc Chúng Ta Vốn Vô Duyên Nhưng May Anh Có Tiền của tác giả Tửu Nhưỡng Tuyết.
Đường Uyển Sống Lại
Tên khác: Cuộc sống mới của Đường Uyển Tên gốc: Trùng sinh Đường Uyển Thể loại: Sống lại ở quá khứ để làm lại cuộc đời, Điền văn, Cổ đại Nguồn raw và convert: ~watery~ Tangthuvien Credit tiếng Việt: Tiểu Quy   Thân xác chết đi, lẻ loi đứng trên đài cao nhìn về quê hương sáu mươi năm, Đường Uyển không ngờ mình còn có thể sống lại! Sống lại là chuyện tốt, nhưng vì sao để nàng sống lại vào thời điểm xấu hổ nhất cuộc đời? Con đường tương lai phải đi như thế nào, phải đi con đường nào, Đường Uyển không biết, nhưng nàng muốn thay đổi chính mình, không để mình dẫm lên bi kịch kiếp trước… Lời của Q. : Truyện được viết dựa trên câu chuyện có thật của thi sĩ Lục Du. Ông lấy vợ là nàng Đường Uyển tài mạo song toàn, nhưng mẹ ông ghen ghét ép ông phải bỏ vợ. Đường Uyển và Lục Du yêu nhau thắm thiết, thậm chí khi đã bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, Đường Uyển vẫn chấp nhận đến ở tại căn nhà do Lục Du sắp xếp, mong chờ Lục Du công thành danh toại rồi sẽ rước nàng về nhà. Nhà họ Đường phát hiện, Đường Uyển bị đón về nhà mẹ ruột. Ít lâu sau cả hai đều tái giá, Đường Uyển gả cho Triệu Sĩ Trình, Lục Du cưới Vương thị. Lục Du thi đỗ, được triều đình trọng dụng, ông quay trở về quê cũ, gặp lại Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình trong vườn Thẩm, lúc này Đường Uyển đã kể hết chuyện ngày xưa cho Triệu Sĩ Trình nghe, Triệu lang rộng lượng cho phép vợ tiếp đãi người cũ, Lục Du thấy Đường Uyển sống tốt, thương nhớ người cũ, tức cảnh sinh tình viết bài thơ Cây trâm phượng (Sai đầu phượng) nổi tiếng. Đường Uyển đọc được xúc động không thôi, sầu bi mà chết. Lục Du hay tin như sét đánh ngang tai, mấy phen khóc đến chết đi sống lại. Từ đó về sau, cái tên Đường Uyển đã trở thành đề tài quen thuộc trong sáng tác văn chương của Lục Du. Mãi đến khi 84 tuổi ông vẫn không quên người vợ, người tri kỷ lúc đầu của mình. Người đời đánh giá đây chính là một mối tình “thiên cổ hận”. Phần trên là nguyên tác, tác giả Du Đăng cho rằng cái kết đó không đáng, tác giả muốn Đường Uyển sống lại, thay đổi cuộc đời, hạnh phúc bên người chồng cao thượng là Triệu Sĩ Trình. *** “Đường Huệ Tiên, đứng trên đài nhìn về quê hương đã gần sáu mươi năm, trong lòng cô có còn mong muốn gì?”. Diêm Vương nhìn cô gái đang quỳ bên dưới, bản thân ông gặp qua vô số cô gái tài mạo tuyệt hảo, trước mắt không phải người xinh đẹp nhất, cũng không phải người tài hoa nhất, tài hoa và vẻ ngoài của cô trong mắt ông chỉ là tầm thường, nhưng cô gái này lại là người đánh động trái tim đã nhìn quen sinh tử đau buồn của Diêm Vương, cô là ngoại lệ, ông mặc cho cô đứng trên đài nhìn về quê hương thẫn thờ gần sáu mươi năm. “Thưa Diêm Vương, trong lòng tiểu nữ không còn mong muốn gì nữa”. Đường Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt có chút tự giễu, tự mình si tình, tự mình vướng bận, hiện tại bất quá là một hồi chê cười. Diêm Vương nhìn vẻ mặt tự giễu của Đường Uyển, cũng không nhịn được mà lắc đầu, nếu ông đã bị Đường Uyển làm cảm động, coi cô là ngoại lệ, làm sao không chú ý đến kiếp trước của cô, biết được sự tình rồi, ông lại càng thương hại cô gái này vì tình mà sinh, vì tình mà chết. Ông là người mềm lòng nhất trong số các Diêm Vương mười điện, bằng không cũng không bị giáng từ điện thứ nhất xuống điện thứ năm, lại càng không thiết kế một đài nhìn về quê hương ở điện của mình, để cho các âm hồn còn vướng bận dương gian có thể nhìn đến người thân thiết. Ông nhìn Đường Uyển, nói. “Lục Vụ Quan kia dương thọ sắp hết, năm ba ngày nữa sẽ đến ngục đây, cô có muốn sum họp với hắn không?”. “Không muốn”. Đường Uyển kiên quyết lắc đầu, nàng ngước lên nhìn Diêm Vương, nói. “Tiểu nữ ở địa ngục trì hoãn đã gần sáu mươi năm, xin Diêm Vương xử trí tiểu nữ, đưa tiểu nữ đến nơi tiểu nữ phải đi”. Chính vì biết dương thọ của hắn đã hết, biết ít ngày nữa hắn sẽ đến ngục này, nàng mới xuống khỏi đài, nàng tin người đó nhất định luyến tiếc hết thảy mọi thứ ở nhân gian, nhất định sẽ tìm đến đài nhìn về quê hương, nàng không muốn gặp lại hắn nữa – lần gặp trước đã lấy đi mạng sống của nàng, còn khiến nàng chết mà vẫn vướng bận với hắn… Làm kẻ ngu ngốc một lần là quá đủ, nàng không muốn lừa mình dối người khăng khăng cố chấp nữa. “Ôi ~”. Diêm Vương nhìn Đường Uyển, lại thở dài lần nữa, không kìm được hỏi han nàng. “Nếu về sau cô gặp lại Lục Vụ Quan, cô muốn nói gì với hắn nhất?”. “Tiểu nữ thầm muốn nói một câu”. Khóe miệng Đường Uyển nhếch lên, trưng bày thứ biểu tình châm chọc không hề phù hợp với dung mạo của nàng, giống như đang nhìn thấy người đó trước mắt, nàng lạnh lùng nói. “Anh thật có thể sống tốt lắm”. Này… Diêm Vương lắc đầu thở dài, sau đó nhẹ nhàng vung bút, viết lệnh xử trí Đường Uyển xuống hồ sơ vụ án, giao cho sai quỷ đang chờ bên cạnh, sai quỷ này nhìn qua một lượt rồi nghiêng đầu, có vẻ không hiểu phán quyết của Diêm Vương, nhưng nó không có tư cách nghi ngờ, thu hồi hồ sơ vụ án, đến trước mặt Đường Uyển nói. “Cô đi theo tôi”. Đường Uyển biết phán quyết của mình đã được định đoạt, nàng không biết cái mà mình sắp phải đối mặt là gì, trong lòng nàng chẳng một chút sợ hãi, nàng cung kính quỳ xuống trước Diêm Vương dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy theo sai quỷ rời khỏi điện. “Diêm La thiên tử, ngài làm vậy có phải…”. Chờ sai quỷ dẫn Đường Uyển đi khỏi, phán quan Thôi Phủ Quân nhìn Diêm Vương, đi theo Diêm Vương không biết qua bao năm, tất nhiên hiểu được ông mềm lòng, chẳng lẽ ông không nhớ vì sao lại bị giáng đến điện này ư? Sao còn… Ôi~ “Một là Đường Huệ Tiên, tài mạo tuyệt hảo nhưng không biết nhìn người, chết trong khuất nhục, hai là Triệu Tử Quy cả đời si tình, hai người bọn họ vốn là một đôi trời sinh, cuối cùng lại thành kết cục kẻ thì chết trong uất hận, người thì nhớ nhung cả đời, ta làm sao nhẫn tâm?”. Diêm Vương nhìn Thôi Phủ Quân âu sầu, nói. “Triệu Tử Quy khi còn sống không mong gì nhiều, không cầu kiếp sau vẫn được kết tóc làm vợ chồng với Đường Huệ Tiên, chỉ cầu có thể bảo hộ nàng cả đời. Ta làm vậy bất quá chỉ là lùi thời gian về lại, hy vọng Đường Huệ Tiên hiểu ra, đừng sai lầm lần nữa”. Thôi Phủ Quân lắc đầu, chỉ mong trên đài nhìn về quê hương, Đường Uyển đã nhận ra ai mới là phu quân chân chính của cô, hiểu được mình phải lựa chọn sao cho đúng, không cần tái diễn bi kịch cuộc sống đó nữa… Mời các bạn đón đọc Đường Uyển Sống Lại của tác giả Du Đăng.