Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mối Tình Đầu Của Anh (Hắn Tiểu Mối Tình Đầu)

“Toàn khối đều biết, lão đại của trường cấp ba Thịnh Hoa ghét nhất là nữ sinh tên Đồng Miểu mới chuyển tới. Chỉ cần ai đó khen “tiểu Miểu” một câu, Tư lão đại nhất định sẽ cùng người đó trở mặt. Cho đến ngày đó trời mưa to, Đồng Miểu ở sân thể dục ngã vỡ đầu gối, Trạm đại ca thật cẩn thận nâng tiểu Miểu cẳng chân, thương tiếc hôn lên miệng vết thương. Biểu tình đó, chính là thương tiếc đến tan nát tâm can.”* Bởi vì bọn họ không biết, một năm về trước, trong lần tình cờ gặp gỡ tại bệnh viện đã khiến Tư Trạm trúng tiếng sét ái tình với Đồng Miểu. Đáng tiếc, cô lại là con gái của người phụ nữ mà ba Tư đem lòng yêu thương. Quan hệ của bọn họ, tiến một bước cũng không được, lùi một bước lại không xong. Trong một năm ấy, Tư Trạm đã cố gắng loại bỏ những suy nghĩ về Đồng Miểu ra khỏi đầu, cũng cố gắng học cách chấp nhận cô sẽ trở thành “em gái tương lai” của mình. Thế nhưng, trong giây phút Đồng Miểu xuất hiện ở cầu thang nơi phòng học của anh, Tư Trạm liền biết, bản thân sẽ không thể nào buông tay cô được nữa. Tuy nhiên, bởi vì mối quan hệ khó nói của người lớn, khiến cho Đồng Miểu lúc đối mặt với Tư Trạm không còn được tự nhiên, thậm chí là cố ý trốn tránh. Còn Tư Trạm, anh chính là mắc bệnh “kiêu ngạo”, rõ ràng trong lòng thích người ta chết đi được, đến nỗi buổi tối sợ "tiểu Miểu" nhà mình đi lạc đường còn cố ý theo phía sau. Vậy mà, khi anh gặp mặt cô thì lúc nào cũng thích cợt nhả, còn giả bộ chán ghét. Để sau này, Tư Trạm rốt cục cũng biết hai chữ “nghiệp quật” được viết riêng cho mình là như thế nào. Là ai nói, “không thích người chưa trưởng thành sao?”. Thế nhưng, ai lại vì cái người “chưa trưởng thành kia” mà đi mua thạch, mua kẹo. Còn vì thấy người ta bị bắt nạt mà xông vào đánh nhau, khiến cho bản thân bị giáo viên chủ nhiệm mắng cho một trận tơi tả. Là ai nói “không có cửa làm bạn gái” ư? Vậy mà sau này, không biết ai vì theo đuổi con gái nhà người ta mà tất bật bay qua bay lại giữa hai thành phố, chỉ để nói một câu “Năm mới vui vẻ”.  Cũng không biết là ai, suốt ngày ăn vạ bên người Đồng Miểu, đòi danh đòi phận nữa cơ. Cuối cùng, trải qua rất nhiều năm, vượt qua rất nhiều sự kiện, mặc kệ cỡ nào phong ba sóng gió, từ đồng phục học sinh đến váy cưới rạng rỡ, Tư Trạm và Đồng Miểu cũng chưa từng tách ra.  "Tiểu Miểu", rất nhiều năm trước em là mối tình đầu của anh, sau lại biến thành vợ anh, rồi trở thành mẹ của con anh và vẫn luôn là viên ngọc Tư Trạm anh muốn bảo vệ cả đời. *** Tháng chín khai giảng, thời tiết khô nóng ngay cả một ngọn gió còn không có,hoa lan bạc nở khắp, mặt đất được trang điểm một tầng màu trắng của cánh hoa. Không khí mềm như bông ngọt giống như được lẫn vào kẹo bông gòn. Trên con đường đá cuội của cao trung Thịnh Hoa, có hai con bồ câu trắng béo đang tung tăng nhảy nhót ăn hạt cây, giương cổ tinh thần phấn chấn. Trên trán Đồng Miểu thấm một tầng mồ hôi mỏng hơi làm ướt tóc mái màu nâu. Cô nhẹ nhàng nhấp môi, đưa đôi mắt hạnh nhìn xung quanh hoàn cảnh lạ lẫm. "Con đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Thịnh Hoa, mẹ cho con chuyển tới Thịnh Hoa rồi, con thả lỏng được rồi chứ?" Đồng Mỹ Quân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ cánh tay trắng nõn như sứ của thiếu nữ. Đồng Miểu ngoan ngoãn gật đầu, cô từ trước đến nay đều rất có ý tứ với mẹ. Đồng Mỹ Quân mặc một chiếc váy dài, váy rũ đến trên cỏ giống một đóa hoa bách hợp đang nở rộ. "Mẹ, con mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người sao?" Đồng Miểu trầm ngâm sau một lúc lâu, cuối cùng cũng do dự phát ra tiếng. Thịnh Hoa cách trung tâm thành phố quá xa, xem ra cô muốn trọ ở trường, nhưng mẹ không chiếu cố mà nói...... "Mẹ tới chăm sóc con một lần, con không cần lo lắng, nơi này còn có A Trạm chiếu cố cho con." Đồng Mỹ Quân hiểu lầm cô có ý tứ, ở một nơi lạ lẫm sẽ không quen. Đề cập tới con của Tư Khải Sơn, Đồng Mỹ Quân thư thái cười. Đồng Miểu lại rũ đôi mắt xuống, không dấu vết mà cắn má thịt. A Trạm. Cô hơi nâng mắt lên, mang theo hơi nước nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo của mẹ: "Mẹ, người sẽ kết hôn cùng với ba của Tư Trạm sao?" Nụ cười của Đồng Mỹ Quân có hơi cứng đờ, bà mở to mắt: "Tiểu hài tử như con quản nhiều chuyện như vậy làm gì, con cứ an tâm hưởng thụ cuộc sống học đường, thuận tiện giúp A Trạm học văn hóa, ba thằng bé rất hy vọng các con cùng nhau đậu Thanh Hoa đấy." Đồng Miểu gật đầu, thuận theo đáp ứng: "Con biết rồi." Đồng Mỹ Quân mở túi Gucci ở trên cổ tay ra, từ bên trong lấy ra một chùm chìa khóa, cười điềm đạm với Đồng Miểu nói: "Đây là chìa khóa chung cư gần trường Thịnh Hoa của ba A Trạm, kí túc xá của trường cũng không tiện, con chuyển đến ở cùng A Trạm đi, các vật dụng mẹ đều giúp con thu dọn rồi." Đồng Miểu duỗi tay niết chìa khóa, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay. Chìa khóa bén nhọn nhô lên đè trong lòng bàn tay mịn màng, hơi có chút đau đớn. Cô không muốn, nhưng cô đồng ý. Ba Tư Trạm giúp mẹ cô có cuộc sống tốt, phải có chút báo đáp, cô giúp Tư Trạm nâng cao thành tích học tập, cũng coi như là một loại báo đáp đi. "Phải ở chung với A Trạm thật tốt, tương lai các con nói không chừng lại trở thành là anh em." Đồng Mỹ Quân dứt lời, có chút ngượng ngùng cười cười. Ngoài cổng trường siêu xe vang lên hai tiếng tích tích, bà sung sướng vẫy vẫy tay, quay đầu lại tới vỗ vai Đồng Miểu, liền chạy chậm tới phía ô tô. Đồng Miểu ở Đồng Mỹ Quân sau lưng cong lên đôi mắt cười cười, sau đó đi hướng phòng giáo vụ. Chỉ cần mẹ có thể vui vẻ là tốt rồi. Chú Tư vì cô mà liên hệ với chủ nhiệm, hết thảy đều an bài thỏa đáng, chỉ còn chờ cô xách cặp nhập học. Hết thảy đều không tệ lắm, chỉ là Tư Trạm...... Làm cô có chút đau đầu.   Mời các bạn đón đọc Mối Tình Đầu Của Anh (Hắn tiểu mối tình đầu) của tác giả Tiêu Thất Lục Đề.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mắt Bão - Sunness
“Mọi gia đình hạnh phúc đều có chung niềm hạnh phúc, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại mang một nỗi bất hạnh riêng” - "Mắt bão" chính là câu chuyện cảm động về cặp vợ chồng trẻ mang nỗi bất hạnh đặc biệt như thế. Trải qua bao khổ đau mất mát và ám ảnh tâm lý, họ vẫn bên nhau bền chặt, quyết không buông rời. Không chỉ là khúc ca cảm động về tình cảm gia đình, Mắt bão còn khiến người đọc trăn trở về ranh giới giữa Thiện và Ác, giữa Trắng và Đen, đồng thời đề cao chính nghĩa, sự khoan hồng thứ tha đối với những con người biết ăn năn hối cải, và lòng cảm thông nhân ái với những số phận khốn khổ bị đẩy vào bước đường cùng. Dù có những khoảnh khắc day dứt xót xa đến ám ảnh, nhưng câu chuyện vẫn đẹp nao lòng, bởi bao phủ lên tất thảy những đau thương kia chính là tình cảm con người thiêng liêng nhất. *** Trích dẫn nổi bật: "Lỡ như một ngày nào đó anh không tìm được em nữa, em mong anh hãy nhớ lấy câu này. Em yêu anh, em hi vọng anh vui vẻ. Nhưng nếu nỗi 'hi vọng' kia sẽ khiến anh đau khổ, em thà rằng anh buông tay đi." “Chúng ta thường nghĩ rằng nắm giữ mới khiến mình trở nên mạnh mẽ, nhưng đôi khi, mạnh mẽ lại là chính lúc ta buông tay.” Mời các bạn đón đọc Mắt Bão của tác giả Sunness.
Đại Đế Cơ - Hi Hành
Nữ chủ Tiết Thanh từ hiện đại xuyên vào một thiếu niên 13 tuổi là nữ giả nam trang. Thân phận hiện tại của nữ chủ có thể là đế cơ, vì bị mưu hại vào 7 năm nên được các trung thần cứu và che giấu thân phận ở dân gian. Nói có thể là vì chưa chính thức xác định, Hi Hành lộ ra một số bí mật có thể làm chao đảo thân phận đế cơ của nữ chủ sau này. Kiếp trước của nữ chủ cũng chỉ được Hi Hành giới thiệu sơ sài. Là con nhà gái nhà giàu bình thường, đến năm 16 tuổi thì ông ngoại và cha mẹ lần lượt qua đời. Tiết Thanh phát hiện đây là âm mưu của người khác, nên học làm sát thủ để trả thù. Sau khi trả thù xong thì tiếp tục làm nghề sát thủ để mưu sinh, cho đến khi gặp tai nạn trên không rồi xuyên qua. Không biết kiếp trước nữ chủ đã trải qua cuộc sống như thế nào, chỉ biết là nữ chủ đã trải qua một đoạn thời gian 5 năm học làm sát thủ rất cực khổ, cực khổ đến nỗi nữ chủ không nguyện ý thử lại một lần nữa. Sau khi xuyên qua, nữ chủ bề ngoài có tính cách rất ôn hoà và thiện lương, hay cười, siêng năng chăm học, rất quí trọng cuộc sống hiện tại và quyết định tương lai sẽ làm một tiên sinh dạy học. Nhưng thực tế người đọc có thể cảm giác trong nội tâm của nữ chủ có hai loại tính cách bất đồng. Một loại tính cách rất hài hước và trẻ con, có cảm giác như đây là tính cách của nữ chủ trước 16 tuổi ở kiếp trước. Một loại tính cách khác là suy nghĩ và mưu tính rất sâu xa, quan sát kĩ lưỡng mọi chi tiết và suy tính rất cẩn thận trong mỗi bước đi, rất phù hợp với tính cách của một sát thủ. Nữ chủ có thể “nhất tâm nhị dụng” (có thể làm hay suy nghĩ 2 chuyện cùng một lúc) nên cho mình là Tiểu Long Nữ, khi biết mình nữ giả nam trang thì lại nói mình là Châu Bá Thông, đến khi nhém tàn tật một cánh tay thì lại cho mình là Dương Quá. Nữ chủ học tập rất siêng năng và nghiêm túc nên tiến bộ không ngừng, khi được tiên sinh khen thì nói mình là Văn Khúc Tinh hạ phàm. Nói chung nữ chủ đôi khi tính cách và hành động rất buồn cười, có thể vô sỉ không đổi sắc mặt tự khen mình, rồi nghiêm túc nói hưu nói vượn, nói dối không cần suy nghĩ. Tính cách thứ hai của nữ chủ được Hi Hành thể hiện rất tài tình. Hiện nay nữ chủ vẫn chưa biết về thân phận thật sự của mình, nhưng chỉ cần quan sát hành động của người xung quanh, nữ chủ đã có thể đưa ra suy đoán khá chuẩn. Đôi khi nữ chủ làm một số việc khiến người đọc cho rằng bốc đồng, xuất phát từ bản năng nhưng nếu đọc đi đọc lại các hành động từ ban đầu của nữ chủ sẽ nhận ra nữ chủ đã suy tính rất cẩn thận. Đây cũng là điểm độc đáo trong phong cách viết truyện lần này của Hi Hành. Trong truyện, tác giả thường chôn dấu một số gợi ý về các việc xảy ra tiếp theo chỉ bằng một câu văn ngắn, hay đôi khi là một số từ ngữ nhỏ. Tình tiết thay đổi bất ngờ không theo suy đoán của người đọc, nhưng khi đọc kĩ lại những chương trước, có thể nhận ra tác giả đã gợi ý ở đó. Điều này khiến cho dân tình xôn xao trên diễn đàn thảo luận truyện, nên mỗi khi phát hiện ra một chi tiết nhỏ khác thường, mọi người sẽ ào ào đi dự đoán tình huống tiếp theo sẽ là gì, vì sao Hi Hành viết như vậy. Đây là cảm giác khá mới lạ khi theo dõi một câu chuyện. Một điểm đặc biệt khác của truyện là công năng sao chép thơ của nữ chủ. Cũng giống như các nữ chủ xuyên không khác, Tiết Thanh cũng được Hi Hành dành cho hào quang tài làm thơ tuyệt đỉnh. Điều khác biệt là nữ chủ lần này mỗi lần làm thơ là vì có mục đích hoặc lí do đặc biệt. Và mỗi bài thơ được sử dụng trong truyện rất hợp với hoàn cảnh và rất có ý nghĩa, cho thấy Hi Hành rất dụng tâm trong việc này. Ví dụ như khi Tiết Thanh lần đầu đi học là ở một thảo đường đơn sơ rách nát, Hi Hành sử dụng bài thơ “Lậu thất minh” của Lưu Vũ Tích, là bài thơ nói về phòng ở đơn sơ. Trong hội đua thuyền, tác giả sẽ sử dụng Đua Thuyền Ca. Khi chửi Liêu Thừa là cẩu quan, hay khi nói về thiếu niên hiệp khí, hoặc là thơ đưa tiễn tù phạm  đều sử dụng thơ phù hợp với hoàn cảnh. Nếu các truyện trước đây của Hi Hành chỉ xoay quanh nữ chủ, thì truyện này được tác giả mở rộng cốt truyện xoay quanh về việc phe phái đấu tranh giành ngôi trong triều đình, mà quan trọng nhất đó là thân phận đế cơ của nữ chủ. Trong khi nữ chủ hoàn toàn vô tư không có tham vọng, Hi Hành lại khiến cho các nhân vật xung quanh nàng tạo thành một trận phong ba và từ từ lôi kéo nữ chủ vào tâm bão. Hiện nay có rất nhiều phe phái và nhân vật chủ chốt đã lên sàng, được tóm tắt như sau: Nữ chủ và các thiếu niên: thiếu niên vô tư, có hào khí nhưng không tham vọng, mọi người đều ra sức học tập cho tương lai, đôi khi có tranh cãi nhưng chỉ là trò chơi trẻ con. Nhưng khi có việc lớn thì nghĩa bất dung từ đi làm việc. Hiện tại chưa có ai liên quan về phe phái tranh đoạt trong triều đình. Đám người Ngũ Đố Quân: phe bảo hoàng, che chở đế cơ và muốn giúp nàng lên ngôi, nữ chủ hoàn toàn không biết về đám người này. Đám người Tần Đàm Công và Thái Hậu: phe phản nghịch, đã giết tiên hoàng và tiên hoàng hậu, đưa tiểu hoàng đế lên ngôi, hiện truy tìm giết đế cơ. Thái giám Tông Chu vào thái giám Liêu Thừa của phe này đã từng đối đầu với nữ chủ và bị đá xuống đài. Đám người Hoàng Sa Đạo: bị phe phản nghịch tàn sát vào 7 năm trước, đang tìm cách trả thù đám người Tần Đàm Công, chưa có liên hệ gì với nữ chủ. Phe còn lại trong triều đình: trung thành với tiên hoàng và triều đình, thường tranh chấp với đám người Tần Đàm Công, có lẽ chưa biết về việc đế cơ còn sống. Tây Lương quốc: từng có chiến tranh với Đại Chu, thua bởi Tần Đàm Công. Hiện nay có Thái Tử rất tài giỏi. Tác giả đến giờ chưa đề cập ảnh hưởng của Tây Lương quốc đối với ngôi vị đế cơ của Đại Chu. Tứ Hạt tiên sinh: dạy học tiên sinh của nữ chủ, thân phận có thể là Tứ Đại Sư của Hoàng Tự, mục đích dạy học cho người đăng cơ tiếp theo của Đại Chu. Nói tóm lại, truyện tuy chỉ mới đi được khoảng 1/3, 1/4 đoạn đường nhưng đã gây ấn tượng mạnh về nội dung, cốt truyện và phong cách hành văn. . Ngòi bút của Hi Hành đã tiến lên một tầm cao mới trong Đại Đế Cơ, vận dụng uyển chuyển sự hài hước, lém lỉnh trong đối thoại, tinh tế trong miêu tả nội tâm và âm mưu tính toán, ngòi bút miêu tả sống động khiến khiến người đọc cảm giác mình như đang xem phim hơn là đọc truyện. Đôi khi hài hước với các tình huống dở khóc dở cười, đôi khi lại hào khí khiến người rung động, ngưỡng mộ, đôi khi nguy hiểm khiến người giật mình, thót tim, đôi khi u ám khiến người lo sợ, rồi lại chính nghĩa luôn chiến thắng khiến người sảng khoái. Mời các bạn đón đọc Đại Đế Cơ của tác giả Hi Hành.
Diên Hi Công Lược Truyện - Chu Mạt
Lấy bối cảnh những năm đầu thời đại Càn Long, câu chuyện kể về thiếu nữ Ngụy Anh Lạc vào cung với mục đích ban đầu làm cung nữ để điều tra chân tướng về cái chết của người chị gái. Bằng sự dũng cảm, trí thông minh linh hoạt, ý chí rộng lớn bao la, cô đã hóa giải những khó khăn trùng điệp chốn cung đình, cuối cùng trở thành Hoàng Quý phi giúp đỡ hoàng đế Càn Long đạt được thời thái bình thịnh trị. P.s: Là fan bộ phim Diên Hy Công Lược, mục đích mình edit cuốn này để hiểu rõ tình tiết cũng như tâm lý của các nhân vật hơn. Vì đây là lần đầu mình edit nên chắc chắn còn nhiều sai sót, mong các hạ lượng thứ xin đừng nói lời cay đắng=)))   Dịch giả: KhanhLinhPham *** Nàng có một bí mật. Bí mật này khiến nàng càng lúc càng trở nên kỳ quái, khiến người khác càng lúc càng tránh xa... "Thật đáng thương." Một giọng nói ôn nhu ở sau lưng nàng vang lên, "Người người đều nói Chiêu Hoa công chúa điêu ngoa bá đạo, lãnh huyết vô tình, hóa ra nàng không phải sẽ không khóc, mà là người thích trốn đi khóc một mình." Chiêu Hoa đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đối phương: "Ngươi là ai?" Thân là trưởng nữ của Ngụy Anh Lạc, Chiêu Hoa công chúa kế thừa vẻ đẹp từ mẫu thân, nhưng khí chất trên người lại càng giống phụ thân của nàng —— trên cao nhìn xuống, vênh váo hung hăng, dường như nàng trời sinh chính là chủ nhân của thế giới này, tất cả mọi người phải quỳ rạp xuống dưới chân nàng. Nếu nàng là một a ca, tính tình như vậy cũng không phải không được, nhưng nàng là một công chúa, một nữ nhân có dáng vẻ thế này không khỏi quá mức vênh váo hung hăng. "Nếu ta là Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế, ta cũng sẽ không chọn một nữ nhân như khổng tước kiêu ngạo làm thê tử." Đối phương nở nụ cười, đó là một người mặc trang phục thị vệ, dung mạo thiếu niên tuấn dật, nụ cười có chút bất cần đời. Hắn vuốt ve ngực, đối với Chiêu Hoa hành lễ, "Ta là Phúc Khang An, ta tới giúp công chúa đây." "Giúp ta?" Chiêu Hoa nhíu mày, "Ngươi có thể giúp được gì cho ta?" "Giúp công chúa giành được trái tim của Lạp Vượng Đa Nhĩ Tế." Phúc Khang An cười tủm tỉm nói. "... Tại sao ngươi phải giúp ta?" Ánh mắt Chiêu Hoa nhìn hắn càng thêm hoài nghi. Nàng ở trong cung, từ trước đến nay đều không được hoan nghênh.   Mời các bạn đón đọc Diên Hi Công Lược Truyện của tác giả Chu Mạt.
Trăng Lạnh Như Sương - Phỉ Ngã Tư Tồn
Mười bốn tuổi năm đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn cuộc đời như một dải lụa hồng, biết bao nhiêu là mơ mộng! Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Chàng nói ta hãy chờ chàng. Ta vẫn một lòng ngây ngốc ôm kỷ vật của chúng ta đợi chờ. Chờ chàng đem kiệu hoa đến rước ta về, chờ đợi ngày hạnh phúc mà chàng nói. Thế nhưng, ta đợi mãi, đợi cả tuổi thanh xuân qua đi, đợi cả cuộc đời héo úa, tại sao chàng không đến? Thì ra, cây chủy thủ hẹn ước mà chàng trao ta, cũng chính nó đã chặt đứt dải lụa hồng của đời ta. Trở về trong đêm nguyên tiêu năm ấy Trở về trong cơn mưa tuyết năm ấy Trở về trong quán rượu nhỏ năm ấy Chàng có thấy chăng, có một người con gái ngốc nghếch là ta, vẫn ngồi chờ nơi đó? Định Thuần, ánh trăng tịch mịch làm sao, lạnh lẽo làm sao, trăng lạnh như sương, thấu tận tâm hồn, tận trái tim ta! Giới thiệu 2: Sống chết ngàn xa Cùng người thề nguyện Nắm tay trọn kiếp Bên nhau đến già *** Bước chân vào chốn hậu cung sâu hút tựa bể, được che đậy bởi những cung điện lầu dài xa hoa mỹ lệ, nàng dường như đã lầm lạc giữa dòng xoáy của tình yêu và nỗi thù hận, đã định trước cả cuộc đời này sẽ chỉ mãi âu sầu phiền muộn. Một hồi chuyện xưa này của Phỉ Ngã nơi đất cổ đại, vẫn luôn gắn liền với những tình tiết câu chuyện đẹp đẽ đến lạ thường như vậy, nhân vật vẫn luôn thanh lịch tao nhã là thế, còn có cả một bầu ưu thương đau xót nồng đậm vĩnh viễn không thể tan biến. (Thương Nguyệt) Ngắn ngủi mười tám vạn chữ, lại đã viết hết cuộc đời mọt con người khi còn sống. Tác giả là một cây bút hiện thực, hết thảy những “Nhân sinh nếu như ngày mới gặp, nào để gió thu biến u sầu?” cũng chỉ là cổ tích tươi đẹp. Một lần hiểu lầm, thế nhưng bỏ lỡ đâu chỉ một vài năm trôi qua? Chính là cả đời! Đáng thương thay nữ chính, rõ ràng là nàng, lại bởi vì hiểu nhầm, trở thành thế thân cho kẻ khác, nào biết có tình yêu cũng chẳng thể nhận ra. Nàng chỉ đành làm thế thân, thử hỏi nếu như chàng sớm biết ? Không phải người đó, chả nhẽ sẽ không yêu sao? Nhất kiến chung tình nào có được cái gì, có thể thắng nổi ngày đêm vành tai tóc mai kề cận bên nhau hay sao? Tình yêu sinh ra từ thời gian, năm tháng qua đi, ai cũng có thể thay thế được ai. Mười sáu tuổi, may mắn thoát khỏi kiếp nạn tru di tam tộc, hai mươi hai tuổi, trở thành mẫu nghi thiên hạ Hoàng thái hậu. Cuộc đời biến đổi bất ngờ, cứ ngỡ nàng từ địa ngục mà lên tới thiên đường. Thế nhưng, quanh co một vòng, nào có chốn nào gọi là thiên đường? (Vô danh) Bỏ lỡ cuối cùng vẫn là bỏ lỡ, lấy sinh mệnh cả cuộc đời cũng không thể cứu vãn nữa rồi! Ngày đầu gặp mặt, nàng thanh thuần như hạt sen, ngây thơ trong trắng. Tươi tắn dịu dàng, ngông cuồng ngạo nghễ.  Từng đã cho cuộc đời vĩnh viễn là thế, nào biết từ một khoảnh khắc kia, bọn họ rốt cuộc đều đã bước qua nhau. Đường đời trăm mối, cuối cùng vẫn nhận ra nhau, thế nhưng đã muộn mất rồi! Nàng, đã không còn là nàng của năm đó, mà chàng, cũng thế. Hóa ra là nàng, nhưng, đã sớm không phải là nàng. (Kỷ niên lưu quang) Mời các bạn đón đọc Trăng Lạnh Như Sương của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.