Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa - Lam Bạch Sắc

N năm sau, vào ngày họp mặt bạn học cũ, do lâu ngày mới gặp lại nhau không biết là ai kích động đề nghị chơi trò “Ai là bạn tốt”. Ngày còn đi học hai người vốn không thân thiết lại bị ghép thành một đôi, quả thật chính là một vụ tai nạn. Hỏi: “ Tên của cô ấy là gì?” Đáp: “Nhậm Tư Đồ” Hỏi:  “Ngày sinh nhật?” Đáp: “ Không biết.” …… ngày 11 tháng 10. Hỏi: “Biệt danh của cô ấy ở trường?” Đáp: “Không biết.”………Đồ Đồ Tai To. Hỏi: “ Từng đảm nhiệm chức vụ gì ở lớp?” Đáp: “Quên rồi!”…..Lớp trưởng môn Tiếng Anh. Hỏi: “Minh tinh mà cô ấy thích nhất?” Đáp: “ Năm đó minh tinh nào nổi tiếng nhất? Vương Phi? Tôi đoán là Vương Phi!”…….. Clark Gable.Cô ấy vĩnh viễn chỉ thích Clark Gable – Loạn thế giai nhân. Hỏi: “Cô ấy thích nhất phim điện ảnh nào?” Đáp: “Tôi thật sự không nghĩ ra, cho qua.”………Đã nói rồi mà. Hỏi: “Trời ơi! Tôi đã mở đường tha cho cậu qua 5 câu rồi, câu kế tiếp không được cho qua nữa đấy. E hèm! Trong 3 năm học cùng nhau, cậu có làm chuyện gì có lỗi với cô ấy không? ” Đáp: “ Làm ơn đi, tôi với cô ấy nói chuyện còn chưa tới mười câu, làm sao làm chuyện có lỗi với cô ấy chứ?”….. Chỉ có buồi lễ tốt nghiệp, đêm đó người che mắt, hôn em chính là tôi. Hỏi: “Tư Đồ, cậu thật đúng là xui xẻo, khi không lại rút trúng chung đội với tên tiểu tử thối này! Tôi cũng không nhẫn tâm thay cậu hỏi vấn đề cuối cùng này!” Đáp: ╮(╯▽╰)╭  Hỏi: “Thời Chung, cậu lo mà giải quyết hậu quả đi, bây giờ cậu có muốn trả lời với cô gái đáng yêu này không, chung quy cậu có chép đáp án của lớp trưởng không?” Đáp: “ Mình nghĩ………….bọn các cậu đều chép đáp án của cô ấy, mình không có, môn Anh Văn từ trước đến nay mình đều nộp giấy trắng.”……….. Anh yêu em.   *** Người quản gia này đã sớm không phải là người năm đó mà Tôn Dao biết, cô cũng có nghe nói, sau khi cô rời khỏi nhà họ Từ, không bao lâu sau tất cả những người giúp việc đều bị sa thải, nhà họ Từ làm như vậy, không phải không cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn lừa mình dối người thay đổi tất cả người làm. Hiện tại, Từ Kính lại muốn làm chuyện bịt tai trộm chuông? Tôn Dao thật cảm thấy bản thân đã quá xem trọng anh ta: “Nói không lại liền muốn đuổi tôi đi. Họ Tự, anh bây giờ cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.” Tôn Dao hùng hùng hổ hổ bị quản gia đuổi ra ngoài, một đường bị kéo xuống lầu một rồi bị mang ra khỏi cửa chính nhà họ Từ, mắt thấy bản thân sắp bị ném ra ngoài hoa viên, trong nhất thời cô cũng không biết bản thân kiếm đâu ra sức lực, trực tiếp vung tay một cái, người quản gia cường tráng hơn bốn mươi tuổi cứ như vậy mà bị cô đẩy ngã trên đất, cả người đau đến mức không bò dậy nổi. Lúc ấy Tôn Dao không hề cảm thấy có một chút ác độc, chỉ lo hướng vào trong. Cô hôm nay không buộc anh ta dừng việc mời luật sư, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Chỉ là Tôn Dao không ngờ, khi cô chạy vào phòng ngủ chính thì lại nhìn thấy tình cảnh đặc biệt như vậy--- Mặt mày Từ Kính trắng bệch khó khăn vịn lấy cạnh bàn. Thấy cô đột nhiên trở lại, anh ta sửng sốt một chút, nhưng cũng không để ý nhiều như vậy, mở miệng hỏi cô: “Lão Tống đâu?” Tôn Dao đứng cứng ngắc tại chỗ: “…Anh…Chuyện gì xảy ra vậy?” Từ Kính không để ý tới lời cô, kéo cây gậy từ bên giường qua, khập khiễng đi qua cô tới căn phòng cách vách. Tôn Dao đuổi kịp sang căn phòng cách vách thì thấy anh ta kéo một cái ngăn kéo, trong ngăn kéo để bình thuốc, tay của anh ta đã run rẩy quá mức, vừa mở nắp bình ra, cả lọ thuốc liền bị đổ đầy ra mặt đất. ... Mời các bạn đón đọc Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa của tác giả Lam Bạch Sắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Em Bị Bệnh Phải Trị
Là vua nợ môn nhiều nhất trong lớp của đại học phía Tây, giáo sư Khương tỏ vẻ học trò dũng cảm như vậy không nhiều lắm. Mà giờ đây có một tờ giấy xin nghỉ phép nằm trên bục giảng: --- Thầy giáo: Em bị bệnh, phải trị. Nam An An. Nam An An tuyệt đối sẽ không viết một tờ giấy xin nghỉ phép như vậy để khiêu khích Khương Minh, Nếu cô biết Khương Minh sẽ trở thành người hướng dẫn, nam thần và….Người đàn ông của cô. Nữ thần giả vờ hiền thục thật ra rất hay đùa giỡn gặp phải nam thần giả vờ kiêu ngạo thật ra là rất mềm mỏng. *** Review bởi: Ngọc Bích - fb/hoinhieuchu Lâu lâu ngập ngụa trong review của các chị em, đọc mãi đọc mãi không hết truyện, em đã quyết định đọc 1 truyện mới, và viết review để giữ chỗ haha. Nam An An trong vòng 1 tháng đá 10 người bạn trai, 12 tuổi đã học lớp 10. Vào đại học khi mới 15 16 tuổi, xinh đẹp, con nhà có điều kiện, ko kiêu căng ngạo mạn, nhưng cô có bệnh. Từ thủa nhỏ có 1 người sư phụ (trong game) nhưng sau 1 biến cố, cô ko còn liên lạc với anh nữa. Khương Minh là giảng viên khoa kinh tế đại học phía Tây nơi Nam An An đang theo học. Đẹp trai, tài giỏi nhưng lại có quá khứ thật bi thương. Thật tình cờ và bất ngờ, anh dạy lớp cô cũng là giáo viên hướng dẫn tốt nghiệp của cô. Tiết đầu tiên anh lên lớp, cô nhờ bạn cùng phòng gửi đơn xin nghỉ học, trong đơn chỉ vỏn vẹn 5 chữ "em có bệnh, phải trị". Tiếp theo đó là 1 chuỗi những sự việc bi hài đầy cảm động của đôi bạn trẻ. Về edit: đoạn đầu hơi lủng củng, đọc có chỗ kiểu như edit thiếu, cảm giác như đang đọc bị đứt phựt 1 phát, nhưng mình trực tiếp bỏ qua đoạn ý, may nội dung cũng dễ hiểu. Càng về sau thì edit mượt hơn đôi chút. Về nội dung: diễn biến hơi nhanh, đoạn cuối thì có khi trong vòng 1 chương đã nhảy đến hơn 1 năm sau mà ko thấy tít là : 1 năm sau, 2 năm sau... Bla bla. Được cái truyện đọc mình thấy khá là cảm động và đọc cứ cảm giác duyên phận là có thật. À, càng về sau thì càng thấy hay hơn, đoạn đầu có nhiều chỗ hơi nhảm, nên các chị em hãy kiên nhẫn nhé ???? Về tuyến nhân vật: chị em bạn bè của nữ chính rất hay ho, nhất là cô chị sinh đôi của nữ chính. Còn nhân vật phụ thì như 1 lũ biến thái thần kinh, thấy tâm lý vặn vẹo của bọn chúng chuyển biến rất nhanh ???? Nói chung là ai dễ dễ tính thì đọc thấy cũng khá được, còn ai khó tính chắc thấy 1 đống sạn luôn. Riêng mình thì có thể bỏ qua mấy hạt sạn đó haha. Ps: Hà Nội gió về lạnh quá, chúc các chị em 1 buổi tối vui vẻ nhé. Hihi *** Nam An An cúi đầu nghiêm túc phiên dịch một đống tài liệu chuyên ngành lịch sử tiếng nước ngoài, lúc cửa phòng bị đẩy ra cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khương Minh mặc một áo khoác đen đi vào, từ bên ngoài đi vào bên trong ấm áp khiến mắt kính của anh thoáng chốc bị một tầng sương trắng che phủ, trước khi tháo kính xuống Khương Minh rót một ly trà sữa đẩy tới trước mặt cô, sau đó mới bắt đầu từ từ chăm chú cởi áo khoác màu đen treo lên giá áo, áo len màu trắng cổ chữ V tôn lên làn da trắng bóc của anh không hiểu sao mang theo loại cảm giác cấm dục thiêng liêng. Trà sữa vẫn còn nóng, Nam An An ngậm ống hút nhìn Khương Minh ngồi đối diện cô mở máy tính trên bàn làm việc, màn hình màu xanh phản chiếu gương mặt như than, Nam An An căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tối hôm qua rốt cuộc cô không giữ được nên sau khi bày tỏ với Khương Minh, cô suy nghĩ tới sáng cũng không biết phải dùng vẻ mặt nào đối diện với anh, cuối cùng quyết định lấy ‘bất biến ứng vạn biến’ --- bởi vì tối qua uống rượu, mà kết quả sau khi tỏ tình xong…. Cô đã quên. Buổi sáng lúc cô tỉnh lại trên giường nhà mình, quần áo đầy đủ, thân thể đầy đủ, ngay cả ga trải giường đều rất bằng phẳng. Cũng không có ân ái, không 419 (tình một đêm), ngay cả môi cô cũng không sưng. Cô nhớ rõ trước khi tỏ tình có màn dạo đầu thật thê thảm, lêquýđôn~n trước mặt mọi người cô khiêu khích Khương đại thần ~!~. Truyền thống của đại học phía Tây là đầu năm tư học hết các môn, kỳ hai năm tư thì tùy ý, cho nên bọn họ tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô vào ngày hôm qua. Tối hôm qua sau khi tham dự buổi tiệc rượu cảm ơn thầy cô giáo còn bị bọn họ kéo đi quán bar chơi đùa với hai thầy giáo trẻ tuổi, Khánh Đại Quân dị ứng với rượu, Khương Minh là đối tượng vàng duy nhất bị các chàng trai chuốc rượu, lúc thấy Khương Minh bị 38 tên rót rượu một vòng rồi, sau đó sắc mặt đã có chút đỏ, thương nam thần nên rốt cuộc Nam An AN không nhịn được chen vào trong đám người hiên ngang lẫm liệt nói: “Thầy….” Khương Minh híp mắt sau khi thấy rõ là cô thì khoát tay: “Không sao, tôi còn có thể uống….” Dường như anh có chút say, vốn giọng mát lạnh hơi khàn khàn, âm cuối có chút kéo dài ra. Nhận được lời bảo đảm, Nam An An yên tâm.   Mời các bạn đón đọc Em Bị Bệnh Phải Trị của tác giả Hàn Mạch Mạch.
Thời Gian Đem Gừng Nấu Thành Đường
Sắp tới kỳ thi quan trọng nhất trong hành trình cắp sách tới trường, ban giám hiệu quan tâm đến học sinh nên đã tạo lập ra một danh sách. Danh sách mang tên “Một kèm một” hay có thể hiểu đại khái là đôi bạn cùng tiến, người nọ bù ưu điểm của mình vào thiếu sót của người kia. Ví dụ như cứ một người Văn, Hoá kém thì sẽ ghép cùng một người yếu Sinh, Lý.  Vậy nên một học sinh giỏi toàn diện như Đường Tiểu Viện đây sẽ có trọng trách cao cả là bắt cặp với một người học hành môn nào cũng chẳng ra đâu vào đâu, đó là Khương Dịch.  Sự việc sẽ không có gì đáng nói nếu Khương đại thiếu không phải là một người có tiếng là “ma vương” trong trường, tinh thông 72 phép gây gổ đánh nhau. Nghe nói Khương Dịch rất thích đánh người, đặc biệt là những ai không nghe lời cậu.  Đường Tiểu Viện từng rất đắc chí vì thành tích của mình đứng đầu khối, nhưng bây giờ lại ai oán không thôi, đúng là không có niềm vui nào là mãi mãi. Từ ngày danh sách được công bố, chuyện Đường Tiểu Viện làm nhiều nhất chính là thời thời khắc khắc cầu nguyện Khương đại thiếu đừng để ý tới một con người mờ nhạt là cô đây. Thế nhưng bầu trời bao la rộng lớn, Thiên đế ở trên cao nào có thể nghe thấy tâm tư nhỏ của cô. Chỉ một vài ngày sau đó, ai nấy trong trường đều biết Đường Tiểu Viện là chân chạy vặt đắc lực của Khương Dịch, đích xác là phiên bản đời thực mô phỏng chuẩn đét đến từng cen-ti-mét Goo Jun Pyo và Geum Jan Di. Những người nông dân bị áp bức chỉ chờ thời giải phóng, Đường Tiểu Viện đếm lịch từng ngày chờ kỳ thi đại học trọng đại để thoát khỏi ách trị vì bóc lột của Khương đại thiếu. Vào ngày công bố kết quả thi, bảng vàng nêu tên Khương Dịch trúng tuyển vào ngôi trường trọng điểm, ngôi trường mà “đáng lẽ Đường Tiểu Dịch cũng vào học”.  Ngay từ đầu, cô luôn cảm thấy Khương Dịch giả heo ăn thịt hổ, che giấu thực lực thật, may mà trước đó khi cậu hỏi về ngôi trường cô mong muốn, Đường Tiểu Viện nhanh trí khai khống để nói dối rồi lập tức thay đổi nguyện vọng ban đầu. … Khương Dịch là một người trong ngoài bất nhất, vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén có thể khiến người đối diện sợ đến mức đóng băng, nhưng có lẽ nội tâm của cậu hoàn toàn trái ngược. Ngày có danh sách đỗ đại học, Khương đại thiếu mới biết mình bị Đường Tiểu Dịch lừa, cậu vừa tức giận cũng vừa cảm thấy mình quá chủ quan, hóa ra con thỏ nóng nảy cũng biết cắn lại, huống chi cô còn là một người.  Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, Đường Tiểu Viện có chạy nhanh đến mấy cũng vẫn bị Khương Dịch đuổi kịp và chặn đầu bằng một… túi gừng (chữ Khương trong Khương Dịch có nghĩa là gừng). Khương đại thiếu đã phải dày công đợi kỳ thi đại học của năm sau để thi lại vào trường của cô đang theo học. Một năm nghe có vẻ là một khoảng thời gian dài, nhưng so với quãng đời còn lại có thể ở bên Đường Tiểu Viện, Khương Dịch ắt hẳn đã cân nhắc hơn thua.  Sau một năm mới được gặp lại Đường Tiểu Viện, bao nhiêu lời trách cứ đã luyện tập không biết bao nhiêu lần trong đầu nhưng cớ sao khi đứng đối diện nhau vẫn chẳng thể nói thành lời. Khương Dịch muốn dùng chiêu thức mưa dầm thấm lâu, để cô ngốc này cảm nhận được nhịp tim cậu luôn loạn nhịp khi ở bên cô. Thế nhưng cậu chợt nhận ra vẫn còn có những vệ tinh không sợ chết mà ám chỉ muốn phát triển tình cảm với Đường Tiểu Viện.   Vậy nên một đêm trăng thanh gió mát nọ, Khương đại thiếu quyết định đánh nhanh thắng nhanh. “Khuyên cậu một câu, đừng chống cự vô ích.” “Cuối cùng thì cậu định làm gì?” “Hôn cậu!” -------------------- Trước khi tìm đọc “Thời gian đem gừng nấu thành đường”, mình biết đến Trùng Tiểu Biển qua những tác phẩm như “Du đồng nở hoa”, “Mọi người đều nói ta biến thái”, và nhìn chung đến bộ truyện này cũng không có gì quá mức phải chê trách. Trùng Tiểu Biển luôn thể hiện rất tốt ở thể loại thanh xuân vườn trường, và sự hài hước toát lên trong từng câu chuyện rất tự nhiên mà không gượng ép.  Cả hai nhân vật chính đều dễ thương, tình cảm trong sáng đúng chất tình yêu hoa phượng ngây ngô. Duy nhất một điểm đáng tiếc trong truyện là tác giả không viết thêm một ngoại truyện dưới ngôi kể thứ nhất cho Khương Dịch để độc giả hiểu thêm phần nào nội tâm, cảm xúc của nam chính.  Bỏ qua phần cỏn con đó, trên hết đây vẫn là một tác phẩm đáng đọc để thư giãn giải trí, đặc biệt với những sĩ tử vừa trải qua kỳ thi đại học quốc gia. Ban đầu đọc bản edit đầu tiên trên diễn đàn, tuy đã quen đọc convert nhưng vẫn có những phần mình thấy khó hiểu. Càng suy nghĩ cho các bạn, nên mình đã tự tay edit lại “Thời gian đem gừng nấu thành đường” để những bạn chỉ nhai edit có thể đọc hiểu bộ truyện nhất =)). Tui thương các bạn vậy luôn đó, các bạn thương lại tui thì hãy thả tim và share bài review cũng như bộ truyện nhiệt tình nhé
Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch
Một ngày nọ, có một đôi vợ chồng... biến thân rồi. *** Từ xưa đến nay ông xã tôi luôn ghét trẻ con. Khi con gái của bạn tốt Dã Miêu đã học lớp năm, lúc đang nằm trên giường tôi vẫn phải kiên nhẫn thảo luận với anh ấy về vấn đề sinh hay không sinh. Bình thường anh ấy luôn cắn cắn vào xương quai của tôi, sau đó kiên định đeo bao cao su vào cho tiểu huynh đệ của mình, rồi điên cuồng chạy nước rút trên cơ thể tôi. Rồi tôi đột nhiên phát hiện, ở cái thời buổi hàng giả hoành hành này, bao cao su ông xã mua… Chất lượng cũng không tệ lắm. Đã năm năm kết hôn cùng nhau mà lúc nào tình trạng hôn nhân vẫn rất mỹ mãn. Trong tất cả các chị em tôi là người kết hôn muộn nhất, thậm chí đã có lần tôi nghĩ rằng sẽ tình nguyện gả cho một người đàn ông nào đó. Nhưng có một ngày túi quần của Thượng Đế bị thủng, làm rơi một cái ánh nắng rực rỡ xuống người tôi – đó chính là một người đàn ông. Mà người đàn ông này chẳng những có xe có nhà có đầu óc, mà quan trọng nhất là bất kể lúc nào tôi giật mình tỉnh giấc lúc đêm khuyu cũng có thể nhờ vào ánh trăng mỏng manh để nhìn thấy một khuôn mặt đẹp tới mức phải la hét cuồng loạn. (Quần Lót: cách ví von của chị thật...lãng mạn =] ông Trời ơi, sao ông lại mặc quần rách thế *gọi to* nhưng mà *lẩm bẩm* còn may không phải rách đũng, nếu không ổng tè vào đầu chị rồi đó =]) Tôi là người thi trượt đại học, trước lúc kết hôn đã rất bạo gan đi làm bằng giả, sau khi kết hôn thì được chồng thuê cho một cái cửa hàng nhỏ ở trung tâm văn hóa của thành phố, mở quán cà phê, sau đó chồng thuê một người mắt xanh có cái đầu dễ bốc hỏa làm điểm tâm sư phó*, sư phó này có một cái tên ngoại quốc rất thông dụng, John. (*đầu bếp chuyên làm món điểm tâm.) John không phải là kiểu người thích ở yên một chỗ. Bất cứ khi nào có hứng sẽ đeo balo lên vai bỏ đi, thường thì ba bốn ngày vẫn lặn mất tăm. Những lúc như này tôi sẽ an vị ngồi trên ghế, sau đó nếu có khách thì sẽ chỉ bán cà phê đen tinh khiết, không phải loại những người bình thường có thể tiếp nhận. Quanh trung tâm văn hóa có rất nhiều trường học. Giờ tan học chính là lúc náo nhiệt nhất, đặc biệt là lúc mùa hè. Thường thì từng tốp các em nhỏ tràn đầy sức thanh xuân đẩy cửa bước vào, hỏi ở đây có bán kem không. Khi đó tôi thường cảm thấy rất kì quặc. Tôi còn nhớ, ba mẹ tôi ly hôn vào kỳ nghỉ hè của năm tôi học cấp ba, sau đó họ ném tôi vào ký túc xá, mặc cho tôi tự mình xoay xở. Năm ấy tôi có đến mươi lăm cái lỗ tai, đeo trên người tổng cộng mười một cái khuyên đinh* và bốn cái khuyên vòng, còn cắt tóc theo phong cách PUNK**, nhuộm màu đỏ tím, trốn học với đánh nhau đủ kiểu, hoàn toàn không để tâm đến chuyện học hành. (*thường khi nhắc đến khuyên đinh tớ nghĩ đến hai loại. Nhưng nói tóm lại để mô tả thì có hình ở cuối bài đấy ạ. **Punk rock, giống kiểu của Avril hoặc Pink :”>)   Mời các bạn đón đọc Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch của tác giả Trùng Tiểu Biển.
Chỉ Mình Boss Yêu Em
Truyện ngắn Chỉ Mình Boss Yêu Em dễ thương, ngọt, cứ tưởng là tiểu bạch thật ai ngờ không phải, Uyển Đình rất có cá tính luôn, khi bị nam chính Đổng Ngôn hôn, định quy tắc ngầm, bạn quyết định viết đơn từ chức, khi được Ngôn Ngôn “tỏ tình”, bạn không đồng ý vì nhầm Ngôn Ngôn đã có bạn gái. Đồng Ngôn ban đầu làm cao, giả bộ này nọ, đến chương cuối thì chính thức sụp đổ hình tượng, mình đoán tương lai anh là thê nô chính hiệu. *** “Cô! Lại đây!” “Sao?” Minna đặt một bộ nội y báo vằn vào tay Hướng Uyển Đình, nói lớn tiếng: “Hướng Uyển Đình, kết thúc kì thử việc, có thể ở lại công ty hay ra đi tùy vào biểu hiện của cô hôm nay đấy”. “Chuyện này là sao…?” Người nào đó nhìn mấy mảnh vải nội y trong tay thì hoang mang hỏi lại. “Lộ Tây bị tiêu chảy, giờ đang thiếu người mẫu, cô đi thay đi”. Hướng Uyển Đình, nữ, là nhà thiết kế nội y, vừa tốt nghiệp đại học, hiện đang trong giai đoạn thử việc. Một phút trước cô còn làm việc sau hậu trường, vận chuyển các đạo cụ sân khấu. Giờ đột nhiên nghe nhà thiết kế lão làng Minna nói vậy, đầu óc vốn không tính là lanh lẹ lập tức bước vào giai đoạn đình trệ. Một lúc lâu sau cô mới đứt quãng nói: “Cô nói… muốn tôi mặc cái này…. lên sân khấu?”   Mời các bạn đón đọc Chỉ Mình Boss Yêu Em của tác giả Người rơm Aden.