Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Kiếm Sương Hàn

Nhất Kiếm Sương Hàn là bộ truyện cổ đại mới hoàn thành gần đây nhất của Ngữ Tiếu Lan San. Bút lực của cô đã phát huy được cái thế mạnh trong việc viết đề tài phá án. Nhất Kiếm Sương Hàn, một nhát chém sương lạnh, là cái lạnh của Vân Ỷ Phong mỗi khi độc phát, hay cái lạnh lùng của nhân tâm con người? Giới thiệu nội dung: Tiêu vương Quý Yên Nhiên là một người tao nhã thanh thoát, lại còn có võ công cao cường. Bao nhiều người ngưỡng mộ đều tự suy đoán rằng, một vị hoàng tộc cao quý, phong lưu như Tiêu vương, ý trung nhân chắc chắn cũng sẽ là một người tài tình, có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, tinh thông mọi thứ, như vậy mới có thể cầm sắt hoà minh cùng vương gia. *** [Review] Nhất Kiếm Sương Hàn: Chuyện xưa ai tỏ, tình – lý gian nan by Miriki Takato   Nhất Kiếm Sương Hàn hình như là bộ mới hoàn thành gần đây nhất của Ngữ Tiếu Lan San (?), trong lúc ngán anime nhưng đói truyện đam thì tình cờ tìm được trên Wikidich, thế là ngồi đọc miệt mài bản edited tới chương 131, xong nhảy qua luôn CV xong bộ truyện. Không hơn 200 chương như mỗi bộ trong hệ liệt Kỳ Ba, nhưng lại thấy gãy gọn và súc tích hơn hẳn. Bút lực của bà Tiếu trong bộ này lên tay hẳn, phát huy được cái thế mạnh trong việc viết mấy đề tài phá án, vốn là lý do mình thấy Đồng Quy hay. Công nhận, nếu ai đã đọc Đế Vương Công Lược, Đồng Quy hay Nhất Kiếm Sương Hàn thì chắc sẽ đọc không lọt nổi mấy bộ cổ trang đầu tay của bà San.   Công là vương gia Quý Yến Nhiên, tướng quân bách chiến bách thắng (nghe đồn), oai phong uy vũ nhưng thật ra cũng là người nói dối không ngượng mồm, lần đầu công thụ gặp mặt cũng đã lừa gạt người ta tới lương tâm cắt rứt sau đội vợ lên đầu, cả mẹ cũng dâng lên cho người ta. Thụ là Vân Ỷ Phong, môn chủ của tổ chức tình báo duy nhất trong giang hồ là Phong Vũ Môn, võ công cũng nằm ở hạng cao, lâu lâu còn vượt mặt anh công, chỉ là cái thân trúng độc nên tiều tụy suốt ngày ho ra máu, lạnh lạnh nóng nóng không ngày yên ổn. Hai người gặp nhau qua một phi vụ làm ăn, tìm lại ngọc Xá Lợi mất tích, lại vô tình đụng trúng âm mưu tạo phản, cũng lại vô tình moi ra được tầng tầng bí ẩn, một cọc chuyện xưa. Cách mà bà San thắt nút rồi gỡ ra vấn đề xuyên suốt truyện rất nhất quán, từng vụ án nhỏ đều liên quan đến kết quả và chủ mưu sau màn, không thừa một bí ẩn nào chưa giải quyết. Hồi đầu mình còn nghĩ bà San quên mất cái xác trong giếng hay tiên sinh dạy bài đồng dao, nhưng rốt cuộc về cuối được giải khai đầy đủ. Nói thẳng ra thì vụ thứ nhất và hai khá nhàm chán do mô típ này mình đọc khá nhiều trong mấy phim phá án rồi (bị nhốt trên núi/đảo và dùng bài đồng dao dự án cái chết), cũng chỉ ráng lết cho xong nhưng vì công thụ tương tác khá thú vị, hai người ở hai thế cân bằng chả ai bị áp đảo nên đọc rất thích. Truyện ghi là chủ thụ nhưng mình thấy khắc họa nội tâm công lại nhiều hơn. Trong hai vụ án đầu thì công có vẻ hơi xiu xiu lòng rồi. Ban đầu là lương tâm cắn rứt nên ráng chăm sóc người kia nhiều tí, sau hồi lại thành nghiện, cái gì cũng dâng cho người ta, hồi sau lại dâng cả chân tình và tính mạng. Ai bảo bà San hay sủng thụ, chứ mình thấy bộ này bả là sủng công mới đúng. Công tài giỏi, âm mưu tuy vẫn còn thua thiệt nhưng cũng suy nghĩ thấu đáo và nhanh chóng, lại rất cưng chiều Vân môn chủ. Ảnh cũng được hoàng huynh yêu quý, mẫu phi yêu quý, cả hoàng gia chẳng đấu đá gì nhau dù có thể vẫn kiêng kị nhau. Mình thích những truyện có huynh đệ hoàng thất tuy kiêng kị nhưng vẫn yêu quý, thực tâm đối đãi, chứ không phải những truyện bốn bề đều người xấu, chỉ công thụ là người tốt. Thân thế thụ thì tội khỏi nói, tự nhỏ bị bắt đi thử trùng độc 20 năm, tới lúc thoát ra thì ôm thân tàn sống sót. Nội tâm thụ ban đầu không được diễn tả quá rõ ràng, nhưng càng về sau, nói một câu tả nhẹ đã đủ xuyên tâm. Môn chủ một tổ chức tình báo nào có dễ tin vào một lời hứa nhỏ của Vương gia, nhưng chỉ vì một dòng trong sách cổ, một khát cầu cá nhân được trợ giúp tướng tài mà đồng ý, sau lại vì tham luyến chút ôn nhu từ người khác. Không cha không mẹ, bị người khác lấy thân nuôi cổ, vậy mà không trách không oán, vẫn có thể lớn thành một thân vô ưu vô lo lúc nào cũng chăm sóc cho đệ tử, để tâm tới người khác và thế sự giang hồ. Vân Ỷ Phong muốn sống, nhưng vô thức lại nghĩ sống thêm một hai ngày thì sống làm chi. Tâm niệm vô thức từ bỏ, lại từ khi gặp Quý Yến Nhiên mà vô thức hy vọng chỉ sống thêm một, hai ngày. Từng chút thay đổi nhỏ trong Vân Ỷ Phong được tinh tế lột tả qua chỉ hai, ba câu ngắn nhưng cũng đủ để xót xa, nghĩ đến ngày Vân Ỷ Phong thật sự bỏ mạng, mình còn chẳng kiềm lòng nổi, huống chi là Vương Gia. Tuy rằng trúng độc là cái mô típ ngược tâm gần như là nhàm chán của bà San, nhưng lần nào cũng làm mình thấp thỏm. Nếu bà San chỉ toàn tập trung vào những câu ngược tâm thì chắc chắn mình sẽ không cảm thấy đau lòng. Bởi vì Vân Ỷ Phong lúc nào cũng cười đùa, cũng tỏ vẻ như không sao, châm chọc rồi tính kế, nhìn thấu rồi lừa gạt, một bộ nhẹ tựa lông hồng mà mình mới cảm thấy xót cho y tới vậy. Những lúc Ỷ Phong chỉ dựa nhẹ vào lồng ngực Yến Nhiên, vô tâm gảy những khúc đàn sói nghe cũng chạy, người người khóc than, xuống bếp hầm nồi canh gà khiến anh công ăn vào nằm giường hết ba ngày, hài hước một thoáng rồi khi nghĩ đến những tâm tư của y thì lại đau lòng. Càng đến cửa tử, người ta càng chỉ muốn tìm chút lạc thú cuộc đời để tiếp tục ý chí sinh tồn. Viết mười bảy mười tám trang di ngôn, độc phát tác tới giai đoạn cuối thì mất trí, nghĩ nghĩ mình đang sống những ngày yên ổn dưới mái nhà tranh, khóc nháo đòi được đưa về nơi của Yến Nhiên, nơi có lão Thái Phi để hưởng chút tư vị có mẹ cuối cùng. Càng nhìn càng chẳng thấy được Phong Vũ Môn chủ tiêu diêu tự tại, một bộ cười nói hiền hòa ngày nào, chỉ còn lại là một người đang sợ mình chẳng còn nhiêu ngày để sống. Độc giả đã xót xa tới vậy, nói sao Quý Yến Nhiên không xót xa? Một thân ôm người trong lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho y xong hắn cũng tìm một chỗ khác, lặng lẽ ngồi khóc. Những lúc đó, Vân Ỷ Phong không còn tiêu diêu tự tại, Quý Yến Nhiên cũng không còn hào khí uy vũ của một tướng quân, chỉ còn bóng hình hai người đang đứt tâm đứt ruột thương nhau. Yến Nhiên nói: Xin lỗi, ngay cả lời thề cộng sinh cộng tử cũng chẳng thể làm với ngươi. Vì giang sơn này còn cần ta. Vân Ỷ Phong cũng tán thành, lại càng thích hắn làm vậy. Yến Nhiên tự nhủ, không thể cộng sinh cộng tử, nhưng nếu có thể cứu ngươi, dù có mất mạng, dù có bị tính kế, dù chỉ 1% hy vọng, ta vẫn sẽ đi. Mình thích Quý Yến Nhiên vô cùng không chỉ vì anh rất thê nô, đội vợ lên đầu, mà anh rất lý tính. Không như một cọc chuyện xưa vì nhi nữ thường tình mà gây họa tới đời sau, Yến Nhiên đem chuyện giang sơn lên đầu, từng bỏ đi Huyết Linh Chi cứu mạng người thương mà bảo vệ đất nước. Tình và lý, Yến Nhiên biết phân nặng nhẹ, biết người trong lòng sẽ mong mình làm gì, càng biết chịu đựng nỗi đau và sẳn sàng gánh vác tội lỗi. Mình chẳng thể nào thông cảm được cho Lư tường quân, cũng không thông cảm được cho Tạ Hàm Yên. Nếu tiên hoàng vì xét nặng nhẹ, thì hai người trên lại vì cá nhân mà không ngại gây họa. Vì tình thì đúng, mà lý thì sai. Vì một cọc chuyện xưa, oán thù không rõ mà hại bao nhiêu người hai mươi năm sau, mà chuyện mình xót nhất lại là hại mất đi mạng sống của một thiếu niên kỳ tài có thể làm bao nhiêu chuyện lớn: Giang Lăng Phi. Giang Lăng Phi, một nhân vật phụ có thể không ai để ý, chỉ là bằng hữu chí cốt của Quý Yến Nhiên, nhưng cũng lại là tam thiếu gia của nhà họ Giang, một kỳ tài có thể làm võ lâm minh chủ. Cả đời vì nghe theo Tạ Hàm Yên mà làm nhiều sai trái, nhưng cũng nhất quyết không xuống tay với Yến Nhiên, với hoàng đế để thẹn với lòng. Thiếu niên kỳ tài cuối cùng biết được mẹ không phải mẹ, cha không phải cha, để rồi lấy thân che tên, cứu bạn khỏi địa cung, cười một cái xin lỗi trong bụi đất mù mịt. Chưa khi nào mình đọc truyện bà San mà lại xót cho một người chết tới vậy. Nhất Kiếm Sương Hàn, một nhát chém sương lạnh, là cái lạnh của Vân Ỷ Phong mỗi khi độc phát, hay cái lạnh lùng của nhân tâm con người? *** Giờ Tý, hoàng cung. Tháp bạch ngọc nguy nga tráng lệ, ngọc Xá Lợi Phật mơ hồ phát sáng. Vạn vật tĩnh lặng, trong ngự hoa viên chợt loé lên một bóng đen. Thị vệ đi tuần tra khựng lại, tay phải cảnh giác chạm vào bên hông, chỉ tiếc còn chưa rút được trường đao ra khỏi vỏ, nửa người đã khẽ run lên, trong giây lát đại não tràn ngập lạnh lẽo, tựa như rơi vào một hầm băng vô tận, nỗi sợ hãi cũng đông kết trong đáy mắt. Nơi duy nhất còn sót lại độ ấm, là cái cổ đang ồng ộc tuôn trào máu tươi. Tận cho đến trước khi chết, hắn vẫn mờ mịt băn khoăn về một mảnh trắng xoá vừa rồi kia. Thật sự... là tuyết sao? - Đại Lương Quốc, hiệu Thiên Nhân năm thứ chín. Thời tiết cuối thu dần trở lạnh, cũng không biết rốt cục Phong Vũ môn này nghĩ gì, lại thiết kế đại sảnh đón khách ngay bên cạnh một khe suối âm u hẻo lánh, gió Tây Bắc thổi như rít gào, quanh núi tứ phía sương giăng, lá khô bay loạn thiếu điều bay thẳng vào mặt khách quý trong sảnh. Hạ nhân ở bên tươi cười nhắn nhủ: "Mời khách nhân lại đây uống chén rượu, môn chủ nhà ta đang trên đường tới rồi, rất nhanh sẽ đến, rất nhanh sẽ đến thôi." Quý Yến Nhiên hơi nhướn mắt, nhìn ra chiếc kiệu mềm màu trắng đang run rẩy loạng choạng với tốc độ rùa bò giữa lưng chừng núi. Phong Vũ môn thanh danh hiển hách, thường xuyên có người dâng bạc tới cửa cầu kiến, chính vì nơi này là nguồn tình báo lớn nhất trong giang hồ, từ chuyện bảng hiệu của chính phái này bị trộm, sư muội trong Ma giáo kia đi lạc, cho đến quản gia của phú hộ nọ trộm tiền bỏ trốn, chỉ cần đưa ra mức giá xứng đáng thì đều có thể mua được mọi hành tung tin tức từ đây, nhìn chung việc kinh doanh rất phát đạt. Bởi có chuyện cần nhờ cậy, Quý Yến Nhiên kiên nhẫn chờ đợi, hay chí ít thì dáng vẻ cũng rất có kiên nhẫn. Nửa canh giờ sau, chiếc kiệu mềm rốt cục cũng đến cuối sơn cốc, hạ nhân như trút bỏ được gánh nặng, vội vàng tiến lên vén màn kiệu, cung kính nói: "Môn chủ." Quý Yến Nhiên ngồi cạnh bàn, không nhanh không chậm tiếp tục uống rượu, trong khi mấy tên tuỳ tùng theo sau lại có phần sốt ruột, trộm bàn tán vị Phong Vũ môn môn chủ này nhất định là không tầm thường, ánh mắt không khỏi ngó theo ra, cũng muốn nhìn thấy bộ dạng người trong kiệu một chút. Vân Ỷ Phong nói: "Đã để chư vị đợi lâu." Hắn trời sinh ngoại hình đẹp mắt, ý cười luôn treo trên khoé miệng, một thân gấm hoa sa y khoan bào đại tụ đứng giữa núi rừng trong gió thu, y như một vị thần tiên phong lưu. Có điều, vị thần tiên này thoạt nhìn không cao lớn lắm, lại còn chưa nói được mấy câu đã rút khăn tay ra che miệng ho khan hết nửa ngày. (*khoan bào đại tụ: áo bào, thân dài tay rộng—y phục của giới quý tộc nhà giàu) Tuỳ tùng Quý phủ trộm nghĩ, ho là phải thôi, thời tiết quái thai lại đi ăn mặc như thế, đến tráng hán mổ heo bên đường còn chả chịu nổi, vậy mà cũng không biết quấn thêm cái chăn lông để giữ ấm. Quý Yến Nhiên ân cần hỏi: "Môn chủ bị cảm lạnh sao?" "Không việc gì." Vân Ỷ Phong khoát khoát tay, sau cùng chậm chạp thở ra một hơi, "Đâu thể trễ nải việc kiếm tiền." "Vậy thì tốt rồi." Quý Yến Nhiên cười cười, dùng ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, lập tức liền có người đặt lên hai rương hoàng kim, "Đây là phần lễ đa tạ môn chủ đã chấp nhận bàn chuyện làm ăn này với ta, về khoản thù lao sau khi xong việc, chúng ta có thể từ từ thương lượng." Vân Ỷ Phong hỏi: "Ngươi muốn tìm thứ gì?" Quý Yến Nhiên đáp: "Mấy ngày trước, có người lẻn vào Hoàng cung lấy cắp một viên Xá Lợi tử trong Phật tháp, đây là chuyện liên quan đến quốc vận Đại Lương, hoàng đế rất tức giận, lệnh cho Đại Lý Tự Khanh Vệ Liệt phải truy bắt bằng được tên trộm, kỳ hạn tới tháng ba." (*Đại lý tự khanh: chức quan chịu trách nhiệm tối cao về hình ngục trong triều) "Chuyện của triều đình sao?" Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Ta không muốn dính dáng đến quan phủ, cũng chưa từng nghe chuyện Xá Lợi gì đó trong Phật tháp bị đánh cắp, e là không thể giúp rồi." Quý Yến Nhiên lại hỏi: "Nếu trong tay ta có thứ môn chủ muốn thì sao?" Vân Ỷ Phong hoài nghi: "Thứ ta muốn?"   Mời các bạn đón đọc Nhất Kiếm Sương Hàn của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiên Vương - Triệt Dạ Lưu Hương
Điền Viên – một chàng trai nông thôn nghèo với ước mơ được đặt chân lên thành phố để đeo đuổi người tình trong mộng của mình –  thiếu gia giàu sang Thu Hàn Lâm. Nhưng cũng chính bởi cuộc sống thành phố khắc nghiệt đã khiến cậu nhận ra nhiều điều và mất niềm tin vào tình yêu. Để chạy trốn mối tình đầu đau khổ và kiêu hãnh, cậu chấp nhận ra đi, làm lại từ đầu bằng đôi bàn tay trắng với nghề người mẫu có thu nhập bấp bênh. Những tưởng số phận lại mỉm cười với cậu khi đưa đẩy Nicon (Lý Bạc Nhiên) – một nhiếp ảnh gia danh tiếng nhất châu Á với những đòi khỏi khắt khe tuyệt mỹ trong cả công việc và cuộc sống, đến với cậu thì đột nhiên người mẫu danh giá hàng đầu châu Á Phạm Triết Tây- người yêu cũ của Nicon đột ngột xuất hiện. Cuộc chiến gắt gao xung quanh việc ai giành được vương miện trong cuộc thi Thiên Vương mới giờ đây không chỉ là cuộc chiến cá nhân giành giật tình yêu giữa Điền Viên và Phạm Triết Tây, mà còn là cuộc chiến gay gắt giành giật quyền lợi và vị trí giữa những kẻ chủ chốt trong các tập đoàn cùng các âm mưu ghê gớm nhất trong giới showbiz người mẫu... Ở trên cao có gì? Ở dưới thấp có gì? Ngoài phù hoa có gì? Trong tăm tối có gì? Nơi nào cũng xô bồ. Nơi nào cũng mỏi mệt. Nơi nào cũng khát vọng. Nơi nào cũng mỏi mong. Cậu, chơ vơ giữa dòng đời hoa lệ mà bộn bề, dẫu nhìn sang ngang hay nhìn lên trên, cũng chỉ thấy nơi đó có một đường thẳng song song chẳng vươn tay chạm tới. Cậu những tưởng rồi hai đường thẳng sẽ giao nhau, lại biết đâu khi nhận ra nó là ảo mộng chỉ càng làm lòng thêm chua chát muôn phần. Anh, dù tài hoa được người người săn đón, nhưng giữa thành thị mộng mị, anh vẫn chỉ đang đi bằng bước chân hững hờ. Cứ gồng mình sắm vai Thượng Đế trong thế giới của bản thân, thực chất bàn tay anh vẫn mòn mỏi kiếm tìm yêu thương đâu đó, kiếm tìm hơi ấm đơn sơ nho nhỏ, kiếm tìm giấc mơ bấy lâu thất lạc. Đô thị phồn hoa có là chi? Sân khấu hào nhoáng có là gì? Nhân tình thế thái vạn vẻ biến đổi, lòng người ấm lạnh biết giờ chia phôi. Ai cứu rỗi ai đã chẳng còn quan trọng, chỉ cần anh và cậu nắm chặt tay nhau, cùng vượt qua cầu vồng chót vót, và trên đám mây cao ấy, chính là chiếc ôm ấm áp giữa vầng hào quang sáng chói vô ngần. *** Văn án Ở trên cao có gì? Ở dưới thấp có gì? Ngoài phù hoa có gì? Trong tăm tối có gì? Nơi nào cũng xô bồ. Nơi nào cũng mỏi mệt. Nơi nào cũng khát vọng. Nơi nào cũng mỏi mong. Cậu, chơ vơ giữa dòng đời hoa lệ mà bộn bề, dẫu nhìn sang ngang hay nhìn lên trên, cũng chỉ thấy nơi đó có một đường thẳng song song chẳng vươn tay chạm tới. Cậu những tưởng rồi hai đường thẳng sẽ giao nhau, lại biết đâu khi nhận ra nó là ảo mộng chỉ càng làm lòng thêm chua chát muôn phần. Anh, dù tài hoa được người người săn đón, nhưng giữa thành thị mộng mị, anh vẫn chỉ đang đi bằng bước chân hững hờ. Cứ gồng mình sắm vai Thượng Đế trong thế giới của bản thân, thực chất bàn tay anh vẫn mòn mỏi kiếm tìm yêu thương đâu đó, kiếm tìm hơi ấm đơn sơ nho nhỏ, kiếm tìm giấc mơ bấy lâu thất lạc. Đô thị phồn hoa có là chi? Sân khấu hào nhoáng có là gì? Nhân tình thế thái vạn vẻ biến đổi, lòng người ấm lạnh biết giờ chia phôi. Ai cứu rỗi ai đã chẳng còn quan trọng, chỉ cần anh và cậu nắm chặt tay nhau, cùng vượt qua cầu vồng chót vót, và trên đám mây cao ấy, chính là chiếc ôm ấm áp giữa vầng hào quang sáng chói vô ngần. *** Triệt Dạ Lưu Hương Quê quán: Giang Tô Triệt Dạ Lưu Hương-tác giả đam mỹ nổi tiếng Trung Quốc. Quê quán: Giang Tô Sức cuốn hút từ truyện của Triệt Dạ Lưu Hương là bởi Lưu Hương không viết theo lối tình yêu dễ thấy dễ cảm như các tiểu thuyết tình cảm lãng mạn thông thường. Truyện của Lưu Hương không phải ai cũng đọc được, nhưng hễ đọc là dễ nghiện, bởi cách viết về tình cảm của Lưu Hương không mượn quá nhiều câu chữ để thể hiện mà để người đọc tự chiêm nghiệm ra trong suốt quá trình truyện. Vốn sống phong phú thực tiễn ở châu Âu đã giúp cho Triệt Dạ Lưu Hương thành công sử dụng tư liệu thực vào trong văn chương, những kiến thức mà Lưu Hương sử dụng để lồng vào câu chuyện, từ âm nhạc, ẩm thực, thời trang, hội họa, kiến trúc, nhiếp ảnh, phim ảnh, ca kịch, văn học thế giới, khoa học, quân sự, địa lý.v.v… luôn luôn khiến người đọc choáng ngợp và thích thú, lồng vào mà không phô, không khoe mẽ kiến thức mà rất tinh tế. Đấy là truyện hiện đại. Truyện cổ trang, Lưu Hương đã được nhận xét rằng, những tưởng nữ nhi thường tình thì khi viết truyện về cung đình, về trị quốc đều không hẳn là cung đình và trị quốc, nhưng cổ trang của Triệt Dạ Lưu Hương thì khi là những hình ảnh Trung Hoa cổ xưa mềm mại, mượt mà, đẫm màu thủy mặc, khi thì hào hùng, tráng lệ với chiến trường, kế trong kế đến cả những người học Sử học cũng rất ưng ý, khi thì dịu dàng, da diết và ám ảnh khôn nguôi. Phong cách của Lưu Hương biến đổi qua từng bộ truyện, không bộ nào giống bộ nào mà vẫn giữ được đẳng cấp của mình, vậy nên truyện của Triệt Dạ Lưu Hương mới càng tăng sức thu hút. Khi hỏi Triệt Dạ Lưu Hương ở một vài diễn đàn truyện bên Trung Quốc, phần lớn các phản hồi đều là: “Chỉ cần xem tên tác giả đã đủ yên tâm để đọc truyện”, “Nếu là truyện do Lưu Hương viết thì không cần băn khoăn khi xem”. Triệt Dạ Lưu Hương từng giữ chức quản lý cấp cao của công ty, ưa làm từ thiện, đã sáng tác không dưới hai mươi cuốn tiểu thuyết tình cảm, văn phong ngọt ngào ấm áp. Cuộc sống của cô vẫn là điều mơ hồ. Cô yêu thích phim ảnh và tiểu thuyết, thích cà phê và sôcôla ngọt, ham mê du lịch, đã từng đến rất nhiều quốc gia. Đón đọc các tác phẩm của Triệt Dạ Lưu Hương: Diệp gia Lấy chồng nhà giàu Thiên Vương Seven Tình nồng cay Trường sinh cát chảy Ngôi sao là đôi mắt của bầu trời đêm …  ***   Mời các bạn đón đọc Thiên Vương của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Định Đông Lăng - Phàn Lạc
Cậu – một “nhã tặc” chỉ có hứng thú với những món đồ cổ giá trị, một tên trộm nửa chính nửa tà. Hắn – một kẻ du học trời Tây, văn võ song toàn, tinh thần chính nghĩa ít ai sánh kịp. Vì một sự cố “tai nạn nghề nghiệp”, siêu trộm hào hoa Tô Duy của thế kỷ 21 bỗng trở về thời Dân quốc, đụng độ chàng thư sinh tài trí hơn người, fan Sherlock Holmes – Thẩm Ngọc Thư. Sau mấy màn đấu trí, Thẩm Ngọc Thư không những không tìm được chứng cứ để bắt Tô Duy, ngược lại còn hợp tác với cậu cứu một đứa bé mất trí nhớ. “Một rừng không thể có hai hổ”, hai đối thủ tưởng như không thể chung đường nay phải bắt tay để cùng giải quyết những vụ án hóc búa. Thượng Hải phồn hoa cất giấu quá nhiều bí mật, Thẩm Ngọc Thư quyết định mở một văn phòng thám tử để phá giải những bí mật này, còn Tô Duy cũng quyết định bám lấy Thẩm Ngọc Thư, tìm chìa khóa để có thể về nhà. Hai bánh xe số phận từ đó bắt đầu chuyển động… *** Sau khi Tô Duy trở thành mục tiêu của kẻ thù, Thẩm Ngọc Thư quyết định bức cậu rời khỏi hắn theo cách không thể tàn nhẫn hơn: Hắn khiến tên cộng sự không thể thay thế của mình phải mang trên người bản án sát nhân đầy oan ức. Thiếu đi Tô Duy, cuộc sống của Ngọc Thư tại văn phòng thám tử Vạn Năng thay đổi đến mức hắn khó tiếp thu nổi. Tất cả mọi nơi quanh hắn đều có hình ảnh và hơi thở của Tô Duy. Nhưng hắn trăm toan ngàn tính cũng chẳng ngờ Tô Duy nhất quyết không rời Thượng Hải, lại càng bất ngờ hơn khi biết cậu đã thuê sát thủ Kim Lang lấy mạng hắn… Một bên là “thù trong”, một bên là giặc ngoài, Thẩm Ngọc Thư sẽ ứng phó như thế nào trước hai gọng kìm đầy nguy hiểm này đây? Liệu hắn có vén được bức màn bí mật cuối cùng của vụ án “Định Đông Lăng”? Những hiểu lầm giữa cả hai có thể xóa bỏ và Tô Duy có trở về thế giới của cậu hay không? Chặng đường cuối và hồi kết đầy bất ngờ của chuyến hành trình mỹ nam xuyên không về dân quốc đang chờ đợi phía trước. *** Vương Bất Kiến Vương gồm có: Viên Nguyệt Quan Âm Câu Hồn Ngọc Hổ Phù Lệnh Phi Tượng Quá Hà Định Đông Lăng Thiên Hàng Quy Đồ ... *** Tác giả: Phàn Lạc Bút danh: Phàn Lạc lấy từ hai câu thơ "Say nằm sơn phàn, nhàn xem hoa lạc". Bắt đầu theo nghiệp sáng tác từ năm 2005, sở trường là các truyện về chủ đề huyễn tưởng, trinh thám... Văn phong hóm hỉnh, mượt mà. Các tác phẩm nổi bật: "Thiên sư chấp vị", "Tuyệt đối không độ", "Vương bất kiến vương"... Weibo: weibo.com/fanluoluo Facebook: www.facebook.com/fanluoluo Hoạ sĩ: Leila Yêu thích vẽ những thứ đẹp đẽ, sở trường vẽ các nhân vật nam, phương châm là vừa vui vẻ vừa nghiêm túc. Việc phải làm hiện tại là dùng tác phẩm của mình đem đến niềm vui cho người xem, đồng thời bản thân cũng hưởng thụ được sự vui vẻ của công việc sáng tạo, cũng hi vọng rằng trong tương lai có thể kiên trì theo đuổi mục tiêu của mình. Webside: www.leilalee.com Facebook: www.facebook.com/leilalee015 Mời các bạn đón đọc Định Đông Lăng của tác giả Phàn Lạc.
Phi Tượng Quá Hà - Phàn Lạc
Cậu – một “nhã tặc” chỉ có hứng thú với những món đồ cổ giá trị, một tên trộm nửa chính nửa tà. Hắn – một kẻ du học trời Tây, văn võ song toàn, tinh thần chính nghĩa ít ai sánh kịp. Vì một sự cố “tai nạn nghề nghiệp”, siêu trộm hào hoa Tô Duy của thế kỷ 21 bỗng trở về thời Dân quốc, đụng độ chàng thư sinh tài trí hơn người, fan Sherlock Holmes – Thẩm Ngọc Thư. Sau mấy màn đấu trí, Thẩm Ngọc Thư không những không tìm được chứng cứ để bắt Tô Duy, ngược lại còn hợp tác với cậu cứu một đứa bé mất trí nhớ. “Một rừng không thể có hai hổ”, hai đối thủ tưởng như không thể chung đường nay phải bắt tay để cùng giải quyết những vụ án hóc búa. Thượng Hải phồn hoa cất giấu quá nhiều bí mật, Thẩm Ngọc Thư quyết định mở một văn phòng thám tử để phá giải những bí mật này, còn Tô Duy cũng quyết định bám lấy Thẩm Ngọc Thư, tìm chìa khóa để có thể về nhà. Hai bánh xe số phận từ đó bắt đầu chuyển động… *** Văn phòng thám tử Vạn Năng dạo này vắng khách, vì kế sinh nhai, Tô Duy và Thẩm Ngọc Thư “đánh liều” cử Trường Sinh đi thi đấu cờ tướng hòng giành về một ngàn đồng đại dương tiền thưởng. Không phụ mong đợi của hai người, Trường Sinh tuổi nhỏ tài cao, chẳng mấy khó khăn đã tiến thẳng vào chung kết. Thế nhưng không ngờ, chỉ vài phút trước khi trận chung kết diễn ra, Trường Sinh đã bị ai đó ra tay hãm hại, thập tử nhất sinh. Tô Duy và Thẩm Ngọc Thư vừa đau lòng vừa căm giận, quyết tâm tìm bằng được hung thủ. Không ngờ khi bọn họ lôi được kẻ thủ ác ra ánh sáng thì cũng là lúc đẩy bản thân vào thế nguy hiểm. Mọi chuyện diễn biến phức tạp, lần đầu tiên Thẩm Ngọc Thư nếm trải thất bại cay đắng. Hắn nhận ra bản thân mình và Tô Duy đang phải đối đầu với một thế lực nguy hiểm khôn lường ra sao. Tai họa không dừng ở đó, mọi chuyện rẽ hướng bất ngờ khi Tô Duy trở thành đối tượng tình nghi của một vụ án mạng khác… *** Vương Bất Kiến Vương gồm có: Viên Nguyệt Quan Âm Câu Hồn Ngọc Hổ Phù Lệnh Phi Tượng Quá Hà Định Đông Lăng Thiên Hàng Quy Đồ ... *** Tác giả: Phàn Lạc Bút danh: Phàn Lạc lấy từ hai câu thơ "Say nằm sơn phàn, nhàn xem hoa lạc". Bắt đầu theo nghiệp sáng tác từ năm 2005, sở trường là các truyện về chủ đề huyễn tưởng, trinh thám... Văn phong hóm hỉnh, mượt mà. Các tác phẩm nổi bật: "Thiên sư chấp vị", "Tuyệt đối không độ", "Vương bất kiến vương"... Weibo: weibo.com/fanluoluo Facebook: www.facebook.com/fanluoluo Hoạ sĩ: Leila Yêu thích vẽ những thứ đẹp đẽ, sở trường vẽ các nhân vật nam, phương châm là vừa vui vẻ vừa nghiêm túc. Việc phải làm hiện tại là dùng tác phẩm của mình đem đến niềm vui cho người xem, đồng thời bản thân cũng hưởng thụ được sự vui vẻ của công việc sáng tạo, cũng hi vọng rằng trong tương lai có thể kiên trì theo đuổi mục tiêu của mình. Webside: www.leilalee.com Facebook: www.facebook.com/leilalee015 Mời các bạn đón đọc Phi Tượng Quá Hà của tác giả Phàn Lạc.
Hổ Phù Lệnh - Phàn Lạc
Cậu – một “nhã tặc” chỉ có hứng thú với những món đồ cổ giá trị, một tên trộm nửa chính nửa tà. Hắn – một kẻ du học trời Tây, văn võ song toàn, tinh thần chính nghĩa ít ai sánh kịp. Vì một sự cố “tai nạn nghề nghiệp”, siêu trộm hào hoa Tô Duy của thế kỷ 21 bỗng trở về thời Dân quốc, đụng độ chàng thư sinh tài trí hơn người, fan Sherlock Holmes – Thẩm Ngọc Thư. Sau mấy màn đấu trí, Thẩm Ngọc Thư không những không tìm được chứng cứ để bắt Tô Duy, ngược lại còn hợp tác với cậu cứu một đứa bé mất trí nhớ. “Một rừng không thể có hai hổ”, hai đối thủ tưởng như không thể chung đường nay phải bắt tay để cùng giải quyết những vụ án hóc búa. Thượng Hải phồn hoa cất giấu quá nhiều bí mật, Thẩm Ngọc Thư quyết định mở một văn phòng thám tử để phá giải những bí mật này, còn Tô Duy cũng quyết định bám lấy Thẩm Ngọc Thư, tìm chìa khóa để có thể về nhà. Hai bánh xe số phận từ đó bắt đầu chuyển động… *** Sau khi vụ án Câu Hồn Ngọc kết thúc, văn phòng thám tử Vạn Năng tiếp nhận thêm vài vụ bắt chó bắt mèo bắt gian phu dâm phụ linh tinh… Vào lúc Tô Duy quyết định chuyên tâm chuẩn bị ăn mừng lễ Giáng Sinh thì vợ chưa cưới cũ của Thẩm Ngọc Thư cùng một cô gái tên Lý Tuệ Lan tìm tới, nhờ bọn họ tiếp nhận một vụ thoạt nghe vô cùng mới mẻ - bắt ma. Rất thú vị! Đêm đó hai người phục trong căn nhà ma ám ở khu tô giới Pháp, không bắt được quỷ âm, mà lại tóm được quỷ đầu đen.  Một vụ án mạng đã xảy ra. Nghi phạm là Jacques, nạn nhân lại là vợ của trưởng bộ phận tài vụ của phòng cảnh sát Tôn Hàm, thế nhưng Jacques một mực phủ nhận tội ác, cũng không hề có một động cơ gây án nào. Xem ra, văn phòng thám tử Vạn Năng không ra tay là không được rồi! *** Vương Bất Kiến Vương gồm có: Viên Nguyệt Quan Âm Câu Hồn Ngọc Hổ Phù Lệnh Phi Tượng Quá Hà Định Đông Lăng Thiên Hàng Quy Đồ ... *** Tác giả: Phàn Lạc Bút danh: Phàn Lạc lấy từ hai câu thơ "Say nằm sơn phàn, nhàn xem hoa lạc". Bắt đầu theo nghiệp sáng tác từ năm 2005, sở trường là các truyện về chủ đề huyễn tưởng, trinh thám... Văn phong hóm hỉnh, mượt mà. Các tác phẩm nổi bật: "Thiên sư chấp vị", "Tuyệt đối không độ", "Vương bất kiến vương"... Weibo: weibo.com/fanluoluo Facebook: www.facebook.com/fanluoluo Hoạ sĩ: Leila Yêu thích vẽ những thứ đẹp đẽ, sở trường vẽ các nhân vật nam, phương châm là vừa vui vẻ vừa nghiêm túc. Việc phải làm hiện tại là dùng tác phẩm của mình đem đến niềm vui cho người xem, đồng thời bản thân cũng hưởng thụ được sự vui vẻ của công việc sáng tạo, cũng hi vọng rằng trong tương lai có thể kiên trì theo đuổi mục tiêu của mình. Webside: www.leilalee.com Facebook: www.facebook.com/leilalee015 Mời các bạn đón đọc Hổ Phù Lệnh của tác giả Phàn Lạc.