Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tarot Lá Bài Phán Quyết - Chương Nhiễm Nhiễm

Bốn vụ huyết án, những cái chết bí ẩn... Cảnh sát loay hoay, Tử thần chờ chực... Hãy trải bài ra, rút lấy bốn lá, và...Liệu hung thủ có lộ diện trên lá bài? *** Tác phẩm của Chương Nhiễm Nhiễm do NXB Nhã Nam kết hợp với NXB Thời Đại phát hành từ 2014. Có thông tin rằng bộ sách được dựng thành phim, có tên là Kiển Trấn Kỳ Duyên nữa  (Kiển trấn có nghĩa là một trấn nuôi tằm lấy tơ dệt lụa nhé). Phải đến dạo gần đây khi thấy có tập 2 - Tarot Lá Bài Để Ngỏ mình mới nhớ ra tủ sách có quyển này và lôi ra đọc :v Thú thật là sách được tặng và mình sợ ma quái nên bị kiêng dè. Nhưng sự đã lỡ, không nhẽ bỏ không nên động chạm vào :)) Bìa sách đẹp và quỷ dị, pha trộn các màu đỏ, xanh, ghi trên nền đen. Bìa đẹp nhưng hem liên quan đến nhân vật chính mấy vì cô em trên bìa sách mặc sường xám xanh còn Đỗ Xuân Hiểu là nhân vật chính thì lại mặc màu nâu đất :)) Truyện này có thể coi là trinh thám kết hợp với tâm lý xã hội, kể về một loạt các án mạng (14 án) xoay quanh âm mưu tranh quyền đoạt lợi của gia tộc họ Hoàng – một thế gia về nuôi tằm trong trấn Thanh Vân. Hoàng Thiên Minh tay trắng làm nên cơ ngơi này có 3 bà vợ tên là: Mạnh Trác Dao, Tô Xảo Mai và Trương Diễm Bình và 4 người con lần lượt theo tên của mẹ chúng và ngăn cách ra gồm: Hoàng Mộng Thanh –Hoàng Mạc Như, Hoàng Phi Phi – Hoàng Mộ Vân. Mộng Thanh đi du học ở Anh quốc về và có quen Đỗ Xuân Hiểu – một cô chủ tiệm sách quái dị chuyên bói bài Tarot dựa vào tâm lý người xem mà phán bài. Truyện mở đầu bằng việc Xuân Hiểu xem bói cho một cô nương rất xinh đẹp tên là Điền Tuyết Nhi và 3 cô hầu gái khác cuả họ Hoàng. Ít lâu sau thì 4 cô này đều chết trong nhà họ Hoàng và bị khoét ổ bụng rất tàn nhẫn. Phải nói luôn, bối cảnh của truyện xảy ra vào thời kỳ dân quốc, tức là có cảnh sát – chứ không phải quan huyện (có cả bài tarot nữa còn gì :v) nhưng vì là trấn nhỏ nên phương tiện và nhân lực không có. Vì vậy loanh quanh đội cảnh sát chỉ có vài nhân vật chính là Hạ Băng – bạn thơ ấu của Đỗ Xuân Hiểu, đội trưởng Lý Thường Đăng và đội phó Kiều. Mấy người này tra xét loanh quanh đến cuối cùng thì chết gần hết =)) Mình không muốn làm người đọc mất hứng nhưng quả thật là nếu đọc xong hết tập 1 thì cụt hứng thật. 14 người chết, khoảng thời gian lại liền liền nhau, chốt lại chỉ có 1 hung thủ chính và 2, 3 hung thủ khác nên cảm giác mạng người trong truyện này như cỏ rác ấy, muốn là giết mà còn không có manh mối gì chứng thực ấy :)) Lúc phá án mình trông chờ các băng chứng nhưng mà không có, rặt những điều suy diễn từ lá bài ra. Azza, tác phẩm này không thực sự xuất sắc, thậm chí theo quan điểm của mình thì nó còn chỉ ở mức trung bình :)) Nhưng lỡ rồi thì review tiếp đây :v Đỗ Xuân Hiểu vì quen Mộng Thanh lại có tiếng về bói bài nên được cô Cả mời vào phủ điều tra và bói bài??? Chú của Xuân Hiểu là Đỗ Lượng là quản gia nhà này – tuy vậy ông ta không phải nhân vật gây kịch tính hay nút thắt gì. Trong 4 a hoàn bị cắt ổ bụng có Tuệ Mẫn – nạn nhân cuối cùng thì vẫn còn trinh. Giả thiết này sau đó sẽ phục vụ phá án. Ngâm Hương – một a hoàn khác có liên quan thì ăn cắp đồ và trốn đi. Sau đó cũng bị giết và quăng xác xuống sông, tiền bạc mất hết. Nhà họ Hoàng chuyên mời bác sỹ về khám bệnh tổng quát cho người nhà cứ mỗi 3 tháng. Bác sỹ tên là Bạch Tử Phong – một cô gái xinh đẹp cao nhã và là mối tình đơn phương của cậu Hai Mộ Vân. Tử Phong có dính dáng gì đến bà Cả mà manh mối trong truyện có đưa ra? Sau đó ít lâu khi các cảnh sát phát hiện ra manh mối thì Tử Phong đã bị chết tại nhà, hung khí là một vật cùn. Thực ra hung khí không quan trọng trong truyện này nhé, giết người hàng loạt thôi nên vớ gì giết nấy :)) Trong bữa ăn gia đình, bà Cả bỗng nhiên nuốt phải đinh và ho ra máu. Vụ việc dẫn đến xích mích đỉnh điểm của bà Hai và bà Ba. Bà Ba hóa điên đánh đập bà Hai nên bị nhốt vào gác sách. Vào đây bà ta lại ngộ sát một nhân vật được cho là Túy Tiết Trì – chủ cũ của căn nhà. Từ đây khơi gợi câu truyện chiếm nhà của Hoàng Thiên Minh 20 năm trước. Câu hỏi là làm sao họ Túy kia trốn ở gác sách 20 năm mà không ai hay? Chưa kể lão ta ăn bằng gì, sinh hoạt ra sao.. *** "Muốn xem gì?" "Ừm... hôn nhân." Người phụ nữ siết chặt mảnh khăn màu mật trong tay, bất động nhìn chằm chằm lá bài trên mặt bàn, dưới tấm áo khoác ngắn tay lỡ thêu kín hoa sen màu kim lục, hai cánh tay buông thõng, lúc cần tráo bài mới miễn cưỡng chìa ra. Đỗ Xuân Hiểu quấy quá chồng bài thành ba phần rồi gom lại, rút bốn cây trên cùng trải thành hình thoi, cười thầm trong bụng: "Đừng trách tôi nói ra những điều khó nghe. " Lá bài thứ nhất lật lên: Mặt trời ngược, mở đầu quả cũng có chút thú vị. "Chúc mừng chúc mừng, chị nên duyên cùng người đàn ông tốt đó! Chắc năm xưa các bậc trưởng bối trong nhà đều tán thành hôn sự này phải không?" Đỗ Xuân Hiểu cố không nhìn vào cách ăn vận của người phụ nữ trước mặt - hoa tai phỉ thúy buông trĩu, lưới chụp tóc trân châu, váy dài đỏ tươi giặt nhiều đã bạc màu, là mốt từ năm năm trước, có thể thấy vị phu nhân này mới đầu quả thật từng sống trong hạnh phúc. Người phụ nữ quả nhiên gật gù, mặt thoáng ửng đỏ. Đỗ Xuân Hiểu lại lật hai lá bài ở giữa: Hoàng đế ngược và Người treo ngược, lá trước tượng trưng cho nam quyền, lá sau có thể giải thành hoàn cảnh khó xử trăng soi mương rãnh. Cô trầm ngâm hồi lâu, đoạn than: "Giờ không như hồi xưa nữa, ở nhà bị chồng đánh chửi là chuyện thường phải không? Tính chị lại yếu đuối, không dám cất lời, chung quy là số nhẫn nhục chịu đựng. Có điều..." "Có điều làm sao?" "Có điều người đó không biết thương hoa tiếc ngọc thì thôi, lại còn đánh chết cốt nhục của chính mình, thực cũng hơi quá đáng." Đỗ Xuân Hiểu đặt hờ ngón tay lên lá bài Người treo. "Chuyện đó sao xem ra được?" Người đàn bà bất giác mở to đôi con mắt vô hồn, định thăm dò bí mật qua bộ dạng uể oải của Đỗ Xuân Hiểu. Đỗ Xuân Hiểu lẳng lặng thu nụ cười giễu cợt nơi khóe mệng, nói bừa rằng nhìn thấy qua lá bài. Cô sao có thể nói với khách hàng, từ dáng vẻ chị ta bước vào tiệm sách Hoang Đường đã đoán ra được cơ thể gần đây bị thương nặng. Càng không thể nói, chị ta vừa ngồi xuống, không coi tài vận, không xem sức khỏe, ngay từ đầu đã hỏi về hôn nhân, chỉ chứng tỏ một điều là hôn nhân có vấn đề. Đặc biệt mấy vết sẹo xám ngắt nơi mặt trong cánh tay bất cẩn lội ra khi tráo bài, tuy không nổi bật, nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý, có thể thấy chuyện bị ngược đãi chẳng phải ngày một ngày hai, vậy mà nín nhịn đến tận bây giờ mới tới xem số coi mệnh, không phải bị người đàn ông trong gia đình bức vào tuyệt cảnh mới là lạ. iều cô không muốn nói ra nhất là, tháng trước giặt đồ bên bờ sông chính mắt mình đã nhìn thấy đối phương vác bụng trống... Bói toán chính là như vậy, đem huyền cơ giấu đi thật kín, công lao tất tật quy về tráo bài, đó mới là phong thái thần thông tiêu chuẩn. Lá bài cuối cùng được lật: Phán quyết ngược. Xem ra mọi chuyện đều đã không thể vãn hồi... Đỗ Xuân Hiểu phấn khích đến nỗi hai chân run lập cập, cô thích nhất dự đoán tương lai của khách hàng, những trông ngóng, lo sợ, thậm chí oán hận trong đó đều khiến cô thấy ngọt như ăn mật. Vì vậy, Đỗ Xuân Hiểu hắng giọng, bắt đầu yểm bùa lên người phụ nữ đang lưỡng lự kia. "Ôi chao! Xem ra hôn sự này cũng sắp đến hồi kết rồi." Cô xoa xoa tay, cầm lá bài Phán quyết lên quét nhẹ qua cằm mình, "Lá Phán quyết ấy mà, quý khách cũng nên đưa ra quyết định đi thôi, bằng không, cứ tiếp tục thế này có khi càng thảm. Song..." Người phụ nữ không truy hỏi "Song làm sao", mà chỉ nhìn như đóng đinh vào lá bài Hoàng đế. Đỗ Xuân Hiểu thấy cá không cắn câu, đành tự mình nói tiếp: "Song nhìn lá bài Hoàng đế này đi, lá bài ngược, chứng tỏ có người đàn ông có thể nắm giữ vận mện của quý khách, tuy nhiên hiện giờ người này chưa thể lộ diện. Còn về sau có thể đường hoàng đứng ra ngoài sáng hay không, thì phải xem quyết định của quý khách đây." Phán đoán này cực kì táo bạo, nhưng Đỗ Xuân Hiểu không lo bể bài, đời người ba phần giống nhau, trải nghiệm của mỗi người ít nhiều đều có chút trùng hợp, huống hồ người phụ nữ trước mắt mặt mày xinh đẹp, hai má ửng hồng, là hình mẫu rất dễ khiến đàn ông động lòng, cho dù hiện giờ chưa có tình nhân, thì mấy chuyện ám muội, theo đuổi hẳn không thiếu, đây đại để cũng là nguyên nhân chính khiến chị ta bị gã chồng nóng nảy đánh mắng. Vị khách chỉnh trang lưới tóc trân châu sau đầu, nhét từng lọn tóc con xổ ra vào lại lưới, bây giờ mới để lộ vết đỏ kỳ lạ dưới gáy. Quả nhiên có chuyện này! Đỗ Xuân Hiểu hai mắt sáng rỡ, bắt đầu thăm dò thêm một bước, cô ghé sát đầu lại bên tai phu nhân nọ, nhìn kỹ giấu hôn kia rồi mới hạ giọng: "Nhưng phàm người nào tới chỗ tôi xem bói, về sau đều mắng tôi xem không chuẩn, vì chuyện tương lai tôi nói ra đều không thành sự thât, vậy nên quý khách đây vẫn phải có kế hoạch riêng, tự mình quyết đoán. Đúng rồi, nhất thiết đừng làm ra mấy chuyện hung hiểm, nguyên nhân khiến người đàn ông bị treo ngược rất nhiều, bệnh tật, tai bay vạ gió, thậm chí giết người, đều có cả. Quý khách nhất định phải bình tĩnh, sự thể cũng như trăng đến rằm thì tròn, tự nó sẽ diễn biến, chớ để sau này thành ra lưỡng bãi câu thương, đến khi đó lại trách tôi xem không chuẩn." Phu nhân nọ vội vàng gật đầu, đôi hoa tai dài buông xuống đung đưa hai bên má hồng đào. Tiễn khách đi rồi, Đỗ Xuân Hiểu vội cầm chồng bài chưa lật lên kiểm tra, chửi thầm: "Mẹ nó! Quả nhiên lúc mới tráo bài không xếp cho tử tế, cả bộ đều bị ngược!" Mười ngày sau, Điền thị phu nhân nhà Trương thợ bạc trấn Thanh Vân biến mất cùng thầy dạy học, Trương thợ bạc đấm ngực giậm chân, vung tiền thuê người xới tung trấn lên tìm kiếm, nhưng nghe đồn hai người này đã kéo nhau bỏ trốn sang tỉnh ngoài. Chỉ duy có Đỗ Xuân Hiểu rõ, xác Điền thị và thầy dạy học kia e đã sớm chìm nghỉm dưới đáy con sông chảy vắt qua trấn Thanh Vân, bởi bất luận Hoàng đế hay Người treo, đều là trận đối đầu giữa đàn ông với đàn ông. ... Mời các bạn đón đọc Tarot Lá Bài Phán Quyết của tác giả Chương Nhiễm Nhiễm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kẻ Trộm Mộ - Phù Sinh
Sách Nói Kẻ Trộm Mộ Những ngôi mộ cổ ở sâu dưới lòng đất luôn là nơi ẩn chứa nhiều bí mật, nhiều cổ vật và nhiều cạm bẫy. Những kẻ trộm mộ không những trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà cần phải có kỹ năng sống vô cùng cao siêu và ảo diệu, đôi khi cũng cần phải dựa vào cả vận may của mình. Nếu thiếu một trong số những thứ đó, dù chỉ là chút sơ sảy, kết cục nhận lại sẽ thật thê thảm. Mỗi cánh cửa mở ra, sau nó lại có vô vàn cánh cửa khác khép kín. Càng vào sâu, càng kỳ quái. Càng kỳ quái, càng muốn khám phá. Thế nhưng, khi đối mặt với những thứ tưởng chừng không thể tồn tại trên cõi thực, liệu có mấy kẻ không giật mình thảng thốt, không sợ hãi bỏ chạy, không mục thây trong địa đạo khổng lồ? Không phải tự nhiên mà các bậc tiền bối điểm chỉ: Đi trộm bất cứ ngôi mộ nào cũng vậy, trên người nhất định phải mang theo một cây nến! Bởi ai biết được, dưới mồ sâu tối đen như mực kia, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra những thứ kinh dị chết người. Và có đôi khi, một trong số những kẻ trộm mộ buộc phải bỏ mạng để cứu sống đồng đội của mình? Liệu những kẻ đó có dám hy sinh bản thân, hay đành lòng… giết hại lẫn nhau? *** “Được rồi, bây giờ các ngươi đã biết hết mọi chuyện, cũng đến lúc phải lên đường rồi.” Nói xong, Trịnh Duy Tín đưa bàn tay phải cầm súng lên, chỉ vào Tôn Kim Nguyên cười lạnh, nói: “Đồ nhi ngoan, ngươi đã giúp vi sư không ít chuyện, ta sẽ để ngươi được chết một cách sảng khoái.” Thấy Trịnh Duy Tín định giết Tôn Kim Nguyên, tôi và Vương Tiên Dao không thể trơ mắt nhìn, nhưng hai chúng tôi còn chưa kịp có hành động gì thì Trịnh Duy Tín đã lại chĩa họng súng về phía chúng tôi, cười lạnh, nói: “Đừng có làm bừa, cũng đừng nôn nóng, cứ từng người từng người một, rồi cuối cùng các ngươi sẽ được đoàn tụ với nhau ở một nơi khác thôi.” Anh gầy chợt lại nói: “Anh không thể giết bọn họ được! Bọn họ đã đồng ý giao thần khí ra rồi mà, việc gì còn phải lạm sát người vô tội chứ?” Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên, không ngờ vào lúc này rồi mà anh gầy còn cất lời cầu xin giúp chúng tôi. Trịnh Duy Tín lạnh lùng nói: “Chú thì hiểu cái gì? Người làm đại sự cần biết dùng thủ đoạn tàn độc, mà bọn chúng lại biết quá nhiều rồi, nhất định phải diệt khẩu mới được.” Rồi lão ta lại nhìn qua Tôn Kim Nguyên, nói tiếp: “Đồ nhi ngoan, vi sư tiễn ngươi lên đường đây.” Dứt lời liền không chút do dự bóp cò khẩu súng lục trong tay. Đúng vào lúc tiếng súng vang lên, anh gầy đột nhiên nhào tới, đẩy ngã Tôn Kim Nguyên xuống đất, có điều anh ta cũng vì thế mà trúng đạn vào lưng. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi người đều không nói năng gì, trên mặt ngợp đầy vẻ kinh ngạc, cặp mắt lặng lẽ dõi nhìn tất thảy. ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Trộm Mộ của tác giả Phù Sinh.
Lời Nguyền Lâu Lan - Sái Tuấn
Tác phẩm bắt đầu từ cái chết đột ngột Giang Hà - 3 tuần sau khi trở về từ chuyến khảo sát ở thành cổ Lâu Lan. Manh mối duy nhất để lại cho cô vợ chưa cưới Bạch Bích chính là một chùm chìa khóa thần bí. Bạch Bích hy vọng nhờ vào chùm chìa khóa đó để tìm ra được đáp án sự thật. Nhưng mọi việc diễn ra càng lúc càng ly kỳ khôn lường. Một tháng sau đó, trong Trung tâm nghiên cứu Khảo cổ xảy ra liên tiếp năm vụ án mạng hết sức lạ lùng. Cảnh sát Diệp Tiêu tiếp nhận vụ án, triển khai điều tra và vô tình vén được bí mật đã cất giấu hàng nghìn năm. Lời nguyền cổ xưa và vĩnh cửu không chỉ làm cho cả một thành phố bị tiêu vong, mà còn thay đổi vận mệnh của biết bao con người... Sái Tuấn được đánh giá là một nhà văn kỳ tài. Tiểu thuyết kinh dị của Sái Tuấn thường giải phẫu, phân tích sâu sắc sự giao thoa giữa lịch sử và thực tế, giữa tình yêu và sự kinh dị, giữa huyền hoặc và suy diễn, mà vẫn thấm đậm chất nhân văn. Anh viết văn đã 10 năm nay và nổi tiếng với ác tác phẩm như: Trở lại Hoang thôn - Sái Tuấn Thần đang nhìn ngươi đấy - Sái Tuấn Quán Trọ Hoang Thôn - Sái Tuấn Mắt Mèo - Sái Tuấn Địa ngục tầng thứ 19 - Sái Tuấn Hồ Sinh Tử - Sái Tuấn Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn 120 Ngày Nhìn Trộm - Sái Tuấn ... *** Nửa tiếng sau, tiếng bước chân vội vã của Diệp Tiêu đã vang lên trong phòng khám nghiệm tai nạn của cảnh sát giao thông. Trong hành lang dài, một khoảng tối mờ. Trong nhà xác cạnh hành lang còn để rất nhiều xác người mặt mũi biến dạng vì bị tai nạn giao thông. Phần lớn trông đều rất thê thảm. Có nhiều người đầu một nơi chân tay một nẻo. Có lúc Diệp Tiêu cảm giác bốn bánh xe lao vun vút cũng nguy hiểm không kém một kẻ sát nhân tàn nhẫn. Diệp Tiêu thay quần áo, bước vào phòng khám nghiệm, nhìn thấy xác một thanh niên đang nằm trên bàn phẫu thuật. Hứa An Đa. Hứa An Đa đã bị cởi bỏ hết quần áo, toàn thân ở trần. Anh ta lúc đó trắng như một cục tuyết, anh ta ca khoảng 1m70, trông rất cơ bắp, xem ra là người chịu khó luyện tập, hoặc do công việc thường phải đi dã ngoại. Gương mặt đã biến dạng hết, toàn máu và não. - Nguyên nhân xảy ra tai nạn là thế nào? - Diệp Tiêu hỏi nhỏ người cảnh sát giao thông được giao thụ lý vụ tai nạn này. ... Mời các bạn đón đọc Lời Nguyền Lâu Lan của tác giả Sái Tuấn.
Người Điều Khiển Tâm Lý II - Dực Tô Thức Quỷ
Trong đội Điều tra đặc biệt có một báu vật: Chính là Mộc Cửu  Trong đội Điều tra đặc biệt có hai kẻ dở hơi: Lam Tiểu Nhã và Triệu Cường Trong đội điều tra trinh thám đặc biệt cũng có 3 chuyện kì tích: Giọng hát của đội trưởng, giọng cười của Mộc Cửu và Triệu Cường không lạc đường.  Mỗi vụ án riêng biệt nhau chỉ là cùng 1 đội điều tra nên bắt đầu đọc từ phần 2 cũng không sao. *** Đúng như Mộc Cửu suy đoán, trong phòng ngủ của Viên Đình dán đầy tư liệu về hoa hồng ăn thịt người, từ vụ án đầu tiên đến vụ án cuối cùng, cô ta sưu tầm tất cả tư liệu, phần lớn đều cắt trên báo xuống, còn dùng bút đỏ khoanh tròn lên những bức tranh, bên cạnh còn đính những tấm ảnh hiện trường vụ án, toàn bộ đều do cô ta chụp lại. Hơn mười năm, cảnh sát đang tìm hoa hồng ăn thịt người, cô ta cũng tìm, cảnh sát tìm vì muốn đưa hắn ra công lý, còn cô tìm chỉ vì muốn gặp hắn một lần, thậm chí hy vọng trở thành 'thức ăn' của hắn. Chuyện điên khùng khiến người ta khó tin như vầy chỉ vì cô ta đã yêu đến điên cuồng, vặn vẹo mất rồi. Bên trong tư liệu có một bức tranh, là người đàn ông mặc âu phục khoảng hơn 30 tuổi, mày kiếm, ánh mắt kiên định và dịu dàng, khóe miệng hơi rướn lên giống như một quý ông tao nhã, nhưng hắn chính là hoa hồng ăn thịt người, kẻ biến thái giết bốn mươi lăm mạng người trong vòng bốn năm. Sau khi cảnh sát đến phòng ngủ của Viên Đình, lấy toàn bộ tư liệu trong tủ quần áo của cô ta, thì cô ta chỉ đứng ở cửa nhìn, nhìn những thứ cô ta sưu tầm suốt mười năm bị bỏ vào trong thùng, cả người cô ta chết lặng. Nhưng khi nhìn thấy bức tranh cô ta vẽ cũng bị tháo xuống, chuyện này đã kích thích cô ta, cô ta nổi điên lên, gào thét muốn xông lên: "Không được đưa anh ấy đi! Trả anh ấy lại cho tôi! Đó là vật thuộc về tôi! Là của tôi đấy!" ... Mời các bạn đón đọc Người Điều Khiển Tâm Lý II của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.
Zoo (Tiếng Việt)
Hơi lạnh phà ra từ khắp cuốn sách kinh dị này… Phà ra từ hầm ngầm, nơi các nạn nhân bị chặt thành từng mảnh nhỏ để trôi vừa qua lưới chắn cống xối, Phà ra từ bộ ảnh chụp lần lượt từng bước phân hủy xác một cô gái: đổi màu, ứa nước, rữa nát đến khô quắt dòi bọ chán nản bỏ đi, Phà ra từ người đàn ông tỉnh dậy với máu me đầm đìa và lê lết chấm phẩy chạy mãi mà không hề hay biết chân mình đã gãy… Cũng như phà ra từ không thiếu một câu chuyện nào bởi sự miêu tả tỉ mỉ và gần như bàng quan của tác giả trước những cảnh chết khác nhau của con người. Dù thế, bằng cách dõi theo những góc khuất trong tâm lý thủ phạm, bằng cách khai thác những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống, bằng cách gia giảm tương đương giữa phạm tội và luận tội, ZOO đã kín đáo thả theo sau luồng hơi lạnh ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn. Bởi vậy cuốn sách này, tuy lạnh giá… Nhưng rất ít lạnh lùng. *** Hồi tiểu học, gần nhà tôi có một công viên rất nhỏ, vây kín bởi những tòa nhà cao tầng. Khi ngày tàn, nơi đây vô cùng yên tĩnh, không còn âm thanh của xe cộ và người qua lại nữa. Đôi lúc có chiếc giày trẻ em đánh rơi. Công viên này là thế. Đến giờ ăn tối, lũ bạn cùng đến công viên nô đùa với tôi đã về nhà cả rồi, riêng tôi vẫn nán lại chờ đến lúc cha mẹ trở về. Chơi đánh đu chán, ma xui quỷ khiếhn t ế nào tôi lại chạy đến chỗ bãi cát. Bãi cát ở góc công viên đó hay bị lãng quên vì mọi người thường ham đánh đu hoặc chơi cầu trượt. Lúc hoàng hôn, ánh mặt trời lách qua khe hở giữa các tòa nhà, nhuộm đỏ thắm cả khoảnh đất im ắng này. Mình tôi lặng lẽ ngồi nghịch cát bên cạnh cái xô nhựa màu vàng ai đó bỏ quên. Tôi cởi giày, đắp cát lên hai bàn chân. Những hạt cát nhỏ li ti lọt qua các kẽ ngón chân rơi xuống, cảm giác man mát rất dễ chịu. Tôi thường duỗi thẳng cánh tay thọc xuống cát để đo xem cát sâu đến đâu. Chưa thấy đáy đâu mà cả cánh tay tôi lút vào bằng hết. Tôi kể chuyện này với cha nhưng ông không tin, “Bãi cát ấy phải có đáy, chứ không thể sâu thế được.” Chắc cha nhầm rồi, mấy lần thọc tay xuống, cát đều ngập hết cánh tay tôi. Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy tôi làm việc này. Ở góc công viên có một cái cây, dưới nắng chiều, bóng lá hắt xuống trông như một bức tranh đen trắng. Lúc tay phải lút đến nách thì đầu ngón tay tôi chạm phải một vật. Đó là một thứ mềm và mát được chôn dưới cát. Tôi tò mò ra sức thọc xuống sâu hơn nữa. Khi đầu ngón giữa gắng gượng đụng được vào nó, tôi cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi. Tôi muốn nắm lấy để lôi lên nhưng không làm được. Tôi còn có cảm giác có thứ gì đó bám vào đầu ngón tay. Tôi rút tay lên để nhìn, thì ra là mấy sợi tóc khá dài. Tuy dính cát lem nhem nhưng vẫn nhận ra được đây là những sợi tóc của con gái. Tôi lại thọc tay xuống, định sờ vào cái vật bị chôn ở dưới. Nhưng lần này thì dù quờ quạng thế nào, ngón tay cũng không đụng phải thứ gì cả. Tiếc ơi là tiếc! Các tòa nhà cao tầng bao quanh công viên với những ô cửa sổ đóng im ỉm chìm trong không gian đỏ ối, trông như những bức tường lớn vây kín tôi và bãi cát ở giữa. ... Mời các bạn đón đọc Zoo của tác giả Otsuichi.