Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiết Gia Tiểu Nương Tử

Thể loại: Cổ đại, điền văn, NP, sạch, sủng Nguồn convert: Poisonic Editor: Lyn, Mai Trinh Số chương: 100 Diệp Nha đáng thương xuyên qua tỉnh lại ngay trong phòng tân nương. Người ta nói rằng ân cứu mạng nhất định phải lấy thân báo đáp. Nàng nhìn tướng công tuấn lãng lại ngốc nghếch bên cạnh khẽ cắn môi rồi nhận mệnh. Tường công ngốc nhưng có nàng ở bên cạnh vẫn có thể sống tốt. Nhưng ngày sau ra khỏi cửa mới phát hiện ra hai nam nhân khác đang nhìn nàng chằm chằm. Đại ca, tam đệ, các ngươi đừng nhìn ta như vậy có được không? *** Review tiết gia tiểu nương tử của tác giả Tiếu Giai Nhân. – Mới vừa đọc xong bộ này thì tui liền muốn review liền cho mọi người luôn. Bộ này siêu hay và siêu dễ thương luôn Diệp Nha đáng thương xuyên qua tỉnh lại ngay trong phòng tân nương. Người ta nói rằng ân cứu mạng nhất định phải lấy thân báo đáp. Nàng nhìn tướng công tuấn lãng lại ngốc nghếch bên cạnh khẽ cắn môi rồi nhận mệnh. Tường công ngốc nhưng có nàng ở bên cạnh vẫn có thể sống tốt. Nhưng ngày sau ra khỏi cửa mới phát hiện ra hai nam nhân khác đang nhìn nàng chằm chằm. Đại ca, tam đệ, các ngươi đừng nhìn ta như vậy có được không? Review tiết gia tiểu nương tử Nữ9 lúc nhỏ bị cha mẹ bán vào làm nha hoàn Tôn phủ. Càng lớn nàng càng xinh đẹp, tính tình lại hiền lành, tốt bụng nên nhiều người để ý tới nàng, bao gồm cả thiếu gia nhà họ. Vì không muốn bị bắt ép trở thành thiếp mà nàng quyết định nhảy xuống hồ để giải thoát. Và thế là nàng đã xuyên đến nơi đây. Đại ca lạnh lùng, thâm trầm – Nhị ca ngốc bạch ngọt – Tam ca bụng dạ thâm sâu . Đây chính là khái quát về 3 anh nam chính siêu dễ thương, và vô lại của chúng ta.   Điểm mình siêu thích ở truyện là không phải mở đầu vô lag các nam chính nhào vô dùi dập chị đó. Nô nô nô, cái gì nó cũng có quá trình hết. Họ từ từ tìm hiểu, biết rõ lẫn nhau qua từng ngày chung sống. Đọc tới khúc mấy ổng tỏ tình mà tui quắn quéo hết cả lên, bởi vậy mọi người đừng chê tình tiết chậm nha, đáng giá hết đó. Có nhiều bạn thấy điền văn thì nghĩ sẽ chán đúng hông? Sai gòiiii, mình hoàn toàn bị tình tiết của truyện lôi cuốn luôn, đọc rồi lại muốn đọc nữa ????‍♀️. Và đây là điều quan trọng mà mình muốn nói với mấy bạn nghĩ truyện này sẽ nhiều H nhaaa. Nô nô, truyện này là truyện NP ít H nhất mà mình biết luôn, và H khá nhẹ nhàng so với những bộ NP khác. Nhưng mà vẫn có nha mọi người, kệ đi có còn hơn không ha ????? Vậy là hết bài Review tiết gia tiểu nương tử rồi hêh =)))). Đây là bộ mà tui ưng cực luôn nên đề cử với mọi người nhaaaa ???????????? *** Năm mười một tuổi Diệp Nha bị cha mẹ bán vào Tôn phủ làm nha hoàn. Tính tình nàng hiền lành, từ lúc vào Tôn phủ, nàng thường xuyên bị các tỷ muội khác khi dễ, nhưng hầu như việc gì có thể chịu đựng nàng đều nhẫn nhịn bỏ qua. Không cam chịu thì có thể làm gì? Phản kháng lại sao? Nếu ngày nào cũng phải đấu tranh lục đục với nhau như vậy, không bằng nàng chăm chỉ làm nhiều việc hơn một chút để cuộc sống được bình yên. Về sau, bọn họ thấy nàng không phản kháng nên không thèm để ý, cũng không hùa nhau khi dễ nàng nữa. Nhưng trên đời vẫn còn có cái gọi là “trong phúc có họa, trong họa có phúc”, tính cách an phận không tranh đấu của nàng đã lọt vào mắt xanh của quản gia Tôn phủ, hai năm sau nàng được điều sang làm việc ở phòng bếp, nhưng sau đó biết nàng thực ra không có khả năng nấu ăn, lại điều nàng vào hầu hạ trong khuê phòng của các tiểu thư. Nếu so với việc phải giặt quần áo, quét sân trong mùa đông khắc nghiệt năm đó, thì công việc của Diệp Nha đã rất tốt rồi, nàng cảm thấy rất thỏa mãn. Vì vậy cho dù bị các tỷ muội hầu hạ trong phòng thiếu gia ghen ghét, khinh thường nàng, Diệp Nha cũng không buồn để ý đến. Kỹ năng thêu thùa may vá của nàng không tốt lắm, nhưng nàng là người hiền lành hiểu chuyện, vì vậy cuộc sống ở khuê phòng cũng rất bình yên. Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái ba năm ngắn ngủi đã trôi qua, tiểu nha đầu gầy yếu trước kia, giờ đã tựa như cành liễu đâm chồi trở thành một đại cô nương mắt hạnh má đào, ngũ quan thanh tú, khi bước đi một đôi đẫy đà nhẹ nhàng lắc lư, chọc không ít gã sai vặt quay đầu lại nhìn. Diệp Nha không biết mình có bao nhiêu xinh đẹp, dù sao trong phủ vẫn còn ba vị tiểu thư quốc sắc thiên hương, nha đầu xuất thân bần hàn như nàng thì tính là gì. Nàng không thích bị mấy gã sai vặt nhìn chằm chằm bàn luận, nên thường xuyên làm việc trong khuê phòng, nếu quản gia không phân phó nàng cũng không bước ra khỏi cửa nửa bước. Ngàn trốn vạn trốn nàng vẫn bị người ta theo dõi. Khi nàng đang trên đường từ ngoài về, đột nhiên có hai gã sai vặt mặc áo xám xông ra chặn đường nàng, một tên bịt miệng nàng, một tên trói tay chân của nàng lại, mang nàng đến hậu hoa viên, cuối cùng nhốt nàng vào một cái đình giữa hồ. Trước khi rời đi một gã sai vặt còn cố sờ nắn ngực nàng, lại bị gã khác quở trách: “Nàng ta là người biểu thiếu gia nhìn trúng, cẩn thận sau này nàng ta cho ngươi biết tay!” Diệp Nha cảm thấy sợ hãi, nàng không muốn bị biểu thiếu gia bại hoại kia làm nhục, nàng muốn chạy trốn! Tay chân đều bị dây thừng trói chặt, nàng dùng chút sức lực yếu ớt đụng vào cái bàn khiến bình hoa trên bàn rơi xuống, mất rất nhiều thời gian nàng mới lấy được mảnh vỡ để cắt dây thừng, nàng cởi bỏ dây thừng dưới chân rồi vội vàng bỏ chạy, đang muốn chạy đi, đã bị vị biểu thiếu gia mập mạp kia chặn đón đầu. ”Tiểu nha đầu, nàng thật thông minh, đáng tiếc, hôm nay nàng có chắp thêm cánh cũng không thể thoát ra khỏi đây, ngoan ngoãn nghe lời ta đi!” Diệp Nha sợ tới mức run rẩy cả người, xoay người bỏ chạy, xung quanh đình hồ đều bị biểu thiếu gia hạ lệnh vây kín, chỉ còn một hồ nước trước mặt nàng. ”Ha ha, đừng trốn, nói thật cho nàng biết, ta đã nói với phu nhân là muốn lập nàng làm thiếp, bây giờ nàng bỏ chạy cũng sẽ có người bắt nàng đem lại cho ta!” Biểu thiếu gia nhe răng cười đi về phía nàng. Thấy khuôn mặt rỗ của hắn càng ngày càng tới gần, Diệp Nha không chút suy nghĩ liền nhảy xuống hồ. Nàng rất sợ nước nhưng nàng thà chết cũng không muốn bị người như hắn làm nhục. Đỉnh đầu truyền đến tiếng quát tháo của biểu thiếu gia, nhưng hắn có nói gì nàng cũng không nghe rõ được nữa. Nước trong hồ nhanh chóng tràn vào miệng nàng, cơ thể nàng liền dãy dụa theo bản năng, nhưng bây giờ còn sống sót để làm gì cơ chứ? Phu nhân đã tặng nàng cho biểu thiếu gia rồi, thà chết đi như vậy còn đỡ hơn chịu nhục nhã. Nàng không dãy dụa nữa, nhắm mắt lại để thân mình từ từ chìm xuống. Ý thức trở nên tán loạn, trong đầu chỉ có một ý niệm: cảm giác trước khi chết thật sự khó chịu quá... ********** Trong rừng núi âm u, Tiết Tùng và Tiết Thụ ngồi xổm bên bờ sông rửa mặt uống nước. Hai huynh đệ đều để trần cánh tay, ánh mặt trời chiếu lên tấm lưng màu đồng ẩm ướt, phản xạ hình bóng hai người xuống mặt hồ. ”Đại ca, đệ đói bụng rồi, trong người huynh còn bánh không?” Bụng Tiết Thụ phát ra tiếng kêu lợi hại, đôi mắt đáng thương của hắn tha thiết nhìn về phía đại ca. ”Không có, đệ uống nước nhiều vào sẽ không đói nữa.” Tiết Tùng nhìn hắn rồi tiếp tục uống nước, hy vọng dùng nước tráng bụng để qua cơn đói này. Nghĩ đến sáng sớm bận rộn chưa kịp ăn sáng, trong nhà lại không còn bao nhiêu tiền, đôi mày hắn nhíu chặt lại. “Không còn bánh sao?” Tiết Thụ nhỏ giọng nói thầm một câu, thở phì phì đứng lên đi về phía tàng cây ngồi xuống. Hắn vừa mới giơ chân lên, phía sau bỗng truyền đến một tiếng “bõm” cực kỳ lớn, giống như có ai đó ném một tảng đá lớn xuống hồ! ”Đại ca, cái gì rơi xuống hồ vậy?” Hắn quay đầu nhìn mặt nước gợn sóng trong hồ hỏi. Người bình tĩnh trấn định như Tiết Tùng cũng bị một màn vừa rồi làm cho choáng váng, hắn vừa nhìn thấy cái gì? Hắn vừa nhìn thấy một nữ nhân từ trên trời rơi xuống hồ! ”Không có gì đâu, chúng ta mau đi đi!” Chuyện kỳ lạ như vậy chắc chắc phải có lý do của nó, hắn không muốn gánh thêm phiền toái, nhanh chóng kéo Tiết Thụ rời khỏi nơi này. ”A, nơi đó có người!” Tiết Thụ vừa quay đầu gọi Tiết Tùng, vừa chỉ tay về hướng một bóng người màu xanh đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, thấy đại ca không quan tâm, hắn giãy mạnh thoát khỏi cánh tay đại ca, không nói một lời đã nhảy xuống cứu người! ”Đệ quay lại cho ta!” Tiết Tùng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mặc kệ hắn gọi lớn như thế nào nhị đệ ngốc của hắn cũng làm như không có nghe thấy, ra sức bơi về phía bóng người trong hồ. Lo lắng nhanh chóng trở thành kinh sợ, Tiết Tùng vội vàng nhảy xuống theo, xuất ra toàn bộ khí lực đuổi theo Tiết Thụ. Tiết Thụ tuy nhỏ hơn Tiết Tùng bốn tuổi, nhưng sức lực của hắn không yếu hơn Tiết Tùng chút nào, cho dù đói bụng hắn cũng có thể bơi rất nhanh, trong nháy mắt đã bơi đến chỗ người nọ bị rơi xuống nước. Hít sâu một hơi, hắn nhanh chóng lặn xuống dưới, từ xa hắn nhìn thấy một thân ảnh đang từ từ chìm xuống, vội vàng đuổi theo, bắt lấy tay người nọ, dùng sức kéo mạnh vào trong lòng, bất chấp tất cả ngoi lên. Tiếng nước “Rào rào” đổ xuống, hai người cùng nhau nổi trên mặt nước. Tiết Thụ cúi đầu nhìn, sau đó mở to hai mắt bởi vì người hắn đang ôm trong lòng là một cô nương vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn Hạ Hoa trong làng nữa, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng... Đang đánh giá tiểu mỹ nhân trong lòng, bỗng nhiên bị một bàn tay chụp đến đoạt mất người. Phải rời xa thân thể mềm mại kia, hắn rất mất hứng, trừng mắt nhìn Tiết Tùng muốn đoạt người lại: “Nàng là của đệ!” Tiết Tùng không để ý tới hắn, xoay người sang chỗ khác kiểm tra hơi thở của nữ nhân, vẫn còn hơi thở nhưng có chút yếu ớt, hắn nhẹ nhàng thở ra, người này vẫn còn sống, hắn vốn không tin vào mấy truyện yêu ma quỷ quái, nhưng phương thức xuất hiện của nàng quả thực có chút dọa người. Trước mắt phải đưa nàng vào bờ đã có chuyện gì thì tính sau. ”Nhị đệ, chúng ta bơi vào bờ trước đi.” Tiết Tùng ôm Diệp Nha đang hôn mê, quay đầu nói với Tiết Thụ. Tiết Thụ không dám cãi lời đại ca, đành chu miệng đi theo, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Diệp Nha. Khi vào đến bờ, tay Tiết Tùng như bị phỏng vậy, nhanh chóng thả Diệp Nha xuống, không dám nhìn nàng nữa, lôi kéo Tiết Thụ muốn bỏ đi. Tiết Thụ không chịu rời đi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Nha:“Đại ca, chúng ta mang nàng về nhà đi, để nàng ở lại nơi này, chẳng may bị sói tha đi thì làm sao?” Mấy ngày trước hắn chạy lên núi chơi, đại ca đã nói trong núi có sói, làm hắn sợ tới mức không dám lên núi một mình nữa. Tiết Tùng không còn cách nào khác đành phải kiên nhẫn giải thích: “Nhị đệ, nữ nhân này từ trên trời rơi xuống, chúng ta mang nàng về nhà sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái, chúng ta đi thôi, đệ không phải đã nói rất đói bụng sao? Chúng ta không đi săn nữa, về nhà ta sẽ nấu cơm cho đệ ăn.” Có cơm ăn sao? Tiết Thụ nuốt nước miếng, nhưng hắn vẫn luyến tiếc cô nương xinh đẹp kia, hắn quay đầu nhìn Tiết Tùng với ánh mắt chờ mong:“Nàng từ trên trời rơi xuống, chẳng lẽ là tiên nữ trên trời sao? Nếu đệ dấu xiêm y của nàng, nàng sẽ trở thành nương tử của đệ đúng không?” Tiết Tùng sửng sốt, nhị đệ ngốc của hắn muốn cưới vợ sao? Thấy Tiết Tùng không nói lời nào, Tiết Thụ gỡ tay của đại ca ra rồi chạy tới chỗ Diệp Nha, hắn muốn dấu xiêm y của nàng, đến lúc đó nàng sẽ trở thành nương tử của hắn. Người khác mười lăm mười sáu tuổi đã cưới vợ, hắn năm nay đã mười chín tuổi, khó khăn lắm mới có một tiên nữ từ trên trời rơi xuống, hắn không thể để người khác cướp mất... Mới lấy lại được tinh thần Tiết Tùng lại khiếp sợ vì nhị đệ ngốc của hắn đang tháo đai lưng của nàng ra! Hắn vội vàng ngăn lại, “Được rồi, được rồi, chúng ta sẽ mang nàng về nhà, đệ mau chóng mặc quần áo vào đi, lát nữa đệ sẽ cõng nàng. Đến khi chúng ta trở về làng, mọi người có hỏi cái gì, đệ cũng không được nói, cũng không được nói cho người khác lai lịch của nàng, biết không?” ”Biết… biết!” Có thể mang tiên nữ về nhà, Tiết Thụ rất cao hứng, nghe lời đại ca chạy đi mặc quần áo vào. Nhìn bộ dạng hưng phấn của hắn, Tiết Tùng không khỏi thở dài, cúi đầu nhìn Diệp Nha, ánh mắt không tự chủ được dừng lại ở nơi đẫy đà của nàng, xiêm y xanh nhạt vì ướt đẫm mà dính sát vào người, làm lộ ra thân thể lả lướt. Mặt chợt nóng lên, hắn cuống quít dời tầm mắt, đứng dậy mặc quần áo, trong đầu lóe lên một một ý tưởng. Hai nam nhân cõng một nữ nhân về nhà, không tránh được bị người khác chỉ trỏ. ”Không biết huynh đệ Tiết gia vừa nhặt được một cô nương ở đâu về.” ”Coi chừng là do bọn họ đi qua núi bên kia mua một cô nương về làm vợ đó. Ba người họ cũng trưởng thành rồi, nói không chừng chuyện này là thật đó!” ”Thật sao, vậy ta chắc chắn đó là nương tử của lão đại rồi, hắn đã hai mươi ba tuổi rồi còn gì!” ”Ai biết được, nhưng dù sao thì trong làng chúng ta sắp có thêm một cô vợ nhỏ rồi, haizz, hy vọng nàng là cô nương nhà tử tế, lỡ đâu nàng được chuộc ra từ kỹ viện thì, chậc chậc...” Toàn bộ lực chú ý của Tiết Thụ đều dồn vào hai khỏa tròn tròn mềm mại kề sát vào lưng hắn, trong lòng hắn rất tò mò, nên không hề nghe thấy lời xì xào bán tán của người khác. Nhưng Tiết Tùng nghe rõ mồn một, đôi mi nhíu chặt lại, không biết trong lòng đang suy tính cái gì. Tiết gia nằm ở phía đông bắc của làng Hồ Lô, chỉ là một ngôi nhà có ba gian phòng làm bằng cỏ tranh, cơ hồ chính là ngôi nhà cũ nát nhất thôn rồi. Tiết Bách đọc sách ở thị trấn chưa về, Tiết Tùng bước nhanh về phía trước mở cửa, dặn Tiết Thụ đặt người trên lưng nằm xuống giường đất ở phòng tây. Phòng tây vốn là phòng của Tiết Bách, là nơi hắn an tĩnh đọc sách, bây giờ trong nhà có nữ nhân, đành phải chuyển hắn đến phòng đông vậy. Tiết Tùng đứng ngoài cửa đưa một bộ quần áo cho Tiết Thụ rồi nói: “Nhị đệ, đệ thay quần áo cho nàng đi, mặc y phục ẩm ướt rất dễ sinh bệnh, còn nữa…đệ chỉ được phép thay quần áo, không được sờ loạn người nàng, biết không? Ta ở bên ngoài đếm, nếu ta đếm xong mà đệ không đi ra, ta sẽ đi vào đánh mông đệ.” Dứt lời hắn bắt đầu đếm. Tiết Thụ đã xem cô nương từ trên trời rơi xuống này nương tử của hắn, tất nhiên không muốn thấy nàng bị bệnh, hắn nhanh tay thoát quần áo ẩm ướt ra dùm Diệp Nha, ánh mắt không tự chủ được thoáng nhìn qua thân mình trắng nõn của nàng, hắn thấy nàng rất đẹp, vốn dĩ còn định kiểm tra thân thể nàng, nhưng thấy đại ca đã đếm được một nửa, đành phải áp chế cảm giác khác thường trong lòng, nhanh chóng thay bộ quần áo rộng thùng thình của mình cho nàng, rồi ôm đống quần áo ướt sũng ra ngoài. ”Đại ca, đệ nên giấu xiêm y của nàng ở chỗ nào đây?” Hắn nhớ lúc tam đệ kể chuyện cho hắn nghe đã nói ràng, phải giấu xiêm y ở nơi tiên nữ không tìm thấy. Tiết Tùng bất đắc dĩ nhìn hắn, chỉ vào thùng gỗ nói: “Đệ ra bờ sông gánh nước đi, sẵn tiện giặt sạch xiêm y của nàng rồi phơi khô luôn. Chờ nàng tỉnh lại, đệ hãy hỏi xem nàng có đồng ý ở lại làm nương tử của đệ không.”   Mời các bạn đón đọc Tiết Gia Tiểu Nương Tử của tác giả Tiếu Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! - Thịnh Thế Ái
Thi thể cá voi chết trong biển sâu cần mười lăm năm để phân giải, để quên đi một người thì cần mất bao lâu? Nghiêm Hi Quang. Nhiều năm trước, anh là một người không có bằng cấp chân trái còn bị tật, làm nghề thợ may ở Ôn Châu. Trong trí nhớ hỗn loạn của anh bên cửa hàng may đã cùng cô có một thời niên thiếu không kìm lòng được. Nhiều năm sau cô đã có bằng cấp mà rời đi trấn nhỏ và tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng. Mà anh, lại trở thành truyền kì. Một người không có bằng cấp, tiếng ý lưu loát, yêu thích âu phục, trên cổ luôn đeo cà ra vát của đàn ông. *** Đừng để tất cả những dòng trên lừa bạn, kể cả là thể loại nhé. Không thấy thanh mai trúc mã, ngọt văn đâu ????. Nghiêm Hi Quang là một cậu bé mới được học hết lớp sáu. Vì nghèo, người mẹ bỏ con, người vợ bỏ chồng để ra nước ngoài kiếm một cuộc sống giàu sang. Anh theo bố và ông ngoại học nghề may từ nhỏ. Hai cha con mở một tiệm may nhỏ ở Ôn Châu. Tiệm may này lại gần nhà Thẩm Mộc Tinh. Nghiêm Hi Quang là cậu bé sáng sủa, đẹp trai, hiền lành, ít nói và hay ngại ngùng. Nếu ai đó hỏi Hi Quang, ước mơ của cậu là gì, cậu sẽ đáp không có. Cậu không có ước mơ, cũng không có mục đích. Thẩm Mộc Tinh là tiểu Trạng nguyên ở Ôn Châu. Một cô gái học hành giỏi giang, tương lai tươi sáng ấy vậy mà lại thi trượt đại học trọng điểm nên bị bố mẹ bắt học lại để thi lại. Thẩm Mộc Tinh vốn là đứa con ngoan, mẹ nói đi hướng Đông, cô không dám đi hướng Tây. Cô luôn là niềm tự hào của gia đình họ Thẩm. Như duyên trời đã định, Hi Quang và Mộc Tinh mến nhau, thương nhau từ khi nào, là ai chủ động trước, là ai nói thương ai trước đã chẳng phân biệt nổi. Từ những lần gặp nhau ngắn ngủi, những lần đưa hộ canh, những lần đón đưa cô về nhà, họ thường im lặng nhưng lại luôn để ý từng hành động của đối phương…. Một anh thợ may nghèo là thế nhưng luôn cưng chiều Mộc Tinh hết mực. Vì cô mà anh đã có ước mơ, có hoài bão của mình. Với Hi Quang, Mộc Tinh chính là mặt trời của anh. Tình cảm của họ rất đẹp, tác giả miêu tả không sâu sắc đến rung động đất trời, nhưng qua từng con chữ, chắc chắn bạn sẽ cảm nhận được Tuổi trẻ là những vụng dại do còn thiếu từng trải, thiếu va vấp. Họ đã vấp ngã, họ bế tắc, họ bị ngăn cấm. Nhưng không có ai chỉ đường dẫn lối cho họ. Cô làm mất mặt mũi, thể diện của gia đình. Còn anh quá nghèo, không thể cho cô một tương lai ổn định. Vì thế người đã từng hứa với Mộc Tinh “sẽ không ra nước ngoài” đã đi Ý để học nghề may. Nhưng không phải đi theo con đường chính thống. Anh đi theo đoàn người dẫn sang Ý, là vượt biên, nhập cư trái phép, những tháng ngày sống chui lủi trong địa bàn của đám tội phạm, xã hội đen,… Những ngày tháng khổ sở anh chưa từng hé răng nửa lời oán thán với cô, sau này anh chỉ nói: “Nếu không thể khiến em thoải mái, mấy năm anh chịu khổ coi như toi công rồi”. Nếu một người từ ăn hủ hiếu biến thành vi cá, phải mất bao nhiêu thứ để đánh đổi…? Nay anh đã công thành danh toại, tình cảm anh dành cho Mộc Tình vẫn chưa hề thay đổi, chỉ có một thứ thay đổi, đó là chân anh không còn lành lặn nguyên vẹn như xưa nữa….. Nhưng may mắn thay, giờ đây, gia đình Mộc Tinh không còn ngăn cấm họ nữa. Cái hay nữa của truyện đó chính là cách khắc họa nhân vật. Mẹ của Mộc Tinh đã từng rất độc đoán, thời gian qua đi, trải qua những biến cố, giờ bà đã già, nhớ nhớ quên quên, đã biết thương con trai, con gái, biết sửa sai. Xung quanh đó, còn tình cảm vô cùng tốt đẹp của nữ chính và em trai. Một người em trai có trái tim chung tình nhưng lại bất hạnh, một tương lai cũng rộng mở ấy mà lại bị chôn vùi… Đối với bản thân mình, đây là một cuốn nhẹ nhàng do tác giả khắc họa vừa phải, không đâm chỗ này, chọt chỗ kia. Nhưng với nhiều người, có thể thấy đây là một truyện tẻ nhạt. Nhân vật được khắc họa khá thực tế, không có ai quá đáng ghét, không có ai quá tuyệt vời. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, suy nghĩ riêng, tính toán riêng,… bạn sẽ không hiểu vì sao họ lại thế? Tại sao lại hành xử như vậy?... Tất nhiên, mọi chuyện đều sẽ có đáp án ở phía cuối … truyện. Truyện cũng không xoáy sâu vào giàu có, tiền nhiều như nước, tất cả mọi thứ đều bình thường, không có tình tiết cao trào. Tình yêu cũng vậy, bình dị lặng lẽ, len lỏi vào lòng người đọc, không có những chi tiết sến, sủng, hay những câu nói ngọt ngào đâu.   Mời các bạn đón đọc Anh Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy! của tác giả Thịnh Thế Ái.
Kiếp Này Em Từng Có Anh - Trương Tiểu Nhàn
Câu chuyện nhắc tới rất nhiều chi tiết xoay quanh một bức tranh (2000 mảnh ghép lại) có tên là “Bầu trời Cherbourg” (tiếng Trung có nghĩa là bầu trời phía trên lâu đài tuyết). Đó là một bức tranh phong cảnh, một nhà hàng ở một thị trấn nhỏ nước Pháp. Nhà hàng gồm hai tầng, cổ kính, các bức tường đã xuống cấp, phần mái có vết ám khói. Trong phòng có một bàn ăn, một đôi nam nữ chắc là chủ nhà đang ngồi bên bàn ăn uống rượu vang. Đó cũng là ước mơ của một đôi nam nữ trong truyện, muốn có một nhà hàng của riêng mình. Cũng nhờ bức tranh đó mà họ luôn nhớ về nhau, luôn tìm thấy nhau dù phải xa cách. *** Anh có thể bảo vệ em suốt đời được không? Anh sẽ không bao giờ rời xa em. Anh ấy nói. Chỉ tiếc em không thể mãi mãi ở bên anh. Tại sao? Chẳng phải anh nói tuổi thanh xuân của người con gái có giới hạn hay sao? Em sẽ ở bên anh đến khi em tròn 30 tuổi. Tại sao lại là 30? Bởi quãng thời gian trước khi người phụ nữ bước vào tuổi 30 là quãng thời gian đẹp nhất. Sau đó, em sẽ phải... Ổn định cuộc đời mình. *** “Chẳng may tôi lại phát hiện thấy tấm chi phiếu mà cô viết trả anh ấy trong ví, nói cho cô hay, chính tôi đã đi đổi nó thành tiền mặt. Khoản tiền đó vốn là của anh ấy, nhưng tương lai sẽ là của tôi.” Chị ta lại nở nụ cười đắc thắng. Tôi đã đoán trước chính là chị ta, Văn Lâm nói anh lúc nào cũng để nó trong ví, chính chị ta đã lục ví sau khi anh ấy chết. “Cô có biết vì sao tôi hỏa táng anh ấy không?” Chị ta hỏi tôi. “Tôi không muốn anh ấy có mồ mả, đáng lẽ bình tro cốt cũng nên để trên chùa, nhưng tôi đã không thèm màng đến những lời phản đối của tất cả mọi người, đem bình tro cốt ấy về nhà. Chẳng phải vì tôi không nỡ rời xa anh ấy. Cô có biết nguyên nhân chính là gì không?” Chị ta bước tới trước mặt tôi, cơ thể dường như dán sát vào tôi, nhìn tôi chằm chằm nói. “Tôi không muốn để cô có cơ hội đến thắp hương khấn vái anh ấy. Anh ấy là chồng tôi, chết cũng là chồng của tôi.” Chị ta cay độc nhìn tôi cười khẩy. ... Mời các bạn đón đọc  Kiếp Này Em Từng Có Anh của tác giả Trương Tiểu Nhàn.
Lúc Gió Nổi, Nhớ Em - Giang Tiểu Lục
Lúc Giang Kiến Hoan và Tô Mạt ở bên nhau, anh là một học sinh nghèo ôm giấc mộng âm nhạc. Sau khi chia xa, anh trở thành nhạc sĩ có hàng triệu fan hâm mộ. Trong mắt công chúng, anh bí ẩn, lạnh lùng, tài hoa đầy mình. Nhưng không ai biết rằng, áo ngủ, sữa tắm, thậm chí là kem đánh răng của Tô Mạt đều giống hệt với mấy năm trước, chưa từng thay đổi.  Thời gian ngừng lại vì em. Nhà thiết kế bị phá sản ôm nợ x Bạn trai cũ là ngôi sao Mời các bạn đón đọc Lúc Gió Nổi, Nhớ Em của tác giả Giang Tiểu Lục.
Cá Mực Hầm Mật - Mặc Bảo Phi Bảo
"Hàn Thương Ngôn!" Cô khẽ ngẩng đầu lên: "Em thích anh." Là một tiểu thiên hậu xinh đẹp đáng yêu trong giới cover nhạc, Đồng Niên chưa bao giờ nghĩ mình lại trúng tiếng xét ái tình với một người đàn ông. Hơn thế nữa, người này hơn cô những 10 tuổi lận. Địa điểm lại vô cùng đặc biệt trong một lần đến quán chơi game, để rồi từ đó cô gái bé nhỏ theo đuổi bằng được ông chu về nhà mình. Cô cho rằng mình sẽ theo đuổi soái ca trong thế giới thực, không ngờ người này lại là một đại thân cao cao đỉnh đỉnh trong thế giới game chuyên nghiệp. Cô thích anh đến mức hận không thể có hai mươi lăm tiếng để ở bên cạnh anh, kề bên anh, nhìn anh tức giận, nhìn anh cười, nhìn anh nổi đóa,… hay đơn giản chỉ là nhìn anh chăm chú làm việc. Còn anh thì sao? “Ngoài biết anh tên là Hàn Thương Ngôn, em còn biết gì nữa?” Cô ngẩn ra, còn biết cái gì nữa à? Thực ra đều rất vụn vặt. Tư liệu về anh thật sự quá ít... “Hết rồi...” Cô thành thật giải thích, “Chỉ xem video phỏng vấn và thi đấu công khai của anh.” Anh yên lặng ba giây. Sau đó tiếp tục cất tiếng, “Hàn Thương Ngôn, sinh ngày 14 tháng 2 năm 1986 tại Nauy, năm 2004 đổi thành quốc tịch Trung Quốc, từng là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, xếp hạng và thành tích đã có trên mạng, năm 2005 giải nghệ. Học mấy năm đại học, chuyên ngành thiết kế công nghiệp, sau khi tốt nghiệp thành lập câu lạc bộ K&K tại Mỹ, anh là người đầu tư số một, cũng là một trong những ông chủ của câu lạc bộ này. Từ năm 2013, sau khi thành lập K&K China, anh thường xuyên ở Trung Quốc.” Nội dung giới thiệu tỉ mỉ, những tư liệu ngay cả bách khoa toàn thư Baidu cũng không thể có... Mà được nói ra từ miệng anh, từng câu một, nói với cô. Dường như đang nói: Đồng Niên, hoan nghênh em đến với thế giới của anh. Hàn Thương Ngôn chưa bao giờ là một người hay biểu lộ cảm xúc tình cảm trong lòng, lãng mạn gì đó đối với anh đều không cần. Chỉ có một điều rằng, Đồng Niên em có muốn anh bao nhiêu, anh cũng muốn có em bấy nhiêu. Trừ em ra không cần ai khác cả. Cả cuộc đời dài như thế, anh sẽ dành hết cho em. Cá mực hầm mật – Cuốn tiểu thuyết muốn ngọt ngào, nhẹ nhàng như một gia vị thêm vào cuộc sống của chúng mình rằng “Tình yêu, đơn giản chỉ là như thế.”  *** Tớ đã từng nghe đâu đó, rằng yêu một người, không cần lý do, càng không cần thời gian. Thích một người, chỉ cần một giây hay một khoảnh khắc cũng đủ để cho ta khắc cốt ghi tâm, cả đời không quên.  Tình yêu mà Đồng Niên dành cho Hàn Thương Ngôn chính là như thế.  Đồng Niên vốn là một sing girl anime sở hữu hơn trăm ngàn người hâm mộ khi chỉ mới mười chín tuổi. Trong một lần giúp người bạn thân canh quán net, cô đã gặp Hàn Thương Ngôn. Anh sở hữu ngoại hình nổi bật cùng khí chất bất phàm. Cho nên, cô gái nhỏ Đồng Niên từ lần đầu tiên gặp anh đã trúng phải tiếng sét ái tình.  Đây cũng là lần đầu tiên cô biết yêu, hơn nữa là yêu một người mà mình chẳng hề hay biết. Thế nên, Đồng Niên vì muốn biết tên anh mà giả vờ nói với Hàn Thương Ngôn rằng anh đã trúng thưởng chương trình của quán net để có thể mượn chứng minh thư của anh. Vì muốn được add WeChat của anh mà tự đổi tài khoản của cô thành tên quán net khiến bao fan hâm mộ tưởng rằng cô bị hack mất tài khoản.  Lần gặp gỡ đầu tiên ấy diễn ra thật sự ngắn ngủi, nhưng đủ để Đồng Niên làm ra bao chuyện ngốc nghếch chỉ để gây được sự chú ý với Hàn Thương Ngôn. Sau lần ấy, Đồng Niên được biết Hàn Thương Ngôn có chơi một trò chơi mang tên GOD, cô liền mượn bạn thân tài khoản game để tham gia, mong được chạm mặt với người mà cô thích dù chỉ là trong game.  Đồng Niên vì thích Hàn Thương Ngôn, nên dù cô đối với game hoàn toàn không hiểu biết gì, nhưng lại quyết tâm luyện tập để có thể chơi cùng với anh.  Đồng Niên thích Hàn Thương Ngôn, nên dù cô có chơi tệ thế nào, vẫn mặt dày dùng mọi cách để gửi lời mời, hi vọng anh có thể chơi cùng mình.  Cô thích anh đến thế, nhưng mà cơ hội để gặp lại Hàn Thương Ngôn lại vô cùng, vô cùng ít ỏi. Cô chỉ có thể dùng game để có thể tiếp cận anh, đến gần anh một chút mà thôi.  Trong một lần Đồng Niên đến một thành phố khác để dự sự kiện, cô lại vô tình biết được Hàn Thương Ngôn tham gia một đội thi đấu thể thao điện tử ở gần đó. Cô liền đến nơi thi đấu để xem và vô tình gặp lại anh. Hàn Thương Ngôn nhìn thấy Đồng Niên, anh liền nhận ra cô là cô gái trực quán net ngày nào. Hơn nữa, Hàn Thương Ngôn ở lần gặp gỡ này đã biết được rằng, Đồng Niên thích anh.  Hàn Thương Ngôn hiển nhiên không thể thích một cô gái chỉ mới gặp lần thứ hai. Nhưng những thành viên khác trong đội của anh lại hiểu lầm Đồng Niên và anh đang hẹn hò, luôn miệng gọi cô là "Chị dâu". Cho dù cô luôn muốn giải thích với mọi người, nhưng hầu như chẳng thay đổi được gì.  Qua những lần tiếp xúc với đội thi đấu thể thao điện tử của Hàn Thương Ngôn, Đồng Niên mới biết hóa ra anh không phải là thành viên thi đấu bình thường, mà anh là thần Gun trong truyền thuyết.  Thần Gun là ai chứ? Là người từ mười năm trước sở hữu thành tích thể thao điện tử vô cùng xuất sắc. Anh từng giành hơn mười chức vô địch quốc tế, có mặt trong nhiều bảng xếp hạng thế giới và có hơn triệu fan. Dù mười năm trước điều kiện thể thao điện tử trong nước cực kì hạn chế, nhưng anh năm đó đã thắng vô số giải đấu, khoác quốc kỳ vinh danh tổ quốc trước đấu trường thế giới.  Nhưng khi anh và đội của mình đang trên đà chiến thắng, nổi bật như mặt trời ban trưa thì đột nhiên, anh tuyên bố giải nghệ rồi lặn tăm suốt mấy năm trời. Những năm gần đây, Gun đã xuất hiện với tư cách là nhà sáng lập một câu lạc bộ thể thao điện tử. Đối với những người trong câu lạc bộ, Gun là một người không gần nữ sắc. Câu lạc bộ của anh không hề có một thành viên nữ, ngay cả người quản lý cũng là một người phụ nữ đã kết hôn. Những tưởng rằng, sẽ chẳng hề có người con gái nào có thể bước vào thế giới của anh được, Hàn Thương Ngôn cũng nghĩ như vậy. Vì thế mà đối với tình cảm chân thành của Đồng Niên, anh không bày tỏ thái độ gì, không nhiệt tình cũng chẳng xa lánh. Anh nói với cô rằng, anh không có ý định có bạn gái.  Đồng Niên cứ như vậy mà trở thành thiếu nữ thất tình. Cô tưởng rằng duyên phận giữa cô và anh đã chấm hết rồi, cả hai cả đời này cũng chẳng gặp nhau nữa. Nhưng Hàn Thương Ngôn lại trở thành đối tượng xem mắt của chị họ Đồng Niên. Mà Đồng Niên lại được người nhà mai mối cho em trai Hàn Thương Ngôn. Người em trai này cũng là thành viên của đội thể thao điện tử, hiển nhiên nhận ra cô và nói với hai gia đình rằng Đồng Niên là bạn gái của Hàn Thương Ngôn, khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.  Nhưng kỳ lạ là, Hàn Thương Ngôn không hề phủ định điều đó, mặc nhận với người nhà rằng cô là bạn gái của mình. Mối quan hệ của cả hai cũng từ đó mà gần gũi hơn phần nào, cô và anh dần đến gần nhau hơn. Nếu dựa theo lời của Hàn Thương Ngôn thì Đồng Niên là một người con gái hiếm hoi bước qua cuộc đời và đồng hành cùng anh trong thời gian lâu đến vậy.  Đồng Niên từ đó trở thành bạn gái trên danh nghĩa của Hàn Thương Ngôn, cô cũng rất vui vẻ sử dụng danh phận này để ở bên cạnh anh, làm cho anh rất nhiều việc. Ví như lặn lội đường xa mặc thời tiết xấu để đi sân bay đón anh, hay thay anh giải thích với ông nội anh về nghề nghiệp mang tên thể thao điện tử. Khi ấy, cô tỉ mỉ nói về sự nghiệp của anh, mong ông có thể chấp nhận nghề nghiệp này của anh, nhưng cô không biết rằng Hàn Thương Ngôn cũng đã lắng nghe tất cả những gì cô nói về mình.  Quá khứ của anh, tưởng chừng chính anh đã lãng quên nhưng nay lại được những lời nói của Đồng Niên mà khơi lên bao xúc cảm. Từng lời từng lời của cô, không chỉ khiến anh nghiêm túc hồi tưởng về quá khứ của mình, còn khiến anh nhận ra rung động trong lòng. Hóa ra, không phải anh hoàn toàn không có tình cảm với cô. Vì vậy, Hàn Thương Ngôn liền biến mối quan hệ của cả hai từ giả thành thật, bắt đầu một quá trình sủng sủng sủng không lối thoát :3 "Cá mực hầm mật" là một câu chuyện tình yêu hết sức ấm áp và ngọt ngào, kể lại quá trình từ khi Đồng Niên gặp gỡ Hàn Thương Ngôn lần đầu cho đến lúc cả hai chuẩn bị kết hôn. Truyện có độ dài vừa phải cùng văn phong nhẹ nhàng pha chút dí dỏm của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo nên truyện thật sự rất thích hợp để giải nhiệt trong những ngày hè nóng bức thế này. Tớ rất thích nhân vật nam chính Hàn Thương Ngôn. Anh đã tự nhận mình là một người tính tình rất tệ, không lãng mạn, không có kỳ nghỉ, không có trò tiêu khiển, không thích hợp làm bạn trai, cuộc sống của anh chỉ gắn liền với sự nghiệp và câu lạc bộ thể thao điện tử. Hàn Thương Ngôn đã bao lần tự hỏi, rốt cục vì sao Đồng Niên lại thích anh? Nhưng khi đã hẹn hò chính thức cùng Đồng Niên, anh đã học cách thay đổi những thói quen vốn có của mình. Anh vốn khô khan không lãng mạn, nhưng lại đồng ý dành thời gian nhàn rỗi để đến trường cùng Đồng Niên, để cô có thể trải qua tình yêu vườn trường. Vì cô, mà anh có thể thay đổi bản thân để trở nên phù hợp với cô nhất có thể, rồi từ đó cùng nhau nắm tay đi đến cuối đời.  Vậy nên, nếu các bạn cần một câu chuyện ngọt ngào để giải nhiệt trong thời gian này thì nhanh nhảy hố nhé ^^ Mời các bạn đón đọc Cá Mực Hầm Mật của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.