Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

【Một câu giới thiệu tóm tắt: Sau khi sống lại mới phát hiện là cùng một người】 Kiếp trước, chị của Tần Khả gả cho đại thiếu Hoắc gia Hoắc Trọng Lâu, nhưng bởi vì phát hiện đối phương bị hủy dung mà đào hôn trong đêm. Tần Khả làm thế thân, bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu. Sau lại bị anh kim ốc tàng kiều, bị chị gái âm mưu tính kế trở thành tàn phế, đến chết cũng không thể trốn khỏi người đàn ông đó. Trở về tuổi 16, cô quyết tâm viết lại vận mệnh của mình. Tần Khả đổi nguyện vọng cấp ba, bước vào trung học Kiền Đức, nhưng ở chỗ này lại gặp được giáo bá Hoắc Tuấn. Tính cách Hoắc Tuấn cố chấp, hỉ nộ vô thường, mọi người trong trung học Kiền Đức đều sợ anh, duy nhất chỉ có Tần Khả không sợ —— kiếp trước, cô từng thấy một mặt dữ tợn nhất của anh, vì cứu cô mà không màng sống chết. Hoắc Tuấn đối với mọi người hung ác máu lạnh, duy nhất chỉ đối với Tần Khả hết sức khoan nhượng cưng chiều, Tần Khả quyết định gắng gượng tiếp nhận anh. Tần Khả: “Chúng ta đặt ra ba quy ước.” Hoắc Tuấn: “Em nói đi.” Tần Khả: “Không được nổi điên, không được đánh nhau, không được đùa giỡn lưu manh.” Hoắc Tuấn liếm liếm khóe miệng, khàn giọng cười: “Được.” Hoắc Tuấn nghe lời bắt đầu thay đổi. Cả trường vô cùng kinh ngạc, Tần Khả rất hài lòng. —— Cho đến khi cô đột nhiên phát hiện Hoắc Tuấn chính là trước khi Hoắc Trọng Lâu bị hủy dung. Tần Khả bị dọa chạy. Hoắc Tuấn kéo cô trở về, ngăn ở rừng cây nhỏ trong trường, cười đến cố chấp lại tuyệt vọng —— “Lão tử đổi thành như vậy, em vẫn không thích anh?” “Không…” “Em còn muốn như thế nào nữa?” “…” Tần Khả im lặng hai giây, dè dặt giơ lên một ngón tay: “Thêm một cái nữa.” “Thêm cái gì.” “Thêm… Sau này đừng cùng em chơi Kim ốc tàng kiều?” * Kiếp trước Tần Khả như một tờ giấy trắng, mối tình đầu cũng không có sau đó “Gả” vào Hoắc gia, toàn bộ tính nết và tính tình, đều là do một tay Hoắc Trọng Lâu nuông chiều, từng tấc đều hiện lên trong tâm trí cô. Đến đời này, những việc nhỏ không đáng kể đó đã thâm nhập sâu vào tận xương tủy vẫn chưa sửa được, mặc dù chỉ còn tàn dư, cũng làm cho Hoắc Tuấn mê muội đến chết đi sống lại. Sau này, ở ban đêm vô số lần anh bị cô câu đến không còn hồn phách, cắn răng nghiến lợi ép hỏi: “Trước anh, em đã từng cùng với người đàn ông nào?!” Tần Khả nhìn anh nổi điên, chỉ cười ghé tai anh thì thầm: “… Anh đoán xem?” 【 Tiểu Hoắc gia: #Hệ liệt #Tự đội nón xanh #Tự ăn dấm chính mình 】 *** "-- Đừng!" Tần Khả sợ hãi kêu một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh. Những ngọn lửa gần ngay trước mắt dường như vẫn còn đang thiêu đốt võng mạc, đôi mắt vẫn như cũ bị đốt đau đến đỏ lên. Đến lúc tiếng ve kêu inh ỏi ngoài cửa sổ chậm rãi truyền vào lỗ tai, thân thể căng thẳng của Tần Khả mới từ từ thả lỏng. Thì ra... Vẫn chưa chết. Trước mắt hơi đỏ lên, có lẽ là do ngủ quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ, vẫn chưa thích ứng lại được. Tần Khả vừa muốn thả lỏng người đột nhiên cứng lại. ...Tiếng ve kêu? Nhưng cô nhớ rõ, trước khi bị trận lửa thiêu cháy, bên ngoài biệt thự mà người đàn ông đó nhốt cô, chính là tuyết rơi ngày đông giá rét. Vậy làm sao mà cô có thể nghe được tiếng ve kêu? Hơn nữa, trên cái giường mà cô đang ngủ này, còn có phòng ngủ đơn trước mắt thoạt nhìn không tính là lớn, rõ ràng chính là căn phòng lúc cô lên cao trung ở cùng với cha mẹ nuôi còn có chị gái Tần Yên... Lẽ nào... Tần Khả giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, con ngươi trong mắt hạnh chợt co rụt lại. Tiếp theo cô bất chấp, một phen xốc cái chăn mỏng đang đắp trên người lên -- Hai chân trắng nõn như ngọc, xương thịt đều đặn ở bắp chân lộ ra dưới mắt cô. Không có vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, lại càng không thấy đoạn xương gãy không hoàn chình làm cho da đầu người ta tê dại -- hai cẳng chân mảnh khảnh mềm mại trước mắt này, giống như viên ngọc đẹp không tì vết, đường cong xinh đẹp vẫn kéo dài tới mắt cá chân xinh xắn, đẹp tựa như bầu trời. Đây là vị trí trên người cô mà Hoắc Trọng Lâu mê luyến nhất, sau lần tai nạn dẫn đến bị tàn phế chọc cho anh nổi điên, cũng có vô số đêm tối đen như mực chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cô nức nở bị anh đè nặng trên giường giống như phát điên mà hôn lên vết sẹo kia... Nếu như trước mắt hết thảy đều là thật. Vậy không phải đã nói lên được... Ngày đêm cô ảo tưởng cầu được trở về quá khứ, cuối cùng cũng đã đến -- hơn nữa lại còn về trước lúc khai giảng lớp mười -- không có bất kỳ một tai họa nào xảy ra, không có việc sau khi chị gái đào hôn bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu, càng không bị chị gái Tần Yên làm hại mất đi hai chân trở thành tàn phế, chỉ có thể bị người đàn ông kia nhốt trong biệt thự của anh. Tần Khả mừng rỡ gần như rơi nước mắt. Mấy phút sau khi lục lọi toàn bộ căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tần Khả rốt cuộc tìm được điện thoại di động của mình. Đầu ngón tay cô khẽ run nhấn mở lịch. Thấy rõ ngày tháng năm, Tần Khả nhẹ buông tay, di động rớt trên thảm lông dê được trải dưới đất. Cô không nhặt lên, giơ tay che kín mặt. Nước mắt không tiếng động trượt xuống dưới cái cằm nhọn. Cô quả nhiên chết trong trận lửa lớn đó. Mà cô lại trở về thời gian mười năm trước. Cô lúc này sẽ phải vào lớp mười, chính là lứa tuổi đẹp như hoa. -- Cô sẽ không lại bị cha mẹ nuôi lừa gạt, càng sẽ không lại đi tín nhiệm người chị gái tâm như rắn rết kia, cô muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, coi trọng cuộc sống của mình! Hiện tại... Mọi thứ đều còn kịp. Lúc cửa phòng ngủ có tiếng gõ, Tần Khả đang ngồi sau bàn học ở phía trước cửa sổ, trên cuốn vở là bức tranh vẽ lả tả. Vừa nghe thấy tiếng, cô cảnh giác lấy tay che lại cuốn vở, quay đầu lại. Cửa phòng ngủ mở ra, khuôn mặt mẹ nuôi Ân Truyền Phương lộ ra. Tần Khả cắn răng, ép buộc chính mình lộ ra một nụ cười ôn hòa vô hại. -- giống như bản thân mình năm đó. "Mẹ." "Tiểu Khả, cũng đừng cố gắng quá, xuống lầu ăn cơm chiều đi con?" "Vâng ạ, con xuống ngay đây." Ân Truyền Phương đóng cửa rời đi. Bà ta hiển nhiên cũng không chú ý tới Tần Khả mất tự nhiên, trên thực tế, căn bản bà ta cũng không cần phải thể hiện mình để ý đến đứa con nuôi này. Năm đó Tần Khả còn cho là bọn họ thật lòng đối xử tốt với cô, mà hiện tại, sống lại một lần, Tần Khả đã vô cùng rõ ràng -- Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị nhận nuôi hơn nữa còn cố gắng đối tốt với cô, cũng chỉ là do nhớ thương phần di sản khi nuôi dưỡng cô. Một khi để cho bọn họ cầm được, bọn họ sẽ giống như kiếp trước, không chút do dự ném đi cái "Gánh nặng" là cô. Kiếp trước đối với việc mà bọn họ làm, khiến cho Tần Khả cảm thấy chính mình ở trong căn phòng này một khắc cũng không thể đi xuống. Nhưng nhớ tới về sau mới biết đến sự tồn tại của bản di chúc... Thời cơ còn chưa tới, cô phải làm từ từ. Tần Khả cắn môi, quay người lại. Cuốn vở bị cô dùng tay che lại lộ ra, trên mặt vở là dựa theo trình tự thời gian, những việc mà Tần Khả nhớ kỹ hay còn có thể cố gắng nhớ lại của kiếp trước. Cũng là những lựa chọn mà rất nhiều năm sau cô đều vô cùng hối hận. "Mình sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai." Trong chiếc gương trên bàn, vẫn là cô gái với khuôn mặt đẹp diễm lệ, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia, vốn là ngây thơ vô hại nhưng trong phút chốc, chỉ còn lại kiên nghị. Tần Khả cầm lấy cục tẩy, xóa đi toàn bộ vết bút chì rất nhạt trên vở. Đến khi ở trên cùng chỉ còn lại một câu. -- "Nguyện vọng cấp ba". Dường như nhớ ra cái gì, trong mắt Tần Khả hiện lên hận ý, cô siết chặt cục tẩy, dùng sức xóa đi bốn chữ. ...... Tần Khả đi xuống cầu thang gỗ hẹp. Trong trí nhớ cô vẫn còn ấn tượng với căn nhà này, chẳng qua cũng không khắc sâu. Chỉ nhớ rõ ở kiếp trước đã xây thành một căn nhà hai tầng lầu, không gian trong nhà cũng không lớn, tầng một chỉ có hơn mấy chục mét vuông, ở dưới lầu phòng ăn và phòng bếp đều chung một phòng, có vẻ vô cùng chật chội. Lúc này, một nhà ba người Tần Yên đang ăn cơm trong phòng ăn nhỏ kia. Thấy Tần Khả xuống lầu, Tần Yên vốn đang thất thần đột nhiên đôi mắt sáng lên, vội buông chén đũa, đi tới. Cô ta đưa tay nắm lấy tay Tần Khả, chớp mắt nhìn cô, rồi lôi kéo cô đi ra ngoài. Phía sau truyền đến tiếng Ân Truyền Phương nhíu mày nói. "Yên Yên, con còn không nhanh ăn cơm, lôi kéo em gái đi đâu vậy?" "Bọn con có chút việc, rất nhanh sẽ trở lại." Tần Yên đáp lại, sốt ruột không chịu được liền kéo Tần Khả ra cửa. Cô ta cũng không chú ý tới ở sau lưng mình, trái ngược với dáng vẻ ngây thơ vô hại trước đây, cô gái đang dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng cô ta. Tần Khả vĩnh viễn cũng không quên được, kiếp trước sau khi đào hôn Tần Yên chán nản hối hận, bị chính mình tiếp tế, lại ghen ghét Hoắc Trọng Lâu đối với cô dư thủ dư cầu* mà nhẫn tâm đẩy cô về phía ô tô đang lái tới. Cô càng không quên được, lúc chiếc xe kia cán qua đùi cô tim đau như chết... (dư thủ dư cầu*: Ta cần ta cứ lấy) Cũng sau vụ tai nạn xe cộ kia cô mới biết được, từ lúc đầu Tần Yên chính là tâm như rắn rết, chỉ có cô ngây thơ đần độn, coi lang sói thành người thân. Mà lúc này, Tần Khả đương nhiên biết vì sao Tần Yên lại sốt ruột như vậy. -- Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc đăng kí nguyện vọng cấp ba. Kiếp trước, cũng chính ngày này, Tần Yên cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Khả, vốn cô là từ trung học sơ trung* Kiền Đức lên thẳng trung học cao trung**, lại đổi thành trường nghệ thuật. (* , **: Tương tự cấp 2, cấp 3 bên Việt Nam) Ở kiếp trước, mãi cho đến vài năm sau nhìn rõ được gương mặt thật của Tần Yên, Tần Khả cũng không hiểu rốt cuộc Tần Yên làm như vậy là có mục đích gì. Càng về sau, một lần trung học tụ hội, cuối cùng từ người khác nói đùa cô mới biết được chân tướng -- đơn giản là trước năm lên cao trung, trung học Kiền Đức đột nhiên truyền ra một lời đồn. Nói giáo bá cao trung Hoắc Tuấn, coi trọng một cô gái học sơ trung tên Tần Khả. Mà Tần Yên chính là một trong những người mến mộ trung thành của Hoắc Tuấn. "Tiểu Khả, việc kia em suy nghĩ thế nào??" Cuối cùng kéo cô ra ngoài cửa, Tần Yên gấp không chờ nổi hỏi. "..." Tần Khả cúi đầu, dường như có hơi do dự. Đường cong tuyệt đẹp trên cái cổ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tựa như một tay là có thể bẻ gãy. Trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng. Trong mắt Tần Yên xẹt qua một tia ghen ghét. Cô ta biết rõ, cái cổ vượt quá mức xinh xắn này -- chính khuôn mặt đáng yêu thanh thuần của đứa em gái "Nhặt được", đã làm cho bao nhiêu nam sinh trong trường không rời mắt được. Cô ta nhất định không thể để cho Tần Khả xuất hiện trong tầm mắt Hoắc Tuấn. Tần Yên âm thầm cắn răng, trên mặt là nụ cười gượng gạo, tiếp tục khuyên: "Tiểu Khả, em nghe chị, làm việc mà mình thích mới là quan trọng nhất -- hơn nữa em có thiên phú vũ đạo, nếu không đi trường nghệ thuật, quả thật rất đáng tiếc." Mời các bạn đón đọc Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi của tác giả Khúc Tiểu Khúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tái Giá
Nguyên Nghi Chi là thiên kim tiểu thư duy nhất của Nguyên phủ - đệ nhất thế gia Cảnh quốc Tất cả mọi thứ nàng có đều tốt, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài học có tài học Nữ nhân như vậy đốt đèn lồng đi khắp thiên hạ cũng khó tìm được mấy người Chỉ tiếc rằng ở đời nào có ai thập toàn thập mỹ, nàng vẫn có một điều không tốt Hơn nữa còn là thiếu sót trí mạng ── mạng cách của nàng quá dữ! Trước sau đã bàn bạc hôn sự ba lần, kết quả là cả ba vị hôn phu đều chết hết Từ đó lời đồn đãi nàng khắc phu truyền khắp kinh sư, không còn ai dám cầu thân với nàng Cho đến một ngày có một người không sợ lời đồn đãi, người đó cưới ngôi sao chổi khắc phu như nàng. . . . . Thành thật mà nói, nàng không ngờ có một ngày mình được xuất giá thành thân. Phu quân của nàng còn là đại tài tử duy nhất liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên (3 hạng đầu trong khoa cử) từ lúc khai quốc tới nay  Mặc dù vị phu quân này của nàng luôn trầm mặc ít nói, còn luôn ôn nhu săn sóc nàng Nhưng nàng biết danh tiếng khắc phu của mình quá đáng sợ, mọi ngôn hành cử chỉ đều có người chăm chăm để ý Cộng thêm bà bà nhìn nàng không vừa mắt, khắp mọi nơi đều giở thủ đoạn với nàng Một mặt khác còn có vị muội muội của thê tử quá cố của phu quân, một lòng muốn "Tỷ chết muội kế" Hừ! Mọi người xem nàng như quả hồng mềm có thể mặc cho người đời vo tròn bóp nghiến? Nàng không sợ, muốn giành phu quân với nàng? Không có cửa đâu. . . . . . *** Khăn voan đỏ được mở lên hất về phía sau, hiện ra dưới ánh nến là một gương mặt xinh đẹp thanh tú như Phù Dung, hai mắt tựa như sóng nước, đôi mi thanh tú, mũi cao thanh thoát, đôi môi mọng như quả anh đào, thật là giai nhân mỹ lệ. Nhóm tiểu cô nương trong phòng tân hôn đang náo nhiệt chờ xem nàng dâu mới, tất cả đều vô cùng ngạc nhiên, dường như không ai nghĩ tới "Sao chổi" từng khắc chết ba vị hôn phu theo lời đồn kia lại là một người rất xinh đẹp như vậy, trước kia họ đoán nhất định “ Sao chổi” là một nữ tử có bộ mặt xấu xí, lòng dạ độc ác đáng sợ. Khi tầm mắt tân lang lạnh lùng lướt nhanh một vòng quanh phòng, nhóm nữ nhân tụ tập xem náo nhiệt mới giựt mình tỉnh lại, vội vàng thu lại vẻ mặt tươi cười, bảy miệng tám lời cùng nhau ca tụng tân nương tử có được sắc đẹp trời ban. Hỉ nương nương cũng đến gần thú vị nói: "Tân nương tử xinh đẹp động lòng người, giống như Thiên tiên hạ phàm, cùng lão gia chúng ta tạo nên Văn Khúc hạ phàm đúng là trời sinh một đôi, chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia." Khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc cứng nhắc của tân lang cuối cùng lộ một ý cười, nhưng chỉ gật đầu một cái. Hỉ nương nương hầu hạ tân lang tân nương thắt vạt áo của hai người lại thành đồng tâm kết, tiếp theo hai người cùng ngồi xuống uống rượu giao bôi, xem như kết thúc buổi lễ. Tân lang còn phải chiêu đãi tân khách, vì vậy hỉ nương nương một lần nữa đem vạt áo hai người cởi bỏ, hắn liền đứng lên, nhìn nhóm nữ nhân trong phòng một chút, nhàn nhạt nói: "Bận rộn cả ngày, mọi người cũng đã đói bụng, mệt mỏi, phía trước ta có bảo người chuẩn bị tiêc rượu thượng hạng, mời mọi người ngồi vào nhập tiệc." Lời nói dễ nghe, nhưng rõ ràng chính là muốn đuổi người trong phòng tân hôn ra ngoài. Nàng dâu nhỏ cùng các cô nương nhìn nhau, được rồi, tân lang người ta đau lòng vì tân nương tử, không đành lòng để mặc nương tử bị người ta làm phiền, chúng ta đừng trêu chọc người ta nữa, đi thôi. Mọi người đều phân tán sạch sẽ, tân lang gọi hai Nha hoàn Tri Vi, Tri Nhu cận thân của mình, cùng với Hòa Yên, Hòa Hà Nha hoàn hồi môn của tân nương tử, ra lệnh các nàng chuẩn bị nước nóng cho tân nương tử rửa mặt chải đầu, căn dặn kẻ dưới để cho tân nương tử dùng bữa trước, ngoài ra không cần chờ hắn trở lại. Bốn Nha hoàn cùng nhau quỳ gối, cung kính đáp một tiếng "Dạ" , nhất là Hòa Yên và Hòa Hà, cảm thấy tân lang thật sự uy nghiêm không thể gần gũi, ngộ nhỡ có chút sai sót, e rằng cũng sẽ bị nghiêm trị. Chờ tân lang đi ra cửa, Hòa Yên và Hòa Hà lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, Hòa Hà nghịch ngợm lặng lẽ le lưỡi, nháy mắt mấy cái, hình dáng phát âm từ miệng: Lợi hại! Hòa Yên lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu, vốn nghĩ là tân lang cưới thiên kim tiểu thư duy nhất Đệ Nhất Thế Gia Nguyên phủ là người ham trèo cao, không những thế hắn còn là người tái giá, tiểu thư nhà nàng vào cửa cũng không phải là nguyên phối (vợ đầu), chỉ có thể oan uổng làm kế thất (vợ kế), thật sự là quá uất ức, nhưng hôm nay nhìn thấy tân lang nghiêm túc đoan chính lại còn anh tuấn bức người, trong lòng Hòa Yên và Hòa Hà cũng không còn dám xem thường thất lễ nữa, hiện tại các nàng cảm thấy mình nên vì tiểu thư nhà mình mà lo lắng, không biết vị tân lang đã từng giành được ba giải đầu liên tiếp đo, Trạng Nguyên lão gia có phải rất khó hầu hạ hay không? Liệu người ta có khắt khe đối với tiểu thư nhà nàng không? Thật ra, tiểu thư Nguyên Nghi Chi mọi thứ đều tốt, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài học có tài học (tài năng và học vấn), nữ công gia chánh, cầm kỳ thư họa, tất cả đều có đọc qua, không những thế tiểu thư rất thông minh. Xinh đẹp động lòng người, ôn nhu hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nữ tử như vậy đốt đèn lồng khắp thiên hạ cũng không tìm được mấy người, có thể nói tiểu thư của các nàng thập toàn thập mỹ, chỉ có một chỗ không tốt, hơn nữa còn là chỗ thiếu sót trí mạng ——số mệnh không tốt. Thầy tướng số nói mệnh tiểu thư cứng rắn, khắc chồng, làm không tốt còn có thể khắc con cái. Sao có thể như vậy được? Từ khi mười một tuổi Nguyên Nghi Chi bắt đầu nghị hôn, trước sau kể ra đã trải qua ba mối hôn sự, đều là công tử có xuất thân tốt, kết quả cả ba vị công tử vốn khỏe mạnh đều chết bất ngờ, có thể bởi vì bệnh tật, hoặc bởi vì sự cố ngoài ý muốn, đều vội vã qua đời, sự việc diễn ra quá bất ngờ không kịp cho người ta chuẩn bị tâm lý, sự việc đó khiến phụ mẫu nhà đối phương đau không muốn sống. Nguyên phủ chức tước cao hiển hách, là đương kim Đệ Nhất Thế Gia, vì vậy nhà nghị hôn không dám truy cứu, nhưng tin Nguyên Nghi Chi khắc chồng đã đồn khắp kinh thành, từ khi nàng mười sáu tuổi, không còn có người nào dám nghị hôn với nàng.   Mời các bạn đón đọc Tái Giá của tác giả Nhạc Nhan.
Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành
Thời điểm kiếp trước, nàng là cháu dâu của hắn, kêu hắn hai tiếng Thất thúc. Kiếp này, nàng lại mang danh phận thê tử của hắn, vẫn như khi trước, gọi hắn hai tiếng thất thúc. "Nhị đường ca thật sủng nhị đường tẩu" Nàng đang thêu chợt nhớ tới chuyện lúc sáng, liền thuận miệng nói nhỏ. Hắn ngẩng đầu ra khỏi quyển sách, dung nhân tuấn mỹ mà lạnh lùng nói: "Nếu như nàng thích, ta cũng có thể đối xử với nàng như vậy" "Nga..." Nghe hắn nói nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống. Hắn buông sách, thân hình cao lớn phủ lên người nàng, ngón tay thon dài đặt lên áo. "Thất thúc, ngươi làm cái gì vậy?" "Sủng ngươi" Truyện ngọt, sủng, thích hợp đọc giải trí. *** Thể loại: Trọng sinh, cổ đại Tình trạng: Hoàn Review bởi: Lê Nhật Linh - fb/hoinhieuchu -----  Đời trước, trước năm 17 tuổi, Diệp Thanh La là hòn ngọc quý trên tay lão phu nhân Diệp gia, lúc ở nhà được cưng chiều hết mực, lão phu nhân chu đáo tìm cho nàng nhà chồng tốt đẹp từ sớm, nàng cùng tướng công là Tiêu Vĩnh Hãn là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt đẹp, tướng công còn sáng tác cho nàng khúc Khỉ La Hương đính ước. Mang theo của hồi môn phong phú, Diệp Thanh La gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, trở thành Tam thiếu phu nhân của Tiêu gia. Tướng công săn sóc, mẹ chồng yêu thương, tưởng như Diệp Thanh La có thể thuận lợi quá một đời.  Nhưng rồi năm 17 tuổi, ngay khi nàng vừa sinh đứa con trai đầu lòng, mở mắt tỉnh dậy đã thấy mình bị nhốt ở một nơi tối tăm, ẩm ướt, và theo sau đó là 17 năm bị hành hạ, tra tấn. Nàng ở nơi thủy lao tối tăm đó hằng đêm nghe khúc Khỉ La Hương mà Tiêu Vĩnh Hãn từng hứa chỉ tấu cho nàng nghe, nhận đủ mọi tra tấn từ nữ nhân mà đến tận lúc chết nàng vẫn không biết là kẻ nào, manh mối duy nhất là gương mặt giống hệt nàng – công cụ để ả thay thế vị trí Tam thiếu phu nhân của Tiêu gia.  Đời này, Diệp Thanh La 7 tuổi mang trong mình ký ức của Diệp Thanh La 34 tuổi, 17 năm thiếu nữ hạnh phúc và 17 năm hành hạ, tra tấn không giống người. A La không phải là một cô gái quá thông minh, đời trước nàng vô tư sống trong sự yêu thương của tổ mẫu, hình thành nên tính cách vô tư, kiêu ngạo, xa cách anh trai và mẹ ruột, không nhận ra những khó khăn mà họ đang gặp phải cũng như sự dơ bẩn của nội trạch Diệp gia. Được sống lại năm 7 tuổi có lẽ là món quà mà ông trời ban cho nàng, không chỉ để nàng tự thay đổi số phận của mình mà còn cả những người thân thuộc mà đời trước nàng bỏ lỡ. 17 năm chịu tra tấn đã sớm mài mòn tình cảm của nàng dành cho Tiêu Vĩnh Hãn, tình cảm vợ chồng không mấy đậm sâu được phát triển từ những ngây thơ của thuở thiếu thời. Bù lại, nàng có được sự yêu thương của thất thúc Tiêu Kính Viễn, người khiến nàng có đủ dũng cảm để lần nữa bước chân vào cổng lớn Tiêu gia – nơi 17 năm tra tấn khiến nàng ám ảnh và sợ hãi cả đời. Tag truyện mình để là cổ đại, tuy là truyện trọng sinh báo thù nhưng yếu tố đó không quá rõ rệt, trạch đấu cũng gần như không có vì gia đình nữ chính phân gia từ khá sớm, nó chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu ở cổ đại, là quá trình giãy dụa yêu hay không yêu không yêu hay yêu của cả nam và nữ chính.  Mình đánh giá truyện này ở mức tạm được, vì mình cảm thấy tác giả viết có phần hời hợt, nhiều chỗ lan man, đọc không đọng lại nhiều. Có những nhân vật phụ tác giả khiến họ có tiềm năng trở thành phản diện, rồi thôi, chỉ cho tiềm năng vậy thôi, không làm gì nữa cả. Có vài plot twist ở cuối nhưng cũng không gây bất ngờ quá nhiều, kiểu như để củng cố ý định của tác giả là dù đời nào thì hai người họ cũng dành cho nhau, chỉ là một đời bỏ lỡ còn một đời thì thành đôi thôi.  Tổng thể thì truyện ngọt sủng, nam chính tuy có phần bá đạo cường thế nhưng vẫn có điểm mấu chốt, tuy nhiên có vài chi tiết mình không thích lắm, như việc đến khuê phòng của nữ chính vào đêm khuya, vì đây là truyện cổ đại, khuê dự của nữ nhân là vô cùng quan trọng. Truyện có vài cặp đôi phụ khá dễ thương, như cặp cha mẹ nữ chính, đọc những đoạn miêu tả chỉ biết awww vì cute quá, hoặc là cặp anh trai – chị dâu nữ chính cũng khá hay. *** Truyện khá hay. Giọng vaqn ổn, đấu đá ko quá mệt nhưng đủ sức thu hút mình đọc từ đầu đến hết các phiên ngoại mà ko bỏ đoạn nào như với các truyện khác. Đoạn dưới mình spoil, bạn nào ko muốn biết trước nội dung thì đừng đọc nhé ^^ Nữ chính Diệp Thanh La, sinh ra lúc tổ mẫu đang hấp hối, gia đình còn chuẩn bị hậu sự rồi, nhưng tổ mẫu lại tỉnh lại đúng lúc A La chào đời, nói là mơ thấy tiên nữ trao cho bà 1 bé gái, là phúc tinh, nên từ đó A La đc tổ mẫu nuôi dưỡng, cưng chiều, trải thảm cho đi từ nhỏ đến lớn. Kiếp trước A La đc tổ mẫu bao bọc, lãnh đạm với mẹ, rời xa cha, gia đình ko hòa thuận, mẹ mất sớm, cha 1 đêm bạc đầu rồi bỏ đi trấn giữ biên cương ko 1 lần gặp lại con gái. A La đc tổ mẫu chuẩn bị tương lai hạnh phúc phía trước, đồ cưới dày, gả cho trúc mã là Tiêu Vĩnh Hán (1 trong số nam phụ), đc chồng yêu sủng hết mực, gia đình chồng cũng an ổn, cuộc sống ko có khó khăn gì. Cho đến ngày A La sinh con, sau khi sinh tỉnh lại đã thấy mình bị nhốt ở 1 thủy lao trong nội viện nhà chồng. Cứ như vậy bị nhốt 17 năm liền ở 1 nơi âm u ẩm ướt, ko thiếu ăn, nhưng tinh thần khổ sở. Hại nàng là 1 nữ nhân có gương mặt giống nàng như đúc, chiếm lấy thân phận nàng, sống với chồng con nàng hạnh phúc, lại cố tình để A la biết, khiến nàng khổ sở 17 năm liền. Rồi A La chết, trọng sinh lại năm 7 tuổi. Tâm trí trưởng thành nên A La dần nhận ra những điều kiếp trước chưa biết, như tình cảm của mẹ, khúc mắc giữa cha mẹ nàng. Nàng thay đổi dần, gần gũi với mẹ hơn, cứu đc me khỏi chết sớm như kiếp trước, cứu đc em trai kiếp trước chưa kịp chào đời đã mất do trạch đấu, tìm cách kéo cha từ biên cương về, giải quyết khúc mắc giữa cha mẹ, khiến 2 người lại gắn bó như vợ chồng son, rồi phân gia, ... Tất cả những điều trên nữ chính làm đc là nhờ sự giúp đỡ của nam chính Tiêu Kính Viễn. Nam chính hơn nũ chính 12 tuổi, là Thất thúc của Tiêu Vĩnh Hán, là 1 nhân vật phong vân khiến người người phải nể sợ, lại mặt lạnh, có tước vị hầu gia, mỗi tội độc thân, cả 2 kiếp  à mà còn là bằng hữu của cha nữ 9 nữa  Ban đầu vì nữ9 trông đáng yêu nên nam9 giúp đỡ do thiện cảm, nữ9 ko thân cận với cha, nên có cảm giác ý lại nam9 như cha vậy. Cho đến khi cha nữ 9 trở lại, gia đình hòa thuận, có người che chỏ bao bọc nữ9, thế là nam9 rời đi biên cương 7 năm liền. 7 năm sau trở lại thì nữ9 đã trở thành thiếu nữ, nhan sắc nổi bật, nam9 đổ ko đứng dậy đc. Nữ9 lại đc nhiều người để ý, khiến chàng dấm chua đầy mình, ban đầu còn có tí mặc cảm tuổi tác, bối phận, dau thì bất chấp tất cả, truy thê bằng đc. Từ dụ dỗ, tặng quà đến nửa đêm nhảy vào khuê phòng con gái nhà người ta, cộng thêm các biến cố xảy đến với gia đình nữ 9 và tác động của người khác, đến cuối cùng chàng cũng túm đc nàng về dinh. Thực ra thì 2 người này có dây dưa nhau từ kiếp trước, toàn do hoàn cảnh bất đắc dĩ, về sau truyện mới cởi dần khác nút thắt, vướng mắc giữa kiếp trước kiếp này. Một điều đặc biệt nữa là quá trình tìm tòi, điều tra ra ai là kẻ đã hại nữ9 kiếp trước nữa, nó kéo dài đến gần cuối truyện, nên cũng khiến mình tò mò mà cố đọc. Thực ra thì cũng đoán đc, nhưng đọc để biết cách kẻ đó giả trang kiểu gì để có thể giấu đc mọi người xung quanh 17 năm liền mà ko ai nhận ra đó là A La giả, rồi ai là người phát hiện ra, kiếp trước những kẻ đó phải trả giá như thế nào sau khi nữ 9 chết, đọc đến cuối mới biết. Coi như 2 kiếp đều bị xử lí. Ngoài nữ 9 còn 1 nhân vật nữa cũng có đc ký ức kiếp trước, mình ko nói ra vì nói ra thì mất hay, nhưng điều này khá quan trọng với vận mệnh kiếp này của nam nữ 9. Nam 9 thì chỉ có 1 giấc mộng về nữ9 khi nàng đã trưởng thành, thực ra là mộng về kiếp trước, nên sau 7 năm gặp lại, thấy nàng lớn lên giống hệt trg mơ, nam9 mới động tâm. Nam phụ cũng có 1 chút ký ức kiếp trước, nhưng ko rõ ràng, nên nhận nhầm người khác là nữ9, đến khi nàng gả cho thúc thúc của mình rồi mới nhận ra, thì đã quá muộn. Nhân vật này vừa đáng thương, vừa đáng trách, à mà ngu nữa, nên mới ko nhận ra người ngủ cùng giường với mình 17 năm liền chỉ là giả. . Về thịt thà cũng ko miêu tả rõ ràng, nhưng chấm mút vụn vặt thì kha khá, 2 người này chưa cưới đã ôm ôm hôn hôn chán rồi, toàn do nam9 ko kiềm lòng đc  sau cưới mật độ ân ái cũng nhiều, nhưng ko miêu tả chỉ tiết, đủ để người đọc hiểu  độ ngọt ngấy yêu chiều thì khỏi nói luôn.   Mời các bạn đón đọc Tiểu Giai Nhân Khuynh Thành của tác giả Nữ Vương Bất Tại Gia.
Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 5
Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ. Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ vật, đều là những vật không có sức sống?Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành những câu chuyện của chúng. Chào mừng đến với Á xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt… Cổ vật trong tiệm đồ cổ Á xá, mỗi một thứ đều có câu chuyện của riêng mình, cất dữ nhiều năm, không có ai lắng nghe, nhưng chúng đều đang chờ đợi. *** Tiếp tục mạch truyện của tập trước, bác sĩ đã mất đi toàn bộ ký ức về khoảng thời gian gặp gỡ chủ tiệm và trở lại cuộc sống bình thường. Sau khi tình cờ cứu được cậu bé Thang Viễn bị lạnh đến gần như đông cứng gần bệnh viện, bác sĩ quyết định nhận nuôi cậu. Không có sự phụ ở bên, Thang Viễn phải tìm kiếm những cổ vật tà ác cho rắn trắng hút linh khí, đồng thời trải qua 12 câu chuyện về 12 tà vật: Một chiếc Ngư phù bạc có thể hút dương thọ của người khác để kéo dài mạng sống cho chủ nhân của nó. Một tượng Ảnh Thanh nguyền rủa tất cả những kẻ dám quấy rầy tướng quốc Đại Lý an nghỉ. Một Thiên Quang Khư tách biệt ngoài không – thời gian. Một ngọc bội Tí Thìn chứa đựng nỗi oán hận của chủ nhân. Một ngôi trường kì lạ với những bức tượng Đường Tam Thái quái dị. Viên Thương Ngọc Tảo từ một bảo vật chuyên ban sự giàu có trở thành một tà vật dụ dỗ chủ nhân sa đọa. Một cây trâm Điểm Thúy mang lời nguyên khiến chủ nhân của nó bị mọi người chán ghét. Một Sò Hải Thận khiến lòng đố kị của chủ nhân nó càng thêm mãnh liệt. Tấm Kiệt Xanh cuối cùng bị phá hủy, mang theo lòng oán hận đi cướp đoạt thân xác của con người. Mắt Chúc Long nhìn thấy quá khứ và tương lai. Đèn Tẩu Mã mang lại phục họa luân phiên, nhưng sau phúc thì họa càng lớn hơn đến mức lấy đi mạng sống chủ nhân của nó. Bác Áp Trấn tạo trận pháp khôn lường, nếu không có đủ bộ sẽ gọi mời những thế lực xấu xa đến. “Chúng đã nhuốm màu thời gian trăm năm nghìn năm. Mỗi một vật đều ngưng đọng tâm huyết của người thợ, chan chứa tình cảm của người dùng. Mỗi một vật đều thuộc về những chủ nhân khác nhau, đều có câu chuyện của riêng mình. Mỗi một vật đều khác biệt với những thứ khác, thậm chí mỗi một vết nứt và vết khuyết đều có lịch sử đặc biệt. Ai có thể nói, đồ cổ chỉ là đồ dùng, đều là những vật không có sức sống? Đây là cuốn sách kể về câu chuyện của những món đồ cổ, nếu chúng không thể nói chuyện, vậy tôi sẽ dùng câu chữ của mình để ghi chép lại một cách trung thành. Chào mừng tới Á Xá, xin hãy khẽ lời… Suỵt…” *** Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, một lúc sau Thang Viễn mới dụi dụi mắt, lồm cồm bò dậy trên giường, mắt nhắm mắt mở vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh. Sau đó, rất nhanh nhẹn, cậu đứng lên chiếc ghế con con, vặn nước, rửa tay, đánh răng, rửa mặt, rồi cầm lược chải qua loa mấy lượt, lúc đó mới nhìn vào cậu bé đáng yêu trong gương, nhoẻn miệng cười hài lòng. “Còn làm đẹp à? Nhường chỗ đi nào!”. Một bàn tay to lớn sỗ sàng vỗ lên đầu cậu, phá hỏng kiểu tóc cậu vừa tạo. “Này! Chú xấu tính thế!”. Thang Viễn bực dọc, ôm đầu nhảy xuống khỏi ghế, tức đến phồng mồm trợn mắt. “Bánh Trôi ngoan nào, chú mua đồ ăn sáng về rồi này, để trên bàn trong nhà ăn đấy, có sữa đậu nành, quẩy, bánh rán với cả hai bát hoành thánh nữa”. Bác sĩ chẳng hề để tâm đến vẻ bực tức của cậu bé, cứ thản nhiên cầm cục xà phòng lên. Quả nhiên, vừa dứt lời thì đúng y như anh nghĩ, Thang Viễn reo lên sung sướng rồi chạy thẳng vào nhà ăn, sau đó tiếng bát đũa lách cách vang lên. Bác sĩ mắc chút bệnh nghề nghiệp, ở nhà rửa tay mất khá nhiều thời gian. Tất nhiên không đến mức làm đủ tám bước rửa tay trước khi phẫu thuật hay phải dùng đồ rửa chuyên dụng của bác sĩ. Anh cúi đầu tỉ mẩn rửa sạch tay, rửa xong lại cắt chỗ móng tay mới mọc ra được tí xíu rồi mới hài lòng, lấy khăn lau khô. Vì thế đến khi anh bước vào phòng án, thì đồ ăn trên bàn đã hết gần một nửa, Thang Viễn tay trái cầm bánh rán tay phải cầm thanh quẩy, ăn như hổ đói. “Ăn chậm thôi, nhai kĩ nuốt chậm mới tốt cho sức khỏe”. Bác sĩ khẽ thở dài, nghĩ bụng thằng bé này được anh nhặt trên phố về, đưa vào viện chữa chạy xong, cũng chả nói rõ nổi thân phận của bản thân, chỉ biết mình tên là Thang Viễn, từ lúc có nhận thức thì nó đã sống cùng sư phụ rồi, mà hiện giờ cũng không rõ sư phụ nó đi đâu. Nghĩ đến đây, bác sĩ cũng lầu bầu chửi thầm tên sư phụ quái gở kia, chắc chắn là thằng bé này bị bán đi từ nhỏ, anh còn len lén chụp ảnh Thang Viễn để đăng lên mạng, nhờ bạn bè chia sẻ, hi vọng tìm được bố mẹ thằng bé. Nhưng cứ như cậu bé này nói thì từ nhỏ đã đi theo sư phụ, một đứa trẻ hồi hai, ba tuổi so với hồi mười tuổi là khác biệt rất lớn, nên có rất ít khả năng tìm được bố mẹ cậu. Thang Viễn chỉ bị lạnh cóng, có cứu cho tỉnh thì cũng chẳng cần tiền thuốc thang gì, cũng không thể cho ở trong viện được. Thông thường với những vụ thế này sẽ phải báo cảnh sát, làm hồ sơ xong thì liên hệ trại trẻ mồ côi nào đó để nhận Thang Viễn, sau đó cảnh sát sẽ tìm trong kho dữ liệu khổng lồ của họ xem có ai có thể là cha mẹ của Thang Viễn. Đó là quá trình chờ đợi rất lâu dài. Bác sĩ cũng chẳng rõ lúc đó bản thân nghĩ gi, nhìn thấy thằng bé Thang Viễn đang buồn bực, anh liền mềm lòng, bèn lên nói chuyện với viên cảnh sát khu vực đang làm hồ sơ, để cho Thang Viễn về ở nhà anh. May mà Thang Viễn rất ngoan ngoãn, rất biết điều, không bao giờ khiến bác sĩ phải phiền lòng, hơn nữa lại còn có cảm giác có “con pet” trong nhà đợi anh đi làm về, nên bác sĩ cảm thấy mình rất hoành tráng. Đương nhiên, nói đến vật nuôi trong nhà thì bác sĩ đến tận bây giờ vẫn không thể quen nổi cảm giác có con rắn trắng thỉnh thoảng lại xuất hiện trong nhà mình. Ăn được nửa cái quẩy, thì bác sĩ nhăn mặt, lôi từ trong ống quần ra một con rắn trắng đang tự tiện bò lên đùi anh. “Ha ha... Tiểu Lộ Lộ vốn đang ngủ đông đấy, nhưng trong phòng ấm áp nên nó tỉnh dậy rồi”. Thang Viễn vừa cười, vừa lấy lại con rắn toàn thân trắng toát từ tay bác sĩ. Nhìn con rắn trắng đang thè cái lưỡi đỏ lười nhác nằm trong lòng Thang Viễn, bác sĩ bất giác cảm thấy sợ hãi. Anh vô thức nhăn mày lại. Từ nhỏ anh lớn lên ở nông thôn, cũng suốt ngày nhìn thấy đám rắn cỏ bò dưới ruộng, rắn bò qua có thể coi như không có luôn. Anh không biết tại sao bây giờ mình lại đâm ra sợ rắn? Mà cứ cho là sợ rắn đi, thì con rắn bé bằng ngón tay kia, bóp một phát là chết, cố gì phải sợ? Thật quá vô lí! Phải rồi, rắn là loài máu lạnh, chắc chắn là ban nãy lúc nó len lén bò lên đùi anh, hàn khí của nó khiến anh giật mình mà thôi. Trong lúc bác sĩ còn đang tìm lí do biện bạch cho bản thân, Thang Viễn đã nhảy ra khỏi bàn án, ôm con rắn trắng chạy vào trong góc phòng khách, ở đó có một chiếc gùi đan mây cũ kĩ dùng để đựng thuốc. Thang Viễn vừa bỏ con rắn trắng vào đó vừa lẩm bẩm: “Bà nội tôi ơi, xin bà đừng có gây chuyện nữa lỡ mà chú kia cáu lên, đuổi cả hai ra ngoài đường thì sao? Bên ngoài tuyết to lắm! Bà còn ngủ đông được chứ tôi không ngủ được đâu nhé!” Con rắn trắng chậm rãi cuộn vài vòng trong chiếc gùi, nhưng không ngủ, mà có phần ngạo nghễ khẽ ngóc đầu lên, thè chiếc lưỡi đỏ ra, phun phì phì. “Hả? Mày nói gì? Tao có phải Harry Potter đâu mà nghe được xà ngữ?”. Thang Viễn lấy ngón tay gãi gãi lên má tỏ vẻ khó hiểu. Con rắn trắng cạn lời, lườm cậu một cái. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Đồ Cổ Á Xá Quyển 5 của tác giả Huyền Sắc.