Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Livestream Siêu Kinh Dị

"Mọi người ơi! Mọi người ơi! Mở coi livestream Siêu Kinh Dị đi mọi người" "Hoan nghênh mọi người đến với phòng Livestream Siêu Kinh Dị. Trước khi bắt đầu livestream, mình buộc phải cảnh báo các bạn một chuyện. Chỉ có 3 dạng người có thể xem chương trình livestream của mình, đó là: kẻ có âm khí nặng nề trên thân, kẻ sắp chết trong vòng 7 ngày, và loại thứ 3, mình cũng khó giải thích rõ ràng. Mình chỉ có thể nói là.... Các bạn coi chừng sau lưng nha!!!" Những tình tiết trong truyện chỉ là do tác giả hư cấu, nếu có thật, chỉ là trùng hợp. Lưu ý: Truyện ở ngôi thứ nhất - xưng "tôi". Những đại từ nhân xưng như "hắn" không có nghĩa đang ám chỉ nhân vật chính mà còn tùy theo ngữ cảnh. Cập nhật định nghĩa: - Bát tự: Bát tự là bộ môn khoa học nghiên cứu về chu kỳ thịnh suy, cách khắc chế sinh hóa của ngũ hành.. Đây là một hệ thống lý luận dự đoán vận mệnh con người hoặc hiện tượng thiên nhiên được hình thành dựa trên những số liệu thống kê qua hàng ngàn năm. - Thần sát: Thần Sát chính là là nói về các ngôi sao chứ chả là gì to tát ghê ghớm cả. Ví dụ: Thái Tuế là 1 vị thần sát, Độc hỏa là 1 vị thần sát. *** Bạn nghĩ ngôn tình đều là những câu chuyện ảo tưởng dành cho trẻ vị thành niên? Bạn thấy tu tiên quanh đi quẩn lại nhân vật chính cũng chỉ gặp kỳ ngộ -> train + bế quan -> farm quái loot đồ -> trang bức -> gặp boss -> 'may mắn' thoát chết -> train + bế quan -> farm... dường như cảm giác hơi nhàm chán  Đó là điều mà mình vừa trải qua. Thế rồi mình lại vẩn vơ khắp nơi để tìm kiếm một đầu truyện có thể thỏa mãn sự kén chọn đang ngày một nhiều thêm. Và vào một ngày nọ, vô tình (hoặc là lão @Niệm Di PR quá xuất sắc) mình đã tìm thấy Livestream Siêu Kinh Dị - Vũ Văn Trường Cung. Đó cũng là ngày mình chính thức trở thành một fan cuồng linh dị. Mình xin phép được nêu một chút cảm nhận sau khi đọc xong... gần 50 chương  Nhân vật chính của chúng ta tên là Cao Kiện, một cựu cảnh sát bị đuổi việc do dính đến một vụ thảm sát vào 5 năm trước. Hắn hiện làm chủ của một cửa hàng đồ chơi người lớn, tất nhiên đó chỉ là để ngụy trang cho thân phận thám tử. Công việc làm ăn của hắn đang vô cùng ế ẩm thì vào một ngày nọ, một cô nữ sinh đến nhờ hắn điều tra về vụ mất tích bí ẩn của người anh trai. Lần theo những manh mối còn sót lại, hắn tìm đến nơi người anh của cô gái xuất hiện lần cuối trước khi biến mất. Đó là một công ty, hay nói chính xác hơn là một tổ chức bí ẩn mang tên Âm Gian Tú Tràng. Dòng đời đưa đẩy khiến hắn trở thành một streamer bất đắc dĩ cho Âm Gian Tú Tràng. Từ đây, cuộc đời Cao Kiện bước sang một trang hoàn toàn mới. Dưới hình thức là các nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng (nghe sao mà thấy giống Conan và Tổ chức Áo đen, à cái này không liên quan, đừng bận tâm^^), Cao Kiện buộc phải lấy chính tính mạng của mình đem đặt cược vào ván bài mang tên định mệnh. Một loạt các pha hành động gay cấn đến nghẹt thở xảy ra liên tiếp, ranh giới giữa sự sống và cái chết chưa bao giờ mỏng manh đến thế. Hắn dùng mạng sống để phơi bày những án mạng đẫm máu đến mức có phần biến thái, những vụ án tưởng chừng đã chìm sâu vào quên lãng theo dòng chảy của thời gian, những bí mật đen tối mà người trong cuộc không muốn cho ai biết bị che giấu đằng sau sự phồn hoa rực rỡ của phố thị... Hãy cùng đi theo bước chân Cao Kiện để tìm câu trả lời cho câu hỏi được đưa ra từ những chương đầu của truyện: 'Trên đời này có tồn tại quỷ hay không?'. Và theo mọi người, trên đời này có tồn tại thứ gọi là 'quỷ' không? Hay 'quỷ' chỉ là thứ mà con người đem ra hù dọa nhau? Hoặc là, con người cũng là một loại 'quỷ'?! Nếu bài review của mình chưa đủ thuyết phục, còn chần chờ gì nữa mà không nhảy hố ngay siêu phẩm Livestream Siêu Kinh Dị - Vũ Văn Trường Cung rồi quay lại ném hết gạch đá vào cái bản mặt này cho bõ ghét vì cái tội chưa thể hiện được hết cái hay của một siêu phẩm linh dị *** Giang Thành, phố Đinh Đường. Một cô học sinh cấp ba với vẻ mặt tái mét, tay chân luống cuống, đang đứng trước một cửa hàng bán đồ chơi người lớn tên là Khoái Nhạc Điên Phong. "Tất cả quá trình có giá 9,900 đồng. Trước khi làm việc, em cần thế chân cho anh 1,000 đồng." Tôi ngậm điếu thuốc, đánh giá cô bé trước mặt. Cô nàng có khuôn mặt tròn trịa, thân cao gầy, dù ngực có nở nang nhưng bộ đồng phục học sinh lại tôn lên vẻ ngây ngô của cô bé. Dưới ánh nhìn soi mói của tôi, cô ta cảm giác hơi khó chịu: "1000 hả anh?... Em chỉ có 70 đồng trong túi, thiếu bao nhiêu anh cho em thiếu lại rồi khi nào có tiền em trả sau được không?" "70 thì 70. Em để tiền trên bàn rồi về đi. Ba ngày sau, anh liên hệ em." "Anh... anh không phải là kẻ lừa đảo chứ?" Cô bé nửa tin nửa ngờ, tờ tiền 70 trong lòng bàn tay đã ướt đẫm bởi mồ hôi. "Nhận sự ủy thác của người, dốc lòng hỗ trợ, chân thực, hiệu suất cao, uy tín, bảo mật là tôn chỉ trong nghề của anh. Câu hỏi của em vừa rồi là đang nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của anh đó." Nhận tiền mặt từ tay cô bé xong, tôi phất tay, bảo cô ta đi khỏi. Xem đến đây, tôi tin là có nhiều người sẽ hiểu lầm tôi mất rồi, nghĩ rằng tôi là một kẻ bắt nạt trẻ vị thành niên, làm một tên khốn nạn dụ dỗ mấy em trẻ trung, xinh đẹp. Thật ra không phải thế, tất cả những gì tôi làm là để giúp cô ta. Tôi tên là Cao Kiện, ông chủ của shop bán đồ chơi người lớn này. Dĩ nhiên, cái danh chủ quán là để ngụy trang, còn thân phận thật sự của tôi là một thám tử. Tôi nhận hết tất cả các vụ, từ việc tìm người, điều tra thi thể, gián điệp trong các thương vụ, giả mạo bản quyền, ngoại tình, viện trợ ngoài tố tụng... Quay lại đề tài chính, cô gái vừa đến nhờ tôi giúp ban nãy tên là Hạ Tình Chi, vốn là một học sinh cấp ba. Lý do mà cô ấy đến đây là do một vụ việc khó mà tin nổi. "Anh trai của em, Hạ Trì, mất tích cách đây một tuần. Em nghi rằng anh ấy đã bị người ta hại." Vừa vào cửa, cô bé đã thể hiện rõ sự hoang mang, lo sợ. "Đáng lý ra em nên báo án hình sự cho bên cảnh sát mới đúng chứ." Học sinh cấp ba thì làm sao có tiền được; lúc đó, tôi chẳng có mấy hứng thú sau một cái liếc mắt. "Báo cảnh sát cũng bằng thừa. Em thử hết các cách, nhưng chẳng ai nhớ đến sự tồn tại của anh trai em, ngay cả sổ sách lưu giữ hộ tịch cũng chẳng có thông tin của anh ấy. Cứ như là anh ấy bỗng dưng biến mất khỏi thế giới này, tất cả vết tích về anh ấy đều bị xóa đi." "Ý của em là, chỉ có mỗi một mình em còn nhớ về anh trai em?" Cô bé không có vẻ đang nói dối, và đây chính là điểm đáng sợ nhất trong vụ này. "Đúng vậy, tất cả mọi người đều quên mất anh trai, ngoại trừ em..." Mồi một điếu thuốc lá, tôi rít một hơi thật sâu. Nếu cô bé nói thật, vậy chỉ có hai nguyên nhân: một là sự kiện linh dị phi tự nhiên, hai là cô bé mắc chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng, liệu bên trong não cô bé có tồn tại một tính cách biến thái thuộc về người anh trai hay không? "Trước khi mất tích, anh trai của em có hành động gì khác thường hay không?" Lúc này, tôi không được nóng nảy vì cần phải thu thập thêm nhiều manh mối từ lời nói của cô gái trước mặt. "Tối tuần trước, anh trai của em đồng ý nhận phỏng vấn tham gia vào công việc livestream của một ứng dụng nào đó, rồi chẳng thấy quay về nữa." Cô bé vừa nói vừa lấy một tấm thẻ với vẻ ngoài chẳng có gì đặc biệt từ trong ví tiền ra. Nó nhăn nhúm, tựa như những tờ rơi quảng cáo thuốc dỏm nằm rải rác ở những lan can ngăn cách khu vực cống ngầm đang được sửa chữa ven đường. "Bạn muốn trở thành minh tinh được muôn người chú ý ư? Bạn muốn có ngàn tỷ fan hâm mộ bạn ư? "Hãy trở thành streamer trong biên chế của Âm Gian Tú Tràng, mở kênh livestream của chính bản thân bạn." "Chỉ cần bạn có can đảm, có tài năng và có thời gian." "Chỉ cần ngồi trong nhà đã có thể biến ước mơ thành sự thật!" "Âm Gian Tú Tràng à? Cái tên này khá là đặc biệt nha!" Lật tấm áp phích qua lại vài lần, tôi càng hoài nghi đây là trò đùa dai của bọn nhóc láu cá. Trước hết khoan hãy phân tích cái tên công ty, tôi xem mặt sau của tấm thẻ. Buổi phỏng vấn của công ty sở hữu ứng dụng livestream này có thời gian từ 12:00 khuya đến 03:00 sáng, địa điểm ở số 44 đường Vô Đăng, tầng ngầm số 4, phòng số 444. Dãy số này cùng với thời gian phỏng vấn có vẻ không dành cho người bình thường nha. "Chẳng lẽ ngay cả anh cũng nghĩ là em đang nói xạo?" Phản ứng của cô bé quả thật đang trên bờ vực tuyệt vọng. Tôi có thể nhìn thấy ánh nhìn mất mát và sợ hãi từ trong mắt cô ta. "Không phải, khi chưa điều tra, không ai có quyền đưa ra kết luận về sự việc." Cho dù là cô bé chỉ ứng trước có vài đồng, tôi cũng phải nói thế. Thật ra, văn phòng thám tử của tôi đã không có bất cứ hợp đồng nào trong vòng hai tháng nay, đây chính là cơ hội để mình có thể cứu lấy bản thân mình. Thu nhập của shop đồ chơi người lớn càng lúc càng trì trệ, nếu cứ như thế chắc tôi cũng không đủ tiền trả phí thuê nhà. Kết quả là, tôi tiếp nhận cọc ủy thác tương tự một trò đùa dai như thế này, cũng là khởi điểm cho tất cả những chuyện xảy ra sau đó. "Âm Gian Tú Tràng..." Mấy năm gần đây, các ứng dụng livestream bùng nổ. Có người stream về các kiến thức làm đẹp, có người stream chơi game, có người stream để khoe khoan vẻ lẳng lơ nhằm dụ dỗ bọn trẻ người non dạ. Chuyện này có thể hiểu, nhưng khi nhìn vào cái tên Âm Gian Tú Tràng, tôi hoàn toàn không đoán ra nội dung chủ đạo của nó là gì. "Lẽ nào trực tiếp cuộc sống thường nhật của người chết à?" Mời các bạn đón đọc Livestream Siêu Kinh Dị của tác giả Vũ Văn Trường Cung.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mimizuku Và Vua Bóng Đêm
Rừng Bóng Đêm - chốn ma quỷ hoành hành, một cô gái nhỏ lang thang tìm đến. Dấu nung con số “332” trên trán, xiềng xích không thể gỡ được đeo chặt trên tay chân. Tự gọi mình là Mimizuku, cô bé đem thân mình dâng tới cho vị Quỷ Vương xinh đẹp. Cô chỉ có một lời thỉnh cầu duy nhất. “Anh có thể ăn tôi không?” Mimizuku muốn tìm đến cái chết, và vị Vua Bóng Đêm căm ghét loài người. Mọi thứ bắt đầu vào đêm trăng sáng lung linh ấy. … Đây là câu chuyện về sự tan vỡ và tái sinh của một cô gái nhỏ đã đi đến cùng cực của nỗi tuyệt vọng. Tác phẩm đã đạt giải Nhất tại Giải thưởng Tiểu thuyết Dengeki lần thứ XIII. *** Nơi Đến Của Những Lời Cầu Nguyện Tôi không còn nhiều ký ức về lần đầu tiên mình gửi một bản thảo tiểu thuyết. Bản thảo đó được viết tay bằng bút chì nên những gì có thể gợi lại ký ức cũng chẳng còn nguyên vẹn, nhưng tôi nhớ đó là một mẩu chuyện về ông già Noel, một truyện ngắn chừng 30 trang trên giấy bản thảo. Hình như đó là thời tôi còn học trung học. Tuy không có kết quả gì, nhưng tôi đã cảm thấy rất vui. Tôi không biết cách nộp bản thảo thế nào cho đúng, nên đã đến nhà bạn để làm vài thứ, như là dán phong thư chẳng hạn. “Đừng có bỏ vào bao nylon đấy nhé.” Thậm chí tôi còn nhớ rằng tôi đã giật mình khi nghe bạn tôi nhắc vậy. Cô ấy đã đi cùng tôi đến hòm thư bưu điện. Hai người chúng tôi dùng một phong bì màu nâu vàng, rồi cùng đi đến hòm thư ở sau nhà cô ấy. Mặt trời đã lặn, xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người. Chúng tôi kiểm tra phong bì kỹ càng, cuối cùng bỏ vào khe trên hòm thư. Được rồi, tôi nói và chuẩn bị quay trở về, đúng lúc đó, bạn tôi đứng bên cạnh đã kéo tôi lại. “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ.” Bạn tôi nói như thế đấy. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Hai chúng tôi đứng trước hòm thư, chắp tay lại và yên lặng nguyện cầu. Tôi không theo bất cứ một tôn giáo nào, và thực ra lúc đó tôi không biết phải cầu nguyện với ai nữa. Có lẽ là cầu nguyện với ban biên tập - những người sẽ đọc bản thảo của tôi, hoặc cầu nguyện với các vị thần, hoặc cầu nguyện với một người nào đó. Nên tôi chỉ im lặng và cầu nguyện. Sau lần đó, tôi gửi bài đi nhiều hơn, và cũng không còn đứng trước thùng thư để cầu nguyện nữa, (không tính đến cái lần mà tôi vừa khóc vừa mếu máo với nhân viên ca đêm ở quầy tiếp nhận bưu điện rằng “xin hãy đóng dấu hủy thư hôm nay” vì bị nhầm ngày), nhưng khi tôi gửi tiểu thuyết đi, tôi luôn nhớ đến câu nói “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ” của bạn mình. Tôi cũng nhớ lại rằng, cô ấy đã giúp đỡ tôi hoàn thành câu chuyện đó như thế nào. Đã qua bao nhiêu lâu rồi, tôi vẫn chưa thể đạt được độ chín muồi trong việc kể chuyện bằng ngòi bút, nhưng điều mà tôi có thể làm được là, dù thế nào, mỗi ngày tôi đều viết. Và từ đó trở đi, tôi cũng bắt đầu biết nói những lời cầu nguyện. Tới bây giờ, tôi không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng, ừm... hình như lời cầu nguyện mà tôi chắp tay vào đêm khuya hôm ấy đã trở thành hiện thực. Cuối cùng cũng đã đến, ừm, nếu so sánh với ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm rọi xuống tay tôi thì lời cầu nguyện của tôi đến nhanh hơn, nên tôi nghĩ, mình đã thành công một cách tốt đẹp. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng, tôi đã nhắc đi nhắc lại điều đó giống y như người bệnh bị mê sảng khi đang trong cơn sốt, hay giống như một người say khướt luyên thuyên không ngừng. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng. Không nhất thiết phải được lưu danh sử sách. Dù có bị quên lãng cũng không sao. Dù mọi người chỉ đọc qua thôi cũng được. Một câu chuyện khi bạn trở thành người lớn, có lỡ quên cũng không vấn đề gì. Chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần trong một khoảnh khắc. Một thứ có thể lay động trái tim bạn. Một thứ giống như ánh sáng. Chẳng hạn như một ai đó chưa bao giờ đọc sách, họ sẽ nghĩ rằng những quyển sách thật chán ngắt và khô khan. Tôi muốn dùng cuốn sách của mình để mở ra một thế giới mới cho những đứa trẻ đã từng nghĩ như vậy. Đại khái là như thế. Ừm, tôi muốn viết những tiểu thuyết như vậy. Tôi thì thầm điều đó với chính mình và cố gắng đến bây giờ. Cần có lý tưởng và luôn nghĩ tới những điều tốt đẹp. Một sempai đã nói với tôi rằng “Em không thể sống chỉ bằng những điều tốt đẹp” với một gương mặt tỏ vẻ thông thái. Trước vị sempai ấy, tôi không còn trẻ con hay nhỏ nhít để đáp lại rằng “Em vẫn sẽ tiếp tục!”, tôi chỉ cắn chặt răng và mơ giấc mơ của mình. Đến bây giờ, tôi vẫn đang mơ đây. Tôi đã có ý tưởng cho cuốn “Mimizuku và Vua Bóng Đêm” này vào năm cuối phổ thông, khi ấy đang trong thời gian ôn tập cho kỳ thi đại học. Câu chuyện đột nhiên tuôn trào từ trong tôi, khiến tim tôi đập mạnh. Để lưu lại tất cả những khung cảnh chớp nhoáng hiện ra rồi lại dần biến mất, tôi đã viết kín một cuốn rưỡi vở đại học trong vòng hai ngày, và rồi tôi nhẹ nhàng đặt nó vào trong giá sách. Nếu có thể đỗ đại học, tôi sẽ viết tiếp câu chuyện này. Tôi định bụng rằng, câu chuyện này sẽ là phần đầu tiên của một tiểu thuyết dài. Việc thi đại học rất khổ cực, nhưng mỗi lần mệt mỏi, tôi lại tự nhủ với chính mình. “Đây chỉ là điều quá bình thường.” Câu chuyện này đối với tôi rất đặc biệt, và nếu như nó có thể trở nên đặc biệt với một ai đó, quả thật chẳng còn niềm hạnh phúc nào bằng. Khi câu chuyện này ra đời, tôi đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người. Những người bạn của tôi đã đọc trước bản thảo, họ rất yêu Mimizuku nhỏ bé và đã động viên tôi nhiều, sau khi câu chuyện hoàn thành, họ đã vỗ đầu tôi và nói rằng “Cậu đã làm rất tốt.” Cũng có những người bạn đã khiến tôi nghĩ ra những hình tượng quan trọng. Nếu không có họ, chắc chắc tôi đã không thể hoàn thành câu chuyện này. Bản thân tôi tự thấy không xứng đáng với giải thưởng lớn thế này, sau khi đoạt giải, người phụ trách và nhiều người khác đã giúp đỡ tôi, họ đã dốc sức để cuốn sách này có thể ra đời với hình thức đẹp nhất có thể. Tôi là dân tỉnh lẻ, nên lần đầu tiên được đặt chân đến trung tâm Tokyo, tôi gần như không thể ngủ được. Gửi lời đến các vị sensei trong ban giám khảo, Isono Hiro-sensei đã vẽ nên thế giới quan của Mimizuku với trang bìa tuyệt vời này, Arikawa Hiro-sensei đã đọc câu truyện này và đón nhận một Mimizuku nhỏ bé, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người. Tất nhiên tôi cũng xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất đến quý độc giả gần xa, những người luôn ở phía sau và ủng hộ tôi. Khi công bố giải thưởng, tôi đã nhận được lời chúc mừng từ một tiểu thuyết gia mà tôi rất ngưỡng mộ rằng: “Chúc cho những ngôn từ của cô sẽ mang pháp thuật đến cho trái tim hàng vạn độc giả trẻ.” Tôi vẫn còn non kém, nên vẫn chưa thể mang pháp thuật đến cho mọi người... Có vẻ hôm nay tôi chỉ biết cầu nguyện mà thôi. *** Lời bình Arikawa Hiro Tôi xin thú nhận. Tôi đã khóc. Tôi đã hoàn toàn chịu thua trước tác phẩm có kết thúc bất ngờ này. Khốn thật. Thật lòng mà nói, tôi được nhờ bình luận cho câu chuyện này trong khi đang khá bận, nên tôi sẽ không phủ nhận rằng tôi có hơi bực mình. Thật phiền phức. Vậy nên lúc đó tôi đã định rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh, khi bản thảo được gửi đến đã bắt đầu đọc ngay lập tức, thế nhưng mà, úi chà, cái lực hấp dẫn gì thế này. Cảm giác như có ai đó túm lấy gáy tôi và dúi đầu vào trong bản thảo. Chà, chỉ sơ sẩy thôi là bị tác phẩm này nuốt chửng, quên khuấy mất phải phê bình như thế nào. Nhưng đã được nhờ viết lời bình, cũng không thể lừng khừng mãi được. Tôi hốt hoảng lấy lại bình tĩnh và tập trung, nhưng vẫn là cảm giác bị mắc vào một tấm lưới. Có lẽ nói là bị câu thì chính xác hơn. Bản thảo là cần câu, và tôi là cá. Hơn thế nữa, dây câu lại còn rất chắc. Kết quả là, sau khi đọc hết một lèo tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi đã bị lôi cuốn bởi một thứ tuyệt vời. Cho nên nếu như nói về thắng thua thì tôi là người bại trận. A, đúng là tôi đã bị tác phẩm này đánh bại. Giống như một câu chuyện cổ tích được kể bằng văn chương bình dị. Ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ, những câu chuyện cổ tích trên thế giới đều bắt đầu bằng những câu chữ như vậy, nhưng trong câu chuyện này không kể tường tận như thế. Trong câu chuyện này cũng không kể rõ bối cảnh chi tiết diễn ra ở thế giới hay đất nước nào. Không cần thiết phải kể ra. Câu chuyện này dù có bắt đầu với câu “ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ” cũng được. Hoàn toàn chẳng sao cả. Đây là câu chuyện của một chú chim cú đại bàng (Mimizuku) có tính cách không nắm bắt được, nếu mượn lời trong tác phẩm là “có chút không đủ”, tuy nhiên chú chim cú này lại phát ra một sức lôi cuốn kỳ lạ. Và rồi, chú chim cú này đã đến gặp Vua Bóng Đêm, tuy nhiên câu chuyện không chỉ có vậy thôi. Sau đó tất cả những nhân vật bị cuốn theo họ đều rất đáng yêu. Có lẽ chính là vì bản thân Mimizuku đã vô cùng đáng yêu. Con người (và trong thế giới này thì quái vật cũng vậy?) để trở thành hình mẫu mình mong muốn là việc rất dễ dàng và cũng rất khó khăn. Người ta muốn thay đổi, nhưng lại luôn chống cự hoặc chần chừ không chịu thay đổi. Rồi một ngày nọ, một chú chim cú xuất hiện trước những người này, đem đến một mảnh vỡ nhỏ. Cái mảnh vỡ nhỏ tầm thường này có lẽ là thứ cần thiết để thay đổi mọi thứ. Chính chú chim nhỏ cũng không biết mảnh vỡ mà mình vô ý đánh rơi ấy lại có ý nghĩa đến thế. Chính vì điểm đó mà chú chim nhỏ này mới thật đáng yêu. Bạn hãy tự mình xem xem chú chim cú bé nhỏ ấy đã lần đầu tiên trong đời có một ý chí mạnh mẽ và kiên định đến nhường nào. Hoặc để sau cũng được. Xin độc giả hãy đón nhận kết thúc giống như một thứ gì đó từ trước mắt bay thẳng vào ngực mình, đừng tỏ ra khiên cưỡng. Thứ bay thẳng vào ngực các bạn chính là chú chim nhỏ đáng yêu ấy đấy. Nếu ôm chặt chú chim nhỏ đó, có lẽ bạn sẽ có được trong tay một điều đặc biệt nào đó chăng? Mời các bạn đón đọc Mimizuku Và Vua Bóng Đêm của tác giả Kougyoku Iduki.
Những Miền Linh Dị - Hàn Quốc
"Hàn Quốc, là kết thúc hay lại là một khởi đầu cho những hành trình ly kỳ mới? Những người mới quen, là người, là yêu, là bạn hay thù? Những người tình cũ, những bạn thân, có còn hay đã mất? Hành trình xuyên qua những miền linh dị, là phiêu bạt ngẫu nhiên hay là kế hoạch hoàn hảo chủa những bàn tay trong bóng tối, khiến những cuộc đời đã bị sắp xếp - không phải bởi số phận - mà vì một mục đích đầy bí hiểm. Hàn Quốc, dưới vỏ ngoài hào nhoáng của những ban nhạc sôi động, những nhan sắc nhân tạo không tỳ vết, còn những mạch ngầm tăm tối vẫn chảy suốt trăm năm." *** Bộ sách Những Miền Linh Dị gồm có: Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan Những Miền Linh Dị - Tập 2: Nhật Bản Những Miền Linh Dị - Tập 3: Ấn Độ Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc ... *** Thái Lan, Nhật Bản , Ấn Độ , mỗi nước khác nhau , mỗi chuyện khác nhau , mỗi "người" khác nhau... Tôi và Nguyệt Bính , đã đổi sang cái tên Nam Hiểu Lâu và Nguyệt Vô Hoa xa lạ . Trong chốn vô hình , dường như có một bàn tay luôn âm thầm kiểm soát cuộc đời vốn dĩ cứ ngỡ là rất tầm thường của tôi . Tôi không còn tin vào số phận , bởi tôi hoàn toàn không có số phận . Tôi cũng không muốn tìm hiểu chân tướng , bởi vì đó là những hành trình tha hương dằng dặc không có hồi kết . Chúng tôi là ai ? Đáp án cho câu hỏi đơn giản này , với tôi ngày càng hóc búa Chân tướng , cũng giống như chúng tôi sắp sửa tiêu biến giữa Nam Ấm Độ Dương mờ mịt Chúng tôi giống như con mèo của *Schrodinger , trước khi mở hòm ra xem , không ai biết nó sống chết thế nào . Có lẽ, đây chính là số phận của chúng tôi ! Hi vọng Hàn Quốc sẽ là điểm kết thúc . Trước khi kết thúc , tôi muốn làm một việc : đi tìm Nguyệt Vô Hoa! *** *Con mèo của Schrodinger , một thí nghiệm giả tưởng của Erwin Schrodinger : Nhốt một con mèo vào hòm sắt , cùng một ống đếm và mẩu phóng xạ với xác suất phóng ra tia phóng xạ trong vòng một tiếng đồng hồ là 50% . Nếu nó phát ra tia phóng xạ, con mèo sẽ chết . Khi đó , trạng thái của con mèo , xét theo khía cạnh cơ học lượng tử , là sự chồng chập của sống và chết . Trước khi mở hòm ra , người ta sẽ không biết được con mèo còn sống hay đã chết. Chiếc dù từ từ hạ xuống mặt biển Nam Ấn Độ Dương. Hai tay tôi bấu chặt sợi dây dù , cố gắng kìm nén nỗi kinh hoàng khi sắp chạm xuống mặt biển . Nguyệt Bính cách tôi chừng hai trăm mét , trông như phiên lá bập bềnh giữa không trung . Tôi muốn hét lên vài câu , nhưng luồng khí lạnh vào đầy trong phổi , khoang ngực căng tức như sắp nổ tung . Máy bay đã mất hút phía chân trời , trong lòng tôi cũng thấy ít nhiều thanh thản : hành khách giờ đã tỉnh chưa ? Đến sân bay, phát hiện ra khoang chở hàng gần như mất hết hành lý , không biết sẽ lại ầm ĩ thế nào ? Thôi kệ , dù sao hỏi đã được sống ! Lúc nãy khi ở trên cao , không khí lạnh lẽo khiến tôi suýt đông cứng . Càng xuống gần mặt biển , không khí càng ấm dần , lúc này tôi mới thấy người ngợm từ từ mềm ra . Xoay cổ nhìn khắp xung quanh , chỉ thấy mặt biển bao la toàn nước là nước , đến một bóng thuyền còn không thấy , nói gì đến đảo hoang. Nguyệt Bính thành thạo điều khiển hướng dù , vẫy tay chỉ về phía đông nam , nhìn từ xa , trông nó chẳng khác nào con rối giật dây đang vẫy tay chào . Lúc mới tỉnh lại , do không khí thiếu oxy , đầu óc tôi mụ mị váng vất , lúc này mới như choàng tỉnh . Tôi nhìn về phía đông nam , ánh nắng chói chang khiến tôi chẳng thấy gì cả . Đang cố nặn óc nghĩ xem Nguyệt Bính vừa ra hiệu cái gì , tôi bỗng giật nảy mình khi nhớ ra một điều : quỷ thần ơi tôi không biết bơi ! Thế là xong , giờ thì đâm đầu vào đâu cũng chết ! Nhìn vào mặt biển hun hút tiến lại gần , chỉ còn cách chừng vài chục mét , tôi liền nhắm tịt mắt lại :"Thằng chó Nguyệt Bính , sao vừa nãy mày không cản tao lại , cứ để tao nhảy ra khỏi máy bay cơ chứ ? Nếu mày may mắn sống sót , hằng năm đến ngày giỗ tao , nhớ tìm cách quẳng xuống đây hai chai rượu và dăm điếu thuốc , cầu kinh siêu độ cho tao . Còn nữa , nói với Tsukino , hãy quên tao đi , và tìm lấy một người thật tốt , miễn là không phải thằng cha Kuroba . Nếu không , kiểu gì tao cũng hiện hồn về ám." " Mày thích thì tự đi mà nói với cô ấy ! Khi rơi xuống , đừng có quẫy loạn lên , cứ thả lỏng người ngợm chân tay , chờ tao bơi tới !" Nguyệt Bính gào lên với tôi , rồi cầm thứ gì đó cứu nhoay nhoáy vào dây dù . Sợi dây đứt phựt. Nguyệt Bính xoay người trên cao , giống như tư thế nhảy cầu , "ủm" một cái rơi gọn xuống biển , bọt nước bắn lên tung toé , trông rất chuyên nghiệp . Sau vài giây , đã thấy nó ngoi lên khỏi mặt nước , hụp lên bụp xuống bơi về phía tôi . Tôi tự nhủ , đúng là có những kẻ sinh ra đã dị , làm cái gì ra hồn cái đó . Còn tôi , trong thâm tâm đã từ bỏ hi vọng . Tôi cũng hiểu rõ , Nguyệt Bính cũng khó mà sống nổi . Chúng tôi đều sẽ bỏ xác giữa đại dương . " Tùm" , người tôi đập thẳng vào mặt nước , lực va đập quật mạnh lên hai đầu gối tưởng chừng gãy rời . Tôi còn chưa kịp cảm thấy đau , trong mũi , trong miệng đã ồng ộc toàn là nước biển , mắt tôi tối sầm không nhìn thấy gì nữa , màng nhĩ kêu lên ục ục giống như hàng tràng bọt đang thi nhau nổ . Giờ thì , tôi nào còn tâm trí đâu mà nhớ đến câu "đừng có quẫy loạn lên , cứ thả lỏng người ngợm chân tay" của Nguyệt Bính nữa , cả tay lẫn chân giãy đạp cuống cuồng như sắp chết . Đúng là trời thương , thế mà cũng ngoi được lên mặt biển . " Nguyệt..." tôi còn chưa kịp gọi dứt tiếng đầu tiên, nước biển đã trang vào đầy một miệng . Trước mặt tôi bọt nước trắng xoá , cố lắm mới nhìn thấy Nguyệt Bính đang nhấp nhô bơi lại gần , tôi chới với vươn tay về phía nó theo bản năng . Bỗng nhiên mặt biển trồi lên như một ụ nước lớn , che khuất Nguyệt Bính , nháy mắt sau , ụ nước đã lan đến chỗ tôi . Tôi cảm thấy có một sức mạnh kỳ lạ đẩy tôi lên , nhưng lại đồng thời kéo hai chân tôi xuống dưới . Tôi cố vùng vẫy để nhô lên , nhưng không nhìn thấy Nguyệt Bính đâu nữa . Sức hút kia lại lôi người tôi xuống , tôi giãy , nhưng bắp chân bỗng cứng lại , đau dữ dội như bị cấu xé . Tôi chới với hai tay , thấy mình từ từ chìm vào trong nước biển khổng lồ , hai mắt trợn trừng nhìn làn nước cao động bên trên , bọt khí từ trong miệng ùng ục tuôn ra , trộn lẫn với những tia nắng loa loá . Tôi chỉ kịp nghĩ , chắc chết rồi ! Còn mày thì sao , Nguyệt Bính ? Tao sẽ đợi mày , chúng ta cùng đi đầu thai , kiếp sau gặp lại, sá gì !   Mời các bạn đón đọc Những Miền Linh Dị - Tập 4: Hàn Quốc của tác giả Dương Hành Triệt.
Đồng Trinh Ngải
  Nghe nói là truyện ma có thật ở Hòa Bình    Cô bé 12 tuổi bị ấu dâm và lạm dụng, dồn nén đến mức xuất hiện 2 nhân cách (theo tâm linh người ta gọi là ma nhập), tìm cách bỏ ngải tất cả những kẻ đã từng hại mình.   Hé lộ bí mật của Bùa Ngải xứ Bắc với những câu chuyện kinh dị mà bạn không nên đọc lúc nửa đêm!. *** "Lửa...lửa..." Tôi vừa lẩm bẩm vừa kiệt sức tìm mồi lửa để đốt cây Ngải, chợt bị Hà đẩy ngã. "Mày còn muốn thế nào? Dịu chết rồi..." Tôi trừng mắt nhìn nó. "Mày không được đốt cây Ngải, Dịu chết rồi thì nó là của tao!" Hà gào lên. Nó chạy tới ôm cây Ngải vào người, nhặt con dao dưới đất lên rạch vào lòng bàn tay để máu chảy vào bông hoa đỏ chót kia. Chậu hoa tuy vỡ nhưng hoa vẫn tươi, đỏ thắm rực rỡ. "Mày điên à?" ... Mời các bạn đón đọc Đồng Trinh Ngải của tác giả Nghiêm Diệu Linh.
Đái Cá Trừng Giới Khứ Liêu Trai
Hồng tụ thiêm hương, đàm tác quỷ hồ thính. Tùy thân trừng trị, đoạt cái đầu người trước. Trừng giới: Skill Trừng phạt (Smite) trong LOL. *** "Thế giới này làm sao? Trước đó mấy chục năm không đều là hảo hảo?" Trác Cảnh Ninh vươn người một cái, uể oải ngáp một cái: "Hẳn là linh dị khôi phục đi..."   Mời các bạn đón đọc Đái Cá Trừng Giới Khứ Liêu Trai của tác giả Mộng Lý Kỷ Độ Hàn Thu.