Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Tháp Bụi (Diary in Grey Tower)

Truyện về tình báo, giải mã, chứa đựng nhiều kiến thức lịch sử, toán học nhưng mà không gây ngộp, thậm chí còn li kì thú vị, truyện ngắn xíu à, mình đọc mất có mấy tiếng, ngắn thế mà đủ thắt đủ mở, trọn vẹn một câu chuyện không thiếu không thừa, ngược tâm tái tê luôn =)) không tâm đắc nhân vật nào cả, chỉ thấy nội dung rất cuốn hút, không thể cực lực, chỉ dám ‘hơi dùng lực’ đề cử thôi ạ, nhưng mà kiếm truyện giải trí cho vui đời thì tránh nó ra, truyện nói thẳng cẳng là nhân vật không sạch từ đầu chí cuối không dành cho những ai khiết phích yêu màu hường, tâm hồn mỏng manh dễ vỡ hay mới chui ra từ bể ngược muốn đổi gió. Chị editor edit rất mượt, giọng văn hơi lạ, nhưng mà đọc dần mình cũng quen, lạ ở đâu đọc đi sẽ rõ. Đó xong nha, đi đọc đi khỏi coi tiếp ~ Lảm nhảm siêu cấp dài dòng vớ vẩn trá hình review: Thực ra truyện hoàn từ lâu lắm rồi, cũng có nhiều review, nhưng mà vẫn muốn viết một cái gì cho nó, mà thực ra chắc là viết cho bản thân, vì giờ đọc xong lại bị mất ngủ, tự nhủ với đời là sẽ không bao giờ đọc liều buổi đêm nữa  Không biết tác giả lấy cảm hứng từ đâu, bản thân tác giả làm tình báo hay là đọc A beautiful mind, Alan Turing: The Enigma mà cho ra Diary in Grey Tower nữa, nếu đứng dưới góc độ khoa học thì truyện chỉ là một thoáng điểm qua không có gì quá đặc sắc, nhưng mà đứng dưới góc độ tình cảm mà nói thì đống truyện tình cảm văn học nước ngoài giải nọ giải kia thôi đem đốt hết đi, dịch đam mỹ Trung Quốc như này sang bán khéo còn chạy hơn, Hollywood dựng thành phim cũng đảm bảo cháy vé, ẵm tỉ cái giải. Càng đọc Diary in Grey Tower mình càng thấy choáng, học sử kiểu thoi thóp, cũng chẳng biết ở nước Anh xa xôi đường xá cầu cống tên tuổi như nào, nhưng mà đã được tác giả viết thành truyện đăng thì chắc thông tin phải đúng, câu chuyện ngắn xíu mà như một bản tóm gọn cuộc Chiến tranh thế giới thứ II rất hoàn mỹ, dưới góc độ tình báo, toán học giải mã, nhưng khối lượng thông tin rất vừa phải, gần như chỉ thoáng qua, chị gọi là điểm xuyết dẫn lối cho mối tình trong truyện thôi. Vốn mình không thích mấy thứ văn vẻ hoa mỹ, càng tả đẹp nọ đẹp kia mình càng ngốt nhưng tưởng tượng ra cảnh giữa những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất cuộc đời, dưới cái nắng vàng như đổ mật của thời đại học, cậu thanh niên bước qua cánh cửa thư viện gặp được tình yêu của đời mình đứng dưới tán cây táo trổ hoa li ti hồng nhạt, vụn cánh hoa rơi còn vương lại trên vai người ấy, hay là cậu nghệ sĩ với lời thề cả đời chỉ yêu tranh, bâng quơ nói lời tỏ tình mà người cậu ấy yêu ngốc đến độ không hiểu được rằng mình luôn là hình mẫu trong tranh của cậu ấy, tự dưng cảm thấy ngọt ngào như vị kẹo vậy >_< Chắc cái này phải cảm ơn cả editor nữa, cách hành văn của chị ấy, vốn từ của chị ấy, từng con đường, từng nhánh cây, ngọn cỏ dưới dưới bầu trời Anh xanh trong vắt mà tác giả vẽ nên đều được truyền tải vô cùng khéo léo. Mình không thích truyện lấy bối cảnh phương Tây lắm, thậm chí là truyện này là Tây 100% từ nhân vật đến bối cảnh, vì đã gọi là đam mỹ của Trung Quốc, thì sẽ luôn xen lẫn chất gì đó của phương Đông mình, đọc nửa tây nửa ta rất chi là kì cục, nhưng mà chắc do giọng văn, rõ là đam mỹ đấy, mà đọc không hề gượng ép tí nào, cảm giác như đang đọc một câu chuyện dịch từ tiếng Anh sang ấy, nhưng mà ngôn từ vẫn rất mềm mại, phong phú, đủ để biết nó được viết dưới ngòi bút của một người phương Đông, mới đọc nghe là lạ, nhưng mà đọc dần thấy hợp và quen hơn, chưa đọc truyện khác của nhà Minh Du nên không biết có phải vốn giọng văn chị ấy đã vậy không hay là thay đổi cho hợp với câu chuyện. Truyện được kể ở ngôi thứ nhất lất phất ngôi thứ ba, rõ là trần thuật của nhân vật ‘tôi’ nhưng mình chỉ biết cậu ấy đang nghĩ gì chứ không nắm được mạch cảm xúc của cậu ấy, phải khi cậu ấy mở miệng nói chuyện mới ngẫm ra được cậu ấy đang cảm thấy như thế nào, thành ra mạch kể nó cứ lặng lờ lững thững làm sao ấy. Hầu như các nam quan trọng trong truyện đều yêu Alan cả, nhưng bảo ‘vạn nhân mê’ thì cũng không phải, vì tổng cộng cả nam chính cũng chỉ có 3 người. Bảo là 1×1 cũng không đúng vì lý do khó nói không tiện spoil nhưng đảm bảo không phải NP, bảo là cường cường mà thấy có Andemund cường không à, bé Alan lúc thì bị bắt lúc thì bị … như nhược ấy. Tâm lí nhân vật cũng chẳng hiểu là cái thể thống gì luôn, cảm giác truyện viết rất thực nhưng mà mình cũng khó mà định hình ra nhân vật chúng nó đang nghĩ cái gì nữa. Kết luận lại là cái truyện này rất chi là ‘nửa nọ nửa kia’ chẳng phải lướt quá mà cũng chẳng đi sâu tiểu tiết quá, cứ chơi vơi lưng chừng từ đầu đến cuối làm mình chẳng đến mức lên cơn động kinh quắn quéo nhưng cũng không thể ngừng đọc một giây nào. Mình rất ghét truyện cẩu huyết ngược tâm ngược thân vô lý vô tội vạ, đọc chỉ thấy tức chứ đau đớn gì đâu, tất nhiên là Diary in grey tower đúng là một bể máo ngập ngụa luôn nhưng mà tình tiết rất thực, rất hợp lý, đến cái nỗi mà đọc lưng chừng một đứa tôn thờ chủ nghĩa HE là mình chỉ biết ôm mặt thầm nghĩ thôi thế này BE cho nhẹ lòng, nhưng mà nghĩ thế thôi chứ BE thật chắc đau tim mà chết, vẫn HE ạ, chỉ mỗi tội không được trọn vẹn lắm. Dù mang danh nhật kí, nhưng mà có mấy chương cuối mới hao hao nhật kí, cái chất ngôi thứ nhất nó chỉ phát huy được ở mặt này, đó là khiến từng câu từng chữ đều như một lời tự bạch, đơn giản, nhẹ nhàng xiên mình một nhát, tình yêu chỉ khi đơn thuần là sự rung động của hai trái tim trong sáng như nắng trời thì mới đẹp được, chứ khi nó bị cuốn theo lợi ích chính trị, tàn vong chiến tranh thì nó chẳng thể giữ được cái màu sáng tươi vốn có nữa, câu chuyện này không mô tả một tình yêu vượt lên mọi cách trở mà kể về cái cách nó bị khổ đau vật ngã như nào. Mình thích một Alan dạt dào sức sống khát khao theo đuổi đam mê, theo đuổi tình yêu của mình, mà những lúc cậu ấy yếu như sên thì cũng hơi ghét nhưng lại thương nhiều hơn, thực sự từ đầu đến cuối mọi đau khổ cậu ấy phải chịu một phần cũng do sự lựa chọn của cậu ấy, nhưng mà làm điều muốn, yêu người mình yêu, sao mà khổ sở đến trần trụi như thế, nhìn Alan mà tự dưng mất niềm tin với cuộc đời quá, nhiều khi mình chẳng làm gì mà đời cũng chẳng chịu tha cho mình. Mình team sủng công mà nuối tiếc nhất cái truyện này phải kể đến ngược công chưa đủ, phải ngược nhiều vào, ngược thêm tí nữa, cái tính ‘nửa nọ nửa kia’ của truyện ảnh hưởng lên Andemund sâu sắc nhất, sao lắm lúc thông minh mà lắm lúc ngu si chà bá ấy, lắm lúc hi sinh hết mình bảo vệ Alan, mà lắm lúc cứ mặc cho nghịch cảnh tác động không thèm đấu tranh gì cả, mà khổ cái không thể ghét được vì thực ra cũng còn cách gì đâu. Mình lại bị thích Edgar (xong bị bảo là biến thái ;A;) chẳng hiểu sao lại đi thích một nam phụ thậm chí là khi cậu ấy đã làm ra hành động ấy ấy ấy rất là đáng lên án (mặc dù lúc ấy mình đã thầm nghĩ là chỗ này phải ấy mới hợp nhưng chắc tác giả không cho ấy đâu, ấy thì ác quá mà cuối cùng vẫn ấy) -_- nói chung là trừ chuyện ấy, tình yêu của Edgar cao cả hơn Andemund ở chỗ cậu ấy dám quay lưng lại với cả thế giới chỉ để chạy theo tiếng gọi con tim mình, nhưng mà bất hạnh thay cho cậu ấy là phẩm chất đầu tiên của nam chính là phải vừa có giang sơn vừa ôm được mỹ nhân, cậu ấy lại bỏ giang sơn chạy theo mỹ nhân mất rồi, nhưng mà tựu chung thì tại sao đứa chịu khổ nhất vẫn là Alan, whyyyy (ノಥДಥ)ノ︵┻━┻・/ Đến giờ vẫn bị cái kết nó ám, Hàn Quốc Hàn Xẻng quá thể mà T_T Ơ mà đừng hiểu nhầm, mình đang khen mình không hề chê đâu nhé, Diary in Grey Tower thực sự rất hay và đáng đọc, đề cử đề cử ^_^ LAZE *** Trích sơ lược: “Có người nói, chính những chuyên gia mật mã đã làm nên chiến thắng của Thế chiến thứ hai. Họ là một bọn quái đản giữa những thiên tài, họ giải mã điện tín của địch qua sóng vô tuyến, bàn tay họ vươn tới đe dọa yết hầu yếu đuối của Quốc xã, không ai biết về họ, họ chịu sự quản lý của Cơ quan tình báo Anh MI-6, cái nôi mật mã học của chính phủ.” Không phải ai cũng có thể giải được mật mã. Có những mật mã được viết theo cấu trúc mà ngay cả Cơ quan tình báo dành hàng năm trời cũng không thể giải được. Vì thế việc chiêu mộ nhân tài là rất cần thiết. Alan Castor chính là một thiên tài như vậy. Thậm chí cậu có thể giải được mật mã cấp cao. Thế nhưng Alan không thể vào cục tình báo, bởi vì người đàn ông kia chú ý đến cậu. Đó là Andemund Garcia - một người cực kì có vị trí trong cục tình báo. Andemund tìm mọi cách ngăn cản Alan vào cục tình báo. Bởi vì một khi bước vào đó, sinh mạng của Alan sẽ thuộc về tổ quốc, không còn thuộc về cậu nữa. Trong đó ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Bố mẹ Alan cũng dành cả đời ở cơ quan tình báo phục vụ chính phủ, nhưng khi bị nghi ngờ là nội gián, liền bị tổ chức ra tay giết hại. Vì thế Andemund không ngần ngại gạt Alan ra khỏi cuộc sống của mình. Anh sợ rằng nếu như tổ chức biết được sự có mặt của cậu, anh cũng vô pháp kéo cậu khỏi vòng xoáy chiến tranh này. Nhưng Alan rất bướng bỉnh. Đó là lí do cậu và Andemund chia tay. Alan tìm mọi cách để có mật mã trong cục tình báo, giải ra để chứng minh cho Andemund thấy, cậu cũng có thể làm được. Mặc dù cậu hoàn toàn không được biết đến như người giải mật mã, mà phải đứng sau cái bóng của người khác. Đây là đoạn truyện khiến mình ức chế nhất. Bạn của Alan ( tạm gọi là đồ - ảo - tưởng - xấu - xí ) - chính là người trong cục tình báo nhưng không giải được mật mã mà đem về cho Alan giải ấy, vô cùng vô liêm sỉ và thậm chí còn lập mưu hại Alan. :v Đơn giản bạn này cũng thích Andemund và khi được Andemund khen thì lại bắt đầu bật mode ảo tưởng ( mật mã đều là do Alan giải ). Đây chính là người đã khiến Alan phải vào viện tâm thần để “chữa bệnh đồng tính”. Đọc truyện này mình mới biết, ngày xưa ở Anh người ta lại có suy nghĩ cực đoan như vậy về LGBT. Những người bị đưa vào đó đều bị tiêm hormones của nữ giới, khiến cơ thể nguyên bản của họ biến đổi gần như là thành nữ luôn. May mà Alan được Andemund cứu ra kịp thời, nên thoát khỏi kiếp nạn này. Andemund dùng thế lực của mình trừng trị đồ - ảo - tưởng - xấu - xí xong, cục tình báo cũng rất nhanh đã biết đến Alan. Vì thế tất cả mọi cố gắng của Andemund đều xuống sông xuống bể hết, cuối cùng Alan cũng đi theo con đường mà cha mẹ cậu đã chọn trước kia. Để cống hiến hết mình cho tổ quốc. Nhưng hết tiểu tam này thì sẽ có tiểu tam khác. Andemund có vị hôn thê. Và anh cũng không có ý giấu giếm Alan. Alan có ghen không? Tất nhiên là có, nhưng mà Alan rất cường chứ không có nhu nhược đâu nha ( đây cũng là điểm mình thích ở Alan ). Cậu yêu thì yêu thật, nhưng không có nghĩa là sẽ dung túng mà tha thứ tất thảy cho Andemund. Cuộc tình hai trẻ một lần nữa tưởng như lại rơi vào bế tắc và chấm hết rồi thì Andemund ép Alan “ấy ấy” với mình. Truyện kết cấu khá chặt chẽ, tác giả viết lôi cuốn, cốt truyện mới mẻ. Nhưng mà mình vẫn không thể thương yêu Andemund nổi. Vì cuối cùng, anh vẫn chọn cách khóa Alan trong tòa tháp. Lợi dụng Alan để uy hiếp mẹ cậu khi ấy đang ở nước ngoài để bà tiếp tục cung cấp thông tin. Nhiều lúc mình nghĩ rằng liệu Andemund có thực sự yêu Alan không? So với Alan và sự nghiệp của anh, cái nào quan trọng hơn đây? Sự nghiệp của anh ngày càng thăng tiến, mà tâm hồn của Alan lại đang dần dần mục ruỗng trong tòa tháp ấy rồi. Andemund là một kẻ ích kỉ. Anh muốn có tất cả, bao gồm cả Alan. Vì thế anh nói với Alan. Hãy quên tất cả đi, mọi hận thù và khúc mắc trước đây. Bắt đầu lại từ đầu. Andemund muốn tẩy não Alan. ___________________________ “Tôi nói với Andemund, cứ thế này sớm muộn tình cảm của tôi với anh ấy rồi cũng sẽ tiêu tan. Đây không phải lỗi của anh ấy, cũng không phải lỗi của tôi. Chúng tôi sai lầm ở chỗ yêu nhau trong cái thời chiến chinh này. Andemund không trả lời tôi, anh ấy chỉ im lặng cởi quần áo của tôi, tiến vào cơ thể tôi hết lần này tới lần khác, cưỡng bức tôi nói tôi yêu anh ấy. Anh ấy hỏi tôi, nếu có một ngày được rời khỏi đây, tôi sẽ đi đâu? Tôi trả lời sẽ về Bedford, ở nông trại của bác. Andemund suy nghĩ rồi nói: “Không, em không thể bỏ anh được.” … “Andemund bảo tôi rằng tôi chỉ có hai con đường để lựa chọn. Giữ lại ký ức của mình, vĩnh viễn ở lại trong tháp canh này. Hoặc chấp nhận vứt bỏ trí nhớ về mấy năm qua và trở lại với cuộc sống khi trước. Quên trang trại Plymton, quên chiến tranh, quên ‘Mê’ và tất cả.” … “Anh ấy muốn tôi quên mọi chuyện, rời khỏi đây, ở bên anh ấy. “Đây là mưu sát đấy, anh yêu.” tôi nói với anh ấy. Anh ấy chỉ đáp: “Anh yêu em, Alan.” … “Anh ấy nói: “Alan, em thực sự không còn yêu anh nữa rồi.” … “Đám lính gác dưới lầu sững sờ khi thấy tôi. Họ bao vây tôi, tôi lệnh cho họ chuẩn bị xe và tiền. Andemund ghì chặt vai tôi, tay kia phác một cử chỉ khó hiểu. Sau ám hiệu của anh ấy, gã lính gác đứng gần nhất nổ súng bắn tôi. Ký ức cuối cùng của tôi là bầu trời màu lam xám quay tít trên đầu và ống khói cao chót vót của nhà xưởng phía xa. Tôi ngã xuống cỏ. Andemund ôm tôi, dán mặt trên mặt tôi, máu trên người anh ấy nhuộm đẫm áo tôi. “Alan, anh xin lỗi.” Anh ấy nói: “Chúng ta sẽ ra ngoài, nhất định anh sẽ đưa em ra ngoài. Quên chuyện này đi, để chúng ta bắt đầu lại lần nữa.” ____________________________ Thế là Alan mất đi toàn bộ kí ức. Một lần nữa Andemund tìm cậu. Nói cho cậu biết. Anh biết cậu. Họ lại bắt đầu một lần nữa. Mọi yêu ghét xưa kia, chỉ còn Andemund nhớ. Còn Alan đã quên rồi. Thực ra người mình thương nhất truyện không phải là Alan hay Andemund, mà chính là anh họa sĩ bạn của Alan. Anh là gián điệp của quân Đức, nhưng rất yêu Alan. Khi tổ chức ra lệnh thủ tiêu Alan, anh đã lên tiếng ngăn lại. Cuối cùng khi biết không ngăn nổi nữa, anh quyết định về Anh, dùng phương thức cực đoan nhất để nói cho Alan biết, anh yêu cậu. “Alan, tôi thua vì vĩnh viễn không đủ nhẫn tâm với cậu.” “Alan, tôi thích đôi mắt màu lam xám của cậu, chúng khiến tôi nhớ đến bầu trời nước Anh yên ả… Tôi luôn hy vọng rằng khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ cùng đi ngao du. Dù cậu không nhớ mình là ai, không nhớ tôi là ai, thậm chí không làm được một phép tính đơn giản tôi cũng muốn đưa cậu đi… đến những nơi chúng ta từng mơ mà chưa có cơ hội đến… chân núi Alps, bình nguyên Nga đầy hướng dương rực rỡ, rồi vườn nho bên bờ sông Rhine… tôi sẽ lại vẽ cậu.” “Edgar bưng hai má tôi, hôn tôi. Nụ hôn dài mê mải, không mang chút nào hơi thở thô bạo cưỡng đoạt như trước. Rốt cuộc cậu ấy buông tôi ra, chỉ về phía cầu thang, nói: “Đi đi, Alan.” (*) ------------------------- Cuối cùng tất cả đều không có hạnh phúc. Mặc dù mình không thích ngược thụ quá nhiều (mình đảng thụ khống) nhưng thực sự “Nhật ký tháp bụi” là một bộ rất đáng đọc đấy. Vì không chỉ ngược thụ, nó ngược đều tất cả mọi người. Giọng văn edit cũng rất hay, thoải mái, phù hợp không khí truyện. Độ dài vừa phải, chỉ khoảng 40 chương. Mình nhiệt liệt đề cử nhé. (*): Trích dẫn từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hàn Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Tháp Bụi (Diary in Grey Tower) của tác giả Không Đăng Lưu Viễn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại của tác giả Sercet: Để thuận tiện hơn cho quý đọc giả, chúng tôi giới thiệu truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại của tác giả Sercet, thuộc thể loại Huyền Huyễn - Xuyên Không - Đam Mỹ - Cổ Đại. Nhân vật chính là một người trẻ tuổi đã qua đời và tái sinh vào thế giới quyền lực, nơi mà sức mạnh là tất cả. Trong hành trình này, anh gặp được Y - người cứu mạng anh và trở thành người đàn ông luôn sủng ái anh. Tuy nhiên, tình yêu và lòng phản bội đều có thể tồn tại, và anh phải chịu đau khổ vô tận. Anh hận Y cay đắng tới cùng, và với cả đời này, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tội ác của Y. Ngoài ra, độc giả yêu thích thể loại đam mỹ còn có thể tìm đọc các truyện khác như Nhất Kiếm Sương Hàn hoặc Thái Tử Dục Quốc. *** Tóm tắt Tác phẩm xoay quanh nhân vật chính là một người trẻ tuổi đã qua đời và tái sinh vào thế giới quyền lực, nơi mà sức mạnh là tất cả. Anh gặp được Y - người cứu mạng anh và trở thành người đàn ông luôn sủng ái anh. Tuy nhiên, tình yêu và lòng phản bội đều có thể tồn tại, và anh phải chịu đau khổ vô tận. Anh hận Y cay đắng tới cùng, và với cả đời này, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tội ác của Y. Review Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại là một tác phẩm đam mỹ cổ đại có nội dung hấp dẫn và lôi cuốn. Tác phẩm khai thác đề tài tình yêu, thù hận và sự phản bội một cách sâu sắc và tinh tế. Nhân vật chính là một người trẻ tuổi thông minh và tài giỏi, nhưng lại phải chịu nhiều đau khổ do sự phản bội của người mình yêu. Anh đã phải trải qua những giây phút tuyệt vọng và đau đớn nhất, nhưng cuối cùng, anh cũng tìm được con đường giải thoát cho bản thân. Tác phẩm được viết với văn phong mượt mà và lôi cuốn. Các tình tiết được đan xen một cách khéo léo, khiến người đọc không thể rời mắt khỏi câu chuyện. Đánh giá Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại là một tác phẩm đam mỹ đáng đọc. Tác phẩm mang đến cho người đọc những cảm xúc chân thực và sâu sắc về tình yêu, thù hận và sự phản bội. Điểm cộng Nội dung hấp dẫn và lôi cuốn Nhân vật chính được xây dựng một cách chân thực và đáng đồng cảm Văn phong mượt mà và lôi cuốn Điểm trừ Một số tình tiết có thể gây ra tranh cãi Lời khuyên Tác phẩm phù hợp với những độc giả yêu thích thể loại đam mỹ cổ đại. Mời các bạn mượn đọc sách Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại của tác giả Sercet.
Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên của tác giả Mộc Tô Lí: Thể loại: Cổ Đại, Đam Mỹ, Linh Dị, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn Giới thiệu: Tà ma tràn ngập thế gian, mà nơi trú ngụ nhiều nhất chính là thành Chiếu Dạ, hơn phân nửa đều ở tại nơi này. Một nửa còn lại thì sao? Nửa còn lại đều đã vong hồn dưới tay của thượng tiên Tiêu Phục Huyên tại Bắc Vực của Thương lang, cũng là nơi thượng tiên cai quản. Còn có một tồn tại đặc thù khác, chính là Ô Hành Tuyết, thành chủ của Chiếu Dạ, đã bị cầm tù 25 năm và vẫn còn tồn tại. *** Giữa năm Thiên Thù, Miện Châu đại tuyết. Biển Vô Đoan tuyết phủ kín mười vạn dặm, phủ đến cả Thương Lang Bắc Vực. –––– Nơi này quá lạnh, chỗ nước đọng cũng nổi lên một lớp băng mỏng. Ô Hành Tuyết đứng trên một cái cây chết dưới nước, rửa đi vết máu trên tay. Đôi tay mảnh mai trắng tinh kia, không có một chút sức sống, dường như chỉ trêu chim trong điện ngọc, thưởng hoa nơi Tiên Đô. Nhưng cách đây không lâu, hai ngón tay đó đã trực tiếp xé vài cái đầu. Cho nên hắn rửa thật cẩn thận, không có ý định mở miệng, người bên bờ biển cũng không dám mở miệng. Nín thở như vậy thật lâu, rốt cuộc bọn họ chờ được một câu. "Năm nay là năm nào?" – Ô Hành Tuyết hỏi. Giọng nói xuyên qua mặt nước mênh mông, có chút mơ hồ. Người bên bờ biển phản ứng một lúc, vội vàng đáp: "Thiên Thù năm thứ 25." Ô Hành Tuyết ngửi ngửi ngón tay đã rửa xong, rốt cuộc đảo mắt nhìn qua: "Thiên Thù?" "Đúng vậy, Thiên Thù." "Thiên Thù......" – Ô Hành Tuyết nhỏ giọng lặp lại niên hiệu xa lạ. Người đáp lời vội nói: "Tiên môn bách gia đã thay đổi." "Ha." Ô Hành Tuyết rũ tay, theo động tác, có tiếng kim thạch khẽ cọ xát leng keng. ......!Giống như một chuỗi khoá xiềng xích. Mấy người bên bờ biển phản ứng cực mạnh với âm thanh này, da đầu đều tê rần. Bọn họ cẩn thận nhìn người dưới nước. Chỉ thấy Ô Hành Tuyết một thân thương thanh tố y, giống như hoà vào sương mù lạnh lẽo. Nhưng bất luận là cổ tay giữa tay áo, hay là xương mắt cá lộ ra do chân trần, đều tái nhợt sạch sẽ, không thấy bóng dáng xiềng xích. Mà tiếng leng keng này vẫn tồn tại chân thật. Có người nhỏ giọng lầm bầm: "Tiếng động này là ––––– " "Suỵt! Có bệnh? Ngươi lại mỏ nhọn hỏi trước mặt? Tìm chết cũng đừng kéo bọn ta theo!" Người cắt ngang sợ vị kia dưới nước nghe thấy, quát mắng cũng chỉ dùng giọng hơi. Đáng tiếc vẫn bị nghe thấy. "Là cái gì?" – Ô Hành Tuyết hỏi, "Đừng ngừng lại, tiếp tục nói." Mọi người bên bờ biển ngừng hô hấp, nuốt nuốt nước miếng, ngón tay rũ bên người run rẩy cực nhẹ: "Không......!Không! Bọn ta......!bọn ta chưa nói cái gì cả, thật sự chưa nói gì cả." Người đời đều biết, Thương Lang Bắc Vực là nơi khiến người sợ hãi hơn cả động quỷ. Quỷ quái trên thế gian không sợ báo ứng không sợ tiên phật, duy nhất chỉ sợ chết tại nơi này. Tà ma bị giam cầm tại nơi này, đều sẽ bị đóng bởi tầng tầng lớp lớp thiên toả. Nhìn không thấy cũng không giải được, đại diện cho trời cao trách phạt. Ngắn thì một ngày dài thì một năm, tà yêu bị đóng nhất định sẽ chịu tra tấn chịu không thấu, hồn phi phách tán, linh nhục câu diệt. Vì vậy, Thương Lang Bắc Vực tại biển Vô Đoan này trên không trung lơ lửng 513 năm, chỉ có vào không có ra. Ngoại trừ ma đầu Ô Hành Tuyết. Hắn là người duy nhất bị đóng lại đây 25 năm, vẫn sống sót như cũ. Ma đầu như vậy, hiện tại treo một thân xiềng xích vô hình, nhỏ giọng nói "Tiếng leng keng này là cái gì, người nói cho ta nghe một chút", ai dám thật sự nói tiếp? Tĩnh mịch chậm rãi tràn ngập trong sương mù lạnh lẽo. Người bên bờ biển thật cẩn thận liếc mắt một cái, lập tức thấy Ô Hành Tuyết nghiêng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm, không nói một lời. Nhất thời lạnh run từ đầu đến chân. Tiêu rồi. Chủ nhân âm tình bất định này lại bắt đầu rồi. Trong lòng mọi người nói. Thật ra trần đời đều biết vị ma đầu này trông cũng không doạ người. Ngược lại, hắn được sinh ra với tướng mạo khá tự phụ, giọng nói rất dễ nghe, bộ dáng cũng cực kỳ dễ nhìn, đặc biệt là gương mặt. Đuôi mắt hắn hơi cụp xuống, từ trên cao nhìn xuống, giống như mực vừa đông lại trong hồ băng. Nhưng như vậy thì sao? Đừng nói những thuộc hạ tà ma hung thần ác sát này, ngay cả Linh Đài thập nhị tiên trước kia, hắn cũng nói giết liền giết. Ai lại không sợ? Hắn nói chuyện, sợ. Hắn không nói chuyện, cũng sợ. Nghiêng đầu một lần nữa như thế, lại con mẹ nó càng muốn mạng! Mọi người mồ hôi lạnh ròng ròng. Một lúc sau, người nói sai đầu tiên thân thể run lên, không thể kìm lại: "Thành chủ, thành chủ ta sai rồi. Là ta nói không lựa lời, ta không nên nhắc đến khoá......!Phỉ phui! Tóm lại ta không nên! Ta thật là, ta thật là ––––– " Hắn lâu vết máu bên miệng mình, đang định hạ chú phát tàn nhẫn thề độc. Lập tức nghe Ô Hành Tuyết nói: "Ngươi sai chỗ nào rồi, ta không rõ." "......" "Còn có, ngươi gọi ta là thành chủ?" "......" Đệt. Từ thành chủ này làm sao với ngươi, cũng không thể gọi? Mấy người ở bờ biển bị tầng tầng chất vấn làm cho muốn điên rồi. Nhưng bọn họ không biết chính là, vị trên cây kia thật sự đã sớm sụp đổ rồi ––––– Ô Hành Tuyết điềm tĩnh, trong lòng lại sóng lớn ngập trời. Nhớ nhung suy nghĩ chỉ có bốn chữ: Sao lại như vậy! Hắn chỉ ngủ ngon một giấc, làm sao lại ở trong thân thể người khác??? Rõ ràng một khắc trước, hắn vẫn là Thước Đô vương công hiển quý. Mới vừa gác lại ngọc mỹ tửu ở Khúc Thuỷ yến, khoác áo choàng hồi phủ. Thước Đô lập tức đổ tuyết hai ngày không ngừng, đường hơi khó đi. Hắn thân cao, gã sai vặt cố giương dù hết sức, xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn không thấy đường, giành lấy dù tự mình che, lại đặt ngọc lô vào trong tay áo. Làm cho gã sai vặt một đường thụ sủng nhược kinh. Người trong phủ sớm chuẩn bị sẵn một bình nước nóng, thật sự ấm áp, thế cho nên hắn vừa vào cửa lập tức buồn ngủ. Hắn nhớ rõ chính mình tiện tay vớ một quyển thoại bản dân gian, tựa mép giường lật xem. Ngoài cửa sổ, chim sẻ đông đậu trên chuông gió, leng keng rung động. Hắn nghe, nhìn, không biết như thế nào lại chống đầu ngủ mất...... Đến lúc bị tiếng người ồn ào bừng tỉnh, mở mắt ra, lập tức phát hiện chính mình đã tới cái chỗ quỷ quái –––––– Bốn phía mặt nước mênh mông, sương mù đầy trời. Trong nước chỉ có một gốc cây khô, lẻ loi đứng đó. Dưới nước lờ mờ, đều là cành cây trắng xanh. Mới đầu hắn cho rằng, đó là do Thước Đô thịnh hành một thời gian loại san hô trắng. Nhìn kỹ mới biết, tất cả kia đều là cánh tay người. Tất cả đều là cánh tay...... Mà hắn đứng trên cành khô có thể gãy bất cứ lúc nào, để chân trần không có điểm tựa. ...... Còn có gió thổi hắn. Còn lắc lư. Còn tay đầy máu. Trời biết một chớp mắt kia, hắn có bao nhiêu muốn mắng người. Trong thi thư thoại bản người chợp mắt đều là "Chợt mơ về thời niên thiếu", đến hắn lại thành "Quỷ thượng thân". Ờ, sai rồi. Là hắn thượng thân quỷ. Nhờ phúc của đám vạ miệng kia, hắn chưa kịp nói sai lời, đã lập tức minh bạch được điểm quan trọng nhất ––––– Nơi quỷ quái này gọi là Thương Lang Bắc Vực, là nơi chuyên giam giữ ma đầu. Hắn chính là ma đầu bị khoá kia. Mấy tên bên bờ biển kia dường như từng là thuộc hạ của hắn, trong đó có một tên lúc xông tới, trong tay còn kéo theo nửa cái thi thể máu chảy đầm đìa, mặt vô cảm đá xuống nước. Có thể thấy được không phải là người lương thiện. Bị người như vậy vây quanh, hắn có thể nói "Ta không phải nguyên chủ" sao? Nói rồi, mấy tên thủ hạ vừa thành khẩn vừa sợ hãi kia mặt sẽ biến sắc tại chỗ, xé hắn thành hai mảnh, ném hắn vào vũng nước đọng này. Cho nên hắn đành phải vừa rửa máu trên tay, vừa cân nhắc nương theo bọn họ mà nói. Kết quả nương nửa ngày, lại nương ra "Thành chủ ta sai rồi", "Thành chủ, ta câm miệng" và "Phỉ phui". Muốn mạng mà. ––––– Trong lòng hắn tự tính toán, bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh ồn ào. Cách vách núi dày như sắt khó mà nghe rõ, nhưng vừa nghe, chỉ cảm thấy có vô số người vây quanh bên ngoài, rút đao kiếm. Xen lẫn còn có tiếng người, mơ hồ có thể nghe thấy "Còn chờ cái gì" "Ma đầu kia" linh tinh chữ nghĩa. Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy một tiếng coong keng chấn vang. Huyền thiết và hắc thạch vỡ vụn ào ào lăn xuống, hồ băng âm trầm vô biên chấn động điêu cuồng kịch liệt –––––– Điên đến cành cây gần nhất Ô Hành Tuyết đang chống đỡ. "......" Mấy tên thuộc hạ bên bờ biển nghe thấy động tĩnh bên ngoài vách núi, nhíu chặt mi tâm, sắc mặt khó coi. "Nghe không tốt." "Tiên môn bách gia dự tính đều tới." "Tới đương nhiên là sẽ tới, bọn họ không phải trước sau như một xem Thương Lang Bắc Vực này như mạng sao?" "Lời là nói như thế, trên đời còn một nơi cuối cùng có thể kinh sợ tà ma uế vật, có thể không xem như mạng sao." "Ha, vậy thì làm sao, còn không phải tất cả đều tới rồi." Đùng đoàng! Lại một tiếng, vách núi vẫn giống như sắt đúc, nhưng chấn động lại càng ngày càng lợi hại. "Không được, cứ theo tiến độ này, bọn họ rất nhanh sẽ vào được! Thành chủ, chúng ta –––––– " bọn thuộc hạ quay đầu lại, giọng nói ngưng bặt. Lập tức thấy Ô Hành Tuyết rũ mắt, ngón tay đang nắm một đoạn cành khô khác. Thuộc hạ: "?" "Chúng ta cái gì, tiếp tục nói." – Ô Hành Tuyết dường như chỉ là bẻ lấy thưởng thức, nhìn hai mắt lập tức thấy mất hứng, tuỳ tiên ném vào trong nước. Bọn thuộc hạ nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm nhánh cây đã chết lặng lẽ trôi trên mặt nước, vẻ mặt có chút kinh hãi. Rốt cuộc người đời đều biết, tất cả nhưng vật đã qua tay đại ma đầu này, dù chỉ là một giọt nước, đều đáng sợ. "Chúng ta......" – Thuộc hạ liếm liếm môi, ánh mắt vẫn nhịn không được liếc nhìn nhánh cây đó, "Chúng ta nhanh chạy khỏi nơi này." "Không sai, thành chủ. Thương Lang Bắc Vực này hai ngày chợt nổi lên dị tượng, người đời đồn đãi nói là đã tận số rồi. Tiên môn bách gia sợ nơi này sụp đổ, đương nhiên là không ngồi yên được, mã bất đình đề toàn bộ đều tới." (马不停蹄 Mã bất đình đề: Ngựa không dừng vó; tiến tới không ngừng (ví với không ngừng tiến bộ) Một nửa là muốn tận lực cứu sống. Một nửa là sợ hãi ma đầu bị khoá bên trong còn chưa có chết hẳn. Dưới loại tình huống này, hai bên nếu gặp nhau, thật sự chính là một trận đánh ác liệt. Mấy người trong đám thuộc hạ ngẫm lại liền thấy đau đầu. Bọn họ đang muốn thúc giục, lại nghe Ô Hành Tuyết mở miệng: "Cho nên các ngươi hoảng loạn cuống quít như vậy, là vì đánh không lại?" Thuộc hạ: "......" Cái đó không thể gật đầu. "Thành chủ, đám con cháu tiên môn bên ngoài đó căn bản không đáng nhắc tới." – Tên nhiều tuổi nhất kia nói. Người bên cạnh hắn trầm mặc hai giây nhìn hắn chằm chằm: "?" "Nhưng thật ra bản thân Thương Lang Bắc Vực này." – Hắn nhìn lướt qua khắp nơi, "Đều nói nơi này mấy ngày liền có dị tượng, là cung cấp nuôi dưỡng linh khí. Lời này hẳn không sai, nếu không chỉ bằng bọn ta cũng không vào được nơi này. Chỉ là nơi này, năm đó cũng là từ vị kia......!vị kia Thiên Túc thượng tiên quản." Mấy chữ "Thiên Túc thượng tiên" kia hắn nói nhanh như bay lại hàm hồ, nhưng vẫn bị người bên cạnh củng một giò. "Hắn và Tiên Đô đều đã chết, ngươi một hai phải nhắc đến trước mặt thành chủ?" – Bọn họ xuyên qua bờ hồ bao la, trộm ngắm Ô Hành Tuyết một cái, ép tiếng nói tới gần như không nghe thấy. "......" Ô Hành Tuyết trong lòng lại nói, lại là sắc mặt trắng bệch lại bộ dáng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra. Vị Thiên Túc thượng tiên kia vời ta, không, với nguyên thân này của ta có bí mật gì? Lại nhìn ta như vậy. Ô Hành Tuyết rất muốn bắt tên thuộc hạ kia tiếp tục nói, để hiểu rõ ngọn nguồn. Nhưng ngại thân phận, chỉ có thể từ bỏ. Hắn cũng không phải nguyên chủ bị khoá ở đây, không thể làm gì khác. Chỉ có thể nghe danh xưng xa lạ kia, lặng im, thờ ơ. Thuộc hạ lại nhìn hắn một cái: "Tóm, tóm lại, tuy rằng vị kia chết từ lâu, nhưng nơi quỷ quái này nói không chừng còn hậu chiêu của hắn sót lại, bị mắc kẹt lại thật không tốt." "Đúng vậy." "Cho nên thành chủ à, chúng ta chạy nhanh thôi!" Ngữ khí của bọn họ nôn nóng khẩn thiết, gần như tận tình khuyên bảo. Thành chủ của bọn họ cũng cảm thấy rất có đạo lý, có thể gật đầu đáp ứng. Nhưng thành chủ lúc này có một vấn đề cấp bách hơn. Muốn hỏi, tiền đề là làm cách nào không tổn hại thân phận ma đầu, để người khác đem hắn từ chạc cây này đi xuống? Ô Hành Tuyết nhìn thoáng qua hồ sâu dưới chân, lại nhìn về phía bờ biển. Vài tên thuộc hạ trông mông nhìn hắn, chờ một mệnh lệnh. Hắn lược nghĩ một lúc, nâng tay lên. Hơi cong ngón trỏ chọn mấy tên ở bờ biển kia, điểm trúng một tên tương đối thuận mắt. "Ngươi lại đây." – Tiếng nói hắn vẫn như cũ không nhẹ không nặng. Tên bị điểm trúng run lên một chút, không rõ nội tình mà cứng đờ ở đó. "Ta?" "Ừm." "Thành chủ ta, ta lại nói sai lời nào sao? Ta vừa nãy không có mở miệng." Ô Hành Tuyết: "......" Hèn nhát. "Lại đây." – Hắn nhỏ giọng lặp lại một câu, rũ ngón tay đang chỉ người kia. Trong động tác, nhưng xiềng xích vô hình lại phát ra tiếng leng keng vang vọng. Tên bị điểm trúng kia không dám hỏi nhiều, tê da đầu, nhấc chân lập tức bước lên hồ nước lặng, một bước trăm trượng. Chỉ trong tích tắc, đã đến trước cái cây chết. "Thành chủ." Hắn vừa muốn đặt chân lên cái cây, lại nghe thấy một tiếng vang lớn! Vô số kiếm khí từ tám hướng lao đến, mang theo hàn ý của phong tuyết ười vạn dặm nơi Thương Lang Bắc Vực. Hắn duỗi tay về phía Ô Hành Tuyết nháy mắt tay biến thành một làn sương máu, cả người thật mạnh bị đẩy trở lại bờ biển. Chỉ một thoáng, cự trận hồ băng, sóng triều dữ dội. Ô Hành Tuyết chỉ cảm thấy kiếm ý băng lạnh nghênh diện quét tới, hắn theo bản năng nhắm mắt. Lúc mở mắt, lại thấy một đoá vương liên kim sắc đủ bao vây toàn bộ Thương Lăng Bắc ngục ầm ầm mở ra dưới chân hắn. Hắn lờ mờ nhìn thấy bên trong hoa tuyết và kim sắc là một hư ảnh tay cầm cự kiếm. Người nọ vóc dáng rất cao, trên xương vành tay phải có ba chiếc khuyên tang màu đen, sắc bén lộ ra sát khí tận trời, gương mặt lại như quan ngọc. Giống như gió trời nơi biển Vô Đoan mang theo mùi sắt lạnh. Hắn ở trong gió trời hư vô kia quay đầu nhìn về phía Ô Hành Tuyết, bên dưới tai nơi hợp với gân cốt ở cổ có một dấu kim ấn thoáng ẩn thoáng hiện. Đó là một chữ "Miễn". Người đời đều biết, Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên nhận trời ban chữ "Miễn". Miễn, tức Xá, trăm tội toàn tiêu. ____________________ Tác giả có lời muốn nói: Tôi đến đây! Ô Hành Tuyết thụ, không được phản đối ~ Văn án đang xem xét, mọi người đọc chính văn trước nhé ~ Ngoài ra, đừng mong đợi quá nhiều, bởi vì tôi nghiêm túc thật sự viết một bộ cổ đam, có thể không hay lắm, cảm tạ ~ Yêu mọi người!. Mời các bạn mượn đọc sách Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên của tác giả Mộc Tô Lí.
Ngạo Mạn
Tóm tắt, Review và Đánh giá sách Ngạo Mạn của tác giả Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác: Cố chấp bình tĩnh điên cuồng nhưng yêu chiều thụ vô điều kiện công X tính tình kém mà kiêu ngạo thụ Phương Bạch Cảnh đụng phải một gã điên, y đẹp trai hơn một chút, có tiền hơn một chút, quyền thế hơn một chút so với những kẻ điên khác. Cậu lần đầu chạm mặt Phó Phong là ở bữa tiệc mừng công, bị xúi bẩy kính rượu với y. Phương Bạch Cảnh cong môi, nâng chén rượu tự ý mà cụng vào ly rượu của Phó Phong. Dưới tiếng vang giòn giã, cậu chứng kiến Phó Phong nâng mắt lên nhìn mình. Lần thứ hai gặp phải Phó Phong, y cầm một phần hợp đồng cùng chi phiếu, thả xuống trước mặt Phương Bạch Cảnh. Phó Phong nhìn cậu nói: “Ở bên tôi.” Y nói chính là ở bên, không phải bao nuôi. Phương Bạch Cảnh thì cười lạnh hất tách cafe trước mặt vào mặt y, thần sắc Phó Phong không thay đổi, lặp lại lần nữa: “Ở bên tôi.” Sau đó, Phương Bạch Cảnh mới biết được, Phó Phong chỉ là thông báo, chứ không phải thương lượng với cậu. Cậu từng thử trốn, thử phát điên mất kiểm soát*, dưới tình huống cực đoan còn thử giả tự sát. Song Phương Bạch Cảnh phát hiện, Phó Phong chính là đồ thần kinh chính gốc. *Nguyên văn 歇斯里底 (Hysteria): một rối loạn tâm thần phát sinh từ sự lo âu dữ dội. Bệnh nhân mất kiểm soát đối với hành vi và cảm xúc của mình và nó thường đi kèm với cơn co giật đột ngột bất tỉnh với những cơn kích động cảm xúc. Nhưng nếu cậu ngoan ngoãn ở bên cạnh Phó Phong, thì y sẽ chiều cậu vô điều kiện. Cậu đưa ra bao nhiêu yêu cầu vô lý, Phó Phong cũng đều thỏa mãn. Phương Bạch Cảnh: Vậy sao mình không thoải mái mà tận thú yêu đương nhỉ? *** Tóm tắt: Phương Bạch Cảnh là một nhà thiết kế trẻ tài năng, nhưng tính tình lại kém cỏi và kiêu ngạo. Trong một lần đi dự tiệc, cậu gặp gỡ Phó Phong, một doanh nhân thành đạt và quyền lực. Phó Phong đã ngay lập tức bị Phương Bạch Cảnh thu hút, và quyết tâm chiếm lấy cậu bằng mọi giá. Phương Bạch Cảnh ban đầu phản đối Phó Phong, nhưng dần dần bị sự kiên trì và chiều chuộng của y cảm hóa. Cậu bắt đầu mở lòng mình với Phó Phong, và họ dần dần nảy sinh tình cảm. Review: Ngạo Mạn là một câu chuyện ngôn tình hiện đại sủng ngọt với những tình tiết hài hước và lãng mạn. Truyện kể về hành trình từ ghét bỏ đến yêu của Phương Bạch Cảnh và Phó Phong. Phương Bạch Cảnh là một nhân vật thú vị và đáng yêu. Cậu có tính cách hài hước, nhưng cũng rất ương bướng và kiêu ngạo. Phó Phong là một nhân vật thâm tình và ấm áp. Y yêu Phương Bạch Cảnh vô điều kiện, và luôn sẵn sàng làm mọi thứ để khiến cậu vui vẻ. Cốt truyện của truyện khá hấp dẫn với những tình huống bất ngờ và kịch tính. Truyện có nhiều tình huống hài hước, giúp người đọc giải trí. Đánh giá: Ngạo Mạn là một câu chuyện ngôn tình sủng ngọt đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu và cốt truyện lôi cuốn. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Truyện rất hay, nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Phương Bạch Cảnh dần dần mở lòng mình với Phó Phong. Họ là một cặp đôi rất xứng đôi." Ý kiến 2: "Truyện khá sến nhưng cũng rất ngọt ngào. Mình thích nhất là những màn sủng ngọt của Phó Phong dành cho Phương Bạch Cảnh." Ý kiến 3: "Truyện có một số tình tiết hơi phi logic nhưng nhìn chung vẫn rất đáng đọc. Mình sẽ recommend truyện này cho những bạn thích truyện ngôn tình sủng ngọt." Điểm cộng: Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật đáng yêu, dễ thương Cốt truyện hài hước, lãng mạn Điểm trừ: Một số tình tiết hơi phi logic *** Cậu chính là muốn làm cho Phó Phong không thoải mái! Trường quay dưới mặt trời gay gắt như thể lò hấp, mấy chiếc camera to lớn được quay phim khiêng trên vai, ống kính đồng loạt nhắm thẳng vào nam nữ chính tại trung tâm. Trời đã nóng bức như vậy, lại còn quay phim cổ trang, trên thân hai người đều mặc đồ diễn vừa dày lại nặng, rõ ràng nóng muốn chết, trên mặt vẫn phải tỏ ra vẻ bình thản ung dung. Đạo diễn cầm một tờ báo, che trên trán mình, nâng loa hô: “Nào nào! Tiến lên mấy bước đi...... Ngay lúc này, rút đao!” “Chậc!” Nam chính phản ứng chậm nhịp, đạo diễn lấy tờ báo quạt quạt, vô tác dụng, gió thổi ra rất oi bức. Gã nâng tay lên hô, “Cắt cắt! Lại một lần nữa!” Dứt lời, gã cẩn thận nâng mí mắt nhìn nhìn đám người Phương Bạch Cảnh đang chờ, thương lượng với cậu: “Bạch Cảnh cậu chờ thêm một lát nhé, không sao chứ?” Trên người Phương Bạch Cảnh cũng mặc trang phục diễn, vây quanh cậu có rất nhiều trợ lý mà đạo diễn cung cấp cho. Cậu lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ.” Đạo diễn nghe cậu nói như vậy, khẽ thở phào. Hôm nay gã lỡ gọi tiểu tổ tông này đến chờ diễn sớm, thời tiết nóng đến thế, nam nữ chính còn chưa quay qua nổi cảnh này, gã rất sợ Phương Bạch Cảnh chờ khó chịu, lại về thủ thỉ bên gối, thì đoàn phim này trực tiếp thành Vương thị phá sản khi trời lạnh mất*. *Nguyên văn 天凉王破 ( thiên lương vương phá) : Câu này là giản lược của cụm “Trời lạnh rồi, khiến Vương thị phá sản thôi” nhé. “Bạch Cảnh.” Trợ lý Kỷ Vĩ Nhạc của Phương Bạch Cảnh bưng chậu nước đá từ ban hậu c ần sang, kê bên chân Phương Bạch Cảnh, hỏi, “Có dễ chịu hơn không?” “Cũng được.” Bởi trời nóng, ngữ khí của Phương Bạch Cảnh bất giác lộ ra vài phần bực dọc, song cậu không có thói quen nổi cáu vì công việc với người khác, chỉ tự bực bội cầm quạt điện loại nhỏ thổi. Trang phục quá nặng nề, Phương Bạch Cảnh không kiên nhẫn kéo kéo cổ áo, làn da trắng đến chói mắt chợt hiện ra. Nhưng Phương Bạch Cảnh như chợt nhận ra điều gì, luống cuống tay chân mà kéo trang phục lên, vết đỏ dưới xương quai xanh còn chưa kịp lộ ra, đã bị cậu kịp thời che khuất. Đồ thần kinh! Phương Bạch Cảnh lại nhịn không được mắng Phó Phong một câu trong lòng. Cậu lần này diễn một tiểu thiếu gia trời sinh yếu ớt nhiều bệnh, quần áo trên thân còn dày hơn mấy lớp so với người khác. Phương Bạch Cảnh không nỡ để cô bé bên cạnh quạt gió giúp mình mãi, đưa tay lấy cái quạt trong tay cô, rầu rĩ không vui nói: “Để tôi tự làm.” Cậu che đến mức có chút ngộp khí, ấn đường vì bực bội mà hơi hơi nhíu lại. Cô gái nhìn đến ngây người, đỏ mặt đưa cây quạt đến tay Phương Bạch Cảnh. Cô không nhịn được, lại trộm quan sát  Phương Bạch Cảnh một cái. Bộ dáng nhíu mày Phương Bạch Cảnh không khiến người ta cảm thấy rằng cậu đang nổi giận, sau đó né tránh thật xa, thoạt nhìn chỉ như đang hơi giận dỗi. Vì còn phải quay, trên mặt Phương Bạch Cảnh có trang điểm. Làn da của cậu vốn rất đẹp, phấn nền chỉ đánh một lớp mỏng, nhìn tựa như mặt mộc. Để càng khớp với vai diễn, MUA* che bớt đôi môi nguyên bản đỏ thắm của cậu đi, lại kẻ thêm hàng mày đơn giản tinh tế. *MUA: Make up artist – Nghệ sỹ trang điểm. Phối hợp với phim trường gạch đỏ, thoạt nhìn liền thấy Phương Bạch Cảnh thật giống như thiếu gia thế gia xinh đẹp ngọc ngà sang quý bước ra từ tiểu thuyết. Phương Bạch Cảnh phát giác tầm mắt của cô, mặt giãn ra cười cười, khuôn mặt cô gái lại càng đỏ hơn. Cậu còn chưa cười xong, bả vai đã bị Kỷ Vĩ Nhạc đẩy đẩy mang ý cảnh báo. Phương Bạch Cảnh chẳng nề hà liếc xéo một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng: “Sao anh chẳng có tý tiền đồ nào thế! Sợ cái gì!” Dù rằng đồ thần kinh Phó Phong này khẳng định có nhét gián điệp vào đoàn phim, nhưng Phương Bạch Cảnh cảm thấy, cười một cái thôi mà, không đến mức có một chuyện cỏn con cũng báo cáo với Phó Phong. Thời gian chờ dài, ánh sáng mặt trời có chút chuyển lệch, bóng râm Phương Bạch Cảnh nguyên bản đang ngồi vô cớ bị chiếu đến phát nóng. Dưới mông cậu chính là đạo cụ xe lăn của đoàn phim. Điểm duy nhất Phương Bạch Cảnh vừa lòng với vai diễn này chính là có chiếc ghế dựa, cũng không biết là dùng gỗ loại cây nào để làm ra, hiệu quả không khác biệt mấy với xe lăn bình thường, có thể tự điều khiển đi tới đi lui. Phương Bạch Cảnh xoay ghế dựa dịch lên phía trước, một lần nữa trốn được vào trong bóng mát. Cậu mượn cớ đuổi mớ trợ lý đạo diễn giao cho mình, chỉ để Kỷ Vĩ Nhạc lại bên người. Kỷ Vĩ Nhạc là theo cậu từ khi mới debut, Phương Bạch Cảnh là dạng chuyên bắt nạt người nhà, lúc sai phái hắn tuyệt đối không khách sáo. Cậu lười biếng ngồi trên xe lăn, hối thúc Kỷ Vĩ Nhạc nói: “Mau đem chậu đá tới đây đi, tôi sắp bị hun đến cảm nắng rồi đây!” Kỷ Vĩ Nhạc hết lòng hết dạ mà lôi chậu đá đã tan không ít lại, còn đi lấy chai nước đá cho Phương Bạch Cảnh. Lưng áo hắn ướt đẫm, bất đắc dĩ thở dài nói: “Tổ tông ơi, trời nắng thế này, cậu khăng khăng đòi nhận kịch bản này để làm gì thế?” Phương Bạch Cảnh uống ngụm nước đá lạnh thấu tâm can, kéo kéo tóc giả của mình, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Bởi nam hai với nữ chính có rất nhiều cảnh thân mật á!” Cậu lại xiết cái chai, căm phẫn bất bình nói: “Thế mà Phó Phong lại bắt người ta sửa lại kịch bản của tôi.” Phương Bạch Cảnh gõ gõ chai nước trên xe lăn, quang minh chính đại mắng: “Anh ta không cho tôi diễn cảnh thân mật, tôi lại càng muốn đấy!” Đầu Kỷ Vĩ Nhạc càng thêm đau, hắn đoạt lại chai nước từ  trong tay Phương Bạch Cảnh, khuyên nhủ: “Cậu mà cứ khăng khăng bướng bỉnh như vậy, người bị tổn thất chẳng phải là chính cậu sao?” “Không thì thế nào!” Mắt Phương Bạch Cảnh trừng lớn, cậu nổi nóng lên thì liền nói không biết lựa lời, “Chẳng lẽ tôi phải ngoan ngoãn để anh ta...... Để anh ta.....” Mặt cậu từng chút đỏ bừng, cuối cùng một chữ cũng chẳng thể thốt nổi. Phương Bạch Cảnh chỉ có thể dùng sức lắc đầu, ngữ điệu có chút tủi thân: “Dù sao anh ta khiến tôi khó chịu, thì tôi cũng sẽ khiến anh ta không thoải mái.” Ở bên Phó Phong không phải là do Phương Bạch Cảnh tự nguyện.   Mời các bạn mượn đọc sách Ngạo Mạn của tác giả Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác (Giác Giác Hôm Nay Cũng Muốn Ngủ).
Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Bởi vì vài nguyên nhân nên Thiệu Khiêm đã cắn nuốt phân nửa hệ thống, và quyết định trở lại tiểu thế giới có tọa độ này để trả đũa, Nhưng… Vì sao mỗi một thế giới đều thấy sai sai? Chẳng lẽ cách hắn xuyên việt không đúng? Chủ thụ, công trước sau đều là một người Categories: Xuyên qua thời không hệ thống điềm văn khoái xuyên Thăm dò chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Thiệu Khiêm┃Phối hợp diễn: Tinh phân công┃ Khác: Khoái xuyên *** Tóm tắt: Thiệu Khiêm là một người đàn ông bình thường, nhưng anh lại có một khả năng kỳ lạ, đó là có thể xuyên qua các thế giới khác nhau. Ban đầu, anh rất thích thú với khả năng này, nhưng rồi anh phát hiện ra rằng mình đang bị một hệ thống điều khiển. Hệ thống này yêu cầu anh phải hoàn thành các nhiệm vụ trong các thế giới khác nhau, nếu không anh sẽ bị tiêu diệt. Thiệu Khiêm không chấp nhận bị điều khiển, vì vậy anh đã cắn nuốt phân nửa hệ thống. Anh quyết định quay trở lại thế giới đầu tiên để trả đũa hệ thống. Tuy nhiên, khi Thiệu Khiêm quay trở lại thế giới đầu tiên, anh phát hiện ra rằng mọi thứ đều rất khác so với những gì anh nhớ. Anh gặp lại những người quen, nhưng họ lại không phải là những người mà anh từng biết. Anh cũng gặp phải những tình huống kỳ lạ, khiến anh cảm thấy như mình đang ở trong một thế giới khác. Thiệu Khiêm bắt đầu nghi ngờ rằng mình đã bị hệ thống điều khiển xuyên qua một thế giới khác. Anh quyết định tìm hiểu sự thật, nhưng càng tìm hiểu, anh càng nhận ra rằng mọi thứ phức tạp hơn anh tưởng tượng. Review: Nội dung: Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai là một câu chuyện xuyên qua thời không hài hước và hấp dẫn. Truyện có cốt truyện sáng tạo, với những tình tiết bất ngờ và kịch tính. Truyện cũng có nhiều tình huống hài hước, giúp người đọc giải trí. Nhân vật: Thiệu Khiêm là một nhân vật chính đáng yêu và kiên cường. Anh luôn cố gắng tìm ra sự thật và bảo vệ những người thân yêu của mình. Tinh phân công là một nhân vật bí ẩn, nhưng anh lại có mối quan hệ đặc biệt với Thiệu Khiêm. Cốt truyện: Cốt truyện của truyện khá hấp dẫn với những tình tiết bất ngờ và kịch tính. Truyện có nhiều tình huống hài hước, giúp người đọc giải trí. Đánh giá: Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai là một câu chuyện xuyên qua thời không hài hước và hấp dẫn. Truyện có cốt truyện sáng tạo, với những tình tiết bất ngờ và kịch tính. Truyện cũng có nhiều tình huống hài hước, giúp người đọc giải trí. Một số ý kiến đánh giá khác: Ý kiến 1: "Truyện rất hay, nội dung hấp dẫn, nhân vật đáng yêu. Mình rất thích cách Thiệu Khiêm tìm ra sự thật và bảo vệ những người thân yêu của mình." Ý kiến 2: "Truyện khá hài hước và giải trí. Mình thích nhất là những tình huống hài hước của Thiệu Khiêm và Tinh phân công." Ý kiến 3: "Truyện có một số tình tiết hơi phi logic nhưng nhìn chung vẫn rất đáng đọc. Mình sẽ recommend truyện này cho những bạn thích truyện xuyên qua thời không hài hước." Kết luận: Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai là một câu chuyện đáng đọc cho những bạn thích truyện xuyên qua thời không hài hước. *** Thiệu Khiêm mặt không chút thay đổi nhìn lên tinh hải trước mặt, trước đây hắn bị đâm bỏ mình, vì sống sót đã trói buộc với cái gọi là hệ thống sống sót. Hắn nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ hệ thống cấp cho, chỉ là vì có thể trở lại trước lúc mình chết, để tránh khỏi vận mệnh bị đâm. Tuy cái thế giới kia không có gì để lưu luyến, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới thế mà mình cư lại chết không minh bạch như thế. Qua nhiều năm như vậy hắn nỗ lực hoàn thành hết mọi nhiệm vụ hệ thống cho ra. Dù cho mỗi lần đều là pháo hôi bị dập chết vô cùng thảm trong cái gọi là thế giới tiểu thuyết đó, nhưng hắn cũng chưa bao giờ từng định từ bỏ việc trở lại thế giới ban đầu, dù sao hiện nay hắn cũng chỉ có mỗi chấp niệm này mà thôi. Kết quả thì sao? Sau khi hắn hoàn thành hết mọi nhiệm vụ, hệ thống thu thập đủ năng lượng lại muốn thôn phệ mình. Cái gì mà hoàn thành nhiệm vụ thì để hắn sống lại, đó chỉ là thủ đoạn dụ dỗ của hệ thống mà thôi. Hắn nghĩ chắc là do mình xuyên qua nhiều thế giới, hoàn thành nhiều loại nhiệm vụ, như vậy sẽ làm cho linh hồn của mình càng thêm mỹ vị, càng thêm mê người. Cái gọi là hệ thống tựa như một con ác thú bị nuôi khẩu vị cao quá, linh hồn bình thường đã không thỏa mãn được vị giác của nó, nó muốn thu thập linh hồn bỏ vào thế giới nó cho rằng có thể xem làm đồ gia vị, trộn xào gia vị, đến khi nó cho rằng "đủ lửa" rồi, linh hồn thu thập đến đã "ngon miệng" rồi, lúc này mới bắt đầu hưởng dụng thịnh yến thuộc về nó. Sau khi chuyển kiếp thế giới này đến thế giới khác, Thiệu Khiêm từng chút cảm thấy mục đích của hệ thống không đơn giản, hắn âm thầm cảnh giác lên. Cho nên, khi hệ thống vây hắn trong tinh hải muốn chiếm đoạt hắn, hắn đã sẵn sàng đồng quy vu tận chung rồi. Chỉ là không nghĩ tới cuối cùng kẻ sống sót lại là hắn. Không phải, không nên nói là sống sót. Chẳng hiểu tại sao, rõ ràng là sắp chết rồi vậy mà hắn cư nhiên cắn nuốt hơn phân nửa hệ thống. Lần nữa kiểm tra trang hệ thống của hắn, thì lúc này đã thay đổi hình dáng rồi, không còn nhiệm vụ khiến người ta chán ghét, càng không có thể chữ màu đỏ uy hiếp thường ngày. Thiệu Khiêm đưa tay phải ra nhìn hoa văn phía trên cười nhạt, chỉ sợ hệ thống này đến chết cũng không ngờ tới cư nhiên bị "thức ăn" của mình thôn phệ ha! ? Có điều cắn nuốt hệ thống, hắn lại có thể làm gì chứ? Trải qua chuyện này, hiện tại hắn cũng không còn bao nhiêu tâm tư trở lại thế giới ban đầu, mà những thế giới khác... Mỗi một thế giới đều bị giết, hắn đã không còn bao nhiêu hảo cảm với thế giới tiểu thuyết này rồi. Trước đây thậm chí còn nghĩ, nếu như có cơ hội để hắn trở lại những thế giới tiểu thuyết này, nhất định phải khiến những cái được gọi là nam chủ nữ chủ trả giá thật lớn... Hưm? Thiệu Khiêm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. Hiện tại tuy hắn là một linh hồn, nhưng cũng là một nửa hệ thống. Hệ thống cần năng lượng, đây cũng là sau khi hắn trở thành hệ thống dung hợp với số liệu của hệ thống cho ra rồi kết luận. Cũng khó trách trước đây hệ thống luôn buộc hắn làm những nhiệm vụ này rồi. Hiện nay hắn cũng không có việc gì, chẳng một lần nữa trở lại tiểu thế giới của những nhiệm vụ kia, rồi dồn những oán khí tức giận trước đây cho những người đó? Vừa nghĩ như thế thật ra Thiệu Khiêm lại có chăm chú suy tính đến. Tiểu thế giới trước kia hệ thống đều có định vị, tuy bây giờ hệ thống chỉ bị hắn thôn phệ một nửa, nhưng may mà những tọa độ này đều còn đây. Nếu muốn xuyên qua thì chỉ là vấn đề năng lượng, hắn cắn nuốt hệ thống, tự nhiên rõ ràng hiện tại năng lượng bên trong thân thể mình có thể miễn cưỡng xuyên vào một thế giới. Chỉ là nếu muốn tiểu thế giới kia thì thật ra cần phải suy tính cho tốt một phen. Ngồi xếp bằng giữa tinh vân chữa trị khỏi linh hồn lực còn hơi rối loạn của mình, mà nguyên bản bởi vì thôn phệ hệ thống mà hồn thể trở nên hư hại mà do linh hồn lực từng chút khôi phục nên cũng dần dần hồi phục. Cảm nhận được linh hồn lực dư thừa, trên mặt Thiệu Khiêm cũng lộ ra nụ cười hiếm có. Hiện tại hắn ít nhiều đã biết vì sao hệ thống lại hứng thú với việc thu thập năng lượng như vậy, được năng lượng sung mãn tràn ngập linh hồn, đúng là khiến người ta cảm thấy thỏa mãn không gì sánh được. Thiệu Khiêm ngây người trong tinh hải một khoảng thời gian để điều tiết, nhưng khi tỉnh lại đôi mắt vô thần nhìn tinh hải trước mặt, một lát sa ánh mắt mới khôi phục thần thái. Hắn luôn cảm thấy, tựa hồ có vật gì rời đi, thậm chí thấy được não của mình tựa hồ trong nháy mắt trống rỗng. Gần giống như... có thứ gì quan trọng rời xa hắn. Loại cảm giác tựa như không thể khống chế này lại khiến hắn cảm thấy khó chịu. Thậm chí cảm thấy được vị trí ngực mơ hồ đau, gần giống như có vật gì móc tim ra? Chung quy Thiệu Khiêm vẫn không hiểu rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Chờ khi cảm thấy khá hơn một chút rồi, thuận tay nắm lấy điểm sáng bay qua bên cạnh rời khỏi tinh hải. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Éc, có chút tâm thần bất định   Mời các bạn mượn đọc sách Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai của tác giả Diệp Mục Túc.