Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Siêu Phẩm Vu Sư

Vào mấy chục năm về trước, trên các truyền hình đều phát sóng một chương trình mang tên “Ba ở đây”. Nội dung chính là những người cha sẽ dẫn con gái của mình đến các vùng đất hẻo lánh, ít người hoặc các ngôi làng cũ xưa để khám phá mọi góc khuất chưa bao giờ thấy. Thì mấy chục năm sau lại có một thiếu niên hơn hai mươi tuổi dẫn theo chú chó vàng như người bạn tri kỉ của mình xuống núi, tiến vào thành phố. Cậu tên là Phương Minh, một người sống ở đạo quán và có sư phụ là đạo sĩ nên luôn bị hiểu lầm bản thân cũng giống như sư phụ. Nhưng thật ra thì không phải, mà hiểu lầm càng ngày càng nhiều nên Phương Minh chỉ giải thích thầm trong lòng. Sau khi sư phụ qua đời, trước khi nhắm mắt đã lệnh cho cậu xuống núi giúp đỡ một người bạn của mình vượt qua kiếp nạn sắp tới đang chuẩn bị diễn ra. Tuân theo lời sư phụ, Phương Minh tiến vào đô thị phồn hoa, nơi bản thân chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hay hòa chung cuộc sống. Vì bản thân quanh năm suốt tháng ở trên núi nên vừa mới bắt đầu cậu vẫn còn khá bỡ ngỡ. Mặc trên mình một trường sam kì lạ, thu hút ánh nhìn của người khác nhưng cậu cũng không quá quan tâm mà chỉ để ý con đường đến nhà người bạn của sư phụ. Sau khi đưa lá bùa bình an, việc cần làm đã hoàn thành. Phương Minh lúc này mới chính thức bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi xa lạ này. *** Một bộ truyện danh khá xưng với thực, giới thiệu cho người đọc thêm rất nhiều thông tin về phong thủy để có thêm cái nhìn chính xác hơn về điều này, ngoài ra còn giúp lưu ý một số điều nên và có thể tránh (có thờ có thiêng có kiêng có lành mà) Truyện thuộc thể loại linh dị, phong thủy, trừ tà và huyền huyễn. Cực kỳ hấp dẫn với những bạn thích thế giới tâm linh và cõi âm, cũng như những điều huyền học của vũ trụ. Tác giả nắm kiến thức khá vững ở nhiều lĩnh vực, nội dung truyện lại liền mạch và liên kết và dĩ nhiên không thiếu hào quang nhân vật chính. *** Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực Dịch: Nguyệt Ẩn Các Nguồn: TruyenYY -------------------- Mặt trời lặn về phía tây, ở một làng nhỏ hẻo lánh! Sao giăng đầy trời, chiếu rọi lên thân hình hai thiếu niên trên đồng cỏ, bên tai là từng tràng tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang. “Đạo sĩ ca ca, anh nói xem ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia tên là gì vậy?” “Nó à.” - Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn ngôi sao sáng nhất kia rồi đáp: “ Nó gọi là sao Kim, nhưng chúng ta gọi nó là Thái Bạch, nó xuất hiện lúc bình minh lại gọi là Sao Mai, lúc hoàng hôn thì chúng ta gọi nó là sao Sao Hôm. Cái gọi là "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm" chính là nó.” “Cái gì mà "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm", thật khó nhớ quá, em gọi nó là sao Đạo Sĩ nha. Hì hì, sao Đạo Sĩ cũng đẹp như anh đạo sĩ vậy.” Thiếu niên chép miệng, nhìn lúm đồng tiền ngây thơ sáng ngời của cô bé này, có mấy lời muốn nói cuối cùng lại thôi. Kỳ thực, hắn cũng không phải đạo sĩ. ... Thượng Hải. (*) Tháng bảy nắng gắt như lửa! Trên tàu điện ngầm vẫn chen chúc như mọi khi, nhưng với nhiều tên đàn ông, bọn họ rất thích sự chen chúc này, bởi vì bọn họ có thể được thưởng thức những cô gái ăn mặc tươi mát xinh đẹp, thậm chí còn có cơ hội tận hưởng thú vui tiếp xúc da thịt. Đương nhiên, đa số đàn ông cũng chỉ lén lút ngắm nhìn vài lần, nhưng có một người thì khác. Đó là một tên thanh niên ăn mặc khác người, trong khi tất cả người mặc áo ngắn tay, cậu ta mặc bộ áo trường sam cực kỳ bắt mắt. Nhưng điều khiến tất cả đàn ông trong toa xe này bội phục không phải là điều này, mà là thanh niên trẻ tuổi lại dám dán mắt nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp nhất trong toa xe. Đó là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, cô mặc một chiếc váy ngắn thắt eo màu đen, làn da trắng ngần lộ ra ngoài, hấp dẫn vô số ánh mắt của mấy tên sói đói. Mà quan trọng nhất chính là, cô gái này còn có một gương mặt rất đẹp. Tưởng Doanh Doanh cau mày, cô có hơi hối hận, sớm biết thế này cô đã không đánh cược với bạn thân, bây giờ thua cuộc phải mặc hở hang như vậy để cho mấy tên sói đói kia nhìn trộm. Nhất là tên phía trước, từ lúc cô lên xe đến giờ, mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó trên người cô, việc này khiến cô không nhịn nổi nữa. “Anh nhìn đủ chưa!” Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của cô gái trước mặt, Phương Minh mới nhận ra, xem ra đối phương đã coi mình như tên dê xồm. “Cô gái này, tôi nhìn tướng mạo của cô, ngày hôm nay cô...” “Ấn đường tôi hôm nay màu đen, sẽ gặp tai nạn hại thân!” Tưởng Doanh Doanh ngắt ngang lời Phương Minh, phương thức bắt chuyện quê mùa như vậy quá lỗi thời rồi! Phương Minh đáp lại, vẻ mặt không chút biến sắc: “Cô nói không sai.” “Tiếp theo có phải là anh nói mình có cách hóa giải, muốn đưa tay cho anh xem thử, đúng không?” “ Cũng không cần, tướng mạo là đã có thể thấy được.” - Phương Minh nghiêm túc lắc đầu. “Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu, gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Keng keng! Đúng lúc đó, tàu điện ngầm vừa lúc đến trạm dừng, Tưởng Doanh Doanh hung dữ trừng Phương Minh, tên yêu râu xanh này diễn thật đạt, cô mắng một câu "đồ thần kinh", sau đó thì nhấc giày cao gót đi ra khỏi tàu điện ngầm. Nhìn bóng lưng rời đi của Tưởng Doanh Doanh, Phương Minh cười khổ, hắn biết cô gái này chắc chắn không tin lời của mình, nhưng mà, nói đến mức này là hắn đã cố hết sức rồi, nói tiếp nữa thì sẽ là tiết lộ thiên cơ như sư phụ nói. ----- Lối vào ga tàu điện ngầm, Tưởng Doanh Doanh thấy cô bạn thân đang chờ ở đó, tức giận liếc cô bạn của mình một cái. “Doanh Doanh, thế nào rồi, mặc như vậy có phải là rất khó chịu đúng không, có phải là ánh mắt của cả đám đàn ông trên tàu điện ngầm đều nhìm trộm cậu đúng không?” “Mặc kệ cậu.” Tưởng Doanh Doanh đẩy cô bạn mình rồi đi thẳng ra bên ngoài. Cô biết cô bạn của mình là đứa nhiều chuyện, trước giờ không giữ được bí mật, nếu như nói cho cô nàng nghe ở trong toa xe mình hầu như bị người ta thị gian thì chưa tới một ngày cả đám bạn bè đều biết. “Nói tí đi mà, rốt cuộc trên trên tàu điện ngầm đã xảy ra chuyện gì?” “Cậu muốn biết thì hai chúng ta cứ đổi quần áo, sau đó cậu lên một chuyến tàu điện ngầm là biết chứ gì.” Cả quãng đường tới lúc đi ra cửa ga tàu điện ngầm cứ cãi cọ như vậy, nhưng không lâu sau thì Tưởng Doanh Doanh đột nhiên dừng bước, bởi vì lúc này đài phun nước trên quảng trường trước mặt cô đang phun nước. Nhìn thấy đài phun nước, Tưởng Doanh Doanh đột nhiên nhớ đến câu gặp nước thì tránh của tên thanh niên trẻ tuổi kia, cô vô thức dừng bước lại. “Doanh Doanh, cậu làm sao vậy?” Cô bạn thân của Tưởng Doanh Doanh nhìn thấy Doanh dừng bước lại cũng đứng lại theo, tò mò hỏi thăm. “Không có gì, tụi mình... Á!” Tưởng Oánh Oánh sợ hãi hét lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây cột đèn ngã xuống đài phun nước, vị trí cột đèn kia ngã xuống cách cô chưa tới ba thước, nếu như lúc nãy cô không dừng lại... Tưởng Doanh Doanh run rẩy cả người, mà bạn thân của cô cũng sợ hãi, sau vài giây, nhìn thấy mặt Tưởng Doanh Doanh tái nhợt thì mới vội vàng an ủi: “Doanh Doanh, không chuyện gì đâu, tụi mình không có bị thương.” Nhưng mà lúc này Tưởng Doanh Doanh không còn nghe thấy lời nói của bạn thân nữa, trong đầu cô cứ vang vọng câu nói đó. “Cô gái chỉ cần cô nhớ kỹ một câu, gặp nước thì gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Mãi một lúc lâu sau, khi cô bạn bạn thân đang sốt ruột thì Tưởng Oánh Oánh tự lẩm bẩm: “Thì ra lời của hắn đều là thật.” ---- Long Hoa Nhất Phẩm, một khu biệt thự xa hoa, mỗi căn đều hơn ba mươi triệu, người sống ở trong không phú cũng quý. “Theo địa chỉ mà sư phụ cho thì chính là chỗ này.” Ở cửa khu dân cư, Phương Minh chăm chú nhìn quanh chốc lát, khẽ nói: “Phong thuỷ bát trạch, lý khí loan đầu, cũng có thể coi là một nơi tụ tài, chắc người mở ra khu dân cư này cũng có mời thầy phong thủy tới xem rồi.” “Nhờ các anh thông báo một chút cho chủ nhân căn nhà số 16, nói là cố nhân Diệu Hà Hương đến đây thăm hỏi.” Ngôi biệt thự số 16 ở Long Hoa Nhất Phẩm. Bên trong phòng khách, một người phụ nữ sang trọng đang đánh giá Phương Minh, tuy rằng gương mặt mang vẻ tươi cười nhưng cũng không che đậy được sự rầu rĩ. “Con chính là tiểu đạo sĩ Phương Minh năm đó ư, dì từng xem qua ảnh của con, thật không ngờ đã qua nhiều năm như, con cũng đã lớn rồi.” Lương Quỳnh đánh giá Phương Minh, trong lòng không khỏi oán trách chồng mình, năm đó khi không lại bằng lòng một ước định như vậy, bây giờ thì hay rồi, chẳng lẽ thật sự phải gả con gái mình cho thằng nhóc này à?” “Làm đạo sĩ khổ cực cỡ nào, cả ngày ăn chay tụng kinh, người trẻ tuổi bình thường còn không chịu được khổ như vậy, con gái của dì ấy, chính là ngày nào không có thịt không vui. “Thưa dì, không phải đạo sĩ nào cũng ăn chay, người dì nói là đạo sĩ của Toàn Chân giáo, được gọi là đạo sĩ xuất gia, còn có người tu tại gia không kiêng những điều này.” Phương Minh cười trả lời, đương nhiên còn có một câu hắn không nói, hắn cũng không phải đạo sĩ, chẳng qua là hắn ở đạo quán mà thôi. Lương Quỳnh cứng họng, bà ta vốn muốn dùng lời này để nói cho Phương Minh biết, cậu cũng là đạo sĩ rồi, đừng nhớ thương con gái của tôi nữa, nhưng câu trả lời của Phương Minh thoáng chốc đã phá hỏng lời nói kế tiếp của bà ta. Đạo sĩ còn có thể ăn thịt lấy vợ, bà ta đúng là không biết chuyện này. “Hồi đó dì nghe nói, nếu như không nhờ lời của sư phụ con thì chú Diệp của con đã mất mạng rồi, sự phụ của con là đại ân nhân của nhà dì.” - Lương Quỳnh chỉ có thể đổi chủ đề. “Mấy năm nay chú Diệp bận bịu không có thời gian quay về thăm sư phụ của con, dạo này ông cụ thế nào rồi?” “Ba tháng trước sư phụ đã đi rồi.” “Đi rồi?” Lúc đầu Lương Quỳnh không phản ứng kịp, sau khi hiểu ra ngụ ý thì vội vàng xin lỗi. “Thật xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của con.” “Sư phụ ra đi viên mãn phi thăng, đây là chuyện vui, không gọi là buồn được.” Phương Minh không để ý chút nào, nếu như chẳng phải vì hắn thì từ mấy năm trước sư phụ đã phải rời hồng trần rồi. Nhưng mà, câu trả lời này và cả thái độ của Phương Minh làm cho Lương Quỳnh căng thẳng trong lòng, bà ta thầm nghĩ: Thằng bé này làm đạo sĩ riết mà ngu ra rồi, chết thì là chết, phi thăng ở đâu ra. Không được, càng không thể gả con gái cho nó. Lương Quỳnh càng kiên quyết giữ vững ý định của mình, ai biết tên Phương Minh đã bị tẩy não này có đột nhiên vào một ngày nào đó kéo con gái mình theo để làm cái gọi phi thăng để tìm chết không chứ. Nhưng mà dù sao bà ta cũng xuất thân từ gia đình có học thức, không tiện trực tiếp bội ước. Trầm ngâm chốc lát, trong lòng Lương Quỳnh đã có cách. “Phương Minh à, nói thật cho con biết, con gái của thím theo Cơ Đốc giáo, cả ngày nhắc với thím gì mà Thượng Đế, Jehovah, còn nói muốn đi Vatican thăm đức Giáo Hoàng.” Lương Quỳnh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phương Minh, sau khi thấy Phương Minh cau mày thì vui mừng trong lòng, bởi vì bà ta từng nghe nói, những người có tôn giáo tín ngưỡng hình như hơi ghét người tôn giáo khác. Với cách này, Phương Minh sẽ không có ý định với con gái mình nữa. “Dì à, con sửa một chút, Vatican là trung tâm quyền lực của giáo hội đạo Thiên Chúa, bọn họ không gọi là thượng đế mà gọi là đức Chúa Trời, gọi Thượng Đế là đạo Tin Lành của Cơ Đốc giáo, đạo này không có đức Giáo Hoàng.” Phương Minh vừa mở miệng là làm cho Lương Quỳnh cứng họng một lần nữa. “Hơn nữa, có thể dì đã hiểu sai về Đạo giáo rồi, thực tế là Đạo giáo có tính bao dung lớn nhất, gần như tiếp nhận tất cả các giáo phái.” Lúc nãy Phương Minh cau mày là bởi vì nghe thấy cách hiểu sai của Lương Quỳnh về Đạo giáo, mà lời của Lương Quỳnh cũng chính là sự hiểu biết tiêu biểu của phần lớn mọi người về Đạo giáo. Trên thực tế, nếu như Đạo giáo không có có tính dung nạp mọi thứ, vậy thì xưa kia Phật giáo cũng không thể hòa nhập vào. Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như đi đến đạo quán, người ta sẽ nhận ra bên trong rất nhiều đạo quán đều có thờ Bồ Tát, đây chính là đặc tính của Đạo giáo. Đạo pháp tự nhiên, vạn vật hòa sinh. Thiện lành như nước, không tranh với ai. Chỉ cần các tín đồ nguyện ý bỏ tiền thì thờ cúng thần thánh của tôn giáo khác bên trong đạo quán cũng không bị ngăn cấm, nhưng tôn giáo khác lại không như thế. Lấy ví dụ như Phật giáo, rất ít chùa miếu thờ thần linh của Đạo giáo, hơn nữa Phật giáo còn một một đặc điểm lớn, đó chính là sẽ tụ hợp thần linh của của rất nhiều nơi. Người cẩn thận sẽ phát hiện ra, nếu như vùng địa phương có vị thần khá linh thiêng nào đó, hoặc là vài đại thiện nhân trong truyền thuyết thời xưa, miễn là được chùa miếu thờ cúng, thì sẽ có kinh văn giới thiệu, giải thích vị thần linh này là do vị Bồ Tát nào đó hóa thân hoặc là đệ tử bên người của vị Phật Tổ nào đó hóa thân, từ đó mà phát triển tín đồ. Đây cũng là lý do vì sao ở trong nước, với tư cách là một tôn giáo du nhập vào nhưng Phật giáo lại còn thịnh hành hơn Đạo giáo. Phong cách xử sự của hai giáo phái khác nhau, một bên thì không tranh không chấp, một bên thì cố hết sức mở rộng sức ảnh hưởng của mình. Lương Quỳnh hiển nhiên không biết nguyên nhân Phương Minh cau mày là vì sự hiểu biết sai của bà ta về Đạo giáo, nhưng nghe thấy lời này của Phương Minh bà ta cũng hiểu, chút tâm tư này của mình đã bị người trẻ tuổi trước mắt nhìn thấu. Nếu đã nhận ra, Lương Quỳnh cũng không che che giấu giấu nói quanh co nữa, bà ta nói thẳng: “Phương Minh, dì biết hồi xưa chồng dì có hứa hẹn với sư phụ con, nhưng bây giờ không còn là xã hội cũ của ngày trước, chỉ phúc vi hôn ép duyên gì đó đều trái pháp luật, hôn nhân chủ yếu là hai bên tình nguyện..” “Mặt khác, lại nói, cho dù dì đồng ý, bậc cha chú trong nhà, ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội của Tử Du cũng sẽ không bằng lòng.” “Dù bây giờ không bàn về môn đăng hộ đối, nhưng con là một đứa bé thông minh, thế cũng có thể nhìn ra điều kiện của nhà dì, từ nhỏ Tử Du lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người, tiền tiêu vặt mỗi tháng còn nhiều hơn thu nhập một năm của nhà bình thường.” “ Phương Minh à, ngoài việc muốn gả Tử Du cho con, điều kiện khác con có thể nói ra, chỉ cần dì có thể làm được thì nhất định sẽ làm thỏa mãn con.” Phương Minh vẫn lẳng lặng nghe, Lương Quỳnh trong lòng thầm thở dài, thằng bé thật ra cũng có phẩm chất tốt, nếu là những những người trẻ tuổi khác nghe đến câu này thì đoán chừng là đã tức giận và trở mặt lâu rồi. Nếu như xuất thân của nó khá hơn một chút, mình cũng sẽ cho nó một cơ hội, đáng tiếc... “Lời của dì con hiểu, thật ra lần này con đến đây chủ yếu là được sư phụ dặn dò đến thăm hỏi chú Diệp một phen, nhưng mà...” Câu nói kế tiếp Phương Minh cũng không nói tiếp, nếu như lúc này hắn mở miệng nói cho dì Diệp là sư phụ nói năm nay chú Diệp sẽ gặp khó khăn, muốn mình đến hỗ trợ nhà họ Diệp hóa giải, e rằng là Lương Quỳnh cũng sẽ không tin. Sau khi trầm ngâm chốc lát, Phương Minh lấy ra từ trong ngực một cái hộp gỗ. “Đây là thứ sư phụ kêu con gửi cho chú Diệp, bên trong là một lá bùa bình an, mong rằng dì chuyển lại cho chú Diệp, để cho chú Diệp mang theo bên người.” Lương Quỳnh có hơi ngạc nhiên nhìn Phương Minh, không ngờ mình đã nói như vậy mà Phương Minh vẫn lấy ra thứ này, gương mặt bà ta lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà vẫn cầm lấy hộp gỗ. Hộp gỗ chẳng qua lớn bằng bàn tay, nhưng cầm trong tay thì nặng trịch, mở ra thì thấy bên trong là một gói giấy hình tam giác màu trắng bạc. “Xin dì đừng đụng vào, lá bùa bình an này ngoài chú Diệp ra không được đụng vào tay người nào khác.” - Nhìn thấy Lương Quỳnh sắp cầm lấy, Phương Minh vội vàng mở miệng ngăn cản. “Bùa bình an này chỉ có người đeo mới được chạm vào, nếu không sẽ mất hiệu lực, mong dì nhớ kĩ.” Lương Quỳnh hậm hực rút tay về, bà ta cũng không mấy tin lời của Phương Minh, chẳng phải cũng chỉ là một lá bùa bình an thôi sao? Nhưng mà nghĩ đến việc Phương Minh ngay cả sư phụ mình qua đời cũng có thể nói là phi thăng, bà ta chỉ coi Phương Minh là một tên tín đồ si dại bị Đạo giáo tẩy não, cho nên cũng không để bụng. “Nhắn gửi lời của sư phụ đã xong, thưa dì, con xin cáo từ.” “Sao lại đi ngay, hay là ... ở lại ăn cơm tối đã?” Lương Quỳnh thật không ngờ Phương Minh dứt khoát như vậy, bà ta ngược lại là cảm thấy hơi ngại ngùng, nói gì thì nói, người ta từ nơi xa đưa bùa bình an đến, kết quả là mình chia rẽ uyên ương, trong lòng bà ta cũng hơi áy náy. “Con không làm phiền nữa.” “Con muốn đi đâu, để dì gọi lái xe đưa con đi, đây là số điện thoại của dì, nếu có việc thì cứ gọi điện cho dì.” Lần này Phương Minh không từ chối nữa, lên xe rồi rời khỏi khu dân cư. “Ai da, hy vọng con đừng trách dì, dì cũng xuất phát từ tấm lòng của một người mẹ, ai không hi vọng con gái mình hạnh phúc chứ.” Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Lương Quỳnh khẽ cảm thán một câu, sau đó liếc nhìn lá bùa bình an trong hộp gỗ, đưa tay muốn lấy ra, nhưng mà nửa chừng vẫn rút tay về. “Dù thế nào đây cũng là tấm lòng của đứa nhỏ này.” Sau ba giờ đồng hồ, lái xe nhìn Phương Minh nhắm mắt ngồi phía sau, rốt cuộc không chịu được nữa mà mở miệng hỏi: “Thưa ngài, rốt cuộc ngài muốn đi đâu?” Con đường này ông ta đã chạy qua hai lần rồi, mấy con phố gần đây ông ta cũng vòng đi vài lần. “À, vậy cứ xuống đây đi.” Phương Minh mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt đầy nghi ngờ của tài xế nhìn về phía mình, hắn vừa cười vừa nói: “Có phải là ông cảm thấy kì quặc là tại sao hai lần trước chạy đến đây tôi không kêu ông dừng xe đúng không?” Tài xế không trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt đã nói rõ ông ta quả thật có nghi vấn như vậy. “Không có lý do gì, chỉ là khó chịu thôi.” Nói xong lời này, Phương Minh trực tiếp mở cửa xuống xe, mà sau khi tài xế sửng sốt chốc lát thì chửi đổng một câu "Có bệnh", sao đó thì nhấn chân ga đi thẳng. “Có bệnh à?” Nhìn con phố đông nghịt, mắt Phương Minh híp lại. Hắn suy cho cùng chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, sao có thể không có tính tình bốc đồng. Tuy rằng đây chỉ là một hành động trút giận rất ấu trĩ. --- *Thượng Hải: Bản gốc là Ma Đo, tên gọi riêng của Thượng Hải. Mời các bạn đón đọc Siêu Phẩm Vu Sư của tác giả Cửu Đăng Hiền Lành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Ký
Nam chính có tên là Trần Tùng vốn là 1 thanh niên Việt Nam lại may mắn nhanh chân đuổi kịp trào lưu xuyên việt đến 1 cái tên là Triệu Vô Cực tiểu hài trên thân, nhưng vui mừng chưa bao lâu thì hắn khổ bức phát hiện ra hệ thống đại thần của hắn đi lạc Trần Tùng chỉ có thể lấy cần cù bù hệ thống chăm chỉ tu luyện để đi đến nhân sinh đỉnh phong, nhưng hắn lại lần thứ 2 khổ bức phát hiện hư hư thực thực có người trong môn phái có đc hệ thống mà người này không cùng 1 trận tuyến với hắn truyện là luyện công lưu,k hệ thống k bàn tay vàng NV9 có phụ có mẫu k phải phế vật lưu,vô địch lưu. CÓ mĩ nữ có nhiệt huyết có tình huynh đệ cũng có một ít trang bức đánh mặt. tình tiết truyện phát triển khá chậm miêu tả kĩ quá trình lột xác trưởng thành tâm lí và ngộ đạo của nv9  *** Tối quá! Ta đang ở dâu sao chẳng nhìn thấy gì thế này! Trần Tùng 1 thanh niên nghiêm túc VN không chơi game hút thuốc rượu bia, thích xem anime đọc tiểu thuyết chưa có bạn gái trạch nam 1 viên.Vừa bắt đầu kì ôn thi 12 của mình,buổi sáng thức dậy đi qua phía dưới bàn thờ tổ tiên của gia đình, đang trong trạng thái ngáp ngủ hắn lại bỗng nhiên chú ý thấy cái bình cắm hương nằm phía trên cao mà lâu nay cha hắn thường khoe với hắn đã có 300 năm lịch sử, lúc đầu Trần Tùng cũng chỉ xem là chuyện đùa đến xem cha thôi phồng cái bình này, nhưng sáng nay thức dậy đi qua bỗng nhiên Trần Tùng lướt nhìn qua lại như là thấy nó đang lóe sáng. Xoa xoa con mắt đang chút mông lung vì buồn ngủ, trong đầu hắn chạy qua hàng loạt suy nghĩ: -Cái gì đây? Hoa mắt? Gặp quỷ? Pháp bảo? Haizz xem ra học nhiều quá sinh ra ảo giác rồi.   Mời các bạn đón đọc Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí của tác giả duatop1001.
Tu La Ma Đế
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Huyền ảo Tu La Ma Đế của tác giả Cô Đơn Địa Phi. Tu La Ma Đế là tựa truyện thuộc thể loại tiên hiệp, huyền ảo, đan xen nhiều tình huống thám hiểm, ma pháp hấp dẫn. Trong đám người, mười sáu tuổi thiếu niên Thạch Hạo dáng người thon dài, muốn so người đồng lứa cao hơn hơn nửa cái đầu, bộ mặt đường cong rõ ràng, như là đao tước, nhìn tốt đến quả thực quá mức. Dù là biết rõ vị thiên tài này hiện tại đã là tàn phế người, nhưng vẫn là có từng đôi ái mộ ánh mắt quăng tới, hoặc là uyển chuyển, hoặc là trực tiếp. Thạch Hạo lạnh lùng, lạnh như vậy trào nóng phúng hắn chín tháng này đã trải qua nghe được đủ nhiều, sớm học xong không nhìn, chỉ là song quyền lại là không nhịn được nắm chặt một chút. Hắn năm ngoái đại biểu Tinh Phong học viện tham gia đế đô mười lăm tuổi cấp bậc luận võ, một đường xông vào trận chung kết, lại không có thể thắng được kẻ thắng lợi cuối cùng. Nhưng là, đây cũng không phải là hắn thực lực không kịp, mà là tại trận chung kết đêm trước, hắn ăn vào trong đồ ăn có độc, lại cũng không trí mạng, chỉ là để hắn ở ngày thứ hai lực lượng đại giảm. Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh con đường tu chân luyện được tuyệt thế ma pháp mở ra một truyền kỳ mới của vị thiếu niên Thạch Hạo, đi từ phản đoạt xá vô thượng cường giả cho đến vô tận công pháp, võ kỹ, trận pháp. *** Tô Mạn Mạn lại là hoa dung thất sắc. "Xú gia hỏa, ngươi không muốn cưới ta, cũng không cần dạng này cớ!" Nàng hừ một tiếng, nhưng suy nghĩ lại một chút, Thạch Hạo kiến thức nhận hạn chế, có ý nghĩ như vậy cũng là không kỳ quái. Cho nên, nàng nghĩ lại, nói: "Đó chờ ngươi bước vào Trúc Thiên Thê về sau liền cưới ta!" "Được." Thạch Hạo gật đầu, đợi hắn bước vào Trúc Thiên Thê, cái kia Tô gia còn có thể ghét bỏ hắn cái này con rể sao? Nhìn hắn cái kia tự tin dáng dấp, Tô Mạn Mạn không khỏi lộ ra một vệt cười xấu xa, tiểu tử này coi là muốn lấy nàng rất dễ dàng sao? Hừ hừ, đến lúc đó ngươi cũng biết rồi! Bành! Lúc này, trên bầu trời bỗng nhiên có một vệt bóng đen rơi xuống, nặng nề mà nện trên mặt đất, ném ra một cái hố cực lớn tới. Mọi người nhìn, chỉ thấy chó vàng tứ chi mở ra, nằm sấp đến rắn rắn chắc chắc. Nó toàn thân lông đều là nổ tung, đầu lưỡi nhả rất dài, một bộ sống không bằng chết hình dạng. "Đại Hoàng, sau đó ngàn vạn phải nhớ đến họa từ miệng mà ra." Thạch Hạo cười nói. Chó vàng buồn bực đến không cách nào miêu tả, nó cũng không phải không biết Tiểu Ma Nữ đáng sợ, vừa mới căn bản không nghĩ tới nói chuyện được rồi, nhưng chính là nhìn có chút hả hê một cái, nó liền lập tức bị đả kích, quả thực chính là họa trời giáng. Thạch Hạo tiến vào chính đề, nói: "Các ngươi gia nhập cái nào bộ tộc?" "Xà Nhân Tộc." Tô Mạn Mạn cũng nghiêm nghị nói. "Nói cách khác, chúng ta sau đó muốn thành đối thủ?" Thạch Hạo cười nói. "Tùy tiện ứng phó một cái, cũng chính là một chút ban thưởng phân mà thôi." Tô Mạn Mạn thờ ơ nói. Không giống những người khác như vậy tranh, Tô Mạn Mạn hoàn toàn đem lần này bí cảnh hành trình xem như chơi trò chơi, quá dễ dàng. "Nơi này sương mù vùng đất, ngươi có biện pháp phá giải sao?" Thạch Hạo hỏi, cái này Tiểu Ma Nữ thủ đoạn quá nhiều, liền nói cái kia "Ngự Hỏa đan" tốt, có thể tiêu trừ hết thảy nguyên tố công kích, ngưu bức đến không cách nào miêu tả. Mời các bạn đón đọc Tu La Ma Đế của tác giả Cô Đơn Địa Phi.
Thương Nguyên Đồ
Ta là Mạnh Xuyên, năm nay mười lăm tuổi, là phủ Đông Ninh "Đạo viện Kính Hồ" đương đại Đại sư huynh. Phàm tục tu luyện chia làm năm giai đoạn: Trúc Cơ, Nội Luyện, Tẩy Tủy, Thoát Thai, Vô Lậu. Thần Ma có 5 đại cảnh giới: Bất Diệt Cảnh, Đại Nhật Cảnh, Ám Tinh Cảnh (Thần Ma Phong Hầu), Vô Gian Cảnh (Thần Ma Phong Vương), Tạo Hóa Cảnh. Nguyên Thần có 9 tầng cảnh giới: Hiển Hình, Di Vật, Dạ Du, Phân Thần, Đoạt Xá, Bất Diệt, Thế Giới, Độ Kiếp, Vĩnh Hằng Hệ thống tu luyện nhục thân chia làm 7 tầng cảnh giới: Trúc Cơ, Kim Cương, Thần Thông, Bất Tử, Tích Huyết, Nhập Thánh, Thần Thoại. --------------------------------- Tu hành điều thứ nhất, trụ cột vô cùng trọng yếu, giống như phòng ốc căn cơ, tiến nhập đạo viện tiến hành hoàn chỉnh tu hành, là sự chọn lựa tốt nhất. Điều thứ hai, số lần rất trọng yếu. Chỉ suy nghĩ trong đầu nhiều hơn nữa, cũng so ra kém đi trên việc tu luyện một vạn lần! Mỗi ngày rút đao vạn lần, mỗi ngày luyện 'Huyết Ảnh Thứ' vạn lần, lời tương tự, trọn vẹn mười hai vị Thần Ma đều nói qua. Điều thứ ba, nhất chiêu tiên, cật biến thiên! Cùng điều thứ hai có tương tự chỗ, giết địch thật chỉ cần một chiêu, một chiêu tu luyện tới cực hạn, so với tu luyện mười cái tương đối lợi hại sát chiêu đều hữu dụng. Điều thứ tư, tu luyện xác thực gian khổ, chịu đựng gian khổ nghiến răng đi tu luyện, cuối cùng chỉ là một người thợ! Chỉ có chính thức hưởng thụ trong đó, si mê trong đó, cẩn thận cân nhắc mỗi một chiêu huyền bí, mới thành Tông Sư. Điều thứ năm, tiến bộ mỗi ngày, thay đổi mỗi tháng, cuối cùng có thành tựu. . . *** [Thương Nguyên Đồ] - truyện mới từ tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị. Đánh giá sơ bộ: Phong cách thay đổi, gió yên biển lặng nhưng sóng ngầm dữ dội! ⭐ Như các đồng hữu đã biết, Ngã Cật Tây Hồng Thị nổi tiếng với những tác phẩm như [Bàn Long], [Tinh Thần Biến], [Tuyết Ưng Lĩnh Chủ] v.v… đều là những thần tác trong mắt rất nhiều độc giả. Khởi điểm của những bộ truyện này đều có một bối cảnh rất là hùng vĩ, Nhân Vật Chính cũng rất có điểm nhấn mạnh, gây ấn tượng cho độc giả khi vừa xuất hiện. Tuy nhiên, ở [Thương Nguyên Đồ] thì lại thay đổi hoàn toàn. Dựa trên những tác phẩm mấy năm gần đây của Ngã Cật Tây Hồng Thị, Nhân Vật Chính đều được đắp nặn nhân cách thông qua các phần tự thuật của truyện trong thời gian đầu. Ví như ở tác phẩm gần nhất là [Phi Kiếm Vấn Đạo]. Nhân Vật Chính vừa vào truyện thì đã trải qua khá nhiều thăng trầm. Trước mắt đọc hết quyển 5 của [Thương Nguyên Đồ], tại hạ thực sự cảm thấy mở đầu có hơi bình đạm. Từ lúc bắt đầu từ hôn, cho đến Nhân Vật Chính luyện ra đao thế, dùng hội họa luyện ra nguyên thần, yêu thú tiến công Đông Ninh Phủ, tới Nguyên Sơ sơn nhập môn, và hiện tại là cực kỳ thống khổ cửu luyện đại thành. Các đồng hữu đã nhìn ra sao? Theo lý mà nói, đây nên là một cái kịch bản truyền thống rất nhiệt huyết! Cá nhân tại hạ cảm thấy, đây có thể là vì Ngã Cật Tây Hồng Thị đã lười tốn công sức đến đắp nặn Mạnh Xuyên, vừa mới bắt đầu liền bỏ thêm rất nhiều giả thiết kinh nghiệm từng trải cho hắn. Hoặc cũng có thể, đây là một cái đòn bẩy cho các tình tiết kích động nhân tâm ở phía sau. Nói cho rõ hơn, “Thi Họa Đại Sư” là cái điểm nhấn đầu tiên mà tác giả đắp lên người Mạnh Xuyên, cái sở thích này sẽ gây cho người đọc một ấn tượng “văn nhã, bình đạm”. Tuy nhiên, đối nghịch với nó lại là bối cảnh yêu thú xâm lấn và quá trình “Lôi Đình Diệt Thế, Ma Thể Cửu Luyện” cực kỳ thống khổ! Một cái Nhân Vật Chính có hình tượng “bình đạm” trong tự thuật trước khi truyện bắt đầu. Một cái Nhân Vật Chính có hình tượng “nhiệt huyết” sau những diễn biến của truyện. Khá là quỷ dị phải không các đồng hữu? Nói chung, truyện này cấp cho tại hạ một loại cảm giác “biển lặng sóng ngầm”, thật sự chờ mong những gì có thể xảy ra tiếp theo với Mạnh Xuyên của [Thương Nguyên Đồ]. Mời các đồng hữu vào cùng đọc truyện nha. *** Thần Thông Cảnh tu luyện theo đuổi, là đem 'Ý thức lạc ấn hư không', là đem Nguyên Thần ý thức khắc ở hạt không gian bên trong, hơn nữa muốn khắc ở cái kia một cái 'Điểm nhỏ' cùng với dọc theo quỹ đạo bay lên rất nhiều 'Quang điểm' chính giữa. Ý thức triệt để lạc ấn, toàn bộ hạt không gian cũng sẽ triệt để phát sinh biến hóa. Dựa theo trong bí tịch giới thiệu, tại Thần Thông Cảnh lúc trước, Nguyên Thần ý thức là không có chính thức quan sát qua hạt không gian, hạt không gian chính là một mảnh hoang mạc, tự nhiên trưởng thành. Chỉ quan sát, liền sẽ dẫn tới biến hóa. Ý thức lạc ấn về sau, càng là biến chất. Từ nay về sau ý thức đối với nhục thân khống chế đem đạt tới không thể tưởng tượng tình trạng, dù sao liền hạt không gian bên trong 'Điểm nhỏ', 'Quang điểm' cùng với hư không đều bị lạc ấn, cái này chưởng khống lực tự nhiên vượt xa quá đi. Quá trình này, tại trong bí tịch còn có một cái xưng hô, gọi là 'Linh nhục hợp nhất', tu hành viên mãn về sau, Thần Thông tự sinh! "Hô." Mạnh Xuyên mở mắt ra, một quả Xích Huyết Thần đan bổ sung chân nguyên đều tiêu hao hầu như không còn, bản thân trong đan điền đều trống rỗng, không có cách nào tu luyện nữa. "Tu hành hơn nửa năm, nhục thể của ta mỗi ngày đều tại lột xác." Mạnh Xuyên cảm giác được tăng lên, ví như nhục thân lực lượng theo cùng Đại Nhật Cảnh chân nguyên tương đối tình trạng, không ngừng tiến lên, so với Đại Nhật Cảnh chân nguyên mạnh mẽ càng ngày càng nhiều. . . Dựa theo bí tịch miêu tả. Thần Thông Cảnh một khi luyện thành, nhục thân lực lượng, có lẽ so với Thần Ma Phong Hầu chân nguyên hơi thua. Cùng Yêu Vương tứ trọng thiên nhục thân lực lượng tương đối! Bất quá bởi vì 'Uy lực' phương diện so với Thần Ma Phong Hầu hơi thua, tăng thêm vừa không có 'Ám tinh lĩnh vực', xác thực so với Nhân Tộc Thần Ma kém hơn không ít. Vì vậy tại trong bí tịch bị gọi là 'Nửa bước Thần Ma Phong Hầu' . Nếu là 'Bất Tử cảnh', là triệt để áp chế Nhân tộc Thần Ma Phong Hầu. "Đoán chừng còn có hai tháng có thể luyện thành, không biết ta có thể có thần thông gì." Mạnh Xuyên có chút chờ mong. . . .   Mời các bạn đón đọc Thương Nguyên Đồ của tác giả Ngã Cật Tây Hồng Thị.
Thần Huyết Chiến Sĩ
Đại lục Huyết Thú, là một trong vô số cái cái vị diện nhỏ phụ thuộc Bổn Nguyên đại thế giới, từ thời xưa đến nay Huyết thú bừa bãi tàn phá, lấy người làm huyết thực. Tới một ngày con người bắt đầu tìm ra được cách đem trồng vào cơ thể Huyết thú huyết mạch tinh hoa trở thành Huyết chiến sĩ, từ đây cuộc chiến mới có phần biến chuyển và vô số các gia tộc tương xứng với các Huyết thú khác nhau ra đời Xuyên qua, bất ngờ thu được dùng Huyết thú máu tươi, từ đó thu lấy được các bản gốc năng lực của muôn thú. Từ đây một huyền thoại ra đời. . . Hệ Thống: Huyết chiến sĩ - Hung Huyết chiến sĩ - Cuồng Huyết chiến sĩ - Man Huyết chiến sĩ - Hoang Huyết chiến sĩ - Vương Huyết chiến sĩ - Ma Quang chiến sĩ - Hủy Diệt chiến sĩ - Quy Tắc chiến sĩ - ... *** Hắn đứng ở mênh mông Hư Vô giới trong, mà Coehlo Thánh giả cùng với bá chủ cấp quy tắc Huyết thú cũng đã không tại. Hắn lại lần nữa vận dụng trở lại quá khứ năng lực. Mỗi một lần vận dụng nhất định phải ở thời không gợn sóng đình chỉ sau khi, vì lẽ đó loại năng lực này là không thể liên tục vận dụng. Bất quá, chiến đấu lâu như vậy, nguyên bản rung chuyển thời không đã khôi phục lại yên lặng, mà hắn vừa vặn lại có nghĩ muốn nghiệm chứng chuyện, vì lẽ đó hắn lại lần nữa vận dụng trở lại quá khứ năng lực. Không biết hiện tại là bao nhiêu vạn năm trước , bất quá hắn hiện tại cũng không quan tâm những thứ này, hắn hiện tại chỉ nghĩ nghiệm chứng cái kia suy đoán. Mời các bạn đón đọc Thần Huyết Chiến Sĩ của tác giả Ngân Sương Kỵ Sĩ.