Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hắc Oa

Hắc Oa: Cuộc đời là cái nồi, chúng ta là món ăn trong nồi. Tác giả: Thường Thư Hân. Thể loại:Hiện thực. Tình trạng: Đã dịch hoàn thành. Hiện thực bách thái một thể loại khó viết nhất của văn học mạng đòi hỏi tác giả không chỉ có văn bút cần có chiêm nghiệm, thấu hiểu cuộc sống, tuy được xếp làm một nhánh nhỏ của đô thị, nhưng nó kỳ thực nó khác xa so với truyện đô thị thông thường, chẳng qua vì viết truyện hiện thực thì tất nhiên về cuộc sống hiện thực nên xếp vào loại đô thị mà thôi. Vậy hiện thực là gì? Hấp, xào, chiên, luộc, cả một nồi mỹ vị. Sướng, vui, buồn, lo, đầy ắp hết nhân sinh. Cuộc sống giống như một cái nồi, chúng ta đều là thức ăn trong đó. Giản Phàm là một người bình thường, từ nhỏ tới lớn chỉ say mê tìm hiểu ngọt bùi chua cay trong các món ăn, nhưng không rõ là định mệnh an bài, hay là trò đùa số phận, trải qua nhiều sự kiện đã trở thành một cảnh sát hình sự, dần dần phát hiện ra ngọt bùi chua cay trong hiện thực sinh hoạt còn phong phú hơn mùi vị trong cái nồi, càng đáng nghiền ngẫm hơn, càng thêm mê người hơn ... Nếu nói hiện thực bách thái là đỉnh cao của đô thị thì Hắc Oa là tinh hoa trong hiện thực bách thái, đây là thể loại kén người đọc, mọi người có thể ít nghe tên, nhưng nếu dạo qua vài diễn đàn lớn bàn về văn học mạng TQ, thì những chủ đề tương tự “mười năm nhân sinh vội vã, tác phẩm nào đọng lại trong lòng”, hay “đọc sách lâu năm, đâu mới là tinh phầm”, thì cái tên Hắc Oa chắc chắn sẽ xuất hiện. (*) Hắc oa: Nồi đen. Đọc Hắc Oa để biết thế nào mới là một truyện đô thị thực sự, không trùng sinh, không dị năng, không hệ thống, chỉ có cuộc sống chân thực, hãy thử xem công lực bạn đã đủ chưa? *** Tác giả Thường Thư Hân một quái kiệt hiếm có của làng văn học mạng, cái tên anh không được biết tới nhiều ở Việt Nam, nhưng chắc hẳn không ít độc giả biết tới Hắc Oa, Dư Tội, Đối Dịch, Hương Sắc Khuynh Thành... Thứ tự đọc truyện Lão Thường là: Hắc Oa - Dư Tội - Hương Sắc Khuynh Thành - Đối Dịch, tuy đọc riêng bất kỳ truyện nào cũng không hề gì. Mặc dù sau đó đang ở đỉnh cao sự nghiệp, Thường Thư Hân và tập đoàn Văn Duyệt xảy ra tranh chấp bản quyền dữ dội, hai bên kéo nhau ra tòa, phiên tòa kéo dài bốn năm. Kết quả không có gì bất ngờ, một tác giả sao chống nổi tập đoàn lớn như thế, Thường Thư Hân thua, thậm chí tập đoàn Văn Duyệt sở hữu tên Thường Thư Hân tận 15 năm sau khi anh chết, khiến Thường Thư Hân phải đổi tên sáng tác, làm sự nghiệp của anh ảnh hưởng nghiêm trọng. Thế nhưng bộ đôi Hắc Oa, Dư Tội là viên ngọc quý trong giới văn học mạng, Văn Duyệt chẳng thể vùi dập được. Thường Thư Hân từ nhỏ mê tiểu thuyết võ hiệp, anh thích nhất Vi Tiểu Bảo dưới ngòi bút của Kim Dung, vì thế Dư Tội trong lòng anh cũng là người bình thường như vậy, không muốn làm anh hùng, chỉ muốn sống sao cho không hối tiếc, sống hết mình, không thẹn với lòng mà thôi. Đi ra ngoài một chuyến, anh hiểu ra, không bằng cấp tử tế, không dễ tìm việc tử tế. Thường Thư Hân ra tù về Sơn Tây, anh tự học một năm, thi đỗ vào trường đại học địa phương, không thể không nói đây là kỳ tích vì thời đó đại học vẫn có giá lắm, không tràn lan như sau này, thi vào đại học không hề dễ.  *** Reng ... Reng ... Reng ... Hồi chuông gấp gáp vang vọng trong sân trường Nhất Trung, cả trường đều nghe thấy. Tiếng chuông phá vỡ không khí tĩnh mịch của trường thi! Giám khảo vừa mới hô nộp bài, tức thì tiếng kéo ghế sầm sập, tiếng bài thi xoàn xoạt, tiếng rì rầm bàn tán làm phòng thi yên ắng hơn hai tiếng hỗn loạn, các chàng trai cô gái thanh lịch bất chấp hình tượng, xắn tay áo dùng tốc độ nước rút đứng tại chỗ chép đáp án! Tóm được ai hỏi người đó, nhìn thấy gì chép cái đó, rất có khí thế một đi không trở lại. Ba giám khảo nhìn cái đám thí sinh không giống học sinh, đều ngầm lắc đầu, tâm tình rất phức tạp! Đây là cuộc thi tuyển nhân viên cơ quan hương trấn toàn huyện, tới thi đều là sinh viên tốt nghiệp đại học, tính tròn có mười ba vị trí, ấy vậy mà báo danh hơn trăm người, gần tỉ lệ 1 chọi 10. Biết làm sao, cái thời đại lên đại học lấy giấy phân phối về quê cầm bát vàng đã qua rồi, biên chế khó vào, công việc chẳng dễ kiếm, cạnh tranh quá kịch liệt, ngay cả cơ quan nhỏ hương trấn cũng thành đối tượng sinh viên theo đuổi. Giám khảo là người văn phòng chính phủ huyện phái về, vừa ra sức lắc đầu từ chối thỉnh cầu cho viết thêm vài chữ của một nữ sinh vừa quát mọi người mau rời phòng thi, còn phải nhanh tay thu bài, mở chuồng thả đàn thí sinh loạn như đàn dê ra khỏi phòng. Í, vẫn còn một vị ngoan cố tới cùng, một vị ngồi ở góc tường mắt như trộm không biết chép được bao nhiêu đáp án vẫn đang viết quên ngày mai. Thấy giám khảo đi về phía mình, tức thì hiện lên nụ cười nịnh nọt. Anh chàng đẹp trai hai mươi này có nụ cười tuyệt đối mang sức sát thương trí mạng với nữ giới. Cho dù chàng trai đó đẹp mã lắm, cho dù nụ cười đó rạng rỡ lắm, có điều nhầm đối tượng rồi. Thu bài là bác gái trên bốn mươi, chẳng màng nụ cười thí sinh, vỗ bàn phát thông điệp với phần tử làm loạn kỷ cương phép nước: “Không nộp bài là trừ điểm nhé.” Mắt bác gái càng có sức sát thương, như nhìn thấy kẻ thù giai cấp. “Dì ơi, sắp xong rồi ... sắp xong rồi ... phải để cháu viết tên chứ!” Chàng trai đó cười thật ngọt, tay chân luống cuống điền tờ phách bài thi, thở dài một tiếng, ngay ngắn viết tên mình: Giản Phàm. Khi nộp bài thi rồi anh chàng này còn giật phắt lại, cứng đầu sửa đáp án còn nghi vấn từ "A" thành "B" rồi lần nữa nộp bài, cười nhe răng. Bài thi cuối cùng giao lên cho giám khảo, bác gái lườm Giản Phàm, như đang mắng "sớm không làm đi!", nhìn đáp án vừa sửa, cười trên đau khổ người khác bình phẩm: “Sao lại sửa đáp áp đúng thế?” “Hả? Cháu, cháu sửa lại ...” Giản Phàm hối hận không thôi muốn lấy bài thi, bác gái đó vung tay trừng mắt, tay Giản Phàm khựng lại giữa không trung. “Không có chút ý thức kỷ luật, sinh viên bây giờ đều như cậu à? Thế này tương lai sao vào cương vị công tác được?” Bác gái chỉnh lại bài thi, mắng vài câu. Hai vị giám khảo còn lại mặt hầm hầm nhìn nhìn thí sinh tên Giản Phàm cúi đầu rời phòng thi. “Ài ...” Giản Phàm thở dài não ruột. Cứ thi xong là thở dài, lần nào cũng vậy, từ bé tới giờ không có gì thay đổi, thi cử giống như khác biệt giữa lý tưởng và hiện thực, nghĩ thì hay, làm thì tệ, lần này thở dài hơn những lần trước. Trải qua mấy ngày nóng liên tiếp, sáng nay có được cơn mưa rào, vừa tạnh chưa lâu, không khí mát mẻ, còn lòng Giản Phàm đơn giản là lạnh băng. Vấn đề tam nông, một tăng hai giảm, trường học hưng nông, khai phát giàu nghèo ... Một loạt từ ngữ mà tới giờ Giản Phàm còn chưa làm rõ hết, đầu óc bị đề thi làm quay mòng mòng, kiến thiết nông thôn mới là cái gì? Thế nào là thời vụ tiết khí? Thế nào là "ba chuyển biến bốn thay đổi năm đề cao" của chính phủ huyện? Đề cuối cùng không ngờ còn bắt đám sinh viên vừa tốt nghiệp thậm chí không biết nông thôn là cái gì phải đưa ra mục tiêu vàng cho tân nông thôn Xã hội chủ nghĩa. “Mục tiêu vàng? Nếu có mục tiêu vàng, mình tới mức ở nhà chờ việc không? ... Nông thôn chẳng phải là trồng cây làm ruộng, nuôi bò nuôi lợn à? Cứ như chưa ai từng ở nông thôn vậy, cần làm khó hiểu vậy không? Bà nó chứ, chỉ lắm chuyện.” Giản Phàm rất không tán đồng, chuyện đơn giản thôi mà thăng lên tầm lý luận với thi cử là hoang đường ngay, thi cử xưa nay là thứ dùng đả kích tự tin của mình, cứ thi thêm vài lần nữa, Giản Phàm chắc chắn tự tin của mình sẽ bị tước đoạt hết. Phải rồi, còn phải nộp mười lăm đồng phí báo danh nữa chứ! Lại nộp tiền ngu rồi. Rời khu phòng học, đỉnh đầu treo tấm băng rôn "Kỳ thi chiêu sinh thống nhất nhân viên hương trấn huyện Ô Long", dưới băng rôn là nữ nhân mặc quần dài áo cộc tay, mang hình tượng giáo viên tiêu chuẩn, vừa giản dị vừa cao nhã, khiến mọi con mắt chăm chú nhìn vào. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp thì vĩnh viễn luôn nghiêm túc như thế, đỡ xe đạp thi thoảng chào hỏi người đi ra đi vào, rất nhiều sinh viên nhận ra cô giáo tiếng Anh của Nhất Trung, Mai Vũ Vận! Nhiều người còn ngạc nhiên, bao nhiêu năm như vậy, cô giáo Mai vẫn xinh đẹp như xưa. Giản Phàm thì chẳng thấy xinh đẹp gì hết, lại còn thấy có vị đắng bốc lên từ dạ dày, cứ như phạm lỗi, lề mề nhấc chân, tới gần mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Sao mẹ lại tới đây?” “Thi thế nào?” Mai Vũ Vận nghiêm mặt hỏi. “Thì vẫn thế.” Giản Phàm ngượng ngùng đáp. “Thế là thế nào?” Mai Vũ Vận nhìn vẻ mặt con là biết chẳng ra sao. “Cái biết thì vẫn biết, cái không biết thì vẫn không biết, còn thế nào nữa ạ?” Giản Phàm mặt dày mày dạn thành tính, lần nào đi thi cũng trả lời qua loa như vậy. “Tốt nghiệp một năm mới có cơ hội này, nhìn con kìa, lại thi hỏng chứ gì?” Mai Vũ Vận nói rồi xỉa ngón tay vào đầu Giản Phàm, dáng vẻ chán nản, thói quen nghề nghiệp mà, gặp phải học sinh nghịch ngợm không chịu học tập là giận rồi. Bị xỉa tay là nhẹ đấy, từ nhỏ tới lớn, từ mông lên đầu ăn đòn không ít, đánh thật không đùa, không phải là cuốn sách dày thì là chổi lông gà. Nhà người ta cha hiền mẹ dữ, nhà y thì ngược lại, từ bé đến giờ, toàn bị mẹ đánh chứ không phải cha. Hai mẹ con mặt mày rất giống nhau, mẹ xinh đẹp và con anh tuấn, có điều di truyền được cái vẻ đẹp mà thiếu cái thông minh. Nói thật, ngay cả Giản Phàm cũng tức lắm, câu danh ngôn "dao sắc không gọt được chuôi" thế nào mà bất hạnh ứng nghiệm trên người y. Mẹ có vô số học sinh, có cả người vượt muôn vàn trùng dương ra nước ngoài lập nghiệp thành đạt, vậy mà không dạy được con mình, mẹ dạy tiếng Anh, mà tiếng Anh của Giản Phàm tới thi đại học cũng không hợp cách. Bỏ tiền học tạm trường hạng ba, thế nên bằng tốt nghiệp liền thành vấn đề, chẳng những Giản Phàm nhìn phiền lòng, Mai Vũ Vận nhìn càng buồn bã. “Mẹ ~~~~ “Giản Phàm kéo dài giọng, lời ngon tiếng ngọt dỗ mẹ: “Mẹ đừng lo bừa nữa, con thấy lần này căn bản không hi vọng, nhân tuyển người ta xác định sẵn rồi, thi cho có thôi, con tới góp vui.” Lời này không sai, từ nhỏ tới lớn Giản Phàm đi thi đều góp vui! Tức là sao, là đi cho có ấy mà. Mời các bạn mượn đọc sách Hắc Oa của tác giả Thường Thư Hân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Nếu ai từng đọc qua các truyện như Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi và Công Tử Điên Khùng, thì không thể bỏ qua truyện Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị nó được sánh bằng ngang hàng với nhau, tình tiết ngắn gọn súc tích, không dài dòng làm người đọc bị cuốn vào từng chương truyện. Nội dung chính của câu chuyện: Năm đó khi Diệp Trần được 18 tuổi thì bị người khác mưu hại, đã vậy còn liên lụy dưỡng mẫu chết thả. Cũng từ khi đó hắn dùng mười năm khổ luyện, đến cuối cùng báo thù rửa hận, giết sạch cừu nhân, nhưng cũng bị thế lực khắp nơi truy sát, cuối cùng bị vây ở trên đỉnh núi Everest. Đại thù đã trả, hắn vốn định nhảy núi tự vận, không nghĩ tới vậy mà ngoài ý muốn xuyên qua đến Tu Chân giới. Tám trăm năm về sau, hắn đã là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ, Tu Chân giới người người kính úy Cuồng Đế, nhưng lại bởi vì một trận đại chiến, trùng sinh lúc còn là thiếu niên...thay đổi những gì xảy ra kiếp trước, đối chiến tứ đại giới, tìm lại người yêu, trả thù bát đại tiên môn như thế nào? Mọi người hãy đón đọc. Cảnh giới: Tu chân cảnh giới từ cao tới thấp, tổng cộng chia làm tám Đại cảnh giới: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp. Trên Địa Cầu võ học chi đạo: võ giả bình thường, Nội Kình võ giả, mà Nội Kình võ giả căn cứ cảnh giới cao thấp, lại phân làm Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình tam trọng cảnh giới. Hóa Kình, gần như có thể nói là võ học đỉnh phong, cho nên được tôn làm tông sư, ngoài ra còn các cảnh giới cao hơn. Người người tu đạo trên địa cầu, dựa theo cảnh giới phân chia, tổng cộng chia làm bốn Đại cảnh giới, phân biệt là Sơ Khuy, Huyền Quang, Thần Thông, Thành Đạo..." *** "Hi Nguyệt! Không được! Không..." Trong một căn phòng bệnh thuộc bệnh viện trung tâm thành phố Vân Châu, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn, một thiếu niên từ trên giường bệnh đột nhiên ngồi dậy! "Hồng hộc ~ hồng hộc ~ " Thiếu niên này giống như là vừa mơ thấy ác mộng, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, miệng há to thở dốc liên tục, bỗng nhiên lập tức ngây ngẩn cả người lại, mặt mũi ngơ ngác hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi, "Ta đang ở nơi nào đây? Ta nhớ rõ là lúc trước còn đang bị bát đại tiên môn vây công, Hi Nguyệt vì cứu ta, hy sinh tính mệnh của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục Nguyệt Quang Bảo Giám, đưa ta rời khỏi, sau đó..." "Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào... ta trở lại quá khứ rồi?" Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình, suy nghĩ nhất thời bay theo gió, Hắn tên là Diệp Trần, tám trăm năm trước bởi vì một nguyên nhân ngoài ý muốn, từ trái đất xuyên qua thời không tới Tu Chân giới, lại không nghĩ rằng mình là một thiên tài tu chân vạn người chưa chắc có được một, chỉ trong tám trăm năm, đạt tới thành tựu mà kẻ khác mấy vạn năm đều không có thể đạt tới, trở thành sự hiện diện hàng đầu trong thế giới đó, được người người tôn xưng là Cuồng Đế! Nhưng mà, cũng chính bởi vì thái độ làm người của hắn quá mức điên cuồng kiêu ngạo, ở Tu Chân giới tàn khốc, gây thù chuốc oán quá nhiều, cuối cùng vào lúc hắn độ thiên kiếp, bát đại tiên môn nhân cơ hội đấy cùng nhau bao vây tấn công hắn. Mắt thấy không thể tránh khỏi cái chết dưới sự bao vây tấn công của bát đại tiên môn, tình cảm chân thành mà cả đời hắn có được, Hi Nguyệt tiên tử vì cứu hắn, không tiếc lấy tính mạng của mình để đánh đổi, mạnh mẽ thúc giục thần khí Nguyệt Quang Bảo Giám, tạo thành thời không vặn vẹo, để hắn quay trở về tám trăm năm trước. "Kiếp trước của ta, sở dĩ ở tu chân giới ngông cuồng như vậy, đại khai sát giới khắp nơi, được người gọi là Cuồng Đế, cũng bởi vì đoạn quá khứ ở trên trái đất này, trong lòng ta để lại quá nhiều tiếc nuối! Thật ra thì cho dù bát đại tiên môn không có mưu đồ với ta, ta chỉ sợ cũng khó có thể chống nổi tâm ma kiếp... Bây giờ có cơ hội sống lại một lần nữa, tiếc nuối kiếp trước ta nhất định phải bù đắp từng việc! Nhưng mà không biết, ta còn có thể trở lại Tu Chân giới nữa hay không? Có thể gặp lại Hi Nguyệt của ta nữa hay không..."   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị của tác giả Ngã Ý Như Đao.
Thổ Hào Hệ Thống
Mẫu thân bị hắn khí tiến vào bệnh viện! Phụ thân bởi vì hắn mà bị giới giải trí phong sát! Hàng xóm thấy hắn liền đi đường vòng đi! Toàn bộ người một nhà bị có quyền thế nhà ông ngoại ghét bỏ! Toàn gia kinh tế áp lực rơi xuống ca ca trên người, Cocoa ca chỉ là cái bị vùi dập giữa chợ tác giả, tuy rằng hành văn nhất lưu, nhưng đề tài bài cũ, nội dung vở kịch máu chó, cứ việc mỗi ngày gõ chữ mã đến hừng đông hai, ba điểm, lại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một nhà kế sinh nhai! Đối mặt này một đống cục diện rối rắm, mới vừa xuyên việt tới Chu Tinh trợn tròn mắt. Cũng may trời không tuyệt đường người, cường hào hệ thống từ trên trời giáng xuống, trợ giúp Chu Tinh giải quyết tất cả cửa ải khó, hết thảy đều từ làm một cái danh chấn tứ phương thần hào độc giả bắt đầu thay đổi. *** Cái gọi là cường hào hệ thống, nghe cao đại thượng, trên thực tế chân chính xem quyển sách này, cơ bản đều là đạo văn độc giả.     Sự thực làm sao, đại gia trong lòng cần phải nắm chắc, có mấy người toàn bộ hành trình chống đỡ chính bản, đại gia cũng có thể rõ ràng, đầy đủ mấy vạn người, mới mười mấy đặt mua, mới vừa lên giá tuần đầu tiên cũng còn tốt, đặt mua cũng không tệ lắm, có hơn ngàn người, nhưng tuần đầu tiên sau đó, đặt mua giảm mạnh, mấy trăm, sau đó biến thành mười mấy, nếu như otaku nhớ không lầm, khi đó ta đổi mới cũng không kém chứ? Đổi mới số lượng cũng không ít chứ? Chỉ là sau tới nhà xảy ra chuyện, mới liên tiếp dừng đăng chương rất lâu, nhưng ở trước đó mấy tháng, ta đổi mới vẫn là rất ổn định chứ? Vì lẽ đó không cần bắt ta đổi mới việc tới làm viện cớ, bởi vì thế đều là đặt mua giảm mạnh chuyện sau đó.   Mời các bạn đón đọc Thổ Hào Hệ Thống của tác giả Đơn Thuần Trạch Nam.
Thần Cấp Thừa Bao Thương
Tiểu chủ thầu Tần Thủy Hoàng, bất ngờ đạt được một khoản siêu cấp nhận thầu thương hệ thống, từ đây mở không giống nhau đời người. Đi lên đời người đỉnh cấp, lấy vợ đại gia, đã không phải là hắn mục tiêu cuối cùng. "Ta, Tần Thủy Hoàng, giao tiền. *** "Nhưng mà. . ." "Không có gì nhưng mà, ngươi cứ yên tâm đi, những cái kia bảo mẫu rất chuyên nghiệp, có các nàng chiếu cố ta, ngươi còn có cái gì không yên lòng, ngươi bây giờ nhất nhiệm vụ trọng yếu, chính là lưu lại ở hắn bên người." Hà Tuệ nói cái này hắn, đương nhiên là chỉ Tần Thủy Hoàng, đoạn thời gian này Tần Thủy Hoàng bề bộn nhiều việc, Hà Tuệ cũng không biết Tần Thủy Hoàng đang bận rộn gì, dù sao cả ngày lẫn đêm không gặp người, có lúc buổi tối còn không về được. Mời các bạn đón đọc Thần Cấp Thừa Bao Thương của tác giả Phong Lâm Thiên Hạ.
Cuộc Sống Điền Viên Tự Tại Ở Mỹ
Một cái cổ quái người đàn ông, một cái bé gái đáng yêu, cùng với một con chó vô lại. Đây là một cái kỳ quái tổ hợp, từ núi lớn chỗ sâu đi ra. Bởi vì những cái kia cổ quái ly kỳ gặp gỡ, Trương Đại Vi thay đổi; thay đổi sáng sủa, hào phóng, thay đổi mạnh mẽ, dí dỏm, bởi vì hắn biết dạng gì sinh hoạt trân quý nhất! Mang nữ nhi cưỡi ngựa, thả bò, đi theo Tiểu Bạch đánh gấu, đuổi chó sói, đây mới là Trương Đại Vi cảm thấy nhất tự tại sinh hoạt. Ừ, qua tự tại sinh hoạt, đây mới là Trương Đại Vi sinh hoạt! Gia đình main bị người hành tinh bắt , thí nghiệm xong thả về.Truyện không có hệ thống nhưng mình đọc thấy dễ thương nên làm đổi gu mấy truyện chém giết một tí. *** Trương Đại Vi không thích tham gia thi đấu sau ăn mừng rượu biết, đây là rất nhiều truyền thông và người ái mộ đều biết. Thậm chí Trương Đại Vi đều không thích tham gia một ít tuyên bố biết, đây cũng là rất nhiều truyền thông và người ái mộ cảm thấy chuyện rất bình thường tình, đây chính là Trương Đại Vi tính cách. Có chút thời điểm chính là như vậy, đối đãi một ít ngày mới, ở một ít thời điểm biết nâng cao mong đợi, nhưng là có chút thời điểm vậy biết hơn nữa tha thứ. Bởi vì những người này không giống tầm thường, bọn họ lấy được người bình thường không cách nào đạt tới thành tựu, dĩ nhiên là thuyết minh bọn họ rất giỏi lắm. Mà những người này có mình một ít yêu thích hoặc là thói quen, đây cũng là lại bình thường không buông tha chuyện, huống chi vận động viên sẽ có mình một ít thói quen, thậm chí nhỏ mê tín, đây cũng không phải là bí mật gì, rất bình thường. ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Điền Viên Tự Tại Ở Mỹ của tác giả Bạch Bạch Nhục Nhục.