Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ác Mộng Của Đêm

Dưới bầu trời xanh thẳm, là một thế giới tràn ngập máy móc. Sau khi thế giới trải qua cuộc cách mạng khoa học là dòng lũ số liệu kỹ thuật, kèm theo đó là sự phân tranh giữa thực tại và hư ảo. Máy móc cùng thân thể, quá khứ và tương lai. Nơi này, thế giới bên ngoài và thế giới bên trong cùng tồn tại. Giống như được ngăn cách bằng bức tường thời gian. Bóng tối dần dần bao phủ. Bạn của ta à? Chúng ta không thể dùng sự dịu dàng để đối phó với hắc ám được, mà phải dùng lửa. *** Nếu như bạn đã đọc qua những tác phẩm của Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử như Đệ Nhất Danh Sách, Đại Vương Tha Mạng... Thì đã biết được phong cách viết truyện cực logic, cùng đánh sâu vào trí tò mò của một trong những tác giả nằm trong nhóm tác giả Bạch Kim này rồi. Hôm nay mình xin giới thiệu cho các bạn một bộ mới của tác giả này. Một bộ truyện mà ngay những chương đầu thôi bạn đọc đã bị cuốn vào cuộc sống của main tên là Khánh Trần. Với khả năng gặp qua là không thể quên được. Chúng ta hãy cùng hoà mình vào cuộc sống của Khánh Trần, xem cậu xử lý thế nào trong những đêm tràn ngập khó khăn, giống như một cơn Ác Mộng này nhá! *** Dịch: Gia Cát Nô  Quyển thứ nhất  Đêm đầu tiên: Lộ ra năng lực.  Mùa thu năm 2020.  Trên bầu trời màu xám, những hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống, đọng lại trên đường phố của đô thị.  Hiện tại là mùa thu, nên trên đường đi vẫn có người không cầm dù, mà chỉ dùng hai bàn tay che đầu vội vàng bước qua. Trong một ngõ hẻm chật chội của quân đội đang có một thiếu niên tầm 17, 18 tuổi ngồi với một ông lão trong cái lều trú mưa cạnh siêu thị bán quà vặt.  Bên ngoài lều tránh mưa là thế giới u ám, mặt đất bị nước mưa thấm vào biến thành màu đen nhạt, chỉ còn lại vùng đất bên trong lều tránh mưa vẫn còn giữ lại nét khô ráo. Tựa như thế giới chỉ còn lại nơi đây một khối Tịnh Thổ.  Trước mặt hai người bày một bàn cờ tướng bằng gỗ đã cũ nát, trên đỉnh đầu là biển hiệu 'Siêu Thị Phúc Lai'.  "Tướng quân." Thiếu niên tên Khánh Trần nói xong bèn đứng dậy, để lại một mình ông lão trên mái đầu lưa thưa tóc ngồi đó.  Thiếu niên Khánh Trần nhìn phía đối diện từ tốn nói ra: "Không cần vùng vẫy."  "Ta còn có thể..." Ông lão không cam lòng nói ra: "Mới đi được có mười ba nước thôi mà..."  Trong ngôn từ ông lão nói ra có phần bối rối, không ngờ mới 13 nước mà mình đã tơi bời hoa lá thế này.  Khánh Trần cũng không giải thích điều gì, trên bàn cơ đã lộ ra sát cục, chân tướng đã được phơi bày ra ở thời khắc cuối cùng.  Gương mặt thiếu niên rất sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, chỉ là trên người mặc bộ đồng phục khá mộc mạc, dường như để cơ thể mình biến thành vô hình trong thế giới này vậy.  Ông lão ném quân cơ đang cầm trong tay xuống bàn cờ, từ bỏ nhận t  Khánh Trần không coi ai ra gì, bước vào quầy trong siêu thị, lấy 20 tệ từ nơi để tiền lẻ trong đó nhét vào trong túi.  Ông lão tức giận nhìn Khánh Trần: "Mỗi ngày ta đều thua cậu 20 tệ! Sáng nay ta mới kiếm được 20 tệ từ lão già Lý Lão Trương, sau đó toàn thua cho cậu!"  Khánh Trần kiểm tra lại tiền, rồi tiếp tục ngồi xuống bên cạnh bàn cờ, xếp lại những quân cờ: "Nếu không phải những người đó không muốn đánh cờ cùng tôi nữa, tôi cũng không phải thông qua ông để thắng tiền. Ông cần mặt mũi, còn tôi cần tiền, hợp lý quá còn gì nữa."  "Cậu nghĩ ăn chắc tôi có phải không?" Ông lão lầm bầm nói: "Thầy bói nói ta có thể sống đến bảy, tám mươi tuổi. Ta hiện tại mới năm mươi, mà mỗi ngày thua cho cậu 20 tệ. ta phải thiệt hại bao nhiêu đây?"  "Nhưng tôi dạy ông chơi cờ tướng, giúp ông kiếm về mặt mũi." Khánh Trần bình tĩnh trả lời: "Nếu dùng phép tính này, ông cũng có thiệt thòi gì đâu?"  Ông lão lại tiếp tục lầm bầm: "Nhưng hai ngày này cậu dạy tôi toàn thứ vô dụng."  Khánh Trần nhìn lão nói: "Không nên nói như vậy với bản thân mình."  Ông lão: "???"  Ông lão tức giận, sau đó cũng sắp xếp lại quân cờ, rồi vội vàng nói: "Được rồi, được rồi, đánh ván nữa đi."  Lúc này, Khánh Trần bỗng nhiên cúi đầu.  Cái quá khứ vừa mới trôi qua kia, giống như chiếu lại trong đầu hắn vậy.  Nước đầu tiên là pháo đầu, đây là một nước chủ động tấn công. Trong đầu từng nước cờ quanh quẩn.  Không chỉ có vậy.  Lúc hai người đánh cờ, còn có một người trung niên đi qua, tay cầm theo bốn cái bánh nướng. Bánh nướng hình như mới ra lò, còn bốc lên làn khói trắng, khiến cho cái túi đựng nó được bao phủ một lớp sương trắng.  Một cô gái mặc váy trắng cầm một cây dù bước qua. Trên chiếc giày da của cô ấy còn có hai con bướm trông thật xinh đẹp.  Trên trời cao, từng hạt mưa nhẹ nhàng bay vào trong ngõ hẻm, óng ánh sáng long lanh.  Phía cuối con hẻm, chiếc xe bus 103 xuất hiện trong con đường chật hẹp. Có một cô gái mặc chiếc áo công nhân vàng nhạt cầm chặt chiếc dù chạy về phía trạm xe bus.  Tiếng bước chân, tiếng nước mưa đọng lại chảy vào nơi cống ngầm. Những âm thanh huyên náo ấy phá tan sự yên tĩnh của thế giới.  Những chuyện này, Khánh Trần chưa bao giờ quên, dù cho nhớ lại vẫn còn khá khó khăn.  Nhưng khó khăn không có nghĩa là không thể.  Đây là những điều kỳ lạ xuất hiện trong trí nhớ của hắn. Đó cũng là thiên phú bẩm sinh của Khánh Trần. tựa như hắn tiện tay cầm lấy những thông tin đó từ dòng sông thời gian, sau đó đặt nó vào một góc nào đó trong đầu của mình.  Khánh Trần cố chịu đựng cảm giác não mình muốn hôn mê, cầm lên một quân cờ trên bàn cờ.  Ông lão tập trung không nói, chăm chú nhìn vào bàn cờ, mỗi bước đi là một sự nghiền ngẫm.  Khánh Trần phụ trách dạy đánh cờ, ông lão thua tiền nhưng học được nhiều thế cờ.  Cảnh tượng này cũng thật quái dị, Khánh Trần không giống những thiếu niên khác là khiêm tốn ngại ngùng khi nói chuyện với người lớn tuổi, mà ngược lại đặt mình vào tư thế thầy giáo vậy.  Người đối diện cũng cảm thấy rất tự nhiên.  "Bên đỏ pháo hai tiến năm, phe đen pháo tám tiến năm, mã đỏ hai tiến ba, mã đen tám tiến bảy, xe đỏ tiến một..." Khánh Trần di chuyển quân cờ từng bước một.  Ông lão không hề nháy mắt lấy một lần, những nước cờ phía trước ông dễ dàng hiểu được, nhưng sau nước thứ sáu không hiểu sao, rõ ràng mình ăn quân mã đối phương, mà nước cờ lại có chiều hướng suy tàn.  "Bỏ mã mười ba là một chiêu thâm thuý. Nước thứ sáu, tiến xe bỏ mã, đây là chiêu sát thủ, phá bỏ phòng tuyến đối phương." Khánh Trần nhẹ nhàng nói: "Hôm trước, ông cùng một ông khác trong công viên Vương Thành đánh cờ, tôi đã xem rồi. Ông ta có phong cách đánh nhanh, ông học chiêu này của tôi thì việc dánh chiến thắng không thành vấn đề."  Ông lão phía đối diện yên lặng suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Có thật là thắng được chứ?"  "Trong tuần này, tôi dạy ông chiêu thí mã này, sẽ giúp ông lấy lại mặt mũi." Khánh Trần nói: "Dù sao... muốn thắng cũng không có gì đặc biệt."  Ông lão lộ ra vẻ vui mừng.  Nhưng đột nhiên ông lão hỏi thêm một câu: "Vậy học một tuần tôi có thể thắng ông ta. Còn muốn thắng cậu thì cần bao lâu?"  Phía dưới lều tránh mưa, Khánh Trần tập trung suy nghĩ: "Thầy bói nói ông sống được bảy tám mươi tuổi... khả năng không đủ."  Mặt ông lão bỗng đơ ra: "Cậu bớt nói vậy đi có được không? Nói không chừng tôi có thể sống đến bảy mươi chín tuổi đấy... A, lúc này đáng ra cậu phải có mặt ở chỗ tự học buổi tối chứ? Sao hôm nay lại tan sớm vậy?"  Ông ấy biết Khánh Trần là học sinh lớp 11. Hôm nay là thứ ba cho nên bên trong hai con đường Thập Tam đang có lớp tự học buổi tối.  Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Tôi đang chờ người."  "Chờ người?" Ông lão ngạc nhiên.  Khánh Trần đứng dậy nhìn mưa phùn bên ngoài lều tránh mưa, ánh mắt thả vào trong màn mưa ấy.  Ông lão nói: "Khánh Trần, tên nhóc nhà cậu chơi cờ rất giỏi, tại sao không vào đội tuyển đi thi? Không phải cậu nói mình thiếu tiền sao? Được chức vô địch cũng kiếm được nhiều tiền mà?"  Thiếu niên Khánh Trần lắc đầu: "Tôi chỉ nhớ được nhiều kỳ phổ thôi, chứ không phải tôi đánh cờ rất giỏi. Trí nhớ không đại biểu cho năng lực phân tích. Đánh cùng các ông thì được, nếu gặp cao thủ là không có cửa. Đường của tôi không phải nơi đó, đánh cờ chỉ là tạm thời thôi."  "Tất cả đều nhớ trong đầu..." Ông lão xúc động: "Nếu trước kia, ta gặp được người nói chỉ gặp qua là không quên, chắc hẳn cho rằng đó là nói láo."  Mưa từ từ ngừng lại.  Nhưng vào lúc này, ông lão nhìn thấy Khánh Trần tỏ vẻ ngạc nhiên. Lão nhìn theo ánh mắt thiếu niên, hướng phía cuối hẻm nhìn lại. Lúc này, có một cặp vợ chồng dẫn theo một bé trai đi tới.  Cô gái trung tuổi mặc một chiếc áo khoác đẹp đẽ, cầm theo một hộp bánh ga tô được bọc bằng những sợi dây kim tuyến màu tím.  Thế giới tối tăm mù mịt cũng không che giấu được nét mặt vui sướng của ba người. Khánh Trần xoay người rời đi, để lại ông lão một mình ngồi tại lều tránh mưa cạnh siêu thị Phúc Lai, nhẹ nhàng thở dài.  Người phụ nữ trung niên nhìn thấy bóng lưng Khánh Trần. Cô mở miệng gọi tên Khánh Trần, nhưng Khánh Trần không quay lại mà dần dần biến mất tại một lối ra khác của hẻm.  Bức tường hai bên hẻm khá cũ kỹ, lớp hồ trắng của tường đã tróc gần hết, để lộ ra những viên gạch pha tạp không đồng đều.  Khánh Trần muốn chờ người đến, nhưng hắn lại không muốn chờ. Mời các bạn đón đọc Ác Mộng Của "Đêm" (Dạ Đích Mệnh Danh Thuật) của tác giả Hội Thuyết Thoại Đích Trửu Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tối Giai Ảnh Tinh - Bạch Sắc Thập Tam Hào
Ta muốn nằm ở trong đống tiền mặt lăn lộn ! ta muốn làm Hollywood cự tinh ! *** Đông ! đông ! đông -- Cấp bách tiếng đập cửa bỗng nhiên tại bên tai vang lên, tiếp một nam nhân thúc giục thanh âm xuyên thấu qua môn truyền tới,“Matthew, ngươi như thế nào đem hoá trang sư đuổi ra ngoài? Đạo diễn cùng nữ chính đã vào chỗ, toàn bộ kịch tổ đều đang đợi ngươi này nam chính, ngươi còn có mười lăm phút !” Thanh âm chủ nhân tựa hồ rất cường thế,“Mười lăm phút sau ngươi không ra đến, ta liền đi vào giết ngươi !” Những lời này tại bên tai ong ong vòng quanh, nhắm thẳng trong đầu chui, Matthew muốn mở mắt, lại làm sao cũng không mở ra được, thẳng đến rời đi tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, hắn mới dùng tới toàn thân khí lực, mở ra một đôi mắt. Đó là một đôi tối đen như mực ánh mắt, bên trong tất cả đều là làm không rõ trạng huống mờ mịt. Tối đen ánh mắt nhanh chóng từ trong phòng đảo qua, lập tức xác nhận,“Nơi này ta tuyệt đối không có tới qua !” Lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình,“Di? Ta như thế nào ngã vào nơi này?” Hắn chính nằm nghiêng ở mộc chế sàn nhà bên trên, đầu một bên chính là cửa phòng, cũng không trách được kia vài thanh âm tại bên tai ong ong vang lên. Ngay sau đó, vô số tin tức đột nhiên ở trong đầu thoáng hiện, hai phúc rõ ràng bất đồng hình ảnh, giống như tại cùng trương trên màn ảnh chiếu phim điện ảnh như vậy, xen lẫn dây dưa cùng một chỗ, hỗn loạn khiến hắn không tự giác ôm lấy đầu.   Mời các bạn đón đọc Tối Giai Ảnh Tinh của tác giả Bạch Sắc Thập Tam Hào.
Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên
Trở thành một bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh cứu người, đó là mơ ước của không ít người trong chúng ta. Sức khỏe và sinh mạng con người là điều quý giá nhất trong cuộc sống. Bởi thế, những danh y luôn được tôn trọng và xưng tụng. Tăng Nghị của Thủ Tịch Ngự Y là một thầy thuốc trẻ tuổi khiêm tốn, bình dị nhưng tài năng và có y đức hơn người. Hắn vốn chỉ muốn hành nghề y để cứu người, nhưng những cơ duyên đưa đẩy đã khiến hắn từ từ dấn thân vào con đường chính trị, đồng thời với từng bước xây đắp hai tiếng trang trọng “Danh Y”, hắn cũng từng bước thăng quan bằng chính tài năng chữa bệnh, cộng với tầm nhìn sâu rộng, sắc sảo của mình.  Có thể nói “Thủ tịch ngự y” là một câu chuyện đời thường gần gũi, nó không hề có bất kỳ yếu tố huyễn hoặc như các “phép màu” hay “điều kỳ diệu” nào. Nhân vật chính Tăng Nghị cũng không hề tái sinh hay trở về quá khứ, nhưng truyện hấp dẫn chúng ta bằng chính những ca chữa bệnh ngoạn mục của Tăng Nghị. Hoàn toàn dựa vào tài năng và kiến thức y học, đôi khi chỉ dùng những dược liệu bình thường nhất, chứ không hề cần đến sự trợ giúp của máy móc thần kỳ hay vật báu gia truyền như ở một số truyện khác về đề tài y học. Cách chữa bệnh tài tình của hắn luôn khiến chúng ta phải tấm tắc thán phục.  Với lối viết giản dị, súc tích, với kiến thức uyên bác về y học cổ truyền và cách dẫn chuyện đầy cuốn hút, tác giả đưa chúng ta đi từ bất ngờ này đến thú vị khác trong thế giới Đông y mênh mông đầy bí ẩn, nhưng cũng hết sức gần gũi. Tuy nhiên không chỉ có như thế, chúng ta còn được thưởng thức những trang viết cô đọng, chừng mực mà hết sức chắc tay của tác giả trong khi mô tả không những về cách chữa bệnh mà còn về tâm lý tinh tế của nhân vật trong những cảnh đấu tranh quyền lực, về thực trạng xã hội một cách sâu sắc và mang một chút hài hước ngấm ngầm!  Đây là một trong số rất ít truyện mà mỗi một chương đều có những chi tiết thú vị và đọc không thấy nhàm chán. *** Trần Quốc Khánh quát một tiếng, rồi cúp điện thoại. Khang Đức Lai này không ngờ còn dám uy hiếp mình. Ông làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không hiểu sao. Ông không muốn xử lý nhanh gọn, bộ muốn đem sóng gió đổ lên đầu thành phố Long Sơn? Lôi Việt Thâm lúc này đi tới nói: - Bí thư Khang, vốn những gì chúng ta thương lượng chính là đem kết quả điều tra của huyện Nam Vân hướng lãnh đạo tỉnh báo cáo. Nhưng sở Ngoại vụ dù sao cũng là một cơ quan lệ thuộc trực tiếp ở tỉnh, có nghĩa vụ đem sự việc này thay tỉnh đúng lúc giải quyết. Để tránh gây thêm phiền toái cho tỉnh, tôi đã cùng với Bí thư Thành ủy Trần thảo luận một chút, sẽ phái người của sở Ngoại vụ tỉnh cùng với thành phố Long Sơn thành lập một tổ điều tra, tiến hành xác minh lại những gì mà người ngoại quốc đã nói và kết quả điều tra của huyện Nam Vân. Khi nói chuyện, Lôi Việt Thâm bật cười ha hả: - Bí thư Khang ngàn vạn lần đừng có ý tưởng gì cả. Tôi làm như vậy không phải là không tin đồng chí của huyện Nam Vân chúng ta, chỉ là vì tôn trọng sự thật thôi. Khang Đức Lai nghiêm mặt nói: - Lời này Phó giám đốc sở Lôi không cần phải nói. Chúng tôi có thể lý giải. Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng. Phó giám đốc sở Lôi cũng là thực sự cầu thị thôi. - Đồng chí của huyện Nam Vân có thể nghĩ như vậy, tôi cảm thấy rất an tâm. Lôi Việt Thâm cười ha hả, thầm nghĩ Khang Đức Lai chính là vênh váo. Huyện Nam Vân các người cho dù có bền chắc như thép thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Ông không sợ gánh trách nhiệm, nhưng sợ có người sẽ gánh trách nhiệm. Lôi Việt Thâm cùng với tổ điều tra của thành phố chạy đến Kính Sơn để tiến hành điều tra, Tuy nhiên, quá trình điều tra rất không thuận lợi. Tất cả những người có liên quan đền khẳng định Tăng Nghị không có quan hệ gì với chuyện này. Người phụ trách khu du lịch Kính Sơn Bành Tiểu Sơn lại xuất ra một bản ghi chép, nói: - Toàn bộ quá trình xảy ra sự việc ngày hôm qua chúng tôi đều có ghi chép lại tỉ mỉ. Từ lúc nhận được thông báo người ngoại quốc bị rắn cắn, cho đến khi anh ta được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện tiến hành trị liệu, trung gian chỉ tốn có bốn mươi lăm phút. Cho dù có điều trực thăng đến cứu viện thì cũng không chậm hơn bao nhiêu. Các người không biết Trưởng phòng Tăng từ chân núi chạy lên trên núi cứu viện cũng chỉ tốn có hơn mười phút. Nếu ai cảm thấy đây là cứu viện bất lực thì cứ bảo người đó leo núi thử xem. Nếu người đó chỉ tốn có một phút chạy lên trên núi thì lão Bành tôi sẽ dập đầu trước người đó. - Nói cũng không nên nói tuyệt đối như vậy. Lôi Việt Thâm nhắc nhở Bành Tiểu Sơn. Bành Tiểu Sơn đứng lên nói: - Nếu Phó giám đốc sở Lôi không tin thì chúng ta có thể đi lên đó một chuyến. Lôi Việt Thâm sắc mặt lập tức đen lại. Vốn tưởng rằng có thể giải quyết chuyện này một cách đơn giản, nhưng ai biết lại khó làm như thế này. Tăng Nghị rốt cuộc là người như thế nào? Sao huyện Nam Vân từ trên xuống dưới lại bảo vệ hắn như vậy. Ngay cả một người phụ trách một khu du lịch nho nhỏ cũng dám đối mặt với mình. Khang Đức Lai lúc này trong lòng bực bội, ngồi trong phòng làm việc, văn kiện cũng không xem vào. Quan đại một bậc đè chết người. Tư vị này thật sự là khổ sở. Thư ký tiến vào, thấy sắc mặt của Khang Đức Lai không tốt, liền hạ giọng nói: - Ông chủ, bên ngoài có một người nước ngoài, nói là người đại diện của ông David tiên sinh ngày hôm qua. Khang Đức Lai hiện tại nghe tới mấy chữ người nướ ngoài là cảm thấy phiền. Ông nói: - Cứ an bài cho người đó ở ngoài phòng khách chờ tôi. Khi nào tôi làm xong việc sẽ tiếp đãi anh ta. ... Mời các bạn đón đọc Thủ Tịch Ngự Y của tác giả Ngân Hà Cửu Thiên.
Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mạc
Thời không va chạm đã khiến một vị kiêu tướng danh hiệp xuyên việt tới kiếp này. Một sự cố tai nạn có chủ mưu, đã khiến một linh hồn từ tám trăm năm trước nhập vào một sinh viên bình thường… Từ một vị tướng quân có chí lớn hùng vĩ trở thành một người sinh viên trầm ổn nội liễm, biết cách săn sóc. Sự nổi bật của hiện tại không thể che hết sự mê võng của hắn với thời không va chạm. Kiếp trước kỵ binh thiết mã, kiếp này kiến hiệp nhu tình. “Trong mộng quên mất ta là khách, biệt thì dung dịch kiến thì nan”. Kiếp trước ước hẹn, kiếp này lại đính, hai đời tình duyên, sao có thể kính hoa thủy nguyệt. Lời Dịch giả: Đây là một bộ đô thị khá nhẹ nhàng, tình tiết lúc gay cấn, lúc lắng đọng. Nvc có tình có nghĩa, yy vừa phải, từ đầu truyện tới cuối truyện là một dấu hỏi chấm khiến người đọc không thể không theo đuổi tới cùng. Mời các bạn đón đọc Lãng Tử Tại Đô Thị của tác giả Tiểu Mạc.
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư
Bạn đang đọc truyện Y Đạo Quan Đồ của tác giả Thạch Chương Ngư trên trang đọc truyện online.Hầu như tất cả mọi người đều biết đệ nhất hảo hán cuối thời Tùy là Lý Nguyên Bá, nhưng có mấy ai biết được đệ nhất thánh thủ cuối thời Tùy là Trương Nhất Châm. Dân tộc Trung Hoa trước nay vẫn có anh hùng lưu danh thiên cổ, gian thần để tiếng xấu muôn đời. Loại người tham tiền háo sắc như Trương Nhất Châm rất dễ bị thế gian vùi lấp.Trương Nhất Chân không phải là một anh hùng, tuy rằng y thuật của y cao siêu, thế nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì không có hồi báo. Tìm hắn xem bệnh rất dễ, phải có bạc, phải có mỹ nữ. Trương Nhất Châm chữa bệnh cho người giàu có, trên cơ bản đều có bạc, Trương Nhất Châm chữa bệnh cho nữ nhân, đại đa số đều là dung mạo xuất chúng, đối với loại đại phu bất lương này dã sử cũng xấu hổ khi ghi chép. Trương Nhất Châm chết rất thảm, võ công hắn đã đạt tới cảnh giới tuyệt vời, đầu tiên là uống rượu độc của Tùy Dương đế, sau đó bị một nghìn ngự lâm quân loạn tiễn xuyên tim. Mà nguyên nhân cũng chỉ vì hắn làm một chuyện tốt, cứu sống quý phi khó sinh của Tùy Dương đế, cho nên hắn cảm thấy rất là oan uổng, làm việc tốt cứu sống được mẹ con hai mạng người, vậy mà có cái kết cục này, thực sự là thiên cổ kỳ oan mà. Dương Đế cũng oán hận: “Mẹ mày chứ, nữ nhân của tao mà cũng dám chạm vào, cho mày chết như vậy là tiện nghi cho mày lắm rồi!”Khoa học sau này đã chứng minh, năng lượng oán khí quá mạnh có thể sẽ xuyên qua thời không, oán khí tới tận trời, cho nên Trương Nhất Châm cũng trở thành một người may mắn nhất trong trăm nghìn vạn người, được xuyên qua. Mời các bạn đón đọc Y Đạo Quan Đồ của tác giả Thạch Chương Ngư.