Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hận Phong Trần

Thể loại: cổ đại, cung đình, phụ tử, ngược luyến tàn tâm, cực phẩm, SE Editor: Lệ Cung Chủ Nhân vật: Hạ Lan Sở ( Liên Sơ ), Hạ Lan Ỷ Thiên, Lý Thanh Lưu Tích nhật lạc hoa hàm yên Chung bất quá ký thân ỷ thiên Điệp yến sí đoạn triêu tịch Lưu mộng yểm củ triền bán sinh Khởi vũ lộng thanh ảnh . Hà tự tại nhân gian Thế gian phù hoa nhất thuấn Nam kha mộng tẫn nhất tràng. Vọng sinh khởi “si” nhất tự. . . Tiếng đàn ngừng bặt cũng là lúc cái tên Hạ Lan Sở cũng hoàn toàn biến mất trên cõi đời. Liên Sơ khờ dại lúc đó nghĩ rằng, từ bây giờ đến mãi về sau, y chẳng còn bất kỳ liên quan gì đến Hạ Lan hoàng triều cùng phụ hoàng y là Hạ Lan Ỷ Thiên. Cho đến khi ảnh lửa hoàn toàn mất, ý thức còn quyến luyến trong mắt khiến thân ảnh sau cùng in lại trong tâm trí y. *** Hồng Trần tiền truyện] Tác giả: Trần Ấn Thể loại: ngược văn, phụ tử, sad ending Bên chân, hồ nước nổi sóng nhẹ nhàng. Trên đầu, gió thổi lá vàng bay, mây nhẹ trôi bồng bềnh. Thật là một ngày thu lạnh lẽo tươi đẹp! Ta khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đi vào trong hồ. “Hận phong trần” là cuốn thứ ba trong bảy cuốn thuộc tập truyện “Phù sinh mộng”. Cảm giác đọc xong chỉ có thể là một cái nhói đau, bất lực. Ta ban đầu không định đọc truyện này do biết nó là BE, nhưng không hiểu sao chi tiết Liên Sơ trầm mình lại thu hút ta đến thế. Truyện không dài, đọc QT chỉ vỏn vẹn 58 trang ngắn ngủi. Cuộc đời một con người thông qua 58 trang truyện đó, nhìn lướt qua có thể thấy thật ngắn ngủi,  nhưng khi đọc lại mang đến cho ta cảm giác dài đằng đẵng. Tựa như có thể đứng một bên mà chứng kiến tất cả. Là một hoàng tử, nhưng mẫu phi lại là một người làm nghề ca kĩ. Có được sự sủng ái của vua thì sao, có được sắc đẹp cùng tài năng tuyệt đỉnh thì thế nào. Chung quy như từ trước tới giờ chẳng phải vẫn luôn có câu “Hồng nhan bạc mệnh” hay sao. Bị người ta ám hại chỉ là chuyện sớm muộn, có danh phận hay không có danh phận, xã hội lúc nào cũng phân định rạch ròi như thế đấy. Để rồi mẫu phi bị hạ sát ngay trước mắt, bên tai văng vẳng tiếng thề nguyền của người “phải trả thù”. Một đứa trẻ chưa được nhiêu tuổi sao có thể thực hiện được, ngay khi đến tính mạng của bản thân còn bấp bênh như đèn treo trước gió. Làm ăn mày, được người ta nhận về nuôi ăn để lúc lớn làm cho gánh hát với cái tên Liên sơ. Trời phú cho gương mặt thanh tú, nhưng hoàn cảnh lúc bấy giờ với khuôn mặt như vậy là tốt hay không tốt. Chỉ biết thân dù là nam nhân, nhưng khuôn mặt này khiến bao nam nhân khác thèm muốn, kể cả phải cưỡng đoạt. Ngày đó đến không nhanh không chậm, vì cứu gánh hát mà trưởng đoàn đem y dâng cho một tên quan giầu có. Hắn cưỡng bức y, cường bao cùng tra tấn, để lại trên làn da trắng trẻo mềm mịn kia vô số vết roi tàn bạo. Người thân cận của y, quyết trả thù liền đến giết chết tên quan nọ, trưởng đoàn cũng vì quá xấu hổ nhục nhã mà thắc cổ tự vẫn. Những tưởng cái bất hạnh kia chỉ dừng lại ở đó, nhưng nào ai ngờ chuyện xảy ra về sau. Đó là phụ hoàng y, là người đã sinh ra y, là người cha cưng chiều y trong kí ức, và giờ là nam nhân đang nằm trên y mà mãnh liệt dây dưa trong dục vọng. Y không thể nói, cũng không thể ngăn cản, vì y chỉ là một con hát, một con hát với cái tên Liên Sơ. Ngày y trầm mình, là một ngày thu lạnh lẽo mà đẹp đẽ. Mây trôi cùng làn gió thổi khiến nước hồ từng gợn sóng lăn tăn. Cả cuộc đời, hạnh phúc nhất chỉ có ba năm ngắn ngủi, nhưng như vậy có lẽ đã đủ rồi. Người mà y muốn bảo vệ đã không còn, vậy hà cớ gì y còn phải nhẫn nhịn mà sống ở nơi lạnh giá này. Vì có lẽ, cái chết sẽ chấm dứt những chuỗi ngày đau khổ, chấm dứt tấ cả tủi nhục cùng phiền muộn. Chấm dứt cuộc đời của một con hát mang cái tên Liên Sơ. Không phải hoàng tử Lan Sở. Liệu trên thế gian còn ai nhớ đến y, đến sự tồn tại của y, hay tất thảy đã phai nhạt, như một làn sương khói vô danh. p/s: lảm nhảm linh tinh quá, cơ mà vì ta rất thích cái này nên …. Ta định viết review từ lâu rồi nhưng lười nên giờ mới viết. Cuộc đời của Liên Sơ còn tiếp tục trong chi Hồng trần, nhưng ta không đọc tiếp. Vì đơn giản với ta, Liên Sơ đã mãi mãi an nghỉ dưới đáy hồ lạnh lẽo kia. Chi tiết đó vs người khác là một BE, nhưng vs ta lại là một HE. Kết thúc được tất cả, có lẽ là hạnh phúc, là mãn nguyện rồi. p/s 2: dạo này ta lười viết truyện quá, nhưng chắc có lẽ tuần sau sẽ có chap mới a. *** Họ cùng tên đệm của ta là Hạ lan, tên một chữ Sở. Đây chính là họ của hoàng đế đương thời, cũng tức là hoàng đế chính là cha của ta —— Hạ Lan Ỷ Thiên. Trong trí nhớ lúc nhỏ, phụ hoàng vóc người cao to, tráng kiện, thanh âm vang vọng, ***g ngực rộng và ấm áp,. Khi phụ hoàng ôm ta vào trong ngực, cứ như tất cả mưa gió thế gian, tựa hồ đều biến mất Nhưng phụ hoàng dù có che chắn hết mưa gió thế gian, vẫn không che chở được ta khỏi ánh mắt lạnh lùng của Thấm hoàng hậu. Vừa khinh miệt vừa chán ghét, không một khắc nào không thế.Chỉ vì ta mặc dù là thái tử, nhưng không phải cho thị sinh ra. Mẫu thân của ta là Ngư Nhược Thủy, một nữ nhạc quan. Điệu vũ nghê thường túy lục hoàn, đôi bướm bay lượn được thêu trên thắt lưng hồng, làm say đắm lòng người. Năm năm trước, tại buổi tiệc mừng thọ chỉ bằng một điệu vũ mà đã mê hoặc được hoàng thượng, trước ánh mắt đố kị của bao quan lại cùng phi tần, mỉm cười uyển chuyển, ngã vào trong lòng của hoàng thượng. Được toại nguyện trở thành sủng phi của hoàng thượng, người cũng biết, trong ngoài cung, ai cũng đều ở sau lưng gọi người là Yêu phi. Người chỉ cười nhạt, nụ cười mê hoặc như cũ, một mình chiếm hết ân sủng của hoàng thượng. Phụ hoàng cực kì sủng ái người, không để ý đến quần thần khuyên can, phá vỡ di huấn tổ tiên từ xưa, phong ta mới bốn tuổi làm Thái tử. Đại lễ mừng sắc phong, Mẫu Phi ngồi sát Phụ hoàng, đắc ý cười. Trong làn khói hương nghi ngút, ta trông nghiêng thấy Hoàng hậu, ôm tiểu muội cùng tuổi ta tới xem lễ.Trước ánh mắt khiêu khích của Mẫu Phi, ánh mắt thị không chút phẫn nộ, khuôn mặt trắng như tuyết không biểu lộ chút cảm xúc nào. Ta dự cảm, sắp có chuyện xảy ra. Quả nhiên. Một đêm hè oi nồng, ta thức giấc, không muốn đánh thức thư đồng ngủ cùng, cũng không thắp đèn ***g, ta rón rén xuống giường, lần ra phía sau đi tiểu. Còn chưa kịp cởi y phục, một người bịt mặt yên lặng đẩy cửa bước vào, tay cầm đao, dù cách màn vẫn thấy chói mắt thấu xương. Ta toàn thân cứng đờ, mắt thấy đao chém vào lưng thư đồng, lưng cũng đau nhức hệt như người bị giết là ta vậy. Xong việc, người bịt mặt tựa như âm hồn, nhảy qua cửa sổ biến mất. Ta lúc này mới phát hiện đũng quần ướt sũng, run rẩy đi tới trước giường. Khắp giường đầy máu đỏ thẫm, thư đồng của ta, không kịp kêu rên một tiếng, làm kẻ chết thay cho ta. Ta không kêu nổi riếng nào, lảo đảo chạy sang tẩm cung của Mẫu Phi ngay bên cạnh, nhưng không thấy một bóng người. Hay là Mẫu Phi cũng như mọi khi, đã đến tẩm cung của Phụ hoàng? Ta nghĩ vậy, nhưng tim lại càng đập nhanh. Đêm khuya thanh tĩnh, bỗng huyên náo cả lên, còn có tiếng khóc chói tai. Ta như bị ma xui quỷ khiến, chui vào giường nằm của Mẫu Phi. Cửa cung bị đá tung ra. Ta nghe tiếng roi da cùng với tiếng thở hổn hển. Mẫu Phi yếu ớt kêu lên một tiếng thê lương. Bị tua màn của giường che mất, ta chẳng thấy gì, chỉ nghe Mẫu phi liên tục kêu khóc, mỗi tiếng như kim đâm thẳng vào tai ta. Đêm đó dài như cả một đời người. Khi ta phát hiện mình đã cắn môi đến chảy máu, thì cuối cùng một thân người đầy máu ngã xuống đất. Ta từ khe của tua màn nhìn ra. Chính là Mẫu phi, cơ thể uyển chuyển dịu dàng trước đây dính đầy máu, nằm dưới đất. Roi da nhẹ rơi xuống. Ta từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu thấy giọng Phụ hoàng khủng khiếp đến vậy: “Đây là kết cục của kẻ dám phản lại ta.” Vạt áo thêu kim long đi khuất tầm mắt. Thấm Hoàng hậu, vốn trước giờ không lên tiếng, cuối cùng nở nụ cười: “Ngư Phi, ngươi cũng biết, tư thông thị vệ, *** loạn cung đình, phải chịu tội gì?” Mẫu phi vô lực rên rỉ, ta không dám lên tiếng. Nghe Hoàng hậu cười, sai cung nhân tâm phúc mang đèn đến, nhỏ nhẹ nói: “Từ ngày đầu tiên thấy ngươi bên cạnh Hoàng thương, bản cung đã muốn thiêu chết đồ yêu nghiệt như ngươi.” Ánh lửa và mùi cháy bốc lên, Mẫu phi gào lên thê thảm đến dựng tóc gáy.Người quằn quại trên mặt đất, bỗng nhiên ánh mắt người gặp ta đang hé nhìn sau tua màn. “Sở nhi!” Mẫu phi mặt đầy máu thất thanh kêu lên, ngay lập tức vội che miệng lại. Hoàng hậu không hiểu, lạnh lùng cười: “Thái tử của ngươi, đã sớm đi đến cõi cực lạc rồi.” Ta không biết Mẫu phi đang hấp hối, làm sao còn có thể bảo vệ ấu tử đang cận kề nguy hiểm. Nhưng ánh mắt Mẫu phi sáng rực oán hận khiến người ta sợ hãi. Người bỗng bò dậy, lê cơ thể đang cháy trong lửa đi đốt Thiên điện ta ở. “Thấm hoàng hậu, ngươi thật độc ác, đến cả Sở nhi của ta cũng không buông tha! Sở nhi, ngươi làm quỷ cũng phải vì Mẫu phi báo thù! Thay Mẫu phi giết mụ Hoàng hậu độc ác kia, giết nam nhân bạc tình kia, thay ta tiêu diệt Hạ Lan hoàng triều! Sở nhi, Sở nhi, ngươi có nghe không?!!!” Lời nguyền dữ dội theo ngọn lửa bốc cao tận trời đêm. Đoàn người chen nhau trước Thiên điện cuống quýt tìm cách cứu hỏa. Ta nghe trong gió mùi da thịt cháy, lòng tê dại từ trong giường bò ra. Nửa tháng sau, dưới chân thành xuất hiện thêm một tiểu ăn mày. Ta ném bỏ hết châu báu trên người, xé nát chiếc áo ngủ tơ tằm, lấy bùn thoa lên người, thay đổi hoàn toàn diện mạo. Ta toàn thân hôi thối, ai ngang qua cũng phải vội vã bịt mũi bỏ lại hai đồng tiền rồi đi mất. Cho dù Phụ hoàng đứng trước mặt hẳn cũng không nhận ra ta. Ta suốt ngày quanh quẩn dưới góc thành như một bóng ma. Oan hồn Thái tử chết cháy, sao còn có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời? Mẫu phi quả thật tuyệt đỉnh thông minh, ôm chặt thi thể thư đồng đáng thương, cùng nhau hóa thành tiêu cốt. Bộ xương nhỏ bé bị ôm chặt trong lòng, làm thế nào cũng gỡ không ra. Ai lại nghi ngờ người Mẫu phi chết cũng không buông tay không phải là hài tử của người! Mẫu phi mang tội *** loạn cung đình, đúng ra thân thể phải bị vứt ngoài đồng. Nhưng có người nói, do không tách được hai bộ hài cốt, nên cuối cùng đành chôn ở tổ lăng cùng với thái tử. Mà Mẫu phi lại mang tội lớn nhất là: hổ dữ ăn thịt con, sắp chết lại còn bắt hài tử cùng chịu tội chung. Vua dân trên dưới, người người thổn thức, không ai quan tâm đến tên thư đồng bị mất tích, cũng không ai hoài nghi thị chính là yêu phi. Cũng may là thị đã chết. Còn ta, nhất định mang theo lời nguyền của người mà sống sót. Tuyết rơi. Tháng Chạp rét đậm, đối với một tiểu ăn mày bốn tuổi mà nói, chính là tử quan. Ta ôm đầu gối tê lạnh, đếm hoa tuyết trắng tinh thê lương bay trước mặt. Nhiều năm sau, ta thường hồi tưởng, nếu lúc đó chết dưới hoa tuyết khi đang ngủ, có lẽ là một loại hạnh phúc. Khi ta vừa định nhắm mắt, bỗng nhiên bên tai vang lên cô quạnh tiếng bánh xe nghiền băng. Một chiếc màn thầu nóng hổi được nhét vào tay ta. Ta suốt hai ngày qua chẳng được ăn gì, vừa cẩn thận gặm từng tí một, vừa ngẩng đầu nhìn ân nhân cứu mạng. Hắn cũng nhìn ta, đôi mắt dịu dàng tràn ngập thương xót. Hắn cởi chiếc áo choàng màu thiên thanh khoác lên người ta, ôm ta đi về phía một đám cả trai lẫn gái đang đợi, bước lên xe ngựa. Trên xe cắm một lá cờ nửa cũ nửa mới – Cẩm Tú Hí Đoàn. Sau khi thân thể hồi phục, ta gia nhập đoàn hát. Ta có gương mặt xinh đẹp của Mẫu phi, dễ dàng lấy trọn cảm tình của kẻ khác. Đây cũng là lý do đoàn trưởng, ân nhân cứu mạng của ta, thu dụng ta. “Ta tuổi không còn trẻ, hát thêm vài năm, sẽ không khách nhân nào lại thích xem một lão già trên đài tô son điểm phấn.Đồ đệ của ta, thiên tư lại không tốt.Đoàn hát này, ta không thể nhìn nó sụp đổ.” Hắn dịu dàng nói, chải mái tóc đen nhánh của ta, nhìn ta chăm chú. “Chờ ngươi thành hồng quan, sẽ không bao giờ phải ăn đói mặc rách nữa.” Ta uống canh gà hắn nấu cho, cái gì cũng không phản bác. Mạng này, chính là hắn cứu. Hắn biết ta đã hiểu ý tứ của hắn, vui mừng nở nụ cười.“Ngươi dáng dấp xinh đẹp, tính tình nhu thuận, bộ dạng điềm đạm thướt tha, rất thích hợp vào vai đào. Ngươi theo ta học hí kịch, mười năm là có thể diễn chính. Nghệ danh của ngươi sẽ là Liên Sơ.” Mời các bạn đón đọc Hận Phong Trần của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cực Đạo Truy Sát
Địa vị và quyền lực, mưu đồ cùng máu tươi, cùng vọng cùng ái tình là những thứ luôn đồng hành với nhau. Chủ nhân của một một thế lực buôn súng trong lúc đến làm khách đã gặp được thiếu gia hắc đạo đang chăm chú tập bắn súng, hắn thấy vô cùng bội phục. Sau này tương phùng hắn liền tỏ lòng ái mộ. Cho đến khi gặp lần thứ ba thì hắn khăng khăng một mực "làm" cho đến nơi đến chốn thì đã uổng phí hắn sống từng ấy năm. Trung khuyển tiểu tra công & mỹ nhân nữ vương thụ~! Truyện xoay quanh một cuồng công và nữ vương thụ, có chút ngược và chút luyến, lại thêm thắt yếu tố cẩu huyết cùng ngọt ngào, Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện đều tốt đẹp. *** Review by ad Cỏ Non: Anh công là kiểu con nhà có tiền, ăn chơi két tiếng ở trong thôn. Để xây dựng sự nghiệp, thằng này nó quyết định đi buôn lậu súng ống, vì nghề này vừa phất lên nhanh chóng lại vừa oai hơn cóc, thằng nào lìu tìu cái rút súng pặc pặc vài phát nát ch*m. Thế là ảnh móc nối đường dây, được giới thiệu sang cho em thụ ( em này chính là trùm về kinh doanh súng đạn ở địa phương). Và đoè moè, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Căn bản là em đẹp như con cá dẹp ấy, nét đẹp lạnh lùng băng giá như kiểu "đố đứa nào dám đến gần bốmày" . Tuy biết là không dễ dàng cưa đổ được "đại ca chốn giang hồ" là em, cơ mà anh công vẫn theo đuổi em nhiệt liệt. Thế nhưng tiếc thay, hoa hồng càng đẹp thì gai càng sắc. Em thụ chỉ thấy thằng công sao mà vừa phiền phức vừa mặt dày ( lại hơi ngu). Thế nên nó bày kế "làm thịt" anh công, vừa đỡ ngứa mông lại còn nuốt trọn được đám súng ống đạn dược (anh công đặt của nó một lô hàng về khởi nghiệp kinh doanh đó ) Cơ mà đời đâu phải lúc nào cũng như ta dự tính. Bất ngờ xảy đến. Anh công không những méo chết mà còn bắt cóc luôn được em thụ, tha ẻm về nhốt ở địa bàn ( trong nhà/ trên giường) của mình. Chắc anh đọc quá nhiều đam mẽo não tàn hay sao ấy, mà nghĩ rằng chỉ cần khoá em lại và chịch liên tiếp, cho em quen, thì sẽ có được trái t(r)ym người đẹp Ảnh còn rất tự hào đi khắp nơi khoe khoang tao đây lấy được vợ xinh đẹp nhất trên đời, noi gương ông bà ảnh ngày xưa, truyền thống gia đình được kế thừa và phát huy toàn diện Sau đó thì hai người bắt đầu sống chung. Mới đầu em thụ còn nghĩ cách trốn về. Nhưng ( sau khi chịch nhau nhiều lần), ẻm cũng dần quen và chấp nhận cuộc sống bên anh. Anh công cứ nghĩ như thế là em thụ yêu mình cmnr. Ai dè đâu trong tình yêu ấy còn chứa cả hận thù. Em ghét anh vì đã bắt ép mình ( làm thụ =)) ), ghét anh tự tiện xông vào làm rối loạn cuộc sống của em...thế là nó đâm cho thằng công một nhát rồi đẩy cmn thằng này xuống biển làm mồi cho cá mập sún răng. Ai dè đâu số trời đã định, đúng bữa đấy Cá mập sang bờ biển Việt Nam "ấy ấy" Cáp quang. Thế là anh công thoát chết. Ảnh trở về, tìm em thụ, và lại bắt cóc em lần nữa =)) Nhưng lần này hai đứa khôn hơn, ngoài chịch nhau ra thì còn tâm sự thẳng thắn. Quyết định tìm một hòn đảo méo có người để "sống thử" bên nhau, để cả hai có cơ hội được bắt đầu vun đắp tình yêu lần nữa. Mời các bạn đón đọc Cực Đạo Truy Sát của tác giả Hoài Thượng.
Cực Đạo Hoa Hỏa
Nhân vật công của chúng ta là một tên phúc hắc. Năm năm trước hắn lại trêu chọc một sát thủ, tính cách có thù tất báo. Năm năm sau sát thủ khoác lớp vỏ mỹ nữ, làm một tiểu bạch thụ quyến rũ phúc hắc công. Là một tên âm hiểm giả dối, phẫn trư ăn lão hổ, cuối cùng quá trình quyến rũ phúc hắc công cũng giành thắng lợi. *** Hai giờ sáng, đột nhiên Lâm Phong bị điện thoại gọi tới làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng bắt máy, là trợ thủ gọi tới, thanh âm khẩn trương như có chuyện gấp: “Anh Lâm, Tổng giám đốc Phương bị La gia giữ lại rồi!” Lâm Phong sửng sốt: “Sao lại có chuyện như vậy?” Ban ngày, đám tang La lão gia kia rõ ràng tiến hành rất thuận lợi, lúc mình rời đi cũng là lúc La gia mở tiệc rượu mời khách, lúc đó xem ra rất có hòa khí mà. Trợ thủ nói: “Tình hình cụ thể chúng ta không biết, lái xe nói, dạ tiệc ở La gia đã tan, những người khác đều ra về, nhưng Tổng giám đốc Phương lại mãi không thấy ra. Lái xe chờ không được đành gọi điện thoại hỏi, nhưng người nhà La gia bắt máy, khách khách khí khí nói là mời Tổng giám đốc Phương xuống dưới uống trà, nói cái gì mà bang chủ tân nhiệm có nhất bút huyết trướng(2), muốn cùng chúng ta bàn bạc mấy chuyện, anh nói xem, đây chẳng phải minh mục trương đảm bắt người hay sao?” “Tôi lập tức sai người đi, các cậu đừng hoảng hốt.” Lâm Phong nói xong, tắt điện thoại, lên xe, hướng La gia phóng đi. Hắc đạo Hongkong danh chấn một phương, La gia La lão bang chủ vừa qua đời mấy ngày trước đó. Lão gia tử này tung hoành một phương mấy chục năm, xuất đạo làm việc mạnh mẽ, vang dội, tác phong vô cùng tàn nhẫn, thủ đoạn, quyền khuynh thống trị một phương, cũng đắc tội qua không ít người. Theo lý mà nói thế nào cũng bị người ta mưu toan ám sát nhưng lão già này lại có thể chết già, nửa tháng trước, một ngày lão ngủ trưa rồi không tỉnh lại nữa, lão ra đi mà khuôn mặt vô cùng an tường không hề có một chút đau đớn, khổ sở nào. La lão gia tử có hai người con. Người con lớn, La Ký là con vợ bé, xuất thân thấp kém, sinh nhật lão liền đưa hắn về. Năm lão gia tử ba mươi tuổi, lão cưới vợ chính thức, là cháu gái yêu của một gia đình danh giá. Bà vợ này sinh cho lão đứa con thứ hai là La Vĩ Hàm. Ngày nhị thiếu ra sinh ra, đứa con vợ bé La Ký bị đưa ra nước ngoài du học, hai mươi năm sau mới trở về. Người nhà họ La biết rất ít tin tức về La Ký, vị đại thiếu gia này chỉ có dịp thanh minh tế tổ, tết âm lịch năm mới, hoặc lễ mừng thọ của La lão gia tử mới trở về mà thôi, vội vội vàng vàng ở lại một đêm, ngày hôm sau liền bay đi luôn. Nghe nói phu nhân nhà chính không vừa mắt hắn, lúc nào cũng muốn tìm cớ giết chết hắn. Lại nói, La lão gia tử thực ra rất thích đứa con này, nghe nói có lần lão ở trước mặt mọi người đã chỉ vào La Ký nói: “Hắn giống ta.” Lại chỉ vào nhị thiếu gia từ nhỏ chúng tinh củng nguyệt (3) chiều chuộng từ bé La Vĩ Hàm mà nói: “sau khi ta trăm tuổi, nó không thể gánh vác sản nghiệp nhà ta!” Vì câu này mà phu nhân nhà chính hận La Ký nhiều năm, sợ phần gia nghiệp khổng lồ sẽ rơi vào tay hắn. Lần này lão gia tử qua đời, La phu nhân ngoài mặt gọi La Ký về chịu tang, mặt khác lại ngấm ngầm thuê sát thủ, ra giá một ngàn đô la Mĩ lấy cái mạng hắn.   Mời các bạn đón đọc Cực Đạo Hoa Hỏa của tác giả Hoài Thượng.
Bao Dưỡng
Review Omachi:   Bộ này thật ra lúc đọc mình lại không nghĩ đây là văn của Tĩnh Thủy Biên lắm, vì nó khá ngọt, hài, tưng tửng. Nội dung kể về em thụ vì kiếm tiền chữa trị chạy thận cho mẹ mà tự bán mình làm ‘tình nhân’ cho anh công tổng tài. Ngờ đâu anh công này lại là kẻ #kỳ_thị_gay, thế nên mối quan hệ bao dưỡng đã kéo dài mấy năm mà anh vẫn chưa hề ‘ăn’ em thụ. Mối quan hệ này khá lạ lùng, khá hài, khá ‘ảo’, nhưng nhìn chung thì dễ thương, vì anh công chưa từng khinh thường em thụ, em thụ cũng chẳng hề có tí ti mặc cảm, yếu đuối nào trước anh công. Cả cậu và anh đều xem đây như là một công việc tiền trao tráo múc, tôi cần cậu xuất hiện cùng tôi ở những bữa tiệc xã giao, đổi lại tôi trả cậu tiền, thế thôi! Từ Niên trả lời lại: “Ông chủ có nói thích ăn vị gì không?” Trần Đệ: “Cái này thì không nói…” Từ Niên lắc não, gõ chữ trả lời: “Vậy lần sau em mua mỗi vị một cái.” Trần Đệ thấy hơi khó xử: “Như thế có lãng phí quá không?” Từ Niên thành thật trả lời: “Không sao, đều là tiền của ông chủ mà.” Giang Trạch cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Cậu bị bao dưỡng mà còn nói tốt?” “Thì tốt thật mà.” Từ Niên vô tư kể: “Em thiếu tiền ngài ấy sẽ cho em tiền, tiền chữa bệnh, tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền tiêu vặt, có chỗ nào mà không tốt đâu?” “…” Giang Trạch há hốc mồm, cả buổi mới hạ được một câu: “Vậy cậu cam lòng làm món đồ chơi cho họ?” “Sao lại là đồ chơi nhỉ? Anh có đưa tiền cho đồ chơi không?” Từ Niên lấy làm khó hiểu, hỏi anh ta, “Em phục vụ ông chủ, ông chủ cho em tiền, có qua có lại thì sao có thể gọi là đồ chơi?” Giang Trạch: “…” Từ Niên cười lộ hai cái răng khểnh: “Em rất cố gắng làm việc anh ạ, tốt nhất là làm luôn cả đời, thăng chức tăng lương, có trợ cấp bảo hiểm, đợi sau này già rồi ông chủ sẽ trả lương hưu, cả đời bình an, nhàn hạ hạnh phúc, ôi còn gì tốt bằng nữa đâu anh.” Anh công trong này moe như một thiếu nữ mới lớn, có tật là hễ gặp chuyện gì vui thì anh rung chân liên hồi như cái máy may, đến nỗi có lần rung sập luôn cái bức bình phong vừa dày vừa nặng ở quán ăn chỉ vì nghe được em thụ bảo thích mình (về cái tật rung chân này thì nó gây ra nhiều chuyện hài hước xuyên suốt truyện dữ lắm). Thế là từ đó anh lên mặt chảnh cún, nằng nặc bắt em phải theo đuổi mình, tặng quà cho mình, dắt mình đi ăn ở chỗ đắt tiền… Túm lại là, ảnh toàn làm mấy hành động mà không ít lần khiến em thụ đáng thương phải đau xót thốt lên “Rốt cuộc là ai đang bao dưỡng ai vậy chời?” Nói chung là truyện ngăn ngắn, đọc vèo cái hết, tính cách nhân vật hơi tưng tửng, thần kinh một tẹo. Đọc giải trí rất thích hợp! Cuối tuần này mà bạn chưa kiếm ra bộ nào vui vui thì nhảy thử luôn hố em này coi sao nhé ;) *** Kim chủ Trình Sâm là gay kín mà kiên quyết không nhận, thấy bạn bè bao dưỡng thiếu niên thì sĩ diện tìm giai cho đỡ thua sút. Sinh viên Từ Niên vì mẹ bệnh, thân học trường nổi tiếng phải ủy thân làm tình nhân của người ta. Cái cốt truyện nghe qua thì có vẻ ngược nhưng hoàn-toàn-không nhé. Từ Niên tỉnh như ruồi, kim chủ cho bao nhiêu tiền cũng nghĩ ra chỗ để xài, dịu dàng ngoan ngoãn hết mình chỉ mong tối về tài khoản tăng lên vài con số. Trình Sâm thủ thân như ngọc, tiểu tình nhi dụ dỗ từ đầu truyện tới cuối truyện, ròng rã suốt ba năm trời mới chịu để người ta ăn, à nhầm, ăn người ta. Truyện cute, xem không thể không cười trước độ moe của công (má ơi, moe không chịu nổi luôn) và độ tỉnh của thụ. Tuy ngắn nhưng đáng đọc. Mời các bạn đón đọc Bao Dưỡng của tác giả Tĩnh Thủy Biên.
Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
Nội dung câu chuyện xảy ra xung quanh giới giải trí. Mọi chuyện bắt đầu từ một cố sự của khuyển ảnh đế của giới giải trí. Tiếu Lăng Tiêu muốn trở thành diễn viên, có thể diễn nhưng lại không thể nổi, không ai để ý đến hắn, từ trước đến nay chưa từng có tiếng tăm gì. Sau khi cảm khái một câu “Người sống còn không bằng chó”, Tiếu Lăng Tiêu… thực sự xuyên qua thành một con chó. Thay đổi thân phận, nhờ cơ duyên xảo hợp lại tiến vào giới giải trí, trở thành thiên cẩu làm người kinh sợ! Tất cả mọi người bày tỏ: con chó kia diễn thật tốt nha! Động tác rất đúng chỗ! Biểu tình cũng quá chân thật rồi! Trong ánh mắt đều có diễn kỹ! Giống y hệt trong kịch bản! Tiếu Lăng Tiêu cuối cùng cũng kiếm được một chỗ, trở thành đệ nhất hồng cẩu giới giải trí! Chủ nhân của Tiếu Lăng Tiêu: ảnh đế giới giải trí, là kẻ trước đây Tiếu Lăng Tiêu ghét nhất. Tất nhiên còn có thể biến trở lại thành người… Vai chính: Tiếu Lăng Tiêu. Cp: lười biếng ôn nhu công x nhị hóa trung khuyển thụ. *** Review (by Diary Juvenso) Truyện này thì chẳng có gì review nhiều cả nên tôi chỉ tóm tắt đôi chút thôi. Anh thụ là một diễn viên đến một bộ phim đầu tay cũng không có và đặc biệt chính là thành viên anti chân chính của ảnh đế. Sau một buổi tối xem ảnh Ảnh đế khoe chó trên weibo, anh ý nói rằng “Ai… Người sống còn không bằng chó…” Chỉ sau một lúc ngủ, khi thức dậy anh đã biến thành chó thực sự!!!!! Từ đó anh đã dùng thân phận con chó thành cẩu sinh nổi tiếng UvU Còn được nhận cả giải đặc biệt cho chó nữa chứ. Nhưng rồi các bạn nghĩ xem cơ thể con người của anh ý đang làm gì? =)) Tất nhiên là đang sủa “gâu gâu…”, thè cái lưỡi ra liếm quanh mặt và đòi ăn phân rồi!!!! Và từ khi biến thành con chó của ảnh đế, anh bỗng biến từ antifan thành fan chân chính =))) Công thì không có gì để nói, là một ảnh đế có khuôn mặt đẹp trai, lười, ít quan hệ và đặc biệt cực thích những thứ có lông. Truyện đáng yêu, edit rất có tâm khiến mình đọc cũng cảm thấy cười theo, truyện hài hước. Đôi lúc ông sủa “gâu gâu” thì lại nhầm thành “Meo..?!” =)) =)) Dù sao cuối cũng vẫn tag HE vào đấy thôi. Tôi vẫn thích nhất đoạn của chương kết. Anh thụ dán hình chữ thập vào thùng rác và gọi nó là “Bia mộ của tinh trùng.” =)). các bạn nên đọc thử bộ này nha, tôi đề cử đấy. Chấm điểm cho truyện: 8.5 *** Truyện dễ thương, giai đoạn làm chó hay người đều yêu, nhưng lúc làm chó thì thú vị nhất. Tiểu thụ ngốc manh + trung khuyển + chung tình + hơi lém lỉnh + thành thật + ngoan + tự giác làm thụ = một tiểu thụ tốt hiếm hoi trong làng đam mỹ hiện giờ ^^ Oan gia…cái nhãn lừa tình, oan gia này là thụ tự biên tự diễn thôi. Vì thụ làm diễn viên nhưng ngặt nỗi diễn dở ẹc, công thì là siêu sao vừa có tài vừa có sắc, nên ẻm đơn phương ghét người ta, cộng thêm công hay bị dân tình bôi bác mà chẳng bao giờ giải thích, thụ nghĩ không có lửa làm sao có khói? Ngày nọ công up hình chụp chung với chó con vừa nhận nuôi, fan hưởng ứng ồ ạt. Thụ chép miệng cảm thán một câu: Làm người (thụ) còn thua con chó (về độ nổi tiếng). Thụ đi ngủ, mở mắt ra…thành con cún nhà công. Tính của thụ rất thẳng thắn, nên quá trình làm chó thiệt là thê sờ thảm, một loạt hành động ‘thông minh’ y như ‘con người’, lạ là công chỉ nghĩ cún nhà mình thông minh, dù bao người xung quanh đạo diễn, diễn viên bảo anh coi lại chó nhà anh đi, nó thành tinh hay sao mà lém vậy? Khác với bề ngoài khí chất đầy mình, bản tính của công siêu lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, ghét biến động. Nên lúc bị bôi bác, công không giải thích do…lười cãi. Tuy nhiên công chăm sóc cún nhà anh cực tốt, tỉ mỉ đầy yêu thương. Nên thụ…nhanh chóng vứt bỏ quan niệm làm người, rất là vui vẻ quẫy đuôi làm cún chọc cười anh công, chăm sóc việc nhà cho công, ra đường diễn kịch cố hết sức để người ta khen công nuôi cún giỏi, cực kỳ bảo vệ chủ, ai ăn hiếp công là ẻm nhào lên hăm dọa. Rồi thụ dần yêu công, có những chuyện…chỉ con người mới làm được. Khi công mệt mỏi vì sóng gió, thụ bất lực không thể mở miệng nghe anh tâm sự. Rồi thì lúc ‘tự sướng’, chó không có tay…sao làm giờ? (cảnh thụ cún tự sướng buồn cười lắm, xem rồi biết, ha ha.) Đùng một cái, thụ trở về thân xác cũ, thụ cố gắng đến gần công. Dĩ nhiên thụ không ngu tới mức nói thẳng iem là cún của anh nà, thụ chỉ ‘cố ý’ lộ ra chút dấu vết nhỏ mà chỉ công và cún mới biết (thiệt ra tình nghi ẻm không giỏi đóng kịch, tự động lòi đuôi).Vì thụ luôn thẳng thắn nói I lúp yu, chạy theo công hiến ân cần, nên công cũng dần dở bỏ cảnh giác và thích thụ. Qua một chút giai đoạn hơi sóng gió, hai người hạnh phúc về với nhau. Nói chung truyện này hay, dễ cưng, không ngược. Mời các bạn đón đọc Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí của tác giả Superpanda.