Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thời Thơ Ấu - Macxim Gorki

Macxim Gorki (1868 -1936) là nhà văn lớn của nước Nga, mở đầu trào lưu văn học hiện thực xã hội chủ nghĩa. Ông còn là nhà hoạt động văn hoá- xã hội nổi tiếng thế giới. Hy vọng THỜI THƠ ẤU sẽ làm hài lòng bạn đọc không chỉ các bạn nhìn thấy chính mình trong đó, quan trong hơn chính là bút pháp nghệ thuật điêu luyện của tác giả cuốn hút người đọc đến từng con chữ cuối cùng của tác phẩm. *** Nhận định "Đọc Thời thơ ấu các em sẽ thấy rằng tôi hoàn toàn là một con người nhỏ bé như các em, chỉ khác ở chỗ: ngay từ bé tôi đã duy trì được lòng ham muốn học tập và không sợ bất cứ thứ lao động nào.” (M.Gocki) "Chưa bao giờ chúng tôi đọc trong văn học Nga một tác phẩm nào hay hơn cuốn THỜI THƠ ẤU của anh...Chưa bao giờ anh khéo sử dụng nghệ thuật của mình một cách thành thạo như thế” (R.Rolăng - nhà văn Pháp) *** Gần cửa sổ, trong một gian phòng chật hẹp tranh tối tranh sáng, bố tôi mặc quần áo trắng toát nằm trên sàn. Thân hình bố tôi dài lạ thường, ngón chân xòe ra nom rất kỳ quái; hai bàn tay dịu dàng đặt yên trên ngực, nhưng ngón tay thì co quắp. Hai đồng xu đen tròn bằng đồng che kín cặp mắt tươi vui của bố tôi: khuôn mặt vẫn hiền từ nay tối sầm lại. Hai hàm răng nhe ra làm tôi sợ hãi. Mẹ tôi mặc chiếc váy đỏ, chiếc áo hở ngực, quỳ bên cạnh và lấy chiếc lược đen, mà tôi vẫn thích dùng để cứa vỏ dưa hấu, chải mái tóc dài và mềm mại của bố tôi từ phía trán ra sau gáy. Mẹ tôi nói liên tục, giọng trầm trầm khàn khàn. Cặp mắt xám của mẹ tôi sưng húp và như tan ra thành những giọt nước mắt lớn chảy ròng ròng. Bà tôi giữ lấy tay tôi. Bà tôi người béo tròn có cái đầu lớn, cặp mắt rất to và chiếc mũi xôm xốp nom rất buồn cười; bà tôi mặc toàn đồ đen trông mềm dịu đến hay. Bà tôi cũng khóc, tiếng khóc nức nở lạ lùng, trầm bổng hình như hòa theo những lời than vãn của mẹ tôi. Toàn thân run run, bà tôi kéo tôi và đẩy lại gần chỗ bố tôi. Nhưng tôi cưỡng lại và nấp sau lưng bà; tôi vừa sợ hãi vừa lúng túng. Chưa bao giờ tôi trông thấy người lớn khóc và tôi không sao hiểu được những lời bà tôi nhắc đi nhắc lại: -Cháu từ biệt bố cháu đi, không bao giờ cháu được thấy bố cháu nữa đâu, tội nghiệp, bố cháu chết sớm quá, chưa phải lúc... Tôi bị ốm nặng, vừa mới dậy. Trong lúc tôi ốm -tôi còn nhớ rất rõ -bố tôi nô đùa với tôi rất vui vẻ, sau đó bỗng nhiên bố tôi biến đâu mất, và bà ngoại tôi, con người kỳ lạ ấy, đã thay thế bố tôi. -Bà đi từ đâu đến thế? -Tôi hỏi bà tôi. Bà đáp: -Từ phía trên, từ Nijni đến. Bà không đi bộ, mà đi tàu thủy đến! Người ta không thể đi bộ trên mặt nước được, ông mãnh ạ! Câu trả lời đó thật là buồn cười và khó hiểu. ở trên nhà này chỉ có mấy người Ba-tư rậm râu và tóc nhuộm; còn ở dưới hầm nhà thì có một ông lão da vàng người Kanmưc làm nghề bán da cừu. Từ trên có thể cưỡi tay vịn cầu thang trượt xuống, hoặc nếu có ngã thì lộn nhào ở cầu thang, -điều đó tôi biết rất rõ. Nhưng sao lại có chuyện đi trên mặt nước kia chứ? Tất cả câu chuyện của bà tôi đều vô lý, đều lầm lẫn một cách ngộ nghĩnh. -Thế tại sao cháu lại là ông mãnh? -Tại cháu hay làm ồn lắm, -bà tôi vừa nói vừa cười. Tiếng bà tôi nói rất dịu dàng, vui vẻ và trầm bổng. Ngay từ ngày đầu tiên tôi đã thân với bà tôi, và ngay lúc này tôi cũng muốn bà tôi mau mau đưa tôi rời khỏi căn phòng này. Tiếng khóc than và kêu gào của mẹ tôi làm tôi nôn nao và gây cho tôi một cảm giác lo âu mới. Lần đầu tiên tôi trông thấy mẹ tôi như thế. Mẹ tôi vốn rất nghiêm nghị, ít nói, người sạch sẽ, gọn gàng và to lớn như một con ngựa, mẹ tôi có thân hình rắn chắc và đôi cánh tay rất khỏe. Thế mà bây giờ không hiểu sao khắp người mẹ tôi đều sưng phồng lên nom đến khó coi, đầu tóc rối bù, áo quần tơi tả. Mớ tóc thường vẫn vấn gọn trên đầu như một cái mũ lớn vàng óng thì nay xổ xuống một bên vai trần, xõa xuống mặt, còn nửa kia tết thành bím thì cứ lúc la lúc lắc chạm vào khuôn mặt ngủ say của bố tôi. Tôi đứng trong phòng đã lâu, nhưng mẹ tôi không hề nhìn tôi; và vẫn vừa chải đầu cho bố tôi vừa rên rỉ nức nở. Mấy người mujich mặc toàn đồ đen và một tên cảnh sát ló đầu vào cửa phòng. Tên cảnh sát quát tháo, giọng giận dữ: -Thu dọn nhanh lên! Chiếc khăn san màu đen che cửa sổ phồng lên như một cánh buồm. Tôi bỗng nhớ tới một hôm bố tôi dẫn tôi đi bơi thuyền buồm. Chợt một tiếng sấm nổ vang. Bố tôi cười, kẹp chặt tôi vào hai đầu gối và kêu: -Không sao cả, đừng sợ, Luc ạ! Đột nhiên mẹ tôi nặng nề đứng lên, rồi lại khuỵu xuống, ngã vật ra; tóc xõa tung ra cả sàn. Khuôn mặt trắng trẻo, mờ lệ tái xanh đi và cũng nhe răng ra như bố tôi, mẹ tôi nói, giọng khiếp sợ: -Đóng cửa lại... Dẫn thằng Alêcxây ra ngay! Bà tôi đẩy tôi ra rồi nhảy bổ ra cửa, mồm kêu to: -Bà con thân mến, đừng sợ, cứ để mặc chúng tôi, bà con hãy đi đi, Lạy Chúa tôi! Không phải dịch tả đâu, cháu nó sắp ở cữ đấy. Xin bà con hãy làm phúc làm đức cho! Tôi nấp sau một góc tối, sau cái hòm và nhìn mẹ tôi lăn lộn trên sàn rên siết và nghiến răng ken két. Bà tôi lê vòng quanh, cất giọng dịu dàng và vui vẻ nói: -Nhân danh Cha và Con! Variusa con hãy cố chịu khó một tí!... Lạy Đức Mẹ Rất Thánh che chở chúng con... Tôi sợ quá. Mẹ tôi và bà tôi bò lê trên sàn ngay bên cạnh bố tôi, đụng cả vào người bố tôi và rên rỉ, gào thét, còn bố tôi vẫn nằm im không động đậy và dường như đang cười gằn. Cảnh lồng lộn trên sàn ấy Tức Alêcxây, cách gọi tắt thân mật. Tức Vacvara, cách gọi thân mật. kéo dài khá lâu. Mấy lần mẹ tôi gượng đứng dậy, nhưng lại ngã quỵ xuống. Bà tôi lăn ra khỏi phòng giống như một quả bóng lớn màu đen và mềm nhũn. Sau đó đột nhiên trong bóng tối có tiếng trẻ con khóc thét lên. -Sáng danh Chúa! -Bà tôi nói. -Con trai rồi! Và bà châm một ngọn nến. Sau đó chắc tôi ngủ thiếp đi ở góc nhà nên không nhớ gì nữa. ấn tượng thứ hai còn ghi lại trong trí nhớ tôi là một ngày mưa, tại một góc nghĩa địa hoang vắng. Tôi đứng ở một gò đất trơn, nhớp nháp và nhìn xuống cái huyệt trong đó người ta vừa hạ quan tài bố tôi xuống. Dưới đáy huyệt có nhiều nước và có cả ếch nhái nữa; hai con đã leo lên được chiếc nắp quan tài màu vàng. Đứng bên cạnh huyệt có tôi, bà tôi, tên cảnh sát quần áo ướt sũng và hai người mujich vẻ mặt bực tức, tay cầm xẻng. Những hạt mưa ấm và li ti như những hạt thủy tinh nhỏ rắc lên tất cả mọi người. Mời các bạn đón đọc Thời Thơ Ấu của tác giả Macxim Gorki.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Your Name - Shinkai Makoto
Mitsuha là nữ sinh trung học sống ở vùng quê hẻo lánh. Một ngày nọ, cô mơ thấy mình ở Tokyo trong một căn phòng xa lạ, biến thành con trai, gặp những người bạn chưa từng quen biết. Trong khi đó ở một nơi khác, Taki, một nam sinh trung học người Tokyo lại mơ thấy mình biến thành con gái, sống ở vùng quê hẻo lánh. Cuối cùng hai người họ nhận ra đang bị hoán đổi với nhau qua giấc mơ. Kể từ lúc hai con người xa lạ ấy gặp nhau, bánh xe số phận bắt đầu chuyển động. Đây là phiên bản tiểu thuyết của bộ phim hoạt hình Your Name., do chính đạo diễn Shinkai Makoto chấp bút. *** Shinkai Makoto tốt nghiệp đại học Chūō ngành văn học Nhật Bản. Tại đó, ông là thành viên câu lạc bộ văn học trẻ với nhiệm vụ chính là vẽ sách. Ông nói cảm hứng sáng tạo của mình bắt nguồn từ manga, anime và tiểu thuyết được đọc thời cấp 2. Anime yêu thích của ông là Laputa của đạo diễn Miyazaki Hayao. Sau khi tốt nghiệp Chūō năm 1994, Shinkai Makoto thiết kế đồ hoạ và làm clip game tại công ty trò chơi Falcom trong 5 năm. Thời gian này, ông đã gặp nhạc sĩ Tenmon và cộng tác với Tenmon trong tất cả các phim của mình. Năm 1999, Shinkai Makoto phát hành một phim hoạt hình ngắn trắng đen dài khoảng 5 phút là Nàng và Con mèo của Nàng. Bộ phim dành nhiều giải thưởng, trong đó có giải thưởng lớn tại "CG Animation Contest" của PROJECT TEAM DOGA. Sau khi chiến thắng giải thưởng ấy, ông bắt đầu tìm ý tưởng cho dự án tiếp theo khi làm việc tại Falcom. Vào tháng 6 năm 2000, ông bắt đầu có ý tưởng về phim Tiếng gọi từ vì sao xa sau khi vẽ bức tranh một cô gái trong buồng lái đang cầm điện thoại di động. Mangazoo sau đó đã đến gặp và đề nghị làm việc với ông trên một dự án anime có thể thu lợi nhuận. Tháng 5 năm 2001, ông nghỉ việc tại Falcom và bắt đầu bắt tay làm Tiếng gọi từ vì sao xa. Tiếng gọi từ vì sao xa mở đầu cho hàng loạt anime thành công tiếp theo của Shinkai Makoto bao gồm Bên kia đám mây, nơi ta hẹn ước (phát hành ngày 20 tháng 11 năm 2004), 5 Centimet trên giây (phát hành ngày 3 tháng 3 năm 2007) và Những đứa trẻ đuổi theo tinh tú (phát hành ngày 7 tháng 5 năm 2011). Ngoài ra, ông còn viết tiểu thuyết đầu tay là 5 centimet trên giây. Tác phẩm mới nhất của ông chính là Your Name – Tên cậu là gì? đã gây nên cơn sốt tại các phòng vé của Nhật Bản nói riêng cũng như thế giới nói chung, và đã trở thành phim anime có doanh thu toàn cầu cao nhất trong lịch sử. *** "Cậu viết cảm nghĩ cho tôi đi." Shinkai Makoto nói vậy trong phòng họp công ty Comix Wave Films Inc. Vì quá bất ngờ nên tôi vội vàng trả lời rằng "cảm nghĩ" nên do một người thứ ba thực hiện để đảm bảo khách quan. Tôi là nhà sản xuất phim Your Name. nên không thể có cái nhìn khách quan được. Dù thế Shinkai Makoto vẫn không nản lòng, cứ nài nỉ mãi. Vài tháng sau, tôi đã đọc tiểu thuyết. Đúng là một tác phẩm tuyệt vời. Tôi cảm thấy mình đã hiểu lý do Shinkai Makoto nhờ tôi viết cảm nghĩ. Đúng hơn, không phải anh ấy muốn tôi nhận xét, mà anh ấy muốn người trong cuộc kể lại ngọn ngành quá trình ra đời của cuốn tiểu thuyết này. ... Mời các bạn đón đọc Your Name của tác giả Shinkai Makoto.
Hôn Lễ Tử Thần - Christie Craig
Ai biết được việc đám cưới có thể khiến bạn bị giết chết cơ chứ? Điều gì xảy ra khi bạn nhận ra người đàn ông mà mình sắp cưới không hề yêu bạn và bạn cũng không yêu anh ta? Khi chiếc nhẫn đính hôn trị giá 8 ngàn đô la vô tình bị rớt xuống toilet không đủ là một dấu hiệu cho Katie Ray hoãn lại ngày trọng đại, định mệnh trở nên bận rộn hơn. Liệu việc chứng kiến người tổ chức đám cưới cho mình bị giết chết và chính mình lại bị nhốt trong phòng tối cùng một nam thám tử quyến rũ có phải là một trò đùa trớ trêu của số phận? Thám tử Carl Hades vốn được thuê để điều tra một vài cô dâu đang bị mất tích, nhưng điều cuối cùng mà anh chàng hư hỏng này muốn lại là bị xích với cô dâu tương lai kia. Đặc biệt khi quý cô tóc đỏ cực kỳ xinh đẹp đó đã làm khuấy động mọi cảm xúc mà anh tránh né trong nhiều năm. Giờ thì việc tránh né cô có vẻ như là một kế hoạch thiên tài, đặc biệt khi đám cưới tương lai của cô cũng có cùng hoàn cảnh như chiếc nhẫn đính hôn của cô - biến mất - làm cho Katie trở thành một người tự do...và càng ngày càng quyến rũ hơn. Nhưng khi các cô dâu đang bị mất tích bị giết chết, Carl ngờ rằng Katie có thể sẽ là người kế tiếp, điều đó khiến cho việc né tránh cô trở nên bất khả thi và không chắc chắn, đặc biệt khi việc ở cùng cô lại mang đến cho anh thật nhiều niềm vui. *** Christie Craig - Tiểu thuyết gia văn học lãng mạn hiện đại ăn khách nhất tại Mỹ. Bà sinh ra và lớn lên ở Alabama, là một nhà văn đạt giải thưởng, có sách xuất bản hàng triệu bản, một diễn giả đầy sức thuyết phục, đồng thời là một giáo viên dạy viết văn. Các bài báo và ảnh chụp của bà xuất hiện trên gần ba ngàn tạp chí lưu hành khắp nước. Là người đã lọt vào vòng chung kết giải Golden Heart, cũng như là người lọt vào vòng chung kết trong các cuộc thi do RWA tài trợ, bà có được sự công nhận trong dòng văn học lãng mạn, với văn phong hài hước dí dỏm, pha trộn giữa các tình huống ly kỳ hồi hộp và gợi tình. Nhận giải Holt Medallion Award of Merit dành cho thể loại Best Romantic Comedy Romance Novel năm 2009. Bà hiện sống ở Texas cùng chồng, con trai, với một chú chó và ba con mèo. Sách đã xuất bản ở Việt Nam: Shut up and Kiss Me (Im lặng và hãy hôn em đi!) Gotcha! (Bắt được anh rồi nhé!) Wedding Can Be Murder! (Hôn lễ tử thần) Divorced, Desperate and Delicious (Ly dị, Tuyệt vọng và dễ thương) ... *** Không thấy Les trả lời, Katie với lấy cái áo choàng tắm. “Les?” Cô bước vào phòng ngủ. Vẫn không thấy gì. Kéo áo choàng tắm quanh người, cô đi ra hành lang. Khi đi qua phòng làm việc, cô nhìn thấy giá vẽ đổ dưới sàn nhà. Và bức tranh vẫn còn chưa ráo của cô nằm úp sấp xuống thảm. Không phải là một tổn thất lớn lao của thế giới, nhưng... Cô quỳ xuống để nhặt bức tranh lên, và khi đang ở tư thế đó, một đôi giày đàn ông xuất hiện trong tầm nhìn của cô, và những chiếc giày gắn liền với một đôi chân. Cô ngước lên. Gắn với đôi chân là tấm thân một người lạ, và trên tấm thân ấy là một khuôn mặt. Một khuôn mặt cô không nhận ra. “Ông... là ai?” Hắn ta nhìn cô với đôi mắt xanh lục lạnh lẽo. Đôi mắt bạo tàn tới mức Katie có thể đoán ngay rằng hắn ta không tới chào bán những thanh kẹo cho đội Thiếu Niên, hoặc để hỏi xem cô có quần áo gì ủng hộ cho quĩ từ thiện hay không. Hắn đưa bàn tay giấu sau lưng ra. Và trong bàn tay ấy hắn cầm con dao thái thịt sắc nhất của cô. Những cơn sóng hoảng sợ ập tới. Thời gian như ngừng trôi và đầu óc cô bắt đầu xử lý từng mẩu thông tin. Mẩu thứ nhất: Đồ vô lại này không thèm mang vũ khí riêng của hắn tới, mà có kế hoạch dùng dao của cô. Mẩu thứ hai: Hắn dùng vật gì để giết hại cô thì có thành vấn đề quái gì không? Mẩu thứ ba: Hôm nay không phải là một ngày thích hợp để chết. Cô đã có một bản danh sách những việc phải làm, và trong ấy gồm cả việc làm cho mình trở nên hấp dẫn và được ái ân. Chết chóc không có mặt trong bản danh sách ấy. Và người họ Ray luôn tuân thủ danh sách của mình. Mẩu thứ tư: Cô sắp sửa nôn. ... Mời các bạn đón đọc Hôn Lễ Tử Thần của tác giả Christie Craig.
Chuồn Chuồn Mùa Hạ - Antje Babendererde
Tại một trạm xăng bên đường cao tốc, Jodie lần đầu tiên gặp Jay, chàng trai người da đỏ. Chưa đến một ngày sau cô đã cùng anh tiến sâu vào vùng núi hoang sơ của Canada. Jay đưa Jodie vào một hành trình kỳ diệu làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô: Rời xa thế giới văn minh, giữa thiên nhiên hoang sơ hùng vĩ, hai người cùng trải qua một mùa hè đầy tình yêu và phép màu nhiệm. Nhưng Jodie không thuộc về nơi hoang dã, cũng như Jay không thuộc về nơi đô hội. Jodie đang đứng trước quyết định khó khăn nhất của cuộc đời mình ... Cuốn sách đã giành được giải thưởng DeLiA cho tiểu thuyết tình yêu bằng tiếng Đức hay nhất năm 2007. *** Antje Babendererde sinh năm 1963, lớn lên tại bang Thüringen, nước Đức. Sau khi học nghề làm gốm, bà chuyển sang làm điều trị viên trong bệnh viện tâm lý dành cho trẻ em. Từ năm 1996 bà là nhà văn tự do. Bà có một niềm đam mê đặc biệt dành cho văn hóa, lịch sử và đời sống hiện tại của người da đỏ. Những tiểu thuyết của bà về chủ đề này dành cho người lớn và thanh thiếu niên được viết dựa trên những nghiên cứu tỉ mỉ cùng những chuyến du lịch đến nước Mỹ rất được giới phê bình khen ngợi. Cuốn này trước kia tớ đã dịch được gần một phần ba và đăng tải trên trang Yume. Hồi đấy trình độ tiếng Đức còn quá hạn chế nên bản dịch rất nhiều thiếu sót. Bây giờ vốn liếng đã khá hơn trước một chút, cộng thêm mong muốn luyện tập trau dồi khả năng dịch, tớ sẽ dịch lại toàn bộ và đăng lên chia sẻ cùng các bạn. Mời các bạn đón đọc Chuồn Chuồn Mùa Hạ của tác giả Antje Babendererde.
Mê Cung Trong Thư Viện Của Ngài Lemoncello - Chris Grabenstein
Kyle là một trong mười hai đứa trẻ may mắn giành được tấm vé vào tham quan thư viện mới, ngay trước ngày khai trương. Mười hai đứa trẻ được thám hiểm trong thư viện đóng kín với hàng ngàn quyển sách hay, đồ ăn ngon và những trò chơi thú vị. Chỉ khác một điều, sáng hôm sau, cửa thư viện vẫn bị đóng chặt, các cô cậu bé phải dùng trí thông minh của mình để tìm đường thoát ra khỏi thư viện, dựa vào những gợi ý của Ngài Lemoncello. Kyle và những người bạn đã lần mò, tìm manh mối dựa vào những cuốn sách, những câu hỏi và trò chơi để tìm lối thoát bí mật. Người đầu tiên ra khỏi thư viện bằng lối thoát bí mật sẽ nhận được phần thưởng vô cùng quí giá và hấp dẫn từ ngài Lemoncello. Cuốn sách bao gồm những câu đố và trò chơi trí tuệ mà người đọc có thể cùng chơi với các nhân vật trong truyện. Chính điều đó làm gợi lên sự tò mò, thích thú cũng như được đồng hành cùng Kyle và các bạn đi tìm lối thoát bí mật. *** Christopher "Chris" Grabenstein là một tác giả người Mỹ. Ông đã xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên của mình vào năm 2005. Kể từ đó ông đã viết tiểu thuyết cho cả người lớn và trẻ em, sau này thường có cộng tác viên thường xuyên James Patterson. *** Kyle Keeley vừa bị phạt cấm túc một tuần. Chuyện là, cậu bé đi đường tắt bằng cách chui qua bụi hoa hồng ưa thích của mẹ. Những cái gai đâm đau thật đấy, nhưng san bằng những bụi mâm xôi và dẫm nát vài cành dã yên thảo giúp Kyle có được năm giây quý giá nhanh hơn ông anh cả tên Mike của cậu. Cả Kyle và Mike đều biết chính xác phải tìm thứ để chiến thắng trò chơi này ở đâu: ngay trong nhà chứ đâu nữa! Kyle đã tìm thấy quả thông để hoàn thành vòng “ngoài trời”. Và cậu cũng khá chắc rằng Mike đã kiếm được một “bông hoa vàng”. Đang là tháng Sáu, chỗ nào cũng có hoa bồ công anh. “Bỏ cuộc đi, Kyle!” Mike la lớn khi cả hai anh em chạy nước rút vào nhà. “Không cách nào chú thắng được anh đâu.” Mike vượt mặt Kyle và phóng như bay về phía cửa chính, vô hiệu hóa ưu thế năm giây ngắn ngủn của cậu em. Tất nhiên. Mike Keeley, mười bảy tuổi, là một ngôi sao thể thao của trường trung học. Bóng bầu dục, bóng rổ, bóng chày: hễ môn nào có bóng là Mike Keeley đều giỏi tất. Kyle, mười hai tuổi, lại chẳng phải sao sáng trong bất cứ lĩnh vực gì. Một ông anh khác của Kyle là Curtis, mười lăm tuổi, vẫn đang bị kẹt với con chó nhà hàng xóm. Curtis thông minh nhất trong ba anh em. Nhưng ở vòng “ngoài trời”, cu cậu lại bốc phải lá thăm xui xẻo “đồ chơi của con chó nhà hàng xóm”. Bất cứ lá thăm nào có từ “chó” trong đó, về cơ bản đều đồng nghĩa với “Mất Lượt.” Còn lí do gì khiến các cậu bé nhà Keeley chạy quanh khu phố như điên, vơ vét đủ loại ve chai sắt vụn, thì đó hoàn toàn là lỗi do mẹ của ba anh em. Chính bà ấy đã đề xuất, “nếu các ông tướng đang chán thì làm một ván cờ bàn đi.” ... Mời các bạn đón đọc Mê Cung Trong Thư Viện Của Ngài Lemoncello của tác giả Chris Grabenstein.