Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Đầu Của Tiểu Yêu

Một con chồn tinh và một con hồ ly tinh vì ăn trộm Mị đan quý hiếm nên bị Hồ tộc phái xuống núi với trọng trách nặng nề là phải tiêu diệt tên hôn quân đường triều, gây ra một cuộc gió tanh mưa máu, thiên hạ đại loạn, thay triều đổi đạ để giữ sự bình yên cho Hồ tộc. Nhờ tài ca múa, hai tiểu yêu đã lọt vào mắt xanh của hôn quân, nhưng khi chưa kịp thực hiện kế hoạch thì hôn quân đột ngộ băng hà. Tân đế lên ngôi. Hai tiểu yêu đã chuẩn bị sẵn sàng để làm nhiệm vụ với tinh thần cực kỳ phấn chấn, vì tân đế quá anh tuấn phong độ, khí chất ngời ngời. Nhưng chẳng ngờ, tân đế lại là một vị minh quân, việc đầu tiên sau khi lên ngôi là giải tán vô số các cung tần mỹ nữ ở chốn hậu cung. Sau ba năm chẳng làm nên trò trống gì, hai nàng vẫn không ngừng nghĩ đến nhiệm vụ, quyết tâm biến vị minh quân kia thành một tê hôn quân để quyến rũ. Đến cuối cùng, hai nàng tiểu yêu, một ngốc nghếch bẩm sinh, một thì thông minh lanh lợi nhưng lạ háo sắc và tốt bụng liệu có thể hoàn thành nhiệm vụ cao cả của mình, hay lại để mình rơi vào lưới tình của chốn nhân gian. *** #Review TÌNH ĐẦU CỦA TIỂU YÊU Tác giả: Thủy Hợp Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, cung đấu, có sủng có sắc, HE Độ dài: 22 chương + 2 NT Tình trạng: Hoàn - đã xuất bản. ----------------------------------- Chuyện kể rằng, vào nghìn năm trước, trên ngọn núi Ly Sơn có một bộ tộc Hồ ly sinh sống. Họ rất chan hòa, không gây sự, chỉ muốn yên ổn tu luyện và duy trì dòng giống. Thế nhưng, năm Bảo Lịch thứ hai đời Đường, dưới sự cai trị của một tên hôn quân, toàn bộ tộc Hồ có nguy cơ diệt chủng vì thú vui săn hồ ly của hắn. Không còn cách nào khác, Tộc trưởng đành phải ra quyết sách cuối cùng, dùng bí kiếp ngàn đời của Hồ ly để bảo vệ bộ tộc, chính là đưa một con Hồ ly đã được huấn luyện đến hoàng cung dụ dỗ tên hôn quân kia. Người được chọn là Thúy Hoàng. Để mọi chuyện trở nên thuận lợi, Tộc trưởng dự định cho Thúy Hoàng ăn quả Mị đan, 80 năm mới cho quả 1 lần, để hoàn thiện vẻ đẹp và mê lực của mình. Kế hoạch hoàn hảo là vậy, thế nhưng ngay thời điểm then chốt lại xảy ra một chuyện động trời khiến cho tất cả dự liệu đều phải thay đổi. Chính là vì hai con tiểu yêu Hồ Phi Loan và Hoàng Khinh Phụng. Khinh Phụng vốn không phải là Hồ ly, mà là chồn tinh. Nàng ta và Phi Loan là chị em kết nghĩa, bởi vì mẹ của Khinh Phụng chính là nhũ mẫu của tiểu hồ ly Phi Loan. Hai người thân thiết từ nhỏ, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược. Phi Loan hiền lành và nhút nhát bao nhiêu thì Khinh Phụng lại lanh lợi hoạt bát bấy nhiêu. Chính vì mình là chồn sống bên cạnh hồ ly xinh đẹp, Khinh Phụng luôn có cảm giác mình xấu xí, nên vừa nghe nói Mị đan có thể làm tăng thêm vẻ quyến rũ kinh động lòng người thì nàng ta lập tức hái trộm. Lại không muốn phải phạm tội một mình, nàng ta mới dụ dỗ Phi Loan ngây thơ cùng ăn Mị đan. Kết quả, người đang xinh đẹp thì càng xinh đẹp hơn, còn nàng ta, hầu như chẳng thay đổi được gì cả. Nhưng cho dù thế nào, thực tế là hai nàng cũng đã ăn Mị đan, kế hoạch vẫn phải tiến hành. Thế là trong sự bất an đến cùng cực, Tộc trưởng cũng đành phải quyết định đưa hai nàng xuống núi, thực hiện nhiệm vụ “hồng nhan họa thủy”. Hai con tiểu yêu lần đầu đến kinh thành, vô cùng háo hức. Nhưng chưa kịp bày mưu tính kế thì đã bị lôi vào một cuộc chiến tranh giành đoạt vị. Vừa được hoàng đế chú ý thì ngay đêm đó tên hôn quân kia đã bị ám sát trước sự chứng kiến của hai nàng. Haizzzzz, đây có phải là “hồng nhan họa thủy” trong truyền thuyết không vậy? Nhiệm vụ chưa cần ra tay đã hoàn thành, lẽ ra hai nàng phải trở về núi phục mệnh. Thế nhưng bản tính ham chơi của Khinh Phụng trỗi dậy, nàng ta lại thuyết phục Phi Loan cùng ở lại với mình, với lý do rất chi là hùng hồn, chính là, cử 2 người đi, thì phải diệt được 2 tên hoàng đế! Phi Loan ngây thơ lại nhút nhát, một lòng một dạ nghe lời tỷ tỷ. Vừa quyết định ở lại chưa bao lâu, trong cung lại có biến. Vị vua mới vừa được đưa lên lại ngay lập tức bị phản thần tiêu diệt. Một lần nữa, nhiệm vụ của hai nàng lại được người khác hoàn thành. Lần này đúng là không còn lý do để ở lại nữa, thế nhưng ngay khi vừa gặp được người kế vị tiếp theo, Khinh Phụng đã không thể nào nhấc chân nổi nữa. Câu chuyện “Tình đầu của tiểu yêu” chính thức được bắt đầu. Hoàng đế mới tên gọi là Lý Hàm, anh tuấn và khí chất, khiến cho Khinh Phụng vừa gặp đã yêu. Nàng rơi vào lưới tình, ngày ngày vận dụng đầu óc thông minh nhanh nhạy của mình để có thể ngày càng đến gần chàng hơn. Cũng từ đó, trong hậu cung xuất hiện toàn những trò tinh quái nhưng không kém phần lém lỉnh của nàng. Cuối cùng nàng cũng được toại nguyện. Hoàng đế Lý Hàm đã để ý đến cả hai nàng, nhưng lại có vẻ mê mẩn sắc đẹp của Phi Loan hơn. Thế này thì không được rồi, Khinh Phụng nàng không muốn vậy đâu. Thế là, bằng một nỗ lực vô cùng xuất sắc, nàng đã khiến cho tình đầu của Phi Loan xuất hiện. Thư sinh Lý Ngọc Khê, mang một niềm tin lớn lao đối với khoa cử, ngay từ lần đầu gặp mặt đã trúng tiếng sét ái tình của Phi Loan. Cùng với sự giúp đỡ có chút lòng riêng của Khinh Phụng, cuối cùng hai người đã đến được với nhau. Cũng trong lúc đó, những hành động dường như vô tình lại dường như hữu ý, khiến cho hoàng đế Lý Hàm dần thay đổi cách nhìn đối với tiểu chồn tinh Khinh Phụng. Sự thông minh lanh lợi của nàng, khiến cho một vị hoàng đế cao cao tại thượng nhưng thân bất do kỷ như chàng, cảm thấy việc sống giữa những toan tính thâm sâu kia cũng còn có một chút an ủi là nàng. Cứ như vậy, tình chàng ý thiếp, nồng nàn mật ngọt. Lại nói một chút về Thúy Hoàng, con hồ ly bị cướp mất Mị đan. Thật ra, nàng ta vốn là một con thanh hồ vô cùng xinh đẹp, cũng chính vì vậy mà từ trên người nàng luôn tỏa ra một loại thần thái kiêu ngạo, không dễ đến gần. Sau khi hai tiểu yêu kia phụng mệnh xuống núi đã ba năm, tộc hồ ly cũng không còn gặp nguy hiểm nữa mà vẫn chưa chịu về. Tộc trưởng mới lệnh cho nàng xuống tìm hiểu tình hình. Có ai ngờ được, khi nàng đến hoàng cung, trong lúc vô tình lại bị cuốn vào âm mưu soán ngôi của một nữ phi tiền triều. Nhưng đó chưa phải là vấn đề mấu chốt. Nàng trong hình hài của nữ phi đó, đã nảy sinh một thứ tình cảm vô cùng xa lạ với một người vô cùng không có khả năng, chính là tên thái giám bên cạnh nữ phi, Hoa Vô Hoan. Và đây, cũng là tình đầu của nàng. Ba con tiểu yêu xuống núi, đều yêu phải người phàm. Nghĩ thôi cũng đủ biết, khó khăn đến nhường nào. May cho các nàng, gặp được Vĩnh đạo sĩ có đạo pháp phi thường và một trái tim nhân hậu. Bản tính ngông nghênh nhưng lại vô cùng ấm áp. Vĩnh đạo sĩ cảm động trước sự chân thành của các nàng, đã rất nhiều lần ra tay cứu giúp, mới khiến các nàng bảo toàn sinh mệnh. Ai bảo đó là tình đầu của các nàng chứ. Có thương tích đầy mình, có hiểm nguy trùng trùng, các nàng cũng không hề sợ hãi. Con người ta khi yêu, tự khắc sẽ có thêm một loại sức mạnh, gọi là dũng khí. Chính vì có dũng khí, tiểu hồ ly Phi Loan vượt ngàn dặm đi tìm đan dược, chỉ mong có thể sinh con cho người mình yêu, cho dù phải đánh đổi 300 năm làm người quét lá. Chính vì có dũng khí, thanh hồ Thúy Hoàng mới dẹp bỏ sự kiêu ngạo của mình và sự khiếm khuyết của thái giám kia, bằng lòng ở bên hắn, sống cuộc sống phiêu diêu tự tại. Chính vì có dũng khí, tiểu chồn tinh Khinh Phụng mới quyết định ở bên cạnh hoàng đế Lý Hàm, cho dù là dưới hình dạng người hay chồn. Câu chuyện của ba nàng tiểu yêu này được kể lại một cách rất đáng yêu, giọng điệu vui vẻ và hài hước. Tuy chuyện này diễn ra trong thâm cung, giữa những âm mưu đen tối của các thế lực, nhưng điều đó không những không làm cho câu chuyện nặng nề, mà càng làm tăng thêm những tình cảm nhẹ nhàng quý giá giữa những toan tính lọc lừa ấy. Phi Loan được vua để mắt, nhưng lại bằng lòng ở bên cạnh một chàng thư sinh tay trắng, tình cảm này trong sáng biết bao. Thúy Hoàng vì muốn ở cạnh người mình yêu, bằng lòng sống trong hình hài của một nữ phi suốt ngày đau ốm, tình cảm này độ lượng biết bao. Khinh Phụng không màng sống chết, kiên quyết ở bên cạnh hoàng đế trong cảnh loạn lạc triều chính, máu chảy thành sông, tình cảm này khắc cốt biết bao. Không thể nói các nàng là dại khờ, hay là may mắn, vì cuối cùng cũng được sống với người mình yêu, cho dù chỉ là quãng thời gian ngắn ngủi. Chỉ biết rằng, đó là mối tình đầu tiên của các nàng, là thứ tình cảm xa lạ nhưng cũng vô cùng thú vị, khiến các nàng trong lúc mê mải đã bước vào từ lúc nào không hay. Tình yêu mà, phải có dằn vặt, có đau khổ, có biệt ly. Nhưng tuyệt nhiên không có hối hận. Các nàng đã dốc lòng rồi, mang hết tất cả những tâm tình mình có trao hết cho người kia. Không sợ đắng cay, không sợ khổ cực, chỉ sợ không được bên nhau. Tình đầu, thường dang dở. Vì người ta chưa từng yêu, nên cũng không biết thử thách chông gai có thể lớn đến chừng nào đã vội bỏ cuộc. Không ai chỉ cho chúng ta biết cách vượt qua như thế nào, chỉ có thể chắc chắn một điều, nếu không có dũng khí để tiến lên, thì sẽ không bao giờ biết, hạnh phúc phía bên kia vẫn đang chờ đợi mình. “Nếu ta đã động lòng, dù chỉ là một nhánh cây, ngọn cỏ ta cũng có thể thích, vì sao lại không thể thích ngươi?” ------------------------------------ " ": trích từ truyện Review by #Lâm Tần - lustaveland.com *** Thủy Hợp Thuở nhỏ sống ở Nam Kinh, học hành thì qua loa đại khái nhưng lại cực kỳ yêu thích tiểu thuyết. Trong số đó đã từng say mê những truyện phong hoa tuyết nguyệt, thần tiên ma quái, đến nay thì thích nhất Ngụy Tấn lục triều, thích tưởng tượng những văn nhân nhạy cảm ẩn nấp trong số những nhân vật phong lưu, và mong một ngày nào đó có đủ khả năng để hạ bút viết về những nhân vật đầy mâu thuẫn như vậy... *** Một ngàn một trăm chín mươi năm trước, vào năm Bảo Lịch thứ hai, đời Đường, hoàng đế đương triều mang họ Lý, tên chỉ có duy nhất một chữ Trạm, tục gọi Đường Kính Tông. Năm đó, vị hoàng đế này mới tròn mười sáu tuổi, đương tuổi thanh xuân niên thiếu, tinh thần cũng phấn chấn vui tươi. Nghe một cung nữ già ở cung Đại Minh kể lại, ngày bệ hạ của họ xuất thế giữa trời tháng Sáu, mây hồng ráng đỏ trải dài vô tận, đàn hạc trắng đang bơi lội tung tăng trong hồ Thái Dịch cũng vút lên trời cao, dang đôi cánh rộng chao liệng xung quanh cung Đại Minh, tiếng hạc du dương vang xa, dù có đứng ở cung Thái Cực cũng có thể nghe thấy được. Hoàng đế vừa mới chào đời đã mang theo điềm lành như vậy, dáng vẻ lại phấn điêu ngọc trác, như bảo như châu, cho nên luôn được cưng chiều hết mực. Mười sáu năm ròng hắn sống trong nhung lụa, đương nhiên sẽ bị chiều chuộng thành hư. Bởi vậy, dù mới kế vị có hai năm ngắn ngủi, vị hoàng đế trẻ tuổi ấy đã bộc lộ đủ mọi tư chất của một tên hôn quân mẫu mực. Hắn mê rượu, háo sắc, ham vui. Hôm nay hắn vừa gióng trống khua chiêng đòi xây dựng một cung điện mới thật nguy nga tráng lệ, ấy thế mà khi cung điện mới được xây dựng xong, chưa ở được mấy ngày hắn đã lại muốn xuất cung “vi hành”. Mà hoạt động hắn thích nhất mỗi khi “vi hành” chính là đến Ly Sơn để “đả dạ hồ”. “Đả dạ hồ” nghĩa như tên gọi, chính là buổi tối lên núi săn hồ ly. Hồ ly trời sinh có tập tính hoạt động về đêm, vì thế, chiêu này của hắn chẳng khác nào đuổi tận giết tuyệt cả Hồ tộc. Hắn cứ năm lần bảy lượt dẫn người đi săn như vậy, khiến cho chúng hồ ly sắp không thể tiếp tục sống ở Ly Sơn được nữa. Chuyện này cuối cùng cũng chọc giận đến tộc trưởng Hồ tộc. “Nếu cứ tiếp tục thế này, đám đồ tử đồ tôn của chúng ta sẽ bị tên hoàng đế đó giết sạch mất. Thật đáng hận!” Tộc trưởng của Hồ tộc là Hắc Nhĩ mẫu mẫu giậm mạnh cây quải trượng bằng gỗ táo xuống nền đất, nói. “Hồ tộc chúng ta và người phàm xưa nay vốn là nước giếng chẳng phạm nước sông. Mặc dù đời tổ tiên chúng ta đã từng có mấy vị nương nương xuống núi, hại chết mấy tên hôn quân, hủy hoại mấy cái giang sơn xã tắc, nhưng đó là vì chúng ta nhận sự ủy thác của người khác chứ thực chất không liên quan gì đến chúng ta cả...” Chuyện xa xưa tạm thời chưa cần nhắc đến, chỉ nói về chuyện của tám mươi năm trước đây. Nghe nói khi đó có một vị hoàng tử, vì bất mãn chuyện phụ hoàng muốn cướp vương phi của mình nên đã nghe theo lời khuyên của một lão đạo sĩ, lấy ranh giới năm trăm dặm xung quanh Ly Sơn làm thù lao để nhờ Hồ tộc giúp hắn tạo ra một thế thân, đưa vào cung vua cha của hắn. Mà vị “hồng nhan họa thủy” ấy sau này đã dùng kế kim thiền thoát xác[1], thăng thiên thành tiên ở dốc núi Mã Nguy. Trong suốt tám mươi năm qua, đây luôn là câu chuyện được người trong Hồ tộc nhắc đi nhắc lại nhiều nhất. Cũng chính vì thế mà hôm nay, khi bị một vị hoàng đế thích giữa đêm lên núi săn hồ ly hành hạ như vậy, bọn họ lại không tự chủ được mà nghĩ đến mấy chữ “hồng nhan họa thủy” này. [1]. Kim thiền thoát xác (Ve sầu lột xác) là một trong ba mươi sáu kế của Binh pháp Tôn Tử (bộ sách về chiến lược quân sự của Trung Quốc thời xưa), sử dụng trong lúc hỗn chiến giữa hai bên. Trong khi hai bên giao đấu, dùng kế “kim thiền thoát xác” để thay đổi hình dạng, đánh lừa đối phương để từ đó trốn thoát hoặc quay lại tập kích đối phương. - Người dịch (ND) Thế là, Nhị đương gia của Hồ tộc, Khôi Nhĩ mẫu mẫu, bèn hiến kế cho tộc trưởng. “Mẫu mẫu, tám mươi năm thoắt cái đã qua, trên gốc cây Mị của Hồ tộc chúng ta cũng đã kết được một hạt kim đan, chuyện này không thể chậm trễ được nữa, hay là chúng ta cứ sắp xếp cho một cô nương xuống núi thu phục tên hoàng đế độc ác kia đi!” Hắc Nhĩ mẫu mẫu nghe Khôi Nhĩ mẫu mẫu nói như vậy, trong lòng còn do dự không quyết. “Cho dù tên hoàng đế đó thực sự hung tàn, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là thiên tử được Ngọc Hoàng đại đế đích thân lựa chọn. Hồ tộc chúng ta chưa từng tự ý xuất thủ bao giờ, lần này không phải nhận mệnh từ Nữ Oa nương nương[2], cũng không có hoàng tộc đến nhờ vả, nếu như chúng ta cứ tùy ý hành sự, chỉ e sẽ bị trời phạt...”       [2]. Nữ Oa nương nương là vị nữ thần thủy tổ và được coi là vị thần Thượng cổ vĩ đại nhất trong thần thoại Trung Quốc. Liên quan đến nội dung trong tác phẩm, tương truyền xã hội Trung Quốc cổ phát triển đến thời nhà Thương (khoảng hơn 1000 năm trước Công nguyên), dưới thời trị vì của Trụ Vương, dân chúng lầm than đói khổ, xã hội không thể phát triển được, đi vào bế tắc. Nữ Oa không muốn chứng kiến cảnh sinh linh lầm than nên đã phái Hồ ly tinh Đát Kỷ xuống núi mê hoặc quân vương, mục đích là để diệt nhà Thương, xây dựng một triều đình mới tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, sau khi xuống núi, Đát Kỷ bị nhiễm những thói tham lam tàn bạo của người phàm, càng tạo nghiệt cho chúng sinh hơn nên đã bị Nữ Oa trừng phạt. (ND) Mời các bạn đón đọc Tình Đầu Của Tiểu Yêu của tác giả Thủy Hợp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khiêu Vũ Với Quỷ - Keri Arthur
Nikki James - một nữ thám tử tư đã trở thành nguyên nhân cuộc chiến giữa hai người đàn ông: Micheal - một ma cà rồng hơn 300 tuổi đã có những hành động khác với đồng loại của mình để dần dần tiến vào cuộc đời và chiếm trọn trái tim vốn tưởng chừng đã lạnh giá của cô, và hai là Jasper - một ma cà rồng ít tuổi hơn nhưng đầy dã tâm. Jasper quyết tâm trả thù Micheal bởi anh đã giết anh của y và hiện đang tiếp tục săn đuổi hòng kết liễu chính Jasper để thế giới có một cuộc sống hòa bình, thân thiện hơn.  Nikki biết rằng tình yêu giữa cô và Micheal thực sự nguy hiểm, nhưng nếu muốn tồn tại cô phải tin vào anh. Tuy nhiên, tình yêu của anh có đủ mạnh để có thể bảo vệ cô khỏi kẻ báo thù điên rồ đến từ địa ngục?  Là cuốn đầu tiên trong bộ truyện giả tưởng 4 cuốn viết về Nikki và Micheal, Khiêu vũ với Quỷ (Dancing With The Devil), tác giả Keri Arthur đã mang đến cho bạn đọc một câu chuyện tình yêu đầy cảm động giữa hai nhân vật tuy thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.  Một tình yêu mãnh liệt, một tương lai đầy thử thách đã khiến khiêu vũ với Quỷ trở thành một trong những cuốn sách đáng đọc nhất trong năm "là cuốn đầu tiên của bộ truyện hay, câu chuyện ma cà rồng lãng mạn đến tuyệt vời này sẽ khiến bạn đọc luôn muốn đọc thêm nữa và muốn sưu tầm cho đủ bộ". Bộ Khiêu Vũ Với Quỷ gồm có: Khiêu vũ với Quỷ, Trái tim trong bóng tối, Đuổi theo bóng tối, Nụ hôn tạm biệt bóng đêm *** Ác quỷ đang chờ họ... Cỗng vào nhanh chóng hiện ra lờ mờ trước mắt họ, một cái hố rộng ngoác được viền gỗ trông lâu đời hơn Lyndhursti. Già hơn cả Michael. “Thanh gỗ chẵng cũ đến mức ấy đâu,” anh nói, vừa đưa cô cái đèn pin vừa cười nửa miêng. “Này em cầm lấy.” Cô rọi đèn lên lối vào. Luồng sáng chỉ đi được một đoạn rồi bị bóng tối dày đặc nuốt chửng. Nhưng thế là đủ để nhìn thấy những dấu chân. Michael ngồi xổm xuống và rờ rẩm đường viền của những dấu vết. “Thây ma,” anh nói, chỉ vào một dấu chân hơi bị kéo lê ở góc. “Thấy không? Chúng đi rất nặng nề, và kéo lê bàn chân. Jasper sẽ không để lại dấu vết. và hắn chắc đã vác Jake vào.” “Chúng ta biết hắn cài bẫy sẵn.” Vậy tại sao linh cảm của cô chưa xuất hiện và báo động điều gì? “Sẽ không có gì đâu.” Michael đứng lên, phủi bụi trên bàn tay. “Jasper lại đang dùng lưới linh cảm - anh có thể cảm thấy nó đang dao động. Nó trùm lên cả khu vực này, và có lẽ là đang cản trở khả năng của em.” Thế nhưng chiếc đồng hồ vẫn đập tích tắc giữa những ngón tay cô “Em vẫn cảm nhận được Jake.” “Chẵng qua là vì Jasper muốn em tìm thấy anh ta”. Cô run lên. “Vậy là phần khả năng còn lại của em trở nên vô dụng à?”. “Có lẽ. Em sẽ không biết chắc nếu không thử,và tấm lưới sẽ tóm được em nếu em làm thế”. Bụng cô quặn lại. Cho dù cô thường xuyên ước được là người bình thường, thoát khỏi những khả năng khiến cô trở nên đặc biệt, cô biết từ sâu thẳm rằng mình đã dừa vào chúng quá nhiều và không thể để mất. Khoảng thời gian ngắn ngủi với Jasper đã chứng minh cô cực kì vô dụng khi không có chúng. Michael nắm lấy tay cô. “Em không đơn độc, Nikki.” Cô nhắm mắt, chống lại hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân. Muốn một ai đó nhiều như cô muốn Michael không phải là một điều đúng đắn. Cúng là không đúng khi cần cái nắm tay của anh, sự êm ái của vòng tay anh để đánh đuổi quỷ dữ. “Em sẽ luôn đơn độc,” cô nói, và lùi xa khỏi anh. Không có cách nào khác. Khi mà tình yêu của cô là lời nguyền rủa của cái chết. Michael có thể là một ma cà rồng, nhưng điều đó không làm anh bất khả xâm phạm. Monica là một minh chứng cho việc ma cà rồng cũng có thể chết nhanh như người thường. “Đi thôi.” Ai đó đi theo cô. Một người cô không nhìn thấy hay nghe thấy qua các giác quan bình thường, nhưng sự hiện diện của người đó làm linh cảm cô xao động khá mạnh. Một người mang nhiệm vụ giết chóc. Gió xao xác, lướt những ngón tay lạnh buốt trên gáy cô. Nikki run rẩy nhìn theo những cái bóng xung quanh một cách bồn chồn. Cô chưa bao giờ sợ bóng tối, mà thật ra còn thấy nó như một đồng minh, đặc biệt là những ngày tung hoành thời trẻ. Nhưng đêm nay có điều gì đó kì quặc trong sự im lặng, một dấu hiệu của nguy hiểm nguy ẩn chứa trong màn sương mờ đang chầm chậm xoáy. .... Mời các bạn đón đọc Khiêu Vũ Với Quỷ của tác giả Keri Arthur.
Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng - Phẫn Nộ Tùng Thử
Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng là câu chuyện huyền huyễn hay về một vu yêu luôn gây ra tai họa nhưng theo đó cũng khiến bản thân hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Vu yêu luôn mang theo xú danh trên người, tại sao vu yêu không thể làm người tốt? Ta nhất định sẽ phá tan cái tư tưởng thối tha kia, tự lập ra một con đường mới. Và theo lời của editor Gà Đồng thì: "Thần tác, cmn thần tác" *** ‘Luyện kim sư kì tích’ Olivia, hiện tại còn chỉ là một cô bé có vẻ ngoài khá đáng yêu. Nàng có một mái tóc dài gợn sóng màu vàng óng, một dáng người ma quỷ đến mức cả pháp bào thùng thình cũng không che dấu được, khuôn mặt phì nộn đáng yêu mang theo chút khí chất thiên nhiên mơ hồ, kèm với một đôi kính mắt màu bạc tô điểm thêm vẻ học thức. Dù là lần đầu gặp mặt, ta lại thấy Olivia rất quen thuộc, có lẽ vẻ học thức kia khá giống Margareth và Eliza, nhất là khi đôi mắt kính đặc trưng đều chỉ là vật trang sức. Dù một bên kính đã bay đâu không biết, dù trước mặt có khách đến thăm, Olivia vẫn để tâm tư dạo chơi tận chân trời, không một chút phòng bị, vết bẩn trên mặt cũng không lau, cả phòng khách bị nổ tung lộn xộn cũng không thu dẹp. Có vẻ vị thiên tài trong truyền thuyết này có dây thần kinh vô cùng lớn. Mặt khác, ta cũng đã biết vì sao Kathleen lại phản cảm với Olivia như vậy. “Hoá ra là ‘giai cấp’ mâu thuẫn.” Nhìn thân hình của Olivia mà xem, một bộ pháp bào mặc trên người nàng, nhờ những đường cong động lòng người, biến trờ thành một bộ lễ phục. Còn nếu Kathleen mặc nó, ha ha… ... Mời các bạn đón đọc Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng của tác giả Phẫn Nộ Tùng Thử.
Linh Sát - Quỷ Chi Khúc
Trong thiên địa, Thần Ma Tịch Diệt.    Sau khi chết đều phải nghe theo tiếng gọi của ta, bởi vì ta chính là vong linh pháp sư.    ***    Nàng là thiên tài toàn hệ ma pháp mọi thứ đều tinh thông nhưng lại chỉ tha thiết với vong linh ma pháp, vì sao?    Nàng là thiên kim mắc nạn, cùng huynh trưởng ẩn cư nơi sơn dã nhưng vẫn không thoát khỏi sự đuổi giết của sát thủ, vì sao?    Trùng sinh nàng biến thành nàng!    Nàng, sao có thể là phế nhân? Sao có thể là kẻ yếu?    Thiên tài rơi xuống, nàng lại một lần quật khởi, lại thay đổi đến bất ngờ như thế nào.    Một thân quần áo giả nam trang, một nét cười thoáng hiện, trong trẻo nhưng lạnh lùng, một vong linh pháp sư, soạn nên một khúc ca thần thoại.    Giữa lửa địa ngục, nàng nhẹ nhàng bay múa, dáng người như hoa sen.    Trên đỉnh tuyết nhai, nàng ngạo nghễ đứng vững, đôi mắt mỉm cười, khuynh đảo chúng sinh.    Bước trên con đường mạo hiểm, chuyện lạ không ngừng, bí cảnh tái hiện.    Xem nàng làm thế nào một tay vén mây, một tay che trời, rung chuyển Thánh Vân đại lục!    (Giới thiệu vắn tắt vô năng, hết thảy mời xem tác phẩm, một câu mèo khen mèo dài đuôi, nội dung tuyệt đối phấn khích.)    *** Có mỹ nam, có quái thú, có pháp bảo, có mạo hiểm, cần gì có đó, YY vô hạn! Nữ chính lớn dần, giai đoạn trước ẩn giấu thực lực, giai đoạn gữa cường đại vô cùng, giai đoạn sau nhòm ngó ngôi báu toàn thiên hạ! *** Hai luồng gió đen từ bàn tay hắn xuất hiện, mãnh như rồng, liệt như hổ, gào thét về phía Sở Lạc Lạc và người mắt tím. Sở Lạc Lạc chắn ở trước mặt người mắt tím, pháp trượng cầm trong tay vung lên, lập tức biến ra lá chắn cực mạnh, mỗi tầng được tạo thành từ một loại nguyên tố. Nhưng mà gió xoáy màu đen lại nhanh chóng đột phá được tấm chắn. Sở Lạc Lạc không ngờ sau khi ma hóa lại có thể có sức mạnh lớn như vậy, đôi mắt màu hổ phách mở to, trong nháy mắt khi gió xoáy đến thì không gian bỗng nhiên văn vẹo, hai người đã được dịch chuyển đến nơi khác. Nhưng tiếng cười to điên cuồng như ma âm xuất hiện. Gió xoáy kia giống như có mắt, lập tức quay đầu lại lao về phía nàng. Mi tâm của Sở Lạc Lạc lóe ra một luồng sáng vô hình, nàng không kịp dùng ma lực để phòng ngự cho nên công kích tinh thần đã tự động phát ra. Công kích tinh thần tự phát so với lốc xoáy có chuẩn bị mà đến, đánh nhau, kết quả không cần nghĩ cũng rõ. Sở Lạc Lạc rên một tiếng, thân hình nhỏ nhắn liền như diều đứt dây ngã về phía sau. Trong nháy mắt, kết giới do nàng tạo ra lập tức tan rã. Những người ở trên quảng trường ước chừng đã đợi suốt bảy ngảy bảy đêm. Đến khi bọn họ cảm nhận được luồng năng lượng rất lớn dao động thì chỉ thấy thiên hạ trong tâm bọn họ đã rơi vào lòng người mắt tím. "Lạc Lạc...." Nhìn nam nhân áo trắng kia lại muốn ra tay một lần nữa, Lãnh Tiêu Nhiên, U Phượng và Lệ Vô Ngân vô cùng kinh hãi, còn chưa kịp ra tay thì Ngọc Lưu Ly đã như tia chớp bay thẳng vào mi tâm của Sở Lạc Lạc. Đôi mắt màu hổ phách mở ra, nàng đã rời khỏi lòng người kia, trong nháy mắt, không gian trước mặt nàng xuất hiện vết rách, chỉ thấy cánh tay nàng vươn vào bên trong vết rách đó. Bóng trắng đang điên cuồng lao về phía nàng bỗng nhiên cứng ngắc giữa không trung, hắn rống to ra tiếng, chỉ thấy một hư ảnh trong suốt đang dần dần thoát khỏi thân thể của hắn. Bỗng nhiên trong miệng hắn phun ra một ngụm máu đen, hư ảnh kia lại trở về thân thể hắn. Người mắt tím thấy vậy cũng nhanh chóng đưa tay vào bên trong vết rách không gian mà Sở Lạc Lạc chế tạo, chăm chú dùng toàn bộ tinh thần lực để lôi kéo, bắt giữ linh hồn. Đến khi vết rách không gian biến mất, trong tay hắn và Sở Lạc Lạc, mỗi người nắm một nửa hư ảnh. Hư ảnh đã bị chia thành hai nửa không ngừng giãy dụa trong tay bọn họ, bóng trắng trên không trung đã sớm rơi xuống.... "Giao hắn cho ta xử lý đi!" Người mắt tím nói. "Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Lúc này, ba người nam nhân đều chạy về phía nàng, Sở Lạc Lạc mỉm cười gật đầu, tùy ý ném nửa hư ảnh cho người mắt tím. Khi hai nửa hư ảnh hợp lại, người mắt tím lấy viên thủy tinh đen giờ đã trở nên trong suốt ra. "Cho ngươi nếm thử cảm giác cô tịch trong ngàn năm bị phong ấn!" Nhưng mà hắn không ngờ linh hồn tà ác kia vẫn còn có thể công kích, nó nháy mắt hóa thành một luồng sáng đen, tay phải của người mắt tím lập tức máu tươi chảy đầm đìa, nhưng mà luồng sáng đen kia lại đang đánh thẳng về phía sau lưng Sở Lạc Lạc. ... Mời các bạn đón đọc Linh Sát của tác giả Quỷ Chi Khúc.
Dạ Đàm Bồng Lai Điếm - Xương Bồ
Vi Trường Ca - bảo chủ của Thiên Hạ bảo cùng Tô Vọng Ngôn -  đại công tử của Tô Gia ở Lạc Dương là hai nhân vật chính của hai tác phẩm này. Một người anh tuấn phong lưu, văn võ song toàn, một người lãng từ hào hoa, học rộng tài cao, ngạo khí ngất trời, hai người họ là quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, tình như huynh đệ. Cả hai cùng nhau bước vào những cuộc phiêu lưu đầy ma mị, huyền bí, cùng trải qua những giờ khắc sinh tử trong Dạ đàm bồng lai điếm để tìm kiếm những đáp án cuối cùng đằng sau tấm màn liêu trai ban đầu. Thế nhưng những gì họ tìm thấy lại đầy bất ngờ… "Trời đất là quán trọ của muôn vật, thời gian là khách ghé của trăm đời. Đời người chìm nổi như giấc mộng, vui được cáo là bao? Chỉ là năm tháng đằng đẵng khiến người già cỗi. So với việc bị những thứ phiền não ngoài thân quấn lấy, chẳng bằng một chiếc thuyền con, neo thuyền mà hát, ngắm trăng soi ngoài bãi, bắt lấy khoảnh khắc đẹp đẽ, thế gian diệu kỳ, lại chẳng thong dong, tự tại hay sao?" *** “Cố Niệm và Cố Phán… Bọn họ có thật sự được Cố phu nhân đón đi không?” Tô Vọng Ngôn chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi vậy. Lúc đó, cậu và Vi Trường Ca đang ngắm trăng trên sông. Hoàng hôn xuống, hai người lên một chiếc thuyền nhỏ, trôi theo dòng nước từ thượng du, sau hai canh giờ thì neo lại giữa một bãi bồi nông. Vi Trường Ca vui vẻ ngồi ở đuôi thuyền, cười như không có việc gì: “Có lẽ vậy… Có lẽ là Cố phu nhân dẫn họ đi, hoặc là chính bọn họ muốn đi —— ai biết được?” “Ta thì mong là họ thực sự được Cố phu nhân đón đi…” Tô Vọng Ngôn thở dài, có chút buồn man mác: “Tuy họ sống lâu hơn chúng ta, nhưng sâu trong lòng, lại vẫn chỉ là hai hài tử mãi không lớn. Dù là gian nan tới mức nào, họ vẫn kiên trì không thay tên đổi họ, bắt từng ‘mẫu thân’ của mình đều phải mang họ Cố, khi nghe chúng ta nói từng gặp Cố phu nhân thì vô cùng vui vẻ… Aii, kỳ thực họ cũng chỉ là hai đứa trẻ bị lạc mất phụ mẫu mà thôi…” Vi Trường Ca cười cười nhưng không cho ý kiến. —— bất chợt, y nhớ lại gương mặt nho nhỏ của Cố Phán, cùng nụ cười ngọt ngào trên gương mặt đó. Y đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, nếu ngươi không thuận miệng bịa ra phong thư kia, có lẽ huynh muội Cố gia cũng sẽ không dễ dàng mà nói ra chân tướng như vậy.” “Tuy không ai biết được trong phong thư năm xưa Cố phu nhân đã viết gì, nhưng người cùng tâm trạng, có lẽ cũng không khác gì những nội dung đó đâu?!” Tô Vọng Ngôn cười nhẹ, cúi đầu nhìn vào lòng sông. Một lát sau, thấp giọng hỏi: “Vi Trường Ca, trên đời này thật sự có Bồng Lai, có tiên sơn sao? Nếu như thật sự có Bồng Lai, thì nơi đó rốt cuộc như thế nào? Nói cho cùng thì là một nơi có thể thỏa mãn mọi ham muốn của con người, hay là một nơi căn bản không có ham muốn gì cả?” Vi Trường Ca suy nghĩ một lúc, rồi lại suy nghĩ một lúc nữa, cuối cùng không trả lời. May mà Tô Vọng Ngôn cũng không nhất định phải chờ câu trả lời của y. Vi Trường Ca đứng dậy. Đêm đó, trăng đặc biệt sáng, trên dãy núi xanh phía xa, mơ hồ có thể thấy được sắc đỏ của lá phong trải khắp núi. Thuyền con neo bên một đồng hoa, hòa cùng gió sông, chung quanh đều là sợi bông bay phất phơ mờ mịt, trải rộng mênh mang, ngay đến con thuyền nhỏ cũng mờ đi trong bụi hoa trắng xóa. Trên sông có đôi ba ngọn đèn thuyền chài, chậm rãi chuyển động. Còn ánh trăng nhộn nhạo theo dòng nước dập dềnh, như thể vật sống. Bỗng thấy một chiếc thuyền đánh cá đang chậm rãi trôi trên sông, trên thuyền truyền tới tiếng khóc lớn. Một ngư phụ ôm đứa trẻ còn đang bọc trong tã lót thong thả đi lại trên đầu thuyền, miệng lẩm nhẩm một khúc hát ru, nhẹ nhàng đong đưa đứa trẻ. Nhưng đứa bé đó không biết vì sao vẫn cứ khóc oa oa. Lập tức, có một giọng nam sang sảng lớn tiếng hỏi: “Sao hài tử cứ khóc liên tục thế?” Theo tiếng nói, một hán tử trẻ tuổi cao lớn thô kệch đi ra từ trong buồng nhỏ, vụng về đón lấy đứa nhỏ từ tay ngư phụ, miệng không ngừng nói: “Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo đừng khóc nữa! Còn khóc nữa Long Vương gia gia sẽ tới bắt con đó nha!” Ngư phụ kia mỉm cười đứng một bên nhìn, mà quả nhiên tiếng khóc của đứa bé cũng dần nhỏ lại. Vi Trường Ca nhìn theo chiếc thuyền càng đi càng xa, đột nhiên cười khẽ thành tiếng. “Ngươi cười gì thế?” “Ta nhớ khi ta còn nhỏ, mỗi lần quấy khóc là vú em cũng dọa ta như thế, bà cứ luôn nói ‘Còn khóc à, khóc nữa để cho Quỷ Vương bắt con đi’.” “Quỷ Vương? Đó là cái gì?” ... Mời các bạn đón đọc Dạ Đàm Bồng Lai Điếm của tác giả Xương Bồ.