Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Nhân sinh của Diệp Hạo chắc có lẽ cũng trãi qua bình thường như mọi người nếu không có một giọt Thần Huyết làm thay đổi tất cả.  Bắt đầu từ việc điểm tuyệt đối trong kỳ khảo thí, xổ số luôn trúng, thiên tài bóng rổ, kiện tướng bơi lội, ca tham gia vào cái gì, đều bá cái đó? Ca là toàn tài, không Toàn Năng mới đúng. Mỹ nữ giáo sư chủ động thổ lộ, nữ tổng giám đốc bá đạo muốn làm đại tỷ tỷ của ca, tiểu Loli đáng yêu lại muốn ta làm Đại Ca Ca thân mật của nàng…. Đẳng cấp: Phàm Giới: + Tu Đạo: Luyện Thể, Luyện Huyết, Luyện Hồn, Phân Thân, Ích Cốc, Thông Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Trọng Kiếp, Chân Tiên (Địa Tiên). + Võ Đạo: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Hám Sơn, Phiên Hải, Võ Đạo Cực Hạn, Thiên Nhân, Kết Đan, Thành Anh, Độ Kiếp, Chân Tiên. Tiên Giới: + Thượng Tiên, Thiên Tiên, Ngọc Tiên (33 Chuyển), Kim Tiên (33 Chuyển), Tiên Chủ (12 Chuyển), Tiên Tôn (12 Chuyển), Tiên Vương (12 Chuyển), Bán Thần, Thần. *** Dịch: Hám Thiên Tà Thần Biên: Hám Thiên Tà Thần Team: Vạn Yên Chi Sào - ------------------------------------------------- - Lam Tiểu Điệp, 150 điểm. Một nữ phụ trung niên mỉm cười phát bài thi toán trong tay cho một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài. Lam Tiểu Điệp hai tay nhận lấy bài thi của mình. - Không ngừng cố gắng, tiếp tục phát huy nhé! Hứa Lệ càng nhìn Lam Tiểu Điệp càng hài lòng. Nhạy bén, xinh đẹp, còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa, nữ hài dạng này thời nay không còn nhiều. Thời điểm Hứa Lệ thấy điểm số trên bài thi tiếp theo, sắc mặt trở nên u ám. - Diệp Hạo, 38 điểm. Tất cả mọi người lúc này phá lên cười. - 38 điểm. - Diệp Hạo thật tài nha! - Thanh niên này chắc đội sổ lần này nữa rồi, haha? - Cần nói sao? Dưới sự chế giễu của bạn bè, một thiếu niên mặt mũi đỏ bừng, thần sắc bất an đi đến trước mặt Hứa Lệ. Hứa Lệ nhìn thiếu niên, giận không chỗ phát tiết, cầm bài thi vỗ vỗ lên mặt Diệp Hạo. - Ra cửa đứng cho cô! Diệp Hạo đang muốn lấy bài thi của mình nhưng cô chủ nhiệm đã tiện tay ném nó đi. (Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -) Diệp Hạo đành phải ngồi xuống nhặt lên, yên lặng ra khỏi phòng học. Đứng bên ngoài, mặt hắn tâm tình bất định. Không người nào không quan tâm mặt mũi, nhất là cái tuổi này. Mà lúc này, Diệp Hạo nghe cô giáo tổng kết. - Lần này các em làm tốt lắm, nếu không phải Diệp Hạo vướng víu kéo điểm bình quân của lớp chúng ta xuống, chắc đứng hạng hai rồi. Diệp Hạo cảm thấy ngực mình rất đau. Lời cô giáo nói như một cây gai nhọn đâm vào ngực hắn. Hắn lảo đảo đi đến ao nước nhỏ sau trường. Đứng bên bờ ao, Diệp Hạo thật lâu không thể bình tĩnh, hắn nắm chặt nắm đấm, muốn hô to một tiếng. Nhưng hắn không dám. Hắn sợ bị đội Bảo An của trường tóm cổ. Diệp Hạo không khỏi cảm thấy biệt khuất. Cha nhờ quan hệ gia đình đưa hắn đến lớp chọn, hi vọng Diệp Hạo có thể cố gắng học, nhưng hắn rõ ràng không có năng khiếu học hành này, nhiều lần bị bạn bè chế giễu. Hắn chịu đủ rồi. Nhưng hắn có thể làm gì? Nghĩ tới đây, hắn chán nản ngồi trên đống cỏ. Trong lúc mờ mịt, Diệp Hạo hồn nhiên không chú ý đến một dây leo kì quái, đang luồng dọc theo bãi cỏ bò tới chân hắn. Thời điểm dây leo chỉ còn cách Diệp Hạo chưa đến một bước, nó nhanh như chớp phóng tới quấn lấy chân hắn, sau đó kéo Diệp Hạo xuống hồ nước. Diệp Hạo lúc này mới bừng tỉnh. Trong hoang mang, hắn không ngừng nếu kéo đám cỏ xanh xung quanh, nỗ lực ngăn cản dây leo đang kéo mình xuống nước. Nhưng tất cả đều vô dụng. Chưa đến hai giây, Diệp Hạo bị kéo vào hồ nước, uống mấy ngụm nước sau đó mới vội vàng ngậm miệng, lúc này, trong mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ. Bởi vì hắn thấy được một thân ảnh mặt mũi dữ tợn đang khát máu nhìn mình. Một khắc đó, thân ảnh kéo Diệp Hạo đến gần, há cái miệng đỏ ngồm mồm cắn tới cổ hắn. Diệp Hạo hoảng đến mức quên phản kháng. Nhưng thời điểm đối phương sắp cắn được hắn, một tiếng vang như kinh lôi nổ ầm ầm. - Nghiệt súc, lớn mật! Trong khoảnh khắc, một đạo âm thanh vang lên, thân ảnh đang quấn lấy Diệp Hạo nhanh chóng nổ nát. Tình hình gì đây? Diệp Hạo mở to hai mắt quan sát bốn phía. Lúc này, lực lượng nhu hòa bao phủ toàn thân đưa hắn trở lại bãi cỏ. Diệp Hạo liếc mắt nhìn thấy một vị trung niên ăn mặc trường bào hoa lệ y như nhưng phim cổ trang hắn xem trước đây. Thân hình trung niên hư ảo giống như ẩn tàng trong sương mù, nhàn nhạt nhìn Diệp Hạo một cái rồi cau mày. - Tư chất kém như vậy? Thôi, gặp nhau là duyên, thiếu niên, hé miệng. Diệp Hạo vội vàng mở ra miệng. Thằng ngu nhất cũng biết trung niên trước mắt là Thần Tiên trong truyền thuyết. Chẳng lẻ muốn cho hắn Linh Đan Diệu Dược? Lúc này, trong tay trung niên xuất hiện một thanh chủy thủ tinh xảo, hắn vạch một cái trên ngón tay mình. Một giọt máu tươi xuất hiện. - Thiếu niên, uống giọt máu này đi. - Cái này… Diệp Hạo chần chừ. Đối phương bảo mình mút ngón tay hắn sao? Cần chơi nhây vậy không? Bất quá Diệp Hạo nghĩ, máu tươi này chắc chắn trọng dụng với bản thân, bởi vậy hắn nhịn cảm giác buồn nôn trong lòng, nắm chặt ngón tay trung niên, chuẩn bị mút. Trung niên mở to hai mắt nhìn, tát hắn một phát đau điếng. - Ngươi làm gì đó, ta không thích chơi gay? Trung niên mắng. - Không phải người kêu ta mút giọt máu này sao? Diệp Hạo ủy khuất bưng gò má nói. Trung niên có chút bất đắc dĩ gõ gõ ngón tay, giọt máu tươi nhanh chóng thoát ly khỏi ngón tay hắn. Diệp Hạo nhìn giọt máu đang lơ lửng giữa không trung, hắn vội vàng há mồm nuốt nó vào bụng. Khi giọt máu mới vừa vào cơ thể Diệp Hạo, hắn liền cảm thấy toàn thân nóng bừng lên. - Chuyện gì xảy ra vậy? - Thần Huyết đang từ từ cải biến thân thể ngươi, bất quá nó có hơi thống khổ một chút! Trung niên nam tử nói xong liền biến mất. Diệp Hạo đã không lo được nhiều nữa, vì hắn chịu đng không nổi loại thống khổ này, nên đã hôn mê. (Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -) ... Diệp Hạo nhớ không rõ bản thân đã hôn mê bao lâu, hắn chỉ mơ mơ màng màng cảm nhận, hình như mình được đưa đến bệnh viện. Sự tình sau đó hắn không còn biết nữa. - Chí Quốc, tiền thuốc Tiểu Hạo bác sĩ đã thúc giục mấy ngày rồi! Quách Tú khẽ thở dài nhìn trung niên đến đưa cơm. Bộ dáng trung niên và Diệp Hạo có mấy phần giống nhau, nghe vậy hắn chần chờ một chút rồi nói. - Anh qua mượn Lão Chu. - Nhà mình đã mượn Lão Chu 5 vạn rồi, sao còn có thể mở miệng mượn thêm được sao? Quách Tú nhìn chồng rồi nói. - Cha anh không phải rất giàu sao? - Chuyện cha anh chẳng lẽ em không biết. Diệp Chí Quốc cười khổ. - Nếu mượn được, anh đã đã sớm mượn rồi. - Tiểu Hạo là cháu nội của lão, chẳng lẽ thấy chết không cứu sao? Quách Tú nổi giận quát. Diệp Chí Quốc trầm mặc. Quách Tú nhìn chồng, không khỏi chảy nước mắt. Nàng khóc không phải vì trượng phu vô dụng, mà vì nàng làm mẫu thân mà không có năng lực cứu con trai mình. Nếu không có tiền, Diệp Hạo sẽ bị đuổi ra khỏi cửa. - Đừng khóc, trông con cho tốt, vấn đề tiền bạc để anh lo. Diệp Chí Quốc nói xong, xoay người rời đi. Quách Tú vẫn vô lực thút thít. Gia đình Diệp Hạo vốn được xem như nhà thường thường bậc trung. Nhưng Diệp Hạo đã trong phòng chăm sóc đặc biệt 6 tháng trời, cha mẹ hắn muốn bán thân rồi. Những nơi có thể mượn, vợ chồng bọn họ đều đã mượn hết. Nhưng Diệp Hạo vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Thời điểm Quách Tú đang thút thít, hồn nhiên không chú ý đến khóe mắt Diệp Hạo đang hôn mê chảy ra hai giọt nước mắt. Cha mẹ nói chuyện, hắn đều nghe rõ. Nhưng hiện tại, thân thể hắn còn trong quá trình cải tạo, Diệp Hạo rất rõ ràng, chuyện này gần xong rồi. (Truyện được thực hiện bới Hám Thiên Tà Thần -)   Mời các bạn đón đọc Chung Cực Toàn Năng Học Sinh của tác giả Sát Trư Đao.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lão Tử Thị Lại Cáp Mô - Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Quốc sĩ. Nhân tài kiệt xuất, nhất kỵ tuyệt trần. Hồng đỉnh. Một năm kia, phong tuyết khắp kinh thành, ta bỗng nhiên nổi tiếng. *** Triệu Giáp Đệ tại lão hiệu trưởng thụ ý dưới bắt đầu tham dự vào thấy xa ly đầu tiên ba tháng thi đấu, tổng cộng 9 hạng kinh tế chỉ tiêu, bao dung một bên rất rộng, lão hiệu trưởng với tư cách Nam phái kinh tế lĩnh vực người đứng đầu giả, mấy lần điệu thấp tham gia, lại xếp hạng gần như chỉ ở trung du phụ cận bồi hồi, cái này vậy mà thành đối với thấy xa ly chỉ lo phỏng đoán Bắc Kinh tâm tư tiến hành ngắn hạn dự phán trọng yếu nhất luận cứ, kỳ thật Tưởng Thế Căn bản thân đối với cái này thắng sự tình cũng không cái gì chỉ trích, tại lão nhân xem ra lớn hơn sự tình đều là hưng một lợi phải sinh một tệ, mấu chốt là nhìn lợi và hại lớn nhỏ, lão nhân một mực hỗ trợ cái này, nếu không cũng sẽ không đích thân tham gia, khi bại khi thắng (Triệu Giáp Đệ ngữ), biết được Tưởng Thế Căn bỏ thi đấu, phe tổ chức rất là khẩn trương, sợ kích thích một vòng mới dư luận sóng cả, bởi vậy làm lão hiệu trưởng chính thức đề cử Triệu Giáp Đệ tham gia về sau, phe tổ chức như trút được gánh nặng, là cái không nhỏ vui mừng ngoài ý muốn, tại trong vòng, Triệu Giáp Đệ cũng coi như là tiểu lộ tranh vanh tân quý nhân vật, Trung Quốc lớn như vậy, chắc chắn sẽ có một ít thiên tài, mà thiên tài thường thường cùng tuổi trẻ móc nối. Cái thứ nhất ba tháng xếp hạng ra lò, Triệu Giáp Đệ không hề cao, không lắm thu hút, chỉ ở tiêu chuẩn hạng trung, lão hiệu trưởng không vội, hắn so với ai khác đều rõ ràng cái này quan môn đệ tử tiềm lực, con số trò chơi, một mực là Triệu Giáp Đệ cường hạng, cái này môn sinh đắc ý mới ra đời, trận đầu thành tích chỉ có thể coi là bình thường, chủ yếu là bị tài sản cố định đầu tư tăng trưởng các loại hai hạng chỉ tiêu liên lụy, ăn kinh nghiệm thua thiệt. Triệu Giáp Đệ tại Thượng Hải lão hiệu trưởng nhà bế môn hối lỗi, tổng kết xong kinh nghiệm, liền chuẩn bị về Hàng Châu tỉnh phát cải ủy thành thành thật thật đi làm, nhưng quay về hàng trước đó, nhận được Từ Chấn Hoành mời, dự tiệc nhân viên còn một cặp tư nhân quan hệ thân mật nữ nhân, yên chi hổ Bùi Thúy Hồ cùng mã vĩ biện Viên Thụ, bàn ăn bên trên bầu không khí hòa hợp, Triệu Giáp Đệ đối với Từ Chấn Hoành dám để cho người mới Viên Thụ tiếp nhận giám sát đầu tư hạng mục quyết đoán, đương nhiên lại nhớ kỹ phần này đại nhân tình, tại Tào Phi Điện Triệu gia đại trạch, tháng giêng bên trong cùng Triệu Tam Kim trò chuyện rất nhiều người, Từ Chấn Hoành đứng hàng trong đó, chủ đề nhạy cảm, dính đến Triệu Giáp Đệ mười mấy năm qua lớn nhất một cái tâm kết. Phong phú cơm tối kết thúc, Bùi Thúy Hồ chở lấy Viên Thụ đi ban công nói chuyện phiếm tâm sự, Triệu Giáp Đệ cùng Từ Chấn Hoành mặt đối mặt vào chỗ, cái này nam nhân, dùng quá giang long thân phận giá lâm Thượng Hải bên trên, cuối cùng lại so với cái kia không ai bì nổi địa đầu xà lẫn vào càng ương ngạnh. Nhưng lúc này giờ phút này, vậy mà thần sắc hơi có vẻ khẩn trương. Bùi Thúy Hồ ở phía xa xa xa nhìn xem, lo lắng. Nàng đồng thời với tư cách Từ Chấn Hoành trợ thủ đắc lực cùng hồng nhan tri kỷ, đương nhiên biết rõ Triệu thái tổ vĩnh viễn là đặt ở từ trong lòng một tòa núi lớn, lớn đến để từ như vậy tự phụ nam nhân đều không có nghĩ qua ý đồ vượt qua. Trước kia Triệu thái tổ tại vị, Từ Chấn Hoành vị trí 10 phân rõ ràng, bát phong bất động là được, cho nên cho dù là Kim Hải phong ba, Từ Chấn Hoành vẫn như cũ không lẫn vào không lắc lư, nhưng hôm nay Triệu thái tổ nói rõ muốn thoái vị, cùng người nối nghiệp quan hệ, liền trở nên rất là trọng yếu, một triều thiên tử một triều thần, Từ Chấn Hoành hiện tại nan đề ở chỗ quá thành công, mà loại này thành công, không hề kiên cố, Triệu thái tổ nói lấy đi liền có thể nhẹ nhõm lấy đi, Từ Chấn Hoành không muốn làm trong lịch sử cái kia cho Gia Khánh đế làm quần áo cưới cùng thân. Bùi Thúy Hồ tự tác chủ trương về phía nửa khuê mật nửa em gái tính chất Viên Thụ thăm dò qua miệng gió, vừa vặn một bên mã vĩ biện không có bất kỳ cái gì tỏ thái độ, công và tư rõ ràng. Mời các bạn đón đọc Lão Tử Thị Lại Cáp Mô của tác giả Phong Hỏa Hí Chư Hầu.
Ta Tuyệt Mỹ Ngự Tỷ Lão Bà - Phi Gia
Hắn là thế giới nổi tiếng đỉnh phong sát thủ, lại bị gia tộc bức hôn, cùng mỹ nữ tổng giám đốc được ở cùng nhau. Lẫn nhau thấy ngứa mắt nhưng lại không thể không ở chung, Tiêu Phàm quyết định hồi trường học giải sầu một chút, thế nhưng là... Các ngươi đều thế nào? Ta bắt các ngươi làm bằng hữu, các ngươi lại mẹ nó muốn lên ta! *** Một trận di thiên đại họa, bị Tiêu Phàm bọn người ngăn cơn sóng dữ, giải quyết triệt để. Tai nạn về sau, các đại lục các quốc gia, tổn thất nặng nề. Trên mặt đất trải rộng vết thương chồng chất, vô số người chết thảm, dẫn đến dân số địa cầu giảm mạnh gần sáu thành, thậm chí có quốc gia toàn viên biến thành xác chết di động, dẫn đến hủy diệt. Đau thương, bi thống vân vân tự, bao phủ tại ngũ đại châu, mọi người mờ mịt thất thố, không biết tiếp xuống lại nên như thế nào. Ở trong quá trình này, pd liên minh, nhằm vào toàn thế giới phạm vi, bắt đầu phân phát các loại sinh hoạt vật tư. Sa Mạc, Phi Nguyệt, Tiêu Nguyệt, Long Đằng bọn người cầm đầu pd liên minh, cực kỳ may mắn tránh thoát tai nạn.   Mời các bạn đón đọc Ta Tuyệt Mỹ Ngự Tỷ Lão Bà của tác giả Phi Gia.
Tối Giai Ảnh Tinh - Bạch Sắc Thập Tam Hào
Ta muốn nằm ở trong đống tiền mặt lăn lộn ! ta muốn làm Hollywood cự tinh ! *** Đông ! đông ! đông -- Cấp bách tiếng đập cửa bỗng nhiên tại bên tai vang lên, tiếp một nam nhân thúc giục thanh âm xuyên thấu qua môn truyền tới,“Matthew, ngươi như thế nào đem hoá trang sư đuổi ra ngoài? Đạo diễn cùng nữ chính đã vào chỗ, toàn bộ kịch tổ đều đang đợi ngươi này nam chính, ngươi còn có mười lăm phút !” Thanh âm chủ nhân tựa hồ rất cường thế,“Mười lăm phút sau ngươi không ra đến, ta liền đi vào giết ngươi !” Những lời này tại bên tai ong ong vòng quanh, nhắm thẳng trong đầu chui, Matthew muốn mở mắt, lại làm sao cũng không mở ra được, thẳng đến rời đi tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, hắn mới dùng tới toàn thân khí lực, mở ra một đôi mắt. Đó là một đôi tối đen như mực ánh mắt, bên trong tất cả đều là làm không rõ trạng huống mờ mịt. Tối đen ánh mắt nhanh chóng từ trong phòng đảo qua, lập tức xác nhận,“Nơi này ta tuyệt đối không có tới qua !” Lại cúi đầu nhìn nhìn chính mình,“Di? Ta như thế nào ngã vào nơi này?” Hắn chính nằm nghiêng ở mộc chế sàn nhà bên trên, đầu một bên chính là cửa phòng, cũng không trách được kia vài thanh âm tại bên tai ong ong vang lên. Ngay sau đó, vô số tin tức đột nhiên ở trong đầu thoáng hiện, hai phúc rõ ràng bất đồng hình ảnh, giống như tại cùng trương trên màn ảnh chiếu phim điện ảnh như vậy, xen lẫn dây dưa cùng một chỗ, hỗn loạn khiến hắn không tự giác ôm lấy đầu.   Mời các bạn đón đọc Tối Giai Ảnh Tinh của tác giả Bạch Sắc Thập Tam Hào.
Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên
Trở thành một bác sĩ giỏi nhất để chữa bệnh cứu người, đó là mơ ước của không ít người trong chúng ta. Sức khỏe và sinh mạng con người là điều quý giá nhất trong cuộc sống. Bởi thế, những danh y luôn được tôn trọng và xưng tụng. Tăng Nghị của Thủ Tịch Ngự Y là một thầy thuốc trẻ tuổi khiêm tốn, bình dị nhưng tài năng và có y đức hơn người. Hắn vốn chỉ muốn hành nghề y để cứu người, nhưng những cơ duyên đưa đẩy đã khiến hắn từ từ dấn thân vào con đường chính trị, đồng thời với từng bước xây đắp hai tiếng trang trọng “Danh Y”, hắn cũng từng bước thăng quan bằng chính tài năng chữa bệnh, cộng với tầm nhìn sâu rộng, sắc sảo của mình.  Có thể nói “Thủ tịch ngự y” là một câu chuyện đời thường gần gũi, nó không hề có bất kỳ yếu tố huyễn hoặc như các “phép màu” hay “điều kỳ diệu” nào. Nhân vật chính Tăng Nghị cũng không hề tái sinh hay trở về quá khứ, nhưng truyện hấp dẫn chúng ta bằng chính những ca chữa bệnh ngoạn mục của Tăng Nghị. Hoàn toàn dựa vào tài năng và kiến thức y học, đôi khi chỉ dùng những dược liệu bình thường nhất, chứ không hề cần đến sự trợ giúp của máy móc thần kỳ hay vật báu gia truyền như ở một số truyện khác về đề tài y học. Cách chữa bệnh tài tình của hắn luôn khiến chúng ta phải tấm tắc thán phục.  Với lối viết giản dị, súc tích, với kiến thức uyên bác về y học cổ truyền và cách dẫn chuyện đầy cuốn hút, tác giả đưa chúng ta đi từ bất ngờ này đến thú vị khác trong thế giới Đông y mênh mông đầy bí ẩn, nhưng cũng hết sức gần gũi. Tuy nhiên không chỉ có như thế, chúng ta còn được thưởng thức những trang viết cô đọng, chừng mực mà hết sức chắc tay của tác giả trong khi mô tả không những về cách chữa bệnh mà còn về tâm lý tinh tế của nhân vật trong những cảnh đấu tranh quyền lực, về thực trạng xã hội một cách sâu sắc và mang một chút hài hước ngấm ngầm!  Đây là một trong số rất ít truyện mà mỗi một chương đều có những chi tiết thú vị và đọc không thấy nhàm chán. *** Trần Quốc Khánh quát một tiếng, rồi cúp điện thoại. Khang Đức Lai này không ngờ còn dám uy hiếp mình. Ông làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không hiểu sao. Ông không muốn xử lý nhanh gọn, bộ muốn đem sóng gió đổ lên đầu thành phố Long Sơn? Lôi Việt Thâm lúc này đi tới nói: - Bí thư Khang, vốn những gì chúng ta thương lượng chính là đem kết quả điều tra của huyện Nam Vân hướng lãnh đạo tỉnh báo cáo. Nhưng sở Ngoại vụ dù sao cũng là một cơ quan lệ thuộc trực tiếp ở tỉnh, có nghĩa vụ đem sự việc này thay tỉnh đúng lúc giải quyết. Để tránh gây thêm phiền toái cho tỉnh, tôi đã cùng với Bí thư Thành ủy Trần thảo luận một chút, sẽ phái người của sở Ngoại vụ tỉnh cùng với thành phố Long Sơn thành lập một tổ điều tra, tiến hành xác minh lại những gì mà người ngoại quốc đã nói và kết quả điều tra của huyện Nam Vân. Khi nói chuyện, Lôi Việt Thâm bật cười ha hả: - Bí thư Khang ngàn vạn lần đừng có ý tưởng gì cả. Tôi làm như vậy không phải là không tin đồng chí của huyện Nam Vân chúng ta, chỉ là vì tôn trọng sự thật thôi. Khang Đức Lai nghiêm mặt nói: - Lời này Phó giám đốc sở Lôi không cần phải nói. Chúng tôi có thể lý giải. Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng. Phó giám đốc sở Lôi cũng là thực sự cầu thị thôi. - Đồng chí của huyện Nam Vân có thể nghĩ như vậy, tôi cảm thấy rất an tâm. Lôi Việt Thâm cười ha hả, thầm nghĩ Khang Đức Lai chính là vênh váo. Huyện Nam Vân các người cho dù có bền chắc như thép thì cũng chỉ vô dụng mà thôi. Ông không sợ gánh trách nhiệm, nhưng sợ có người sẽ gánh trách nhiệm. Lôi Việt Thâm cùng với tổ điều tra của thành phố chạy đến Kính Sơn để tiến hành điều tra, Tuy nhiên, quá trình điều tra rất không thuận lợi. Tất cả những người có liên quan đền khẳng định Tăng Nghị không có quan hệ gì với chuyện này. Người phụ trách khu du lịch Kính Sơn Bành Tiểu Sơn lại xuất ra một bản ghi chép, nói: - Toàn bộ quá trình xảy ra sự việc ngày hôm qua chúng tôi đều có ghi chép lại tỉ mỉ. Từ lúc nhận được thông báo người ngoại quốc bị rắn cắn, cho đến khi anh ta được đưa đến bệnh viện nhân dân huyện tiến hành trị liệu, trung gian chỉ tốn có bốn mươi lăm phút. Cho dù có điều trực thăng đến cứu viện thì cũng không chậm hơn bao nhiêu. Các người không biết Trưởng phòng Tăng từ chân núi chạy lên trên núi cứu viện cũng chỉ tốn có hơn mười phút. Nếu ai cảm thấy đây là cứu viện bất lực thì cứ bảo người đó leo núi thử xem. Nếu người đó chỉ tốn có một phút chạy lên trên núi thì lão Bành tôi sẽ dập đầu trước người đó. - Nói cũng không nên nói tuyệt đối như vậy. Lôi Việt Thâm nhắc nhở Bành Tiểu Sơn. Bành Tiểu Sơn đứng lên nói: - Nếu Phó giám đốc sở Lôi không tin thì chúng ta có thể đi lên đó một chuyến. Lôi Việt Thâm sắc mặt lập tức đen lại. Vốn tưởng rằng có thể giải quyết chuyện này một cách đơn giản, nhưng ai biết lại khó làm như thế này. Tăng Nghị rốt cuộc là người như thế nào? Sao huyện Nam Vân từ trên xuống dưới lại bảo vệ hắn như vậy. Ngay cả một người phụ trách một khu du lịch nho nhỏ cũng dám đối mặt với mình. Khang Đức Lai lúc này trong lòng bực bội, ngồi trong phòng làm việc, văn kiện cũng không xem vào. Quan đại một bậc đè chết người. Tư vị này thật sự là khổ sở. Thư ký tiến vào, thấy sắc mặt của Khang Đức Lai không tốt, liền hạ giọng nói: - Ông chủ, bên ngoài có một người nước ngoài, nói là người đại diện của ông David tiên sinh ngày hôm qua. Khang Đức Lai hiện tại nghe tới mấy chữ người nướ ngoài là cảm thấy phiền. Ông nói: - Cứ an bài cho người đó ở ngoài phòng khách chờ tôi. Khi nào tôi làm xong việc sẽ tiếp đãi anh ta. ... Mời các bạn đón đọc Thủ Tịch Ngự Y của tác giả Ngân Hà Cửu Thiên.