Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Quy Đức Hầu Phủ - Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu

Văn án: Vi thị vương triều Thái Nguyên năm thứ mười hai, đích trưởng tôn trong nhà Lại bộ Thượng thư gây trọng thương cho ấu tử của Quy Đức Hầu đương triều. Tháng sau, đích thứ tôn nữ của Lại bộ Thượng thư Hứa gia – Hứa Song Uyển – được định sẽ làm thê tử của trưởng tử Quy Đức Hầu là Tuyên Trọng An. Phủ Quy Đức Hầu đã nhiều năm không được lòng hoàng đế, Hứa Song Uyển bị gia tộc lẫn phụ mẫu từ bỏ, thay đại huynh trở thành khí tử(*). Để chặn miệng lưỡi thiên hạ, nàng phải bước chân vào phủ Quy Đức Hầu, nơi chỉ toàn con bệnh. Từ đây, giữa bốn bề là kẻ địch, nhị cô nương Hứa phủ vì muốn sống tốt mà không thể không đi trên con đường gặp thần giết thần, gặp ma diệt ma. Theo sát bước chân nàng là ***  Nếu phải tóm tắt nội dung truyện, mình sẽ viết như sau: Đây là bộ truyện mà hai nhân vật chính đều có duyên mỏng với cha mẹ. Họ tạo thành cặp đôi hoàn cảnh, cùng nhau chống đỡ Quy Đức Hầu phủ giữa đám cực phẩm tích cực nhảy nhót; mà mỗi cực phẩm đều mười phân vẹn mười, không ai thua ai. May sao, nam nữ chính tuy có duyên mỏng với cha mẹ nhưng mệnh lại đủ cứng để khắc chết bất kỳ kẻ nào đụng vào những thứ họ muốn bảo vệ, để trở thành người chiến thắng cuối cùng.  Nữ chính tên Hứa Song Uyển, là đích thứ tôn nữ của Hứa gia. Nàng nổi danh khắp kinh thành là người xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện, là mẫu con dâu lý tưởng trong mắt rất nhiều gia tộc. Mỉa mai thay, tốt đẹp như vậy nhưng nàng lại không được lòng phụ thân Hứa Trùng Hành vì cư xử không đủ phóng khoáng, kiêu ngạo cho đúng khí chất của người Hứa gia. Ngược lại, ông ta cưng chiều vị tỷ tỷ Hứa Song Đễ – người chẳng khác gì con công suốt ngày cuồng khoe đuôi nhưng lại hợp khẩu vị của phụ thân. Khi xưa tỷ tỷ nàng từng nói em mình là kẻ lạnh lùng, chẳng để ai vào lòng, dẫn tới Hứa Song Uyển thành cái gai trong mắt phụ thân. Chính thế nên lúc sự cố xảy ra và Hứa gia cần một con tốt thí mạng, ông ta đã thở phào nhẹ nhõm khi con tốt đó là đứa con gái thứ hai của mình.  Còn mẫu thân nàng ư? Trong mười sáu năm đầu đời, Hứa Tằng thị là người mà Hứa Song Uyển hết lòng yêu thương, thậm chí nàng muốn chống trời thay bà ta. Có lẽ trong khoảng thời gian ấy, Hứa Tằng thị từng thật lòng thương yêu đứa con gái này, từng cảm thấy nó là niềm an ủi trong hoàn cảnh trượng phu âu yếm ái thiếp và bản thân phải đối mặt với rất nhiều rắc rối từ nhà chồng lẫn nhà mẹ đẻ. Nhưng nếu nữ chính từng coi mẫu thân là lựa chọn số một của mình, thì nàng cao nhất cũng chỉ đứng thứ tư trong lòng bà ta ngay cả khi mọi chuyện tốt đẹp. Thứ bà ta coi trọng lần lượt là tiền tài, đứa con trai mà sau này bà ta sẽ dựa vào, và cuối cùng là đứa con gái lớn vừa được lòng phụ thân vừa gả vào chỗ tốt. Ngày thường còn thế, nên đến hồi đứa con trai bảo bối gây chuyện, bà ta chỉ cần cho Hứa Song Uyển ba nghìn lượng là thấy hết áy náy vì đã đẩy con mình ra chịu trận thay huynh trưởng thất đức. Và đây chỉ mới là phần nổi của tảng băng chìm. Càng về sau, Hứa Tằng thị càng trở thành kẻ đâm nhiều nhát dao vào trái tim Hứa Song Uyển nhất, thậm chí suýt nữa còn đâm theo đúng nghĩa đen. Đây là nhân vật mà từ đầu đến cuối có thể tổng kết bằng ba chữ “đáng”: đáng thương, đáng giận, và đáng đời.  Những thành viên khác của Hứa gia thì sao? Trước ngày Hứa Song Uyển xuất giá, một đám hề đến diễn trò trong phòng nàng, mặt khóc nhưng tâm cười, hả hê hoặc vô cảm trước sự xui xẻo của người khác. Ai ai cũng một tay vỗ về nàng, than thay cho cô nương số khổ; tay còn lại hăng hái đẩy nàng vào chỗ chết. Ngẫm lại, Hứa Song Uyển không được gia tộc yêu thích chẳng qua vì nàng là người duy nhất còn tình cảm cũng như lương tâm giữa đám người bạc tình bạc nghĩa đến tận xương tủy.  Người ta bảo phải gả vào Quy Đức Hầu phủ – nơi đã gây thù chuốc oán với hoàng thượng và chỉ chờ ngày tuẫn táng cùng – là tai họa trời giáng xuống đầu Hứa Song Uyển. Nhưng với nàng, đây có lẽ là may mắn nhất đời. Vì nhờ đó nàng mới trở thành thê tử của Tuyên Trọng An.  Tuyên trưởng công tử là người được mệnh danh Ngọc Diện Diêm La; khuôn mặt đẹp như tiên nhưng khí chất thì âm u. Có điều hắn không phải dạng nhân vật bị hiểu lầm gì cả; nội tâm hắn còn âm u hơn vẻ bề ngoài. Đây là kẻ khi mưu kế hại chết người ta thành công thì vừa nhún nhảy vừa ngâm nga tự khen sao mình thông minh quá. Hắn tàn nhẫn với người khác nhưng càng tàn nhẫn với bản thân hơn. Để tìm đường sống cho Quy Đức Hầu phủ, hắn đã lao vào chỗ chết chẳng biết bao lần. Nhưng vị nam thần (kinh) này lại là người yêu Hứa Song Uyển nhất. Lần đầu tiên, nàng không phải lựa chọn sau chót của tình thương và lựa chọn đầu tiên của thí mạng. Lần đầu tiên, có người biết nàng giả heo ăn thịt hổ nhưng vẫn thích thú và cưới nàng vì chính đặc điểm này. Lần đầu tiên, nàng có một gia đình yêu thương mình và nhỏ những giọt nước mắt thật lòng vì nàng. Hứa Song Uyển không biết bản thân có chẳng để ai vào lòng như lời tỷ tỷ không. Cũng có thể, vì khi đã quyết thì nàng sẵn sàng cắt đứt với bất kỳ ai. Nhưng dù lòng nàng nhỏ bé và lạnh lẽo đến đâu, nàng cũng nguyện ý đặt Tuyên Trọng An vào đấy, dùng chút ấm áp nhỏ nhoi trong mình để sưởi ấm cho hắn, để hắn biết nơi đây có người chờ hắn trở về. Nói đến nam chính Tuyên Trọng An, đôi lúc phải tự hỏi không biết hắn có bao giờ sống cho chính mình chưa. Từ khi còn nhỏ, hắn đã được kỳ vọng sẽ chấn hưng Hầu phủ, là lý do để tổ phụ truyền tước vị lại cho phụ thân vô năng của hắn chứ không phải hai người con thứ tài giỏi hơn. Cả đời hắn là những chuỗi ngày suy tính và đấu tranh để sống sót, để bảo vệ gia tộc, để Hầu phủ được vinh quang. Thậm chí dù Hứa Song Uyển đã là người trong lòng hắn từ trước khi cưới, hắn chọn nàng không chỉ vì tấm chân tình mà còn vì hắn biết nàng tháo vát và có thể giúp hắn quản gia cũng như dạy dỗ đứa em trai yếu đuối. Nói về đôi vợ chồng Hầu gia thì phải dùng từ thú vị trong ngoặc kép. Ban đầu hai nhân vật này được mô tả như những người không có tài nhưng ít nhất còn có đức. Là bậc cha mẹ nhưng họ không thể bảo vệ con mình mà để nó đứng ở tiền tuyến đổ máu vì họ. Thôi thì họ biết mình vô năng nên ít nhiều cũng không gây rối gì mấy. Song về cuối truyện, chúng ta mới vỡ lẽ một chân lý: Người không có tài lại cũng chẳng có đức thì chỉ có thể đi làm vợ chồng Quy Đức Hầu. Tuyên Hồng Đạo – phụ thân của nam chính – thích trốn tránh trách nhiệm, để mình nhẹ gánh thì đẩy người con dâu đã hết lòng vì nhà chồng vào hố lửa. Ông ta bất tài nhưng ưa sĩ diện, ghen tỵ với con trai lớn tài giỏi, thích dùng xương máu của con mình để đổi lấy những thứ tình cảm giả nhân giả nghĩa mà chỉ có tác dụng làm đẹp mặt ông ta. Một người đàn ông thế này thật xứng đôi với Tuyên Khương thị. Mẫu thân Tuyên Trọng An ở đầu truyện hệt như một tiểu bạch thỏ; đầu óc không tốt lắm nhưng được cái ngây thơ, trong sáng. Dần dà, người đọc sẽ thấy đây là con thỏ ăn thịt người. Để sống vô tư và thiên chân vô tà như thế, bà ta giẫm lên công sức của cha mẹ ruột, anh em ruột, con trai ruột. Bà ta có biết không? Ồ, biết chứ, biết rõ nên với mỗi người bà ta lại có một kiểu khóc lóc riêng khiến họ mềm lòng. Bản thân ích kỷ, vô dụng, nhưng lại đố kỵ với con dâu, tới nỗi nguyền rủa nàng và ước gì Tuyên gia quay trở lại thời nàng chưa vào cửa dù điều này đồng nghĩa với việc cả nhà chết hết. Bà ta đến khi chết vẫn chẳng biết mình sai ở đâu. Kể cũng đáng thương hại, chẳng ai nhỏ một giọt nước mắt tiếc thương cho cái chết của bà ta. Xin mượn câu trích từ Trần Mỗ (tác giả Hỏa Phụng Liêu Nguyên) để kết luận về cặp vợ chồng trên: Trời sinh một cặp cẩu nam nữ.  Tuyên Trọng An đen đủi khi được sinh ra bởi hai con người này. Nhưng hắn may mắn được nhà ngoại đùm bọc, được ngoại tổ phụ hết lòng giúp đỡ, chứ không hắn chẳng sống nổi đến ngày đủ trưởng thành để chèo chống Hầu phủ. Hắn đã làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn mà trong số đó, hắn nghĩ chuyện tàn nhẫn nhất chính là cưới Hứa Song Uyển. Vì hắn mà nàng mới bị lôi vào mớ bòng bong của Hầu phủ, mới bị hao tổn tinh thần. Có lẽ hắn cũng được di truyền sự ích kỷ từ cha mẹ, vì dù hắn biết đây là quyết định nhẫn tâm nhưng lại là quyết định mà hắn chẳng thể hối hận. Lần đầu tiên, hắn không cô độc mà có người kề vai sát cánh, đứng ở hậu phương bảo vệ hắn. Lần đầu tiên, hắn có thể trút bỏ vẻ cứng cỏi để gục xuống thừa nhận, “Uyển Uyển, ta đau lắm.” Lần đầu tiên, có người cho hắn một gia đình đích thực với những thành viên một lòng suy nghĩ vì hắn. Tay Tuyên Trọng An lạnh lắm. Lạnh tới mức dù nó đã tắm trong biển máu cũng chẳng ấm lên nổi. Nhưng hắn nguyện dùng đôi tay này để nắm lấy tay nàng, một đời một kiếp mãi mãi không tách rời.  Nếu bạn tìm một câu chuyện sủng ngọt, ấm áp thì “Quy Đức Hầu phủ” không dành cho bạn. Ai quen với tác giả Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu sẽ biết bầu không khí của truyện thường nặng nề và nhân vật hay hành động theo chuẩn mực thời xưa. Tức nghĩa, Tuyên Trọng An có yêu Hứa Song Uyển tới đâu cũng sẽ chẳng bao giờ thành thê nô. Hắn vẫn là trời của nàng, lời hắn nói vẫn thường là quyết định cuối cùng. Nhưng một đặc điểm khác của tác giả mà mình nhận thấy chính là: Nam chính có thể làm trời của nữ chính nhưng nữ chính sẽ là mạng của nam chính, là người họ muốn khảm vào cốt nhục, là bóng hình cuối cùng họ muốn nhìn thấy trước lúc nhắm mắt xuôi tay. Tuyên Trọng An yêu Hứa Song Uyển theo cách mà nếu mất nàng thì hắn chẳng còn gì, bất chấp xung quanh vẫn có con cái, đệ đệ, cùng những bằng hữu hết lòng vì hắn.  Cả đời Tuyên Trọng An sống vì Hầu phủ. Lần duy nhất hắn lựa chọn sống cho mình là cái đêm hắn vào nằm trong quan tài của thê tử, cầm tay nàng nhắm mắt ngủ, một giấc ngủ kéo dài đến vĩnh hằng. *** Hứa Song Uyển cười yếu ớt với nàng ta rồi tới bên cạnh. Hứa Song Đễ cười tủm tỉm nhìn nàng ngồi xuống. Nàng ta thầm nghĩ không biết muội muội trầm ổn hay thật sự lạnh lùng mà dưới tình cảnh này vẫn cười được. Biết đâu nàng cũng nguyện ý gả cho con ma bệnh kia. Phủ Quy Đức Hầu tuy xuống dốc nhưng vị trưởng công tử kia lại sở hữu dung mạo thuộc hàng thượng đẳng; nếu có thích chắc là vì vẻ bề ngoài này. Hồi trước khi các nàng bàn tán phủ Quy Đức Hầu, muội muội không hề tham gia. Nghĩ đến đây, Hứa Song Đễ cảm thấy đã nắm bắt được tâm tư muội muội, nàng ta càng cười tươi roi rói. Muốn nàng gả thì nàng gả, không náo loạn cũng chẳng rơi nước mắt, hóa ra vì có người trong lòng. Yêu thì uống nước cũng no bụng, chỉ hy vọng về sau nàng không hối hận. Hứa Song Uyển vừa ngồi xuống, Hứa Tằng thị liền nhẹ nhàng hỏi nàng chuẩn bị tới đâu rồi. Vì chuyện xuất giá của nhị nữ nhi mà những ngày này bà hao tổn tinh thần, thần sắc pha chút mệt mỏi, giọng nói cũng nhỏ hơn. Hứa Song Uyển nhìn bà một cái nhưng khác với trước kia, nàng không đứng sau mẫu thân bóp vai đấm lưng mà chỉ ngắn gọn trả lời là đã chuẩn bị chu đáo. Hai hôm nữa nàng xuất giá, Long Thúy Viện cũng nên giăng đèn kết hoa. Có điều tới tận hôm nay vẫn chưa thấy ai mang đồ đến. Nàng vốn nghĩ đi nhắc song thấy thần sắc mẫu thân nhợt nhạt thì lại thôi. Sáng mai nàng sẽ để Thải Hà nói với lão quản gia cho người đưa đồ tới. Lão quản gia là người của tổ phụ, trước giờ mối quan hệ giữa ông ấy với nàng rất tốt, cũng cho nàng chút thể diện. Dù Hứa phủ không muốn một khí tử như nàng thì dựa vào cách làm người của lão quản gia là vẫn sẽ giúp nàng một phen. Lần này huynh trưởng xảy ra chuyện, tổ phụ cùng phụ thân tranh đấu bên ngoài, mẫu thân ở trong phủ cũng bất ổn. Vì huynh trưởng mà gia sản chung tốn không ít bạc, thêm hôn sự của nàng cũng cần tiêu pha, thành thử Hứa phủ đã chi ra rất nhiều bạc. Nhưng tất cả đều dồn cho đại phòng. Các thẩm thẩm đều là người soi mói, mẫu thân nếu quản lý kém thì có thể phải từ bỏ quyền quản gia, nên bà sao có thể không căng thẳng và tiều tụy? Tuy nhiên, hiện tại Hứa Song Uyển không có lập trường tháo gỡ khó khăn thay mẫu thân, để tránh phiền toái bà mấy ngày còn lại này. Hứa Tằng thị không biết suy nghĩ trong lòng nữ nhi, bà hỏi han một chút rồi vui mừng bảo, “Gọi con qua là vì tỷ tỷ tặng con rất nhiều đồ, con nhìn xem.” Hứa Song Đễ mang về kha khá đồ cho Hứa Song Uyển; mười xấp vải tơ lụa thượng đẳng, hai bộ đồ trang sức, và năm trăm lượng bạc. Hạ nhân lần lượt dâng đồ đến trước mặt Hứa Song Uyển. Hứa Song Uyển đứng dậy hành lễ với tỷ tỷ hai lần, liên tục nói lời cảm tạ. Hứa Song Đễ thấy nàng cung kính khiêm tốn, lại bắt gặp khuôn mặt lạnh băng của tẩu tử, nụ cười trên mặt nàng ta càng chói mắt hơn.  Hứa Tằng thị cũng rất phấn khích. Trưởng nữ cho thêm muội muội không ít tư trang; có thể cầm nhiều đồ về nhà mẹ đẻ như vậy chứng tỏ địa vị chẳng tầm thường ở nhà chồng. Hứa Tần thị thấy vẻ mặt vui mừng của bà bà, đợi người vừa lui xuống bèn cười một tiếng, “Đây là vải từ tiệm của đại muội muội à?” Nàng ta nhìn nhị muội muội rồi trào phúng nói tiếp, “Không biết nhị muội muội xuất giá thì mẫu thân cho muội mấy cửa hàng? Ta nhớ hồi đại muội muội xuất giá trong tay nắm giữ hai thôn trang cùng ba cửa hàng, đúng là không gì sánh được.” Một cái cũng không có. Thứ đáng giá thật sự là thứ có thể đẻ ra tiền thì đều không có. Hứa Song Uyển mơ hồ đoán được tâm tư phụ mẫu nhưng vẫn luôn giữ im lặng. Nàng biết hiện giờ tẩu tử nhắc tới là vì muốn mượn đề tài này để trút giận. Lúc trước gặp tình huống đối chọi gay gắt, nàng thường nói vài lời trung lập để giảng hòa. Nhưng giờ sự tình rơi trên đầu nàng, mà mẫu thân từng bảo rằng mong nàng đừng quá thân cận nhà mẹ đẻ nên nàng không tiện mở lời, chỉ trầm tư cúi đầu. Thấy thứ nữ hay cười duyên dáng trầm mặc không nói, Hứa Tằng thị cũng biết chẳng thể trông chờ nàng mở miệng bèn nhìn về phía trưởng nữ. Qủa thật Hứa Song Đễ đúng lúc cất tiếng song lại không phải nói với Hứa Tần thị. Nàng ta cười nhạt với Hứa Du Lương, “Đại ca, hỉ sự của nhị muội muội đã tới, ca ca cũng sắp nhậm chức, ta chờ ngày ca ca tiền đồ phát triển như vũ bão.” ... Mời các bạn đón đọc Quy Đức Hầu Phủ của tác giả Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hiền Thê Xui Xẻo
Vị hôn phu của A Manh nàng chính là Tĩnh Viễn Đại Tướng Quân công cao hơn chủ kia và chờ sau khi hai người thành thân thì sẽ bị hoàng đế lưu đầy đến vùng Tây Bắc.  A Mạnh bình tĩnh, không sao, nếu như Hoàng Thượng làm thế nàng nguyền rủa hắn mười năm không cứng...Vì thế hoàng thượng thật sự không lên nổi... Chính vì thế mà chẳng có nam nhân bình thường nào có thể tiêu thụ nổi loại nữ nhân miệng quạ đen này. Nhưng hiện tại A Manh không thể nào liên tưởng rằng người đang bắt nạt nàng làm niềm vui chính là tiểu chính thái hận đời bị người bắt nạt trong quá khứ. Ác nam không phải ai cũng đều có thể phục tùng mà nàng cũng không phải thuần thú sư, tuy rằng bị ác nam ở trên giường bắt nạt đến thảm, nhưng bất quá xoay người nhìn thấy ác nam đi chà đạp mấy kẻ bắt nạt nàng, nàng đột nhiên cảm thấy ác nam này nhìn thấy thuận mắt thế nào ấy nhỉ, nếu cứ thế này sống cùng cả đời cũng không sai.    Muốn bắt nạt nàng? Ngươi xác định ngươi không sợ bị nguyền rủa sao? Đương nhiên, còn có một điều kiện tiên quyết, ngươi trước có thể đá đổ cái tên ác nam kia rồi nói sau đi !  *** Túc vương Sở Bá Ninh nổi danh nhất không phải hắn quyền thế ngập trời, mà là truyền thuyết hắn khắc thê tuyệt tử. Lục Thiếu Thất từ khi bị Hoàng đế chỉ hôn cùng Túc vương Sở Bá Ninh, tất cả mọi người đều cho rằng nàng sẽ không còn sống được bao lâu nữa, ngay cả những sòng bạc lớn tại kinh thành đều mở những bàn cá cược về nàng sẽ chết như thế nào, thậm chí ngay cả tiểu thiếp nàng có lòng tốt muốn nạp cho Túc Vương gia cũng quỳ xuống ôm chân nàng khóc lóc thảm thiết xin nàng đừng ác độc buộc các nàng đi chịu chết như vậy.Lục Thiếu Thất bi phẫn: Trời! Làm hiền thê lương mẫu như ta bộ dễ có lắm sao? Có phúc không biết hưởng mà!Đây là câu chuyện kể về một cô nương hiện đại lập chí muốn làm hiền thê lương mẫu lại phát hiện Vương gia phu quân nhà mình lại là một nam nhân yêu sạch sẽ quá mức, lại mang mạng khắc thê tuyệt tử, để cho nàng phải mang danh là một đố phụ càng chạy càng không có đường về này. - Truyện có lời văn nhẹ nhàng, tình tiết hợp lí, nữ chủ thật vô cùng bình thường giống bao cô gái khác trừ vụ xuyên không ra. Nam chủ vì quá khắc thê chết hết nên thái hậu mới để ý đến nữ chủ là một thứ nữ, có thân hình không được mảnh mai cho lắm, nhưng chính vì vậy mà A Nan được thái hậu nghĩ sẽ sinh con tốt cộng giải mệnh khắc thê cho Túc vương, ừ thì nàng cũng đâu chết đâu, ngày đầu sau đêm tân hôn chỉ bị gãy chân nằm giường mấy tuần thôi. Sau đó Túc vương ra trận đánh giặc, thái hậu không cam tâm để con mình cô đơn hạ chỉ đẩy A Nan ra biên giới luôn, từ đây cuộc sống của đôi bạn trẻ bắt đầu. Nam chính mắc bệnh khiết phích, rất sạch sẽ, nhưng quan tâm nữ chính. Kể cả khi nữ chính bị một tên tra nam cắn để lại một vết sẹo trên vai, mới thấy được tình cảm chân thành của nam chính trong thời đại nam tôn nữ ti lúc bấy giờ, hoặc khi nữ chính sinh con gái đầu lòng suýt chết, vì nghe tin nam chính bị thương trên chiến trường mà sinh non, từ đó nam chính không muốn nữ chính lại sinh cho dù không có con trai, nữ chính cũng không có hành động gì gọi là điên rồ so với thời ấy, yên tâm làm một hiền thê lương mẫu, sinh được một gái một trai. Truyện kết thúc HE. - Không có nam phụ, nữ theo nam chính rất nhiều nhưng không tính là nữ phụ vì không lọt được nửa con mắt của nam chính, nhân vật gây chán ghét nhất là Thái hậu, thấy nam chính cưới nữ chính về không chết thì lại muốn nhồi thêm vài nàng nữa vào, không biết nam chính có khắc thật không mà một người mắc phong hàn chết thật, còn hai người còn lại sợ quá xin nữ chính thả đi. Rồi khi nghe tin nữ chính có thai, sợ nam chính tịch mịch lại gửi thêm hai nữ thái y, kết quả hại nam chính trúng xuân dược, nữ chính thân mang lục giáp phải thân chinh giải dược. được một tấc lại tiến một thước. - Đánh giá 8/10, nên đọc, warning: 16+ Nàng có một nhũ danh thực đáng yêu gọi là A Manh, đó là tên mẫu thân trước khi qua đời đặt cho nàng. Phụ thân La Hoằng Xương đặt khuê danh nàng là La Ngọc Nhân, nhưng nàng lại thích nhũ danh A Manh này hơn, vì tên này đại biểu cho tình yêu mẫu thân đời này dành cho nàng. Nhưng mà, nàng thật không ngờ, có một ngày, khi nhũ danh này được phát ra từ trong miệng một nam nhân xa lạ, lại làm đáy lòng nàng sinh ra một loại hàn khí khó tả, một loại xúc động hận không thể cướp đường mà chạy trốn. Nam nhân kia hai mươi tuổi, thân hình cao to, mày rậm mắt to, mũi thẳng,ngũ quang thâm thúy anh tuấn mang theo một chút hơi thở cứng rắn lạnh lùng. Màu da của hắn có vẻ ngăm đen hơn người bình thường, thoạt nhìn là biết màu da đó là do hàng năm hành tẩu phơi nắng trước ánh mặt trời, hắn so với những nam nhân nho nhã trắng nõn ở kinh thành lại có một loại khí chất dương cương khôn kể. Cặp mắt đen sắc bén như chim ưng biểu lộ ác cảm làm cho người ta không dám cùng hắn đối diện, thậm chí khóe môi luôn mang nụ cười nhẹ theo thói quen cũng đều làm cho người ta cảm nhận được hơi thở tà ác, toàn thân hắn để lộ ra tất cả khí thế uy nghiêm, hợp nhất lại làm cho tâm người sinh ra khiếp sợ. Nói tóm lại là, nam nhân này là loại người không phải dễ đối phó. Mời các bạn đón đọc Hiền Thê Xui Xẻo của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Độc Thê Không Dễ Làm
A Bảo cho rằng mình là văn thải có thừa, lại còn là nữ nhi con nhà tướng, tất nhiên là tinh thông võ nghệ. Thế mà lại bị đồn thành "hãn nữ". Nàng rõ ràng cực kì dịu dàng hiền huệ, lên được phòng khách xuống được nhà bếp nha. Với cái tiếng "hãn nữ" này, nàng đã chấp nhận kiếp này không thể có được hôn sự đàng hoàng rồi. Nhưng đột nhiên một đạo thánh chỉ tứ hôn từ trên trời rơi xuống, nàng thành Tấn vương phi. Nghe đồn Tấn vương gian trá, đặc biệt hung ác, lại có tuổi nữa, nhưng chưa thành thân, cũng vì khôngai chịu để con gái mình làm thê tử của người hung ác như vậy. Tấn vương âm hiểm hung ác cưới con gái Trấn Bắc tướng quân làm thê tử, trong kinh mọi người cảm khái: Nam độc, nữ hãn thật là xứng đôi! A Bảo: >__
Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ)
Tên khác: Trưởng tẩu làm vợ Tác giả: Mặc Thư Bạch Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, trong ngọt có đắng, cảm động, sạch, tỷ đệ luyến, mưu quyền tranh đấu, HE. Độ dài: 164 chương + 6 PN Tình trạng: Hoàn Kiếp trước, Sở Du vì Cố Sở Sinh mà hy sinh mọi thứ. Nàng vì một tình yêu đơn phương mà đánh đổi cả danh dự, thân phận và tương lai. Khi Cố gia gặp nạn, Cố Sở Sinh bị lưu đày ngoài biên quan, nàng bất hiếu từ bỏ mối hôn sự mà phụ mẫu đã an bài, một mình vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng ở bên hắn 6 năm, cùng hắn trải qua đoạn đường gian khổ nhất, vì hắn chăm lo gia đình, vì hắn hạ sinh hài tử… Đến khi Cố Sở Sinh công thành doanh toại, từng bước thăng quan, người hắn muốn chia sẻ lại không phải là nàng, mà là Sở Cẩm - muội muội của nàng, vị hôn thê cũ của hắn.  Phút cuối cùng của cuộc đời, Sở Du đã từng tự hỏi bản thân, vì một tình yêu mà chấp mê bất ngộ cả đời, có đáng không?    Năm ấy, Cố Sở Sinh không cần nàng, là nàng cưỡng cầu, nhất quyết muốn đi theo. Năm ấy, người Cố Sở Sinh chờ là Sở Cẩm, là nàng đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình có thể dùng hành động và thời gian để làm hắn yêu nàng.   Nàng hận bọn họ, nhưng lại càng hận bản thân hơn, vì ngàn sai vạn sai là do nàng quá chấp niệm mù quáng, chỉ biết không cam lòng tranh giành một tình yêu không thuộc về mình, chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ, vốn đã định sẵn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu có kiếp sau, nếu còn cơ hội, nàng sẽ không bao giờ yêu hắn, sẽ không bao giờ hy sinh tất cả để đuổi theo người nam nhân vô tâm này. Nàng chỉ sống vì bản thân, vì những lý tưởng còn đang dang dở… “Nếu được tái sinh, xin nguyện cùng quân, không còn vướng mắc...” Lại một lần nữa mở mắt ra, Sở Du được quay lại 12 năm về trước, khi nàng vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, là vị đại tiểu thư con nhà võ hiên ngang oai hùng, tay cầm trường thương, thần thái ngạo nghễ.  Giờ đây, Sở Du không yêu Cố Sở Sinh, có lẽ cũng chẳng còn hận. Bởi không yêu lấy đâu ra hận, cứ coi như kiếp trước là một giấc mộng Trang Chu, người tỉnh mộng tàn. Nàng sẽ trân trọng cơ hội mà ông trời đã ban cho nàng. Bởi kiếp này, mọi thứ chỉ mới bắt đầu… Mối hôn sự kiếp trước mà phụ mẫu đã an bài, Sở Du cũng muốn sửa sai. Năm ấy, người có hôn ước với nàng là thế tử Vệ Quân của Trấn Quốc Hầu - một nam nhân quang minh lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong. Từ thời khai quốc đến nay, nhiều thế hệ của Vệ gia trung liệt, yêu nước. Con cháu trong nhà sinh ra đều là người tài đức, có thể nói Vệ Quân và toàn bộ Vệ gia đều là đấng nam nhi kiên cường bảo vệ quốc gia, là những người anh hùng mà Sở Du luôn kính phục. Nhưng vận mệnh Vệ gia chỉ có thể dùng hai chữ “tiếc hận” để miêu tả. Kiếp trước, nam nhân của Vệ gia đều tử chiến nơi sa trường, bảy người hăng hái ra chiến trận, trở về chỉ là bảy bộ quan tài cùng bài vị tang thương, để lại thê tử, hài nhi cùng với tiểu công tử nhỏ tuổi nhất Vệ Uẩn lạc lõng đối mặt với một Vệ gia đang suy sụp.  Những con người trung quân ấy xứng đáng có kết cục hạnh phúc, mà không phải phơi thây nơi sa trường, chết cũng không được lành lặn. Sở Du muốn thay đổi kết cục của Vệ gia, thay đổi số mệnh của Vệ Quân. Bởi ngày nàng lên kiệu hoa trở thành thế tử phi của Trấn Quốc Hầu chính là ngày Vệ gia xuất binh ra chiến trường… Nhưng có những ván bài sinh tử, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục, có những mất mát đã được an bài liền không thể né tránh... Sở Du cũng vậy, nàng trọng sinh biết trước tương lai, nhưng cũng chẳng phải thần tiên mà cứu vớt tất cả. Bảy nam nhân của Vệ gia rốt cuộc cũng không thoát khỏi số mệnh. Giờ đây, Vệ Quân mất rồi. Người phu quân từng ngượng ngùng hứa sẽ trở về vén khăn voan cho nàng đã đi rồi… Vệ gia cũng giống như kiếp trước, chỉ còn mỗi người thiếu niên Vệ Uẩn trở về. Nhưng lần này, nàng muốn sát cánh cùng Vệ Uẩn vực dậy Vệ gia, vì lòng kính phục nàng dành cho họ, vì nàng là thê tử của Vệ Quân, cũng bởi vì nàng không đành lòng để một thiếu niên đơn độc chống chọi tương lai gió tanh mưa máu phía trước... Con đường này tuy khó khăn, nhưng Vệ Uẩn, đệ không cần sợ, có ta đi cùng đệ, cứ bước về phía trước rồi ánh sáng cũng sẽ đến. *** Lần đầu gặp Sở Du, Vệ Uẩn đã nghịch ngợm nói nhỏ với đại ca nhà mình rằng “tẩu tử thật xinh đẹp”. Ngày hôm ấy, nàng mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, nghiêng người tựa vào cạnh cửa, khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười tùy ý tiêu sái. Hôm ấy, trống nhạc linh đình, người người vui mừng chúc phúc mối lương duyên. Nhưng niềm vui lại chóng tàn, khăn voan chưa vén, giao bôi chưa cạn, Vệ gia đã phải xuất binh ra chiến trường, vị tân nương mới cũng chẳng có một hôn lễ trọn vẹn...  Lần thứ hai gặp Sở Du, là khi nàng cưỡi ngựa đuổi theo quân Vệ gia, tay cầm dây cương lao đi trong gió, bộ hỉ phục đỏ thẫm nhiễm đầy mưa và bụi đường. Là khi nàng ngẩng cao đầu, đề cao thanh âm, bình tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện theo phu quân xuất chinh.” Nhưng bởi quân lệnh như núi, bởi vì Vệ gia chưa bao giờ để nữ tử ra chiến trận, nàng cũng chỉ có thể quay về. “Quân Vệ gia lại tiếp tục lên đường, trong một khoảnh khắc Vệ Uẩn ngẫu nhiên quay đầu, trên bình nguyên trải dài thẳng tắp đến chân trời, phía sau nữ tử là tường thành sừng sững. Trời đã dần chuyển sang màu vàng úa của mùa thu, nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa, tách biệt ra khỏi sắc vàng khô héo của miền hoang dã.  Nàng vừa giống như đưa tiễn, lại giống như đợi chờ. Khuôn mặt gầy, đường nét rõ ràng, mắt nhỏ dài, ẩn chứa sự điềm tĩnh. Cuộc đời này của chàng đã từng gặp vô số nữ tử nhưng chưa bao giờ gặp một người đẹp đến chấn động lòng người, như đập thẳng vào mắt, đâm thẳng vào tim như vậy.” Lần thứ ba gặp Sở Du, chàng trở lại với tấm bài vị trên tay, theo phía sau là bảy bộ quan tài, tiền giấy bay đầy trời, không gian yên tĩnh phảng phất như một tòa thành quỷ… Ngày ấy, chàng đi đến trước mặt nàng, quỳ một gối, cao giọng mở miệng: “Vệ gia Vệ Uẩn, cùng phụ thân, các huynh trưởng trở về!”.  Ngày ấy, là chàng thất tín, không thể mang đại ca trở về... Ngày ấy, chàng nghe được âm thanh ôn hòa ấm áp của nàng: “Không sao, tiểu thất có thể bình an trở về, ta cũng rất vui mừng.” Ánh mắt của nàng còn hàm chứa nước mắt, nhưng lại mang theo sự cứng cỏi và ôn nhu, vực chàng đứng dậy sau bao tang thương, mất mát. Sở Du cùng Vệ gia trải qua những năm tháng gian khổ nhất, Sở Du cùng Vệ Uẩn xây lại một Trấn Quốc hầu phủ đã suy tàn. Rồi tự bao giờ, chàng sợ hãi một Vệ gia không có Sở Du, sợ hãi nàng sẽ rời khỏi nơi này đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng nàng là tẩu tử, đại ca đã mất, chàng có tư cách gì giữ nàng lại? Nàng nói, sinh tử của ta, không liên quan đến đệ. A Uẩn, không có ai sẽ làm bạn với đệ cả đời. Nếu đệ muốn hứa với ai cùng sinh cùng tử, trừ bỏ thê tử của đệ, ai cũng không có tư cách... Chỉ có thê tử mới có tư cách này. Nhưng chàng chỉ nghĩ làm bạn với nàng cả đời. Rốt cuộc thì tình cảm này bắt đầu nảy mầm từ bao giờ? Là khi nào thì chàng bắt đầu động tâm? Phải chăng, là lúc nàng mềm nhẹ xoa đầu an ủi hay là khoảnh khắc nàng say rượu hiên ngang múa động trường thương?  Vệ Uẩn phân không rõ cũng chẳng muốn biết bởi một phần ỷ lại cùng kính trọng giờ đây đã hóa thành tình cảm nùng liệt bật ra thành tiếng “Ta yêu nàng... A Du” Liệu Vệ Uẩn và Sở Du có thể cùng nhau viết nên một kết thúc có hậu sau tất cả những biến cố đau thương mà cả hai đã dùng nước mắt và máu đỏ để vượt qua hay không? Mời các bạn dõi theo câu chuyện đến những dòng cuối cùng để tìm đáp án nhé. * * * “Sơn Hà Chẩm” là một bức tranh đầy màu sắc về thịnh thế khói lửa, về tình yêu và sự hy sinh.  Ở đó, ta thấy một Sở Du mạnh mẽ kiên cường, một Vệ Uẩn lạnh lùng mang trên mình mối thù gia tộc, một Cố Sở Sinh dùng cả đời để hối lỗi bù đắp cho những sai lầm của kiếp trước và cả một Sở Cẩm, người vừa đáng thương vừa đáng ghét, liệu có cơ hội nào cho nàng ấy quay đầu... Tất cả các nét bút cùng tạo nên một câu chuyện tuyệt đẹp. Nội dung hay được kết hợp với lối hành văn chặt chẽ, bộ truyện giống như cuốn phim dài đưa người đọc vào từng khung cảnh hào hùng hay lãng mạn, vào từng cung bậc cảm xúc ngọt ngào hay bi thương của các nhân vật.  Vì vậy, nếu bạn đang tìm một bộ truyện hay và giàu cảm xúc về mặt nội dung lẫn văn phong thì đây là lựa chọn thích hợp dành cho bạn đấy ạ. Đừng vì những ngày giáp Tết bận rộn mà bỏ qua câu chuyện đáng đọc này nhé ^^ _______ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chín tháng mưa thu hơi hàn, đình viện nội truyền đến tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hỗn tạp tụng Phật tiếng động rơi vào trong tai, làm Sở Du thần trí có chút hoảng hốt, mơ màng sắp ngủ. Trên người nàng mang theo lạnh lẽo, dưới trướng có như châm thứ giống nhau đau, tựa hồ là quỳ hồi lâu. Bên ngoài là quen thuộc lại xa xôi tiếng ồn ào. “Nàng lập tức muốn xuất giá, như vậy quỳ, quỳ hỏng rồi làm sao bây giờ?!” “Ta nghe không được ngươi nói này đó đạo lý không đạo lý, ta liền thả hỏi nàng hiện giờ nửa bước bán ra tướng quân phủ chưa từng?! Nếu không có, có cái gì hảo phạt?!” “Hiện giờ đánh cũng đánh quá, mắng cũng mắng quá, các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Nữ nhân trong thanh âm mang theo khóc nức nở: “Một hai phải bức tử A Du, lúc này mới chịu từ bỏ sao?!” Là ai? Sở Du suy nghĩ có chút tan rã, nàng ngẩng đầu lên, trước mặt là thần sắc từ bi Quan Âm Bồ Tát, hương khói lượn lờ mà thượng, làm Bồ Tát bộ mặt có như vậy vài phần mơ hồ. Này tôn chạm ngọc Bồ Tát giống làm Sở Du trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì này tôn Bồ Tát giống ở nàng tổ mẫu qua đời là lúc, liền theo làm chôn cùng táng hạ. Mà nàng tổ mẫu qua đời đến nay, đã gần đến mười năm. Nếu nói chạm ngọc Bồ Tát giống làm nàng giật mình, kia thần trí dần dần trở về sau, nghe thấy bên ngoài thanh âm kia, Sở Du liền càng cảm thấy đến kinh ngạc. Thanh âm kia, rõ ràng là nàng kia bốn năm trước mất mẫu thân! Đây là nơi nào? Nàng trong lòng kinh ngạc, dần dần nhớ tới kia thần chí không rõ trước cuối cùng một khắc. Kia hẳn là mùa đông, nàng nằm ở dày nặng trong chăn, quanh thân là thấp kém than lò thiêu đốt sau sinh ra khói đen. Có người cuốn mành tiến vào, mang theo một cái không đến tám tuổi hài tử. Nàng người mặc màu thủy lam gấm Tứ Xuyên tài chế váy dài, ngoại lung vũ hạc áo khoác, mượt mà trân châu khuyên tai rũ ở nàng nhĩ sườn, theo nàng động tác nhẹ nhàng phập phồng. Nàng đã năm gần 30, lại như cũ mang theo thiếu nữ độc hữu kia phân thiên chân tươi đẹp, cùng nằm ở trên giường bệnh nàng hoàn toàn bất đồng. Nàng cùng trước mặt nữ tử là một trước một sau đồng thời sinh ra, nhưng mà trước mặt người thượng còn dung mạo như lúc ban đầu, nàng lại đã tựa tuổi già tang thương. Nàng đôi tay thô ráp tràn đầy vết thương, trên mặt nhân trường kỳ ưu sầu tế văn mọc lan tràn, một đôi mắt tất cả đều là tĩnh mịch tuyệt vọng, mảy may không thấy năm đó tướng quân phủ đại tiểu thư kia phân hiên ngang tư thế oai hùng. Mời các bạn đón đọc Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ) của tác giả Mặc Thư Bạch.
Trầm Vụn Hương Phai
Đây là câu chuyện về những tình yêu thầm lặng. Đây là câu chuyện về sự hồi sinh của một trái tim tưởng như đã hoá tro tàn… Nhan Đàm là một yêu tinh hoa sen. Dư Mặc, một con cá thành tinh, là chủ nhân của nàng. Nhan Đàm cùng Dư Mặc phiêu bạt khắp phương trời, tìm ăn những linh hồn bẩn thỉu, độc ác để “bồi bổ thân thể”. Cho tới một ngày, xui xẻo ập đến khi họ gặp phải thiên sư Đường Châu, một linh hồn tinh khiết chuyên trừ yêu diệt ma, bảo vệ bách tính, tạo phúc cho nhân gian. Không có đen đủi nhất, chỉ có đen đủi hơn, Nhan Đàm không ngờ rằng chút rắc rối nhỏ này đã cuốn nàng, Đường Châu và cả Dư Mặc vào những hiểm nguy trùng trùng trên con đường đi tìm thần khí thượng cổ, càng không ngờ rằng từ đây, những đau thương trong quá khứ tưởng như đã bị chôn vùi vĩnh viễn giờ đây lại sống lại, đe doạ cướp đi hạnh phúc của hiện tại. * * * * * Một ngày xa xưa đó, nơi thiên cung xa xôi chín tầng trời, có đôi tứ diệp hạm đạm song sinh ra đời bên bờ Dao Trì, một bông mang tên Chỉ Tích, một bông tên Nhan Đàm. Chỉ Tích thông minh, dịu dàng, cẩn trọng, chu đáo. Nhan Đàm nghịch ngợm, bướng bỉnh, quậy phá. Nàng không thích học hành chỉ thích rong chơi, không thích đọc sách chỉ thích trêu chọc con cá của Nam Cực tiên ông. Ấy vậy mà bông hoa ương bướng đó lại sớm vướng phải lưới tình. Cuộc chiến tiên ma nổ ra, thiên giới giành thắng lợi nhưng thương vong vô số. Ứng Uyên thần quân uy phong lẫm liệt một thời nay phải lay lắt qua ngày trong thân xác tàn tạ. Đôi mắt bị mù, cơ thể bị độc dược giày vò, mỗi ngày trôi qua là một ngày đày ải. Nhưng một Ứng Uyên thất thế lại khiến trái tim Nhan Đàm rung động. Nàng yêu Ứng Uyên. Vì hắn, nàng có thể bứt từng cánh hoa để giúp hắn trị độc. Vì hắn, hình phạt đốt da róc thịt nàng cũng chịu đựng được. Vì hắn, nàng nguyện dùng nửa trái tim của tứ diệp hạm đạm để chữa bệnh cho hắn. Cũng có sao đâu, dù sao cả trái tim này cũng nguyện trao cho hắn rồi. Người khác có thể nghĩ Nhan Đàm ngu ngốc. Nhưng Nhan Đàm trước giờ có để ý ánh mắt, suy nghĩ của người khác bao giờ. Nàng luôn chỉ làm những gì nàng muốn làm. Nàng chưa từng yêu và giờ nàng đã yêu một lần thì hi sinh tất cả vì hắn có gì mà đáng tiếc. Nhưng đến cuối cùng, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Đôi mắt của Ứng Uyên đã khỏi. Nhưng hắn không nhận ra nàng hay dù nhận ra cũng vờ như không nhận ra? Dù thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Một nửa trái tim của Nhan Đàm đã dâng cho hắn, nửa còn lại cũng như trầm hương chỉ còn lại chút tro tàn. Nhan Đàm từ bỏ tiên thể, gieo mình xuống dòng luân hồi. Những tưởng từ đây có thể cắt đứt tơ tình nào ngờ linh hồn bị thương tổn của Nhan Đàm lang thang bên dòng Dạ Vong Xuyên đến hơn tám trăm năm. Đến khi thoát ra, Nhan Đàm đã không còn là Nhan Đàm của ngày xưa. Chỉ có điều, Nhan Đàm không biết rằng khi nàng còn đang lạc hướng bên bờ Vong Xuyên, có một con cá nhỏ ngốc nghếch vẫn đang ở trong đầm sen của Nam Cực tiên ông ngóng đợi nàng. Hắn ngóng đợi một cô tiên hoa ngu ngốc ham chơi đến chọc phá hắn, đọc sách cho hắn nghe. Tiên hoa đó đáng ghét lắm nhưng hắn vẫn ngóng đợi nàng. Ngờ đâu một lần đợi này lại là đợi cả đời. Con cá bé nhỏ cuối cùng cũng đến ngày có thân xác. Không chần chừ, không do dự, rời khỏi thiên giới, hắn đi tìm nàng… * * * * * Thế gian có muôn vàn kiểu yêu. Có kẻ khi yêu nguyện dâng hiến trọn vẹn cho người mình yêu, chấp nhận mọi đau đớn để người ấy được hạnh phúc mà không cần hồi báo. Có kẻ thì chỉ lẳng lặng mà yêu, bên người ấy chở che, chắn mọi sóng gió, để người ấy cảm nhận được tình cảm của mình, chưa bao giờ ép buộc. Có kẻ lại không biết yêu, đến khi nửa kia của mình đã thực sự rời xa thì mới biết xúc cảm ấy chính là động lòng. Trầm vụn hương phai là một câu chuyện dài về một hành trình dài đẵng đẵng cùng với những tình yêu dai dẳng của hai nhân vật chính và các nhân vật phụ. Nhan Đàm là một thiên tiên vô ưu, nghịch ngợm của tiên giới. Nàng trót đem lòng yêu Ứng Uyên đế quân trong những tháng ngày đen tối nhất của đế quân. Hẳn phải gọi là đen tối theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng: sau trận giao đấu Ứng Uyên đã bị mù, bị huỷ dung, bị hỏa độc tra tấn. Nàng lặng lẽ ở bên chăm sóc, cùng trò chuyện và an ủi tâm hồn Ứng Uyên. Nàng nguyện dùng cơ thể của chính mình, hoa và tim của hạm đạm, làm thuốc chữa lành vết thương cho người ấy. Nàng chấp nhận gánh hình phạt trên thiên hình đài mà không một lời oán thán. Nhưng hình phạt ấy làm sao có thể đau đớn bằng việc Ứng Uyên không nhận ra nàng, không thấu tình cảm của nàng, hiểu lầm nàng. Đau đớn ấy khiến nàng sẵn sàng từ bỏ tiên tịch, nhảy xuống Thất thế luân hồi, để rồi bơ vơ như cô hồn dã quỷ, lang thang suốt 800 năm tại dòng Vong Xuyên nơi Minh phủ. Dư Mặc, nguyên thân là con cá Cửu Kỳ của Nam Cực tiên ông. Hắn gặp Nhan Đàm từ những ngày vẫn còn chưa hoá thành người. Cảm xúc của hắn đối với nàng từ ghét bỏ dần trở nên vấn vương, lưu luyến mỗi lần gặp mặt. Từ bao giờ hắn lại có cái cảm giác tự ti đến thế khi thấy nàng vui vẻ cười nói bên vị đế quân cao cao tại thượng kia? Hắn ngóng trông đến ngày hắn có thể hoá thành người để sánh bước bên nàng. Ấy thế mà đến một ngày chờ mãi chờ mãi chẳng thấy nàng đâu. Hoá ra hắn vẫn chậm một bước, nàng đã tuyệt vọng về tình yêu mà rời bỏ thiên giới. Hắn đã mất nàng vĩnh viễn rồi ư? Hàng trăm năm đã trôi qua, những tưởng hắn đã quên dung nhan của nàng, ấy vậy mà ngày gặp lại, chỉ bằng cái liếc mắt, hắn đã nhận ra nàng. Hắn giữ nàng lại bên mình, dùng tấm chân tình mà đối đãi với nàng. Hắn bao dung và tha thứ cho mọi lỗi lầm của nàng. * * * * * Bầu trời vừa giũ sạch tuyết. Tịch dương bên đường chân trời đỏ rực như quả cầu lửa, lớp tuyết mỏng bên rìa sông cũng được mạ một màu đỏ nhàn nhạt, trông thực đẹp mắt. Hồ Mãn lảo đảo bước đi trên nền đất phủ đầy tuyết, trên những nơi hắn đã đi qua máu tươi nối thành một vệt dài. Hắn là một đại đạo tặc tiếng ác đồn xa, nhưng lại bị trúng kế giữa lúc đang thăm dò con mồi, rơi vào kết cục thảm bại như bây giờ. Hắn trút một hơi thở dài, xé toạc một mảng gấu áo, ngồi xổm xuống băng lòng bàn chân lại. Bị truy lùng ba ngày ba đêm, đôi giày lụa sớm đã bị những bụi gai và đất đá trên núi nghiền rách, hai chân hắn vừa lạnh cóng vừa đau âm ỉ, e là đã bị bỏng tuyết. Hắn vừa đói vừa khát, chậm chạp đi về phía bờ sông. Vào mùa này muốn bắt được một con cá tươi e không phải việc dễ dàng gì. Thế nhưng với công phu không tồi của tên đại tặc hắn đây mà nói, hẳn cũng không phải quá khó khăn. Hắn sờ sờ túi áo, trên người chỉ có một chiếc khăn tay và vài mẩu bạc vụn, không hề có que đánh lửa. Không có que đánh lửa, nghĩa là dù hắn có bắt được cá đi nữa, cũng chỉ có thể ăn sống nuốt tươi. Nếu là ngày thường, hắn tuyệt đối sẽ không chịu phải khổ sở như vậy, nhưng giờ lại đang là lúc hắn đói rét thê thảm như con chó hoang không nhà, những tia sáng cầu sinh trỗi dậy trong mắt, hắn đã không thể quản nhiều như vậy nữa rồi. Hồ Mãn khập khiễng bước tới bên bờ, đang định cởi bỏ ngoại bào lội vào lòng sông thì thình lình nghe thấy có tiếng nước động khe khẽ. Từ trong bãi sậy cách đó khoảng hai mấy bước chân lộ ra một nửa thân thuyền, một nữ tử người khoác y sam màu xanh lục nhạt đang nửa quỳ nửa ngồi trên đuôi thuyền, nhúng một chiếc khăn tay vào nước sông vò rửa, xong lại vớt lên, vắt khô. Hai ống tay áo phất nhẹ, để lộ bên trong một đôi cổ tay trắng muốt không chút tì vết. Hồ Mãn hai mắt long lên, cảnh giác nhìn quanh. Những kẻ vây bắt hắn đã bị cắt đuôi bỏ lại phía sau, nơi hoang sơn dã địa bên bờ sông Lan Khê này, làm gì còn vết tích nào của người sinh sống. Hắn khom lưng, từ từ tiến gần tới con thuyền nhỏ. Nữ tử đang quỳ trên đuôi thuyền kia lại không hề mảy may cảm giác được có người đang đến gần, nàng lấy một tấm ngoại bào từ trong chiếc chậu gỗ sau lưng mình cho vào nước, bắt đầu giặt giũ. ... Mời các bạn đón đọc Trầm Vụn Hương Phai của tác giả Tô Mịch.