Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Qua Cửa

Biên tập: Yển Trích Phúc âm Matthew: Cửa ấy chật, và đường thì nhỏ hẹp.”  Lần này tên hai chữ là công. Chú: Phúc âm Matthew là một quyển trong Kinh Thánh Tân Ước, kể về cuộc đời của Chúa, từ lúc Ngài sinh ra, đến khi chết trên thập giá và phục sinh. *** [Review] Qua cửa By Simple (admin) - reviewdammy.com Truyện gốc: Qua cửa (Quá môn | 过门) Tác giả: Priest Thể loại: Hiện đại tình hữu độc chung (1×1), cận thủy lâu thai, trúc mã trúc mã, từ bạn học thành người yêu Cuồng chiếm hữu công x bình tĩnh lý trí thụ HE Độ dài: 69 chương + 3 ngoại truyện Xuất phát từ lòng tò mò không biết câu chuyện thế nào mới đủ sức nặng qua cả Ma đạo tổ sư trong lòng fan Trung, thế nên tìm Qua cửa. Sớm đã biết, sớm đã biết. Truyện Pi đại lúc nào cũng happy ending mà lúc nào cũng buồn không thể tả. Đọc xong một quyển là như vừa ôn lại cả một đời, từ lúc còn bé con cho đến tận trưởng thành, cái mùi hiện thực cứ âm thầm làm người ta ngạt thở. Tính ra thì, Qua cửa làm gì đã ngược bằng Sát phá lang. Nhưng nỗi buồn của Sát phá lang là nỗi buồn xa không thể với, còn nỗi buồn của Qua cửa lại chẳng thể trốn tránh được vào đâu. Hai thiếu niên ẩu tả đánh nhau một trận, nói cười lớn lên, lại chẳng thể bên nhau một đường khi lớn. Con vẹt nuôi bao nhiêu năm gặp lại không nhận ra chủ cũ, người từng là của mình… cũng không nhất định là của mình mãi mãi. Lúc còn trẻ ngây thơ hứa hẹn cả đời, nhưng cảm tình nào phải chuyện một người phấn đấu là có thể đạt thành. Sát phá lang hay Đại ca bắt đầu từ cô độc, còn Qua cửa bắt đầu từ đủ đầy. Từ Tây Lâm thời niên thiếu có mẹ, có bà, ở trường lớp là bí thư Từ hô bè kết đảng, chưa bao giờ thiếu anh em. Có bao nữ sinh thầm mến hắn, mười năm sau, những cô gái đã đeo trên tay nhẫn đính hôn vẫn còn tự hào: “Mối tình đầu của tôi đấy, có đẹp trai không?” Còn có Đậu Tầm. Nhưng tháng năm như nước chảy, từ khi hắn bán căn nhà vẫn lớn lên từ nhỏ đi, email không lời hồi đáp, người đi xa chẳng quay về… thì hắn đã vĩnh viễn không còn là thiếu niên mười sáu tuổi vô ưu được nữa. Có lẽ số mệnh hắn thật sự không may mắn ư? Giống như chưa bao giờ rút được quẻ thượng từ ống xăm của Ông ngoại? Vì sao tất cả, tất cả cứ dần dần rời xa hắn? Mình đã hiểu, nỗi buồn trong Qua cửa gọi là mất mát. Là nỗi mất mát mà tất cả chúng ta đều sẽ phải trải qua để trưởng thành. Là Từ Tây Lâm bắt đầu thỏa hiệp. Là Đậu Tầm dần học được cách nói chuyện để lại đường lui. Là Tống Liên Nguyên toàn tâm toàn ý vun vén cho gia đình nhỏ, rời xa nửa đời trước gió tanh mưa máu. Sẽ chẳng còn những thiếu niên ngây ngô mà chân thật, sẽ chẳng còn những dopamine pha lẫn norepinephrine ngùn ngụt bốc lên đầu, để tất cả dần chuyển hóa thành oxytocin lặng lẽ và êm dịu. Đậu hạm nhi sẽ không còn vây Từ Tây Lâm trong vòng tay mà bức ép: hoặc là thích tao, hoặc là cút. Cuộc sống này đã mài dần đi những gai nhọn quanh người thiếu niên, để cho dù trong lòng có bao xáo trộn, ngoài mặt vẫn có thể bình thản như không, giữ vững khoảng cách, cho người kia đủ không gian, để đừng trốn chạy nữa chăng, đừng chạy nữa… Trái đất có tới hơn 7 tỉ người, thế nhưng trái tim Đậu Tầm chỉ chứa được một người duy nhất. Tháng năm hết, nồng nhiệt thiếu thời đều biến thành chuyện đã qua. Nếu trông chờ một câu chuyện kinh tâm động phách, biến cố hồi thiên, vậy Qua cửa chẳng có gì. Có chăng, nó chỉ như cuốn album cũ, lưu giữ một câu chuyện đã xa, mà lạ kỳ thay, nhìn xuyên qua mỗi tấm ảnh trắng đen trong đó, ta lại thấy được đầy đủ dáng vẻ hình hài của những người xưa cũ. Có những người chỉ xuất hiện ở thời niên thiếu, như La Băng, Dư Y Nhiên, như bà ngoại. Có những người chỉ xuất hiện ở giai đoạn sau khi Từ Tây Lâm đã trải qua bao biến cố cuộc đời, như Cao Lam. Có những người xuất hiện ở giai đoạn trước, về sau đã đổi thay thành con người khác trong một chặng đường đời khác, như Thái Kính. Có những người trước sau chỉ xuất hiện khiến Từ Tây Lâm chướng mắt, không hơn, như người cha Trịnh Thạc chưa một lần hoàn thành nổi nghĩa vụ của mình. Chỉ có Đậu Tầm, chỉ có Đậu Tầm… Rời đi rồi trở lại, cái vẻ ngoài kia đã ngụy trang như thể kín kẽ lắm rồi, chỉ là tâm tính hắn đến thời khắc quan trọng vẫn sẽ bộc lộ ra nỗi nôn nóng, dính người, không biết lý lẽ y như cũ. “Thế tao đi đây.” Từ Tây Lâm cầm áo khoác lên, chào Đậu Tầm. Ngón tay Đậu Tầm vô thức co lại một chút, như muốn bắt lấy cái gì, nhìn gã trông chờ: “Mai mấy giờ bay?” Từ Tây Lâm: “Tám giờ.” Từ nhà gã đến sân bay lái xe mất bốn mươi phút, phải đi từ sáu giờ hơn. Đậu Tầm cố hết sức sửa lại bệnh dính người và dục vọng chiếm hữu quá mạnh, lặp lại trong lòng hai ba lần câu nói “Mày đi, tao không tiễn mày, mày tới, bất luận mưa to gió lớn nhường nào, tao cũng phải đi đón”, ép mình phải biết quan tâm, không cam tâm không tình nguyện giấu đi sự bịn rịn, đứng dậy tiễn gã ra cửa. Từ Tây Lâm chậm rãi mặc quần áo, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, vừa thay giày ở cửa vừa lằng nhằng: “Tao chưa biết chừng một hai tháng cũng không về, chưa chừng có thể tránh thoát mùa hè luôn, mày… ừm… thôi, trở về nói sau đi, tao đi đây, bái…” Đậu Tầm còn tưởng gã vài ngày sẽ về, nghe thấy “một hai tháng” thì lập tức ngớ ra. “Tao không tiễn mày” cái gì, đi con mẹ nó chứ đi! Không được đi! Rõ ràng đã xa cách trùng dương, rõ ràng năm tháng đã gột rửa tâm tính thiếu niên năm ấy, quay đầu nhìn lại, hóa ra lòng vẫn mãi quyến luyến người xưa. Bất tri bất giác lại bị thu phục nữa rồi T.T Rất thích giọng văn nhà Yển, nhà bạn ý cũng hay edit truyện Pi đại nữa. *** GÓC REVIEW QUA CỬA - Hoa Lê Thể loại: hiện đại, vườn trường đến trưởng thành, gương vỡ lại lành, nóng tính bốc đồng cực đoan mặt lạnh tâm nóng mỹ công x quảng giao khéo léo sủng công anh tuấn thụ, HE Review: [“Quay đầu lại nhìn tôi một cái được không?” Hắn nghĩ thầm, “Cậu quay đầu lại nhìn tôi một cái, bây giờ bảo tôi đi nhảy lầu cũng được.” Tiếc thay người ta chẳng biết thuật đọc tâm, Từ Tây Lâm đóng cửa kính xe dứt khoát đi mất. Đậu Tầm nhảy lầu không thành. Đây là năm thứ mười ba gã và Đậu Tầm quen biết nhau, từng mặn nồng cũng từng chia tay, từng muốn bên nhau một đời, cũng từng muốn một đời không gặp lại.] Đây là trích đoạn trong chương mở đầu của Qua cửa, và chỉ bằng một đoạn này, tôi đã lập tức bị bộ truyện này thu hút. Đậu Tầm là một thần đồng học cái gì cũng xuất sắc, hắn chuyển đến trường mới vào học kỳ 2 lớp 11 chỉ vì trường trọng điểm này cho phép học sinh đăng ký thi đại học ngay sau khi học xong lớp 11. Với đầu óc thần thánh của mình thì trong mắt Đậu tiên nhi người khác chỉ toàn là phàm nhân ngu xuẩn, hắn khinh, cũng ghét phải giao tiếp với họ, thế nên hắn chuyển vào lớp trọng điểm với tư thái ban đầu là sống dở chết dở chờ cho qua cái học kỳ này là biến ngay lập tức. Thế nhưng, hắn không ngờ là ở đây hắn sẽ gặp được một người có khả năng hoàn toàn thay đổi quỹ đạo đời hắn. Đậu Tầm sinh ra đã không thiếu tiền tiêu xài nhưng lại không được mẹ chăm cũng không được cha dạy, sống vật vờ ở nhà ông bà nội, khi ông bà nội mất cũng là lúc cha mẹ muốn đưa nhau ra tòa, hắn lại bị đẩy đến sống ở nhà của Từ Tây Lâm. Cả thời ấu thơ và niên thiếu của hắn gần như là một màu trắng đen, tính cách trầm lặng hướng nội lại có phần hung hăng quật cường, chưa từng có bạn bè chơi cùng hay trưởng bối dạy bảo, thế nên IQ hắn cao bao nhiêu thì EQ thấp bấy nhiêu. Chỉ đến khi gặp được Từ Tây Lâm, cuộc sống của Đậu Tầm mới được tô thêm màu sắc. Không chỉ thế, gia đình Từ Tây Lâm cũng cho hắn một mái nhà thực sự, nơi ấy có người bà dịu dàng thường xoa đầu hắn hỏi han, có người dì dạy bảo và uốn nắn hắn như một người mẹ thực thụ, có bác giúp việc nấu ăn thực ngon, có con chó chạy quanh gây chuyện, và có người bạn cùng tuổi giúp hắn hòa nhập. Đậu Tầm quyến luyến ngôi nhà này, lại càng quyến luyến Từ Tây Lâm, cho đến khi tình cảm ấy biến thành tình yêu. Yêu người ta rồi, cách thể hiện của Đậu tiên nhi cũng khá là khó đỡ, EQ thấp mà, biết làm sao được. Hắn cứ nghĩ mình thể hiện bí mật lắm, lại không ngờ người ta đã sớm biết, và ám chỉ từ chối tình cảm của hắn. Sau nữa, khi mà họ đã là người yêu, thì càng ngày càng có nhiều vấn đề phát sinh. Đậu Tầm quá thiếu cảm giác an toàn, luôn lo lắng người khác sẽ bỏ hắn mà đi, nên luôn muốn kiểm soát Từ Tây Lâm, muốn y luôn ở trong tầm mắt mình, muốn y chỉ quan tâm và dành thời gian cho mình. Rồi những lúc làm sai, hoặc làm quá lên, hoặc không nói lý lẽ, làm Từ Tây Lâm giận, thì hắn cũng không biết cách phải làm sao để dỗ người ta, chỉ có thể im lặng chờ Từ Tây Lâm hết giận làm hòa với hắn trước. Những lúc đó hắn sẽ đối xử cực tốt với y, nhưng rồi một thời gian sau thì lại phát “bệnh”. Một vòng tròn cứ lặp đi lặp lại như thế, như một bánh xe quay tại chỗ, mang theo lưỡi lam, cứa đi cứa lại vào một nơi, vết thương cũ chưa kịp lành thì vết mới đã đào sâu thêm, cho đến khi máu chảy đầm đìa, không còn khả năng cầm lại được nữa. Từ Tây Lâm là anh đại của lớp trọng điểm, là vị bí thư tiền hô hậu ủng được lòng tất cả mọi người từ giáo viên đến bạn học, thế mà vì một hiểu lầm nho nhỏ nên ngay từ đầu đã không thể hòa hợp với học sinh mới chuyển đến, Đậu Tầm. Đã thế, xui xẻo hơn là sau đó y lại còn phải sống chung nhà với Đậu Tầm, Từ Tây Lâm cứ nghĩ là y chắc chắn sẽ không chịu được. Thế mà, không ngờ là sau vài lần tiếp xúc, y lại trở nên thân thiết với Đậu tiên nhi. Ở gần nhau rồi, Từ Tây Lâm mới hiểu Đậu Tầm bản chất cũng không xấu, nhưng kỹ năng giao tiếp cộng đồng quá tồi tệ, lại bị cô lập và bắt nạt từ bé nên lúc nào cũng như con nhím xù lông, không chủ động tấn công nhưng đến gần là bị đâm ra vài cái lỗ máu. Nhưng không sao, y vừa vặn tương phản với hắn, y biết cư xử, biết nhìn sắc mặt, biết phải làm sao để dỗ người khác vui lòng, hoàn toàn có thể dung hòa được với Đậu Tầm. Theo thời gian, mối quan hệ của họ ngày càng tốt đẹp, đến mức y trở thành “người phát ngôn của Đậu tiên nhi”. Cuộc sống của Từ Tây Lâm, dù thiếu cha, vẫn khá hoàn hảo. Y có một gia đình hạnh phúc tràn ngập yêu thương, thành tích học tập tốt, lại được lòng bạn bè. Y cứ nghĩ cuộc sống vô tư thoải mái như thế sẽ kéo dài mãi mãi, cho đến khi, rất đột ngột, trụ cột của gia đình y, mẹ y, ngã xuống. Chỉ sau một đêm, y bị buộc phải trưởng thành, trở thành người chống đỡ cho cả gia đình. Mất đi người mẹ, cũng là người cha, y bỗng nhận ra bà y đã già rồi, bác giúp việc cũng buộc phải nghỉ, đến con chó cũng ngày càng già yếu, còn bản thân y thì lại chưa đủ tuổi tự lập. Y cảm thấy ngôi nhà tuyệt đẹp của y thật giống như lâu đài được xây trên bờ biển, nhìn thì đẹp đẽ, nhưng một cơn sóng đánh qua thì cái gì cũng không còn. Tâm lý y sụp đổ, kéo theo đó là hành hạ thể xác. Vào thời gian đen tối nhất ấy, người ở bên cạnh y, thức tỉnh y, vực y dậy, chính là Đậu Tầm. Khi y phát hiện ra tình cảm Đậu Tầm dành cho mình, y vốn nghĩ rằng đây là chuyện hoang đường, nhưng rồi y cũng dần thỏa hiệp, với ý nghĩ ban đầu chỉ là “thử xem sao”, lại không ngờ là một lần thử này thử đến 3 năm. Trong cuộc tình vụng trộm này, người yêu trước là Đậu Tầm, nhưng người bao dung nhường nhịn hơn lại là Từ Tây Lâm. Y sẽ hi sinh mọi ngày nghỉ của mình để ở bên hắn, sẽ không đi chơi với đám bạn mà hắn không biết, sẽ bỏ qua mọi sai lầm mà y gây ra. Tuy nhiên, khi mà tâm lý giữa họ ngày càng chênh lệch, khi mà những giá trị y coi trọng đều không là gì trong mắt hắn, khi mà tính cách hắn ngày càng bốc đồng và không được gọt giũa, khi mà y cố gắng hết sức vẫn không thể níu kéo tình trạng ngày càng xấu đi giữa cả hai, khi mà hắn khăng khăng phá hủy tương lai của chính bản thân hắn chỉ vì sự cực đoan của mình, khi mà gia đình và xã hội đều không chấp nhận tình cảm đồng tính và cả hai người bọn họ lại chưa đủ lông đủ cánh để chống chịu những áp lực ấy, thì y biết, họ không thể ở bên nhau nữa. Tình đầu của thiếu niên thật trong trẻo, thật dễ phát sinh, cũng thật khó mà hoàn thành ước hẹn trọn đời. Hai người họ thân nhau, yêu nhau, để rồi vì đủ loại áp lực cùng tính cách bốc đồng của tuổi trẻ mà xa nhau. Họ mất nhiều năm để lăn lộn trời nam đất bắc, liên tục đi lướt qua nhau, cuối cùng tương ngộ nhau trong một ngày đông giáp Tết. Giữa bao hành khách chờ xe và bao chiếc taxi cùng xe cho đi nhờ, Đậu Tầm lại mở đúng cửa xe của Từ Tây Lâm, bảo là trùng hợp với xác suất cực thấp thì chẳng bằng nói là số phận đã sắp xếp cho họ một lần nữa tìm thấy nhau. Lúc này, Đậu Tầm đã cầm chắc tay tấm bằng danh giá của đại học ở nước ngoài, còn Từ Tây Lâm đã là một ông chủ nhỏ có chút vốn liếng để đời. Họ còn xa mới đến được cái ngưỡng “ông lớn” để mà nhìn đời bằng nửa con mắt, nhưng ít ra họ cũng đã có căn cơ để an tâm truy cầu hạnh phúc mà không cần phải quá chú ý đến ánh mắt của thế nhân. Giờ đây, Đậu Tầm đã học được cách tôn trọng ý kiến người khác, cũng như biết ôn nhu chăm sóc người thương, còn Từ Tây Lâm đã hiểu rõ những giá trị quan của cuộc sống, những gì trước đây y từng e ngại thì giờ đều chỉ là gió thoảng qua tai. Khi mà họ đã đạt đến cảnh giới “đúng người đúng thời điểm”, thì hai tên ngốc đều lập kế hoạch một lần nữa cưa người kia =]]]]]]] Họ đã sẵn sàng để bước qua cánh cửa chật chội ấy và đi lên con đường nhỏ hẹp, tuy cuộc sống mà họ lựa chọn sẽ còn nhiều vấn đề khó khăn phía trước, nhưng họ đã mất quá nhiều thời gian để hoàn toàn chắc chắn rằng, đây sẽ là lựa chọn mang lại cho họ hạnh phúc đích thực. [Lần này tôi sẽ không bức bách cậu nữa, sẽ không tham lam vô độ đòi lấy cảm giác an toàn từ trên người cậu, sẽ không ở trước mặt người khác làm chuyện khiến cậu không vui. Lần này đổi thành tôi nhường nhịn, tôi xin lỗi, tôi đi gõ cửa phòng cậu. Lần này tôi thà nuốt luôn đầu lưỡi, cũng vĩnh viễn không nói lời chia tay và đoạn tuyệt…] Xuyên suốt 3 phần truyện, tác giả sẽ đưa người đọc từ vấn đề này sang vấn đề khác, đồng hành cùng quãng thời gian trưởng thành của nhân vật. Tập 1 chính là lâu đài cát trên bờ biển, với khung cảnh tốt đẹp với một gia đình hạnh phúc. Tập 2 là một bộ phim drama, biến cố đến từ nhà trường và xã hội cũng như trong tình cảm sẽ đến dồn dập, đẩy truyện lên cao trào, tính cách nhân vật cũng dần biến đổi và trưởng thành. Tập 3 lại như một bản ballad dịu dàng, gần như thuần tình cảm, khi hai nhân vật chính trở lại bên nhau. Tôi vốn có ấn tượng là Pi thích viết về những vấn đề đao to búa lớn, ngay cả những bộ chủ đề cuộc sống hiện đại đô thị cũng phải điểm thêm tội phạm và chết chóc vào, bộ này cũng không phải là ngoại lệ, nhưng tôi không ngờ là Pi viết thuần tình cảm cũng hay như thế. Khi mới đọc bộ này, tôi cảm thấy nó thật giống Đại ca. Đương nhiên là bối cảnh nhân vật tình tiết đều khác hẳn, nhưng không khí lại khá giống, nhất là về mảng tình thân và tình bạn, nhưng may mắn là cách triển khai tình yêu lại khác hẳn. Tình yêu trong Đại ca khiến tôi hơi mơ hồ, không nắm bắt được rõ ràng, nhưng tình yêu trong Qua cửa thì lại rất tuyệt vời, sâu đậm và thuyết phục. Biến chuyển trong tâm lý rất logic, có ngòi nổ, có dây dẫn, có bùng nổ, phù hợp với từng giai đoạn tuổi tác của nhân vật. Ai thích thể loại tình cảm hiện đại, từ thanh xuân vườn trường kéo dài đến khi trưởng thành, có biến cố, có hợp tan, có cả hài hước và lãng mạn, thì không nên bỏ qua bộ này nhé. --------------------------- Người viết: Hoa Lê - fb/PriestPiPi   Mời các bạn đón đọc Qua Cửa của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa - Thương Hải Di Mặc
Vũ lịch năm thứ 17, sinh thần thứ buốn mươi của Hoàn Vũ Đế – Một đời minh quân. Chín châu thái bình, bốn biển hỉ hoan. Bách tính đồng lòng dựng lên một tòa bảo tháp chín tầng, mừng thọ hoàng đế. Hoàn Vũ Đế tại vị mười bảy năm, cải tổ triều chính, chỉnh đốn kỷ cương, nam bình Uy Nô, bắc dẹp man di, khai sáng một triều đại thái bình thịnh thế. Vạn dân ca ngợi, xưng tụng người đích thực Chân long Thiên Tử, vạn thế minh quân! *** Mùng năm tháng năm là sinh thần Hoàn Vũ Đế. Dưới chân bảo tháp, người thiết yến quần thần mừng thọ. Đàn sáo réo rắt, yến tiệc linh đình, rượu không ngừng chảy, trên tấm thảm nhung kiêu sa lộng lẫy, từng đoàn mỹ cơ (1) như những đàn chim sặc sỡ uyển chuyển bay múa, say sưa ca vũ, không khí tràn ngập thống khoái hân hoan. Hoàng đế vừa sang tuổi tứ tuần khẽ nâng ly rượu, hảo tửu sắc đỏ như máu, sóng sánh lay động theo nhịp tay đung đưa. Quần thần có người liếc trộm, bên trong chiếc long bào màu đen thêu rồng vàng kim tuyến hiện lên bóng dáng cao gầy, nét mặt trầm lặng như huyền ngọc, sóng mũi thẳng tắp như sóng đao cao ngạo, đôi mắt sáng quắc như điện chớp khẽ đảo tròng, không ai không khỏi cảm thấy toàn thân kinh động, không dám đối diện. Đôi mày kiếm thật dài xếch lên chạm vào tóc mai,  toát ra vẻ ung dung uy nghiêm vô thượng. Quần thần cảm thán: Bệ hạ tuấn mỹ vô song, khi còn trẻ không biết có bao nhiêu mỹ nhân trong thiên hạ vì người mà mê cuồng… Quần thần nâng chén chúc mừng: “Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!~~~~~~~” Hoàn Vũ Đế ngự trên ghế Cửu Long, hướng về phía quần thần gần xa đáp lễ, rồi đưa lên miệng một hơi uống cạn. Hào khí ngất trời! “Tuyệt!” – Quần thần tán thưởng. Yến tiệc đang lúc cao trào, Hoàn Vũ Đế hưởng ứng yêu cầu của bá quan, chậm rãi đứng dậy, bước lên chín tầng bảo tháp. Đỉnh tháp cao vút, gió lạnh thấu xương, gió phất long bào phần phật. Gió lồng lộng thổi, nguyệt quang ngời sáng lạ lùng, tựa dòng thủy ngân bàng bạc đổ xuống, dát lên đỉnh tháp một tầng lấp lánh. Hoàn Vũ Đế đứng lặng bên lan can hồi lâu, im lìm, lặng lẽ, tựa hồ không nghe hơi thở, tựa như người đã chờ đợi nỗi cô tịch thê lương này cả một đời người… “Khuynh Vũ…” – Đôi môi như tuyết lạnh khẽ mấp máy, run rẩy. Thanh âm rất nhỏ, lập tức tan biến giữa trời pháo hoa rực rỡ. Pháo hoa vút lên cao, bung xòe ra mọi hướng, như sương như tuyết, như hỏa thụ ngân hoa (2), bầu trời đêm trong một thoáng sáng rực như ban ngày, liên tục không dứt… Hoàn Vũ Đế hồi tưởng những năm tháng khinh cuồng tuổi trẻ, khóe miệng khẽ nhếch cười. Trong ánh trăng mông lung huyền hoặc, phảng phất bóng dáng một thiếu niên áo trắng đến cạnh – lạnh nhạt, cao nhã, tôn quý, giữa trán người nọ, điểm một vệt chu sa thắm đỏ, đang nhìn người ôn nhu cười, đẹp như tranh vẽ. “Khuynh Vũ, xem pháo hoa kìa!” – Hoàn Vũ Đế cao hứng reo lên… Thoắt ngoảnh mặt sang bên cạnh, nào có ai… Không khí đông cứng lại, lạnh băng, như đang đùa giỡn, cười nhạo nhà vua. Đúng vậy, nam tử áo trắng từng sóng vai cùng mình ngắm nhìn trời đất đã sớm không còn nữa. Còn đâu hơi ấm của y, còn đâu thanh âm lạnh nhạt, còn đâu ánh mắt băng khiết, bình thản của y… Chính là ta… Ta được cả thiên hạ, nhưng lại mất đi một người… Giữa không trung, pháo hoa xòe rực rỡ… Trên đỉnh tháp, cô độc bóng một người… Hoàn Vũ Đế đứng lặng lẽ, cô tịch, bóng dáng lộ ra vẻ thê lương tịch mịch trước nay chưa từng tỏ ra với bất kỳ ai. Nhớ lại ngày nào, nam tử ôn nhu trầm tĩnh ngồi trên luân y, trầm ngâm đối diện mình mà nói: “Trong cõi hồng trần mà thiếu vắng ngươi, Tiếu Khuynh Vũ tịch liêu biết bao nhiêu!” Lúc ấy, tuy khóe miệng y mỉm cười, nhưng lời nói ra hốt nhiên mang vẻ bi thương, không khỏi làm người sa lệ. Gió trên đỉnh tháp vốn lạnh như băng dường như cũng dịu đi, mơn man lay động, giữa trời đêm lặng lẽ ủi an, ve vuốt, tựa hồ muốn gửi đến một chút thâm tình lưu luyến từ chốn xa xôi. Ngày vui chóng tan, cảnh còn người mất, gió réo bi thương, người lặng bàng hoàng… Bỗng nhiên, người quay đầu nhìn lại, cả người bần thần ngẩn ngơ như đang nhìn thấy nam tử cao hoa tôn quý đang ngồi trên luân y, con ngươi đen láy trong suốt đang mở to, ôn nhu nhìn mình, chân mày khẽ nhếch, giữa trán, thoáng điểm một vệt chu sa đỏ thắm long lanh, như ẩn như hiện… Hoàn Vũ Đế hốt nhiên nhận ra, chính mình, lệ đã tuôn đẫm mặt! Ánh trăng đổ tràn trên tấm lưng run rẩy của Hoàn Vũ Đế. Tất cả mọi người không ai có thể nhìn thấy, nam nhân kiên nghị hoa quý trên đỉnh tháp kia, sát phạt dư đoạt, nói một không hai, tưởng chừng như vĩnh viễn không thể thay đổi, trong một thoáng chốc, trở nên giống một đứa trẻ…Thất thanh khóc rống …! Mời các bạn đón đọc Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa của tác giả Thương Hải Di Mặc.
Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Hắc Phong Thành Chiến Ký - Nhĩ Nhã
Hắc Phong Thành Chiến Ký là phần tiếp theo của Long Đồ Án Quyển Tập , bao gồm mười chiến dịch, địa điểm chủ yếu là Hắc Phong Thành ở Tây Bắc, đồng thời cũng có tình tiết phá án xen kẽ giữa các chiến dịch ~~ Sự xuất hiện của Ác Đế Thành phá vỡ bình yên của vùng Tây Bắc, trận chiến giữa chính và tà hết sức căng thẳng. Vụ án kết hợp với chiến dịch, toàn bộ nhân vật trong Long Đồ tiếp tục trải qua những câu chuyện truyền kỳ. *** Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển. Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng. Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành. Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người. Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa - Tây Châu Phủ. Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng. Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là 'Lưu Vân Tự' tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa. Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là 'Hỏa Kỳ Lân' Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về. Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng "xào xạc" khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy. "Ai nha!" Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, "Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?" Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, "Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi." Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ "đi", trong rừng cây liền "viu" một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi. Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Sư huynh, đó là hươu sao à?" Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, "Nó có ăn bánh không?" Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục. "Viu viu" hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên. "Tiểu hòa thượng!" Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, "Có thấy một con hắc hổ không?" "Cái này..." Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của tác giả Nhĩ Nhã.
Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.