Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vinh Hoa Phú Quý

 Phủ Thiên là một tác giả có nhiều tác phẩm dài nhưng viết cực chắc tay, vừa sáng tác được ngôn tình cho nữ vừa viết được truyện lịch sử cho nam, được xếp hạng Đại thần trên trang Khởi Điểm. Phủ Thiên chăm chút cho từng chương truyện, có những chương viết như thể truyện trong truyện khi đầy đủ mở đầu, diễn giải, kết thúc như một truyện ngắn độc lập, độc thoại nội tâm hay, tình cảm mùi mẫn, tình tiết hợp tình hợp lý, khó chê được điểm gì.  Vinh hoa phú quý mở đầu bằng cảnh Cố phu nhân, vợ tri phủ Quy Đức Trương Xương Ung đang trăn trối dặn dò hai đứa con gái Trương Du và Chương Hàm. Gia đình bà này phải gọi là nồi nào úp vung nấy, cực phẩm gặp cực phẩm. Cố phu nhân là con gái út phủ Hầu, xuất thân hiển hách, chồng là Thám hoa lang nhưng ngặt nỗi kém tài làm quan, lăn lộn bao nhiêu năm vẫn chỉ là tri phủ, khó lòng lên kinh nhậm chức. Bà ta ốm yếu quanh năm, thêm đứa con gái duy nhất cũng lắm bệnh từ nhỏ, một lần tình cờ con gái được nữ chính Chương Hàm cứu giúp, đồng thời cũng bất hạnh thay khi nữ chính lọt vào mắt xanh của bà ta. Bà ta thường xuyên mời nữ chính qua lại trong phủ, dần dà nhận nàng làm con nuôi, lợi dụng tiền đồ của cha, anh nàng đang trong quân ngũ để giữ nàng ở lại phủ, lấy cớ làm bạn với con gái bà ta nhưng thực chất âm mưu nuôi dạy nữ chính thành thiếp thất đạt tiêu chuẩn phò tá con bé đó trong tương lai. Đáng tiếc bà ta mất công mất sức xây dựng nên kế hoạch bao nhiêu thì đứa con gái ngu ngốc và ông chồng tham lam lại phá hoại bấy nhiêu. Chồng Cố phu nhân tức Trương Xương Ung, vợ vừa mới nằm xuống thây cốt còn chưa lạnh mà đã nhăm nhe nhúng chàm đứa con gái nuôi, phải nói là ông này ao ước nữ chính từ lâu, lại bị bà vợ lấy thế đè người bao năm nên vợ vừa qua đời là lộ ra bản chất thực sự luôn. Ông ta bắt cóc mẹ và em trai nữ chính nhốt vào thôn trang, buông lời đe dọa nữ chính phải hầu hạ mình, nữ chính suýt thì nguy hiểm nếu không tình cờ có Trương Du và Trương Kỳ phát hiện gây rối. Trương Du căm ghét nữ chính vì nghĩ nàng mê hoặc mẹ nó, con gái ruột thì không quan tâm ngược lại dốc lòng dạy dỗ con gái nuôi, bởi vậy nó mặc kệ nữ chính sống chết và còn đe dọa ngược lại người cha rằng nếu không trả cho nó tài sản riêng của mẹ thì sẽ công khai chuyện này. Tám lạng gặp nửa cân, dưới cơn giận dữ, hai cha con nhà này lao vào nhau cấu xé rồi ngã xuống hồ. Trương Du vì thân thể ốm yếu sẵn nên cảm lạnh chết, còn Trương Xương Ung thì sợ rằng vợ đã chết, con cũng chết theo sẽ làm cho đại diện nhà vợ chuẩn bị đến viếng nghi ngờ nên nảy sinh một kế, bắt đứa con thứ Trương Kỳ giả làm con cả. Cũng nhờ cơ hội này, để thoát khỏi nanh vuốt lão ta, Chương Hàm giả vờ ngọt nhạt lá mặt lá trái, thuyết phục lão cho lên kinh giúp đỡ Trương Kỳ giấu diếm qua mặt nhà họ Cố, giả vờ tìm cách nịnh nọt nhà họ để ông ta được điều về kinh thành.  Lên kinh thành, Chương Hàm và Trương Kỳ cũng không dễ dàng hơn là mấy khi phải từng bước giành lấy niềm tin của nhà họ Cố, vừa phải khéo léo thoát khỏi sự kìm kẹp từ xa của lão Trương, Chương Hàm còn khó khăn hơn một bậc khi còn phải tìm đường giải thoát cho mẹ và em trai. Quá trình này hai cô gái 14, 15 tuổi nơm nớp sống trong lo sợ, không dám đi sai bước nhầm một chút nào, bởi chỉ cần sự tình bại lộ thì hậu quả khó lòng tưởng tượng, họ không những lại rơi vào tay lão Trương mà còn có thể bị nhà họ Cố trừng phạt vì tội lừa dối. Chương Hàm gặp phải Cố phu nhân hiển nhiên là đen đủi, phải xa nhà từ nhỏ, gia đình nàng thì hết bị quản chế lại đến bị bắt cóc nhốt lại, nhưng không thể không công nhận rằng, chính 6 năm vất vả học tập, rèn luyện ở phủ Cố đã mài giũa nàng trở thành người chững chạc, khéo léo, giỏi giang hơn tuổi. Khi bị lão Trương đe doạ, nàng bình tĩnh mở đường máu, thuyết phục lão cho lên kinh cùng với Trương Kỳ. Khi đối diện với nhà họ Cố, nàng bày mưu tính kế hỗ trợ Trương Kỳ giành lấy sự tin tưởng của nhà họ, thoát khỏi sự khống chế của lão Trương. Hơn thế nữa, nàng còn nỗ lực nâng cao khả năng, tăng lên giá trị bản thân để tránh trở thành quân cờ bị kẻ cầm quyền như nhà họ Cố vứt bỏ. Nàng nỗ lực không chỉ vì nàng mà còn vì cha mẹ, anh em trai của mình, muốn khống chế được vận mệnh bản thân thì không còn cách nào khác ngoài đề cao sức nặng trong lời nói của mình; và bước đầu tiên chính là hợp tác trao đổi thông tin với nam chính, trao đổi thông tin ở đây không phải là kiểu nàng tuồn thông tin nghe lỏm được từ nhà họ Cố cho chàng, mà là trao đổi những gì mà nàng suy đoán được thông qua hành động xã giao qua lại với các thế gia khác của nhà họ.  Nhắc tới nam chính, chàng là quận vương, cháu vua hẳn hoi đấy nhưng phải sống không khác gì con tin, bởi cha chàng là hoàng tử con vua nhưng tay nắm trọng binh một cõi. Nam chính sống một mình trong kinh từ nhỏ, tính cách giả heo ăn thịt hổ, hình tượng bên ngoài của chàng là con mọt sách suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào đống sách vở tranh vẽ, xử sự cố chấp ngốc nghếch. Nhưng trên thực tế thì chàng rất xảo trá, xảo trá ở thủ đoạn chứ không phải tính cách. Chàng giếm tài năng kín kẽ giữa mấy chục người con, người cháu của đương kim hoàng thượng, là người cháu được vua yêu quý nhất nhưng tránh được bị đố kỵ, ghen ghét. Trước mặt vua chàng là con mọt sách nghiêm túc, trước mặt Chương Hàm chàng là đồ tham ăn, trước mặt cha thì biến thành người con gương mẫu, nhưng bản tâm thì vẫn là người chính trực nhân nghĩa. Chàng để ý tới nàng mới đầu chỉ vì tò mò vì biểu hiện quyết tuyệt của nàng khi bị một tên quận vương đê tiện hãm hại, tiếp đến vì vị trí của nàng trong nhà họ Cố mà biến thành quan hệ hợp tác đôi bên cùng có lợi, thế rồi bắt đầu nảy sinh đồng cảm vì hoàn cảnh tương tự nhau, đều phải xa gia đình, người thân từ khi còn nhỏ, có cha mẹ nhưng không được vui vầy dưới gối, có anh em nhưng không được bên nhau hàng ngày, sống lăn lộn một thân một mình, phải đề phòng công kích ngấm ngầm hoặc công khai, chịu đựng cô đơn bất lực. Tiếp đến là thưởng thức, cảm mến bén duyên rồi hứa hẹn bên nhau. Tình cảm giữa họ mang lại cảm giác rất êm đềm, trân trọng, trải qua bao thăng trầm, tình cảm ấy càng trở nên nồng đượm hơn và gắn bó keo sơn hơn, dù cho sau này họ có là thái tử - thái tử phi hay hoàng đế - hoàng hậu đi chăng nữa. Cách hành xử của họ với kẻ dưới hay bề trên đều luôn tôn trọng, ôn hoà, lấy đức thu phục lòng người.  Đối với mình, để đánh giá một quyển truyện hay hay không thì ngoài không khí bối cảnh, tình tiết, sự tương tác giữa nam nữ chính ra thì các nhân vật phụ cũng là một khía cạnh quan trọng. Trong truyện có rất nhiều nhân vật phụ đáng nhớ, đó là hoàng đế, ông là người sáng lập ra triều đại mới, xứng danh minh quân, có vô vàn con cháu nhưng lại đau đáu trong lòng về cái chết của người vợ cả và con trai đầu lòng, bởi vậy càng coi trọng tình cảm chân thành, hoạn nạn nâng đỡ; đó là Vương Lăng, một tiểu thư con nhà võ chính trực hào sảng, luôn hết lòng vì chồng và gia đình nhà chồng, sẵn sàng ủng hộ và sát cánh bên chồng kể cả trong việc giành ngôi báu nhưng ghét cay ghét đắng khi chồng qua lại với những kẻ đặt điều, xúi giục chia rẽ tình anh em; đó là Vương phu nhân, người chủ mẫu truyền thống nhưng cách đối xử với tập đoàn con thứ thì quá phi truyền thống; đó là Cố Minh, dù đã biết thân phận thật sự của Trương Kỳ nhưng vẫn yêu nàng bởi nàng là chính nàng chứ không bận tâm danh phận; đó là Trương Kỳ, một cô gái yếu đuối, tưởng chừng như mọi việc đều phải dựa vào Chương Hàm nhưng trong lúc mấu chốt nhất lại dũng cảm đứng ra gánh vác trách nhiệm...  Tựu chung lại thì, đây là một truyện điền văn mô tả cuộc đời bước đường trưởng thành của nữ chính điển hình, tình thân là thứ mình ấn tượng nhất khi đọc xong bộ này, bất kể là tình chị em cùng chung hoạn nạn giữa Chương Hàm với Trương Kỳ, tình cảm gia đình quan tâm lẫn nhau của nhà nữ chính hay tình yêu bền chặt giữa nam nữ chính. Bên cạnh đó mặt quyền mưu, cung đấu, gia đấu cũng rất ấn tượng, thịt thì thôi đi, điền văn vốn nổi tiếng là thể loại ít thịt mà ???? Nhược điểm duy nhất của truyện có lẽ là độ dài, vì truyện dài và giọng văn chính kịch nên cần tập trung cao khi đọc, tốn nhiều nơ ron thần kinh ???? Rate: 4.5/5 Mời các bạn đón đọc Vinh Hoa Phú Quý của tác giả Phủ Thiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thượng Thư Đại Nhân, Biến! - Tô Áng
Văn án: “Rất nhiều người nói, bàn tay hội họa tài hoa Lan công tử có phong thái chi lan ngọc thụ hiếm có khó tìm, chỉ tiếc là hơi keo kiệt. Cũng có rất nhiều người nói, trong các quan lớn triều đình, Liên đại nhân tuổi trẻ tài cao, dung mạo sáng sủa nhất thiên hạ, chỉ tiếc là keo kiệt lắm. Chỉ có Phương Uyển Chi biết, hai nam nhân keo kiệt đến tận xương này thực ra là cùng một người. Cha của Phương Uyển Chi nói: "Con phải lôi kéo được hắn, chúng ta sau này có phát đạt được không đều tùy vào con cả." Nàng nhìn người đứng cách đó không xa, tay cầm sợi dây đang quan sát con mèo vô cùng chăm chú, tự nhiên lại thấy áp lực trên đầu mình không phải nặng vừa đâu.” ------------ Nữ chủ trong truyện này đúng là số con rệp, có chút sắc đẹp thì bị cha già tham tiền dẫn vào cung, định để cho lão hoàng đế già lụ khụ nạp làm phi tử. Thật may nàng tương kế tựu kế, giữa đám quý tộc thả một cái rắm, thành công huỷ hoại hình ảnh tài nữ. Ngày ngày, nàng diễn trò một nháo hai khóc ba thắt cổ, giả bộ đau thương không thiết sống, quay mặt đi là ung dung trốn trong phòng không lo bị ép gả. Cha già lo lắng, dùng hết tiền bạc đem nàng đến cầu Lan Khanh công tử vẽ cho một bức tranh chân dung. Người người đều nói rằng, có tranh của Lan Khanh công tử vẽ cho, dù là heo nái cũng có thể tìm được chồng. Thế là Phương Uyển Chi ngày ngày phải vác thân đến căn nhà rách của Lan Khanh, chờ chàng ta vẽ xong một bức mĩ nhân đồ đẹp xuất sắc. Lan Khanh chính là nam chủ của truyện, nhưng tính cách lại có vẻ hơi khác người. Nhà giàu nứt đố đổ vách, vẽ một bức tranh đã đủ ăn cả đời, nhưng chàng ta lại chọn nơi ở là một cái viện rách nát, ghế không có mà ngồi. Thực ra, Lan Khanh cũng chỉ là nghệ danh, thân phận thực sự của chàng ta là Liên thượng thư Liên Dụ – nổi tiếng mồm mép nhanh nhạy, vô sỉ bỉ ổi, không chuyện gì không thể làm, lại keo kiệt có tiếng. Liên thượng thư đối đầu tài nữ nhà giàu, cuộc chiến tưởng như không cân sức này ai sẽ giành phần thắng? Phương tiểu thư nói cực kì nhiều, từ chuyện đầu xóm đến cuối ngõ, chuyện lông gà vỏ tỏi đến con mèo con chó. Liên thượng thư lại yêu thích sự yên tĩnh. Vì vậy mỗi buổi gặp nhau của hai người lại chìm trong không khí kì quái khi một người cứ nói còn một thì cứ ngồi như tượng gỗ. Rốt cuộc, Liên thượng thư cũng bị cái miệng của Phương tiểu thư thuần hoá, một ngày không nghe nàng tám chuyện sẽ thấy bứt rứt khó chịu. 1-0 nghiêng về Phương tiểu thư. Liên đại nhân nổi tiếng keo kiệt, trong nhà đồ đạc sang trọng không thiếu, nhưng chỉ chàng ta mới được sử dụng. Còn khách hàng hả… “Trà một lượng bạc một chén, năm lượng một bình. Ghế hoa mai, ba lượng ngồi một canh giờ.” Thậm chí, Liên đại nhân giữa trời hè nóng bức còn đốt lò sưởi trong phòng, cốt để bán cho Phương tiểu thư ba mươi lượng một khối băng làm mát. 1-1 cho Liên thượng thư “vắt cổ chày ra nước”. Chuyện tình như chó với mèo của Liên Dụ và Phương Uyển Chi chẳng biết từ bao giờ đã nảy sinh. Liên đại nhân không gặp Phương tiểu thư là thấy nhớ, còn hôn trộm nàng rồi xấu hổ tặng quà “đền bù”, khiến Phương Uyển Chi được phen hết hồn khi ông thần keo kiệt lại chi tiền mạnh tay đến thế. Còn Phương tiểu thư đôi khi thất thần ngắm Lan Khanh công tử đến ngẩn người. Nhưng rồi cha nàng phát hiện ra thân phận thật của Lan Khanh, mọi việc bắt đầu thay đổi. Cha Phương Uyển Chi muốn dựa vào nàng để lấy lòng Liên thượng thư, vì vậy Phương tiểu thư lắm miệng điêu ngoa đột ngột biến thành một thiếu nữ nhà giàu chỉ biết nịnh nọt lấy lòng trước mặt Liên Dụ, khiến chàng tức giận mà không biết phải làm gì, bỏ không được giữ không xong. Nhưng thật may là sau này nam chính đã anh dũng đạp bằng mọi việc, khiến Phương lão gia ngậm ngùi gả con gái qua, lại cưng chiều Phương tiểu thư hết nước hết cái. Cả hai nhân vật chính trong cuốn truyện này đều không hoàn hảo, lại có cái gì đó rất “thật”. Phương Uyển Chi phận nữ nhi, luôn phải nghe theo lời cha, dù cho ông ta có bội bạc với mẹ mình. Nàng tuy ngoài mặt là một tiểu thư hiền dịu, nhưng sâu trong thâm tâm lại ẩn giấu tính khí bạo lực và cứng đầu, có ước mơ lớn lao là kiếm một người chồng chỉ có duy nhất mình mình trong tim. Liên Dụ là một người tốt, nhưng cái tốt ấy lại được chàng giấu trong vẻ bất cần và vô sỉ. Chàng quan tâm Phương Uyển Chi, nhưng lại không biết cách thể hiện, khiến nàng hiểu nhầm biết bao lần. Chàng cũng là một con người cô độc và bất hạnh, vì không có được tình cảm gia đình như những người bình thường khác. Chỉ khi gặp được Phương Uyển Chi, chàng mới học được cách mỉm cười, trò chuyện với mọi người, không còn cô đơn. Cả hai nhân vật là hai mảnh ghép đầy khuyết điểm, chỉ khi chập lại với nhau mới trở nên hoàn hảo. Và cái kết truyện HE hường phấn ngọt ngào đảm bảo sẽ đốn ngã tim bạn trong vòng một nốt nhạc. Trích đoạn: Trên đường lớn xuất hiện một bóng người thướt tha. Có lẽ nàng vừa chạy tới, hoặc là bị chọc tức, cho nên mới đứng giữa đường như thế. Liên Dụ ngẩn người một lúc, sau đó lại nhìn trái nhìn phải một lượt: “Nàng mang dao tới làm gì? ” “Ngài lăn ra đây cho ta.” Liên Dụ cảm thấy Phương Uyển Chi muốn chém hắn thật, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn rất vui. Nàng muốn hắn tới, hắn sẽ ngoan ngoãn tới. Phương đại cô nương bên này lửa giận đã sắp lên tới đỉnh đầu. Không vì cái gì khác, chỉ vì một câu đơn giản hắn cũng chưa từng nói với nàng. Hai người chuyện nên làm cũng đã làm, chuyện không nên làm cũng chỉ còn một bước lau súng cướp cò, ngay cả một câu thích nàng, hắn cũng chưa từng mở miệng. Phương đại cô nương chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nàng tìm khắp thoại bản cũng không tìm ra một nam chủ nào có tính tình như Liên Dụ. “Phát bổng lộc rồi sao?” Liên Dụ mơ màng gật đầu. “Phát khi nào? ” “Trưa hôm qua.” Phương Uyển Chi nhướn mi: “Sao thế, không phải mỗi lần ngài chiếm tiện nghi của ta xong đều muốn đưa bạc sao, lần này lại không đưa bạc à?” Liên Dụ vội vàng tháo hà bao bên hông đưa cho nàng, một câu cũng không dám nói. “Bổng lộc không được bao nhiêu, nếu nàng muốn mua đồ thì đến phòng thu chi, có rất nhiều, đều đưa nàng cả.” “Sao ta lại dám lấy bạc của Liên Dụ ngài chứ, giờ ta cũng không cần mặt mũi nữa, hôm nay ta chỉ muốn hỏi một câu, rốt cục ngài có thích ta không?” Ánh sáng mặt trời buổi sớm rơi trên mặt đất, chiếu lên người nàng như tạo thành một viền vàng nhạt, giống như một vị nữ tướng quân mạnh mẽ uy phong. Liên Dụ chưa từng thấy nàng như thế, cho nên nhìn đến sững người, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vĩnh viễn cùng tháng năm. Hắn nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể nào quên được cô nương thẳng thắn trước mặt lúc này. “Phương Uyển Chi, ta muốn cưới nàng.” Ta đã nghĩ từ rất lâu, chưa từng do dự, cũng không hề dao động. Chỉ muốn cưới nàng, lấy nàng mà thôi. Mời các bạn đón đọc Thượng Thư Đại Nhân, Biến! của tác giả Tô Áng.
Ta Là Đào Hoa Tinh - Thiên Lí Châu
Hoa đào rơi lẳng lặng trên mặt nước. Ta cùng chàng một bước thoảng qua nhau. Duyên phận của công chúa Nhiếp Trường Hoan và thừa tướng Ôn Nhược Cẩn có thể gói gọn trong hai câu nói trên. Bởi vì lúc gặp nhau, một người là công chúa bị lưu đày, còn một người đang bị đuổi cùng giết tận bởi chính đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình. Là Trường Hoan đã cứu Ôn Nhược Cẩn, nhưng nàng tuyệt nhiên không nhớ. Bởi vì khi ấy, nàng đang phát bệnh. Trường Hoan vốn là một nàng công chúa được cưng chiều từ nhỏ, thế nhưng bởi vì cữu cữu của nàng phạm phải tội danh hối lộ, kết quả ngoại trừ đương sự bị phán trảm, gia tộc của nàng từ già đến trẻ phải chịu kiếp lưu đày. Mà trước đó, mẫu phi của nàng không vượt qua được sự thâm hiểm của hậu cung, chết không rõ nguyên do. Còn nhỏ như vậy đã phải chịu quá nhiều biến cố, Trường Hoan liền mắc một chứng bệnh lạ trong người, khi phát bệnh, nàng thường ngồi ôm chân bó gối, nghĩ mình là một cây hoa đào thành tinh. Và trong một lần như thế, nàng gặp Ôn Nhược Cẩn. Ôn Nhược Cẩn bị truy sát, thân thể mang theo độc tố chạy trốn, đã rơi vào bẫy thú. Trường Hoan không hề biết rằng mình đã từng cứu hắn, bởi vì sau lần gặp ấy, Ôn Nhược Cẩn vẫn không hề quay lại tìm nàng. Hắn phải trị thương. Giống như số trời đã định, Ôn Nhược Cẩn bị chất độc trong người hành hạ đến sống dở chết dở, nhưng mỗi lần hắn chuẩn bị đi đến bờ vực ấy, hắn lại nhìn thấy Trường Hoan, rồi chẳng biết vì sao, hắn lại dần dần khỏe lên. Cho đến ngày, hắn hoàn toàn vượt ra khỏi cái chết, cũng là lúc hắn quyết định sẽ đi tìm nàng. Ôn Nhược Cẩn sắp xếp một chút, tạo ra một vài tình huống vô tình mà hữu ý để gặp Trường Hoan. Trường Hoan được trở về hoàng cung sau 5 năm lưu đày, đều là nhờ đến công lao của biểu ca nàng trên chiến trường. Nhưng sống ở môi trường khắc nghiệt quá lâu, Trường Hoan đã không còn là một công chúa hoạt bát khỏe mạnh nữa rồi. Nàng sợ lạnh và sợ cả lòng người. Cho nên khi quay về, nàng sống lặng lẽ ở Sương Thanh Điện. Đối với ai cũng đều là một biểu tình hiểu chuyện, nghe lời. Dù sao cũng từng là nữ nhi của một phi tần được sủng ái, hoàng hậu đương triều Trịnh thị đương nhiên cũng tỏ rõ mình là mẫu nghi thiên hạ, liền muốn sắp xếp hôn sự cho Trường Hoan. Chính ngay lúc đó, nàng không tìm được lý do thoái thác liền vận dụng cách cũ, giả vờ phát bệnh. Quả nhiên, tránh được một lần chỉ hôn. Thế nhưng, điều này lại khiến Ôn Nhược Cẩn được lợi. Mọi người thấy Trường Hoan có bệnh trong người, ai cũng tránh xa. Chỉ có hắn, nhân cơ hội một lần lập công liền khẩn cầu Hoàng đế Nhiếp Dục ban hôn cho mình cùng công chúa Trường Hoan.  Đương nhiên lần này Trường Hoan không còn cách gì để từ chối. Nhưng quả thật, nàng vốn cũng không muốn từ chối. Bởi vì, qua một vài lần gặp gỡ tiếp xúc, nàng cảm giác được, con người này là thật sự có ý với nàng. Có ý, cho nên mới quan tâm đến cảm nhận của nàng, sợ nàng lạnh, sợ nàng không vui, sợ nàng xa lánh. Thế nên mới có chuyện, đã bái đường rồi mà hắn vẫn không hề động đến nàng. Cùng lắm không nhịn được thì cũng chỉ là nắm tay một cái, hôn hôn một chút. Trường Hoan thực sự cảm động. Thời gian ở cạnh hắn, nàng luôn cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được những khó khăn mà hắn đã từng trải qua. Thì ra, một Ôn thừa tướng tuổi trẻ tài cao của ngày hôm nay thật sự chẳng hề dễ dàng. Một người bị hoàn cảnh khó khăn mài giũa, còn một người bị nhân tình thế thái dạy dỗ. Cả hai nguyện ý ở bên cạnh, cùng nhau an ủi, cùng nhau trải qua chặng đường còn lại yên bình an ổn. Sau khi giúp Hoàng đế diệt trừ mầm mống phản nghịch, đồng thời trả được mối thù giết mẫu thân cho Trường Hoan, Ôn Nhược Cẩn từ quan, mang theo thê tử về quê sinh sống. Hai người lúc này mới chính thức bái đường, vui hưởng hạnh phúc của một cặp phu thê thật sự. Không màng thế sự, chỉ cầu yên vui. Mời các bạn đón đọc Ta Là Đào Hoa Tinh của tác giả Thiên Lí Châu.
Phượng Nghi Thiên Hạ - Tâm Doanh Cốc
Liễu Khinh Vũ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, kì tuyển tú năm ấy đến miếu Nguyệt Lão, một lòng mong muốn được gả cho nam tử tốt nhất trong thiên hạ - Hoàng đế. Nàng không ngờ ở chính miếu Nguyệt Lão ấy, nàng gặp được nam tử cướp đi trái tim mình - Lý Hy. Chàng nhặt khăn tay nàng đánh rơi, cùng nàng hứa hẹn sẽ đem khăn đến phủ trả lại cho nàng. Nhưng chưa đợi được, xe ngựa tuyển tú đã đưa nàng vào cung. Nàng không ngờ, ở vườn hoa trước đại điện, nàng không gặp hoàng đế mà lại gặp Lý Hy. Chàng mặc triều phục đội mũ quan... Thời khắc ấy, ước nguyện của Khinh Vũ đã thay đổi, một lòng hi vọng không được chọn, cũng Lý Hy hẹn ước bên nhau. Nàng đến tạ ý chỉ của Thái hậu, không ngờ lại gặp Hoàng đế. Tiểu muội muội của Hoàng đế một mực đòi Hoàng huynh đi thả diều, còn kéo theo nàng. Hắn phát hiện ra miếng ngọc bội trên cổ nàng - miếng ngọc trước đây rất lâu, khi còn bé trong lúc bị sốt cao được nàng bên cạnh chăm sóc hắn đã tặng cho nàng. Hoàng đế ép buộc nàng bên mình, hôn sự với Lý Hy bỗng chốc hóa hư không. Nàng căm phẫn nhưng không thể kháng chỉ, đau thương nhìn nam tử mình yêu bị Hoàng đế điều ra biên ải đánh giặc. Nàng là nữ nhân của Hoàng đế nhưng ngày đêm mong nhớ nam tử khác, hỏi thăm tin tức về Lý Hy. Nàng mang thai, ngày Lý Hy trở về, nàng đang ở cữ vội vàng chạy đến đài gác, ngắm Lý Hy từ xa, khóc đến thương tâm. Nàng được phong hậu, Lý Hy được Thái hậu tứ hôn... Từ ngày đó, nàng tự chôn vùi hết tình cảm dành cho Lý Hy. Nàng ở Hậu cung càn quấy, dùng thủ đoạn lộ liễu bao nhiêu cũng chưa từng thấy ai trách cứ, phát giác. Đám phi tần nhìn nàng căm phẫn. Hoàng đế dung túng yêu thương nàng, nàng không càn quấy nữa, luôn bồi hắn uống thuốc bổ. Hoàng đế uống thuốc, uống suốt 6 năm, cuối cùng sắc mặt nhợt nhạt nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Đến giây phút cuối cùng ấy, Liễu Khinh Vũ bật khóc. Đến cuối cùng, nàng cũng trả được thù, nhưng nhận lại được gì? Nàng không nhận ra người nàng hận nhất cũng từ từ ăn sâu vào tâm gan trở thành người nàng yêu nhất... -----[ Trích đoạn 1 ]----- Ta chưa từng biết, chỉ cần ta tùy ý cười là có thể khiến hoàng đế điên đảo thần hồn. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nội giám đến gọi hoàng đế lâm triều, hắn vừa định đứng dậy, cánh tay ta đột nhiên ôm lấy thắt lưng cường tráng, dịu dàng cười nói: “Hoàng thượng, ở lại với nô tỳ một lát được không…” Vì thế quân vương không vào triều sớm. Ta không thích kiến trúc cổ xưa của Đông cung, hắn liền sai người thu thập hoa cỏ của cả kinh thành và ngoại ô, ủ thành nước hoa, pha thuốc màu quét lại vôi cho ta, lập tức khắp kinh thành không ngửi thấy hương hoa, bướm chỉ bay lượn dập dờn trong Đông cung. Nửa đêm ta đột nhiên muốn ngắm tuyết, hắn không ngại tối trời đưa ta lên Ly Sơn. Ta nóng lòng nhớ nhà, hắn thuận theo ý ta xuống tuần phía Nam. Sử quan ghi chép: Đương kim thánh thượng và hoàng hậu yêu thương lẫn nhau, tình cảm gắn bó, nguyện làm uyên ương không làm tiên. -----[ Trích đoạn 2 ]----- Rốt cuộc ta đã trả được thù, nào những thống khổ ngày xưa hắn trút lên người ta, nào những cưỡng bức tù túng hai năm trong mù mịt tăm tốt, ta đã trả lại hết. Hắn hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Trẫm biết… là nàng hạ độc, cho dù là thuốc độc, trẫm cũng không thể chống lại sự thùy mị của nàng… Khinh Vũ, đây là tội lớn phản nghịch đó… cái đầu nhỏ của nàng làm sao mà giữ được…” Ta thảng thốt không nói lên lời. Hắn quả thực biết hết… trao hết quyền lực cho ta để ta có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau khi ngôi vua thay đổi vẫn hưởng phồn hoa! Ta cứ cho là hắn hồ đồ, đầu óc bị sắc đẹp của ta làm mê muội, hóa ra hắn vẫn tỉnh táo, chỉ có một mình ta chìm đắm trong thù hận, không tài nào thoát ra… Nước mắt của ta lăn xuống, ta thấy ánh mắt hắn dần dần tản mát, sinh khí từ từ rút khỏi thân thể, trong lòng chợt len lỏi một tia hối hận, mà hắn lại nở nụ cười, “Có phải chung quy nàng cũng không hận được trẫm phải không… Thế nhưng trẫm chưa bao giờ hối hận cả! Ha ha…” Bàn tay nắm lấy tay ta bỗng chốc siết chặt, ánh mắt tỏa ra sự tinh nhuệ rực rỡ như sao băng, cuối cùng lụi tắt trong bóng tối khôn cùng, “Khinh Vũ, trẫm cảm thấy rất may mắn vì kiếp này trẫm là hoàng đế… nhờ vậy mới có quyền lực cưỡng ép giữ nàng lại bên cạnh!”   Mời các bạn đón đọc Phượng Nghi Thiên Hạ của tác giả Tâm Doanh Cốc.
Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày - Hoa Lý Tầm Hoan
Trấn Bắc Vương thế tử Việt Dung là “thần tiên sống” trong mắt của mọi người, còn nhớ ngày thế tử ra đời trên trời giáng xuống cam lộ, giải đại nạn hạn hán ở Tây Bắc, có vị cao nhân từng nói thế tử mệnh cách bất phàm, là Tiên Quân trên trời chuyển thế.  Quả nhiên như lời cao nhân đã nói, thế tử từ nhỏ vấn đạo tu tiên, lớn lên lại thanh lãnh bất phàm, cả người tiên khí phiêu phiêu như trích tiên lạc vào trần gian. Thật khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà tôn kính, ngưỡng mộ mà chẳng không dám lại gần vì sợ làm ngại mắt tiên nhân. Mà thế tử phu nhân Tô Cấm là người vô cùng ôn nhu đoan trang, tính tình hiền huệ nhã nhặn, chính là hình mẫu thê tử lý tưởng của vô số nam nhân, càng là hình mẫu dâu hiền mà các mẹ chồng mong ước.  Thế tử Việt Dung và thế tử phu nhân Tô Cấm đã thành thân hơn ba năm, cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, tuy tình cảm không nồng nàn đến khắc cốt ghi tâm nhưng cũng tương kính như tân, là đôi phu thê mẫu mực trong mắt của mọi người. Chính Việt Dung và Tô Cấm cũng cảm thấy như vậy. Mãi cho đến một ngày, vì một tai nạn nhỏ, hai người đột nhiên tráo đổi thân phận, mới phát hiện... Phu quân cao lãnh ưu nhã đại thần tiên ư? Phu nhân ôn nhu đoan trang, kiều kiều nhược nhược tiểu đáng thương à? Không, tất cả đều không tồn tại. Tồn tại chỉ có hai người kỹ thuật diễn siêu cấp, ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị vạch trần mà thôi. Mời các bạn đón đọc Vương Phủ Hỗ Xuyên Hàng Ngày của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan.