Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trợ Lý Hạng Sao

Tiêu Nghị vẫn luôn cho rằng nam thần trong lòng mình là một đóa sen trắng vừa anh tuấn lại vừa dịu dàng, có thể hạ gục trái tim của hàng nghìn hàng triệu nam thanh nữ tú già trẻ gái trai... Cho đến một ngày cậu trở thành trợ lý riêng của nam thần, ngoài niềm vui sướng khôn cùng ra thì... Ế? Hình như có gì đó sai sai... *** Chữ nghĩa bay mất nên không viết tử tế được. Chịu vậy. Đọc xong rồi mà có cảm giác không thật cho lắm. Đại khái bộ truyện này với mình thì vừa có cái hay vừa có cái dở. Đây không phải truyện đầu tiên mình đọc của tác giả Phi Thiên Dạ Tường. Và mình vẫn ấn tượng với kiểu cốt truyện xuyên suốt một quãng thời gian có thăng có trầm. Chỉ là cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì đó. Tiêu Nghị, thân là một chàng trai 27 tuổi, chuyên ngành âm nhạc, lặn lội ở Bắc Kinh. Chia tay bạn gái, rồi bị cha mẹ giục về quê, Tiêu Nghị quyết định thử đi làm công việc mới, đến làm trợ lí cho nghệ sĩ. Mà trùng hợp thay, cậu lại được thành “tay sai” của diễn viên nổi tiếng Lư Châu. Lư Châu vốn là nam thần trong lòng cậu, cả bạn gái cũ của cậu cũng hâm mộ anh cuồng nhiệt. Nhưng khi tiếp xúc với nam thần, Tiêu Nghị mới vỡ mộng với con người thật của anh. Lư Châu rất hay nổi điên, y như mắc bệnh dại, hơi tí lại gào lại thét. Tiêu Nghị ở bên anh phải dùng hết kiên nhẫn bình tĩnh để vuốt lông. Mà trong lòng thì cũng la lối mắng chửi boss của mình. Lư Châu luôn miệng dọa dẫm đuổi việc nhưng Tiêu Nghị biết nam thần chỉ là loại khẩu khí con cọp mà lá gan thì con thỏ. Bởi vậy nên cậu quen với việc nịnh bợ dỗ dành Lư Châu, nhiều lúc còn bày trò chọc cười anh. Tiêu Nghị kí hợp đồng làm trợ lí cho Lư Châu 3 năm. Nhưng xảy ra biết bao nhiêu việc. Lư Châu từng nổi điên trong lần đi quay phim vì nghe được scandal tình cảm với bạn diễn nữ. Lư Châu cũng từng đuổi Tiêu Nghị khi biết cậu đang được ảnh đế họ Lê mời về làm âm nhạc. Một năm rưỡi ở bên Lư Châu, Tiêu Nghị chứng kiến anh từ ngôi sao đang nổi tiếng, bỗng chốc gặp tai nạn trên trường quay mà không thể thuộc lời thoại, rồi trượt dốc. Lư Châu không đuổi Tiêu Nghị nữa mà biến mất, để lại một con đường cho cậu, thay vì làm trợ lí, tiếp tục theo đuổi âm nhạc. Nhưng rồi Tiêu Nghị vẫn kiên trì bám dính lấy Lư Châu. Tiêu Nghị nói “tôi yêu anh” không phải là tình cảm thần tượng nữa, mà là tình cảm yêu đương, còn Lư Châu thì cũng đã xác nhận mình thích tiểu trợ lí ngốc nghếch kia. Hai người bắt đầu lại từ đầu, song hành cùng nhau trên con đường sự nghiệp của Lư Châu. Mà cũng nhờ vậy, Lư Châu mới có thể trở lại, từ bước một để chạm đến giải thưởng Ảnh đế. Điều mình cảm thấy hơi khó tiếp nhận. Chính là việc Lư Châu ở đầu truyện đã in vào trí óc mình là kiểu người mắc bệnh dại, khó ở, suốt ngày mắng Tiêu Nghị. Mà Tiêu Nghị thì là kiểu như bị máu M, ngày ngày hầu hạ nam thần lướt taobao, rồi dùng clone đi chửi anti. Thật ra Lư Châu không phải người xấu, nhưng việc Lư Châu bỗng nhiên nghiêm túc trả lời Tiêu Nghị rằng “Anh cũng thích em” làm mình thấy hơi không tự nhiên. Chắc có lẽ ngay từ ban đầu mình đã nhìn Lư Châu quá là phiến diện. Lâu lâu trước đây, mình có like page ổ trứng gà gì gì đó. Nhưng lại chẳng đi tìm đọc truyện của Phi Thiên Dạ Tường. Mình cũng không nhớ bộ truyện này được xuất bản hay gì, mà mình lại vội vàng đi tìm bản edit đọc trước khi nó biến mất. Dạo này mình còn bị kén truyện và tâm trạng lộn xộn nữa. Nhưng mình không hối hận chút nào cả, mình không nói là thích nó, nhưng thực sự là mình cảm thấy được một chút cái nhìn về nhân sinh. Như việc Lư Châu luôn chê trách Tiêu Nghị nhát gan không dám thử làm gì, như việc Tiêu Nghị có giấc mơ âm nhạc nhưng vẫn là muốn ở bên Lư Châu làm một người hỗ trợ… Mình không muốn nhận xét sâu xa gì về nhân vật, vì mình nghĩ mỗi người sẽ có cái nhìn và cách đánh giá khác nhau. Nhưng có lẽ ai cũng muốn một người ở bên như Tiêu Nghị, muốn có những người bạn như bạn của Lư Châu… *** Đôi nét về tác giả:   Phi Thiên Dạ Tường, một trong những tác giả nổi tiếng của trang web văn học Tấn Giang, được độc giả yêu mến đặt biệt danh là “Gà mái” hay “Phì Điền” (Ruộng màu mỡ). Văn phong phóng khoáng nhưng cũng không kém phần tinh tế. *** Tháng Mười một, Bắc Kinh. “Trước đây anh đã hứa với tôi những gì? Mấy năm mua được nhà? Mấy năm mua được xe? Mẹ già tôi cũng không cần, theo anh đến cái chốn quỷ quái này, anh nhìn bạn bè của anh thế nào, nhìn lại anh đi! Anh làm được cái gì rồi? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?!” Rời khỏi buổi họp lớp, Tiêu Nghị im lặng chịu đựng cằn nhằn, hai tay đút túi quần, ngậm thuốc lá vùi đầu đi. Cô bạn gái ở sau lưng đã dừng lại, cậu cũng không phát hiện, cứ cắm mặt bước về phía trước... “Xin lỗi em.” Tiêu Nghị ném điếu thuốc xuống, bất đắc dĩ nói, “Bà xã, anh cũng muốn kiếm sống mà, anh đã thực sự cố gắng rồi, em cho anh thêm một chút thời gian...” Tiêu Nghị xoay người lại, sau lưng trống trơn, không một bóng người. Một cơn gió thu thổi qua, điện thoại vang lên, “Bà xã” gửi tin nhắn. “Tiêu Nghị, chúng ta chia tay đi.” Chuông lại vang lên. Tiêu Nghị nhấc máy, lần này là điện thoại từ nhà gọi tới. “Tiêu Nghị.” Mẹ của cậu ở đầu dây bên kia nói, “Sao con không nghe điện thoại thế? Bao giờ thì về nhà?” “Con...” Tiêu Nghị mệt mỏi hỏi, “Sao vậy mẹ? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” “Ba con vừa mới xem xong bản tin thời sự, nếu mua nhà để cưới thì trả lần đầu tám mươi ngàn tệ đủ không?” “Ba mẹ không cần cho con tiền đâu, con phải lên tàu điện ngầm bây giờ đây, mai con sẽ gọi lại cho mẹ. Mẹ đi ngủ sớm một chút, đừng cho ba con đi vay tiền.” * * * Mười hai giờ đêm, Tiêu Nghị uống đến say mèm. Về tới phòng trọ, cậu giơ chân đá tung cửa, ngã vào ghế sa lông thở dốc. “Đồ vô dụng, vô dụng... Vô dụng...” Tiêu Nghị mệt mỏi, “Chẳng thà chết đi còn hơn.” Tiêu Nghị lảo đảo đi ra ban công, nhìn cảnh đêm dưới mười tám tầng lầu, bò lên lan can rồi lại bò xuống, bò lên lại bò xuống, lặp đi lặp lại đến chục lần như vậy, cuối cùng quỳ gối trên ban công, khóc ầm lên. “Mẹ ơi...” “Khóc cái con khỉ!” Hàng xóm cách vách mở cửa sổ ra, điên tiết hét lên, “Biết mấy giờ rồi không?! Còn say xỉn lảm nhảm tôi gọi cảnh sát bây giờ!” Cái xã hội tàn nhẫn ham giàu chê nghèo này, đến khóc cũng không cho người ta khóc. Gió lạnh đìu hiu, Tiêu Nghị lại bò vào phòng, cố gắng lết đến bếp, mở van ga ra. Điện thoại réo vang, Tiêu Nghị nhìn thì thấy là một trong những người bạn tham gia buổi họp lớp hôm nay. Tiêu Nghị nhìn cái bếp, nghĩ bụng thôi thì nấu bát mì ăn trước đã rồi hẵng tính đến chuyện tự sát. Tiêu Nghị vừa xì xụp húp mì gói vừa gọi điện cho bạn gái, bên kia tắt máy. Ăn xong bát mì cậu nằm vật xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại. Tiền thuê nhà hai ngàn tệ, tiền điện nước bốn trăm, đi ăn ở siêu thị với đưa bạn gái đi dạo phố một ngàn tệ, thẻ tín dụng nợ hai ngàn, tiền đi lại bốn trăm... Lương tháng sau thuế là năm ngàn, tháng nào cũng phải dựa vào thẻ tín dụng sống qua ngày, tháng nào trong thẻ cũng có dư nợ... Giá nhà ở đây là tám mươi ngàn tệ một mét vuông, ở khu Thông Châu cũng phải hai mươi lăm ngàn đến ba mươi ngàn... Không ăn không uống, ba trăm năm mới mua được nhà để kết hôn ư? Tiêu Nghị đã mấy lần nghĩ đến chuyện về quê, nhưng giá nhà ở các thành phố vành đai cũng phải mười hai ngàn tệ một mét vuông, tìm một việc làm lương ba ngàn tệ một tháng, cũng chỉ có nước chết đói ven đường thôi. Cậu mệt mỏi với tay tắt đèn, điện thoại lại có cuộc gọi đến, màn hình nhấp nháy liên tục. Sáng hôm sau, bảy cuộc gọi nhỡ, Tiêu Nghị uể oải gọi lại, đầu bên kia hiển nhiên cũng say rượu chưa tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi, “Ai thế?” “Tôi.” Tiêu Nghị đáp, “Ông làm gì thế? Nửa đêm nửa hôm gọi cho tôi đến mấy lần.” Người gọi điện là bạn cùng phòng hồi đại học của Tiêu Nghị, Đỗ Mã. Hồi đó hai người ngủ giường trên giường dưới, để tán gái cậu ta đã không ít lần tìm Tiêu Nghị vay tiền, đêm qua trong đám chế giễu Tiêu Nghị, cũng là cậu ta hăng hái nhất. Sau khi tốt nghiệp, Đỗ Mã chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã đứng vững được ở Bắc Kinh, trở thành một người đàn ông với thu nhập trên chục ngàn tệ, khiêm tốn lái con Lexus tới dự họp lớp. Khi Đỗ Mã gặp lại Tiêu Nghị, cả hai đều cảm thấy ngạc nhiên. Tiêu Nghị và Đỗ Mã chế giễu nhau quen rồi, bao nhiêu năm cứ giễu qua giễu lại, bây giờ Đỗ Mã vẻ vang như vậy, Tiêu Nghị chỉ thật lòng thấy mừng cho bạn mình. “Đêm qua...” Đỗ Mã nói, “Tôi lại đi uống rượu với cô tôi và mấy vị minh tinh nữa, già rồi, không còn như trước được... Ông hôm qua không bị say quá chứ? Gọi điện hỏi xem ông thế nào rồi.” Tiêu Nghị tối qua về nhà chỉ có mì ăn liền lấp bụng, đáp, “Không sao.” Đỗ Mã cười nói, “Bị bà xã phạt quỳ lên ván giặt quần áo à?” “Không.” Tiêu Nghị cười đáp, “Sao dám chứ?” Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nước chảy, hiển nhiên Đỗ Mã đã rời khỏi giường, đeo tai nghe Bluetooth, nói với Tiêu Nghị, “Tôi đã nói với cô tôi rồi, bà ấy kêu cậu hôm nay đến trung tâm Hoa Mậu ở đường Đại Vọng một chuyến.” “???” Tiêu Nghị chuệnh choạng đứng dậy, đầu còn va một cái vào cửa. Tiêu Nghị, “Đến đường Đại Vọng làm gì?” Đỗ Mã khó hiểu đáp, “Không phải ông muốn nhảy việc sao? Uống đến ngu người rồi à?!” Tiêu Nghị, “!!!” Tiêu Nghị nhớ ra, đêm qua lúc uống rượu hình như có đề cập tới chuyện này. Tiện tay nhét bàn chải đánh răng vào miệng, cậu lúng búng nói, “Được, nếu thành công thì tôi mời ông đi ăn đồ nướng.” “Tôi gửi địa chỉ cho ông, tới nơi gọi điện thoại cho cô tôi là được.” Đỗ Mã cúp điện thoại. Tiêu Nghị rất cảm kích, đêm qua Đỗ Mã gọi cho cậu mấy lần, có lẽ là lúc cùng với cô cậu ta đi ăn khuya, muốn gọi Tiêu Nghị ra cùng.   Mời các bạn đón đọc Trợ Lý Hạng Sao của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cấm Ái Chi Tương Sủng
CẤM ÁI CHI TƯƠNG SỦNG     Thông Tin   Tác phẩm : Cấm ái chi tương sủng Tác giả : Tư Đồ Cẩm Tranh Thể loại : Đam mỹ, Cổ Trang, Xuyên Không, Tá Thi Hoàn Hồn, Cường Công Cường Thụ, Hài, Nhất Thụ Nhị Công, HE, Văn Học Phương Đông Tình trạng: Hoàn Chuyển ngữ : Lightraito Nguồn : Sưu tầm Đăng : dtv-ebook.com   Giới Thiệu   Khi y đang đợi đèn đỏ, mà cũng có thể gặp phải sự cố. Trực thăng rơi thẳng từ trên trời, trái không rơi phải không rơi, mà lại chọn ngay trên nóc xe của y. Khi tỉnh lại, y cảm thấy tứ chi đau đớn giống như bị nghiền nát, hạ thân cơ hồ không còn tri giác. Điều này làm y càng thêm biết rõ, nam nhân trên người đang điên cuồng chiếm đoạt thân thể của mình. Mẹ nó, ngay cả tiện nghi của lão tử cũng dám chiếm, thật là không muốn sống nữa mà!! Đợi lão tử tỉnh lại, xem ta có bẻ gãy cái căn nguyên thị phi của ngươi không!! Con bà nó bộ ngươi không thể nhẹ một chút sao? Ta cũng là người a!! Ân và oán, thị và phi, vướng mắc không rõ, dứt không đứt, lý càng loạn…   Y đã đủ loạn lắm rồi, đệ đệ đồng mẫu dị phụ lại xen vào, không để y được an ổn hay sao?
eBook Gặp Quỷ - Bất năng phát nha đích chủng tử Full prc, pdf, epub [Đam Mỹ]
GẶP QỦY Thông Tin   Tác phẩm :  Gặp Quỷ Tác giả : Bất Năng Phát Nha Đích Chủng Tử Thể loại : Hiện đại, đô thị, đam mỹ, Ôn nhu công x khả ái thụ, Tiểu ngược, HE, Văn học phương đông Dịch : Vietphase Editor : Tiểu Lưu Linh Edit ebook : kayako saeki Beta : Kaoru chan Tình trạng bản gốc : Hoàn Nguồn: sưu tầm   Đăng: dtv-ebook.com   Giới Thiệu   La Kỳ là một người rất ôn nhu, rất cẩn thận, rất biết quan tâm, thế nhưng y chưa bao giờ cảm thấy mình có gì đặc biệt.   Cho đến một ngày…   Tại trạm thai (bến xe buýt) nho nhỏ, y tình cờ nhìn thấy một thiếu niên, gương mặt thanh tú, lặng lẽ đứng dưới ánh nắng mặt trời, khe khẽ nói :”Mùa hè nha…”   Thế nhưng đối phương đứng đó thật lâu cũng chẳng có ai nhìn thấy, hơn nữa thân thể hắn cũng trong suốt tựa không khí… Nói vậy…hắn không thể là người a! Giữa ban ngày La Kỳ cư nhiên lại nhìn thấy quỷ!!!!!!!!!!   Nhìn thấy quỷ cũng được đi, y thế nhưng lại với con quỷ đó nay sinh ý tứ!!!!!!!!!!!!!   Một người, một quỷ, một trạm thai.   Và câu chuyện bắt đầu…
eBook Bạch Công Tử - Tiêu Full prc, pdf, epub [Đam Mỹ]
B ẠCH CÔNG TỬ   Thông Tin Tác phẩm : Bạch Công Tử Tác giả : Tiêu Thể loại : Đ am mỹ, cổ trang, Huyễn ảo, Nhất thụ nhất công, Hài hước, Văn học phương đông Edit : Thiên Di Edit ebook : Kayako Saeki Nguồn : longthiencac.wordpress.com Đăng : dtv-ebook.com Giới Thiệu   Vì báo ân cứu mạng một ngàn năm trước ── tuy rằng thiếu chút nữa đã bị ân công lột da đem nướng ăn ── linh xà Tiểu Bạch có ân tất báo, chỉ cần làm theo Bạch nương tử trong 《 Bạch xà truyền 》, báo đáp ân tình cho ân công xong là có thể công đức viên mãn danh liệt thành tiên ! Chính là, sự tình cũng không dễ dàng như Tiểu Bạch nghĩ. Gia tài bạc triệu? Ân công đã muốn phú khả địch quốc. Quan to lộc hậu? Ân công đã là bố y phong hầu. Dung mạo sáng sủa? Ân công đã muốn tài mạo song toàn. . . . . . . . . . . . . 《 bạch xà truyền 》chuyện xưa đều là gạt người cả “ô ô ô. . . . . . . . . . . .” Mà kỳ thật, ân công của Tiểu Bạch vẫn còn có một nguyện vọng chưa đạt thành. “Cuối cùng…” Dừng một chút, thư sinh dùng ngữ khí không giống như vừa rồi nhẹ nhàng nói: “Ta còn muốn có một… tri kỷ chân tình làm bầu bạn…”
eBook Ngự Y Kiến Tập - Phiền Lạc Full prc, pdf, epub [Đam Mỹ]
NGỰ Y KIẾN TẬP     Thông Tin Tác phẩm : Ngự Y Kiên Tập Tác giả : Phiền Lạc Thể loại : Đam mỹ, Cổ trang, Nhất công nhất thụ, HE, Lãng mạn, Văn học phương đông Nhân vật : Phó Thiên Thường, Niếp Kì. Độ dài : 10 chương Editor: killkura,  X_chan Edit eBook: Kayako Saeki Nguồn : killkura.wordpress.com Đăng : dtv-ebook.com   Giới Thiệu   Không có mắt nhìn người, Phó Thiên Thường bị bằng hữu hại uy hiếp đến giải độc cho Vĩnh Thặng Thái Thượng Hoàng . Tuân theo tôn chỉ "dựa vào cây to khỏe mà đón gió", hắn mượn cơ hội giải độc chạy vào thái y viện, hỗn ăn hỗn uống hỗn dược liệu, thuận tiện còn hỗn một Kiến tập ngự y mà làm. Chính đang hỗn được như cá gặp nước, ai biết Lão thiên nhìn hắn không vừa mắt, ném tới một tiểu hoàng đế đến áp bách hắn, thế là, cuộc đời ngự y tiêu dao khoái hoạt từ nay về sau không thấy, kiến tập ngự y biến thành kiến tập thị vệ. Thế nhưng, thử hỏi trên đời này có vị thị vệ nào làm giống hắn vất vả như vậy? Vừa phải hao tâm tổn trí giúp tiểu hoàng đế phối dược, còn phải đề phòng hắn bị người hạ độc, tệ hơn nữa chính là, tiểu hoàng đế còn lén lút trốn nhà rời cung, làm hại hắn dọc theo đường đi xốc lên toàn bộ tinh thần đến làm tốt kiến tập nhiệm vụ, ngự y kiến tập hết, lại vội vàng làm kiến tập thị vệ, còn kiêm chức kiến tập người hầu, một hơi không hiểu sao kiến tập luôn trên long sàng.