Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thả Dung Thiên Hạ

Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Y được mệnh danh là học sinh ưu tú nhất, y, là bảo mẫu siêu cấp trong mắt mọi người, lần lượt chết trên tay đứa trẻ mình nuôi nấng lại chưa từng ghi hận; y, chỉ cầu chết nhanh lại đổi lấy lệnh lăng trì… Đời này, y là Yên quốc Tả tướng Dung Khiêm… Luận đề: Kết cục của bề tôi nhận ủy thác. ***   “Tả tướng Dung Khiêm ngang ngược khi chủ, chuyên quyền thiện chính, lệnh cách chức điều tra, đóng cửa suy ngẫm, chờ luận tội.” Thanh âm lanh lảnh của thái giám tuyên chỉ vọng lại trong tai mỗi người. Trong đại hoa viên phủ Tả tướng, lít nha lít nhít, người quỳ chật khắp. Sinh nhật ba mươi sáu tuổi của đương triều Tả tướng Dung Khiêm, cơ hồ quan viên cả triều đình đều đến mừng thọ, bốn gánh hát nổi danh nhất kinh thành luân phiên lên đài, khu vườn rộng cực kỳ của tướng phủ, bày ghế cũng không xong. Lại thêm các loại chiêng trống vũ nhạc khác, càng nhiều không đếm xuể. Ngay vào lúc hoa tươi rực rỡ, náo nhiệt phồn hoa tột cùng này, đại đội binh mã bỗng nhiên ùa đến bao vây tướng phủ, tổng quản thái giám mặt trầm như sương trước mọi người tuyên đọc thánh chỉ, chấn phủ Tả tướng mới rồi còn tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ thành châm rơi có thể nghe tiếng. Mỗi một mệnh quan triều đình tay nắm đại quyền đều tái mặt, ngạc nhiên không biết phải ứng biến làm sao, toàn bộ kinh ngạc quỳ ngây ra. “Thần lĩnh chỉ.” Thanh âm thong dong bình tĩnh vang lên, Dung Khiêm mỉm cười đứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay tổng quản thái giám, khách khách khí khí nói: “Vương công công mời ngồi, hôm nay chính gặp sinh nhật ta, nếu không chê thì cứ dùng chút rượu thịt nhé.” Vương công công hơi nhíu mày: “Ta còn vội hồi cung phục chỉ.” “Đã như thế, vậy không chậm trễ công công nữa.” Dung Khiêm lại nói được làm được, không nhìn Vương công công nữa, cũng chẳng để ý một đám quan viên còn đang sững sờ quỳ dưới đất, tự mình ngồi lại chủ vị, bình thản nói: “Hát tiếp đi chứ, các ngươi còn ngây ra làm gì?” Đám người hóa trang vương tướng trên sân khấu vừa rồi cũng quỳ thành đoàn, lúc này cũng dùng ánh mắt sững sờ nhìn vị tướng gia đại nhân vừa bị bãi chức này. Có ai vào lúc bị bãi quan thôi chức, họa phúc khó lường mà vẫn còn lòng dạ xem kịch. Sắc mặt Vương công công cũng hóa xanh, ngẩn ra một lúc mới chậm rãi nói: “Dung Khiêm, ngươi thật lớn mật…” Một câu khiển trách, bị Dung Khiêm quay đầu nhìn một cái lại dọa về bụng. Dung Khiêm thiếu niên đắc chí, mười bốn tuổi xuất sĩ, mười sáu tuổi đăng đàn bái tướng, mười tám tuổi nhập chủ Binh bộ, hai mươi tuổi nhập các, hai mươi hai tuổi phong thái phó, hai mươi ba tuổi gia phong Thái tử thái bảo, hai mươi bốn tuổi đã làm đến chức thủ phụ một nước, hai mươi lăm tuổi trở thành trọng thần được tiên đế ủy thác, quyền khuynh triều dã. Đến nay đã nắm càn khôn đủ mười hai năm, thoạt nhìn cũng không thấy có gì là ngang ngược hung ác, lại tự có uy thế vô hình, trực tiếp bức những lời trong miệng quyền hoạn trở về. Dung Khiêm cười nhàn nhạt, thong dong nói: “Vương công công, Hoàng thượng chỉ lệnh ta đóng cửa suy ngẫm, chưa hề nói không cho ta xem kịch. Hôm nay sinh nhật ta, kêu gánh hát đến, dù sao cũng phải để họ diễn, đã mời khách đến, dù sao cũng phải để họ vui vẻ, bằng không…” Y đưa tay chỉ một chúng quan viên, bao nhiêu người vừa rồi còn quỳ đực ra, toàn bộ ào ào đứng dậy, người người cười khan nói: “Cáo từ, cáo từ…” rồi đều luống cuống chạy mất. Ngươi chen ta đẩy, rách cả quần áo, ngã nhào dưới đất, trong nhất thời đúng là đếm không nổi. Lúc này, một bụng tâm tư nịnh bợ Tể tướng đã biến cả thành lo âu, nóng lòng phủi sạch can hệ, người người chỉ sợ đi chậm một bước sẽ bị cho là đồng đảng của Dung Khiêm, nào còn nhìn được thể diện triều đình, thân phận mệnh quan gì gì đó. Dung Khiêm chỉ cười hì hì tùy ý gọi: “Lý đại nhân, ông không ngồi một lúc đã đi à? Vương đại nhân, rượu thịt này không hợp khẩu vị sao…” Y bên này gọi không ngừng, quan viên bên kia bị điểm đến tên đều tái mét mặt mày, hừm hừm hà hà vài tiếng rồi càng chạy nhanh hơn. Chớp mắt, khu vườn vừa rồi còn đầy khách khứa, náo nhiệt vô cùng bỗng vắng tanh, chỉ còn lại một vườn đầy chén bát thức ăn, nhất thời lại thê lương bội phần. Chẳng qua, Dung Khiêm hiển nhiên không có cảm xúc mặt này. Vị quyền thần Yên quốc đã ba mươi sáu tuổi này, diện mạo bất quá ngoài hai mươi, dung nhan tuấn lãng, khí độ thong dong, vóc người cao lớn, hoặc giả, ngay cả cá tính cũng càng giống một người trẻ tuổi nhỉ. Cư nhiên nhìn mà không thấy vô số binh mã trong phủ ngoài phủ, ngần ấy mũi nhọn lạnh lẽo phảng phất không tồn tại, y cao cao hứng hứng ngồi xuống, tự tự tại tại uống một chén rượu, lớn tiếng nói: “Không có mấy kẻ không đâu càng tốt, thanh tịnh. Ta nói, các ngươi có hát tiếp không?” Mắt thấy một đám đào kép đều sắp bị dọa khóc, Vương công công rốt cuộc xám mặt quát to: “Tướng phủ từ hôm nay bắt đầu đóng kín, không phải người tướng phủ, cút hết ra ngoài cho ta.” Đám đào kép như được đại xá, mỗi kẻ mình đầy mồ hôi lạnh nhảy xuống, ngay cả trang phục đạo cụ cũng không dám cầm, chen nhau chạy ra ngoài. Vương công công vừa lòng gật đầu, lập tức lại trợn trừng mắt, sao những kẻ liều mạng chen ra, ngoại trừ đám con hát, vẫn còn nhiều như vậy… “Y sau khi tiếp chỉ, còn có thể an an tâm tâm, mời người tiếp tục uống rượu nghe kịch.” Yên vương tuổi chỉ mười lăm, ngữ khí đặc biệt trầm ổn, trên dung nhan đẹp đẽ vốn phải mang nét trẻ thơ, chỉ có vẻ hờ hững khiến người hoàn toàn không nhìn thấu. “Vâng, tất cả quan viên, tôi tớ, con hát, vũ cơ có mặt đều sợ ngây ra, chỉ có y, tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì.” “Tất cả quan viên đều vội vàng rời khỏi mà y vẫn nhất phái thoải mái?” “Vâng!” Thanh âm của Yên vương không nghe ra hỉ nộ, nhưng Vương tổng quản hầu hạ y hơn mười năm lại bỗng dưng mồ hôi ướt áo. Yên Lẫm cười lạnh lùng, vẫn không bị đả động như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, không nhìn được nhất chính là người kia vĩnh viễn bình tĩnh thong dong, trời có sập xuống cũng coi như chuyện thường, như thể trên đời này trước giờ chẳng có gì là y không thể ứng phó, không thể xử lý. Y luôn như vậy, trong triều chính biến, mình kinh hoàng bất định, y nhàn nhạt một câu, Hoàng thượng, chút việc nhỏ thế này, có gì phải để ý. Biên quan đại bại, mình ủ rũ mặt mày, y tùy ý nói một tiếng, Hoàng thượng, chút việc vớ vẩn như vậy, ngài không cần nhọc lòng. Giang Nam đại hạn, mình vội vàng giảm cơm giảm áo, y thờ ơ nói, Hoàng thượng không cần lo lắng. Vĩnh viễn là như thế, Hoàng thượng không cần lo lắng, Hoàng thượng không cần quan tâm, Hoàng thượng không cần ưu phiền, những việc vặt vãnh này, không đáng quấy rầy Hoàng thượng. Trước nay luôn là như thế. Nhớ lúc nhỏ, từng kính y như thiên thần, cảm thấy y thật là người tài ba nhất trên đời, sùng kính y, thích thân cận y như vậy. Người nọ lại luôn vô tình xem nhẹ sự quan tâm của y, tâm tình của y, cách nghĩ của y. Người nọ từng là lão sư của y, dạy y trị quốc, dạy y lý chính, dạy y sách sử, dạy y làm người, sau đó, khi y dần trưởng thành, lại chẳng buồn lý giải vướng mắc của y. Mỗi lần tịch mịch tột cùng mà quyến luyến y, muốn đến gần, y luôn nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, ngài còn nhỏ, cứ đi chơi đi, vi thần phải xử lý chính vụ, không thể bồi ngài.” Mỗi lần muốn ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Ta không còn nhỏ nữa, ta đã trưởng thành, ta có thể độc lực trị quốc.” Y lại vĩnh viễn nói: “Hoàng thượng, đừng càn quấy, quốc gia chính vụ không phải trò đùa.” Y có phiền não muốn dốc hết với người kia, người kia lại không còn kiên nhẫn để nghe nữa. Từng cho rằng y là sư trưởng, là lương thần, là chỗ dựa lớn nhất, thế mà sau nhiều lần suy sụp không thể không đối mặt với hiện thực. Người nọ không cho y quản lý quốc gia, người nọ không cho y bổ nhiệm thân tín, người nọ không cho y hành sự theo ý nguyện, thậm chí cả tuyển phi lập hậu cũng chỉ có thể chọn nữ tử người nọ chỉ định. Y luôn mỉm cười nhàn nhạt như vậy, giống như chuyện thiên hạ đều nằm trong tay, trên đời chẳng chuyện gì có thể thoát khỏi sự khống chế của y, có thể không bị y thao túng. Muốn đập tan nụ cười vĩnh viễn trên mặt y biết mấy, muốn nhìn vẻ trấn định tự nhiên của y biến thành kinh hoàng không hiểu biết mấy. Thế nhưng không có tác dụng, hoàn toàn không có tác dụng. Nhân y cầm quyền lâu ngày, dần dần xa hoa dâm dật, bắt đầu lục đục với thân tín ngày xưa mà lặng lẽ mua chuộc tâm phúc của y, nhân y ỷ quyền cậy thế, độc đoán độc hành mà lén hội kiến đại thần, lôi kéo lòng người. Cẩn thận, từng chút từng chút, xây dựng lực lượng thuộc về mình, âm thầm, không để người phát giác, làm cho quân quyền kinh thành bắt đầu tập trung trong tay mình. Ngay vào lúc y mừng sinh nhật ba mươi sáu tuổi, phát động chính biến, một kích bất ngờ. Đánh y từ tam thập tam thiên* rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, thế nhưng, việc này thì thế nào? Người kia vẫn có thể mỉm cười nói, thần tuân chỉ. Tất cả quyền lực tan thành mây khói, từ người trên rơi xuống thành tù nhân, tất cả quan viên a dua tránh y như ôn dịch, y vẫn có thể thong thong dong dong uống rượu xem kịch. “Tất cả quan viên đều nhao nhao rời khỏi, nô tài lại đuổi hết những kẻ không liên quan, hiện tại cả tướng phủ chỉ còn mỗi một mình Dung Khiêm?” “Một mình? Hạ nhân của tướng phủ đâu? Nô bộc thì sao? Muốn cho y tội danh, chung quy phải thẩm tra những hạ nhân tướng phủ này mới được.” Yên Lẫm khẽ nhíu mày “Sao có thể một hơi thả hết, sao biết trong đây không có thân tín ám kỳ của Dung Khiêm?” Vương tổng quản vẻ mặt đau khổ: “Tướng phủ cả một hạ nhân cũng không có?” Yên Lẫm mắng: “Hồ đồ, đường đường một tướng phủ, sao lại không có một hạ nhân?” “Sinh nhật ba mươi sáu tuổi của Tả tướng đại nhân đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, Tả tướng mỗi ngày đều chê người dưới làm việc không lanh lẹ, làm việc không thống khoái, làm việc không chu đáo, kế hoạch không phô trương, mỗi ngày đuổi người khỏi phủ. Trước trước sau sau lại đuổi đi hơn chục, bán đi vài chục. Người của phủ Tả tướng vốn đã không nhiều, y trước kia là người thập phần đơn giản, mấy năm nay mới bắt đầu biến thành xa hoa kiêu dâm. Nhân thủ ngày xưa đầu tiên không đủ dùng, thứ hai chất phác như y trước kia, rốt cuộc đều không hợp tâm tính y hiện tại, cho nên người đuổi người bán rất nhiều, dứt khoát đuổi hết. Y lại ngại ra ngoài mua hạ nhân phiền phức, trực tiếp nói với các phủ, muốn mượn hạ nhân lanh lợi của các phủ dùng tạm.” Yên Lẫm lạnh lùng nói: “Tự nhiên các phủ không ai không dâng vội, hấp tấp đưa những kẻ thân tín nhất lanh lợi nhất trong nhà đi hầu hạ, lại không ngừng dặn dò, nhất thiết phải giúp Tả tướng đại nhân chuẩn bị một thọ yến thật vẻ vang, chấn động kinh sư.” “Vâng.” Vương tổng quản thấp giọng nói “Những người đó toàn là người ra từ các phủ, hầu như đều là thân tín của các quan viên khác, thật sự bắt lại thẩm vấn, chỉ sợ liên lụy quá lớn, nô tài đành phải để họ đi, có điều, tất cả đều ghi tên vào sổ, không cho những người này tùy tiện ra kinh, về sau nếu có chuyện gì cần tra hỏi, hiển nhiên cứ tìm là đến.” Yên Lẫm hờ hững nói: “Mọi người đều đi hết, không một ai ở lại bên cạnh chăm sóc y, cùng chung hoạn nạn với y?” “Trái lại có một nha đầu phụ trách bưng trà rót nước, hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho y không chịu đi, quỳ xin y để mình ở lại hầu hạ săn sóc.” Yên Lẫm nhướng mày: “Y thế nào?”   Mời các bạn đón đọc Thả Dung Thiên Hạ của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quân Vi Hạ
Truyện lấy bối cảnh là một thời đại mỗi đế vương đều phải có nam hậu. Con cái sinh ra được giao cho nam hậu nuôi dưỡng và chỉ có con được nam hậu nuôi mới có quyền thừa kế. Lâu Cảnh là trưởng tử của An quốc công. Mẹ mất sớm, ông nội đại tướng quân vô cùng cưng chiều nên khiến chính cha anh sinh lòng ghen ghét. Nhân cơ hội triều đình tuyển thái tử phi, lão già tiến cử con trai, mục đích là để anh không còn quyền thừa kế quốc công phủ. Lâu Cảnh vốn là tướng quân tuổi trẻ đã lập chiến công hiển hách nên làm gì chịu được, nhưng vừa phản kháng thì bị cha đánh cho gần chết, thiếu điều phải dùng cáng đem gả vào thái tử phủ. Tiêu Thừa Quân là thái tử nhưng địa vị bấp bênh. Hoàng đế chuyên sủng quý phi nên mong muốn lập con thím này làm hoàng đế. Nam hậu và thái tử thì toàn bị hoàng đế nghi ngờ muốn giết vua đoạt vị. Ban đầu Lâu Cảnh muốn nhân cơ hội hợp tác, trở thành công thần của thái tử điện hạ. Cuối cùng lại vì Tiêu Thừa Quân quá ôn nhu quá chăm sóc mà nảy sinh ham muốn đè luôn con người ta. Truyện của Lục Dã Thiên Hạc vốn có điểm yếu là âm mưu tranh đấu đều sơ sài nhưng mặt tình cảm thì khó thể chê được. Công thông minh quyết đoán nhưng lại thích diễn trò mỹ nhân kế, thụ trầm ổn ôn nhu tuy nhìn ra vẫn cứ không nhịn được cưng chiều. Tim hồng phấp phới, không kẻ thứ ba. Vô cùng ấm áp, thích hợp cho những trái tim yêu nhẹ nhàng hoặc ai vừa coi ngược xong đọc cũng rất ổn. *** Văn án: Lâu Cảnh bị phụ thân đánh gần chết, một phát quẳng vào Đông Cung. Làm Thái tử phi chính là đoạt tước vị của y, vứt bỏ tiền đồ của y, việc Lâu Cảnh y có thể làm chỉ có, chỉ có … phò trợ Thái tử, bảo vệ tốt ngàn dặm non sông này… Vua nói: Hoàng hậu, ngươi đến cùng có biết cái gì là phu vi thê cương không hả? Lâu Cảnh ôm lấy người mặc long bào, cười nói: Biết biết, chính là thần ở long sàng tuyệt đối không làm Hoàng thượng mệt nha nha! Vai chính: Lâu Cảnh, Tiêu Thừa Quân Phối hợp diễn: Triệu Hi, Lâu Kiến Du và một đống nữa =v= Biên tập JJ đánh giá: Thế tử An Quốc công Lâu Cảnh đột nhiên bị tứ hôn, gả cho Thái tử thành Thái tử phi. Trước đêm đại hôn, Lâu Cảnh bị phụ thân đánh bán sống bán chết vứt vào Đông Cung. Tác giả vẫn theo phong cách nhất quán cũ, khúc dạo đầu có một xíu xiu ngược nhưng tổng thể chính là con đường tình ái ấm áp a. Lúc đầu là vậy, làm sao mà  Lâu Cảnh cùng Thái tử lại nắm tay nhau cùng đi, làm cho người ta chờ mong vô cùng. Mà phối hợp diễn có Hoàng hậu cũng có chút làm người chú ý, mưa gió biến hóa trên triều đình cũng là một điểm đáng xem. Mời các bạn đón đọc Quân Vi Hạ của tác giả Lục Dã Thiên Hạc.
Quần Lót Và Nam Thần
Câu chuyện của một chiếc quần lót. Một câu chuyện nhẹ nhàng và vui vẻ về chiếc quần lót biến hình, Bạch Thước là quần lót tinh. Nó kẻ thành tinh chậm nhất trong gia tộc đồ lót. Dù đã thành tinh, nhưng phần lớn thời gian Bạch Thước vẫn giữ nguyên hình trà trộn trong cửa hàng đồ lót, nằm ngửa tênh hếnh giữa một nhãn hiệu quần lót nổi tiếng, len lút quan sát người ta đi tới đi lui. Ngày lại qua ngày. Thế là nó đã tìm thấy nam thần của mình. *** Bạch Thước là một chiếc quần lót tinh thành tinh chậm nhất trong đại gia tộc đồ lót :))). Dù đã thành tinh nhưng nó vẫn giữ nguyên hình của mình nằm chềnh ềnh khoe thân trong gian đồ lót hàng hiệu và cho đến một này, nó gặp được nam thần của đời mình :) Bạch Thước là một cái quần lót bị lạc một thằng con trai tên Tiết Tháo, ai thấy xin nhặt về hộ nó! Số điện thoại liên lạc 09123742xxx :)) Nó có thể nhìn vào "cậu nhỏ" của nam thần mà không bối rối, không đỏ mặt, thậm chí còn cười khúc khích che miệng. "Ôi, to quá à." (〃ω〃) Bạch Thước vì không tiết tháo nên hiển nhiên cũng rất can đảm. ꈍ .̮ ꈍ Giữa lúc nam thần đang ngủ say, nó biến thành hình người, chui vào trong chăn động chân động tay với "cậu nhỏ" của nam thần. Khiến nam thần nằm mơ mộng xuân. Mà cũng không hẳn là mộng xuân, vì khi nam thần tỉnh dậy, liền thấy một thiếu niên trắng trẻo ngủ vùi giữa hai chân mình. Sau đó là một màn đối đáp cùng nguyện vọng muốn ở lại nhà nam thần của yêu tinh Bạch Thước. (♡'艸') "Quần lót và nam thần" có thể xếp vào thể loại thụ truy công. Mà quá trình bày tỏ cùng lừa nam thần vào bẫy của Bạch Thước rất tinh vi và đê tiện. Ban đầu khi mới về nhà, nó tỏ ra rất ghê gớm, lôi đám quần lót hậu cung của nam thần ra giáo huấn đe dọa một lượt, sau đó còn trèo lên giường nam thần trêu ghẹo, sau đó còn rình coi nam thần và bạn cũ gặp mặt... Đặc biệt, Bạch Thước cực kì quan tâm "cậu nhỏ" của nam thần nhà mình. Cùng xem nó đã làm gì khi nam thần bị thư kí đổ cà phê vào người nhé. (・∀・)ゞ "Quần lót tinh cười trộm. Sao nó có thể để vị trí quan trọng nhất của nam thần bị thương cơ chứ! Mà hơn hết, anh còn chưa được nếm thử uy lực của nó. Nhất định phải nguyên vẹn không có bất kì tổn hại nào! Vậy nên, trong giây phút cà phê thấm ướt quần dài, quần lót tinh hét lớn một tiếng: "Của quý đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!" Tức thì, bên ngoài quần lót bao phủ một màng khí, ngăn chặn không để nước lọt vào trong. Công lực này cũng chẳng là gì! Đương nhiên, tuyệt không sơ hở." Bạch Thước đã vô cùng anh dũng và vô cùng cố gắng trong quá trình bảo vệ ''cậu nhỏ'' của nam thần và dạy dỗ dàn ''hậu cung'' quần lót, vo cùng khí phách. Nó không những không phải íu - đúi thụ như nam thần vẫn tưởng, mà còn bạo gan đến nỗi khi thấy nam thần say, trong đầu nó liền có một suy nghĩ : "Cuối cùng cơ hội cũng đến!" Sau đó, tất nhiên là một màn lăn giường nóng bỏng. (/ω\) "Quần lót và nam thần" có 71 phân đoạn, nhưng mỗi phân đoạn rất ngắn. Đọc không thấy mệt, lướt tầm 45 phút là quất xong truyện về quần lót tinh rồi . Hơn nữa lại rất hài, thoải mái. Không cần tình tiết ngược thân ngược tâm, íu - đúi thụ khóc đến lê hoa đái vũ mới thu hút độc giả. Bộ này cực hài, đọc một phát liền đến chap 71, đọc cười không dứt được :) Đọc "Quần lót và nam thần", đảm bảo bạn sẽ luyện được cơ mặt vô cảm như Lam tiểu công :)))). (ノ∇≦*) #review_dammy Mời các bạn đón đọc Quần Lót Và Nam Thần của tác giả WY Tử Mạch.
Tam Thê Tứ Thiếp
Bút danh : Diễm Tuyết Tuyết (焰雪雪) / Diễm Tuyết Viêm Tuyết (焰雪炎雪) Giới Tính : nữ DoB : ~1985 Thật ra bút danh của Diễm tỉ là Diễm Tuyết Viêm Tuyết, tỉ bảo tỉ thích cái tên khí khái hào hùng như vậy, nhưng sau khi viết truyện thì độc giả bảo tên này nam tính, khó nhớ … toàn gọi tỉ là Tuyết Nhi, Tuyết Tuyết, hoặc gọi tắt là Diễm Tuyết Tuyết. Cuối cùng khi xuất bản Tam Thê Tứ Thiếp đã nghe theo lời dụ dỗ của mọi người lấy bút danh là Diễm Tuyết Tuyết =)) *** ~ Mình thật mún viết một vài dòng về truyện này~ Uhm thì dự định lúc đầu là mình sẽ ko dc truyện này đâu bởi vì nó dài wa! nhưng ko hiu sao thật tình cờ rằng mình trong lúc dạo chơi xung quanh thì tim dc hình về 3t4t và ngay lập tức mình thật sự đã mê ly! Uuhm thật ra thì ngay từ đầu mình dã rất thix hình rồi nhưng mình thix nhất đại vs thất chủ tử vì mình nhìn hình quá đẹp nên do dự có dc ko nhưng mình vẫn chưa quyết định dc thì lại 1 tình cờ mình tìm dc manhua bộ này khi đang xem manhua 1 bộ khác. Thế là ta xem~~~ Thật bất ngờ cái người mà ta nhận xét trong trong hình của 7 vị chủ tử ít đẹp nhất ko ngờ ta lại tháy đẹp trong manhua đến thế! thế là ta dc và ta cảm nhận dc mình đã thix ảnh ròi nha con người mà ta ko thix hình vẽ nhất giờ ta lại thấ ảnh đệp và cute cực kì trong manhua ngắn này thôi! ta lúc đó đã cười vì mình thay đổi qua nhanh! Nhưng rồi dc thì…. Tần Chính_Nguy Vô Song: đa tình tự rồi lại vô tình! mình ko ghét ảnh, ảnh là một mẫu công gần như hoàn hảo nếu chỉ iu 1 mà thôi nhưng ảnh thì lỡ trao tim nhìu wa rồi! nhưng ảnh cũng hết mực chìu vợ mà, ảnh cũng cố hết sức bảo vệ ng’ mình iu mà! Đại chủ tử_Nguỵ Kỳ Nhi: xinh đẹp vô song, thông minh tuyệt đỉnh, lạnh lùng mà cao ngạo nhưng có lẽ là ng’ gần gũi vs TC nhất! tuy có 1 quá khứ đau thương, luôn bọc bên ngoài vẻ mặt lãnh ngạo, dữ dằn nhưng đôi lúc cũng đáng iu và thương chồng lắm! Nhị chủ tử_Triển Quần Ngạo: ôn nhu, điềm tĩnh , biết theo đuổi tình iu của mình, là ng’ dạy Tc bik cách thừa nhận tình iu, bạn này tạo cho mình một sự thanh cao, ôn hoà ngay từ cái nhìn đầu tiên cho dến cuối truyện. Tam chủ tử_Bạch Phi Vân: hồn nhiên, điềm đạm, là ng’ đầu tiên gặp cũng trao thân đầu tiên cho TC, bạn này đấu võ mồm cũng hay phết, thix mấy cảnh bạn và bạn tứ đấu nhau! Tứ chủ tử_Tư Đồ Sỹ Thần: yêu mị, quyến rũ, xinh đẹp, sắc xảo, bik tự theo đuổi tình iu cho chính mình, là ng’ tạo cho tôi cảm giác mạnh mẽ nhất trong 7 ng’! lục chủ tử_lâm Tề: dễ thương, đáng iu, nhút nhát nhưng là “dược vương” rất giỏi y thuật, là thê tử chỉ phúc vi hôn của TC Thất chủ tử_Nam Cung Vô Song: kiên cường, nam tính ,bề ngoài là lãnh huyết ma đầu nhưng bên trong là ngây thơ thiếu niên ngày nào, mình chết mê cái hình của anh đẹp zai gì mà đẹp thế nhìn quá ư là seme nhưng là uke…. Uhm thấy thiếu gì đúng ko? Uh, đó chính là ng’ mìh mún nói ngay từ đầu_ngũ chủ tử_Triệu Duy Nhất_ng’ mà ta iu nhất Duy nhất cái tên thật hay! Hầu gia dặt cái tên này là thể hiện yêu thương của ngài vs con mình “là bào bối duy nhất cua cha” nhưng em ấy thật tiếc rằng vì em ấy mãi ko thể là “duy nhất cua ng’ em iu” vì TC có tới 7 vợ mà! ” ngươi là duy nhất của ta” cái tựa thật hay làm sao nhưng em ấy ko thể là duy nhất của TC dc . Mình iu em ấy ko phải từ cái nhìn đầu tiên mà qua đọc truyện về em ấy. Mình ko nghĩ 1 ng’ như em ấy mà phải chịu nhiều bất công khó khăn tới vậy, em gặp TC sau cùng, là ng’ duy nhất bị TC hất hủi nhìu nhất, nhưng em cũng là ng’ duy nhất sau tiểu Lâm là ko wan tâm tới địa vị là thê hay làm thiếp em thật ngây thơ và trong sáng, em iu cái đẹp nên em vẽ tranh ng’ đẹp( mình cũng thix vẽ nên mình hỉu cảm giác trước cái đẹp của em ấy), em ngang ngược nhưng em chưa bao giờ làm hại ai cả, em tuỳ hứng nhưng cũng thực wan tâm chồng mình, em thậ đáng iu làm sao! Em sao mà ngây thơ những lúc “Nhìn Ngụy Vô Song từ từ đi mất, Duy Nhất ôm hai má khóc ròng. Hôm nay vận khí thật là xui xẻo, vất vả lắm mới tìm được một mỹ nhân hiếm thấy, không ngờ lại là nam nhi, hơn nữa còn hung hăng như vậy, đánh cho hắn đau quá a….” iu ẻm chết mất! Rồi lúc ẻm cho rằng mình chỉ mang dân nữ về nhà vẽ tranh chứ ko phải là cường thượng dân nữ “”Ta không có cướp! Là mượn! Chính là mượn, vài ngày sẽ trả về.” Ẻm thật dễ thương làm sao khi wan tâm ng’ khác một cách ngốc nghếch : “Tiểu Hầu Gia có thể nói cho tại hạ biết, đám ong đỏ kia làm thế nào lại đuổi theo ngươi?” Ngụy Vô Song nghiến răng nén giận nói. “Ta nghĩ đó là ong mật, cho nên….” Không biết do nước sông lạnh lẽo hay do sợ hãi bị Ngụy Vô Song giáo huấn, Duy Nhất co rúm người lại. “Cho nên ngươi đi chọc tổ ong?” Nếu cứ như vậy, hắn nhất định sẽ nổi điên. “Tại ta thấy…..Vô Song ca hằng ngày uống thuốc rất cực khổ….nếu có mật ong sẽ không đắng….” Có ai nỡ lòng nào trách phạt một con ng’ đáng iu như thế này ko? ““Lão gia không giận nữa?” Sau khi được đặc xá, Duy Nhất đứng dậy, chạy nhanh lên bờ nhào vào lòng lão gia, luôn miệng kêu hảo lãnh, hảo lãnh. Tần Chính nghĩ gì cũng không nghĩ kịp, liền giang hai tay, ôm y vào trong lòng, vì y khu hàn (kiểu như xua đi cái lạnh). Nhìn y cứ như con đỉa mà bám dính lấy người mình, Tần Chính dở khóc dở cười.” Thật chất Duy Nhất ko kiên cường như bề ngoài vô tư vô lo mà em ấy thể hiện. Khi đọc khúc này mình thật sự nhận biết rõ hơn điều đó :Duy Nhất thoáng nhìn qua bánh nếp trong tay Kỳ Nhi rồi nhìn lại thứ trong tay mình, nhỏ giọng kêu: “Lão gia. . . . . .” “Nguội?” “Không. . . . . . vẫn nóng.” .. “Bạn Nhất a dua theo, “Nghĩa là không yêu ta ? Ta chỉ biết, ta chỉ biết, bánh nếp nhân táo vừa rồi, gói của Kỳ Nhi so với ta nhiều hơn hai khối!” =; chỉ là một phần bánh TC mua nhưng ko đều phần em ấy đều để ý rất kĩ càng!Rõ ràng Nhất ko phải là vô ưu vô tư bao ng’ nghĩ thế đâu! Mình đau thật những chương mà Duy Nhất bày tỏ lòng thật của mình, cảm xúc thật bấy lâu của em ấy: “Thật chất tướng công ko yêu nhất là ta” “Tướng công bất quá là chỉ thương hại ta thôi…là thương hại…” Uhm nhiu đó cũng đủ thể hiện những gì mà mình mún nói về ẻm rồi! Thật ngây thơ thật hồn nhiên ngu ngốc chung tình và thật dối lòng! Ta cũng đồng ý vs TC rằng Duy Nhất có lẽ đẹp nhất là lúc em ấy nhìn yếu đuối nhất, mái tóc dài rối tung bay, da mịn màng trắng nõn sao mà nhợt nhạt làm rõ nét đẹp thê diễm động lòng người với biểu tình yếu ớt và máu tươi đỏ thắm!   Mời các bạn đón đọc Tam Thê Tứ Thiếp của tác giả Diễm Tuyết Tuyết.
Người Thắp Sao Trời
“Hai con người khiếm khuyết giữa đời đã gặp gỡ và lấp đầy nhau bằng những cách rất riêng. Cậu bị cướp đi chốn dung thân bấp bênh và được bù lại bằng chở che trường cửu. Anh chỉ vẽ cho cậu một con cừu, mà được đáp trả bằng muôn chiều xán lạn…” Bối Bối là người tự kỉ, không phải thiểu năng về trí tuệ mà vì không được dạy dỗ tốt nên tâm tính không khác gì đứa trẻ. Thế giới đầy sắc màu bên ngoài không làm cậu hứng thú bằng việc hằng ngày thu mình trong thế giới riêng. Bối Bối không thích tiếp xúc với những người xung quanh, điều đó làm cậu khó chịu, không có cảm giác an toàn, kể cả là với người thân thiết nhất. Có lẽ, cuộc sống của Bối Bối sẽ không thay đổi nếu anh trai không xảy ra tai nạn, nếu cậu không gặp A Điển. Con người, khi đứng trước nhiều sự lựa chọn yêu hay không yêu; từ bỏ hay kiên trì; đấu tranh hay gục ngã; bỏ rơi hay quan tâm, chúng ta luôn bối rối và không dám quyết định. Anh từng yêu Hưng Hoàng. Nhưng giờ đây, tình cảm sâu sắc kéo dài suốt sáu năm ấy không còn chút liên hệ nào với anh nữa, bởi vì bên cạnh anh đã có Bối Bối. Cậu là người đã vì anh mà thắp lên ánh sao giữa bầu trời đêm. Trong cuốn "Vô thường", Nguyễn Bảo Trung từng viết: "Hễ là con người, ai cũng mong muốn yêu thương và được yêu thương. Có người yêu thương người đồng giới, có người yêu thương người khác giới. (...) Đa dạng và phong phú vốn dĩ là quy luật tự nhiên của cuộc sống. Chúng ta không thể áp đặt hay phán xét người khác khi họ không giống ta được." Khi A Điển giao cậu cho cục an sinh, trong lòng Bối Bối có bao nhiêu giận dữ, rồi từ giận dữ cậu cảm thấy bất an và lo sợ. Nhưng từ nhỏ không ai dạy cậu những cảm xúc ấy là gì, cho nên Bối Bối không thể nào hiểu được. Vì thế cậu im lặng, cúi đầu nhìn xuống, che giấu đi sự hoảng loạn trong lòng. Ở cục an sinh, cậu luôn ghi nhớ những thói quen ở nhà A Điển : 6 giờ ăn sáng, 3 giờ chiều gọi tên anh, 6 giờ đi bật đèn cả nhà, 11 giờ đi ngủ,... Bối Bối dựa dẫm vào A Điển. Những điều A Điển từng nói, cậu đều ghi nhớ. Ngày ngày bật đèn từ trên xuống dưới chỉ vì A Điển không thích bóng tối. Trốn trong tủ quần áo nhịn đói chờ A Điển đi tìm vì muốn A Điển quan tâm đến cậu. Chỉ là Bối Bối không hiểu rằng, lúc cậu biến mất A Điển đã hoảng sợ thế nào, lo lắng ra sao? “Người thắp sao trời” có cốt truyện nhẹ nhàng và lời văn ấm áp. Mở đầu từng chương, đều được Tự Từ trích dẫn từ tác phẩm kinh điển “Hoàng tử bé”. Mạch truyện khá nhanh, nhưng lại không làm người đọc có cảm giác vội vàng và cảm thấy vô lý. Tôi nghĩ, Từ Tự đã tìm hiểu rất sâu về những suy nghĩ, tình cảm, cũng như những diễn biến tâm lý của người tự kỉ. Nếu bạn nói, tình yêu sáu năm mà A Điển dành cho Hưng Hoàng dễ dàng buông tay như thế là phi thực tế? Tôi không không cho là như vậy! Vì sao? Vì ánh đèn lúc 6 giờ mỗi tối của Bối Bối. Thứ mà Bối Bối thắp sáng không chỉ là căn phòng tối tăm mà còn là trái tim u ám của A Điển. Về hình thức, IMP luôn xứng đáng 5 sao: Bìa đẹp, bookmark xinh, chất lượng giấy tốt và dịch giả dịch rất mượt (đôi chỗ vẫn còn lỗi chính tả). Nếu bạn là người vừa bước chân vào thế giới đam mĩ, "Người thắp sao trời" là lựa thích hợp nhất với bạn. Vì câu chuyện này, đã làm nhiều bạn có “thâm niên” đều phải rơi nước mắt đấy! Nếu bạn cảm thấy hay thì hãy Like và Share bài viết để ủng hộ team review nhé!